Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
406 lượt xem

Top 6 mẫu cảm nhận bài thơ Nói với con hay chọn lọc – HoaTieu.vn

Bạn đang quan tâm đến Top 6 mẫu cảm nhận bài thơ Nói với con hay chọn lọc – HoaTieu.vn phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Top 6 mẫu cảm nhận bài thơ Nói với con hay chọn lọc – HoaTieu.vn

cảm nhận bài thơ kể về con cái của tác giả và phuong phap cảm nhận được tình cha con, tình quê hương, truyền thống uống nước nhớ nguồn của dân tộc. Đây là bản tóm tắt cảm nhận của bạn về cuộc trò chuyện với con cùng với một số bài văn mẫu được cập nhật với các bài thơ chọn lọc.

  • 3 lời chứng thực hàng đầu 2 câu chuyện tuyệt vời với con bạn
  • 5 nhận xét hàng đầu 1 bài nói chuyện tuyệt vời với con bạn

Em cho biết cảm nghĩ của mình về bài thơ: Có thể nói viết về đề tài gia đình, có rất nhiều nhà thơ đã để lại những tác phẩm hay và ấn tượng. tuy nhiên tác phẩm Người con nói với con của nhà thơ tiến sĩ lại có một cách truyền tải rất khác khi viết về đề tài này. diễn đạt bằng những từ ngữ giản dị và gần gũi. nhà thơ đã làm cho người đọc cảm nhận được tình cảm và niềm mong mỏi của người cha dành cho con mình, một tình cảm ấm áp và thiêng liêng, giản dị. Sau đây là bài văn mẫu cảm nhận về bài thơ nói với con, bài văn mẫu cảm nhận về bài thơ nói với con chi tiết và hay sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn về nội dung của tác phẩm.

1. nêu cảm nghĩ mà bài thơ nói với em

mở một bài đăng về cảm xúc của bạn

– giới thiệu tác giả và bài thơ

+ y phuong là một nhà thơ dân tộc, thơ của ông thể hiện tâm hồn trung thực, mạnh mẽ và trong sáng, lối suy nghĩ giàu hình ảnh của người dân miền núi.

+ một bài thơ kể cho thiếu nhi thể hiện tình cảm gia đình ấm áp, tôn vinh truyền thống cần cù, sức sống mãnh liệt của quê hương, con người.

– đánh giá, cảm nhận chung về bài thơ

Bạn nghĩ nội dung của bài đăng

a) mạch cảm xúc của tác phẩm

– Mượn lời bà con, vị bác sĩ nhớ về cội nguồn lương thực của mỗi người, từ đó bày tỏ niềm tự hào về cuộc sống bền bỉ của đất nước mình

– bài thơ đi từ tình cảm gia đình nhưng mở rộng ra tình cảm yêu nước, từ những kỷ niệm gần gũi và gia đình được nâng lên thành ý thức sống.

b) cảm nghĩ về bài thơ

yêu thương, đùm bọc gia đình, quê hương với con cái

– cha mẹ nhắc con nhớ cội nguồn, cha mẹ muốn nhắc con nhớ và hướng về tình cảm gia đình, là cái nôi nuôi con khôn lớn.

+ những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, sự chăm sóc và kỳ vọng của cha mẹ

+ sử dụng nhiều từ lóng, kết hợp với 2/3 câu thơ tạo giọng điệu vui tươi với hình ảnh cụ thể: chân phải – chân trái; tiếng nói – tiếng cười; một bước – hai bước …

– & gt; không khí ấm áp, bao trùm và tươi vui. Từng bước đi, từng tiếng nói, từng tiếng cười đều được các bậc phụ huynh quan tâm và đón nhận.

– một người cha nói với con trai mình niềm vui trong công việc và tình yêu quê hương đất nước

+ bạn sẽ trưởng thành hơn trong các bài hát, nhịp điệu và công sức của đồng đội

+ tác giả miêu tả những chuyển động cụ thể trong lao động, vừa thể hiện cuộc sống lao động gần gũi, vừa xen lẫn niềm vui

+ hình ảnh thiên nhiên bảo vệ và nuôi dưỡng trẻ thơ về tâm hồn và lối sống

+ Người cha tâm sự rằng ngày cưới, ngày đẹp nhất trong đời, là điểm tựa của hạnh phúc

= & gt; Người cha muốn kể cho con trai nghe về vẻ đẹp của vùng quê giàu truyền thống và lòng nhân ái.

* những phẩm chất quý báu, tốt đẹp và truyền thống văn hóa của đồng bào

– sức sống bền bỉ, mạnh mẽ và cao đẹp của đất mẹ với mong muốn con cháu tiếp nối và phát triển = & gt; niềm tự hào của cha

– những phẩm chất của người đồng đội dần hiện lên qua lời kể của người cha: chung thủy với nơi chôn nhau cắt rốn, sống tràn đầy niềm vui và lạc quan.

+ nghệ thuật: sử dụng các từ ám chỉ, ám chỉ và so sánh cụ thể kết hợp các loại câu ngắn và dài khác nhau

= & gt; Những lời tâm sự chân thành của người cha giúp khẳng định người leo núi dù gặp nhiều khó khăn, gian khổ nhưng vẫn luôn kiên cường, sống mạnh mẽ và hết lòng yêu quê hương đất nước.

* mong muốn của cha

+ Tôi hy vọng bạn luôn trung thực với đất nước của mình

+ biết chấp nhận khó khăn, thử thách bằng ý chí, nghị lực và niềm tin

+ những người đồng đội mộc mạc, giản dị, giàu ý chí và niềm tin, có thể thô bạo bằng da thịt nhưng không hề nhỏ nhen, ý chí yếu ớt

+ các đồng minh biết cách cải thiện quê hương, xây dựng và duy trì truyền thống và phong tục của họ

<3<3

+ Tôi tự tin bước đi, vì đằng sau tôi còn gia đình, quê hương, vì trong tim tôi có những phẩm chất đáng quý của đồng đội

kết thúc bài học để nói với con bạn

– bài thơ kể về đứa trẻ giàu hình ảnh, mộc mạc nhưng vẫn đậm chất thơ khi bác hiểu và thể hiện được tâm hồn, bản sắc của người dân tộc

– một người cha nói với con trai mình rằng ông phải truyền cho thế hệ sau truyền thống, niềm tự hào và khả năng bền bỉ của những người tuy “thô lỗ”, “nhỏ bé” nhưng đầy bản lĩnh và cương nghị.

2. cảm nhận bài thơ nói chuyện với các em nhỏ của y phuong

viết về tình yêu gia đình, đất nước và ước nguyện của cha mẹ gửi đến các thế hệ sau đã có nhiều tác phẩm. có nhiều bài thơ đã trở nên quen thuộc với người đọc, như “quê hương” từ te hanh, từ hoang trung. mỗi nhà thơ luôn tìm cho mình những cách khác nhau để thể hiện tình cảm nguyên sơ nhưng chân thành ấy. và phuong cũng góp vào chủ đề này bài thơ “nói chuyện với bạn”. vì bài thơ xuất phát từ tình cảm cá nhân, tình cảm gia đình, lẽ sống, tình yêu quê hương đất nước.

11 dòng đầu của bài thơ đã thể hiện được tình cảm gia đình sâu sắc và tình yêu quê hương đất nước. 4 dòng đầu của bài thơ mở ra khung cảnh gia đình đầm ấm, hạnh phúc, náo nhiệt, rộn rã tiếng nói, tiếng cười:

“chân phải hướng về cha, chân trái hướng về mẹ, một bước về phía tiếng nói, hai bước về phía tiếng cười”

Trẻ em có trong mỗi chúng ta đầy ắp những kỷ niệm. bài thơ “con cò” của chế lan viên ghi lại những khoảnh khắc đầu đời của đứa trẻ còn nằm trong nôi:

“Con còn trong tay mẹ chưa biết cò, nhưng trong nét chữ của mẹ có những cánh cò đang bay”

nếu như che lan viên trong những bài đồng dao của mẹ đánh dấu tuổi thơ của cô, thì y phuong lại có một cách nói độc đáo về tuổi thơ. đó là những bước đi đầu đời còn non nớt của một đứa trẻ. cụm từ “chân”, “bước” được lặp lại hai lần như muốn gợi những bước chân nhỏ bé non nớt đang tập tành bước vào đời. từ láy gợi âm thanh huyên náo, náo nức, vui tươi của cha mẹ. mỗi bước đi của trẻ đều có tiếng nói, tiếng cười của cha mẹ. Mỗi bước đi của một đứa trẻ đều được theo dõi cẩn thận, với tình yêu thương vô hạn của cha mẹ. và cứ thế, tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự chăm sóc của gia đình.

những câu thơ tiếp theo, câu ca dao gợi lên hình ảnh quê hương đẹp đẽ, thơ mộng, đằm thắm làm nổi bật vẻ đẹp của con người nơi đây, đồng thời thể hiện tình yêu, niềm tự hào đối với quê hương. :

“Bạn ơi, tôi yêu bạn lắm, tôi đang dệt những tia sáng trong nhà, hát rừng cho hoa, con đường cho trái tim”

Cụm từ “những người đồng minh” dùng để chỉ những người sống trong cùng một quê hương, nói chung là những người sống cùng nhau trong cùng một quốc gia hoặc vùng lãnh thổ. cái tên của người cha thật giản dị, thẳng thắn mà chan chứa bao tình cảm, bao tình cảm của một người cha dành cho con cái và những người bạn đồng hành của mình. đồng bào là những người cần cù, yêu nghề, bỏ công đánh cá trên núi, dưới lạch. tường nhà được làm bằng gỗ, tre, nứa để che chắn gió bão. người đồng đội không chỉ cần cù mà còn có bàn tay khéo léo, óc sáng tạo, giàu cảm xúc và trí tưởng tượng. đối với họ, chùm tre đã trở thành chùm đẹp. Vách nhà không chỉ làm bằng gỗ mà còn có những làn điệu quan họ, tiếng hát ngọt ngào, dễ thương của người Tày. “lời nói”, “câu hát” không chỉ là hình ảnh hiện thực mà còn là hình ảnh ẩn dụ, thể hiện sức sống tươi trẻ, tinh thần lạc quan, yêu đời. nhờ đó, họ biến cuộc đời lao động của mình thành thơ, đẹp như thơ. cuộc sống của đồng bào ta gần gũi, chan hòa và gắn bó với thiên nhiên. hình ảnh “bông hoa” được nhắc đến vừa là hình ảnh hiện thực, vừa là hình ảnh ẩn dụ, là biểu tượng của tâm hồn trẻ thơ giàu tinh thần lạc quan. hình ảnh “con đường” còn mang ý nghĩa hiện thực và tượng trưng. con đường ở đây nối thị trấn gần với thị trấn xa, đường dẫn xuống ruộng, đường dẫn xuống ruộng, đường dẫn vào thung lũng lấy nước. tất cả đều in đậm dấu chân của đồng đội. con đường như nhịp cầu nối những con người quê hương. tấm lòng còn được coi là hình ảnh ẩn dụ, đó là tấm lòng hướng về quê hương, đất nước. từ “cho” được lặp lại hai lần càng nhấn mạnh vẻ đẹp phong phú, hào sảng, thơ mộng, đằm thắm của thiên nhiên, núi rừng đối với người con và đồng đội. Từ những câu thơ bình dị ấy ta thấy người cha muốn con mình phải giữ gìn và trân trọng những giá trị của đất nước, gia đình, dân tộc. hai dòng cuối bài thơ kết thúc bằng hình ảnh cha mẹ:

“Cha mẹ sẽ luôn nhớ về ngày đầu tiên tươi đẹp nhất của đám cưới”

Ngày cưới là ngày khởi đầu cho một mái ấm, tình yêu đôi lứa. ngày cưới là ngày gặp gỡ của những tấm lòng, những con người cùng quê hương. tình cảm riêng tư đã được dung hòa và tình cảm chung, tình cảm gia đình đã hòa vào tình cảm dân tộc. câu thơ mở đầu bằng hình ảnh người con, kết thúc bằng hình ảnh người cha, mở đầu bằng nguồn gốc gia đình và kết thúc bằng nguồn gốc quê hương, gia đình và quê hương sẽ luôn ở bên nhau, nâng đỡ người con trong cuộc. tương lai trong suốt hành trình dài của cuộc đời.

Trong khổ thơ thứ hai, sĩ phu thể hiện niềm tự hào về quê hương đất nước và mong muốn của hai cha con là người kế tục và phát huy truyền thống tốt đẹp của gia đình, quê hương, đất nước. . mở đầu vẫn là cuộc gọi của phụ huynh:

“người tôi yêu rất nhiều, người con trai của tôi rất buồn, đó là lý do tôi nâng lòng mình lên”

một từ duy nhất “tình yêu” chứa đựng tình cảm sâu sắc của tình yêu thương và sự đồng cảm của người cha dành cho con cái và những người bạn đồng hành của mình. từ cảm thán “con ơi” ở cuối dòng khiến người nghe nghẹn ngào và bật khóc. hai dòng thơ tiếp theo miêu tả cuộc sống nghèo khổ, vất vả, nhọc nhằn của người dân quê mình. và phuong đã miêu tả cách nói dân dã của người miền núi. nỗi buồn vốn dĩ là một khái niệm trừu tượng, nỗi buồn ấy là vô hạn không thể đo đếm được, chỉ có thể đo và đếm bằng độ cao của núi non. người cha buồn vì đó là cuộc sống lao động chân tay thô sơ, lạc hậu, thiếu thốn, lam lũ, vất vả, gian khổ. nỗi buồn của đồng minh cao như núi, nhưng ý chí và tầm vóc của đồng minh cũng mạnh mẽ ngang nhau, điều này chỉ có thể đo bằng khoảng cách xa, rộng và dài của thiên nhiên. hai câu thơ như những thành ngữ cô đọng, đối lập nhau, vừa miêu tả vừa làm nổi bật vẻ đẹp, bản lĩnh và một tâm hồn sôi nổi vượt qua khó khăn thử thách.

câu thơ “dù có chuyện gì đi nữa cha vẫn muốn” được cất lên chân thành, sâu lắng, mang âm hưởng núi rừng càng làm cho nỗi nhớ về người cha sâu sắc hơn. hai câu thơ tiếp theo:

“sống trên đá không ghét đá gập ghềnh. sống trong thung lũng không ghét thung lũng nghèo đói”

“núi đá gập ghềnh”, “thung lũng nghèo khó” vừa là hình ảnh hiện thực vừa là hình ảnh khái quát. “đá gập ghềnh” cho thấy cuộc đời không bằng phẳng mà cần cù, chăm chỉ. điệp ngữ “đừng chê” cùng với kiểu câu “sống… đừng chê…” càng làm cho âm hưởng của câu thơ càng mạnh mẽ, thiết tha, hòa cùng ước nguyện của ông cha. gian lao vất vả là thế nhưng các đồng đội vẫn sống lạc quan, không chê bai cuộc sống nghèo khó, thủy chung son sắt trước sau như một với quê hương đất nước. Đó cũng là lời nhắn nhủ của ông cha ta về một đời sống trung thành, trọng tình, trọng nghĩa, gắn bó với đất nước, đừng cay nghiệt, đừng quay lưng lại. Nhưng hòa nhập với quê hương nghèo khó không phải là điều dễ dàng. hiểu rằng, người cha muốn con trai mình sống cuộc đời của “những dòng sông” và “suối nguồn”:

“sống như sông như suối, lên xuống thác ghềnh chẳng lo vất vả”

nghệ thuật so sánh có âm hưởng núi rừng mạnh mẽ, gợi lên một lối sống hồn nhiên, bền bỉ, mạnh mẽ, phóng khoáng và trong sáng. chỉ có như vậy con người mới không lo khó, không ngại khó dù cuộc đời có nhiều thăng trầm. từ “sống” được lặp lại hai lần như một lời thề, một lời quyết tâm. thành ngữ “bên thác, bên ghềnh” cho thấy dù quê mẹ bao gian khổ, nỗi buồn cao như núi nhưng những người bạn đồng hành không bao giờ quay lưng lại với nơi đã từng chôn rau cắt rốn. họ đã được cày cấy, trau dồi và luôn biết vượt qua khó khăn bằng ý chí và nghị lực mạnh mẽ. Thay lời muốn nói với con trai, người cha muốn con trai chấp nhận, vượt qua nghịch cảnh và thử thách bằng ý chí và niềm tin, bước thẳng, ngẩng cao đầu và bước đi, bước đi trên “chân cứng, đá mềm”.

phẩm chất của con người đất nước được tôn vinh bằng cách nói lên sự tương phản giữa hình dáng bên ngoài và phẩm chất bên trong:

“đồng minh thô bạo nhiều thịt, không ít người nhỏ bé. Đồng minh tự mình đục đá xây dựng quê hương, tổ quốc làm nên phong tục”

Họ là những người dân quê chất phác, cả đời gắn bó với núi rừng. Tương phản với vẻ ngoài ấy, với thân hình nhỏ bé lại có một ý chí kiên cường và lớn lao. ẩn trong hai dòng thơ đầu là niềm tự hào của người cha về trọng nghĩa khí của người đồng chí. cụm từ “kê cao đá cắt quê hương” là cách nói độc đáo, cụ thể, khái quát, gợi lên hình ảnh những con người yêu lao động, không lùi bước trước khó khăn, tự lực, tự cường để xây dựng quê hương. bằng chính sức lực và sự kiên trì của mình. Họ là người sáng tạo, lưu truyền những phong tục, tập quán, truyền thống tốt đẹp của dân tộc mình và lấy quê hương làm chỗ dựa tinh thần. cụm từ “patria” được lặp lại hai lần, nhấn mạnh niềm tự hào vô bờ bến của người cha đối với đất nước của mình.

Bốn dòng cuối của bài thơ là lời nhắn nhủ chân thành về chân lý cuộc sống:

“Con trai tôi, dù cứng rắn như thế nào, cũng không bao giờ đủ nhỏ để nghe thấy bạn trên đường”

Cụm từ “da sống” được lặp lại cùng với cách diễn đạt nhấn mạnh “không bao giờ nhỏ” thể hiện một cách nhiệt thành mong muốn của người cha. điều ước ấy được gửi gắm trong thông điệp “con ơi”, “nghe con” khiến lời thơ trở nên nhẹ nhàng, giọng văn nghiêm trang, ngọt ngào, tình cảm dạt dào trong lòng người. những gì người cha muốn nói với con trai thật ngắn gọn, súc tích nhưng sâu sắc, có chút gì đó nghiêm nghị từ tận đáy lòng. tuy thô bằng xương bằng thịt nhưng không hề tầm thường về sức sống và tâm hồn. sống có niềm tin, có ý chí không bao giờ gục ngã trên mỗi con đường dài. nếu làm được như vậy là tiếp nối truyền thống của đồng đội, của quê hương đất nước.

bài thơ được viết theo thể thơ tự do phù hợp với tư tưởng của người leo núi, nhịp thơ uyển chuyển, tạo nên sự cộng hưởng với các cung bậc cảm xúc khác nhau. ngôn ngữ giản dị, trong sáng, hình ảnh cô đọng, mộc mạc mà vẫn giàu ý nghĩa.

<3 vì yêu gia đình và đất nước là tình cảm nguyên sơ nhất của con người. trên thực tế:

“quê hương, nếu ai đó không nhớ, họ sẽ không lớn lên thành người

3. Tôi đã nói với bạn cảm nghĩ của tôi về bài thơ

Trong những thành tựu của văn học Việt Nam hiện đại từ sau cách mạng tháng Tám đến nay, có sự đóng góp không nhỏ của thơ ca các dân tộc. nong quoc động đất, bàn tài chính, v.v. đó là loại nhà thơ đi trước. và phuong là một trong những nhà thơ tiêu biểu sau này. Thơ ca phương Đông nói riêng và thơ ca các dân tộc thiểu số nói chung có những nét riêng rất dễ nhận ra. đó là cách nói, cách nghĩ bằng hình ảnh, mộc mạc, cụ thể, giàu sức khái quát và cũng giàu chất thơ về gia đình, quê hương, đất nước. tuy nhiên, ở mỗi nhà thơ lại hình thành phong cách riêng, như trong y học, giàu kinh nghiệm suy tư về chân lý cuộc sống, đạo lý con người và sự gắn bó với quê hương, đất nước. đó là một giọng nói trầm ấm, tuy là lời thì thầm chân thành nhưng đầy nội lực.

XEM THÊM:  Soạn văn 9 bài kiểm tra về truyện trung đại

sức mạnh của sự thuyết phục, sự lan tỏa là hồn nhiên và rạng rỡ mà không rườm rà, phô trương hay lý luận bao quát. kết cấu bài thơ đồng thời theo chiều dọc: đứa trẻ sinh ra, lớn lên trưởng thành, có thể rất xa là “nuôi chí khôn lớn”, phát triển theo chiều ngang: đứa trẻ gắn bó với tình cảm gia đình, của quê hương. Khi thời gian đi xa, hình ảnh quê hương vẫn như hình bóng, biến hình ảnh thành hành trang tinh thần vô giá. Để phân tích dễ dàng hơn, chúng tôi tạm thời cắt bài thơ thành hai đoạn.

đứa trẻ được sinh ra và trong thời kỳ thơ ấu. Những bước đầu tiên của một người khi còn là một đứa trẻ nhỏ là trang trọng và cảm động. trịnh trọng vì lần đầu tiên đứa trẻ tự đi trên đôi chân của mình, và cảm động vì được yên nghỉ và tin tưởng trong vòng tay của cha và mẹ. đứa trẻ đó được sinh ra trong hạnh phúc (“cha mẹ sẽ luôn nhớ về ngày cưới, ngày đầu tiên đẹp nhất trên thế giới”) và lớn lên với sự quan tâm và hướng dẫn:

chân phải với bố, chân trái với mẹ

câu thơ dường như chỉ đơn giản là nói và miêu tả một cách trìu mến và trìu mến biết bao. tấm lòng của người mẹ và người cha là mục tiêu mà đứa trẻ nên khao khát. sự lớn lên của đứa trẻ là hồn nhiên như mặt trời không bao giờ mọc ở phía tây. tiếng nói và tiếng cười là phương đông rạng rỡ. một hình ảnh cụ thể mà rất thơ trong cách đo độ dài:

một bước để nói, hai bước để cười

hai hoạt động của suy nghĩ không nằm trong cùng một hệ thống, đều thú vị và sáng tạo! Không biết đó là sự sáng tạo của nhà thơ, hay đó là câu nói của người Tày, và nếu là ngôn ngữ truyền miệng, cách nói dân dã, bình dân thì chính tác giả dân tộc Tày. đã có hồn thơ. câu thơ có một âm thanh ấm áp, rả rích, ngọt ngào, một kiểu âm vang không làm phiền lòng những người cha, người mẹ. tuy nhiên, dù tấm lòng của cha mẹ có rộng rãi đến đâu, con cái cũng cần nhưng vẫn là chưa đủ. đây là dòng sữa thiêng liêng thứ hai, là nhà. quê hương hiện lên qua ba yếu tố: rừng, đường và “đồng minh”. Dù rừng cây và con đường chỉ là những hiện tượng vô tri vô giác của gỗ và đá, nhưng họ cũng biết cách cho những gì đứa trẻ cần để lớn lên:

rừng cho hoa, con đường cho trái tim

vẻ đẹp của thiên nhiên, không chỉ là màu sắc, cảnh vật mà còn là “trái tim”, một thứ vô hình mà chỉ con người mới cảm nhận được, câu thơ đã dần đi vào chiều sâu và sức khái quát. rừng được bảo vệ, đường đi rộng mở, nhưng có lẽ còn đậm đà hơn cả là tình người của đất nước:

bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều.

thì còn gì là “đẹp” nếu không phải là tài năng và tinh thần vui vẻ:

<3

Thì ra dưới chiêu bài “da bọc thịt”, một tâm hồn lãng mạn đến thế! mạch thơ đan xen: đất nước và gia đình cùng nhau nuôi con khôn lớn trong chặng đường đầu đời. ý thức về cội nguồn của cái sau, của hai cái kết hợp lại, giúp đứa trẻ trưởng thành đặt chân trên con đường tiếp theo dài hơn và rộng hơn.

phần thứ hai của bài thơ là những lời dặn dò, dặn dò khi con đã “cao” thì dặm cũng “xa”, xa quê hương yêu thương, núi non quê hương. ở đây chúng ta gặp lại nhau với một cách nói rất lạ nhưng cũng rất hay:

đo nỗi buồn tránh xa chí đang phát triển.

dùng kinh nghiệm (buồn) để đo chiều cao, lấy chí lớn để đánh giá khoảng cách. chỉ có điều so với đoạn trước, câu thơ có phần vất vả hơn và vì thế mà chắc chắn hơn. bài thơ biết cách đặt ra những vấn đề nghiêm trọng hơn, những vấn đề của cuộc sống:

sống trên đá, không sợ đá gập ghềnh, sống trong thung lũng không chê nghèo, sống như sông như suối, trèo thác xuống ghềnh, không lo vất vả

ở đây, người trưởng thành phải nhìn nhận tình hình. đá, thung lũng, thác và ghềnh là sự nghèo nàn và khó khăn khi đi khắp nơi. Đó là những thử thách khó vượt qua nhưng phải vượt qua bằng ý chí. biểu hiện đầu tiên của ý chí là không bi quan, than thở, rồi nói năng “chân cứng, đá mềm”. lối nghĩ, lối sống ấy mang đậm bản chất Việt Nam, được thể hiện bằng một giọng điệu khác, nhưng không phải là không có sự ương ngạnh. ba từ “sống” lần lượt đặt ở đầu câu không chỉ là một lời khuyên nhủ thông thường. nó thiêng liêng như giữ lửa và chia sẻ cho nhau, đó là vấn đề sống hay chết. nói đến ý chí cũng là nói đến nhân cách của con người. tính cách ấy không chịu “nhỏ nhen”, ngẩng cao đầu như “người hàng xóm đẽo gọt quê hương”… lại quê hương hiện lên như một nguồn sức mạnh, nhưng không như thuở ấu thơ, chỉ có niềm an ủi, vỗ nhẹ, nhưng là tư thế đứng thẳng để bước đi, nhắm thẳng vào mục tiêu.

về nghệ thuật của bài thơ, cùng với cách nói, cách tạo hình (như đã phân tích ở trên), cần bổ sung cho nhịp điệu, giọng điệu, thể loại thơ và các biện pháp tu từ. về nhịp thơ lúc nhanh lúc chậm, lúc ngắt quãng trong miêu tả, lúc nhanh và rạo rực trong khát vọng làm người, khi mạch thơ chỉ là mũi tên chỉ hướng. đặc biệt là mật độ không đều của câu nói về “đồng minh” như một nốt nhấn giọng tạo nên nhịp điệu tự nhiên phụ thuộc vào cảm xúc và suy nghĩ của người cha trong lời thoại một chiều (hình ảnh đứa con không xuất hiện). nếu lúc đầu dịu dàng và tình cảm là giai điệu chính, thì phần lý trí đã được nâng lên. nhưng dù ngọt ngào hay nghiêm túc, ẩn chứa trong đó vẫn là tiếng nói chân thành của tình yêu và hy vọng. Riêng về thể thơ, tôi nói được viết theo thể thơ không gò bó, độ dài mỗi dòng không đều nhau. Dạng thơ tự do này phù hợp với phong cách hội thoại hàng ngày, phù hợp với lối suy nghĩ đơn giản, hồn nhiên không cần quá cầu kỳ, chạm trổ. Ngoài ra, cũng cần chú ý đến các biện pháp tu từ, như phép ám chỉ (trong nhiều trường hợp), phép đối để làm nổi bật ý thơ như “đồng hành thô thiển: không nhiều người là chuyện nhỏ”. con ”, ở đây là sự đối lập giữa thể xác và tinh thần. hay là một hình thức cầu nối tiếp nối:“ đồng minh tự đục đá nâng quê hương lên, quê hương làm nên tập quán ”. túi gấm, một loại “túi thơ” của các serranos.

4. cùng các em cảm nhận bài thơ hay nhất

ngo the vinh cho rằng: “lời nói là tiếng nói của trái tim, văn chương là thứ làm cho lời nói dài ra”. nghĩa là thơ nói riêng và văn học nói chung là nơi gửi gắm bao tâm sự, nỗi niềm của lòng thi nhân. từ đó, mỗi khi cất giọng ngâm thơ, chúng ta luôn nhận ra một lời nhắn nhủ chân thành của chính người viết dành cho ai đó, cho cuộc đời và cho cuộc đời. Ngược dòng thời gian trở lại với lĩnh vực thơ ca năm 1980, một bài thơ đặc biệt đã ra đời, đó là “trò chuyện với con” bằng y học. đoạn thơ là một khúc nhạc đan xen nhiều cung bậc, vừa mộc mạc, vừa mềm mại, hàm súc, cô đọng, thủ thỉ những tâm tình, triết lí sâu lắng. Y học đã nhắc nhở tôi về nguồn thức ăn của mọi sinh vật trên thế giới này, về vẻ đẹp và phẩm chất của những người khác.

và phuong là một cây bút xuất sắc và tiêu biểu. các tác phẩm của họ đã khẳng định được vị thế riêng của mình trong nền thơ ca hiện đại thông qua một “tiếng nói” đặc trưng của dân tộc Tày, vừa đậm đà bản sắc “đồng bào”, vừa cởi mở, chan hòa với một vùng văn hóa rộng lớn. Văn học Việt Nam, những nhà thơ y học tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực ngôn từ, miệt mài kết tụ và làm sống lại những giá trị nhân văn trong truyền thống văn hóa của dân tộc.

Bài thơ “nói chuyện với bạn” được sáng tác năm 1980, in trong “Thơ Việt Nam 1945 – 1985”. bài thơ là niềm tự tin của ông đối với đứa con gái đầu lòng, và cũng là niềm tin đối với chính mình. Ngòi bút của tác giả đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc dạt dào khi nhìn về cội nguồn, dòng họ, mảnh đất nơi mình sinh ra và vẻ đẹp của con người nơi đây.

Bài thơ mở đầu bằng một khúc dạo đầu gợi lên hình ảnh một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, ngọt ngào và đầy yêu thương:

“bước chân phải tới cha

bước chân trái về phía mẹ

một bước để tạo ra tiếng nói

hai bước để cười “

Xuyên suốt bốn câu thơ là những hình ảnh phản chiếu “chân phải – chân trái”, một bước – hai bước ”,“ tiếng nói – tiếng cười ”,“ cha – mẹ ”thiền định, như 15 phím đàn trên cây đàn, nên âm thanh sôi nổi. , ngâm thơ nhẹ nhàng, chợt ta hình dung ra cảnh một đứa con thơ chập chững bước những bước đầu tiên trong đời, vấp ngã, bật khóc rồi lại bật cười trong vòng tay che chở, dìu dắt, trong ánh mắt yêu thương của cha mẹ, bên phải là “tình cha ấm áp như vầng thái dương”, bên trái là “nghĩa mẹ như nước chảy từ đài phun”, con bước đi trong vòng tay chăm sóc của mẹ, trong niềm hân hoan đón nhận gia đình.

cha mẹ cẩn thận đếm từng bước đi của trẻ “một bước”, “hai bước” bằng tất cả sự âu yếm, chờ đợi, dõi theo từng cử chỉ, từng bước đi nhỏ của trẻ. cảnh quay chuyển đến cảnh đứa bé khóc “bố ơi”, “mẹ ơi” thảng thốt trước niềm tự hào, vui sướng và cảm xúc vỡ òa của bố mẹ. Con cái giống như sứ giả của hạnh phúc mà thượng đế đã ban tặng cho gia đình, bao nhiêu lo lắng, mệt mỏi của cha mẹ đều có thể vượt qua nhờ “tiếng nói”, “tiếng cười” của con.

Là một nhà thơ từng phục vụ trong quân đội, có những âm vang trong thơ của ông, “một – hai”, “một bước – hai bước” như phương châm của bài ca hành quân. tiếng thơ tiếp tục ngân vang, gợi lên trong “ốc đảo” tâm hồn trẻ thơ và người đọc mãi một điều trong tâm khảm của bậc làm cha làm mẹ: gia đình là cội nguồn của sự sống, là nơi bình yên luôn yêu thương con cái vô điều kiện, luôn chào đón, Tôi ôm bạn.

Gia đình cho tôi cuộc sống, tôi trưởng thành và trưởng thành nhờ công việc và đời sống văn hóa của người dân thị trấn, nhờ quê hương thơ mộng và tình yêu thiên nhiên sâu sắc:

“Bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều

sử dụng nan hoa

bức tường của ngôi nhà ken hát

rừng hoa

con đường của trái tim

Cha mẹ luôn nhớ ngày cưới

ngày đầu tiên đẹp nhất trên thế giới ”

Với tình cảm tha thiết và chân thành, bác sĩ đã nhắc đến “người bạn đồng hành” của mình qua một bài thơ đầy âm điệu trìu mến, cô đọng trong một từ “tình yêu”. “tình yêu” đó là sự gắn bó, tình cảm và niềm tự hào. các động từ “dệt, cài, gặp” nối tiếp nhau gợi lên quá trình lao động miệt mài, tỉ mỉ. cô đồng với bản tính tháo vát, với đôi bàn tay cần mẫn đan những thanh tre, nứa làm lờ – một công cụ đánh bắt bình thường cũng thuộc dạng “nan hoa”. Phải chăng những “tia sáng” mà tác giả nhắc đến cũng là những câu chuyện ngụ ngôn về sự “đậu quả”, thành quả của những tháng ngày làm việc chăm chỉ? Vách nhà của người Tày không chỉ đan bằng ván gỗ mà còn có những câu hò, điệu hò hồn nhiên, tươi vui. khi những tia nắng cuối ngày yếu ớt khuất dần sau ngọn đồi, họ lại quây quần trong một ngôi đình để cùng nhau ca hát, nhảy múa khiến cuộc sống thêm tươi vui. hội “nhà tường có hát” còn chứa đựng một nét văn hóa phi vật thể của dân tộc. “Bức tường thành” chứng tích cho tình yêu đôi lứa. Những đêm trăng lơ lửng trên đầu chúng tôi, chàng trai ngồi bên ngoài bức tường, cô gái bên trong bức tường. họ cùng nhau tin tưởng vào niềm vui nỗi buồn của cuộc sống, những bản tình ca trẻ hát cho nhau nghe, họ hát thâu đêm cho đến rạng sáng. Từ những câu thơ ấy, tình yêu kết tinh, nghĩa vợ thành chồng.

viết về quê hương, nếu nhà thơ hy sinh nhớ dòng sông đồng xanh “nước gương soi bóng tóc hàng tre” thì y phùng viết về núi rừng, lối mòn. lòng biết ơn rừng tỏa hương hoa, rừng che chở, cung cấp nguồn nhựa sống dồi dào, duy trì sinh kế của các dân tộc anh em.

với ngư dân:

“biển cho tôi cá như lòng mẹ

phát triển cuộc sống của tôi từng ngày “

(đội tàu đánh cá – bỏ trốn)

Đối với người Tày, những cánh rừng hoa ban trắng tinh khôi hay những bông hồng tím dịu dàng đã tô đẹp cho cuộc sống và dạy họ biết yêu thiên nhiên. Dường như tất cả những gì tinh túy và đẹp đẽ nhất mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho con người. Không phụ lòng thiên nhiên, những người bạn đồng hành của họ sống chan hòa, nâng niu rừng thiêng, sông núi. “con đường” ấy cũng mở rộng vòng tay đón những đứa trẻ về với phố, với phố, đón những “tâm hồn” nhân hậu, chất phác, hồn nhiên và vô tư. nhờ anh mà mọi người có thể đến gần nhau hơn. vì vậy, con đường là sợi chỉ đỏ kết nối cảm xúc, cũng là sợi dây nhân duyên để kết nối những tâm hồn, trong đó có cha và mẹ.

image “the wedding day” là “ngày đầu tiên”, ngày “đẹp nhất”, ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời. ngày cưới: ngày mà tiếng ca của cha mẹ trong những đêm rằm đã tạo nên tình yêu trọn vẹn. ngày cưới – ngày bắt đầu ngày đặt nền móng cho hạnh phúc gia đình. Nhìn những đứa con lớn lên, suy tư về tình yêu quê hương đất nước, nhà thơ muốn chúng biết rằng chính quê hương đã tạo nên cuộc sống hạnh phúc, bền chặt, bền lâu của cha mẹ. dặn dò về quê hương đất nước, về những người “bạn đồng hành”, “người cháu” nhà thơ đọng lại trong tôi một ý nghĩa sống cao đẹp, đó là tình yêu đất nước, quê hương.

Nhà thơ đã vuốt ve, nâng niu và thổi hồn vào tâm hồn vẻ đẹp và phẩm chất của con người Tày:

“bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều

tuyệt vời của nỗi buồn

xa chăn nuôi chí lớn “

Bất cứ khi nào nói đến “đồng minh”, trái tim của người chữa bệnh sẽ thổn thức và thốt lên “Tôi yêu bạn” và “Tôi yêu bạn rất nhiều”. tình cảm ấy chân thành tha thiết, bền bỉ không ngừng qua một đoạn thơ và cả một đời thơ. có lẽ chữ “tình” chứa đựng tình cảm dịu dàng và trìu mến hơn chữ “tình”. “tình yêu” ấy còn ẩn chứa điều gì đó ngột ngạt, đáng thương. hình ảnh sóng đôi “nỗi buồn – nỗi cô đơn lớn” đã nói lên phẩm chất của những con người. “nỗi buồn” chỉ đời sống tâm hồn rộng mở của người đồng chí được xây dựng từ những chiêm nghiệm. và “chí lớn” là ý chí vươn lên, khát vọng sống mãnh liệt.

Với tư tưởng tượng hình độc đáo, tác giả đã lấy thước đo không gian vô hạn, vô tận để thể hiện chiều kích tình cảm và khát vọng của con người. Có thể nói, cuộc sống của những người bạn đồng hành của chúng tôi vẫn luôn ẩn chứa những nỗi buồn, những lo toan về mưu sinh, cơm áo gạo tiền. Tuy nhiên, họ sẽ vượt qua tất cả như một bông hoa hướng dương đang nghiêng mình ngưỡng mộ cuộc sống, bởi trong họ luôn có ý chí, nghị lực và niềm tin vào tương lai tươi sáng của đất nước.

“Tôi vẫn yêu anh ấy cho dù có chuyện gì xảy ra

sống trên đá và không ghét đá

sống trong thung lũng không ghét thung lũng nghèo đói

sống như một dòng sông

lên xuống thác ghềnh

đừng lo lắng về công việc khó khăn “

Ba từ “bất kể” được đặt ở đầu dòng khiến nhịp thơ ngừng lại trong giây lát. “bất biến” dù thế nào đi nữa, dù cuộc đời có “biến thiên”, khó lường nhưng “mẹ vẫn muốn” con giữ tâm lý “bất biến”, không được quên nguồn điện. có lẽ trong lòng người cha đầy những linh cảm, đau đáu, lo lắng cho cái thời kỳ “cả xã hội lúc bấy giờ đều hối hả kiếm tiền” và kéo theo đó là nỗi niềm mong mỏi, lời dặn dò cũng như lời dặn dò. chúng ta phải tự hào về mình, giữ gìn và trao truyền. ngàn đời của tổ tiên chúng ta.

Từ “sống”, điệp ngữ của trúc và những hình ảnh “sống trên đá, sống trong thung lũng” gợi lên một cuộc sống đầy màu sắc của công việc và gian khổ. thành ngữ “lên xuống ghềnh thác” tạo nhịp điệu chông chênh như cuộc sống bấp bênh của những người dân làng chài bẩn thỉu trên từng cánh đồng. có những kiếp người “đặt chân vào kiếp nghèo”, triền miên trong tang tóc “quê ta còn nghèo lắm” (câu hát tháng Giêng) mà đá vẫn “không chê”, tức là không chê đất. của nghĩa tình sâu nặng “chớ chê” thung dung, nghĩa là không chê cuộc sống lam lũ, nghèo khó và “không lo xa”, không ngại gian khổ, thiếu thốn.

XEM THÊM:  nghị luận về bài thơ sang thu

Với tinh thần lạc quan, nghị lực và tình yêu quê hương đất nước, người dân nơi đây luôn tìm cách thích nghi và vươn lên trước thử thách, để vun đắp hạnh phúc và hy vọng. Với tấm lòng tận tụy với đất nước, nhà thơ ngành y vẫn gìn giữ những “rung động với lòng với đài phun và phản chiếu với đá”. phép so sánh “sống như sông như suối” gợi sức sống. với thiên nhiên ở khắp mọi nơi.

những người đồng đội sống với tâm hồn tràn đầy sức sống, thẳng thắn, lãng mạn và cởi mở như hình ảnh đại ngàn của sông núi. tình yêu của anh như một dòng sông trong veo và ngọt ngào đã tưới mát cho những tâm hồn lạc lối giữa nỗi buồn. tiếng thác, suối rì rào vang vọng, mang theo bóng dáng quê hương khắc sâu vào tâm hồn người Tày, giúp họ thêm kiên quyết “sống như người Tày giữa lòng thủ đô…”

Trong những câu thơ tiếp theo, tác giả ca ngợi vẻ đẹp của tinh thần tự tôn dân tộc và tinh thần tự hào dân tộc của anh Cương:

“một đồng minh thô thiển

không nhiều người nhỏ tuổi

các dân tộc đồng minh đục đá xây dựng quê hương

và quốc gia thực hiện các tùy chỉnh. ”

Tác giả đạt được thành công nhờ hình ảnh tương phản giữa hình thức bên ngoài và giá trị tinh thần bên trong. Người Tây Nguyên có đôi bàn tay chai sạn, làn da sần sùi, chính “cục thịt” ấy đã tạo nên vẻ đẹp giản dị, chân chất cho người Tày. tuy nhiên, người dân quê tôi “không phải là những kẻ tiểu nhân”. bởi ở họ ý chí đã thấm vào máu xương, lòng tự tôn đã ngấm vào máu thịt và niềm tin, niềm tự hào chưa bao giờ cạn kiệt. giản dị, tốt bụng nhưng mạnh mẽ, kiên trì đã trở thành phẩm chất của hàng nghìn vận động viên leo núi.

hình ảnh “viên đá tự cắt” gợi lên một nét văn hóa gắn liền với cuộc sống của “các dân tộc đồng minh”. đó là họ đẽo đá làm trụ nhà, họ tạo nên những lối đi tình nghĩa… sự nối tiếp nhau của ba thanh “đá tự đục” tạo nên một làn điệu tre tái hiện những gian khổ của người đồng đội. “.” Trong việc xây dựng quê hương trên đá. Sự liên tục của các thanh với “kê – cao – patria – patria” mở ra hình ảnh một thế đứng, một tầm vóc cao đẹp của quê hương giữa bao la bầu trời và trái đất.

Bằng bàn tay khéo léo và tinh thần tự lực, tự cường, họ đã xây dựng và hỗ trợ quê hương vươn lên những nấc thang phát triển. giọng điệu chuyển từ tre trúc sang mềm mại như một thước phim kể về cuộc hành trình của đất mẹ từ thuở “đầu thiên thu” vất vả, nặng nhọc đến lúc yên nghỉ và niềm vui khi đứng trên những “tảng đá” gập ghềnh. Đó là hành trình phản ánh những giọt mồ hôi và nước mắt mà truyền thống và phong tục tập quán đã dành cho đất nước. và những truyền thống tốt đẹp của người dân địa phương là nền tảng, là chỗ đứng tinh thần vững chắc để chúng ta có thể trưởng thành, trưởng thành và “sống đúng như một con người”.

bốn dòng dài ngắn đan xen vào nhau ở cuối bài thơ như “tiếng đàn” khép lại – nói hộ bạn và gợi nhiều suy nghĩ trong lòng người đọc về những lời thì thầm chân thành và tha thiết của nó. phương pháp con:

“Con tôi ăn thịt sống

trên đường đi

không bao giờ nhỏ

Hãy lắng nghe tôi. ”

Tiếng gọi “con ơi! ý thơ về “nhưng sống và thịt” lại được truyền tụng, sâu hơn và sâu hơn. có lẽ dụng ý của nhà thơ là muốn mượn vẻ bình dị bề ngoài của nơi phố thị đơn sơ để gợi lại truyền thống vĩ đại của đất nước, truyền cho đứa trẻ những phẩm chất cao quý của “nghĩa quân”.

rồi một ngày, không còn chập chững những bước đi đầu đời, tôi bắt đầu khăn gói để “lên đường”, va chạm với xã hội nơi đó. một ngày, tôi nhìn thấy bóng lưng của một đứa trẻ bước đi trên con đường đời, con đường của một chân trời mới, con đường dẫn đến thế giới của “người lớn”. Tôi mong rằng lúc đó mình phải mạnh mẽ, vững vàng, không “ăn năn, ngại khổ”, yếu đuối đầu hàng trước thử thách của cuộc đời.

Cách nói “hãy nghe tôi nói” giống như một lời khuyên chân thành dành cho trẻ em cũng như thế hệ trẻ đang lớn lên với tình yêu làng. Hãy nhớ rằng gia đình và đất nước luôn dõi theo bước chân của bạn như một người cha, họ luôn mở rộng vòng tay để ôm bạn như một người mẹ, để chữa lành những vết xước của bạn, cho bạn thêm dũng khí, khí phách, sức mạnh và niềm tin. vì vậy, hãy sống sao cho xứng đáng với truyền thống của quê hương, với cái nôi thiêng liêng của mình.

bài thơ có thiết kế chặt chẽ, mang phong cách đồi núi với ngôn ngữ “gấm vóc” rất riêng. hình ảnh đối xứng, mộc mạc, giàu liên tưởng. bài thơ còn là sự giao hòa nhẹ nhàng giữa tư duy tượng trưng của các dân tộc anh em với tư duy thơ tượng trưng, ​​siêu thực hiện đại. Thiên nhiên miền núi thấm đẫm và lan tỏa trong từng câu thơ cùng với giọng điệu tha thiết, trìu mến đã giúp làm bừng sáng và nổi bật những lời thì thầm, tâm tư mà “Hablame” muốn gửi gắm. nhà thơ ngành y đã chọn cách sáng tạo ra một vần thơ rất nhạy cảm, sâu lắng, tinh tế, uyển chuyển và tự nhiên, thể hiện tình yêu của ông đối với con cháu, đối với Tổ quốc.

Thể thơ sung mãn, lối viết phóng khoáng giàu hình ảnh, giàu sắc thái, hài hòa giữa con người với thiên nhiên đã tiếp thêm sức sống bền bỉ cho “chuyện trẻ thơ” của giới y học. sức sống đó không chỉ nằm trong câu chữ, mà đã thoát ra khỏi câu chữ và bật ra khỏi trang giấy. thơ là lời dặn của cha, mong mai này dẫu có đắm mình trong biển người, vào chốn phồn hoa đô hội thì cũng phải biết “uống nước nhớ nguồn”, biết ơn nghĩa sinh thành. . về nơi sinh thành hạnh phúc của gia đình, cảm tạ những truyền thống tốt đẹp của quê hương. Tôi cũng mong các bạn hãy khắc cốt ghi tâm hai chữ “quê hương” trong trái tim và tâm hồn mình như lời bạn Xuân Quynh đã từng viết:

“mọi người đều có quê hương

ngày vui ở lại của trẻ em

tuổi mới lớn để yêu

và lớn lên để ghi nhớ… ”

“cuéntame” đã âm thầm trở thành bài thơ của cuộc đời. để rồi có những lúc chạnh lòng, ta bấu víu vào bài thơ để thấy yêu gia đình hơn, thấy tự hào, biết gìn giữ và phát huy những giá trị tích cực của văn hóa dân tộc mình.

5. cảm thấy rằng bài thơ nói với con bạn một cách ngắn gọn

“quê hương là gì

mà giáo viên dạy phải yêu thương

quốc gia của bạn là gì

tất cả những người ra đi đều nhớ rất nhiều. “

Tất cả chúng ta đều có quê hương, là nơi đầu tiên đón nhận tiếng khóc chào đời của con. Nghĩ đến quê hương, mỗi người gợi lên một hình ảnh riêng, đẹp đẽ xen lẫn cảm xúc chân thành, tự hào. vì vậy, dù nhiều người đã nói về quê hương, làm thơ về quê hương nhưng quê hương khi nói chuyện với những người con trong ngành y vẫn mang lại cho chúng ta những cảm xúc sâu lắng.

có lẽ, ai cũng vậy, những gì người ta thường nhớ về quê hương là những gì chân chất, mộc mạc và giản dị nhất. Nếu trung quan gắn quê hương mình với hình ảnh “chùm khế ngọt”, “con đường đến trường”, “cánh diều xanh” … thì y phuong cho tôi xem:

“bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều

sử dụng nan hoa

bức tường của ngôi nhà ken hát

rừng hoa

con đường của trái tim. “

Là một vùng quê miền núi, chưa phát triển nhưng tình người vô cùng quý giá, mảnh đất giàu truyền thống văn hóa và đặc biệt là mảnh đất nuôi dưỡng những tấm lòng lương thiện. những người tôi rất yêu thương nhưng cũng vĩ đại, đầy khí phách cả về nỗi buồn lẫn ý chí (cao để đo nỗi buồn; xa để nuôi chí lớn). quê hương của tôi nói với tôi rằng nó có một cái gì đó đặc biệt, nhưng cũng có một cái gì đó chung.

nhưng có lẽ, điều khắc sâu nhất trong lòng mỗi người con (và chúng tôi là độc giả) chính là những lời khuyên, lời khuyên của người cha. người con trước cha, trước quê hương luôn là hình ảnh thân thương nhất, nhỏ bé nhất và luôn cần được che chở, dạy dỗ. Những bài học của người cha luôn là động lực giúp con cái trưởng thành và cứng cáp hơn khi đối mặt với cuộc sống.

dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn muốn

sống trên đá không ghét đá gập ghềnh

sống trong thung lũng không ghét thung lũng nghèo đói

sống như một dòng sông

lên xuống thác ghềnh

đừng lo lắng

người đồng chí bằng xương bằng thịt

Không có nhiều người nhỏ.

Chính giọng điệu của bài thơ đã gieo vào lòng người những tình cảm yêu thương, những lời dặn dò chân thành, thiết tha. Dù trong hoàn cảnh nào của cuộc sống, con người luôn phải vượt lên hoàn cảnh để sống. “nỗi buồn” sẽ làm cho con người biết cách sống, ý chí rèn luyện con người luôn nỗ lực vươn lên và vươn cao. “cao vời vợi / xa nuôi chí lớn” là những câu thơ ý nghĩa như một lời động viên, động lực mà cha mẹ muốn truyền cho con cái, giúp con vững vàng và tiến xa hơn với những quyết định trong cuộc đời. / p>

Tôi mong bạn luôn giữ vững niềm tin vào cuộc sống. sống ở đời sẽ không tránh khỏi những nỗi buồn, người biết sống cũng phải là người luôn “nuôi chí lớn” để cuộc đời, cho cuộc đời, một điều gì đó có ý nghĩa. đó cũng là kỳ vọng về tầm vóc của tôi trong chặng đường đời đầy khó khăn.

“Cha” không biết nói gì hơn, rằng cha không thể thay thế cuộc đời của con, những bước đi của con, rằng cha chỉ có thể khuyên con: “thì sao?”. Dù trên đường đời, chiến thắng hay thất bại, khó khăn, gian khổ, điều quan trọng là bạn phải chấp nhận và không bao giờ bỏ cuộc. khó khăn và thử thách là nơi tôi luyện trí óc của bạn. họ phải “sống như sông như suối” dù bị “thác, ghềnh” ngăn cản mà vẫn vô tư đi qua. Nhưng điều quan trọng nhất một người cha dạy con trai mình là không được đánh mất thị phi, không được quay lưng lại với mảnh đất nơi mình đã lớn lên. câu thơ cho ta cảm giác về đôi mắt nheo nheo của người cha nhìn con, hết lòng khuyên nhủ, an ủi, sẵn sàng là chỗ dựa vững chắc nhất, là cánh tay dang rộng cho con khi con cần, động viên, an ủi.

quê hương tuy là dãy núi hoang vu, còn nhiều gian khổ, khó khăn, nghèo đói nhưng các dân tộc – những “đồng minh” đã khẳng định mình bằng sức sống, nghị lực, ý chí và niềm tin, chân chính. dũng khí:

người đồng chí bằng xương bằng thịt

không nhiều người nhỏ tuổi

con trai tôi, mặc dù vẫn còn nguyên

trên đường đi

không bao giờ nhỏ

Hãy lắng nghe tôi.

dù bạn ở đâu, hãy luôn là người bạn đồng hành của bạn, xứng đáng là một đồng minh không bao giờ nhỏ.

Bằng những ca từ trong sáng, giản dị, hình ảnh thơ quen thuộc và hơn hết là giọng hát chắc nịch nhưng đầy tình cảm, cô đã nói với các em thật tử tế và ý nghĩa, giúp chúng em học làm người không quên đất nước. , nét chữ. bởi vì đó là nguồn sức mạnh của tôi.

6. cảm nhận bài thơ kể khổ 1

kể cho con nghe của y phùng là bài thơ xúc động về tình cảm gia đình, tình cảm quê hương đất nước. Mượn lời bà con, bằng giọng thơ giản dị, chân chất và mộc mạc, bác sĩ nhắc lại nguồn nuôi dưỡng của mỗi người, bày tỏ niềm tự hào về sức sống bền bỉ của quê hương.

Bài thơ đi từ tình cảm gia đình, nhưng mở rộng ra là tình yêu quê hương đất nước, từ những kỉ niệm thân thiết, thiết tha nâng tầm nó thành cuộc sống. cảm xúc và chủ đề của bài thơ được bộc lộ và dẫn dắt một cách tự nhiên, lan tỏa nhưng vẫn thấm thía. Khi nhắc đến việc nuôi dạy con cái, điều đầu tiên mà các bậc cha mẹ muốn nói đến đó chính là tình cảm gia đình. cái nôi nuôi con khôn lớn:

“chân phải hướng về cha, chân trái hướng về mẹ, một bước về phía giọng nói, hai bước về phía tiếng cười”

Tôi lớn lên từng ngày trong tình yêu thương, sự ủng hộ và kỳ vọng của cha mẹ. đó là hình ảnh một mái ấm gia đình rất hạnh phúc. đứa trẻ được nuôi dưỡng và che chở trong vòng tay ấm áp của cha mẹ. bài thơ rất đặc biệt. cách nói bằng hình ảnh, hình thức trực quan cụ thể để diễn đạt ý tưởng trừu tượng của đồng bào vùng cao khiến bài thơ giản dị mà gợi cảm: bước chân chạm tiếng cười, tiếng nói.

Tôi nói với bạn lời đầu tiên đó để nhắc bạn về tình cảm của gia đình đối với cội nguồn của mỗi người. nhịp thơ 2/3, kết cấu đối xứng, nhiều từ láy lại tạo nên giọng điệu vui tươi, quấn quýt: chân phải, chân trái; một bước, hai bước, tiếng nói, tiếng cười … thuốc tạo nên một môi trường gia đình đầm ấm, yêu thương và hạnh phúc. từng bước đi, từng giọng hát mạnh mẽ của con đều được các bậc phụ huynh tham gia và đón nhận nồng nhiệt. đó là tình yêu bằng xương bằng thịt, là công lao trời đất mà bạn phải khắc cốt ghi tâm.

Người cha còn nói với tôi: Tôi vẫn lớn lên trong cuộc sống lao động, trong tình yêu thương của những người “đồng đội” và trong tình yêu quê hương đất nước. Tôi lớn lên trong cuộc sống lao động của đồng bào. cuộc sống gian lao, vui tươi của đồng đội được nhà thơ gợi lên qua những hình ảnh đẹp:

“bạn ơi, tôi yêu bạn nhiều lắm. Bỏ qua tia nắng nhà hát rừng cho hoa, lối đi cho trái tim”

dệt: dụng cụ đánh cá của người leo núi. cho biết: “dệt vải, xếp hoa” là trân trọng công lao tạo nên vẻ đẹp của người thợ. bức tường nhà ken hát biểu hiện của một cuộc sống yên bình với niềm vui và hạnh phúc. tác động của từ “ca, ken” được sử dụng khéo léo, thể hiện những động tác khéo léo cụ thể trong công việc, đồng thời nói lên một cuộc sống lao động đoàn kết và vui vẻ.

Hơn hết, tôi lớn lên được che chở bởi người dân và núi rừng quê hương. rừng cho bạn sự sống, nguồn sống. hoa của rừng hay vẻ đẹp của thiên nhiên mà rừng cung cấp. núi rừng mang đến vẻ đẹp, niềm vui và hạnh phúc cho mỗi người, những con đường làng, núi rừng gắn kết yêu thương, nâng đỡ đôi chân trẻ thơ trong cuộc sống.

đến đây, tôi hiểu bạn, người cha muốn nói với con trai rằng quê hương là một cánh đồng giàu truyền thống văn hóa nhưng cũng rất giàu tình cảm.

Quê hương là những gì gần gũi, bình dị nhất, cũng là cội nguồn sâu nặng của tình yêu quê hương đất nước. Người cha cũng nhắc đến kỷ niệm ngày cưới với con trai để mong con luôn nhớ rằng mình lớn lên trong tình yêu thương, hạnh phúc trong sáng của cha và mẹ. Con cái là kết quả của tình yêu và hạnh phúc gia đình. đó là điểm khởi đầu của tất cả tình yêu trong tôi:

“Cha mẹ sẽ luôn nhớ về ngày đầu tiên tươi đẹp nhất của đám cưới.”

kể cho con nghe những điều này, người cha muốn dạy cho con mình những tình cảm ban đầu bằng tình yêu và lòng tự hào đối với đất nước và gia đình. Tôi tự hào nói với các bạn về sức sống bền bỉ và mãnh liệt, về truyền thống cao quý của quê hương và mong muốn các bạn tiếp tục sống theo truyền thống đó. nói đến sức sống bền bỉ, mãnh liệt của đất mẹ, nói lên sức sống đồng minh của cả cộng đồng. nơi gặp gỡ cha mẹ, đồng hương, đồng hương.

lặp đi lặp lại cụm từ này nhiều lần để khẳng định phẩm chất của một đồng minh là phẩm chất của quê hương bởi sức sống của quê hương do đồng minh tạo nên. lời thơ mộc mạc, giản dị, gợi nhiều thân thương, gần gũi.

đoạn 1 của bài thơ “nói với con” thể hiện sâu sắc tình cảm gia đình đầm ấm, tôn vinh truyền thống cần cù lao động, sức sống mãnh liệt của quê hương, của con người. đoạn thơ giúp ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của người dân miền núi, nhắc nhở ta về tình cảm gắn bó với truyền thống, với quê hương và ý chí vươn lên trong cuộc sống. giọng điệu trìu mến và nghiêm túc, được thể hiện qua lời của một người cha với con trai mình, từ thế hệ trước sang thế hệ sau.

Mời các bạn cùng tham khảo những thông tin hữu ích khác tại chuyên mục tài liệu – tài liệu hoatieu.vn.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Top 6 mẫu cảm nhận bài thơ Nói với con hay chọn lọc – HoaTieu.vn. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *