Bạn đang quan tâm đến Bài văn tôi thấy mình đã khôn lớn phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!
Video đầy đủ Bài văn tôi thấy mình đã khôn lớn
Em cảm thấy mình đã lớn bài viết số 1 lớp 8 đề 3 với 2 dàn ý chi tiết và 19 bài văn mẫu sẽ giúp các em học sinh lớp 8 có thêm vốn từ ngữ để hoàn thành bài viết của mình một cách sinh động.
Khi tôi viết một bài luận, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, hãy kể cho tôi nghe về một kỷ niệm khiến bạn thay đổi hoặc một công việc tốt mà bạn đã làm. vậy hãy theo dõi bài viết dưới đây của download.vn để học ngày càng tốt hơn môn ngữ văn 8.
Đề án
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành
lược đồ 1
1. mở đầu
giới thiệu chủ đề: Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành.
2. nội dung bài đăng
a. những thay đổi cá nhân
- ngoại hình: cao hơn, mạnh mẽ hơn.
- tính cách: chững chạc hơn; suy nghĩ và lắng nghe nhiều hơn; biết yêu thương và bao dung hơn.
- hành động: biết phân biệt thiện ác – thiện ác, đối nhân xử thế chín chắn hơn, biết làm những việc có ích cho cộng đồng.
, sở thích: Trước giờ em không thích hay chơi nhiều game thiếu nhi, thay vào đó là tích cực học tập, trau dồi kiến thức và giúp đỡ bố mẹ.
b. những kỷ niệm khiến bạn thay đổi hoặc những điều tốt đẹp bạn đã làm khi lớn hơn.
• những kỷ niệm thay đổi tôi:
học sinh kể về những kỷ niệm hoặc sai lầm đã giúp họ trưởng thành.
ví dụ: không nghe lời cha mẹ, làm việc theo cảm xúc của bản thân và phạm sai lầm, v.v.
• những việc tốt tôi có thể làm khi lớn lên:
học sinh nói về việc hoàn thành tốt công việc hoặc làm điều gì đó mà họ coi là người lớn.
ví dụ: giúp bố mẹ chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa; phấn đấu, nỗ lực vươn lên trong học tập; biết làm nhiều việc tốt để giúp đỡ người khác …
3. kết thúc
nói bài học bạn cần để cố gắng cải thiện bản thân.
lược đồ 2
1. mở đầu
- Một ngày, tôi chợt nhận ra sự trưởng thành của mình.
2. nội dung bài đăng
a. mô tả bản thân là một người trưởng thành
* dành cho con trai
– hình dáng, ngoại hình:
- chiều cao: cao hơn trước rất nhiều
- giọng nói: vỡ giọng, rất trầm.
- thể hình: cơ thể phát triển tốt, rắn chắc hơn.
- trí tuệ: cảm thấy tốt hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhẹn hơn.
– tính cách:
- bớt vội vàng, gấp gáp hơn trước, suy nghĩ thấu đáo mọi thứ.
- quan tâm và chăm sóc bản thân nhiều hơn.
- hoặc nhút nhát, nhút nhát trước mặt bạn bè khác giới.
- biết cách quan tâm đến những người xung quanh nhiều hơn.
* dành cho các cô gái
– hình dáng, ngoại hình:
- chiều cao: cao hơn nhiều so với trước đây.
- giọng nói: trong trẻo hơn, rõ ràng hơn.
- thể hình: cơ thể phát triển tốt, mềm mại dễ dàng hơn, nữ tính hơn.
- trí tuệ: cảm thấy tốt hơn về mọi thứ, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhẹn hơn.
– tính cách:
- bớt vụng về hơn trước, làm mọi thứ bạn nghĩ, suy nghĩ thấu đáo hơn.
- chuẩn bị, chăm chút hơn cho vẻ ngoài của mình trước khi đứng trước người khác.
- hay ngại ngùng hoặc xấu hổ trước bạn bè khác giới.
- biết cách quan tâm đến những người xung quanh nhiều hơn.
b. kể lại kỷ niệm sâu sắc để diễn đạt chính xác chủ đề “… thấy rằng mình đã trưởng thành”
ví dụ: chăm sóc mẹ tôi đi chợ
- Mẹ đi chợ, tôi vất vả chăm sóc mẹ vô cùng.
- Tôi phải để mắt đến mẹ mọi lúc vì con quá nghịch ngợm và hiếu động.
- phải thực hiện các trò chơi mà anh ta yêu cầu: làm ngựa cho anh ta cưỡi, chơi với anh ta, …
- cho anh ta ăn cơm là cực hình đối với một người anh, người chị.
- Tắm cho con cũng rất vui và dễ chịu.
- Khi con ngủ ngon, tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Mẹ đi chợ về. , chúc mừng tôi vì bạn trông đẹp như thế nào
c. Tôi tự cảm nhận
- Tôi cần cố gắng nhiều hơn và học hỏi từ cuộc sống.
3. kết thúc
- Lớn lên là một điều rất thú vị và hạnh phúc đối với tôi.
- Lớn lên rồi, tôi xin hứa sẽ luôn chăm ngoan học giỏi và ngoan ngoãn để trở thành một đứa trẻ ngoan hơn. con ngoan và đừng làm phiền bố mẹ nữa.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành – mẫu 1
Nhiều năm trôi qua, mỗi ngày tôi vẫn nghĩ về những gì tôi đã thay đổi ngày hôm nay. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi nhìn mình trong gương để xem ngoại hình, hình thể, cân nặng và suy nghĩ của mình. và cứ tiếp tục như vậy cho đến khi nó phát triển.
Đúng vậy, khi còn nhỏ, chúng luôn muốn lớn nhanh hơn và trưởng thành hơn. Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ luôn ôm tôi vào lòng, không sợ bất cứ điều gì. nhưng khi bố mất, mọi gánh nặng đều đổ lên vai mẹ. Lúc đó, tôi muốn lớn thật nhanh để đỡ đần mẹ. Tôi nhớ khi tôi bị sốt, mẹ tôi lo lắng và chăm sóc tôi từng chút một không ngơi nghỉ.
Nhưng bây giờ, khi tôi bị ốm, tôi phải tự chăm sóc mình. Khi tôi vào lớp một, khi được mẹ đưa đến lớp, tôi cảm thấy khó chịu, hồi hộp và sợ hãi trong lòng. vào thời điểm đó mọi thứ dường như rất mới mẻ đối với tôi. chỉ vài ngày sau, tôi đã gặp những người xung quanh tôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy hồi đó mình thật ngây thơ và trẻ con biết bao. không chỉ ngoại hình, mà tính cách cũng thay đổi. Tôi cũng thay đổi rất nhiều trong lời nói và thái độ.
Điều đặc biệt nhất là khi xem bài giảng của bạn, tôi đã nghe rất kỹ và tiếp thu rất nhanh. nhưng trước đây, hễ thấy cô giảng bài, tôi phát biểu nên tôi thường bị phạt. nghĩ lại những kỉ niệm xưa, sao tôi thấy mình thật trẻ con, sao mà ngu ngốc không thể tả được. Khi so sánh bản thân với quá khứ và hiện tại, tôi cảm thấy mình đã thực sự trưởng thành hơn rất nhiều.
Qua những kỉ niệm đó, tôi cảm thấy mình lóng ngóng, vụng về và không tập trung học hành. tuy nhiên, bây giờ, tôi thấy mình không chỉ lớn về hình thể mà còn lớn về tâm hồn.
Năm 14 tuổi, tôi yêu cuộc sống xung quanh mình, tôi yêu đất nước mình hơn. đất nước tươi đẹp và cuộc sống thật ngọt ngào. Tôi hạnh phúc mỗi ngày với gia đình và bạn bè của tôi. tất cả tạo nên niềm vui, hạnh phúc và cuộc sống của tôi. Tôi thấy mình phải có trách nhiệm mang lại niềm vui cho người khác và góp phần xây dựng cuộc sống ấm no hạnh phúc, xã hội hòa bình, đất nước phồn vinh.
14 tuổi, tâm hồn tôi đầy những rung động lạ. Cảm giác tôi chưa bao giờ có trước đây chạy qua tôi mỗi ngày. Tôi bắt đầu suy nghĩ, tất nhiên những suy nghĩ ngẫu nhiên cứ nhảy nhót trong đầu, nhiều lúc tôi không thể tập trung học được. mẹ nói, là cảm xúc của tuổi mới lớn, rất hồn nhiên và tự nhiên. những cơn mưa đêm khiến tôi khó chịu, hay những chiếc lá rơi khiến tôi cảm thấy rất lạ.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành, nhưng tôi thì chưa. Tôi đã lớn hơn ngày xưa, tôi không còn ngây thơ và không nhận thức được mọi thứ đang diễn ra xung quanh, tôi biết phải làm thế nào để làm được việc của mình. Tôi rất vui vì điều đó. Tất nhiên, mẹ tôi cũng rất tự hào và hài lòng về những thay đổi của tôi.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 2
Thời gian trôi qua nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp chúng ta trưởng thành về thể chất lẫn tinh thần và chắp cánh cho chúng ta ước mơ và hy vọng vào tương lai. Cũng như bao người khác, vòng xoáy thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã trưởng thành”.
con người của tôi đang phát triển theo năm tháng. Tôi nhớ khi còn là một cô bé nhút nhát, chỉ tò mò theo bước chân của mẹ, nhưng bây giờ, cô ấy đã trở thành một học sinh trung học, cao hơn cả mẹ của mình. Tôi không chỉ lớn hơn mà còn rộng hơn trước. Tôi có thể dễ dàng đặt từ điển xuống kệ trên cùng, tôi có thể giúp mẹ treo quần áo lên móc mà không cần ghế, tôi có thể giúp bố xách thang lên gác xép để sửa ăng-ten, tôi có thể đi bộ sau khi hoàn thành một con đường núi dài mà không. có ai hướng dẫn, chở che … những thứ đó khi còn nhỏ tôi chưa đủ sức nhưng giờ tất cả đều trở nên đơn giản và dễ dàng. Tôi cũng không tự hào về việc giúp bố mẹ việc nhà, mọi thứ đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi, không có gì khó khăn hay quá sức. Ban đầu tôi cảm thấy mình lớn lên rất mơ hồ, nhưng càng ngày tôi càng hiểu rõ về điều đó.
Tôi không chỉ trưởng thành về con người mà còn về suy nghĩ của mình. Trước giờ em chỉ biết cắp sách đến trường theo bạn bè mà không lo xa. thậm chí lên cấp 3 tôi cũng để bố mẹ quyết định. Lúc đó, tôi gần như phụ thuộc vào bố mẹ, nhưng từng chút một tôi cũng học cách tự lo cho bản thân. Sau mỗi học kỳ, em biết tự nhận xét kết quả học tập của mình, so sánh với các bạn khác và kết quả năm học trước để rút kinh nghiệm, tiến bộ hơn. Trong một tập mà ý thức cạnh tranh luôn được đề cao, tôi cũng học được rất nhiều điều từ bạn bè của mình. Tôi biết rằng không ai có thể hiểu tôi cần gì hơn chính tôi. Tôi có suy nghĩ và quan điểm của riêng mình, tôi có thể tự lo được. Không giống như khi còn nhỏ (luôn hành động theo bản năng và mong muốn của bản thân), tôi hiểu rằng không thể không chú ý đến những người xung quanh. Tôi đang học cách sống không tranh đấu, học cách nhượng bộ và chấp nhận suy nghĩ của người khác. mọi người nhìn nhận suy nghĩ của tôi theo cách khác nhau, điều cần thiết là tôi phải biết khi nào nên hiểu và khi nào thuyết phục người khác hiểu mình.
Từ sự trưởng thành đó, tôi cũng thành lập những ước mơ của riêng mình. So với khi anh còn là một đứa trẻ, những mong muốn đó không còn chỉ là suy nghĩ tự phát, mơ mộng, viển vông nữa. thời gian đã cho tôi sự trưởng thành trong những quyết định của mình cho tương lai. Trước đây, điều ước của tôi rất nhiều và rất nhiều, nhưng bây giờ tôi thậm chí không nhớ hết chúng. lúc đó anh chỉ có thể nhìn mọi thứ một cách đơn giản, khi thấy ai đó làm được điều gì tốt thì anh cũng ước mình cũng làm được như vậy. nhưng bây giờ tôi hiểu rằng không có mục tiêu nào có thể đạt được một cách đơn giản nếu không có sự cố gắng của bản thân. Tôi ít khi nghĩ đến những chuyện trẻ con như hồi nhỏ mà suy nghĩ rất kỹ để đánh giá năng lực bản thân và đặt ra mục tiêu xác định. Tôi không muốn phải thay đổi ước mơ của mình ngay cả khi tôi lớn hơn. Hiện tại, tôi vẫn chưa biết ước mơ lớn nhất của mình trong tương lai là gì, nhưng khi có thể quyết định, tôi sẽ luôn chờ đợi và nỗ lực hết mình để đạt được nó.
nhưng ước mơ càng lớn, tôi càng nhận ra trách nhiệm của mình. Trước hết, mình cần có bổn phận với những người xung quanh. là một đứa trẻ con phải phấn đấu trở thành người lớn để không phụ công sinh thành, dạy dỗ của ông bà cha mẹ. Là học sinh em phải cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức xứng đáng với công lao dạy dỗ của thầy cô. Đã là bạn thì cần học tập, giúp đỡ bạn mình cùng tiến bộ … Mình hiểu rằng mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình. khi còn là sinh viên và mặc đồng phục của trường, đi đến đâu tôi cũng đại diện cho trường mình. Tôi hiểu rằng mọi người có thể nhìn và đánh giá ngôi trường thân yêu của tôi dựa trên hành vi của tôi. khi tôi đến từ Hà Nội, tôi đại diện cho người dân thủ đô và khi tôi là người Việt Nam, tôi cũng đại diện cho cả quốc gia. Càng nghĩ về những trách nhiệm đó, tôi càng cảm thấy gánh nặng trên vai mình nhiều hơn.
Sự trưởng thành của tôi không chỉ do bản thân tôi mà còn được mọi người xung quanh biết đến. Mùa hè năm ngoái, gia đình ông tôi đã trải qua một niềm vui lớn: chú tôi, người đã sống ở Hoa Kỳ gần hai mươi năm cùng với hai cô con gái, đã trở về thăm quê hương. Trong thời gian đó, chú và dì của tôi sống ở nhà tôi, và bà tôi cũng chuyển từ quê hương ra. ở nhà tấp nập, đông đúc hơn nên công việc cũng nhiều hơn trước. trong khi bố mẹ em còn phải đi làm, Thu đang ôn thi học kì, chỉ có em ở nhà với chú tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã cố gắng làm nhiều việc nhà để cô chú và bà nội được nghỉ ngơi. Một hôm, trong bữa ăn, chú tôi khen tôi làm bố tôi rất vui và hài lòng. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, mẹ tôi nói với tôi:
– con gái tôi đã lớn rất nhiều!
Tôi hạnh phúc đi ngủ không chỉ vì lời khen của mẹ hay cô tôi, mà còn vì niềm vui khi thấy bố mẹ tự hào về tôi, điều đó có nghĩa là tôi đã trưởng thành. Dù trách nhiệm lớn đến đâu, dù ước mơ còn xa vời vợi khó khăn, tôi sẽ không ngừng cố gắng, vì tôi biết xung quanh tôi vẫn còn những người thân yêu luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 3
Bạn đã bao giờ tự hỏi rằng mình đã trưởng thành chưa? Đối với tôi, điều đó đã trở thành hiện thực. Đúng vậy, tôi đã trưởng thành.
Tuổi thơ tôi hạnh phúc, một tuổi thơ êm đềm. Tôi không giàu có nhưng được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa trải qua khó khăn nào, vì tôi luôn được cha mẹ chăm sóc và bảo vệ. Cứ như vậy, tôi lớn lên. con càng lớn càng cao, bố mẹ ngày càng già. Tôi đã từng làm mẹ tôi khóc vì tôi vô lễ với mẹ, tôi không biết những giọt nước mắt đó là dành cho tôi, vì những lỗi lầm tôi đã gây ra, những giọt nước mắt đó sẽ khiến mẹ lớn lên, và có lẽ tôi sẽ ngày càng xa cách. mẹ tôi. Tôi đã từng làm bố tôi tức đến nỗi không kìm được lòng mình, ông mắng tôi rất nhiều, đánh tôi đôi ba lần nhưng trong thâm tâm ông chỉ muốn tôi được làm người. Tuy nhiên, tôi đã từng nghĩ rằng mình ước mình lớn thật nhanh để có thể sống một mình, không ở với bố mẹ, một cuộc sống tự do tự tại, không ai có thể ngăn cản mình làm bất cứ điều gì, và mình cũng không cần thiết phải sống chung với mình. cha mẹ. Tôi phải nghe những lời trách móc của bố mẹ.
vâng, tôi đã từng nghĩ như vậy. một ý nghĩ khủng khiếp, một ý nghĩ ngu ngốc và vô ơn. Ngồi một mình trong phòng riêng, tôi khoanh tay trước trán suy nghĩ. Chỉ còn hai mươi, ba mươi năm nữa thôi, khi đã trưởng thành, ước mơ lớn nhất trong đời là mong những năm tháng ngốc nghếch làm bố mẹ buồn quay lại để mình có thể sửa chữa, hãy để mình làm đúng. bố mẹ vui lắm, lại được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, nghe bố dặn dò, con sẽ rơi nước mắt chờ đợi, vì có lẽ, giây phút đó bố mẹ chỉ còn trong kí ức của con. Tôi thoáng nghĩ về điều này, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trước đây, vì ngay từ đầu tôi đã trưởng thành.
Tôi lớn lên nhờ những lời dạy bảo của cha mẹ. Tôi lớn lên vì tôi biết cảm nhận nỗi đau về thể xác khi cha mẹ phải vất vả nuôi tôi, và nỗi đau về tinh thần khi nghe những lời vu oan của đứa con trai tan nát cõi lòng của cha mẹ. Tôi đã trưởng thành bởi vì tôi đã học cách nghĩ về những sai lầm của chính mình, thay vì đổ lỗi cho người khác. Tôi đã trưởng thành vì tôi đã học được cách yêu thương mọi người, biết chia sẻ với mọi người, giúp đỡ mọi người thay vì chỉ biết đón nhận tình yêu thương, sự sẻ chia và giúp đỡ của người khác. Tôi trưởng thành vì tôi biết vui trước niềm vui của người khác, biết buồn trước nỗi buồn của mọi người, biết phẫn nộ trước những bất công và biết rơi nước mắt trước những bất hạnh của cuộc đời.
Tôi đã trưởng thành trong cả tâm hồn mình. Tôi sẽ luôn trân trọng hạnh phúc như một món quà từ thượng đế, và trân trọng nó bằng cả trái tim mình. thời gian trôi qua khiến tôi vô tâm, nhưng giờ tôi thấy nó quý như một viên kim cương, và sự quý giá của nó phụ thuộc vào tôi.
Không lâu nữa, chỉ vài năm nữa thôi, con sẽ bước vào cuộc đời của mẹ, cuộc đời của chính con, không còn trong vòng tay của mẹ, không còn sự che chở của cha. Tôi sẽ đi theo con đường của riêng mình và tôi sẽ có chìa khóa để mở cánh cửa tương lai, cánh cửa ước mơ của tôi.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 4
thời gian giống như một thứ không có mùi, không vị, không có hình thức, nhưng ngược lại nó có tác dụng rất rõ ràng đối với cuộc sống của con người. một ngày khác mang lại niềm vui, nỗi buồn, thành công hoặc, đôi khi, thất vọng, thất bại. đó chính là điểm tựa để tâm hồn chúng ta trưởng thành hơn, vững vàng hơn và chắp cánh cho chúng ta ước mơ, hy vọng vào tương lai. dòng xoáy thời gian đã cuốn tôi vào cuộc sống bộn bề, nhưng giờ đây, tôi chợt nhận ra một điều. Tôi khác biệt và tôi cảm thấy mình đang trưởng thành.
Tôi đứng trước gương và nhìn lại bản thân, tôi ngạc nhiên khi thấy mình đã trưởng thành từng ngày. Tôi đã trưởng thành hơn, trưởng thành hơn với những suy nghĩ xứng đáng hơn. Tôi nhớ những ngày còn là một cậu bé nhút nhát trong vòng tay yêu thương của mẹ, nay đã là một cậu học sinh cấp ba. Tôi không còn quá tin tưởng vào những người thân yêu của mình nữa, tôi có thể đạp xe đến trường một mình và lấy tập vở của mình trên kệ cao; Không chỉ vậy, nó còn có thể giúp mẹ treo quần áo trong tủ hoặc vừa tự học, vừa loay hoay với các bài toán, con số. những điều mà khi bạn còn nhỏ là không đủ, giờ đây đã trở nên quá đơn giản và dễ dàng. vâng, tôi rất lớn, nhưng tôi cũng cần phải khôn ngoan, hiểu biết. Qua tám năm học ở trường, kiến thức của em không còn hời hợt nữa, em biết sửa sai, nhận ra cái sai, cái đúng, từ đó em ít mắc lỗi hơn và em cũng biết rút ra bài học kinh nghiệm cho mình. . . truyện tranh, phim hoạt hình, tôi đã giữ nó trong thời thơ ấu của tôi.
Thời gian không chỉ khiến tôi trưởng thành về thể chất, trí tuệ mà còn cả nhân cách. Trước đây, tôi chỉ biết cắp sách đến trường và theo bạn bè mà không phải lo xa. Bây giờ, vào cuối mỗi học kỳ, tôi cộng điểm của mình và tự nhủ rằng mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Không chỉ vậy, tôi còn coi trọng tập thể, ý thức cạnh tranh. từng chút một, tôi đã định hình được ước mơ, con đường tương lai của mình mà không do dự hay mơ hồ. với những suy nghĩ và quan điểm của riêng mình, tôi không còn như một đứa trẻ, tôi học cách sống mà không cần phải đấu tranh, tôi học cách nhượng bộ và chấp nhận, lắng nghe suy nghĩ của người khác. mỗi người nhìn nhận và suy nghĩ khác nhau, điều cần thiết là mình phải thuyết phục được người khác để họ hiểu mình. Trong bài phát biểu của mình, tôi cũng có một sự thay đổi lớn để cẩn thận, lịch sự hơn và không ngắn gọn hơn. Tôi không còn cáu gắt, cáu gắt nữa mà hòa đồng, tình cảm, biết chia sẻ vui buồn cùng bạn bè, gia đình. Cứ như vậy, tôi thấy mình đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
mảnh ký ức khiến tôi nhận ra sự thay đổi trong bản thân luôn rõ ràng, hiện thân như một lá bùa hộ mệnh trong tôi. Khi đó, do kết quả học tập của tôi và bố tôi đã đổ vỡ rất nhiều. Tôi nhốt mình trong phòng nhiều ngày. chính khoảng thời gian này đã thực sự biến đổi và trưởng thành trong tôi. Tôi mở những cuốn tiểu thuyết văn học, lăn tăn từng con chữ và hiểu được cái hay, cái đẹp trong đó. Tôi sắp xếp lại góc học tập và trang trí lại nó, tôi treo quần áo của tôi vào tủ, tôi dọn dẹp phòng cho ngăn nắp … những việc mà tôi không thực sự quan tâm hoặc chỉ làm vì bắt buộc. Bất giác tôi nhớ đến lời trách móc của bố và tôi thấy mình đã sai. Như có điều gì không ổn, em tự giác ngồi vào bàn cầm bút viết những bài văn, bài toán do cô giáo giao cho. Chưa bao giờ tôi thấy việc học thú vị, hữu ích và quan trọng đối với cuộc đời mình như vậy. sau bao ngày tháng bị giam hãm để đánh giá lại bản thân, tôi thấy mình đã trưởng thành biết bao trong nhận thức và hành động. Tôi đến gặp bố tôi để xin lỗi và hứa sẽ cố gắng nói những lời không bao giờ từ chối vì tôi là đứa trẻ bướng bỉnh, luôn khó nói. những nỗ lực của tôi được đáp lại bằng kết quả học tập và thái độ đối với những người xung quanh. Từ đó tôi học cách chia sẻ và hòa đồng hơn với mọi người. sự khởi đầu của sự trưởng thành của tôi bắt đầu từ đây. thời gian sẽ dẫn tôi đi trên con đường đời gập ghềnh và gian nan. và chẳng bao lâu nữa tôi sẽ bay với đôi cánh của chính mình, một tương lai đang chờ tôi ở phía trước. Để đạt được sự nghiệp mơ ước của mình, tôi phải làm việc rất chăm chỉ từ hôm nay, ngày mai và những ngày tiếp theo. nhưng điều quan trọng đối với cuộc sống của tôi hơn bao giờ hết là tôi đã nhận ra rằng mình đã trưởng thành.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành không chỉ về thể chất mà còn cả tinh thần. Tôi thấy mình trưởng thành hơn trong từng suy nghĩ, trong từng câu chữ, trong từng lời nói, ngay cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Mọi người đều mắc sai lầm, nhưng người chiến thắng là người không trốn chạy, mà sẵn sàng đối mặt với nó, sẵn sàng sửa chữa nó. Tôi lớn lên từ người cha nghiêm khắc và có phần độc đoán, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. có lẽ, tôi đã trưởng thành.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mẫu 5
Tất cả chúng ta đều biết rằng quá trình trưởng thành và phát triển của con người là vô cùng kỳ diệu và thú vị. bản thân chúng ta cũng thấy mình đang trưởng thành ở một khía cạnh nào đó, không chỉ về thể chất mà còn cả về tinh thần. Bản thân tôi cũng vậy và tôi cảm thấy mình già hơn.
tên tôi là ngan, năm nay tôi mười bốn tuổi. Năm sau tôi sẽ phải cởi bỏ khăn quàng đỏ để tham gia vào đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh. Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến tôi thực sự phấn khích. thật kỳ lạ khi được trải nghiệm cảm giác lớn lên từng ngày. khi tôi vào lớp một, tôi là một cậu bé và tôi thấp nhất trong lớp. được bố mẹ mua cho ăn sữa chua phomai bổ sung canxi để cải thiện chiều cao khiêm tốn nhưng không nhiều. suy nghĩ của tôi lúc đó rất trẻ con, dù nói gì cũng không nghĩ nhiều đến cảm xúc. Lúc đó tôi còn ngây ngô lắm, cười nói suốt ngày. Tôi còn nhớ bố và mẹ tôi nói ở tuổi đó não bộ đang phát triển nên mỗi lần chạm vào tôi đều thắc mắc, nhưng sau đó tôi thấy mình hỏi nhiều quá và hơi ngớ ngẩn. thêm vào đó là sự rụt rè, nhút nhát của một đứa trẻ nghịch ngợm như tôi. sau đó, từng chút một, tôi chuyển sang lớp hai. rồi lớp 3 nhưng chiều cao cũng chỉ cải thiện được một chút, tư duy và câu hỏi cùng tầm khó hiểu hơn. sau đó là lớp bốn và lớp năm. Tôi biết nó là gì để học những điều mới. Tôi bắt đầu biết quan tâm và chia sẻ những niềm vui nỗi buồn với bạn bè và gia đình, tôi hiểu được quy luật của tự nhiên. Sau năm năm học tiểu học, tôi phải học ở một trường có thứ hạng cao hơn là trung học. Đối với tôi, đó là một bước ngoặt rất lớn đối với con người của tôi. Tôi bắt đầu phát triển về chiều cao và thể lực. bố mẹ tôi mừng rỡ nói: “vậy là con gái hết cách rồi”. và bây giờ con không cần nhờ người nhặt đồ khi lên cao, không phải uống nhiều sữa hay nhón gót khi phải viết lên bảng. Bên cạnh đó, tôi rất khỏe mạnh. Tôi xoay sở để tự mở nắp chai và mang theo một chồng sách địa lý yêu thích của mình. Từ bước ngoặt này, tôi đã học được cách làm nhiều thứ. Em biết tích cực hơn trong học tập, táo bạo hơn, biết dùng từ ngữ để lập luận cho riêng mình. Tôi biết và hiểu những lời trấn an cha mẹ khi họ đau đớn. rồi sau hai năm, em hiện đang học lớp 8, em hiểu khái niệm về chữ học rõ ràng hơn, chú trọng hơn vào sách vở. vì em thích đọc sách nhưng em chỉ muốn ngồi một mình và lặng lẽ bật chiếc đèn bàn chỉ soi sách và cuối cùng em phải gánh hậu quả cho đôi mắt của mình. Tôi không còn sợ hãi về chủ đề tình dục, điều mà tôi cho là không tốt với tâm lý khi còn nhỏ. Tôi tự hiểu quy luật của con người, kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua; biết suy luận và sử dụng đồng tiền một cách chính xác và suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều. Tôi đã biết cách tiết kiệm tiền để mua tài liệu học tập và tham khảo. hiểu được giá trị của đồng tiền trong xã hội ngày nay. Tôi cảm thấy mình như một người lớn thực sự.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành. không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Cùng với đó, em sẽ nỗ lực học tập thật tốt để xứng đáng là con ngoan, trò giỏi của cô bác kính yêu.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 6
Cuộc sống của con người thay đổi theo thời đại, mỗi lứa tuổi có một thiên chức khác nhau. những người dưới mười sáu tuổi được coi là trẻ em, những người trên mười tám tuổi được gọi là thanh niên. vòng đời của con người thay đổi theo thời gian, tưởng chừng như hình dáng, tướng mạo của đứa trẻ khi lớn lên vẫn vậy, nhưng đó chỉ là suy nghĩ tùy theo mỗi người. một ngày nào đó họ sẽ nhận ra rằng họ đã trở nên khác trước. Tôi cũng vậy. Đã tám năm kể từ khi tôi bước vào trường tiểu học, nhưng sau đó tôi nhận ra: ‘Tôi đã lớn rồi’.
Đã tám năm ở trường kể từ khi tôi bắt đầu vào lớp một. những ngày đầu tiên đi học các em vẫn còn hư hỏng, lo lắng và cảm thấy không muốn xa mẹ chút nào. Mỗi ngày, mẹ đều nắm tay, dắt tay em từng chút để đưa em đi học. Khi đó, tôi học lớp 1, năm đầu tiên được tham dự một lễ khai giảng long trọng và hoành tráng, lúc đó tôi rất bất ngờ. và rồi tám năm trôi qua không sao, tám năm chứng kiến cảnh tượng đó trong ngày khai trường chẳng có gì đặc biệt đối với tôi. Khi tôi lên lớp bảy, mẹ không còn nắm tay tôi đến trường nữa, tôi không còn sợ hãi hay lo lắng nữa vì những điều này đã quá quen thuộc với tôi. và điều đó khiến tôi cảm thấy rằng sau tám năm, tôi cũng đã trưởng thành.
Những ngày đầu, mẹ cô vẫn ủng hộ cô, mẹ cô dẫn cô đến trường, cô vừa đi trên con đường gia đình vừa cùng mẹ nói chuyện vui vẻ. những khoảnh khắc rất đáng nhớ thực sự. và sau đó là thời gian để tự mình lo liệu mọi thứ như học bài, dọn dẹp cặp, dọn phòng, v.v. riêng tôi. không cần phải yêu cầu giúp đỡ nữa. nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy đã trưởng thành. Tôi đã cao hơn, nặng hơn, biết suy nghĩ hơn, biết cách điều chỉnh cơ thể, biết chọn những thứ cần thiết cho mình. đó chỉ là những đặc điểm khẳng định tôi khi trưởng thành. nhưng lớn cũng không có ích gì, bạn vẫn cần phải thông minh. làm thế nào để tôi biết tôi thông minh? Tôi có nhiều kiến thức hơn, tôi biết cách sửa chữa sai lầm, tôi biết điều gì sai, điều gì là đúng. Tôi dễ tiếp thu mọi thứ xung quanh hơn. Tôi biết rằng lớn lên có nghĩa là tôi có thể mắc sai lầm, nhưng ít hơn. Tôi biết cách rút ra bài học cho riêng mình và sửa sai.
Vì biết mình đang lớn nên tôi cảm thấy mình có ý thức hơn và không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai. đây là lúc em phải tự giác, để giúp đỡ bố mẹ và mọi người xung quanh thì em phải tự chịu trách nhiệm. Tôi đã phải tự giáo dục mình về mọi thứ. và tôi khẳng định rằng: “Tôi đã trưởng thành.”
trưởng thành là nghĩa vụ, trách nhiệm và ý thức tự giác của mỗi người. .Tôi cũng vậy. Tôi có sở thích và quyết định riêng cho tương lai của mình. Tôi rất hạnh phúc vì đã trưởng thành. và bây giờ tôi có thể tự hào nói với mọi người: “Tôi đã trưởng thành.”
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 7
năm nay tôi học lớp 8, là học sinh trung học phổ thông tại thành phố Hồ Chí Minh. Tôi nghĩ mình đã là một người trưởng thành trong những việc mình đã làm, mỗi ngày tôi càng thấy mình vững vàng hơn trong cuộc sống.
Tôi tự nhận thấy mình là một học sinh có đức tính kiên trì, trung thực, hòa đồng và quyết tâm làm hết sức mình để không bỏ sót điều gì. Tôi cảm nhận rõ ràng những trách nhiệm và những sai lầm mà mình đã mắc phải. Dù học không giỏi nhưng em tự nhận mình là một học sinh ngoan, luôn cố gắng đạt loại giỏi để bố mẹ vui lòng. tôi biết cách đặt ra những mục tiêu cho bản thân để phấn đấu và đạt được. Tuy đã thay đổi về ngoại hình, cao hơn một chút, khản cả giọng do vỡ giọng, suy nghĩ chín chắn hơn nhưng tôi vẫn thích đọc truyện tranh, xem phim hoạt hình. Những điều này giúp tôi không quên tuổi thơ của mình. Thật là niềm vui và tự hào khi trở thành người lớn!
Bạn có nhớ khi còn nhỏ, khi đi học, mẹ tôi thường nói: ‘Đã đến trường thì phải đi học ngay, đừng nghe người lạ nói gì, khi đến trường. kết thúc, đi thẳng về nhà và không dừng lại ở đây và ở đó. Cẩn thận kẻo bị lạc và bị người khác dắt đi, mẹ sẽ rất lo lắng, bây giờ con đã lớn không được nghe những lời này của mẹ, con cảm thấy thiếu một điều gì đó, khi con còn nhỏ mẹ vẫn quan tâm. đối với tôi và lo lắng, nhưng bây giờ đã khác vì tôi là người lớn, tôi phải biết cách tự lo cho bản thân mình trong bất cứ việc gì, ngày xưa mẹ tôi nuôi tôi, khi tôi lớn lên và ăn cơm. tự mình đi lấy và ăn, nhiều khi muốn quay lại như trước nhưng không được vì bắt đầu lớn rồi vì ai cũng phải trải qua giai đoạn bé mới biết đi rồi mới lớn. và tự lập khi đã trải qua một quãng đời lãng phí, nhìn lại tôi muốn làm nhiều việc có ích hơn cho xã hội để được xã hội ghi nhận và đánh giá cao.
Trong tương lai, tôi sẽ phải tự lo cho bản thân nhiều hơn từ việc học hành, chăm lo cho gia đình, kiếm tiền nuôi vợ con và bố mẹ già phải phụng dưỡng. Hôm nay, tôi sẽ bắt đầu tập tự chăm sóc bản thân vì tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 8
mỗi ngày trôi qua, tôi trưởng thành hơn một chút. Năm nay tôi mười ba tuổi. Khi còn trẻ, tôi thường nghĩ cho bản thân, nhưng năm nay tôi biết cách suy nghĩ chín chắn hơn và nghĩ cho mọi người vì tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.
Vài năm trước, tôi thường suy nghĩ rất bốc đồng, không suy nghĩ nhiều chiều nên thường làm tổn thương người khác. Ở nhà, tôi chỉ biết quanh quẩn trong phòng bấm điện thoại, không biết phụ giúp gia đình việc nhà. nhiều khi còn nóng giận, không cư xử với người thân trong gia đình. khi ra đường, tôi chỉ muốn thể hiện mình một cách nổi bật nhất nên quên mất những người xung quanh. Có thể nói tôi cực kỳ “bá đạo” (như cách gọi của giới trẻ ngày nay).
Và bây giờ, khi tôi về nhà, tôi luôn ở dưới phòng khách xem TV chờ mẹ đi làm hoặc chăm em bé để tôi có thể giúp mẹ. Tôi đã suy nghĩ chín chắn hơn, nghĩ đến hậu quả để không còn làm những việc xấu khiến người khác phải buồn lòng vì mình. khi ra đường, tôi đã biết cách kiềm chế cảm giác muốn bùng nổ để thể hiện mình với người khác. Tôi nhã nhặn và cư xử nhã nhặn hơn. và bây giờ, tôi cảm thấy mình không còn “hiếu chiến” nữa.
Có lẽ lý do tôi thay đổi như vậy là vì tôi nhìn thấy và cảm nhận được ánh mắt ghen tị, nỗi buồn và nỗi đau sau những gì tôi làm. trước đây và bây giờ, tuy chỉ cách nhau một hai tuổi nhưng tôi đã đủ thay đổi để người thân luôn tự hào về tôi, người ngoài sẽ có cái nhìn khác và thân thiện hơn về tôi.
Tôi sẽ cố gắng sửa đổi bản thân nhiều hơn ở hiện tại và trong tương lai. Tôi không còn muốn mọi người nhìn tôi là một đứa trẻ bướng bỉnh không hiểu chuyện nữa mà thấy tôi là một người trưởng thành và chín chắn hơn trong mọi việc. bởi vì tôi cảm thấy mình đã thực sự trưởng thành.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành – mô hình 9
Nhiều năm trôi qua, mỗi ngày tôi lại có một sự thay đổi mới. Mỗi tối trước khi ngủ, tôi luôn nghĩ “mình sẽ thay đổi khi soi gương vào sáng mai” như ngoại hình, hình thể, cân nặng, suy nghĩ và hành động của mình. như thế này cho đến khi anh ấy lớn lên.
Đúng vậy, mỗi chúng ta đều biết rằng khi còn nhỏ, chúng ta luôn có một điều gì đó mong muốn khi lớn lên chúng sẽ trở thành một người khác, trưởng thành hơn như bao người khác. tôi cũng vậy, từ khi tôi còn nhỏ bố mẹ tôi luôn ôm tôi vào lòng, cưng chiều tôi như trứng non. luôn được mọi người trong gia đình quan tâm, chăm sóc và yêu thương. Nói về quá khứ, tôi nhớ rằng khi tôi được một tuổi, tôi bị sốt. bố mẹ tôi rất lo lắng, chăm sóc tôi từng li từng tí không ngơi nghỉ. nhưng bây giờ thì ngược lại, khi ốm đau, bạn phải tự chăm sóc mình. Không chỉ vậy, khi tôi sáu tuổi, bước vào lớp một, tôi luôn cảm thấy khó chịu, lo lắng, sợ hãi trong lòng. vào lớp thì mẹ buông tay rồi đi về. Lúc đó tôi cứ khóc, nhưng sau đó tôi ngừng khóc và gặp những người xung quanh. Kể từ đó, tôi đã lau khô nước mắt mỗi khi bước vào lớp đầu tiên của năm học. Khi nghĩ về những điều này, tôi cảm thấy rất trẻ con, ngây thơ, trong sáng. Tôi không phải khi còn bé, nhưng cho đến nay tôi đã thấy sự thay đổi trong bản thân. không chỉ ngoại hình mà tính cách cũng có nhiều thay đổi. có sự thay đổi lớn trong cách ăn nói luôn cẩn thận và nhã nhặn hơn, không phù du. thái độ, cử chỉ đối với mọi người đã thay đổi, không còn gắt gỏng như trước, hay cáu gắt vô cớ, dễ nổi nóng. Tôi nhớ rằng trước đây tôi có một chút tức giận, nhưng bây giờ không phải như vậy nữa. vóc dáng của tôi trở nên cao hơn, mảnh mai hơn và thậm chí còn thanh lịch hơn trong cách tôi ăn mặc. tóc được chải cẩn thận. Điều đặc biệt hơn nữa là khi các giáo sư giảng bài trên lớp, tôi thấy mình rất dễ tiếp thu bài giảng của họ. trong khi trước đây, mỗi khi cô giáo giảng bài, tôi lại lăn ra ngủ. Đọc truyện linh thiêng, có lần tôi về nhà, ăn đến nỗi bực mình không ngủ được nên bị mẹ mắng cho một trận. ồ! Nghĩ lại những kỉ niệm xưa, sao tôi thấy mình thật ngốc nghếch và ngây thơ. và bây giờ, tôi thực sự nghĩ rằng bây giờ tôi đã thực sự trưởng thành.
Trải qua những kỉ niệm tuổi thơ, qua những bỡ ngỡ, bỡ ngỡ, em thấy mình đã trưởng thành một phần nào đó của con người mình, nhưng em luôn tâm niệm một điều: sẽ luôn phấn đấu học tập thật tốt để mai sau xây dựng đất nước trở thành giàu có hơn. và mạnh mẽ hơn.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành – mẫu 10
Trong gia đình, tôi là con út nên ở nước ngoài luôn được mọi người quý mến. Hầu như mỗi lần về nhà chơi, tôi không phải làm gì cả, chỉ ngồi chơi. Trái ngược với tình cảm yêu thương từ bà ngoại, dường như chẳng ai thương tôi cả. Tôi không biết tại sao, nhưng có lẽ đó là vì tình yêu mà tôi đã dành cho anh họ của tôi.
Mỗi khi có điều gì hay ho, tôi đến chơi, nhưng các cô gái không cho tôi chơi. Họ nói rằng tôi vụng về và tôi bị mất chơi. họ luôn nói tôi thụ động, vụng về, học không giỏi bằng anh họ của tôi. Dù thường xuyên bị mắng mỏ, chỉ trích vì chuyện này nhưng tôi không lấy đó làm buồn, vì bố mẹ tôi luôn ủng hộ và yêu thương tôi. Tôi lấy đó làm động lực để cho mọi người thấy rằng tôi không vụng về, thụ động, thô lỗ.
Thời gian trôi nhanh đến nỗi cái tên “cô gái vụng về” không còn nữa. thay vào đó là những lời khen ngợi. Tôi không còn là một cô bé vụng về hay bị trêu chọc nữa, giờ tôi đã là học sinh lớp 8 rồi!
Cha tôi đã từng nói với tôi: “người có ước mơ và kiên trì biến ước mơ thành hiện thực là người thành công”. Chính sau khi nghe những lời đó, tôi đã đặt ra cho mình những mục tiêu trong tương lai. Tôi đưa nó cho cha tôi xem, ông ấy cười và nói: “Tốt lắm, con yêu. mục tiêu bây giờ là có, cố gắng kiên trì! Những lời nói đó cũng là động lực để tôi tiếp tục cố gắng. Tôi nhớ rằng tám năm trước, tôi chỉ là một cô gái nhút nhát, thụ động, vụng về và học không giỏi. Tuy nhiên, 8 năm sau, tôi đã trưởng thành hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn. Em đã hoàn toàn thay đổi, bỏ lại lớp vỏ của một cô gái vụng về ngày xưa. bố mẹ tôi luôn hỏi tôi câu hỏi: “con muốn trở thành người như thế nào khi lớn lên?”. phản ứng của tôi luôn khác nhau giữa các năm. khi học lớp 1, tôi mơ ước được trở thành cô tiên trong truyện cổ tích. năm lớp ba và lớp năm, cô ước mơ trở thành một nhà khoa học. nhưng đến năm lớp 8, tôi chắc chắn ước mơ của mình là trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Lúc đó, tôi cảm thấy mình thực sự cần một câu trả lời chính xác cho những ước mơ và dự định trong tương lai. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.
Tôi không chỉ phát triển về mặt thể chất mà còn phát triển về mặt tinh thần. Tôi không còn thích những nơi ồn ào, không còn thích chơi game: những thiết bị điện tử mà tôi dành cả ngày để chơi, tôi không còn thích xem phim hoạt hình, đọc những câu chuyện vô bổ nữa mà giờ tôi thích những nơi yên tĩnh, vắng lặng hơn. Tôi bắt đầu thích viết nhật ký, đọc tiểu thuyết, vẽ tranh cả khi vui và khi buồn. Tôi có thể dành hàng giờ để nhìn vào một vật thể hoặc một cơn mưa. Tôi đã từng làm rất nhiều việc mà không nghĩ đến hậu quả, nhưng bây giờ trước khi nói một lời hay làm điều gì đó, tôi phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.
từng khiến bố mẹ buồn, lo lắng và thất vọng. Lúc đó, tôi không biết hành động của mình sẽ ảnh hưởng hay tổn thương đến bố mẹ như thế nào. chỉ cần làm những gì bạn muốn. Và ngay bây giờ, nếu bạn có thể cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước: quay ngược thời gian để tôi có thể sửa chữa tất cả những sai lầm mà tôi đã mắc phải. Tôi đã thực sự nhận ra rằng hành động của tôi có thể làm tổn thương những người yêu thương tôi đến mức nào. Tôi đã lớn tuổi chưa?
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành về mọi mặt: thể chất và tinh thần. trưởng thành không chỉ trong suy nghĩ mà còn trong từng lời nói, cử chỉ hay thậm chí là suy nghĩ về tương lai và cuộc sống của bạn. Tôi đã học được nhiều bài học, tôi suy nghĩ cẩn thận hơn và tôi có ý chí cho tương lai. có lẽ tôi đã lớn.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 11
trong cuộc đời, ai lớn lên cũng từng trải qua tuổi thơ, tôi cũng không ngoại lệ. Hôm đó tôi hạnh phúc lắm, may mắn được sống trong một gia đình êm ấm, được bố mẹ yêu thương, hạnh phúc ngập tràn. và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba năm tôi đã có thể làm được nhiều điều. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.
Mỗi năm khi tôi đến trường, bố mẹ tôi thường đưa tôi đến trường. nhưng năm nay tôi đạp xe đến trường một mình. hàng ngày tôi và “anh chàng” martin của tôi, người mà bố tôi tặng cho sinh nhật lần thứ mười ba của tôi, đều đến trường. Hai năm trước, con đường từ nhà đến trường rất quen thuộc khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để bố chở đi học. . Trái ngược với năm học này đối với tôi, cảnh vật hai bên đường đã thay đổi hẳn. một mình đạp xe đợi cơn gió nhẹ hôn lên má để lại trong tôi cảm giác tươi mát từ một ngày nắng. Thích hơn trời mưa, đạp xe dưới những hạt mưa, cũng những hạt mưa tạt vào mặt. Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy như chân mình săn chắc hơn. Trước đây, khi cha tôi đang lái xe, chiếc xe sẽ lao về phía trước mà không có một giây phút nào để ngắm cảnh. thành phố nơi tôi sinh sống, thành phố công nghiệp, nhịp sống hối hả mỗi khi học sinh tan học, hay công nhân tan trường. khi đó, trục đường chính dẫn vào thành phố, dòng người, xe cộ ngược xuôi. nhìn chúng từ trên cao như những con kiến phá tổ bò đi, không làm tôi sợ hãi như ngày xưa nữa. Thời gian trôi qua, tôi thấy mình hòa vào nhịp sống thành phố. Ngoài ra, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động. Mỗi sáng thức dậy, em không còn để mẹ đánh thức nữa mà đã biết bước ra khỏi giường, tự mình đắp chăn, giúp mẹ ăn sáng. Sau khi ăn sáng, tôi biết cách tự rửa bát đĩa của mình. hôm đó, khi chuẩn bị vào lớp, nhiều lần tôi để quên đồ dùng học tập vì học xong là đi ngủ ngay. Bây giờ, mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều cẩn thận kiểm tra thời khóa biểu và cất sách vở vào cặp. Đầu năm học này, bố mẹ tôi không còn quên hay nhớ tôi nữa. Nhiều lần bạn bè trong lớp xin nghỉ, tôi đều dũng cảm từ chối, vì sợ hôm nay lỡ bài, dẫn đến không hiểu bài. ngoài ra, bố mẹ buồn, thầy cô mắng, tự đánh gục mình. từng chút một tôi nhận ra mình đã có nhiều thay đổi biết cách tổ chức giờ học, không nóng vội, cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm. trong cuộc sống hàng ngày sợ làm phiền lòng cha mẹ, anh chị em. Mỗi ngày trôi qua tôi đều biết cách chăm sóc những người thân yêu của mình. Tôi biết làm thế nào để dạy cho bạn; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người khi họ có niềm vui và nỗi buồn.
Theo thời gian, tôi thấy mình già đi. tin tưởng vào bản thân và gia đình, nghĩ đến tương lai sự nghiệp vững vàng. muốn giúp đỡ gia đình và xã hội. Trên hết, hãy đầu hàng đất nước.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mô hình 12
Theo năm tháng, mỗi chúng ta sẽ dần trưởng thành. trưởng thành để nhận ra trách nhiệm của bản thân, không ngừng cố gắng quan tâm, giúp đỡ những người xung quanh. tôi cũng vậy, mỗi ngày tôi đều thấy mình trưởng thành hơn, trưởng thành hơn, đặc biệt là qua sự kiện đó.
Vụ việc xảy ra cách đây không lâu, ngay đầu năm học lớp 8 này. Năm nay mưa nhiều nên gia đình tôi cũng bị ảnh hưởng nhiều. cơn bão vừa rồi nước ngập cả nhà, cả nhà phải quất nước, kê đồ đạc lên … công việc thật không dễ dàng gì
Hôm đó, cả nhà tôi đi vắng, bố mẹ tôi đưa chị gái tôi lên Hà Nội học và tìm chỗ trọ trong hai ngày. vì vậy tôi là người duy nhất ở nhà. Tôi không sợ ở nhà một mình, vì bên cạnh tôi vẫn còn hee hee (chú cún cưng) luôn ở bên cạnh tôi như một người bạn. nhưng một điều hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra.
bầu trời đang trong xanh, bỗng nhiên nổi lên một cơn bão. trời tối sầm lại, mặt mày đen láy như đang giận chuyện gì đó. Tôi nhanh chóng lấy bao tải ra để gom lúa đang phơi ngoài hiên. nếu bạn đến muộn, tất cả sẽ bị hỏng gạo, cha mẹ bạn sẽ rất buồn. bao nhiêu thứ khác phụ thuộc vào các lĩnh vực này. khi tôi thu dọn xong cũng là lúc cơn mưa lớn ập xuống. Tôi nhanh chóng nâng những bao lúa lên cao. Chúng thật sự quá nặng so với sức của tôi, may mắn là lúc đó có chú năm hàng xóm đi ngang qua và giúp tôi khiêng chúng. rồi anh vội vã về nhà để thu dọn đồ đạc của gia đình.
mưa trắng xóa cả bầu trời, những giọt nước to và nặng không biết từ đâu rơi xuống. nếu là sớm hơn thì em rất vui và hạnh phúc, nhất định sẽ rủ em gái đi tắm mưa. nhưng giờ tôi ở nhà một mình, tôi rất lo lắng. nếu có bố mẹ ở nhà, dù có chuyện gì xảy ra, chúng vẫn luôn chạy đến lấy đồ, xếp đồ đạc. Tôi biết phải làm gì…?
Chân tay tôi bủn rủn cả chân tay không biết phải làm sao? mưa càng lúc càng nặng hạt, trời nặng hạt, không có dấu hiệu tạnh. nước đã ngập đến mép hiên và chẳng bao lâu nữa sẽ tràn vào nhà. Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, tôi quyết định rằng tôi phải làm một cái gì đó ngay lập tức để ngăn chặn nước tràn vào nhà. may mà đồ đạc trước bố mẹ tôi cất lên, giờ công việc của tôi nhẹ nhàng hơn. những món đồ nhỏ, tôi có thể lấy chúng, tôi cất chúng lên giường, để trên nóc tủ. Tôi nhanh tay túm lấy đống quần áo cũ tạo thành một chiếc ghế dài chắc chắn để nước khi tràn vào sẽ ngấm vào quần áo. nhưng nếu mưa to nó vẫn thấm vào bên trong nên mình cũng kiếm thêm gạch xung quanh nhà để lót thêm sau khăn. công việc hơi chậm, nhưng tôi đã xoay sở để ngăn nước ra khỏi nhà.
công việc đã xong. hee hee và mình ngồi ngắm mưa mong bố mẹ sớm về. giá như bây giờ có bố mẹ ở nhà thì hay biết mấy. nhưng tôi cũng thầm vui, mỉm cười vì đã giúp được bố mẹ. trời đổ mưa khoảng 1 tiếng rưỡi rồi tạnh hẳn. nước dâng lên và tràn ra một ít bên trong nhà. Tôi đợi nước rút bớt rồi dùng khăn lau khô.
Hôm đó, bố mẹ tôi về sớm hơn, họ về lo lắng, chăm sóc tôi, quán xuyến mọi việc trong nhà. nhưng khi thấy anh dọn dẹp, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi mừng vì tôi an toàn, và tôi mừng vì tôi không chỉ là một đứa trẻ lớn không biết giúp đỡ bố mẹ. mẹ ôm tôi và nói nhỏ:
– con gái tôi đã thực sự trưởng thành
Lúc đó, tôi rất xúc động và trong lòng tôi hạnh phúc và vui sướng vô cùng.
mỗi đứa trẻ đều có cách lớn lên của riêng chúng. Đối với tôi, trưởng thành là khi tôi phụ giúp gia đình và chia sẻ những mối quan tâm của mình với bố mẹ. Tôi chỉ muốn mình trưởng thành nhanh hơn, vững vàng hơn để làm chỗ dựa vững chắc cho bố mẹ trong tương lai.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – người mẫu 13
Để chuẩn bị cho ngày đầu tiên của năm học, hôm nay mẹ nói với con: “Con gái ơi, sắp đến giờ kiểm tra rồi, con chuẩn bị góc học tập thật kỹ nhé! Mẹ lớn rồi! Năm nay con cố gắng lên nhé! sửa nó một mình! “
Nghe lời mẹ, cô ấy hăng hái bắt tay vào việc sắp xếp cặp sách của mình, và bất ngờ làm rơi một bức ảnh cũ của cô ấy hồi lớp năm. Khi tôi nhìn thấy bức ảnh, tôi đã rất ngạc nhiên. trời ơi, bây giờ khác xưa rất nhiều, tôi thích thú ngồi trước gương để so sánh mình bây giờ và ngày xưa!
nhớ hồi học lớp 5, mình còn là một cô bé đang ngấp nghé do thay răng sữa mà răng mới chưa vào, còn phải đi chụp gấp để chuẩn bị ra trường. sơ đẳng. kiểm tra. Bức tranh trên tay cô là một cô gái với đôi mắt ngơ ngác, e thẹn, xen lẫn sự lơ mơ hay e thẹn. mái tóc ngắn ôm lấy đôi má phúng phính của cô ấy, trông cô ấy giống như một con búp bê mẫu giáo vậy! nhưng thực sự hôm đó khi đi chụp ảnh mình cũng bối rối không biết làm sao để che đi chiếc răng bị khuyết của mình, đồng thời cười rất nhiều. Lúc đó, tôi thậm chí không thể mỉm cười đáp lại, cuối cùng … đây là một bức ảnh hài hước!
nhưng lúc này trong gương lại xuất hiện một cô gái trẻ, tóc dài óng ả, môi hồng nhếch lên như đang chuẩn bị mỉm cười với mọi người, khiến mỗi lần gặp người lạ, cô đều phải cau mày nhìn. nghiêm túc! Hơn nữa, tay và chân của tôi như dựng lên, khiến cho những bước đi của tôi đôi khi có cảm giác như sắp ngã. quần áo giống hệt trai làng, mỗi cái áo mới mẹ anh đều may cho anh, chỉ sau vài tháng mặc vào, mùi vị vừa vặn.
Tôi đang nghĩ về điều đó thì chuông điện thoại reo, mẹ tôi nhấc máy lên nghe và sau đó bà nói:
– cậu bé, giáo viên của lớp muốn gặp cậu để làm việc, con trai!
Tôi lo lắng lấy điện thoại từ tay mẹ. cô ấy nói:
– “ngoc! Mình rất tin tưởng ở bạn về khả năng học hỏi, tính tự chủ, tính kỷ luật và nhiệt tình với công việc nên cố gắng giúp bạn vượt qua giai đoạn xét duyệt này. Cho vay vẫn chưa khỏe lại sau khi mổ ruột thừa bạn ạ. ! nếu cậu đồng ý nhận công việc này, tớ cũng xin phép mẹ cậu, cho tớ đi học muộn, tuần sau mỗi ngày 30 phút nhé.!
Vì sự tin tưởng của bạn, tôi rất xúc động nói:
– vâng, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ bạn, để không phụ lòng tin của bạn!
Sau khi tôi chấp nhận lời đề nghị, anh ấy đã cho tôi thêm một vài lời khuyên và sau đó nói: “Tôi cần gặp mẹ tôi để nói chuyện nhiều hơn!”
nói xong thầy bảo tôi đưa máy cho mẹ, tôi chuyển máy cho mẹ, nhưng tôi vô cùng hạnh phúc khi nhận được sự tin tưởng của cô giáo chủ nhiệm. Sau khi nói chuyện với cô ấy, mẹ tôi đến gần tôi và vuốt tóc tôi và nói:
– đó là nó! Tôi đã trưởng thành, được thầy giao công việc là một vinh dự, đồng thời cũng là một thử thách! cố gắng lên em yêu!
<3 loay hoay, chân cô bé bị nhầm với một trong những đôi giày của mẹ, khiến cô bé bủn rủn chân tay thật buồn cười!
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mẫu 14
mỗi chúng ta cuối cùng phải trưởng thành và vững bước trên con đường tương lai phía trước; bạn không thể mãi mãi trẻ con, tin tưởng cha mẹ hoặc người khác. Ý thức được điều đó, bản thân tôi cũng đã cố gắng thay đổi rất nhiều và tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn.
Trường học không chỉ mang đến cho tôi những kiến thức bổ ích mà còn giúp tôi nhận ra nhiều điều, từ đó hoàn thiện bản thân để trưởng thành hơn. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong bản thân. Tôi cao hơn trước rất nhiều, so với tuổi mười bốn, mười lăm, tôi có chiều cao và sức khỏe vượt trội hơn hẳn người khác nhờ thường xuyên tập thể dục. giọng của mình cũng thay đổi nhiều rồi, không còn trong trẻo của trẻ con nữa mà tuổi dậy thì giọng mình ấm hơn và hơi bị ngộp, nhưng điều đó không khiến mình tự ti mà còn rất vui vì đã chứng minh được điều đó. đã đến tuổi trưởng thành và như một lời nhắc nhở hãy hành động trưởng thành hơn trước.
Sự trưởng thành và chín chắn của tôi không chỉ ở sự thay đổi về ngoại hình mà còn thể hiện rõ hơn trong tính cách và hành động của tôi. Tôi không còn là thằng mê trò chơi điện tử hay tranh giành đồ chơi với bạn nữa. Bây giờ, tôi giống như một người anh trai thực sự. Tôi giúp bố mẹ việc nhà, chơi với anh trai khi họ bận, và làm tất cả những việc cá nhân của tôi mà không cần ai nhắc nhở hay phàn nàn. Tôi quan tâm hơn đến cảm xúc của người khác, tôi quan tâm đến mọi người khi họ buồn vui, tôi an ủi và chia sẻ với họ. Tôi cũng quan tâm đến ngoại hình của mình nhiều hơn. Trước đây, chỉ có mẹ mua quần áo và dụng cụ cho tôi, nhưng bây giờ tôi có thể chọn cho mình những bộ quần áo và vật dụng phù hợp với bản thân và cảm thấy tự tin khi mặc chúng. Tôi bắt đầu hình thành những sở thích mới, “người lớn” hơn. Khi mẹ nấu ăn, tôi thường đứng bên cạnh để xem và giúp mẹ, vì vậy nấu ăn rất vui. Con nhờ mẹ dạy nấu các món từ dễ đến khó và con nấu ăn khá ngon, không lo đói khi bố mẹ vắng nhà và khi có gia đình nhỏ con có thể tự nấu ăn. vợ và con của anh ấy. và chính những sở thích, những điều giản dị đó lại khiến tôi yêu đời hơn.
Sự trưởng thành không tự nhiên mà có. Đó là cả một quá trình tích lũy, rèn luyện và cho tôi nhiều bài học kinh nghiệm. Tôi lớn lên sau khi mắc lỗi lầm lớn với cha mẹ. Khoảng một năm trước, tôi vẫn còn là một đứa trẻ ham chơi, vô tư và chỉ quan tâm đến những sở thích, thú vui của mình. Mê trò chơi điện tử đến mức thường xuyên lén ba mẹ trốn học để ngồi vào tiệm online chơi game xong. lần đó một người anh trai đã thách thức tôi một trò chơi. Tôi đồng ý với lẽ thường. hôm đó tôi trốn học không suy nghĩ gì và chơi với nó cả đêm cho đến ngày hôm sau mà không về nhà hay đi học. Tôi không biết bố mẹ tôi lại lo lắng cho tôi như vậy. Trưa hôm sau, tôi bình thản về nhà, dù biết bố mẹ sẽ mắng nhưng tôi không sợ gì cả. nhưng khi bước vào nhà, mọi thứ khác xa với tưởng tượng của tôi. Hình ảnh khiến tôi chú ý là hình ảnh mẹ ôm mặt khóc, bố tôi đầy mệt mỏi và lo lắng. Tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mẹ tôi chạy đến ôm tôi và khóc. Tôi chết lặng không biết phải làm sao, mãi sau này mới biết bố mẹ cho rằng tôi bị bắt cóc hoặc có chuyện không hay nên vô cùng lo lắng, chạy khắp nơi để tìm tôi. Ngày đó, sau khi nhận lỗi với bố mẹ, bố tôi đã nói một câu mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên: “Là đàn ông, ít nhất là đừng làm cho những người yêu thương mình phải khóc, phải lo lắng”. Tôi đã hiểu và nhận ra lỗi lầm của mình và xin lỗi bố mẹ. Từ hôm đó, em đã tự hứa với lòng mình sẽ quyết tâm dừng cuộc chơi, học thật giỏi để bố mẹ yên lòng. Tôi lo lắng cho gia đình nhiều hơn, tôi cố gắng mọi thứ nhiều hơn và nỗ lực đó giúp tôi tốt hơn và hạnh phúc hơn.
Nếu không có sai lầm, con người sẽ không thể phát triển. Vì vậy, mỗi chúng ta hãy cố gắng rút ra bài học và sửa chữa những sai lầm của mình trước khi quá muộn để sống một cuộc sống tốt hơn và trưởng thành hơn.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – mẫu 15
Ai trong chúng ta cuối cùng sẽ trưởng thành? bạn định nghĩa thế nào về sự trưởng thành? khi nào bạn thấy mình trưởng thành? Khi bạn biết giúp đỡ bố mẹ, khi bạn làm được điều gì đó cho mình hay khi bạn thấy mình cao hơn nửa cái đầu? Riêng tôi, tôi thấy mình đang trưởng thành từng ngày, từng ngày. đặc biệt là từ khi tôi có thể chăm sóc mẹ trở lại.
Ngay từ khi con cất tiếng khóc chào đời, con đã được che chở, chăm sóc trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Từ bữa ăn đến giấc ngủ, từ việc nhỏ đến việc lớn, cha mẹ luôn là người sẵn sàng chủ động lo lắng, giải quyết. trong tình yêu thiêng liêng ấy, tôi lớn lên từng ngày. Thời gian trôi qua, một ngày cuối cùng cũng đến khi tôi có thể chăm sóc mẹ một lần nữa.
nửa đêm, tôi cảm thấy nhiệt độ tăng lên nhiều hơn, cơ thể dường như ấm lên. Tôi khó chịu vùng vẫy để nhận ra rằng vòng tay mẹ ôm tôi thật ấm áp. Tôi lắc nhẹ, nhưng mẹ tôi không tỉnh dậy. Bình thường chỉ cần động đậy một chút là mẹ đã tỉnh rồi. lo lắng, tôi đưa tay định sờ trán mẹ thì thấy nóng như lửa đốt, tôi hốt hoảng nhận ra mẹ sốt cao. lúc chiều mẹ đi mưa về, chắc mẹ bị mưa ướt nên nửa đêm lên cơn sốt cao. bố đi làm xa, bình thường chỉ có hai mẹ con ở nhà.
Tôi nhớ những lần tôi bị ốm, mẹ ngồi cả đêm để thay khăn lạnh chườm trán cho tôi và hạ sốt, tôi nhanh chóng bước ra khỏi giường, lao vào phòng tắm, vơ lấy hai chiếc khăn sạch và a. chậu nước mát, ngồi vào chiếc ghế cạnh giường, vụng về lôi chiếc khăn ra đắp lên trán mẹ. chuyển đi đổi lại khăn, tôi vừa thay vừa sờ xem nhiệt độ có giảm không. phải đến khi thay chậu nước thứ 5, vầng trán nóng hổi của mẹ mới nguội dần. khuôn mặt trái xoan cũng bớt đỏ hơn, lông mày vẽ khi đã bị kéo dài quá mức. Tuy nhiên, tôi liên tục gọi cô ấy nhưng cô ấy không tỉnh dậy, tôi đoán cô ấy rất mệt, khi tôi sốt cao, tôi cũng như vậy, bất tỉnh.
Tôi trằn trọc với hai cái khăn tắm suốt mấy tiếng đồng hồ, đang định lăn ra ngủ như gà mổ thóc thì nghe tiếng gà trống gáy sáng từ mấy nhà bên cạnh. Mỗi khi ốm, mẹ nấu cháo hành để dễ tiêu, tôi quyết định chạy xuống bếp, làm theo hướng dẫn của nồi cơm điện có chức năng nấu cháo, vo gạo rồi đổ nước, cho hành lá vào tủ lạnh. , nhớ lần trước khi làm món ăn cô dạy, tôi cắt thành từng miếng nhỏ và rửa sạch, rắc muối lên rồi nấu cơm. trên nồi có chức năng nấu cháo, mẹ chỉ cần ấn vào nút đó. cháo đã chín, nhưng mẹ vẫn còn ngủ. Mẹ nêm nếm lại, thêm muối cho vừa ăn rồi múc ra tô lớn để cháo nguội. thấy trời quang mây tạnh, tôi mới mở cửa chạy ra hiệu thuốc gần nhà mua thuốc cho mẹ. cô bán hàng thấy vậy thì khen:
– dạo này bạn là người lớn rồi, bạn biết mua thuốc cho mẹ, khi nào con gái bạn sẽ như thế này?
Khi nhận được lời khen, tôi cũng mừng, nhưng nghĩ đến mẹ còn ốm, tôi lễ phép cảm ơn rồi chạy ngay về nhà. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi ngoài phòng khách, bưng bát cháo yến mạch để sẵn trên bàn. Tôi chạy ngay lập tức:
– Mẹ ơi, mẹ có thấy bớt khó chịu không? Bạn bị đau họng? Tôi mua thuốc cho mẹ. Nửa đêm, mẹ tôi sốt cao, tôi rất lo lắng.
Mẹ xoa đầu tôi, nhìn vào túi thuốc mẹ vẫn cầm trên tay và mỉm cười:
– Giờ tôi khỏe hơn nhiều rồi, con gái tôi ngoan lắm, biết chăm mẹ như thế. Tôi phải gọi cho bố và nói với ông ấy.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười hạnh phúc của mẹ, tôi thấy lòng mình cũng trào dâng một cảm giác hạnh phúc và vui sướng. Đó là lúc tôi cảm thấy rằng tôi đã trưởng thành. Tôi không còn phụ thuộc vào mẹ tôi mãi mãi, tôi biết cách chăm sóc mẹ khi mẹ bị ốm và bố tôi không có ở nhà. Tôi nấu cho mẹ một ít cháo ngon, khiến mẹ cười vui như nắng xuân ấm áp. có lẽ tôi đã lớn.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – người mẫu 16
thời gian giống như một chiếc xe vô hình lăn bánh. Rồi một buổi sáng thức dậy, tôi ngỡ ngàng thấy hai chữ “lớn lên” gần gũi với mình đến thế. từng sự thay đổi dần hiện ra như những thước phim quay chậm, những hình ảnh về quá trình trưởng thành của tôi. và tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.
Tôi đã nhìn vào người trong gương. khuôn mặt ngây thơ trong sáng ngày nào giờ đã thanh thoát, có đường nét hơn. cô bé nhút nhát ngày xưa giờ đã cao bằng bố, cao hơn mẹ. giọng nói của tôi trở nên rõ ràng và nữ tính hơn. Tôi có thể hát những bài hát yêu thích của mình mà không ngại ngùng như khi còn nhỏ.
điều đặc biệt là tôi đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động. chủ nghĩa trẻ sơ sinh bốc đồng đã thay đổi trong những năm qua. trước khi làm việc gì cũng biết cân nhắc, suy nghĩ, biết việc gì nên làm và không nên làm. Tôi cảm thấy một tinh thần trách nhiệm và kỷ luật tự giác cao hơn trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Hồi nhỏ, mẹ phải cằn nhằn mãi tôi mới chịu dậy cầm chổi quét nhà, hay giúp mẹ việc này, việc kia. bây giờ thì khác, hễ thấy nhà bẩn, có bụi là em chủ động lấy chổi quét nhà, khi rác đầy thì em chủ động đổ rác. Tôi học được từ mẹ cách nấu những món ăn đơn giản và cách tự giặt giũ, giặt ủi quần áo. mỗi sáng khi gà trống gáy, mặt trời đã vén rèm đánh thức phương đông, mẹ không cần mất thời gian đánh thức con nữa. Tôi thức dậy một mình, chạy vài vòng quanh sân để tập thể dục.
Không chỉ những điều nhỏ nhặt như vậy, nhờ học tập mà tôi đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều. Trước đây, mỗi khi đi học về mệt, tôi đều bỏ qua bài tập và lăn ra ngủ. nhưng không phải bây giờ, sau khi về nhà, tôi sẽ dành thời gian làm việc và chuẩn bị. Tôi cẩn thận và có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Không cần thầy cô hay bố mẹ nhắc nhở, em vẫn tập trung học tốt.
Dấu mốc quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của tôi có lẽ là khi tôi biết cách quan tâm và yêu thương mọi người hơn. Tôi bắt đầu để ý và theo dõi mọi người, phát hiện ra nhiều điều ý nghĩa. Tôi không còn đòi hỏi một món đồ chơi hay những bộ quần áo mới như trước nữa vì tôi hiểu được những vất vả và hy sinh thầm lặng của bố mẹ. Bình thường, chỉ vì một chuyện nhỏ, tôi và chị gái lại cãi nhau to, bố mẹ tôi rất bực mình. nhưng sau đó tôi đã hiểu và nghĩ khác. Nếu chị mình thích món gì thì mình sẽ không bàn. Lần đầu tiên mẹ mua hai đôi tất mới mà tôi không thèm mua, thật tuyệt vời. cho đến khi tôi nói:
– Em là người lớn, anh sẽ phụ lòng em. chỉ cần chọn màu bạn thích nhất.
cô ấy với lấy đôi tất màu hồng của mình, lẩm bẩm:
– xin cảm ơn!
Ngay lúc đó, tôi vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. cảm giác được làm chị đại hóa ra thật tuyệt vời. bố mẹ nhìn hai chị em hòa thuận, yêu thương, ánh mắt cũng bất giác ánh lên niềm vui và hạnh phúc. sau sự việc đó, tôi càng yêu những người xung quanh mình hơn. bố mẹ tôi cũng cảm thấy an toàn khi họ có việc kinh doanh, để hai chị em tôi ở nhà.
lớn lên, trưởng thành có nghĩa là biết những sai lầm mà mình đã mắc phải. Tôi nhớ về quá khứ và hối hận về những điều tồi tệ mình đã làm. Từ những điều đó tôi đã rút ra được nhiều bài học kinh nghiệm quý báu, tự phê bình và quyết tâm rèn luyện tốt hơn nữa. điều tuyệt vời nhất là khi tôi bắt đầu có những hoài bão, những ước mơ về tương lai của mình. cô ước mơ trở thành một phóng viên, với chiếc máy ảnh trên tay và đi khắp nơi, ghi lại những câu chuyện của nhiều mảnh đời khác. Tôi đặt mục tiêu, vạch ra kế hoạch và tạo dựng niềm tin vững chắc cho những ước mơ, hoài bão đó. Tôi luôn tin, chỉ cần mình nỗ lực hết mình, nỗ lực không ngừng. một ngày nào đó, thành công sẽ mỉm cười với tôi.
Tôi nhìn mình trong gương, mỉm cười mãn nguyện với con người hiện tại của mình. Dù nhiều thứ đã thay đổi nhưng tôi vẫn là tôi. Tôi thấy mình ngày càng phát triển và tôi rất vui vì sự phát triển đáng kể đó.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành – người mẫu 17
ai đó đã từng so sánh con người với một cái cây xanh, nó phải trải qua quá trình bứt ra khỏi các lá mầm để lớn lên và phát triển. như thể đến một lúc nào đó, ta chợt thấy mình không còn như những chồi non yếu ớt trước giông tố nữa mà thực sự bám trụ vững chắc vào đất mẹ, là lẽ sống. Đó là lúc tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.
Có ai đã từng tự hỏi ý nghĩa của việc lớn lên là gì không? Đó có phải là lúc tôi thấy mình suy nghĩ chín chắn hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, trở nên bao dung và chấp nhận lỗi lầm của người khác, và hơn hết là biết mình phải làm gì cho tốt? Điều tốt nhất cho bạn? Đó là lúc tôi học được rằng cuộc sống không bao giờ công bằng và cần phải chấp nhận những sự thật khó chịu. rồi mới là khi mình biết vượt qua chông gai để đi và tin tưởng vào con đường đã chọn? cây non mà nó từng là mạnh mẽ hơn trước khi các sự kiện ảnh hưởng đến cuộc sống.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành khi đột nhiên đau lòng trước mái tóc bạc trên đầu của mẹ. người mẹ chăm sóc tôi mấy tháng qua đã có dấu hiệu của tuổi tác. Tôi chợt thấy mình quá cẩu thả khi không quan tâm đến những vết chân chim ngày càng xuất hiện nhiều trên gương mặt của mẹ. mái tóc hoa râm khiến tôi giật mình, khiến tôi nhận ra rằng mình cần phải chăm sóc những người thân yêu của mình trong khi còn có thể. Tôi cần trưởng thành hơn trong suy nghĩ, cần biết dành tình cảm cho những người đã vì tôi mà trao đi tất cả.
Tôi cảm thấy mình đã lớn hơn và biết bao dung hơn và hiểu được lỗi lầm của người khác. ai đó đã từng nói rằng sức mạnh của đất là tích tụ và tích tụ, sức mạnh của nước là để lấp đầy, sức mạnh của gió là để rửa sạch, sức mạnh của lửa là để đốt cháy. và sức mạnh của sự tha thứ, vượt qua cả đất, nước, gió và lửa, là sức mạnh của sự chữa lành. Tôi cảm thấy tuyệt vời khi đối mặt với lỗi, tôi biết cách buông bỏ để giữ gìn những mối quan hệ tốt đẹp. Con gái nhỏ của tôi vốn hay cáu gắt, hay rơi nước mắt, hay lém lỉnh, giờ đã biết gạt cái tôi của mình sang một bên để dành sự bao dung, độ lượng cho người khác.
Trên hết, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành khi nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình. Tôi biết tính toán hơn, biết tỉnh táo hơn, tôi biết điều gì tốt và điều gì không nên làm. Tôi biết cách xác định mục tiêu của mình và chúng luôn nhắc nhở tôi phải tìm ra con đường vững chắc nhất để đạt được điều mình muốn. Tôi không còn lười biếng và bất an về tương lai nữa, tôi biết cách để bản thân không bị nản lòng trong cuộc sống.
trưởng thành không chỉ là sự trưởng thành về thể chất, mà hơn hết là sự trưởng thành về mặt tinh thần. sự trưởng thành của tôi, có lẽ, là chưa đủ, nhưng nó đánh dấu một cột mốc quan trọng mà tôi cần phải trưởng thành hơn nữa. đó là điều thiết yếu mà mỗi con người phải trải qua.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành – người mẫu 18
Anh không còn là một đứa trẻ ngây thơ và trong sáng như trước nữa. Bây giờ em đã là một cô bé học lớp 8, cũng đã 14 tuổi. Và sau đó tôi muốn nói với tất cả mọi người, cha mẹ và bạn bè của tôi, rằng “Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành.” đó là sự tự nhận thức về bản thân, về những thay đổi của bạn theo hướng tích cực. “Trưởng thành” ở đây không chỉ ở vẻ bề ngoài mà điều quan trọng là sự trưởng thành, chín chắn trong tâm hồn mỗi người.
Sau gần 15 năm cuộc đời, tôi không còn là đứa trẻ hay phàn nàn và khóc lóc như trước nữa. Tôi lớn lên, không thấp hơn em gái mình bao nhiêu.
Hơn nữa, nhận thức của tôi về thế giới xung quanh không còn ngây thơ và hồn nhiên như trước nữa, tôi nhìn cuộc sống dưới góc độ đều đặn, bản chất, chiều sâu và chiều sâu của nó. Cuộc đời này không còn là một màu hoa hồng tươi đẹp như trước đây tôi vẫn thấy, đó là một cuộc sống phức tạp, đầy rẫy kẻ cao người thấp, đẹp xấu, tốt xấu, anh hùng và bi kịch … tất cả các Mặt đối lập của cuộc sống cùng tồn tại và chuyển hóa lẫn nhau, vì vậy cần hết sức tỉnh táo và can đảm để đi theo điều thiện, hướng tới chân lý. và chính nhận thức đó cũng là một phần giúp tôi rèn luyện lương tâm, tâm hồn mình. với cái nhìn đa chiều về cuộc sống, con người đa diện, tôi có cái nhìn toàn cảnh về cuộc sống, tôi nắm bắt được thực chất để có cách ứng xử hợp lý. Đó là cách tôi lớn lên.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn vì tôi đã hiểu thêm về bản thân mình. mỗi con người không đơn giản như chúng ta thấy trên bề mặt. Đó là một tiểu vũ trụ đầy bí ẩn đang chờ được khám phá bởi những người lữ hành. và tôi cũng đã và đang đi những bước đầu tiên để khám phá tâm hồn mình. khi hiểu bản thân, em sẽ nhận thức được bản thân từ tính cách, phẩm chất, sở thích… ngoài ra, em cũng phát hiện ra những khả năng và hạn chế của bản thân, từ đó đánh thức những ý tưởng mới, những khả năng tiềm ẩn, những mong muốn sâu sắc. thực tế là khi tôi hiểu bản thân mình, tôi sẽ sống cuộc sống của chính mình. hiểu rõ bản thân có nghĩa là mình nhận thức được những điểm mạnh và hạn chế của bản thân để từ đó tìm cách hạn chế hoặc phát huy nhằm định hướng cho mình những mục tiêu và giá trị trong cuộc sống. có như vậy thì việc lựa chọn con đường đi đúng không quá khó, mình là chủ cuộc đời mình chứ không ai khác. hiểu bản thân cũng là cách để chia sẻ và kết nối với những người xung quanh, ngọn lửa trong tôi khi tìm được sự hòa đồng với cộng đồng chắc chắn sẽ phát huy tối đa sức mạnh tiềm ẩn của tôi.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn vì giờ đây tôi đã biết cách thổi bùng lên ngọn lửa của tình yêu, niềm đam mê và niềm tin vào bản thân. tình yêu là thước đo của sự trưởng thành được nhà văn v. Hugo từng tâm niệm: “trên đời chỉ có một điều duy nhất, đó là yêu nhau”. khi tôi yêu bản thân mình hơn, tình yêu mà tôi dành cho những người xung quanh tôi cảm thấy thật bình yên và nhẹ nhõm. khi mình biết yêu thương nhiều hơn, mình thể hiện điều đó bằng những hành động chân thành: gánh vác trách nhiệm, chia sẻ, động viên, mở rộng vòng tay khi ai đó gặp thất bại, tổn thương, giúp đỡ và yêu thương những người thân yêu hơn. Chính tình yêu chứ không gì khác khiến tôi trở nên con người và cao cả hơn. Hơn cả một triết lý mà tôi nhận ra là để yêu thương và lan tỏa chân thành thì bạn phải biết hy sinh. 14 tuổi, tôi cũng phần nào tìm được đam mê, ước muốn và khát vọng của chính mình. Cùng với ngọn lửa của niềm tin và tri thức, tôi sẽ nỗ lực hết mình để nhóm lên những ngọn lửa đang tiềm ẩn. và cảm ơn cuộc sống, những người xung quanh đã góp phần vào sự trưởng thành của tôi.
Bây giờ, tôi cảm thấy mình chỉ mới phát triển được một phần rất nhỏ. con đường đời còn dài lắm chông gai, tôi luôn tự nhủ mình phải chân cứng, đá mềm mới bước vào đời.
Tôi cảm thấy như mình đã trưởng thành – người mẫu 19
mỗi ngày trôi qua với biết bao biến cố, bao thăng trầm khiến con người ta ngày càng trưởng thành hơn, tôi cũng vậy. Tôi thấy mình của hiện tại có rất nhiều điểm khác so với quá khứ ngây thơ và khờ khạo. Tôi đã thực sự trưởng thành. những thay đổi trong tôi chủ yếu là tích cực, hãy để tôi kể cho bạn nghe về quá trình trưởng thành của tôi.
thời gian trôi nhanh quá, chỉ khi còn bé thơ bập bẹ nói chuyện bập bẹ gọi mẹ, hôm nay, tôi đã trở thành học sinh lớp 8 so với những năm cấp 1, tôi thấy mình thay đổi rất nhiều, đặc biệt là về ngoại hình. khi tôi còn học mẫu giáo, tôi được coi là thấp nhất trong lớp. Tuy nhiên, bây giờ, khi cơ thể phát triển, chiều cao của tôi tăng vọt, tăng nhanh đến mức mỗi lần họ hàng đến thăm tôi đều phải trầm trồ khen ngợi: “Thằng này cao lên rồi nhỉ? đúng vậy, chiều cao hiện tại của tôi là một mét tám mươi mốt. mẹ tôi hay nói đùa: “đi thi người mẫu cũng được!”. nhưng chiều cao chỉ là một trong những thay đổi đầu tiên khi tôi nhận ra mình đang lớn, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là giọng nói của mình. Bạn có tưởng tượng được không, bỗng một ngày nọ, vào một buổi sáng, tôi thức dậy với một giọng nói “gù” như một ông già trẻ. Tôi đã khá sốc, giọng nói trong trẻo cũ của tôi biến mất, vì vậy tôi bắt đầu mất giọng, trở thành một người đàn ông trưởng thành hơn.
Ngoài những thay đổi đáng kể về ngoại hình, tôi còn nhận thấy rằng trong mỗi suy nghĩ của bản thân đều có những rung động trước những người bạn khác giới. Tôi để ý đến một cô gái trong lớp của tôi. Mỗi cử chỉ và nụ cười của một người bạn dường như làm trái tim tôi nở hoa và xốn xang. Không những thế, em còn cố gắng học tập thật tốt để có thể chỉ ra và giúp đỡ các bạn những bài tập khó. Tôi cố gắng tạo ấn tượng tốt nhất có thể để ghi điểm với cô gái trong lớp. Hóa ra tôi đã lớn rồi! Tôi biết mọi cách để thoát khỏi người con gái tôi thích, tôi có những cảm xúc đầu đời của một thiếu niên.
trưởng thành hơn, tôi biết cách chăm sóc gia đình tốt hơn. Mỗi buổi chiều đi học về, em không còn la cà ở các tiệm game gần trường nữa mà về nhà phụ giúp bố mẹ. Tôi cũng biết cách cư xử tốt hơn. Có lần tôi và mẹ cãi nhau, tôi cố gắng kìm chế và không lớn tiếng với cô ấy, vì tôi biết cô ấy không còn là đứa trẻ đã khóc khi không mua được đồ chơi của ngày xưa nữa. Thậm chí, tôi có thể tự tay sửa chữa một số thứ xung quanh nhà mà không cần phải để bố mẹ mang ra tiệm, thấy có người đến chúc mừng, tôi thậm chí không dám nhận, vì thực sự tôi chưa làm được nhiều.
Khi tôi nhận ra rằng mình đã trưởng thành, tôi cảm thấy những điều mới mẻ len lỏi vào tâm hồn và tính cách của mình mỗi ngày. Nó cảm thấy hơi đột ngột, nhưng nó cũng thú vị. trưởng thành hơn để trở thành người có ích hơn, biết nghĩ cho người khác là điều tôi luôn khao khát. Khi còn bé, tôi ước mình lớn thật nhanh, nhưng khi lớn nhanh như vậy, tôi vẫn cảm thấy bàng hoàng và kinh ngạc!
con đường phía trước trong cuộc sống vẫn còn dài. Sau này, khi rời ghế nhà trường và đi làm ở một môi trường mới, tôi cần trưởng thành hơn rất nhiều so với bây giờ. nhưng em đừng lo, em vẫn tận hưởng những gì mình đạt được ở lứa tuổi học sinh này, vì sự trưởng thành nào cũng cần có thời gian. thời gian sẽ rèn cho tôi trở thành một người mạnh mẽ và dũng cảm hơn. Tôi nghĩ vậy.
Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Bài văn tôi thấy mình đã khôn lớn. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.
Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/
Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.
Chúng tôi Xin cám ơn!
Xem thêm: