Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
552 lượt xem

Nghị luận về nhà thơ Xuân Quỳnh | Văn mẫu 12

Bạn đang quan tâm đến Nghị luận về nhà thơ Xuân Quỳnh | Văn mẫu 12 phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Nghị luận về nhà thơ Xuân Quỳnh | Văn mẫu 12

Bạn đang tìm bài nghị luận về nhà thơ xuân quynh , nhà thơ nữ hàng đầu của nửa sau thế kỷ 20 với những bài thơ về nhiều chủ đề khác nhau nhưng nổi bật. hơn thế vẫn là thơ tình. “Sóng”, “tàu và biển”, “hát một mình”… là những bài thơ tiêu biểu nhất của cô.

đọc tập sách tổng hợp những bài văn hay nhất về nhà thơ xuân quy để giúp bạn hiểu thêm về nữ thi sĩ nổi tiếng và thơ văn của bà, hãy xem ngay!

tuyển tập những bài văn thơ xuân quynh hay nhất

bài phát biểu về nhà thơ xuân quynh – bài 1

Trước mặt tôi lúc này là những cuốn sách của xuan quynh, hàng chục tập thơ và văn xuôi, mỏng và gọn. mắt lướt qua các trang, nhưng rất khó để tập trung vào bất cứ điều gì. Tôi tự hiểu lúc này, trong ký ức của tôi vẫn còn đó tai họa khốc liệt mà cuộc đời tác giả vừa trải qua, cùng với người chồng và đứa con trai yêu dấu của bà. Làm thế nào chúng ta có thể vượt qua cảm giác buồn bã và sốc để huy động tư duy phân tích? Bạn có nhớ lời trách của Xuân Quỳnh: “Các ông là nhà phê bình của tôi, vậy sao các ông không viết gì về thơ tôi? Thế nào cũng được, nói thẳng, tôi nghe hết!” Tôi không thực sự nhớ mình đã chiến đấu như thế nào khi đó, có vẻ như: cô ấy là một kẻ quái dị lớn, vì vậy chúng tôi phải cẩn thận khi di chuyển!

đó là phản hồi thoáng qua, tại thời điểm này, tôi muốn lặp lại nó. vâng, xuân quy là một hiện tượng rất quan trọng của thơ ca nước ta. có lẽ chính từ thời xuân hương, trải qua các giai đoạn phát triển, mãi đến xuân quy, thơ mới lại một lần nữa chứng kiến ​​một thi sĩ tài hoa, và một tâm hồn đa dạng được phô bày đến mức đáng kể. quá dồi dào.

nhưng xuan quynh không chỉ nổi bật trong thế giới “thơ nữ” (thuật ngữ này rất thông thường, hoàn toàn dựa trên giới tính của tác giả!). đây cũng là một gương mặt thơ tiêu biểu của nền thơ hiện đại Việt Nam. Hơn hai mươi năm qua, thơ xuân quy đã đi vào tâm trí người đọc, trở thành tiếng lòng về những ngọt bùi đắng cay của cuộc đời, tiếng nói của tình mẫu tử, tiếng nói nhẹ nhàng, giản dị, chứa đựng cuộc sống đương đại nhưng cũng mang đậm dấu ấn của tư tưởng, tình cảm của tâm hồn người Việt Nam từ xa xưa. Những thiếu nữ bước vào tuổi thất tình đã ngả nghiêng trong thơ Xuân Quỳnh. Những bà mẹ trẻ không ngại quan sát từng hơi thở, từng bước đi của con, có thể tìm thấy trong thơ xuân quynh một người bạn để sẻ chia tâm tình… với các nhà thơ, được như thế này đã là hạnh phúc rồi. .

nói đến “cội nguồn” của văn xuôi trong lòng dân thơ, phải nói đến sự xuất hiện của một lớp nhà văn mới, mang lại tiếng nói mới cho văn học, những năm sáu mươi. nếu lấy dáng vẻ đó như những năm 1964-65 thì xuân quynh quả thực là “đệ nhất” một chút, giống như một người chị. nhưng cô ấy đã tham gia với chúng tôi như một người bạn đồng hành. ở lớp nhà thơ này, ở giai đoạn tiếp theo, cuộc đời và nghệ thuật của họ tách rời, phân biệt, đan xen, hòa quyện vào nhau. Ở nhiều góc độ, chuyện tình của cặp đôi Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ và sự nghiệp văn chương của cặp đôi này cũng nằm trọn trong trào lưu “văn học trẻ” ấy. Cho đến gần đây, các thành viên của thế hệ này là lực lượng chính của “sản xuất văn học”, nhưng hầu như không ai nghĩ đến ngay cả một bản tóm tắt sơ bộ về họ. Chính sự ra đi đột ngột của Xuân Quyển và Lưu Quang Vũ đã khiến chúng ta nghĩ đến tác phẩm này, chắc chắn sẽ có ích cho văn học và lịch sử, hơn nữa là thái độ tiếp thu của chúng ta đối với thế hệ mới, nó đã đi vào và sẽ đi vào văn học.

về thế hệ này, thời đó người ta thường nói rằng họ không có gì để từ bỏ, không có sự lựa chọn, không có “lối mòn”, tìm đường trong nghệ thuật. cho đến ngày nay, điều đó dường như không phù hợp với thực tế. văn học là một quá trình, cuộc sống cũng là một quá trình. Ở thế hệ nhà văn này, không thể không nói rằng con đường nghệ thuật của anh không gặp trắc trở, anh không trải qua sai lầm, bị lừa dối và tự lừa dối, bị mê hoặc và tự lừa dối, bị mê hoặc, rồi thức tỉnh, tìm ra lối đi cho riêng mình. Mỹ thuật. , đến các điểm đến khác nhau. Những điều này, thời gian sẽ thể hiện rõ ràng, qua từng trường hợp cụ thể.

Ai biết đến xuan quynh có lẽ sẽ nhận ra sự khác biệt trên đôi bàn tay của anh: một đôi bàn tay trông già hơn rất nhiều so với khuôn mặt của anh. một khuôn mặt xinh đẹp trẻ hơn tuổi với đôi mắt sắc sảo, duyên dáng như ý cười che đi mọi ưu tư. khuôn mặt của người phụ nữ đẹp đến mức khó có thể tin rằng cô ấy là nhà thơ. nhưng người phụ nữ xinh đẹp và thơ mộng ấy lại có đôi bàn tay như khuôn mặt! Bản thân xuan quynh đã nhiều lần viết lên tay, ví dụ như những cụm từ này, bằng giọng tâm sự với người yêu của mình:

ngón tay của tôi không dài

vết chai cũ, gân xanh cứng

Tôi chơi bóng chuyền khi còn nhỏ

hái rau dền nấu canh

thực hành may vá, tết ​​tóc cho tôi

sau đó cô ấy lấy tay che mặt và khóc đòi mẹ

bàn tay tiết lộ số phận. một số phận đã từng kém may mắn, dường như luôn phải “đánh đu” với cuộc đời, với hạnh phúc. cũng thật trớ trêu khi những người có số mệnh như vậy lại có nhiều ước muốn. Trong một bài thơ viết năm 1962, Xuân Quỳnh viết rằng thuở nhỏ chỉ mơ đến rằm tháng tám để vui chơi cùng bạn bè dưới trăng thu:

Khi tôi lớn lên, ước mơ của tôi càng cháy bỏng hơn:

ước mơ trở thành nhà thơ ca ngợi cuộc sống,

mang thơ lên ​​du hành vũ trụ, sưởi ấm vầng trăng lạnh, gửi thơ đến những vì sao …

như trái tim tôi không ngừng khao khát

Bạn biết cách bay và sau đó bạn muốn bay cao.

Có vẻ như nguồn gốc của bộ phim truyền hình của mỗi người sáng tạo là như thế này. ít người làm “công việc” này không phải lúc nào cũng cảm thấy trạng thái choáng ngợp của chính mình. như luôn phải vật lộn để đến được một cái đích khó chạm tới. bạn phải chơi với số phận, với cuộc sống, với hạnh phúc. hơn nữa, từ đó sẽ nảy sinh chính năng lượng thi ca và nghệ thuật. tràn ngập khát vọng, có lẽ, đó cũng là trạng thái của thanh xuân.

Trong một tiểu sử văn học viết ngày 29 tháng 8 năm 1982, đáp lại tiêu đề lý do bắt đầu hoạt động văn học, xuân quynh lưu ý hai điểm:

“- vì niềm vui được làm cho văn học có cảm giác như đang sống trong một cuộc sống khác.

– vì thất vọng. khi tôi bắt đầu sự nghiệp của mình, tôi đã bị thúc ép và coi thường, vì vậy tôi quyết định sống. nhưng sống có nghĩa là viết. ”

<3 nhưng đây không phải là chỗ để đổ lỗi cho những người quản lý – cô chủ yếu là tự học, không được đào tạo. hơn nữa, hành trình đó đã vượt qua anh chỉ sau vài năm. và điều quan trọng đối với cô ấy là trở thành một nhà thơ chứ không chỉ là một biên tập viên văn học.

bộ phim của anh ấy ở phía bên kia, nơi mà những định kiến ​​và sự can thiệp từ bên ngoài chỉ có thể làm giảm bớt đau khổ hoặc niềm vui, nhưng về cơ bản không thay đổi bất cứ điều gì. và không phải tôi may mắn hay xui xẻo khi rơi vào bộ phim truyền hình của anh ấy (người không có bộ phim riêng của họ!). điều đáng chú ý là trong khi sống trọn vẹn vở kịch của chính mình, ông đã có thể nói về nó bằng thơ. để người ngoài có thể nhìn thấy, họ có thể kết hợp những trải nghiệm đau khổ, vui sướng và tức giận vào trạng thái cảm xúc của mình. để những người xa lạ có thể mượn những lời từ trái tim cô mà cô đã nói như của chính họ. Đó có phải là điều trở thành một nhà thơ?

thể hiện kịch tính của xuan quynh không hề đơn giản. rất dễ bị cuốn vào những chi tiết tỉ mỉ và rất dễ trở thành một kẻ rình mò vô dụng và không chắc chắn sẽ tiết lộ bất cứ điều gì. cố gắng theo đuổi một lợi thế.

Trong chúng tôi và có lẽ không chỉ chúng tôi, đã không ít lần có những nam thanh nữ tú từ quê lên thành phố. cả hai hát trước những con phố về tình yêu của họ với nông thôn và cuộc sống làng quê, trong khi cố gắng “làm tổ” trong thành phố và thích nghi với cuộc sống thành phố. dù có trở thành thương nhân từ quần áo đến cách cư xử thì sâu thẳm trong tâm hồn, nếp sống, cốt cách làng quê vẫn còn đó. hơn nữa, quá trình thích nghi cũng là quá trình va vấp. sự ngu xuẩn, cả tin và thiếu kiên nhẫn của anh ta thỉnh thoảng bộc lộ ra ngoài những gì xảo quyệt và biến tướng trong thành phố. vấp ngã có thể đau đầu, sứt trán, gãy chân, nhưng quan trọng hơn là nó cứa vào sâu thẳm tâm hồn những dằn vặt và giận dữ, đánh thức những nỗi niềm sâu kín, cất lên những câu hát mới, trong đó bản lĩnh đang phai nhạt. nếu không phải là nỗi nhớ khôn nguôi, thể hiện trong nỗi nhớ về cỏ xanh, rau rừng, hoa dại, bến tàu, đất cát, trong khi thành phố vừa bí ẩn, vừa đáng sợ, đồng thời lại thêm phần hấp dẫn, chào đón. nhưng hãy coi chừng sự ngu ngốc, cả tin, định kiến ​​đơn giản một chiều, thứ mà những người từng bỏ bó rau sau lũy tre xanh khó bỏ. >

có một bộ phim truyền hình tương tự ở xuan quynh không? bộ phim truyền hình được thể hiện bằng tình yêu, lĩnh vực dường như là niềm đam mê quan trọng nhất của cuộc đời anh, và được thể hiện bằng rất nhiều giọng điệu, rất nhiều sắc thái: nồng nàn đến tuyệt vọng, như van xin, như thề, vô tội trong phút thỏa mãn, lo lắng vì hạnh phúc không trọn vẹn, nghi ngờ lòng người phai nhạt lời hứa… bạn có thể trả giá đắt cho sự ảo tưởng về hạnh phúc, nhưng rồi bạn không thể từ bỏ. nếu trong đời không gặp trắc trở tình duyên, anh chưa từng qua đò quá một lần thì khó mà hình dung thơ tình của anh sẽ như thế nào. bởi “chuẩn mực” tình yêu ở nhà thơ khao khát tình yêu dường như vẫn còn rất chân quê, chân chất, gắn liền với sự duy nhất, chung thủy, hạnh phúc hôn nhân gia đình, tổ ấm và cá nhân, đòi hỏi tuyệt đối, dứt khoát không chấp nhận bất cứ sự đắn đo, suy diễn, xảo quyệt nào, từ chối bị chia cắt, vay mượn, thậm chí tạm thời, như thường lệ dang rộng tất cả các cánh và móng vuốt của nó. vuốt để giữ gìn tình yêu khỏi mọi sự xâm phạm từ bên ngoài.

là tiêu chuẩn bạn luôn theo đuổi trái với thực tế đã trải qua. Hóa ra người theo đuổi khái niệm tình yêu duy nhất có tiếng trong giới là kẻ có nhiều mối tình “phức tạp” (nhân tiện luôn là lời nhận xét thú vị từ một người bạn của tôi). : các nhà thơ thường không đứng ngoài đạo đức, bản thân họ thường hướng đến việc tạo dựng một nền luân lý cho mai sau, nhưng nhiều hành vi của họ bị người đương thời coi là vi phạm đạo đức!). Dù sao, đó là vấn đề về ngoại hình. Điều phải nói là, về mặt nội bộ, có “lợi ích” của văn học vì tất cả những điều này: chính vở tuồng đã biến Xuân Quy từ một người đàn ông có nhu cầu hát về tình yêu và cuộc tìm kiếm hạnh phúc của mình. nhà thơ của tình yêu và lớp nhà thơ giàu có nhất trong thế hệ của ông.

Những nhà thơ cùng thế hệ với Xuân Quynh đã nghe rất nhiều lời khuyên: hãy viết về những thứ lớn hơn cái “tôi” của bạn. xuan quynh đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành điều này. và nhờ đó thế giới vạn vật được mở rộng ra rất nhiều trong thơ ông. tuy nhiên, những gì cô ấy viết nhiều nhất, những gì thành công nhất, vẫn là về cuộc sống của chính cô ấy, những câu chuyện của cô ấy, những gì liên quan đến cô ấy. Có lẽ ai viết tiểu sử chi tiết về Xuân Quỳnh sẽ có thể dựa nhiều vào thơ ông. chất tự truyện đậm nét, xử lý hàng loạt bài thơ, tuyển tập thơ, cũng là nét khác biệt rõ rệt với thơ của nhiều người cùng thế hệ. ông gần như trở thành nhân vật văn học của chính thơ mình. cô ấy đam mê cuộc sống, cô ấy đam mê tình yêu, cô ấy đam mê làm vợ, làm mẹ – những điều này, nhân vật kia nói hộ cô ấy. mọi thứ vẫn vậy, nhưng nó đã đến một thế giới khác nhẹ nhàng hơn, có thể dệt nên nhiều màu sắc hơn cho cả đau khổ và hạnh phúc. Vẫn chỉ là tôi và người tôi yêu, nhưng nó như giấc mơ về tôi và về tôi. Đó có phải là “kiếp khác” mà Xuân Quỳnh tìm thấy trong văn chương, là nơi thăng hoa, giải thoát riêng cho kịch của mình? Nói tóm lại, bằng cách sống trọn vẹn màn kịch của chính mình, bằng cách ghi lại những chuyển động của tâm hồn mình trong thơ, cô đã trở thành một nhà thơ được công chúng công nhận. Bạn có thể không chú ý nhiều đến cái gọi là “hằng số của con người” mà các nhà khoa học thường đặt ra, nhưng bạn phải tin rằng không có gì trong cuộc sống của một người là kỳ lạ, tách biệt, xa lánh với cuộc sống của người khác.

tiếp xúc nhiều với xuan quynh, bạn sẽ thấy cô ấy thực sự không thích mọi thứ nghiêm túc, trang trọng. cô ấy sẵn sàng phá vỡ bầu không khí thờ cúng bằng những câu nói đùa vừa dí dỏm, vừa hài hước, vừa nghịch ngợm, hoặc đôi khi khá chua ngoa, nhưng nhìn chung là rất mộc mạc, rất đường phố. đằng sau phong cách không được mọi người ưa thích, có thể cho rằng con người này đang dần hội tụ những đặc điểm tương đồng như trí tuệ dân gian, trí tuệ và cách ứng xử dân gian? Tôi vẫn nghi ngờ rằng con người Xuân Quỳnh thuộc về văn hóa dân gian, truyền thống hơn là văn hóa hiện đại. nếu vậy, đây hẳn là dấu hiệu cho thấy một khía cạnh khác trong bộ phim truyền hình của cô ấy, vì với tôi, dường như hơn bất cứ ai, cô ấy luôn cố gắng trở nên hiện đại, đương đại, cả trong cuộc sống và văn học.

Anh ấy mới học hết lớp 6, đã đi làm và việc tự học của anh ấy vẫn bền bỉ từ đó đến nay. có mặt hầu hết các lớp học văn hóa, chính trị, chuyên môn, ngoại ngữ do hội tổ chức. Những năm gần đây, anh vẫn cố gắng học thêm để trau dồi tiếng Pháp, tập dịch thơ rồi nhờ thầy giúp đỡ, rút ​​kinh nghiệm thay vì xuất bản. và tôi đã đọc nó rất cẩn thận. phải thức khuya để đọc, anh nói. đặc biệt là sách dịch, từ nhiều nền văn học khác nhau. Tôi còn nhớ, khi đọc xong Trăm năm cô đơn, ông còn tự mượn tài liệu phân tích để tìm hiểu tác phẩm của một nền văn hóa khác mà chúng ta vẫn còn xa xôi và chưa biết đến. Dấu vết của quá trình học nghề của Xuân Quỳnh cũng có thể được nhìn thấy trong thơ ông. từ bài mở đầu bài thu liễn mang âm hưởng dân ca trong sáng, đến những bài thơ sau này, ông đã trở nên điêu luyện, thậm chí biết cách phát huy tài năng của mình, tận dụng lối thơ của các nhà thơ cùng thời và các nhà thơ của các nước. lớp trước. và ông đã làm rất nhiều công việc văn học, hơn nữa, cùng với các nhà thơ cùng thời với ông, ông đã tạo ra một loại “văn hóa” mới, một loại trang sức mới. nhưng bản chất của thơ xuân quy, qua mỗi lần biến hóa, lại càng gắn chặt với những gì đã có trong nó ngay từ điểm xuất phát. đó là một giọng thơ dù phong cách thơ đã thay đổi nhiều nhưng vẫn có phần gắn bó với cách nói, cách nghĩ, cách cảm, thậm chí có thể xa xưa của dân tộc Việt Nam, của ngôn ngữ Việt Nam.

Thơ của xuan quynh luôn dễ hiểu đối với quần chúng. trong sáng, nhã nhặn, giản dị: đặc điểm yêu thích của ông, đối với cả thơ và văn xuôi. Không phải tôi không biết về quy luật thay đổi của thời gian đối với thị hiếu nghệ thuật. đã có lúc ông thẳng thắn chế giễu cái mà ông gọi là “lịch âm”, tức là cái cổ hủ, cổ hủ trong thơ văn của một tác giả nào đó. và cô ấy không coi mình là “hiện đại”. không vô ích, tập thơ Chọn bến tàu chiều em đi kết thúc bằng hai thông điệp gửi đến người đọc

“Tôi nghĩ khác những gì tôi nghĩ.

thơ của tôi không phải để bạn làm theo. ”

nhưng dẫu sao, xuan quynh, với tư cách là một con người và một nhà thơ, vẫn gắn bó, thậm chí hướng nhiều hơn đến những chuẩn mực, những lề thói đã có của cuộc sống và nghệ thuật. . trong con người, xuan quynh vẫn tiềm tàng sự giản dị, ngay từ khi còn nhỏ “đã yêu củ mài thì củ ấu cũng tròn”, vì mọi người, mọi vật. xuan quynh không thích hoặc thậm chí đồng ý với một số phát hiện kỳ ​​lạ của một số nhà văn gần đây; điều đó cũng phổ biến. đó cũng là một đặc điểm của nhân cách nghệ sĩ: mọi phản ứng của nhân cách đó đều nhằm bảo vệ thị hiếu nghệ thuật, niềm tin nghệ thuật của anh ta. một nhóm văn nghệ sĩ cùng lứa tuổi chỉ yêu văn chương của nhau, nịnh hót nghệ thuật của nhau, không có xung đột thị hiếu, xét về xu hướng nghệ thuật thì chưa chắc đã là một đội có thể làm nên một nền nghệ thuật thực sự độc đáo và đa dạng.

xuan quynh từng bảo vệ thị hiếu và quan niệm nghệ thuật của mình bằng chính những sáng tác của mình. công chúng nhận ra ở chị một hồn thơ gần gũi, như đã quen nhau từ lâu. Đến lượt mình, các nhà văn mới cũng phải tìm ra và bảo vệ quan niệm nghệ thuật của riêng họ, với các tác phẩm của họ, và họ cũng sẽ tạo ra công chúng của riêng mình.

mười năm trước, xuan quynh đã viết trong một bài thơ:

một ngày nào đó, tóc tôi sẽ trắng như bông

đi giữa dòng người, đi vào giữa tháng năm…

Hôm nay, thật đau đớn, những gì tôi mong đợi đã không xảy ra. những người cùng thời với cô ấy phải bắt đầu nghĩ rằng cô ấy đã già rồi. nhưng những bài hát, những bản tình ca của bà mang đậm hương vị truyền thống, bao gồm những lời ru cay đắng, ngọt ngào, hờn giận, buồn, nông cạn, ngọt ngào của tình mẹ và những tiếng hát cất lên từ trái tim dịu dàng êm ái của cuộc sống thường ngày của những con người sống trong bom đạn. bom. Thời đại của ngày hôm qua và khó khăn như thế nào để xây dựng lại nếu không có niềm vui của ngày hôm nay, những bài hát xuân quynh ấy sẽ không dễ dàng chia lìa. cuộc sống của chúng ta, con người của chúng ta, văn học của chúng ta.

tham khảo:

  • phân tích bài thơ Sóng của Xuân Quynh
  • tình yêu trong sóng vừa hiện đại vừa truyền thống

bài phát biểu về nhà thơ xuân quynh – bài 2

xuan quynh, một cô gái nghèo mồ côi: cô lớn lên giữa thời kỳ đất nước phải đối mặt với muôn vàn khó khăn kinh tế, chiến tranh … nhưng xuan quynh, cô như một cây xương rồng kháng chiến và kỳ diệu trong sa mạc, cô đã kiệt sức để nở những bông hoa quý cho đời.

xuan quynh (1942-1988) là nhà thơ tiêu biểu của thế hệ nhà thơ sinh những năm 40 và “tất nhiên” với những bài thơ trẻ những năm 60. Thế hệ nhà thơ này là hoàn hảo. thuộc thời kỳ “lịch sử dân tộc bước sang trang mới” (cuộc kháng chiến chống Pháp kết thúc thắng lợi). sau lưng họ, thời thuộc địa phong kiến ​​đã lùi vào dĩ vãng. trước mắt họ là một chân trời vô cùng tươi sáng của đất nước đang bắt đầu bước vào thời kỳ phục hưng. họ là “những người đàn ông mới” của thời kỳ phục hưng đó.

Đối với họ, các nhà thơ thời kỳ trước chiến tranh và thời kỳ kháng chiến chống Pháp là những người thầy, người anh, người chị. nhưng có lẽ không ai trong số họ có ý tưởng “bước theo bước chân” của những tổ tiên đáng kính đó. mặt khác, do đầu óc họ còn quá minh mẫn và đầu óc họ mở rộng tương đối toàn diện nên họ không trở thành nhà thơ minh họa. Ngược lại, rất nhiều nhà thơ viết về cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, ra đời giữa bom đạn ác liệt, đầy rung động chân thực, đầy tính nhân văn nhưng rất ít giáo điều.

như “suối ngầm sôi sục”, họ lặng lẽ đổ sức mình vào sự đổi mới thơ ca trong một thời kỳ mới. trên thực tế, không thể phủ nhận sức sáng tạo và cống hiến của các nhà thơ thuộc thế hệ 60 này. những tài năng thơ chân chính đã xuất hiện, nhưng xuân quy không phải là gương mặt duy nhất. đã có những dịch giả thơ tuyệt vời. đã có những tác phẩm thơ xuất sắc. Có thể nói, thế hệ nhà thơ, nhà văn trẻ này là lực lượng sáng tạo lớn của nền văn học Việt Nam trong bốn thập kỷ qua.

một số trong số đó đã từng là nguyên nhân gây “bão” trên diễn đàn văn học, làm tốn không ít giấy mực và tâm sức của giới phê bình văn học. chúng tôi tin rằng tất cả những điều này sẽ được lịch sử văn học đúc kết một cách mỹ mãn trong một tương lai không xa.

Tuy nhiên, thế hệ nhà thơ này cũng phải dò dẫm, cũng mang nhiều yếu kém và cũng từng nếm trải thất bại. thực tế có người chỉ bước những bước đầu tiên rồi chùn bước, lạc lối, lạc lối. tại vì? vì họ không biết khơi ra mối liên hệ giữa bể thơ của mình với nguồn thơ vô tận: đó là số phận chứa đựng vẻ đẹp của con người thời đại, của dân tộc và của nhân loại. một số nhà thơ nhiếp ảnh thường chỉ phù du trên bề mặt cuộc sống chật hẹp, đến một lúc nào đó họ chợt thấy kiệt quệ cả về đề tài lẫn hồn thơ. nhiều người khác không hiểu rằng một bài thơ hay được quyết định bởi tâm hồn của nó. Thiếu cả cái tâm và cái tình, họ rơi vào căn bệnh trọng hình thức, thích tạo cảm giác lạ bằng cách dùng nhiều từ ngữ lạ lùng. một số người không đủ sức sáng tạo, quay lại việc bắt chước thơ cổ, trong đó nhiều nhất là bắt chước thơ Nguyễn binh. thơ lục bát phát triển mạnh ở giai đoạn mới, nhưng nội dung chưa phong phú. tám bài thơ thể hiện sự buồn chán và đau lòng chiếm quá nhiều.

Nhìn chung, có thể thấy một căn bệnh trầm kha của thơ ca thời kỳ này: nhiều bài thơ không được xây dựng trên một hình tượng thơ văn, một dòng ý dày đặc hay một dòng cảm xúc tập trung. thay vào đó, toàn bộ bài thơ chỉ là một bản tường thuật dài của những suy nghĩ tản mạn, đôi khi xoắn xuýt và làm người đọc mệt mỏi, dù kiên nhẫn đến đâu.

Đó là lý do tại sao một yêu cầu cấp thiết đang được đặt ra là “cải tiến chất thơ”, và các nhà thơ trẻ cũng không ngừng trau dồi, tự điều chỉnh để có những bài thơ thực sự có giá trị. thế hệ nhà thơ “xuất bản” thập niên 60 chỉ là bước khởi đầu của “phong trào thơ trẻ”. thời hoàng kim của thơ ca Việt Nam trong thời đại mới vẫn chưa đến.

XEM THÊM:  ảnh chân dung nhà thơ hữu thỉnh

Phải mất hàng chục năm thai nghén, lịch sử và đất nước mới sản sinh ra những con người tài hoa, kiệt xuất như Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ. như lời Nguyễn Công Trứ đã nói, họ là “khí đẹp của non sông chung” (đa thi giang sơn chung thủy). Cuộc hôn nhân của Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ là định mệnh tất yếu của hai tài năng. anh đã có những giây phút thăng hoa trong tình yêu nhưng cũng có những giây phút anh phải đóng vai một kẻ hạnh phúc. Đó có phải là tình yêu mà người sáng tạo, không ai khác có thể tạo ra?

xuan quynh, một cô gái nghèo mồ côi: cô lớn lên giữa thời kỳ đất nước phải đối mặt với muôn vàn khó khăn kinh tế, chiến tranh … nhưng xuan quynh, cô như một cây xương rồng kháng chiến và kỳ diệu trong sa mạc, cô đã kiệt sức để nở những bông hoa quý cho đời.

Giống như hầu hết các nhà thơ đông tây kim cổ, xuân quynh đều viết thơ để miêu tả cuộc sống của chính mình ở tất cả các khía cạnh của nó: ước muốn, tình cảm, suy nghĩ và những “điều” của cuộc đời người phụ nữ. do đó, phần lớn thơ của ông là trữ tình. đất nước, thiên nhiên và thời đại được tái hiện trong thơ ông qua lăng kính trữ tình ấy. Thơ của Xuân Quynh giống như một cuốn nhật ký mở, và không nghi ngờ gì nữa, đó là lý do tại sao thơ của ông được đông đảo người dân: nam, nữ, già, trẻ, thậm chí cả binh lính đón nhận và đánh giá cao. họ bị cuốn hút vào những gì rất “xuân hương hồ điệp” về nàng: một người phụ nữ xinh đẹp, chân chất, nhân hậu, yêu đời, vui tính nhưng cũng rất sắc sảo và “trầm tư”, vẫn nên thơ. bạn thực sự “cực đoan”!

lec mon-top, một nhà văn Nga thế kỷ 19, đã hài hước chia phụ nữ thành hai loại. thứ nhất là những người phụ nữ “dại”, tức là những người phụ nữ “ngây thơ, chỉ có tình cảm nhưng không có trí tuệ”. hai là phụ nữ “trí thức”, tức là phụ nữ khôn ngoan, thông minh nhưng thiếu thốn tình cảm. nhà văn Nga vô cùng thất vọng vì không tìm được người phụ nữ có tình cảm và trí tuệ. Quynh xuân quý giá của chúng ta là hình mẫu của một người phụ nữ trọn vẹn về tình cảm và trí tuệ. và không những thế, bà còn là hình mẫu người phụ nữ đức hạnh, điều mà các nhà văn Nga dường như “không dám” đòi hỏi ở các nữ quý tộc Nga cùng thời.

với bản chất thông minh, với trí tuệ phát triển của mình, xuan quynh đã ứng xử và giải quyết mọi vấn đề phức tạp mà cuộc sống đặt ra. chắc chắn đã định hướng cho sự nghiệp chuyên nghiệp của anh: đó là thơ. quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân mà anh biết là sai lầm. quyết định xây dựng tình yêu và hôn nhân với “đại bàng non” luu quang vũ, mà anh biết chắc rằng nó chứa đựng tình yêu và hạnh phúc đích thực.

hãy xem nó thể hiện phẩm chất trí tuệ của xuan quynh như thế nào:

“Tôi ước nó là vàng

trái tim tôi, bạn biết điều đó

bạn là người coi thường sự giàu có

vì vậy nếu bạn cần, hãy bán nó ngay lập tức ”

(hát một mình)

với những dòng thơ sau, xuan quynh giãi bày nỗi lòng của mình, nhưng là để khẳng định mình trước một người chồng biết mình không phải “gà mờ”:

“bạn trở về với trái tim thực sự của tôi

biết cách khao khát những gì bạn mơ ước

chạm đến nhiều nhận thức

Tôi yêu bạn và tôi biết tôi yêu bạn ”

(hát một mình)

người xưa có câu “nhất cổ chí thiên hạ, lão nhân khuynh thành thiên hạ” (xem một lần thì dựa vào thiên hạ, nhìn lại thiên hạ), để khẳng định sức hút khó cưỡng của người đẹp. chỉ có xuân quynh mới thể hiện được sức mạnh của mình bằng những lời nói sâu lắng, những câu từ như một điệu valse có thể làm mềm lòng người đồng dao!

giàu trí tuệ, cũng như xuân hương hồ điệp ngày xưa, xuan quynh đóng vai trò cố vấn đắc lực, chia sẻ “trí tuệ” với phụ nữ cùng giới, đối đáp và ứng xử với nam giới. :

“những điều chính mà chúng tôi không nói về

nhưng các cô gái chúng tôi nói xấu nhau

các cậu bé đã nghe một số cụm từ.

họ coi thường chúng tôi và khẩu hiệu: ‘các vấn đề của phụ nữ’

Tôi yêu một chàng trai không phải vì tôi

họ yêu tôi vì họ yêu chính họ

được yêu thích hai lần, trưởng thành một bước

Tôi không được yêu vì cảm thấy thấp kém

bởi vì tôi không yêu bản thân mình… ”

(những bài thơ viết cho tôi và những cô gái khác)

xuan quynh nhận thức được bi kịch muôn thuở của cuộc đời: đó là sự ngắn ngủi của kiếp người. dường như anh vẫn hình dung được số phận của mình: có thể là hoa anh thảo tầm xuân chỉ nở và tỏa hương thơm vài tiếng trong bóng tối rồi tàn. vì vậy, cô sống vội vã, cuồng nhiệt, cô sống hết mình với thơ và tình, với niềm vui và gia đình, như thể nỗi sợ hãi mọi điều tốt đẹp sẽ xảy ra nhanh như chớp:

“dành thời gian mỗi phút mỗi giờ

là một người cứng rắn, từng coi rẻ

Tôi biết mùa xuân đã qua

Hôm nay tôi trẻ, ngày mai tôi sẽ già… ”

(đã có một thời gian như vậy)

Ngoài đạo đức cao cả và tình cảm sâu nặng, chính cái tâm trong sáng, lành mạnh chính là ma lực đã nâng đỡ Xuân Quy trong những bước khó khăn, giúp nàng tồn tại và chịu đựng được dù là gian nan nhất của cuộc đời trần thế, làm nên tài năng của nàng. thăng hoa. xuan quynh là người chiến thắng tất cả, vượt qua tất cả để hướng đến hạnh phúc rực rỡ và tuyệt vời của tình yêu và sự nghiệp. anh cũng là người biết giữ gìn và tận hưởng hạnh phúc cuộc sống một cách trọn vẹn nhất. xuan quynh là đỉnh cao của những con người “nhân văn” thời hiện đại.

“bài thơ tình tôi viết cho chính mình

trải qua cay đắng và buồn bã

vẫn yêu

giống như một loại cây quý ở đất cằn mà sinh sôi nảy nở ”

(bài thơ tình tôi đã viết)

Đoạn thơ độc đáo nhất của xuan quynh là thơ về tình yêu. Điều gì làm cho nó trở nên đặc biệt? trước hết là vì xuan quynh có một “yêu tinh” cực kỳ mạnh mẽ, một cô gái có thể “sống chết vì yêu”. một người phụ nữ như xuân sắc, từng được nhà thơ Nguyên du miêu tả:

“Thủy kiều tinh ranh và khôn ngoan

không may là số phận của khuôn mặt,

gửi lại một lá thư

Tôi không muốn ép buộc mình phải tham gia.

sau đó đến các địa điểm giải trí

đứng không vững, ngồi không vững,

hướng dẫn ma, hướng dẫn quỷ

tìm kiếm những nơi để đi cho đến khi kết thúc… ”

(truyện của chị kieu)

xuan quynh không che giấu bản chất thật của mình:

“… nếu tôi có thể yêu ai đó

Tôi yêu anh ấy nhiều hơn anh ấy yêu tôi

Tôi yêu bạn ngay cả khi nó buồn vui lẫn lộn… ”

(những bài thơ viết cho tôi và những cô gái khác)

xuan quynh là người của hành động nên nhất định không chấp nhận lối sống “đói ngồi dưới cây sung”. ngược lại, cô ấy “đang tìm kiếm người tôi yêu”, đồng thời cô ấy vứt bỏ những gì để “thay thế tình yêu”. và khi anh ấy đạt được tình yêu, anh ấy sống bằng tất cả trái tim mình:

“ôi, sóng nhớ bờ

Tôi không thể ngủ vào ban đêm

trái tim tôi nhớ bạn

thức dậy ngay cả trong giấc mơ ”

( wave )

“Khi bạn nói rằng bạn yêu tôi, tim tôi đập rất nhanh

lớn đến mức tôi nghĩ rằng mình có thể nghe thấy nó

tiếng trái tim tôi đập vì bạn

Tôi yêu bạn, tôi yêu bạn điên cuồng… ”

Không giống như những người phụ nữ “sống trong cõi tình mà không biết biên giới của cõi ấy”, xuân quynh là một người phụ nữ không chỉ có khát vọng mà còn có khả năng đi đến tận cùng biên giới và vực sâu của lãnh địa của tình yêu. Chính trong những thái cực đó, những câu thơ tuyệt vời này đã được sinh ra:

“chỉ những con tàu mới có thể hiểu được

biển bao la

chỉ có biển mới biết

con tàu sẽ đi đâu

chúng ta không gặp nhau mỗi ngày

biển đầy nỗi nhớ

những ngày chúng ta không gặp nhau

trái tim của con tàu bị vỡ ”

(tàu và biển)

Điều nổi bật trong thơ Xuân Quynh là nàng không chỉ yêu say đắm mà còn đặt tình yêu lên ngôi của sự tôn thờ tuyệt đối. xuan quynh rất có lý: trên đời này, tình yêu chẳng phải là thứ đáng để ngưỡng mộ sao? Ngoài ra, Xuân Quỳnh với tất cả những phẩm chất có được trong con người mình, đã có được một tình yêu đáng được tôn thờ. Người chồng, trong mắt xuan quynh, luôn như một người tình mà cô yêu say đắm, cô cũng cảm thấy có thể vuột khỏi tay mình:

“Hãy đến thăm tôi và sau đó bạn đi

những ánh mắt quan tâm, những lời chia sẻ yêu thương

khi bạn đến, bạn quay về quá khứ

Bạn thuộc về những người ở phía bên kia cánh cửa. ”

(thời gian trắng)

“Anh ơi, đường còn xa

anh ơi, vẽ mà không cần màu

anh ấy, cả ngàn nỗi lo

anh ơi, bài thơ có gió

nhưng tôi là một người bình thường

Tôi biết bạn đã ở đó! ”

(anh ấy)

Mọi người đều nói thơ của xuan quynh ngày một hay hơn. có một nghịch lý trong thơ ông. nghĩa là bạn càng hạnh phúc bao nhiêu thì bạn càng lo lắng bấy nhiêu. và càng háo hức, lo lắng thì càng say mê, say mê. cũng do tôn thờ tình yêu quá mức mà đôi khi xuân quynh đã dự cảm về hạnh phúc của mình. thơ anh ngày càng ám ảnh và đốt cháy lòng người.

“Tôi lo lắng về chuyến đi của mình

trái tim đập những nhịp không thể tả

tim đập thình thịch vì đói

ngọn lửa nào tỏa sáng trong cô độc… ”

(hát một mình)

thơ tình của ông đã đưa tình yêu đến mức bi kịch: tình yêu trọn vẹn có thể kết thúc theo một cách bất ngờ nào đó, trước khi tuổi già đến:

“đọc thơ tình bạn thấy chia ly

và đột nhiên tôi không thể tự vệ được

tay vẫn lóng ngóng, vầng trán nhô ra như xưa… ”

(những bài thơ viết cho tôi)

“nếu tôi từ bỏ con tàu

biển chỉ có bão

nếu tôi phải rời xa bạn

Tôi chỉ còn một cơn bão nữa thôi “

(tàu và biển)

Tình yêu trong thơ xuân quy thật nồng nàn, sâu lắng và đầy trăn trở, tất cả được thể hiện bằng ngôn ngữ giản dị, trong sáng, gần như vô cảm. đó là thơ đạt đến đỉnh cao nghệ thuật nhưng vẫn dễ hiểu đối với quần chúng, vẫn có khả năng gây ra những xúc cảm khác thường:

“bạn trở về với trái tim thực sự của tôi

đó là máu thịt không ai có được

nó vẫn ngừng đập khi sự sống không còn nữa

nhưng tôi sẽ yêu bạn ngay cả khi tôi đã chết ”

(hát một mình)

và rồi điều bất ngờ nhất đã xảy ra với xuan quynh. bà đột ngột ra đi để lại chúng tôi mãi mãi cùng chồng con trong một tai nạn thương tâm, để lại bao đau thương cho những ai yêu thơ bà, yêu tuồng quang vũ.

Nhưng chính cái kết đó đã làm cho tình yêu mà nàng tôn thờ trở thành bất tử, khiến cho thơ của xuân quy và xuân quy như đẹp hơn trong ánh sáng huyền ảo của huyền thoại.

Bài thơ cuối cùng của luu quang vu dành cho cô được viết trong một cuốn sách bài tập với dày đặc hồ sơ công việc. bài thơ có tiêu đề rất giản dị: “thư viết cho quynh trên máy bay”. các bạn đã gửi vào đây biết bao tình cảm, sự đồng cảm, yêu thương, lòng biết ơn sâu sắc và những lời “thổ lộ” chân thành:

“Đó là bởi vì tôi đã yêu bạn trong mười lăm năm

Trái tim của bạn có mệt mỏi không?

cô gái bướng bỉnh

cô gái hay cười trong quá khứ

mẹ của các con tôi

một tháng trong bệnh viện.

giường trắng, tường trắng

chỉ người ngủ không yên giấc

yêu trái tim nhiều vất vả và lo lắng của bạn

trái tim phải lòng một chàng trai thích phiêu lưu

luôn mắc nợ những chuyến du lịch, những giấc mơ điên rồ, những chú lạc đà không bướu không có thật

Tôi vẫn là đứa trẻ ngây thơ của tôi

người chồng tồi của tôi

15 mùa hè chói chang, 15 mùa đông dài

thân mến

Có đoạn nào buồn vì bạn không?

đừng buồn, đừng lo lắng

bạn sẽ cải thiện

bạn phải cải thiện

vì chúng ta vẫn còn nhiều km để đi

nhiều việc phải làm, nhiều biển để du lịch

sự nhộn nhịp của mùa hè bên dưới

tiếng ve trong khu vườn đầy nắng

và phía sau con đập lớn của sông đỏ

đỏ như một trái tim tan vỡ

từ xa, tôi nhanh chóng trở lại với bạn

máy bay bay dọc sông đỏ

Hà Nội sau những đám mây

bạn đang tìm gì: ở đâu, ở giữa chấm màu xanh lam

Có phòng bệnh viện nơi bạn sống không?

trái tim tôi ở trong lồng ngực của bạn

vui lòng chăm sóc cho tôi

mơ những giấc mơ đẹp vào ban đêm

một ngày bình lặng như thể bạn luôn ở bên cạnh tôi

chúng ta mới bắt đầu những ngày tươi đẹp nhất của mình

tác phẩm hay, bài thơ hay hơn

cho bạn, tôi vẫn chưa viết cho bạn

rèm nhung đỏ

vừa mới bắt đầu tải lên

những ngọn nến lung linh quanh bục giảng

tất cả những đau khổ của tình yêu trong một bài hát

hãy giữ gìn sức khỏe cho tôi

trái tim mùa hè, ngôi nhà bảo vệ bạn… ”

với anh ấy là bài thơ “và bạn tồn tại”:

“giữa đường người mênh mông, thành phố rộng, hồ xa, chiều gió thổi nhanh, cây cối trong vườn đổ nhanh khi tàu hết chỗ, tôi nhớ chuyến đi dài, chỉ một mình người anh ở bên em khi em đi xa, nhiều khi anh thao thức khi em đau khổ, chỉ có anh đến, em an yên bên ngọn lửa ấm tình yêu, anh chỉ hạnh phúc khi em vô tư, em lạc lõng, anh mang em trở về khi em cằn cỗi, em mệt mỏi Em sớm mai là tuổi thanh xuân khi những điều giả dối vây lấy bàn tay đó che chở em và vẫn biết ơn anh em đến với anh từ cát và gió bông cúc vàng nhỏ em trở thành người có ích nhờ có anh em biết đời anh vững vàng dũng cảm như người làm vườn, như người dệt vải, đời thường thành ngày có anh, em biết tình yêu không vô hạn như tia nắng, ta sẽ không sống mãi như bài thơ. , không ai đọc lại vào ngày mai sẽ có con người ta có gì đổi thay, năm tháng rồi cũng sẽ trôi qua trong thế giới mong manh với bao đổi thay “anh yêu em và em tồn tại” bờ vai thân thương, ấm áp và dịu dàng, người làm bếp chiều, người dậy lúc bình minh. Em ở đó, cuộc sống không còn đáng sợ Em ở đó, bàn tay tin tưởng, bàn tay luôn đỏ hoe vì rửa sạch bao ngày Đôi mắt buồn của một miền quê nhiều mưa, ánh đèn mờ rụt rè bên khung cửa sổ em. quen quá rồi, nói tên em vẫn ngạc nhiên, môi em vẫn lạ.

xuan quynh là một người mà họ rất yêu và yêu mãnh liệt. trong đó, một người luôn khao khát tình yêu thì cách thể hiện tình yêu cũng có sự mãnh liệt riêng. thương con (chùm thơ xuân ba con nhỏ), thương chồng (hát ru cho chồng những đêm mất ngủ …). Vốn dĩ, một người sinh ra đã cô đơn, lẻ loi và thiếu đi một phần tình yêu thương của người thân nay dường như ít nhiều cũng muốn bù đắp, mong muốn người thân luôn được yêu thương. cô mang mặc cảm mồ côi. do đó, có thể thấy rằng: cuộc đời và thơ xuân của cụ là một sự cố gắng vượt qua nỗi cô đơn định mệnh ấy. Chính vì vậy mà cô luôn yêu và sống trong hồn thơ này một nỗi khát khao khôn nguôi: khát khao được gắn bó, che chở. tất nhiên ở con người có bản chất nhân hậu, đó là tính song phương: gắn bó với cuộc đời và gắn bó với cuộc đời, được mọi người che chở, bảo vệ. đó là nội dung quan trọng của hạnh phúc theo quan niệm của xuan quynh. và cuộc đời anh là một hành trình tìm kiếm hạnh phúc. bạn phải trở thành nhà thơ của tình yêu, bạn phải chờ đợi tình yêu, điều đó dường như không thể tránh khỏi. vì tình yêu vừa là cứu tinh, vừa là cứu tinh vừa là cứu cánh của thi nhân. anh gửi tình vào thơ như một nỗi niềm, một tâm sự sâu kín. chúng là những vần thơ giản dị và chân thật, đôi khi chỉ bằng một câu hỏi tưởng chừng như hờ hững lại mở ra một thế giới tình yêu đầy thăng trầm. Trước xuân quy, chưa có người phụ nữ nào làm thơ với những lời lẽ thiết tha, thiết tha, da diết đến thế. tình yêu trong thơ anh thật đẹp và trong sáng. dù có khó khăn trở ngại vẫn luôn trọn vẹn, đi đến cái kết có hậu như con sóng nhỏ cập bến bờ bên kia. tình yêu với xuân quy, đầu tiên, cao cả nhất và sâu đậm nhất không thể là gì khác ngoài “sợi dây gắn kết giữa hai người xa lạ”, “với tình yêu không thể tách rời, thì anh là máu thịt của em, rồi nếu cắt đi thì anh sẽ đau gấp ngàn lần. ” anh đã trải nghiệm cái thiên nhiên bằng xương bằng thịt ấy bằng cả sóng và bờ biển, đồi đá ong và cây bạch đàn, lối đi và đôi chân, đường sắt và con tàu, tình yêu và thơ ca … nhưng trên hết là tàu và biển. Vì vậy, thiêng liêng hơn cả sự thủy chung, son sắc, tình yêu với mộc qua là mong muốn được gắn bó với con người và thế giới này.

Tuy không sinh ra và lớn lên ở vùng biển, nhưng cảm xúc của anh Xuân về “biển”, về “sóng”, về “con tàu” đều thấm đẫm triết lý nhân sinh của người dân biển, xen lẫn kho lưu trữ. lần. Thơ trữ tình của xuan quynh kết hợp niềm đam mê của cảm xúc tuổi trẻ, đồng thời là nỗi lo lắng, hạnh phúc của những người từng trải, mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thành, lãng mạn và sức hút rực lửa. yêu đời, yêu người.

xuan quynh từng nói: “Bởi vì tôi thích, tôi làm văn học và cảm thấy như mình đã sống một cuộc đời khác. khi bắt đầu sự nghiệp, tôi bị xô đẩy và khinh bỉ, nên tôi quyết định sống và sống, tức là viết. Tôi có thể nói niềm vui và nỗi buồn của riêng tôi, tôi cảm nhận được một niềm vui mà không nhiều người có được! như những người khác không yêu, nhưng tôi được yêu. như những người khác chỉ biết im lặng, nhưng họ biết nói và có thể nói thành tiếng. ”

xuan quynh là một tài năng thơ có giọng hát và khuôn mặt riêng. Trong cuộc sống đời thường, Xuân Quỳnh biết trân trọng hiện tại, biết tận hưởng hạnh phúc, say mê sống hết mình. xem nó được thể hiện như thế nào trong bài thơ “sóng”:

bạo lực và mềm mại. ồn ào và lặng lẽ, dòng sông không thể hiểu được sóng của chính nó.

<3

trước khi sóng vỗ, tôi nghĩ đến bạn, tôi nghĩ đến đại dương bao la ở đâu?

– sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu? Tôi thậm chí không biết chúng tôi yêu nhau từ khi nào

sóng dưới sâu sóng trong sóng nước nhớ bờ ngày đêm không ngủ được, lòng anh nhớ em trong mơ anh vẫn thao thức

cho dù có bao xa về phía bắc, bất cứ nơi nào về phía nam, tôi luôn nghĩ về bạn: một hướng.

ngoài kia, trong đại dương hàng trăm nghìn con sóng, con sóng không đến được bến bờ dù có nhiều chướng ngại vật

Đời người dù dài, năm tháng trôi đi như biển, dù rộng mây vẫn bay

Làm sao bạn có thể vỡ tan thành trăm con sóng nhỏ giữa biển lớn tình yêu? để nó vỡ ra hàng nghìn năm.

Bài thơ nói lên tâm trạng, về tình yêu mãnh liệt của người con gái khi yêu. đến với bài thơ có nhạc, bài thơ là âm điệu của một trái tim rung động trước sóng, rung động theo nhịp sóng biển, bâng khuâng đến xao xuyến, khao khát chết đi sống lại. có hình ảnh sóng được vẽ nên bởi giai điệu, tiết tấu dồn dập, bồng bềnh, bất tận như hơi thở xuyên suốt cả bài hát.

Giọng điệu trữ tình của bài thơ được gợi lên từ hình ảnh sóng biển. cả bài thơ là một làn sóng cảm xúc trong lòng người con gái đang yêu khi đứng trước biển nhìn sóng vỗ miên man. sóng là một hình ảnh ẩn dụ, nó là hiện thân của cái tôi trữ tình của người ca sĩ, có lúc hoà vào, có khi là phân thân của “em”, người con gái đang yêu say đắm. sóng đã gợi lên một hồn thơ phong phú, hồn nhiên và đầy sức sống.

thật tự nhiên và thơ mộng. sóng luôn hướng vào bờ. Em là con sóng nhỏ luôn hướng về anh. tình yêu của người con gái như một quy luật của cuộc sống mãi mãi không thay đổi. và tình yêu đó sẽ tồn tại mãi mãi, trở thành bất biến nhưng được khao khát mãnh liệt.

“mãnh liệt và mềm mại

ồn ào và yên tĩnh ”

đó là bản chất của sóng. Hay là tâm trạng của sóng? đôi khi mềm mại, đôi khi bạo lực, đôi khi lớn tiếng, đôi khi im lặng. sóng có tất cả các cung bậc của tâm trạng và cảm xúc. sóng vỗ bờ yêu thương:

“dòng sông không hiểu tôi

sóng chạm vào hồ bơi ”

Hóa ra chỉ cần tìm được bể sóng mới có thể thực sự là mình, hiểu được chính mình. và quan trọng nhất là nói lời chào, nhận lời yêu thương. ở đây sóng và bờ biển đã trở thành một cặp hình ảnh song hành với nhau. có sóng thì mới có bờ, còn bờ thì chắc chắn sẽ có sóng. cái này không tồn tại nếu cái kia không tồn tại. chính vì vậy nó được coi là hình ảnh tiêu biểu của sự gắn kết. bạn và tôi như sóng vỗ bờ bên kia! Và nếu tôi không hiểu chính mình, tôi sẽ tìm thấy bạn. tất nhiên là…

Cả bài thơ là một tình yêu vô bờ bến. yêu sóng và tận hưởng tình yêu. Như một thi sĩ, Xuân Quỳnh chân thành yêu hết mình. tình yêu không bao giờ thay đổi. trước và sau như nhau. tình yêu là vĩnh cửu, bất biến với thời gian. dù sóng ở đâu, dưới sâu, dưới nước, sóng vẫn nhớ bờ, khao khát, cháy bỏng. đến nỗi các nhà thơ phải trung thực:

“Tôi không thể ngủ ngày hay đêm

trái tim tôi nhớ bạn

thức dậy ngay cả trong giấc mơ ”

Có tình yêu nào mạnh mẽ hơn thế không? đam mê hơn thế? Trong mơ con người ta không thể kiểm soát được bản thân, tuy nhiên anh vẫn nghĩ đến em, như một nhu cầu tất yếu. tiềm thức của anh luôn tìm kiếm em như người đi giữa biển đêm tìm ngọn hải đăng để định hướng cho mình. “thức” có nghĩa là cả trong mơ và khi thức, bạn luôn giống nhau. thực tế, bạn là bến bờ, bến tàu, là đích đến. sóng xa vẫn có thể tìm đến bến bờ, chỉ cần bạn và tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn để đoàn kết, chung sống hạnh phúc trọn vẹn như một cặp vợ chồng:

“ngoài đại dương

hàng trăm nghìn wave

mọi người đều đến bờ

bất chấp nhiều trở ngại ”

cuối cùng, sóng đã nói hộ cho nhà thơ khát vọng được sống trọn vẹn trong tình yêu. tình yêu đôi lứa đẹp đẽ, say đắm như trăm ngàn con sóng nhỏ giữa đại dương bao la, muôn hình muôn vẻ hòa cùng biển lớn nghĩa tình:

XEM THÊM:  Nhà thơ huy cận nói về anh hùng nào

“cách làm tan chảy nó

trong một trăm con sóng nhỏ

trong đại dương tình yêu

hàng ngàn năm để chiến thắng ”

toàn bộ bài thơ, nếu đề cập đến tiêu đề, tác giả đã nói đến từ “ola” mười một lần. sóng vỗ rì rào như tâm trạng xôn xao. sóng như tâm trạng của người con gái, tâm trạng của một người nhiều tình yêu, luôn khao khát và lo lắng. hạnh phúc nhưng không bình yên. sóng vỗ giữa đại dương bao la cũng chính là sóng trong trái tim người con gái.

hình như xuan quynh chẳng phải lo tìm hạnh phúc, chẳng mất công lựa chọn hình ảnh, lướt qua ngôn ngữ, nhà thơ đã từng nói: “không lo tìm được tiếng. , cảm xúc sẽ tự lựa chọn ngôn ngữ của mình “. Mặc dù các thể loại văn học có xu hướng tìm kiếm sự đổi mới nhưng xuan quynh có một quan điểm rất đơn giản:” cái hay thì luôn mới “. xuan quynh không có ý định trau chuốt nghệ thuật thơ của mình. thơ một cách hồn nhiên nhưng trôi chảy về cảm xúc, và cô trong sáng trong cách diễn đạt đã tạo nên một nét độc đáo trong thơ xuân quy. để nhận ra. Giọng điệu ở đây không phải là cách nói mà là cảm nhận, là giọng điệu của tâm hồn. Một giọng điệu không cách điệu, gượng ép mà luôn tự nhiên, phóng khoáng. tạo nên một mạch thơ mượt mà, thấm đẫm từ trái tim của độc giả, đặc biệt là những người đã và đang yêu.

xuan quynh đã để lại cho người đọc nhiều bài thơ có giá trị như bài thơ “sóng”. Nó là một phần hành trang của các bạn trẻ từ xưa đến nay. cuộc sống có lẽ là quá ngắn đối với một người tài năng như bạn. để hôm nay có những vần thơ buồn:

“những năm đẹp nhất để sống

Tôi đã trải qua nó

sống hết mình

yêu bằng cả trái tim để yêu

không còn hối tiếc.

hoa cúc vàng trong buổi chiều

sóng ở bên trong sóng

những đám mây trắng tiếp tục bay

bị che khuất bởi bầu trời cao

ai biết được mùa thu này

căn phòng nhỏ vẫn ở đây

câu thơ chưa hoàn thành

nước mắt giàn giụa

đó chỉ là nỗi nhớ

lẫn trong cỏ

trở lại với cát bụi

rời khỏi thế giới này

tất cả niềm vui và nỗi buồn trên thế giới

sóng đã chạm đến bể bơi

tình yêu không ngừng yêu

trái tim tiếp tục đau đớn

tình yêu vẫn còn đau

với tình yêu vĩnh cửu

những giọt nước mắt lặng lẽ rơi

phải lòng những người tài năng

chỉ cần đừng hối tiếc về điều đó

ai biết… tốt hơn là sống già. ”

(“về một nhà thơ chết trẻ” – ha phuong)

bài phát biểu về nhà thơ xuân quynh – bài 3

xuan quynh là một hiện tượng rất quan trọng của thơ ca nước ta. Có lẽ chính từ thời xuân hương, trải qua các giai đoạn phát triển, mãi đến xuân quy, thơ mới được phát hiện lại bởi một nữ thi sĩ mà tài năng và tâm hồn đa dạng, phong phú như thế này. .

nhưng xuan quynh không chỉ nổi bật trong giới “thơ nữ” (từ này rất thông thường) mà còn là gương mặt nhà thơ tiêu biểu của nền thơ Việt Nam hiện đại. Hơn hai mươi năm qua, thơ xuân quy đã đi vào tâm trí người đọc, trở thành tiếng nói của trái tim về những ngọt bùi đắng cay của cuộc đời, tiếng nói của tình mẫu tử, tiếng nói nhẹ nhàng, giản dị và bao dung của cuộc sống đương đại, mà còn in đậm tư tưởng, tình cảm của tâm hồn người Việt Nam từ xa xưa. thiếu nữ bước vào tuổi yêu đương đã hóa nàng thơ xuân thì. Những bà mẹ trẻ ngại ngần, dõi theo từng nhịp thở, từng bước đi của con mình cũng có thể tìm thấy ở xuân quynh một người bạn để sẻ chia tâm tình … với nhà thơ, được như thế này đã là một điều hạnh phúc.

Nói đến “cội nguồn” của xuân quy trong dân thơ, phải nói đến sự xuất hiện đông đúc, sầm uất của một lớp nhà văn mới, những người đã mang lại tiếng nói mới cho văn học, những năm sáu mươi. nếu cái mốc của sự xuất hiện đó là những năm 64-65 thì thực chất xuan quynh cũng hơi “đầu tiên”, chẳng khác gì chị em. nhưng cô ấy đã tham gia với chúng tôi như một người bạn đồng hành. ở lớp nhà thơ này, ở giai đoạn tiếp theo, cuộc đời và nghệ thuật của họ đồng thời tách rời, phân biệt và hòa quyện vào nhau. Xét trên nhiều khía cạnh, chính chuyện tình yêu đương xuân sắc và sự nghiệp văn chương của cặp đôi này đã là đầu tàu “sản xuất” văn học, mà hiếm ai nghĩ ra dù sơ lược về họ. . chính sự ra đi đột ngột của xuân quy và nguyệt quang vu đã khiến chúng tôi nghĩ đến tác phẩm ấy, hơn nữa là thái độ hoan nghênh của chúng tôi đối với những thế hệ mới đã và sẽ đi vào văn học.

về thế hệ này, lúc đó người ta thường nói rằng họ không có gì để từ bỏ, lựa chọn không “nhận đường” để tìm con đường cho mình trong nghệ thuật. cho đến ngày nay điều đó dường như không phù hợp với thực tế. văn học là một quá trình, cuộc sống cũng là một quá trình. Ở thế hệ nhà văn này, không thể không nói rằng con đường nghệ thuật của họ không gặp trắc trở, họ không trải qua những sai lầm, bị lừa dối và tự lừa dối, bị cuốn hút và tự lừa dối, bị cuốn hút và rồi giác ngộ, tìm ra con đường cho riêng mình. Mỹ thuật. cho các mục đích khác nhau, theo những cách khác nhau. Những điều này, thời gian sẽ thể hiện rõ ràng, qua từng trường hợp cụ thể.

Ai biết đến xuan quynh có lẽ sẽ nhận ra sự khác biệt trên đôi bàn tay của anh: một đôi bàn tay trông già hơn rất nhiều so với khuôn mặt của anh. một khuôn mặt xinh đẹp trẻ hơn tuổi với đôi mắt sắc sảo, duyên dáng như ý cười che đi mọi ưu tư. khuôn mặt của người phụ nữ đẹp và thơ mộng ấy có đôi bàn tay giống như khuôn mặt của cô ấy! Bản thân xuan quynh cũng đã nhiều lần viết lên tay, ví dụ như những câu này bằng giọng nói của cô ấy dành cho người yêu của mình:

ngón tay của tôi không mỏng

vết chai cũ, gân xanh cứng

Tôi chơi bóng chuyền khi còn nhỏ

hái rau dền nấu canh

thực hành may vá, tết ​​tóc cho tôi

sau đó cô ấy lấy tay che mặt và khóc đòi mẹ

bàn tay tiết lộ số phận. một số phận đã từng kém may mắn, dường như luôn phải “đánh đu” với cuộc đời, với hạnh phúc. cũng thật trớ trêu khi những người có số mệnh như vậy lại có nhiều ước muốn. Trong một bài thơ viết năm 1962, Xuân Quỳnh viết rằng thuở nhỏ chỉ mơ đến rằm tháng tám để vui đùa cùng bạn bè dưới trăng thu. “Khi lớn lên, hãy có một ước mơ cháy bỏng” ước mơ “trở thành nhà thơ ca ngợi cuộc sống”, gửi thơ bằng những chuyến du hành vũ trụ, sưởi ấm vầng trăng lạnh, đưa thơ lên ​​những vì sao… “như trái tim tôi”. không ngừng ước ao – biết bay, chúng ta muốn bay cao. ”

Có vẻ như nguồn gốc của bộ phim truyền hình của mỗi người sáng tạo là như thế này. ít người làm “công việc” này mà không phải lúc nào cũng cảm thấy quá tải. như luôn phải vật lộn để đến được một cái đích khó chạm tới. bạn phải chơi với số phận, với cuộc sống, với hạnh phúc. có lẽ đó là năng lượng của thơ ca và nghệ thuật bắt nguồn từ đó.

Ngập tràn khát vọng, có lẽ, đó cũng là trạng thái của thanh xuân.

Trong một cuốn tiểu sử văn học viết ngày 29 tháng 8 năm 1982, đáp lại nhan đề: lý do bắt đầu hoạt động văn học, xuân quynh lưu ý hai điểm: “vì thích thú. làm cho văn chương cảm thấy như sống một cuộc đời khác. Do bức xúc.” khi tôi bắt đầu sự nghiệp của mình, tôi đã bị xô đẩy và coi thường, vì vậy tôi quyết định sống. Nhưng sống có nghĩa là viết. ”

Giá như trong đời, người phụ nữ ấy không gặp trắc trở trong tình duyên và chưa từng qua đò quá một lần thì khó mà hình dung những bài thơ tình của cô ấy sẽ như thế nào. bởi “chuẩn mực” của tình yêu trong khát vọng yêu của nhà thơ dường như vẫn còn rất chân quê, chân chất, gắn liền với sự dung dị, chung thủy, quê hương, tổ ấm và hạnh phúc hôn nhân của con người, đòi hỏi tuyệt đối, dứt khoát không chấp nhận bất cứ sự đắn đo, suy diễn nào, tinh ranh, không chịu chia rẽ, vay mượn dù chỉ trong một khoảng thời gian tạm thời, dang rộng đôi cánh và móng vuốt của mình để giữ gìn tình yêu trước mọi sự xâm lăng từ bên ngoài. chính tiêu chuẩn đó thường được so sánh với thực tế đã trải qua. Hóa ra người theo đuổi khái niệm tình yêu duy nhất có tiếng trong giới là kẻ có nhiều mối tình “phức tạp” (nhân tiện luôn là lời nhận xét thú vị từ một người bạn của tôi). : nhà thơ thường không xa rời đạo đức, bản thân họ thường hướng tới việc tạo dựng một nền luân lý cho mai sau, nhưng lại thường bị người đương thời coi là vô đạo đức!). Dù sao, đó là vấn đề về ngoại hình. Điều cần phải nói là nội tại đó là “lợi ích” của văn học vì tất cả những điều này là vở tuồng đã biến Xuân Quynh từ một người có nhu cầu hát về tình yêu và mưu cầu hạnh phúc của mình thành một nhà thơ viết về tình yêu. . trong số những người giàu nhất trong thế hệ của anh ấy.

những nhà thơ cùng thế hệ với xuân quynh đã nghe rất nhiều lời khuyên: hãy viết về những thứ lớn hơn cái “tôi” của bạn. xuan quynh đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành điều này. và nhờ đó thế giới vạn vật được mở rộng ra rất nhiều trong thơ ông. tuy nhiên, những gì cô ấy viết nhiều nhất, những gì thành công nhất, vẫn là về cuộc sống của chính cô ấy, những câu chuyện của cô ấy, những gì liên quan đến cô ấy. có lẽ ai đó viết tiểu sử chi tiết về xuân quynh có thể khá tin tưởng vào thơ ông. chất tự truyện mang đậm tính tự truyện, anh quản lý hàng loạt bài thơ, tuyển tập thơ và cũng là điểm khác biệt rõ ràng so với thơ của nhiều người cùng thế hệ. ông gần như trở thành nhân vật văn học của chính thơ mình. cô ấy say mê cuộc sống, cô ấy đam mê tình yêu, cô ấy đam mê làm vợ và làm mẹ: đó là những điều mà nhân vật kia nói giúp. mọi thứ vẫn vậy, nhưng nó đã sang một thế giới khác, nhẹ nhàng hơn, có thể dệt nên nhiều màu sắc hơn cho cả đau khổ và hạnh phúc. Nó vẫn chỉ có tôi và người yêu của tôi, nhưng đó là giấc mơ của tôi về tôi và tôi. Đó có phải là “cuộc sống khác” mà Xuân Quỳnh tìm thấy trong văn học, nơi mà kịch của anh thăng hoa và độc đáo? Tóm lại, bằng cách sống kịch của chính mình, bằng cách ghi lại những chuyển động của tâm hồn mình trong thơ, cô đã trở thành một nhà thơ được công chúng công nhận. bạn có thể không chú ý nhiều đến cái gọi là “hằng số của con người” mà các nhà khoa học thường nhắc đến, nhưng bạn phải tin rằng không có gì trong cuộc sống của một người quá khác biệt, xa lạ với cuộc sống của những người khác.

tiếp xúc nhiều với xuan quynh, bạn sẽ thấy cô ấy thực sự không thích mọi thứ nghiêm túc, trang trọng. cô ấy sẵn sàng phá vỡ bầu không khí thờ cúng bằng những câu nói đùa vừa dí dỏm, vừa hài hước, vừa nghịch ngợm, hoặc đôi khi khá chua ngoa, nhưng nhìn chung là rất mộc mạc, rất đường phố. đằng sau phong cách không được mọi người ưa thích, có thể cho rằng con người này đang dần hội tụ những đặc điểm tương đồng như trí tuệ dân gian, trí tuệ và cách ứng xử dân gian? Tôi vẫn nghi ngờ rằng con người Xuân Quỳnh thuộc về văn hóa dân gian, truyền thống hơn là văn hóa hiện đại. nếu vậy, đây hẳn là dấu hiệu cho thấy một khía cạnh khác trong bộ phim truyền hình của cô ấy, vì với tôi, dường như hơn bất cứ ai, cô ấy luôn cố gắng trở nên hiện đại, đương đại, cả trong cuộc sống và văn học.

Anh ấy mới học hết lớp 6, đã đi làm và việc tự học của anh ấy vẫn bền bỉ từ đó đến nay. đã có mặt tại hầu hết các sự kiện văn hóa, chính trị, chuyên môn, ngoại ngữ do hiệp hội tổ chức. Những năm gần đây, anh vẫn cố gắng học thêm để trau dồi tiếng Pháp, tập dịch thơ rồi nhờ thầy giúp đỡ, rút ​​kinh nghiệm thay vì xuất bản. và tôi đã đọc nó rất cẩn thận. phải thức khuya để đọc, anh nói. đặc biệt là sách dịch, từ nhiều nền văn học khác nhau. Tôi còn nhớ, khi đọc xong Trăm năm cô đơn, ông còn mượn tài liệu phân tích để tìm hiểu tác phẩm của một nền văn hóa khác mà chúng ta vẫn còn xa vời và chưa biết đến. Dấu vết của quá trình học nghề của Xuân Quỳnh cũng có thể được nhìn thấy trong thơ ông. từ bài mở đầu tuyển tập vẹt với những bài phổ nhạc rõ ràng, đến những tập thơ sau này, ông đã trở nên điêu luyện, thậm chí ông còn biết tận dụng tài nghệ của mình, tận dụng những lối thơ của các thi nhân cùng thời và của các nhà thơ lớp trước. và bà đã làm rất nhiều công việc văn học, hơn nữa, cùng với các nhà thơ cùng thời, bà đã tạo ra một loại “văn hóa” mới, một loại trang sức mới. nhưng bản chất của thơ xuân quy, qua mỗi lần biến hóa, lại càng gắn chặt với những gì đã có trong nó ngay từ điểm xuất phát. đó là một giọng thơ thích thể hiện, tự sự, mềm mại, tự sự, ví von, một giọng thơ tuy đã thay đổi nhiều về lối thơ nhưng vẫn có phần lưu luyến về hình thức, về cách nghĩ. , con đường giao cảm, thường có thể là của người xưa của người Việt, của tiếng Việt. Thơ của xuan quynh luôn dễ hiểu đối với quần chúng. trong sáng, lịch sự, giản dị – đó là những đặc điểm yêu thích của ông, đối với cả thơ và văn xuôi. Không phải là tôi không biết về các màu khác. không chỉ là không biết đến quy luật thay đổi của thời gian đối với thị hiếu nghệ thuật. đã có lúc anh thẳng thắn giễu cợt cái mà anh gọi là “lịch âm”, nhất là thơ vọng cổ, cổ hủ của một tác giả nào đó. và cô ấy không coi mình là “hiện đại”. Không ngạc nhiên khi tập thơ về ga xe lửa chiều em đi kết thúc với hai thông điệp cho người đọc: hãy nghĩ khác đi, thơ tôi không phải để bạn làm theo. nhưng dẫu sao, xuân quynh, với tư cách là một con người và một nhà thơ, vẫn gắn bó, vẫn hướng nhiều hơn đến những chuẩn mực, những lề thói đã có của cuộc sống và nghệ thuật. ở con người, xuân quy vẫn tiềm tàng sự giản dị, ngay cả những đứa con “đã yêu cội rễ mà tròn”, vì mọi người, mọi vật. xuan quynh không thích hoặc thậm chí không đồng ý với một số phát hiện lạ trong một số bài viết gần đây; điều đó cũng phổ biến. đây cũng là một đặc điểm của nhân cách nghệ sĩ: mọi phản ứng của nhân cách đó đều nhằm bảo vệ thị hiếu nghệ thuật, niềm tin nghệ thuật của anh ta. Một nhóm nghệ sĩ cùng lứa tuổi chỉ yêu văn chương của nhau, ưa thích nghệ thuật của nhau, không có xung đột thị hiếu và không có khuynh hướng nghệ thuật, không nhất thiết phải là một nhóm có thể làm cho nền nghệ thuật thực sự đa sắc và đa dạng.

xuan quynh từng bảo vệ thị hiếu và quan niệm nghệ thuật của mình bằng chính những sáng tác của mình. công chúng nhận ra ở chị một hồn thơ gần gũi, như đã quen nhau từ lâu. Về phần mình, các nhà văn mới cũng phải tìm ra và bảo vệ quan niệm nghệ thuật của riêng mình, bằng sự sáng tạo của mình, và họ cũng sẽ tạo ra công chúng của riêng mình.

bài phát biểu về nhà thơ xuân quy – bài 4

trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Xuân Quynh đã đi trọn con đường thơ ca lớn lao, thơ văn của anh đã đi vào lòng người đọc nhiều thế hệ và sẽ đồng hành cùng các thế hệ mai sau.

p>

Trong văn học Việt Nam, Xuân Quỳnh được coi là một trong những nhà thơ tình hàng đầu của thời kỳ hiện đại. Từ ngày đầu bước chân vào Phố thơ cho đến những ngày cuối đời, trái tim Xuân Quỳnh luôn trĩu nặng những ước vọng yêu thương vô bờ bến.

xuan quynh là một nhà thơ bẩm sinh, một nhà thơ vươn lên từ số phận, từ một tình yêu không cạn.

trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Xuân Quynh đã đi trọn vẹn con đường thơ ca vĩ đại. con đường đi từ trái tim và ở giữa lòng người. Thơ xuân quynh đã đi vào lòng người đọc nhiều thế hệ và sẽ song hành cùng các thế hệ mai sau.

xuan quynh tên thật là nguyễn thị xuân quynh, sinh ngày 6 tháng 10 năm 1942 tại thôn la khe, xã văn khê, hà đông, một thị trấn nhỏ bên bờ sông nhu hòa hiền hòa.

>

mồ côi mẹ từ nhỏ, lớn lên trong thời điểm đất nước còn nhiều khó khăn, năm 13 tuổi, Xuân Quynh đã trở thành diễn viên múa trong đoàn ca múa nhạc Trung ương khu vực biên giới. mai.

nhưng đó gần như là một định mệnh: cô gái ấy có một trái tim lớn với văn học! để rồi sau khi rời xa ánh đèn màu rực rỡ trên sân khấu, xuân quynh đã hoàn toàn bước vào cõi thơ.

Trên mảnh đất thơ mộng màu mỡ ấy, xuân quynh đã gieo trồng hàng chục tập thơ. và chính trong những trang văn ấy, ta cảm nhận được một đặc điểm rất chung: thơ luôn hừng hực khí thế, chất chứa, trăn trở với mọi buồn vui lớn lao của dân tộc và số phận của mỗi người trong những năm tháng chinh chiến trong chiến tranh. cũng như khát vọng hạnh phúc trong cuộc sống hàng ngày.

với xuan quynh, thơ đúng là một niềm hạnh phúc. Xuân Quỳnh bắt đầu cuộc đời thơ bằng sự giản dị, hồn nhiên như một dòng sông chảy về phía biển với những con sóng nhỏ nồng nàn, khao khát vị mặn của biển.

mở đầu bằng tập thơ “chồi biếc”, ra đời năm 1963, gồm 18 bài thơ ngắn chủ yếu dựa trên cuộc đời đầy tình cảm của diễn viên, chính tác giả.

Chỉ trong tập thơ đầu tay này, độc giả đã hoàn toàn bị chinh phục bởi những vần thơ tình của Xuân Quynh.

“mãnh liệt và mềm mại

ồn ào và yên tĩnh

wave không thể hiểu được tôi

sóng được tìm thấy trong bể

ồ, làn sóng cũ

và vẫn là ngày nay

khao khát tình yêu

hồi phục trên ngực của đứa trẻ “

(wave)

Sau “lộc biếc”, xuân quy liên tục có những tập thơ được giới phê bình đánh giá cao và để lại dấu ấn khó phai trong lòng độc giả yêu thơ, như “gió thoảng qua cát trắng”, “lời ru trong đối mặt”. “đất”, “em sẽ lên sân ga”, “em tự hát”, “hoa cỏ may”, “thiên đường trong quả trứng”, v.v., rất nhiều tác phẩm đã giành được giải thưởng lớn của hội nhà văn. .vietnam.

Thơ xuân quynh không phải là một bài thơ tình dễ thuộc, nhưng một khi đã đi vào tâm hồn, nó được “khâu” vào đó và trở thành cái mà người ta vẫn gọi là “những câu thơ” thuộc nằm lòng. ”

Những câu thơ ấy giống như những giọt nước sau cơn mưa, đọng lại trên lá cây. Ngay khi một làn sóng cảm xúc ập đến, chạm nhẹ vào những chiếc lá, những câu thơ ấy sẽ rơi ngay vào vùng tâm trí và hiện ra trong trái tim chúng ta.

và nó luôn khiến mọi người lo lắng khi đọc hoặc nhớ lại chúng một cách lặng lẽ. có lẽ “khát vọng tình yêu” đã từng thiêu đốt thơ xuân quynh cũng đã thiêu đốt người đọc.

Mùa thu năm nay, sao trời mưa nhiều thế?

cửa sổ thuyền sẽ không đóng

đồng hoang tối và những ngọn đồi tuyệt vời

Tôi đang lạc trong rừng sâu của bạn

Tôi lo lắng về cách của mình

trái tim đập những nhịp không thể tả

tim đập thình thịch vì đói

ngọn lửa nào tỏa sáng trong cô độc …

(hát một mình)

xuan quynh là một người thông minh, đó là điều mà bất cứ ai từng gặp cô đều khẳng định. Và với sự thông minh ấy, Xuân Quỳnh đã xử lý được mọi vấn đề phức tạp mà cuộc đời ném vào mình. Đây là cách anh ấy quyết định định hướng sự nghiệp chuyên nghiệp của mình. đó là thơ.

sau đó là quyết định xây dựng tình yêu và hôn nhân với nhà viết kịch nổi tiếng Lưu Quang Vũ. Xuân Quỳnh nhận ra tài năng của Lưu Quang Vũ không phải khi nó tỏa sáng mà khi khó khăn nhất. Tôi nhận ra vẻ đẹp tâm hồn của anh ấy khi anh ấy suy sụp nhất.

Chỉ có sự thông minh, tinh ranh và một tâm hồn cao cả mới có thể nhận ra và chấp nhận hy sinh cho nhau theo cách như vậy. sống với liu guangwu đã mang đến cho anh một nguồn năng lượng mới.

Cô ấy có trong tay cả một tình yêu lý tưởng và một hạnh phúc bình thường. và với sự thăng hoa của tình yêu đẹp đẽ ấy đã cho ra đời những vần thơ tình tuyệt vời.

chỉ những con tàu mới có thể hiểu được

biển bao la

chỉ có biển mới biết

con tàu đi đâu, về đâu,

những ngày chúng ta không gặp nhau

biển nhớ những người đầu bạc

những ngày chúng ta không gặp nhau

thân tàu bị đau – nó bị vỡ.

(tàu và biển)

thơ xuân quy có một nét đặc biệt, đó là tình yêu cuộc sống, tình yêu đôi khi đưa đến bờ vực của bi kịch. Với thanh xuân, cuộc đời và tình yêu cuối cùng có thể rất ngắn ngủi, kết thúc bất ngờ trước khi tuổi già bắt đầu.

Chính cảm giác ấy đã khiến Xuân Quyên luôn sống vội vàng, say đắm, hết mình với cuộc đời, với tình yêu, với hạnh phúc gia đình và với thơ ca, như sợ mọi thứ quá tốt đẹp sẽ trôi qua nhanh như chớp.

Tôi đã trở về với trái tim thật của mình

đó là máu thịt không ai có được

nó cũng ngừng đập khi sự sống không còn nữa

Nhưng tôi biết tôi yêu bạn ngay cả khi tôi đã chết.

(hát một mình)

và những điềm báo xui xẻo đó của xuan quynh đã xảy ra, khi vào ngày 29 tháng 8 năm 1988, chồng (luu quang vu) và con (luu quynh tho) đột ngột ra đi mãi mãi vì một tai nạn giao thông, để lại bao đau thương. dành cho tất cả những ai yêu thơ anh, kịch và thơ của luu quang vu.

xuân quy đã về như “con ong xanh” bay về cõi thanh vắng của cõi hư vô, “bông cúc nhỏ” đã rụng, không còn “sắc vàng của hoa” rực cháy trong đêm …, mà là xuân quynh đã có thể để lại những “cành thơ” xanh tươi của mình giữa cuộc đời.

và nhánh thơ ấy sẽ luôn tươi mới theo năm tháng vì nó được bén rễ và đâm chồi từ một tâm hồn nhân hậu, vị tha và nhiều dằn vặt.

& gt; & gt; tham khảo thêm: đề nghị luận văn học về bài thơ nhấp nhô (xuân quy)

***********

Mong rằng những bài văn mẫu trên đây về nhà thơ xuân quy từ đọc tài liệu sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn về nhà thơ xuân quy, từ đó có thêm kiến ​​thức và vận dụng vào việc học văn của mình. Chúc các bạn luôn học tốt và đạt kết quả cao!

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Nghị luận về nhà thơ Xuân Quỳnh | Văn mẫu 12. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *