Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
1269 lượt xem

đóng vai nhà thơ kể lại bài thơ ánh trăng

Bạn đang quan tâm đến đóng vai nhà thơ kể lại bài thơ ánh trăng phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ đóng vai nhà thơ kể lại bài thơ ánh trăng

Bài văn mẫu lớp 9: Đóng vai người lính Kể lại bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy là tài liệu hữu ích, gồm dàn ý chi tiết với 9 bài văn mẫu. từ đó giúp các bạn có thêm tài liệu tham khảo, thuận tiện hơn trong quá trình học tập và chuẩn bị bài mới trên lớp. do đó, hãy theo dõi nội dung chi tiết trong bài viết sau:

đóng vai anh bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng

1. mở đầu

– dẫn dắt, giới thiệu bản thân và tình huống câu chuyện

2. nội dung bài đăng

a. tuổi thơ trong ký ức của người lính

<3

– Chiến tranh ập đến bất ngờ, nghe tiếng gọi bảo vệ Tổ quốc, tôi và các bạn lên đường nhập ngũ.

– Trong những năm tháng gian khổ của chiến tranh, tôi vẫn hòa mình với thiên nhiên núi rừng chiến khu, cảnh vật ít nhiều thay đổi.

– nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên, vầng trăng tri ân vẫn còn đó. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ quên được mặt trăng đó, nhưng …

b. một cuộc sống đầy đủ tiện nghi hiện đại

– hai miền nam bắc đất nước thống nhất, độc lập, tự do. Tôi may mắn sống sót nên đã rời đơn vị trở về quê hương, sống một cuộc sống bình thường và an toàn.

– con trai tôi đề nghị chuyển bố đến sống trong thành phố, tôi chuyển đến một thành phố sang trọng với ánh đèn rực rỡ.

– căn nhà tôi đang ở có đầy đủ tiện nghi, tôi yên tĩnh tận hưởng. những khó khăn trong quá khứ bỗng chốc phai mờ trong tâm trí tôi.

– những kỷ niệm và vầng trăng tri ân cũng vô tình bị lãng quên từ đó.

c. thức tỉnh và hối hận

– ánh trăng đã chợt đến, đánh thức tâm hồn và gợi lên bao cảm xúc khó tả.

– ở trên, mặt trăng không ngừng quay tròn, tỏa ra ánh sáng màu bạc bao phủ vạn vật.

– Tôi thức dậy với niềm tiếc nuối, nhận ra rằng mình đã thờ ơ với quá khứ tình yêu, với sự trăng hoa chung thủy.

– tôi lúc đó, quên đi bao khó khăn của quá khứ đang sống vô tâm và ích kỷ.

– nỗi đau mất mát vẫn còn cháy bỏng trong lòng dân tộc vì chiến tranh đã lùi xa, nhưng những dấu ấn in đậm hình bóng dân tộc vẫn còn đó.

– khi cả thị trấn đang cố gắng vượt qua quá khứ, tôi vui vẻ tận hưởng cuộc sống vật chất đầy đủ

3. kết thúc

– ngắt dòng cảm xúc và đưa ra những bài học đáng suy ngẫm cho riêng bạn

đóng vai anh bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – văn mẫu 1

cuộc đời con người giống như một lữ khách lang thang trên hành trình tìm kiếm những giá trị đích thực của cuộc đời mình. Là một người lính, dù trong cuộc chiến vì vận mệnh của tổ quốc hay trở về với cuộc sống đời thường, tôi đều tìm thấy những giá trị riêng cho cuộc đời mình. vâng, cuộc đời dù có bao nhiêu đổi thay, dù có bao nhiêu đổi thay, những gì đã gắn bó với chúng ta từ thuở ấu thơ, những gì đã gắn bó thủy chung với chúng ta, không thể nào xóa nhòa được… đó có phải là vầng trăng nghĩa tình không?

Tôi vẫn nhớ, khi còn nhỏ, tôi sống hòa mình với thiên nhiên. đó là những thảo nguyên trải dài, dòng sông nơi trẻ thơ thường tắm mát, là những bãi biển không biết điểm cuối. những nơi đó đã để lại cho tôi nhiều kỉ niệm khó quên. sau đó, khi chiến tranh xảy ra, tôi gắn cuộc đời mình với một không gian thiên nhiên mới: rừng. Và không biết từ bao giờ, nơi thiên nhiên đã nuôi dưỡng tôi, đã có vầng trăng trở thành tri kỷ!

Lúc đó, tôi nhớ mình đã sống một cuộc sống vô cùng hồn nhiên và vui tươi với cây cỏ. bản chất là vô tư, chúng ta cũng vô tư. chúng tôi coi mình là bạn, triki và chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau và chúng tôi không thể tách rời. Tôi cứ nghĩ, tôi sẽ không bao giờ quên được vầng trăng yêu thương và thủy chung ấy.

nhưng khi đó, đó chỉ là nhận thức của một thời thơ ấu, chưa va chạm nhiều với cuộc sống bộn bề. Rời xa cuộc sống tự nhiên nơi thôn quê, tôi dần bước vào cuộc sống nơi thị thành. một cuộc sống mới với những thay đổi vật chất mới, với sự xa hoa của mọi thứ làm nên sự hồn nhiên, vô tư của tôi, khiến trái tim tôi coi vầng trăng là người bạn tâm giao, không thể tách rời vì điều đó. mỗi khi vầng trăng đi qua ngõ, nó vẫn dửng dưng, coi nó như người xa lạ, chẳng biết gì về chuyện ấy, những kỉ niệm xưa dường như không còn nữa …

và sau đó khi thành phố bóng tối bị mất điện. phòng tôi đột nhiên tối om. không còn ánh điện tỏa ra khắp nơi. lúc ấy trăng đột ngột qua đi. Tôi nhanh chóng nhìn lên mặt trăng. trăng vẫn tròn vành vạnh như ngày nào. trăng vẫn tiếp tục chiếu sáng mọi ngóc ngách như khi tôi còn nhỏ. có gì đó làm tôi nhột nhột … bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ ùa về trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ đến ngày xưa thuở còn thơ ngây, thuở còn yêu, coi vầng trăng là tri kỷ.

nhưng … ánh trăng vẫn lặng im, như không trách tôi ngu dốt. chính sự im lặng đó khiến tôi giật mình suy nghĩ, liên tưởng đến sự thay đổi trong tôi. vầng trăng gắn liền với tình yêu không đòi hỏi điều gì mà đôi khi ta quên mất. mặt trăng không trách tôi bất cứ điều gì … mặt trăng rất vị tha …

Cuộc sống luôn thay đổi, đôi khi những thay đổi đó đến mà chúng ta không hề hay biết. hay luôn biết trân trọng những giá trị của cuộc sống, luôn biết trân trọng những gì đã có với mình. đừng đợi đến khi tất cả mất đi mới nhận ra điều gì là quý giá, lúc đó sẽ quá muộn. hãy luôn ghi nhớ, luôn trân trọng giá trị của cuộc sống!

đóng vai anh bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – văn mẫu 2

Tôi đã từng là một người lính trưởng thành trong cuộc kháng chiến, tôi đã từng cầm súng để bảo vệ cuộc sống của những người thân yêu và giành độc lập cho dân tộc. Đó là những ngày rất khó khăn nhưng cũng rất ý nghĩa đối với tôi. bởi đó là những ngày tôi chiến đấu cùng đồng đội, cùng đồng đội chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống trên chiến trường, điều đó sẽ ám ảnh tâm hồn tôi nhưng thực sự không phải vậy. Đất nước độc lập, trải qua một hoàn cảnh mới, trước ngã rẽ cuộc đời dường như quên đi kỷ niệm xưa, khi nhận ra chỉ còn lại sự cay đắng, day dứt. .

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, nơi mọi người sống đoàn kết, hòa hợp với thiên nhiên. cuộc đời tôi gắn liền với không gian sông nước, núi rừng. khi trưởng thành hơn tôi nhập ngũ, vào chiến trường, cuộc sống vô cùng vất vả, thiếu thốn. người duy nhất luôn bên em chia sẻ những vui buồn, người luôn đồng hành cùng em trong những đêm hành quân không ai khác chính là vầng trăng:

“Thuở nhỏ sống ruộng với sông rồi với bể, chinh chiến trong rừng, trăng thành tri kỷ”

Cuộc đời tôi luôn gắn liền với thiên nhiên, những kỉ niệm tuổi thơ, những kỉ niệm về những ngày chiến đấu cũng gắn liền với những hình ảnh bất hủ ấy của thiên nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể quên được những kỉ niệm, những người bạn đồng hành trong những tháng ngày khó khăn nhất, nhưng cũng có những lúc tôi quên đi quãng đời thơ ngây, đáng nhớ nhất của đời người. anh ấy:

“Trần trụi với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cối, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được vầng trăng tri ân”

Chiến tranh qua đi, hòa bình lập lại, tôi trở về với cuộc sống của mình, thời thế đổi thay, tôi cũng có một cuộc sống mới với những thay đổi mới. đây là cuộc sống nơi thành thị tấp nập, gắn liền với cuộc sống của tôi lúc này không còn là sông nước, ruộng đồng, bể bơi mà là những ngôi nhà cao sừng sững giữa lòng đô thị ồn ào, náo nhiệt. cả vầng trăng tri ân dường như chìm vào quên lãng, để rồi bước xuống phố, tôi và người tri kỷ ấy bỗng trở thành người xa lạ trên phố.

“Từ khi trở lại thành phố, tôi đã quen với ánh sáng cửa gương, trăng lọt qua khe cửa người xa lạ”

giờ nghĩ lại, tôi thấy khoảng cách khủng khiếp mà không gian sống mang lại, khiến con người ta vô tình quên đi những ký ức, kỷ niệm và tri kỷ, giống như câu nói “xa mặt cách lòng”, những thứ không còn bên ta. , chúng không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa, thường tạo ra một khoảng cách vô hình, khoảng cách đó khiến con người và ký ức xa rời nhau, tưởng chừng như cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ thân thiết trước đây.

Tôi không trách hoàn cảnh hoàn toàn, nhưng tôi trách bản thân nhiều hơn là vô tình, không làm chủ được bản thân, trong guồng quay của cuộc sống mới, tôi đã vô tình bị cuốn vào đó và hoàn toàn quên mất. những kỉ niệm, những mối quan hệ đã qua. sau đó, khi ánh hào quang của cuộc sống mới bỗng chốc vụt tắt, tôi mới bàng hoàng nhận ra mình đã vô tình quên mất tầm quan trọng như thế nào.

“Đột ​​nhiên đèn điện trong phòng mua sắm tắt – chiếc đinh sẫm màu rơi qua cửa sổ. trăng tròn đột ngột ”

Tối hôm đó, khi đang xem TV, đột nhiên đèn trong nhà vụt tắt, bóng đèn cũng tắt, theo thói quen, cũng có thể là phản xạ không điều kiện, tôi chạy đến bên cửa sổ và mở toang hai cánh cửa ngay lúc đó, trong đầu tôi chỉ có ý nghĩ tìm chút ánh sáng từ bên ngoài, nhưng tôi không biết rằng chính sự mở ra định mệnh đó đã khiến những ký ức như dòng thác chảy vào tâm hồn, gợi nhớ về quá khứ. kỷ niệm, cũng là lời nhắc nhở về sự bất cẩn của tôi ở thì quá khứ. hình ảnh vầng trăng tròn hiện ra trước mắt khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng, choáng ngợp và có chút đau đớn, day dứt như nhận ra một điều gì đó rất quan trọng mà mình đã quên mất.

“Nhìn lên và thấy có thứ gì đó đẫm nước mắt như cánh đồng, như sông, như rừng”

Đối diện với trăng tròn, tôi như nhìn thấy những kỉ niệm, những tình bạn trong quá khứ, vì vậy nhìn trăng khiến tôi như có thể ngẫm lại sự hờ hững của chính mình. thân em, đó là khoảnh khắc em chợt nhận ra tình yêu và kỉ niệm vẫn còn hiện hữu trong cuộc đời nhưng một cách vô tình nhất em đã quên mất, để rồi bây giờ khi nhận ra em lại thấy rất đau và buồn. bao kỷ niệm ùa về, hình ảnh tuổi thơ, bạn thân, rừng cây, sông bể cũng ùa về như nhắc nhở tôi về sự bất cẩn.

“Mặt trăng cứ tròn mãi, dù con người có để ý đến thế nào đi chăng nữa, mặt trăng vẫn đủ bình tĩnh để khiến tôi sợ hãi”

Mặt trăng giống như biểu tượng của những kỷ niệm, tình cảm và tình cảm. Tôi đau đáu nhận ra rằng những tình cảm xưa cũ vẫn vẹn nguyên, vẹn nguyên như góc trăng khuyết. vầng trăng với tình yêu luôn ở bên em, nhưng em quá bất cẩn mà quên mất người tri kỉ và bao kỉ niệm. ánh trăng tĩnh mịch không còn rực rỡ như trước, sự im lặng như một bản án tố cáo sự hờ hững của tôi, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã quên đi mối tình sâu đậm nhất đời mình.

Tôi đã trải qua sự lãng quên và bị đánh thức bởi ký ức, cảm giác day dứt đó đánh thức tôi, tôi xin lỗi vì sự bất cẩn của mình, vì vậy chúng ta hãy sống với lòng biết ơn và đừng bao giờ quên những kỷ niệm, vì đó là khoảnh khắc đáng nhớ của chúng tôi.

đóng vai anh bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – mẫu 3

Sau khi đất nước thống nhất, tôi xuất ngũ trở về quê hương. ba năm sau tôi chuyển lên thành phố sống cùng các con. Thành thật mà nói, tôi vẫn thích sống ở nhà hơn. nhưng các con tôi cứ nói không có ai chăm sóc tôi nên tôi phải nghe lời.

cuộc sống trong thành phố đầy tiện nghi. các con tôi đều là công chức nên không thiếu thốn thứ gì. thoát ra khỏi cuộc sống khó khăn của chiến tranh, đây là một cuộc sống đáng mơ ước. Tôi tận hưởng tất cả những ngọt ngào của cuộc sống đó. không còn lo lắng, không còn mất ngủ, không còn nghe tiếng pháo nổ mỗi đêm. Tôi tận hưởng giấc ngủ yên bình và những bữa ăn no nê và nhanh chóng quên đi mọi khó khăn trong quá khứ. nhưng hãy nhớ những gì phải làm. chiến tranh đã qua, vết thương cũ cũng đã lành.

Cứ tưởng rằng mình đã vĩnh viễn quên đi mọi thứ, ngủ quên vĩnh viễn trong cuộc sống thoải mái và giả dối này. Những tưởng ánh đèn rực rỡ của thành phố sẽ chôn vùi cuộc đời tôi trong bốn bức tường quét vôi kín đáo, an toàn nhưng lạnh lẽo. nhưng không! Một đêm, vầng trăng tri ân xưa đã đến, đánh thức tâm hồn tôi trong giấc mơ viển vông.

Đó là một đêm mà thành phố đột nhiên không có điện. mất điện trên địa bàn thành phố không phải là hiếm. nhưng đêm đó, khi ánh sáng giả tắt đi, căn phòng tối om. Tôi nhanh chóng mở cửa sổ để tìm chút gió, thì đột nhiên, ánh trăng tràn ngập căn phòng. ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tôi, soi sáng tâm hồn tôi. ồ, thứ ánh sáng quen thuộc và tuyệt vời đó chiếu một lớp ánh sáng mờ ảo lên bức tranh khảm lung linh. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời. bầu trời rộng lớn bầu trời trong xanh. vầng trăng tròn ngự trị cả một không gian rộng lớn. dường như đang chiếm lấy thành phố, bầu trời là vô tận.

chợt anh nhớ đến bài thơ cũ của ly bach:

“ánh trăng đầu giường, ngỡ mặt đất phủ sương, hướng về vầng trăng sáng, cúi đầu nhớ quê hương.”

ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng soi sáng trái tim tôi, mơn trớn khắp cơ thể tôi như thể có điều gì đó xoa dịu nó. Ánh trăng gợi nhớ ngày xưa. Ánh trăng ấy đã theo tôi suốt cuộc đời. Khi tôi còn trẻ ở cố hương, vầng trăng đã đến với cuộc sống như một người bạn tri kỷ. Tôi nhớ những đêm trăng thanh bình trên sông. vầng trăng trên cao soi bóng sông sâu, mơ màng trong tiếng vọng xa. Tôi nhớ những đêm trăng hắt nước trên cánh đồng. ánh trăng vàng tiếp tục le lói, dừng lại rồi theo nhịp cầu. hay ánh trăng ma quái ở nghĩa địa phía sau thị trấn, nơi bọn trẻ chúng tôi thường chơi trò trốn tìm.

mặt trăng đó gắn liền với cuộc đời tôi, suốt thời thơ ấu của tôi trên cánh đồng và trong bể bơi. nhiều đêm nằm dưới trăng sáng, nghe tiếng chim hót mà lòng chua xót. đất nước có chiến tranh. quê hương đang bị giày xéo dưới bom đạn kẻ thù, đau xót biết bao. Tôi nhìn vào mặt trăng mặt trăng cũng nhìn tôi cả hai đều giữ im lặng, nhưng thấu hiểu lòng nhau.

vào tháng tới, tôi sẽ chiến đấu. trăng cũng theo ta xuyên rừng xuống núi. Trải qua bao cuộc chiến, vầng trăng vẫn bên tôi, thủy chung, yêu thương. vầng trăng soi những bước hành quân của rừng sâu về đêm. mặt trăng lao vào trận chiến. vầng trăng xung phong mở đường cho quân ta tiến lên. mặt trăng tấn công kẻ thù. Mặt trăng là đồng chí của chúng ta, đồng chí của chúng ta.

Nhiều đêm, giữa rừng vắng, nằm võng mắc ô giữa đường hành quân, nhìn vầng trăng sáng trên trời, lòng chợt nhớ nhà vô cùng. ánh trăng dịu dàng trên bầu trời cao trong xanh, ánh sáng rực rỡ soi khắp núi rừng. Ước gì ngày mai tiêu diệt được giặc giã, tôi được trở về quê hương xây dựng cuộc sống mới. cuộc sống với con trâu với cái cày. ngày ngày cày vườn trồng rau, đêm uống trà nóng trông trăng rằm. một cuộc sống như vậy khá thú vị.

Ánh trăng chiếu sáng nơi tôi nằm như thể cảm thông và an ủi tôi. ánh trăng thấu hiểu lòng ta, đến xoa dịu nỗi đau lòng ta. trái tim đầy hận thù thầm hứa với trăng cao sẽ chiến đấu anh dũng cho đến khi đất nước sạch bóng quân thù. cuộc sống tươi đẹp đang chờ tôi. người thân đang đợi tôi. Tôi ứa nước mắt khi nghĩ về điều đó.

oái! Thảo nào, khi chiến tranh kết thúc, lời hứa năm xưa anh chưa bao giờ quên. khi tôi bước ra khỏi cuộc chiến, tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng. một phần vì tôi quá phấn khích và hạnh phúc. một phần vì tôi đã quay trở lại cuộc sống thường ngày với những cam kết mới. cuộc sống vật chất đầy đủ, tiện nghi khiến tôi say mê hưởng thụ để bù đắp cho bao nhiêu năm vất vả nơi rừng thiêng nước độc. Nhiều lần cận kề cái sống, cái chết, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không được gặp lại vợ con ngọt ngào.

Công việc mới trong thời kỳ xây dựng đất nước khắc phục hậu quả chiến tranh khiến tôi ngày đêm bận rộn. đi sớm về khuya khiến tôi không còn thời gian để suy nghĩ. bóng hình quê hương và muôn vàn kỉ niệm vẫn còn in đậm trong tim, nhưng đã khép lại, khuất lấp bấy lâu nay. thành phố phồn vinh và xinh đẹp, với những ngọn đèn màu chiếu sáng mặt đất và bầu trời. Vầng trăng tình xưa vẫn giăng ngang trời từng đêm. nhưng tôi hầu như không biết điều đó.

Tôi đã nhìn lên mặt trăng. mặt trăng vẫn vậy, vẫn tròn và sáng. một cái gì đó dường như đang bị phá vỡ. Hình ảnh quê hương thân yêu bỗng hiện về trong tim tôi. từng cánh đồng, từng ngọn núi, từng dòng sông lại chợt ùa về. Tôi chợt bật khóc. những giọt nước mắt lăn dài trên má nóng hổi.

XEM THÊM:  Nhà Văn Ernest Hemingway - Tiểu Sử, Cuộc đời Và Sự Nghiệp - Đề án 2020 - Tổng Hợp Chia Sẻ Hình ảnh, Tranh Vẽ, Biểu Mẫu Trong Lĩnh Vực Giáo Dục

Đây là những giọt nước mắt ngày xưa hay khóc. những giọt nước mắt tiếc nuối khi nhận ra mình đã hờ hững với quá khứ tình yêu, thờ ơ với vầng trăng chung thủy. mặc dù chúng tôi những người lính đã quên từ lâu. nhưng mặt trăng vẫn không thay đổi theo năm tháng. mặt trăng luôn ở bên cạnh chúng ta, dõi theo chúng ta. mặt trăng trung thành và trung thành, nhưng chúng ta thờ ơ và lạnh lùng.

ánh trăng im lặng, không nói gì. đó là một sự im lặng nghiêm trọng khiến tôi nhớ lại quá khứ đau khổ nhưng đầy yêu thương của mình. vầng trăng không giận dữ, nghiêm túc mà bao dung khiến trái tim tôi càng tan nát. Tôi nhận ra rằng mình đã thờ ơ với quá khứ, thờ ơ với nỗi đau mà dân tộc vừa trải qua. nhiều lần tôi tự bào chữa rằng làm tốt công việc hiện tại là đã đóng góp cho đất nước. và những gì tôi nhận được là nhờ công sức của mình, điều đó hoàn toàn xứng đáng.

nhưng thực sự, đó là một cuộc sống ích kỷ và vô tâm. biết bao người vẫn thầm lặng hy sinh trước bom đạn kẻ thù còn sót lại, vì đói khát triền miên. nỗi đau vẫn cháy bỏng trong lòng dân tộc. kẻ thù đã không còn, nhưng hậu quả của nó vẫn tiếp tục làm đau đớn biết bao người. biết bao gia đình, biết bao người đã không tìm được hạnh phúc. cả dân tộc đang phải vật lộn để vượt qua nó. và tôi ngập tràn, hạnh phúc trong cuộc sống vật chất.

Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi càng xin lỗi. cảm ơn vầng trăng đã giúp tôi hiểu và hoàn thiện bản thân mình. Mình phải làm sao để xứng đáng với dân tộc. Tôi cần phải làm gì đó để bù đắp lỗi lầm. Mình phải sống xứng đáng với bản lĩnh người lính trong thời kỳ mới, tiếp tục tiên phong thực hiện những nhiệm vụ khó khăn nhất của Tổ quốc. tất nhiên rồi. Tôi nhất định phải tuân thủ bổn phận của quốc gia. phải biết trân trọng quá khứ và sống xứng đáng với những gì đã nhận. cuộc đời này không chỉ của riêng tôi mà của cả dân tộc, của những con người anh hùng đã xả thân vì độc lập, tự do của Tổ quốc

đóng vai chú bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – mẫu 4

Vào cuối tuần, tôi thường ngồi đọc sách, đó là cách để thư giãn sau một tuần học mệt mỏi. Sáng chủ nhật hôm đó, tôi vẫn đang đọc sách như mọi ngày thì bất ngờ bố tôi đi ra. Tôi khá ngạc nhiên vì một người bận rộn như bố tôi thường dành thời gian nghỉ ngơi ở nhà vào cuối tuần với những công việc thường ngày như xem tivi, đọc báo… Tôi ngạc nhiên và vội hỏi chúng tôi đi đâu. , bố cười:

– đó là một nơi rất thú vị, bạn sẽ biết nó khi bạn đến.

Nghe cha nói, tôi ngừng hỏi và lo lắng chuẩn bị rời đi.

Tôi tưởng tượng đó là một công viên, một khu vui chơi… nhưng không ngờ đó là một quán cà phê bên dãy đèn cầy, một hồ gươm rất đơn sơ với cái tên “người lính”. Tôi tò mò và thích thú khi bước vào. Đây là một quán cà phê rất lạ mà tôi chưa từng đến. tất cả mọi thứ trong phòng có một cái gì đó rất thiêng liêng về nó. Ba lô bộ đội, mũ cối, súng trường, áo chống đạn … mọi thứ đưa tôi về quá khứ của một thời chiến tranh bom đạn nổ tung.

Tôi nhìn quanh căn phòng, nó giống như một “bảo tàng nhỏ” trưng bày những kỷ vật chiến tranh. Đang say sưa nhìn xung quanh, tôi chợt thấy một người đàn ông trung niên trạc tuổi bố tôi, bước ra chào và tôi bắt tay thân mật. Sau này tôi mới biết rằng đó là cuộc hẹn hò trước đây giữa cha tôi và một người bạn khi ông ấy đi lính. nhà hàng hôm nay rất yên tĩnh, nhưng có cảm giác không gian rộng lớn thu nhỏ lại một góc có ba người đang nói chuyện. ba tách cà phê bốc hơi, mở đầu cuộc trò chuyện giữa bố tôi và bạn của bố tôi.

Bố kể rằng chú Trung là bạn thân của bố trong chiến tranh. Bố và chú Trung đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn, thử thách trong những năm tháng chống Mỹ ác liệt. Nhìn bạn của bố, tôi thấy tuy bằng tuổi anh nhưng có vẻ già hơn một chút. khuôn mặt vuông và vết chân chim ở đuôi mắt tạo nên vẻ nhân hậu, từng trải và có phần điềm đạm. tính cách của anh ấy toát lên vẻ giản dị nhưng trang nghiêm phù hợp với không khí của quán cà phê cổ kính này. Tôi đang chìm trong suy nghĩ, và đột nhiên chú tôi hỏi tôi:

– chắc hẳn bạn đang thắc mắc về loại cà phê này?

Tôi ngay lập tức trả lời:

– vâng, vâng. Tại sao quán cà phê này lại kỳ lạ như vậy?

anh ấy cười, nhấp một ngụm cà phê và tiếp tục:

– quán cà phê này đối với bạn không phải là cửa hàng kinh doanh mà là nơi lưu giữ những kỷ niệm, ký ức về những năm tháng khó quên.

“Đúng vậy” – Tôi tự nhủ. bằng cách nào đó tôi đã hiểu được mục đích mà cha tôi đã đưa tôi đến đây. quan tâm, tôi đã hỏi:

– vậy, ấn tượng đặc biệt nhất của bạn về cuộc chiến là gì?

Bác Trung không vội trả lời, mắt hướng về góc quán, nơi trưng bày những bức ảnh thời chiến. Đó là hình ảnh của một vầng trăng tròn, đẹp vô cùng. không rời mắt khỏi anh ấy, cô ấy nói với tôi như thể cô ấy đang nói với chính mình:

– Đối với tôi, chiến tranh không chỉ là hình ảnh bom rơi đạn nổ mà còn là hình ảnh của một người bạn đặc biệt đã giúp tôi nhận ra nhiều điều về chân lý của cuộc sống: vầng trăng.

Tôi bị sốc trong giây lát, như thể đọc được sự bàng hoàng trên khuôn mặt mình, cô ấy tiếp tục:

– Thuở nhỏ, tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi hội tụ tất cả những nét đẹp giản dị và bình dị nhất của miền quê Việt Nam. nơi có đồng lúa, sông biển rộng cát trắng. vầng trăng đã ở bên tôi từ thuở ấu thơ, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng huyễn hoặc ấy ở khắp mọi nơi. Tôi vẫn nhớ, khi tôi còn là một đứa trẻ và mỗi chiều, tôi cùng bạn bè ra biển để vui chơi. ánh trăng trên mặt biển tỏa sáng khi nó lướt cùng những con sóng vỗ bờ. làn gió nhẹ mang theo vị mặn của biển, tiếng sóng vỗ rì rào và ánh trăng soi mỗi đêm hè êm như nhung đã in sâu vào tuổi thơ các em. nên bước đi và chờ đợi, vầng trăng cũng gắn liền với em. Bạn sẽ nghĩ đời lính chỉ toàn súng đạn, khói lửa nhưng đời lính cũng có những lúc nên thơ, lãng mạn. lúc đó vầng trăng là tri kỷ. vầng trăng đã luôn đồng hành cùng anh trên những chặng đường chinh chiến, những buổi họp đội, những trận phục kích chờ giặc. Nhờ có trăng, những người lính dường như trưởng thành mạnh mẽ hơn, tiếp thêm sức mạnh cho ước mơ và hy vọng về hòa bình. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được tâm sự đó. vẫn …

tạm dừng, tôi gần như có thể nghe thấy bạn thở dài. im lặng, tôi đợi bạn nói tiếp:

– sau khi chiến tranh kết thúc, anh chuyển đến thành phố sinh sống. Khác với cuộc sống khốn khó ở nông thôn trong chiến tranh, cuộc sống ở thành thị tiện nghi và hiện đại hơn rất nhiều. Trước kia, dường như ánh trăng là ánh sáng duy nhất, mỗi đêm hè anh chỉ muốn ngồi ngoài hiên nhìn trăng. học một mình dưới ánh sáng huyền diệu đó. nhưng bây giờ thì khác. không có trăng, mọi sinh hoạt của con người đều được chiếu sáng bằng đèn điện. nên bạn không còn thói quen nhìn trăng nữa. khi màn đêm buông xuống, vầng trăng hiện ra, tôi không còn khát khao chờ đợi. mặt trăng đã trở thành một ẩn số kỳ lạ. cho đến một ngày, toàn bộ tòa nhà nơi anh sống bị mất điện. căn phòng tối om, anh vội mở cửa sổ, vầng trăng hiện ra ngay trước mặt. lúc đó trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt khiến khóe mắt rưng rưng. Nhìn thấy vầng trăng gia đình ấy, bao nhiêu kỉ niệm ùa về. khoảnh khắc nhìn thấy mặt trăng xuất hiện như trước. trăng vẫn tròn, vẫn tiếp tục tỏa sáng dù thời gian trôi đi dù con người có đổi thay. Lúc đó, tôi đã hiểu ra nhiều điều. Tôi tự trách mình đã bất cẩn, quên mất một người bạn thân.

giọng nói của anh ấy ấm áp, đôi mắt anh ấy đỏ hoe, điều gì đó vẫn còn đó. có thể là do bạn quá xúc động. và như thể có điều gì đó vỡ ra trong tâm trí tôi. Tôi hiểu rằng tôi sinh ra và lớn lên trong thời bình và không hiểu những khó khăn của thời chiến tranh. hạnh phúc và hòa bình hôm nay là nhờ sự hy sinh, chịu khó của biết bao con người. vì vậy, tôi phải biết nhìn lại mình, nghĩ về những việc mình đã làm, những người xung quanh để cảm nhận, thấu hiểu và trân trọng những khoảnh khắc của hiện tại.

Trước khi bố con tôi trở về nhà, chú tôi đã đưa cho tôi một bức ảnh cửa hàng và ân cần nói:

– cuộc sống hiện nay với bao nhiêu xô bồ, bon chen, con người ta dễ thờ ơ, vô cảm với những giá trị truyền thống, với quá khứ ân tình. đôi khi bạn phải học cách nhìn “lại mình”, đi chậm hơn, suy nghĩ khác và yêu thương nhiều hơn.

Tôi ngay lập tức nói lời cảm ơn đến cô chú của cô ấy vì nhờ câu chuyện của bạn ngày hôm nay mà cô gái này đã có thêm một bài học bổ ích trong cuộc sống. Trên đường về nhà, tôi chợt nhớ đến một câu nói của nhà văn Nguyễn Minh Châu: “Xin mọi người hãy tạm dừng một phút trước nhịp sống hối hả và hối hả để nghĩ về bản thân mình”.

đóng vai chú bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – mẫu 5

từng là người lính cầm súng chiến đấu và bảo vệ đất nước. và giờ đây, những ký ức lắng đọng về một thời đã qua và có một sự việc xảy ra khiến tôi như được khai sáng, nhìn lại cách sống của chính mình.

Tuổi thơ của tôi thật êm đềm khi sống trong một ngôi làng yên tĩnh, chỉ có vài ngôi nhà tranh vách tre đơn sơ. con người nơi đây sống với nhau rất hòa thuận, gắn bó với thiên nhiên. Quê tôi nghèo, thiếu điện nên khi màn đêm buông xuống, chỉ có ánh trăng rằm là lũ trẻ chúng tôi vui đùa, xuống sông mò cua bắt tôm. đôi khi tôi thích ngồi lặng lẽ bên sông, nhìn dư ảnh của vầng trăng lên trên mặt nước, lặng lẽ, sáng lấp lánh như một cảnh đẹp tuyệt vời. cuộc sống bình yên tưởng chừng diễn ra như thế này, không ngờ chiến tranh lại nổ ra, là người con của quê hương phải rời quê hương ra chiến trường, bom rơi đạn nổ. sự thiếu thốn về vật chất và quân trang; Trong rừng sâu và âm u, nguy hiểm luôn là mối quan tâm của tôi. Nhưng nhờ có những người bạn đồng hành, cả vầng trăng luôn ở bên cạnh, tôi cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn. Một đêm, khi tôi đang ở với người gác đêm, anh ta hỏi tôi:

– bạn có nghĩ rằng … ai là người bạn thân nhất và là người bạn tâm giao từ thuở nhỏ của bạn không?

– tất nhiên là trăng sáng ở trên đó. – Tôi đáp lại không chút do dự

– vâng …- anh nhìn lên bầu trời cao xanh, anh nhìn nó trong im lặng, và bất chợt anh bật cười.

Tôi trả lời như thế này, vì tôi luôn nghĩ rằng ánh sáng của mặt trăng luôn ở bên cạnh tôi mọi lúc mọi nơi, hướng dẫn tôi vào trận chiến. Đối với tôi, vầng trăng không chỉ là tạo hóa tự nhiên mà là tri kỷ, nghĩa tình, thủy chung trong chốn rừng thiêng này.

Chiến tranh kết thúc, hòa bình lập lại, tôi xuất ngũ trở về quê hương. Sau đó không lâu, tôi cũng chuyển vào thành phố sinh sống và lập gia đình. trong một ngôi nhà sang trọng không còn thiếu thốn tiện nghi như trước nữa, tôi không phải lo lắng nữa. ra ngoài trời vào ban đêm, ánh sáng xung quanh khiến tôi quên mất một số điều quan trọng trong cuộc sống. dù ánh trăng qua ngõ ngày nào vẫn ở lại với tôi, như người xa lạ qua đường. Rồi một ngày, khi tôi đang ngả lưng trên chiếc ghế êm ái, trên tay đang đọc một cuốn sách hay, bỗng căn phòng đang sáng đèn bỗng tối sầm lại. Bất giác, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài, mở cánh cửa sổ đã khóa trước đó, vầng trăng hiện ra trước mắt tôi là gì … những kỷ niệm xưa cũ bắt đầu hiện ra từng chút một trong ký ức của tôi: sông, rừng, cây, núi … và mặt trăng. Tôi im lặng, tôi chỉ biết nhìn trăng, mọi thứ xung quanh tôi giờ đây trở nên bất định. thuở ấy trăng còn tròn, bao tình xưa. trăng im lặng không nói gì, nhưng tôi hiểu, trăng nghiêm khắc nhắc nhở tôi như lên án, tố cáo lối sống buông thả, vô cảm của chính tôi. Tôi chỉ tiếc, tôi tự trách mình như tự vấn lương tâm mình, tôi giật mình hơn khi nhận ra chính mình đã quên đi tình bạn xưa.

Nhờ có trăng, tôi có thể nhìn thấy lại chính mình, cũng như học được cách sống đạo đức “uống nước nhớ nguồn”, biết ơn và trung thành với quá khứ.

p>

đóng vai chú bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – văn mẫu 6

Tôi sinh ra và lớn lên ở quê hương của mình. tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng bạt ngàn thẳng cánh cò bay, những dòng sông hiền hòa chở đầy phù sa, những hồ nước trong vắt đầy tôm cá. Đối với tôi, đó là những năm tuyệt vời nhất.

Năm tháng trôi qua êm đềm. Rồi một ngày chiến tranh nổ ra. Để bảo vệ đất nước thân yêu của mình, tôi đã phải rời quê hương lên đường nhập ngũ. cuộc sống của tôi đã thay đổi bây giờ. từng chút một tôi gắn bó với núi, với rừng hoang nồng mùi bom đạn. nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn một nỗi nhớ khôn nguôi. Tôi nhớ phố, nhớ gia đình, nhớ xóm. Những lúc như thế, tôi thường nhìn trăng. vầng trăng như một người bạn đồng hành với tôi, có khả năng vỗ về, nguôi ngoai nỗi nhớ quê hương da diết. vầng trăng đã chia sẻ với tôi biết bao tâm tư tình cảm, bao nỗi nhớ. Trong cuộc hành trình gian khổ, ở trần với thiên nhiên, cây cối, vầng trăng mộc mạc như một người bạn thân thiết, luôn đồng hành và sát cánh bên tôi. Đã có lúc tôi nghĩ mình đã hứa sẽ không bao giờ quên vầng trăng tri ân đó.

và chiến tranh kết thúc, hòa bình lập lại. thoát khỏi đói nghèo trong chiến tranh là khát vọng lớn nhất của bộ đội ta. vì vậy tôi đã đến sống trong thành phố, trong một căn phòng mua sắm thoải mái. cuộc sống thành phố rất hiện đại. chỗ nào cũng có đèn điện, cửa gương. từng chút một tôi đã quen với cuộc sống của thành phố. và trong sự xa hoa đó, tôi đã quên mất vầng trăng, người bạn tâm giao của tôi. trăng đêm qua ngõ như người xa lạ qua đường. người lạ, người lạ, người lạ, vầng trăng đã bị tôi, người bạn thân thiết, gắn bó một thời lãng quên.

rồi một ngày nọ, đèn đột ngột tắt. căn phòng tối sầm lại. Theo phản xạ, tôi mở cửa sổ để đón ánh sáng vào. và điều đập vào mắt tôi là vầng trăng tròn sáng rực trên bầu trời đêm. mặt trăng và tôi, mặt đối mặt, nhìn nhau, trong một thời gian dài. Trong lòng chợt có điều gì đó giằng xé, bao kỉ niệm ùa về. Hình ảnh những cánh đồng, sông, hồ và rừng bao la cứ hiện lên trong tâm trí tôi.

Sau bao nhiêu năm, mặt trăng vẫn không thay đổi, vẫn cứ tròn mãi như cũ. chỉ có tôi đã thay đổi. Tôi đã quá thờ ơ với trăng, vô tình quên đi những kỉ niệm đẹp đẽ giữa tôi và trăng. mặt trăng cứ nhìn tôi, trong im lặng. Tôi ngạc nhiên vì sự im lặng của vầng trăng như một lời trách móc tôi, uất hận vì đã quên mất người bạn thân nhất của mình.

Tôi thực sự xin lỗi vì tôi đã quên mặt trăng. trước mặt người bạn cũ, lòng tôi như nghẹn lại, hai hàng lệ nơi khóe mắt muốn trào ra. Và tôi đã hứa, một lời hứa chân thành, khắc sâu trong tâm trí tôi là không bao giờ quên vầng trăng, một người bạn tốt bụng và trung thành đã cùng tôi đi suốt chặng đường chiến đấu gian khổ trong quá khứ.

đóng vai anh bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – văn mẫu 7

Sau khi đất nước Việt Nam được giải phóng và thống nhất, tôi xuất ngũ trở về quê hương. Sau ba năm sống ở quê, con trai và con dâu mời tôi lên thành phố sống để họ yên tâm làm việc. Thành thật mà nói, tôi vẫn thích sống trong nước hơn. bởi ở xứ người, không khí trong lành, tôi có bà con họ hàng trò chuyện sớm chiều cho vơi bớt nỗi buồn. nhưng các con tôi nói: “cha ở ngoài đồng không có ai chăm sóc, chúng tôi không an toàn”. Vì vậy, tôi không còn lý do gì để bào chữa và phải lắng nghe.

cuộc sống ở một thành phố hiện đại, đường phố luôn đông đúc, nhộn nhịp với nhiều người qua lại và tôi sống trong ngôi nhà của con trai tôi với tất cả những tiện nghi. Các con tôi và con dâu tôi đều là công chức, viên chức nhà nước nên không thiếu thứ gì. đã bỏ lại cuộc sống khắc nghiệt, khó khăn của thời chiến tranh, đây là một cuộc sống đáng mơ ước. Tôi đã tận hưởng tất cả những tháng ngày ngọt ngào mà cuộc sống dành tặng khi ở bên các con. Tôi không còn phải suy nghĩ, lo lắng trong thời gian dài, không còn mất ngủ và không còn nghe thấy tiếng gầm rú của trận địa pháo mỗi đêm. Tôi tận hưởng ngày này qua ngày khác với một giấc ngủ ngon, những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, và từng chút một, tôi nhanh chóng quên đi mọi khó khăn trước đây. Tôi tự động viên mình: “Nhớ lại bây giờ có ích gì? dù sao chiến tranh cũng đã qua, vết thương cũ cũng đã lành ”

XEM THÊM:  Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Duy - Toplist.vn

cuộc sống cứ thế trôi đi, dường như tôi đã vĩnh viễn quên đi mọi thứ, sống mãi với cuộc sống hiện tại đầy tiện nghi như thế này. dường như ánh đèn rực rỡ của thành phố đã giữ tôi mãi trong bốn bức tường quét vôi kín đáo, an toàn nhưng lạnh lẽo. Nhưng bỗng một đêm, ánh trăng của tình bạn xưa đến đánh thức tâm hồn tôi, khiến cuộc sống của tôi xáo trộn bởi những giấc mơ hão huyền và những cảm xúc không thể nói nên lời.

Đó là một đêm mà thành phố bị mất điện. mất điện trên địa bàn thành phố cũng không phải là hiếm và không hiếm gặp. Nhưng đêm đó, khi đèn điện vụt tắt, bóng tối bỗng bao trùm cả căn phòng. Tôi chạy, tôi mở cửa sổ để tìm chút gió, thì đột nhiên, ánh trăng tràn ngập căn phòng. ánh trăng chiếu thẳng vào mắt tôi, xuyên qua tâm hồn tôi. ôi ánh sáng quen thuộc và diệu kỳ ngày ấy đã đến. nó trải ra một lớp ánh sáng mờ trên nền khảm sáng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao rộng và cảm giác thật trong trẻo. trăng tròn, soi sáng một không gian bao la và vô tận.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu khắp nơi và dường như chiếu vào trái tim tôi, khiến tôi cảm thấy như có gì đó xoa dịu toàn thân. ánh trăng gợi nhớ ngày xưa. Ánh trăng ấy đã theo tôi suốt cuộc đời. Từ khi tôi còn là một thiếu niên ở quê tôi, ánh trăng đã đi vào cuộc đời tôi như một người bạn thân. Tôi nhớ những đêm trăng thanh bình trên sông. mặt trăng soi bóng xuống dòng sông tạo nên những ánh sáng rực rỡ và huyền ảo. Em nhớ những đêm trăng cùng em té nước ngoài đồng. ánh trăng le lói, đứt quãng rồi theo từng nhịp cầu. hay ánh trăng ma quái ở nghĩa địa phía sau thị trấn nơi bọn trẻ chúng tôi thường chơi trò trốn tìm.

mặt trăng đó đã gắn liền với cuộc đời tôi, từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành. nhiều đêm nằm dưới trăng sáng, nghe tiếng chim hót mà lòng chua xót, chua xót vì đất nước đang trong thời kỳ chiến tranh. quê hương bị giặc ngoại xâm giày xéo dưới bom đạn. Tôi nhìn trăng và trăng cũng nhìn tôi. cả hai đều im lặng, nhưng cả hai đều hiểu lòng nhau.

Tháng sau, tôi quyết định ra trận. trăng cũng theo tôi xuyên rừng, qua núi. trải qua bao cuộc chiến tranh từ bắc chí nam, vầng trăng vẫn theo tôi, thủy chung và yêu thương tôi. trăng soi những bước hành quân trong đêm rừng sâu. vầng trăng xông pha trận mạc cùng quân sĩ. vầng trăng xung phong mở đường cho quân ta đánh giặc. mặt trăng là bạn đồng hành, người bạn đồng hành luôn ở bên cạnh chúng ta.

Nhiều đêm đi chơi, giữa rừng vắng, nằm trên võng mắc ô, nhìn ánh trăng trên trời mà lòng chợt nhớ quê hương da diết. ánh trăng dịu dàng trên bầu trời cao trong xanh, ánh sáng rực rỡ soi khắp núi rừng. Em mong muốn sau này đánh tan quân xâm lược, em trở về quê hương làm lại cuộc đời mới. cuộc sống nhà nông với con trâu, cái cày. mỗi ngày đào vườn trồng rau xanh, tối thưởng thức trà nóng và ngắm trăng rằm. Đối với tôi, cuộc sống như vậy khá vui.

Ánh trăng chiếu vào giường tôi như cảm thông và an ủi tôi. ánh trăng như thấu hiểu lòng tôi, xoa dịu trái tim đáng ghét của tôi. Tôi thầm hứa với anh dưới ánh trăng rằng tôi sẽ dũng cảm chiến đấu để đánh bại kẻ thù, đem lại hòa bình cho đất nước. một cuộc sống tươi đẹp đang đợi tôi ở phía trước, người thân đang đợi tôi ở quê nhà. khi tôi nghĩ về điều này, nước mắt tôi chợt chảy.

oái! Tôi không ngờ rằng khi chiến tranh kết thúc, lời hứa năm xưa của tôi dưới ánh trăng đã bị lãng quên. Vào ngày chiến thắng, tôi rơi vào trạng thái chán nản. một phần vì tôi quá phấn khích và hạnh phúc. một phần vì tôi đã quay trở lại cuộc sống thường ngày với những cam kết mới. Mải mê hưởng thụ cuộc sống vật chất đầy đủ tiện nghi để bù đắp cho những năm tháng chiến đấu gian khổ nơi rừng thiêng, nước độc. nhiều lần cận kề cái chết tưởng chừng như không thể gặp lại vợ con ngọt ngào.

Mỗi ngày, tôi đều làm một công việc mới trong thời kỳ xây dựng đất nước và khôi phục chiến tranh khá bận rộn. đi sớm về khuya khiến tôi không còn thời gian để suy nghĩ. hình ảnh quê hương và muôn vàn kỉ niệm vẫn còn in đậm trong kí ức, nhưng bấy lâu nay đã khép lại, khuất lấp. Ở thành thị, phố xá phồn hoa, tươi đẹp, có đèn màu chiếu sáng cả mặt đất và bầu trời. trăng tình cũ vẫn bay ngang trời hàng đêm mà hình như em không để ý nên không biết.

Tôi nhìn bầu trời và tôi nhìn mặt trăng. trăng vẫn vậy, vẫn tròn và sáng khắp nơi. và ngay bây giờ, một cái gì đó dường như đang bị phá vỡ. Trong đầu tôi chợt hiện ra những hình ảnh về quê hương, cánh đồng, núi non, sông nước,… rồi nhanh chóng hiện về. Đột nhiên, tôi xúc động và bắt đầu khóc. những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.

Đó là những giọt nước mắt buồn của ngày xưa. giọt nước mắt ân hận khi nhận ra mình đã thờ ơ với quá khứ tình yêu, thờ ơ với vầng trăng chung thủy. mặc dù chúng tôi những người lính đã quên từ lâu. nhưng mặt trăng trải qua mọi thời gian vẫn không thay đổi. mặt trăng luôn ở bên cạnh và dõi theo chúng ta. Mặt trăng trung thành và không nhận ra chúng ta đối xử lạnh nhạt với nó.

ánh trăng im lặng và không nói gì. đó là một sự im lặng nghiêm trọng khiến tôi nhớ lại quá khứ đau khổ nhưng đầy yêu thương của mình. vầng trăng không giận dữ, nghiêm túc mà bao dung khiến trái tim tôi càng tan nát. từ lâu tôi nhận ra rằng mình đã thờ ơ với quá khứ, thờ ơ với những nỗi đau mà dân tộc Việt Nam vừa trải qua. nhiều lần tôi viện lý do rằng tôi đã làm tốt công việc ở hiện tại, rằng tôi đã đóng góp cho đất nước. và những gì tôi có được ngày hôm nay hoàn toàn xứng đáng với những nỗ lực của tôi.

nhưng thực sự, đó là một cuộc sống ích kỷ và vô tâm. biết bao người vẫn tiếp tục thầm lặng hy sinh vì bom đạn còn sót lại của kẻ thù, vì nạn đói triền miên. nỗi đau vẫn còn cháy bỏng trong lòng những người con đất Việt. kẻ thù không còn, nhưng hậu quả của nó vẫn để lại nhiều người bị thương. biết bao gia đình, con người chưa tìm được hạnh phúc. cả dân tộc đang phải vật lộn để vượt qua nó, nhưng tôi tràn ngập niềm vui về một cuộc sống vật chất đầy đủ.

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy tội lỗi. cảm ơn ánh sáng của vầng trăng đã soi sáng cho tôi, giúp tôi hiểu và gặp lại tôi. Mình phải làm sao để xứng đáng với dân tộc. Tôi cần phải làm gì đó để bù đắp những sai lầm của mình. Mình phải sống xứng đáng với tinh thần của người chiến sĩ trong thời kỳ đổi mới, tiếp tục đi tiên phong thực hiện những nhiệm vụ khó khăn của dân tộc. Tôi nhất định phải biết trân trọng quá khứ để sống tốt và xứng đáng với những gì mình đang có. Cuộc đời này không chỉ của riêng tôi mà còn của tất cả những người dân Việt Nam, của những anh hùng đã xả thân vì độc lập, tự do của đất nước.

đóng vai anh bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – văn mẫu 8

Bạn đã bao giờ tự hỏi tri kỷ được định nghĩa như thế nào chưa? Nghe có vẻ như một điều gì đó to tát, xa vời nhưng ít ai biết rằng đôi khi chính những điều bình dị và thân thuộc của cuộc sống này. có lẽ vậy với tôi. Nếu tôi nói với bạn rằng tri kỷ của tôi là ánh sáng của mặt trăng, bạn có tin không? ánh trăng giản dị, có điều gì mà người ở lại được? Và đó là một câu chuyện dài.

Tôi sinh ra và lớn lên trên cánh đồng quê hương ngào ngạt mùi lúa, cùng với tiếng ve kêu vào những buổi tối hè oi bức và tiếng ếch nhái kêu râm ran khi màn đêm buông xuống. lũy tre làng với con đập, dòng sông đỏ nặng phù sa đã hun đúc nên tuổi thơ tươi đẹp trong tôi.

Những tưởng những năm tháng hòa bình ấy sẽ kéo dài mãi mãi nhưng không, chiến tranh bùng nổ, quê hương bị tàn phá ác liệt. cảnh vật và con người bị tàn phá nặng nề. nghe tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc tôi lên đường nhập ngũ. thay vì thư thái trên những cánh đồng bạt ngàn, tôi dần quen với việc hành quân trong những khu rừng rậm rạp, tăm tối và hiểm trở, quen với tiếng gầm rú của thiên nhiên hoang dã. nhưng trong tôi luôn chất chứa một nỗi nhớ quê hương da diết và khôn nguôi. rồi trong những đêm dài, tranh thủ giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi, tôi gửi cả tấm lòng của mình vào ánh trăng. vầng trăng sáng vằng vặc soi sáng không gian cũng như soi sáng lòng tôi. Không biết đến bao giờ vầng trăng mới trở thành tri kỷ của tôi, đồng hành cùng tôi, sẻ chia nỗi lòng. Bao nhiêu tâm tư, bao giọt nước mắt, bao hi vọng và khao khát mà tôi gửi gắm qua ánh trăng. vầng trăng tri ân ấy đã theo tôi, đi cùng tôi qua những năm tháng bom đạn trên chiến trường ác liệt. vầng trăng tri ân đã nuôi tôi giữa thiên nhiên cằn cỗi, giữa bao hiểm nguy của chiến tranh. vầng trăng bình dị, mộc mạc nhưng chan chứa tình yêu thương và ấm áp.

Khi chiến tranh kết thúc, tôi may mắn được trở về cùng đồng đội đoàn tụ với gia đình. chính phủ đã cho tôi một ngôi nhà nhỏ trong một thành phố đông dân. cuộc sống hỗn loạn, những tòa nhà cao ngất ngưởng, thành phố của đèn và hoa khiến ánh trăng dường như xa rời tôi. ánh sáng của vầng trăng giờ bị ánh điện của cuộc sống xa hoa ồn ào làm lu mờ. theo thời gian, tôi chợt quên mất sự hiện diện của người yêu năm ấy. Yêu bao nhiêu thì tôi cũng thành người dưng, ánh trăng đi qua tôi như người dưng, xa lạ, xa lạ chứ không còn giàu sang như xưa nữa.

thiên nhiên luôn đặt con người vào những khoảnh khắc trớ trêu. và rồi một ngày có khoảnh khắc thành phố lên đèn. phòng cao tầng bị mất điện. Theo phản xạ, tôi mở cửa sổ tìm kiếm một nguồn sáng thay thế. đưa em về những người xưa – ánh trăng. mặt đối mặt, có cái gì đó rưng rưng nước mắt. bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu tình cảm trước đây chợt ùa về trong tâm trí, ồ ạt, nồng nàn, say đắm. Nhưng càng yêu, tôi càng thấy xấu hổ. đối mặt với vầng trăng, tôi thấy mình thật đáng trách và đáng tiếc. sau bao nhiêu năm vầng trăng vẫn thế, vẫn sáng, vẫn tròn vành vạnh yêu thương. còn tôi thì sao, lòng tôi có còn coi vầng trăng như ngày xưa không? trăng lặng, em cũng lặng mà lòng bao sóng. những làn sóng mặc cảm, dằn vặt của cảm giác tội lỗi, tràn ngập trong tim.

Tôi không thể kìm được những giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt. Tôi khóc để tự trách mình, tôi khóc vì nhớ trăng quá, tôi khóc cho quá khứ, những mất mát và tôi khóc cho giây phút hiện tại.

gặp lại người cũ không đáng sợ, đáng sợ nhất là lúc gặp lại, lòng ta lo lắng, trằn trọc, day dứt. những thứ vật chất có thể tạo ra nhưng tình yêu thì rất khó xây dựng. sự chung thủy, trung thành và chân thành sẽ mang lại cho chúng ta những cảm xúc đáng quý. Mặt trăng nói chung và con người nói riêng luôn là những điều đáng để chúng ta chăm sóc và truyền lửa.

đóng vai anh bộ đội kể lại bài thơ Ánh trăng – văn mẫu 9

Quê hương là mảnh đất thiêng liêng, huyền diệu và đẹp đẽ nhất trong tâm hồn mỗi con người. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê yên tĩnh và xinh đẹp. Tuổi thơ tôi là những tháng ngày được ngâm mình trong làn gió mát, bên cánh đồng bạt ngàn với những cánh cò bay lượn, những dòng sông hiền hòa chở nặng phù sa… ký ức tuổi thơ tôi đầy ắp những kỷ niệm đẹp tuyệt vời. đáng nhớ.

chiến tranh ập đến bất ngờ, nghe tiếng gọi bảo vệ Tổ quốc, tôi và các bạn lên đường nhập ngũ. cuộc sống gắn bó với núi rừng hoang vu đầy mùi bom đạn khiến lòng tôi trào dâng những khát khao khắc khoải, khắc khoải. Thị trấn nhỏ, gia đình và những khung cảnh quen thuộc cứ hiện lên trong tâm trí. trong những đêm dài canh gác, tôi và đồng đội thường ngẩng cao đầu, dựa vào ánh trăng sáng trên đầu để tin tưởng. đã từng hỏi tôi:

– bạn có nhớ quê hương của bạn không? mỗi lần ngắm trăng, tôi lại nhớ những ngày bình yên trên quê hương, không biết đến bao giờ mới được về.

Tôi không nhớ mình đã trả lời anh ấy như thế nào, chỉ biết rằng ngay lúc đó, những ký ức mà tôi đã lưu giữ bấy lâu nay như vỡ òa. những năm tháng cuối cùng của tuổi thơ, tôi sống với sông, rừng, biển, hòa mình vào thiên nhiên trong lành và hồn nhiên vô lo. trong những năm tháng chiến tranh gian khổ ấy, tôi vẫn hòa mình vào thiên nhiên núi rừng chiến khu, cảnh vật ít nhiều thay đổi, thân phận, thân phận cũng khác. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên, vầng trăng tri ân vẫn còn đó. nó giống như theo dõi hành trình trưởng thành của tôi, từng bước một. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ quên được mặt trăng đó, nhưng …

chiến tranh kết thúc, hai miền nam bắc đất nước thống nhất, độc lập, tự do. Tôi may mắn sống sót nên rời đơn vị trở về quê hương, tạm biệt những tháng ngày máu lửa để sống cuộc sống bình thường, bình yên. Nhiều năm trôi qua, con trai tôi ngỏ ý muốn đưa bố lên thành phố sống. Sự quan tâm của con trai khiến tôi không thể từ chối, đành phải rời xa vùng quê thân yêu chuyển đến một thành phố sang trọng đầy ánh đèn.

ngôi nhà tôi đang ở có đầy đủ tiện nghi, nằm giữa trung tâm thành phố sầm uất và nhộn nhịp, tấp nập người ra vào. Tôi không còn lo lắng, cũng không nghĩ đến ngày mai, không còn mất ngủ cả đêm, cũng không còn gào thét bên tai mưa bom, bão đạn nữa, tôi an nhiên chìm vào giấc ngủ êm đềm, no nê với những món ngon. những vất vả, nhọc nhằn ngày trước bỗng chốc hiện ra trong tâm trí tôi. những kỉ niệm và vầng trăng tình yêu cũng vô tình bị lãng quên từ đó.

ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, tưởng rằng mình đã vĩnh viễn quên đi quá khứ, quen sống trong cảnh sang trọng hiện đại, đầy đủ tiện nghi. Những tưởng ánh sáng rực rỡ của thành phố sẽ giam tôi mãi trong bốn bức tường quét vôi trắng kín đáo, an toàn nhưng có phần cô đơn, thì một đêm ánh trăng chợt đến, đánh thức tâm hồn tôi và gợi lên bao cảm xúc khó tả.

ở trên, mặt trăng tiếp tục quay tròn tròn, tỏa ra ánh sáng màu bạc bao phủ mọi vật. nhưng có cái gì đó xé toạc, nghẹt thở. những hình ảnh về quê hương với những dòng sông, những cánh đồng, … chợt thoáng qua trong tâm trí tôi. Thứ cảm xúc không thể gọi tên khiến tôi khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt tủi thân không kìm được lăn dài trên má. Tôi hối hận khi tỉnh dậy, nhận ra rằng mình đã vô tâm với quá khứ tình yêu, với trăng hoa chung thủy. Em đã thay đổi nhưng vầng trăng vẫn vẹn nguyên, yêu thương, luôn bên cạnh và chăm sóc cho chúng ta.

Lòng tôi chợt bừng tỉnh bao suy nghĩ và khao khát, được sống như ngày ấy, quên đi bao nhiêu nhọc nhằn của quá khứ là sống vô tâm và ích kỉ. bao nhiêu người vẫn bình thản trước bom đạn của kẻ thù còn sót lại, nằm rải rác khắp đất nước, bao nhiêu người vẫn quằn quại trong đau khổ triền miên. nỗi đau mất mát vẫn còn cháy bỏng trong lòng dân tộc vì chiến tranh đã lùi xa, nhưng dấu tích in sâu bóng hình dân tộc vẫn còn đó. Khi cả thị trấn đang cố gắng vượt qua quá khứ thì tôi vẫn vui vẻ tận hưởng cuộc sống vật chất đầy đủ.

Nếu không có ánh trăng hôm nay, tôi không biết khi nào mình sẽ thức dậy và nhìn lại chính mình. Cuộc sống độc lập, tự do hôm nay không của riêng ai mà của cả dân tộc Việt Nam, là thành quả của biết bao anh hùng dân tộc đã phải đánh đổi cả tính mạng, xương máu. Tôi thấy mình phải làm điều gì đó xứng đáng với đất nước, để bù đắp sự ích kỷ và sống đúng với tinh thần của một người lính thời đại mới. Quá khứ dù đau thương nhưng là một kỷ niệm quý giá, hãy tận dụng nó để sống tốt hơn, sống đúng với những gì mình đã nhận được.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc đóng vai nhà thơ kể lại bài thơ ánh trăng. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *