Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
714 lượt xem

Chuyển nội dung bài thơ bếp lửa thành câu chuyện theo lời

Bạn đang quan tâm đến Chuyển nội dung bài thơ bếp lửa thành câu chuyện theo lời phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Chuyển nội dung bài thơ bếp lửa thành câu chuyện theo lời

Hướng dẫn chuyển bài thơ “bếp lửa” thành truyện lớp 9 mà tohaynhat.com dành tặng các bạn dưới đây là nguồn kiến ​​thức vô cùng hữu ích. học sinh tiếp tục học cách liên kết, cách sử dụng các câu trong văn bản để giúp bài viết của các em trở nên hay và sáng tạo.

chuyển bài thơ “bếp lửa” thành truyện cũng được đánh giá là một trong những đề tài hay và hấp dẫn nhất. bài thơ “bếp lửa” là một sáng tác Việt Nam thể hiện tình bà cháu thắm thiết. Để làm được chủ đề này, bạn phải hiểu câu chuyện mà tác giả muốn kể. xem các bài luận mẫu bên dưới.

chuyển bài thơ “bếp lửa” thành truyện – bài tập 1

thực sự, làm sao bạn có thể quên rằng trong mùa đông lạnh giá của Liên bang Xô Viết, mọi nhà đều giữ ấm cho lò sưởi? rồi hình ảnh những làn khói từ những đường ống trên mái nhà liên tục bốc lên trời trông thật thanh bình khi em trốn trong chiếc áo khoác dày đi học về trong tiết trời nắng chang chang. trời đã về khuya, lúc đó tôi nhìn lên bầu trời và cảm thấy hình ảnh làn khói thật quen thuộc với tuổi thơ. hình ảnh làn khói vẫn gắn liền với ký ức tuổi thơ, gắn với hình ảnh người bà thân thiết mà tôi không bao giờ quên được trong cuộc đời này.

Đã vài năm tôi mới trở lại Việt Nam, đất nước thân yêu nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhưng chưa một ngày nào tôi không thể ngừng nghĩ về quê hương của mình. Tôi dành mỗi ngày để tìm hiểu về cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc. thực sự không chỉ vì thói nhớ nhung mà còn vì sự khắc khoải của những người thân yêu của tôi ở Việt Nam. Tôi cũng tự hỏi bà tôi bây giờ ra sao… Tôi sinh ra trong hoàn cảnh đất nước đang trong cuộc chiến tranh gian khổ và đẫm máu để bảo vệ nền độc lập tự do. bởi vì điều này, ngay cả bản thân tôi cũng nhanh chóng chứng kiến ​​đủ loại khó khăn. Tôi nhớ năm tôi bốn tuổi, khi tôi có trí nhớ và cảm nhận về mọi thứ, cảm nhận sâu sắc nhất là mùi khói bếp của bà nội. đó cũng là những năm đói kém và mùa màng bội thu, khi dân tộc ta bị giày xéo một cách khủng khiếp dưới gót giày của bọn trộm cướp. hình ảnh phụ thân cũng ngăn cản ta thư thái, hắn tài xế xe ngựa thời điểm, gầy gò ngựa theo hắn đi trấn rồi trở về. Mỗi khi nhìn vào bố tôi, tôi có thể thấy bộ dạng của ông như gầy đi trông thấy vì nhiều ngày không được ăn. Khi bố tôi không có khách đến quây quần, nhà rất nghèo, nhưng trong ký ức của tôi, cái bếp của ông không bao giờ tắt, và bản thân tôi chưa một ngày phải đói nhờ tình thương của cả nhà, nhất là bà cụ. . khi lớn lên mới nhận ra bao nhiêu công việc sớm hôm, mẹ cũng là đức hy sinh, chắt chiu của cha mẹ, nhất là mẹ để giữ lửa ấm. bà luôn vun vén cho gia đình, dù khó khăn đến đâu bà vẫn quyết tâm lo cơm no áo ấm cho cháu nội. Chỉ nghĩ về những kỉ niệm đó thôi cũng khiến sống mũi tôi bất giác bốc cháy và một cảm xúc khó tả trào ra trên khóe mắt tôi đã lau đi những giọt nước mắt.

Khi tôi lớn hơn vài tuổi, tôi hiểu hơn, đó là khi cuộc kháng chiến của dân tộc bước vào giai đoạn khó khăn nhất, khi đó bố mẹ tôi ra chiến trường, để lại tôi cho bà nuôi nấng. Trong suốt những năm tháng ấy, tiếng chim tu hú luôn ám ảnh tâm trí tôi, nhưng tôi không thể nào quên được. tiếng chim tu hú xuất hiện mọi lúc mọi nơi khiến lòng người như vỡ òa, lòng chợt nhớ cha, nhớ mẹ biết bao. Cũng vào thời điểm đó chưa có trường học trong thị trấn, cô là người dạy tôi đọc và viết, dạy tôi đốt lửa, làm mọi thứ, kể cho tôi nghe mọi điều, v.v. gia đình vẫn ở trong sắc thái. Dù không biết sắc vóc như thế nào, nhưng nó hiện lên trong câu chuyện của bạn đẹp đến mức đi tới đó là mơ. nhưng chợt thấy thương cô ấy khi màn đêm buông xuống. anh nhìn tấm lưng gầy của cô dựa vào vách lều khi ngọn đèn dầu được thắp sáng. Tôi tự biết rằng nếu không có tôi, tấm lưng đó đã không gầy đến thế. và tôi nghĩ về cách làm của bạn, thay vì khóc trong trái tim của những người ở cánh đồng xa xôi đó. tiếng hú kêu cứu của bạn sẽ khiến cả hai cảm thấy bớt cô đơn hơn.

thì cuộc sống bình yên cũng qua rồi, nhưng không thể chịu đựng được nữa. Cũng chính vào năm đó quân giặc tràn vào thị xã, chúng thực hiện những hành động man rợ như đốt nhà, trộm cắp, bắt người, đánh đập… bao tội ác không biết đi đâu về đâu. hình ảnh ngôi nhà nhỏ cũ kỹ đã không còn, hai bên xóm làng có hai bà cháu mồ côi, cùng nhau dựng túp lều tranh che mưa che nắng. Lúc đó, tôi rất muốn viết thư cho bố và nói với bố mẹ, nhưng mẹ bảo: “Bố đang ở chiến khu, con còn việc của bố, nếu bố viết thư thì đừng làm. . ” nói này nói nọ, cứ nói nhà cửa yên ổn để cha mẹ yên bề gia thất cùng mọi người xông pha trận mạc “. Và rồi trong bức thư ấy chỉ có nỗi nhớ ba mẹ tôi và như bà tôi thường nói: ngôi nhà vẫn bình yên. Lúc đó, tôi tự hỏi tại sao bà không cho tôi kể câu chuyện về ngôi nhà bị cháy, nhưng khi tôi lớn hơn, tôi hiểu hơn về sự kiên cường của bà tôi. Một mình gánh vác việc nhà lo việc nước, không muốn cha mẹ phải lo việc nhà, tôi chợt thấy mình là người luôn tin tưởng vào cuộc kháng chiến của dân tộc ta, một sự hy sinh thầm lặng và cao cả cho đến tận bây giờ. , Tôi nghĩ không chỉ bà tôi mà tất cả những người cha người mẹ trên cả nước đều kiên cường để có được ngày bình yên này.

Hôm nay tôi đang được giáo dục ở một nơi xa xôi và yên tĩnh, nhưng không có ngày nào tôi ngừng nghĩ về quê hương của mình, không kể đến bà của tôi. Đã mấy chục năm trôi qua, chị vẫn miệt mài sớm nắng hai sương như thế, từ những bức thư chị gửi cho tôi, tôi biết chị vẫn duy trì thói quen dậy sớm vào bếp. dù ở quê cô quạnh nhưng có bà con lối xóm chia ngọt sẻ bùi nên cũng đong đầy nghĩa tình. và biết đâu ở đó bà đã thắp lên ngọn lửa mỗi ngày để giữ lại hơi ấm của tuổi thơ để một ngày nào đó đứa cháu của bà sẽ quay lại ngồi bên hơi ấm đó và ôm bà vào lòng. hình ảnh ngọn lửa bập bùng đó là ngọn lửa thiêng liêng và huyền diệu nhất, đẹp nhất trong cuộc đời tôi, ngọn lửa tượng trưng cho cuộc đời tôi và tình yêu vĩnh cửu của tôi.

Ngay cả khi tôi ở nước ngoài, tôi không thể quên được mùi dứa của bạn, hơi ấm của bếp lửa của bạn. Dù mai sau có đi đến đâu, với khói lửa trăm tàu, bếp lửa trăm nhà, niềm vui trăm phương, thì hạnh phúc của tôi cũng chỉ có trong ngọn lửa do chính tay bà thắp lên.

chuyen bai tho bep lua sang van xuoi 2 - Top 10 bài văn chuyển bài thơ “Bếp lửa” thành câu chuyện lớp 9 mới nhất

bài thơ bếp lửa

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 2

nước Nga năm 1963.

Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa. đường phố vắng tanh, không một bóng người. có khi chỉ nghe tiếng “phất cờ, đốt cờ” của cỗ xe lao qua màn đêm vang vọng nơi đây. nhà nào cũng bật đèn. chỉ còn lại vài ngọn đèn vàng mờ ảo rồi vụt tắt. Tôi vẫn chưa ngủ. cái lạnh giá của mùa đông thấm sâu vào tim khiến tôi bất giác nhớ về những ngày tháng ấm áp của tuổi thơ. Bên lò sưởi đang cháy, tôi chợt nghĩ đến cô ấy, trong những kỉ niệm có cô ấy bên cạnh, bên ngọn lửa đầy yêu thương.

Tôi nhắm mắt lại, tôi nhớ năm tôi bốn tuổi. trong thời kỳ này, nạn đói và nạn cướp bóc hoành hành khắp nơi. kho bạc nhà nước cũng chỉ có vài đồng. Người Việt Nam từng gọi sự kiện kinh hoàng này là “nạn đói 45 năm”. cái đói triền miên và dai dẳng, cái đói làm cạn kiệt sức sống của biết bao con người. số người chết đói lớn gấp nhiều lần số người chết vì bệnh tật. những người khác sống như những bóng ma trong đêm. cha đi xe ngựa với con ngựa gầy gò ốm yếu, tất bật giữa mùi khói ngùn ngụt khiến trái tim con mình loạn nhịp. tuổi thơ của tôi không phải là bầu trời cao, rộng và lãng mạn của những câu chuyện cổ tích đầy phép màu, mà là khói bếp bao trùm ấn tượng lên cả khoảng trời tuổi thơ. Tôi chợt cảm thấy có thứ gì đó buốt nhói trên sống mũi khiến nước mắt không tự chủ chảy ra. dư vị của một thời thơ ấu vẫn còn ám ảnh, nghĩ lại vẫn thấy cồn cào trong trí nhớ.

Thực dân Pháp quay lại xâm lược nước ta, cha mẹ tôi phải ra tiền tuyến. Tôi đã được gửi đến chăm sóc của bạn. trong thời gian đó tôi đã đốt lửa với nó. Tám năm là khoảng thời gian không dài so với một đời người nhưng với tôi, nó như kéo dài vô tận, bất tận bởi tám năm đó chỉ là hai bà cháu tin tưởng nhau. anh thường ôm tôi vào lòng, bên bếp lửa bập bùng, kể cho tôi nghe những câu chuyện thuở còn son rỗi. vào những ngày hè nắng gắt, tiếng chim tu hú nghe nghiêm trang mà như xao xuyến, giục giã cả một vùng trời. Mỗi khi nghe tiếng hú của bạn, tôi thường nằm yên hàng giờ, tôi nói với lũ chim ngoài đồng: “hú ơi! Sao mày không về ở với nàng, sao mày cứ kêu ngoài đồng xa?”. bố mẹ em mất rồi nên việc chăm sóc, dạy dỗ em đều nhờ vào bàn tay của anh. Anh ấy đã nói với tôi những điều hay, dạy tôi những bài học bổ ích. Mỗi hành động của anh ấy đều thấm đẫm tình yêu thương. được học đại học kf như bây giờ có lẽ tất cả là nhờ công sức dạy dỗ của thầy. Nghĩ đến đó, lòng tôi lại bừng lên nhiệt huyết, tôi sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để xứng đáng với những gì các bạn mong đợi.

Lò sưởi bất ngờ bốc cháy dữ dội. ngọn lửa ấy đã đưa tôi trở lại năm tháng giặc tàn phá thị trấn, phóng hỏa, phóng hỏa. Sau nhiều ngày sơ tán, tất cả dân làng đã trở về nhà của họ. hàng xóm bốn bên đã giúp tôi và cháu gái dựng lại một túp lều tranh nhỏ che mưa nắng. Thật khó khăn nhưng cô vẫn giữ vững lập trường của mình. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ câu nói của cô ấy “nếu viết thư cho bố mẹ thì đừng nói với họ điều này điều kia, hãy chỉ nói rằng nhà vẫn bình yên”. lúc đó tôi chưa đủ trưởng thành để hiểu những gì cô ấy nói. Tôi chỉ tự hỏi tại sao anh ấy lại nói dối khi anh ấy luôn dạy tôi phải luôn trung thực. Sau này tôi mới hiểu và vô cùng xúc động khi biết đó là hành động hy sinh thầm lặng của anh. bà đã nhận hết đau thương mất mát để cha mẹ tôi yên tâm đánh giặc cứu nước. tấm lòng của anh ấy thật rộng lớn, thật hào phóng!

giá lạnh và chiến tranh … vẫn chỉ có hai bà cháu sớm tối. Tôi rất yêu cô ấy nhưng không biết phải làm thế nào để cô ấy đau khổ. rồi sớm khuya, ngày này qua ngày khác, mẹ vẫn thắp lên ngọn lửa và ấp ủ trong tim ngọn lửa của tình yêu dành cho con, của niềm tin một ngày nào đó các con sẽ được đoàn tụ. Cả một đời khó khăn, vất vả, bà tôi vẫn cần mẫn chăm sóc con cháu. hình ảnh bà tôi với mái tóc bạc trắng luôn song hành với bếp lửa hồng. ngọn lửa do bàn tay anh thắp lên tỏa hơi ấm khắp quán nhỏ và sưởi ấm trái tim tôi, khơi gợi những tình cảm chân thành nhất của tuổi thơ tôi.

Giờ tôi đã trưởng thành, đất nước chắp cánh cho tôi bay vào bầu trời tri thức và khoa học rộng lớn. Tôi đã khám phá ra nhiều điều mới lạ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh bếp lửa được anh thắp sáng mỗi sáng trên quê hương mình. bởi vì đó là cội nguồn, bởi vì cuộc sống của tôi đã được thắp sáng bởi ngọn lửa đó. “Bà ơi, giờ bà mất rồi, tôi sẽ không bao giờ được gặp lại bà, nhưng hình ảnh của bà sẽ mãi như ngọn lửa bà thắp lên, đốt cháy trong trái tim tôi để tôi có thêm động lực, bước tiếp trên con đường của bà. kiến thức ”

Tôi đã ngủ quên vào một lúc nào đó. Tôi đã có một giấc mơ đẹp. Năm đó tôi lại trở thành một đứa trẻ và cô ấy xuất hiện xinh đẹp, dịu dàng và nhân hậu như một nàng tiên trong truyện cổ tích …

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 3

một buổi sáng tháng 9 ở kyiv trong sương mù trắng. một lớp sương mù bên ngoài cửa kính, đậu trên cành cây, luồn lách qua gầm của mỗi chiếc xe. sương mù mịn như khói, dư vị của quá khứ nhàn nhạt. xa xa, một đóa hồng trong khói hương thương nhớ … đó là bếp lửa của bà tôi. Đó là bà của tôi …

khói và mùi khói – những thứ đã quá quen thuộc trong tuổi thơ của một đứa trẻ như tôi, kể từ khi tôi bốn tuổi. khói bếp mà anh thắp hàng ngày trong căn bếp nhỏ, khói từ ngoài xộc vào nhà. Nếu không phải khói, tại sao không khí lại có màu xám và đục?

những năm đó, năm 1945, đói kém. những đứa trẻ không dám và không được phép ra ngoài vì xác chết chất thành đống ngoài đường. mặt chúng hốc hác, nhăn nheo, chỉ có xương cốt yếu ớt, bất động vì không thể hoạt động một mình nếu không có khí trời. Tôi ở đó, tựa vào cánh cửa, đợi cha tôi về. Đó là một cái bóng khô gầy, không khác gì con ngựa mà bố đang cưỡi. những người tôi hoàn toàn không quen biết hay những người thân yêu của tôi hàng ngày vẫn chờ đợi ở cửa, họ còn sống không, ngày mai tôi có gặp lại họ không? … và hương khói trở về. không gì khác trong ký ức của một đứa trẻ bốn tuổi non nớt, chỉ là mùi khói, một làn khói. khói đủ khiến sống mũi tôi ngứa ngáy.

Ngồi ở đây, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng hú của bạn. Tiếng hú của bạn phát ra từ đâu đó, rất xa. Có lẽ đó là từ ký ức, ký ức về tám năm cùng cô ấy làm lửa. ngay lúc đó, ngồi trong căn bếp chật hẹp và tối tăm, tiếng hú của bạn gợi cho tôi về một thế giới bao la, về những điều tốt đẹp, hạnh phúc nhưng xa vời vợi. những lúc đó anh thường ôm em vào lòng. đôi bàn tay chai sạn của anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, anh kể cho tôi nghe về những ngày tháng ở quê nhà. Anh kể cho tôi nghe về những năm tháng làm việc chung trong quân đội, về ngày anh ôm tôi và nghe Bác Hồ đọc tuyên ngôn độc lập, ngày có độc lập của Việt Nam và Huế.

tiếng hú của bạn vẫn nghiêm nghị, vẫn khắc khoải trong niềm khao khát khôn nguôi của người con dành cho cha mẹ. anh ấy nói rằng họ đang đi công tác, làm việc cho chú ho, vì cuộc sống tốt hơn cho cả hai người. nên thời thơ ấu của tôi gần với cô ấy hơn là với cha mẹ tôi. Anh kể chuyện cho tôi nghe, dạy tôi làm việc nhà, tự lập. cô ấy đã giúp tôi đến gần hơn với ngôn từ, với tương lai. những ký ức đó vẫn còn tươi mới, như mới hôm qua, như mới đây. sau đó là bức ảnh của một mình cô ấy. hình ảnh một người đang thắp lửa lầm lỗi mỗi sớm mai khiến tôi chợt nhói đau. tiếng hú vẫn vang lên không dứt. những người cô đơn sống một cuộc đời cô đơn trong một mớ hỗn độn của riêng họ, họ không thể biết nhau, họ không thể là một …

Dòng ký ức quay quắt, chỉ còn lại một màu hồng nóng bỏng. không nhà cửa, không mái tranh, chỉ có một ngọn lửa đang hoành hành. ngọn lửa của kẻ thù bùng cháy với nỗi đau và sự tức giận của những người vừa mất đi ngôi nhà thân yêu nhất của họ. những khuôn mặt nhuốm màu uể oải, tuyệt vọng, từ đống tro tàn. nhưng rồi ngay sau đó là những nụ cười ấm áp. họ băn khoăn, họ chia sẻ, họ giúp bà tôi và cháu gái tôi dựng lại một túp lều mới, chan chứa tình người. Lúc đó, cô ấy vẫn nhớ và nói với tôi:

XEM THÊM:  Cảm nhận về khổ thơ cuối bài quê hương

-Tôi có rất nhiều việc phải lo lắng trong chiến khu, đừng nói gì làm tôi buồn. Ông bà nội vẫn chưa yên bề gia thất? chỉ cần viết một lá thư để nói rằng ngôi nhà vẫn an toàn, nghe này!

Nhìn khuôn mặt ngọt ngào với nụ cười lạc quan của cô ấy, tôi chỉ có thể gật đầu. Bạn có phải là tiên, phật hay không mà sao bạn đẹp thế?

Vào những buổi sớm và chiều muộn, ngọn lửa vẫn bập bùng và không chịu tắt. từ năm này qua năm khác, bàn tay ấy vẫn không ngừng thắp lửa. củ sắn năm tháng đói rét, năm tháng bom đạn vẫn đến được với con cháu, vẫn đến được với mọi người. Là sắn đã nuôi em hay là tình bà bên bếp hồng, là sắn hay tình người tạo nên niềm vui nơi phố nhỏ? có lẽ đó chính là tấm lòng của chị, là bàn tay thắp lửa, là đức hy sinh bất diệt của những người phụ nữ Việt Nam.

Nơi tôi ở được thắp sáng bằng đèn điện, được sưởi ấm bằng lò sưởi hiện đại, nhưng tôi vẫn thấy lạnh. Dù khói bụi trăm nhà nhưng không gì cay mắt được như làn khói năm ấy. Không có món ăn nào ngon bằng củ khoai ấy, lời nói hay bằng lời yêu thương của người ấy … vào giờ này, vào giờ sáng này, bạn đã dọn bếp chưa?

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 4

Tôi rời quê hương lên đường đến đất nước xa xôi này để du học hơn 4 tháng. Ở đất nước này mùa đông dường như dài hơn và lạnh hơn nhiều so với vùng quê Việt Nam của tôi.

Vào một buổi sáng mùa đông, tôi mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài và thấy cây cối hai bên đường trơ ​​trụi, chỉ còn lại những bông tuyết trắng trên cây.

Trong đầu tôi lúc đó lại hình dung ra hình ảnh bếp lửa của anh. ngọn lửa ấm áp, bập bùng mỗi sớm mai. Tôi thấy hình ảnh bà tôi nhấp nháy với hình ảnh bếp lửa. trải qua bao nhiêu gian khổ, mưa nắng của cuộc đời, ngọn lửa của anh vẫn ấm và vẫn mang hơi ấm của tình yêu thương trong tâm khảm em.

Tôi chợt nhớ năm lên bốn tuổi, tuy còn rất nhỏ nhưng mùi khói bếp là mùi tôi thích nhất vì đó là mùi quen thuộc và thân thương như bà tôi vậy. Tôi rùng mình khi nhớ lại nạn đói năm 1945 đã giết chết 2 triệu người trên đất nước nhỏ bé của tôi. năm đó là năm mà tất cả các gia đình đều chết đói. Cha tôi bây giờ phải xa ngựa để đi làm thuê. cả người khô héo, hốc hác nhưng cái đói vẫn bủa vây. tiêu thị hoang vu, nhớ tới bây giờ sống mũi vẫn còn nóng.

sau đó, cuộc cách mạng tháng Tám nổ ra, tất cả dân làng của tôi đã vùng lên đánh Nhật và lật đổ Pháp để giành lại chính quyền và chấm dứt cuộc sống đói nghèo và nô lệ.

nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang khi thực dân Pháp lại cướp nước tôi. theo lời bác tôi, nhân dân quê tôi đoàn kết đánh đuổi giặc ngoại xâm.

Suốt tám năm trời, bố mẹ tôi không còn nữa, chỉ có bà và cháu gái ở nhà trông nom, đùm bọc nhau bên bếp lửa hồng sớm khuya. Anh kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về những ngày ở Huế. Bất cứ khi nào mùa hè đến vào ngày tháng năm, anh ta thường nghe thấy một tiếng hú rất nghiêm trọng. tiếng hú của bạn gợi cho anh ấy nhớ về quê hương và những người thân yêu của mình. Tôi tiếp tục lớn lên trong vòng tay của anh ấy. Mỗi lần nghe tiếng hú của nó, tôi lại nhớ đến nó và tự hỏi tại sao con chim lại hót hay như vậy, giá như nó có thể về đây ở với bà nội và cháu gái tôi, có lẽ nó sẽ không cảm thấy cô đơn như vậy.

Chiến tranh lan rộng, giặc ngoại xâm tàn ác, đốt làng, đốt phá quê tôi, những người tản cư trước đây hôm nay cũng trở về làng quê hoang mang, bình lặng. trên mặt ai cũng là sự hận thù đã khắc sâu vào xương tủy. Tôi viết thư cho bố tôi muốn kể cho ông nghe về tình hình làng quê tôi gần đây nhưng bà nhất quyết không cho, nói: “Có viết thư thì đừng nói với tôi chuyện này. Chỉ bảo cả nhà bình an vô sự.” . ” “

ngày qua ngày, bà tôi và tôi thức dậy cùng nhau vào mỗi buổi sáng và sau đó vào ban đêm, bà lại đốt lửa. một ngọn lửa âu yếm, khơi dậy trong lòng anh những hy vọng và niềm tin về một ngày chiến thắng sẽ không còn xa lắm. rồi ngày đó sẽ đến và gia đình tôi sẽ lại được đoàn tụ.

Bây giờ tôi đã trưởng thành và đã đi đến nhiều nơi trên đất nước. Niềm vui trăm nhà, con đường trăm ngả, nhưng chưa bao giờ tôi quên được hình ảnh cô bên bếp lửa thân thương.

Nhìn quê hương yêu dấu, tôi nhớ bà ngoại và bếp lửa thân quen gắn liền với tuổi học trò. hình ảnh người bà thân yêu bên bếp lửa đã sưởi ấm trái tim tôi suốt quãng đời còn lại.

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 5

Tuổi thơ của tôi gắn liền với hình ảnh người bà cần mẫn, những năm tháng khó khăn nhất bà luôn ở bên tôi trong mọi biến cố. Với tôi, bà là người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất. trên đời, mọi ký ức tuổi thơ của tôi cũng đều chứa đựng hình bóng của họ, nên nói đến tuổi thơ, những kỷ niệm hồn nhiên trong sáng, có lẽ kỷ niệm đẹp nhất trong tôi chính là ký ức về người bà kính yêu của tôi.

hình ảnh của tuổi thơ tôi cứ ùa về, đó là hình ảnh bếp lửa mà tôi vô tình tìm thấy, nó đưa tôi trở về những kỉ niệm của tuổi thơ, thời tôi ở bên bà ngoại. hoạt động trong ngày của gia đình là đốt lửa. những hình ảnh ánh lửa bập bùng trong sương sớm, ngọn lửa yêu thương như bùng cháy trong tôi gợi cho tôi hình ảnh người bà. Những ngày tôi sống với bà, bà tôi đã nỗ lực rất nhiều để tôi có cuộc sống đầy đủ và tốt đẹp hơn:

“ngọn lửa bùng cháy trong sương sớm

một ngọn lửa ấm áp và ấm cúng

Thương em biết nắng mưa ”

Không biết từ bao giờ, lửa đã trở thành một thứ quen thuộc trong cuộc sống của tôi, năm tôi bốn tuổi, hình ảnh bếp lửa đã khắc sâu trong tâm trí tôi, tôi cũng dần quen với mùi khói bốc lên. từ bếp lửa, đó là hơi ấm thân thuộc như chính tuổi thơ của tôi. Tôi còn nhớ rất rõ đó là một năm đói kém, mất mùa khiến cuộc sống của hai bà cháu và những người hàng xóm xung quanh vô cùng khốn khó, khó khăn. Để kiếm sống cho cả gia đình, bố tôi phải chạy xe thuê.

Tần suất làm việc vất vả không chỉ khiến cha thêm mệt mỏi mà ngay cả người bạn đồng hành của cha là con ngựa ô cũng khô héo. Ký ức về cái đói và cái khổ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí tôi, nhưng sau này nhớ lại, khóe mắt tôi cay cay, đó là vị đắng của khói bếp nhưng cũng là vị đắng của cuộc đời:

“Khi tôi bốn tuổi, tôi đã quen với mùi khói thuốc

Năm đó là một năm đói kém

Bố cưỡi một chiếc xe đẩy khô cùng một chú ngựa gầy còm

Tôi chỉ nhớ làn khói bám vào mắt mình

xét đến nay sống mũi vẫn còn ngứa ”

Tám năm cùng bà nội thắp lửa, ký ức cũng là vì sao càng ngày càng nhiều, hai người cùng nhau trải qua gian nan, biến cố cuộc đời. trong kí ức của mỗi em đều có một người bà, đó là những tiếng hú vang vọng trên cánh đồng xa, là những câu chuyện thú vị, hấp dẫn mà bà kể khi còn ở cữ. tiếng hú của bạn vẫn dữ dội, nghiêm trọng sao, sao lo lắng quá, cho đến bây giờ tiếng hét vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi với những âm thanh đầy sức gợi:

“Trong tám năm, bà tôi và tôi đã đốt lửa

hú trong những cánh đồng xa

khi bạn gọi cho cô ấy, bạn vẫn nhớ đến cô ấy

anh ấy thường kể những câu chuyện về những ngày tháng ở Huế

tại sao bạn lại nghiêm túc như vậy? ”

cuộc sống của hai cháu gái côi cút vì bố mẹ tôi đi công tác xa, căn nhà nhỏ đơn sơ chỉ có hai bà cháu tin tưởng, đùm bọc lẫn nhau. nhưng cuộc sống của tôi không đơn độc, nó dành cho cô ấy, tình yêu của cô ấy và sự ấm áp của cô ấy. Mẹ không chỉ nuôi tôi khôn lớn mà còn dạy tôi những điều hay lẽ phải trong cuộc sống, dạy tôi những bài học bổ ích. cuộc đời ông vất vả, suốt đời chiến đấu vì con cháu, những hy sinh thầm lặng của ông không gì có thể so sánh được. tiếng hú vẫn còn văng vẳng ngoài đồng, tiếng hú cũng làm cho cuộc sống của hai ông cháu thêm màu sắc và sinh động hơn:

“Cha và mẹ bận đi làm

Tôi đã ở với bà của mình, bà nói với tôi

bà dạy tôi làm việc, bà lo cho tôi ăn học

nhóm lính cứu hỏa nghĩ về công việc khó khăn của họ

ồ! anh ấy không đến ở với cô ấy

hét lên trong những cánh đồng xa xôi ”

tuổi thơ của tôi cũng gắn liền với bao sự thật, sự thật nóng hổi của xã hội, năm đó là năm giặc đốt thị xã, kết liễu cuộc đời chúng tôi, người dân đã đói, đã nghèo nay lại càng tham lam, tham lam. làng mạc bị đốt cháy, cảnh vật điêu tàn, điêu tàn, xóm giềng tứ phương đổ về. nhà tôi và cô ấy bị giặc đốt, tôi cùng cô ấy dựng lại nhà làm nơi che mưa che nắng.

Trong khi làm nhà, bà khuyên tôi phải giữ chữ tín, bà nhắc tôi phải mạnh mẽ lên, dù chiến tranh ác liệt, cha tôi ở chiến trường xa xôi chắc chắn vẫn bình an vô sự. chị nhắc mình khi viết thư cho bố không nên kể chuyện giặc đốt nhà, vì như vậy sẽ khiến bố lo lắng, bất an mà chưa chắc đã hoàn thành tốt công việc:

“Hãy đứng vững, bà bảo tôi phải tự tin

“Bố đang ở chiến khu, bố còn việc phải làm

nếu bạn viết thư ở chế độ riêng tư, đừng nói với tôi điều này

chỉ cần nói ngôi nhà vẫn bình yên ”

Bà tôi luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất như vậy, cuộc sống của tôi, tuổi thơ của tôi được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương của bà. cô ấy đã thắp lên ngọn lửa tình yêu trong tôi, ngọn lửa của niềm tin mãnh liệt, bùng cháy như ngọn lửa bên bếp lửa mà tôi và cô ấy thắp lên. Giờ đây, dù đã trưởng thành nhưng cuộc sống của tôi với cô ấy sẽ luôn sống mãi trong tôi, cô ấy vẫn là người tôi yêu và kính trọng nhất.

chuyen bai tho bep lua sang van xuoi - Top 10 bài văn chuyển bài thơ “Bếp lửa” thành câu chuyện lớp 9 mới nhất

bài thơ về bếp lửa bằng tiếng Việt của tác giả

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 6

Tôi đã ở Hàn Quốc được sáu tháng. ở đây là mùa đông. sáng sớm, tôi thường vén rèm nhìn ra cửa sổ tầng mười bốn của ký túc xá sinh viên để nhìn ra đường. tuyết rơi trắng xóa trên máy trong nhà, phủ kín nhà thờ cổ và trên những cành cây ngoài đường. Tôi rùng mình trong chiếc áo len và chiếc áo khoác dày thêm. Trong tâm trí tôi lúc này, ở quê tôi có bếp lửa đốt mỗi sáng mà cô ấy thường dậy sớm. ngọn lửa cháy rực, in hằn bóng dáng của nó trên vai cabin. sau bao nhiêu năm mưa nắng, bếp lửa vẫn ở rất gần người bà kính yêu, vẫn còn mãi trong ký ức của người bốc lửa sống xa quê, xa Tổ quốc.

quá khứ dần hiện ra với tôi như một thước phim quay chậm. lên bốn tuổi anh đã quen với mùi khói. Đó là nạn đói khủng khiếp xảy ra vào năm 1945, khiến hơn hai triệu người chết đói. Đó là ách thống trị dã man, tàn ác của thực dân Pháp, phát xít Nhật trên đất nước Việt Nam. cũng như bao nông dân khác, gia đình tôi cũng chết đói. Bố đi xe ngựa đi chợ. cả người và ngựa đều khô từ tấm gạo. cảnh rụng tóc diễn ra khắp nơi. người ta phải đốt những đống rơm rạ để hơi nóng tản ra không khí chết chóc. Giờ nghĩ lại, sống mũi vẫn bỏng rát, nước mắt vẫn chảy.

Cách mạng tháng Tám bùng nổ và Bác Hồ đã lãnh đạo nhân dân ta đánh Pháp ngoài biên giới để giành lại độc lập tự chủ. nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa việt nam ra đời. chẳng bao lâu thực dân Pháp quay lại cướp bóc nước ta một lần nữa. đảng và chú ho kêu gọi toàn thị xã đấu tranh trường kỳ. Cha mẹ tôi gửi tôi với bà ngoại để thăm cuộc nổi dậy xâm lược.

Suốt tám năm, tôi ở bên cô ấy và quấn quýt bên cô ấy, bên bếp lửa hồng. Anh kể cho tôi nghe về ngày anh phải ở lại Huế. nghe chim tu hú mà nhớ nhà. cha mẹ đi làm ăn xa, họ ly tán không bao giờ về. Khoảng sớm và khuya, chỉ có hai người họ, vì vậy cô ấy đã dành cho tôi tất cả tình yêu của mình. cô ấy thích dạy tôi những điều tốt đẹp, cô ấy là cô giáo đầu tiên dạy tôi đọc và viết. Tôi lớn lên trong sự bao bọc của anh ấy.

Cuộc kháng chiến chống Pháp đã bước vào giai đoạn quyết liệt. Giặc Pháp xâm lược khắp nơi. nơi họ định ăn trộm, đốt sạch mọi thứ và phá hủy nó, gây ra bao nhiêu tội ác tày trời. kẻ thù xâm chiếm thị trấn của tôi, hàng trăm ngôi nhà bị đốt cháy, đốt cháy. Sau vài ngày tản cư, dân làng tôi lại cùng nhau dựng lại những ngôi nhà đơn sơ trên nền đất phủ đầy tro bụi. dân làng đã giúp cháu gái tôi dựng lại ngôi nhà nhỏ ở góc vườn. Cô ấy nói với tôi: “Bố mẹ mày bận ở chiến khu, có viết thư thì nhớ viết rằng ở nhà mọi chuyện vẫn ổn để bố mẹ yên tâm nhé”. Tôi hiểu trái tim cô ấy càng yêu cô ấy nhiều hơn. ngày qua ngày, ông vẫn thắp lên ngọn lửa và ấp ủ trong tim ngọn lửa niềm tin rằng một ngày sau chiến thắng, con cháu sẽ lại sum họp, đoàn tụ.

Cả đời, bà tôi vất vả lo cho con cháu khôn lớn. hình ảnh người bà với mái tóc bạc trắng, tấm lưng gầy luôn song hành với bếp lửa hồng. ngọn lửa nó thắp lên ấm áp lan tỏa khắp căn nhà nhỏ và sưởi ấm trái tim tôi, đánh thức những cảm xúc đau thương của tuổi thơ tôi.

bây giờ tôi đã trưởng thành, được sống trong bầu trời trong xanh, bầu trời của độc lập và tự do. có đôi cánh để bay trên bầu trời tri thức của khoa học và công nghệ tiên tiến. chân tôi đã để lại dấu chân ở những miền đất xa xôi. mắt tôi đã nhìn thấy những điều mới thay đổi từng ngày. nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh bếp hồng mà bà tôi thắp sáng mỗi sớm một chiều ở quê ngoại. Tôi ước gì được cùng bà trở về ngày xưa, ôm bà thật chặt và thủ thỉ với bà: “bà ơi! Bà ơi! Bà là người giữ lửa truyền ngọn lửa sống và niềm tin bất diệt cho con cháu!” hình ảnh người bà kính yêu bên bếp lửa hồng sẽ theo tôi mãi suốt cuộc đời này.

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 7

Kí ức về bếp lửa đã thổi một luồng hơi nóng làm dịu đi cái lạnh giá của mùa đông xa quê. nỗi nhớ quê hương với cha mẹ, ông bà và nỗi nhớ da diết. nơi ấy luôn đọng lại hình ảnh người bà tảo tần sớm hôm. hình người đang còng lưng thổi trên bếp, thổi cho đến khi bếp cháy hết và tỏa ra một luồng nhiệt ấm. hơi ấm của ngọn lửa tràn ngập căn bếp nhỏ đã sưởi ấm tâm hồn cô đơn của hai bà cháu, sưởi ấm sự mong chờ và niềm tin vào ngày mai chiến thắng.

XEM THÊM:  So sánh bài thơ tây tiến và việt bắc

ngọn lửa bùng cháy trong sương sớm

một ngọn lửa ấm áp và ấm cúng

Tôi yêu bạn rất nhiều!…

“Tôi nghĩ rằng chính sự quây quần bên bếp lửa của gia đình Việt Nam, những ấn tượng về những nét độc đáo và thiêng liêng đã giúp tôi tạo nên những vần thơ đầy cảm xúc đó”. Bên bếp lửa hồng, các thành viên trong gia đình kể cho nhau nghe mọi điều trong cuộc sống – về những khó khăn, may mắn và thành công. không khí ấm cúng của một gia đình Việt Nam không bao giờ có thể thiếu được bếp lửa. bên ngọn lửa mãi mãi vẫn là những người phụ nữ mang dáng vẻ và phong cách Việt Nam. như vậy tất nhiên bà và bếp đã trở thành những hình ảnh gần gũi, thân thương, cụ thể và trìu mến. trao sức sống vào bếp, truyền vào đó tình cảm và trách nhiệm, tình yêu thương và sự hy sinh. “Tôi luôn nhớ hình ảnh bà nấu bếp, chịu khó thổi phồng, giữ lửa đều và mạnh là cả một nghệ thuật”. Phụ nữ Việt Nam luôn là hiện thân của sự gắn kết cuộc đời mình với bếp lửa, với ngọn lửa ấm áp và một niềm tin không gì lay chuyển được.

“Cho đến ngày hôm nay, trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh của bà và ngọn lửa trong trái tim bà. bà và cái bếp. hai hình ảnh đó có lẽ đã thực sự để lại dấu ấn trong cuộc đời tôi. Giờ đây, cuộc sống đã thay đổi quá nhiều, chiếc bếp truyền thống không còn hữu ích trong cuộc sống hàng ngày. nó đã được thay thế bởi tất cả các loại bếp tốt hơn và nhanh hơn. cảnh quây quần thiêng liêng quanh bếp lửa gia đình bỗng trở nên hiếm hoi hơn. ăn uống không còn là vấn đề to tát, từ cơm hộp, cơm hộp đến cơm nhà hàng, tôi chợt xúc động khi nhớ đến bàn tay cần mẫn của những người bà đảm đang ngày xưa. ”

Nhắc đến bà, tôi vẫn thấy mùi khói tỏa ra từ bếp nhà bà, sống mũi nhà thơ vẫn có vẻ ngứa ngáy. cái bếp thực chất chỉ là cái bếp, nhưng cái hồn của cái bếp vẫn đồng hành cùng ông suốt năm tháng, vẫn gắn bó với cả cuộc đời thơ ông:

hiện bạn đã ra đi

Có cháy hàng trăm ngôi nhà, niềm vui ở hàng trăm nơi

nhưng đừng bao giờ quên ghi nhớ:

bạn đã bật bếp sáng nay chưa?…

phải làm cho khói tan trong gió, mờ trong sương, khói ẩn trong cây, trôi trong rừng! ” chính kinh nghiệm cay đắng đó, sự rút lui gian khổ ấy, những kỉ niệm thú vị của một thời bom đạn mà những ai đã đi qua sẽ không bao giờ quên, tạo nên những cảm xúc cho sau này. Tôi sẽ nhớ mãi câu nói này. một câu chuyện rất nhân văn của nhà văn Nga koronenko . trong cái lạnh và sương mù trên thuyền, người lái thuyền liên tục ám chỉ với lữ khách rằng có một ánh sáng ở đằng kia, gần như đằng kia. nhưng càng đi xa, ngọn lửa càng bay xa, vĩnh viễn không bao giờ chạm tới được. đó là triết lý nhân đạo mà cũng có chút hoài niệm. sức nóng, tôi nghĩ có thể đạt được, nhưng không dễ …

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 8

Đã bốn tháng kể từ khi tôi đặt chân đến Nga. ở đây là mùa đông. vào buổi sáng, tôi thường mở cửa sổ của ký túc xá sinh viên tầng năm để nhìn ra ngoài. tuyết đã phủ trắng xóa mái vòm cũ kỹ của nhà thờ, những ngọn cây và mặt đường. Tôi rùng mình trong những lớp áo len và áo khoác dày cộp. trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh bếp lửa cháy trong sương sớm ở quê tôi. ngọn lửa cháy rực và bóng bà tôi thấp thoáng trên vách. ôi, trải qua bao mưa nắng, khoảnh khắc bên bếp lửa ấm áp bên người bà kính yêu vẫn sáng ngời trong ký ức của người cháu xa quê hương.

quá khứ lần lượt hiện ra như một thước phim quay chậm. khi tôi bốn tuổi, tôi đã quen với mùi khói. Đó là năm 1945, một nạn đói khủng khiếp xảy ra khiến hơn hai triệu người chết đói. Đây là hậu quả của ách thống trị dã man, vô nhân đạo của thực dân Pháp và phát xít Nhật đối với Việt Nam lúc này. Cũng như bao gia đình nông dân khác, gia đình tôi cũng thiếu đói. cha tôi lái xe ngựa. cả người lẫn ngựa đều khô khan mà số tiền kiếm được chẳng đáng bao nhiêu. cảnh đau thương, tang tóc diễn ra khắp nơi. người ta phải đốt đống lớn trấu, trấu để hơi nóng làm tản khí chết. thị trấn tràn ngập mùi khói. Giờ nghĩ lại, sống mũi tôi vẫn ngứa ngáy, nước mắt muốn trào ra.

Cách mạng tháng Tám bùng nổ, Đảng và Bác Hồ đã lãnh đạo nhân dân vùng lên đánh Pháp đuổi Nhật, giành chính quyền, chấm dứt ách nô lệ kéo dài gần một thế kỷ. Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời. thành lập chính phủ lâm thời do Hồ Chí Minh làm chủ tịch nước đầu tiên. cả dân tộc hân hoan, hân hoan trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của cuộc sống tự do, độc lập.

ít lâu sau, thực dân Pháp lại cướp nước ta. đảng và chú ho kêu gọi toàn thị xã đấu tranh trường kỳ. bố mẹ giao tôi cho bà ngoại tham gia chống giặc ngoại xâm.

Trong tám năm dài, tôi đã ở với cô ấy; sáng sớm, chiều muộn, bà quấn quýt bên nó trước bếp lửa hồng. Anh ấy nhờ tôi kể cho bạn nghe về những ngày lang thang ở Huế. tháng năm nghe tiếng chim tu hú nhớ nhà. Bố mẹ tôi đi làm xa không về. Xung quanh chỉ có hai cháu gái và cháu trai nên bà đã dành tất cả tình yêu thương cho cháu gái nhỏ của tôi, tôi. cô ấy đã dạy tôi điều đúng đắn. Cô là người thầy đầu tiên dạy tôi đọc và viết những chữ đầu tiên trong đời. Tôi lớn lên trong sự bao bọc của anh. Mỗi lần nghe con hú lên, tôi lại thầm hỏi: “Mày thế nào! Sao mày không ở với nó mà tiếp tục khóc ngoài đồng xa thế?”

Cuộc kháng chiến chống Pháp đã bước vào giai đoạn quyết liệt. giặc Pháp tràn lan khắp nơi. đi đến đâu chúng cũng trộm cắp, đốt phá, giết chóc và thực hiện những hành động tàn bạo đối với nhân dân ta. kẻ thù xâm chiếm thị trấn của tôi, hàng trăm ngôi nhà bị đốt cháy, đốt cháy. Sau bao ngày tản cư, dân làng xúm lại dựng lại những ngôi nhà đơn sơ trên nền đất đầy tro than. họ đã giúp cháu gái tôi dựng một túp lều tranh nhỏ ở góc vườn. Cô ấy bình tĩnh nói với tôi: “Bố mẹ anh đang ở trong chiến khu, bận lắm. có viết thư thì nhớ viết rằng ở nhà mọi việc vẫn bình thường để bố mẹ yên lòng nhé, con hiểu lòng mẹ, con càng thương mẹ. Ngày qua ngày mẹ vẫn thắp lửa và trân trọng trong tim con ngọn lửa của niềm tin Vào ngày chiến thắng, lũ trẻ sẽ tụ họp lại.

Trong suốt cuộc đời đầy gian khổ và đầy biến động, bà tôi đã làm việc chăm chỉ, chăm lo cho con cháu. hình ảnh bà tôi với mái tóc bạc trắng, thân hình gầy guộc luôn song hành với bếp lửa hồng. ngọn lửa do bàn tay anh thắp lên tỏa hơi ấm khắp quán nhỏ và sưởi ấm trái tim tôi, đánh thức những tình cảm chân thành nhất của tuổi thơ tôi.

Giờ đây, tôi đã trưởng thành, Tổ quốc đã chắp cho tôi đôi cánh để tôi bay tới bầu trời tri thức và khoa học bao la. chân tôi đã in dấu trên những nẻo đường xa xôi. Đôi mắt của tôi đã nhìn thấy nhiều điều mới. nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh bếp lửa mà bà tôi nâng niu mỗi sáng sớm và mỗi buổi chiều nơi quê nhà. Tôi khao khát được ở cạnh bà, ôm bà thật chặt và thì thầm: “Bà ơi! bà thân yêu của cháu! bà là người giữ lửa, truyền ngọn lửa sống và niềm tin bất diệt cho con cháu! ”Hình ảnh người bà kính yêu bên bếp lửa đỏ sẽ theo tôi mãi suốt cuộc đời.

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 9

đề ra vấn đề với nỗi nhớ của một người con xa xứ, một người cháu nhớ quê hương nhớ bà ngoại và bếp lửa gắn liền với tuổi thơ của mình. vì vậy tôi đã rời quê hương lên đường đến đất nước xa xôi này để du học hơn 4 tháng. Ở đất nước này mùa đông dường như dài hơn và lạnh hơn nhiều so với vùng quê Việt Nam của tôi. viết câu chuyện theo dòng thời gian của kí ức, theo lời thơ của tác giả bằng tiếng Việt: buổi sáng mùa đông, tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy hai bên đường là những hàng cây trơ trọi chỉ có những bông tuyết trắng như tuyết đậu trong cây. Trong đầu tôi lúc đó lại mường tượng ra hình ảnh bếp lửa hồng của anh. ngọn lửa ấm áp, bập bùng mỗi sớm mai. Tôi thấy hình ảnh bà tôi nhấp nháy với hình ảnh bếp lửa. qua bao nhiêu gian nan, mưa nắng của cuộc đời, bếp lửa của anh vẫn ấm và vẫn mang tiếng yêu thương trong tâm khảm em. tưởng tượng nhớ lại thời thơ ấu của tôi, năm tôi 4 tuổi: năm tôi bốn tuổi, tôi chợt nhớ đến bếp lửa năm tôi bốn tuổi, nhưng mùi khói bếp là mùi tôi thích nhất vì nó quen thuộc và thân thương. đánh hơi. Giống như bà tôi, tôi rùng mình khi nhớ về nạn đói năm 1945 đã giết chết 2 triệu người trên đất nước nhỏ bé của tôi. năm đó là năm cả nhà chết đói, rồi cách mạng tháng 8 bùng nổ, đồng bào tôi, mọi người vùng lên đánh Nhật, lật đổ Pháp để giành lại chính quyền kết liễu kiếp người, nô lệ, nô lệ. nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang khi thực dân Pháp lại cướp nước tôi. Theo lời kể của bác tôi, nhân dân quê tôi đã đoàn kết đánh đuổi giặc ngoại xâm. Suốt tám năm dài, bố mẹ tôi đi vắng, chỉ có cháu gái và cháu trai ở nhà trông nom, đùm bọc nhau bên bếp lửa hồng sớm tối. Anh kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về những ngày ở Huế. mỗi khi hè về, những ngày tháng năm, ông thường nghe thấy tiếng tu hú rất lớn. chiến tranh lan tràn, quân xâm lược tàn ác tàn phá, đốt phá xóm làng tôi, những con người trước đây tản cư hôm nay cũng trở về làng quê hoang mang, bình lặng. Ngày qua ngày, tôi và bà cùng thức dậy vào mỗi buổi sáng, rồi tối đến bà lại nhóm lửa. hình ảnh bếp lửa gắn liền với người bà thân yêu – bếp lửa thân yêu, khơi dậy trong lòng em những hy vọng, niềm tin về một ngày toàn thắng sẽ không còn xa. rồi ngày đó sẽ đến và gia đình tôi sẽ lại được đoàn tụ.

chuyen bai tho bep lua sang van xuoi 1 - Top 10 bài văn chuyển bài thơ “Bếp lửa” thành câu chuyện lớp 9 mới nhất

những bài thơ bên bếp lửa của bang viet

biến bài thơ “bếp lửa” thành một câu chuyện – nhiệm vụ 10

tuyết rơi trắng xóa bên ngoài cửa sổ. Tôi là sinh viên luật ở nước ngoài và tôi đang ngồi bên cửa sổ nhìn tuyết ban mai ở phương tây. . nỗi nhớ quê, có bà nội day dứt vô hạn. hơi ấm của ngọn lửa tràn ngập căn bếp nhỏ đã sưởi ấm tâm hồn cô đơn của hai bà cháu, sưởi ấm sự mong chờ và niềm tin vào ngày mai chiến thắng.

tuổi thơ của tôi gắn liền với cái bếp và bà. Tôi đã sống bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy thắp lên ngọn lửa, cùng cô ấy trải qua rất nhiều khó khăn, thiếu thốn và vất vả. Tôi không khỏi xúc động khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Người Pháp thật ác độc! Vì sự cai trị của ông, toàn bộ đất nước, cũng như gia đình tôi, phải chịu một nạn đói khủng khiếp. gia đình đang chết đói. ngay cả con ngựa mà ông cha ta từng rong ruổi để chở hàng thuê cũng vì đói mà gầy rộc đi. cả thị trấn hoang tàn tràn ngập mùi khói, khói bao trùm khắp thị trấn. Đến bây giờ, khi nghĩ lại, sống mũi tôi vẫn bỏng rát, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tám năm bên nàng, sớm nở tối tàn, ta cũng cùng nàng thắp lửa. Bà ơi, bà có nhớ không? bạn đã kể cho tôi nghe về những ngày lang thang của bạn ở Huế. bạn nhớ rằng bạn đã dạy tôi những điều tốt, phải không, bạn như người thầy đầu tiên của tôi … bây giờ, nghĩ lại ngày xưa, tôi vẫn muốn ở bên cô ấy, muốn được như trước đây, được lớn lên trong sự chăm sóc và dạy dỗ của cô ấy. . nhờ bà ngoại dạy làm, nhờ bà ngoại chăm lo ăn học nên tôi mới là tôi của ngày hôm nay. Mỗi khi tôi nghe thấy tiếng chim hú, tôi nghĩ trời ơi tại sao bạn không ở với bà của bà đã làm việc chăm chỉ và lãng phí thời gian tại sao bạn không ở với bà và phàn nàn suốt thời gian trên những cánh đồng xa… vậy mà trái tim tôi lại tràn đầy khao khát khi tôi nghe thấy tiếng chim hót.

Tôi đã bật khóc khi nhớ lại năm đó, khi kẻ thù xâm lược và đốt cháy thị trấn của tôi, phóng hỏa. Bà con lối xóm đã giúp tôi và bà dựng một túp lều tranh lợp lá che mưa nắng cho chúng tôi. tuy nhiên, khi nhớ lại khoảnh khắc đó, anh ấy đã tự tin nói với tôi:

– Tôi đang ở trong vùng chiến sự và tôi có việc phải làm. viết thư thì không kể chuyện này chuyện kia để bố yên tâm công tác, chỉ nói nhà cửa bình yên vô sự, không có chuyện gì xảy ra.

“Chà! Mẹ không chỉ là một người bà hết lòng vì bản thân mà còn nghĩ đến bố, một người bà hy sinh hết mình vì con cái. Mình rất ngưỡng mộ cô ấy, nhất định mình sẽ học hỏi cô ấy! “- Tôi thầm nghĩ. Biết vậy, tôi càng hiểu tấm lòng của cô ấy và càng yêu thương cô ấy hơn!

Hình ảnh người bà với mái tóc bạc trắng, thân hình gầy guộc luôn song hành với bếp lửa hồng. hình ảnh ông luôn gắn liền với hình ảnh bếp lửa hồng. ngọn lửa do bàn tay anh thắp lên tỏa hơi ấm khắp quán nhỏ sưởi ấm lòng tôi, khơi dậy trong tôi bao cảm xúc của tuổi thơ. lửa là tình yêu thương ấm áp của bạn, lửa là bàn tay chăm sóc của bạn, lửa gắn liền với những khó khăn trong cuộc sống, cuộc sống đầy nắng mưa. Hàng ngày, ông vẫn duy trì phong tục dậy sớm, thắp lửa ấm áp, quây quần yêu thương, quây quần bên củ khoai, chuẩn bị nồi xôi mới để làm kỷ niệm và đánh thức tình cảm xưa trong các em nhỏ. Bạn có biết khi thắp lửa, bạn cũng thắp lên niềm vui, sự sống, một chút yêu thương cho mình và cho mọi người, và cũng chính bạn là người thắp lửa, giữ lửa, truyền lửa, truyền niềm tin. , cuộc sống đối với tôi, hãy giúp tôi thấy hình ảnh ngọn lửa thiêng và lạ lùng biết bao!

Giờ đây, tôi có những niềm vui, cảm xúc và bến bờ mới. còn bà, dù đất nước đã chắp cánh cho tôi bay qua bầu trời tri thức khoa học bao la, tôi vẫn không thể nào quên hình ảnh bà gắn liền với hình ảnh bếp lửa mà bà tôi nâng niu mỗi sáng, mỗi chiều ở nhà. . “sáng sớm hôm nay đốt lửa cũ chưa?” – Tôi thắc mắc.

những gì gần gũi nhất với tuổi thơ, mỗi người đều có sức mạnh tỏa sáng và nâng đỡ con người trên con đường đời dài rộng phải không? và trong tuổi thơ của tôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ và không bao giờ quên hình ảnh bếp lửa bập bùng và hình ảnh người bà thân yêu tần tảo sớm hôm nuôi tôi, dạy tôi ăn học. cô ấy là một người phụ nữ Việt Nam vĩnh cửu với những nét vẽ đẹp, sự kiên nhẫn và tình yêu thương. Tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy!

hi vọng với những bài văn mẫu cho chủ đề biến bài thơ “bếp lửa” thành câu chuyện trên đây cũng sẽ mang đến cho các em nhiều lời giải hay. Đừng quên chia sẻ với bạn bè để cùng học tốt hơn nhé!

thông minh

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Chuyển nội dung bài thơ bếp lửa thành câu chuyện theo lời. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *