Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
703 lượt xem

Cảm nhận bài thơ vội vàng của nhà thơ xuân diệu

Bạn đang quan tâm đến Cảm nhận bài thơ vội vàng của nhà thơ xuân diệu phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Cảm nhận bài thơ vội vàng của nhà thơ xuân diệu

Cảm nhận bài thơ vội vàng để thấy được cuộc sống sôi nổi, say mê của tác giả xuân sắc. Sau đây là chi tiết bài cảm nhận bài thơ Có vội và những bài văn mẫu cảm nhận có vội hay nhất xin chia sẻ cùng các bạn.

  • Top 30 mẫu mở đầu về người chồng cực hay ho về vợ
  • 7 mẫu phân tích tính cách cực ngầu

cảm nhận bài thơ vội vã của nhà thơ xuân điệu trong bài viết dưới đây bao gồm phần tóm tắt cảm nhận về bài thơ vội vàng, cảm nhận bài thơ vội vã 13 câu đầu, cảm nhận bài thơ vội vã 2 hay và sâu sắc sẽ giúp bạn đọc làm được những cảm nhận. trên bài thơ viết vội theo ý tưởng mà tác giả xuan dieu truyền tải. Sau đây là nội dung chi tiết các bài văn mẫu cảm xúc vội vã hay chọn lọc đã được hoatieu tổng hợp, mời các bạn chia sẻ để các em tham khảo để có thêm nhiều ý tưởng sáng tạo khi viết văn.

1. dàn ý cảm nhận về bài thơ viết vội

a. mở đầu

– giới thiệu tác giả xuan dieu

– giới thiệu chung về bài thơ một cách vội vàng

b. nội dung bài đăng

a. yêu đời tha thiết, say mê sắc xuân:

– bài thơ bằng năm thứ tiếng:

“Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

để hương không bay mất ”

– nghệ thuật:

+ thông báo có cấu trúc “Tôi muốn, tôi cho”, ám chỉ “không”: như một yêu cầu khẩn cấp

= & gt; tác dụng: nhấn mạnh khát vọng cháy bỏng, tha thiết muốn “tắt nắng”, “buộc gió” để giữ màu cho đời, giữ hương thơm cho đời, lưu giữ mãi khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của thiên nhiên hiện hữu.

– nghệ thuật: thông điệp cấu trúc, đảo ngữ “đây là đây, đây là đây”, danh sách

= & gt; tiết lộ vẻ đẹp không thể thay đổi, không thể thực hiện được của thế giới. nhà thơ mở ra giác quan để đón nhận vẻ đẹp trần thế. Đây cũng là tiêu chí của thi sĩ xuân sắc được lặp lại trong nhiều bài thơ khác:

“sống hết lòng, hết sức, sống hết lòng

sống một cuộc sống đầy bản lĩnh và những giác quan nhạy bén ”

= & gt; xuan dieu đã cảm nhận trọn vẹn hương vị và sắc màu của cuộc sống

– vẻ đẹp tự nhiên của mùa xuân trần gian:

+ “của con ong và con bướm này ở đây và bây giờ”: ngọt ngào

+ “này, những bông hoa của cánh đồng xanh”: hương thơm, màu sắc

+ “này cành lá rung rinh”: dạng uyển chuyển

+ “this is my love song”: sound

+ “này, ánh sáng tỏa sáng trong mắt bạn”: ánh sáng của bình minh mùa xuân.

= & gt; tất cả những người đẹp mỗi ngày như một bữa tiệc trọn vẹn và thân thương, gõ cửa, mang niềm vui đến mọi nhà.

= & gt; Spring Magic Progressive New Perspective: Cuộc sống quanh ta đẹp đến khó tin. vẻ đẹp không ở đâu xa, mà ở ngay trên thế giới, xung quanh tôi.

– vẻ đẹp của tình yêu mùa xuân: vườn xuân đã trở thành vườn tình, vật có đôi, có cặp. từ nhà thơ trong hoàn cảnh vườn xuân đến người tình trong vườn tình.

+ xuan dieu tổng kết: “Tháng giêng ngon như đôi môi khép”

+ “Tháng Giêng” là tháng đầu tiên của mùa xuân, đẹp nhất và mát mẻ nhất

+ “gần môi”: phần da thịt và đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ.

+ “ngon”: nghệ thuật chuyển đổi cảm giác. Tháng Giêng cho biết năm, tóm tắt = & gt; gần môi: hữu hình, cụ thể

= & gt; bạn có thể cảm nhận và tận hưởng vẻ đẹp của mùa xuân một cách rõ ràng và cụ thể hơn

– Quan điểm thẩm mỹ mới, tiến bộ: trong văn học cổ đại coi thiên nhiên là ngọn cờ của cái đẹp, trong thơ văn xuân, con người là ngọn cờ của cái đẹp, tôn vinh cái đẹp của con người. .

– thanh xuân luôn bị thời gian ám ảnh, sợ thời gian trôi đi, không đón nhận, tận hưởng từng giây từng phút tươi đẹp của cuộc sống.

– ý nghĩ về phép thuật mùa xuân:

“Tôi rất vui. nhưng vội vàng một nửa. ”

= & gt; dấu câu và một vài dòng của bài thơ, thể hiện hai cung bậc cảm xúc của mùa xuân, chuyển từ niềm hạnh phúc đến nỗi nhớ. tiếc thanh xuân ngay cả khi thanh xuân đẹp nhất, chỉ cần có ý thức đón nhận, cảm nhận, căng hết mọi giác quan để đón nhận mọi vẻ đẹp của cuộc sống.

b. quan niệm mới về thời thanh xuân kỳ diệu

* 2 dòng đầu tiên:

“mùa xuân đang đến, có nghĩa là mùa xuân đang qua

xuân còn trẻ nghĩa là xuân sẽ già ”

– thời gian tuyến tính, một đi không trở lại

– nghệ thuật:

+ nhịp điệu nối tiếp ở cả 3/4 câu thơ, miêu tả thời gian trôi qua

+ thông điệp cấu trúc: Câu định nghĩa loại thông báo có cấu trúc.

+ các cặp từ trái nghĩa: to – through, non – old.

= & gt; tác giả muốn nhấn mạnh quy luật bước đi, sự vận hành của thời gian, tuần tự, không quay lại.

* 7 câu tiếp theo

“Khi mùa xuân kết thúc, tôi cũng chết”

– thanh xuân đi qua mang theo tuổi trẻ của con người, quy luật tác động ngược trở lại.

– nghệ thuật: tạo thành các cặp đối lập:

+ chiều rộng – chật

+ thanh xuân theo chu kỳ – tuổi trẻ

+ nhưng trời đất – không còn là tôi nữa

= & gt; vô cùng và vô cùng của trời đất, nhưng đời người thì hữu hạn.

<3<3

= & gt; tuổi trẻ là khoảng thời gian tươi đẹp của mỗi người.

= & gt; cảm xúc của nhà thơ: sầu muộn, tiếc nuối

* 7 câu thơ cuối:

“mùi tháng năm nồng nàn hương chia”

– nghệ thuật chuyển đổi cảm giác: Tháng năm có hương, Tháng năm được cảm nhận bằng khứu giác, “mùi”, vị “tách”, “giọt” bằng hình ảnh, hình dung tháng Năm mang tính trừu tượng.

– những câu thơ sau là lời giải thích: sông núi vẫn thầm tạm biệt:

gió đẹp rì rào trong những chiếc lá xanh

tiếng chim hót đột ngột ngừng hót.

= & gt; dòng chảy của thời gian khiến mọi thứ tách biệt trong từng khoảnh khắc, mọi thứ tách biệt khỏi một phần của tiền kiếp.

không bao giờ, ồ! không bao giờ nữa …

= & gt; cảm giác hối hận, cơ sở khơi dậy những khao khát cháy bỏng trong đoạn tiếp theo.

c. giải pháp để tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống

– thanh xuân là mùa đẹp nhất trong năm, tuổi trẻ là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.

– nghệ thuật:

+ thay đổi hướng: “i” thành “ta”

+ sử dụng nhiều loại động từ mạnh: ôm, rúc, say, đánh.

= & gt; mong muốn tận hưởng bằng tất cả các giác quan. vẻ đẹp của sự sống là vô hạn, đầy đủ và phong phú trên bàn xuân, cuộc sống.

+ sử dụng rất nhiều tính từ: choáng váng, đầy ắp, đầy đủ

= & gt; mô tả sự hài lòng tối đa khi thưởng thức.

“oh xuan hong, anh muốn cắn em”

– nghệ thuật chuyển đổi cảm giác: mùa xuân không còn là vô hình, trừu tượng, tác giả hình dung mùa xuân như một trái chín ửng hồng, muốn “cắn” = & gt; mong muốn tận hưởng.

– quan niệm sống của tác giả: đẩy nhanh cuộc sống, tận hưởng và cống hiến hết mình.

c. kết thúc

khái quát giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật của bài thơ

2. cảm nhận về bài thơ viết vội – văn mẫu 1

Trong cuốn sách, thi hào Việt Nam viết: “xuân diệu thơ cũng là nguồn sống dồi dào chưa từng thấy ở nước non yên ả này: xuân sắc vạn người mê, yêu trời, sống trong. vội vàng., tôi sống vội vàng, tôi muốn tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi của mình “. Thơ Xuân Diệu bộc lộ một tâm hồn thơ trẻ trung, nồng nàn và yêu đời đến độ say mê thể hiện rõ trong bài thơ vội vã. bài thơ cũng thể hiện quan niệm sống của Xuân Diệu trước cách mạng tháng Tám.

về bố cục của bài thơ: bài thơ là phép biện chứng của tâm hồn: xuân sắc yêu đời, nhất là tuổi trẻ, nhưng nhà thơ cũng rất sợ mất đi, nghĩ đến không tránh khỏi tiếc nuối, buồn bã, không khỏi xót xa. lãng phí cái đẹp một cách vô ích cuối cùng nhà thơ cũng phải chạy ngược lại với thời gian, vội vàng thưởng thức hết vẻ đẹp mà cuộc đời ban tặng. đó là lý lẽ cho thái độ sống “vội vàng”. bài thơ thể hiện cái tôi trữ tình đầy cảm xúc với những trạng thái phức tạp, mãnh liệt yêu thương nhưng rồi hờn dỗi, hụt hẫng và tuyệt vọng, rồi đánh thức một tình yêu tha thiết để tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của cuộc sống.

bài thơ chủ yếu nói về mối quan hệ giữa thời gian và vẻ đẹp của cuộc sống và con người, đặc biệt là tuổi trẻ. cho thời gian dẫn đến một cách sống, một thái độ sống.

Ý thức được dòng chảy của thời gian, tác giả có một mong muốn rất nghệ thuật là níu kéo thời gian:

Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai,

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

đừng để hương bay xa.

Trong thơ xuân, gió và nước chảy thường là biểu tượng của thời gian. Trong bài thơ này, nắng và gió là hình ảnh cụ thể của thiên nhiên và là biểu tượng của thời gian. hương thơm và màu sắc là những hình ảnh cụ thể nhưng cũng là biểu tượng của mùa xuân: sắc đẹp.

Tác giả đã sử dụng những động từ mạnh: tắt (nắng), buộc (gió) để thể hiện ý muốn chiếm đoạt quyền của tạo hóa, giữ gìn sắc xuân. muốn chống lại các quy luật của tự nhiên để giữ mãi vẻ đẹp của cuộc đời là một khát vọng rất nghệ thuật: thể hiện một tình yêu mãnh liệt với cuộc sống, bất chấp mọi quy luật. những câu thơ ngắn gọn, giọng thơ khỏe khoắn cũng giúp thể hiện thái độ vội vàng, tâm hồn trẻ trung, tràn đầy sức sống của tác giả.

tác giả muốn nắm lấy quyền của tạo hóa để giữ mãi thanh xuân vì thanh xuân đẹp quá:

của con ong và con bướm này trong tuần này, con yêu

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

đây là những chiếc lá của cành cây rung rinh

đây là bài hát tình yêu của tôi

cách miêu tả mùa xuân rất mới. dòng thứ nhất và dòng thứ tư có một cú pháp mới, đảo trật tự các thành phần câu để làm nổi bật hương vị và âm hưởng của mùa xuân: thời gian là mật, không gian là âm nhạc. tác giả không chỉ chú ý đến điểm tham quan, âm thanh mà còn chú trọng thể hiện mức độ, độ đậm nhạt của hình ảnh, chi tiết. nhà thơ cũng cảm nhận điều đó bằng nhiều giác quan: mật, xanh, cành lụa, tình ca… để làm nổi bật vẻ đẹp mùa xuân đang lúc đằm thắm, nồng nàn, tràn đầy sức sống và duyên dáng, tươi vui. vẻ đẹp của mùa xuân còn được cảm nhận qua cảm giác thưởng thức:

và đây là đèn nhấp nháy

vào mỗi buổi sáng, thần vui vẻ gõ cửa

Tháng Giêng ngon lành như một đôi môi chúm chím.

Nắng xuân rực rỡ dễ chịu đến vui mắt. một cách so sánh mới mẻ và táo bạo: tia nắng bình minh như mí mắt thiếu nữ, bình minh vừa thức giấc chỉ trong nháy mắt là ánh sáng thuần khiết tràn ngập vạn vật và gõ cửa mọi nhà! trong một bài thơ khác, nhà thơ so sánh ngược lại:

quần áo mới cũng say theo gió và nước

hàng mi dài rung rinh trong ánh mặt trời hạnh phúc.

(đầu mùa xuân)

<3

Tóm lại, mùa xuân mang vẻ đẹp hồng hào, tươi tắn và nồng nàn như làn môi quyến rũ của người con gái mà tác giả muốn thưởng thức. Khác với thơ cổ điển và đưa ra một quan điểm thẩm mỹ mới, Xuân Diệu cho rằng vẻ đẹp của con người là tuyệt vời, là tiêu chuẩn cho mọi vẻ đẹp của tạo hóa.

kỹ thuật nghệ thuật nổi bật trong bài thơ là sự ám chỉ: thế này, nó liệt kê hàng loạt vẻ đẹp của mùa xuân và nói lên sự phong phú vô hạn của mùa xuân, thiên nhiên như dọn một bàn đầy thức ăn ngon dành cho con người. tác giả đã đón nhận và muốn tận hưởng vẻ đẹp mà thiên nhiên đã ban tặng, không nên để quá nhiều rồi mới hối hận:

Tôi không đợi nắng hè luôn đến mùa xuân.

Đây là ý chính của bài thơ: tranh thủ thời gian, tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống, dẫn đến thái độ sống vội vàng. giai điệu chung của bài thơ là sôi nổi, thiết tha.

Tác giả đã trực giác về thời gian trôi qua mạnh mẽ:

mùa xuân đang đến, có nghĩa là mùa xuân đang trôi qua

mùa xuân còn trẻ nghĩa là mùa xuân sẽ già đi

Nếu mùa xuân kết thúc, điều đó có nghĩa là tôi cũng sẽ chết.

cách cảm nhận thời gian là thăng tiến, thơ ca đã nói rất nhiều: “mùa đông đã đến, mùa xuân đã đến / mùa hè tươi sáng trở lại, êm đềm, mùa thu đến”, nhưng (với nhịp thơ tăng tốc) chỉ còn lại mùa xuân. phép thuật đồng thời, nhà thơ có thể nhìn thấy vẻ đẹp đã bắt đầu tàn phai, đồng thời nhà thơ ở trong vẻ đẹp đã bắt đầu tàn phai, đồng thời nhà thơ nhìn thấy sự xuất hiện của mùa xuân nhưng cũng khởi hành của mùa xuân. hàm ý như nhấn mạnh rồi lặp lại quy luật khắc nghiệt: thời gian trôi nhanh quá, nhan sắc tàn phai, tuổi trẻ qua đi. tác giả xót xa trước vẻ đẹp – sự hữu hạn của kiếp người, khiến giọng thơ trở nên tâm trạng:

lòng tôi rộng, nhưng lượng trời thì hẹp

không để kéo dài tuổi trẻ của thế giới, …

vẫn có trời đất, nhưng vĩnh viễn không có ta,

rất xin lỗi mọi người;

hoài niệm về thanh xuân – tuổi trẻ, đó là tiếc nuối cả đời. đó là biểu hiện của lòng yêu cuộc sống, ý thức được giá trị của cuộc sống. ăn năn thanh xuân ngay giữa thanh xuân, ăn năn tuổi trẻ khi còn trẻ chính là sự thức tỉnh ý thức về vẻ đẹp vô giá của cuộc sống, vì vậy cần phải nắm bắt thời gian, làm sao để sống có ý nghĩa và đàng hoàng với kiếp người. nó là một khái niệm của con người. thời tiết lạnh giá và thiếu hiểu biết đã âm thầm tàn phá vẻ đẹp không thương tiếc. Khi vẻ đẹp tàn lụi, thiên nhiên đối nghịch với con người: lòng ta thì rộng mà trời thì hẹp, trời đất không còn ta và thiên nhiên cũng mất đi niềm vui tự nhiên:

có mùi mayo và vị của phôi bị hỏng

Núi và sông vẫn tạm biệt nhau trong im lặng …

gió đẹp thì thầm trong những chiếc lá xanh,

Cô ấy có nổi điên vì phải bay đi không?

thanh xuân, tuổi trẻ, mọi thứ trôi theo thời gian, theo nhịp điệu tuần hoàn của vũ trụ. tác giả bất lực trước sự ra đi của sắc đẹp, thanh xuân và thấy đời người có hạn nên câu thơ trở nên buồn man mác:

không bao giờ, oh! không bao giờ nữa.

nhưng tác giả không phó mặc theo sự sắp đặt của tạo hóa mà vươn lên cạnh tranh với thời gian, từ đó dẫn đến một thái độ sống đặc biệt:

cố lên! mùa giải vẫn chưa được đặt vào buổi chiều

Tôi muốn ôm

tất cả sự sống chỉ mới bắt đầu nở rộ

Tôi muốn mây di chuyển và gió thổi,

Tôi muốn yêu những chú bướm,

Tôi muốn ghi lại nó trong một nụ hôn

và nước, cây và cỏ,

cho hương thơm, cho ánh sáng,

mang đến cho bạn vẻ đẹp của những ngày mát mẻ;

– ôi xuân hồng, anh muốn cắn em!

Cụm từ “Tôi muốn ôm” nổi bật lên thành một dòng thơ như để nhấn mạnh và khẳng định một khát vọng mãnh liệt, đồng thời tạo nên hình ảnh một con người dang rộng vòng tay, muốn ôm trọn vẻ đẹp của trái tim mình. tận hưởng chất liệu của bạn. Nhờ tình yêu đời tha thiết mà tác giả đã tận dụng được vẻ đẹp của thanh xuân khi thời gian chưa tàn phá. vẻ đẹp vẫn tươi tắn, nồng nàn và tràn đầy sức sống: sức sống… mơn man… giọng thơ khẩn trương, sôi nổi, kết hợp với phép ám chỉ “ta muốn” thể hiện khát vọng mãnh liệt, khẩn thiết. , vội vàng, muốn sống đầy đủ, trọn vẹn. Các động từ mạnh: ôm, bóp, nhặt, cắn thể hiện các hoạt động giác quan nhanh và mạnh. tác giả như muốn vồ vập, ngấu nghiến để tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của cuộc sống, thể hiện tình yêu đời tha thiết tột độ. tác giả đã khai mở mọi giác quan để tận hưởng trọn vẹn và sống thanh xuân, tuổi trẻ:

sống bằng cả trái tim, sống bằng tâm hồn mình

sống toàn bộ cơ thể và nhận thức được tất cả các giác quan.

Bài thơ viết vội thể hiện ý thức về giá trị của cuộc sống. đặc biệt là mùa xuân – tuổi trẻ. từ đó tác giả bộc lộ tình yêu nồng nàn, say đắm, say mê với cuộc sống và tuổi trẻ: một vẻ đẹp có thật ở thế gian, không phải là chốn hư ảo xa lạ trong thuyết giảng. bài thơ đưa ra một cái nhìn tích cực về cuộc sống, con người phải biết sống trọn vẹn, sống có ý nghĩa, biết tận hưởng những cái đẹp mà cuộc đời ban tặng, đừng để cuộc sống, nhất là tuổi trẻ trôi qua một cách vô ích. .

3. cảm nhận về bài thơ viết vội – văn mẫu 2

vội vàng là bài thơ xuất sắc tiêu biểu cho thơ xuân điệu, tác phẩm thể hiện trọn vẹn những cung bậc cảm xúc của tình yêu, đồng thời bộc lộ những khát khao thiết tha, mãnh liệt của tác giả. Bằng cách đó, nhà thơ đã truyền tải đến người đọc, người nghe những triết lý nhân sinh sâu sắc bằng giọng thơ tự do, phóng khoáng.

Nhận xét về phong trào thơ mới, nhà phê bình Hoài Thanh đã có một nhận xét rất tâm đắc khi cho rằng: “Xuân điệu là một trong những nhà thơ mới”. Thơ xuân điệu vừa có sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố cổ điển và hiện đại trong tư tưởng, cảm nhận thẩm mỹ, vừa có chất phương tây rất nồng nàn, gợi nhiều nhưng sâu lắng, là hồn cốt của dân tộc sâu sắc. trong lúc vội vàng, chúng tôi thậm chí còn cảm nhận được điều đó rõ ràng hơn.

“Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

để hương không bay mất ”

sự ám chỉ cấu trúc trong bốn dòng đầu của bài thơ, kết hợp với sự ám chỉ “muốn” và ám chỉ “cho” càng nhấn mạnh niềm khao khát, khát khao được hòa hợp với thiên nhiên, được gắn bó với nó. duy trì hương vị tươi đẹp nhất của cuộc sống trên đời, của màu nắng của gió, vì họ có mac bạn muốn chờ trăng và trăng trở lại. khát vọng đó có vẻ xa hoa, nhưng đó là đặc trưng của văn học lãng mạn, đặt nặng trí tưởng tượng để thể hiện khát vọng và ước mơ. Quả thật, ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời của thiên nhiên, được ôm ấp và tận hưởng luôn là niềm ao ước muôn thuở của thi nhân, thật đẹp, thật đáng quý. Nếu cuộc đời không được yêu, nếu tuổi xuân và tuổi trẻ không được yêu, thì nhà thơ sẽ không bao giờ có được những khát khao đẹp đẽ và những ý thơ sâu sắc đến thế. thể thơ ngũ ngôn, nhịp điệu lúc nhẹ nhàng, thiết tha, sâu lắng thể hiện khát vọng mãnh liệt của nhà thơ, một tâm hồn tha thiết, sôi nổi, yêu đời, nghiêm túc.

cảm xúc dâng trào của tác giả từ khát khao mãnh liệt muốn bám lấy màu nắng, mùi gió, biến thành một hình ảnh tự nhiên, rực rỡ, sôi động nhưng không kém phần lãng mạn, trẻ trung.

p>

“trong số những con ong và bướm này trong tuần này

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

đây là những chiếc lá của cành cây rung rinh

đây là bài hát tình yêu của tôi

và đây là đèn nhấp nháy

mỗi buổi sáng, thần vui vẻ gõ cửa. ”

ta thấy một hồn thơ tràn đầy tình yêu với thiên nhiên, với cuộc đời, trong đôi mắt ấy, cuộc đời thật ngọt ngào với “tuần đầy mật”, ta nhìn thấy những bông hoa nở trên “cánh đồng xanh đang hát”, nhìn thấy những chồi non. từ “cành tơ hồng”, hòa cùng hình ảnh sinh động là tiếng hót thiết tha của loài chim yến, cuộc đời trong mắt nhà thơ luôn tràn niềm vui, khi “mỗi sớm thần vui gõ cửa” giọng thơ mềm mại, đàn hồi, thể hiện cảm xúc và niềm vui trước sắc xuân trong trẻo và rực rỡ.

Khi đang thả hồn mình bay bổng với cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, tác giả chợt giật mình, giọng thơ trở nên gấp gáp, gấp gáp như sợ bỏ sót một điều gì đó rất quan trọng.

“mùa xuân đang đến có nghĩa là mùa xuân sẽ qua

xuân còn trẻ nghĩa là xuân sẽ già ”

à, tác giả nhận ra rằng vạn vật là hữu hạn, xuân đến thì xuân cũng đi, nếu có “trẻ” thì cũng phải có “già”, đời người cũng vậy, không thể thoát khỏi bàn tay của ông trời. “Nếu mùa xuân kết thúc, tôi cũng sẽ chết.” xuân sắc mang một cảm nhận rất sâu sắc về thời thanh xuân, mỗi câu thơ đều bộc lộ những trăn trở, bất an của nhà thơ. trong khi anh ấy chưa kịp tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn, trọn vẹn thanh xuân.

“Trái tim tôi rộng nhưng bầu trời hẹp

không để kéo dài tuổi trẻ của thế giới ”

tác giả bắt đầu có chút oán hận, trách trời, yêu đời, khát vọng tình yêu của tuổi trẻ vẫn nồng nàn mãnh liệt, nhưng thần lại keo kiệt, không “vì tuổi trẻ thiên hạ”. “dài” là bao lâu? Tôi cho rằng, với “lòng tham” hưởng thụ và lòng khao khát thanh xuân sâu sắc, thì cái “dài” ở đây dễ là vô hạn. thấy rằng nỗi niềm của tuổi trẻ và mùa xuân đã hiện hữu trong tâm hồn tác giả từ rất sớm, từ khi mùa xuân chưa qua, cuộc đời vẫn trẻ trung, sâu lắng. Người đọc cũng dần ý thức được triết lý sâu sắc của thời gian mà xuân sắc đã vội vàng gửi gắm vào từng câu thơ.

Nếu ai đó nói “thanh xuân cứ tuần hoàn”, thì xuan dieu sẽ trả lời ngay “thanh xuân không bao giờ trở lại hai lần”. ừ thì xuân đi xuân về, nhưng có ai trong đời trẻ lại hai lần? Thế nên điều Xuân Diệu trăn trở và tiếc nuối là tuổi trẻ của đời người là hữu hạn, yêu thôi chưa đủ, hưởng mọi thú vui của thế gian cũng chưa đủ để sống và yêu trong đam mê ngọt ngào. cái chết đang trở về với cát bụi “còn trời đất, nhưng không có ta muôn đời”, xuân điều sống trong “thương tiếc cả thế gian”, nỗi tiếc nuối của nhà thơ là vô tận, tiếc nuối tất cả, trời đất cũng vậy. nhập vào tâm hồn ăn năn vĩ đại của anh ta. triết lý sâu sắc về thời gian hiện hữu trong từng câu thơ, xuyên qua ngọn gió với tiếng “giận hờn phải bay đi”, tiếng chim “sợ sắp chết”. xuan dieu đang chứng tỏ rằng không chỉ anh, mà cả thế giới đều sợ thời gian trôi nhanh, thanh xuân sẽ chóng tàn.

trong bài thơ có một dòng “không bao giờ! ồ! không bao giờ nữa… / thôi nào! mùa chưa đưa chiều ”tỉnh dậy tiếc nuối, xuýt xoa lập tức xốc lại tinh thần, tác giả nhận ra rằng, không thể sống mãi như thế này, nếu tuổi trẻ“ một hai lần không trở lại ”, vậy Tại sao không yêu, không tận hưởng cuộc sống vẫn còn tươi đẹp, trước khi chúng ta già, mắt mù, tai yếu?

“Tôi muốn ôm

tất cả sự sống chỉ mới bắt đầu nở rộ

Tôi muốn mây di chuyển và gió thổi

Tôi muốn yêu những chú bướm

Tôi muốn ghi lại nó trong một nụ hôn. ”

giọng thơ của tác giả mang cảm giác gấp gáp, lo sợ tuổi xuân sẽ vụt mất. Tôi cảm thấy mùa xuân diệu kỳ muốn ôm trọn mọi thứ vào lòng và tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. anh “say” hương hoa cỏ, thả hồn mình vào “ánh sáng” của nắng xuân, và tận hưởng “hương vị của thời mát”. đỉnh điểm của khát vọng cháy bỏng ấy là khát khao được “cắn xé” “nụ tầm xuân” hoang dại và đầy quyến rũ. mong muốn không chỉ đơn giản là tận hưởng, mà là hướng tới khát vọng chiếm hữu, làm nên thanh xuân của riêng bạn, tận hưởng một cách chậm rãi đến trọn vẹn nhất.

Với giọng thơ da diết, thiết tha, lãng mạn và vội vã, đó là thông điệp đầy khát khao và khao khát mà mùa xuân muốn gửi đến những người đang sống, già hay trẻ, nam hay nữ. chúng ta chỉ sinh ra và sống có một lần, đừng lãng phí thời gian và tuổi trẻ của mình vào những việc vô bổ, đừng chỉ lo cho một cuộc sống tẻ nhạt. chủ động mở lòng để sống, cho đi và tận hưởng những gì tốt đẹp nhất. bài thơ là sự kết hợp độc đáo và hấp dẫn của cảm xúc dâng trào, cách lập luận sáng tạo, ngôn từ và hình ảnh đa dạng, tất cả đã tạo nên một tác phẩm đẹp, tươi mới và giàu cảm xúc.

4. cảm nhận về bài thơ viết vội – văn mẫu 3

“chưa bao giờ người ta thấy một hồn thơ rộng lớn như hiện ra cùng một lúc, thơ mộng như luu trong lu, hùng vĩ như huyễn, trong sáng như nguyễn phách, huyễn hoặc như huy gần, trường như nguyễn bình. , lạ như che lan viên … và nồng nàn, say đắm, khắc khoải như xuân điều “(Thi nhân Việt Nam).

đọc những câu này, chúng ta sẽ không hiểu tại sao xuân diệu lại được ưu ái đến vậy. nó rõ ràng bây giờ! Đơn giản vì là bài thơ “cuối cùng trong số những nhà thơ mới nhất của các nhà thơ mới, nên Xuân Diệu đã bộc lộ hết ý thức cá nhân về cái tôi mới và cũng có bản sắc riêng. Trong số những bài thơ của ông, chúng ta không thể không vội nhắc đến bài thơ đại sự bùng nổ cái tôi mãnh liệt trong mùa xuân đã in dấu khá đậm nét vào hồn thơ yêu đời, ham sống, “háo hức, háo hức, háo hức”, và quan trọng hơn, qua sự vội vã, ta nhận ra một quan niệm sống rất mới – cái thông điệp mà nhà thơ muốn gửi đến người đọc.

Bạn có vội không? tên là rất đàn hồi! đây là triết lý sống và cũng là thái độ sống của nhà thơ: sống gấp gáp, khẩn trương, mở rộng lòng mình để đón nhận và nắm bắt mọi thứ. đã hơn một lần chúng ta bắt gặp sự hối hả, nhộn nhịp của xuan dieu, running:

nhanh lên, nhanh lên

ừm em yêu, tình yêu trẻ đang già đi!

thời gian, thanh xuân, tình yêu tuổi trẻ luôn trường tồn, trở lại trong bao trang xuân sắc. Vội vàng nhận ra một thiên đường nơi trần gian, nhà thơ yêu cuộc sống trần gian đang vây lấy mình và nhận thấy ở cuộc đời ấy nhiều điều hấp dẫn, đáng sống và biết cách tận hưởng những gì cuộc sống ban tặng. . đây là một quan niệm sống rất nhân văn, mang những ý nghĩa tích cực và giá trị nhân văn sâu sắc. nhà thơ muốn nhắn nhủ người đọc hãy sống hết mình khi còn trẻ, đừng để thời gian trôi qua lãng phí. sống vội để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp. hãy luôn giữ cho mình mạch nguồn tình yêu tuổi trẻ.

tốt hơn một phút huy hoàng và rồi nó biến mất

Còn hơn buồn trăm năm.

Thông điệp mà sự kì diệu của mùa xuân gửi đến người đọc được hé mở qua từng đoạn của bài thơ, theo mạch cảm xúc trong tâm hồn nhà thơ. ngay từ đầu, chúng tôi đã được gặp với một thái độ rất ngớ ngẩn, rất kỳ lạ:

XEM THÊM:  Truyện cổ tích một nhà thơ chân chính

Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

đừng để hương bay xa.

Ý tưởng tắt nắng, buộc gió thực sự táo bạo và độc đáo chỉ xuất hiện trong tâm trí mùa xuân, xuất phát từ tình yêu cuộc sống, từ khát vọng sống. cái kỳ diệu của mùa xuân muốn ra ngoài buộc nắng và gió cũng là để giữ gìn vẻ đẹp, sự tươi mới của vạn vật, sắc và mùi. xuân diệu muốn thời gian đứng yên dù không nhìn đời bằng con mắt tĩnh tại. sự phi lý ấy là ước muốn tột cùng và vô hạn. nhà thơ muốn bám vào thời gian đó, vào cuộc sống đó cho riêng mình.

mọi thứ đều có lý do! mùa xuân say đắm với cuộc sống đó bởi vì cô ấy đã tìm thấy một thiên đường trên trái đất. cuộc sống đẹp nhất của cuộc sống trần gian. với thế giới thơ mộng, ta vẫn một giấc mơ lên ​​cổ tích, một giấc mơ rất xưa. xuân sắc đốt cảnh tiễn đưa mọi người về cõi trần (Thi nhân Việt Nam). cuộc sống xung quanh chúng ta là tươi đẹp nhất, vậy tại sao không tận hưởng nó? nhà thơ nhìn mùa xuân bằng tất cả niềm say mê và nhiệt huyết:

của con ong và con bướm này trong tuần này, con yêu

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

này, đây là cửa xoay

Đây là bản tình ca của người anh em này.

Nghe này … hehehehehehehehehehehehehe … tất cả như đang phơi bày ra trước mắt nhà thơ một bức tranh thiên nhiên trong lành, căng tràn, tràn đầy tình xuân, và gần gũi, thân quen mà dung dị. thời gian mềm mại và tràn đầy sức sống. mùa xuân diệu kỳ như nhấn chìm, nuốt chửng, hấp thụ mọi thứ. nhà thơ như con ong hút mật trong vườn hoa ngát hương. mọi thứ đều mới mẻ và thú vị đối với anh ấy. và với đôi mắt xanh non của cái tôi của mình, tôi cũng thấy rằng thế giới này đẹp và quyến rũ nhất vì có con người. con người giữa tuổi trẻ và tình yêu. nhà thơ lấy con người làm thước đo cho cái đẹp. cuộc sống trần gian tươi đẹp hơn vào mùa xuân. và mọi người chỉ có thể tận hưởng khi còn trẻ. nhưng tuổi trẻ phai nhạt theo thời gian, nên bạn phải sống vội vàng.

Tôi rất vui nhưng hơi vội vàng

Tôi không đợi nắng hè luôn đến mùa xuân.

nhà thơ tận hưởng cuộc sống vội vã, thất vọng trước giây phút ra đi không bao giờ trở lại. mất mát sẽ đến nếu chúng ta không nắm bắt cơ hội. có lẽ đó là lý do tại sao sự kỳ diệu của mùa xuân không đợi đến mùa hè để nhớ đến mùa xuân mà thay vào đó hãy đón nhận nó khi nó tràn đầy và tươi mới.

phải sống, khát sống, xuân diệu ngày càng hoang mang về cuộc đời và thời gian. đã nhận ra quy luật tuyến tính của thời gian, đi ngược lại quy luật tuần hoàn của người xưa. mỗi khoảnh khắc trôi qua sẽ không bao giờ quay lại, tuổi trẻ cũng chỉ đến một lần. nhà thơ mở lòng yêu đời, yêu đời nhưng cuộc đời không bù đắp được cho mình, chính vì vậy mà anh ta chán ngán thân phận của mình. khung cảnh thiên nhiên lúc này đầy u buồn, lo lắng, sợ hãi …

Làm thế nào tôi có thể biết rằng mùa xuân vẫn đang tuần hoàn?

gió đẹp rì rào trong những chiếc lá xanh

Bạn có sợ mất điện sắp xảy ra không?

ý thức về quy luật thời gian, khát vọng sống mãnh liệt. xuan dieu đã đón nhận cuộc sống, tận hưởng cuộc sống để không lãng phí thời gian, tuổi trẻ. tình yêu cuộc sống lại bùng cháy trong điên cuồng.

Tôi muốn ôm

tất cả sự sống chỉ mới bắt đầu nở rộ

Tôi muốn mây di chuyển và gió thổi

Tôi muốn yêu những chú bướm

Tôi muốn ghi lại nó trong một nụ hôn

oh xuan hong, em muốn cắn anh.

tình yêu của cuộc sống tràn ngập như một cao trào cảm xúc. hình ảnh thơ tươi tắn, đầy sức sống. và có lẽ tình yêu cuộc sống của nhà thơ tăng lên theo từng lời muốn ôm vào lòng cho đến khi siết chặt hơn. và đã say rồi – cơn ngất ngây chưa được thỏa mãn – mà muốn thu là muốn thu tất cả để có sự hòa nhập. và cuối cùng là tiếng kêu của niềm đam mê chưa từng có trong thơ ca:

oh xuan hong, em muốn cắn anh.

hình ảnh, ngôn từ và nhịp điệu của bài thơ bộc lộ rõ ​​tình yêu đời tha thiết khiến nhà thơ lao vào cuộc đời.

bài thơ là một quan niệm sống mới mẻ táo bạo chưa từng có trước đây. cách sống ở đây là hưởng thụ đúng cách, sống nhanh để sống. tuy nhiên, vội vàng, tác giả chỉ đề cập đến lối sống khoái lạc chạy theo thời gian. Anh kêu gọi mọi người hãy yêu thương và tận hưởng những điều mà cuộc sống ban tặng, tận dụng thời gian và tuổi trẻ để sống hết mình. anh quên mất bổn phận yêu cầu mọi người hiến dâng cuộc đời mình. và trong cuộc đời, anh vội vàng cho đi chứ không phải để tận hưởng.

đọc thơ mùa xuân huyền diệu, nhất là qua những vần thơ vội vã, ta càng thêm yêu cuộc sống hôm nay và góp phần làm cho cuộc sống ấy tươi đẹp hơn, không chỉ vì cuộc sống hôm nay đã đổi mới, đẹp gấp nhiều lần cuộc sống trước đây của xuân diệu, nhưng trên hết không có những bi kịch trở thành nỗi lo trước cuộc đời. thông điệp mà nhà thơ gửi đến người đọc vẫn còn nguyên giá trị, được hoàn thiện theo thời gian và vĩnh cửu.

hãy sống hết mình, cống hiến tuổi thanh xuân cho đất nước nhân dân, đừng lãng phí thời gian, hãy mở rộng trái tim để đón nhận mọi rung động của cuộc đời. Đó là những gì mà xuân điều vẫn gìn giữ, gửi đến độc giả một thông điệp vượt thời gian và không gian, ngự trị mãi mãi trong trái tim người Việt.

5. cảm nhận bài thơ vội – văn mẫu 4

Cuộc sống giống như một bản nhạc không lời, có lúc cao trào, có lúc trầm bổng, du dương khiến tâm hồn ta không còn chút suy nghĩ. Thời gian của đời người có tuần hoàn như thời gian của vạn vật hay chỉ đơn giản là tuyến tính, một khi đã qua đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại?

vừa suy ngẫm về dòng cảm xúc của câu hỏi ấy, ta lại chợt nhớ đến bài thơ “vội vàng” của tác giả xuan dieu. hãy cùng lạc vào “xứ sở mỹ nhân” và vờn những câu thơ đầy màu sắc của chàng thi sĩ “say đời” ấy, chúng ta sẽ có câu trả lời chính xác. thế giới thi sĩ lu từng nhận xét về xuân điểu: “Thi sĩ là một chàng trai hiền lành, đa tình, tóc như mây trên vầng trán thơ ngây, đôi mắt như ai cũng mê, miệng cười như mếu .a trái tim sẵn sàng làm tình … cô ấy đi trên con đường thơ mộng, hái những bông hoa mà cô ấy tìm thấy dưới chân mình, những hương thơm được sinh ra từ ánh sáng của trái tim cô ấy. “

Có lẽ, bất cứ ai đã từng mở ngưỡng văn chương xuân sắc đều yêu thích “hồn thơ luôn rộng mở, không bao giờ để trái tim khép lại: một hồn thơ nghiêm trang, nồng nàn và khát khao truy tìm”. có lẽ chính sự giao thoa của mảnh đất Hà Tĩnh hiếu học với quê hương Quy Nhơn – nơi có những bãi biển trải dài bất tận đã hun đúc nên một mùa xuân tuyệt vời mang một phong cách rất riêng và độc đáo. ông là một nhà văn của sức sáng tạo mãnh liệt, dồi dào và bền bỉ. mà ông xứng đáng với danh hiệu “nhà thơ lớn, nghệ sĩ lớn, nhà văn hóa lớn”. nhà thơ sáng tác bài thơ “vội vàng” vào năm 1938, được in trong tập “thơ văn”, tập thơ đầu tiên tiêu biểu cho hồn thơ mùa xuân trước cách mạng tháng Tám. ở đầu bài thơ, tác giả đã bày tỏ tình yêu trần thế tha thiết của mình:

Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

đừng để hương bay xa

với sự ám chỉ “tôi muốn”, kết hợp với các động từ “tắt nắng”, “buộc gió”, thể hiện một điều ước xa hoa nhưng có lẽ sẽ không thể thành hiện thực vì nó đi ngược lại quy luật. của tự nhiên. tuy nhiên, qua mong muốn chiếm đoạt quyền “sắc không phai”, “hương thơm không bay” của tạo hóa, chúng ta thấy được khát vọng lưu giữ màu sắc, hương vị ngọt ngào, đẹp đẽ của vạn vật thiên nhiên. chỉ với bốn dòng ngắn gọn năm chữ – “bài thơ ít chữ nhưng nhiều ý, súc tích nhưng nhiều tinh hoa. Xuân điệu là một nhà thơ biết cách làm ta ngạc nhiên với sự nhanh nhẹn và nghệ thuật của mình ”. nhà thơ này say mê đến mức khiến ta liên tưởng đến hình ảnh don quixote trong “Đánh vật với cối xay gió”. Dù không thể thực hiện được ước nguyện xa vời đó nhưng tôi vẫn làm, tôi vẫn muốn. xuân điệu cũng khác các tân thơ.

nếu xuân diệu muốn níu kéo những gì tốt đẹp nhất của thiên nhiên, thì lan muốn lấy hết nỗi buồn của mùa thu để ngăn chặn mùa đông, không muốn nhìn cuộc đời:

quay trở lại vào mùa thu năm ngoái

hái lá vàng cho tôi

với những bông hoa tươi thắm đầy cánh hoa

đến đây để mang lại mùa xuân cho tôi

có chênh lệch quá nhiều bởi thơ xuân luôn “say đắm lòng người, đắm say với trời, vội vàng mà quấn quýt”. thơ của chị không có khái niệm sống chậm, chỉ có sầu muộn mà phải sống vội vàng, vội vàng như có ai đó giục giã. Đây là một khát vọng không tưởng, với quan niệm chạy ngược thời gian, sống hết mình, sống mãnh liệt từng phút, từng giây của cuộc đời.

biết cách trân trọng từng khoảnh khắc. Xuân quan niệm sống đầy mới mẻ, cân bằng giữa cống hiến và hưởng thụ để cuộc sống thực sự ý nghĩa. tuy nhiên, lối sống vội vàng này không có nghĩa là sống vội, sống cẩu thả như một số bạn trẻ hiện nay. với mùa xuân tuyệt vời, thế giới tràn ngập vẻ đẹp, hương sắc được thể hiện qua sự tuôn trào mãnh liệt của hài hước với những câu thơ dài hơn:

của con ong và con bướm này trong tuần này, con yêu

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

đây là những chiếc lá của cành cây rung rinh

đây là bài hát tình yêu của tôi

Trước mắt chúng ta bây giờ, hình ảnh thiên nhiên giống như một thiên đường trên trái đất. “của ong và bướm”, “từ tổ chim”: một cách nói rất độc đáo làm cho câu thơ trở nên tây hóa, sáng tạo và mới mẻ. biện pháp điệp ngữ “đây này” một lần nữa được nhấn mạnh, giúp người đọc cảm nhận và hình dung được thái độ trầm trồ, ngưỡng mộ, thích thú của nhà thơ khi mỗi bước chân đều được chiêm ngưỡng vẻ đẹp say đắm của thiên nhiên. tất nhiên, tất cả mọi thứ. bức tranh được dệt nên từ những nét vẽ rất khéo léo. hình ảnh “ong bướm” và “tổ yến”, cặp đôi không thể tách rời gắn liền với thời “tháng mật”, câu ca dao này đã khiến nhiều người băn khoăn, suy ngẫm. Tôi tự nghĩ, đây là tuần ong bướm đi tìm mật hoa, hay đây là khoảng thời gian đẹp nhất, ngọt ngào nhất của đời người? – dù thế nào thì đây vẫn là khoảnh khắc đẹp đẽ và hạnh phúc nhất của tình yêu say đắm. trong tranh còn có cảnh “cành lá rung rinh”, cho ta thấy một cô thiếu nữ trẻ trung, mãnh liệt và dịu dàng. thiên nhiên, vạn vật đều tràn đầy sức sống, gợi cảm, nồng nàn, quyến rũ như mời gọi, gọi mời. thì nhà thơ lại nhìn vạn vật bằng con mắt xanh biếc, bằng lăng kính của tình yêu, từ đó miêu tả, hình dung cảnh vật thiên nhiên trong mối quan hệ với người tình như tình yêu của đôi trẻ. thực ra, “thơ xuân đã nói lên bao nỗi niềm của tuổi trẻ.”

thơ của ông được xây dựng trên đất của một trái tim trần tục và dường như ông đang “tính toán cuộc sống của mình từng giây, từng phút”. sự bốc đồng đó của tân vương-thi sĩ có nghĩa là “chữ nào cũng phải chơi, ý phải đẩy, khung thơ lung lay”. tất cả những cảnh hiện ra trước mắt cô ấy đều rất đẹp, rất quyến rũ:

và đây là đèn nhấp nháy

mỗi buổi sáng, thần vui vẻ gõ cửa

Tháng Giêng ngon như một đôi môi khép kín

Tôi rất vui. nhưng vội vàng một nửa

ánh bình minh của tuổi trẻ tỏa sáng rực rỡ qua “cái chớp mắt” của một thiếu nữ. và nếu thơ ca trung đại lấy thiên nhiên làm chuẩn mực cho cái đẹp:

ngõ mùa thu với bức tranh mùa xuân

<3

thì với mùa xuân, thiên nhiên vẫn đẹp, nhưng đâu nên là nơi cho vẻ đẹp của con người giữa tuổi trẻ và tình yêu – đây mới là thước đo, là đỉnh cao của cái đẹp trên đời. nhà thơ tái hiện đầy táo bạo và mới lạ qua điệp từ “ngon lành” đầy gợi cảm, hình ảnh so sánh gợi hình, tháng giêng được nhà thơ đặt tương xứng với “môi kề môi” gợi cảm, quyến rũ của người con gái. cách ví von hấp dẫn, mang sự thống nhất giữa thời gian trừu tượng với vẻ đẹp của con người kết hợp với sự chuyển hóa giác quan để thể hiện sức sống, sự tươi mới của thiên nhiên và vạn vật xung quanh.

đọc xuân diệu, có lẽ không ai cần thắc mắc vẻ đẹp của cuộc sống nằm ở đâu mà chỉ cần lật giở từng trang thơ là đã tìm được câu trả lời thỏa mãn. nhưng thơ của nhà thơ này không bao giờ bình yên vì ông luôn gặp những nỗi đau. mạch thơ đang tuôn trào bỗng dưng bị chấm một dấu chấm ở giữa câu khiến lòng ta có chút gì đó rối bời, khắc khoải, luyến tiếc thay cho tâm trạng của nhà thơ:

“Tôi rất vui nhưng hơi vội”,

Đúng như ai đó đã từng nói: “thơ là tiếng nói của tình cảm” hay “thơ là tiếng nói của trái tim đối với trái tim”. vì vậy, ta tìm thấy đâu đó sự đồng điệu của tâm hồn mình với sự kỳ diệu của mùa xuân, nơi ngân vang bao khát khao, hoài bão, biết cách sống “hết lòng, hết dạ, sống hết tâm hồn”.

nhận thức về thời gian – cuộc sống của con người là vô cùng quan trọng:

mùa xuân đến có nghĩa là mùa xuân đã qua

mùa xuân còn trẻ nghĩa là mùa xuân sẽ già đi

thời gian của đời người là có hạn, nhất là tuổi trẻ rất ngắn. có lẽ vì vậy mà trong mắt nhà thơ đã có những mầm mống của sự chia ly khi mới gặp nhau, và trong sự đơm hoa của chúng đã có dấu hiệu héo úa. đó là những gì đã tạo ra một nhịp thở nhanh rất đặc biệt cho thơ xuân:

gió đẹp rì rào trong những chiếc lá xanh

Đó là vì nhu cầu bay

những con chim đang rộn ràng đột nhiên ngừng hót

lo sợ sắp xảy ra mất điện

nỗi đau dường như ngấm vào gió, vào tiếng chim, nhưng đau nhất là chàng trai khát sống mà không làm được. hơi thở ấy vẫn mạnh mẽ nhưng trong lòng anh tràn ngập sự thất vọng và bất lực. từng câu thơ này đến câu thơ khác, dệt thành một trường cảm xúc lạ lùng! – cảm giác mà chỉ khi nếm những vần thơ mùa xuân tuyệt vời mới thấy được – một hồn thơ kết tinh của cả hai nền văn học phương Đông và phương Tây thực sự khiến nhiều người xúc động, ngộp thở.

nếu “với trần gian thi nhân ta còn mộng lên tiên, một giấc mộng rất xưa, thì xuân sắc thiêu cảnh tiễn ai về hạ giới”. Đúng! xuan dieu “tiễn ai về hạ giới” gửi gắm quan niệm sống thượng lưu, sống trọn vẹn từng phút, từng giây. lúc này giọng thơ bỗng sôi nổi, thôi thúc, dường như ta nghe thấy nhịp tim gấp gáp của mùa xuân, những làn sóng tình cảm như muốn bắt lấy người đọc, thúc giục hành động. điều đó được thể hiện rõ ràng qua sự thay đổi trong các đại từ nhân xưng:

Tôi muốn ôm

tất cả sự sống chỉ mới bắt đầu nở rộ

Tôi muốn mây di chuyển và gió thổi

Tôi muốn yêu những chú bướm

Tôi muốn ghi lại một nụ hôn…

Một loạt các động từ mạnh như “ôm, rúc, thụp, say”, biểu thị cảm xúc bộc phát mãnh liệt, vượt trội hơn cả những cụm động từ thông thường kết hợp với ám chỉ “và” tưởng như thừa nhưng lại chứa đựng dụng ý nghệ thuật của tác giả.

đặt chân đến đây, tôi chợt nhớ đến những vần thơ cũng dạt dào cảm xúc:

yêu say đắm vẫn chưa đủ

Tôi phải nói rằng tôi yêu bạn trăm lần, ngàn lần

phải luôn mặn nồng đêm xuân

cung bậc cảm xúc dâng trào như thế này, nhưng lên đến đỉnh điểm ở những câu thơ cuối là “vội vàng”:

để bạn có mùi thơm, để bạn tràn đầy ánh sáng

mang đến cho bạn vẻ đẹp của những ngày mát mẻ

– ôi xuân hồng, anh muốn cắn em!

các tính từ “no đủ”, “choáng váng”, “tràn đầy” thể hiện cảm xúc say mê tận hưởng vẻ đẹp thanh xuân đầy mê hoặc của vạn vật thiên nhiên. động từ “cắn” là một từ tốt lành, toát lên sức sống của bài thơ, đây là một hình ảnh vừa cụ thể vừa trừu tượng với cách diễn đạt mới để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Dường như trái tim yêu thương của xuân điểu như muốn căng ra để chứa đựng cả vũ trụ để thỏa niềm yêu thích vạn vật, sự sống, tạo nên “thương hiệu” riêng trong phong cách thơ của mình. ngưỡng văn chương của mùa xuân diệu kỳ khép lại nhưng lại mở ra bao tình người sâu sắc và ý nghĩa: sống mãnh liệt, sống hết mình từng phút từng giây. có lẽ những trang thơ mang ý nghĩa cuộc sống được dệt nên từ sự thăng hoa của cảm xúc ấy sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí chúng ta. bởi vì nó không chỉ tốt về từ mới mà còn về trọng lượng ngữ nghĩa của từng từ. Thêm vào đó là sự điêu luyện trong việc sử dụng nghệ thuật để dệt nên những vần thơ thật có giá trị.

cảm ơn bạn xuan dieu đã mở ra cho chúng tôi nhiều điều thú vị trong cuộc sống, để chúng tôi có cái nhìn tinh tế, sâu sắc và toàn diện hơn về chặng đường sắp tới, giúp con đường đời của chúng tôi trở nên dễ dàng hơn . nó là nghiêm trọng hơn, phong phú và đáng kể. “thơ hay là đạt được cùng lúc cả ba phẩm chất: giản dị, xúc động và ám ảnh.” “vội vàng” xứng đáng là một bài thơ hay như vậy. dù khép lại những trang sách vẫn còn đọng lại nhiều cảm xúc nóng bỏng trong ta như đang chạy đua với thời gian và thanh xuân. những bài thơ đó sẽ luôn lay động tâm trí chúng ta và sẽ để lại nhiều dư âm không hồi kết.

6. cảm vội 13 dòng đầu của bài thơ

Thơ xuân là một “khu vườn của những vuốt ve”, ca ngợi tình yêu với nhiều âm điệu, âm thanh và hương vị khác nhau trong thơ. Xuân điệu là nhà thơ tiêu biểu nhất, đại diện đầy đủ nhất của trào lưu thơ mới, bởi một cá tính riêng khó trùng lặp với ai, một phong cách thơ rất đàn hồi, mới mẻ cả về nội dung và hình thức. Với những bài thơ ít chữ nhưng nhiều ý, súc tích nhưng chứa đựng nhiều tinh hoa, xuân sắc là một nghệ nhân biết cách làm ta ngạc nhiên về sự nhanh nhẹn và nghệ thuật cần cù của mình. đặc biệt khổ đầu của bài thơ “vội vàng lên” là một trong những khổ thơ đã bộc lộ được cái tôi trữ tình độc đáo và sáng tạo của nhà thơ.

bài thơ “vội vàng” được khơi nguồn từ vẻ đẹp của mùa xuân, tình yêu và trái tim con người. Xuân Diệu đã rất tinh tế trong việc nhận ra vẻ đẹp của thiên nhiên vào mùa xuân, khiến lòng người xao xuyến và không cưỡng lại được sức hút.

Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

đừng để hương bay xa

của con ong và con bướm này trong tuần này, con yêu

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

đây là những chiếc lá của cành cây rung rinh

Đây là bản tình ca của loài bướm này.

ở đầu bài thơ, xuân điều đã thể hiện một ước nguyện hoang đường đến lạ lùng: “Nắng muốn tắt / Muốn buộc gió”. đó là những khát khao kỳ lạ vì tắt nắng, buộc gió là việc của tự nhiên. nhà thơ muốn tước bỏ quyền của người sáng tạo. đó là bằng cách tắt nắng “để màu không nhạt”, buộc gió “để hương thơm không bay mất”. hóa ra trong điều ước rất ngộ nghĩnh và ngông cuồng ấy, nhà thơ đã muốn cái đẹp bất tử, giữ mãi cái đẹp giữa cuộc đời này.

chắc chắn, mọi thứ trên đời đều mang đến quả ngọt, nhưng chỉ một lần thôi, chúng ta không đủ thời gian để những trái ngọt ấy nếm lại. Với sự kỳ diệu của mùa xuân không vội vã, không cần chạy để nắm lấy mọi thứ đang có, làm sao bạn có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của cuộc sống? khổ thơ 5 chữ duy nhất trong bài tạo nên giọng điệu gấp gáp như hơi thở gấp gáp của một con người đầy cảm xúc. đại từ mà tác giả xuan dieu đặt lên đầu tiên là tôi chứ không phải “ta” hay we và cùng với đó là động từ “want” – “muốn”. nhà thơ bộc lộ cái tôi một cách lộ liễu, trơ trẽn không giấu giếm, bất chấp cái tôi, trái với thơ trung đại, rất ít dám bộc lộ cái tôi của chính mình. đây cũng là điểm mới của nhà thơ trong văn học, thơ ca thời bấy giờ, từ đó thể hiện khát vọng sống mãnh liệt của ông. muốn đón nhận mọi sắc màu của cuộc sống để sống, để yêu thương mãnh liệt hơn.

hình ảnh cuộc sống bước vào thơ xuân huyền diệu như một tia sáng khúc xạ qua lăng kính tình yêu thật trong sáng và tràn đầy sức sống. càng yêu đời, nhà thơ càng hoài niệm trước dòng chảy của thời gian. thời điểm mọi thứ đang bừng lên sức sống cũng là lúc tàn lụi và héo úa. Như vậy, từ những dòng ngắn của khổ thơ thứ nhất, nhà thơ bước sang khổ thơ thứ hai với những dòng văn dài với âm điệu chậm rãi như bước chân người lặng lẽ đi qua vườn xuân muốn tận hưởng giây phút huy hoàng ấy. nhà thơ chậm rãi cho người đọc thấy đâu là mệnh xuất sắc, là đẹp nhất trên đời bằng một thái độ yêu thương, trân trọng “ở đây”. mạch cảm xúc được chuyển sang bức tranh tình yêu muôn màu:

của con ong và con bướm này trong tuần này, con yêu

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

đây là những chiếc lá của cành cây rung rinh

đây là bài hát tình yêu của tôi

do đó, “con bướm, tổ chim” được đề cập ở đây, bởi vì nó gợi ý sự tán tỉnh, tình yêu và “sự rung động của con bướm” gợi ý mùa xuân và tình yêu. âm nhạc của tình yêu, của những người đang yêu và cũng là “của tình yêu”, chúng gợi lên sự mê đắm. hơn nữa tác giả dùng từ “của” lại cùng với “đây, đây” như một cặp không thể tách rời. đây là một cách thể hiện cảm xúc tuyệt vời trước thiên nhiên luôn tồn tại nhị nguyên, vạn vật hòa quyện vào nhau, thuộc về nó và không thể tách rời. tất cả đều mang vẻ đẹp của tuổi trẻ và sức sống căng tròn theo từng cặp từ ngữ được sử dụng là những “bông hoa” rất gợi mở trên nền “xanh” của đồng nội mênh mông, “lá” của “cành tơ” căng tràn sức sống. . tất cả đều có cảm giác trẻ trung, mơ mộng được toát lên trong vần “lông bông” ở phía sau. cuộc sống hiện lên trong hình ảnh một khu vườn thiên nhiên sinh động và đầy màu sắc, trong cảm xúc của một niềm vui trần thế.

Từ “này” đứng đầu câu và được lặp lại bốn lần, vừa liệt kê, vừa khẳng định, vừa nhấn mạnh, vừa muốn sở hữu vẻ đẹp tràn ngập ngoài kia. . sau mỗi từ “này này” là hàng loạt hình ảnh đẹp hiện ra “đồng xanh hoa lá”, “cành lá rung rinh”. Chúng đều là những hình ảnh đặc trưng của mùa xuân, của những gì thuần khiết và tươi đẹp nhất. tất cả những hình ảnh đó đều khiến nhà thơ xúc động và muốn chiếm hữu. Đây có thể nói là khát khao, khát khao mãnh liệt nhất mà xuân điểu muốn chiếm hữu, chính ánh mắt “non xanh nước mắt” luôn dẫn dắt con người giữa thanh xuân, tuổi trẻ và tình yêu như một ngọn cờ cho cái đẹp mà tạo hóa ban tặng. cái nhìn độc đáo về bức tranh mùa xuân của nhà thơ. ta có thể thấy nhà thơ miêu tả đàn ong bướm sống trong tháng mật, cành xuân căng tràn sức sống, tiếng hót của chim yến cũng trở thành những khúc ca rộn ràng của tình yêu. tất cả mọi thứ đều ở trong trạng thái hạnh phúc. và táo bạo nhất là cách so sánh “Tháng giêng ngon lành như cặp môi khép” thật gần gũi và gợi cảm. dưới con mắt “non xanh” của thi nhân, mùa xuân như một cô thiếu nữ duyên dáng, hồng hào và giàu tình cảm.

với những câu từ trau chuốt, mềm mại, mùa xuân như thổi hồn vào từng câu, từng chữ của bài thơ, khiến nó trở nên sống động và hấp dẫn. hình ảnh thiên nhiên tươi vui và đầy màu sắc tràn ngập qua từng câu thơ. thông điệp “đây” bộc lộ niềm vui sướng, hân hoan của tác giả khi được hòa mình vào khung cảnh tuyệt vời như thế này.

xuan dieu đã vẽ ra trước mắt người đọc toàn bộ thế giới sống động, thể hiện “một nguồn sống dồi dào”. xuân sắc là một hồn thơ yêu đời, tài hoa. nhà thơ đã vẽ nên trong tâm trí người đọc một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp trên trái đất.

7. cảm vội 13 dòng đầu của bài thơ – văn mẫu 2

bài thơ mở đầu bằng khát vọng mãnh liệt của cá nhân “tôi” thanh xuân:

“Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

để hương không bay mất ”

những câu thơ ngắn gọn với cách diễn đạt cấu trúc câu trong các cặp câu 1-3, 2-4 khiến ý thơ đầy ấn tượng. cụm từ “muốn” thể hiện mạnh mẽ khát vọng của nhà thơ: nhà thơ muốn tắt nắng để giữ cho màu nắng rực rỡ, không làm phai nhạt nó, nhà thơ muốn buộc gió để giữ mùi trong không khí. Tôi không muốn gió thổi bay mùi. Có như vậy, Xuân Diệu mới muốn lưu giữ hương vị của cuộc sống. mong muốn đó thật kỳ lạ và có phần ngông cuồng như muốn chiếm đoạt quyền của tạo hóa.

Khát vọng của nhà thơ bắt nguồn từ con mắt nhìn thấy mùa xuân tươi đẹp hơn bao giờ hết của nhà thơ:

“trong số những con ong và bướm này trong tuần này

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

XEM THÊM:  Các Nhà Văn Nhà Thơ ở Tỉnh Quảng Trị

đây là những chiếc lá của cành cây rung rinh

đây là bản tình ca của tổ ấm anh em này ”

Mùa xuân hiện lên trong thơ xuân huyền diệu với một vẻ đẹp mới diệu kỳ. Đã có biết bao nhà thơ viết nên những trang văn tuyệt diệu về mùa xuân, nhưng đứng trước mùa xuân diệu kỳ, người đọc cũng phải bàng hoàng, sững sờ trước vẻ đẹp tuyệt vời của nó. những câu thơ kéo dài, mở rộng như một bức tranh xuân tươi đẹp. nhịp thơ nhanh hơn, dồn dập. sự lặp lại từ “đây đây” như thể hiện vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ và mời gọi lòng người quan sát, thưởng thức vẻ đẹp phong phú ấy. những hình ảnh thơ đẹp đẽ, tươi tắn và sinh động nối tiếp nhau dưới ngòi bút của nhà thơ: “đồng xanh”, “cành tơ”, tiếp đến là “ong bướm”, “hoa”, “lá”, “tổ yến”. Cả một thế giới tràn ngập sắc xuân hiện ra trước mắt người đọc. mùa xuân là mùa ong bướm say mật ngọt, hoa nở đồng ruộng, lá dịu dàng rung rinh trên cành, tiếng chim hót hay… mọi thứ như dịu dàng, nồng nàn, căng tràn sức sống hơn. một thế giới màu sắc tươi sáng, làm say đắm lòng người. thiên nhiên như một kho tàng phong phú sẵn sàng ban tặng và trao tặng cho con người. cuộc sống đẹp như một thiên đường trên trái đất!

nhất là khi những cảnh vật ấy, thiên nhiên ấy, cuộc sống ấy được nhà thơ miêu tả và hình dung trong tâm trạng của kẻ si tình. cụm từ “trăng mật” gợi về những tháng ngày hạnh phúc lứa đôi. hai chữ “chim én” là hình ảnh đàn cò và tiếng hót của loài chim: chim trống và chim mái luôn quấn quýt, gợi lên sự khăng khít của tình yêu đôi lứa, tình nghĩa vợ chồng. cách nói “giao duyên” không chỉ nói lên tiếng hót hay nhất của loài chim mà còn gợi âm hưởng đắm say, đắm say của tình yêu lứa đôi. đằng sau cảnh xuân ấy là gương mặt thanh xuân của chàng thơ 20 tuổi với đôi mắt “non xanh”, háo hức khám phá muôn vàn vẻ đẹp mới lạ của mùa xuân, để ngắm cảnh thanh bình giữa không gian khoáng đạt. cuộc sống đời thường bỗng chốc hóa thành tiên cảnh, chốn thiên đường, để những câu thơ như mật ngọt, men say tràn ngập yêu đời.

Nếu bạn đặt bài thơ này ở giữa bố cục của mình, người đọc sẽ nhận thấy sự khác biệt rất rõ ràng. trong phong trào thơ mới lúc này, hầu hết các bài thơ đều mang âm hưởng trầm buồn, thể hiện tâm trạng cái tôi cá nhân của nhà thơ. nhà thơ thế giới đã từng muốn trốn đến thế giới của các nàng tiên. nhà thơ che lan viên muốn đêm thu trước lá vàng hoa rụng chặn đường xuân:

“Tôi không đợi, tôi không đợi

mặc xuân chi mang thêm nỗi buồn

không có ý nghĩa đối với tôi

mọi thứ không là gì ngoài đau khổ ”

với bài thơ này, xuân điều đã có một thái độ khác: nhà thơ say mê cuộc sống, gắn bó với cuộc đời bằng những sợi dây tình cảm bền chặt. có một quan niệm sống tích cực ẩn sau những mô tả sống động về thiên nhiên này.

niềm vui sống hạnh phúc làm cho mùa xuân trông rất đẹp, rất hạnh phúc:

“và đây là đèn nhấp nháy

vào mỗi buổi sáng, thần vui vẻ gõ cửa

Tháng giêng ngon lành như một đôi môi khép hờ ”

Thật độc đáo và mới lạ khi nhà thơ cảm nhận được ánh bình minh tỏa ra từ đôi mắt xinh đẹp của người thiếu nữ khi cô đang chớp đôi mi xinh đẹp, mỗi ngày mới như một vị thần vui đến gõ cửa nhà ta. cảm thấy rất trẻ và yêu đời! trong tập “khúc dài”, xuan dieu cũng có những cảm xúc như vậy:

“hàng mi thật dài, tia sáng thật phong phú

ánh sáng ở một nơi, nhưng ở khắp mọi nơi, mắt điện xuyên thấu vạn vật ”

8. cảm nghĩ về bài thơ vội vàng của học sinh giỏi

Thơ ca thời đại mới là một bước ngoặt ngoạn mục và đậm nét của thơ ca Việt Nam. Khi ấy, thơ ca và văn học khoác lên mình chiếc áo mới, là mảnh đất vô cùng màu mỡ đã ươm mầm cho bao hồn thơ độc đáo như: tân da, nguyệt quế, hán tự hay xuân điểu. Nếu như Tản Đà được mệnh danh là người đã “đóng những mảnh ghép khởi đầu cho con đường của một thời đại mới sắp tới” thì Xuân Diệu lại là người đã đưa những khúc tráng ca ấy lên một vị trí xứng đáng trong lòng người đọc. bài thơ “vội vàng” – một bài thơ tiêu biểu cho một phong cách thơ rất mới mẻ, đổi mới về nội dung và hình thức xuân diệu, đoạn thơ thể hiện quan niệm sống, khát vọng sống, khát vọng sống, hưởng thụ của nhà thơ. không có giới hạn:

“Một phút vinh quang rồi chợp mắt còn hơn trăm năm cô đơn”

Bài thơ mở đầu bằng bốn dòng có lẽ là độc nhất trong bài thơ, thể hiện sự mãnh liệt và táo bạo của nhà thơ:

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi.”

chỉ có bốn câu thơ đó là có hình ngôi sao năm cánh, đây là thể thơ phù hợp để bộc lộ những cảm xúc đặc biệt của mùa xuân diệu kỳ. những câu thơ ngắn gọn kết hợp với nhịp điệu hấp dẫn, dồn dập như những con sóng xô dữ dội vào lòng nhà thơ. cụm từ “tôi muốn” được lặp lại hai lần đều ở đầu câu, như vậy thể hiện khát vọng cháy bỏng của nhà thơ cùng với sự chủ động và tự hào về khát vọng của mình. Sau câu chuyện ngụ ngôn, động từ mệnh lệnh xuất hiện với hình ảnh thiên nhiên, biểu tượng của cái đẹp: “tắt nắng”, “buộc gió”. Chúng ta đều biết rằng nắng và gió luôn tuân theo quy luật tự nhiên khiến con người không thể điều tiết được lời ăn tiếng nói của mình. vậy mà ở đây, xuan dieu lại khao khát điều không thể, khao khát chiếm đoạt quyền của tạo hóa để níu kéo cái đẹp của đất trời. anh sợ gió cuốn đi hương thơm ngào ngạt, anh sợ nắng làm phai sắc xuân. Mong muốn bám vào thời gian, chặn quy luật vũ trụ và đảo ngược quy luật tự nhiên là điều phi lý bởi ngay cả thi sĩ xuân phong vẫn tin vào quy luật của tạo hóa:

“Đời dẫu dài, năm tháng vẫn trôi như biển, dù rộng mây vẫn bay đi”

nếu không phải là mùa xuân tuyệt vời, hắn muốn chiếm đoạt quyền năng của tạo hóa để giữ cho vẻ đẹp của thế giới mãi mãi trong sắc xuân. cho dù đó là những mong muốn, ước muốn phi lý trí thì nó vẫn mang vẻ đẹp của một tâm hồn lãng mạn, luôn tha thiết yêu đời, yêu đời. dường như với anh ấy, cuộc sống là một niềm hạnh phúc lớn lao, tuyệt vời, sống là để tận hưởng và cống hiến hết mình.

Với tâm hồn cao đẹp của một nhà thơ, Xuân Diệu đã khám phá ra vẻ đẹp lãng mạn của khung cảnh thiên nhiên quen thuộc bao quanh chúng ta:

“của ong bướm đây, tuần này, tháng này, hoa trái trong hang xanh này, cành lá rung rinh từ tổ chim này, đây khúc tình ca, đây ánh sáng. vụt sáng mỗi sớm thần vui gõ cửa, ngon lành tháng giêng như đôi môi khép ”

thi nhân thế giới đã từng nói: “sự kỳ diệu của mùa xuân là say đắm tình yêu và rộn ràng về mùa xuân, bơi lội trong nắng, bay lượn cùng đàn bướm và chim, lấp đầy trái tim bạn bằng nhiều khung trời đẹp” cũng vì thế mà ông cảm nhận được mùa xuân bằng tất cả sự tinh tế. của linh hồn mình, thiên đàng trên trần gian vừa như một khu vườn yêu thương vạn vật giữa hương sắc, vừa như một bữa tiệc với thực đơn đầy mê hoặc. nếu như các thi sĩ lãng mạn chỉ muốn sống một cuộc sống mà họ có thể thoát khỏi thế gian, thoát khỏi hư vô hư ảo và tận hưởng một cõi thần tiên như che lan viên hay lữ khách thế giới đã từng viết:

“cho tôi một hành tinh lạnh giá, một ngôi sao cô đơn ở đầu kia của bầu trời! cho tôi trốn tránh những lo lắng, đau khổ và lo lắng!” p>

“bầu trời trong xanh. ôi hai con sếu bay về trong lòng nàng ”(tiếng sáo thien thai – đàn lu)

sau đó xuan dieu nói “đốt cháy hiện trường và đưa mọi người trở lại thế giới nether”. bệ của nó được xây dựng trên đất với một trái tim trần thế. hình ảnh có đầy đủ hương thơm, ánh sáng, màu sắc và âm thanh. những cảnh vật hiện ra có đôi, có cặp: “bươm bướm” – “trăng mật”, “bông hoa” – “cánh đồng xanh”, “chiếc lá” – “cành tơ”, “chim én” – “khúc tình ca”. xuân điều đã tạo nên một hình tượng thiên nhiên với những vẻ đẹp rất riêng, được liệt kê bằng hàng loạt câu chuyện tình yêu đậm nhạt khác nhau với nhịp điệu linh hoạt, biến hóa. Nếu các nhà thơ xưa chỉ dùng đôi mắt để cảm nhận vẻ đẹp của thế giới bên ngoài thì các nhà thơ mới trong đó có Xuân Diệu đã huy động mọi giác quan để cảm nhận cảnh sắc đất trời vào xuân. Có lẽ do ảnh hưởng của thơ ca phương Tây, Xuân Diệu đã sáng tạo ra những hình tượng mới táo bạo trong phong cách thơ. trong khung cảnh ấy có hình ảnh “tháng mật” của đàn bướm, đàn ong, chúng trở mình trong mùa hoa say đắm lòng người như đắm chìm trong niềm hạnh phúc ban đầu. có những hình ảnh “hoa đồng nội”, “cành lá non tơ” gợi lên một sức sống mới tươi trẻ, đua nhau khoe sắc, hứa hẹn một mùa quả chín. nếu như thơ văn cổ trung đại luôn lấy thiên nhiên làm biểu ngữ cho vẻ đẹp con người thì nay lầu tía nhà thơ trung đại đã gãy đổ, hiên ngang nói như một nhà thơ cứu khỏi cân: “Ông bà tôi yêu màu đỏ, tôi yêu nó”. màu xanh lục nhạt. … Ông già khó chịu vì tiếng gà đêm khuya, chúng tôi khó chịu vì tiếng gà trưa. nhìn một cô gái xinh xắn và ngây thơ, người lớn tuổi coi đó là ô sin, tôi nghĩ mát như đang đứng trước một cánh đồng xanh. tình yêu của họ chỉ là một cuộc hôn nhân, nhưng với tôi, có trăm ngả khác nhau: tình yêu nồng cháy, tình yêu thoáng qua, tình yêu gần gũi, tình yêu xa… tình nhất thời, tình nhất thời, tình ngàn thu .. . “và xuân điểu là một trong những nhà thơ đã phá vỡ quy luật đó qua hình ảnh” ánh sáng le lói trên hàng mi “. Những tia nắng xuân chiếu rọi như đôi mắt cô gái chớp chớp dưới hàng mi dày thật quyến rũ. Đó là ánh sáng đã tưới.” cảnh cội nguồn sinh ra hình ảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống thì hiểu ước mong xuân diệu là hoàn toàn chính xác, đặc biệt cụm từ “đây này” được lặp lại 5 lần khiến câu thơ như một chuỗi niềm vui sướng reo lên của tác giả khi khám phá ra thiên đường nơi hạ giới.Cũng như pautốpxki đã từng nói: “niềm vui của một nhà văn chân chính là niềm vui của một người dẫn đường đến với xứ sở của cái đẹp”, vì vậy cũng xuân điều, với niềm đam mê và d ưu tú, trở thành hướng dẫn viên du lịch. lịch có đầy đủ các đề xuất để mời mọi người. để tận hưởng nơi này. Với giọng thơ nhẹ nhàng êm ái như cánh hồng nhung, thiên đường mùa xuân trên trái đất không phải là một thế giới xa xôi, xa lạ nào đó, mà là những điều thân thuộc vây quanh mỗi khi xuân về. vẻ đẹp ấy được nhìn qua con mắt “non xanh nước biếc” và được chắt lọc qua tình yêu của người nghệ sĩ mang tình yêu thiên nhiên, cuộc sống vào bếp lửa. được coi là: “tân nhất trong các tân thơ” (hò thanh), xuân sắc đã kết lại bức tranh mùa xuân bằng hai câu thơ gợi hình:

“Mỗi sớm mai thần vui gõ cửa tháng Giêng ngon lành như đôi môi khép hờ”

thiên đường trên trái đất đầy màu sắc, hương thơm và đầy ánh sáng nay đã khép lại với một lối viết độc đáo và gợi cảm. cái tươi tắn, xinh đẹp, tràn đầy ánh sáng, màu sắc và hương thơm của tháng giêng đã trở thành “môi kề môi” của người tình. chỉ với một từ “ngon” đã biến cảm giác cho ta thấy lòng yêu đời, yêu đời đến điên dại của một thi nhân. chịu ảnh hưởng rất rõ ràng của trường phái thơ tượng trưng Pháp, trong một bài thơ khác, ông cũng sử dụng sự tương tác của các giác quan:

“Tôi nghe gió lạnh thổi qua. Không có người trên thuyền”

Tâm trạng của nhân vật trữ tình được thể hiện rất rõ qua hai câu thơ:

“Tôi rất vui. nhưng em cũng vội lắm, không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân ”

dấu chấm ở giữa câu “Tôi hạnh phúc. nhưng tôi cũng vội vàng ”như chẻ đôi giữa và chia cắt nhà thơ thành hai nửa: nửa vui nửa vội. là tâm trạng tiếc nuối, xót xa vì nhà thơ sợ cái chết của tuổi trẻ. tuổi trẻ bao giờ cũng thế! trong ngây ngất tình yêu nhà thơ đã phải thổn thức tiếc nuối. đó là lý do tại sao dù sống ở mùa xuân, nhà thơ vẫn hoài niệm về mùa xuân: “Ta không đợi nắng hè như không bao giờ quên xuân Ðây là tâm trạng hoài cổ ta thường thấy trong thơ của các thi nhân xưa. Nhưng ở đây, nỗi nhớ xuân diệu vợi, xao xuyến, thi nhân không thôi.” tiếc nuối quá khứ mà cũng tiếc nuối ngay cả thanh xuân hiện tại chưa qua, nhưng xuân điều đã cảm thấy hoài niệm, đây là một trái tim quá nhạy cảm với sự thay đổi của thời gian, cũng là một tâm hồn đa sầu đa cảm tình cảm, tình cảm Bằng một thứ ngôn ngữ rất tây nhưng cũng không kém phần gần gũi, thân quen, điệu hò đã đưa người đọc đến gần hơn với một giọng thơ lạ, một cách cảm nhận nồng nàn và nghiêm túc về mùa xuân.

Không chỉ dừng lại ở việc thể hiện tình yêu tha thiết của mình đối với cuộc sống trên trời dưới đất mà nhà thơ còn bày tỏ sự quan tâm của mình đối với sự ngắn ngủi của kiếp người và thời gian trôi qua. 17 câu tiếp theo. Trước hết, đó là một khái niệm rất độc đáo:

“mùa xuân đến có nghĩa là mùa xuân đã qua”. xuân trẻ nghĩa là xuân sẽ già ”

Từ trước đến nay, thời gian luôn vận động theo quy luật tự nhiên và có nhiều cách nghĩ về nó như: “thời gian trôi qua cửa sổ”, “thời gian như bóng bay ngoài cửa sổ”, “thời gian như nước chảy qua cầu”… ngay cả điệu hò cũng đã sử dụng nghệ thuật điệp ngữ, từ nhiều nghĩa, từ mang sắc thái tương phản để miêu tả sự trôi đi của thời gian, sự biến mất của thời gian, sự tàn lụi của tạo vật. người ta vui vì xuân đang về, xuân diệu vợi trong niềm hân hoan đón xuân thoáng qua, hơi buồn vì cũng là lúc tuổi xuân dần trôi. mùa xuân diệu kỳ đã đối lập mùa xuân của đất trời với mùa xuân của con người. nếu mùa xuân của đất trời qua đi rồi trở lại theo chu kỳ của nó. và tuổi trẻ của con người đã từng ra đi và không bao giờ trở lại. tưởng chừng như mùa xuân mang đến cái phi lý nhưng thực tế nó hoàn toàn mang tính biện chứng và trong cái biện chứng đó nó chứa đựng bao cảm xúc. xuan dieu từng viết: “trong cuộc gặp gỡ gieo mầm chia ly” nên trong bài thơ “vội vàng”, triết lý nhân sinh gắn liền với ý nghĩa thời gian một lần nữa được nhấn mạnh.

Chính vì cảm thấy tuổi trẻ một đi không trở lại, nhà thơ cảm thấy tiếc nuối và buồn bã:

“và thanh xuân hết nghĩa là mình cũng vơi đi nỗi lòng, nhưng lượng trời quá hạn hẹp không kéo dài được tuổi thanh xuân của cả thế giới”

chúng vẫn là những từ ngữ mang màu sắc tương phản, là xuân diệu đã truyền từ mùa xuân của thiên nhiên để mở ra mùa xuân của con người. với giọng điệu tức tưởi, sầu muộn và xuân diệu, ông đã đối chiếu cái vô cùng của trời đất với cái hữu hạn của kiếp người. đất trời là muôn thuở, nhưng tuổi trẻ của con người thì không, dường như thiên nhiên đã trở thành thế lực đối kháng với con người.

rồi xuan dieu tranh luận sôi nổi với quan niệm cũ về thời gian:

“Làm sao có thể nói rằng thanh xuân vẫn tiếp tục tuần hoàn nếu tuổi trẻ không hai lần rơi xuống đất trời mà không còn là ta nữa, chính vì thế mà cả thế giới đều khóc”

sự kì diệu của mùa xuân đã tạo nên sự đối lập giữa con người nhỏ bé và sức mạnh vô thường của tạo hóa, nhà thơ dường như nhận ra sự bất lực của mình trước thời gian. bởi dù vũ trụ là vĩnh hằng, dù thời gian có thể tuần hoàn nhưng tuổi trẻ của con người “không bao giờ phai nhạt”. nhận ra sự yếu đuối của con người, mùa xuân như một tiếng thở dài trong những câu thơ chất chứa nỗi buồn bất lực trước quy luật của tự nhiên, ý thức được điều đó, nhà thơ càng trân trọng tuổi trẻ, và đây cũng là tiếng nói tiêu biểu của một tâm hồn quật cường. yêu cuộc sống. , yêu đời.

nguyen du đã viết:

“những người hạnh phúc không bao giờ hạnh phúc”

xuan dieu ý thức được rằng cuộc đời con người quá ngắn ngủi nên nhìn hình ảnh thiên nhiên mà không khỏi vui mừng:

“mùi tháng năm nồng đượm, tỏa phôi khắp núi sông, vẫn thầm tạm biệt gió xinh rì rào trong lá xanh, em có giận mình phải bay đi? những con chim đột nhiên ngừng tiếng kêu của chúng, chúng có sợ sắp xảy ra một cơn bão? “

trời đất là vĩnh hằng, đời người là hữu hạn, tưởng tượng về một thế giới không có mình khiến nhà thơ đau đớn, tiếc nuối, khiến ông cảm thấy “mùi tháng năm buồn vui lẫn lộn”. ở đây, sự phân chia phôi thai giống như chảy máu mọi lúc, nó không xảy ra trong một không gian cụ thể hay nhỏ bé mà nó xảy ra trong một không gian rộng lớn “khắp núi sông”. ở khắp mọi nơi dường như đang nghiền ngẫm, rên rỉ và than vãn. một chút gió xuân duyên dáng đung đưa cành cây chẳng muốn rời. gió và cây thì thầm tạm biệt và gió giận anh phải ra đi sớm. tiếng chim kêu đột ngột bị ngắt giữa chừng vì sợ cuộc tranh tài sắp tới sẽ mất dần. nghệ thuật nhân hoá kết hợp với những câu hỏi tu từ liên tiếp như khẳng định nỗi buồn của cảnh vật thiên nhiên khi mùa xuân tàn và cũng là nỗi sầu muộn, tiếc nuối, ngơ ngác của nhà thơ xuân điệu. cách cảm nhận thời gian của nhà thơ là cách cảm nhận đầy mất mát, được cảm nhận sâu sắc về cái tôi cá nhân của tác giả, ý thức về ý nghĩa của mỗi cá nhân trong thế giới. cuộc đời của anh ấy, đặc biệt là những năm tháng tuổi trẻ:

“không bao giờ, ouch! không bao giờ nữa, đi thôi, mùa chưa nắng đã chiều ”

với nhịp thơ nhanh, gấp gáp, cách ngắt nhịp thay đổi, ý thơ như thôi thúc mọi người: nhanh lên, nhanh lên để tận hưởng những phút giây của tuổi trẻ, để sống thật ý nghĩa khi hết buổi chiều vẫn chưa kết thúc. nỗi băn khoăn lo lắng của nhà thơ về vòng quay của tạo vật bỗng bùng lên thành giọng khẩn thiết, gấp gáp: “nhanh lên”. lời kêu gọi hùng tráng đó từ lâu đã vang vọng khắp các trang viết về sự kỳ diệu của mùa xuân:

“Nhanh lên, nhưng nhanh lên bạn ơi, tình yêu tuổi trẻ đang già đi”

có:

“nhanh lên anh ơi, em sợ ngày mai. Dòng đời trôi, lòng ta không mãi”

ngày xưa nhà thơ nguyễn trai đã từng viết rất nhiều bài thơ “đôi cánh tiếc thương”:

“xuân xanh không dễ dàng hai lần, nhưng nhìn cảnh còn thương tâm hơn thiếu niên”

Những câu thơ này giúp người đọc cảm nhận được thời gian và tuổi trẻ của thi sĩ xuân sắc.

nhận ra rằng chúng ta không thể sống mãi với thời gian, vậy tại sao chúng ta không sợ hãi, chúng ta không tận hưởng cuộc sống với tất cả trái tim cháy bỏng trước khi già đi?

“Anh muốn ôm trọn sinh mệnh vừa chớm nở ………… .o xuan hong anh muốn cắn em!

ba từ “tôi muốn ôm” được tách rời làm nổi bật hình ảnh nhân vật trữ tình đầy kiêu hãnh. anh như muốn ở trên cao, mở rộng vòng tay để cảm nhận, để ôm lấy trái đất này. Tôi chợt nhớ đến cái tôi “choáng ngợp” của nguyen cong cong:

“vũ trụ bên trong không hoạt động” (với mọi thứ trên thế giới này, không có gì không phải của tôi)

Về phần xuan dieu, cái tôi của anh ấy cũng rất đáng tự hào, nếu đoạn mở đầu là điệp khúc “I want” thì đã thành “I want” nghe tự tin quá! đó là lý do tại sao viên mai đã từng nói: “làm người mà không có cái tôi … nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. trong thơ của mình, xuân điều luôn khẳng định cái tôi cá nhân của mình, đôi khi anh tin tưởng một cách trung thực:

“Tôi chỉ muốn trở thành một cây kim nhỏ” và mọi thứ đều là nam châm ”

có thời điểm anh ấy tuyên bố là người lãnh đạo duy nhất:

“Tôi là một và tôi là người đầu tiên”

như vậy, trong thơ xuân điệu, bạn luôn thể hiện được một cá nhân tự tin và kiêu hãnh. ba từ “Tôi muốn ôm” như một nốt nhạc đầy sức quyến rũ, để rồi từ đó dư âm của khát khao tràn về, tràn qua từng câu chữ. giữa những dòng dài bỗng xen vào một dòng ngắn như ở giữa bài thơ gợi cho ta liên tưởng đến vòng tay ôm ấp, quyện vào nhau “muôn kiếp mới chớm nở”. “mơ” là một từ gợi cảm, giàu ý nghĩa, gợi cảm giác cây cối, vạn vật dịu dàng, tươi tốt và tràn đầy sức sống. Theo vài bước chân vội vã, chúng ta bước vào một thế giới đầy những hình ảnh sống động và đẹp mắt:

“Tôi muốn mây di chuyển và gió thổi, tôi muốn say đắm những cánh bướm với tình yêu mà tôi muốn kết tụ trong một tâm hồn”

điệp ngữ cấu trúc “muốn” đã làm cho bài thơ gấp gáp, gấp gáp như những đợt sóng vỗ bờ, như hơi thở gấp gáp của nhà thơ thể hiện niềm khao khát trong hàm xúc điên cuồng. sau mỗi lần lặp lại, nó được kèm theo một động từ mạnh được sắp xếp theo thứ tự tăng dần: “tett”, “say”, “thap”; bên cạnh đó là những hình ảnh sôi nổi, khỏe khoắn: “mây gió”, “buồm xuôi gió tình”. thiên nhiên sôi động và mê hoặc được thổi hồn vào thơ xuân diệu kì. những hình ảnh này tràn đầy sức sống cho bài thơ và làm sống lại không khí vui tươi của cả bài thơ. tiết trời xuân tươi trẻ, tình xuân nồng nàn khiến thi nhân “hừng hực”, dường như lúc nào cũng muốn thêm nữa:

“và nước, cây cối và thảm cỏ tươi sáng, hãy lấp đầy ánh sáng cho tôi, hãy lấp đầy tôi với vẻ đẹp của những ngày mát mẻ”

Sự kết hợp giữa các điệp từ “đầy đủ”, “đầy đủ” và ngụ ngôn “và” đã nói lên nỗi niềm khao khát đến tột cùng trong tâm hồn thi nhân. ở đây không chỉ có sự hưởng thụ về tinh thần mà còn là sự hưởng thụ vô tận về vật chất. Đối với anh, cuộc sống trần thế như bày ra một bữa đại tiệc đầy những hình ảnh trẻ trung và nhiều màu sắc, nên Xuân Diệu đã khao khát cái cực giống mùa Xuân: một bản ngã không bao giờ chấp nhận thực tại. Với những khao khát ấy, nhà thơ đã nhìn mùa xuân như một con người và cất tiếng khóc chào đời, một niềm khao khát chưa từng có trong thơ ca Việt Nam:

“oh xuan hong, anh muốn cắn em”

“ôi” là tiếng gọi tha thiết vang lên ở cuối bài thơ, khiến mạch cảm xúc của nhà thơ như ngân vang bất tận. khao khát được tận hưởng mùa xuân, một “xuân hồng” thay vì một “xuân xanh” như trong thơ nguyễn binh:

“Mùa xuân là mùa xanh”

xuân hồng là đôi má nồng nàn của thiếu nữ. với mùa xuân, con người là ngọn cờ của sắc đẹp nên mùa xuân như thiếu nữ tràn đầy sức sống. các thi sĩ muốn cắn xé nó để thỏa mãn niềm đam mê. Với cách dùng từ bạn của quả táo, sự kì diệu của mùa xuân đã thể hiện một khát vọng không có giới hạn. trước sức hấp dẫn của mùa xuân, dường như nhà thơ không thể không yêu thiên nhiên và đã nghĩ ra một nghĩa cử táo bạo nhưng cũng đầy quyến rũ. Tôi nhớ những câu thơ của nhà thơ trong bài hát “besarte”:

“Trăng của mẹ nằm trong tay, trăng non quá, con đây cắn”

còn xuân điều, từng tự định nghĩa mình là: “kẻ ngậm răng chịu nắng”, một thi sĩ từng “nuốt sống cho thỏa cơn đói” đã thể hiện một tình yêu tha thiết và say mê cuộc sống cũng như thế. . hoai thanh từng nhận xét: “xuuuuuu là nguồn sống dồi dào chưa từng thấy ở đất nước non trẻ yên ả này, lúc vui lúc buồn, người ta say đắm nồng nàn”

dù huy gần, che lan viên hay han mo tu đều cùng nhau trốn tránh thực tại, tìm về cõi xa xăm ôm nỗi sầu mơ hồ, “xuân diệu thơ là nguồn dạt dào chưa từng có… xuân nàng say tình. , mê đắm trời cao, sống vội, sống vội, muốn tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi của mình. Dù vui hay buồn, con người ta vẫn nồng nàn, nghiêm túc ”. (hoàng thanh) cũng là nỗi buồn, nhưng nỗi buồn ấy, ngọt ngào, kích thích và khắc khoải, là sự ăn năn trước dòng chảy bất tận của thời gian, nỗi cô đơn giữa dòng đời của cái tôi nhỏ bé đã trở thành tâm hồn ”mới nhất của các nhà thơ mới. ”.

“chưa bao giờ một hồn thơ rộng lớn như hiện ra cùng một lúc, thơ mộng như lưu ly, hào hùng như huyễn thông, thanh khiết như nguyễn đức pháp, huyễn hoặc như huyễn cận, thôn dã như huyễn bình. , hiếm như chế lan viên, v.v., và nồng nàn, say đắm và háo hức như xuân diêu ​​”(Thi nhân Việt Nam). Có lẽ tự nhiên mà soái ca lại yêu xuân điểu đến vậy, chỉ có thể là do những đóng góp to lớn của anh cho thi ca. Văn học Việt Nam, đặc biệt là qua bài thơ “lao xao” .Bài thơ là một lời thúc giục sống mãnh liệt, sống hết mình, trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời mình, đặc biệt là những năm tháng tuổi trẻ, tư tưởng ấy được thể hiện qua bàn tay nghệ thuật khéo léo, đó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa mạch cảm xúc và mạch logic, đam mê, sôi động nhưng sáng tạo độc đáo trong ngôn từ và hình ảnh, đó là lý do “Vội vàng” dù được sáng tác từ những năm 30 của thế kỷ trước nhưng vẫn gây được tiếng vang, để lại trong lòng người xem. của áp phích ity những bài thơ mật ngọt tuyệt vời làm cho chúng ta nhớ mãi tên của mùa xuân. tình thơ trong làng thơ việt nam!

Xem các thông tin hữu ích khác trong phần tài liệu của hoatieu.vn.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Cảm nhận bài thơ vội vàng của nhà thơ xuân diệu. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *