Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
807 lượt xem

Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học (14 mẫu) – Bài viết số 1 lớp 8 đề 1

Bạn đang quan tâm đến Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học (14 mẫu) – Bài viết số 1 lớp 8 đề 1 phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học (14 mẫu) – Bài viết số 1 lớp 8 đề 1

kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học gồm 2 dàn ý chi tiết và 14 bài văn mẫu giúp các em học sinh lớp 8 nhanh chóng tham khảo và hoàn thành tốt bài Soạn văn lớp 8 lớp 8 môn 1 của mình.

Ngày đầu tiên đi học, với biết bao kỉ niệm đẹp, hãy kể cho các em nghe cảm giác của các em trong ngày đầu tiên đi học. vậy mời các bạn cùng theo dõi 14 bài văn kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học trong bài viết dưới đây của download.vn để có thêm nhiều ý tưởng mới nhé:

tóm tắt những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

sơ đồ chi tiết số 1

1. mở đầu

  • giới thiệu vấn đề câu chuyện: ngày đầu tiên đi học

2. nội dung bài đăng

a. tâm trạng của tôi khi tôi chuẩn bị đến trường

  • chuẩn bị đến trường, mặc quần áo và chuẩn bị đến trường.
  • rất vui, mong gặp lại bạn bè và thầy cô.
  • đang suy nghĩ, băn khoăn điều gì bạn đã làm gì và bạn đã thay đổi như thế nào trong những tháng gần đây.

b. kể về những ngày đi học

  • Sáng hôm đó, tôi dậy sớm để ăn uống và chuẩn bị đi học.
  • Tôi rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của con người và khung cảnh: mọi người đều vui vẻ hơn và trông lớn hơn. có lẽ sau một mùa hè. cây phượng vĩ đã rụng hết những bông hoa đỏ đầu hè…
  • lớp học thơm mùi bàn ghế mới, sách vở mới và quần áo mới.
  • cô giáo luôn tươi cười và tận tình giảng dạy.

→ ngày đầu tiên đi học thật vui và thú vị.

3. kết thúc

  • bày tỏ cảm xúc của bạn về ngày đầu tiên đi học.

sơ đồ chi tiết số 2

i. giới thiệu:

  • giới thiệu chủ đề bài văn tự sự: kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

ii. nội dung:

* kỷ niệm của tôi trước buổi học đầu tiên

  • Trước khi đến trường, mẹ tôi đã mua cho tôi quần áo mới và một cuốn sách mới. không thể ngủ được.
  • Tôi trằn trọc trở mình, rồi ngồi nghịch chiếc cặp và cuốn sổ mới còn thơm mùi giấy của mình.

Buổi sáng, tôi thức dậy từ rất sớm, tôi mặc bộ đồng phục mới mà mẹ tôi đã mua cách đây vài ngày. trong sự bồn chồn khó tả.

* kỷ niệm của tôi trên đường đến trường:

  • Trong bộ đồng phục áo sơ mi trắng và quần xanh, cô bé đội nón lá đi bên cạnh mẹ.
  • Bầu trời buổi sáng trong xanh, hùng vĩ, vài tia nắng ánh nắng xuyên qua cành cây, tán lá. một số loài chim đang hót.
  • giao thông tắc nghẽn, còi inh ỏi.
  • các cửa hàng ở hai bên đường đã dọn đi, việc kinh doanh đông khách.
  • li>
  • Có nhiều học sinh quàng khăn đỏ tươi cười đến trường.
  • Là ngày đầu tiên của năm học mới nên phụ huynh đưa con đến trường rất đông.
  • Tôi thấy một số anh chị em trong khu phố, những đứa trẻ mẫu giáo cũng được bố mẹ đưa đến trường.
  • khung cảnh gia đình mọi ngày đều khác hẳn ngày nay.
  • trái tim tôi đầy lo lắng xen lẫn ngại ngùng khi tôi đến gần cổng trường tiểu học.

* những kỷ niệm của tôi khi tôi bước vào sân trường:

  • một ngôi trường lớn, khang trang hơn nhiều so với trường mẫu giáo.
  • trước cổng trường có một biểu ngữ màu đỏ với những từ mà tôi có thể lẩm bẩm và đánh vần: “xin chào”. năm học. ”
  • Sân trường ngập tràn cờ hoa, học sinh, phụ huynh, thầy cô giáo… trông ai cũng vui tươi, áo quần sạch sẽ.
  • anh chị trò chuyện vui vẻ bên nhau sau ba tháng hè.
  • Tôi nhận thấy có lẽ nhiều bạn mới vào lớp một như tôi vì trông các bạn còn ngại ngùng, nhiều bạn còn nắm chặt tay mẹ và khóc nức nở khiến mắt tôi cũng khóc.
  • tiếng trống vang lên, theo hướng dẫn của giáo viên, các em nhanh chóng sắp xếp đồ dùng cho cả lớp. Chỉ có chúng tôi là học sinh lớp một bối rối và không biết phải làm gì.
  • các giáo viên trong lớp đã gọi cho chúng tôi, nhiều người trong chúng tôi được gọi nhưng chúng tôi sợ hãi nên im lặng. Tôi đã không trả lời nhiều như vậy. mà cha mẹ phải nói thay cho anh ta. Khi tôi nghe thấy tên mình được gọi, tôi đã nhảy dựng lên. tim đập nhanh. trán đẫm mồ hôi. Dù đã đi học mẫu giáo nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Khi buông tay mẹ để vào hàng, tôi thấy mình bơ vơ, lạc lõng. vì vậy tôi bước vào một thế giới khác: lớn hơn và nhiều màu sắc hơn. nhiều bạn bật khóc níu mẹ không chịu xếp hàng, cô giáo phải dỗ dành. các học sinh khác cũng khóc.
  • hiệu trưởng lên bục đọc lời khai giảng năm học mới.
  • sau đó giáo viên chủ nhiệm dẫn chúng tôi vào lớp. Tôi nhìn lại mẹ, ngập ngừng bước đi. người mẹ phải an ủi.

* kỷ niệm của tôi khi bước vào lớp học:

  • Ngồi xuống, chào mừng bạn đến với lớp học đầu tiên. (ấn tượng sâu sắc về tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, hồi hộp, gần gũi và tin tưởng, …).
  • mùi vôi mới, bàn ghế sạch sẽ …
  • quan sát quang cảnh lớp học: mọi người ngồi thẳng lưng, háo hức chào đón buổi học đầu tiên.

iii. kết luận:

  • Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học sẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ của mỗi chúng ta.

câu chuyện kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – mẫu 1

Đã được vài năm, bây giờ tôi đã lớn hơn. Cứ như thể tôi đã nghe thấy tiếng trống trong ngày đầu tiên đi học và cứ ngỡ điều đó vừa xảy ra.

Vào đêm trước ngày đầu tiên đi học của tôi, cha tôi đóng gói ba lô và mẹ tôi ủi quần áo cho tôi để tôi chuẩn bị đến trường vào ngày mai. mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi rất mong chờ ngày mai vì đó cũng là niềm tự hào của bố mẹ. mong muốn của chị là các con được cắp sách đến trường. Sáng hôm đó tôi dậy từ rất sớm và vệ sinh cá nhân xong, mặc quần áo vào và thu dọn đồ đạc. cảnh vật trên đường đi thật lạ, khác hẳn trước đây, mọi thứ xung quanh anh đều thay đổi. từ những lô đất trống đến những ngôi nhà lớn, từ những con phố chật hẹp đến một con phố rộng và thoáng. đến trường thấy Trường “ôi sao to thế này” kèm theo vẻ ngạc nhiên trên mặt củ tỏi, tôi choáng ngợp không dám vào nhưng thấy mọi người bước vào vui vẻ. lại nghĩ, bước qua cánh cửa đó là một thế giới kì diệu sẽ mở ra, thế giới kì diệu đó sẽ giúp ta trưởng thành hơn, học hỏi những kiến ​​thức cần thiết và gặp được rất nhiều bạn mới, thầy cô mới, mang lại cho ta rất nhiều điều thú vị khi xếp hàng nhé mọi người. đứng nghiêm chỉnh để vào lớp. bước vào lớp mình thấy rất thích vì bàn ghế gọn gàng ngăn nắp, các lớp khác cũng vậy, mình nghe nói ở nhật là ngày toàn dân cho con đi học. mọi người tạm nghỉ việc để đi dự lễ khai giảng năm học mới, đối với người nhật là ngày quan trọng nhất, cho đến khi gặp cô hiệu trưởng, sợ cô sẽ rất nghiêm khắc và tàn nhẫn cho đến khi tan lớp đầu tiên. , siêu e rằng cô là một cô giáo rất nhiệt tình trong công tác giảng dạy, hiền lành, nhân hậu, yêu thương và hết lòng giúp đỡ chúng em trong học tập. . Sau khi kết thúc ngày học đầu tiên, tôi ước ngày hôm sau sẽ đến thật nhanh để có thể đến trường và khám phá thêm nhiều điều thú vị.

Trong những năm qua, kỷ niệm đó sẽ luôn khắc sâu trong tim tôi. Tôi nhớ những năm học của tôi rất nhiều!

kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 2

Trải qua bao kỉ niệm vui buồn, tôi nhận ra rằng những ngày đầu tiên luôn mang lại cho chúng ta những cảm xúc đẹp nhất, lần đầu tiên giúp mẹ việc nhà, lần đầu tiên đi học, đi chơi xa hay đến trường. lần đầu tiên, những cảm xúc trong ngày tựu trường đó, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. vì nó trong sáng và hồn nhiên như chính những năm tháng đi học.

buổi sáng ngày tựu trường là buổi sáng của một ngày mùa thu, bầu trời trong xanh không một gợn mây. mặt trời tỏa những tia nắng đầu tiên của mùa thu, soi sáng vạn vật và xua tan màn đêm. Tôi thức dậy từ sáng sớm, tôi chuẩn bị mọi thứ. Lần đầu tiên tôi mặc đồng phục của trường. nó trông rất lạ. tôi đã trở thành một sinh viên? cả nhà chúc mừng vì tôi đã trưởng thành hơn, khiến tôi cảm thấy có động lực hơn.

Mẹ tôi dẫn tôi đi trên con đường làng quen thuộc, nhưng sao hôm nay mọi thứ lại khác quá? hoa ven đường nở rộ như để chào đón năm học mới của các em học sinh. đường làng dường như rộng hơn… từng tốp học sinh nắm tay nhau, khăn quàng đỏ thắm sôi sục tiếng cười nói rôm rả xen lẫn tiếng chim hót, tiếng xe cộ làm không khí thêm sôi động. cổng trường hiện ra trước mắt. nó to và đẹp quá, cả khối quá, to quá! Dòng chữ ” Trường Tiểu học Kim Đồng ” được dán cẩn thận trên cửa. Phụ huynh và học sinh lần lượt vào trường, chật kín cả cửa. Với những người mới làm cha làm mẹ như mẹ, tôi có thể nhận thấy rõ một điểm chung, đó là khuôn mặt. Mọi người đều bày tỏ sự lo lắng và nghĩ rằng con trai họ sẽ có một ngày đầu tiên đi học tốt. Xen lẫn vào đó là sự mong đợi và hy vọng dành cho người con trai yêu của mình. dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn thực sự bị sốc. quá nhiều người và tất cả những người lạ. Tôi sợ đến mức chỉ biết cúi gằm mặt với mẹ, nhìn mọi người. những người khác không tốt hơn tôi nhiều. ai cũng sợ hãi và nhút nhát trong ngày đầu tiên đi học.

rồi tiếng trống của lớp cũng vang lên. mẹ dắt tay tôi vào lớp:

– Cố lên, sau ngày hôm nay bạn sẽ là một sinh viên, đầy khát vọng và ước mơ. Mẹ nhìn tôi âu yếm rồi dẫn tôi vào cửa lớp. Đột nhiên, người mẹ dừng lại trước một người phụ nữ:

– xin chào, em yêu. đây là một đứa trẻ mồ côi, tôi sẽ là giáo viên của bạn. rồi người phụ nữ mỉm cười trìu mến và dắt tay tôi vào lớp. cô ấy mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, mái tóc dài và một nụ cười nhân hậu. Tôi không dám đi tiếp, cứ lo lắng nhìn mẹ. Con không muốn rời xa vòng tay của mẹ, bước vào một môi trường mới với thầy cô, bạn bè đều là những người xa lạ, làm sao con có thể quen được với điều này? đứa trẻ mồ côi nhẹ nhàng an ủi tôi bằng một giọng nói ấm áp, vừa không quen biết vừa được yêu thương nhiều hơn:

– bước qua sau cánh cửa lớp học là một chân trời hoàn toàn mới với bao tri thức, bạn bè và thầy cô. rồi tôi sẽ dần trưởng thành và trưởng thành. Vào lớp thôi.

mỗi lời anh ấy nói dường như mở ra cho tôi những chân trời mới, như thể đang an ủi tôi. Em cảm thấy tự tin hơn để bước vào lớp cùng nhiều bạn khác. Tôi tự tin rời khỏi vòng tay mẹ, cười nhẹ rồi bước vào lớp. có lẽ, cô ấy cũng mãn nguyện vô cùng vì con trai cô ấy đang dần trưởng thành, tôi nghĩ vậy. Đây chính xác là nó. bước qua cổng trường là ngôi nhà thứ hai của em, là nơi để chúng em học tập và rèn luyện làm người. Ở trường, những người thầy yêu thương đã dạy tôi cách làm người, cách sống tốt đời đẹp đạo. từng bước trưởng thành trên con đường học tập cùng cô. không chỉ dừng lại ở trình độ giảng dạy mà những người đồng hành cùng tôi chính là bố mẹ và bạn bè của tôi. Ngày đầu tiên đến lớp thật khó quên với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Ngày tựu trường đó đánh dấu cột mốc đầu tiên trên con đường đời của tôi.

những kỉ niệm tuổi thơ của mỗi con người là không gì có thể thay thế được. Đặc biệt trên con đường thành công trong tương lai, những kỷ niệm xưa cũ sẽ là hành trang quan trọng giúp chúng ta tiến về phía trước. Còn nhiều ngày nữa để đến trường, nhưng hôm đó là ngày đẹp nhất.

câu chuyện kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – mẫu 3

Khi đang sắp xếp lại tủ sách cũ để tổ chức góc học tập cho năm học mới khi bước vào lớp 8, tôi đã đánh rơi tấm ảnh kỉ niệm cấp 1, chụp cùng các bạn trong ngày phát thưởng cuối năm. nhìn những khuôn mặt ngây thơ của em và các bạn ngày ấy … những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học tiểu học lại hiện về trong em, trong trẻo như một thước phim.

Đó là một buổi sáng đầu tháng 9. Sau một đêm mưa, trời nắng ấm ở Sài Gòn. Mẹ đánh thức tôi từ sớm, mặc cho tôi một chiếc áo sơ mi trắng cổ sen và một chiếc váy xanh nước biển mà mẹ đã ủi vào đêm qua. Mẹ bảo tôi quay đi quay lại một vài lần. Tôi lúng túng làm theo lời mẹ một cách lo lắng. rồi mẹ ôm tôi nói: – con gái lớn rồi, năm nay con không còn mặc áo dài bông đi học mẫu giáo nữa, con đến trường này học lớp một. cô giáo sẽ dạy cho bạn những điều mới, những điều tốt đẹp, bạn phải biết nghe lời! Trên đường đi, tôi lo lắng tự nhủ: thầy có khó không? Tại sao mẹ tôi lại mua nhiều chữ trong sách “Tiếng Việt” như vậy? Tôi đã học hết và nhớ hết chưa? còn sách toán và bao nhiêu sách khác, sao mà dày quá, chẳng khác gì sách tô màu mẫu giáo! … hai bên đường, người và xe qua lại, nhấp nhổm, con đang ngồi tựa lưng vào mẹ. xe, tôi thẫn thờ nghe lời mẹ dặn: – các con vào trường phải lễ phép chào hỏi các thầy, các cô, tìm đâu ra lớp đầu tiên thì đứng xếp hàng, nếu có người xô đẩy thì tạm thời phải nhường. anh bạn; Nếu bạn bắt nạt trẻ, hãy lên tiếng, nếu bạn cố tình gây sự thì nên nói với cô giáo, không nên đánh nhau với bạn của bạn!…

Về đến cổng trường, nghe mẹ nói vậy, tôi càng chần chừ không dám đi ra ngoài sân… mặt thất thần… Tôi lo lắng nhìn mẹ như sắp chết. ! thương tiếc! mẹ tôi bật cười, ôm chầm lấy tôi và nói: – Mẹ chỉ bảo con lo, chứ trường này, các bạn của con cũng có cha mẹ, chỉ bảo, dạy dỗ con như cha mẹ đã dạy dỗ, chỉ bảo. nhưng! Này: Hôm trước, khi nhìn vào danh sách lớp của mình, tôi thấy tên của bạn Bình Minh và bạn Anh Hùng, bạn học cũ thời mẫu giáo, bạn có nhớ không? Tôi nghe vậy thì nín khóc, mỉm cười gật đầu chào tạm biệt mẹ. Cầm chiếc cặp nặng nề và cồng kềnh đó, tôi lóng ngóng đi về phía sân trường, cổng trường chật ních học sinh. Tôi nhìn xung quanh để xem lớp 1c của mình ở đâu, nhưng chỉ thấy thoáng qua các bạn cùng lớp và các chị. Các học sinh lớp 4 và lớp 5 đang chạy xung quanh tôi, vui vẻ chơi trò đuổi bắt. các anh chị này khiến em không tìm được đường đến lớp, nhưng rồi các anh chị cho em yên tâm: trường này là nơi vui vẻ, chắc vài ngày nữa anh sẽ cùng em đến lúc rạng đông, hùng hục cùng các bạn vui chơi đây này. ! Nghĩ đến đây tôi mỉm cười và thêm kiên nhẫn, bạn có thể tìm được lớp của tôi không?

đi qua sân để tìm lớp học, trong đầu tôi đồng thời nhớ đến giọng nói của mẹ tôi đọc một bài văn rất hay vào tối hôm qua: “Con ơi! Hiện tại, không có một đứa trẻ nào không đi học Hãy nghĩ đến những lúc những người công nhân làm việc vất vả cả ngày, thậm chí còn phải cắp sách đến trường vào buổi tối, những cô cậu học trò gò bó trong xưởng cả tuần, ngày chủ nhật họ lại cùng nhau đến trường, những người lính đã hoàn thành công việc của mình. Giờ luyện tập. Tôi cũng mang sách đi học và viết, kể cả những đứa trẻ mù và rét, chúng đều đi học.

Mỗi sáng ra đường, tôi thường nghĩ lúc này ở thành phố chúng ta có thể có tới ba vạn đứa trẻ như em, đi học ba tiếng đồng hồ là mở được rồi. mang lại sự thông thái. Hãy tưởng tượng vào chính giờ phút này, có những đứa trẻ thơ thẩn trong những con hẻm thôn quê, đi bộ trong những thị trấn ồn ào, dưới bầu trời oi ả hoặc trong mưa tuyết lạnh giá, chèo thuyền ở vùng nông thôn, bị băng qua sông, phải cưỡi ngựa trên những cánh đồng trống hoặc đi xe trượt tuyết ở vùng đồng bằng lạnh giá , xuống thung lũng, leo đồi, băng rừng, vượt suối, băng qua những ngọn đồi hoang vu. ăn mặc theo những cách khác nhau, nói bằng hàng trăm ngôn ngữ khác nhau. Từ một ngôi trường lấp lánh trong tuyết Canada đến một mái trường xa xôi và trong một hồ bơi ở Ả Rập, hàng triệu triệu trẻ em học cùng một điều theo những cách khác nhau. trong “tổ kiến ​​sinh viên” đó, tôi rất vinh dự được trở thành một phần của nó. Cố lên chú lính nhỏ trong đoàn quân lớn! đánh con ơi, lấy sách vở làm vũ khí, lấy lớp học làm quân đội, lấy thiên hạ làm chiến trường, coi ngu dốt là kẻ thù và lấy văn minh nhân loại làm chiến thắng, con phải cố gắng luôn chiến đấu và đừng hèn nhát. ! “Khi đang xếp hàng vào lớp 1c một lúc sau, cô giáo mới của chúng tôi xuất hiện. Đó là cô n, một giáo viên tận tâm gầy guộc. Cô dẫn chúng tôi qua hàng đợi rồi đưa chúng tôi vào lớp học. tổ cho chúng tôi biết chúng tôi phải mua bao nhiêu quyển vở, bìa dán nhãn như thế nào, nội quy kỉ luật, cách giơ tay và hoàn cảnh cô sẽ thưởng cho tôi… reng… reng… vào giờ ra chơi, tôi đã cùng bạn mình lúc sáng sớm và một bạn mới chạy đuổi theo nhưng không may khi gần đuổi kịp bạn mình thì bị trượt chân ngã, đầu gối chảy máu. ”Các bạn cùng lớp chỉ cho chúng em”. hai người bạn của tôi đưa tôi đến bệnh xá. Nhìn vẻ mặt lo lắng của những người bạn cũ và mới, tôi rất xúc động khi thấy họ cười: “không sao đâu, sẽ không đau đâu, chơi tiếp được không?” nhưng bạn tôi nói “cô có thể vào nhờ cô y tá bán cho, rồi chúng ta chơi tiếp!”.

những giọt “a con” khiến tôi đau đớn, xuýt xoa, nhăn nhó. nhưng sau khi y tá làm sạch và băng bó nó, cơn đau đã biến mất. chúng tôi tiếp tục chơi trong hành lang lớp một. Tuy nhiên, khi tôi đi học thêm hai kỳ nữa, tôi thấy đói và nhớ mẹ đến lạ, tôi cố quên đi hình ảnh của mẹ để nghe cô giảng bài cho đến khi tiếng trống trường báo hiệu tan học. Đột nhiên, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Con trai, sao con ngồi ở đó lâu như vậy? Con đã dọn dẹp và thu dọn xong chưa? ăn cơm đi!” Khi tôi nhìn lại, mẹ tôi đã đưa tôi trở về thực tại: lớp tám của tôi đang đợi tôi. tạm biệt mùa hè!

câu chuyện kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – mẫu 4

vậy là năm nay tôi đã là học sinh lớp 8 rồi, tôi đã là một học sinh trưởng thành không giống như ngày này 8 năm trước. Tôi đã 8 lần dự lễ khai giảng, nhưng lễ khai giảng đầu tiên vào lớp 1 luôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ của tôi và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm về ngày đó.

Đêm trước ngày tựu trường, tôi vừa lo lắng vừa háo hức, đó có lẽ cũng là tâm trạng chung của những người mới học như tôi. một điều gì đó rất, rất quan trọng đang xảy ra trong ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi. Như thường lệ, mẹ luôn là người chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho tôi. sách giáo khoa, vở viết các loại có hình vẽ chuột mickey, công chúa mặc váy hồng. bảng đen nhỏ, phấn, tẩy, bút mực, bút chì, tất cả mọi thứ. Tôi để gọn gàng mọi thứ trong một chiếc cặp xinh xắn có hai quai để đeo lên vai cho tiện. mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trương ấn tượng.

Mọi người thức rất khuya vào ngày hôm đó để nói chuyện và tranh luận, nhưng tất nhiên nhân vật chính là tôi. Mẹ mặc thử cho tôi bộ đồng phục học sinh tiểu học: áo sơ mi trắng ngắn tay và quần màu tím. đứng trước gương thấy lạ nên ngượng nghịu cười. Bà nội vỗ đầu chúc mừng: “Cháu lớn rồi, trông chững chạc quá! ngày mai, tôi sẽ là học sinh lớp một! chăm chỉ học tập nhé con trai! ”

Mặc dù cô ấy là một người dễ ngủ, nhưng cô ấy đã phải nằm một lúc lâu mới có thể ngủ được. bao nhiêu suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ lởn vởn trong đầu. đầy thú vị nhưng cũng đầy lo lắng.

Sáng hôm sau, mẹ tôi đưa tôi đến trường. ngồi sau xe nhìn cảnh vật hai bên đường thấy mọi thứ đều mới lạ. trường tiểu học dam duy thanh chỉ cách nhà có cây số mà sao tôi thấy xa quá. Trước cổng trường là tấm băng rôn đỏ với dòng chữ vàng tươi: chào mừng năm học mới 20 … – 20 …. hai hàng cờ màu phất phơ trong gió ban mai như những bàn tay xinh xắn. Niềm vui tràn ngập khắp mọi nơi, từ bầu trời trong xanh, từ ánh nắng trong lành, từ tiếng chim hót trên những chiếc lá rực rỡ của sương thu, từ khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc và tự tin của những đứa trẻ.

Trong sân trường, người đông như hội. các chàng trai đã thể hiện sự dũng cảm hơn. các cô gái bẽn lẽn quấn lấy chân mẹ không muốn rời. Tôi cũng vậy. nhìn ngôi trường ba tầng to lớn mà thấy mình nhỏ bé làm sao! Mẹ khuyên tôi nên giữ bình tĩnh, vui vẻ và làm quen với những nơi đông người. dù đã cố gắng hết sức nhưng tim tôi vẫn đập rộn ràng những cảm xúc khó tả.

một tiếng trống vang lên rõ ràng. lễ khai giảng sắp bắt đầu. các bậc cao niên với khăn quàng đỏ thắm trên vai xếp hàng ngay ngắn. phụ huynh giao con cho giáo viên dạy lớp một. đây đó văng vẳng tiếng nức nở, tiếng gọi mẹ nhỏ nhẹ. Tôi không khóc, nhưng nước mắt tôi trào ra. một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng. Tôi hồi hộp rời tay mẹ và các bạn đang xếp hàng vào lớp.

Ngày đầu tiên đến trường của một tân sinh viên thật trang trọng và trang nghiêm biết bao! tiếng trống khai trường truyền cảm hứng và phấn khởi cho mọi người. quốc kỳ tung bay trên đỉnh cột cờ. giáo viên và học sinh đứng chăm chú, mắt nhìn vào lá cờ Tổ quốc. Quốc ca vang lên giữa sân trường đầy nắng.

Hiệu trưởng đọc lời khai giảng năm học. nên cô ấy đã khuyên nhủ và dặn dò chúng tôi nhiều điều. Chúc các bạn thành công trong học tập.

buổi lễ kết thúc, chúng tôi theo dõi bà. hong vào lớp, lớp 1 gồm bốn mươi học sinh. Tôi rất vui khi gặp lại con trai và hai, hai bạn học ở trường mẫu giáo Sơn Ca. chỉ một lúc sau, tôi biết được các bạn cùng bàn gọi là hoa, trái tim, và ngọc trai. những lời chào bẽn lẽn và ánh mắt ngạc nhiên thật dễ thương!

sau giờ học, mẹ đã đợi ở cổng trường. hót như chim non, tôi kể cho mẹ nghe những câu chuyện về lễ khai giảng, cho đến bây giờ, những hình ảnh đó vẫn hiện ra nguyên vẹn trước mắt tôi. Nó đã trở thành một kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ và khó quên.

Ngày đầu tiên đi học, đó là một ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. ngày đó đánh dấu sự kiện mà mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi học lớp 8, tôi đã quá quen với không khí tựu trường rồi, nhưng bất chợt nhìn thấy các em học sinh lớp 1 nắm tay bố mẹ đi học lại càng khiến lòng tôi xao xuyến, bồi hồi và nhớ về những kỉ niệm hồn nhiên. , em bé bước qua cổng trường trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Đó là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu yên tĩnh, bầu trời cao trong xanh với ánh đèn vàng rực rỡ. mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt, mùa thu ở miền trung, không lạnh như miền bắc và cũng không oi bức như miền nam. nó ngọt ngào và dịu dàng. trên thực tế, đó là một khoảnh khắc khiến bạn dễ nhớ. Đó là lý do tại sao mùa thu lại là mùa tựu trường? Tôi rùng mình trước những tưởng tượng ngây ngô của một đứa trẻ sắp phải đối mặt với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi chưa cảm nhận được nhiều về ngày đầu tiên đi học và cũng không biết đó là ngày gì, nhưng nhìn thấy sự quan tâm và nhộn nhịp của người lớn, tôi phần nào nhận ra rằng. có một cái gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là người đưa đón con đi học. ruộng của tôi không phải ở thành phố, cũng không phải ở một nơi trù phú, đó là một cánh đồng đầy chất quê và mộc mạc. Trên đường đến trường, tôi nhìn thấy rất nhiều học sinh và phụ huynh của các em. Tôi nhận thấy mọi ánh nhìn quan tâm trên khuôn mặt của họ, kể cả những đứa trẻ từng đi chơi với tôi, cùng với sự quan tâm từ những người lớn như mẹ tôi. điều đó khiến tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng là lý do tại sao nó khiến tôi lo lắng hơn nữa. lúc đó tâm hồn tôi nặng trĩu nhưng rồi nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai và làn gió nhẹ thoảng qua, làm dịu đi những tâm trạng thất thường.

ồ, đó là trường tôi học. Tôi lờ mờ nhận ra nó vì nó rộng rãi và rộng hơn bất cứ ngôi nhà nào mà tôi từng thấy. Mẹ tôi vỗ nhẹ vào đầu tôi và nói nhỏ: “Con ơi, trường của con đây. Đây sẽ là nơi trau dồi đạo đức và tri thức cho con”. tâm trạng của tôi thay đổi mọi lúc. Bây giờ tôi không còn thấy sợ nữa, nhưng không hiểu sao chân tôi vẫn bấu víu được. Dù vậy, tôi vẫn đang cố gắng theo bước chân của mẹ. đi được một đoạn thì trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cổng trường lớn với hàng chữ thảo. xung quanh là hàng trăm học sinh khác với biết bao tâm trạng và suy nghĩ. bạn bám vào chân mẹ, bạn khác khóc. bỗng có tiếng hét sau lưng, tôi chạy ngay đến bên mẹ mà nghẹn ngào không nói nên lời. nước mắt trào ra trong cổ họng. mẹ an ủi tôi bằng những lời ngọt ngào, khiến tôi tìm đủ can đảm để lau mồ hôi nước mắt, đi thẳng người. cùng lúc đó, có một giáo viên đi về phía tôi. khi tôi bối rối nhìn cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng nói: “để em vào lớp. Đó là lớp của em”, giọng nói ấm áp, trong trẻo và ngọt ngào của cô ấy khiến tôi không còn cảm thấy sợ nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi và dẫn tôi vào lớp, tôi đi theo và ngửi chiếc áo dài của cô.

<3 bỗng nhiên có tiếng trống vang lên khiến tôi bật dậy ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo cười, vỗ nhẹ vào đầu tôi và nói: "Đó là tiếng trống trường. Đến giờ tập trung rồi". à, ra là trống trường. trước đây tôi vẫn chỉ nghe thấy tiếng trống cơm nhỏ vào những đêm rằm trung thu, chưa bao giờ tôi được nghe tiếng trống trường. buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên tiếng trống trường vang lên trong lòng tôi: tiếng trống rộn ràng, náo nức, rộn ràng khiến trái tim tôi muốn nhảy múa và bật khóc hồi hộp. tiếng trống đầu tiên trong đời học sinh ấy, ai có thể ngờ rằng đó lại là nguồn cảm xúc đã đồng hành cùng tôi trong suốt quãng đời học tập. rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng. một giáo viên đã hét lên tiếng chào cờ rất to. chúng tôi đứng im không hát vì lúc đó hầu hết chúng tôi không biết hát quốc ca. chỉ khi vào lớp, buổi học đầu tiên cô giáo mới hát quốc ca. chúng tôi hát rất say mê, chúng tôi hát hùng hồn, chúng tôi ghi nhớ rất nhanh vì cô giáo dặn chúng tôi sau này mỗi lần chào cờ phải hát dưới cờ, đừng đứng im như hôm nay.

Tôi cũng không biết nữa, như khi ngồi trong lớp, tôi nhìn ra cửa sổ và thấy bóng dáng thân thương của mẹ trong căn phòng chật ních người đang cố dặn dò cẩn thận các con trước khi bước ra khỏi trường. . mẹ còn ân cần dặn dò: “cố gắng lên con nhé, trưa mẹ đón con nhé”. Câu nói của mẹ khiến tôi không còn sợ hãi nữa. Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào ban nãy. Sau đó cô giáo giới thiệu về bản thân. thực ra bây giờ trong lòng tôi không còn lo lắng gì nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu quen biết chủ nhân. bạn không còn ngạc nhiên nữa, bạn bắt đầu chơi và làm quen với nhau. những bộ bàn ghế mới còn nguyên mùi gỗ, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh các cô chú, mọi thứ đều khơi gợi sự tò mò và xúc động của tôi. Người bạn ngồi bên cạnh tôi tuy mập mạp nhưng trắng trẻo và nở một nụ cười tươi rói chào tôi. bạn khoe rằng bạn đã đọc những dòng chữ mà giáo viên viết trên bảng đen. Chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi lớp học bắt đầu. đã hướng dẫn rất nhiều, kiểm tra sách và dạy cả lớp cách cầm bút. giọng nói của cô ấy ấm áp và mạnh mẽ, và tôi tin tưởng cô ấy. rất tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp học mới. Em đã đọc các chữ a, b, c bằng cả trái tim, bằng cả tình yêu thương của gia đình, cha mẹ và thầy cô. mặt trời ghé cửa lớp nhìn chúng em học bài. những tia nắng ấm áp như trong những câu chuyện cổ tích anh kể hàng đêm.

Với em, nếu không có ngày đầu tiên đi học thuộc lời ca – phút đầu tiên được làm “cô giáo”, em sẽ có gì khi lần đầu tiên được nghe tiếng trống trường và được đứng dưới lá cờ Tổ quốc. để hát bài quốc ca sâu sắc với mái trường và tuổi thơ? tâm hồn tôi sẽ tội nghiệp biết bao. Những kỉ niệm đẹp đẽ của ngày đầu tiên đi học ấy đã góp phần hun đúc nên tâm hồn thơ mộng của tôi!

câu chuyện ký ức ngày đầu tiên đi học – mẫu 5

Ngày trọng đại đó, ngày đầu tiên đi học của tôi, trôi qua thật ngọt ngào trong một lớp học nhỏ bé đầy nắng …

Sáng sớm, dưới những hàng phượng vĩ thấp thoáng có một cô bé ôm tập cùng vành nón mẹ đến trường. “Đi học”, một khái niệm hoàn toàn xa lạ với cô gái, tại sao cô không thấy hồi hộp? bao nhiêu câu hỏi cứ hiện ra trong đầu cậu để có thể vẽ nên một bức tranh về ngôi trường ấy. mải mê mơ mộng, cô không biết mình đã đến lúc nào. mẹ anh ấy đang nói chuyện với giáo viên, đôi khi mỉm cười với anh ấy, nhưng anh ấy không quan tâm.

còn lại là “trường học”. hiên không vách, gió lộng, xô đủ loại cây trái chín mọng mà đứa trẻ nào cũng phải khao khát. một phòng học nhỏ xíu lợp ngói đỏ, tường rêu, lá xanh. một nhóm các cậu bé cùng tuổi với nó đang chơi ồn ào trên bậc thềm đất sét. Đột nhiên, người mẹ nhẹ nhàng đẩy đứa bé về phía mình. lúc này anh mới nhìn kỹ cô hơn. cô ấy đã già, với mái tóc dài màu xám và đôi mắt nhân hậu. Cúi xuống, cô đưa tay về phía anh. nếu phải là người khác, cô đã quay lại, giấu mặt sau lưng mẹ. nhưng tại sao khi ở bên cạnh cô, anh lại cảm thấy ấm áp và đáng thương như vậy? kỳ dị! Anh nhẹ nhàng đặt nắm tay nhỏ của mình vào tay cô, cúi đầu và nói: “Xin chào, thưa cô!”.

Trong buổi học đầu tiên, cô không cho anh tập tô màu như chị thứ hai đã nói với anh. cô giáo dặn dò đủ thứ từ cách ngồi bọc vở đến cách cầm bút. dù đó là gì, cô ấy sẽ hướng dẫn bạn cẩn thận. nhưng anh ấy không nhớ gì cả. nhưng nhớ đừng làm gì cho mệt, chiều nay đón thế nào mẹ cũng nhờ và mẹ chuẩn bị. “nhưng – đột nhiên anh đổi giọng để thu hút sự chú ý của họ – trước khi là học sinh bạn phải nhớ: trước tiên em học lễ, sau đó em học văn” anh khoanh tay ngay ngắn trên vở, tròn xoe mắt lắng nghe bài học đầu tiên. của cuộc đời mình! bây giờ cậu ấy cũng đi học như bao người khác, ngồi nghiêm trang trong lớp, nghe lời cô giáo dạy để…… à, đúng rồi! để “mở mang kiến ​​thức” như lời cha tôi nói đêm qua.

Nửa đầu của bài học diễn ra suôn sẻ. phá vỡ. Ngay khi cô giáo quay lưng lại để cất hộp phấn đi, lũ trẻ đã chạy ra sân. cậu bé chạy theo anh. rất buồn cười! nhưng cũng thật lạ, lần đầu tiên tôi được chơi giữa nhiều người lạ mà không than vãn. Lúc đầu, họ đều là những người xa lạ, nhưng sau đó họ nhanh chóng hòa vào những trò chơi hấp dẫn. tiếng cười trong nắng hè tràn ngập khắp sân nhỏ. đột nhiên: “bang!” Đôi dép của bé bay cao. trên mặt đất một cái cây trong chậu bị hỏng. chậu nước văng tung tóe và đập vào má anh. bạn bè sợ hãi, trố mắt. cậu bé đang nằm trên mặt đất. bớt đau đớn, sợ hãi hơn. nó sợ cô giáo giận, mắng mỏ và không cho đi học nữa. sợ phải rời xa nơi này – nơi mà anh đã yêu ngay từ lần đầu tiên đặt chân đến. cô giáo chạy ra, túm lấy chiếc mũ len lắc lắc. Anh nhắm mắt lại và chờ đợi những lời mắng mỏ của cô. một chiếc khăn ướt lạnh được đắp lên mặt. anh ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cặp lông mày mỏng dính vào cặp kính cận.

các lớp học bắt đầu lại. đó là một đặc ân để ngồi trong lòng anh ấy để nghe những câu chuyện. giọng của anh ấy thực sự rất hay. hết lần này đến lần khác, anh phải kìm nén những tiếng nức nở để cô không dứt ra: “cơn đau đã qua chưa?” rồi anh vỗ đùi cô và nói tiếp. đứa bé rơi vào người cô. nghe thật thư giãn!

Khi cô thức dậy, mặt trời đã mọc và mẹ cô đã đợi cô ở cửa. Cô dụi mắt, trườn người xuống, ôm vào lòng mẹ, vẫy tay chào. Trên đường về, anh ấy liên tục nói: “Mẹ nhớ gọi cho con đi học sớm nhé!”

Tám năm đã trôi qua. đứa trẻ đó chính là tôi bây giờ. một nữ sinh vẫn đạp xe đến trường hàng ngày. vẫn vui vẻ với bạn bè. vẫn đang kể về câu chuyện khi có người hỏi anh về vết sẹo trên má. Vì vậy, mỗi khi tôi đi qua nơi đó, tôi bất chợt dừng lại và cười một cách ấm áp.

kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 6

mọi người đều có những kỷ niệm. của những kỷ niệm vui, buồn hay tuổi thơ. chắc mọi người vẫn nhớ đúng không? Tôi cũng vậy. Điều tôi nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học. kỷ niệm đó không bao giờ có thể quên được.

Đó là ngày đầu tiên đi học của tôi. mẹ đã nắm tay tôi từng bước trên con đường ấy. Lúc đó tôi cảm thấy rất sợ và lo lắng. Trên vai tôi là chiếc cặp mà mẹ tôi đã mua cho tôi hôm qua. với sách và vở mới. Tôi nhìn xung quanh và cũng thấy nhiều bạn học mới. nếu bạn có bạn bè, bạn sẽ chơi với cha và mẹ của bạn. nếu bạn có bạn, bạn sẽ khóc và khóc vì bạn không muốn rời xa những người thân yêu của mình. khi đứng trước cổng trường, tôi sững sờ và khựng lại một giây vì mọi thứ quá bất ngờ và lạ lùng. ngôi trường đó rất cao, to… mọi người đều được che bằng chiếc áo choàng màu xanh nên trông rất đẹp. vào trong trường tôi còn ngạc nhiên hơn, với hàng nghìn học sinh đang xếp hàng ngay ngắn. Tất cả đều mặc những bộ quần áo mới, màu trắng tinh, có in logo của trường. Xung quanh trường có những hàng cây cổ thụ cao lớn. Họ dường như đang vẫy tay chào các học sinh mới vào trường. và tất cả các giáo viên đều đứng rất nghiêm túc và luôn mỉm cười với học sinh.

các giáo viên mặc áo sơ mi trắng với quần đen trông rất trang nghiêm và lịch sự. các cô gái mặc áo dài truyền thống đủ màu sắc và hoa văn, trông rất đẹp và nữ tính. thì có cô giáo cầm loa nói lớn “xin phụ huynh cho các cháu tham gia các hoạt động trên lớp với giáo viên đứng lớp”. Mẹ tôi nghe vậy thì quay sang tôi nói: “Mẹ đây rồi, con phải chăm chỉ học hành và luôn hòa đồng với các bạn nhé”. Mẹ nhìn tôi cười hiền hậu rồi bước ra cổng trường đi về. Khoảnh khắc đó, tôi như sắp khóc vì không muốn xa mẹ. nhưng tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc và hứa sẽ không khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn rơi. sau đó, tôi đã đến một lớp hoạt động với giáo viên chính của tôi. cô ấy rất xinh đẹp và tốt bụng. bắt đầu lộ diện. các hoạt động trong ngày đầu tiên của tôi đã kết thúc.

Ngày đầu tiên đi học là như thế này. Em hứa với lòng mình rằng sẽ luôn học giỏi và không phụ lòng của bố mẹ. Tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp này.

câu chuyện kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 7

Nhắc đến ngày tựu trường chắc hẳn không ai trong chúng ta quên được. năm nay con học lớp 8, không lạ gì ngày tựu trường mà con không thể nào quên được lễ khai giảng, khi con bắt đầu vào lớp 1. Cảm giác bỡ ngỡ và ngại ngùng khi con thoát khỏi vòng tay mẹ và con bước đi. thật lạ khi bước qua cổng trường.

vào đêm trước ngày tựu trường, cảm xúc của tôi thật lẫn lộn: hồi hộp, vui mừng, hồi hộp và lo lắng. Không hiểu tại sao khi ăn trưa, tôi cứ nghĩ đến lễ khai giảng, rồi quay đi quay lại, tôi thấy buồn nôn rằng ngày mai mình sẽ có mặt tại một sự kiện quan trọng, vui lắm. Mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho tôi, cái gì cũng lạ: bút chì, thước kẻ,… đến giờ tôi cũng không nhớ, nhưng cái gì cũng đủ cả. Tôi thích thú nhìn từng món một, rồi cẩn thận cất vào cặp, thích thú đứng nhìn. nên mẹ tôi cho tôi mặc đồng phục học sinh tiểu học: áo sơ mi trắng và váy đỏ, vừa vặn với tôi. Tôi nhớ đêm đó, tôi chạy quanh nhà với chiếc cặp của mình để cho mọi người thấy rằng tôi đã bắt đầu trưởng thành như thế nào. căn nhà hôm đó như xôn xao, ai cũng bàn tán, bàn tán về tôi, về tương lai của tôi. gia đình tôi đã kể cho tôi nghe rất nhiều về trường, điều đó khiến tôi càng quan tâm hơn. bà nội khen: “con lớn nhanh quá, cố gắng học thật giỏi để mọi người vui nhé” Tôi cười ngại ngùng, hôm đó phải thức khuya mới ngủ mà sao cứ trằn trọc, trằn trọc mãi. Tôi thao thức, liên tục suy nghĩ “Không biết ai dạy? Bạn có nhiều bạn không? … và khi ngủ quên lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, đánh răng, rửa mặt và ăn sáng, thực sự lúc đó tôi rất háo hức, sau khi mặc đồng phục xong, mẹ tôi trên xe máy chở tôi đến trường, của tôi. tim đập rộn ràng, hồi hộp và phấn khích. trên bầu trời, những đám mây bồng bềnh như muốn cất tiếng khóc chào đời đây đó, bầu trời trong xanh. cùng một con đường, cùng một cảnh quan mà sao hôm nay lạ quá… cây xanh hơn, cao hơn, nhà cửa trông khang trang hơn ngày thường. con đường của gia đình hôm nay thật sạch sẽ, ngăn nắp. mặt trời đã dần lên cao, phát ra những tia nắng đầu tiên, thay màn đêm mờ ảo bằng ánh hồng rực rỡ lan tỏa khắp không gian. nhưng cây xanh vừa mới ngủ dậy, khẽ run lên. trên những chiếc lá xanh còn đọng những giọt sương mai, có những chú chim đã lâu thức trắng cất tiếng hót chào đón ngày mới. Theo sau tiếng chim hót, những tia chớp màu vàng tươi cũng bắt đầu nhảy múa và ca hát dọc theo các lối đi. Giờ đây, không gian không còn vắng lặng mà là tiếng cười nói của học sinh cắp sách tới trường và tiếng xe máy của các bậc phụ huynh đưa con đến trường. các bạn ăn mặc rất chỉnh tề, gương mặt vui tươi nhưng không kém phần lo lắng. chẳng mấy chốc anh đã đứng trước cổng trường. Mỗi người trong số họ nhìn lên và nhìn xuống một cách hoang mang và có một chút sợ hãi trên khuôn mặt của họ. Thông thường, khi tôi bắt gặp một cái gì đó có vẻ lạ, tôi muốn khám phá và tìm hiểu về nó. có lẽ đó là điều làm cho việc trở lại trường học trở nên đặc biệt đối với tôi, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong buổi lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về các em học sinh lớp 1 khiến tôi rất tự hào. mà không riêng gì mình, nhiều bạn đứng trước thì ưỡn ngực, vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng miệng lúc nào cũng nhoẻn miệng cười. sau đó một học sinh lớp năm, là đội trưởng liên đội của trường, hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Chợt tôi tưởng tượng mình là chú bộ đội nhỏ đứng trong đội kỵ binh dũng mãnh đánh đuổi lũ khổng lồ mà đêm nào mẹ tôi cũng kể cho tôi nghe trong truyện cổ tích. sau màn chào cờ, chúng tôi được đọc thư chúc mừng ngày nhậm chức chủ tịch nước. điều này khiến tôi dần dần nhận ra tầm quan trọng của việc học tập hơn trước rất nhiều. tiếp theo là màn biểu diễn bộ gõ của hiệu trưởng nhà trường. anh ấy trông thật tốt bụng và hiền lành. người thầy như một người cha vĩ đại đối với hàng trăm học sinh đang ngồi đây. tiếng trống trường vang lên “tung! tùng! tùng!” nó nghe xa vời vợi rằng một năm học mới đã đến. và những quả bóng bay màu cũng được thả trên bầu trời. ngay lúc đó tôi có cảm giác mình cũng đang bay, đang bay trong một biển kiến ​​thức mới, vai học trò đang hướng về tôi khiến tôi rất tự hào. điều đó khiến tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành không phải vì cách đây vài ngày tôi đã cao thêm vài inch, mà là lớn hơn trong tiềm thức của tôi dù tôi mới bước sang tuổi thứ sáu.

kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 8

Tuổi thơ tôi đã trải qua bao kỷ niệm vui buồn, với bạn bè, với gia đình hay đơn giản là với những kỷ niệm của riêng tôi. kỉ niệm là kỉ niệm đẹp và đáng nhớ nhất, là quá khứ để vẽ nên tương lai của chúng ta, đối với mình kỉ niệm không thể nào quên đó là ngày đầu tiên đi học.

Tôi nhớ ngày đó, khi còn là một cậu bé 6 tuổi, ngồi trên lưng chiếc xe đạp đoàn kết và được chị gái chở tôi đến trường vào ngày đầu tiên đi học. Trên đường đi, tôi cứ túm lấy hai bên áo cậu, hỏi cậu đủ thứ câu hỏi về ngày khai giảng, nào là “khai giảng có đông không?”, “Có phải mang sách đến trường không? ”, .. nhiều câu hỏi hồn nhiên của em lúc đó khiến chị em buồn cười lắm. Tôi vẫn nhớ rất cẩn thận đối với bộ quần áo mới mặc trong ngày đầu tiên đi học, luôn cúi xuống phủi bụi rồi nắn khăn cho ngay ngắn, không dám dùng tay bẩn chạm vào quần áo. anh đưa em đi học rồi anh đến trường của anh, em chỉ có một mình, em sợ đến mức suýt khóc, nhưng nghĩ đến đây em sẽ xấu hổ lắm nên cố gắng không khóc. Tôi nhìn các bạn bước vào trường và tôi cũng đi theo các bạn, đứng vào lớp và ngồi xuống, một số bạn trong lớp bắt chuyện với tôi để giúp tôi bớt bỡ ngỡ và lo lắng. họ đã thân thiết với nhau cho đến bây giờ.

Thật khó để diễn tả hết những cảm xúc của mình trong ngày đầu tiên đi học, khó diễn tả thành lời hay viết ra giấy, nhưng dù thời gian có trôi đi bao nhiêu, mình vẫn ghi sâu và nhớ mãi những kỉ niệm đó.

kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – mẫu 9

Người ta thường nói, trong cuộc đời mỗi người sẽ phải trải qua những cột mốc và giai đoạn khác nhau, ở mỗi giai đoạn sẽ có sự thay đổi trong suy nghĩ, nhận thức và hành động để thích nghi với câu trả lời. và cá nhân tôi đã cảm nhận được sự thay đổi đó vào ngày đầu tiên đi học.

ai mà chưa từng cảm thấy bỡ ngỡ, hồi hộp, lo lắng và sợ hãi khi ngày đầu tiên rời xa vòng tay mẹ để đến trường. Ban đầu, tôi rất mong đến ngày tựu trường để được mặc quần áo mới, khoác ba lô mới đến trường, nhưng ngay khi mẹ chào tạm biệt ở cổng trường, tôi đã muốn chạy theo. Lần đầu tiên trong đời biết tự nhắc nhở, động viên, khích lệ bản thân rằng “Con sẽ làm được, con sẽ không khóc”, lấy hết can đảm bước qua cổng trường. mọi cảm xúc lúc đó thật hỗn độn khó tả, vừa sợ vừa mừng, trường đông quá, cờ rực rỡ, ồn ào và tưng bừng mà chẳng quen biết ai, bạn bè, thầy cô ở xa. . , Mọi thứ đều mới. Tôi nhận ra mình không đơn độc trong hoàn cảnh này, khi nhìn ánh mắt ngơ ngác của rất nhiều học sinh mới đến trường, đôi mắt vẫn còn sưng húp và đỏ hoe vì khóc. Sau lễ khai giảng, chúng tôi được trở lại lớp học, nụ cười chào đón của thầy đã giúp tôi tự tin hơn, không còn ngại ngùng hay sợ hãi nữa, tôi tự nhủ rồi sẽ quen thôi.

Ngày đầu tiên đi học của tôi diễn ra như thế nào, chúng ta đều có ngày đầu tiên đi học, dù vui hay buồn, tôi nghĩ đó là kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên, giờ hãy quên đi.

câu chuyện kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 10

mọi người không thể tiếp tục nhìn về phía trước, nhìn về tương lai mà không nhớ quá khứ và nhìn vào hiện tại. đối với tôi điều quan trọng nhất là biết trân trọng quá khứ, những kỷ niệm cũ luôn được tôi ghi nhớ và gìn giữ. Một trong những kỷ niệm mà tôi nghĩ mình sẽ trân trọng suốt đời là ngày đầu tiên đi học.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày khai giảng năm đó vào một ngày nắng đẹp, chiếc áo sơ mi trắng tôi đang mặc có vẻ trắng hơn và chiếc khăn quàng cổ màu đỏ hơn. Tôi đã chuẩn bị xong và đội chiếc nón xuồng lên đầu chờ mẹ chở đến trường cho buổi khai giảng đầu tiên. Trên đường đến trường, tôi không còn trò chuyện với mẹ như mọi khi mà im lặng, phần vì tò mò không biết lễ khai giảng sắp diễn ra, phần vì sợ, tôi lo lắng, một cảm giác bồn chồn khó tả. Vào đến cổng trường, tôi thấy một cảnh tượng khó tin, bạn nắm lấy chân, nắm tay mẹ và khóc, bạn không muốn đi học, tôi không biết tại sao, có điều gì đó đáng sợ bên trong trường học? . Lúc đó mẹ mới bình tĩnh lại và nói với tôi: “các con sợ xa con, sợ bị thầy cô la mắng nhưng cứ yên tâm là các thầy cô sẽ rất tốt bụng, sẽ quan tâm đến con và chăm sóc. của bạn, bạn phải chăm chỉ học tập ”. Chà, tan học mẹ sẽ đến đón “. Tôi tin tưởng mẹ, bước vào trường, cô giáo hỏi tên và dẫn tôi vào chỗ ngồi, các bạn nói chuyện rất vui vẻ khiến tôi quên đi cảm giác lo lắng ban đầu. , tôi nhanh chóng gặp gỡ và kết thân với các bạn cùng lớp, vì vậy tôi nghĩ về những ngày tháng vui vẻ ở trường.

Sau ngày đầu tiên đi học, tôi nhận ra mình đã lớn hơn một chút, hiểu chuyện và tự lập hơn, tôi vẫn còn một chặng đường dài để đến trường. Tôi sẽ phải cố gắng rất nhiều để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ.

>

câu chuyện kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 11

Đầu năm nay, dịch bệnh covid phức tạp, vì vậy hầu hết thời gian giáo viên dạy chúng tôi trực tuyến và chúng tôi không phải đến trường. May mắn thay, Việt Nam đã kiểm soát được dịch và cuộc sống trở lại bình thường. Vì vậy, việc trở lại trường vào ngày đầu tiên của năm học mới rất có ý nghĩa đối với chúng tôi.

hơn nửa năm tự học ở nhà mà không gặp thầy cô, bạn bè khiến tôi thấy rất nhiều. Khi tôi nhận được tin rằng chúng tôi sẽ trở lại trường học vào mùa thu này, tôi đã rất vui mừng. bố mẹ tôi và tôi sẽ đi đến hiệu sách để mua sách một cách cẩn thận và cân nhắc. từng cuốn sách, vở đều được tôi gói và dán nhãn rất đẹp. Tôi hồi hộp đếm từng ngày để được gặp lại bạn bè và mái trường thân yêu.

Cuối cùng thì ngày đó cũng đến, sau bữa tối, bố mẹ bảo tôi về kiểm tra lại sách vở, trang thiết bị, quần áo để ngày mai đi học thật tốt. Tôi khoanh tay ngồi trên bàn nhìn những cuốn sách mới được sắp xếp ngăn nắp và suy nghĩ miên man. Tôi không biết bạn đã thay đổi như thế nào trong vài tháng gần đây; làm cho cây xanh trong trường mọc lên nhiều; Tôi bị bao quanh bởi rất nhiều câu hỏi làm tôi phấn khích, khiến tôi lo lắng và khiến tôi bồn chồn hơn.

Vào buổi sáng ngày đầu tiên đi học, tôi dậy sớm và mẹ đưa tôi đến trường. Đối diện với cánh cửa lớn mở ra trước mặt, tôi chào tạm biệt mẹ và bước nhanh vào trong. Một sân trường đầy bóng người hiện ra trước mắt, đầy ắp tiếng cười nói, trò chuyện của những cô cậu học trò sau bao ngày gặp lại. cây cối dường như đã lớn, trưởng thành và khỏe hơn trước rất nhiều. Bạn thoang thoảng mùi sơn mới trên những bức tường, bàn ghế đã được sửa sang lại mà trường đã lâu không sử dụng.

Tôi đang bước đi thật chậm, hít thở bầu không khí của ngôi trường mà lâu rồi tôi không được hưởng thụ, thì đột nhiên có một cánh tay vỗ vào vai tôi. Hóa ra anh ấy là bạn thân nhất của tôi trong lớp. chà xát! bạn già hơn rất nhiều, phải không? chúng tôi trò chuyện cùng nhau và đi bộ đến lớp học của mình, một cảm giác mà lâu rồi chúng tôi không có được, rất thoải mái. Khi bước vào lớp, học sinh tươi cười chào đón tôi; mọi người đều lớn hơn, xinh đẹp hơn và hạnh phúc hơn. Vì là ngày đầu tiên nên chúng tôi không phải học nhiều, chỉ nghe lời cô giáo dặn dò và chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. cô giáo chậm rãi bước vào lớp, trên tay cầm quyển vở và mỉm cười với chúng tôi. cô mặc áo dài trắng, gương mặt hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười rạng rỡ. cô thông báo cho chúng tôi về nội quy lớp học và sự chuẩn bị cho năm học mới. chính sự tập trung và niềm đam mê của họ đã cuốn chúng ta đến mức chúng ta quên mất dòng chảy của thời gian.

Sau khi phổ biến nội quy của lớp học và nội dung của chương trình, anh ấy đã nói chuyện với chúng tôi để hiểu chúng tôi hơn. Buổi tập huấn kết thúc trong niềm hân hoan của các bạn và các bạn học viên. trở về nhà với tâm trạng vui vẻ, tôi hy vọng đây là một năm học vui vẻ và thú vị.

câu chuyện kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 12

học sinh chúng ta ai cũng gắn bó với biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò. Với em, có lẽ kỉ niệm ngày đầu tiên bước vào lớp 1 là ấn tượng sâu sắc nhất.

Những ngày trước đó tôi có tâm trạng rất tốt. một điều gì đó rất lạ đang xảy ra trong căn phòng nhỏ. mẹ tôi đã chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho tôi. những cuốn vở đã được mẹ cô dán nhãn cẩn thận cách đây vài tuần. Mẹ giúp tôi xếp tập tài liệu gọn gàng vào một chiếc túi xinh xắn, mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao. họ nói về tôi mẹ tôi đã mặc đồng phục cho tôi, quần dài và áo sơ mi trắng, trông rất đẹp. đứng trước gương thấy lạ nên bật cười. Bà nội vỗ đầu chúc mừng: “Bà nội lớn rồi, nhìn bà trưởng thành quá! ngày mai em sẽ là học sinh lớp 1! cố gắng hết sức để học tốt! ”

vào sáng hôm sau, giống như rất nhiều bạn bè khác. Mẹ con tôi đi trên con đường dài và hẹp. Tôi đã đi qua con đường này thường xuyên. nhưng lần này có cảm giác lạ. mỗi cảnh có một sự thay đổi lớn. bông lúa, bây giờ lạ hơn trước, dường như vàng hơn bình thường. hai hàng cây ven đường đung đưa trong gió như vẫy gọi em đến trường.

Xa xa, sau những tán cây to, cổng trường dần hiện ra trước mắt. Phía trên là một tấm bảng lớn màu xanh có ghi tên trường. khi đến trường, đập vào mắt tôi bây giờ là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, có rất nhiều học sinh cũng được bố mẹ đưa đến trường như tôi. mẹ tôi và tôi bước vào sân trường. một ngôi trường đồ sộ với 3 tầng hiện ra trước mắt. khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. vì vậy bạn chỉ biết bìa sau. sân trường ngày càng đông. Đồng thời, tâm trạng của tôi ngày càng trở nên bồn chồn, lo lắng. tay tôi siết chặt tay mẹ. Mẹ nghiêng người vuốt tóc tôi. Bỗng tiếng trống trường vang lên, em phải tạm biệt mẹ, cùng các bạn xếp hàng vào lớp. Tôi im lặng, cúi đầu không dám nhìn thầy đang đứng trước cửa. đầu tiên anh ấy gọi tên tôi, tôi giật mình và bắt đầu khóc, khiến các bạn khác cũng khóc theo. cô ấy hỏi tôi và hỏi:

– “Bạn gọi tôi là xe điện?”

Tôi đã khóc khi nói điều đó:

– “vâng! đúng ”

hỏi lại

– “tại sao bạn lại khóc? chúng ta có thể về nhà sớm”

– “Vào lớp thôi! “

sau đó tôi bước vào lớp, những học sinh phía sau tôi cũng ngừng khóc. và sau đó bạn bước vào. phòng học rất sạch sẽ, rộng rãi và thông thoáng.

bàn ghế được sắp xếp rất ngăn nắp. vào lớp, giới thiệu, sắp xếp chỗ ngồi, bầu lớp trưởng. Vì tôi thấp hơn những người khác, tôi phải ngồi lên phía trước. bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn, tôi có thể gặp bạn ở bên cạnh tôi và nhiều người bạn khác. Tôi rất vui và tôi nói với mọi người

Sau buổi học đầu tiên đó, tôi rất vui vì được gặp gỡ nhiều bạn bè. Em rất tự hào vì em đã lớn, là học sinh lớp 1, em phải cố gắng học thật giỏi để ông bà, bố mẹ và thầy cô vui lòng. Bây giờ tôi đang học lớp tám, nhưng tôi vẫn nhớ lần trở lại trường đầu tiên của mình vào năm lớp một.

kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – văn mẫu 13

Đó là một mùa thu đầy nắng và gió, những tà áo trắng tung tăng đến trường. Hôm nay tôi chính thức bước vào lớp tám, sắp trở thành chị đại của trường. Mỗi lần tựu trường là lại quay về mùa thu của tám năm trước, với những kỷ niệm buồn vui lẫn lộn của ngày đầu tiên đi học.

Tám năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ buổi sáng hôm đó. một cô bé hôm qua còn khóc đòi mua kẹo, hôm nay mặc áo phông, quần bò và đeo cặp to hơn cái đi học. con đường thị trấn ngày ấy trong lành và mới lạ. Mọi người có nhìn tôi bằng con mắt khác không? đúng vậy, vì hôm nay tôi đi học. cổng trường đã hiện ra trước mặt! ngôi trường bao la, màu vàng lẫn lộn với nắng, màu xanh biếc lẫn lộn với bầu trời. Tôi cảm thấy hồi hộp lạ thường, cứ như thể bước qua cánh cửa đó sẽ mở ra cả một thế giới ma thuật. Tôi nắm chặt tay mẹ không muốn buông, vì trước mặt tôi chỉ có những người xa lạ mà tôi không quen biết. Tôi sẽ sợ hãi mãi mãi nếu không có điều đó …

Khi đó, đám học sinh lớp 1 của chúng tôi còn đang ngơ ngác giữa sân trường. Tôi chỉ muốn khóc, vì thấy nhớ nhà, nhớ mẹ nhiều. Tôi xấu hổ đến mức cứ cúi gằm mặt bước đi, đến nỗi va chạm với một người bạn mà không nhận ra. Cô bạn cũng nhỏ nhắn, có làn da bánh mật và nụ cười rất tươi. Em giẫm lên chân anh, chắc anh đau lắm, vì thấy em hơi cau mày. Tôi rối rít xin lỗi nhưng trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng, vì ngày đầu tiên anh ấy đã vụng về và bất cẩn. Nhưng cô bạn lại cười rạng rỡ và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu anh ạ. Anh nên chú ý hơn”. giọng nói đó thật ấm áp và nhẹ nhàng khiến tôi cảm thấy thanh thản và mỉm cười trở lại.

Chúng tôi nhanh chóng trở thành những người bạn của nhau, cùng nhau đi dạo quanh sân trường trong khi chờ được gọi tên. Tôi vừa biết bạn tên là Han và bạn cũng học cùng lớp với tôi. Tôi có thể đã tìm thấy người bạn đầu tiên của mình. trong khi bạn đang bận nói chuyện, bạn đột nhiên hỏi:

– sao bây giờ trông bạn buồn thế?

câu trả lời:

– vì nhớ mẹ nên tôi muốn về nhà.

Mặt Hân chợt trầm xuống, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc. Em lo lắng không biết có phải mình đã nói sai không, sao em lại buồn như vậy? rồi bạn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng buồn:

– anh ấy thật may mắn vì được mẹ đưa đến trường và anh ấy có một mái ấm để trở về. Bạn biết đấy, khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã mất cha mẹ và họ đã gửi tôi đến một trại trẻ mồ côi. Hôm nay tôi cũng đi học một mình. Tôi thực sự muốn gặp mẹ tôi nhưng tôi không thể! Mỗi lần nhìn thấy ai đó được bố mẹ đưa đi chơi ở công viên, trường học, tôi lại thấy xót xa cho bản thân và thương cho gia đình. Tôi có lẽ là người xui xẻo nhất!

Bạn nhẹ nhàng lau nước mắt.

Tôi không nói nên lời, không biết phải nói gì. Đến bây giờ tôi mới nhận ra mình thật may mắn. hạnh phúc thực sự là có một gia đình để yêu thương. nhưng đôi khi, tôi quên, tôi giận mẹ vì không mua đồ chơi như tôi. tôi nhìn trộm han và tôi yêu bạn rất nhiều. vậy mà bạn vẫn vui, bạn vẫn vượt lên và vượt lên để đến trường. Vậy có lý do gì mà mình không nên mạnh mẽ và cố gắng? Cả hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu rồi mỉm cười, nắm tay nhau đi về phía lớp. quay lại trường học có vẻ quan trọng hơn tôi nghĩ.

Tôi cười nhẹ, quay lại với hiện tại. sau thời gian đó, han và tôi trở thành bạn thân của nhau. một phần vì yêu em, muốn ở bên cạnh để em không còn buồn phiền như trước, một phần vì em là người già, già trước tuổi nên thường chỉ dạy cho em nhiều điều bổ ích trong cuộc sống. Đến hôm nay, tôi vẫn nhớ lời Hân, và chính bạn đã dạy tôi nhiều điều. dạy biết trân trọng những giá trị giản dị của cuộc sống, biết vượt lên hoàn cảnh để sống mạnh mẽ. Tôi nghĩ đó sẽ là hành trang theo tôi đến hết cuộc đời.

là câu chuyện về ngày đầu tiên đi học của tôi, đánh dấu tôi là một người trưởng thành thực sự. Hãy nhớ rằng, những bài học đầu tiên trong đời là giá trị và được khắc sâu nhất!

câu chuyện ký ức ngày đầu tiên đi học – mẫu 14

trong cuộc sống, kiến ​​thức rất quan trọng trong cuộc sống của chúng ta. nhưng không phải ai trong chúng ta cũng được đến trường mà còn rất nhiều người nghèo không có điều kiện đến trường. và tôi là một trong những người may mắn được cắp sách đến trường, được bồi dưỡng kiến ​​thức và những bài học đạo đức thú vị. vì vậy, những kỉ niệm ngày đầu tiên đến trường đối với tôi là những khoảnh khắc tuyệt vời, ấn tượng và khó quên trong lòng tôi.

Bây giờ tôi đang là học sinh lớp 8, nhưng mỗi khi tôi nghe thấy tiếng trống “tung … sép … ừ … thì rất rõ là năm hai nghìn tám trăm bảy. Ngày trước mồng một ngày đến lớp, tôi rất lo lắng và trong đầu tôi nghĩ về nhiều thứ liên quan đến trường học, chẳng hạn như “làm thế nào tôi sẽ đi đến trường này?”, “bạn bè của tôi là những người bạn tốt, phải không?”, “Giáo viên có tệ không?” ? “. Và những ngày này, bố mẹ em rất bận. Tôi cứ nói trong lòng rằng đừng làm bẩn quyển vở nào nhưng ý nghĩ đó không đúng. Tôi xé bìa tập sách ra, tôi ngay lập tức bật khóc nhưng nhờ sự an ủi và an ủi của mẹ, tôi đã ngừng khóc. vở đúng và cẩn thận, dán nhãn đẹp và dán. chị tôi viết tên tôi trên những cái đó iquetas. ồ! chữ như rồng bay phượng múa đẹp mắt.

và tôi nhớ mình đã vô tình làm đổ mực vào một cuốn sổ. Tôi đã khóc nhiều hơn khi tôi làm vỡ cái nắp. Sau đó, em gái tôi đã an ủi tôi vài phút thì cháu mới nín khóc. vở, sách giáo khoa, bút, cặp đã sẵn sàng. đêm trằn trọc không ngủ được, phải một lúc sau mới chợp mắt được. Buổi sáng, sau khi thức dậy làm vệ sinh cá nhân, bố đưa đến trường và tặng cho tôi một quả bóng dễ thương có hình mặt cười. Tôi thấy các học sinh đến trường với khuôn mặt rạng rỡ và vui vẻ. Tôi cảm thấy tự tin hơn khi được khoác trên mình bộ đồng phục đẹp. Tôi thấy trường mình vừa khang trang vừa đẹp đẽ. cây cao màu đỏ thẫm. Có bốn xích đu ở bốn góc của sân trường.

Tôi giật mình khi nghe tiếng trống khai hội đập “tong … tùng … tùng”. toàn trường bắt đầu xếp hàng ngay ngắn trên sân. và tôi không biết mình đã đánh mình ở đâu, nhưng quả bóng tôi đang mang theo đã bị vỡ. Tôi cố gắng không khóc. May mắn thay, một người bạn bên cạnh tôi đã chia sẻ một số bông hoa cho cuộc diễu hành. Sau khi lễ diễu hành kết thúc, cô giáo chủ nhiệm thu dọn học sinh, bạn hoa lúc nãy ngồi cạnh tôi. mùi lạ của quyển vở mới chợt xộc vào lớp. thời gian giải lao dường như chỉ khoảng mười lăm phút. Tôi ngồi trong lớp, không biết chơi với ai. và chơi những trò chơi gì, nhưng một nhóm bạn đã rủ tôi cùng chơi. tôi cảm thấy phấn khích làm sao! khi tôi đi, tôi tạm biệt những người bạn mới và lên xe. bóng bạn khuất dần và tôi cảm thấy lòng mình xao xuyến lạ thường.

Ngày đầu tiên đi học của tôi diễn ra như thế này. những kỉ niệm tuyệt vời ấy luôn đọng lại trong tâm trí em và cũng chính những kỉ niệm đó thôi thúc em học tập tốt hơn. Vì vậy, em quyết tâm học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ.

XEM THÊM:  phân tích bài thơ ảnh bác

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học (14 mẫu) – Bài viết số 1 lớp 8 đề 1. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *