Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
664 lượt xem

Bài văn kể về kỉ niệm thời thơ ấu

Bạn đang quan tâm đến Bài văn kể về kỉ niệm thời thơ ấu phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Bài văn kể về kỉ niệm thời thơ ấu

Kỉ niệm là một phần trong cuộc sống của mỗi người, đặc biệt là những kỉ niệm thời thơ ấu. do đó, chúng ta cần biết cách đánh giá ký ức là vui hay buồn. Hôm nay, download.vn sẽ cung cấp một bài văn mẫu lớp 6 kể về một kỉ niệm tuổi thơ khiến em nhớ mãi.

Dưới đây là 3 dàn ý và 21 bài văn mẫu lớp 6 được chúng tôi biên soạn rất chi tiết. mời sinh viên kiểm tra lại để có thêm ý tưởng cho bài viết của họ.

ký họa về một kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi

bản phác thảo số 1

1. mở đầu

thông thường sẽ kể về những kỷ niệm thời thơ ấu.

2. nội dung bài đăng

  • thời gian, hoàn cảnh xảy ra ký ức.
  • kể lại quá trình phát triển của ký ức đó.
  • bài học kinh nghiệm, ý nghĩa của ký ức đã trải qua.
  • li>

3. kết thúc

cảm nghĩ của người viết về kỷ niệm được đề cập.

lược đồ số 2

1. mở đầu

giới thiệu, lái về những kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi: những kỷ niệm luôn mang lại cho con người ta nhiều cảm xúc. từ đó biết trân trọng cuộc sống hơn. đặc biệt nhất có lẽ là ký ức tuổi thơ. và tôi vẫn nhớ những kỷ niệm…

2. nội dung bài đăng

a. hoàn cảnh diễn ra lễ kỷ niệm:

  • thời gian? vị trí?
  • những người có cùng kỷ niệm: gia đình, thầy cô, bạn bè…

b. kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu

kỷ niệm

  • : ngày đầu tiên của các lớp học; chuyến đi của gia đình…
  • hành động: kể lại các sự kiện đã xảy ra theo một trình tự nhất định.
  • cảm nhận, suy nghĩ về những kỷ niệm: vui mừng, cảm kích, tiếc nuối…

3. kết thúc

khẳng định lại giá trị của những kỷ niệm đối với tôi: những kỷ niệm … đã trở thành một phần ký ức đẹp, giúp tôi trân trọng cuộc sống hơn.

phác thảo số 3

1. mở đầu

nêu vai trò của ký ức, trình bày về những kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi.

2. nội dung bài đăng

– trình bày hoàn cảnh của ngày kỷ niệm:

  • thời gian và địa điểm cụ thể diễn ra lễ kỷ niệm.
  • người mà bạn đã sống cùng kỷ niệm: ông bà, cha mẹ, thầy cô hoặc bạn bè…

– cho biết sự thật đáng chú ý: ký ức hình thành như thế nào? Ấn tượng sâu sắc nhất về kỉ niệm đó?

– suy nghĩ của tôi về những kỷ niệm: chúng mang lại niềm vui hay nỗi buồn?

3. kết thúc

khẳng định những kỷ niệm quý giá và ý nghĩa đối với tôi.

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – mẫu 1

Những kỷ niệm luôn mang lại cho chúng ta nhiều cảm xúc đẹp. đặc biệt là những kỷ niệm thời thơ ấu đã trở thành hành trang quý giá trong cuộc đời tôi cho đến tận bây giờ.

Trong gia đình, người tôi gắn bó nhất là ông nội. năm nay, ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là công chức nhà nước. anh ấy rất yêu các con của mình. nhưng ông ấy cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. dù đã cao tuổi nhưng ông vẫn rất khỏe mạnh. đã dạy chúng tôi nhiều bài học bổ ích. và tôi cũng có nhiều kỷ niệm đẹp về anh ấy.

Trong ký ức của tôi, ông tôi là người rất thích trồng cây nên khu vườn trong nhà luôn xanh tốt quanh năm. cây trái đã sinh trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. chiều nào anh cũng ra vườn chăm cây. Tôi nhớ ngay lúc đó tôi đã chạy theo anh, nhờ anh giúp anh tưới cây trong vườn. Anh ấy dạy tôi phải chăm sóc chúng bằng tình yêu thương và sự quan tâm. Ông nói: “Cây cối giống như những người cần được chăm sóc. Nhờ vậy, tất cả cây cối trong vườn đều trở thành bạn của tôi. cây ổi cho tôi leo cùng các bạn trong xóm. cây cam trĩu quả ngọt và thơm. các loại hoa: hoa đồng tiền, cẩm tú cầu, mười giờ… chúng giúp em thư giãn sau một ngày học tập mệt mỏi. có thể nói rằng nhờ có anh ấy mà tôi đã trở thành một “người làm vườn tài ba”.

không chỉ chăm sóc cây cối trong vườn, tôi còn được nghe anh kể nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. những câu chuyện về cuộc sống trong quá khứ. lâu lắm rồi với những câu chuyện thú vị. giờ đây, những ký ức về anh chỉ còn trong ký ức. nhưng tình yêu dành cho anh ấy vẫn còn ở đây.

Những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi với ông tôi thật đẹp. Tôi tự hứa với bản thân sẽ chăm chỉ học tập để ông luôn tự hào về cháu của mình. Tôi yêu ông tôi rất nhiều.

kể về kỉ niệm tuổi thơ khiến em nhớ mãi – mẫu 2

Tuổi thơ, ai cũng có nhiều kỷ niệm đẹp. nó là hành trang để chúng ta bước sang thế giới bên kia. Bản thân tôi cũng có những kỷ niệm đó.

Tôi sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc. Tôi luôn nhận được tình yêu thương từ tất cả các thành viên trong gia đình. nhưng người đi cùng tôi nhiều nhất là anh trai tôi. năm nay anh hai mươi tuổi. Tôi là sinh viên đại học, vì vậy tôi chỉ có thể về nhà vào cuối tuần.

Khi nói về học vấn, anh ấy là một tấm gương sáng cho lũ trẻ hàng xóm noi theo. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi thường đi chơi với anh ấy. Tuổi thơ tôi rất hạnh phúc khi có bạn bên cạnh. Điều tôi nhớ nhất là một kỷ niệm khi tôi lên năm tuổi. một lần, trên đường đi học về. một nhóm trẻ em hàng xóm đã chế giễu tôi. Lúc đó, tôi chỉ biết chạy về nhà và ngồi một góc và khóc. anh trai liền đến hỏi. khi biết chuyện, anh ta hứa sẽ giúp tôi “trả thù”. Tôi không biết anh ta nói gì, nhưng một đám trẻ con hàng xóm đến xin lỗi. và kể từ đó, họ không dám bắt nạt tôi nữa. Tôi thầm ngưỡng mộ anh ấy.

Nhiều giờ rảnh rỗi, anh ấy không phải đến trường, anh ấy thường đưa tôi về vùng quê thả diều, câu cá, học bơi … anh ấy còn dạy tôi cả võ thuật. dặn con gái phải biết tự bảo vệ mình. Biết bao kỉ niệm đẹp như vừa mới xảy ra. Trong những năm học đại học của anh ấy, thường xuyên phải xa nhà, tôi rất nhớ anh ấy. Tôi nhớ những lần anh nấu cơm để thuyết phục tôi ăn khi tôi ốm và bố mẹ tôi bận công việc, những lần anh dạy tôi học …

Những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi khiến tôi cảm thấy nhớ nhung. Đối với tôi, anh trai là một người rất quan trọng. Mong hai người luôn yêu nhau.

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – mẫu 3

“cho tôi một vé đi tuổi thơ, để trở về giấc mơ xưa…”. Đó là câu thoại trong bài hát Cho Tôi Một Vé Đi Tuổi Thơ của ca sĩ Lynk Lee. đó là tình cảm chung của nhiều người trên thế giới này. Thảo nào những ngày tháng hồng nhan mộng mơ ấy thật đẹp, thật tuyệt vời. và tỏa sáng nhất khi nó biến mất và không bao giờ quay trở lại. nó chỉ có thể trở lại trong hồi tưởng của một người. Cũng như bạn, mỗi chiều hè, tôi luôn nhớ về kỉ niệm năm ấy.

Nhớ hồi đó tôi còn là một học sinh lớp một nhưng nghịch ngợm. Bà nội thường so sánh tôi với một con khỉ đáng yêu. lúc đó, giấc ngủ trưa là cực hình đối với tôi và những đứa trẻ khác. Đợi bố mẹ ngủ say, tôi sẽ lẻn qua hàng rào mỏng sau nhà, chạy ra bụi tre đầu làng, tụ tập với bạn bè. ngồi dưới bóng cây tre, tránh cái nắng oi ả của mùa hè, chúng tôi ngồi bên nhau tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. sau đó bắt đầu nghĩ ra đủ trò chơi để chơi. cái mà em thích nhất là trò bện đồng hồ bằng gà tre lá tre. những chiếc lá tre dài qua bàn tay khéo léo của trẻ thơ đã trở thành chiếc đồng hồ màu xanh lam đẹp mắt. nhưng em vụng về quá nên làm mãi không được. những tờ giấy vẫn nhăn nheo trong tay tôi nhưng không bao giờ thành hình. mấy đứa khác thấy vậy len lén cười khúc khích khiến cô đỏ mặt. chỉ có hoa cúc là không như vậy. anh ấy vẫn kiên trì như một người thầy nhỏ, dạy tôi cách thắt bím một chiếc đồng hồ. Nhiều buổi trưa hè, dưới bóng tre ngà, hai cô trò miệt mài dạy nhau cách đan lá. dưới sự hướng dẫn của những chiếc cúc áo, cuối cùng tôi đã dệt được chiếc đồng hồ đầu tiên của mình từ những chiếc lá tre. nó rất tệ, nhưng nó vẫn là một kết quả tuyệt vời cho dù bạn cố gắng bao lâu đi nữa. Cuối cùng, tôi đã đưa chiếc đồng hồ đó cho chiếc nút, và chiếc nút đã đan cho tôi một chiếc khác. và nói rằng đó là một cặp đồng hồ tình bạn, chỉ cần họ giữ chúng thì sẽ không bao giờ chia tay nhau.

Đến nay, gốc tre vẫn còn, chiếc đồng hồ cũng đã héo rồi nhưng tôi vẫn cất giữ cẩn thận. nhưng còn cúc họa mi thì lâu rồi tôi không gặp. Vì cuối hè năm đó, Cúc theo gia đình sang Mỹ định cư. Ngày chia tay ấy, nắng hè đỏ như lửa mà lòng tôi lạnh dần. Từ đó đến nay, đã bao mùa hạ trôi qua, cảnh cũ vẫn thế, chỉ còn lại người. nhưng tôi vẫn tin chắc rằng một ngày nào đó cúc áo sẽ quay lại, chúng tôi sẽ ôm nhau thật lâu rồi cùng ngồi bên gốc tre này, dệt nên chiếc đồng hồ tình bạn lại từ đầu.

kỉ niệm đó là mảnh ghép đẹp đẽ và quý giá nhất trong những ngày thơ ấu đã qua của tôi. Tôi luôn nhớ về nó để hoài niệm, nhưng cũng để hướng tới tương lai. một tương lai tươi sáng với những cuộc đoàn tụ và hạnh phúc.

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – mẫu 4

thời thơ ấu là gì? khiến ai cũng phải lưu luyến. là những ngày của sự bất cẩn và bí mật. trẻ em bước qua bầu trời màu hồng đó trước khi đến với thế giới của người lớn. và tôi thật may mắn khi có thể tận hưởng trọn vẹn những ngày thơ ấu với những kỷ niệm đẹp.

Tuổi thơ của tôi theo đúng nghĩa nhất là những năm tôi sống ở nông thôn với bà ngoại. thời điểm đó, không còn lo lắng về bài vở, về tương lai, chỉ là những chuyến lang thang tưởng như vô tận. những ngày tháng ấy trong tôi như một cuốn phim cũ, mờ ảo ảo ảo, niềm vui thì trong trẻo nhưng hình ảnh thì mờ ảo. chỉ có những kỷ niệm về vườn cùng cô là rất rõ ràng. nhà bà tôi có mảnh vườn nhỏ sau nhà bà trồng đủ loại rau xanh, trong đó đập vào mắt tôi nhất là giàn hồng leo. khi chín quả mọng chuyển sang màu tím. khi theo chị ra vườn, anh cần mẫn hái từng bó rau mang ra chợ bán. còn tôi thì ngồi nhặt từng hạt cói, giã nhỏ và chắt lấy nước trong một chiếc gáo dừa nạo sấy. Từng giọt, từng giọt, nó tích tụ thành một vũng nhỏ màu tím. điều đó chỉ làm cho tôi rất hạnh phúc. Tôi dùng nó làm màu nước để vẽ ở sân, trên tàu lá chuối, trên bức tường lỗ trước nhà. sau một thời gian khô nước, tôi sơn một lớp mới. xong việc anh ấy nhẹ nhàng dẫn em ra giếng rửa tay rồi quay vào nhà. chỉ trò chơi đó thôi, nhưng tôi đã chơi nó cả tuổi thơ mà không thấy chán.

Giờ cô ấy đã ra đi, tôi cũng đã trưởng thành. Có khi về quê giỗ bà ngoại, tôi ra vườn tìm lại những gốc mây già để chơi lại trò đó. nhưng không hiểu sao tôi không thể cười như trước nữa. có thể vì cảnh vẫn vậy nhưng con người đã thay đổi. đó là những gì làm cho ký ức tuổi thơ trở nên vô cùng quý giá. bởi vì nó là thứ chỉ có thể nhớ lại, không thể trải nghiệm lại.

kể cho tôi nghe về một kỷ niệm thời thơ ấu mà bạn sẽ luôn nhớ – mô hình 5

“tuổi thơ”, mỗi khi nhắc đến ba từ đó, lòng tôi lại rưng rưng. Bao nhiêu ký ức tuôn trào nhưng chỉ theo những cách mà tôi sẽ nhớ mãi. ồ! “sao chổi” trong quá khứ.

nhớ những buổi tối mùa hè, trẻ em của thị trấn tụ tập để thả diều. họ chạy theo chiều gió để những cơn gió giật tung cánh diều. ồ! Tôi hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy cánh diều của mình bay lên khỏi bầu trời, vờn gió. bạn bè trong xóm và tôi hò hét và thi đua với nhau. có một con diều tốt, bay cao nhất, nó liên tục nổ. rồi khi một con diều nào đó leo lên đỉnh, vẻ mặt rất tức giận, định thả con diều đáng ghét đó xuống. ở đó, thật không may, anh ta sở hữu một con diều giả. ngay khi vừa bay lên trời, anh ta chúi mũi xuống đất. có chiếc xe hụt hơi mà quay đầu. Vâng, điều đó đã được nói, không phải là xếp hạng diều chỉ dựa trên diều tốt hay xấu, mà một phần là nhờ vào kỹ năng thả diều. trong khi bay với đôi tay khéo léo, họ đã dạy tôi một vài thủ thuật để nâng diều. khi thả diều thì run tay, khi thả diều phải mang theo keo và một ít dây diều. Nếu hôm đó gió to thì buộc thêm một đoạn dây vào dây diều, nếu gió nhẹ mà diều không bay được thì tháo một sợi dây nhỏ cho nhẹ hơn. Nhờ những kinh nghiệm quý báu đó mà đôi khi tôi được đặt biệt danh là “thả diều”. à, chắc là bạn chưa nói điều này, không phải cuối chuyến bay ai bay cao nhất sẽ có biệt danh quý giá đó.

giờ đây, chiếc diều cũ đã bị gạt sang một bên để nhường chỗ cho những con cua liên tục. mặc dù tôi không còn có thể chạy và nhảy trên những cánh đồng đầy rơm. Cảm giác bay cùng cánh diều mãi mãi không bao giờ xóa được trong trí nhớ của tôi.

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – văn mẫu 6

Năm nay, tôi học lớp sáu, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm thời thơ ấu của mình. Trong những ký ức ấy là câu chuyện về tập làm văn khi tôi học lớp 3. Tôi trở thành học sinh giỏi văn một phần nhờ những tháng ngày khổ luyện đó.

Trong tất cả các môn học, điều khiến tôi sợ nhất là chính tả vì chữ viết tay của tôi quá tệ. đến lúc phải sai khiến theo những gì bạn đọc, tôi cảm thấy khổ sở. Tôi chưa bao giờ có điểm tốt trong vấn đề này. Nhiều đêm, tôi quay lại bài tập, lặng lẽ nhìn những điểm kém và những lời phê bình nghiêm khắc của cô giáo, rồi buồn đến phát khóc. mẹ tôi thường xuyên giám sát việc học của tôi. biết chuyện, người mẹ không mắng mỏ mà còn ân cần khuyên nhủ:

Tôi là người lớn, tôi phải cố gắng viết tốt. Ông bà ta thường nói nét chữ là nét người!

Tôi đã nghĩ về điều đó và phát hiện ra rằng lời khuyên của mẹ tôi rất đúng. Vì vậy, tôi quyết tâm luyện viết mỗi ngày, cho đến khi chữ trở nên sạch đẹp.

Tôi đã lập kế hoạch dành một giờ mỗi ngày để thực hành sao chép. Đầu tiên, em chép bài tập đọc trong sách giáo khoa. sau đó tập chép các bài thơ ngắn. mẹ dạy tôi cầm bút thoải mái để viết lâu mà không bị mỏi. Tôi tiếp tục và quen với cách cầm bút đó. mỗi bài em viết nhiều lần vào giấy nháp, khi thấy tương đối sạch đẹp thì chép vào vở. sau đó, tôi yêu cầu mẹ tôi đánh giá nó. Trong những buổi học đầu tiên, mẹ cho em 5 và 6 điểm vì em còn viết sai chính tả, nét chữ chưa đều. Tôi không nản lòng, tôi cố gắng nhiều hơn nữa.

Đối với bài học thứ chín và thứ mười, tôi đã tiến bộ rất nhiều. những đường thẳng và đều đặn dần hiện ra dưới ngòi bút của tôi. Mẹ không ngừng động viên để tôi tăng thêm quyết tâm làm việc chăm chỉ.

lần đầu tiên được cô giáo cho điểm mười môn “chính tả”, tôi vô cùng vui mừng. cô giáo khen tôi trước lớp và khuyên các bạn trong lớp coi tôi là tấm gương sáng để học tập.

Tôi luôn ghi nhớ những lời mẹ nói và tôi thầm cảm ơn mẹ. Tôi lấy một cuốn sổ có số 10 màu đỏ tươi và đưa cho mẹ tôi xem. mẹ vỗ nhẹ vào đầu tôi và nói:

– vậy là bạn đã tự kiếm được tiền. Em đã trở thành một học sinh có ý chí và nghị lực trong học tập. Tôi tự hào vì đã bảo vệ bạn. Chắc hẳn bố bạn rất vui khi biết tin này!

Kể từ đó, biệt danh mà các bạn cùng lớp nghịch ngợm đặt cho tôi đã không còn nữa. tuy nhiên, em vẫn tiếp tục luyện viết để nét chữ ngày càng đẹp hơn. Tết đến em sẽ tham gia hội thi vở sạch chữ đẹp do nhà trường tổ chức.

Đúng là “có chí thì nên”, “có công mài sắt, có ngày nên kim” đúng không?

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – văn mẫu 7

Trong cuộc đời mỗi người có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình bạn, những kỉ niệm đó thật thiêng liêng và đẹp đẽ. nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi là những kỉ niệm thời tiểu học.

Trường tôi ở quê nên không có vẻ đẹp gì đặc biệt. nhưng nó đã gợi lại những kỷ niệm ngọt ngào khi tôi mới bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng câu chữ, bàn tay cô đan vào nhau để luyện chữ, bàn tay cô ấm áp biết bao và cô vẫn dạy chúng tôi múa hát, giọng hát trong trẻo biết bao. Là. Thời gian trôi thật nhanh, những kỉ niệm trong tôi ngày càng nhiều hơn với mái trường này… Tôi vẫn nhớ những kỉ niệm đẹp khi được đi chơi, chơi đủ trò cùng các bạn, nào là: chơi bóng, nhảy dây, chơi game. nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm đó vào giờ ra chơi, Ian rủ các bạn cùng lớp đến chơi chung. đông quá, phải lắc lư xem ai bắt được, cuối cùng con trống cũng bắt được. Ian dùng khăn bịt mắt người đàn ông lại, những người bạn chạy xung quanh anh ta, lúc này anh ta không nhìn thấy gì cả, anh ta chỉ nắm lấy anh ta và chúng tôi chạy. đột nhiên có một người, người đàn ông sờ sờ mình từ đầu đến tóc và xác nhận rằng mình là người Nga. Nam cởi khăn ra nhìn, hóa ra là một bạn khác trong lớp. lúc này, cả hai đều đỏ mặt và những người bạn chơi cười. bỗng có tiếng nói lớn “cho anh chơi!” đó là thanh, người bạn vui tính nhất trong lớp của tôi. cô chạy ra khỏi lớp và xung phong bắt cô. Ian dùng khăn bịt mắt che mắt lại, đám bạn bắt đầu ẩn nấp, đứng giữa hiên nhìn từ bên này sang bên kia, cô không nhìn thấy gì, nhưng dường như đang lắng nghe bước chân của nhà hiền triết. nhà hiền triết thấy vậy liền chạy đến cột cờ và dừng lại, đứng sang một bên. thành phố lao ra bắt, ai ngờ anh ta bắt được cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, thành cũng ôm mặt cười. tiếng trống báo giờ tan học, giờ ra chơi đã kết thúc. trong lớp, mọi người đều sử dụng vở và sách để làm mới bản thân. Đó là kỷ niệm sâu sắc nhất đối với tôi dưới mái nhà này.

Dù bây giờ đã học cấp 3 nhưng tôi vẫn nhớ về những kỉ niệm hồn nhiên ấy. nhớ lại trường tiểu học đẹp đẽ như thế nào và đó sẽ là một kỷ niệm sẽ ở lại với tôi trong suốt những năm tôi đi học.

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – mẫu 8

mỗi chúng ta khi lớn lên đều để lại một tuổi thơ với bao kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần mải chơi quên cả về nhà, hay những lần mải mê ra ngoài làm mất chìa khóa nhà. những kỷ niệm về người chị họ khiến tôi nhớ mãi không quên.

Trong kỳ nghỉ hè, bố mẹ tôi thường cho tôi về quê ngoại. Tôi rất thích về quê ngoại vì tôi có một người chị họ ở đó. Anh hơn tôi một tuổi và rất yêu tôi. mỗi khi tôi về quê, anh thường đưa tôi đi chơi khắp nơi. bạn đi trước, tôi theo sau. nhưng khi tôi mỏi chân, anh ấy thường cõng tôi trên lưng. ngồi trên lưng anh ấy, tôi thích cười và cười. quê tôi có bờ mía trắng xóa. nhưng khi tôi đang chơi trò đuổi bắt thì không thấy anh đâu cả, tôi khóc òa lên, anh chạy từ đâu đến, anh rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, em rất thích mỗi lần anh cùng các bạn thả diều, nhìn cánh diều bay cao trên bầu trời mà em không bao giờ thấy chán. Đó là cách tôi nuông chiều bản thân, nhưng sự lười biếng của tôi đã gây ra tai nạn. Hôm đó anh đưa tôi đến nhà một người bạn. trên đường đi, tôi chợt thấy một cây roi rất sai trái. Những quả mơ chín thành từng chùm trông thật bắt mắt. Tôi dừng lại và chỉ vào những chùm quả mọng đang lấp ló trong những tán lá. Tôi muốn ăn roi. anh ấy sẽ trèo lên và nhặt nó cho tôi. anh ta đứng dậy, nhìn lên và lắc đầu: “Cây cao quá, tôi không thể trèo lên được. Thôi, đi chợ với anh đi, anh mua cho em “. Tôi nhất quyết” không, em thích ăn cả chùm! Ngoài chợ làm gì có roi như thế này “. Dù bạn có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không chấp nhận. Anh càng thuyết phục, tôi càng trở nên cứng đầu và ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy ra, chân tay đau nhói. Tôi biết, anh ấy nhất định sẽ chọn nó cho tôi khi nhìn thấy tôi khóc. và trên thực tế, tôi đã thắng. Anh đỡ tôi dậy, lau khô nước mắt và nói: “đủ rồi, anh hái chùm quả đó cho em”. Anh ta cầm roi dắt tôi ra cổng nhà, anh ta gõ cửa thì tôi thấy một thằng chạy ra, anh ta xin phép cho nó lãnh một loạt roi. anh ấy đồng ý, nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành cây rơi xuống rất dễ gãy. Đứng dậy, lên cao để tôi có thể sử dụng những chiếc roi yêu thích của mình nhưng khi đang nhặt thì bị trượt chân ngã từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ấy ngã liền chạy lại hỏi: “Em đau không?” Anh cố gượng cười nói: “Anh không sao. Em cứ yên tâm.” nhưng không phải vậy, anh ấy bị gãy chân …

Bố tôi trở về quê, biết rằng vì tôi mà ông bị gãy chân. Bố mắng tôi nhưng bố dặn: “Tất cả là lỗi của con, đừng mắng, đừng sợ”. cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, anh ấy vẫn luôn bảo vệ tôi. bạn là anh trai lớn của tôi Khi tôi nghĩ về kỷ niệm đó, tôi có cảm giác nhói ở sống mũi.

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – văn mẫu 9

Ngày đó, nhà tôi ở cạnh một con suối nhỏ nước trong vắt, những ngày nắng ráo, đứng trên bờ suối có thể nhìn thấy tận đáy là những viên sỏi trắng tinh, thậm chí có cả đá. trường học bơi cá trắng. xung quanh.

hàng ngày, tôi và đám bạn rủ nhau ra bờ lạch, chúng tôi ra bờ lạch bắt ốc, chúng tôi nhặt những viên đá trắng để chơi cùng. và vui nhất là những ngày hè, nhiều lần chúng em trốn mẹ ra suối tắm. Con lạch thực ra nhỏ nhưng có những đoạn sâu đến ngập đầu người lớn. và phía trên là cây cầu của ngôi nhà phố mà bạn băng qua để đến nhà.

như thường lệ, chiều hôm đó, đợi mẹ tôi ngủ say, tôi chạy đến nhà bạn đồng hành và rủ họ đến cầu nhà quân nhân (chúng tôi thường đặt tên những cây cầu bằng tên nhà của chủ nhân. ). ). giữa trưa nắng nóng như đổ lửa, đắm mình trong làn nước mát còn gì tuyệt hơn. do đó, ngay khi nghe thấy tiếng còi quen thuộc của tôi, họ cũng nhanh chóng chuồn ra cửa sau và nhanh chóng tiến đến điểm hẹn.

Ngay khi ra khỏi nhà, chúng tôi đều chạy thật nhanh vì sợ bố mẹ phát hiện ra, vì chúng tôi đều biết rằng nếu bị lộ, chúng tôi sẽ bay hết.

Năm phút sau, cây cầu và dòng nước ngọt hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến ​​là hôm nay sẽ không thi bơi bình thường như mọi khi mà tổ chức thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu để nhảy, ai nhảy xa nhất sẽ là người chiến thắng. mệt mỏi vì làm việc lâu, chúng tôi leo lên một mỏm đá để nghỉ ngơi và ngắm mây. tại thời điểm này, hãy giành chiến thắng: chàng trai dũng cảm và dũng cảm nhất đã nói:

– Tôi đã nghĩ ra một thủ thuật mới.

– trò chơi gì?

tất cả họ đều lên tiếng để hỏi.

– chơi lặn với bình dưỡng khí, ai có thể lặn lâu nhất trong tuần tới sẽ không phải mang theo túi.

Toàn bộ đám đông đã cổ vũ nhiệt tình. trở lại chỗ cũ, tôi nói:

– bây giờ họ sẽ thi đấu từng người một, những người còn lại sẽ đứng trên bờ để theo dõi thời gian.

và tôi luôn chỉ định vì người chiến thắng sẽ là người đầu tiên thử, vì vậy chúng tôi sẽ là người đầu tiên thử, tất cả chúng ta đều hoan nghênh. Thực tế, trong nhóm chiến thắng, anh ấy luôn tỏ ra là người lớn tuổi nhất, không chỉ học giỏi mà còn chưa bao giờ thua ai trong tất cả các trò chơi.

chuẩn bị tinh thần chiến thắng, tôi hét lên:

– một. hai. bố. bắt đầu!

Chà … won đã nhảy khỏi cầu và biến mất trong nước. Tất cả chúng tôi đều reo hò và bắt đầu tính thời gian: 1, 2, 3, phút trôi qua, vẫn chưa phân thắng bại. chúng tôi ngưỡng mộ thiên tài của chiến thắng. Đến phút thứ tư, tôi bỗng thấy sốt ruột vì thông thường, đến phút thứ ba, chúng tôi không thể chịu được.

Nhưng còn chưa thấy phần thắng, những đứa trẻ khác cũng bắt đầu lo lắng, trong nháy mắt không kịp nói với nhau một lời. những người bơi giỏi nhảy vào, mới thấy thắng xông lên, mặt tái mét, thở hổn hển, chúng tôi vội đỡ phanh đưa vào bờ. người chiến thắng gần như đã qua đời. phải mất mười phút sau khi chiến thắng để nói chuyện:

– chỉ một giây nữa thôi và tôi sẽ đến để tôn thờ các vị thần của nước.

– chuyện gì vậy? bạn bơi và lặn giỏi mỗi ngày.

– vâng, tôi vẫn chắc chắn về điều đó, nhưng vừa định đứng dậy thì tôi vướng phải một đám rễ cây vươn ra từ trong rừng và quấn chặt lấy chân tôi, tôi cứ cố gắng đi. lên nhưng nó quay lại, nó kéo tôi xuống, may đúng lúc tôi nghĩ mình đã chết thật thì bất ngờ chân tôi duỗi thẳng ra và cố gắng gượng dậy.

Nghe thấy tiếng thở hổn hển chiến thắng, tất cả chúng tôi đều kinh hãi. chúng tôi đợi đến khi mệt rồi mới dám về nhà và câu chuyện này sẽ luôn là bí mật của chúng tôi.

và đó là kỷ niệm sâu sắc nhất mà tôi sẽ nhớ mãi.

kể cho tôi nghe về một kỷ niệm thời thơ ấu mà bạn sẽ luôn nhớ – mẫu 10

Năm nay tôi bước vào lớp sáu và cậu bé bước vào lớp bốn. bố mẹ chàng trai cũng đã về sống chung sau hơn một năm xa cách. Con trai tôi và tôi không liên quan, nhưng chúng tôi rất thân thiết! tất cả bắt đầu từ thời điểm đó …

Năm đó, tôi học lớp bốn và cậu bé học lớp hai. bé nghèo! bố nghiện cờ bạc, rượu chè từ sáng đến tối, thường xuyên đánh đập vợ, chửi bới con cái. Mẹ anh không thể chịu đựng được và quyết định đưa anh về với bà ngoại. nhà bà cô ấy ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. vì vậy chúng tôi đã biết nhau kể từ đó.

Một buổi chiều mùa hè, tôi rủ cô ấy đi chơi vì tôi biết cô ấy rất buồn. Tôi hỏi:

– bây giờ, bạn muốn tôi làm gì cho bạn?

em bé nói:

-bạn biết gì không! Có lần tôi mơ thấy ngôi nhà của mình giống như một con tàu lớn. cha là cột buồm vững chắc, mẹ là khoang thuyền che mưa che nắng. con tàu của tôi sẽ đưa ước mơ của tôi đến đích. nhưng bây giờ thì không bao giờ có thể.

– đừng buồn! thử! đi đi! đi với tôi!

<3

Tôi đã chọn chiếc lá lớn nhất và tìm một chiếc thuyền xinh đẹp cho em bé. nhưng không cầm được, liền ném xuống nước. nhưng con thuyền không trôi. nó mắc cạn ngay trên đám cỏ dại đang len lỏi giữa con lạch. em bé nói:

– đó là nó! gia đình tôi bây giờ giống như con tàu đó, không đi được, chỉ có thể chìm thôi!

Tôi xấu hổ và tiếc cho cậu bé, vì vậy tôi tiếp tục mang quần áo của mình và xuống sông để vượt qua con thuyền. nước đến dạ dày và sau đó đến cổ. bất ngờ, “rơi”, chân tôi trượt xuống một hố bùn giữa sông ngay khi tôi xuống thuyền. Tôi cố gắng theo kịp trong khi vẫn dùng một tay nâng thuyền lên khỏi mặt nước. vài phút sau, tôi bò lên bờ khi bụng đầy nước, may mà thuyền không bị hỏng. Đứa bé mặt tái mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời tôi:

– hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng một ngày nào đó bạn sẽ có thể bơi tự do trên sông.

Hôm đó, vì sợ bị mẹ mắng, tôi và con ngồi bên bờ sông cho đến khi quần áo khô mới dám quay lại.

Buổi tối, tôi sốt cao, đến chiều vẫn không kể chuyện. mẹ tôi tưởng tôi bị sốt nên hạ sốt. May mắn thay, sáng hôm sau anh ấy đã khá hơn nhiều.

Đúng ngày bố mẹ anh ấy làm hòa và dọn về ở chung, anh ấy nhờ tôi mang thuyền sang sông thả.

nhưng chiếc thuyền không thể được thả ra nữa. thế là tôi và anh tôi bận gấp những chiếc thuyền nan khác. những chiếc thuyền lụp xụp chiều hôm ấy, mỗi chiếc trôi về cuối sông.

Bí mật giữa tôi và đứa bé vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay. Đó cũng là kỷ niệm tuổi thơ sâu sắc nhất của tôi, các bạn!

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – văn mẫu 11

tuổi thơ của tôi là cả một bầu trời đầy nắng và gió với những cánh diều bay trên khắp các đường ray. Tôi đã có một tuổi thơ đẹp đẽ ở đó với tiếng sáo diều vi vu, nó như chắp cánh cho tâm hồn tôi.

Ở quê tôi, để có được một con diều ưng ý, người ta phải bỏ rất nhiều công sức chọn tre làm khung diều rồi tỉ mẩn đẽo đôi sáo để cho âm thanh hay nhất. nhưng đó là công việc của một người làm diều chuyên nghiệp. Còn đối với trẻ em, mùa hè sẽ là thời điểm thích hợp để thả diều, thả diều. công việc này rất đơn giản. Tre đã có sẵn chỉ cần chọn những cành dẻo, để khi uốn thành khung, tre không bị gãy. Sau khi gấp khung xong, chúng ta sẽ dán giấy và gắn đuôi cho con diều. Cũng không cần mua nhãn dán vì chúng tôi sử dụng những cuốn sổ không dùng nữa. đuôi diều bạn chỉ việc cắt giấy rồi dán keo vào. Tùy theo kích thước của diều mà ta có thể nối đuôi dài hay ngắn. và cuối cùng khó nhất là công việc tìm dây của diều. lựa chọn đơn giản nhất đối với tôi là đi vào giỏ kim chỉ của mẹ, cắp ống chỉ để làm dây thả diều. và thông thường, sau mỗi lần vui vẻ với những người bạn thả diều, mẹ tôi sẽ đập cho tôi một cái, nhưng điều đó dường như không quan trọng với một đứa trẻ như tôi, vì tôi vẫn còn rất ham chơi.

Thời gian thích hợp nhất để chúng tôi thả diều là chiều muộn. lúc đó nắng không còn gay gắt, mỗi người chúng tôi có thể chạy ra khỏi nhà mà không sợ bố mẹ mắng vì trời nắng cả hè. bờ kè là nơi gặp gỡ của lũ trẻ chúng tôi. Những đứa trẻ lớn nhỏ cầm trên tay một con diều với nhiều kích cỡ khác nhau và háo hức chuẩn bị chờ đến lượt mình được thả. Vì thả diều cần hai người nên chúng tôi sẽ có một chiến binh sẵn sàng “chạy mồi” một lúc để diều gặp gió. Lúc này người cầm dây diều phải thật chắc tay để giữ dây diều được chắc chắn, khéo léo thả thêm dây thả diều cho đến khi diều ở độ cao nhất định thì ta buộc dây diều. sau khi cố định dây diều, chúng tôi nằm xuống bờ kè, nhìn những cánh diều chao liệng trong gió. cảm giác mát lạnh, đê mê như muốn thả diều. Chúng tôi thường về nhà sau khi mặt trời lặn, khi nghe thấy tiếng các cô gái và phụ nữ trên cánh đồng gọi, nhưng ngay lúc đó, trong tâm trí của những đứa trẻ như tôi, có một phần nào đó đang bay cùng cánh diều. và chính cảm giác đó đã khiến tôi không thể nào quên mỗi khi nhìn thấy cánh diều bay trong gió.

tuổi thơ tôi là bầu trời chiều với những cánh diều lộng gió, giữa bầu trời cánh diều làm tôi say mê, tôi thấy tâm hồn mình thả hồn bay bổng. Giờ đây, khi đã lớn, bạn bè không rủ nhau thả diều như xưa nhưng trong tâm trí tôi, những cánh diều vẫn là kỷ niệm đẹp, gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ ngọt ngào nhất.

nói về kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi nhớ mãi – văn mẫu 12

oái! Thời gian trôi qua quá nhanh. Tôi chỉ mới bắt đầu chơi và vui vẻ, bây giờ tôi là một học sinh lớp 7. Tôi thực sự nhớ những trò chơi thú vị của tôi khi tôi còn nhỏ. khi đó, không có nhiều điều để nghĩ và tuổi thơ của tôi là một chuỗi ngày đáng nhớ.

Tết trung thu vừa rồi làm tôi nhớ lại năm tôi bốn tuổi. hôm trước trung thu được bố mẹ đưa đi mua lồng đèn. đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen chân vào một cửa hàng bán lồng đèn. đứng trước những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, hình dáng, kiểu dáng, ánh mắt tôi chợt loé lên. bố nói: “văn học! Tôi chọn một cái. “Wow, bạn biết cái nào để mua? Tôi nhìn quanh cửa hàng và sau đó anh ấy nói nhẹ nhàng đủ để tôi nghe thấy,” Tôi muốn mua tất cả mọi thứ! “” Chà, chọn nhanh lên “, mẹ tôi thúc giục. Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh lần nữa, lần này tôi tìm thấy một con bướm màu hồng dễ thương ẩn bên cạnh siêu nhân thích màu hồng, ngay khi nhìn thấy nó tôi đã chỉ vào nó và đòi mua nó. Người bán hàng đã lấy con bướm ra khỏi tay tôi, wow dễ thương quá nó mặc dù không to bằng con bướm đằng kia nhưng với tôi nó thực sự rất ấn tượng. toàn thân nó màu hồng, đôi cánh màu hồng nhạt và tua rua thật bắt mắt. hai chiếc râu cong rất dễ thương. Đó là một chiếc đèn pin điện tử. Mỗi khi tôi bật công tắc, nó sẽ quay, đèn sáng ở khắp mọi nơi. Yêu các bạn!

Đêm đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc. vào ban đêm, tôi không thể ngủ được. nằm trên chiếc giường nhỏ, tôi cứ trở đi trở lại, vòng qua vòng lại. trong đầu tôi hiện lên vô số câu hỏi: “trung thu thế nào?”, “đi chơi có vui không?”, nghĩ mãi rồi cuối cùng tôi cũng lăn ra ngủ. Hôm sau vừa ngủ dậy, tiếng ồn ào vang vọng cả xóm, à, hóa ra tối nay lũ trẻ xóm giềng đang chuẩn bị cho trung thu. Vừa thấy tôi đi xuống phòng khách, mẹ tôi cầm trên tay một chiếc váy màu đỏ và vàng nhạt và nói: “Nào! thử xem bộ đồ này có hợp với bạn không? “. áo mới, à, đi quá xa rồi. Tôi bỗng thấy yêu cái lễ hội này. Đồ chơi mới, quần áo mới và những chiếc bánh trung thu ngon lành. Vào ban đêm, con hẻm vốn bình thường yên tĩnh bỗng trở nên rộn ràng, đèn mọi người hòa quyện tạo nên màu sắc và những bài hát trung thu thú vị vang lên, trẻ em xách lồng đèn chạy xuống ngõ, người lớn dọn đồ ăn, chè bánh ra gần cửa để ngắm trăng và trò chuyện. những khoảnh khắc ấy vẫn còn mãi trong tim tôi. .

Mong rằng những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và gìn giữ.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – mẫu 13

Trong cuộc đời mỗi người có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình bạn, những kỉ niệm đó thật thiêng liêng và đẹp đẽ. nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi là những kỉ niệm thời tiểu học.

Trường tôi ở quê nên không có vẻ đẹp gì đặc biệt. nhưng nó đã gợi lại những kỉ niệm ngọt ngào khi tôi mới bước vào trường: cô giáo dạy tôi trau chuốt từng con chữ, bàn tay cô đan vào nhau để luyện chữ, bàn tay cô ấm làm sao và cô vẫn tập múa hát, giọng hát của cô thật tuyệt. xa lạ.

thời gian trôi nhanh, kỉ niệm với mái trường này càng nhiều … Mình vẫn nhớ những kỉ niệm đẹp khi được đi chơi, cùng bạn bè chơi đủ các trò như: chơi bi lắc, nhảy dây, chơi ném cầu, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi là chơi trò bịt mắt. Hôm đó vào giờ ra chơi, Hoa rủ các bạn trong lớp đến chơi chung. có quá nhiều người, bạn phải lắc lư xem ai bắt được, cuối cùng là hòa. Hoa dùng khăn che mắt hòa vào, các bạn chạy xung quanh, lúc này không nhìn thấy gì, chỉ ngẫu nhiên chộp lấy cho chúng tôi chạy xung quanh.

Sau khi chơi trò bịt mắt, chúng tôi chơi đá bóng cùng nhau. bỗng có tiếng nói lớn “mẹ cho con chơi với?”. thì anh ấy vui mừng: người bạn mới chuyển đến cách đây một tuần. không ai trong nhóm yêu cầu ai la lên, “vâng.” Bắt đầu trò chơi, chúng tôi chia thành hai đội để thi đấu với nhau. mình cùng đội với hanh. điều kỳ lạ là tuy nhỏ con, không cao nhưng lại rất nhanh nhẹn, khéo léo. đội của tôi đã thắng trận đấu liên tiếp. điều đó làm tôi rất vui.

Tiếng trống báo hiệu giờ học bắt đầu, giờ giải lao đã kết thúc. Tôi cũng tiến gần hơn đến hạnh phúc sau ngày đó.

Thời gian trôi nhanh quá, khi tôi học cấp 3, gia đình tôi chuyển đi xa. Tôi không thể gặp lại những người bạn cũ của mình nữa. nhưng những kỷ niệm đó có lẽ sẽ ở mãi trong trái tim tôi.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – mẫu 14

Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn không ai có thể quên được những kỉ niệm của tuổi học trò, đặc biệt là những kỉ niệm của ngày đầu tiên đi học. Tôi cũng vậy, năm nào cũng vậy, cứ mỗi độ thu về, lòng tôi lại trào dâng những kỷ niệm của ngày đầu tiên đi học.

Hôm đó, tôi dậy rất sớm để chuẩn bị tất cả các cuốn sách của mình. Đúng bảy giờ, ông tôi chở tôi đến trường bằng chiếc xe đạp đã rất quen thuộc. bầu trời hôm nay có vẻ cao hơn và xanh hơn bình thường. Tôi nhìn cảnh vật hai bên đường mà lòng bồi hồi. đường phố ngày nay dường như cũng bận rộn hơn. Tôi thấy nhiều học sinh với quần áo mới, ngồi sau bố. vẻ mặt của họ có một chút lo lắng và một chút vui mừng. Tôi cũng nhìn thấy những người lớn tuổi đạp xe trên đường, vui vẻ trò chuyện với bạn bè.

Mặc dù trước đây tôi đã đến trường tham gia các lớp học và gặp gỡ các giáo viên và bạn bè. nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hào hứng. Tôi mặc bộ đồng phục mới, đi đôi dép mẹ tặng rồi cùng ông nội bước vào trường. giáo viên đã đợi trước lớp tôi để đón học sinh. Tôi chào tạm biệt anh ấy và ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của cô ấy. Lễ khai giảng được tổ chức rất trang trọng với bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, bài phát biểu của các bậc cao niên và học sinh lớp 1. Cuối buổi lễ, thầy hiệu trưởng thay mặt các thầy cô giáo đánh trống khai trường. khi tôi nghe thấy tiếng trống đó, tôi cảm thấy sảng khoái và xúc động.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, tôi và các bạn vào lớp. buổi học đầu tiên diễn ra với các bài tập đọc. Chúng tôi cẩn thận lắng nghe giọng nói của giáo viên. sau đó giáo viên yêu cầu cả lớp đọc theo cô. giọng nói của cả lớp được nghe to và rõ ràng. các lớp học tiếp theo cũng rất vui và thú vị. Em hào hứng giơ tay phát biểu và được cô giáo khen. điều đó làm cho tôi rất vui. Buổi chiều gặp lại ông ngoại sau một ngày đi học, tôi vui vẻ kể chuyện trong lớp cho ông nghe. anh ấy cũng khen ngợi tôi và thưởng cho tôi một que kem lớn vì những nỗ lực của tôi.

thực tế, buổi học đầu tiên luôn mang lại cho mỗi người một ấn tượng rất đặc biệt. Cho đến ngày nay, nó vẫn là một kỷ niệm thời thơ ấu tuyệt vời mà tôi sẽ trân trọng mãi mãi.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – mẫu 15

mỗi người đều có những kỷ niệm tuổi thơ khó quên, tôi cũng vậy. Thời thơ ấu của tôi, đó là những tháng ngày vui vẻ bên ông bà ngoại vào mỗi kỳ nghỉ hè.

Khi mỗi năm học kết thúc, điều tôi mong chờ nhất là được về quê thăm ông bà. anh ấy vẫn ở đó để chơi trong ba tháng vào mùa hè. Trong thời gian đó, tôi đã có một vài ngày tuyệt vời. đó là những buổi sớm mai thức dậy cùng anh dạo bước trên cánh đồng lúa bát ngát, cảm nhận hương lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon mà bà nội nấu, tuy đơn giản nhưng chứa đầy tình yêu thương của cháu. Là những buổi chiều cùng lũ bạn trong xóm thả diều, câu cá… ở quê. Kỷ niệm đẹp là vậy, nhưng có lẽ có một kỷ niệm mà tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Đó là một kỷ niệm xảy ra khi tôi mười tuổi. Lúc đó, tôi và đám bạn trong nhóm rủ nhau ra sông gần làng chài. cả nhóm đã chuẩn bị đầy đủ các vật dụng và cùng nhau ra sông. anh hùng của tôi và tôi, một người anh em ở nhà gần đó, ngồi bên sông để câu cá. các bạn khác rủ nhau ra sông bơi cùng nhau. cuộc thi dường như diễn ra rất tốt. Tôi ngồi câu cá một lúc mà lòng bồn chồn. do đó, tôi quyết định bỏ lại chiếc cần câu và chạy ra ngoài xem. lúc này chỉ còn lại có hai người lam anh hùng cùng hoàng thượng. nghe bạn bè nói rằng cả hai đều là những “nhà vô địch bơi lội” xuất sắc. và từng là đối thủ của nhau trong một cuộc họp cấp huyện. cả hai đều không có thiện cảm với người kia.

sau khi trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu. hai cầu thủ từ vị trí sẵn sàng đã nhanh chóng nhập cuộc. tiếng reo hò, cổ vũ vang dội cả khúc sông. hai đối thủ ngang tài ngang sức, không ai có thể đứng sau đối phương, họ cứ thế bơi song song với nhau. Đột nhiên hồ bơi chậm lại rồi tụt dần về phía sau. ai đó hoảng sợ hét lên, “có vẻ như anh chàng bị chuột rút.” mọi người trên bờ hồi hộp quan sát khu rừng. Tôi cũng vậy. Lam dường như đã bị chuột rút thực sự, anh ta vùng vẫy trong nước và kêu cứu. ai đó chuẩn bị nhảy để cứu khu rừng. anh ấy nhanh như vua ở cách đó không xa lao đến cứu bạn. cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi cả hai đã hạ cánh an toàn và được cứu hộ kịp thời nên không sao cả.

cuộc thi đã kết thúc với một màn trình diễn ngoạn mục cứu sống được nhiều người. đều cảm phục tinh thần hào hiệp của vị vua. mặc dù đó là một trò chơi không được tổ chức bởi chúng tôi. nhưng đều cảm phục tấm lòng của vị hoàng đế. Và tôi tin chắc rằng trong tương lai, Hoàng có thể trở thành một vận động viên bơi lội cừ khôi nếu đam mê với nó. Cuối ngày hôm đó, tôi cảm thấy Hoàng và Lâm cũng trở nên thân thiết hơn.

Trải nghiệm đáng nhớ mà tôi chứng kiến ​​đã giúp tôi nhận ra bài học lớn về tình bạn. Tôi sẽ luôn ghi nhớ kỷ niệm này như một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mình.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – mẫu 16

Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và bình yên nhất đối với mỗi chúng ta. Tuổi thơ ấy lưu giữ biết bao kỉ niệm, có kỉ niệm vui, cũng có kỉ niệm buồn nhưng đều giúp ta trưởng thành hơn, trưởng thành hơn. Trong những kỉ niệm đẹp đẽ ấy, lần trở về quê hương đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tôi và là kỉ niệm không bao giờ quên.

Sau một năm học chăm chỉ, bố mẹ cho phép tôi về quê một tuần để thăm ông bà và họ hàng. nghe đến đó tôi ngán ngẩm nghĩ đến những ngày hè nắng nóng chán ngắt ở nhà mà lòng buồn vô hạn. nhưng bố mẹ quyết định nên tôi không dám phản đối. ngày bố mẹ bắt xe về quê, lòng tôi chùng xuống. xe chuyển bánh, hình ảnh thành phố tấp nập dần tắt, cảnh vật bắt đầu chuyển mình với những cánh đồng lúa xanh bạt ngàn trải dài đến tận chân trời, những ngôi nhà cũng dần thưa thớt hơn. quê tôi ở ngoại thành hà nội. Tôi đến sau một giờ. ở bến xe buýt, ông bà và anh chị em đã đợi sẵn để đón tôi. mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc.

Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt và sau đó anh trai tôi tên Hoa kéo tôi đến nhà anh ta. Anh ta đưa tôi đến một góc bí mật và lấy ra vô số giấy màu, dải tre, v.v. Anh ấy nói biết tôi về nên cất mấy thứ này đợi tôi về làm sáo thả diều. Nói xong Hoa nở một nụ cười thật sâu, nụ cười trong veo khiến tôi cảm thấy gần gũi với Hoa, dù trước đây tôi rất ít nói chuyện với anh ấy.

Chỉ một lúc sau, phim hoạt hình kéo tất cả các dụng cụ ra giữa sân và bắt đầu chỉ cho tôi cách làm một con diều. những thanh tre đều tăm tắp, nhẵn nhụi, tờ giấy xanh đỏ trông rất sặc sỡ … và nó hướng dẫn tôi như con diều của tôi quay, nhưng chẳng bao lâu thì con diều của ông đã hoàn thành. một con diều lớn với màu chủ đạo là đỏ. Sau một thời gian, cánh diều của tôi cuối cùng cũng hoàn thành, nó siêu vẹo và có vẻ hơi yếu. nhưng tôi vẫn rất vui vì đây là lần đầu tiên tôi tự tay làm một món đồ chơi. Thả diều xong, chúng tôi ra đập làng kéo, thả diều thật điêu luyện, chẳng mấy chốc cánh diều đã bay cao, hòa cùng tiếng gió là tiếng sáo của cánh diều nghe thật êm đềm, êm đềm. .thật sự. Chúng tôi đã dành cả buổi chiều để chơi cùng nhau. hòa bình đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ về những kỳ nghỉ hè nhàm chán ở xứ sở sương mù.

Những ngày sau đó, tôi còn được đưa đi khám phá nhiều điều thú vị khác: chăn trâu, câu cá, bơi lội trên sông … những niềm vui của tuổi thơ mà tôi sẽ không bao giờ có được nếu không có kỳ nghỉ. kỳ nghỉ hè này.

kết thúc kỳ nghỉ, tôi không muốn rời quê hương, rời xa ông bà và con thơ. những kỳ nghỉ ấy đã khiến tôi thêm yêu quê hương, yêu nơi chôn nhau cắt rốn. Em sẽ khắc ghi những kỉ niệm này mãi trong tim, đó cũng là động lực để em phấn đấu học tập thật tốt để xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – mẫu 17

Tuổi thơ là quãng thời gian có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ mà đôi khi chỉ biết phì cười vì sự hồn nhiên của mình. sau mỗi kỷ niệm, tôi thấy mình trưởng thành hơn, chín chắn hơn. câu chuyện về lần bố mẹ tôi đi công tác là kỷ niệm tôi không bao giờ quên.

Từ nhỏ tôi chưa bao giờ ở nhà một mình, bố mẹ luôn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho tôi từng chút một. tuy nhiên, đã có lúc cô phải chăm sóc bản thân và đứa em gái năm tuổi của mình. Đó là năm ngoái, cơ quan bố mẹ tôi có việc đột xuất nên cả hai phải đi công tác. Tôi vừa nhận được thông báo tối qua và sáng hôm sau bố mẹ tôi phải ra sân bay. mẹ tôi vừa chuẩn bị đồ xong đã cuống cuồng gọi ông bà ngoại ở quê lên chăm hai anh em vài ngày. Lúc đó, tôi và chị tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chỉ nhìn nhau một mình.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cha mẹ của họ đã gọi cả hai vào bếp để cảnh báo họ. Tôi thắc mắc “Sao bố mẹ không bảo ở lại đây mà xuống bếp làm gì?”. Ngay khi hai anh em bước vào, mẹ của họ nói:

– vì ba mẹ gọi gấp quá nên sáng mai bắt xe từ ruộng về đây, có lẽ chiều mai mới đến nơi. nên sáng mai hai đứa phải tự lo, nấu nướng cho đến khi ông bà về. bạn có nhớ không?

Nói xong, mẹ dẫn tôi đến tủ lạnh, chỉ cho tôi nơi mẹ chuẩn bị từng loại thực phẩm tiện lợi. Mẹ cũng chỉ cho tôi cách tắt mở bếp để hâm nóng thức ăn trong tủ đựng thức ăn. Lúc đó tôi cảm thấy rất lo lắng vì tôi chưa bao giờ nấu ăn một mình, ở nhà chưa bao giờ có một mình, không những thế tôi còn chăm sóc em gái.

Sáng hôm sau, bố mẹ tôi ra sân bay sớm. Người mẹ có lẽ không hoàn toàn chắc chắn nên đã dặn đi dặn lại hai anh em rằng hãy cẩn thận khi ở nhà. hai anh em phải ăn sáng một mình, sau đó tôi phải tự dọn bàn, rửa bát. Khoảng trưa, ông bà nội gọi lại nói lỡ chuyến xe buổi sáng nên chiều mới đến. nên buổi trưa hai người phải vào bếp nấu ăn. Không hiểu sao khi bật lên thì không thấy. Tôi đã cố gắng bật đi bật lại nhiều lần theo đúng như lời mẹ dạy, nhưng không được. Lúc đó, tôi chợt hoảng hốt:

– hoặc bếp bị hỏng, đôi khi sẽ gây ra cháy nổ?

em gái tôi đột nhiên bắt đầu khóc, cô ấy liên tục nói:

– anh ơi, em sợ quá, em sợ quá! nó sắp cháy!

Hơn nữa, tôi càng ngày càng lo lắng, tôi chỉ biết rụt tay lại và nhanh chóng chạy đến phòng bảo vệ chung cư để cầu cứu. Tôi cũng vội đi xem tình hình thế nào. sau khi kiểm tra một lúc, nó cho biết:

– ok, vừa hết xăng, đừng lo!

sau đó tôi thở phào nhẹ nhõm. nhưng buổi trưa cả hai anh em đều đói, giờ đã biết hâm lại thức ăn rồi. Tôi phải sang nhà hàng xóm nhờ bà hàng xóm nấu cho, chúng tôi cũng ăn tối với gia đình cô ấy. chỉ đến chiều ông bà nội tôi mới về, tôi đã kể hết mọi chuyện. Ông bà khen tôi ngoan, tháo vát khi biết nhờ vả người khác, không chỉ chăm sóc bản thân mà còn chăm sóc cả em gái.

Sau thời gian đó, tôi cố gắng tự học và làm những công việc nhà đơn giản để bố mẹ không phải lo lắng khi không có tôi ở bên. Tôi cảm thấy kỷ niệm đó là một trải nghiệm đáng nhớ đối với tôi, nó giúp tôi trưởng thành hơn.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – người mẫu 18

Khi còn là một đứa trẻ, tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp. nhưng kỷ niệm mà tôi sẽ luôn nhớ là lần đầu tiên tôi đến trường. kỷ niệm đó đã trở thành hành trang quan trọng trong những năm tháng sinh viên của tôi.

Tối qua, mẹ tôi đã giúp tôi chuẩn bị mọi thứ. Tôi chỉ cần đi ngủ sớm để ngày mai có thể thức dậy đúng giờ. sáng hôm sau, tôi thức dậy lúc sáu giờ. Tôi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. lúc bảy giờ, ông tôi chở tôi đến trường bằng chiếc xe đạp của gia đình ông. Trên đường đi, tôi thấy bạn vừa vui vừa lo.

Hôm nay, trường tiểu học thật đẹp. từ ngoài đường nhìn vào đã thấy một cổng trường rất lớn, phía trên có bảng tên trường. Đi sâu vào bên trong, bạn sẽ thấy một sân trường rất rộng rãi, được làm bằng bê tông nhẵn. các chậu được xếp thẳng hàng. những tán cây xà cừ, cây bàng, cây phượng vĩ… cao vút tỏa bóng mát. ngôi trường bao gồm ba dãy được xây dựng theo mô hình hình chữ u quen thuộc. mỗi khối có ba tầng. Từ cổng trường bước vào từ phía trước là dãy nhà chính, hai bên là dãy phòng học của chúng em. các dãy nhà đều được sơn màu vàng và lợp mái tôn màu đỏ.

Ông tôi đưa tôi đến lớp học. Đi theo anh ấy, tôi cảm thấy thích thú và hồi hộp. phòng học của tôi nằm ở tầng một, gần cầu thang. cô giáo đứng lớp đứng ở cửa lớp chào chúng tôi. Tôi nấp sau lưng anh nhưng không dám vào. giáo viên động viên tôi và đưa tôi vào lớp học. buổi học đầu tiên rất vui và thú vị. Tôi đã có rất nhiều bạn mới. buổi chiều, ông nội tôi đến tìm tôi. Tôi rất nóng lòng được kể cho bạn nghe về ngày đầu tiên đi học.

Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học đã trở thành kỉ niệm đẹp đối với em. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi nhớ lại kỷ niệm này.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – người mẫu 19

Tuổi thơ, ai cũng có những kỷ niệm khó phai mờ. tôi cũng vậy, nhất là khi kỷ niệm đó trở thành hành trang vô cùng quý giá trong cuộc đời.

Những kỷ niệm thời thơ ấu mà tôi sẽ luôn nhớ là những lần tôi về quê thăm ông bà ngoại vào mỗi dịp hè. một tháng ở quê hương, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp và thú vị. Trong ký ức tuổi thơ của tôi, quê tôi là một vùng đất trù phú và yên bình. một con sông nhỏ chảy qua thị trấn. con đường làng rợp bóng tre xanh. có cây đa cổ thụ ở đầu làng. dưới bóng đá là trần thế kỷ trong nhiều năm. những cánh cò trắng bay ngang trên bầu trời lúc chiều tà. Mọi thứ mới đẹp làm sao.

Tôi trở về quê hương không chỉ trong sự chào đón của ông bà ngoại. mà còn cả những người hàng xóm xung quanh. người dân quê tôi chất phác, chân chất nhưng mến khách và gần gũi. Tôi còn nhớ buổi sáng đầu tiên, tôi cùng anh ra vườn đi dạo. khu vườn rộng nhiều cây ăn trái. những hàng rau xanh mướt và những hàng trái cây như táo, xoài, cam … tiếng chim hót trên ngọn cây cao. ngồi trong vườn, tôi lắng nghe những âm thanh quen thuộc của phố thị. sau đó, hai bà cháu còn tưới cây trong vườn. buổi trưa tôi được ăn một bữa no nê, toàn những món đồng quê nhưng ngon vô cùng.

Buổi chiều, tôi cùng lũ trẻ thị trấn ra đồng chơi. Chúng tôi chơi trò bắt bóng, nhảy dây, ô ăn quan… rất vui. sau đó, tôi còn đi săn ốc, đó là công việc thú vị và thu hút tôi nhất. Quanh bờ mương, ruộng lúa, chúng tôi mò bắt những con ốc ngủ mang về. lũ trẻ chúng tôi được thưởng thức nồi ốc thơm lừng mùi sả, vừa ăn vừa kể chuyện ở trường, ở lớp với nhau. khi tôi trở lại thị trấn sau này, tôi chắc chắn sẽ nói với bạn bè của mình để khiến họ ghen tị.

buổi tối, tôi lấy ghế ra ngồi ngoài hè nhìn trời. Ở quê ít đèn điện nên có thể nhìn rõ hàng nghìn vì sao lấp lánh trên bầu trời. Tôi đã nghe cô ấy nói về lịch sử của các chòm sao và tôi đã rất ngạc nhiên. một ngày trên cánh đồng trôi qua nhanh chóng, nhưng nó cũng thú vị. cuộc sống ngày càng hiện đại, quê hương tôi cũng vì thế mà phát triển hơn. nhà cao tầng mọc lên. đèn đường. ruộng cũng ngày càng ít đi. chỉ còn tình quê.

Những kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi yêu quê hương đất nước hơn. Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để sau này góp phần nhỏ bé vào công cuộc xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – người mẫu 20

những kỷ niệm thời thơ ấu thật đẹp và ý nghĩa. Kỉ niệm khiến tôi ấn tượng nhất là ngày đầu tiên đi học.

Sáng hôm đó, tôi thức dậy rất sớm. lúc bảy giờ, mẹ tôi đưa tôi đến trường. Trên đường đi, tôi cảm thấy hào hứng và hồi hộp. cách trường khoảng mười lăm phút. ngôi trường hôm nay trông đẹp hơn mọi khi. sân trường được quét dọn sạch sẽ. những chiếc ghế được sắp xếp cẩn thận trên một đường thẳng. mẹ dẫn tôi đến hàng ghế của lớp 1a. giáo viên chủ nhiệm đã đợi để đón chúng tôi.

Vài phút sau, cuộc diễu hành diễn ra. lớp chúng tôi vinh dự được diễu hành đầu tiên. tiếng trống cùng với tiếng bước chân của các bạn học sinh khiến lòng tôi bồi hồi. sau cuộc diễu hành, chúng tôi trở lại xếp hàng để tham dự buổi lễ. Lễ chào cờ được tiến hành hết sức trang nghiêm. Tôi đã hát quốc ca và cảm thấy rất tự hào. Tiếp sau lễ chào cờ là bài phát biểu của tổng phụ trách về các chủ đề như tổng kết năm học trước, khen thưởng các tập thể, cá nhân xuất sắc, đề ra mục tiêu phấn đấu cho năm học mới. một số tiết mục văn nghệ của các em học sinh đã làm cho buổi lễ thêm phần sôi động. cuối cùng là bài phát biểu của thầy hiệu trưởng cùng với tiếng trống chào mừng năm học mới kết thúc buổi lễ. Mặc dù tôi không thể nhớ bạn đã nói gì, nhưng giọng nói ấm áp của bạn cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ.

Buổi lễ kết thúc trong niềm hân hoan của thầy và trò nhà trường. sau ngày hôm nay, chúng tôi đã trở thành học sinh lớp một. Tôi cũng sẽ có thêm nhiều kỷ niệm dưới mái trường tiểu học thân yêu của mình.

Kỷ niệm này rất có ý nghĩa đối với tôi. Dù đã nhiều ngày khai giảng năm học mới nhưng tôi vẫn nhớ về ngày đó với những tình cảm trân trọng nhất.

nói về kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi nhớ mãi – người mẫu 21

Những kỉ niệm luôn mang lại cho con người ta nhiều cung bậc cảm xúc. từ đó biết trân trọng cuộc sống hơn. đặc biệt nhất có lẽ là ký ức tuổi thơ.

và kỷ niệm mà tôi vẫn nhớ mãi đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè của năm lớp một. lần đầu tiên tôi được về quê ngoại ở với ông bà ngoại ba tháng hè. Sáng hôm đó tôi thức dậy rất sớm. ăn sáng xong, bố đưa mẹ con tôi ra bến xe. hai mẹ con mất hai giờ đồng hồ mới đến nơi. Mẹ chỉ ở lại một ngày rồi trở lại thành phố đi làm.

Những ngày sau đó thật tuyệt vời. Sáng nào tôi cũng dậy sớm đi tập thể dục với ông nội. không khí của thị trấn thật trong lành, khác hẳn với thành phố. Sau khi tập thể dục, cả hai trở về nhà để ăn sáng. sau đó, cháu sẽ ra đồng cùng các bạn trong xóm chơi. chúng tôi cùng nhau chơi ô ăn quan, cướp cờ, thả diều… tất cả những trò chơi dân gian mà tôi chưa từng chơi ở thành phố.

Khi mặt trời mọc, cả nhóm trở về nhà. Tôi thích chuyến dã ngoại của bà tôi. đến chiều, những tia nắng chói chang yếu dần rồi khuất dần. làn gió mát rượi thổi qua như thổi bay cái nắng nóng của ngày hè. Tôi theo ông tôi ra vườn. khu vườn của bạn rộng bao nhiêu? có nhiều cây ăn quả trong vườn. Tôi đã giúp anh ấy tưới cây. sau đó, anh ấy còn hái nhiều loại trái cây cho tôi. buổi tối, tôi và bà ngoại ra ngoài hiên hóng mát. Tôi vừa thưởng thức trái cây vừa lắng nghe câu chuyện của nó. sự yên bình của thị trấn khiến tôi cảm động.

Ngày hôm sau, tôi cũng ra đồng gặt lúa với chú tôi và cô em gái thân yêu của tôi. bạn là anh trai của mẹ tôi. nhà bác tôi ở cạnh nhà ông bà nội. và em gái thân yêu của tôi là con gái út của bạn. Em đang là học sinh lớp 10. Khi không phải đến trường, em đi làm ruộng để phụ giúp cha mẹ. chỉ là công việc gặt lúa nhưng cũng vất vả và mệt nhọc. Nhờ đó, tôi hiểu được hoàn cảnh khó khăn của những người nông dân.

Ba tháng mùa hè trôi qua thật nhanh. Tôi đã có nhiều kỷ niệm đẹp, làm quen với nhiều bạn mới. dành thời gian cho ông bà là vui. khi tôi trở lại thị trấn, tôi thậm chí còn nói với các bạn cùng lớp của mình.

Những kỉ niệm tuổi thơ đáng nhớ đã trở thành hành trang đẹp đẽ. sau này lớn lên mới biết quê hương đối với mỗi người vô cùng quan trọng. từ đó em sẽ cố gắng học tập thật tốt để mai sau xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.

XEM THÊM:  Doremon Chế Thơ Lục Bát Hài Hước ❤️ Thơ Chế Nobita

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Bài văn kể về kỉ niệm thời thơ ấu. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *