Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
361 lượt xem

Không gian nghệ thuật của Truyện Kiều | Trần Đình Sử

Bạn đang quan tâm đến Không gian nghệ thuật của Truyện Kiều | Trần Đình Sử phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Không gian nghệ thuật của Truyện Kiều | Trần Đình Sử

không gian nghệ thuật là một mô hình nghệ thuật của thế giới trong đó con người sống, cảm nhận vị trí và số phận của mình trong các tác phẩm nghệ thuật. mô hình không gian luôn là một chỉnh thể thống nhất được phân chia thành các cặp đối lập như nơi cao sang và nơi bẩn thỉu, quê hương và đất nước, gần và xa, bên trong và bên ngoài … mà con người bị ràng buộc và phải vượt qua biên giới của mình để thể hiện chính mình. không gian nghệ thuật gắn liền với quan niệm về con người và góp phần thể hiện quan niệm đó.

the story of kieu de nguyen du là một tiểu thuyết lang thang, kể về một cuộc đời ba chìm bảy nổi, từ chốn cao sang trở thành chốn rác rưởi, vật lộn để tìm kiếm sự giải thoát và trở về không gian nguyên thủy. một đặc điểm của tiểu thuyết phiêu lưu, cũng như tiểu thuyết phiêu lưu nói chung là nhân vật phải liên tục xuyên qua nhiều không gian vô định. sau mỗi sự kiện, nhân vật được ném vào một không gian mới đầy kỳ lạ và nguy hiểm. Trong mười lăm năm lưu lạc, Hoa kiều rời quê hương Bắc Kinh, tỉnh Hà Bắc, theo mã sinh viên để đến lầu xanh ở Lintri, tỉnh Sơn Đông. Sau khi được chú giải cứu, Đại bàng đã đưa anh đến nhà một thái giám ở Vô Tích, tỉnh Giang Tô. Thoát khỏi nhà hoạn quan, Kiều trở thành phụ bạc rồi bị bán sang châu Thái, tỉnh Phiệt Giang. Sau khi anh Hai chết, anh Kiều tự tử ở sông Tiền đường và chuyển đến huyện Nam Bình, tỉnh Phục Kỳ, may mắn gặp được anh Kim trong và gia đình đưa anh đến nơi chữa trị. Không gian nào để lang thang ngàn dặm! tuy nhiên, việc liệt kê các không gian địa lí không đặc trưng cho không gian nghệ thuật của truyện. đó chỉ là cái nền khách quan bên ngoài tạo nên không gian bao la và huyền ảo của cuốn tiểu thuyết. Tôi cũng muốn nói thêm rằng đó là một không gian Trung Quốc xa lạ và xa lạ.

Bạn đang xem: Không gian nghệ thuật trong truyện kiều

không gian nghệ thuật là một dạng tồn tại của đời sống con người, gắn liền với quan niệm giá trị và nhận thức giới hạn của giá trị con người. Không gian nghệ thuật có thể được coi là một “không gian” tinh thần bao bọc tình cảm con người, một hiện tượng nội tâm và có giá trị, hơn cả một hiện tượng địa lý và vật chất. môi trường không gian địa lý và vật lý chỉ là những yếu tố truyền giá trị của con người đến không gian.

không gian trước khi phiêu bạt luôn là không gian ổn định và vững chắc, tượng trưng cho những giá trị chuẩn mực. không gian trong truyện kiều cũng vậy:

“rèm rủ nhẹ

bức tường đầy ong và bướm. ”

nhưng đó cũng là khoảng cấm và gò bó mà những người Việt Nam ở nước ngoài sẽ phải thoát ra để chạy theo tiếng gọi của hạnh phúc. vì vậy truyện kiều cũng là tiểu thuyết giải phóng. giải phóng và lang thang, hai đặc điểm của cuộc sống ở nước ngoài.

không gian lang thang của kiều nữ bắt đầu sau giấc mơ đầu tiên gặp được dam tien:

“Họ ở một mình và do dự

đó là một chặng đường dài để nghĩ về nó sau này

những bông hoa di chuyển đi

Tôi biết số phận của mình, tôi biết số phận của mình ”

không gian lang thang là một không gian mà mọi liên kết của con người đã bị phá vỡ, con người không còn nơi nào để bấu víu, họ trở nên trôi nổi, vô định, trôi dạt, trôi nổi. nguyễn du đã lặp lại hình ảnh “mặt nước trôi”, “hoa trôi nước”, “cây bách đào”:

– “Tôi đã phải để những bông hoa ra khỏi thành phố”

– “có thể bèo sẽ chìm cho ai đó”

– “thiếu một chút vận mệnh của con tàu

Bạn có thể vay tiền cho một bể tạo sóng sâu không? ”

– “bể trần chìm và tàu đỗ quyên nổi”

– “… cây bách được khai quật,

chúng tôi luôn mang đến những điều xui xẻo ”

– “bộ phận của bèo tấm bảo tồn nước sa,

bất cứ nơi nào bạn đến, bạn sẽ nổi ”

– “Tôi nghĩ rằng tôi đang ở dưới nước,

nhiều cuộc phiêu lưu, nhiều gian khổ ”

– “… cây bách ở giữa dòng,

sợ thời tiết mưa bão và sợ hoa cỏ ”

– “chân trời trôi nổi

biết gửi gắm sự sống và cái chết ”

– “ai biết được thiên đường ở đâu”

– những bông hoa chảy xuống dòng sông,

đau đớn, đau lòng, đau lòng, đoàn kết ”

bất kể kieu di chuyển đến đâu, bèo không gian vẫn đi theo điểm đến của nó. “hoa trôi” là một khuôn mẫu (nguyên bản) được tích tụ trong lòng người phương Đông do lặp đi lặp lại vô số trường hợp con người ly tán với gia đình, quê hương, cội nguồn. nhưng mặt khác, với không gian này, người đọc có cảm giác rất thân thuộc và gần gũi, bởi đó là cảm giác về không gian xã hội thù địch với đời sống con người. không ai có thể sống yên ổn trong không gian đó. đây thực sự là nhận thức về không gian, xuất hiện trong tâm trí nhân vật, nhưng chính cảm giác này lại in sâu vào không gian vật lý, hướng dẫn chúng ta cảm nhận nó. không gian gắn với tư thế. trong không gian, mọi người buộc phải chấp nhận rủi ro, bất chấp mọi thứ:

– “cũng dám nhắm mắt đưa chân

hãy xem bạn tạo ra sự thay đổi tốt như thế nào ”

– “biết cách chạy trốn khỏi bầu trời,

Tôi cũng liều mình cho một ngày xanh ”…

kiều đã chống lại sở, đáp cô nương, lấy trộm chuông, nói dối bùa ngải, nhưng đồng thời cũng luôn sợ hãi hãi hùng: “sợ gió sợ hoa cỏ”, ” không Tôi biết làm thế nào để làm điều đó một mình: dặm dài, bước thấp, bước đáng sợ. ” Kiêu sợ hoạn quan được lược bỏ một cách khéo léo:

“Thật đáng sợ khi nghe điều đó

phụ nữ là vậy, tôi nhìn thấy một người

Đó là bản lĩnh, đó là tài năng

càng ngày càng suy nghĩ nát óc ”…

Trong văn học cổ điển Việt Nam, rất hiếm khi nhân vật chính tỏ ra sợ hãi. sợ là phẩm chất tầm thường, hèn hạ, trái ngược hẳn với phẩm chất truyền thống là khí phách, bất khuất, không thể cùng bậc với các phẩm chất trung thành, hiếu thảo, tiết độ, chính trực, trung trinh, tiết liệt. , chúng là những phẩm chất lý tưởng. do đó, không gian lang thang giúp bộc lộ những phẩm chất không lý tưởng của nhân vật chỉ trong bầu không khí đạo đức duy tâm rất dày đặc. nỗi kinh hoàng như một cảm giác tồn tại mà kierkegaad xác nhận được tiết lộ trong câu chuyện khi nhân vật thấy mình không phải đối mặt với gì. tác giả đã khẳng định những đặc điểm, thuộc tính chung của con người, đồng thời cũng thể hiện sự đồng cảm, bao dung của mình. một kẻ lang thang là một kẻ mất tất cả, một kẻ bị đánh bật khỏi một vị trí tốt trên nấc thang xã hội, khi đó hắn chỉ có thể bộc lộ ra một nhân tính bị tách rời. Ý kiến ​​cho rằng Kiều chỉ là một nhân vật lý tưởng, hay lý tưởng hơn nguyên tác có lẽ chỉ đúng ở một khía cạnh nào đó, do cốt truyện của nguyên tác, còn trong truyện thì do Nguyễn Du nhấn mạnh. tính cách của nhân vật đã thay đổi.

Đối với người thời trung cổ, gia đình, cội nguồn và quê hương là không gian đảm bảo an ninh và giá trị, nhưng một khi họ rời bỏ nó, con người trở nên yếu ớt và trống rỗng như thiên nhiên. Không gian sống của một người Việt Nam ở nước ngoài bị chia cắt thành hai nửa: quê nội và quê ngoại (ngoại quốc), quê ngoại là một không gian xa lạ, đau đớn và cô đơn đối với bất kỳ ai. kiều là nhân vật có không gian quen thuộc trong cô, sống giữa không gian lang thang:

<3

Tham khảo: Top list truyện hay của Gào khiến giới trẻ điên đảo

– “ phong cảnh trông buồn bã

– “mặc dù bộ xương trắng phụ trách

– “ sống ở nước ngoài và chôn cất mọi người ở quê hương của họ

<3

– “ ở các quốc gia mới

đau lòng và mất mát vì vậy một số cụm từ ”

– “ nước sâu hàng nghìn dặm

có thể danh tính của tôi sẽ thành ra như thế này ”

– “ chết cho một cơ thể nhỏ bé ,

có lẽ địa ngục là thiên đường ”

– “ chỉ một khách

– “đó là những ẩn số và ẩn số

Một kẻ ngỗ ngược là một chiếc lá bị nhổ trên cây, một con chim rời đàn, trở thành một kẻ bơ vơ cô đơn, một mình trong nhiều dặm:

– “Tôi như con én bị lạc”

– “những tấm thiệp giống như những bông hoa đã lìa cành”

– “từ lúc chiếc lá lìa rừng”

– “tiếc cho lưỡi dao bất lực”

<3

– “ hơn một nghìn dặm , đôi khi gấp ba lần”

<3<3

– “từ đây góc trên cùng của bể i”

– “cô ấy cách đây nhiều dặm

– “ ở góc trời không phòng bị”

<3

– “… đất nước xa xôi i”

– “ chân trời nổi trên biển

một khi không gian xa xứ đã được nhìn nhận như một nơi xa xôi, hẻo lánh, nơi “chân trời đứt đoạn”, thì nó cũng được cảm nhận như một nơi xa xôi, một nơi ngăn cách quê hương của mình với biên giới xa lạ của người khác. Địa bàn diễn ra các sự kiện trong lịch sử Truyện Kiều rõ ràng không phải là biên giới. nhưng cảm giác giới hạn dường như luôn ở trong tâm hồn của nhân vật chính. chú của kieu sinh ra ở Sơn Đông (Lin Tri), nhưng khi anh ấy ly thân:

XEM THÊM:  Phân tích bức tranh tứ bình trong bài Việt Bắc

“Tạm biệt một tách quýt,

spring dinh nhanh chóng đổi thành cao dinh ”

xuan dinh là nơi gặp gỡ, vui chơi trong thời gian ngắn tại thành phố cao dinh. cao dinh là một ngọn núi ở ngoại ô phía bắc thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, vào thời Nam Tống là cửa ngõ vào lâm an, nơi con đường rẽ vào, người ta thường chia tay nhau. trong thơ cổ có câu: “cao dinh có khác đất” (*). cảm giác rời xa biên giới hiện lại trong đoạn thơ sau:

“tần số là một sọc xanh lam,

rất nhiều cành liễu và cành quýt ”

Yang Quan là một cổng ở tỉnh cam tuc. nhà thơ vường duy có câu: “Tây quan xuất lão” (ngoài cửa tây quan sẽ không có bạn cũ). Tôi không thể hiểu được rằng nhân vật ở Sơn Đông, một khắc anh ta xuất hiện ở Phiên giang, một khoảnh khắc khác anh ta xuất hiện ở Cam Túc! chỉ có thể hiểu rằng, khi họ tách ra, toàn bộ cảnh vật trước mặt đều bị nhuộm một màu ảm đạm, và nhiều điểm mốc và cạnh ở xa đột nhiên hội tụ lại, tạo thành một cảm giác rìa dày đặc. độc giả có cảm tưởng rằng nếu họ không phải là những người từng ở Trung Quốc, cách xa quê hương hàng nghìn cây số, làm sao họ có thể có cảm giác về không gian xa xôi như vậy:

“người trên ngựa, người chia ô

rừng phong mùa thu đã nhuộm màu quan san ”

Có thể nói, cùng với mô típ “mặt nước”, “đất khách quê người”, “chân hồ”, “phong tục” cũng là một hình thái không gian nguyên bản được tích lũy kinh nghiệm lâu đời. , dễ gây xúc động về thân phận cô đơn, nhỏ bé của con người trước không gian rộng lớn, vô định và xa xôi.

Trong không gian lưu lạc, khát vọng của con người là trở về quê cũ, nhớ về cội nguồn:

– “những đám mây trắng một màu ở bốn hướng

thật tuyệt khi biết nhà ở đâu ”

– “xin lỗi vì hàng ngàn mặt hàng

tinh thần của cánh đồng bay theo những đám mây phía xa ”

<3

con đường khác lộn xộn ”…

không gian lang thang cho thấy rõ hơn rằng kiều là con người của gia đình, một bộ phận của tổng thể thiên nhiên bền vững, hoặc của một thị trấn, cộng đồng. kieu co gian gia dinh. bảy lần nỗi nhớ ngoại là bảy lần nhớ những người thân yêu với tinh thần nghĩa vụ và tiếc thương thân phận đã mất.

lang thang trong không gian, một hình thức phiêu lưu không gian, là một không gian rất điển hình của tiểu thuyết; nơi con người buộc phải sống bên ngoài những giới hạn và khuôn khổ vốn có của mình, đối mặt với thế giới một mình với tất cả những gì nó có. Bakhtin coi đó là không gian điển hình bộc lộ con người trong con người.

Cần phải nói thêm rằng tài năng trên thanh tài năng rất ít có cảm giác lang thang. Khi nằm mơ thấy Đạm Tiên gặp nhau trước mặt Tàng, Thúy Kiều ngơ ngác tự hỏi: “Vậy con sông ấy ở đâu? Nghĩ đi nghĩ lại khiến nàng xót xa, khóc nức nở”. Việt kiều của nguyen du đã cảm nhận rõ ràng không gian của mình:

“Đó là một chặng đường dài để nghĩ về nó sau này

những bông hoa di chuyển đi

Xem thêm: Ra mắt cuốn sách Truyện Kiều tự kể 

Tôi biết số phận của mình, tôi biết số phận của mình

sự độc đáo của lớp học và những làn sóng ”…

khi kim trong phải trở về ngay lập tức để hỗ trợ tang lễ cho chú mình, kim trong chỉ kịp hét lên vài tiếng, kiều nữ thanh tam tài sắc liền an ủi: “bạn ơi, ta thường nghe nói: nam chi tứ trọng.” phương hướng, tại sao lại để tình yêu nữ giới ràng buộc? Vậy thì hãy đi sớm đi… ”Lời khuyên sáo rỗng và nhẹ nhàng, không lường trước được điều gì sắp xảy đến như kim loại quý của Nguyên du ngược lại còn nói những lời đầy điềm báo về khoảng cách khôn lường:

“Giữ vàng, giữ ngọc muôn đời,

dành cho những người ở tận cùng bầu trời ”…

kieu de nguyen du, ngoài lời thề:

“buồn nhìn cánh đồng

đầu thu cành đỗ quyên, cuối trời chim én khan hiếm ”

khi tôi phụ thuộc vào bạn để nói chuyện. Thúy Kiều của Thanh Tâm Tài Nhân chỉ nói: “Tôi mang ơn tình yêu của anh ấy, nhưng kiếp này tôi đã nhớ anh ấy, kiếp sau tôi sẽ trả ơn cho anh ấy”. nói xong thì cô ấy ngất đi ”… em nguyen du tâm sự với kim:

“Số phận bạc như vôi

Nước đã rời khỏi làng!

ôi kim lang! xin chào kim lang!

đủ rồi, tôi đã giúp bạn từ đây! ”

trong truyện kim văn kiều, đoạn thấy ông chú trọng sinh ở nhà, kể rằng cả đêm hai người đắm chìm trong giấc mộng núi non, mưa gió nối tiếp tiếng trống đầu năm. . khi trời mới tờ mờ sáng, người chú chỉ ngại nói hai từ “bảo trọng” rồi bỏ đi. Kiều muốn tiễn mẹ bước ra cửa, bất ngờ thấy cô chú và bạn bè đến tiễn, nàng đành đứng sau bình phong. hai bên chỉ đáp lại bằng đôi dòng nước mắt. Người yêu của nguyễn du nhìn anh cưỡi ngựa đi xa và đôi tay cô như nắm chặt vạt áo anh:

“người trên ngựa, người chia ô

rừng phong mùa thu đã nhuộm màu quan san! ”

Có thể nói, cảm giác trôi, bồng bềnh, bồng bềnh thường trực trong ngoại truyện Nguyễn Du khiến nhân vật có một tâm hồn, một trạng thái tâm hồn hoạt náo sâu sắc, trong khi bản sắc của một bậc kỳ tài chỉ có ở đó. . .

Nguyên du cảm thấy lưu lạc ra nước ngoài là do ảnh hưởng của thơ Đường; do tình cảm của nhiều quan lại bị trích dẫn, chế giễu, ngộ nhận là bach diêu: “đồng thi nhai nhân: tương sinh tương nghĩa? (ai cũng lang thang chân trời: gặp nhau chẳng phải có nghĩa là biết nhau sao?); do nội dung có nhiều cảnh chia tay, như vuong duy: “khuyến quân bôi rượu tây – ra tây ly rượu” (khuyên anh thêm một ly rượu – bỏ cửa khẩu miền tây nào. không phải bạn cũ!), nhiều cảnh xa quê, cảnh làm khách nước ngoài, những cảnh mà chính nguyên du đã trải qua trong cuộc đời làm quan và truyền đạo. đặc biệt là cảm thương về số phận éo le của bao người tài hoa, trâm gãy, hoa tàn, hoa rụng. Nếu không có cảm giác đó, thế giới tâm linh và không gian của các nhân vật không thể gây được sự đồng cảm sâu sắc trong lòng người đọc.

Chính không gian nội tâm kể trên đã khiến người ta quên đi câu chuyện đang xảy ra ở những nơi xa lạ trên đất nước Trung Hoa, mà nhập cư đến sống với nhân vật như khi ở Việt Nam. nhà nghiên cứu dang thai mai, khi biết chúng tôi đang nghiên cứu về không gian truyện kiều, ông đã đặt một câu hỏi khá thú vị: “bạn thấy câu:“ đường lam tri kỉ, song đường cận hải ”. là không gian nào? “. Sau khi đọc quán ngô nghê miêu tả con đường từ Thăng Long đến Huế mà các thí sinh trước đây thường đi, ta thấy câu thơ có lẽ đã thấm nhuần cảm giác về không gian từ Thăng Long đến Huế. : Đi đường bộ thường mất hơn một tháng, nhưng đi đường thủy thì nhanh hơn nhiều. có người đọc câu “soi đáy nước soi trời: thành xây khói lam, non phơi bóng vàng” là nói đến khung cảnh của cố đô với lầu son gác tía phản chiếu trong sông nước hoa, và cụm từ “cồn cát vàng nọ”, bụi hồng dặm kia ”gợi lên trong trí nhớ những cồn cát bất tận của vùng đất Quảng Bình. của vùng đất và phong cảnh phía Bắc, nhưng cảm giác không gian nội thất mang lại cho nó là không gian gần gũi của người Việt hay không gian của cuộc sống bình dân của con người.

nhưng truyện của kiều cũng là tiểu thuyết về khát vọng giải phóng. nàng là một cô gái thời trung cổ, thủy chung sống trong cảnh nô lệ và giam hãm mà nàng phải luôn chủ động để giải thoát cho bản thân và được sống như một con người. không giống như không gian của truyện cổ tích, không có sự đối kháng (con người, cây cỏ, muông thú giao tiếp dễ dàng, làm điều ác, làm điều thiện, đi xa không bị cản trở, ngược lại còn dễ dàng thực hiện.), không gian của tiểu thuyết là thường đầy phản kháng để thách thức hoạt động của mọi người.

Kiêu thời con tằm được bao bọc bởi vòm cây, tấm màn tượng trưng cho sự trung trinh, vẹn toàn:

“rèm rủ nhẹ

bức tường đầy ong và bướm. ”

trước mắt kim, kiều như một người đã hoàn hồn:

“Cánh cửa tường cao kín mít

cuối suối lá, cuối lối chim xanh ”

bức tường trở thành rào cản ngăn cách liên lạc của đôi bạn trẻ. tường và hàng rào cũng là một hình mẫu ban đầu cô đọng những kinh nghiệm cấm đoán hàng nghìn năm mà tình yêu vĩnh cửu phải vượt qua. Không phải ngẫu nhiên mà trong hoàng cung sương mù phía tây, thanh mai trúc mã phải chọc thủng tường chùa, trong khi ở romeo và guiliet, romeo phải vượt qua tường thành để đến được với người yêu. bức tường sau đó là chủ đề của văn học hiện sinh, chẳng hạn như truyện ngắn Bức tường năm 1939 của j.p.sactre, cho thấy trí tưởng tượng của con người thường không thể vượt qua những bức tường định mệnh đã có từ trước.

nguyễn du lặp lại nhiều lần, hết lần này tới lần khác lý do giam cầm, ví như ổ khóa lò xo, mấy lần đóng cửa bắt vít, kim trong sốt ruột chuyển động bên ngoài: “vách tường hoa cả mắt. trông ngày nào! ”,“ bên bức tường ngày vắng lặng ”,“ men theo bức tường trâm mà bước đi. ”Nhà thơ như đang ở trên cao, háo hức muốn thấy đôi vợ chồng trẻ được đoàn tụ như thế nào. Bức tường là hiện thân của phản kháng, và không ai có thể làm ngơ. kiều nói: “chung quanh vách có ngu si”, kim trong vội vàng “nói xa vách để an ủi lòng người”, và cuối cùng là xuyên tường: ” thang mây dẫn đến bức tường! “.

XEM THÊM:  Soạn bài truyện kiều lớp 10 trang 103

tuy đã được khắc phục nhưng bức tường vẫn luôn là nỗi ám ảnh: “tuyết tường thành sương mù; chẳng dễ tìm lại tin xuân” mà hễ có dịp là “gót sen bước đi. a đúng ”. trên trần tường “”, và cuối cùng là cảnh hạnh phúc:

“Có vẻ như có một hàng rào mới ở cuối bức tường

quay tay để mở khóa đường hầm,

những đám mây chuyển hướng để lộ ra lối vào thiên đường! ”

từ “có vẻ” rất thông minh. Tôi không biết liệu có một lối đi thực sự hay nó phải mở ra.

Ngoài bức tường vật chất, giữa hai người còn có bức tường ý thức, bức tường mà quý nhân phải va vào khi “ái ân”, bức tường mà sau đó khiến cô phải dằn vặt đau khổ: “vì ai. dừng lại để đón gió đông – đau lòng ở lại và đau lòng khi đi. “

cuộc sống của một cuộc sống lưu vong là một cuộc sống đầy những khóa chặt và trốn chạy. Sau khi bị bán mã sinh viên, Kiều rơi vào tình thế “nhốt gái trong lòng”. Ở lầu xanh, sau khi Kiều tự tử được cứu, nàng đã “khóa cửa phòng xuân để chờ ngày đào non”. ở đây tường và vần lại xuất hiện, biến nhưng bây giờ là lừa đảo. đối với người nước ngoài, cổng công cộng cũng là địa ngục. ngôi nhà của anh cũng là một địa ngục trần gian, “mò kim đáy bể”, đầy rẫy hiểm nguy. Quan Âm chỉ là nơi giam giữ, nàng Kiều buộc phải “chăm sóc bức tường hoa: theo bóng trăng về tây”. từ đó việt kiều vào lầu xanh cứu thoát ra biển, việt kiều rơi vào tay hồ thờ rồi thả xuống sông tiên dương, việt kiều vào qua cổng vắng thì gặp nhau. chuỗi người trần như nhộng, cảm giác mình là cá trong lồng rất đặc trưng: “chim lồng bay cao”, cảm giác bơ vơ: “chạm đất ở đâu, cánh bay về đâu. bầu trời ?, khao khát một bầu trời, một đôi cánh: “cánh hồng bay lớn – mắt trời đã mòn” có thể nói lên từ tâm tư, tình cảm mà nhân vật chính của truyện kiều luôn sống trong một không gian hạn chế và người đó luôn khao khát được chiến đấu, được giải phóng, được thoát ra. Bức tường này vừa thật vừa giả. Nhưng nếu không có sự giải thoát, cuộc sống của anh ta thật vô nghĩa.

Không gian giam cầm và không gian lang thang là hai không gian chính của cuộc sống mà con người phải đối phó để tồn tại. Với hai không gian đó, nguyễn du đã thể hiện được hết những cung bậc cảm xúc chân thực của con người đương thời, thậm chí có thể nói là con người nói chung.

có lẽ độc giả sẽ tiếc hùi hụi và nghĩ rằng: giá như nguyễn du đưa câu chuyện đó vào không gian việt nam, thủ đô việt nam, thành phố việt nam! sử dụng không gian của người khác cũng là một yêu cầu của nghệ thuật, một yêu cầu của sự tha hóa và phổ cập. chúng ta biết rằng chỉ vì câu nói “ai biết đầu ai” mà đại loại là nước Đức cũng muốn đánh nhà thơ ba trăm gậy, nếu câu chuyện xảy ra ở việt nam thì hậu quả sẽ ra sao?!.

Nói đến không gian của truyện kiều ta cũng có thể nói đến không gian vũ trụ, yếu tố quyết định ngôn ngữ không gian trong tác phẩm; không gian “bên ngoài” sư tam thông, không gian “trong mộng” của hồn ma hư ảo của dam tien. nhưng điều quan trọng là ở Sử ký, tác giả đã thực sự bỏ không gian sân khấu để làm một không gian tiểu thuyết thực sự. không gian kịch là không gian chỉ cho phép người xem một chiều, từ các hàng ghế nhìn lên. nếu nhìn từ hậu trường hoặc hậu trường, bạn sẽ thấy mặt sau của các đồ trang trí nhân tạo, nghe thấy các tín hiệu chơi khiến nhân vật lặp đi lặp lại như một con vẹt vui nhộn, và thường chỉ nhìn thấy phía sau của diễn viên, và vì vậy đó không phải là một bộ phim truyền hình. ! kết cấu của các sân khấu múa rối, tuồng, chèo, kịch… đều tuân theo nguyên tắc một chiều. Đặc điểm thứ hai của không gian kịch là khoảng cách với khán giả. các diễn viên buộc phải nói to thì thầm để những người ngồi ở hàng ghế sau nhà hát có thể nghe rõ. Không gian này đòi hỏi tất cả các biểu cảm của các diễn viên phải được phóng đại để người xem chú ý: cường điệu trong cử chỉ, nét mặt, lời nói và cường điệu tâm lý. tính cách của nhân vật kịch thường một chiều, bướng bỉnh, không hiểu hoặc hiểu lầm người bên cạnh nên tạo ra hiệu ứng “kịch”. Truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn thường khai thác cái nhìn một chiều của kịch, tạo ra những nhân vật phẳng lặng chỉ nhìn được từ một phía. Ví dụ, thachborn rất cả tin và vì thế anh ta có thể dễ dàng đánh lừa bạn. nếu bạn tinh ý, câu chuyện không thể được kể. Ngoài ra, bạn phải cả tin và ngây thơ để cắt cau và làm cho nó chết. ngược lại, đến cuối truyện, cảm ơn vì cả tin, ngoan ngoãn đưa cho anh một cái đĩa để dội nước sôi vào… nếu nhân vật biết phân xử thì truyện cổ tích không thể dễ dàng kể được. hơn nữa, câu chuyện trí tuệ ở đây chỉ nói cho chúng ta biết cái tâm của “con người”, chứ không biết đó có phải là “trí tuệ” thật hay không. Nếu chỉ dựa vào những mánh khóe, lừa lọc thì làm sao thuần hóa được con trâu, còn ở đây, việc thiêu sống con hổ là điều vô lý, vì con hổ không hề có ý định hại người! rõ ràng truyện cổ tích chỉ cho chúng ta xem một phía, không hỏi phía sau, nếu không muốn phá hủy ấn tượng thẩm mỹ. và đó là sự khởi đầu của không gian đầy kịch tính.

Truyện kiều vẫn mang nhiều nét kịch: như trang trí mặt nạ, mặt đỏ, mặt sắt, râu hùm, hàm én … những cách vẽ mặt của tuồng khiến người ngồi xa biết ngay. . làm thơ thì “tay tiên gió trúng mưa”, khóc thương người yêu, “gió mưa dầm dề”, nàng khuyên người yêu: “dặn lòng không được!”, khóc trong mồ. , “nỗi đau làm lan tỏa mối liên kết giữa các lục địa.” dài sa ngắn “… đều là những chuyển động ấn tượng” bên ngoài “, khiến người xem có thể nhìn thấy chúng từ xa! đối với người xem mới tập nhìn cận cảnh, nhìn từ bên trong, những chi tiết đó tạo nên cảm giác vụng về và không thực tế.

Mặt khác, như Bielinsky đã nói, kịch hài hòa, kết hợp giữa tự sự và trữ tình, (…) nhưng sự tồn tại của chủ thể trong kịch có một ý nghĩa khác với trong thơ trữ tình: nó không tập trung. . về cách anh ấy cảm nhận bản thân mình, không phải với tư cách là một nhà thơ, mà là một bước tiến tới việc trở thành một đối tượng trực quan trong thế giới khách quan mà anh ấy tạo ra cho chính mình…. các nhân vật nước ngoài luôn tập trung vào thế giới nội tâm của chính mình, không có hành động diễn xuất nên càng không phải là nhân vật chính kịch. nhưng mặt khác, dưới góc độ coi phim truyền hình là một thể loại biến sự việc trong quá khứ thành sự việc hiện tại, những câu chuyện kể về kiều đã kịch tính hóa tâm trạng của kiều để mang lại nhiều kịch tính tâm lý hơn.

Hiện đại hóa thực sự của tiểu thuyết truyện là việc xóa bỏ khoảng cách giữa nhân vật và độc giả và xóa bỏ cái nhìn một chiều về nhân vật, mà chúng ta đã thảo luận ở phần trước. .

Cũng cần phải nói thêm rằng kịch phương Đông vốn dĩ là kịch tự sự, bỏ qua ảo tưởng khách quan do quy luật ba tính duy nhất gây ra. nhưng yếu tố tự sự một phần là do không gian bị phân chia, thời gian được quy ước liên tục, một phần là do các nhân vật tự giới thiệu, tuyên bố về bản thân. nhiều biện pháp trần thuật của kịch phương Đông và cách kể của tiểu thuyết ở đây không khác mấy. thước đo thời gian theo kiểu “chưa nói được đã thấy xôn xao khắp nơi” xóa bỏ khoảng cách thời gian khỏi vở kịch. mặt khác, tạo ra một câu chuyện nhất quán của người kể chuyện cũng là một biện pháp loại bỏ kịch tính.

Tóm lại, mặc dù truyện Kiều có sử dụng những địa điểm ngoại lai cụ thể trong cốt truyện vay mượn nhưng tác giả đã tạo ra một không gian nội tâm với những nguyên mẫu mang ý nghĩa nhân văn phổ quát, biến không gian nghệ thuật thành một hình tượng có tầm nhìn toàn cầu về nhân loại. cả không gian lưu lạc và không gian giam hãm đòi giải thoát đã tạo tiền đề cho việc thể hiện tính nhân văn toàn dân của nhân vật, khiến ai đọc cũng phải đồng cảm, xót xa.

(*) trong phần chú thích của nhiều phiên bản nước ngoài, chúng được viết là “thơ cổ” mà không nói ai hoặc khi nào. xem: từ điển “truyện kieu”. dao duy anh: truyện kiều của nguyễn thụ giang, chú thích. truyện kiều do lê văn hoa thuyết minh. truyện kiều của nhóm nghiên cứu nguyễn văn hoan. tác giả của bài báo này không thể tìm thấy nó. Sách của vua Thủy Kiệu, phần giải thích tân truyện, cũng chép lại từ bui ky, và ông thừa nhận rằng ý nghĩa không rõ ràng lắm (tr.116).

Tham khảo: Phân tích nhân vật mị trong tác phẩm vợ chồng a phủ

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Không gian nghệ thuật của Truyện Kiều | Trần Đình Sử. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *