Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
880 lượt xem

Bài văn kể về một lần em mắc lỗi

Bạn đang quan tâm đến Bài văn kể về một lần em mắc lỗi phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Bài văn kể về một lần em mắc lỗi

Trong cuộc sống, ai cũng mắc sai lầm. nhưng nhờ đó, chúng ta rút ra được những bài học kinh nghiệm quý báu cho bản thân. do đó, download.vn sẽ cung cấp cho các em bài văn mẫu lớp 6 kể về một lần mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài …) .

Tài liệu này gồm 2 dàn ý và 21 bài văn mẫu lớp 6 được chúng tôi biên soạn, hi vọng sẽ giúp các em học sinh có thêm nhiều ý tưởng để hoàn thiện bài viết của mình một cách tốt nhất. xem nội dung chi tiết bên dưới.

phác thảo về lần bạn mắc lỗi

bản phác thảo số 1

1. mở đầu

Ghi thời gian và hoàn cảnh của sự việc. cảm nhận chung của người viết về những gì đã xảy ra.

2. nội dung bài đăng

  • hoàn cảnh gây ra lỗi.
  • diễn biến của sự việc.
  • kết quả của lỗi.
  • suy nghĩ của bạn về lỗi .

3. kết thúc

bài học kinh nghiệm sau khi mắc sai lầm.

lược đồ số 2

1. mở đầu

trực tiếp, trình bày về lỗi lầm: sai lầm sẽ giúp mọi người học được những bài học quý giá. và chắc hẳn ai cũng từng mắc sai lầm trong cuộc đời. nhưng nhờ đó, chúng tôi sẽ trưởng thành hơn…

2. nội dung bài đăng

a. tổng quan

hoàn cảnh của vụ việc: khi nào? ở đâu?

b. nói về những sai lầm của chính bạn

– bạn đã mắc lỗi gì?

ví dụ: tự ý trốn học đi chơi game, xem phim nên không học; đánh nhau với các bạn cùng lớp …

– hậu quả của lỗi này?

chẳng hạn, giáo viên phát hiện ra và yêu cầu viết bản kiểm điểm; bài kiểm tra bị điểm kém; ảnh hưởng đến sức khỏe…

– bạn cảm thấy thế nào về những sai lầm của mình: hối hận, buồn bã, xấu hổ…

– bài học kinh nghiệm của bản thân tôi.

3. kết thúc

khẳng định lại bài học sau những sai lầm: ai đó đã từng nói: “Nếu bạn không học hỏi từ những sai lầm của mình, thì thật uổng phí khi bạn mắc phải chúng”. và tôi đã học được một bài học quý giá từ sai lầm của mình.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 1

Tuổi thơ của ai cũng sẽ có nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Chính nhờ những ký ức đầy màu sắc ấy đã tạo nên một tuổi thơ kỳ diệu. Tôi cũng vậy. Và trong vô số kỷ niệm đó, tôi nhớ nhất lần nói dối mẹ.

Kỷ niệm đó xảy ra khi tôi học lớp năm. Cô được cho là một cô gái thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Hôm đó, sau khi thức dậy, tôi cảm thấy chán nản, không muốn đi học. Vì vậy, tôi giả vờ đau bụng. Khi thấy tôi đến muộn mà vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ tôi lập tức chạy vào phòng thi. mẹ đã rất lo lắng. Ngay lập tức, mẹ tôi đi lấy dầu nóng để xoa bụng cho tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi hối hận vì đã nói dối mẹ. nhưng rồi tôi im lặng và lắc đầu. sau một thời gian, gặp bạn mãi không khỏi. Mẹ bảo tôi đi ngủ ngay để mẹ gọi cho tôi và xin mẹ nghỉ học hôm nay.

Chờ mẹ đi ra khỏi cửa, tôi liền bật dậy chạy vào phòng khách chơi. Tôi mở tủ lạnh, lấy kẹo ra, xem phim và ăn một cách vui vẻ. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, vội nhìn sang thì thấy mẹ tôi đang đứng đó. mặt đỏ bừng, trên tay là một bao thuốc và một lồng cháo nóng hổi. dường như quá sốc, mẹ cô sững người, chỉ biết thốt lên “tại sao …”. nhưng dường như mẹ đã hiểu ra vấn đề, vẻ mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng nhìn tôi. rồi anh lặng lẽ bước vào bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. rất xin lỗi. Tôi lập tức vào phòng xin lỗi mẹ:

– Con xin lỗi mẹ, hôm nay con đã nói dối mẹ để trốn học. Đó là một sai lầm, nhưng tôi mong bạn tha thứ cho tôi. Anh hứa với em rằng từ nay anh sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu bạn phạm sai lầm, tôi sẽ đánh bạn thật mạnh.

Người mẹ vẫn im lặng. Điều đó khiến tôi nghĩ không thể tha thứ được, nước mắt cứ lăn dài trên má. Đến lúc này, mẹ tôi cuối cùng cũng có phản ứng. Mẹ đưa tay lên lau nước mắt, vuốt trán và nói:

– Tôi rất vui khi thừa nhận những sai lầm như thế này. Hãy luôn ghi nhớ lời hứa này của tôi. Tôi sẽ theo sát bạn.

– vâng – tôi trả lời với niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Kể từ đó, tôi trở thành một con người hoàn toàn khác, tôi không nói dối hay lười biếng nữa. nhưng trở nên chăm chỉ, trung thực hơn. Sự thay đổi tích cực đó là nhờ hành động giáo dục đầy yêu thương của người mẹ ngày ấy. Tôi sẽ ghi nhớ bài học này mãi mãi.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 2

Hôm nay tôi có dịp về thăm trường cũ. ngôi trường vẫn vậy, ngay cả những hàng cây cũng không thay đổi. nhìn cảnh ấy, những kỉ niệm xưa lại ùa về. đặc biệt, đó là sự hồi tưởng về khoảng thời gian tôi bỏ qua lớp thể dục.

Đó là một ngày hè nóng nực, chúng tôi tập thể dục ngoài sân. và tất nhiên bạn bè của tôi và tôi cảm thấy không thoải mái. Như thường lệ, sau khi điểm danh xong, giáo viên sẽ cho cả lớp tự khởi động và đi lấy dụng cụ thể dục, và phải mười lăm phút nữa thầy mới quay lại. Vì vậy, ngay khi bóng cô giáo khuất hẳn, tôi đã ngừng tập và chạy ra bóng đen sau sân trường để chơi. khi tôi ngồi xuống tắm rửa sạch sẽ, tôi yên tâm rằng tôi chắc chắn sẽ trở lại trong thời gian khi bạn trở lại. vì như mọi hôm, khi cô giáo gần về, lớp trưởng sẽ yêu cầu cả lớp đứng thành hàng ngang. Nó giống như một tín hiệu để tôi quay trở lại hàng ngũ.

Tuy nhiên, hôm đó, khi đang nằm hóng gió mát, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Đã lâu rồi mà chưa nghe hiệu lệnh họp lớp của lớp trưởng. có lẽ anh ấy đã đi quá lâu. hơn nữa, tiếng la hét, chạy ồn ào của cả lớp cũng im bặt, không gian im lặng đến lạ. Cảm thấy bối rối, tôi nhanh chóng rời khỏi bóng râm và chạy về phía phòng tập thể dục. Ngay lúc đó, tôi nhận ra rằng giáo viên đã phát hiện ra tôi để che giấu phần khởi động. nên hôm nay quên chìa khóa phòng dụng cụ trong cặp nên quay lại lấy. Khi quay lại, anh chỉ nhìn thầy và nhận ra rằng mình còn thiếu 5 bạn so với lúc có mặt nên anh dừng lại và chờ đợi. bốn bạn còn lại đã quay lại rất nhanh và xin lỗi cô giáo nhưng lúc này tôi mới xuất hiện. Nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của thầy, tôi hèn nhát cúi đầu xuống đất, nói nhỏ vào miệng “Con xin lỗi thầy.” Tuy nhiên, cô giáo không trả lời mà nhìn tôi, ra hiệu cho cả lớp tập trung lại và bắt đầu tiết học như bình thường. Dù bất ngờ nhưng cả lớp vẫn tiếp tục hoạt động theo hướng dẫn của cô giáo. Tôi là người duy nhất đứng một mình ở góc sân bóng như một người thừa. lặng lẽ đứng nhìn bạn bè tập luyện dưới sân. lần đầu tiên tôi nhận ra rằng giờ học thể dục không chỉ mệt mỏi và nóng nực mà còn rất thú vị. và ở một mình trong bóng râm khi bạn bè đang học như tôi hằng mong ước là một cực hình. nó khiến tôi cảm thấy khó chịu và bực bội. mấy lần tôi hỏi thầy cho vào lớp nhưng thầy không trả lời, vờ như không nghe. Trong suốt 45 phút tập thể dục ngày hôm đó, cảm giác như thể hàng thế kỷ đã trôi qua. Cuối cùng, khi kết thúc giờ học, giáo viên đến gặp tôi và nói:

– bạn có nhận ra sai lầm của mình không?

– hiểu rồi. Con xin lỗi thầy, từ nay con sẽ không bao giờ lười biếng và trốn học nữa. Vì vậy, bạn sẽ cho tôi học với bạn bè của bạn? – Tôi nhanh chóng đáp lại giáo viên.

Nhìn thái độ hối lỗi của cô ấy, một nụ cười nhân hậu cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm nghị của cô giáo. cô giáo gật đầu:

– vâng, bạn nên đến lớp với các bạn của mình vào lớp sau!

Lời nói của cô giáo như một cơn gió tươi mát thổi bay những mệt mỏi và buồn phiền đang có trong tôi lúc này. lớp Thể dục sau đó là lớp tốt nhất mà tôi từng học, và cũng là lớp Thể dục tích cực nhất cho đến nay. chính cách xử lý tinh tế của bạn đã khiến tôi nhận ra niềm vui khi học cùng bạn bè. giúp tôi thay đổi thói quen xấu là trốn học.

Đã hơn hai năm kể từ đó, nhưng tôi vẫn nhớ rõ sự việc đó. vì tuy đó không phải là kỉ niệm vui, cũng là về những tật xấu của tôi nhưng nó đã thực sự giúp tôi thay đổi, trở thành một học sinh ngoan, được thầy cô và bạn bè yêu mến.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 3

Bị điểm kém đối với nhiều người có thể không phải là một điều quá khủng khiếp, nhưng đối với một học sinh đứng nhất lớp, đó là một nỗi xấu hổ lớn cho bạn bè, cho thầy cô và thậm chí đáng sợ nếu cha mẹ biết chuyện. vì vậy một đứa trẻ như tôi đã làm điều gì đó rất buồn cười và ngu ngốc.

Đó là năm lớp 5, khi tất cả bọn trẻ đã bắt đầu lớn, có suy nghĩ riêng và cũng ý thức được tầm quan trọng của sĩ diện, lớp chúng tôi có sự phân hóa lớn giữa những đứa học giỏi nhất lớp. và bản thân tôi luôn là người đứng đầu và là lớp trưởng nên mẹ tôi rất tự hào về tôi, và cô giáo cũng thích nói về tôi trong các cuộc họp phụ huynh. Rồi một hôm trong giờ kiểm tra thường, không biết thế nào mà đầu óc hoang mang, sai hai trong ba câu, kết quả là tôi được ba điểm, khi chia bài, tôi rất ngạc nhiên. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, tôi nhanh chóng cất bài kiểm tra của mình đi. Cả lớp hôm đó tôi không thể vui được, tôi nghĩ đến mẹ và cố giấu bài kiểm tra vì sợ mẹ thất vọng và buồn cho tôi.

Tôi giấu nó vào ngăn trong cùng của chiếc cặp và sau đó khóa nó lại đơn giản vì tôi nghĩ rằng mẹ sẽ không bao giờ lục tung túi xách của tôi. Không ai ngờ tôi sai, mẹ tôi phát hiện ra bài kiểm tra của tôi, nhưng bà không mắng tôi, bà chỉ lắc đầu cười và nói: “Tôi chưa từng thấy ai câm như cô, phải giấu giếm”. Đề thi trong cặp sách trong lớp? Tưởng không thấy, ít ra ngày xưa cũng biết phá. tại sao mẹ sinh ra mày mà mày không thông minh như mẹ mày vậy? “Tôi sững người trước câu nói hóm hỉnh của mẹ, tôi bỗng thấy mình như ngu ngốc, đúng là con nít không biết nghĩ xa rồi mẹ ơi. nhẹ nhàng nói với tôi: “Anh nói đi, con người ta cũng có lúc mắc sai lầm, cũng có lúc thất bại, hãy nhìn bố mẹ em trồng cà phê, không phải không có cây chết mà là của những cây chết đó. cha mẹ mới học thành tài “. trồng vườn cà chua xanh tốt như bây giờ. học cũng vậy, điểm kém thì con cái phải nỗ lực và không được lơ là việc học, đó là lời cảnh tỉnh cho các con, có gì đâu. đáng hổ thẹn, những người can đảm là những người vươn lên từ thất bại đến thành công. ”

Những lời mẹ nói từ lâu lắm rồi, đến ngày nay tôi vẫn nhớ như in, không biết mẹ dạy bao nhiêu bài, mẹ ít lời nhưng những gì mẹ dạy là vô cùng quý giá. Tôi nghĩ điều đó càng khiến tôi yêu mẹ nhiều hơn. tuổi thơ của tôi có một kỷ niệm khác về một sai lầm ngớ ngẩn nhưng đắt giá.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 4

trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng có lúc mắc sai lầm. nhưng điều quan trọng là, sau mỗi lần mắc lỗi, chúng ta biết ăn năn và sửa chữa lỗi lầm đó. có lần tôi cũng mắc lỗi với người bạn thân nhất của mình, vì sai lầm đó mà tôi đã suýt giết chết một tình bạn đẹp bằng tay không.

Hoa và mình chơi với nhau từ nhỏ, nhà ở cạnh nhau nên càng thân hơn, đi đâu cũng ở với nhau như hai chị em. thân thiết là vậy, nhưng người ta vẫn thường bảo hoa như hai thỏi nam châm trái dấu. Hoa là người tốt bụng, điềm đạm, tự tin, trong khi tính tôi khá nghịch ngợm, luôn có năng lượng dồi dào trong người, tôi có thể nói chuyện với bất cứ ai tôi gặp. trong những giây phút đó, tôi lại cười, như để bù trừ cho nhau. Hàng ngày ngoài việc cùng nhau đi học thì hoa còn giúp em rất nhiều trong học tập, nhờ có hoa em đã tiến bộ hơn rất nhiều. hôm đó, cô giáo vào lớp và gọi một số bạn lên xem lại bài trước, trong đó có tôi. do em tự học ở nhà nên trả lời rất tự tin, thầy chấm cho em điểm 10 đỏ tươi vào vở. Các bạn cùng lớp nhìn tôi thán phục khi tôi có thể nhớ chi tiết từng ngày tháng, địa danh trong một bài học lịch sử dài. Tối hôm đó, vì tivi có chương trình rất hay mà tôi yêu thích, và cũng vì chủ quan nên tôi bị điểm nên không học lại bài. ai ngờ hôm sau cô bất ngờ cho bài kiểm tra 15 phút, tôi ngồi vò đầu, cắn bút mà chẳng nhớ nổi một chữ. Trong khi đó bên mình thì hoa đã làm từ bao giờ. Chỉ còn 5 phút nữa thôi, hồi hộp quá tôi giật lấy tấm thiệp hoa và nhanh chóng chép lại. lớp tiếp theo, trả lại bài kiểm tra ngày hôm đó và nói:

– Cô rất buồn khi trong lớp chúng ta có hiện tượng sao chép bài của nhau, đó là hoa lan và bông hoa, cô cho cả hai bạn 3 điểm, nếu bạn nào có thắc mắc hãy đến gặp cô sau buổi học.

Tôi đã choáng váng và mắt tôi mờ đi khi tôi nhận được bằng chứng của mình. mà không cần suy nghĩ tôi nghĩ rằng đó chỉ là một bài kiểm tra, tôi sẽ xin lỗi sau khi đến lớp. tan học, hoa không đợi ta về mà rời đi trước. các bạn cùng lớp thì thầm:

– tại sao hôm nay Hoa không học? cô ấy luôn làm việc chăm chỉ.

Bây giờ, tôi ăn năn và hiểu lỗi lầm của mình. bởi sự bất cẩn của tôi, tôi đã làm tổn thương bông hoa. Không biết làm gì khác, tôi nhanh chóng chạy theo bó hoa để xin lỗi. với lấy những bông hoa, tôi nói bằng một giọng khó thở:

– hoa. Tôi xin lỗi. Vì tôi mà bạn bị điểm kém.

bông hoa nở nụ cười ngọt ngào:

– được rồi, tôi cũng không giận bạn.

Vào lúc đó, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu không sửa chữa kịp thời, bạn có thể đã mất đi một người bạn tốt như hoa.

Mỗi lần nhớ lại kỷ niệm đó, tôi lại thấy xấu hổ và tự nhủ phải quan tâm hơn đến cảm xúc của người khác, nếu không sẽ mất đi những người luôn yêu thương, giúp đỡ mình trong cuộc sống.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 5

Giờ đây, sau bao nhiêu năm, tôi mới đủ can đảm để nhớ về ngôi trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua ký ức về một sai lầm: lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, nhưng đủ khiến tôi xấu hổ đến tột cùng. bây giờ. . Ngày đó, tôi chỉ là một cậu học sinh lớp 5 ngốc nghếch, khờ khạo.

Mỗi ngày, tôi đạp xe đến trường và được chú tôi là nhân viên bảo vệ mua vé. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu mất vé thì tên tôi sẽ bị ghi tên vào “sổ đen”. Giờ nghĩ lại, tôi không khỏi phì cười vì sự ngu ngốc của mình. cuốn sổ bìa da đen đó chỉ là sổ bài tập của bác bảo vệ, nhưng tôi nghĩ đó là cuốn sổ đen có ghi tên học sinh cá biệt và nếu ghi quá nhiều lần thì sẽ phạt nặng, thậm chí đuổi học. Một buổi chiều sau khi tan học, tôi lục tung túi quần, túi quần, nhét hết mọi thứ vào cặp nhưng vẫn không tìm thấy vé xe buýt của ngày hôm đó. Tôi thực sự hoảng sợ vì đây là lần thứ hai tôi bị mất vé xe buýt và cũng như vậy trong một tuần. Tôi lại lục tung túi xách của mình nhưng thay vì tìm được vé xe buýt ngày hôm đó, tôi lại tìm thấy chiếc vé mà tôi nghĩ rằng mình đã đánh mất hôm trước. Tôi nảy ra ý tưởng rằng tôi có thể sử dụng vé này để thay thế vé của ngày hôm nay, tôi chỉ cần sửa lại ngày.

– thằng nhóc này dừng lại – giọng nói của anh chàng khiến tôi giật mình, mặt cắt không còn một hạt máu nào nữa.

– Tôi mang xe qua đó, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tôi đậu xe vào một góc túp lều, tôi nhìn từng phút trôi qua như hàng thế kỷ với nỗi sợ hãi và hối hận ngày càng lớn. Tôi là người cuối cùng lấy xe ra. Tôi vụng về hướng chiếc xe đạp về phía anh ta, không dám ngẩng đầu lên như mọi khi. nàng thơ – phó giám đốc quản lý du lịch sinh viên hỏi:

– chuyện gì vậy? – sinh viên này đã sử dụng vé giả!

Chú thanh trả lời, giọng không giấu được sự tức giận và đưa tấm vé cho nàng thơ xem. Tôi muốn khóc, nhưng không phải vì tôi sợ nữa, mà vì tôi mắc cỡ. nàng thơ nhìn tôi, tôi không dám nhìn cô ấy nhưng tôi biết điều đó vì tôi cảm thấy đôi mắt của cô ấy bỏng rát trên làn da nóng bỏng của tôi

– đây là phuong thu, học sinh lớp 5 của bạn. cô bảo chú đi, giọng buồn buồn.

– Tôi đã tài trợ cho cô ấy.

sau đó cô ấy nói với tôi:

– Tôi báo cáo lại với giáo viên trong lớp và tôi sẽ không bao giờ làm lại nữa. nói dối là xấu. anh nói nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như cứa sâu vào tim tôi. xì xào:

– vâng.

Chiều hôm đó, tôi không ra ngoài như mọi khi mà vào phòng đắp chăn. Tôi nhắm mắt lại nhưng tôi không tài nào ngủ được, nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm hồn tôi. Chỉ ngày mai, chuyện này sẽ được nói ra trước toàn trường, mọi người sẽ biết tôi là kẻ nói dối. Bố mẹ tôi sẽ làm gì khi phát hiện ra mình đã sinh ra một đứa trẻ nói dối? Còn lớp tôi thì sao, tôi lại khiến cô giáo và các bạn xấu hổ khi “dính líu” đến một đứa hư hỏng như tôi? “Chúng ta phải cứu những gì có thể cứu được! Tôi là người đã ra đi, nhưng tôi không thể ảnh hưởng đến bất cứ ai nữa! “Tôi đứng dậy và bắt đầu viết ba bản đánh giá, một cho nàng thơ, một cho người giám hộ và một cho thành phố, trong đó tôi thuật lại toàn bộ sự việc. .

Tôi thừa nhận lỗi lầm của mình nhưng tôi không cầu xin sự tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu rằng tội lỗi của mình rất lớn. Em chỉ xin các anh đừng nhắc chuyện này trước toàn trường để thầy cô và bạn bè không phải xấu hổ với em, để danh dự của một lớp đứng đầu lớp không bị hoen ố. Còn tôi, tôi đã sẵn sàng cho hình phạt kỷ luật cao nhất: đuổi học. Suốt những ngày sau đó tôi sống trong nỗi lo lắng chờ án kỷ luật nhưng mãi không thấy. mọi người dường như đã quên lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi tạm biệt chúng tôi, nàng thơ đã nói:

– Mặc dù lớp cô rất hiếu động và nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết, yêu thương lẫn nhau và sự chân thành của mỗi cá nhân. cô ấy ngừng nói ở đó và mỉm cười với tôi. nụ cười kín đáo ẩn chứa thông điệp: các cô, các chú đã tha thứ cho em.

Ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không nhờ sự bao dung, độ lượng của cô chủ, cô giáo chủ nhiệm và cả cô chú thì tôi sẽ ra sao? có thể cậu ấy chỉ phải nhận một bản án kỷ luật nhẹ, có thể chỉ tên cậu ấy trước toàn trường cũng đủ để hạ gục một học sinh ngoan hiền. có người nói: “đình chỉ học, buộc đuổi học, kỷ luật kỷ luật là khác nhau, nhưng đều khiến một học sinh xuống dốc nhanh hơn”. Sự bao dung của các cô chú đã khiến tôi không còn thấy mình là người ra đi để tự do trôi qua, nên bây giờ tôi luôn phấn đấu để trở thành một người lương thiện và để câu chuyện này là lần cuối cùng tôi mắc phải sai lầm đầu tiên và duy nhất.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 6

Có ai đã từng tự hỏi, “Tôi đã làm cho giáo viên hài lòng hay tôi chỉ làm cho giáo viên thêm mệt mỏi?” Riêng tôi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường đã không ít lần làm cô tôi buồn. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi không thể nào quên được lỗi lầm đó, lỗi lầm mà tôi đã gây ra khiến cô ấy rất buồn.

Đó là một buổi sáng đẹp trời, tôi đến lớp sớm như thường lệ. nhưng hôm nay, tôi vừa bước vào lớp đã thấy các bạn nam đang đợi tôi. Khi anh ấy nhìn thấy tôi, anh ấy chạy đến và vỗ vai tôi, nói: “Này! Hôm nay em về muộn thế?” “Em không về muộn, anh về sớm” – Tôi đáp. Thuận thở dài nói tiếp: “Thôi thì vào đi. Buồn quá! Hay là thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là một chuyến tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Cô đồng ý đúng không?” “Có, nhưng ta không có nhúng tay vào đề thi!” – cậu bé nói tiếp. Tôi nói: “bức tường trắng, bàn gỗ mới ‘tạo’ ở đây, bạn không cần giấy!”.

Đây là cách cuộc thi bắt đầu. Sau một vài phút căng thẳng, các nhà giao dịch đã bước ra để xem kết quả của họ. ồ! Cái gì thế này? – Tôi thốt lên. những hình ảnh bên trong là kinh khủng. nên không ai thắng. nhưng chúng tôi vẫn quyết định tham quan phòng thí nghiệm của miss bich. Tất cả đều chạy vào phòng. đi quanh phòng, tôi lấy một chai nước và đổ nó vào một cái gì đó. Bất ngờ xảy ra tiếng nổ khiến mọi người hốt hoảng bỏ chạy. chạy ra bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói, “Được rồi, trở lại trường học.” anh chàng bên phải chen vào: “đủ rồi. nếu vào đây mà không tắm thì phí lắm.” nên tất cả cùng nhảy xuống sông tắm. có người trèo lên cầu, giả làm vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. tắm sông xong ra đồng đánh trận giả rồi đi mr. sáu, chúng tôi trốn trong vườn của anh ấy và ăn ổi.

oái! mùi thơm của ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại được. Trời đã khuya rồi, chúng tôi quay lại trường lấy cặp sách. Vừa ra đến cổng trường, tôi đã thấy Ms. Thu, giáo viên chủ nhiệm của tôi, đã đợi tôi. đôi mắt ngấn lệ, cô ấy nhìn về phía chúng tôi mà không nói gì. Tôi bước đến, cô ấy nắm lấy tay tôi và hét lên giữa những tiếng nức nở “Cô có biết hôm nay chúng mình học lớp gì không? Cô có biết lọ hóa chất mà cô làm đổ đã dùng cho buổi học hôm nay không? Chỉ vì công việc của mình mà cả lớp phải đau khổ vì sự tham dự của ngày hôm nay. nói xong anh ta quay lại, để lại trong tôi một nỗi xót xa khó tả. Đột nhiên, anh chàng nói: “Tôi không có ở đây. Tôi chắc chắn là người đã nói với nó, khi tôi chạy ra ngoài vào lúc sáng, tôi đã nhìn thấy anh ta. Cho tôi gặp bạn, tôi sẽ cho bạn khỏi bệnh!” . “Thôi đi, bây giờ anh lại nói thế!” Tôi hét lên.

Sáng hôm sau, chúng tôi đã đến gặp cô ấy và xin lỗi một lần nữa. dì tôi đã bớt giận rồi. vì chúng tôi đã biết lỗi của mình, chúng tôi đã đến xin lỗi bạch dương và xóa những hình vẽ kinh tởm. dì tôi nói: “Siêu nhân vẫn là con người, không ai tránh khỏi sai lầm, không ai hoàn hảo. Quan trọng là mắc sai lầm, nhưng hãy biết sai lầm của mình mà sửa chữa!”.

XEM THÊM:  Soạn văn 11 bài vĩnh biệt cửu trùng đài

Sau kỷ niệm này, tôi nhận ra nhiều bài học bổ ích. Tôi sẽ cố gắng để ngày càng xinh đẹp hơn.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 7

Vào cuối năm học trước, tôi đã nhận được giải thưởng học sinh xuất sắc. thầy cô và bạn bè khen ngợi tôi, nhưng chính những lời khen ngợi đó khiến tôi rất xấu hổ. câu chuyện diễn ra như thế này:

Tôi là một học sinh giỏi toán. Trong tất cả các bài thi tôi đều đạt điểm 9, điểm 10, mỗi lần thầy yêu cầu cho điểm, tôi đều đáp lại rất rõ ràng trước sự thán phục của các bạn trong lớp. một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài trước. Như thường lệ, giáo viên gọi học sinh lên bảng. Tôi đã có một bài kiểm tra miệng, vì vậy tôi chắc chắn rằng bạn sẽ không gọi cho tôi. Vì vậy, tôi lặng lẽ ngồi nhìn bầu trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng ra trận bóng chiều nay giữa lớp tôi và lớp 6b.

nhưng điều gì đó không mong muốn đã xảy ra. Cô giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra. tôi có thể làm gì bây giờ? bất cứ khi nào tôi trả bài, giáo viên thường thông báo trước cho tôi. và hôm nay, tại sao lại như vậy? đây đó trong lớp, có những câu hỏi xì xào của một số bạn. Tôi bối rối nhìn xung quanh. bạn hoa ngồi cạnh cô ấy thúc cùi chỏ vào bên và nhắc nhở: “này, chép tên bài đi!”.

Tôi có cảm giác rằng thời gian dùng thử dường như kéo dài vô tận. Tôi đã có một thời gian khó khăn để viết và sau đó xóa. vì mất bình tĩnh nên đầu óc rối bời. hết thời gian, tôi đã giao công việc của mình, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ và lo lắng.

Tuần sau, giáo viên trả bài. Như mọi khi, tôi nhận bài của cô giáo để phát cho các bạn. Tôi nhìn vào bài của mình, tôi thấy điểm 3, tim tôi như thắt lại. Tôi không để ai nhìn thấy mình và tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt đó ẩn chứa bao nhiêu hoang mang trong lòng. thực sự là chưa từng có. làm thế nào để nói chuyện với giáo viên, bạn bè và cha mẹ bây giờ? Tôi tự nghĩ và đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng …

Giáo viên ghi lại bản nhạc vào sổ tay. đến tên của tôi, tôi bình tĩnh hát: tám! cô giáo gọi cho một bạn khác. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ rằng giáo sư sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém.

Để xóa hết dấu vết, tối hôm đó, tôi làm lại bài và lấy bút đỏ viết lại số 8 theo nét chữ của cô giáo. ngày này qua ngày khác, nghĩ đến cảnh cô giáo yêu cầu ôn bài, tôi lạnh hết cả sống lưng. May mắn thay, mọi thứ trôi qua và tôi nghĩ rằng tôi đã quên.

cuối năm đó, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi. những tràng pháo tay, những lời khen ngợi chân thành, sự hài lòng và tự hào của các bậc phụ huynh. tất cả những điều này đã vô tình khơi dậy nỗi day dứt và xấu hổ trong tôi. Tôi không đáng bị như vậy, tôi muốn nói ra sự thật xấu xa đó, nhưng tôi không đủ can đảm.

Thời gian đã quay ngược mọi thứ, nhưng sự tiếc nuối vẫn còn đó. Bây giờ tôi đang kể câu chuyện này, trái tim tôi vẫn còn đang tan nát. Mong các thầy cô, các bậc phụ huynh và các bạn bỏ qua cho em. Tôi hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm đó nữa.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 8

đọc sách, tôi rất thích một câu nói của một nhà văn người Úc: “không có gì là hoàn hảo, có lẽ đó chỉ là sự cải tiến”. vâng, không biết có ai trong chúng ta dám khẳng định rằng mình đã không sai dù chỉ một lần. Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên được lỗi lầm ngày ấy đã làm khổ người tôi yêu thương nhất là mẹ tôi.

Ngày ấy, vùng đất vàng rực nắng, bầu trời mát mẻ, gió nhẹ hôn lên má người qua đường. Nhưng sẽ là một ngày đẹp trời, nếu tôi không có một bài kiểm tra khoa học tệ hại như vậy, hậu quả của việc không học. Về đến nhà, tôi nhẹ nhàng bước lên cầu thang với đôi chân nặng trĩu. Tôi rất buồn và lo lắng, nhất là khi gặp mẹ, người mà đêm qua tôi đã kiên quyết nói với tôi rằng: “Con đã học tốt”. Mẹ tôi không biết rằng khi mẹ tôi về nhà ông bà ngoại, bố tôi đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính, không vào bàn học, vì tôi chắc chắn rằng mẹ sẽ không cố gắng. , bởi vì tôi đã được mười điểm trong bài học trước, thôi nào, tôi nghi ngờ anh ấy đã cho tôi một bài kiểm tra mười lăm phút. Bây giờ tôi có nên nói với mẹ rằng: “Hôm qua con không học bài” không? Không chắc chắn không. đứng trước cửa, tôi chợt nảy ra một ý tưởng: “Tôi sẽ cố gắng nói dối mẹ tôi”. Nghĩ vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. mẹ tôi chạy ra khỏi bếp. nhìn mẹ, tôi lẩm bẩm “chào mẹ”. như đoán được cách nào đó, mẹ tôi hỏi: “chuyện gì vậy con”? Tôi đưa bài thi cho mẹ và nói với vẻ mặt buồn bã: Con đau tay, con không thể tập trung thi nên không viết đúng giờ được “… mẹ nhìn tôi, tôi cố tránh. hướng kia, hắn đột nhiên thở dài! Mặc quần áo đi tắm rửa! ” Tôi nói khẽ rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm và nghĩ “được rồi, xong rồi”. Mẹ tôi đau như chết điếng, nhiều khi không rửa bát, quên cắm nồi cơm điện, thậm chí quên tắt đèn điện, điều mà mẹ luôn nhắc nhở tôi. trằn trọc mãi không ngủ được. Đột nhiên, tôi cảm thấy rằng cô ấy biết tôi đang nói dối. Tôi xin lỗi vì tôi đã nói dối cô ấy, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm để xin lỗi cô ấy. nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận sai lầm của mình. Một buổi sáng, tôi dậy thật sớm, sớm đến nỗi ngoài cửa sổ sương đêm vẫn còn “rì rào” trên lá.

nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. nhưng tôi đoán anh ấy vừa ngủ. Tôi nghĩ: “lịch sử của dân tộc” mình chưa đọc thì hãy đọc, nghĩ vậy thì tôi lấy cuốn sách đó lật trang đầu tiên ra đọc, chẳng lẽ ông trời đã giúp tôi có được cuốn sách đó để đọc. lịch sử? “… khi thượng đế tạo ra con người, ngài đã đặt hai chiếc túi vô hình, một chiếc đựng những lỗi lầm của mọi người để mang trên ngực và chiếc còn lại trên lưng chứa đựng những lỗi lầm. người ta mắc lỗi, bao nhiêu lần người ta không nhìn ra lỗi của mình “. Tôi ngẫm nghĩ:” Mình không thấy lỗi của mình sao? “Tôi suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mẹ tôi mở mắt ra, nằm xuống, nhìn mẹ, đột nhiên tôi đưa ra một quyết định: đợi mẹ đi vệ sinh xong lấy tờ giấy viết mấy chữ thì mẹ bước ra, tôi để tờ giấy trên bàn rồi chạy vào nhà vệ sinh đánh răng. và rửa mặt, xong xuôi, tôi đi ra ngoài và ngồi ăn một bữa sáng ngon lành do mẹ nấu, và lạ thay, dòng chữ “xin lỗi mẹ” đã biến mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm của mẹ và một ly cam. nước trái cây Tôi mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện vì mẹ tôi đã đồng ý lời xin lỗi của tôi.

Đã ba năm rồi và mảnh giấy đó vẫn còn trong tủ của mẹ tôi. Tôi rất yêu mẹ, và tôi đã tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ phải buồn nữa. Tôi cũng học được một bài học quý giá: khi bạn có lỗi với cha mẹ, bạn sẽ có được nhiều hơn những gì bạn vẫn có, đó là tình yêu thương.

“từ khi sinh ra, tình yêu của mẹ mang đến cho con cái ấm áp như nắng chiều”.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 9

cô giáo là một người mẹ nhân hậu, người không chỉ cho chúng ta kiến ​​thức mà còn che chở, bảo vệ và yêu thương chúng ta. tuy nhiên, đôi khi, chúng tôi mải chơi game, vui đùa, trêu chọc cô ấy. Tôi cũng mắc lỗi tương tự với giáo viên của mình một lần.

miss mai là giáo viên lớp bốn của chúng tôi. Cô ấy có một thân hình nhỏ nhắn dễ thương và một giọng nói rất ấm áp và truyền cảm. cô luôn coi học sinh trong lớp như con đẻ của mình. Cả lớp tôi rất quý và kính trọng cô vì cô luôn nhiệt tình, hết lòng vì học sinh, dù khó khăn đến đâu cũng dìu dắt, dạy dỗ chúng tôi nên người. Khi đó, tôi là một học sinh rất nghịch ngợm, nhiều lần lớp trưởng làm loạn trong lớp, cô đã khuyên bảo nhiều lần nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Hôm đó, nghe nói có xiếc thú ngoài đường, tôi rất muốn xem nên đã nghĩ cách trốn học đi chơi. đi một mình cũng chán, tôi nhờ người làm nhiệm vụ này với tôi. Lúc đầu, con đực còn do dự:

– Làm sao tôi có thể trốn thoát được, cổng trường luôn khóa và có chú bảo vệ?

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng, tôi biết một cái lỗ trên bức tường phía sau trường học, chúng ta sẽ đi xuyên qua nó để ra ngoài. giờ giải lao, khi không có ai nhìn, chúng tôi lẻn vào tường. lỗ thủng không lớn lắm, người đàn ông phải đấu tranh mãi mới chui qua được. Đến lượt tôi, đi được nửa đường thì không biết từ đâu có một bàn tay kéo tôi lại. Tôi bàng hoàng khi phát hiện ra đó là bác bảo vệ. Bác hỏi với giọng giận dữ:

– đây là lớp mấy? Bạn có định trốn học không?

Tôi tái mặt, bạn giao tôi cho thầy. đứng trước mặt cô ấy, tôi cảm thấy mình sắp khóc. Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất tức giận, nhưng vẫn là giọng nói nhẹ nhàng đó:

– vẫn đang bận chơi, xin vui lòng bỏ qua cho tôi. Tôi sẽ tư vấn lại cho bạn.

sau đó anh ấy quay sang tôi:

– Trẻ em trốn học nếu không có nguy hiểm, bạn sẽ nói gì với cha mẹ chúng? hứa lần sau không tái phạm nữa.

thì thầm:

– Tôi xin lỗi cô, tôi biết lỗi của mình, tôi sẽ không như thế này nữa đâu

Anh ấy vỗ đầu tôi và cười:

– thật tốt khi biết lỗi.

Kể từ đó, tôi càng yêu bạn nhiều hơn. Em tự nhủ phải học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – hiển thị 10

Tôi có một người bạn thân từ thời tiểu học, chúng tôi chơi với nhau được 4 năm kể từ khi học lớp 2. Giờ tôi đã lớn, đôi khi nhìn vào mắt cô ấy, tôi lại nhớ về những lỗi lầm của mình. khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ ngốc nghếch và ngốc nghếch.

Lúc đó tôi đang học lớp hai. hầu hết các bạn trong lớp của tôi đã biết nhau từ năm lớp một. Tôi là một cậu bé thông minh, nhưng cực kỳ hiếu động. Vào giữa năm lớp hai của chúng tôi, chúng tôi có một thành viên mới, ha. cô gái rất xinh đẹp. sắp xếp cho cô ấy ngồi cạnh tôi. vì là học sinh mới nên chưa quen các bạn trong lớp, có vẻ ngại ngùng, nhiều khi tôi hỏi chuyện thì cũng im lặng không trả lời tôi. vì vậy tôi không thích cô gái này, nhiều lần tôi cố gắng trêu chọc cô ấy trong lớp. Tôi cất bút chì của ha vào ngăn bàn, giấu cục tẩy của cô ấy vào hộp giẻ dù cô ấy loay hoay mãi không tìm được. Tôi rất hài lòng với các trò chơi tôi chơi. Rồi một lần, trong giờ ra chơi, khi tôi nhìn thấy ha với cuốn truyện tranh trên tay, tôi đã không ngần ngại chạy đến lấy trộm cuốn truyện của bạn. Lúc đó, tôi cảm thấy rất tức giận, nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của anh ấy. Tôi cố tình giơ cuốn truyện lên để anh ấy không lấy, nhưng không bạn tôi nào chịu thua. anh leo lên ghế, với lấy cánh tay tôi để kể lại câu chuyện. nhưng lúc đó anh ấy không đứng dậy được nên trượt chân ngã, đầu đập xuống sàn lớp. Tôi không biết lúc đó đang suy nghĩ gì nữa, tôi vừa ném vội cuốn sách xuống sàn, vừa sợ hãi tôi hất tung: “Em xin lỗi, em xin lỗi… em có khỏe không?”. cũng may nó không chảy máu, anh ấy mở mắt nhìn tôi nhưng không nói gì. đúng lúc đó cô giáo tôi đến, cô nhanh chóng đưa ha vào bệnh xá. Tôi chạy theo cô ấy và khóc nức nở vì tôi biết mình đã làm một điều vô cùng ngu ngốc. nhìn bạn mình nằm bất động trên giường mà mình rất sợ. em thế này, cô giáo chủ nhiệm lớp em đến thuyết phục em nói ok, lần sau đừng có ác ý như vậy, bảo em quay lại lớp, cô ấy gọi cho bố mẹ ha đưa về nhà.

Sau giờ học hôm đó, tôi hoảng hốt về nhà vì biết mình đã gọi cho mẹ. Vừa về đến nhà, mẹ đã ngồi ở phòng khách đợi tôi. Tôi nhìn thấy ánh mắt buồn của mẹ, mẹ chỉ hỏi tôi: “sao mẹ lại đùa con?”. Tôi kể cho mẹ nghe ngọn nguồn của câu chuyện và giải thích rằng tôi đang giễu cợt mẹ vì tôi muốn mẹ nói chuyện với tôi, mẹ ngồi với tôi nhưng không bao giờ nói một lời nào với tôi. Lúc đó mẹ không mắng mỏ mà bình tĩnh nói: “ha mới chuyển đến lớp bạn, chưa quen với môi trường mới, không khó gần, bạn luôn tìm mọi cách để chọc ghẹo cô ấy, vậy thì sao? nói sao? cô ấy không muốn nói chuyện với tôi mẹ tôi nói với tôi rằng bạn vừa phạm một sai lầm lớn, đừng xin lỗi tôi mà hãy tìm cách giải quyết vấn đề của riêng bạn. Hãy nói cho tôi biết bạn muốn làm gì bây giờ tôi ngồi im lặng trên ghế sofa sau một lúc suy nghĩ, tôi nói với mẹ, “Mẹ hãy đưa con đến nhà bạn của con, để con xin lỗi bố mẹ cô ấy, và mong mẹ tha thứ cho con. Từ nay mẹ sẽ không làm phiền mẹ nữa, mẹ đồng ý với quyết định của con, mẹ đưa con về nhà xin lỗi, may mà cú ngã trong lớp không gây thương tích gì ha. Lời xin lỗi của con được chấp nhận. Con trở về nhà nhưng lòng nhẹ nhõm hơn. trong lòng nhưng nhớ lại gương mặt của ha khi bị ngã trong lớp, mình lại ám ảnh, sau hành động ngớ ngẩn đó mình thấy thương ha quá, mình sẽ không bao giờ trêu đùa bạn ấy nữa. Cảm giác tội lỗi vẫn ám ảnh mình, mình yêu quá . Tôi đã làm mọi cách để chuộc lỗi. Tôi giúp cô ấy lấy nước, tôi giặt giũ lau bảng cho cô ấy, tôi thường mang đồ ngọt cho cô ấy đến lớp. Cứ như vậy, ha và tôi không phải là bạn tốt của nhau.

Bạn tôi bây giờ không còn trầm tính như thuở ban đầu nữa mà cởi mở, nhiệt tình với tôi và mọi người. Tôi đã có một tình bạn tuyệt vời, trong hoàn cảnh rất khó khăn. Bây giờ, đôi khi anh ấy vẫn trêu đùa tôi vì tôi rớt từ lớp hai, nhưng chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 11

Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nói dối ông của mình, người mà tôi kính trọng nhất. Dù câu chuyện quay ngược thời gian nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy tội lỗi và xót xa cho anh ấy.

Khi tôi học lớp bốn, trong lớp tôi, mỗi bạn có một bộ đồ chơi riêng để mang đến lớp và khoe khoang với nhau, bạn có một câu đố, bạn có một con búp bê công chúa với một tủ quần áo dễ thương, bạn có gấu bông, … nhưng món đồ chơi yêu thích nhất của tôi là hộp chất nhờn. Trong hộp sẽ có nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn có một loại slime dẻo với nhiều màu sắc khác nhau. thỉnh thoảng có thể mượn của bạn bè để chơi, có thể chơi với nó cả ngày mà không thấy chán. Tôi rất muốn có một hộp slime như vậy cho riêng mình. Tôi quyết định về quê xin tiền mẹ để mua một món đồ mình thích. tuy nhiên, khi tôi hỏi mua nó, mẹ tôi đã phản đối ngay lập tức:

– Chơi slime không tốt cho sức khỏe của bạn. Bạn có biết có bao nhiêu chất độc hại trong đó không? Ngoài ra, nếu có đồ chơi, bạn sẽ chỉ mải mê chơi, không thể tập trung vào việc học!

Lúc đó, tôi cảm thấy buồn và bực bội, và nghĩ: “Có thể vì mẹ không muốn mua cho mình nên mới nói như vậy. Đồ chơi có hại cho sức khỏe chẳng có gì sai cả”. kể từ ngày đó, tôi đã suy nghĩ về điều này mãi mãi. Tôi không có tiền tiêu vặt như những người khác nên không biết tự mua đồ chơi cho mình. Chợt tôi nghĩ đến việc xin tiền ông nội để mua đồ chơi. trong gia đình anh ấy luôn là người cưng chiều tôi nhất. tuy nhiên, nếu anh ấy nói mua slime, cô ấy chắc chắn sẽ phản đối như mẹ mình. Tôi quyết định nói dối anh ấy về việc xin tiền ủng hộ học sinh nghèo.

Chiều hôm đó, khi tôi thấy anh ấy chăm sóc mấy chậu cây ngoài ban công, tôi chạy ra nói chuyện với anh ấy như mọi ngày. Lúc đó, tôi đang phân vân không biết có nên thực hiện dự định của mình hay không. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định nói dối anh. vì tôi nghĩ tôi sẽ dùng số tiền đó để giúp đỡ bạn bè gặp khó khăn nên ông tôi không đòi hỏi gì thêm, ông chỉ vỗ nhẹ vào đầu tôi một cách âu yếm.

Khi tôi nhận được tiền từ anh ấy, tôi không nghĩ về nó nữa, chỉ nghĩ đến việc ngày mai có đồ chơi là tôi rất hạnh phúc. ngày hôm sau, tôi chạy ngay đến cửa hàng tạp hóa ở cổng trường để mua một món đồ chơi mà tôi đã ao ước từ lâu. Hôm đó, khi đi học về, tôi thấy anh đang ngồi đánh cờ và nói chuyện với ông già nhà bên. trong câu chuyện tôi nghe anh ấy nhắc đến tôi với vẻ tự hào:

– Bà là một người ông rất tốt, khi còn nhỏ đã biết chăm sóc người khác, ngày trước bà đã xin tiền ủng hộ những người có hoàn cảnh khó khăn.

Khi nghe ông nội khen ngợi, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, tôi thực sự không xứng đáng với sự tin tưởng và tự hào mà ông đã dành cho tôi. cầm hộp slime trên tay không còn thú vị như ngày xưa nữa. Ước gì quay ngược thời gian, anh sẽ không nói dối em như vậy nữa.

Lần đó, tôi vẫn không đủ can đảm để thổ lộ với anh ấy vì tôi sợ anh ấy sẽ khó chịu. Mặc dù chuyện đã xảy ra lâu rồi nhưng tôi vẫn muốn ông nội và mẹ biết sự thật. Tôi nghĩ cả hai sẽ tha thứ cho tôi.

kể từ ngày đó, tôi đã cất hộp đồ chơi đó trong một góc tủ. đôi khi tôi lấy nó ra, nhưng không phải để chơi, mà là để nhắc nhở tôi không bao giờ nói dối hoặc chơi nữa. Em phải luôn ngoan ngoãn, cố gắng học tập để không phụ lòng mong đợi của mọi người.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 12

Tôi đã nghe nói rằng “mọi người trong cuộc sống đều phải biết ơn vì những sai sót của họ.” Tất cả chúng ta đều mắc sai lầm ít nhất một lần trong đời. những sai lầm đó sẽ giúp bạn nhận ra những hạn chế và thiếu sót của bản thân, chúng sẽ giúp bạn có động lực để tìm cách khắc phục, để bạn ngày càng hoàn thiện hơn. Tôi cũng đã từng mắc nhiều lỗi khác nhau, nhưng lần tôi mắc phải với mẹ khiến tôi không thể nào quên.

Tôi vẫn nhớ hôm đó là kỷ niệm 15 năm ngày cưới của bố mẹ tôi, cả nhà đều rất háo hức và vui mừng chuẩn bị cho ngày đặc biệt này. Bố mua một chiếc nhẫn thật đẹp để tặng vợ yêu. gia đình tôi đã có một bữa tối đầm ấm và hạnh phúc. nhận món quà từ tay bố và được bố cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay, mắt mẹ ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ. Tôi cũng cảm thấy vô cùng hài lòng khi nhìn thấy điều đó. Chiếc nhẫn của mẹ được đính những viên đá quý lấp lánh và đẹp đẽ, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy tôi đã mê mẩn nó. Tôi xin mẹ mặc thử, sau một hồi năn nỉ, cuối cùng mẹ cũng đồng ý cho tôi mặc vào. Tôi có chiếc nhẫn trên ngón tay, tôi không muốn rời khỏi nó và tôi cứ đeo nó cho đến sáng hôm sau, mẹ tôi không để ý nên tôi đã giấu chiếc nhẫn quý giá đó ở trường.

Tôi tự hào khoe với bạn bè, ai nhìn thấy chiếc nhẫn cũng ghen tị, tôi vui và tự hào. Chuyện này diễn ra cả ngày cho đến tối khi tôi về nhà, mẹ tôi yêu cầu tôi trả lại chiếc nhẫn cho mẹ. chẳng may tôi đã chạm tay để trả lại chiếc nhẫn cho mẹ. sau đó, chúa ơi, không có gì trong tay tôi, chiếc nhẫn biến mất không báo trước. mặt tái mét, tay run và mẹ giục đưa anh xuống nhà. Tôi thực sự hoảng loạn, tôi ngồi bệt xuống sàn, chân mềm nhũn ra và không thể đứng dậy được nữa. mà tôi phải làm gì? như tôi nói với mẹ, lạy chúa, tại sao tôi lại vụng về như vậy, món quà vô giá mà ngày hôm qua bố tôi đã tặng cho tôi nhưng tôi đã đánh mất nó? …

Tôi cố gắng bình tĩnh, xoáy sâu vào những suy nghĩ đang hoảng loạn hỗn loạn của mình để xem mình có thể rơi xuống đâu. nhưng tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng. Mẹ vì thấy anh lâu quá nên chạy vào phòng, thấy tôi ngồi bệt dưới nền nhà, mẹ vội chạy lại hỏi. Tôi nức nở không nói nên lời:

– Mẹ ơi, con có làm mất chiếc nhẫn mà bố đã tặng không? Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ? Con xin lỗi mẹ.

trong dòng nước mắt tuôn rơi, tôi vẫn đủ để nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của mẹ, đôi mắt buồn và những giọt nước mắt to tụ lại nơi khóe mắt sắp rơi. nhìn mẹ tôi lại càng thấy ân hận và xót xa. Chỉ có tôi, do bất cẩn hoặc khoe khoang, đã làm mất món quà yêu thích của mẹ. Dù van xin thế nào tôi cũng không thể xóa bỏ lỗi lầm mà tôi đã gây ra với mẹ. Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng và động viên bảo rằng không sao đâu, bố sẽ mua cho mẹ chiếc nhẫn khác. Dù đã nói những lời đó nhưng tôi hiểu mẹ tôi đã buồn như thế nào.

Bố biết chuyện thì buồn vô cùng, bữa cơm của gia đình tôi trở nên xẩm hơn bao giờ hết. nhìn thấy bố mẹ như vậy lòng tôi càng thêm xót xa. Tôi quyết định rằng sau khi ăn xong, tôi sẽ đi lấy chiếc nhẫn đó. Tôi lao lên lầu, lục tìm trong cặp, hộp bút, mọi cuốn sổ, v.v. càng tìm kiếm càng tuyệt vọng, không tìm thấy chiếc nhẫn đâu cả. Khi tôi gần như bỏ cuộc, tôi chợt thấy cửa phòng tắm có tia sáng lóe lên, tôi chạy vào phòng tắm thì thấy chiếc nhẫn nằm ở đó. Tôi nhảy cẫng lên sung sướng, nắm chặt chiếc nhẫn trên tay. có lẽ lúc tắm tay tôi nhỏ hơn chiếc nhẫn nên bị rơi ra ngoài mà tôi không biết. Tôi cầm lấy chiếc nhẫn và chạy đi trả lại cho mẹ. Nhìn thấy nó, cả bố và mẹ đều rất vui.

tìm lại được chiếc nhẫn cho mẹ, tôi cảm thấy vui và hạnh phúc vô cùng. Đồng thời, trong thời gian đó, tôi đã rút ra được một bài học cho bản thân. Khi mượn đồ của ai đó, họ nên cẩn thận, giữ gìn và giữ nó như của riêng mình.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 13

mỗi chúng ta khi lớn lên đều để lại tuổi thơ với bao kỷ niệm vui buồn lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần mải chơi game quên về nhà, những lần mải mê ra ngoài làm mất chìa khóa nhà. nhưng ký ức về người anh họ khiến tôi nhớ mãi về anh ấy.

XEM THÊM:  Soạn văn bài tìm hiểu chung về văn miêu tả

Trong kỳ nghỉ hè, bố mẹ tôi thường cho tôi về quê ngoại. Tôi rất thích về quê ngoại vì tôi có một người chị họ ở đó. Anh hơn tôi một tuổi và rất yêu tôi. mỗi khi tôi về quê, anh ấy thường đưa tôi đi chơi khắp nơi. Anh ấy đi đằng trước, tôi chạy theo sau. nhưng khi tôi mỏi chân, anh ấy thường cõng tôi trên lưng và chạy. ngồi trên lưng anh ấy, tôi thích cười. quê tôi có bờ mía trắng xóa. nhưng đang chơi đuổi bắt thì chẳng thấy đâu cả, tôi kêu khóc, nó từ đâu ra, nó rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, em rất thích mỗi lần anh cùng các bạn thả diều, nhìn cánh diều bay lượn trên bầu trời mà em không bao giờ thấy chán. nên anh ấy rất nuông chiều tôi, nhưng sự bạc bẽo của tôi đã gây ra tai nạn. hôm đó anh đưa tôi đến nhà một người bạn. trên đường đi, tôi chợt thấy một cây roi vô cùng sai trái. Những quả mơ chín thành từng chùm trông thật bắt mắt. Tôi dừng lại và chỉ vào những chùm quả mọng ló qua tán lá. Tôi muốn ăn roi. anh ấy định trèo lên và nhặt nó cho tôi. Anh ta đứng dậy, nhìn lên và lắc đầu: “Cây cao quá, anh không trèo được. Đi với anh ra chợ, anh mua cho em.” Tôi nhất quyết “không, con thích ăn cả chùm! Trên thị trường không có loại roi nào như thế này”. Dù bạn có thuyết phục tôi thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không chấp nhận. Anh ta càng thuyết phục, tôi càng trở nên cứng đầu và ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy ra, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh ấy nhất định sẽ chọn nó cho tôi khi nhìn thấy tôi khóc. và trên thực tế, tôi đã thắng. Anh đỡ tôi dậy, lau khô nước mắt và nói với tôi: “đủ rồi, anh đi hái cho em chùm quả đó”. Anh dẫn tôi ra cổng nhà cầm roi, anh gõ cửa thì tôi thấy một thằng chạy ra, nó xin phép cho nó lãnh một đống roi. anh ấy đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì roi rất giòn. trèo, trèo thật cao để lấy đúng chùm roi mà mình thích. nhưng trong lúc nhặt, anh ấy bị trượt chân và rơi khỏi cây. Tôi thấy anh ấy ngã liền chạy lại hỏi: “Em đau không?” gượng cười nói: “Ta không sao. Ngươi cứ yên tâm.” nhưng không phải vậy, anh ấy bị gãy chân …

Bố trở về quê, biết rằng bố bị gãy chân vì tôi. Bố mắng tôi nhưng bố bảo: “Tất cả là lỗi của con, đừng mắng con đừng sợ”. cho dù tôi có làm gì đi nữa, anh ấy vẫn luôn bảo vệ tôi. bạn là anh trai lớn của tôi Kỉ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy sống mũi cay xè.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 14

Tuổi thơ bồng bột đã để lại cho chúng ta biết bao kỉ niệm và cả những lỗi lầm rất đỗi hồn nhiên, đáng nhớ, bởi chúng ta luôn nghĩ rằng người lớn không biết nhưng thực tế họ chỉ nhìn bằng ánh mắt đã biết chúng ta đã làm gì sai. Bản thân tôi cũng đã từng như thế này, tôi đã mắc phải một sai lầm mà đến bây giờ tôi nghĩ mình thật trẻ con và trẻ con đến nhường nào.

Ngày đó, tôi học lớp 4, gia đình tuy không được coi là khá giả nhưng mẹ tôi cũng cho tôi đi học thêm ở nhà bà. Tôi đi học trong vài tháng đầu, tôi đến lớp mỗi ngày, ba buổi một tuần, mỗi buổi hai tiếng. Em có tiếng là chăm ngoan, học giỏi nên rất được thầy cô và bạn bè quý mến, ngay cả gia sư cũng rất quý em nên mẹ em càng tin tưởng, em biết mẹ tự hào. bởi vì tôi rất nhiều. nhưng tôi có lỗi với cả mẹ và dì của tôi, tôi đã phản bội lòng tin của họ dành cho tôi. Nhà em nghèo nên em không có sở thích như các bạn, em không bao giờ có tiền tiêu vặt, khi em ở trường đi học cả ngày, mẹ mua cho em một chiếc cặp lồng để mang cơm về nhà.

Nhìn bạn bè rủ nhau đi ăn trưa, mua cái này mua cái kia, đôi khi tôi chạnh lòng, càng quặn thắt hơn. đỉnh điểm là mình rất thích đọc truyện, truyện tranh doraemon mà trẻ con vô cùng thích, một trong số đó được truyền tay nhau để đọc. và vì quá thích nên tôi lén lấy tiền đóng học thêm cho mẹ thì được 150.000 vnd, để mua những cuốn truyện mà tôi hằng ao ước, muốn một lần được tự hào với bạn bè. Tuy nhiên, khi cầm trên tay những cuốn sách mới, và số tiền lẻ còn lại, tôi cảm thấy hối hận vô cùng, và cũng sợ hãi, tiền đâu mà đóng học, lỡ mẹ tôi biết thì phải làm sao, .. .Có rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu khiến tôi vô cùng bối rối và mệt mỏi. Sự thay đổi thái độ của tôi khiến mẹ tôi nghi ngờ, vì mẹ tôi vô cùng nhạy cảm, một đêm khi tôi đang ngồi vào bàn học bài, mẹ tôi cẩn thận bước đến và đặt cuốn sách tôi mua lên bàn.

<3 nhưng mẹ không hét, mẹ không nói gì, tôi chỉ thấy mắt mẹ đỏ hoe, hình như có những giọt nước mắt chảy dài trên gò má đã sạm đi vì nắng gió, rơi trên người mẹ. tay thô ráp cả năm. Tôi biết mình sai, rất có lỗi với mẹ, tôi đã bật khóc vì tủi thân vì thương mẹ, tôi nghĩ tôi hận sự ngu ngốc của mình khiến trái tim mẹ đau đớn. những đồng tiền đó không phải để tôi phung phí, không phải để mẹ tôi xót xa, miệng lẩm bẩm xin lỗi mẹ giữa những tiếng nức nở. Mẹ nhìn tôi, rồi nói một câu mà tôi sẽ luôn nhớ: "Mẹ luôn tin tưởng ở con như thế này, mẹ chỉ muốn con học thật giỏi mà không nghĩ rằng con cũng có sở thích và sở thích, nhưng gia đình ơi …, và sau đó cô ấy không tiếp tục.

Chuyện đã qua lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ mãi, đó là một bài học rất sâu sắc mà tôi không bao giờ quên, vì vậy tôi cố gắng học tập nhiều hơn nữa để bù đắp những sai lầm mà mình đã mắc phải. . Em luôn quan niệm sai lầm là để chúng ta trưởng thành chứ không phải bắt chúng ta sống trong tội lỗi, tương lai còn ở phía trước, mong các bạn đã từng lầm lỗi hãy sống tốt hơn, đừng bao giờ để bố mẹ phải khóc vì mình, vì việc học đã là quá khó rồi.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – hiển thị 15

Trong cuộc sống, ai cũng mắc sai lầm. nhưng nhờ đó chúng ta có thể rút ra bài học và sống tốt hơn mỗi ngày.

Đó là một kỷ niệm xảy ra khi tôi học lớp năm. Tuy là con gái nhưng em rất nghịch ngợm. Một lần trong giờ học Thể dục, bản thân tôi và một nhóm bạn thân trong lớp rủ nhau bỏ tiết học Thể dục để bước ra cổng trường lấy đồ ăn nhẹ. nhưng không may, chúng tôi đã bị cô giáo chủ nhiệm bắt gặp. nhưng cô ấy không mắng mỏ hay quở trách chúng tôi. cô ấy chỉ yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp học. Trong giờ học cuối tuần, cô giáo chủ nhiệm đã nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp. anh ấy cũng nói sẽ đến nói chuyện với phụ huynh. Lúc đó, tôi còn trẻ, tôi chỉ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.

Vài ngày sau, giáo viên đến nhà tôi để nói chuyện với mẹ tôi. Sau khi cô giáo đi khỏi, mẹ tôi gọi tôi đến bên và nhắc nhở tôi. nhưng lúc đó tôi đã có thái độ và lời nói không tử tế với mẹ. Tối hôm đó, bố đi làm về. Có vẻ như bố đã biết những gì đã xảy ra vào buổi chiều. Bố gọi tôi vào phòng đọc sách để nói chuyện. cha tôi đã chỉ trích nghiêm khắc thái độ của tôi. và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi phải thức trắng đêm để chăm sóc tôi trong bệnh viện khi tôi bị ốm. những gì bố tôi nói đã khiến tôi nhận ra sai lầm của mình. Sáng hôm sau, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm mẹ xin lỗi: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì con đã vô lễ với mẹ. Mẹ hứa từ năm sau con sẽ chăm chỉ học hành và không chơi bời nữa! “. Nước mắt tôi cứ rơi tự lúc nào, mẹ tôi cũng khóc và an ủi tôi:” Không sao đâu con. Mẹ chỉ cần nhận ra lỗi lầm của mình là được. “

Ký ức về sai lầm khi đó đã giúp tôi rút ra một bài học quý giá. Tôi cũng hiểu, không có vấn đề gì. bố mẹ tôi luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Dù lỗi lầm lớn đến đâu, cha mẹ cũng có thể tha thứ cho con.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 16

mọi người đều mắc sai lầm. và tôi cũng. nhưng nhờ sai lầm đó, tôi đã rút ra được một bài học quý giá cho mình.

Sau khi thi đỗ vào trường THPT chuyên của huyện, em rất tự hào. mọi người trong gia đình tôi tự hào về tôi. điều đó khiến tôi trở nên chủ quan, bỏ bê việc học.

Trong lớp, tôi có thêm rất nhiều bạn mới. chúng tôi thường pha trò làm cho các giáo viên rất tức giận. một lần, tôi bỏ học để đi chơi với bạn bè. chúng tôi đã có một lớp học ngày hôm đó. chúng tôi đồng loạt viết giấy phép, giả chữ ký của phụ huynh, để trên bàn của anh rồi rủ nhau lên đài phát. nhưng giáo viên đã phát hiện ra. Anh ấy nói sẽ gọi điện cho bố mẹ.

Vào ban đêm, tôi trở về nhà với cảm giác lo lắng và sợ hãi. nhưng mẹ không những không mắng mỏ mà còn ân cần hỏi han. điều đó làm tôi ngạc nhiên rất nhiều. Sau bữa tối, tôi về phòng để học. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ vào và nói chuyện với tôi. Mẹ nói rằng mẹ đã nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của tôi. Tôi hồi hộp chờ đợi lời khiển trách. nhưng mẹ tôi tốt bụng nói với tôi: “Tất cả trẻ em đều mắc lỗi. Khi tôi bằng tuổi bạn, mẹ tôi cũng rất nghịch ngợm, điều này khiến bà nội khó chịu. nhưng nhờ sự bao dung của anh ấy, mẹ tôi đã thay đổi… ”. sau đó, mẹ tôi cũng kể cho tôi nghe nhiều kỷ niệm thời thơ ấu. Tôi cẩn thận lắng nghe những gì mẹ tôi nói.

Tôi cảm thấy có lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ của mình. Tôi ôm chầm lấy mẹ và sau đó nói lời xin lỗi. những câu chuyện mẹ tôi kể đã giúp tôi nhận ra lỗi lầm của mình.

Sau thời gian đó, tôi trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn. Hôm nay con đã trở thành một cậu bé ngoan, một học sinh ngoan để mẹ luôn tự hào về con gái của mình.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 17

không có con người nào là hoàn hảo. đôi khi, chúng ta có thể mắc sai lầm. nhưng điều quan trọng là cách đối mặt với những sai lầm của chính bạn, những bài học mà bạn có thể rút ra từ chúng.

Bản thân tôi đã mắc sai lầm. nhưng nó đã giúp tôi nhận ra nhiều bài học sâu sắc trong cuộc sống. Trong tiết sinh hoạt tuần trước, cô giáo bận việc nên yêu cầu cả lớp tự quản. Tận dụng cơ hội đó, chúng tôi rủ nhau trốn tiết ra cổng trường chơi điện tử. cửa hàng điện tử không xa trường học. nhưng vì lớp sinh hoạt vào chiều muộn nên cả nhóm không cảm thấy lo lắng gì cả. Thật không may, có lẽ giáo viên đang đi ngang qua trên lối đi và nhìn thấy nhóm. cô ấy yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp học. ngày hôm sau, anh ấy đã phê bình chúng tôi một cách nghiêm khắc trước cả lớp. và cũng nói rằng anh ấy sẽ đến nói chuyện với phụ huynh. Tôi cảm thấy rất tiếc và lo lắng.

Vào cuối tuần, giáo viên đến nhà tôi và nói chuyện với mẹ tôi. Tôi về nhà và tôi lo lắng. Sau khi anh ấy đi, mẹ tôi đã gọi tôi đến bên cạnh và nhắc nhở tôi. khi nghe mẹ nhắc nhở em lại thấy tức giận, từ đó em có thái độ và lời nói không tử tế với mẹ. Tôi giận mẹ nhiều ngày. cho đến khi tôi đọc được bức thư của bố tôi. Bố đặt bức thư lên bàn. khi tôi đi học về, tôi đã xem nó và đọc nó. trong thư, bố tôi đã phê phán nghiêm khắc thái độ của tôi. bố kể cho tôi nghe về mẹ. Khi tôi còn nhỏ, tôi là một cậu bé rất nghịch ngợm. Có lần, tôi và các bạn cùng trèo cây trong vườn để hái quả. Tôi vô tình trèo lên cây và bị ngã. Lúc đó, bố tôi đi công tác về. chỉ có mẹ tôi chăm sóc tôi. Mẹ chăm lo cho tôi từng bữa ăn, giúp tôi tắm giặt … khi đọc xong bức thư, tôi cảm thấy rất xúc động.

Khi mẹ tôi đi làm về vào chiều hôm đó, tôi ngập ngừng chạy đến ôm bà và xin lỗi bà. nước mắt tôi cứ rơi hết lần này đến lần khác. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về đã thấy hai mẹ con ôm nhau khóc rồi nhìn chúng tôi cười. Tôi thầm cảm ơn lá thư của bố đã giúp tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Kể từ hôm đó, tôi học hành chăm chỉ hơn. em cũng biết giúp mẹ việc nhà. bố mẹ tôi rất hài lòng với sự trưởng thành của tôi.

những sai lầm chúng ta mắc phải có thể dẫn đến những bài học ý nghĩa. Điều quan trọng là mỗi người phải biết nhận ra sai lầm, sửa sai và sống tốt hơn mỗi ngày. Em cũng tự hứa với bản thân sẽ cố gắng trở thành người có ích cho xã hội.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – hiển thị 18

Trong cuộc sống, con người ta thường mắc sai lầm. nhưng nhờ những sai lầm, chúng ta sẽ nhận ra bài học, và nhờ đó chúng ta sẽ trưởng thành hơn mỗi ngày.

Tôi vẫn nhớ một lần tôi mắc lỗi khi học lớp năm. Nhân đó, lớp chúng tôi có một bài kiểm tra ngắn để chọn ra những học sinh tham gia cuộc thi “rung chuông vàng” cấp trường. Đây là một cuộc thi rất bổ ích và thú vị mà bất cứ học sinh nào cũng muốn tham gia. tuy nhiên, mỗi lớp học chỉ giới hạn tối đa mười học sinh. sau đó giáo viên yêu cầu chúng tôi học để thi tuyển. Toàn bài kiểm tra với các câu hỏi Tiếng Việt, Toán và Tiếng Anh. Trước đó, tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho kỳ thi. nhưng trên hết là những câu hỏi khó mà thầy đã ôn luyện. Đối với những câu hỏi dễ, tôi nghĩ nếu bạn đến trước ngày thi, bạn sẽ nhớ chúng.

nhưng vì mải chơi nên tôi không kiểm tra bài. tại thời điểm kiểm tra, anh ấy không thể làm những câu hỏi đơn giản. Đó là lý do tại sao tôi đã nhờ bạn giúp đỡ. Lan nhắc nhở tôi về bài viết. nhưng không may, cô giáo đã phát hiện ra. cô ấy nhắc nhở chúng tôi. sau đó, tôi đã hoàn thành bài kiểm tra của riêng mình. Vào cuối bài kiểm tra, cô ấy yêu cầu Lan và tôi ở lại và nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy rất thất vọng khi tôi không tự giác làm bài. sau khi nghe những gì cô giáo nói, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. bài kiểm tra của tôi cũng không đạt kết quả tốt.

sai lầm lần đó khiến tôi mất cơ hội tham gia cuộc thi “rung chuông vàng”. Tôi cũng đã nhận ra bài học về sự chủ quan, cũng như tính trung thực trong các kỳ thi. Từ đó, tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Tôi nghĩ mình sẽ là một người có ích trong tương lai.

mọi sai lầm sẽ khiến chúng ta trưởng thành hơn. nhưng quan trọng nhất, mỗi người cần biết nhận lỗi và sửa sai để tiến bộ hơn.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 19

ai cũng từng mắc sai lầm trong cuộc sống. nhưng nhờ những sai lầm đó, chúng tôi có thể rút ra nhiều bài học quý giá, để ngày càng trưởng thành hơn.

Thứ sáu tuần trước, tôi chán học nên rủ Hoàng trốn học đi chơi. đầu giờ chiều, cả hai trốn ở cửa sau của trường. không đợi ai, chúng tôi trèo tường ra ngoài và vào tiệm game. Bước vào quán, tôi và Hoàng vô cùng thích thú. Để không bị người quen phát hiện, cả hai chọn một góc kín đáo để ngồi. Tôi ngay lập tức bị cuốn hút vào trò chơi. Tôi không biết đã bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua, tôi chỉ biết rằng tôi và anh hoang đã chơi đến quên cả thời gian.

cho đến khi một bàn tay vỗ vào vai tôi, khiến tôi giật mình:

– hai bạn về nhà. sẽ sớm đóng cửa.

Chúng tôi nhìn đồng hồ và đã mười giờ đêm. Tôi và Hoàng trả tiền rồi ra về. Tôi đang đạp xe trên phố, nghĩ ra lý do chính đáng để giải thích cho bố mẹ.

Khi tôi về nhà, tôi thấy bố mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách. Tôi cất xe đạp đi vào nhà. Tôi chào bố mẹ nhưng không có phản hồi. một nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi. Tôi nhìn mẹ tôi. mặt anh ta mang một nét buồn. đột nhiên bố nói:

– Chiều nay, cô giáo gọi điện cho bố mẹ tôi để nói về tình hình học tập của con trai tôi. cha mẹ rất buồn khi nghe cô ấy nói rằng bạn trốn học.

Lúc này, tôi cảm thấy rất sợ hãi trong lòng, giọng nói của tôi dao động:

– Tôi … tôi …

Tôi đã quên tất cả những giải thích mà tôi đã đưa ra trước đó. Tôi nằm im, nghĩ rằng sẽ nghe thấy tiếng bố mẹ mắng mỏ. Nhưng không, bố chỉ cần tốt bụng bảo tôi ngồi xuống ghế. rồi cha tôi kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của ông. Bố cũng từng mắc lỗi nhưng nhờ sự bao dung của ông bà, bố đã nhận ra và sửa chữa để trưởng thành hơn.

Tôi đã lắng nghe câu chuyện với sự hối tiếc sâu sắc. Tôi ngay lập tức nói với bố mẹ tôi:

– xin lỗi cha mẹ. Em hứa từ nay sẽ cố gắng học thật tốt, không chơi bời nữa.

Ai đó đã từng nói: “Nếu bạn không học hỏi từ những sai lầm của mình, thì thật lãng phí nếu bạn mắc phải chúng”. và tôi đã học được một bài học quý giá từ sai lầm của mình.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – hiển thị 20

Sai lầm sẽ giúp mọi người học được những bài học quý giá. và chắc hẳn ai cũng từng mắc sai lầm trong cuộc đời. nhưng nhờ đó, chúng tôi sẽ trưởng thành hơn.

Tôi vẫn nhớ những gì đã xảy ra khi tôi học lớp năm. Hôm đó là chủ nhật, tôi đến nhà hà anh, bạn thân của tôi chơi. khi tôi về nhà, anh ấy đang tưới cây cho ông tôi. Vậy nên tôi về phòng đợi em. căn phòng vô cùng quen thuộc với một đứa bạn thân như tôi. Tôi ngồi vào bàn học, tìm cuốn truyện trên kệ để đọc. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một cuốn sổ và với sự tò mò, tôi lấy nó ra. vì vậy đó là nhật ký của bạn. tranh thủ lúc hà anh chưa tỉnh, tôi lén mở nhật ký ra đọc. vì tôi đọc kỹ quá nên không biết anh ấy đang đứng trước cửa.

đột nhiên, tôi nghe thấy giọng của Hà anh:

– tại sao bạn đọc nhật ký của tôi?

Tôi nhanh chóng đóng cuốn nhật ký và đặt nó trên bàn. sau đó cô quay lại và nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của anh. Tôi lắp bắp:

– Tôi … tôi xin lỗi …

Trước khi tôi có thể nói hết câu, anh ấy đã đi xuống cầu thang. Tôi cảm thấy rất tiếc. Tôi rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng khi tôi xuống không tìm thấy em. vì vậy tôi phải chào bố mẹ của ha anh và rời đi.

Về đến nhà, tôi lấy hết can đảm gọi cho ha anh để xin lỗi. nhưng mẹ của bạn nói rằng bà ấy không muốn nghe điện thoại. Tôi rất lo lắng, tự nghĩ ngày mai mình sẽ đến xin lỗi. Sáng hôm sau, tôi đến rất sớm. Khi tôi nhìn thấy bạn, tôi đã chạy đến:

– xin lỗi!

– Tôi xin lỗi vì tôi cũng đã la mắng bạn ngày hôm qua!

– không, tôi đã đọc nhầm nhật ký của bạn. mọi người có quyền tức giận trước tình huống này. Tôi hy vọng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.

Tôi sẽ mỉm cười với bạn:

– vâng, chúng ta sẽ hòa giải chứ?

ha anh và tôi vui vẻ bắt tay làm lành. Kể từ đó, chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.

Sai lầm này đã giúp tôi rút ra bài học tôn trọng quyền riêng tư của mọi người, đặc biệt là bạn bè.

cho chúng tôi biết khi bạn mắc lỗi – mẫu 21

mọi người đều mắc lỗi. nhưng nhờ đó, chúng tôi đã nhận được những bài học quý giá để ngày càng trưởng thành hơn. Tôi cũng đã mắc phải những sai lầm mà tôi có thể nhận ra và sửa chữa.

Sự cố đó xảy ra khi tôi học lớp năm. Hôm đó, gia sư có việc và không thể đến lớp. Khi biết có giáo viên khác đến dạy thay mình, tôi rủ bạn bè trốn đi chơi điện tử. Chúng tôi leo lên bức tường bên ngoài. sau đó, cả nhóm đến một quán ăn gần cổng trường ngồi chơi.

Chúng tôi đang chơi với rất nhiều nhiệt huyết. Rồi đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

– anh hùng, lam, bảo … sao bạn không vào lớp ngay bây giờ?

Tôi giật mình quay lại. Miss Lan, giáo viên lớp của tôi đã theo đuổi chúng tôi kể từ đó. có thể anh ấy đã đi ngang qua và nhìn thấy chúng tôi. Cả nhóm ngồi gần cửa, mặc lại đồng phục. chúng tôi đứng dậy, lắp bắp không nói nên lời, và nhìn cô ấy. ánh mắt anh lộ rõ ​​vẻ thất vọng. Tôi không biết tại sao, ngay bây giờ, tôi cảm thấy rất tiếc.

– Bây giờ lớp học đã kết thúc, chúng ta hãy trở lại trường học. Tôi sẽ nói chuyện với bạn sau.

Nghe cô ấy nói vậy, chúng tôi nhanh chóng quay trở lại trường học. hết giờ học, thầy đến lớp gọi chúng tôi nói chuyện riêng. cô ấy nói cuối tuần sẽ về thăm bố mẹ để nói chuyện. điều đó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. bố tôi rất nghiêm khắc và khó tính.

Thứ bảy, cô ấy về nhà nhưng chỉ có mẹ cô ấy ở nhà và bố tôi đang đi công tác. anh ấy nói chuyện với mẹ mình khoảng 1 tiếng rồi bỏ đi. Tôi lo lắng ngồi trong phòng. sau khi anh ấy đi, mẹ tôi có gọi tôi lại để nói chuyện. Trái ngược với thái độ nhẹ nhàng của mẹ, tôi khó chịu và thậm chí còn cãi lời mẹ. khi cô ấy nghe những gì tôi nói, cô ấy im lặng. Tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của mẹ. Tôi định xin lỗi mẹ nhưng vì lòng kiêu hãnh nên tôi đã rời khỏi phòng.

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, bố tôi gọi tôi đến nói chuyện. thật lạ là bố không hề nổi điên. nhưng chỉ khuyên nhủ nhẹ nhàng thôi. bố tôi cũng kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của ông ấy. ngay cả bố tôi cũng mắc sai lầm. câu chuyện làm tôi cảm động rất nhiều. Tôi không thể hiểu tại sao tôi chỉ nói xin lỗi.

– Con… con… con xin lỗi bố mẹ!

cả hai đều nói:

– được rồi, mọi người đều mắc sai lầm. Chỉ cần bạn biết nhận lỗi và sửa sai là được!

Nghe vậy, tôi ôm chầm lấy bố mẹ mình. nước mắt rơi vô tình.

Sau sai lầm này, tôi nhận ra tình yêu của cha mẹ mình. cũng như tôi thấy mình cần phải thay đổi, sống tốt hơn để trở thành người có ích cho xã hội.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Bài văn kể về một lần em mắc lỗi. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *