Thơ Ngô Tự Lập: Những vì sao đen
Rút từ tập « Những vì sao đen », Milkweed, USA, 2013
Tháng ngày qua đẫm mồ hôi
Nhưng người đã trở về Kiêu hãnh đặt lên bàn Hai bàn tay – hai vì sao đen năm cánh Chuyện súng bom, chuyện đắm tàu không hấp dẫn nổi tôi Tôi nhắm mắt, hai vì sao bay trong đêm tối
Bay lên thấy trời cao biển rộng Phía làng khuya thao thức canh gà Sương lấp lánh trong mùi trấu ủ Mẹ tôi kia Đất nước tôi kia
Triệu triệu vì sao trên báng súng, tay cày Bay mải miết, bay trong câm lặng Những vì sao đen, những vì sao đen
Một đời có thể đã trôi qua Nhưng người đã trở về Tôi mở mắt, hai vì sao đậu xuống Trước mắt tôi, Đang Phập phồng Thở
DÂY XÍCH VÔ HÌNH
Dây xích vô hình Như chuỗi ngày vô tận Lũ chó săn có thể chạy đến chân trời
Dây xích vô hình Lanh lảnh tiếng thép Nhưng tôi nghe xa xăm Tiếng vó ngựa chiều mệt mỏi Trên hàng phím máy chữ hiện hình nghĩa địa Những ngón tay bạc nhược trở về
Tiếng thép cứa mãi Bàn tay sa mạc trắng Những ngón tay ngân lên bài hát người tử tù
GIẤC NGỦ CỦA SÁCH (I)
Ngủ trên giá đầy bụi Mơ giấc mơ có những vòng khói Những bóng ma, muông thú, người tình Những thế giới biệt lập sẵn sàng xẻ chia Nhưng không bao giờ chịu hoà nhập Những âm thanh sẵn sàng vang lên Nhưng mãi mãi là âm thanh câm lặng Những linh hồn đã chết lâu rồi Nhưng sẵn sàng sống lại Cựa quậy, ca hát, nói cười
Trong đêm dài ẩm mốc mùi gián và lông chuột Một bài thơ chợt hiện Và thân thể non tơ đang lớn dần lên của con trai tôi
Giấc ngủ của thời gian, màu trắng, đang từng phút ngả vàng Mô phỏng sự bất tử Như tiếng mọt đục vào đêm tối Những vì sao nhẫn nại sáng phía chân trời
GIẤC NGỦ CỦA SÁCH (II)
Sự bất tử của chữ Có vô nghĩa hơn những cánh bướm kia không?
Tôi trông thấy trên giá sách trước mặt Những dòng chữ đang ngủ im lìm Như một lũ mèo trên thành cửa sổ Lũ mèo của tôi và bạn bè tôi
Sự bất tử của chữ Có vô nghĩa hơn ngọn lửa kia không?
Ngọn lửa nhỏ bên bờ biển lớn Ai đã nhóm lên trong gió lạnh chiều đông Dòng ky ức về những điều ấm áp Đang bay lên thăm thẳm từng không TRỜI CAO XANH KIA
Người ném đá vào gáy ta Chọc gai vào mắt ta Mũi nhọn tê tái Xuyên qua thái dương Len lỏi Cho đến khi quằn lại vì chạm vào thành sọ
Không phải là nỗi đau Dù sợi nước đá còn lại mãi, cả khi chiếc gai đã nhổ
Dù đôi lúc Từ chiếc ghi đông cũ kỹ Ta lao xuống mặt đường lầm bụi- Không như chiếc tàu bay giấy tuổi thơ Mà một con chim non xoã cánh
Cuộc sống vẫn còn Ta tì ngực xuống đất mà thở, mà vẫy Đất ấm nắng ban chiều Ta đứng dậy Và mơ ước bầu trời cao xanh kia
TRONG ĐÊM
Những âm thanh của cơn mưa rào năm ngoái Nóng, lầm bụi, không nguôi được
Bất giác đưa tay vuốt mặt Tôi nghe thấy, không phải bằng tai Mà bằng sự trống rỗng đang ngấm vào da thịt Những âm thanh dai dẳng và không thể nắm bắt Những bước chân khổng lồ Chập choạng đi xuống con đường dốc
Những âm thanh của cơn mưa rào năm ngoái Nóng, lầm bụi, không nguôi được
Một dòng chữ hiện lên, tôi biết mình đang sống Nhưng chợt se lòng – thế cũng nghĩa là đang chết Dù cái chết chẳng qua là một giấc mơ Và mỗi dòng chữ là một giấc mơ khác
Chưa bao giờ tôi quen được với đêm dài Nhưng đêm nay càng không chịu nổi
Mắt lồi chong chong máu đỏ Tôi bò lên trần nhà Theo những kẻ khác và dẫn theo kẻ khác Da bụng chà lên kiếp cát Tàn nhẫn như những vẩy sừng
Cùng những kẻ khác, tôi nghe Bằng sự trống rỗng đang ngấm ra từ da thịt Những âm thanh dai dẳng và không thể nắm bắt Những bước chân khổng lồ Chập choạng đi xuống con đường dốc
Ngoài kia, gió về khuya đã nổi Những âm thanh của cơn mưa rào năm ngoái Vẫn nóng Vẫn lẫm bụi
Cuộc đời tôi Máu đỏ của tôi Chập choạng đi xuống con đường dốc
Không nguôi được
MÁU VIỆT
Tặng anh Đạo
Có những lúc rạo rực lên môi Đỏ thắm như mặt trời nước Việt Có những lúc âm thầm Chảy như bùn, bầm đen huyết quản Chân người đi, đất rộng sông dài
Mây dăng sương trắng trời biên ải Mồ hôi ta tuôn chảy xuống vực sâu Nước leo lẻo nhìn không thấy mặt Chốn ta qua kinh thành đổ nát Cát bụi cồn hoang bóng Côn Sơn
Chẳng chọn ta, ta cũng không hề lựa chọn Máu Việt chảy Mang mùi lúa, phân chim và mắm cá Màu da này trong nắng gió này Mẹ ru ta tháng sáu quang mây Tiếng Việt nghèo nhưng đẹp như một dòng suối nhỏ
Chẳng chọn ta, ta cũng không hề lựa chọn Máu Việt Như sự sống, tình yêu, cái chết Có những ngày đông cứng nhựa cây
Lá xanh sẽ chảy mãi xuống đồi Nơi bạn ta ngã xuống
VIÊN ĐẠN BẮN VÀO ĐÊM ĐEN
Như chiếc lá rơi trong cơn mơ Hoặc như một cánh tay trong mơ thõng xuống Chuyến bay đêm với cặp mắt tròn
Đêm tháng sáu cái nhìn ngạc nhiên Không ai biết nụ cười vụt tắt Khuôn mặt lính đen trên nòng súng đen Nòng súng đen không ai sợ nữa Một con lươn chưa hết mùi bùn
Trong vườn những tàu chuối đang nhẫn nại hứng sương Ngọn tre cao lũ cò ngon giấc Chỉ có con dơi già thảng thốt giật mình
Nhà đóng kín, mẹ khêu ngọn đèn Chưa biết mình sẽ đơn côi hơn Người bạn gái – một nỗi buồn giấu kín
Không ai biết anh từng là một con người – Lũ quạ sẽ tưng bừng mở hội Trên rặng cây xanh ngắt suốt mùa hè
CHIẾC DÉP RƠI XUỐNG ĐẦM LẦY
Để lại ánh sao chổi thảng thốt Như nụ cười chợt tắt trên đôi môi kinh ngạc
Len lỏi chìm xuống Qua bóng đêm dày đặc Giữa đám bọt nước đang ùa lên như đủ mọi mưu mô
Lẫn với lá mục có cả lá tươi Một con lươn hoảng hốt
Trườn qua bộ quần áo lính Vắt trên chiếc ghế gãy chân Bên cạnh những chén bát vỡ
Đâu là dấu tích lần hạnh phúc bất ngờ Đâu là dấu tích một lần cãi cọ?
Những lá thư đã mủn nát vì đợi chờ Vẫn đợi chờ bên quả bom nổ chậm
Có một chiếc nhẫn trên ngón tay người đàn bà chết trẻ Vẫn còn lấp lánh sáng Trong lòng đất tối đen
HÀ NỘI
Những ô cửa không quen đầy ắp tiếng cười Những vườn sỏi tôi lỡ quên đi Nơi sắc màu đã thành xác ướp Hà Nội của tôi Thật nhiều lá Thật nhiều phố Thật nhiều những chiều buồn
Đầu ô sáng nay hửng nắng. Tôi đi, ngực phong phanh Tay đút túi quần, chẳng cần cố nhập cuộc Thích thú ăn một que kem toàn nước đá Qua chợ Bưởi, mua bó dọc mùng chẳng biết để làm gì
Xám nẫu trong mưa Con đường không định trước Vẫy gọi đôi chân về phía ngoại thành
Đèn đỏ ngã tư, mắt đàn ông mệt mỏi Những gót chân bí ẩn đi về Hà Nội của tôi Dãy bàng trơ trọi Có thể chúng đã từng trẻ, từng vui Nơi thánh địa của những ngày lửa đạn?
Con đường vẫy gọi tôi về phía ngoại thành
Đào Nhật Tân mùi hương khác rồi Vẻ đẹp đàn bà đã tàn tạ đi Đến cả mưa xuân cũng khác Thật kinh tởm những xác chuột vứt ra đường
Hà Nội ơi Vì sự hèn hạ của chính mình mà tôi khóc
Nhưng đêm đã về, đêm đã về Dịu dàng như sự bất tử Trong gió sông Hồng trên triền đê cao
BONN
Tặng Lê Trọng Phương
Bonn dịu dàng của chàng nghệ sĩ tóc rối Đêm qua mưa có còn rơi Tiếng lạ lùng mang theo bóng tối ?
Bonn dịu dàng trên ngón tay mòn Gõ từng dòng mù xa uể oải Bờ sông Rhein chập chờn chân lính gái
Ta đến đây từ thửa những giao hoà Ta đến từ những bến tàu xa lạ Thêm một kẻ vô danh dừng lại trước thềm
Thị trấn nhỏ nỗi buồn không nhỏ Nhà cũ Mặt trời cũ Người đàn xa thế kỷ
Ngồi ảo não một mình không giấu được Bonn dịu dàng
Trong góc vườn mưa ta gặp lại nỗi buồn kẻ khác
PHÒNG ÁP MÁI To David and Liam Wilson
Tôi không trông thấy nhưng nghe rừng thở Phập phồng, nhè nhẹ, sau những mái nhà kia
Một người cha mệt mỏi trở về Nơi chú đại bàng con vừa thức dậy Bước chân đầu tiên vang như tiếng chuông đồng
Tôi không trông thấy nhưng nghe sông thở Khi bình minh chói lòa trên những bức tường Yên bình từ đôi môi chảy xuống Mềm mại Trong thảng thốt như mật
Cỏ vườn thơm cả lúc vắng người Mấy quả anh đào sót trong gió ấm
Bờ sông Loing Em đã nói gì đêm khuya lạnh ấy? Ai sẽ đến sau mùa hạ này ?
HẢI PHÒNG
Đèn vàng, mắt gái điếm Những câu thơ tỉnh lẻ buồn
Chiều đưa tiễn lá vàng rơi mải miết Gió đại dương không bến không bờ Mây đại dương ngang dọc
Bến bãi không tên như ngày tháng Sông Lấp triều lên Thuyền lưới đi về Ai đó đợi ai phà Bính Nụ cười hoen mắt khói xi măng
Người Hải Phòng như nắng trời gió biển Ra đi cùng ánh bình minh Những dấu chân in đầy mặt đất
Phố cát dài sóng biển mặn Đêm suông tôi nhìn ra phía Hải Phòng
CÂY LAPÔK
Tay mềm trắng đồi lồng lộng Mùa thu rơi trái thu vàng Gió lạ thổi về khu vườn cũ
Theo gió tôi bay ra khỏi rừng Xa bàn tay bình minh ấm áp Khát khao vỗ cánh lưng trời Thảo nguyên hồn đầy sương khói
Tôi mọc lên trên những rìa làng Đống rơm khô râm ran tiếng sẻ Mùa đến mùa đi trên ruộng bậc thang Vai áo bạc kiếp người chất phác
Cây Lapôk Mắt trong chiều tê tái Xứ xở của người có phải trời cao?
MAI NÀY
Trăng vẫn sáng Trung du tháng mười hoa sở trắng Nụ cười đàn bà xanh xao
Rất nhiều khuôn mặt mà tôi chưa quen Rất nhiều căn nhà tôi sẽ không bao giờ đến Những đêm cây đàn nức nở Em sẽ lại dịu dàng hát Trong vòng tay nào ánh mắt nào?
Thật buồn, mây trắng vẫn bay đầy trời Thật buồn, có những mùa xuân lại đến
Hàng dậu nhỏ hoa vàng lốm đốm Cặp mắt đen ẩn hiện trong sương mù
SAU Ô CỬA ĐÓNG
Liệu ngoài kia có một bầu trời Dù nắng gió hay mùa thu ẩm uớt Dù mới binh minh hay đã chiều tà?
Liệu ngoài kia còn có những mặt người Dù lạ hay quen Hạnh phúc hay đau khổ Dù thân thiện hay đã thành dã thú?
Liệu ngoài kia có phải là hư vô Chẳng tương lai cũng không còn quá khứ Liệu có phải tôi đã che rèm lên cửa sổ?
Liệu ngoài kia có phải là đất đen Chôn cất mọi thịt da từng là cái đẹp Chôn cất mọi cái nhìn, mọi đôi môi đã khép?
Liệu chỉ có một chốn này Liệu chỉ có một buổi chiều Liệu chỉ có một mình tôi?
LÒNG GIẾNG CẠN
Như đôi mắt trong hộp sọ đang mủn nát Những lòng giếng đen ngòm Nhìn sâu vào lòng đất Những lòng giếng đong đầy câm lặng
Dưới gốc cây muồng muồng Hoa cải đã rụng hết từ lâu Những khóm hành đã vàng Bụi dong giềng cũng đã thành dong giềng dại
Mưa đang rả rích ngấm xuống Chảy vào lòng giếng rỗng không
Những lòng giếng đong đầy câm lặng Biết nơi nào Biết nơi nào chôn cất những gương mặt cũ?
6 TỶ – 1 = 6 TỶ
Có thể một ngôi sao vừa tắt mà tôi không biết Có thể ánh sáng trong vắt của trăng rằm vừa xao động Mà tôi không biết Tôi cũng không biết có ai đó Ngoài người đàn bà và mấy đứa trẻ Cùng tôi biết Có một người vừa ra đi trong đêm
Tôi chưa từng gặp anh, thật đáng tiếc nhưng chẳng nên buồn Cái tên không quan trọng giờ càng thêm vô nghĩa Có thể anh cũng giống tôi Sống trong một căn hộ có ban công trên tầng nào đó Tòa nhà quét vôi xanh nay đã ố vàng, Trong một thành phố bên hồ Hay một dòng sông nước đỏ Nơi lũ trẻ xanh gầy mắt như một đàn đom đóm Bay rộn ràng về phía rặng tre xa.
Có thể ngoài ban công anh cũng trồng một chậu hoa Giống như tôi có một chậu hoa sao đất Anh tưới hoa bằng chiếc ca tôn rỉ Đón những niềm vui nho nhỏ đâm chồi Mùi hoa dịu dàng từng làm anh lặng lẽ mỉm cười Và hát – những bài hát anh đã đem theo – Giờ đang vuốt ve đôi chân anh đã lạnh Uớt như chan nước mắt vợ hiền
Trên giá sách của anh tôi tìm thấy những quyển sách của mình : Toàn tập Platon photocopy đóng bằng ghim Trung Quốc Truyện Kiều in năm 1962 Bộ Kinh Thánh mua trong hiệu sách cũ Bên cạnh quyển sách của chính anh in giấy xấu đã long bìa
Tôi chưa từng gặp anh, thật đáng tiếc nhưng chẳng nên buồn Platon đã chết Jésus và Nguyễn Du đã chết Bây giờ đến lượt anh Ai đó nói trước cái chết mọi người đều bình đẳng Tôi muốn thêm : cái chết biến ta thành những kẻ cùng thời Liệu còn lời chúc nào đẹp hơn thế nữa?
|
Many months have passed, drenched in sweat
But I have returned To boldly place on the table Two hands, two five-pointed stars Stories of war and shipwreck don’t attract me When I close my eyes, two stars fly into the darkness
To fly is to see how lofty the sky is, how wide the sea There, in the village, a rooster is crowing In the scent of burning ricefields, dew is sparkling Over there is my mother There, my country
On guns and plows, millions of diligent stars Are flying in silence Black stars, black stars
One life might have drifted away But one has returned When I open my eyes, two stars alight Before me Pulsing, breathing
INVISIBLE CHAIN
Invisible chain A string of endless days For a pack of hunting dogs running Toward the horizon
Invisible chain Clinking steel But I hear from far away The hooves of a tired horse The keyboard becomes a cemetery My lifeless fingers return
The clinking goes on My hands are a white desert My fingers vibrate with the song Of a man condemned to death
THE SLUMBER OF BOOKS (I)
They sleep on a dusty shelf Dreaming of circling smoke Of phantom beasts and lovers Of isolate worlds about to connect But never to be in harmony Of sounds about to echo But never to be heard Of souls dead for a long time But the souls are about to live again To dance and sing, to talk and laugh
On a long night humid with cockroach odors and rat hair A poem suddenly appears And, in a young mountain, the body of my growing son
The slumber of white time yellows each minute An imitation of immortality Like worm-holes eaten into the dark night Like patient stars brightening on the horizon
THE SLUMBER OF BOOKS (II)
The immortality of words: More senseless than those butterfly wings?
I see on my shelf Lines of letters sleeping in silence Like cats on windowsills My cats or the cats of friends
The immortality of words: More senseless than those flames?
Flames from a small fire on the beach That someone has gathered against the winter wind And inscribed in remembrance of warmer times Flames that fly up and fade in the endless blue
THAT BLUE SKY
You throw a stone at my back You pierce my eye with a thorn Your knife Goes into my temple Until it bends At the edge of my skull
There is no pain Though a thread of ice is left When the thorn is pulled out Though now and then I dive Over my handlebars And fall on the muddy road Not like a paper airplane Like a fledgling with quivering wings
Life goes on I lay my chest on the earth I breathe, I wave my hand The earth is warm in afternoon sun As I stand up Craving That blue sky
IN THE NIGHT
The sounds of last year’s rainstorms Are muddy, hot, relentless
My aimless hands stroke my face I hear, not with my ears But with an emptiness seeping into my flesh
Endless, evasive sounds Giant steps Staggering down the slope
The sounds of last year’s rainstorms Are muddy, hot, relentless
When a line of writing appears I know I’m living But then my heart shrinks: living means dying Though death is only a dream And each line is another dream
Long nights have never been easy But tonight is too much to bear
With protruding blood-red eyes I join the climb to the ceiling Following some, leading others Belly-skin scraping sand As ruthlessly as scales
Above now with the others, I hear With the emptiness seeping out of my flesh Endless, evasive sounds Giant steps Staggering down the slope Outside, late-night winds have risen The sounds of last year’s rainstorms Are still muddy And hot
My life My red blood Stagger relentlessly
Down the slope
VIET BLOOD
for Đạo
Sometimes it rises excited on lips As red as the sun of Vietnam Sometimes it flows silently Like mud, dark in veins While I travel this vast land, these long rivers
Clouds spread white mist through the border sky My sweat flows into deep chasms Water is clear, my face invisible I pass the ruins of citadels An image of Côn Sơn in the dust of deserted dunes
It didn’t choose me, I didn’t choose it Viet blood flows With the scent of rice, bird droppings, fish sauce This color of skin, in this wind and sun— My mother rocked me in cloudless June The Viet language is poor, but beautiful as a small stream
It didn’t choose me, I didn’t choose it Viet blood Is like life, love, death Sometimes hardening into resin
Green leaves keep flowing down the hill Where my friend has fallen
A BULLET FIRED INTO THE NIGHT
Like a falling leaf in a dream Or an arm in a dream, dangling A night flight, with eyes wide open
A June night, an astonished look No one sees the vanished smile The soldier’s dark face above the barrel No one fears the barrel now— An eel sniffing the mud
In a garden, banana leaves still catch dew A nest of storks sleeps soundly on tall bamboo Only an ancient bat startles
In a closed house, a mother turns up her lamp Not knowing she will be lonelier now And a girl will sorrow in secret
No one knows he used to be a man All summer long, crows will convene In a row of bright green trees
A SANDAL DROPPED IN A SWAMP
It leaves a streak, a comet tensed Like a smile stopped abruptly on stunned lips
It sinks, making its way Through thick darkness Through bubbles rushing up like complex plots
Among the rotten leaves are green leaves And a panicked eel
The sandal crawls over a soldier’s uniform Around a chair with broken legs Beside shattered cups and bowls
Which of these bears the trace Of sudden joy, the trace of a quarrel?
Waiting, the letters yellowed and crumbled They still wait beside a delayed-fuse bomb
On the finger of a woman who died young A ring still sparkles In the depths of the black earth
HANOI
The unfamiliar windows are full of laughter The colors of the pebble gardens Are dried corpses now So many leaves So many streets So many sad evenings
This morning at the city gate The sun shone for a brief moment— Distracted, wearing a light shirt I ate some cheap ice cream And walked on, my hands in my pockets At the Bưởi market, I absently bought some taro leaves
Gray in the rain An unintended road Called me out of the city
Red lights at the crossroads, men’s tired eyes Mysterious feet coming and going— And that row of leafless almond trees: Were they young and happy once When fire and bullets filled this sacred land?
The road called me out of the city
The scent of Nhật Tân peach blossoms has changed The beauty of the women has faded Even the spring rains are different Dead rats lie on the road
Oh Hanoi I cry because of my own shame
But night is coming, night is coming As gently as eternity In the Red River wind blowing over the tall dike
BONN
For Lê Trọng Phương
Dear Bonn, town of my tangled-haired artist: Did rain keep falling last night Its strange sound filled with darkness?
Dear Bonn, in the worn fingers Typing these lines one by one The steps of women soldiers Flicker along the Rhine
Time past gathered in harmony And brought me through foreign harbors Another nameless person Stopping in front of the house
The town is small, its sorrow great The house is old The sun is old The musician is centuries away
Sitting here alone I cannot hide, Dear Bonn
In this garden corner wet with rain I meet the sorrow of others once again
THE GARRET for David and Liam Wilson
I hear but don’t see the forest breathe Pulsing gently beyond those roofs
A tired father, I come in To where our young eagle has just awakened His first steps resound like a bronze bell
I hear but don’t see the river breathe When dawn’s light dazzles those walls And flows down from lips Calmly, smoothly Clear as honey
In the abandoned garden, grass is still fragrant The last cherries linger in warm air
What did you say that night On the bank of the LoireRiver? Who will be coming home again this summer?
HAI PHONG
Yellow lamps, prostitutes’ eyes Lines of sad provincial poems
On a farewell afternoon, yellow leaves are falling Ocean winds have no ports or borders Ocean clouds go their way
Like dates, the harbors have no names In the LapRiver the tide rises Fishing boats come and go Someone waits at the Binh ferry for someone A smile is blurred by cement-plant smoke
The people of Hai Phong are like sea-wind and sun Off they go, with the dawn Their footprints cover the earth
Long streets and salty waves— On lonely nights I look toward Hai Phong
LITTLE LAP-TREE
Soft arms have whitened the great hill Autumn has dropped its golden fruits Strange winds are blowing into the old garden
As the warm hands of dawn approach I fly with the winds from the forest Longing to clap my wings in the sky Over the plain, its soul filled with fog
I grew up at the edge of the village Where haystacks echo the songs of sparrows Where seasons come and go on terraced ricefields On faded shoulders, on simple human life
Little Lap-tree Your eyes sharp with pain in late afternoon Is that your country up there, high in the sky?
SOMEDAY
The moon will still shine The October midlands fill with white sở flowers And women’s pale smiles
There will be faces I don’t know And homes I won’t visit— In whose arms, in whose eyes Will you be singing softly While the guitar sobs at night?
Sad, that clouds will still drift through the sky Sad, that spring will still come
On my small fence with yellow flowers Two black eyes will still gleam through the mist
FROM BEHIND A CLOSED WINDOW
Is there, out there, a sky Sunny or windy or humid with autumn A sky at dawn, or a sunset sky?
Are there, out there, human faces Strange or familiar Happy or hurting Friendly faces, or faces like beasts’?
Is there, out there, a nothingness With no future, and no past? Was it I who drew the curtains across the window?
Is there, out there, dark earth That buries all flesh that once was beauty That buries all glances, all shut lips?
Is there only this place? Is there only this late afternoon? Is there only myself?
EMPTY WELL
Like eyes in a decomposing skull Black wells Look into the earth Black wells filled with silence
Beneath the acacia tree Cải flowers withered long ago Onion stalks have yellowed Cannas have gone wild
Rain water keeps falling Into the empty well
Black wells filled with silence— Who knows where The old faces are buried?
SIX BILLION MINUS ONE EQUALS SIX BILLION
Perhaps a star just died, and I didn’t know Perhaps the moonlight stirred, and I didn’t know And I don’t know if there’s anyone Except for a woman, some children Who knows as I know That a man just passed away, during the night
It’s a pity we never met, but we can’t be sad The name, never important, is meaningless now Maybe you lived as I do In an apartment with a balcony In a certain blue building with yellow stains In a city beside a lake or a red river Where the children are thin and pale Their eyes like fireflies whirring toward distant bamboo
Perhaps you had a flower pot on your balcony As I do, with earth-star flowers Perhaps you watered your plant with a rusted tin cup Waiting for its buds of joy to open The flower fragrance that made you secretly smile And sing the songs that you have taken with you Is now caressing your feet, which have grown cold And wet with the flowing tears of your good wife
On your shelf I find my own books The Complete Works of Plato, xeroxed and bound with Chinese staples The Tale of Kiều, printed in 1962 The Holy Bible, bought in a second-hand bookshop And your own works, printed on cheap paper, with loose covers
It’s a pity we never met, but we can’t be sad Plato died Jesus and Nguyễn Du died Now it’s your turn Someone said that death makes us all equal I’d like to add: death makes us all contemporaries Can anyone offer a better farewell than that? |