Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
341 lượt xem

Cam nhan ve bai tho noi voi con

Bạn đang quan tâm đến Cam nhan ve bai tho noi voi con phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Cam nhan ve bai tho noi voi con

Những bài thơ cho con chứa đựng những tâm tư, lời khuyên của cha mẹ dành cho con cái. với 14 lời bình ngắn gọn dành cho con kèm theo 2 dàn ý chi tiết sẽ giúp các em học sinh lớp 9 hiểu sâu sắc hơn về tình cảm gia đình. p>

Qua những lời nhắn nhủ, lời căn dặn của một người cha đối với con mình cũng gợi cho chúng ta tình yêu đất nước, quê hương, ý chí vươn lên của dân tộc. Mời các bạn cùng tham khảo bài viết để củng cố kiến ​​thức môn ngữ văn 9, chuẩn bị cho kì thi vào lớp 10 đạt kết quả cao.

đề: cảm nhận của em về bài thơ kể cho các cháu nghe của y phùng. Bài thơ nhắc nhở bạn điều gì về trách nhiệm của một người con?

mô tả chi tiết cách bài thơ nói với con bạn

lược đồ 1

1. mở đầu

  • giới thiệu tác giả: y phuong là một nhà thơ dân tộc, sinh ra và lớn lên tại Trung Khánh – Cao Bang, ông là một nhà thơ chiến sĩ. thơ ông lôi cuốn người đọc bằng vẻ đẹp vừa giản dị, mộc mạc, vừa mạnh mẽ, trong sáng. ngôn ngữ và hình ảnh thơ của ông in đậm những suy nghĩ hồn nhiên, giàu hình ảnh trong lời ăn tiếng nói của người miền núi.
  • lời giới thiệu bài thơ: “kể tôi nghe” ra đời năm 1980, in trong tuyển tập “Thơ Việt Nam 1945 – 1975 “khi đời sống vật chất tinh thần của nhân dân cả nước nói chung, đồng bào dân tộc thiểu số nói riêng còn vô cùng khó khăn, thiếu thốn. , và phuong đã viết bài thơ này để bày tỏ tình yêu quê hương đất nước, niềm tự hào về sức sống bền bỉ, mãnh liệt của dân tộc; tin tưởng vào bản thân và nhớ đến con cháu mai sau.
  • giới thiệu đoạn trích: đoạn trích là khổ thơ đầu của bài, là niềm tin và lời dặn dò của người cha đối với con về cội nguồn sinh ra mình và nuôi dạy con cái.

2. nội dung bài đăng

a) lời khuyên của một người cha dành cho con trai mình

– nguồn gốc của sự sinh ra và lớn lên của trẻ em là trên hết gia đình:

chân phải bước đến cha, chân trái bước đến mẹ, một bước để chạm đến tiếng nói, bước tới tiếng cười.

  • hình ảnh thơ giàu giá trị trực quan: “chân phải / chân trái / một bước / hai bước” thể hiện những bước đi của một đứa trẻ nhỏ và những bước đi đầu tiên trong cuộc đời.
  • phương pháp của Liệt kê “giọng nói / nụ cười”, “bố mẹ” gợi lên hình ảnh em bé tập nói, tập đi và một môi trường quen thuộc, qua đó, chúng ta cũng cảm nhận được ánh mắt của người cha, người mẹ đang dõi theo, động viên và chờ đợi, sẵn sàng. hỗ trợ trẻ em.

= & gt; Nói một cách dễ hiểu, người cha nói với con trai rằng: gia đình là cội nguồn tinh thần nuôi dưỡng con, là cái nôi ấm áp tình yêu thương đầu đời của con.

câu thơ cũng có một ý nghĩa chung: bạn phải học nói, học cách đi, để trưởng thành. trên hành trình đó, sự vững vàng của “một bước / hai bước”, sự hiểu biết về “tiếng nói / tiếng cười” đã có được qua quá trình sinh thành và nuôi dạy của cha mẹ. vì vậy, bạn không được quên công lao sinh thành của cha mẹ.

– cội nguồn sinh ra và nuôi dạy con cái vẫn là quê hương:

người bạn thân yêu của tôi … con đường của trái tim

    “đan lát, nan hoa” thể hiện những công cụ lao động được trang trí đẹp mắt và gợi lên bàn tay cần cù, khéo léo, tài hoa, sáng tạo của con người. “vách nhà rông song” tả sinh hoạt văn nghệ của quan họ, tả cảnh hát đối với nhau về đêm, làm cho vách đình như dày lên những câu hát say đắm, tinh tế; gợi lên tâm hồn tinh tế, phong phú và lạc quan của tình đồng chí.
  • nhân cách hoá: “rừng cho hoa” là vẻ đẹp của thiên nhiên, cũng là niềm vui, hạnh phúc của quê hương, từ đó ca ngợi sự giàu có, hào sảng của quê hương đất nước. . thiên nhiên. “con đường cho những trái tim” gợi cảm giác gần gũi, thân thương của những con người với nếp nhà, nơi phố thị; khơi gợi những bàn chân, những tấm lòng hướng về quê hương đất nước.

= & gt; Cùng với gia đình, truyền thống văn hóa và tình yêu quê hương đất nước, họ đã nuôi dạy các con khôn lớn, trưởng thành.

– Tôi vẫn lớn lên với những kỷ niệm ngọt ngào và hạnh phúc nhất bên cha mẹ mình:

Cha mẹ luôn nhớ ngày cưới, ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời

  • “ngày cưới” – “ngày đẹp nhất”: vì cha mẹ không chỉ gặp nhau mà còn ở bên nhau; Đó là ngày minh chứng cho tình yêu và hạnh phúc; đó là hình ảnh của một gia đình ấm áp yêu thương.
  • từ đó tôi đã được sinh ra và lớn lên thành những điều tuyệt vời và đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Con là trái ngọt tình yêu của bố mẹ, mẹ hạnh phúc. hai từ “Mẹ yêu con lắm” thể hiện sự cảm thông sâu sắc của người cha đối với cuộc sống vất vả, khó khăn của con.

b) nghệ thuật

  • ngôn từ và hình ảnh giản dị, giàu sức gợi, mang đậm dấu ấn lối suy nghĩ trong sáng, hồn nhiên, sống động của người dân miền núi.
  • giọng nói khi ân cần, cần tha thứ, dễ sâu lắng, xúc động. lòng người.

3. kết thúc

  • câu thơ nói riêng và bài thơ “nói với con” nói chung thể hiện tình yêu thương sâu sắc của người cha dành cho con mình, quan tâm chăm sóc con từng bước, nâng niu con từng nụ cười, giọng nói. dạy các em vững bước trên đường đời, sống sao cho xứng đáng với gia đình, đất nước.
  • thể hiện tình yêu đất nước của tác giả và niềm tự hào về những người bạn đồng hành của tác giả. .

lược đồ 2

i. mở đầu

  • giới thiệu về tác giả bài thuốc và bài thơ.
  • bài thơ giúp ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của làng quê miền núi, gợi cho ta tình yêu thương. gắn bó với truyền thống, với quê hương đất nước và có ý chí vươn lên trong cuộc sống.

ii. nội dung bài đăng

1. mạch cảm xúc của tác phẩm

  • mượn lời con cháu, bài thuốc khơi gợi nguồn lương thực của mỗi người, từ đó thể hiện niềm tự hào về cuộc sống bền bỉ của quê hương.
  • bài thơ tình gia đình, nhưng từ tình yêu quê hương đất nước, từ gần gũi và kỷ niệm gia đình được nâng lên thành lý do sống

2. phân tích bài thơ

* tình yêu thương, sự đùm bọc, che chở của gia đình và quê hương đối với trẻ em

– cha mẹ nhắc con nhớ cội nguồn, cha mẹ muốn nhắc con nhớ và hướng về tình cảm gia đình, là cái nôi nuôi con khôn lớn

chân phải đến cha, chân trái bước tới mẹ, một bước để nói, hai bước để cười

    chân phải – trái; giọng nói – cười; một bước – hai bước …

→ tác giả tạo không khí ấm áp, bao bọc và tươi vui. Từng bước đi, từng tiếng nói, từng tiếng cười đều được các bậc phụ huynh quan tâm và đón nhận.

– một người cha nói với con trai mình niềm vui trong công việc và tình yêu đất nước của mình

  • bạn sẽ trưởng thành trong bài hát, nhịp điệu và công việc của người hàng xóm của mình: một cuộc sống vui tươi: “sử dụng những nan hoa / những bức tường của ngôi nhà ken bằng những bài hát”.
  • tác giả mô tả những chuyển động cụ thể trong việc sinh con, thể hiện cả cuộc sống lao động gần gũi và niềm vui xen lẫn niềm vui.
  • hình ảnh thiên nhiên che chở và nuôi dưỡng những đứa trẻ về tinh thần và lối sống.
  • người cha nhắc đến ngày cưới – ngày đẹp nhất đầu tiên của cuộc đời – như một điểm hỗ trợ cho hạnh phúc.

→ người cha muốn nói với con trai về vẻ đẹp của vùng quê giàu truyền thống và nghĩa tình.

* những phẩm chất quý báu, tốt đẹp và truyền thống văn hóa của đồng bào

– Nói đến quê hương, người cha tự hào khi nói đến sức sống bền bỉ, mạnh mẽ và tươi đẹp của quê hương với mong muốn con trai tiếp nối và phát triển.

  • cụm từ “liên minh” được lặp đi lặp lại nhiều lần, khẳng định phẩm chất của những người bạn đồng minh, những từ ngữ mộc mạc và giản dị gợi lên tình yêu thương và sự gần gũi.
  • phẩm chất của những người bạn đồng minh xuất hiện từng chút một. lời của người cha
  • là tấm lòng thủy chung nơi chôn rau cắt rốn, sống tràn đầy niềm vui, lạc quan.

sống như sông như suối, lên xuống thác ghềnh

    đam mê. về quê hương của họ.

* mong muốn của cha:

  • Mong các bạn trung thành với Tổ quốc.
  • Các bạn biết chấp nhận khó khăn, thử thách bằng ý chí, nghị lực và niềm tin.
  • Những người bạn đồng hành mộc mạc, giản dị, giàu ý chí và niềm tin, có thể thô bạo bằng da thịt nhưng không nhỏ nhen, ý chí yếu kém.
  • các đồng chí biết nêu cao quê hương đất nước, xây dựng và giữ gìn thuần phong mỹ tục.

các đồng minh tự đục đá để nâng tầm quê hương, trong khi quê hương làm tục lệ

  • Người cha muốn nhắc nhở con trai tự hào về truyền thống tốt đẹp và lối sống yêu thương của quê hương, đồng bào.
  • Tôi muốn con trai mình sống cao thượng, trung hậu, thật thà dù mộc mạc, giản dị để xứng với đồng đội.
  • Tôi tự tin bước đi, bởi đằng sau tôi còn có gia đình, quê hương, vì những phẩm chất đáng quý của người “đồng đội”.

3. nghĩ về trách nhiệm của đứa trẻ

Công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ không gì có thể so sánh được. cha mẹ ngay từ khi để chúng ta đón nhận cuộc sống đã là một điều gì đó tuyệt vời. quá trình nuôi nấng ta, bao nhiêu mồ hôi nước mắt đã mất, để lại cho cha mẹ ta nhiều nếp nhăn, tóc bạc. vì vậy chúng ta hãy luôn chiến đấu để trở thành niềm tự hào của cha mẹ, để chúng ta luôn hạnh phúc vì đã mang chúng ta đến với cuộc sống.

iii. kết thúc

  • bài thơ kể về đứa trẻ giàu hình ảnh, mộc mạc nhưng vẫn đậm chất thơ khi bác hiểu và thể hiện được tâm hồn, bản sắc của các dân tộc.
  • nói cha với con là muôn đời sau. tạo nên truyền thống, niềm tự hào và khả năng bền bỉ của những người mặc dù “thô lỗ”, “nhỏ bé” nhưng đầy bản lĩnh và cương nghị.
  • tự liên hệ với bản thân về trách nhiệm của công ty.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 1

gia đình, đất nước là cái nôi đầu tiên của cuộc đời mỗi người. tình yêu gia đình, đất nước là sợi dây vô hình nâng bước những con người xa cội nguồn. với giọng nói nhẹ nhàng, bài thuốc cho chúng tôi cảm giác hạnh phúc gia đình giản đơn mà chúng tôi ai cũng từng trải qua:

“bước bằng chân phải với cha, bước bằng chân trái với mẹ, một bước đến giọng nói, hai bước đến tiếng cười”

ngôn ngữ thơ giản dị, mộc mạc, hình ảnh thơ hiện thực, nhịp thơ nhanh kết hợp với cấu trúc điệp ngữ: 1 bước, 2 bước. giúp tạo ra trước mắt chúng ta hình ảnh một gia đình không khí đầm ấm, hòa thuận, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Hình ảnh trung tâm của bức tranh đó là một đứa trẻ đang tập nói, từng bước đi và từng tiếng cười được cha mẹ đánh giá cao. viết những câu thơ này dường như đang sống với tâm thế của một người cha chân chính, với niềm vui và hạnh phúc chờ đón đứa con gái đầu lòng, chính vì vậy mà 4 câu thơ đầu được viết thay lời muốn nói. tự tin vào hạnh phúc lớn nhất của con người là được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của gia đình. những bài thơ là lời nhắc nhở về nguồn thức ăn đầu tiên đối với bất kỳ người nào, đó là gia đình.

những người không chỉ lớn lên trong tình yêu gia đình mà còn có một ngôi nhà lớn hơn đó là quê hương của họ. cũng được hiểu và ghi nhớ trong ba câu thơ tiếp theo. Đồng minh là dân cả nước, dân trong vùng, uống chung một suối, đi chung một con đường. ba chữ “đồng minh” gợi bao tình cảm thân thiết giữa những người con quê hương đất nước. trực tiếp thể hiện tình cảm qua điệp từ “Mẹ yêu con lắm” cùng với điệp ngữ “con ơi” tạo nên một giọng thơ nghiêm trang đầy yêu thương và những lời tâm sự chân thành của người khác. trong những câu thơ, công việc của người đồng đội là dệt vải, đánh cá, làm nhà thông qua ba động từ liên tiếp: “dệt vải, dệt vải”. hai câu thơ làm sáng lên vẻ đẹp của đời sống tâm hồn lãng mạn, mộng mơ. nghệ thuật ẩn dụ: “đặt đài”; “câu hát ken” với bàn tay điêu luyện của người bản xứ mài những cây sậy, cây tre để dệt nên những bông hoa. Những bức tường của ngôi nhà không chỉ được đan bằng bùn và rơm, mà còn được đan bằng đá cuội. ý thơ xuất phát từ thực tế, nhưng nó cũng được đúc kết từ góc nhìn tinh tế của y học.

Thiên nhiên quê hương còn được vẽ nên bằng hai hình ảnh “những cánh rừng bạt ngàn và con đường vô tận”

“Rừng cho hoa, lối cho lòng cha mẹ nhớ ngày cưới, ngày đẹp nhất trần gian.”

Hoa vốn là biểu tượng của vẻ đẹp tinh thần, là kết tinh của những gì tinh túy nhất mà rừng đã hào phóng mang đến cho con người những gì đẹp đẽ nhất. hình ảnh ẩn dụ của “những con đường” mở ra ý thơ sâu sắc hơn, con đường là con đường lên núi hàng ngày nhưng cũng là hình ảnh của con đường của cuộc sống, trên con đường đó bạn sẽ nhận được rất nhiều sự giúp đỡ. Thành thật mà nói, các đồng chí. Như vậy, cả con người và thiên nhiên quê hương đã xây dựng nên lối sống cho các em nên các em phải biết trân trọng và bảo vệ quê hương mình. ở cuối khổ thơ cuối, với giọng kể chân thành, bố đã kể về ngày cưới của bố mẹ, ngày hai tâm hồn gặp nhau, mang đến cho bố niềm hạnh phúc và những điều tốt đẹp nhất. mạch thơ đan xen giữa tình yêu gia đình – tình yêu Tổ quốc – tình yêu thương gia đình đã nuôi dưỡng, che chở, tạo nên thể xác và tâm hồn cho trẻ thơ.

Khổ thơ sau tôi kể cho các bạn nghe về phẩm chất của những người đồng chí của tôi. Mở đầu bài thơ đó có một câu dường như muốn nói: ‘đồng chí ơi thương lắm’, câu thơ như vọng lại câu thơ ban đầu, nhưng từ tình trở thành tình yêu. Chỉ một chữ “thương” thôi nhưng đã diễn tả biết bao cảm xúc: Tôi không chỉ thương, tự hào về đồng đội mà còn xót xa trước công lao của đồng loại

“mức độ cao của nỗi buồn và sự gia tăng chí”

câu thơ ngắn gọn khiến câu thơ như có hai vế đối lập khá chuẩn về từ và nghĩa. nó là sự đối lập giữa hai hoàn cảnh trong cuộc sống và ý chí không thể phá vỡ của một đồng minh. nỗi buồn và sự khôn ngoan tuyệt vời trong lĩnh vực tâm linh đã được y học sử dụng trong từ ngữ cụ thể của người leo núi, dùng độ cao của núi để đo sự gian khổ, dùng khoảng cách của rừng để đo ý chí. hình ảnh ẩn dụ nuôi dưỡng ý chí quật cường gợi cảm giác phản kháng, bao trùm khát vọng, hoài bão, quyết tâm vượt qua mọi khó khăn.

<3

cách cấu tạo sống trên đá và sống dưới thung lũng ở đầu mỗi câu thơ gợi lên cuộc sống nghèo khổ, khó khăn, vất vả của người dân đồng chí. điệp ngữ vô ngại khiến bài thơ vừa trong sáng vừa chắc nịch như một lời nhắc nhở người con phải biết chấp nhận quê hương với những khó khăn thử thách, biết sống trung thành với quê hương, không bỏ rơi quê hương vì nghèo đói, mai một. . hai câu thơ này chứa đựng tình cảm của một người cha, cũng như tình cảm của một nhà lãnh đạo, một nhà văn hoá. thơ như mang hơi thở thời đại, y học nhấn mạnh đến vấn đề nhạy cảm lúc bấy giờ: nhiều người chê đá gồ ghề, chê quê hương khiêm nhường mà bỏ quê hương đi tìm vùng đất mới. ông sợ điều đó xảy ra với các con của mình vì khi rời quê hương, ông đã bỏ lại cội nguồn của mình. đó là lý do tại sao bác sĩ đã hai lần dặn anh “đừng chê” để anh ghi xương những nỗi niềm để không quay lưng lại với quê nghèo; không phai vì quê hương gồ ghề, phải tôn trọng quê hương.

mạch cảm xúc được mở rộng:

“sống trên đá không sợ đá lởm chởm, sống trong thung lũng không chê nghèo, sống như sông như suối, lên xuống thác xuống, không ngại khó”

nghệ thuật so sánh: “sống – sông, suối” còn mang nặng tư duy của người dân miền núi luôn gắn liền với sự vật, hiện tượng với thiên nhiên. sống như sông như suối thể hiện lối sống cởi mở, giản dị, mộc mạc nhưng rất đỗi bền chặt và giàu tình cảm của những người bạn đồng hành. Nghệ thuật ẩn dụ “lên xuống thác ghềnh” gợi lên cuộc sống dù có khó khăn, gian khổ nhưng con người ta phải biết kiên quyết đối mặt, không né tránh, không ngại gian khổ mà vượt qua. >

Những câu thơ sau đây là những câu thơ về đồng đội của anh. hình ảnh “da diết” là hình ảnh gợi tả sự giản dị mộc mạc của đồng quê, không xô bồ, xô bồ của nghệ thuật trong cuộc sống. nhưng ngược lại với sự giản dị mộc mạc thì không ít người nhỏ bé. cụm từ “con trai tôi ở đâu?” nó làm cho giọng điệu của bài thơ vừa nghiêm trang vừa ngọt ngào. sử dụng cách diễn đạt phủ định “không ít người còn nhỏ” để nói với con em rằng người dân quê hương vô cùng mạnh mẽ, cao thượng, không tầm thường, giàu nghị lực, trong sáng và đầy khát vọng.

“các dân tộc đồng minh tự đục đá xây dựng quê hương”

Câu thơ không nói đến tình yêu quê hương đất nước hay sự giản dị mộc mạc mà nói đến hình ảnh của những người bạn đồng hành gắn liền với công việc hàng ngày: đó là nghề buôn gánh. Tôi làm việc chăm chỉ, nhưng đó là hình ảnh đặc trưng của người dân miền núi. thì chính sự chăm chỉ đó đã tạo nên truyền thống cho đất nước; các đồng minh tự hào giữ vững truyền thống đó, bằng một hình ảnh cụ thể tôn vinh quê hương, ông cha đã biểu dương ý chí của đồng bào để xây dựng mảnh đất nghèo khó cho mình, quê hương trở thành điểm tựa tâm hồn của mỗi con người.

“con trai tôi thật thô sơ … hãy nghe tôi”

Giọng điệu của câu thơ như tiếng gọi con gửi gắm thông điệp yêu thương của người cha. lần thứ hai lặp lại hình ảnh “da nguyên thịt”, nhưng nếu như ở lần thứ nhất tôi muốn các bạn cảm nhận được vẻ đẹp của đồng đội thì lần này tôi muốn các bạn luôn ghi nhớ: người dân phố tôi chân chất, nhưng ẩn giấu. sâu trong vẻ đẹp chân chính ấy ẩn chứa một lẽ sống cao cả, vì vậy các đồng chí phải giữ vững và phát huy lẽ sống cao đẹp của đồng bào đồng chí. câu thơ tiếp theo đột ngột được rút gọn thành hai từ “lên đường” khiến nhịp phách trở nên sắc nét hơn như một lời nhắc nhở bạn đang lên đường và bước vào đời. câu thơ cuối nói lên tình cảm và mong muốn của bố dành cho con: “đừng bao giờ nhỏ nhen và nghe lời mẹ”. phải tự tin bước đi trên đường đời, chấp nhận khó khăn để đứng dậy, để không lùi bước. sống cao thượng và trong sạch. anh ta đáng là một người hàng xóm. người cha lúc này như người truyền lửa cho con, mong con sống chân thành, giản dị không vụn vặt. lời nhắn nhủ vừa kiên quyết vừa nghiêm túc của người cha dành cho con trai “hãy nghe lời con” gợi lên lời cảnh báo đầy tình yêu thương.

Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, câu dài ngắn đan xen với nhau một cách lỏng lẻo; giọng điệu vừa ngọt ngào vừa da diết cùng với hình ảnh mang đậm nét tư duy của người dân núi rừng. bài thơ vừa thể hiện tình cảm gia đình đầm ấm vừa ngợi ca truyền thống cần cù lao động của người dân quê mẹ. bài thơ vừa nghiêm trang nhưng cũng rất nghiêm khắc về một lẽ sống cao cả. đó là những điều gần gũi thiêng liêng và có ý nghĩa cho muôn đời, muôn thuở.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 2

y phuong là một nhà thơ dân tộc Tày với lối viết thơ đặc trưng, ​​chân thực, mạnh mẽ, trong sáng và đậm đà. “kể cho em nghe” sáng tác năm 1980 in trong tuyển tập “thơ Việt Nam 1945-1985 ”, bài thơ gợi lại tình cảm gia đình đầm ấm, yêu thương, vẻ đẹp tâm hồn của một người dân tộc miền núi cần cù, chịu khó và có sức sống bền bỉ. ý chí vươn lên trong cuộc sống bất chấp khó khăn, gian khổ.

trước hết, lời thú nhận của một người cha nói với con trai mình về nguồn dinh dưỡng.

“chân phải hướng về cha, chân trái hướng về mẹ, một bước về phía giọng nói, hai bước về phía tiếng cười”

bốn câu thơ mở ra không khí gia đình thân thương, đầm ấm với hình ảnh em nhỏ đang tập nói cùng hình ảnh người cha người mẹ. mỗi bước đi, tiếng nói, tiếng cười của trẻ thơ đều có sự quan tâm, che chở của cha mẹ. cha mẹ hạnh phúc khi con cái khôn lớn từng ngày. Bằng những hình ảnh thơ mộc mạc, cụ thể và chân thực, tình cảm của người cha nói hộ con cái về cội nguồn. Con đang lớn từng ngày, gia đình là cái nôi ấm áp để con lớn lên.

“bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều. Bỏ qua nhà và hát với lời”

Ba câu thơ là cuộc đời gian lao nhưng đầy chất thơ của một người đồng hương. đồng bào là người của làng mình, của mình và của dân tộc mình với câu “Thương lắm em ơi” thể hiện tình cảm yêu thương, gắn bó của những người cùng dân tộc. công việc hàng ngày của các đồng chí của họ là dệt vải để bắt cá vách làm nhà. đó là những người dân bản chăm chỉ và cần cù. hình ảnh “đài được lắp đặt. bức tường câu cá ken” là những ẩn dụ độc đáo. dưới bàn tay của người nghệ nhân tài hoa, những ngọn tre, trúc, luồng bỗng chốc hóa thành tia chớp. vách nhà không chỉ được đan từ những vật liệu thông thường như tre, nứa, nứa, gỗ mà ở đây còn được đan bằng những làn điệu sli, luồng, then của đồng bào dân tộc mà còn được đan bằng những bông hoa rừng thơm ngát.

“một khu rừng cho hoa, một con đường cho trái tim”

tình yêu ngọt ngào và nhiệt thành của một người cha nói với con trai mình về món quà quý giá của khu rừng. chữ cho được kết hợp với nghệ thuật nhân hoá, ẩn dụ “cốt cách, tấm lòng” của thiên nhiên, tình thơ mang đến cho con người những gì đẹp đẽ, tinh túy nhất. đó là đường vào thị trấn, đường về thị trấn, đường đi mọi miền đất nước. và đó cũng chính là con đường xây dựng quê hương đất nước ngày càng giàu mạnh, mà “tấm lòng” chính là tâm hồn, là lối sống chân chất của đồng chí.

Những câu thơ sau là lời của một người cha nói với con trai mình về những phẩm chất cao quý của đồng đội

“người tôi yêu rất nhiều, con trai tôi buồn quá, tôi nâng tim lên”

Những câu đồng dao gắn với câu “Thương lắm em ơi” thể hiện tình yêu thương của những người cùng dân tộc dù còn nhiều khó khăn trong cuộc sống. hai câu thơ sau đã đúc kết một phương châm sống, một thái độ sống ngoan cường trước những khó khăn của cuộc sống. với lối suy nghĩ giản dị, cụ thể và hình ảnh, lấy núi cao đo nỗi buồn, lấy độ dài đường đi để đo hoài bão lớn lao, lời yêu thương của ông cha như một lời khẳng định giá trị cao quý của con người nghĩa hiệp.

“Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn muốn sống trên đá, không ghét đá gập ghềnh, sống trong thung lũng, đừng trách thung lũng nghèo, hãy sống như sông, như suối, lên xuống thác ghềnh”

đặt từ “sống” ở đầu ba câu liên tiếp với phép điệp cấu trúc câu nhằm nhấn mạnh thái độ sống, lối sống. điệp từ “không chê vào đâu” và hình ảnh ẩn dụ “đá gập ghềnh – thung lũng nghèo” gợi lên cuộc sống khó khăn gian khổ của người leo núi, ông cha ta dặn lòng không được phê phán cuộc sống ấy mà phải vững vàng trước thử thách. phép so sánh “sống như sông như suối” cũng góp phần tạo nên phong cách của người bạn đồng hành của ông là hồn nhiên, mạnh mẽ, phóng khoáng, bình dị như cây cối sông suối. Dù cuộc sống có nhiều trắc trở nhưng điều đó được thể hiện qua câu nói “lên xuống thác ghềnh” mà người cha dặn con trai mình phải vượt qua không chê vào đâu được vì những người bạn đồng hành của anh đều rất ngoan cường và nghị lực.

“đồng minh thô mộc nhiều thịt ít. Đồng minh đục đá nâng cao quê hương, quê hương làm lệ”

Các đồng minh được kết hợp với cụm từ “da thô” có nghĩa là nó một cách đơn giản, trực tiếp và trung thực. Họ không sống nhỏ nhen mà luôn ngẩng cao đầu trước những khó khăn thử thách. các dân tộc đồng minh với sức mạnh và sự cần cù của mình đã “tôn cao Tổ quốc” với niềm tin và khát vọng lớn lao. họ là những người tạo ra và duy trì các phong tục của quê hương mình, coi đó là chỗ dựa tinh thần.

Những câu thơ cuối là lời tâm sự chân thành của một người cha dành cho con trai mình.

“Dù khó khăn nhưng con trai tôi không bao giờ đủ nhỏ để nghe thấy bạn trên đường.”

hai từ thân thương, ngọt ngào và ấm áp tình phụ tử, một lần nữa cụm từ “da diết” lại được lặp lại. Ba tôi dặn, lớn lên dù đi đâu, làm gì cũng không bao giờ nhỏ bé mà phải luôn ngẩng cao đầu. hai chữ “nghe lời con” đã khép lại bài thơ và mở ra tình yêu thương như trời biển của người cha dành cho con, khiến cho lời dặn dò của cha càng sâu sắc và thiêng liêng hơn.

Bằng cách thể hiện cảm xúc riêng, bài thơ chạm sâu vào trái tim người đọc.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 3

Trong những thành tựu của văn học Việt Nam hiện đại từ sau cách mạng tháng Tám đến nay, có sự đóng góp không nhỏ của thơ ca các dân tộc. trận động đất nong quốc, bàn tài xỉu, v.v. đó là loại nhà thơ đi trước. và phuong là một trong những nhà thơ tiêu biểu sau này. Thơ ca phương Đông nói riêng và thơ ca các dân tộc thiểu số nói chung có những đặc điểm riêng biệt rất dễ nhận ra. đó là cách nói, cách nghĩ bằng hình ảnh, mộc mạc, cụ thể, giàu sức khái quát và cũng giàu chất thơ về gia đình, quê hương, đất nước. tuy nhiên, ở mỗi nhà thơ lại hình thành một phong cách riêng, cũng như trong y học có sự suy tư kinh nghiệm về chân lý cuộc sống, về đạo đức con người, về sự gắn bó với quê hương, đất nước. đó là một giọng hát trầm ấm, tuy là lời thì thầm chân thành nhưng đầy nội lực.

sức mạnh của sự thuyết phục, sự lan tỏa là hồn nhiên và rạng rỡ mà không rườm rà, phô trương hay lý luận bao quát. kết cấu bài thơ đồng thời theo chiều dọc: đứa trẻ sinh ra, lớn lên trưởng thành, có thể rất xa “nuôi chí khôn lớn”, phát triển theo chiều ngang: đứa trẻ gắn bó với tình cảm gia đình, của quê hương. Khi thời gian dù đi xa, hình ảnh quê hương vẫn như hình bóng, biến hình ảnh đó trở thành hành trang tinh thần vô giá. Để phân tích dễ dàng hơn, chúng tôi tạm chia bài thơ thành hai đoạn.

đứa trẻ được sinh ra và suốt thời thơ ấu của nó. Những bước đầu tiên của một người khi còn là một đứa trẻ nhỏ là trang trọng và cảm động. trịnh trọng vì lần đầu tiên đứa trẻ tự đi trên đôi chân của mình, và cảm động vì được yên nghỉ và tin tưởng trong vòng tay của cha và mẹ. đứa trẻ đó được sinh ra trong hạnh phúc (“cha mẹ sẽ luôn nhớ ngày cưới, ngày đầu tiên đẹp nhất trên thế giới”) và lớn lên với sự quan tâm và hướng dẫn:

chân phải đến với bố, chân trái đi với mẹ

câu thơ dường như đang nói và miêu tả một cách trìu mến và trìu mến biết bao. tấm lòng của người mẹ và người cha là mục tiêu mà đứa trẻ nên khao khát. sự lớn lên của đứa trẻ là hồn nhiên như mặt trời không bao giờ mọc ở phía tây. tiếng nói và tiếng cười là phương đông rạng rỡ. một hình ảnh cụ thể mà rất thơ trong cách đo độ dài:

một bước để nói, hai bước để cười

hai hoạt động của suy nghĩ không nằm trong cùng một hệ thống, đều thú vị và sáng tạo! Không biết đó là sáng tạo của nhà thơ, hay đó là câu nói của người Tày, và nếu là ngôn ngữ truyền miệng, cách nói mộc mạc, dân tộc của chính tác giả đã mang sẵn hồn thơ. câu thơ có một âm thanh ấm áp, rả rích, ngọt ngào, một kiểu âm vang không làm phiền lòng những người cha, người mẹ. tuy nhiên, dù tấm lòng của cha mẹ có rộng rãi đến đâu, con cái cũng cần nhưng vẫn là chưa đủ. đây là dòng sữa thiêng liêng thứ hai, là nhà. quê hương hiện lên qua ba yếu tố: rừng, đường và “đồng minh”. Dù khu rừng và lối đi chỉ là những hiện tượng vô tri vô giác của gỗ và đá, nhưng họ cũng biết cách cho những gì đứa trẻ cần để lớn lên:

rừng cho hoa, con đường cho trái tim

Vẻ đẹp của thiên nhiên, không chỉ là màu sắc, cảnh vật mà còn là “trái tim”, một thứ vô hình mà chỉ con người mới cảm nhận được, câu thơ đã đi vào chiều sâu và khái quát. rừng được bảo vệ, đường đi rộng mở, nhưng có lẽ còn đậm đà hơn cả là tình người của đất nước:

bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều.

thì còn gì là “đẹp” nếu không phải là tài năng và tinh thần vui vẻ:

<3

vì vậy, dưới vỏ bọc của “làn da thô”, thật là một tâm hồn lãng mạn! mạch thơ đan xen: đất nước và gia đình cùng nhau nuôi con khôn lớn trong chặng đường đầu đời. ý thức về cội nguồn của cái sau, của hai cái kết hợp lại, giúp đứa trẻ trưởng thành đặt chân trên con đường tiếp theo dài hơn và rộng hơn.

phần thứ hai của bài thơ là những lời tâm sự, dặn dò khi con đã “cao” thì dặm cũng “xa”, xa quê hương yêu thương, núi non quê hương. ở đây chúng ta gặp lại nhau với một cách nói rất lạ nhưng cũng rất hay:

đo nỗi buồn tránh xa chí đang lớn.

dùng kinh nghiệm (buồn) để đo chiều cao, lấy chí lớn để đánh giá khoảng cách. chỉ có điều so với đoạn trước, câu thơ có phần vất vả hơn và vì thế mà chắc chắn hơn. bài thơ biết cách đặt ra những vấn đề nghiêm trọng hơn, những vấn đề của cuộc sống:

sống trên đá, không sợ đá gập ghềnh, sống trong thung lũng không chê nghèo, sống như sông như suối, trèo thác xuống ghềnh, không lo vất vả

ở đây, người trưởng thành phải nhận ra tình hình. đá, thung lũng, thác và ghềnh là sự nghèo nàn và khó khăn khi đi khắp nơi. Đó là những thử thách rất khó vượt qua nhưng phải dũng cảm vượt qua. biểu hiện đầu tiên của ý chí là không bi quan, than thở, rồi nói năng “chân cứng, tay mềm”. cách nghĩ, cách sống ấy mang đậm bản chất Việt Nam, được thể hiện bằng một giọng điệu khác, nhưng không phải là không có sự ương ngạnh. ba từ “sống” lần lượt đặt ở đầu câu không chỉ là một lời khuyên nhủ thông thường. nó thiêng liêng như giữ lửa và chia sẻ cho nhau, đó là vấn đề sống hay chết. nói đến ý chí cũng là nói đến nhân cách của con người. tính cách ấy không chịu “nhỏ nhen”, phải ngẩng cao đầu như “người hàng xóm đẽo đá nâng tầm quê hương”… một lần nữa, quê hương lại hiện lên như một nguồn sức mạnh, nhưng không còn như thuở ấu thơ. thoải mái và dễ chịu nhưng tư thế đi đứng thẳng, nhắm thẳng vào mục tiêu.

Về nghệ thuật thơ, cùng với cách nói, cách tạo hình (như đã phân tích ở trên), cần bổ sung về nhịp điệu, giọng điệu, thể loại thơ và các biện pháp tu từ. về nhịp thơ, lúc nhanh, lúc chậm, ngắt quãng trong miêu tả, nhanh và cháy bỏng trong khát vọng làm người, khi mạch thơ chỉ là một mũi tên chỉ hướng. đặc biệt là mật độ không đều của câu nói về “đồng minh” như một nốt nhấn giọng, tạo nhịp điệu tự nhiên phụ thuộc vào cảm xúc, suy nghĩ của người cha trong đoạn đối thoại một chiều (hình ảnh đứa con và đứa con không xuất hiện). nếu lúc đầu dịu dàng và tình cảm là giai điệu chính, thì phần lý trí đã được nâng lên. nhưng ngọt ngào hay nghiêm túc, ẩn chứa trong đó vẫn là tiếng nói chân thành của yêu thương và hy vọng. Riêng về thể thơ, tôi nói được viết theo thể thơ không gò bó, độ dài mỗi dòng không bằng nhau. Dạng thơ tự do này phù hợp với phong cách hội thoại thường ngày, phù hợp với lối suy nghĩ đơn giản, hồn nhiên không cần quá cầu kỳ, chạm trổ. Ngoài ra, cũng cần chú ý đến các biện pháp tu từ, như phép điệp ngữ (trong nhiều trường hợp), phép đối để làm nổi bật những ý thơ như “một đồng chí bằng thịt: không ai bằng trẻ nhỏ”, ở đây là sự đối lập giữa thể xác và tinh thần. hoặc một hình thức tiếp nối bắc cầu: “đồng minh tự đục đá nâng cao quê cha, tổ quốc làm lệ”. Những yếu tố nghệ thuật này bổ sung cho nhau như vải màu, túi thổ cẩm đẹp, một loại “túi thơ” của đồng bào vùng cao.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 4

“Quê hương là gì hả mẹ, cô giáo dạy con yêu quê hương là gì?

Tất cả chúng ta đều có quê hương, là nơi đầu tiên đón nhận tiếng khóc chào đời của con. Nghĩ đến quê hương, mỗi người gợi lên một hình ảnh đẹp đẽ riêng xen lẫn cảm xúc chân thành, tự hào. vì vậy, dù nhiều người đã nói về quê hương, làm thơ về quê hương nhưng quê hương khi nói chuyện với những người con trong ngành y vẫn mang lại cho chúng ta những cảm xúc sâu lắng.

có lẽ, ai cũng vậy, những gì người ta thường nhớ về quê hương là những gì chân chất, mộc mạc và giản dị nhất. Nếu trung quan gắn quê hương mình với hình ảnh “chùm khế ngọt”, “con đường đến trường”, “cánh diều xanh” … thì y phuong cho tôi xem:

“bạn ơi, mình yêu bạn nhiều. Bỏ qua tia nắng nhà hát Rừng cho hoa, đường cho lòng.”

Là một vùng quê miền núi chưa phát triển, nhưng con người vô cùng quý giá, mảnh đất giàu truyền thống văn hóa và đặc biệt là mảnh đất nuôi dưỡng những tấm lòng lương thiện. những người tôi rất yêu thương nhưng cũng vĩ đại, đầy khí phách cả về nỗi buồn lẫn ý chí (cao để đo nỗi buồn; xa để nuôi chí lớn). quê hương của tôi nói với tôi rằng nó có một cái gì đó đặc biệt, nhưng cũng có một cái gì đó chung.

nhưng có lẽ, điều khắc sâu nhất trong trái tim mỗi người con (và chúng tôi là độc giả) chính là những lời khuyên, lời khuyên của người cha. người con trước cha, trước nước luôn là hình ảnh thân thương nhất, bé bỏng nhất và luôn cần được che chở, dạy dỗ. Những bài học của người cha luôn là động lực giúp con cái trưởng thành và cứng rắn hơn khi đối mặt với cuộc sống.

Chính giọng điệu của bài thơ đã gieo vào lòng người những tình cảm yêu thương, những lời dặn dò chân thành, thiết tha. Dù trong hoàn cảnh nào của cuộc sống, con người luôn phải vượt lên hoàn cảnh để sống. “nỗi buồn” sẽ làm cho con người biết cách sống, ý chí rèn luyện con người luôn nỗ lực vươn lên và vươn cao. “Buồn nhiều / Còn xa đánh thức nhiều ý chí” là những câu thơ ý nghĩa như một lời động viên, động lực mà cha mẹ muốn truyền cho con cái, giúp con vững vàng và tiến xa hơn trong những quyết định của cuộc đời. hãy luôn giữ vững niềm tin vào cuộc sống, sống trong cuộc sống không thể tránh khỏi những nỗi buồn, người biết sống cũng phải là người luôn “nuôi chí lớn” để cuộc đời, cuộc đời có những điều ý nghĩa. đó cũng là kỳ vọng về tầm vóc của tôi trong chặng đường đời đầy khó khăn.

“Cha” không biết nói gì khác, rằng cha không thể thay thế cuộc đời con, những bước đi của con, rằng cha chỉ có thể khuyên con: “sao cũng được?”, dù trên con đường đời chiến thắng hay thất bại, khó khăn. . nếu khó, điều quan trọng là bạn phải chấp nhận nó và không bao giờ bỏ cuộc. khó khăn và thử thách là nơi tôi luyện trí óc của bạn. họ phải “sống như sông như suối” dù bị “thác, ghềnh” ngăn cản mà vẫn vô tư đi qua. Nhưng điều quan trọng nhất một người cha dạy con trai mình là không được đánh mất thị phi, không được quay lưng lại với mảnh đất nơi mình đã lớn lên. câu thơ cho ta cảm giác về đôi mắt nheo nheo của người cha nhìn con, hết lòng khuyên nhủ, an ủi, sẵn sàng là chỗ dựa vững chắc nhất, là cánh tay luôn dang rộng cho con khi con cần, động viên, an ủi. .

Dù quê hương là một dãy núi hoang vu, còn nhiều gian khổ, khó khăn, nghèo đói, nhưng các dân tộc – “đồng minh” đã khẳng định mình bằng sức sống, nghị lực, ý chí và niềm tin, chân chính. dũng khí:

<3

dù bạn ở đâu, hãy luôn là người bạn đồng hành của bạn, xứng đáng là một đồng minh không bao giờ nhỏ.

với ca từ trong sáng, giản dị, hình ảnh thơ quen thuộc và hơn hết là giọng hát chắc nịch nhưng đầy tình cảm, bài nói chuyện với các em thật tử tế và ý nghĩa, giúp chúng ta học làm người không quên đất nước. , nét chữ. bởi vì đó là nguồn sức mạnh của tôi.

Cảm nhận bài thơ kể cho con nghe – bài mẫu 5

y phuong, sinh năm 1948, là nhà thơ dân tộc Tày, sống ở vùng cao của tỉnh. Những sáng tác của Y như những bức tranh thổ cẩm về rừng cao mang đậm màu sắc tình cảm gia đình chân thành. “cuéntame” là một trong những bài thơ sáng tác năm 1980, tiêu biểu cho phong cách viết của tác giả khi viết về lời nhắn nhủ chân thành của một người cha dành cho con trai mình.

Trong câu đầu tiên của bài viết, tác giả miêu tả tình yêu thương của cha mẹ và sự quan tâm chăm sóc quê hương với người con.

“Chân phải hướng về cha, chân trái hướng về mẹ, một bước về phía tiếng nói, hai bước về phía tiếng cười”

Trẻ em đã được bao bọc và yêu thương trong vòng tay của cha mẹ ngay từ khi mới sinh ra. từng ngày, từng giờ khi con khôn lớn là từng ngày từng giờ mà cha mẹ mong chờ. Ngay từ khi trẻ chập chững những bước đi đầu tiên trong cuộc đời, cha mẹ luôn ở bên cạnh để chứng kiến ​​và cổ vũ. hình ảnh “chân phải”, “chân trái”, “giọng nói”, “tiếng cười” thật bình dị và gần gũi. một không gian tươi vui đầm ấm bao quanh từng nhịp thơ. Trước mắt người đọc hiện ra hình ảnh gần gũi, thân thuộc trong cuộc sống hàng ngày, là sợi dây gắn kết gia đình hơn.

Bốn câu thơ sau, tác giả gợi nhớ quê hương:

“Bạn ơi, đàn cài những tia sáng trên vách nhà và hát khúc rừng hoa đường cho lòng cha mẹ luôn nhớ về ngày cưới đẹp nhất trên đời”

>

“đồng minh” được đề cập với tình yêu và tình cảm. Họ là những người dân tộc mộc mạc, chất phác, chịu khó, giỏi mọi ngành nghề. những “đồng minh” là những người chăm chỉ nhưng cũng đầy tài năng và khéo léo. các từ “dệt”, “cai” không chỉ thể hiện sự gắn bó mà còn là tình cảm sâu nặng, không thể phai mờ của con người nơi đây. tác giả đã gieo vào lòng con trẻ những tình cảm, một cội nguồn đáng trân trọng và bảo tồn. đất mẹ nuôi con khôn lớn, rừng hoa là nuôi con cái đẹp, con đường cho những tấm lòng là con đường mở lối nâng đỡ tâm hồn con, cho con cảm nhận được cội nguồn của quê hương. bạn phải nhớ về cội nguồn của mình vì nơi này không chỉ nâng cao thể xác mà còn nâng cao tâm hồn bạn.

XEM THÊM:  Bài văn tả chân dung người bạn của em

hai câu thơ:

“Cha mẹ sẽ luôn nhớ về ngày cưới đẹp nhất trên đời.”

như nhắc nhở con rằng con là bông hoa đẹp nhất nở trong tình yêu thương của cha mẹ. đó là lý do tại sao cha mẹ luôn yêu con, luôn yêu con.

Trong đoạn thơ sau, tác giả nêu lên những đức tính cao đẹp của tình đồng đội và lòng mong mỏi của người cha đối với con mình. vẫn còn đó cụm từ “đồng chí” vang lên ầm ĩ. Vẫn bằng giọng nói ấm áp và hồn hậu, một người cha nói với con trai mình về đức tính cao quý của đồng đội.

“Những người tôi yêu thương rất nhiều, con trai của tôi, tôi rất buồn vì tôi đã phải xa.”

Họ sống một cuộc đời gian khổ “đầy sầu khổ, xa vời vợi ý chí vươn lên” nhưng họ vẫn là những con người rất mạnh mẽ, có ý chí, những con người tha thiết yêu Tổ quốc, gắn bó với Tổ quốc. Chính vì tình cảm sâu nặng với quê hương ấy mà những người bạn đồng hành của ông đã “tạc đá nâng tầm quê hương”. họ đã làm nên quê hương với những phong tục tập quán tốt đẹp, bằng chính sự cần cù của mình. ông cha ca ngợi những con người chất phác, mộc mạc nhưng giàu bản lĩnh, có niềm tin và ý chí kiên cường. thiên nhiên không ưu đãi cho con người nơi đây, dù cuộc sống khó khăn nhưng người bạn đời vẫn đồng cam cộng khổ, chung sống, phấn đấu vượt qua mọi thứ.

từ đó, ông cha ta nhắc nhở tôi phải sống có tình yêu và lòng trung thành với Tổ quốc. phải biết chấp nhận, dũng cảm vượt qua khó khăn thử thách bằng ý chí và niềm tin:

“sống trên đá không ghét đá gập ghềnh. sống trong thung lũng không ghét nghèo khó. Sống như sông như suối lên xuống thác ghềnh không lo vất vả”.

Lời nhắn nhủ của bố với con bằng một lời thủ thỉ nhưng là tấm lòng kiên cường mong con sống sao cho xứng đáng với “đồng đội” của mình. Tôi vẫn muốn các bạn sống nhớ nước, yêu nước như một người đồng hương yêu nước:

“Một người nhà quê mà bằng xương bằng thịt không phải là kẻ tiểu nhân. các dân tộc đồng minh tự đục đá nâng cao quê hương, nhưng quê hương sai phong tục ”và mong ước lớn nhất của người cha:“ Con gái dù thô sơ nhưng cục thịt bên đường không bao giờ nhỏ nghe lời con ”.

đồng minh tuy kém, tuy đi sau nhưng vẫn là đồng minh. Tôi cũng là một phần của nơi này. Mong rằng bước đi trên con đường dài rộng các bạn không bao giờ phải nhún vai, sợ hãi mà phải mạnh mẽ, có ý chí phi thường để xây dựng quê hương, xây dựng đất nước

Bài thơ “nói với con” của y phuong với giọng thơ nghiêm trang như trò chuyện với thể thơ tự do phù hợp với mạch cảm xúc của tác giả đã thể hiện được tình yêu thương của một người cha dành cho con mình. Tình phụ tử ấy bộc lộ niềm tự hào về những phẩm chất của quê hương, dân tộc, đồng thời nhắc nhở người con phải sống đúng mực, xứng đáng với đồng bào quê hương và từ đó thể hiện những triết lý nhân sinh trong cuộc sống.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 6

Trước đây, tình mẫu tử là một đề tài phong phú cho thơ ca. nhưng những bài thơ về tình cha con có lẽ rất ít. Bài thơ “nói chuyện với bạn” của y phuong là một trong những tác phẩm hiếm hoi. bài thơ thể hiện tình cảm gia đình đầm ấm, tình yêu quê hương chân thành, ngọt ngào, ca ngợi truyền thống đền ơn đáp nghĩa và sức sống mãnh liệt của dân tộc miền núi.

Ấn tượng đầu tiên trong lời kể của người cha là hình ảnh người con lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, sự đùm bọc, đùm bọc của đồng đội, của quê hương đất nước. bài thơ mở đầu bằng khung cảnh gia đình ấm cúng, rộn rã tiếng nói và tiếng cười:

chân phải …… .laughs.

cảnh đó đẹp như một hình ảnh: hình ảnh em bé thơ ngây tập đi, tập nói trong vòng tay yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng của cha mẹ; hình ảnh những bậc cha mẹ với vòng tay rộng mở, chăm sóc cho con cái từng đường, từng bước, từng nụ cười, từng giọng nói. gia đình là cái nôi ấm cúng, là mái ấm để con cái sống, lớn lên và trưởng thành trong tình yêu thương của trẻ thơ. đó là bầu không khí thường thấy trong các gia đình hạnh phúc. nhưng cách diễn đạt ở đây mang nét đặc sắc riêng của người miền núi: nói bằng hình ảnh cụ thể. lời nhắn nhủ “vững bước”, trong tình yêu thương của người cha không khỏi vui mừng và tự hào.

Không chỉ có gia đình, tôi còn được lớn lên, trưởng thành trong cuộc sống lao động, trong tình cảm quê hương sâu nặng:

người bạn của tôi mà tôi rất yêu quý ………… .. người yêu

một cách nói rất riêng, rất hài hước: “những người đồng minh”, họ là những người đến từ khu vực của họ, những người đến từ khu vực của họ, họ là những người sống trên cùng một vùng đất, cùng một quê hương, cùng một Mọi người. Đó là cách nói dân dã, địa phương của người Tày nhưng giàu sức biểu cảm, tác giả sử dụng cách nói của dân tộc miền núi để xây dựng hình tượng thơ. tư tưởng, tình cảm, cảm xúc được thể hiện trực tiếp qua hình ảnh. đan lát lấy cá, dưới bàn tay của người Tày, tre, nứa, luồng đã trở thành “cá đuối”. vách nhà không chỉ làm bằng gỗ mà còn có những “câu đối”. rừng không chỉ sản xuất nhiều gỗ quý, lâm sản mà còn có hoa. ba chữ “dệt”, “cai”, “ken” còn thể hiện sự đoàn kết, gắn bó với quê hương. công việc đã mang lại cho tôi biết bao điều tốt đẹp, những người “đồng chí” và Tổ quốc đã chăm sóc, nuôi dạy tôi trong tình yêu thương, trong tình đoàn kết của nhân dân. và con đường không chỉ để đi mà nó mang đến cho những “trái tim” lòng nhân ái, bao dung và tình cảm. con đường ấy là hình bóng thân thuộc của quê hương, còn in dấu những bước chân đi ngược xuôi, làm ăn, sinh sống của xóm làng nên nó có ý nghĩa rất lớn trong quá trình trưởng thành. hạnh phúc khi thấy con khôn lớn, nhà thơ suy tư về tình yêu quê hương, về cội nguồn hạnh phúc:

cha mẹ …… .trong thế giới

Tôi không chỉ gọi cho bạn về nguồn nuôi dưỡng, tôi còn kể cho bạn nghe về những đức tính cao quý của “đồng minh” của tôi và những ước mơ của tôi về bạn. đó là lòng yêu nghề, nhiệt huyết làm việc bằng cả trái tim. đó là sức sống bền bỉ, mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn, gian khổ.

người bạn mà tôi rất yêu quý ………… ..đừng lo lắng về công việc khó khăn

Trước hết, đó là sự yêu thương, chăm sóc lẫn nhau. cách nói giản dị ấy mà chứa đựng biết bao tình cảm xúc động được lặp đi lặp lại như một điệp khúc trong bài hát. chính tình yêu đó là sức mạnh để “đồng minh” vượt qua muôn vàn khó khăn trong cuộc sống. những câu thơ ngắn gọn, đối xứng nhau “đo nỗi buồn, nỗi xa vắng, chí lớn” thể hiện mạnh mẽ tinh thần của những người “đồng chí”: sống vất vả, nghèo khổ, bận rộn, lao động bề bộn nhưng giàu ý chí, luôn tự hào, hãnh diện về những quê hương. . đó là phẩm chất thứ hai. Thứ ba, về cách sống, người cha muốn giáo dục con cái sống phải có tình cảm, trung thành với đất nước, biết chấp nhận vượt qua nghịch cảnh, thử thách bằng ý chí và niềm tin. không phê bình, phản bội tổ quốc: “đừng chê… đừng chê… đừng lo” dù đất nước còn nghèo vẫn tiếp tục đấu tranh. “quân tử nghĩa khí, thủy chung, nghĩa khí” như sông như suối, lên xuống thác ghềnh, không quản ngại khó khăn ”lời của người cha đối với con cũng là lời dạy con về bài học đạo lý làm người. . Thơ rất giàu nhạc điệu, được cấu tạo từ ám chỉ, điệp ngữ, điệp ngữ, cấu trúc câu và nhịp điệu rất uyển chuyển, có lúc kéo dài, có lúc rút ngắn, ca từ giản dị, chắc nịch nhưng có sức lay động, cảm động, gây xúc động mạnh.

Để ghi nhớ quá trình giáo dục của con, người cha nêu bật truyền thống của các đồng minh của mình:

các đồng chí còn sống và còn nguyên thịt …… .lắng nghe tôi

Truyền thống ấy thật đáng tự hào, tuy còn thiếu “da nguyên thịt”, ăn mặc giản dị, áo chàm, khăn đóng, cuộc sống nông dân… nhưng nó không hề nhỏ bé về tâm hồn, ý chí và trên hết là khát vọng xây dựng đất nước. . họ đã xây dựng quê hương bằng chính sức mình và sự bền bỉ: “tạc đá nâng tầm quê hương”. họ tạo dựng, trao truyền và bảo vệ những phong tục tốt đẹp của mình, họ tự hào về truyền thống của đất nước mình, họ dặn dò con cháu phải tự tin, vững bước trên đường đời, đừng bao giờ sống tầm thường, nhỏ nhen, ích kỷ. . hai chữ “nghe con” kết thúc bài thơ với tấm lòng yêu thương, mong đợi, là lời dặn dò nhớ nhung về di nguyện của một người cha đối với đứa con yêu của mình. hai giọng nói đó nghe thật thân thương và trìu mến.

bài thơ có giọng điệu nhẹ nhàng, chân thành và mang một phong cách rất mới, một phong cách miền núi với một ngôn ngữ “thổ cẩm” rất riêng, với những cảm xúc và suy nghĩ riêng. qua đó, y phuong thể hiện tình cảm gia đình ấm áp, ca ngợi truyền thống cần cù, sức sống mãnh liệt của quê hương, con người. bài thơ giúp chúng ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của các dân tộc miền núi, nhắc nhở chúng ta về sự gắn bó với truyền thống, quê hương và ý chí vươn lên trong cuộc sống.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 7

Bạn có thể đã biết rằng tình mẫu tử luôn là một chủ đề phong phú cho thơ ca. những bài thơ về tình cha con rất ít. Trong đó, bài thơ Nói chuyện với con của tác giả Phương và Phương là một trong những tác phẩm rất hiếm. bài thơ kể về đứa trẻ, thể hiện tình cảm gia đình đầm ấm, tình yêu quê hương đất nước ngọt ngào, dịu dàng và tôn vinh giá trị truyền thống ân nghĩa, sức sống mãnh liệt của người dân miền núi.

Nguồn sống của tôi trên hết chính là cái nôi của gia đình tôi lớn lên trong một mái ấm có cha và mẹ trong vòng tay yêu thương. cha mẹ cảm thấy vui và hạnh phúc, từ những bước đi đầu tiên của bé cho đến tiếng cười đầu tiên của bé. cách nói mộc mạc, nghệ thuật liệt kê ám chỉ, gợi không khí gia đình đầm ấm, chan chứa tình yêu thương.

“bạn ơi, tôi yêu bạn nhiều lắm. Bỏ qua tia nắng nhà hát rừng cho hoa, lối đi cho trái tim”

ngoài ra, cũi nhỏ đó cũng được bao phủ bởi cũi lớn ở nhà. những đứa trẻ lớn lên và trưởng thành trong cuộc sống lao động giữa thiên nhiên thơ mộng của quê hương. tác giả sử dụng những câu nói của đồng bào vùng cao để tạo nên những hình ảnh cụ thể và khái quát. đồng bào của tôi, núi non, những người tôi yêu rất nhiều. dệt, cần cù, siêng năng, cần cù, quan tâm, chia sẻ và gắn bó với nhau.

“rừng hoa, con đường của trái tim”

thiên nhiên tươi đẹp và thơ mộng được biến thành nghệ thuật nhân hoá. điều đó khẳng định tình yêu quê hương đất nước. người cha muốn nói với con trai mình rằng vẻ đẹp của người bạn đồng hành của anh ấy yêu cô ấy và đồng hành cùng cô ấy. nên khi hạnh phúc bế con trên tay, nhìn con khôn lớn, nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, rộn ràng mái ấm, người cha lại nghĩ đến những kỷ niệm vui.

“Cha mẹ sẽ luôn nhớ về ngày đầu tiên tươi đẹp nhất của đám cưới”

đức tính cao quý của một đồng minh và mong muốn được ở bên bạn. cách diễn đạt mộc mạc nhưng độc đáo. nhà thơ tiếp tục thể hiện vẻ đẹp của tình đồng đội qua những hình ảnh đặc sắc.

“các đồng minh …

…….

đừng lo lắng “

Cụm từ “đồng minh” được lặp lại ba lần, đó là cảm xúc dâng trào trong tâm hồn nhà thơ. biết bao tình cảm thiêng liêng về quê hương và con người nơi đây thổn thức trong tiếng gọi “Mẹ yêu con lắm con ơi”. “đối mặt với hoàn cảnh đất nước lúc bấy giờ, điểm dựa tinh thần duy nhất và củng cố niềm tin là con đường tin tưởng vào sức mạnh truyền thống của dân tộc và lòng trung thành với quê hương đất nước. . “nếu bạn sống trên đá, trong thung lũng đến thác và ghềnh”, đừng “chê đá gập ghềnh và thung lũng nghèo”. lạc quan “như sông, suối”. từ khoảng cách của trời đất để đo độ lớn của nỗi buồn và ý chí của những người đồng đội, tác giả muốn đưa ra những lời khuyên, những lời khuyên răn dạy cho trẻ con đường nhìn và nghị lực. Dù nỗi buồn có cao như núi nhưng ý chí của tâm hồn con người, ý chí xa như sông suối, biển lớn như biển, phải biết yêu thật sự nơi mình sinh ra và lớn lên, lạc quan để chiến thắng. để sống có phẩm giá.

những người đồng chí tuy mộc mạc nhưng rất giàu lòng dũng cảm và lòng tự trọng

“người đồng mình thô ráp nhiều thịt, người ít người nhiều. Đồng minh đục đá nâng cao quê hương, tổ quốc là tập quán”

ý thơ cụ thể nhưng hàm ý sâu xa, nhà thơ hai lần nhắc lại tình đồng chí da diết, mộc mạc. về lời ăn tiếng nói, nhưng ít người nhỏ bé về ý chí, lòng tự trọng, mà ngược lại, rất mạnh mẽ, hào sảng, tràn đầy niềm tin và tinh thần lạc quan, bền bỉ gắn bó với quê hương đất nước. câu thơ độc đáo với cách nói đặc trưng sâu sắc của đồng bào vùng cao.

<3

con cái cối xay cao là một hành động thực tế mà những người leo núi thường đục quá cao để xây nhà, từ hình ảnh đó bài thơ dịch là “nâng cao quê hương” là ý thức bảo vệ và tinh thần xây dựng. xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp, tiến bộ hơn là tôn vinh, giữ gìn thuần phong mỹ tục của quê hương.

ở những câu cuối, nhà thơ cho rằng ông muốn truyền cho con trai sức mạnh truyền thống của quê hương, đồng minh, tuy nhiên ông sống cao thượng, mong con lớn lên và lớn lên trên đời để sống cao thượng. cuộc sống. Để xứng đáng với điều đó, truyền thống đẹp đẽ ấy thật đáng trân trọng. bài thơ sử dụng thể thơ tự do, số câu, số chữ, số từ được điều chỉnh để phù hợp với mạch cảm xúc tự nhiên, nhịp điệu uyển chuyển, mượt mà.

Qua lời của một người cha với con trai mình. chúng ta thấy rằng tình cha con rất khăng khít, tình cảm, một người cha luôn muốn dạy những điều tốt đẹp nhất cho con cái của mình. vì vậy, mỗi chúng ta hãy thành tâm cố gắng giữ gìn những truyền thống tốt đẹp của ông cha ta để lại.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 8

Ca dao nổi tiếng từng có câu: “Công cha như núi Thái”. chính vì vậy mà các bậc cha mẹ luôn mong mỏi con mình luôn vững vàng, vững vàng trên đường đời. Qua bài thơ nói chuyện với con, người đọc nhận ra tình cảm và niềm mong mỏi của người cha dành cho con, một tình cảm ấm áp và thiêng liêng, giản dị. bài thơ cũng gợi lên những suy nghĩ sâu sắc về trách nhiệm của một người con.

mượn lời người cha nói với con, bài thơ gợi về cội nguồn của mỗi người, đồng thời thể hiện niềm tự hào về sức sống bền bỉ, mãnh liệt của quê hương đất nước. nhà thơ đã đi từ tình cảm gia đình đến tình cảm quê hương, từ những kỉ niệm gần gũi, thiết tha mà dâng trào.

bằng cách mở đầu bài thơ bằng những hình ảnh cụ thể, phũ phàng đã tạo nên không khí gia đình đầm ấm, yêu thương. từng bước đi, từng tiếng nói, tiếng cười của trẻ thơ đều được bố mẹ đón nhận một cách vui vẻ:

“chân phải hướng về cha, chân trái hướng về mẹ, một bước về phía tiếng nói, hai bước về phía tiếng cười”

những câu thơ có cách diễn đạt rất độc đáo thể hiện tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái. con cái lớn lên từng ngày trong tình yêu thương đó, trong sự quan tâm và kỳ vọng của cha mẹ.

không chỉ là tình yêu thương của cha mẹ, mà theo thời gian, con cái trưởng thành trong cuộc sống lao động, trong thi pháp và tình cảm quê hương đất nước. đây là cuộc sống của các “đồng minh”, rất chăm chỉ và hạnh phúc:

“bạn ơi mình dệt nan hoa, vách nhà hát rừng hoa, con đường để lòng cha mẹ nhớ mãi ngày tân hôn, ngày đầu đời đẹp nhất. “.

>

những từ ngữ giàu sắc thái biểu cảm: nói đi, hát lại, … đã miêu tả cụ thể cuộc sống ấy, đồng thời thể hiện tình cảm gắn bó, thắm thiết của nhân dân cả nước. những cánh rừng của quê hương thơ mộng, trữ tình cũng là một trong những yếu tố giáo dục và nâng đỡ tâm hồn cho các em. thiên nhiên với sông, suối, ghềnh, thác… đã nuôi dưỡng con người cả về tâm hồn và lối sống: “rừng cho hoa, đường cho lòng”. cách gọi “đồng minh” đặc biệt gần gũi, thân thiết và gần gũi vì nó gợi lên tình yêu thương và tình cảm.

không chỉ nhắc nhở tôi về nguồn sinh kế mà cha tôi còn kể về những đức tính cao quý của những người “đồng minh”. đó là lòng yêu nghề, nhiệt huyết làm việc bằng cả trái tim. đó là sức sống bền bỉ, mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn, gian khổ:

<3

Sử dụng những từ ngữ rất mạnh mẽ như “cao”, “xa”, “tuyệt vời”, tác giả muốn nhấn mạnh cuộc sống hào hiệp và mạnh mẽ của những người “đồng minh”. Dù khó khăn, nghèo khó nhưng họ không nản lòng, ý chí kiên cường, kiên cường:

“đồng minh thô và nhiều thịt, không ít thì ít. đồng minh tự đục đá xây dựng quê hương, tổ quốc là tục”

những người “đồng đội” vượt qua khó khăn để bám trụ lại quê hương. lao động không mệt mỏi, họ xây dựng quê hương với những truyền thống cao đẹp. những người “đồng đội” giản dị, bộc trực nhưng giàu tinh thần, niềm tin … người cha kể cho con trai nghe về quê hương với niềm tự hào.

Tình yêu của một người cha dành cho con trai mình rất chân thành và tình cảm. Tình cảm này được thể hiện một cách tự nhiên và chân thực nhất qua những dòng tin nhắn mà người cha gửi đến con trai mình. Người cha muốn con sống phải trung thành, trung thành với Tổ quốc, biết chấp nhận khó khăn, gian khổ để con:

“sống trên đá không sợ đá lởm chởm, sống trong thung lũng không chê nghèo, sống như sông như suối, lên xuống thác xuống, không ngại khó”

Người cha mong muốn con trai mình sống chính trực, trong sáng, sống có ý chí và niềm tin để vững vàng vượt qua mọi thử thách khó khăn. một người cha muốn con mình sống phải luôn tin vào khả năng của con, tin vào chính mình. Chỉ có như vậy tôi mới có thể thành công và không thua kém ai … người cha đã nói với tôi bằng tất cả tình yêu thương của mình, đã nói với tôi những điều từ tận đáy lòng. Điều tuyệt vời nhất mà một người cha đã dạy cho con trai mình là sự tự tin và tự hào về sức sống bền bỉ và mạnh mẽ của con, với truyền thống của quê hương mình.

Qua những lời người cha nói với con, có thể thấy rằng tình cảm của người cha dành cho con là tình cảm, sự nghiêm túc và đáng tin cậy. Điều lớn nhất mà người cha muốn nói với con trai là niềm tự hào về sức sống bền bỉ, mạnh mẽ của quê hương và niềm tin bước vào đời.

đoạn thơ đã gợi lên trong lòng người đọc những xúc cảm, những suy nghĩ sâu sắc. để rồi đằng sau những âm thầm lặng lẽ mà sâu lắng của cha là biết bao yêu thương, bao khát khao, bao hy vọng, bao kỳ vọng… Con lớn lên như ngày hôm nay không chỉ nhờ cơm ăn áo mặc mà còn là sự chở che ân của tư duy và lời dạy cảm động. kết quả là:

“Công cha như núi liền núi, mẹ như nước chảy suối phun”.

Vì vậy, giống như một đứa trẻ, tôi cầu nguyện:

“Đạo hiếu là cách duy nhất để thờ kính mẹ cha.

không chỉ vậy, tôi sẽ tiếp bước những bước chân vững chắc mà bạn đã để lại trên con đường đến với đỉnh Thái Sơn: tôi hứa sẽ “sống như sông như suối”, tôi hứa sẽ ngẩng cao đầu, “đi tiếp đường “mà không có” thịt sống “. Và trên con đường ấy, tôi sẽ mang trong mình hình ảnh quê hương để tiếp bước cha anh “đẽo đá soi đường dựng nước”.

Bài thơ có nhiều nét đặc sắc về nghệ thuật, tuy nhiên, đặc sắc và độc đáo nhất vẫn là cách diễn đạt và bộc lộ cảm xúc. ngôn từ và hình ảnh của bài viết rất đơn giản nhưng đồng thời cũng rất giàu hình ảnh gợi tả, vừa cụ thể vừa khái quát.

Đoạn thơ gợi cho ta cảm giác ấm áp về tình cảm gia đình, tôn vinh truyền thống cần cù lao động, sức sống mãnh liệt của quê hương, dân tộc. Qua những lời tâm sự của mình với con, tôi phần nào hiểu và cảm nhận sâu sắc hơn tình cảm của một người cha dành cho con trai mình. những bài học mà người cha trong bài thơ nói với con có lẽ là bài học mà bất cứ bậc cha mẹ nào cũng muốn dạy con mình. và những bài học mộc mạc, giản dị ấy có lẽ sẽ theo bạn suốt cuộc đời, những bài học về nuôi dạy con cái, những bài học đầy ý nghĩa sâu sắc.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – bài văn mẫu 9

bài thơ ra đời vào cuối những năm bảy mươi của thế kỷ XX, khi cả nước đang đứng trước thực tế khó khăn sau chiến tranh. với hai mươi tám dòng tự do, bài thơ có thể chia làm hai phần. mười một câu thơ đầu là tình cảm gia đình, tình quê hương đầm ấm, tươi vui. mười bảy câu thơ còn lại là truyền thống đền ơn đáp nghĩa, sức sống mãnh liệt của tình đồng minh, ước nguyện của ông cha.

gia đình, đất nước là cái nôi đầu tiên của cuộc đời mỗi người. tình yêu gia đình, đất nước là sợi dây vô hình nâng bước những con người xa cội nguồn. với giọng nói nhẹ nhàng, bài thuốc cho chúng tôi cảm giác hạnh phúc gia đình giản đơn mà chúng tôi ai cũng từng trải qua:

chân phải đến cha, chân trái bước tới mẹ, một bước để nói, hai bước để cười

đó là những bước đi đầu tiên của các bạn nhỏ, gia đình tràn ngập “tiếng nói, tiếng cười”, bình yên và vui vẻ. Khi con cái trưởng thành, cha mẹ luôn dõi theo bước chân của con cái trên mọi nẻo đường cuộc sống. cha mẹ là chỗ dựa vững chắc nâng đỡ từng bước đi của con, không gì hạnh phúc hơn khi con cái có cha mẹ.

bảy dòng tiếp theo: Tôi vẫn lớn lên trong cuộc sống lao động, trong thiên nhiên thơ mộng và thân thương của quê hương. “đồng minh” là những người từ các khu vực của họ, những người từ quê hương của họ. đây là cách nói đơn giản, quen thuộc và mộc mạc của người dân miền núi.

đan những nan hoa khi ken của ngôi nhà hát

“lang thang” đi câu cá, “biết” vách nhà làm nơi che mưa che nắng, những công việc thường ngày qua tư tưởng của tác giả trở nên thơ mộng, lãng mạn và thơ mộng. các động từ “cài”, “biết” diễn tả động tác, cử chỉ cụ thể và gắn kết đời sống vật chất, tinh thần. lao động, xây dựng cuộc sống ấm no, từ đó nổi lên thơ, nhạc và đời sống tinh thần phong phú (hoa, lời).

Hoa tượng trưng cho vẻ đẹp. “rừng hoa” để làm giàu tâm hồn đồng bào thêm yêu và trân trọng những giá trị tinh thần. “Trái tim nhân hậu” thơm, biết sẻ chia, biết đồng cảm với nỗi buồn, niềm vui. thiên nhiên thơ mộng, đằm thắm đã nuôi dưỡng, che chở cho con người, nếu con người biết gắn bó với quê hương thì quê hương sẽ cống hiến tất cả những gì tốt đẹp nhất cả về vật chất và tinh thần. “Dân không cậy đất thì đất chẳng cậy dân”.

y phuong đã vận dụng cách diễn đạt của các dân tộc anh em, bằng cách nói cụ thể, sinh động, khái quát nhưng không kém phần thơ mộng về vẻ đẹp của cuộc sống lao động của người dân miền núi. 17 câu còn lại: đức tính cao quý của một người đồng đội và mong muốn tin tưởng con mình của một người cha.

<3

các đồng chí … chăm chỉ nhé

“đồng minh” gian khổ “lên xuống thác ghềnh” nhưng giàu chí khí, biết dùng “nỗi buồn” mà “con nít”, lấy độ cao của trời đất làm thước đo “nỗi buồn”. và rằng “chí lớn”. Người cha muốn con trai mình ghi nhớ những truyền thống này để con yêu và ghi nhớ:

“Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn muốn … nghèo”.

Quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn, là mảnh đất thiêng, càng nghèo càng phải gắn bó, thủy chung. vì vậy, quê hương đi vào văn học với nỗi niềm nhớ nhung của bao thế hệ. họ tự hào khi hát về quê hương của họ. những người đến từ đất nước nghệ thuật hát về quê hương của họ:

“người ơi nhớ nắng đường về ai khoác áo tơi để ta thương nhau giọt mồ hôi mặn, để ta thương nhau, trăng chẳng lạ, lòng thương nhau.” … “

người bình luận tự hào:

“để giữ lấy đất trời quê hương, giữ lấy những người mình yêu thương …”

Đất nước ta dẫu còn nghèo khổ … nhưng tấm cơm, tấm lòng của nước vẫn chảy trong ta, nơi ấy trân trọng biết bao nghĩa tình. nhạc sĩ nói:

“sông cứ chảy trong ta, núi cứ trong ta. đi xa ta muốn trở về, càng đau khổ ta càng muốn trở về”

vì như nhà thơ trung quân đã từng nói:

“Quê hương của tất cả là một, giống như một người mẹ đơn thân. Nếu ai không nhớ, họ sẽ không lớn lên thành người.”

“một chàng trai thô ráp bằng xương bằng thịt” nhưng không hề nhỏ bé về tinh thần. như đã nói ở trên, họ giàu tinh thần, giàu tâm hồn, họ biết cảm thông và chia sẻ.

đồng chí … phong tục.

“cut stone”, một cách cụ thể để diễn tả công việc khó khăn theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. dù phải “đẽo đá” nhưng họ vẫn muốn lao động để xây dựng quê hương giàu đẹp, “nâng cao quê hương”. một tình yêu chân chính và sâu sắc phải được thể hiện bằng những hành động cụ thể. Yêu nước mà đất nước còn nghèo thì phải ra sức xây dựng đất nước. và “phong tục là ở quê hương”, “phong tục” là lối sống và sinh hoạt đẹp của quê hương. lối sống ấy sẽ theo bạn đi bốn phương, nhớ quê hương là nhớ những phong tục đẹp đẽ ấy.

Từ những truyền thống cao đẹp của đất nước, từ những phẩm chất của đồng đội, người cha mong muốn:

con trai tôi, dù còn sống bằng xương bằng thịt, trên đường đi, nó không bao giờ quá nhỏ nhen để nghe lời bạn.

lần đầu tiên người cha kể về “đồng bào da diết” để nói với con về sức sống mãnh liệt của quê hương, sức mạnh truyền thống của quê hương; lần thứ hai, người cha nhắc lại như để người con khắc cốt ghi xương rằng: quê hương chất phác, chân chất, đồng chí dù gồ ghề nhưng sống đẹp, nên trên đường đời phải làm nên những điều lớn lao. .làm việc thì phải sống thanh cao, có lòng tự trọng thì mới xứng là “anh hàng xóm”. “lên đường” đi xa, các em phải tự hào về quê hương, tự tin bước vào đời. truyền thống của đất nước, niềm tự hào về đất nước trở thành hành trang mà em mang theo trên mọi nẻo đường. người cha đã truyền cho con trai mình vẻ đẹp và sức mạnh truyền thống của đất nước.

Người con có trách nhiệm tự hào, phát huy những phẩm chất tốt đẹp của đồng đội, đồng thời giữ gìn truyền thống tốt đẹp của đất nước, cố gắng học tập thật tốt để góp phần xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp hơn.

cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – hiển thị 10

tình cảm gia đình, tình yêu đất nước là tình cảm sơ khai nhưng lại là tình cảm thiêng liêng nhất đối với người Việt Nam. lòng yêu thương con cái, mong muốn thế hệ sau tiếp nối đúng đắn truyền thống của tổ tiên, dân tộc, quê hương là biểu hiện cụ thể của tình cảm cao đẹp đó. nhiều nhà thơ đã thể hiện những sắc thái tình cảm này trên trang văn. ta thấy trong bài thơ nói với con của tác giả và phũ phàng những lời yêu thương thiết tha, những lời dặn dò ân cần của người cha đối với con cái được thể hiện một cách giản dị, chân chất của đồng bào vùng cao, với những hình ảnh giản dị tưởng chừng thô thiển nhưng vẫn mang nét trong sáng. vẻ đẹp của cảnh vật và tình yêu núi rừng quê hương.

ở đầu bài thơ, bằng những lời tâm huyết với con cháu, bác sĩ đã gợi lên cội nguồn lương thực của mỗi con người. gia đình và đất nước là cái nôi bình yên, từ đó trẻ em lớn lên, trưởng thành với những nét đẹp trong tình yêu và tâm hồn.

chân phải đến cha, chân trái bước tới mẹ, một bước để nói, hai bước để cười

Thoạt nghe, những dòng đầu tiên của bài thơ rất dễ liên tưởng đến diễn tả một tình huống cụ thể thường gặp trong cuộc sống: con tập đi, cha mẹ vây quanh vui mừng theo từng bước con đi. tuy nhiên, đằng sau cách nói cụ thể ấy, tác giả muốn khái quát thành một tính chất chiêm nghiệm rộng hơn: những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, sự đón nhận, nâng niu và kỳ vọng của cha mẹ. những hình ảnh ấm áp bên cha, bên mẹ, những âm thanh rộn ràng, vui tươi với tiếng nói, tiếng cười là biểu hiện của không khí gia đình đầm ấm, hòa quyện, hạnh phúc. môi trường gia đình ấm áp yêu thương ấy là hành trang quý báu cho cuộc sống và tâm hồn tôi. đó cũng là yếu tố đầu tiên hình thành nên phẩm chất tinh thần của mỗi người.

Ngoài tình cảm gia đình gắn bó, hạnh phúc thì quê hương và cuộc sống lao động ở quê hương cũng giúp tôi trưởng thành hơn, giúp tâm hồn tôi thêm phong phú. Trong khổ thơ sau, tác giả đã sử dụng những câu nói và hình ảnh của người dân miền núi, nơi sinh sống của chính mình để nói lên những điều chân thực về quê hương miền núi của mình:

người mà tôi rất yêu quý, con trai của tôi, bỏ qua lớp vải của ngôi nhà và bài hát

khi tâm sự với bà con về cuộc sống lao động của những người “đồng đội”, tác giả đã chọn đưa những hình ảnh đẹp đẽ “đan lát dệt hoa” và vui tươi “tường nhà có khúc hát”. các động từ dệt, gặp gỡ, cài cắm ngoài việc giúp người đọc hình dung những công việc cụ thể của con người nơi quê hương, còn gợi ra bản chất gắn bó, chan hòa, tình cảm của con người với bộ phận quê hương. Đó có phải là nguồn dinh dưỡng cho tâm hồn con người không?

Mỗi cánh đồng, mỗi mảnh đất quê hương đều chứa đựng trong mình nhiều truyền thống quý báu. truyền thống đó có thể là những phẩm chất tinh thần của cộng đồng những người sống trên từng lĩnh vực đó và luôn tự hào về nó. Trong bài thơ Bác kể tiếp, khái quát về gia đình và công việc quê hương là cội nguồn nuôi sống mỗi con người, nhà thơ lại tiếp tục tìm về cái nôi của những phẩm chất “đồng đội trong vòng tay”. mà anh ấy rất yêu thích trong khổ thơ đầu tiên của bài thơ “người hàng xóm thân yêu của tôi”.

Nhắc đến quê hương cũng là nói đến cảnh quan tiêu biểu của nơi mà một con người nào đó đã sinh ra và lớn lên. quê hương của “đồng minh” với hình ảnh rừng, một hình ảnh gắn liền với phong cảnh núi rừng, hiện ra “rừng cho hoa” một cách thơ mộng và đẹp đẽ. tưởng tượng về một vùng núi cụ thể, chắc chắn ai cũng có thể liên tưởng nó với những hình ảnh khác, và còn “rừng” hơn như lời anh nói: thác nước, ngàn cây, hay tiếng chim muông, muông thú hay cả những bí mật bất định của khu rừng. y chỉ chọn một hình ảnh, một hình ảnh bông hoa để nói lên cảnh rừng. Trong tiếng Việt, hoa đôi khi được hiểu là vật đẹp đẽ và quý giá. hoa đồng nội cho ta biết đó có thể là hoa thật, vì nó là một nét đặc trưng của rừng, và khi đặt trong dòng chảy của bài thơ, hình ảnh này là một gợi ý thẩm mỹ có giá trị. góp phần thể hiện điều mà tác giả cố gắng khái quát: chính vẻ đẹp của đất nước đã hun đúc nên tâm hồn cao quý của con người.

Quê hương vẫn hiện diện trong những gì gần gũi và thân thương đối với bạn. đó cũng là nguồn yêu thương vẫn luôn tuôn trào trong trái tim mỗi người, bởi vì “con đường của trái tim”, ước mơ của thiên nhiên, tình cảm sâu sắc của “những trái tim” đã bao bọc nó. cưu mang, nuôi dưỡng, nuôi dưỡng tâm hồn và lối sống của con bạn.

Đọc những câu thơ này chắc hẳn nhiều người liên tưởng đến một bài thơ quen thuộc: Bài thơ Quê hương của Đỗ Trung Quân. ông không chọn cách nói y chang khi kể cho lũ trẻ nghe, nhưng những gì tác giả muốn nói đều có những điểm tương đồng. dưới dạng câu trả lời cho câu hỏi của trẻ “quê hương là gì? mà cô giáo dạy phải yêu thương! đất mẹ chia cắt là gì! ai ra đi còn nhớ hơn?” tác giả đã đi đến định nghĩa quê hương bằng hàng loạt câu khẳng định: quê hương là chùm khế ngọt! trên đường đến trường của tôi! cánh diều! thuyền nhỏ! cầu tre nhỏ! đêm trăng. nếu như bác học khám phá những hình ảnh núi rừng khi kể cho con cháu nghe thì hình ảnh cánh đồng thấm đẫm khung cảnh thôn quê thanh bình cũng xuất hiện trong bài thơ quê cha đất tổ. và tác giả của quê hương cũng luôn bồi hồi rằng mỗi cảnh vật cụ thể đều gắn với hành động của người con, hình hài người mẹ, hình ảnh thân thương nhất của mỗi con người. hai tác giả dường như đã tìm thấy ở mình một cách hiểu giống nhau: quê hương là những gì gần gũi, thân thương nhất và cũng là cội nguồn của những tình cảm sâu sắc nhất, thiết tha nhất của con người. và tình cảm cũng sẽ là cội nguồn của những tình cảm lớn lao và bền chặt hơn như tình yêu đất nước, như Xuân Diệu đã khái quát: “tình yêu đất nước là đỉnh núi, là bến bờ”. bằng cách nói với tôi chỉ bằng một vài câu thơ ngắn gọn, một vài câu thơ giản dị đã mở ra những ý nghĩa sâu xa và gần như đã nâng lên tầm triết lý. Có sức mạnh của thơ, sức mạnh, sức hấp dẫn của thơ không?

“Đồng minh” không chỉ được “yêu mến” bằng những hình ảnh đẹp đẽ, giản dị gợi nhớ về cội nguồn nuôi dưỡng tinh thần, tình cảm và lối sống của con người mà còn bằng những đức tính đáng tự hào, cao quý. trong lời nói chân thành của cha tôi, có một mong muốn rằng ông tiếp tục và phát huy một cách xứng đáng truyền thống của tổ tiên và quê hương mình.

tự hào về nhân dân cả nước với những phẩm chất, đức tính đáng quý mà người cha muốn truyền cho con cháu:

đo nỗi buồn cao, nuôi chí, sống trong đá, không ghét đá

tác giả sử dụng nhiều hình ảnh cụ thể để gợi ý rằng cuộc sống ở quê hương còn nhiều vất vả, nghèo khó. nhưng đó chưa phải là tất cả những gì tác giả muốn gợi mở và đề cập. tác giả tự hào về “người bạn đồng hành” của mình với những đức tính cao quý: thẳng thắn, mạnh mẽ, tình cảm gắn bó thủy chung nhất với Tổ quốc dù còn nhiều khó khăn, gian khổ.

không chỉ vậy, “compañero” còn có những đức tính khác mà người cha rất tự hào: tuy giản dị, thô kệch nhưng giàu tinh thần, đức tin, nhân cách không hề nhỏ nhen. . tâm hồn, ý chí và khát vọng xây dựng đất nước. Chính những đức tính tốt đẹp cùng với công việc và sự kiên nhẫn hàng ngày đã tạo nên sức mạnh để xây dựng quê hương với truyền thống, phong tục tập quán tốt đẹp: “Đồng minh tự đục đá xây dựng quê hương, nhưng tổ quốc làm nên tập quán”.

trong những lời nói đầy tự hào ấy, người cha mong muốn và mong con trai hãy tiếp nối và phát huy truyền thống để tiếp tục sống có nghĩa, có đạo với quê hương, đồng thời mong muốn con trai biết rằng mình được yêu thương. , tự hào về truyền thống quê hương. Không chỉ tự hào gửi gắm điều ước mà ông bố còn trực tiếp bày tỏ mong muốn này bằng lời thủ thỉ chân thành và trìu mến: “dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn có anh ấy”. trong những bài thơ cuối cùng: “Vẫn còn nguyên, con trai của tôi! chúng tôi đi! không bao giờ nhỏ! hãy nghe lời tôi “, người cha khuyên con trai mình hãy tự tin bước ra thế giới, tiếp nối truyền thống tốt đẹp của” đồng minh “.

Bài thơ gửi con của y phùng nói lên tiếng nói yêu thương của cha mẹ đối với con cái, cũng như những kỳ vọng lớn lao, mong muốn thế hệ sau tiếp nối và phát huy những truyền thống quý báu của vùng quê. Bằng cách thể hiện mộc mạc “thô mộc”, bằng những hình ảnh cụ thể nhưng giàu sức khái quát, bài thơ đã thể hiện một cách độc đáo nhưng cũng thấm thía tình cảm sâu sắc nhất của con người: tình cảm, gia đình và tình yêu quê hương đất nước.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 11

viết về tình yêu gia đình, đất nước và ước nguyện của cha mẹ gửi đến các thế hệ sau đã có nhiều tác phẩm. có nhiều bài thơ đã trở nên quen thuộc với người đọc, như “quê hương” từ te hanh, từ hoang trung. mỗi nhà thơ luôn tìm cho mình những cách khác nhau để thể hiện tình cảm nguyên sơ nhưng chân thành ấy. và phuong cũng đóng góp vào chủ đề này bài thơ “nói chuyện với bạn”. vì bài thơ xuất phát từ tình cảm cá nhân, tình cảm gia đình, lẽ sống, tình yêu quê hương đất nước.

11 dòng đầu của bài thơ đã thể hiện được tình cảm gia đình sâu sắc và tình yêu quê hương đất nước. 4 dòng đầu của bài thơ mở ra khung cảnh gia đình đầm ấm, hạnh phúc, náo nhiệt, rộn rã tiếng nói, tiếng cười:

“chân phải hướng về cha, chân trái hướng về mẹ, một bước về phía tiếng nói, hai bước về phía tiếng cười”

Trẻ em có trong mỗi chúng ta đầy ắp những kỷ niệm. bài thơ “con cò” của chế lan viên ghi lại những khoảnh khắc đầu đời của đứa trẻ còn nằm trong nôi:

“Con còn trong tay mẹ chưa biết cò, nhưng trong nét chữ của mẹ có cánh cò đang bay”

nếu như che lan viên trong bài đồng dao của mẹ đánh dấu tuổi thơ của cô, thì y phuong lại có cách nói độc đáo về tuổi thơ. đó là những bước đầu tiên của một đứa trẻ còn non nớt trong cuộc đời của một đứa trẻ. cụm từ “chân”, “bước” được lặp lại hai lần như muốn gợi những bước chân nhỏ bé non nớt đang tập tành bước vào đời. từ láy gợi âm thanh huyên náo, náo nức, vui tươi của cha mẹ. mỗi bước đi của trẻ đều có tiếng nói, tiếng cười của cha mẹ. Mỗi bước đi của trẻ đều được quan sát cẩn thận, bằng tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. và cứ thế, tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự chăm sóc của gia đình.

XEM THÊM:  Soạn văn 12 bài khái quát văn học việt nam

những câu thơ tiếp theo, câu ca dao gợi lên hình ảnh quê hương đẹp đẽ, thơ mộng, đằm thắm làm nổi bật vẻ đẹp của con người nơi đây, đồng thời thể hiện tình yêu, niềm tự hào đối với quê hương. :

“Bạn ơi, tôi yêu bạn lắm, tôi đang dệt những tia sáng trong nhà, hát rừng cho hoa, con đường cho trái tim”

Cụm từ “liên minh” dùng để chỉ những người sống ở cùng quê hương, thị trấn, nói chung là những người sống trong cùng một quốc gia hoặc vùng lãnh thổ. cách gọi của người cha thật giản dị, thẳng thắn mà chan chứa bao tình cảm, bao tình cảm của một người cha dành cho con cái, với đồng đội. đồng minh là những người cần cù, yêu nghề, bỏ công đánh cá trên núi, dưới lạch. tường nhà được làm bằng gỗ, tre, nứa để che chắn gió bão. người đồng minh không chỉ cần cù mà còn có bàn tay khéo léo, óc sáng tạo, giàu cảm xúc và trí tưởng tượng. Với họ, những chiếc nan tre đã trở thành những chiếc nan đẹp. vách nhà không chỉ làm bằng gỗ mà còn có những câu hát quan họ thuở ấy, tiếng hát ngọt ngào, dễ thương của người dân tộc Tày. “lời nói”, “câu hát” không chỉ là hình ảnh hiện thực mà còn là hình ảnh ẩn dụ, thể hiện sức sống tươi trẻ, tinh thần lạc quan, yêu đời. nhờ đó, họ đã biến cuộc đời lao động của mình thành thơ, đẹp như thơ. cuộc sống xóm giềng gần gũi, chan hòa, gắn bó với thiên nhiên. hình ảnh “bông hoa” được nhắc đến vừa là hình ảnh hiện thực, vừa là hình ảnh ẩn dụ, là biểu tượng của tâm hồn trẻ thơ giàu tinh thần lạc quan. hình ảnh “con đường” còn mang ý nghĩa hiện thực và tượng trưng. con đường ở đây nối thị trấn gần với thị trấn xa, đường dẫn ra ruộng, đường dẫn xuống ruộng, đường dẫn vào thung lũng lấy nước. tất cả đều in đậm dấu chân của đồng đội. con đường như nhịp cầu nối những con người quê hương. trái tim còn được coi là hình ảnh ẩn dụ, đó là tấm lòng hướng về quê hương theo con đường xa gần để đến với quê hương, đất nước. điệp từ “cho” được lặp lại hai lần càng nhấn mạnh vẻ đẹp phong phú, hào phóng, thơ mộng, đằm thắm của thiên nhiên, núi rừng đối với người con, người đồng đội. Từ những câu thơ bình dị ấy ta thấy người cha muốn con mình phải giữ gìn và trân trọng những giá trị của quê hương, gia đình, dân tộc. hai dòng cuối bài thơ kết thúc bằng hình ảnh cha mẹ:

“Cha mẹ sẽ luôn nhớ về ngày đầu tiên tươi đẹp nhất của đám cưới”

Ngày cưới là ngày khởi đầu cho một mái ấm, tình yêu đôi lứa. ngày cưới là ngày gặp gỡ của những tấm lòng, những con người cùng quê hương. tình cảm riêng tư đã được dung hòa và tình cảm thủy chung, tình cảm gia đình đã hòa vào tình cảm dân tộc. câu thơ mở đầu bằng hình ảnh người con, kết thúc bằng hình ảnh người cha, mở đầu bằng nguồn gốc gia đình và kết thúc bằng nguồn gốc quê hương, gia đình và quê hương sẽ luôn ở bên nhau, nâng đỡ người con trong suốt cuộc đời. hành trình dài của cuộc đời.

Trong khổ thơ thứ hai, sĩ phu thể hiện niềm tự hào về quê hương đất nước và mong muốn của hai cha con là người kế tục và phát huy truyền thống tốt đẹp của gia đình, quê hương, đất nước. . mở đầu vẫn là cuộc gọi của phụ huynh:

“người tôi yêu vô cùng, con trai tôi đau buồn khôn nguôi khiến tôi không thể trưởng thành”

một từ duy nhất “tình yêu” chứa đựng tình cảm sâu sắc của tình yêu và sự đồng cảm của người cha dành cho con cái và những người bạn đồng hành của mình. từ cảm thán “con ơi” ở cuối dòng khiến người nghe nghẹn ngào và bật khóc. hai câu thơ sau miêu tả cuộc sống nghèo khổ, lam lũ, vất vả của người dân quê mình. và phuong đã miêu tả cách nói mộc mạc của người dân miền núi. nỗi buồn vốn dĩ là một khái niệm trừu tượng, nỗi buồn ấy là vô hạn không thể đo đếm được, chỉ có thể đo và đếm bằng độ cao của những ngọn núi. người cha buồn vì đó là cuộc sống lao động chân tay thô sơ, lạc hậu, thiếu thốn, lam lũ, gian khổ và cực nhọc. nỗi buồn của đồng minh cao như núi, nhưng ý chí và tầm vóc của đồng minh cũng mạnh mẽ ngang nhau, điều này chỉ có thể đo bằng khoảng cách xa, rộng và dài của thiên nhiên. hai câu thơ như những thành ngữ cô đọng, đối lập nhau, vừa miêu tả vừa làm nổi bật vẻ đẹp, bản lĩnh và một tâm hồn sôi nổi vượt qua khó khăn thử thách.

Câu thơ “dù có chuyện gì xảy ra, công cha vẫn muốn” được cất lên với sự chân thành sâu lắng, mang âm hưởng núi rừng càng làm cho nỗi nhớ về người cha sâu sắc hơn. hai câu thơ tiếp theo:

“sống trên đá không ghét đá gập ghềnh, sống trong thung lũng không ghét thung lũng nghèo đói”

“núi đá gập ghềnh”, “thung lũng nghèo khó” vừa là hình ảnh hiện thực vừa là hình ảnh khái quát. “đá gập ghềnh” cho thấy cuộc đời không bằng phẳng mà cần cù, chăm chỉ. điệp ngữ “đừng chê” cùng với kiểu câu “sống… đừng chê…” càng làm cho âm vang của câu thơ càng mạnh mẽ, thiết tha, hòa cùng ước nguyện của người cha. gian lao vất vả là thế nhưng đồng đội vẫn sống lạc quan, không chê bai cuộc sống nghèo khó, thủy chung son sắt trước sau như một với quê hương đất nước. Đó cũng là lời nhắn nhủ của ông cha ta về một đời sống trung thành, trọng nghĩa, trọng tình, gắn bó với đất nước, đừng cay nghiệt, đừng quay lưng lại. nhưng gắn bó với mảnh đất quê hương còn nghèo khó không phải là điều dễ dàng. hiểu rằng, người cha muốn con trai mình sống cuộc đời của “sông” và “suối”:

“sống như sông như suối, lên xuống thác ghềnh chẳng lo vất vả”

nghệ thuật so sánh có âm hưởng núi rừng mạnh mẽ, gợi lên một lối sống hồn nhiên, bền bỉ, mạnh mẽ, phóng khoáng và trong sáng. chỉ có như vậy con người mới không lo khó, không ngại khó dù cuộc đời có nhiều thăng trầm. từ “sống” được lặp lại hai lần như một lời thề, một lời quyết tâm. thành ngữ “lên thác, xuống ghềnh” cho thấy quê hương dù gian khổ, khó nhọc, nỗi buồn cao như núi nhưng những người bạn đồng hành không bao giờ quay lưng lại với nơi chôn nhau cắt rốn. được cha mẹ dày công vun đắp và luôn biết vượt khó bằng ý chí, nghị lực vươn lên. Thay lời muốn nói với con trai, người cha muốn con trai chấp nhận, vượt qua nghịch cảnh, thử thách bằng ý chí và niềm tin, bước thẳng, ngẩng cao đầu bước đi, “chân cứng, đá mềm”.

phẩm chất của con người đất nước được tôn vinh bằng cách nói lên sự tương phản giữa hình dáng bên ngoài và phẩm chất bên trong:

“người đồng minh thô ráp nhiều thịt, không ít kẻ tiểu nhân. Đồng minh tự đục đá xây dựng quê hương, tổ quốc làm nên phong tục”

Họ là những người dân quê chất phác, cả đời gắn bó với núi rừng. ngược lại với vẻ ngoài đó, với thân hình nhỏ bé lại có một ý chí kiên cường và lớn lao. ẩn chứa trong hai dòng đầu bài thơ là niềm tự hào của người cha về trọng nghĩa khí của người đồng chí. cụm từ “tự đục đá nâng tầm quê hương” là cách nói độc đáo, cụ thể, khái quát, gợi lên hình ảnh những con người yêu lao động, không lùi bước trước gian khổ, tự lực, tự cường để xây dựng. quê hương của họ. .bằng sức lực và sự kiên trì của bản thân. Họ là người sáng tạo, lưu truyền những phong tục, tập quán, truyền thống tốt đẹp của dân tộc mình và lấy quê hương làm chỗ dựa tinh thần. cụm từ “patria” được lặp lại hai lần, nhấn mạnh niềm tự hào vô bờ bến của người cha đối với đất nước của mình.

Bốn dòng cuối của bài thơ là lời nhắn nhủ chân thành về lẽ sống:

“Con trai tôi, dù cứng rắn như thế nào, cũng không bao giờ đủ nhỏ để có thể nghe thấy tiếng bạn trên đường”

Cụm từ “da sống” được lặp lại cùng với cách diễn đạt nhấn mạnh “không bao giờ nhỏ” thể hiện một cách nhiệt thành mong muốn của người cha. điều ước ấy được gửi gắm trong thông điệp “con ơi”, “nghe con” khiến lời thơ trở nên nhẹ nhàng, giọng văn nghiêm trang, ngọt ngào, tình cảm dạt dào trong lòng người. những gì người cha muốn nói với con trai thật ngắn gọn, súc tích nhưng sâu sắc, có chút gì đó nghiêm nghị từ tận đáy lòng. tuy thô bằng xương bằng thịt nhưng không hề tầm thường về sức sống và tâm hồn. sống có niềm tin, có ý chí không bao giờ gục ngã trên mỗi con đường dài. nếu làm được như vậy là tiếp nối truyền thống của đồng đội, của quê hương đất nước.

bài thơ được viết theo thể thơ tự do phù hợp với tư tưởng của người leo núi, nhịp thơ uyển chuyển, tạo nên sự cộng hưởng với các cung bậc cảm xúc khác nhau. ngôn ngữ giản dị, trong sáng, hình ảnh cô đọng, mộc mạc mà vẫn giàu ý nghĩa.

<3 vì yêu gia đình và đất nước là tình cảm nguyên sơ nhất của con người. trên thực tế:

“quê hương, nếu ai đó không nhớ, họ sẽ không lớn lên thành người

Cảm nhận bài thơ kể cho con nghe – bài văn mẫu 12

Từ xưa đến nay, tình cảm gia đình luôn là một trong những tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất, đặc biệt là tình yêu của người phụ nữ. trong bài thơ “Nói chuyện với con”, nhà thơ đã dùng lời người cha nói với con để nhắc nhớ về cội nguồn của mình. nó cũng gợi ý trách nhiệm và lối sống của con bạn.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, nhà thơ đã tạo nên một không khí gia đình đầm ấm, hạnh phúc với tình mẹ, tình cha con:

“chân phải hướng về cha, chân trái hướng về mẹ, một bước về phía giọng nói, hai bước về phía tiếng cười”

mỗi bước đi của trẻ đều được cha mẹ ủng hộ và hướng dẫn. Dù bạn đi bên trái hay bên phải, vẫn luôn có các bậc phụ huynh đứng đó, sẵn sàng mở rộng vòng tay đón con vào lòng. có lẽ vì vậy mà con cái được sống trong tình yêu thương không giới hạn của cha mẹ, được cha mẹ che chở. bài thơ gợi không khí gia đình tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

của gia đình, người cha kể cho tôi nghe về quê hương và những người xung quanh tôi:

“Bạn ơi, ta dệt nan hoa, vách nhà hát rừng hoa, con đường để lòng cha mẹ nhớ mãi ngày tân hôn, ngày đầu đời đẹp nhất. . ”

người cha gọi những người cùng quê là đồng đội – đây là cách nói hết sức trìu mến, thể hiện sự gần gũi giữa con người với nhau. Nhắc về người đồng đội của mình, người cha muốn nói với con trai rằng con không chỉ được sống trong tình yêu thương của gia đình mà còn được trưởng thành trong cuộc sống lao động của thiên nhiên đất mẹ với những con người gần gũi và giàu tình cảm.

Anh ấy không chỉ nhắc nhở tôi về cội nguồn của mình, người cha còn muốn nói với tôi về đức tính và phẩm chất cao quý của những người bạn đồng hành của mình:

“Người mình thương lắm, con mình thì cao, buồn thì nuôi.” “Người quê mình thô kệch chứ không nhỏ mọn. Quê hương là tục”

hình ảnh đồng chí hiện lên thật đẹp qua các từ “cao, dài, to” thể hiện một cuộc sống phóng khoáng. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ vẫn luôn mang trong mình một ý chí bền bỉ, sẵn sàng vươn lên. Tuy đơn giản nhưng họ rất giản dị và yêu công việc. họ đã tự mình xây dựng quê hương, “đục đá nâng niu đất mẹ” tạo nên quê hương với nhiều phong tục, truyền thống và văn hóa quý báu. Khi kể cho con nghe những điều này, người cha không chỉ muốn con biết mà còn muốn con sống gần gũi với quê hương, thêm yêu và tự hào về quê hương, xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp hơn. Chính nhờ những đức tính tốt của người hàng xóm mà tôi đã khuyên bạn và nói cho bạn biết:

“Sống trên đá và không ghét đá gập ghềnh. Sống trong thung lũng và không ghét đói nghèo. Sống như sông, như suối, trèo thác xuống ghềnh, không màng đến công việc khó khăn”

Bạn cần học những đức tính tốt cũng như những phẩm chất của người bạn đời. phải biết vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống mà vươn lên, có ý chí nghị lực mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn. đó là những gì tôi muốn bạn có được vì bạn là người quê hương của bạn, vì vậy bạn phải có những phẩm chất đó khi bạn bước ra ngoài xã hội. chỉ khi đó, bạn mới có thể tồn tại và phát triển trong thế giới rộng lớn.

thì qua những lời người cha nói với con trai mình, chúng ta có thể cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mà người cha dành cho con trai mình. Tôi muốn các bạn luôn nhớ về gia đình quê hương để làm động lực và có những đức tính tốt khi bước vào đời.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 13

ngo the vinh cho rằng: “lời nói là tiếng nói của trái tim, văn học là thứ làm cho lời nói dài ra”. nghĩa là thơ nói riêng và văn học nói chung là nơi gửi gắm bao tâm sự, nỗi niềm của lòng thi nhân. từ đó, mỗi khi cất giọng ngâm thơ, chúng ta luôn nhận ra một lời nhắn nhủ chân thành của chính người viết dành cho ai đó, cho cuộc đời và cho tất cả cuộc đời. Ngược dòng thời gian trở lại với lĩnh vực thơ ca năm 1980, một bài thơ đặc biệt đã ra đời, đó là “trò chuyện với con” bằng y học. đoạn thơ là một khúc nhạc đan xen nhiều cung bậc, vừa mộc mạc, vừa mềm mại, hàm súc, cô đọng, thủ thỉ những tâm tư, triết lí sâu lắng. Y học đã nhắc nhở tôi về nguồn thức ăn của mọi sinh vật trên thế giới này, về vẻ đẹp và phẩm chất của những người khác.

và phuong là một cây bút xuất sắc và tiêu biểu. các tác phẩm của họ đã khẳng định được vị thế riêng của mình trong nền thơ ca hiện đại thông qua một “tiếng nói” đặc trưng của dân tộc Tày, vừa đậm đà bản sắc dân tộc đồng mình, vừa cởi mở, chan hòa với một vùng văn hóa rộng lớn. để chảy thành dòng sông văn học Việt Nam. , người làm thơ, phúng điếu vẫn miệt mài với nghề chữ, miệt mài sưu tầm và làm sống lại những giá trị nhân văn trong truyền thống văn hiến của dân tộc. với con ”được sáng tác năm 1980, in trong” Thơ Việt Nam 1945 – 1985 “. Bài thơ là lời tâm sự của ông với người con gái đầu lòng, đồng thời cũng là lời tâm sự của chính ông, nó gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc dạt dào khi nhìn về cội nguồn, gia đình. , mảnh đất nơi họ sinh ra và vẻ đẹp của con người nơi đây.

Bài thơ mở đầu bằng một khúc dạo đầu gợi lên hình ảnh một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, ngọt ngào và đầy yêu thương:

“bước chân phải về phía cha, bước chân trái về phía mẹ”

hai bước để cười “trong suốt bốn câu thoại có những hình ảnh phản chiếu” chân phải – chân trái “, một bước – hai bước”, “giọng nói – tiếng cười”, “cha – mẹ”. bốn câu thơ được sử dụng với 15 nhịp, giống như 15 phím đàn trên cây đàn nguyệt, vì vậy âm sắc rất mạnh mẽ. khi ngâm thơ nhẹ nhàng, ta chợt hình dung ra cảnh một đứa trẻ chập chững những bước đi đầu đời, vấp ngã, bật khóc rồi lại bật cười khi đứng trong vòng tay che chở của cha mẹ, trong ánh mắt yêu thương của cha mẹ. bên phải của em là “tình cha ấm áp như vầng thái dương”, bên trái là “nghĩa mẹ như nước chảy suối chảy”, em bước đi trong vòng tay yêu thương, trong niềm hân hoan của gia đình. cha mẹ cẩn thận đếm từng bước đi của trẻ “một bước”, “hai bước” bằng tất cả sự quan tâm, chờ đợi, dõi theo từng cử chỉ, từng bước đi nhỏ của trẻ. các cảnh quay được chuyển sang cảnh em bé. tiếng “cha”, “mẹ” đã mang đi bao niềm tự hào, niềm vui sướng, vỡ òa trong cảm xúc của người làm cha, làm mẹ. Con cái giống như sứ giả của hạnh phúc mà thượng đế đã ban tặng cho gia đình, bao nhiêu lo lắng, mệt mỏi của cha mẹ đều có thể vượt qua nhờ “tiếng nói”, “tiếng cười” của bạn. là một nhà thơ đã từng phục vụ trong quân đội, những âm thanh “một – hai” và “một bước – hai bước” được lặp lại trong thơ ông như một phương châm của bài ca hành khúc. âm hưởng thơ cứ trường tồn, gợi lên trong “ốc đảo” tâm hồn trẻ thơ và người đọc mãi tâm tư của một người cha: gia đình là cội nguồn của sự sống, là nơi bình yên, luôn yêu thương con vô điều kiện, luôn đón nhận, ôm ấp con.

Gia đình cho tôi cuộc sống, tôi trưởng thành và trưởng thành nhờ công việc và đời sống văn hóa của người dân thị trấn, nhờ quê hương thơ mộng và tình yêu thiên nhiên sâu sắc:

“bạn ơi, ta yêu dệt những tia nắng nhà, hát khúc rừng cho hoa, lối cho lòng cha mẹ nhớ mãi ngày tân hôn, ngày đầu đời đẹp nhất. ”

>

Với tình cảm tha thiết và chân thành, bác sĩ đã nhắc đến “người bạn đồng hành” của mình qua một bài thơ đầy âm điệu trìu mến, cô đọng trong một từ “tình yêu”. “tình yêu” đó là sự gắn bó, tình cảm và niềm tự hào. các động từ “dệt, cài, gặp” nối tiếp nhau gợi lên quá trình lao động miệt mài, tỉ mỉ. cô đồng với bản tính tháo vát, với đôi bàn tay cần mẫn đan những nan tre, nứa làm lờ – một công cụ đánh bắt bình thường cũng thuộc dạng “nan hoa”. “tia sáng” được tác giả nhắc đến cũng là một câu chuyện ngụ ngôn về sự “sinh sôi, nảy nở”, thành quả của sự chăm chỉ. Vách nhà của người Tày không chỉ đan bằng ván gỗ mà còn có những câu hò, điệu hò hồn nhiên, tươi vui. khi những tia nắng cuối ngày yếu ớt khuất dần sau ngọn đồi, họ lại quây quần trong ngôi nhà lớn để cùng nhau ca hát, nhảy múa, để cuộc sống thêm tươi vui. hội “nhà tường có hát” còn chứa đựng một nét văn hóa phi vật thể của dân tộc. “Bức tường” làm chứng cho tình yêu đôi lứa. những đêm trăng lơ lửng trên đầu chúng tôi, chàng trai ngồi ngoài bức tường, cô gái ngồi trong bức tường. họ cùng nhau tin tưởng vào những vui buồn của cuộc sống, những bản tình ca trẻ hát cho nhau nghe, họ hát thâu đêm cho đến rạng sáng. Từ những câu thơ ấy, tình yêu kết tinh, nghĩa vợ thành chồng.

viết về quê hương, nếu nhà thơ hy sinh nhớ non xanh nước biếc “nước trong gương soi bóng tóc hàng tre” thì chí sĩ viết về núi rừng, những con đường tri ân. rừng cho hoa thơm, rừng che chở, cung cấp nguồn nhựa sống dồi dào và duy trì sinh kế của các dân tộc anh em. với ngư dân:

“Biển cho tôi cá như lòng mẹ, nuôi sống tôi từng ngày” (đoàn thuyền đánh cá – chạy trốn)

Đối với người dân tộc Tày, những rừng hoa ban trắng tinh khôi hay những khóm hồng tím dịu dàng đã tô đẹp cho cuộc sống và dạy họ biết yêu thiên nhiên. Dường như tất cả những gì tinh túy và đẹp đẽ nhất mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho con người. Không phụ lòng thiên nhiên, những người bạn đồng hành của họ sống chan hòa, nâng niu rừng thiêng, sông núi. “con đường” cũng mở rộng vòng tay đón những đứa trẻ về với phố, với phố, đón những “tâm hồn” nhân hậu, chất phác, hồn nhiên và vô tư. nhờ anh mà mọi người có thể đến gần nhau hơn. vì vậy, con đường là sợi chỉ đỏ kết nối tình cảm và là sợi nhân duyên để kết nối những tâm hồn, trong đó có cha và mẹ. hình ảnh của “ngày cưới” là “ngày đầu tiên”, là ngày “đẹp nhất”, đáng nhớ nhất trong cuộc đời. ngày cưới: ngày mà tiếng ca của cha mẹ trong những đêm trăng rằm đã tạo nên tình yêu trọn vẹn. ngày cưới – ngày bắt đầu ngày đặt nền móng cho hạnh phúc gia đình. Nhìn những người con lớn lên, suy tư về tình yêu quê hương đất nước, nhà thơ muốn các em biết rằng chính quê hương đã tạo nên cuộc sống hạnh phúc, bền chặt, bền lâu của cha mẹ. dặn dò con về quê hương, về những người “đồng đội”, nhà thơ đã “truyền” cho con một ý nghĩa nhân sinh cao đẹp, đó là tình yêu quê hương đất nước.

nhà thơ đã trân trọng, nâng niu và thổi hồn vào hồn người những vẻ đẹp, phẩm chất của dân tộc Tày:

“người tôi yêu rất nhiều, con trai tôi buồn quá, tôi nâng tim lên”

mỗi khi nhắc đến “đồng minh”, trái tim người chữa bệnh lại thổn thức thốt lên “yêu nhiều”, “yêu nhiều”. tình cảm ấy chân thành tha thiết, bền bỉ không ngừng qua một đoạn thơ và cả một đời thơ. có lẽ chữ “tình” chứa đựng tình cảm dịu dàng và trìu mến hơn chữ “tình”. “tình yêu” ấy còn ẩn chứa điều gì đó ngột ngạt, đáng thương. hình ảnh sóng đôi “nỗi buồn – nỗi cô đơn lớn” đã nói lên phẩm chất của những con người. “nỗi buồn” chỉ đời sống tâm hồn rộng mở của người đồng chí được xây dựng từ những chiêm nghiệm. còn “chí lớn” là ý chí vươn lên, khát vọng sống mãnh liệt. Với tư tưởng tượng hình độc đáo, tác giả đã lấy thước đo vô cùng, vô tận của không gian để thể hiện chiều kích tình cảm và khát vọng của con người. Có thể nói, cuộc sống của những người bạn đồng hành của chúng tôi vẫn luôn ẩn chứa những nỗi buồn, những lo toan mưu sinh, cơm áo gạo tiền. tuy nhiên, họ sẽ vượt qua tất cả như một bông hoa hướng dương vươn ra ngưỡng mộ cuộc sống, bởi trong họ luôn có ý chí, nghị lực và niềm tin vào tương lai tươi sáng của dân tộc.

các đồng minh dù phải cúi đầu trong đói khổ, khó khăn nhưng tình cảm trung thành với quê hương, cội nguồn vẫn vẹn nguyên:

“Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn muốn sống trên đá, không ghét đá gập ghềnh, sống trong thung lũng, không ghét kẻ nghèo, sống như sông như suối, lên xuống, lên xuống thác ghềnh. ”

không lo vất vả “ba chữ” bất biến “đặt ở đầu câu thơ khiến nhịp thơ chùng lại trong giây lát. Ta muốn” các con hãy giữ thái độ “bất di bất dịch”. , không được quên nguồn thực phẩm. có lẽ trong lòng người cha đầy linh cảm, đau đáu và trăn trở về thời kỳ mà “cả xã hội lúc bấy giờ đều hối hả kiếm tiền”. và điềm báo sau đó là một lời chúc, một lời nhắc nhở cho con cháu và là một lời răn dạy để bản thân tự hào, gìn giữ và truyền lại nếp sống cổ xưa của tổ tiên. điệp từ, điệp ngữ của trúc và những hình ảnh “sống trên đá, sống dưới thung lũng” gợi lên một cuộc sống đầy màu sắc của công việc và gian khổ. thành ngữ “lên xuống thác ghềnh” tạo nên nhịp chuyển động chông chênh như chính cuộc sống bấp bênh của dân làng mồ hôi nhễ nhại trên từng cánh đồng. có những mảnh đời “bần hàn”, tang tóc triền miên “quê ta còn nghèo lắm” (thánh ca tháng Giêng) mà đá vẫn “không chê”, tức là không chê mảnh đất ân tình sâu nặng ”. phê phán “thung dung, tức là không phê phán cuộc sống cơ cực, nghèo đói và” vô tư “, không ngại khó khăn, thiếu thốn, với tinh thần lạc quan, nghị lực và lòng yêu quê hương đất nước, người dân nơi đây tìm mọi cách để thích nghi và vươn lên vất vả, để vun đắp niềm vui và hy vọng. với tấm lòng dành cho đất mẹ, nhà thơ y vẫn giữ được những “rung động của lòng về cội nguồn suy tư” bằng sừng sững của đá. gợi sức sống bền bỉ, sống chan hòa với thiên nhiên xung quanh, đồng minh sống với tâm hồn tràn đầy sức sống, cởi mở, lãng mạn, rộng mở như hình tượng núi sông vĩ đại, tình yêu của anh như dòng sông trong trẻo, ngọt ngào mà đã tưới mát những tâm hồn lạc lõng giữa nỗi buồn. tiếng thác, tiếng suối rì rào vang vọng, mang theo bóng dáng quê hương khắc sâu vào tâm hồn người Tày, giúp họ thêm kiên quyết “sống như người Tày giữa lòng thủ đô…”

Trong những câu thơ sau, tác giả ca ngợi vẻ đẹp của tinh thần tự tôn dân tộc và tinh thần tự hào dân tộc của Cường Đô la:

“Đồng bào da thịt sần sùi, không ít người nhỏ bé, nhưng một đồng bào tự tay đục đẽo đá xây dựng quê hương”

Tác giả đạt được thành công nhờ hình ảnh tương phản giữa hình thức bên ngoài và giá trị tinh thần bên trong. Người Tây Nguyên có đôi bàn tay chai sạn, làn da sần sùi, chính “cục thịt” ấy đã tạo nên vẻ đẹp giản dị, chân chất cho người Tày. tuy nhiên, người dân quê tôi “không phải là những kẻ tiểu nhân”. bởi ở họ ý chí đã thấm đẫm máu xương, lòng tự ái đã bén rễ vào máu thịt và niềm tin, niềm tự hào chưa bao giờ cạn kiệt. giản dị, tốt bụng nhưng mạnh mẽ, kiên trì đã trở thành phẩm chất của hàng nghìn người leo núi trong hàng nghìn năm. hình ảnh “hòn đá tự cắt” gợi lên một nét văn hóa gắn liền với đời sống của “các dân tộc đồng minh”. là việc họ đẽo đá làm cột nhà, tạo nên những con đường tình nghĩa… sự liên hoàn của ba thanh “đá tự đục” tạo nên nhịp tre thể hiện sự gian khổ của người đồng đội. “.” Trong xây dựng quê hương trên đá. Sự liên hoàn của các thanh với “ke – cao – patria – patria” mở ra hình ảnh thế đứng, tầm vóc cao đẹp của quê hương giữa mênh mông đất trời. đất. bằng bàn tay khéo léo và tinh thần tự lực tự cường, họ đã xây dựng và nâng đỡ đất mẹ thăng hoa trên bước đường phát triển. giọng điệu chuyển từ tre trúc sang mượt mà như một thước phim kể về hành trình của quê hương từ thuở sơ khai, nặng nhọc. thế giới “về phần còn lại và niềm vui khi đứng trên” ổ gà “của đá. Đó là hành trình phản ánh những giọt mồ hôi và nước mắt mà truyền thống, phong tục tập quán đã làm nên cho đất nước và truyền thống tốt đẹp của người dân địa phương là cơ sở, một chỗ đứng tinh thần vững chắc từ và l mà chúng ta có thể lớn lên, trưởng thành và “sống đúng như một con người”.

bốn dòng dài ngắn đan xen vào nhau ở cuối bài thơ như “tiếng đàn” khép lại – nói hộ bạn và gợi nhiều suy nghĩ trong lòng người đọc về những lời thì thầm tha thiết, tha thiết của nó. phương pháp con:

“Con trai tôi, mặc dù thô sơ, nhưng không bao giờ có thể nhỏ trên đường đi”

“Nghe con”, tiếng gọi “con ơi” được lặp đi lặp lại trong bài thơ đầy ước mong lời dạy của người cha mãi mãi ở bên con, bên con suốt cuộc đời “xót xa, tang thương”. ý thơ về “nhưng sống và thịt” lại được truyền tụng, sâu hơn và sâu hơn. Có lẽ dụng ý của nhà thơ là muốn mượn cái chất phác bề ngoài của những con người chất phác để gợi lại truyền thống vĩ đại của đất nước, hun đúc cho đứa trẻ những phẩm chất cao quý của “tình đồng bào”. rồi một ngày không còn chập chững những bước đi đầu đời, tôi bắt đầu khăn gói “lên đường”, va chạm với xã hội bên ngoài. một ngày, tôi nhìn thấy bóng lưng của một đứa trẻ bước đi trên con đường của cuộc đời, con đường của một chân trời mới, con đường đến thế giới của “người lớn”. Tôi mong rằng giây phút đó, bản thân phải thật mạnh mẽ, vững vàng, không “nghèo mà chịu”, yếu đuối đầu hàng trước thử thách của cuộc sống. cách nói “hãy nghe tôi nói” như một lời khuyên chân thành dành cho các em nhỏ, cũng như cho thế hệ trẻ được nuôi dạy trong tình yêu thương đồng bào. Hãy nhớ rằng gia đình và đất nước luôn dõi theo bước chân của bạn như một người cha, họ luôn mở rộng vòng tay để ôm bạn như một người mẹ, để chữa lành những vết xước của bạn, cho bạn thêm dũng khí, chí khí, sức mạnh và niềm tin. vì vậy, hãy sống sao cho xứng đáng với truyền thống của quê hương, với cái nôi thiêng liêng của mình.

bài thơ có thiết kế chặt chẽ, mang phong cách đồi núi với ngôn ngữ “gấm vóc” rất riêng. hình ảnh đối xứng, mộc mạc, giàu liên tưởng. bài thơ còn là sự giao hòa nhẹ nhàng giữa tư duy tượng trưng của các dân tộc anh em với tư duy thơ tượng trưng, ​​siêu thực hiện đại. thiên nhiên miền núi thấm đượm, lan tỏa trong từng câu thơ cùng với giọng điệu tha thiết, trìu mến đã giúp làm bừng sáng, tô đậm thêm những lời thủ thỉ, tâm tình mà “anh kể” muốn gửi gắm. nhà thơ y học đã chọn cách sáng tạo ra một vần thơ rất nhạy cảm, sâu lắng, tinh tế, uyển chuyển và tự nhiên, thể hiện tình yêu của ông đối với con cháu, đối với Tổ quốc.

thể thơ sung mãn, lối viết phóng khoáng giàu hình ảnh, giàu sắc thái hòa quyện giữa con người với thiên nhiên đã tạo nên một sức sống bền bỉ để “trò chuyện cùng con” về y học. sức sống đó không chỉ nằm trong câu chữ, mà đã bật ra khỏi câu chữ và bật ra khỏi trang giấy. thơ là lời dạy của cha, mong mai này dẫu có đắm mình trong biển người, phiêu bạt qua những chốn phồn hoa đô hội thì cũng phải biết “uống nước nhớ nguồn”, biết rằng mình đã. được sinh ra nhờ nơi sinh ra hạnh phúc của gia đình, nhờ những truyền thống tốt đẹp của đất nước. Tôi cũng mong rằng các bạn hãy khắc cốt ghi tâm hai chữ “quê hương” trong trái tim và tâm hồn mình như lời bạn Xuân Quynh đã từng viết:

“Mỗi người đều có một ngôi nhà tuổi thơ để ở tuổi thiếu niên để yêu thương và lớn lên để nhớ về…”

“cuéntame” đã âm thầm trở thành một bài thơ của cuộc đời. để rồi có những lúc chạnh lòng, ta bấu víu vào bài thơ để thấy yêu gia đình hơn, thấy tự hào, biết gìn giữ và phát huy những giá trị tích cực của văn hóa dân tộc mình.

Cảm nhận bài thơ đang nói với con bạn – mẫu 14

bình yên và hạnh phúc ở xa vì tình yêu thương lan tỏa khắp nhà

(gia -nguyen xuan vien)

Trên thực tế, có lẽ từ “gia đình” từ lâu đã đi sâu vào tiềm thức của mỗi con người. đó là nơi đong đầy tình yêu thương, ngọt ngào của mẹ, những lời ấm áp của cha. đó là điểm đến yên tĩnh nhất mà chúng tôi luôn muốn chạy đến. là nơi khiến trái tim con người ta phải rung động trong phút chốc bởi sự xúc động … không chỉ thể hiện trong cuộc sống hàng ngày, mà hình ảnh gia đình, tình yêu thương của cha mẹ còn in đậm trong văn học Việt Nam. và trong số đó không thể không kể đến thứ gia vị ngọt ngào của gia đình, của tình yêu thương vô bờ bến của người cha trong bài thơ “nói với con” – và phũ phàng là lời nhắn nhủ, dặn dò của ông cha các dân tộc miền núi. giao phó cho con cháu, đồng thời nhắc nhở chúng ta về tình yêu quê hương đất nước, ý chí vươn lên của dân tộc.

Bài học đầu tiên mà người cha ngành y muốn truyền cho con trai mình không phải là vật chất hay sự xa xôi mà là nơi gần chúng ta nhất, nơi tràn ngập tiếng cười:

chân phải đến cha, chân trái bước tới mẹ, một bước để nói, hai bước để cười.

mở ra khung cảnh 4 câu thơ đầu bằng những hình ảnh cụ thể, cùng nghệ thuật kết cấu và diễn tiến, ta có cảm giác như đang nhìn vào một gia đình hạnh phúc, đầm ấm, hạnh phúc. tiếng bập bẹ của một em bé học nói, những bước đầu tiên trong cuộc đời mà em cố gắng đạt được. có lẽ hạnh phúc hơn tôi không ai khác chính là những người đã sinh thành ra tôi, bố mẹ tôi, những người luôn trân trọng và nâng đỡ tôi từng ngày. Thông qua đó, người cha muốn nhắn nhủ với con trai rằng dù đi đâu, làm gì thì hãy luôn nhớ về cội nguồn, cội nguồn, nơi sinh ra mình. vì đây là bến đỗ luôn mở rộng vòng tay đón nhận bạn khi bạn thành công hay thất bại, khi bạn cần một chỗ dựa bình yên nhất thì nơi ấy – gia đình, sẽ là bờ vai của bạn.

Ngoài tình yêu thương của gia đình, tôi còn được lớn lên trong tình yêu thương đồng bào, đất nước, tôi lớn lên dưới nhịp sống lao động nhộn nhịp của đồng đội, của bản sắc thiên nhiên tươi đẹp:

bạn ơi, đan nan hoa nhà ta hát khúc rừng hoa, lối cho lòng cha mẹ nhớ về ngày tân hôn, ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời.

nếu 4 câu thơ đầu là những khoảnh khắc ngọt ngào, đầm ấm của gia đình thì ở đây, phép tắc đã miêu tả bằng hình ảnh nghệ thuật cuộc sống cần cù lao động của quê hương và đồng bào. tường nhà ken hát. từ “cho” cùng với hình ảnh nhân hóa mà tác giả đã sử dụng trước đó cho chúng ta thấy rằng các em không chỉ trưởng thành trong cuộc sống lao động mà các em sẽ trưởng thành trong bản sắc tự nhiên của quê hương. đồng đội của mình, từ cuộc sống vui tươi và muôn màu muôn vẻ. Nghĩ đến cảnh con gái trong tương lai không xa ấy, ông lại một lần nữa trở về với ký ức của gia đình và xa hơn nữa là “ngày cưới” – ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời. đó là khởi đầu của một tổ ấm hạnh phúc, cũng là nơi khởi nguồn những cảm xúc thiêng liêng nhất của đời người.

Trong dư vị của cuộc đời lao động, kỷ niệm về quê hương, người cha đã tha thiết nói với con về phẩm chất cao quý của đồng đội là sức mạnh trường tồn của đất mẹ và mong muốn sau này con thành đạt, tiếp nối những điều cao quý. truyền thống:

“người tôi yêu rất nhiều, con trai tôi buồn quá, tôi nâng tim lên”

ở đây ta lại một lần nữa thấy mình với hình ảnh “người dưng” nhưng là “người tình” thay vì “người tình” như ở khổ thơ đầu. ở khổ thơ đầu tác giả đã dùng chữ “tình”, yêu ở đây là yêu cuộc sống lao động nhộn nhịp của quê hương, yêu những con người thơ mộng, những tấm lòng nhân hậu chân thành, chữ “tình” là trong khổ thơ thứ hai ông xót xa cho cuộc sống vất vả của đồng loại. từ đó thể hiện tình yêu quê hương sâu nặng của tác giả.

Ở câu thơ tiếp theo, tác giả đã sử dụng phép so sánh lấy cái trừu tượng để miêu tả cụ thể. tính từ “cao” thường được dùng để đo chiều cao, từ “xa” để chỉ quãng đường đi của con người. nhưng điều quan trọng nhất ở một người không phải là hình thức bên ngoài mà là đời sống tâm hồn bên trong. và đời sống tinh thần của các đồng chí là sự giàu có về ý chí, nghị lực không ngừng lớn lên trong cuộc sống. tác giả đã nêu bật đức tính cao quý đó của đất nước mình, đó cũng là niềm tự hào và là bài học muốn gửi đến con cháu.

Ngoài ý chí vươn lên, “nghĩa quân” ​​còn có những phẩm chất cao quý khác, đó là lòng trung thành, gắn bó với quê hương dù khó khăn, nghèo khó chỉ cần một sớm một chiều. nhau, hãy truyền lửa cho nhau, dù nghịch cảnh nào cũng có thể vượt qua:

<3

với những ẩn dụ và phép liệt kê như “đá gập ghềnh”, “thung lũng nghèo đói” thể hiện sự khó khăn của người dân nơi đây. những điệp ngữ “sống sao”, “đừng chê” và thành ngữ “lên xuống thác ghềnh” mà tác giả sử dụng trong khổ thơ nhằm nhấn mạnh và khẳng định rằng: dẫu có khó khăn thì cũng có khó khăn nhưng ngược lại. . tấm lòng của người dân quê mẹ này không bao giờ chai sạn mà luôn bền bỉ, bứt phá mọi rào cản của cuộc đời, sống một cuộc đời tự do, phóng khoáng, mênh mông như “sông như suối”, sải cánh mạnh mẽ, tự tin bay khắp bốn phương. …

Ngoài những phẩm chất cao quý về ý chí, nghị lực và lòng trung thành với Tổ quốc, những người “đồng đội trong tay” còn có những đức tính cao quý hơn nữa, đó là lòng yêu thương đồng bào, đề cao vẻ đẹp truyền thống. hệ thống cao quý của quê hương, của đồng minh:

người đồng minh thô ráp da thịt, không ít người thân thể nhỏ bé. nhân dân đồng minh tự đục đá nâng tầm quê hương. và quê hương làm nên phong tục.

có lẽ hình ảnh “da nguyên” đã không còn quá xa lạ với chúng ta, gợi cho chúng ta sự chân chất, giản dị trong dáng vẻ của con người nơi đây, của các dân tộc miền sơn cước. tuy nhiên, đồng bào không hề “nhỏ bé” chút nào, bề ngoài “thô kệch” nhưng lại rất phong phú về đời sống tinh thần. , con người, sự phát triển của quê hương; của đấng sinh thành, để những đức tính cao quý ấy trở thành “phong tục” của đất nước này, của dân tộc Đại Việt này, để những đức tính tuyệt vời ấy trở thành truyền thống xưa nay của dân tộc ta.

với những bài học tâm huyết về cội nguồn, về tình cảm dạt dào của những người bạn đồng hành, giờ đây những câu thơ cuối cùng chính là những tâm tư, lời dặn dò, nhắn nhủ của người cha, cho con hành trang trước cuộc đời đầy giông bão, gian khổ:

“Dù khó khăn nhưng con trai tôi không bao giờ đủ nhỏ để nghe thấy bạn trên đường.”

ở đây hình ảnh “da nguyên” lại được nhắc đến, khẳng định sự kiên cường, bản lĩnh tuyệt vời của người bạn đồng hành, cũng như sự dũng cảm, tự tin của tôi vì tôi cũng là một thành viên của quê hương dân tộc thiểu số này: “thô lỗ” nhưng không “nhỏ nhen”, giản dị mà bền bỉ, mạnh mẽ trên con đường đời phía trước của mình, không bao giờ bỏ cuộc. hai chữ “nghe con” cuối bài như ngân vang trong lòng người con và trong lòng người đọc biết bao dịu dàng, chân thành và sâu lắng. hai chữ ấy như một lời kết trọn vẹn cho những bài học về cuộc đời: bài học về cội nguồn, quê hương đất nước, những phẩm chất đáng có mà ông cha ta đã dạy cho tôi. Tôi gửi một thông điệp và tôi mong muốn, hy vọng đến những người trẻ của xã hội thời đó, những người quên quê hương, tổ quốc vì thấy quê hương nghèo khó mà tìm cách vượt biên, hãy tỉnh ngộ và ghi nhận. bài học mà các bác sĩ gửi thông điệp cho họ.

thuộc thể thơ tự do, câu dài, câu ngắn rất phù hợp với cuộc sống xô bồ của người dân miền sơn cước. hình ảnh núi non, sông suối thơ mộng. kết hợp với mạch cảm xúc nhẹ nhàng và tự nhiên. y học đã thành công trong việc truyền vào tâm trí người đọc những bài học quý báu mà nó truyền lại cho con cháu đồng thời cũng truyền tải đến người đọc về tình yêu đất nước, quê hương và những phẩm chất quý báu của dân tộc. .

khép lại trang sách, những vần thơ ngọt ngào của y học vẫn còn vang mãi trong lòng người đọc, những âm vang đó là lời thủ thỉ của núi cha, lời tự tin của các nhà thơ và bạn đọc, đặc biệt là tuổi trẻ Việt Nam trong thời kỳ dựng nước tại lần ấy, chúng là niềm động viên, nhắc nhở về nơi “chôn nhau cắt rốn” của mỗi người, tâm hồn Việt Nam, phẩm chất Việt Nam, con người Việt Nam. và bản thân chúng ta – những người tiếp bước tiền nhân, công việc của chúng ta trước hết phải học tập thật tốt để mai sau lấy kiến ​​thức đó ra xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Cam nhan ve bai tho noi voi con. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *