Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
338 lượt xem

Ngữ văn 9 viết bài tập làm văn số 2

Bạn đang quan tâm đến Ngữ văn 9 viết bài tập làm văn số 2 phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Ngữ văn 9 viết bài tập làm văn số 2

Bài văn lớp 9 lớp 9 (đề 1-4) cung cấp dàn ý chi tiết và 61 bài văn mẫu tưởng tượng 20 năm về thăm trường, kể lại giấc mơ thấy người thân kể lại trận chiến ác liệt, kể lại lễ viếng lăng cùng người thân. giúp các em học sinh lớp 9 tra cứu, có thêm nhiều ý tưởng, hoàn thành bài viết thứ 2 với điểm số cao.

Với 61 bài luận mẫu này, bạn có thể dễ dàng hoàn thành bài luận thứ hai của mình. Đồng thời các em có thể tham khảo thêm các tiết 3, 4, 5 sau đây để đạt kết quả cao trong học tập. cụ thể các chủ đề của 4 chủ đề bài viết số 2 lớp 9 như sau:

  • chủ đề 1: hãy tưởng tượng về chuyến thăm trường cũ của bạn vào một ngày hè hai mươi năm sau, hãy viết thư cho một người bạn cùng lớp kể về chuyến thăm đầy xúc động đó. “
  • chủ đề 2: kể về giấc mơ đoàn tụ với những người thân đã mất từ ​​lâu của mình.
  • chủ đề 3: kể về một trận chiến khốc liệt mà bạn đã đọc , đã nghe hoặc đã thấy trên màn hình
  • chủ đề 4: đã có lần bạn và cha của bạn, nếu mẹ (hoặc anh / chị / em) của bạn đến thăm mộ người thân trong kỳ nghỉ, hãy mô tả chuyến thăm đó.

bài văn mẫu lớp 9 không. 2 chủ đề 1

dàn ý bài văn số 2 lớp 9 đề 1

1. giới thiệu:

cần thơ, ngày … tháng … năm …

bạn…

2. nội dung:

a) lý do cho chuyến thăm có tiêu đề thư.

– lý do viết lá thư (hãy tưởng tượng: ví dụ: đang viết và xem một bức ảnh chụp chung của lớp …)

b) nội dung thư:

– nhập tên trường? (hãy tưởng tượng bạn đến trường lúc mấy giờ? lý do để đi học)

– mô tả con đường đến trường (so sánh trước đây và bây giờ? nó đã thay đổi như thế nào? cảm xúc?)

– mô tả các phòng học (phòng máy tính, phòng thí nghiệm? dụng cụ, thay đổi thiết bị? …). các dãy phòng: phòng giám đốc, phòng bộ môn, phòng tổ … (so sánh)

– mô tả sân trường? (so sánh quá khứ và hiện tại)? các ngân hàng? gốc bàng, cây phượng (còn thế không? già rồi hay trồng cây khác?)

– miêu tả những hình ảnh, sự vật gắn liền với kỉ niệm xưa? trạng thái cảm xúc? giáo sư? bạn bè?

– bạn có gặp lại giáo viên không? Các sư phụ cũ có còn không? thế nào là giáo viên mới? (vui vẻ?). Giám đốc đã nghỉ hưu hay qua đời?

– bạn có gặp lại cô giáo của lớp 9a không …? cô ấy đã thay đổi như thế nào? nhưng vẫn là gì? (giọng nói? ánh mắt? nét mặt?)

– nhớ lại ký ức của 20 năm trước:

+ câu hỏi về các bậc thầy cũ? Kể cho anh ấy nghe về một số bạn học của bạn? về công việc của tôi?

+ bạn cảm thấy thế nào?

+ bạn cảm thấy thế nào?

3. kết luận:

– ở cuối thư: lời chúc và lời chào trân trọng nhất?

– lời chào

mục số. 2 đề 1 lớp 9 – văn mẫu 1

đúng là thời gian trôi đi chẳng đợi ai, mới ngày nào còn là cậu học sinh lớp 7 ngây thơ, bỡ ngỡ nhưng đã 20 năm trôi qua, tôi đã trở thành một người trưởng thành bận rộn với bộn bề cuộc sống. Tôi tìm về mái trường xưa nhân kỷ niệm 50 năm thành lập trường, bao cảm xúc ùa về như một làn gió tươi mát thổi qua tâm hồn tôi.

mái trường minh khai đã có nhiều thay đổi so với ngôi trường 20 năm trước, mọi thứ đã được cải tạo, sửa chữa, mở rộng và xây dựng khang trang hơn trước rất nhiều. đứng trước sân trường nhìn cái cổng cao vời vợi có bảng tên đẹp, nhớ đến cái cổng chật hẹp xô đẩy nhau sau giờ tan học, lòng chợt mỉm cười. chỉ có bóng của cây xà cừ đã trở thành cây cổ thụ bao trùm cả sân trường. Trước đây, gốc cây to không bằng một sải tay nhưng giờ phải hai người ôm mới hết. nhà cửa được sơn sửa, sửa sang lại sạch đẹp như lúc mới xây, có thêm phòng thí nghiệm, phòng thực hành, thuyết trình. Nhân dịp kỉ niệm 50 năm thành lập trường được diễn ra vô cùng hoành tráng, cờ hoa rực rỡ khắp trường, tất cả học sinh tập trung lại như một lời tri ân đến ngôi trường đã rèn giũa nên người. . Tôi rất vui khi gặp lại các bạn của mình, họ đều thành đạt, có công ăn việc làm ổn định, nhiều bạn đã lập gia đình và sinh con, có vẻ rất vui. thầy cô sau 20 năm nhìn nhau đã già đi, nhất là cô giáo dạy lớp 9 vẫn nhớ đến tôi và hỏi thăm tình hình việc làm hiện nay.

Chuyến trở lại trường xưa mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, tôi như được sống lại những năm tháng học sinh với những trang sách và những kỳ thi. Thời gian đã trôi qua nhưng kỉ niệm của tôi dưới mái trường này sẽ còn mãi.

mục số. 2 đề 1 lớp 9 – văn mẫu 2

.., ngày ….. tháng …..….

thành cơ thể!

Tôi chưa bao giờ nghĩ về bạn mà tôi lại hào hứng như bây giờ. bao nhiêu cảm xúc lại tràn về trong tôi và tôi biết rằng giây phút này chỉ có bạn mới có thể chia sẻ cùng tôi. Hôm nay tôi đến thăm ngôi trường cấp ba thân yêu của chúng ta, sau hai mươi năm xa nhau …

cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương lại dù đã xế chiều, những tia nắng vẫn còn vờn trên hàng cây, ngôi trường cũ trông quen thuộc, thân quen không còn nghiêm trang. như trước đây … Tôi lặng lẽ bước qua sân, nhìn vào từng ngọn cây để cảm nhận sự khác lạ trong khung cảnh đã từng rất quen thuộc này. Có lẽ, dù hai mươi năm xa cách, dù bao lớp học trò ra đi, ngôi trường vẫn thế, vẫn mãi không đổi thay trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi …

Tôi nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan học, tôi trốn vào một góc khuất, đoán xem nó ở đâu? dưới gầm cầu thang chúng ta từng trốn khi chơi vũng nước! Tôi nhắm mắt lại và cảm giác như đang nghe ba hồi trống trường quen thuộc. Tôi hình dung ra hình ảnh lũ trẻ chạy ra khỏi lớp, hồn nhiên gọi nhau, cãi nhau, ríu rít, đùa giỡn như thuở… áo trắng, sao mà nhớ thế! chỉ một, hai năm nữa là ngày chia tay, họ sẽ như chúng ta ngày xưa, trao nhau thời áo trắng viết lưu bút …

Thật lâu sau, ta vẫn là không muốn rời đi, lại do dự nhìn trường học. toàn bộ sân trường rợp bóng cây xanh, yên ắng trong mùa hè đầy nắng và tiếng ve kêu. Xa xa, ở góc hồ, một cây me cao vút tràn đầy sức sống. Tôi chợt nhận ra đó là cây me non mà chúng tôi trồng năm nào, lòng chợt bồi hồi. Đi lên cầu thang, tôi tìm thấy phòng học ở cuối tầng ba, nơi có bốn mươi sáu con quỷ trong lớp tôi từng sống trong quá khứ. Đây rồi, phòng học đó, người phụ nữ từ ban công gia đình đang ở ngay trước mặt tôi, đợi tôi đi vào và tìm kiếm hình ảnh của hai mươi năm trước. chỗ ngồi cạnh cửa sổ là của tôi, nơi tôi đã thấy mình khóc, cười và thậm chí nói chuyện riêng. và hai bàn trên, đó là vị trí của bạn, nhớ không? Thật tuyệt vời khi hai bạn có thể nói chuyện với nhau từ khoảng cách xa như vậy!

Ngày đó, tôi không gặp lại thầy cũ, chỉ có những kỷ niệm thời học sinh, những buổi ngồi dưới gốc cây phượng, những giờ ôn thi căng thẳng, hồi hộp và vã mồ hôi. mọi thứ thật xa vời nhưng cảm giác vẫn như mới hôm qua.

ôi bức tường! Chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó! Tôi biết công việc của mọi người đều bận rộn, nhưng tôi rất muốn được gặp các bạn dưới tán cây của ngôi trường cũ thân yêu này để hồi tưởng về những ngày tháng tươi đẹp!

hẹn gặp lại bạn.

lời chào!

bạn của bạn

mục số. 2 đề 1 lớp 9 – văn mẫu 3

Thái Nguyên, ngày …. tháng ……….

tinh thần thánh thiện!

Nhận được lá thư này tôi rất bất ngờ phải không? Đúng! Lâu lắm rồi …. sau bao nhiêu năm ngồi vào bàn viết lại cho linh, cảm thấy khó chịu với ngòi bút và những điều muốn nói …

bây giờ Linh thế nào? Chắc Linh luôn khỏe mạnh và gia đình luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc phải không nào?

Tôi nhớ cậu nhỏ của Linh vô cùng, nó thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là khi chúng tôi chia tay nhau để đi về phía nam, đến nay đã 12 năm. Cậu bé chắc hẳn khi lớn lên sẽ rất đẹp trai, học giỏi chứ?

và tôi vẫn khỏe mạnh, cuộc sống vẫn ổn, chồng tôi chuyển công tác nên cả nhà chuyển về thái nguyên sinh sống. Thật tuyệt vời khi được sống trong khung cảnh thân thuộc và gần gũi của quê hương.

tinh thần này! Bạn có nhớ ngôi trường cấp 3 chúng ta đã từng đi học không? Tôi chắc rằng bạn không thể quên nó. ở đó chúng tôi đã gặp nhau và trở thành những người bạn rất thân cho đến tận bây giờ, đó là nơi ấm áp yêu thương đã chắp cánh cho chúng tôi trên đường đời! năm nay con trai tôi chuyển về trường cũ! Thật là một sự trùng hợp tuyệt vời, phải không?

linh, đã 20 năm rồi tôi không đi học lại. đôi khi nghĩ lại, thời gian trôi nhanh quá, đã 20 năm rồi mình được chơi cùng các bạn, được sống trong sự dạy dỗ tận tình của thầy cô. có lẽ ấn tượng nhất về trường là những kỉ niệm gắn liền với mùa hè. có những mùa hè vui vì được nghỉ ngơi sau 1 năm học, có những ngày hè vui vì được đi làm, về phải tạm biệt người già, phải xa thầy cô bạn bè, cả lớp a3 ôm nhau và khóc như một đứa trẻ. Tôi cũng đã trở lại trường vào một ngày hè nóng nực và bầu trời rất trong xanh. Có lẽ đó là lý do tại sao những kỷ niệm đó lại ùa về trong trái tim tôi.

ôi, tôi còn chưa viết được nửa lá thư mà nước mắt tôi đã ứa ra thế này, tôi ướt như ngày xưa vậy,

xin đừng cười tôi!

Ngôi trường của chúng tôi bây giờ rất khác so với khi chúng tôi học, những tòa nhà 2 tầng giờ là một tòa nhà 5 tầng đồ sộ với trang thiết bị học tập được trang bị tối ưu. Tất nhiên, ngay từ khi chúng tôi còn đi học, trường đã là trường chuẩn quốc gia. bây giờ tất cả các phòng học đều có máy chiếu, máy tính và bảng thông minh. Mình đi xem tất cả các lớp của trường, vui lắm, nhớ nhiều kỉ niệm lắm. Tôi nhớ rằng trước đây chúng tôi không thích học mãi về máy chiếu. các bài học thú vị và bổ ích, trong giờ học viết, em được lắng nghe giọng đọc ấm áp và truyền cảm của cô và thoải mái thảo luận theo nhóm về các chủ đề mà em quan tâm; trong hóa học, tôi có thể xem các thí nghiệm; bây giờ bạn có thể kết nối với mạch điện … nhiều trường khác ghen tị với học sinh của họ.

Ngôi trường được xây dựng khác xưa, nhưng những hàng cây bóng mát sau trường vẫn còn đó, những chiếc ghế đá vẫn còn đó, ghi dấu bao kỉ niệm khó quên. trong nắng hè, cây cối, vườn hoa đua nhau khoe sắc, ngôi trường trông thật hài hòa và đẹp lạ lùng, sáng sủa, khang trang và luôn mang đến cho tôi cảm giác gần gũi, thân thương.

Trong lần về thăm trường này, tôi đã gặp lại nhiều người thầy đã dạy tôi ngày ấy, người thầy dạy văn già với những bài học ấm áp yêu thương, đôi khi hơi nghiêm khắc nhưng thầy đã mang đến cho chúng tôi những bài học lớn về cách cư xử, cách ứng xử, cách ăn nói … giúp ta sống có ích, có ích, cô giáo dạy bằng những bài giảng điện, đôi khi khó hiểu nhưng luôn cố gắng dạy cẩn thận cô ạ. cô giáo dạy lịch sử với những bài học thú vị về một thời đại đã qua, khiến chúng ta thích thú khi nghe như nghe một câu chuyện cổ tích. Tôi đã khóc anh trai! Tôi không ngờ cách đây bao nhiêu năm, khi tôi 35 tuổi, đứa con trai tôi đã lớn tuổi được gặp lại các thầy cô, được nghe các thầy cô gọi mình bằng “em” và gọi mình là “cô” với tình cảm thân thương và chân thành như vậy. Lúc đó em chỉ biết nắm tay thầy mà nghẹn ngào không nói nên lời, em mừng quá mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. các thầy cô cũng sắp về hưu nhưng còn rất khỏe, tâm huyết với nghề, tâm huyết, yêu thương học sinh là điều tất nhiên vẫn còn đầy tâm huyết. Không ngờ các thầy cô vẫn nhớ đến mình. bao nhiêu thế hệ học trò đã đi qua, nhưng cô. van và bà. ngày nào họ vẫn nhận ra tôi và hỏi thăm “cô học trò cũ” khiến tôi thấy ấm lòng lạ thường. vâng, đúng vậy, thầy cô là những người lái đò luôn hy sinh hết mình vì học trò. Lúc đó, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, không biết tặng gì cho người đã dìu dắt mình từng bước.

Có lẽ tôi không thể tưởng tượng được. nhưng bây giờ khi ngồi đây viết thư cho Linh, cảm giác hồi hộp trước khi đi học lại nhiều năm, cảm xúc nghẹn ngào khi chào thầy cô, nhớ nhà khi ra về, xúc động nghẹn ngào. khi chào thầy cô, nỗi nhớ khi ra đi vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Tôi chắc rằng khi có thời gian, tôi sẽ đến thăm các thầy cô thường xuyên hơn, điều đó vẫn vẹn nguyên trong tôi. Em chắc rằng khi có thời gian em sẽ về thăm thầy cô thường xuyên hơn, sự kính trọng của học trò tuy không nhiều nhưng em tin chắc rằng một phần nào đó em sẽ tri ân thầy cô phải không nào?

Lâu lắm rồi Linh mới về miền bắc, nếu có thời gian, bạn hãy về với Linh, thăm quê và thăm ngôi trường thân yêu của mình nhé!

lá thư không dài, nhưng có lẽ tôi sẽ dừng viết ở đây! chúc bạn và gia đình luôn mạnh khỏe, thành công và hạnh phúc. Chúc con trai tôi sẽ luôn được học tập trong một môi trường học tập tốt, nơi mà những cây non có thể mọc thẳng, hoàn thiện từ ngoại hình đến nhân cách như ngôi trường cấp 3 chúng tôi đã học và trưởng thành.

mục số. 2 đề 1 lớp 9 – văn mẫu 4

bao dinh, ngày … tháng … năm ….

khoản vay

ước tính,

Bạn có ngạc nhiên khi bức thư này được gửi đến cho bạn từ làng Bảo Định, quê hương của chúng tôi không? nó cũng đơn giản vì như bạn biết đã 10 ngày kể từ khi tôi trở lại Việt Nam. ở Đà Nẵng, quê ngoại của chú tôi, được một tuần thì “chồng” tôi và tôi quyết định “hành hương về phương Nam” tức là đưa ông về thăm quê mẹ. Bạn biết đấy, tôi phải thắp hương cho bố mẹ tôi vì khi họ mất, tôi không có ở đó. Ngoài ra, tôi muốn cô ấy hiểu đầy đủ về hai từ “quê hương”.

“về phương nam muốn hát …” Không hiểu sao câu hát hồi nhỏ cứ hiện lên trong đầu tôi. Anh ấy đã qua đời cách đây gần 20 năm. học hành, làm ăn, lập gia đình, sinh con… cuộc sống như một cơn lốc cuốn tôi đi không ngừng. do đó, trở về nhà, xuống khỏi sân bay, tôi cảm thấy như mình vừa sống lại. Tôi mới chỉ là một cô bé 17 tuổi đi du học đầy nhiệt huyết. bây giờ quay ngược lại, đã gần 40 năm, nhưng khát vọng và ảo tưởng vẫn còn nguyên vẹn. Chết tiệt, chàng trai của tôi chết lặng, chết lặng. Tôi luôn hỏi: “mẹ về chưa mẹ”, “mình đi đâu vậy mẹ”? Tôi trả lời các con tôi nhưng thực tế tôi nói với chính mình: hãy về nhà! Tôi sẽ trở về quê hương! “Hai tiếng đó, giờ tôi mới cảm nhận hết được ý nghĩa thiêng liêng!

rồi tôi cũng đã đặt chân đến quê hương tôi, ngôi làng bao dinh bên bờ sông tiền thân yêu. Tôi có thể trở lại ngôi nhà cũ, nơi bố mẹ tôi yên nghỉ. đứng trước mộ cha mẹ, thắp nén nhang tạ tội, tôi cảm thấy rất xúc động.

Giá như hôm nay tôi có thể gặp ông bà của mình.

nhưng chưa hết thì một điều bất ngờ, xúc động không ngờ đã xảy đến với tôi trong lần về thăm quê. Tình cờ tôi đến thăm trường tiểu học cũ của chúng tôi, nơi mà hồi đó đã từng “mở mang đầu óc” cho lũ trẻ làng chúng tôi. cho vay biết không? trường vẫn nằm bên sông Bảo Định như xưa. tuy nhiên, dòng sông hiền hòa nhỏ bé ngày nào giờ đã trở nên đẹp đến ngỡ ngàng. dòng sông không rộng lắm, cũng không cuồn cuộn chảy xiết, cũng không trong xanh soi bóng bầu trời. nhưng dòng sông vẫn thơ mộng, nó vẫn nhu mì như một người tình thủy chung. trước có sau, hai bên bờ sông, nay được kè đá nhẵn bóng, sạch đẹp, tiếp tục là những hàng dừa xanh, vườn cây ăn trái và đồng lúa xanh tốt. và dòng sông cũng vậy, vẫn đục ngầu phù sa như ngày em tắm biển nô đùa. Nếu không có dòng sông địa phương hóa đó và bảng tên trường không đổi, có lẽ tôi đã không nhận ra trường cũ. Bạn biết tại sao mà? vì nó không còn như trong ký ức của chúng tôi, đó là không còn là những dãy nhà lợp ngói, vách cây, xây trên nền xi măng cao ráo để chống ngập. bây giờ trường đã được mở rộng, sàn được làm, quét vôi và lát bằng đá hiện đại, giống như trường nam sinh của chúng tôi ở đó. Khi tôi nhìn thấy cảnh đó, tôi vừa vui vừa buồn. Tôi mừng vì quê hương ngày càng tiến bộ, thoát nghèo. vui vì thế hệ học sinh THCS bây giờ được học tập trong một ngôi trường khang trang, sạch đẹp.

mà buồn cho tâm trạng của “người xưa” nhưng “cảnh đã khác xưa”. hai cây phượng mà hồi đó lớp tôi trồng bên cửa, giờ chỉ còn một cây. Tôi không biết có chuyện gì với cái cây đó. chỉ có sân trường rộng thênh thang nên lùi vào giữa sân. anh ấy rất tuyệt, người anh em. nó cần hai cánh tay để ôm anh ấy. Tôi nhớ khi chúng tôi trồng nó thay vì một gốc cây, nó chỉ là một cái cây nhỏ. vậy mà bây giờ “cây cổ thụ” đẹp quá. như những cánh tay dài, vươn về phía trước, vẫy, vẫy. vào mùa này nở hoa đỏ rực, như ngọn đuốc cháy sáng trời, gan ruột như lửa đốt. sân trường bây giờ khang trang hơn, được lát đá khang trang, sạch đẹp. trên sân vẫn còn vạch sơn rõ ràng để tập bóng rổ, thi chạy… nhìn cái sân ấy tôi lại nhớ đến cái sân đất ngày xưa chúng tôi hay nhảy dây, đánh trống, nhảy lò cò. ngày đó mùa nắng thì bụi, mùa mưa thì lội nước tự do.

Ngay cả khi lũ về và trường học đóng cửa, chúng tôi vẫn có thể đến trường để mò cua và hái bông dại.

nhớ không? Nói vậy thôi nhưng tôi vẫn thấy sân trường của mình ngày ấy thật đẹp. đẹp vì có rất nhiều cây.

nào là cây sồi, nào là cây bàng, rồi đến chuối, rồi đến tre. ngày ấy có hai cây sầu riêng ở sân sau mà tôi vẫn gọi là hoa anh đào. mỗi khi trời lạnh, cây nở đầy hoa, tôi biết đó sẽ là một bữa tiệc tết. lúc đó lòng rạo rực quá! bây giờ trường vẫn còn cây, nhưng khuôn viên không còn được bao bọc bởi những hàng rào râm bụt và keo tạo bóng mát. thay vào đó là hàng rào sắt và bồn hoa cuộn thành từng cặp. Nó cũng rất đẹp vì hoa được cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận. tuy nhiên, tôi vẫn thích phong cách mộc mạc và giản dị của trường tôi lúc bấy giờ. thật gần, thật ấm áp!

Hiện trường cũng có sân sau. sân này gần sông. có vườn cỏ xanh tươi. một sân chơi với cầu trượt và xích đu. thậm chí còn có một bể bơi tuyệt đẹp và một vườn chim nhộn nhịp, tưng bừng. khi nhìn thấy cảnh đó, tôi chợt nghĩ rằng bọn trẻ thật là hạnh phúc. hạnh phúc hơn chúng tôi.

trường học rất vắng, thân yêu. mùa hè năm đó. Ngoài ra, nhân viên đang đi nghỉ vào buổi trưa. các học sinh cũng không nhìn thấy bóng. các phòng học dường như đang ngủ say. thỉnh thoảng đâu đó vọng lại tiếng chim hót và tiếng cành chuyền. và mặt trời.

Nắng ngập sân trường, rọi xuống hành lang thăm thẳm. nhìn bóng mặt trời thành tia dài trên tường, tôi lại nhớ đến cái bóng mặt trời hình quả trứng rọi xuống trần lớp tôi ngày xưa. ngày đó nắng chang chang, mưa lọc khắp nơi là chuyện bình thường, ngày nào cũng vậy. trong một lớp học như vậy, chúng tôi vẫn đang học đọc và học viết. Bạn có nhớ, hồi đó năm lớp Năm, chúng ta học với giáo viên nào không? Đã quá lâu rồi tôi quên mất tên. Tôi chỉ nhớ thầy đã già, tóc bạc phơ, cặp kính cận trễ đến sống mũi, dáng người cao và gầy. giáo viên gọi tôi lên bảng. giáo viên đã dạy chúng tôi làm các phép tính nhẩm và các câu đố. chủ nhân để tôi thi đua. học sinh nào giải đúng, giải nhanh thì cô giáo phát cho em một tờ mười đỏ rất to để em luyện tập. cậu bé số 10 đó không chỉ khiến chúng tôi mắt tròn mắt dẹt mà còn khiến tôi mãn nhãn, long lanh. bây giờ có lẽ cậu chủ đã ra đi. nhưng những câu chuyện cuối tuần của thầy tôi vẫn còn nhớ mãi.

Ngày đó anh ấy thường kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về “tâm hồn cao thượng”. Điều mà tôi nhớ nhất là câu chuyện của “chú giúp việc” với lời nhắn nhủ của cô giáo kèm theo: “tay bạn có thể lấm lem bùn đất, áo bạn có thể lấm tấm sơn vì bạn phải làm việc vất vả để kiếm sống. Xin cho trái tim bạn vấy bẩn hay vấy bẩn những lời sư phụ dạy tôi khắc cốt ghi tâm, để khi đi du lịch nước ngoài phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới đổi được bát cơm chứ đừng bao giờ thay đổi ý thức vì vinh hoa phú quý, tôi luôn tự nhủ lòng mình. rằng tôi không thể bán rẻ linh hồn của mình để làm những điều xấu! ôi chủ nhân thân yêu của tôi. Tôi ước gì bạn có thể hiểu bạn có ý nghĩa như thế nào với tôi lớn lên ngày hôm nay. Tôi ước tôi có thể luôn là một đứa trẻ với bạn. Tôi ước tôi có thể đi Hẹn gặp lại bạn …

dừng phát sóng, xin lỗi vì sự “chảnh chọe” của tôi vì cảm xúc cứ trào dâng. Tôi cần tin tưởng, chia sẻ.

và vay, bạn thân, bạn cũ, đồng hương, đồng hương … với tôi, bạn sẽ hiểu tôi hơn ai hết. Một ngày bạn trở về, dắt con đi theo và nói với nó: “Đây là trường của con, nơi con đã được tắm mát yêu thương, nơi tuổi thơ con xanh như lá, nơi thầy cô dạy con nên người, chính ở nơi này. rằng mẹ tôi đã “lớn lên” …

mục số. 2 đề 1 lớp 9 – văn mẫu 5

Cuộc sống đầy những thay đổi. các học sinh của trường tôi đã nói lời tạm biệt trong ngôi trường thân yêu này.

kể từ ngày đó, một phần vì bận công việc văn phòng và một phần vì công việc gia đình, tôi chưa có dịp về thăm trường, thăm thầy, thăm dì. Hôm đó, đang đi công tác, tôi xin phép cơ quan được nghỉ ba ngày để có dịp về thăm trường cũ với một người bạn cũ. Tôi được tháp tùng bởi một số đồng nghiệp của tòa soạn. Đó là một hành trình đầy cảm xúc đối với tôi trong những năm làm việc tại Hà Nội.

bánh xe lăn nhẹ nhàng và nhanh chóng xuống con đường quen thuộc. chỉ khoảng năm phút nữa là chúng ta đến trường.

trái tim tôi bồn chồn. chiếc xe dừng ngay trước cổng trường. Khung cảnh trường học khác xa quá khứ khiến tôi khó có thể nhận ra. Vậy là đã hai mươi năm kể từ khi chúng ta chia tay, bây giờ em trở lại đây nơi đã từng có những kỉ niệm đẹp. cánh cửa trong vách này là nơi mà tôi và học trò vẫn đợi nhau. Tôi nhìn xung quanh như thể đang chờ đợi một điều gì đó. mặt đối mặt với các thanh tra ở cổng trường tôi nhìn vào phía xa. vẫn là màu áo xanh thanh bình mà các em học sinh tung tăng vui đùa hồn nhiên trong sân trường khiến tôi nhớ rất nhiều lần đá cầu, nhảy dây, trốn tìm… cùng các bạn. nước mắt tôi trào ra, cổ họng như bị vật gì đó chặn lại. Tôi không thể kìm nén được cảm xúc này. thầy ơi, sao gọi dễ thương quá! Mong tìm lại kỷ niệm xưa, tôi vào trong, hàng phượng vĩ đã được thay bằng bằng lăng, nhưng tôi vẫn thấy hương thơm quen thuộc của mùa hè và hàng phượng vĩ nở đỏ rực cả một góc trời. rít lên tiếng ve kêu hè gợi lại cả những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Tôi dạo một vòng quanh trường như chơi những bài hát chúng tôi từng hát khi còn học ở ngôi trường này. Tôi lẩm nhẩm “chiếc ghế đá, hàng cây xanh mát góc sân trường em ơi”. Tôi ngừng hát nữa, hay đúng hơn là tôi không thể hát. xúc động!

Tôi lại ghét những cây liễu xanh, đó là nơi mà các thầy cô và bạn bè của tôi đã chụp bức ảnh cuối cùng, “bức ảnh” mà tôi nghĩ ra, và tôi chạy trở lại xe. Tôi lục tung vali của mình để tìm bức ảnh.

đây rồi! mắt tôi ánh lên niềm vui, tay tôi lướt trên tấm ảnh, trên khuôn mặt tươi cười của thầy cô và bạn bè. nước mắt tôi trào ra, xung quanh mờ mịt trước mắt. Tôi chạy đến văn phòng, không có ai ở đó ngoài bác bảo vệ mà học sinh chúng tôi từng kính trọng và tin tưởng. bạn đánh giá cao học sinh của bạn như con cái của bạn. Tôi già rồi, nhưng tôi vẫn vui tính và nhanh nhẹn như xưa. Lúc đó, bố mẹ cho tôi đi học và nhờ chú tôi chăm sóc. ngày nào tôi cũng kéo sâu vào tóc chú tôi, hai đứa nói chuyện vui vẻ với nhau. Trong suốt 2 năm học tại trường, thầy đã cho tôi rất nhiều lời khuyên bổ ích và đúng đắn.

Tôi đã tiếp cận bạn:

– chú … chú ơi ..! – tôi nghẹn ngào

Anh ấy quay sang tôi, nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh đầy thích thú.

– trang … hả?

Giọng cô ấy run lên, đôi mắt lấp lánh và khuôn mặt hạnh phúc. trách tôi:

– sao lâu rồi anh không đến đây với em? Tôi có rất nhiều câu chuyện mà tôi không thể nói với ai. Tôi đã chờ đợi bạn mãi mãi! – vậy hôm nay bạn làm gì ở đây?

– Tôi đến thăm bạn! – Tôi cười rạng rỡ.

– thăm bạn? lại nói dối! – bạn cười hiền hậu.

– làm sao bạn biết? Tôi cười vui vẻ, tôi chỉ đùa thôi. Hôm nay cơ quan giao nhiệm vụ cho trường mình làm báo cáo về phong trào thi đua học tập của nhà trường!

– ồ! ồ! bạn mỉm cười ấm áp.

sau đó chúng ta cùng chú quay về ngày xưa vui vẻ lắm. Khi lớp học kết thúc, anh ấy đứng lên và nói với chúng tôi:

– chúng ta hãy nói chuyện, tôi phải đi lên và đánh trống.

chúng tôi cũng vậy, rồi chúng tôi ngồi nhìn anh đi đánh trống tan trường ngồi nói chuyện vui vẻ, thấy một người bạn ở xa quen tôi tìm lại kỷ niệm “lỡ dở” mà tôi nghĩ. Cô ấy vẫn có dáng người nhỏ nhắn với hai tay giơ cao trên đầu và cách cô ấy cầm túi. bên phải! Tôi đứng dậy và chạy vào vòng tay của anh ấy! cô ấy nhận ra tôi ngay lập tức và hỏi tôi rất nhiều.

Thấy cô ấy căng cứng, trông xanh xao và mệt mỏi, tôi chạy đến hỏi cô ấy:

– bạn không được khỏe! – Tôi thắc mắc.

– ờ … ừ …! Dạo này nắng nóng, tôi hơi mệt!

Tôi lúng túng hỏi:

– Bạn đã uống thuốc chưa? đừng lạm dụng nó!

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều.

Đó là một chuyến công tác và một chuyến thăm trường đầy cảm xúc đối với tôi. Tôi ra đi, tôi đến để chào mọi người, nhưng tôi hứa với người khôn ngoan rằng tôi sẽ trở lại vào một ngày không xa. Chuyến đi này đã giúp khắc sâu những kỉ niệm của mọi người, thầy cô và bạn bè. Ngày hôm sau, phóng sự về trường học của Thuận Thành được in trên tờ báo nơi tôi làm việc.

mục số. 2 đề 1 lớp 9 – văn mẫu 6

Đã 20 năm trôi qua kể từ ngày tôi nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp 3, qua bao tháng ngày xa quê hương yêu dấu. Để rồi một ngày, khi thấy mình đã trưởng thành qua quãng thời gian học tập đầy khó khăn, mình đã tự tin trở về thăm lại ngôi trường cấp 3 cũ, nơi đã nuôi dưỡng ước mơ của mình, nơi mình lớn lên từng ngày dưới sự dìu dắt của thầy cô.

Đó là một ngày rất đẹp. tiết trời đang dần chuyển sang thu, không khí mùa hè không còn quá oi bức mà đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. một làn gió nhẹ làm xào xạc hàng cây bên đường. Tôi cứ đi dọc theo con đường cũ, đắm say trong nắng vàng rực rỡ với niềm vui thích thú xen lẫn chút cảm giác khó tả. Đó là cảm giác, không khí như 20 năm trước, tôi và bao bạn bè xa quê khác đang mong ngóng đếm ngược từng ngày từng giờ đến trường để gặp lại bạn bè, thầy cô. Ngay khi đứng trước cổng trường cũ, cảm giác sung sướng ấy ùa về chiếm trọn trái tim tôi một cách rất tự nhiên, tôi không thể nào dứt ra được. nghe tiếng lòng thôi thúc, tôi bước vào sân trường, những bước chân đầu tiên trở lại ngôi trường cũ thân yêu sau bao năm. Tôi nhìn quanh và nghĩ rằng trường đã thay đổi rất nhiều. nhưng dù ngôi trường có thay đổi thế nào thì hình ảnh tưởng như xa lạ ấy vẫn không thể nào vượt qua được cảm giác gần gũi, thân thiết đã in sâu vào tâm trí tôi.

còn nhớ, trước đây, trường chỉ có 6, 7 phòng học, khuôn viên cũng khá nhỏ, chỉ cần đi vòng vèo. bây giờ trường trông lớn hơn, khang trang hơn. dãy phòng được xây thêm một vài tầng. và sân trường cũng được mở rộng bằng bê tông sạch sẽ và trồng thêm nhiều cây xanh. Tôi đang đi bộ dưới những tán cây thẳng tắp, cố hít thở không khí trong lành, rồi tôi dừng lại và ngồi xuống cạnh một cái cây lớn. Thế là không hiểu sao, linh cảm hay tình cờ, tôi lại phát hiện ra dòng chữ “9/2 siu way” trên thân cây. Tôi thực sự rất ngạc nhiên, không ngờ cây si già do cả lớp trồng vẫn còn ở đây lại mọc lên thành cây cổ thụ to lớn. Nhìn dòng chữ mà tôi không khỏi phì cười, bao nhiêu kỉ niệm vui buồn năm qua cứ hiện ra trước mắt. ngày đó chúng tôi là anh chị em học sinh toàn trường, nhưng hình như chúng tôi vẫn còn rất ngây ngô. kể về lớp tôi ngày ấy rất đoàn kết: cùng học, cùng chơi. nói đến việc học, một khi cả lớp quyết tâm học và đạt được thì thực sự không lớp nào có thể qua được. Với phương châm “đoàn kết một lòng”, mỗi thành viên trong lớp với tinh thần thi đua tràn đầy sức sống đều nỗ lực học hỏi, không chỉ cho bản thân mà cho cả tập thể. chuyển động cũng vậy. Nhờ sự đoàn kết trong quá khứ, lớp đã liên tục đạt được các giải thưởng cấp trường và nhiều danh hiệu đáng tự hào. học hành thì rất giỏi nhưng vì là “9/2 siu cách” nên có lúc không ai chịu nổi. các thầy cô từng lên lớp khen ngợi nhưng cũng không quên kể thêm những câu chuyện cười về lớp nhiều chiêu trò. nhưng những chiêu trò độc đáo đó cũng rất hồn nhiên và dễ thương.

Điều tôi nhớ nhất là bữa tiệc cuối năm của lớp, nó rất xúc động. cả lớp được thể hiện nghệ thuật “thủ công” độc đáo, cả lớp ngồi viết những dòng tâm sự, lời chúc, bày tỏ tình cảm tình bạn, tình thầy trò lên những mảnh giấy nhỏ, trao tay nhau, bỏ vào một chiếc hộp lớn. hộp cho cô ấy mỗi người có cách viết riêng, cách cảm nhận, suy nghĩ riêng, tất cả đều được nảy sinh từ trái tim non nớt, trong sáng, biết cảm nhận và yêu thương. ai đó không biết phải nói thế nào và đã viết mỗi câu “I love you” gần cả trăm lần, như thể đang chép bài và đưa nó cho anh ta. Trước tấm lòng của các em nhỏ, cô không khỏi xúc động, chúng tôi cũng vậy, ngồi nhìn từng tờ giấy vừa cười vừa khóc.

Mình ngồi dưới gốc cây nhớ lại những kỉ niệm vui buồn có nhau. càng nghĩ lại càng thấy nhớ nhung, tiếc vì thời đi học của mình trôi qua nhanh quá. mỗi khi vui buồn tôi vẫn nhớ rất rõ như ngày trước khi tỉnh dậy, nhưng hôm nay khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng mình đã đi được một chặng đường dài. Không biết bạn bè ngày xưa có còn nhớ nhau không, có nhớ mái trường này không. Tôi ngồi suy nghĩ và quên cả thời gian.

mục số. 2 đề 1 lớp 9 – văn mẫu 7

.., ngày ….. tháng …..….

thân chào khanh!

Trước tiên, tôi viết cho bạn lá thư này để hỏi bạn dạo này thế nào?

Cuộc sống của bạn thế nào? vài thứ đặc biệt? Nghe nói anh vẫn chưa có vợ, phải vất vả lắm, anh gần 40 tuổi rồi. Tôi ổn những ngày này, cuộc sống của tôi rất tuyệt. bạn có biết thành phố thứ ba trên mặt trăng không?

Tôi có một căn biệt thự ở ngoại ô trên đó, mỗi năm cuối hè tôi đều lên đó chơi với gia đình, điều này khiến tôi nhớ lại rằng mình đã kết hôn được gần một năm. vợ tôi rất xinh, khuôn mặt đẹp không tì vết. Gia đình tôi có cuộc sống rất tốt. Tôi hiện đang di chuyển bằng máy bay riêng đến Vương quốc Anh để gặp gỡ các đại diện cấp cao của Liên hợp quốc.

Ba ngày trước, khi tôi trên đường đến Hoa Kỳ. uu. Để giải quyết một dự án quan trọng và nhận giải Nobel Hòa bình, tôi dừng chân ở Hải Phòng, nơi tôi và anh trai tôi học khi còn nhỏ. Tôi đã về trường Trần phú từ đó, ngày nay trường đã được sửa sang lại khang trang hơn và được dát bạch kim toàn trường.

Không chỉ vậy, nó còn được nâng cao trên không, cách mặt đất 100 m để mở rộng chỗ ở của con người. Khi bước vào trường, tôi mới biết thầy hiệu trưởng ở đây là một người thông thái, một người bạn đã học cùng anh em tôi suốt bốn năm cấp ba.

Bây giờ thì khác, với vị trí giám đốc, anh trưởng thành hơn, chăm chỉ hơn nhưng vẫn đầy quan tâm và yêu thương. anh ấy tiếp đón tôi nồng nhiệt, anh ấy tự hào nói với tôi những gì anh ấy đã làm được, các tòa nhà được mở rộng lên sáu tầng, thang máy được lắp đặt, khu phức hợp được xây dựng, khu thể thao được xây dựng, thêm mặt bằng cho bơi lội, sân bóng đá, sân bóng rổ, sân tennis , bãi đậu xe. Ngoài ra, tôi đã nhìn thấy một số điểm quen thuộc trong khuôn viên trường, đó là cây sưa trước lớp học của tôi, nó cao hơn và to hơn.

Tôi còn nhớ khi tôi và anh trai tôi đang tập thể dục, vì trời nắng nên chúng tôi chạy lại gốc cây này để tránh nắng, đứa này đánh nhau với đứa kia, anh nói chuyện này nọ rồi đến cán bộ trực. nhắc nhở hay anh hùng, đám con trai thi nhau trèo cây xem ai hơn ai, cuộc thi chưa kết thúc, bác bảo vệ đã đuổi theo chạy khắp trường, mãi mới bị bắt vào phòng bảo vệ.

đang rối bời ký ức, đột nhiên một giọng nói khàn khàn nhưng tràn đầy tình cảm gọi: “đó là trượng phu?” Tôi ngạc nhiên và quay lại. hóa ra đó là giáo viên chính gốc, khanh. bây giờ nó trông già hơn nhiều.

Đầu anh ấy không còn tóc, bóng mượt, và đột nhiên tôi vô cùng phấn khích: anh ấy vẫn ở đây chứ? người dạy tôi? “Mẹ kiếp, ông già quá rồi, người đã dạy tôi cấp 3 và cũng là người đã hơn bốn chục năm cống hiến cho sự nghiệp giáo dục nước nhà, nhờ có ông mà các thế hệ đã trưởng thành, những người trụ cột, những người xây dựng đất nước, những người cống hiến thầm lặng ôi, chẳng khác gì mái tóc của các bạn đã đi với những cống hiến khi nghĩ đến những điều như vậy, khan, tôi chỉ muốn khóc.

Anh ấy quá tận tâm với nghề, cống hiến hết mình. ông ấy bây giờ đã là một ông già ngoài bảy mươi tuổi cũng đến thăm trường và gặp tôi. tôi đưa nó ra ghế đá, nó được lắp thêm bộ tản nhiệt nên hôm đó dù nắng hơn 30 độ nhưng tôi và nó vẫn ngồi nói chuyện thoải mái … tôi hỏi nó rất nhiều và nó cũng tự hào. kể cho tôi nghe về thành tích của anh ấy, nhưng đừng quên cảm ơn anh ấy vì công lao to lớn của anh ấy.

Nhìn bạn, tôi nhớ lại những kỷ niệm với bạn, như khi bạn cho tôi và các bạn làm bài kiểm tra 15 phút cho một bài rất dài, nhưng sau đó nó không làm chúng tôi thất vọng, nghĩ lại, tôi và giáo viên cười mới. mặc dù tôi không muốn, nhưng cuối cùng tôi phải đi. cuộc chia tay ấy đầy cảm xúc, rồi lên máy bay bay đi, ngoảnh lại thì thấy bóng dáng thầy mờ dần, nhỏ dần rồi khuất sau mây khiến tôi nghĩ lại.

Tôi chỉ viết đây, cho phép tôi chào gia đình bạn và chúc bạn thành công trong mọi khía cạnh của cuộc sống.

bạn cũ của bạn!

& gt; & gt; & gt; tham khảo: văn mẫu số 2 lớp 9 đề 1: tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè bạn trở về thăm trường cũ

bài văn mẫu lớp 9 không. 2 chủ đề 2

dàn ý bài văn số 2 lớp 9 đề 2

i. mở đầu

– giấc ngủ diễn ra như thế nào?

– bạn cảm thấy thế nào khi có giấc mơ đó

– giới thiệu một người bạn thân, mối quan hệ của bạn thế nào? bao xa? tại sao bạn xa tôi quá lâu? Bạn cảm thấy thế nào khi gặp lại những người thân yêu của mình?

ví dụ:

tuổi thơ của tôi là những ngày rất đẹp với những người bạn rất duyên. người thân nhất với tôi và cũng là người tôi yêu nhất là Lan. nhưng ngay từ khi học lớp 6, cô ấy cùng gia đình định cư ở nước ngoài. Kể từ đó, tôi không nhìn thấy hoa lan nữa, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi, hoa lan vẫn luôn là người bạn thân yêu nhất của tôi. rồi một ngày tôi gặp Lan trong một giấc mơ, mơ một giấc mơ ý nghĩa.

XEM THÊM:  Giáo án lập dàn ý bài văn thuyết minh

ii. nội dung bài đăng

– Giới thiệu về một người bạn thân: người bạn đó bây giờ ở đâu? bạn đang làm gì vậy?

– miêu tả người bạn gặp trong mơ: bạn thấy người mình yêu như thế nào khi gặp lại? đắt tiền? hình thức? quần áo? cử chỉ? tính năng? hành vi? từ …

– Bạn của bạn có đặc điểm nào khác với bạn trước không? (so sánh hình dáng bên ngoài của bạn với tính cách bên trong của bạn lúc đó và bây giờ?) và đưa ra nhận xét và suy nghĩ của bạn.

– ghi nhớ và đếm những kỷ niệm gắn liền với người bạn gặp trong mơ

– bạn và người bạn thân nhất của bạn đã nói chuyện như thế nào? nói gì với chúng tôi?

– điều gì đã xảy ra vào cuối cuộc họp? bạn cảm thấy thế nào?

– Tình huống có đánh thức bạn không? Tâm trạng của bạn thế nào? bạn cảm thấy thế nào?

iii. kết thúc

– giấc mơ biến mất, bạn trở lại thực tại và ấn tượng sâu sắc nhất về bạn và người bạn thân nhất của bạn là gì?

– bạn cảm thấy thế nào khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này?

– bạn nghĩ gì?

mục số. Đề 2 lớp 9 – văn mẫu 1

ước mơ là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất giúp chúng ta sống trong những điều mà cuộc sống bình thường không mang lại. Tôi cũng đã mơ rất nhiều, nhưng giấc mơ có thể để lại cho tôi giá trị tinh thần vô cùng lớn chỉ có thể là khi tôi được gặp lại người ông thân yêu của mình. Đó là một giấc mơ cổ tích, ngắn ngủi nhưng đầy xúc động.

Đầu tiên, tôi có cảm giác như đang lạc vào một thế giới không có gì, không có hồi kết. những dòng xoáy sâu khiến tôi bối rối và khiến tôi hoảng sợ. đột nhiên một ánh sáng rực rỡ bao trùm mọi thứ và đưa tôi đến một ngôi nhà, nơi một cô gái đang thuyết phục anh kể chuyện cho cô ấy nghe, đưa anh đi chơi. Tôi sợ hãi khi biết người con gái đó chính là tôi khi còn nhỏ, và người ông cưng chiều cô ấy chính là ông nội của tôi, người đã khiến tôi uất hận khi ông ấy bỏ tôi đi sang thế giới bên kia. cả người tôi mềm nhũn, bồng bềnh, lặng lẽ nhìn những kỉ niệm xưa chợt ùa về trong phút chốc. khi đến lúc tôi gục ngã, tôi khóc; Anh nhẹ nhàng nhấc tôi dậy, dùng tay đập xuống đất và mắng tôi: ôi, đất xấu, làm chuột rơi xuống đất! hoặc khi mẹ bỏ đi làm khi con đang ngủ, khi tỉnh dậy, con đã khóc đòi mẹ; anh ấy đặt tôi lên sau xe đạp, anh ấy làm rò rỉ đường chuyền của tôi, anh ấy mua kẹo, anh ấy mua bóng bay, anh ấy bắt tôi bận rộn đến nỗi tôi quên nhớ mẹ tôi. khi tôi xấu, tôi cứng đầu; mặc dù rất yêu nhưng anh vẫn gắt gỏng ép tôi vào tường, mấy lần đánh tôi nên tôi giận anh mấy ngày, nhưng tôi đã làm theo và làm hòa với anh trước. mọi thứ, mọi thứ trở nên sống động trong tôi. cổ họng tôi dường như bị co thắt khi tôi cố gắng gọi anh ta; tự dưng nước mắt em trào ra thì bỗng dưng những hình ảnh ấy nhòa đi, nhỏ lại, em đưa tay ra như muốn chứa đựng nhưng không thể, vì mọi thứ đã thuộc về quá khứ, là kỉ niệm, là thiêng liêng, thứ mà không có gì cả. có thể mua. tiếng hét của tôi giờ đã biến thành tiếng nấc. một đêm lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, xung quanh là sự im lặng, chỉ có tiếng khóc của tôi, tiếng thở của tôi. và một lần nữa ánh sáng lờ mờ bao trùm lấy tôi. Xa xa, bóng người đang tiến lại gần. Tôi cúi xuống và hỏi: ai vậy? một khuôn mặt xương xẩu rất quen thuộc, một đôi mắt dịu dàng sưởi ấm màn đêm lạnh lẽo bao trùm lấy họ. Tôi ở đây, bạn không thấy sao? đó là ông tôi.

mục số. Đề 2 lớp 9 – văn mẫu 2

Ông nội rất yêu quý tôi. suốt thời thơ ấu của tôi, anh là hình ảnh đáng trân trọng nhất trong tâm trí tôi. anh ấy cho tôi ăn, anh ấy làm cho tôi ngủ, anh ấy dạy tôi cách vẽ nhà, anh ấy chơi với tôi. nhưng bây giờ, anh ấy không còn bên em nữa. Anh qua đời vào một buổi chiều chủ nhật rất yên tĩnh. mặc dù nó đã biến mất nhưng tôi vẫn hy vọng vào một phép màu, chiếc ống có thể quay trở lại và tôi đã gặp nó trong một giấc mơ của mình.

Hôm đó tôi học rất mệt nên đi ngủ sớm. sau khi nhắm mắt lại, tôi thấy mình chìm vào giấc ngủ sâu. Đột nhiên, khu vườn xinh đẹp của nhà ông tôi hiện ra trước mắt. đó là khu vườn. ở góc vườn là cây khế ngọt mà mẹ thường hái cho tôi ăn. lá vẫn xanh và những quả khế xanh nhỏ xuất hiện trên cành. và giữa vườn có một cây hồng xiêm, đó là cây mà ông tôi yêu thích nhất. rồi hai mẹ con trồng nho, chỗ cây ngải mọc sát đất, cây liễu rủ dài cho đến lúc xoài trổ bông, vẫn như thuở tôi còn nhỏ ở đồng với ông ngoại. Trong khu vườn này, tôi và anh đã chăm sóc để cây cối đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái. Anh đã dạy tôi giá trị của công việc, đó là niềm vui và tự hào khi nhìn cây của mình chăm sóc những quả ngọt đầu tiên. nhìn khu vườn, bao kỷ niệm với ông tôi lại ùa về trong tâm trí tôi. Tôi rất nhớ ông và đột nhiên tôi hét lên – một tiếng gọi từ trái tim tôi, tôi hét lên thành tiếng: Ông ơi! đột ngột xuất hiện từ từ. Vì tôi không thể tin vào mắt mình, tôi đã đưa tay lên và lau mắt. và hét lên: la ó con chó của bạn, nó đây. đó là giọng hát tuyệt vời của cô ấy. giọng nói đã từng mất đi giờ trở lại với tôi. Tôi chạy nhanh nhất có thể về phía anh ấy. lúc đó không hiểu sao miệng cười mà mắt rưng rưng. Tôi nhào vào vòng tay anh, khóc không thành tiếng. Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô: đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, anh đây. Tôi đã nhìn vào nó. tóc anh vẫn bạc trắng như xưa. Tôi còn nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần nghịch tóc cô ấy, tôi đều ngốc nghếch hỏi: sao tóc cô ấy bạc trắng thế?

mặc dù anh ấy đã ra đi, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu, trước khi đi anh ấy đã để lại cho tôi hai món quà. món quà của trí tuệ, bạn đã mất đi nhưng tôi vẫn nhìn thấy tinh thần của bạn với tôi. một món quà khác là khu vườn nhỏ mà ông đã chăm sóc khi còn sống. và tôi luôn tin rằng dù anh ấy đã ra đi nhưng linh hồn của anh ấy sẽ vẫn ở bên tôi, với khu vườn đầy hoa trái mà anh ấy đã trồng.

mục số. Đề 2 lớp 9 – văn mẫu 3

tình cảm gia đình là tình cảm gần gũi, giản dị nhưng bền chặt sâu sắc. ẩn chứa trong tâm trí, trái tim của mỗi người là đầy ắp tình yêu thương, sự cảm thông và xót thương đối với những người thân yêu của mình. và trong gia đình tôi, cùng với bố mẹ, anh chị em trong gia đình, người tôi luôn kính trọng và luôn tìm thấy sự bình yên khi ở bên là ông nội. tuy ông đã từ biệt cõi trần, vĩnh biệt mọi người nơi trần thế, về nơi an nghỉ vĩnh hằng nhưng chưa một lúc nào trong lòng tôi không quên nỗi nhớ mong, tiếc thương đối với người ông quá cố. có lẽ vì vậy mà đôi khi những giấc mơ có anh cứ xuất hiện trong tiềm thức và vô thức, vụt tắt trong giấc ngủ của tôi. mọi thứ đều sống động như hình ảnh của thực tế hàng ngày.

Cũng giống như bao ngày bình thường khác, mỗi khi trong đầu tôi nghĩ đến anh ấy, thì đêm hôm đó lại xuất hiện trong giấc mơ đó. và giấc mơ cuối cùng về người ông yêu quý của tôi là cách đây khoảng một tháng. Theo nguyên tắc chung, mỗi tối tôi thường đọc truyện trước khi đi ngủ, hôm đó không hiểu sao tôi đọc chưa xong lật mấy trang thì lăn ra bàn ngủ lúc nào không biết. Bất chợt, giấc mơ đưa tôi đến chùa Kim Liên, Hà Nội. Đây là ngôi chùa linh thiêng nhất trong “tứ thành thăng long”. vì tôi sinh ra trong một gia đình rất sùng đạo Phật và thờ Mẫu nên tôi luôn có nguồn giác quan thứ sáu rất mạnh, mọi việc liên quan đến thế giới bên kia tôi đều trải qua và thường xuyên “chu du” khắp nơi về đình, chùa, miếu. . trong văn học dân gian Việt Nam. Sẽ không có gì đáng nói nếu tôi không gặp người ông quá cố của mình trong giấc mơ đó. Khi bước vào hậu cung thờ Phật thánh, tôi bất ngờ gặp ông nội. Khuôn mặt anh vẫn còn hai lúm đồng tiền ở hai bên má, anh mỉm cười nhìn tôi trìu mến từ xa. Tôi sững người, tôi bật khóc, những tiếng nức nở ngắn dài như một đứa trẻ, tôi chạy đến ôm chầm lấy anh. anh ấy mặc đồ đỏ, râu trắng và tóc mềm, và anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Sau đó, một người hành hương vào gọi ông cố của tôi, thì tôi mới biết ông chính là người gác cổng long đình và thờ phật thánh trong ngôi chùa linh thiêng này. Trước đây, khi tôi còn tại thế, vì thấy ông tài đức hơn người mà ông tôi được dân làng tín nhiệm nên tôi đã xin ông về coi sóc cây nhãn của làng. khi ông mất, hóa ra ông được bầu lại để tiếp tục tuyển vào đầu giờ chiều tại nhà riêng.

Ông ấy nói với tôi, “Hãy vào và thờ cúng họ, sau đó trở ra và nói chuyện với các cháu của chúng ta.” Vui mừng gặp lại ông sau bao ngày xa cách, tôi hồi hộp đi lễ, ngoái đầu nhìn sang, sợ ông không đợi được cháu tôi về. vì vậy tôi cúi đầu nhanh chóng và chạy về chỗ cũ. vẫn sống giản dị, bình dị như khi anh còn sống, bước vào phòng khách khiến lòng tôi bình yên đến lạ. mọi thứ trong phòng hoàn toàn ngăn nắp. anh ta đang chăm chú nhìn xung quanh khi anh ta mở cửa và bước vào. Tôi hỏi thăm sức khỏe của anh ấy và còn trách anh ấy lâu quá không về thăm lại. Anh chỉ cười và nói: “Anh luôn ở bên em và chăm sóc mọi người trong gia đình”. có lẽ vì vậy mà anh biết mình đang vất vả tìm thầy để có thể học đạo. Anh ta nói: “Em đang tìm thầy à? Đến chỗ anh ở phía đông nước Anh, anh ấy sẽ giúp em ở đó!” Tôi nhớ anh ấy đã nói với tôi như thế nào, rất vui vì tôi cũng cho anh ấy xem việc học và thi của mình. Anh ấy luôn khen ngợi tôi và vỗ đầu tôi và nói với tôi: “Con yêu mẹ lắm. Con hãy cố gắng lên nhé, nghe lời bố mẹ nhé, con luôn theo dõi và rất thương cháu, cháu đích tôn của bố”.

nói đến đoạn, đột nhiên tôi tỉnh giấc, hóa ra là một giấc mơ. nhưng đó là một giấc mơ trở thành sự thật. và tôi vẫn cảm thấy rằng anh ấy luôn ở bên cạnh tôi. Vì vậy, tôi tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để không phụ lòng mong đợi của các bạn và tình yêu bao la mà các bạn mong đợi ở tôi. Nếu có phép màu, tôi sẽ ước có nó ở bên cạnh tôi mỗi ngày và hy vọng đó sẽ ở bên tôi đến hết cuộc đời. nó trở thành động lực để vực dậy, chinh phục bản thân và đạt được những thành công trong cuộc sống. xứng đáng báo đáp công ơn nuôi nấng, che chở của những người thân yêu trong gia đình tôi.

mục số. Đề 2 lớp 9 – văn mẫu 4

Những ngày đầu đông trời lạnh, tôi đi ngủ sớm hơn mọi ngày. Tôi nằm xuống bên cô ấy và lắng nghe những bài hát nhẹ nhàng của ngày xưa mà cô ấy đã từng hát. Chẳng mấy chốc, giọng nói ngọt ngào đó đã đưa tôi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, tôi thấy ông tôi quay lại nói chuyện với tôi.

Ông tôi năm nay cũng khoảng 70 tuổi, nhưng ông đã mất từ ​​khi tôi đột ngột bước vào lớp một. Thời gian trôi qua rất nhanh, đã gần mười năm tôi không được sống bên cạnh cô ấy, không được nghe thấy giọng nói mạnh mẽ chất chứa bao tình cảm của cô ấy.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ giấc mơ ngày đó, tôi nhìn thấy ông ngoại với dáng người mảnh mai quen thuộc đi về phía tôi học bài. Tôi mừng rỡ chạy ra ôm chầm lấy anh. người bạn cùng bàn ấm áp nhẹ nhàng vỗ đầu cô, rồi dắt cô từ bàn học xuống chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai người dạy nhau đọc sách ở phòng ngoài. Tuy đã lâu nhưng trông vẫn không khác trước là mấy. gương mặt cô rạng rỡ, vui vẻ, nhiều nếp nhăn xuất hiện nhiều hơn. đôi mắt sâu hơi mờ, nhưng đôi tai vẫn rất tinh anh. dường như chỉ có mái tóc hoa râm hiện rõ hơn do dấu vết của thời gian.

Bạn hỏi tôi việc học của tôi có tốt không? Tôi tự hào nói với bạn về những thành tựu của tôi. dù nói gì anh ấy cũng gật đầu tỏ ý hài lòng và khen tôi tiến bộ hơn trước rất nhiều. Tôi cảm thấy rằng anh ấy rất hạnh phúc và tự hào về tôi. nhưng nó vẫn nhắc tôi lấy đó làm động lực để cố gắng. Thầy mong muốn em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện để không bao giờ phụ công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ, thầy cô. Tôi ngồi trong im lặng và thấm nhuần những lời dạy quan trọng của ông trong tâm trí. Vì vậy, tôi đã hỏi thăm sức khỏe của anh ấy. Anh nói rằng mình rất khỏe mạnh và luôn nghĩ đến mọi người. Anh ấy mong tôi chăm sóc cô ấy thật tốt. Tôi xúc động đến nỗi không biết nói gì, chỉ biết nhìn anh và gật đầu cho câu trả lời của mình. Sau khi ngồi nói chuyện một lúc lâu, anh ấy tiếp tục kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày xưa anh ấy đã từng kể cho tôi nghe. Ông và cháu đang nói chuyện vui vẻ, giọng nói ấm áp và tiếng cười của họ vang vọng khắp căn nhà nhỏ.

Đó là lúc sau, màn đêm yên tĩnh, tĩnh lặng đến lạ thường. Tôi hỏi anh hay đúng hơn là một câu trách móc hồn nhiên rằng: “sao anh không về thăm gia đình thường xuyên hay sao mà quên hết mọi người rồi? Lần này anh phải ở đây chơi lâu với tụi em”. anh ấy nói với tôi bằng một giọng nhỏ: “hãy nhớ rằng, anh ấy luôn ở bên cạnh em”. anh nói xong liền lặng lẽ bước ra cửa, sợ anh bỏ đi, anh trai cũng nhanh chóng chạy theo, nhưng hình ảnh của anh càng ngày càng xa, chỉ thỉnh thoảng ngoái lại vẫy tay chào tạm biệt. Tôi đã khóc và gọi cho anh ấy. khi tôi thấy mình khóc, tôi tỉnh dậy và phát hiện ra rằng những gì tôi vừa thấy là một giấc mơ. Đó là một giấc mơ tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng ước mơ quý giá này. Tôi nghĩ dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ anh ấy dành cho tôi đều là động lực để tôi vươn lên trong cuộc sống.

& gt; & gt; & gt; tham khảo: văn mẫu số 2 lớp 9 đề 2: kể về một giấc mơ mà em được gặp những người thân yêu của mình

bài văn mẫu lớp 9 không. 2 chủ đề 3

dàn ý bài văn mẫu lớp 9 số 2 đề 3

a. mở đầu

– như thường lệ, mỗi giờ sinh hoạt lớp, giáo viên chính cũng để cả lớp tự kiểm tra đánh giá.

– không giống như mọi khi, hôm nay tôi bỗng thấy buồn nôn, hồi hộp lạ thường.

b. nội dung bài đăng

– lớp trưởng báo cáo việc thực hiện nội quy trong giờ học. cả lớp bàng hoàng vì lớp phó được cử đi ăn quà vặt trong lớp. người tham gia sẽ được xem xét, tôi ngại thực hiện đánh giá.

– về tình hình chuẩn bị đồ dùng học tập và làm bài: nhiều bạn được nhắc đến vì quên sách giáo khoa công dân, tôi cũng quên nhưng không nhắc đến. Tôi cảm thấy rất may mắn.

– Đến lúc bổ sung nhận xét về tình huống này, khi bạn thừa nhận rằng mình không làm đủ bài tập về nhà môn toán, tôi đã rất bối rối.

– nhưng cuối cùng, không ai nói gì về tôi nên tôi không thừa nhận và nghĩ rằng không ai biết lỗi của mình.

c. kết thúc

– Tôi vẫn không vui khi về nhà, thậm chí không muốn chơi khi về đến nhà.

– sau này, dù không bao giờ quên sách nữa, nhưng tôi vẫn ân hận mãi, khi cầm cuốn sách công dân tôi vẫn thấy buồn.

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 1

Năm nay em học lớp 9. Dù nhà nghèo nhưng em luôn được bố mẹ quan tâm và luôn cố gắng trở thành một cậu bé ngoan. Tuy nhiên, vào cuối năm lớp bảy, tôi đã từng làm mẹ buồn.

Hôm đó, tôi dậy sớm đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đến trường. Mỗi sáng mẹ thường bắc nồi cơm lên bếp, sao hôm nay con không thấy? Tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ chưa nướng bánh tráng cho chúng con ăn?” Bà mẹ nhẹ nhàng nói: “Hôm nay hết tiền mua cơm, còn phải chờ lương của ba và chị, hay là vất vả bỏ bữa sáng một ngày?” Tôi dậm chân dậm chân tại chỗ một cách ghê tởm. Tôi thấy vẻ mặt rất buồn của mẹ. mẹ nói: “thôi đi học đi con, mẹ phải đi làm thuê cho mẹ”. Tôi tức giận đến phát khóc, bỏ cả túi xuống giường ngủ tiếp.

Tôi không nhớ hôm nay có một tiết học để chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, nói thật là lúc đó tôi tức đến mức quên hết mọi thứ chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi chỉ biết khóc và lặng lẽ lấy chăn đắp cho mình. khi mẹ tôi đánh răng rửa mặt nhưng lên lầu khóa trái cửa đi làm nên không biết tôi đang ở đâu trong nhà. thế là tôi nằm xuống chiếc chăn ấm áp, chiếc chăn đã ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Khi tôi tỉnh dậy, đã quá muộn. Tôi nhảy, tôi nhảy, tôi tỉnh dậy, ôi, cửa đã đóng rồi. Tôi ngồi trong nhà la hét ầm ĩ nhưng vô ích, mọi người đi làm hết. nhà tôi là nhà tập thể, lúc đó chỉ có vài đứa trẻ. Tôi gọi cho họ và nói, “Giúp tôi mở cửa.” một trong số họ đã nhanh chóng nói: “Bạn để chìa khóa nhà ở đâu để chúng tôi mở nó?” Tôi chết lặng, nhìn đồng hồ lần nữa thì thấy đã nửa tiếng. bụng tôi như có móng tay nhọn cào vào. mắt tôi mờ đi vì đói. Tôi lục tung cả nhà xem có gì ăn không nhưng vô ích. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy bạn bên cạnh nói: “Moon, sao hôm nay bạn không đi học? Cô giáo phê bình bạn.” Tôi liền nói: “Lan ơi, hôm nay có bài báo nào cho em mượn để em chép lại được không?”. Ian lấy cặp ra và cho tôi một bài học để chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi đã học được một số bài học thuộc lòng, nhưng tôi không thể chịu đựng được khi đói. lúc đó, mẹ tôi quay lại và nói: “Này, sao hôm nay con không đi học?” Tôi nói với anh ta: “Nếu anh nhốt tôi trong nhà, tôi sẽ đi như thế nào?” cô ấy nói “bạn không biết, làm ơn giúp tôi một việc, tôi xin lỗi” và sau đó mẹ tôi lấy ra một gói mì từ trong túi của mình. Tôi chưa kịp bỏ vào bát mà vơ vào rổ để ăn sống. mẹ ngồi nhìn tôi ăn mà nước mắt lưng tròng. khi tôi nhìn cô ấy, tôi cũng cảm thấy rằng cô ấy không đáng trách trong vấn đề này. Này, chính tôi là người lo lắng cho mẹ tôi. Sáng hôm sau đến trường, tôi cố gắng làm bài kiểm tra một tiết, may mắn được 5 điểm. Tôi rất xấu hổ vì tôi là lớp phó của lớp và điểm của tôi rất tệ.

Con rất xin lỗi vì đã làm mẹ đau lòng và phí công dạy dỗ của các thầy cô. Tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm.

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 2

Điều đó vừa xảy ra một tuần trước. Tôi đã phạm sai lầm mà không thừa nhận.

Đó là chiều Thứ Tư với các hoạt động trong lớp. lớp trưởng tổng kết ý thức tổ chức kỷ luật của từng nhóm. Cả lớp bàng hoàng khi biết Tùng, lớp trưởng ăn vặt trong lớp. tung rất vui, nhưng sao hôm nay mặt mũi nó xấu thế này. có, bạn sẽ phải viết đánh giá. rất tệ. Tôi cũng sợ điều này. Tôi nhớ có lần tôi cũng phải viết bản kiểm điểm vì đi dép lê đến trường; Lúc đưa bản kiểm điểm cho bố mẹ ký lúc đó, tôi vẫn như tim mình đập loạn xạ.

Đến phần nhận xét về tình hình chuẩn bị và bài tập về nhà, có rất nhiều bạn được nhắc đến vì để quên sách giáo khoa công dân vào thứ Hai tuần trước, nhưng thật may là lớp trưởng không nhắc đến tôi, vì tôi quên vở. hôm đó có lẽ lớp trưởng không biết. Tôi nhìn anh ấy lo lắng vì anh ấy biết chuyện này. song con trai rụt rè đưa tay lên, rồi lại hạ xuống khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi hỏi sao anh không nói gì, anh chỉ buồn bã lắc đầu. Tôi vẫn biết rằng tốt hơn là nên thông báo cho giáo viên một mình, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm. bất ngờ được vẽ lại, anh ta giơ tay lên, rồi đứng dậy, run rẩy:

– thưa bà! Tôi đã không làm bài tập toán hôm qua.

ồ, vậy là xong! cho tôi nổi da gà! nhưng rồi tôi thở phào nhẹ nhõm, không sao! Thành thật mà nói, việc bức tranh nhận tội làm tôi xấu hổ: tại sao tôi không có đủ can đảm để đứng lên như bức tranh? Tôi ước tôi có thể làm được điều đó. tuy nhiên, tôi vẫn ngồi trong im lặng. Tôi lưỡng lự vì nghĩ rằng lần cuối cùng tôi hứa với mẹ sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa. bây giờ nếu tôi không nói rằng tôi đã lừa dối bạn, đồ khốn; và nếu tôi lên tiếng thì tôi phải viết bản kiểm điểm lần thứ hai và tôi sẽ bị mắng vì không giữ lời hứa cố gắng, thậm chí có thể bị “đánh cho tơi tả”, bố tôi thật là thất thường! Tôi lưỡng lự, thà bị mắng còn hơn tội nói dối. nhưng rồi tôi nghĩ: nếu anh ấy không nói thì mình cũng không nói, làm sao có người biết mình nói dối mà không “đánh cho tơi tả”. bạn phải giữ im lặng để thoát khỏi cuộc tấn công.

không ai nói với anh ấy về sai lầm của tôi ngày hôm đó. tuy nhiên, tôi cũng không vui. Tôi cảm thấy được yêu thương và phục hồi. vì anh sẽ bị mẹ mắng, được khâm phục vì lòng dũng cảm lương thiện. Tôi tự trách mình không thật lòng. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc sau cuộc họp vì thoát tội, nhưng hóa ra không phải vậy. Tôi không muốn chơi ở nhà. sau này dù không bao giờ quên sách nhưng tôi vẫn ân hận mãi. Tôi rất buồn khi cầm cuốn sách giáo dục công dân.

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 3

Chiều hôm qua, tôi đang ngồi học thì bỗng nghe ngoài cửa có giọng ai đó khản đặc: “cô bác ơi! cho cháu xin bát cơm, bát cơm”.

Tôi nhìn thấy anh ta, anh ta là một ông già trạc sáu mươi, mặc bộ đồ bà già rách nát, đầu đội nón lá, vai đeo cặp, chống gậy đi từ nhà này sang nhà khác để xin tiền.

Tôi ngồi trong nhà nhìn ra ngoài, giọng lạnh lùng:

– nhà tôi hết gạo rồi ông ơi, đi chỗ khác.

Ông già vẫn đứng lẩm bẩm:

– cho tôi xin một chén cơm được không?

Tôi rất tức giận và ngay lập tức đuổi ông lão đi bằng những lời lẽ cay độc:

– thằng này kỳ quá, mày đi chỗ khác dạy tao bài được không ?; ai bảo họ đi ăn xin tiền khổ, đêm nào cũng tụ tập ăn xin.

Ông già đáng thương, tay ông run run và ông đi về phía một ngôi nhà khác, bước đi dường như rất nặng nề đối với ông. khi anh ấy đi, tôi thậm chí còn cười như thể tôi đang giễu cợt anh ấy. lại lấy sách công dân ra học. Tôi đọc một đoạn rồi lật sang trang khác, ở đây tác giả có hình ảnh cậu bé đưa cơm cho một ông già ăn mày. Tôi chợt nhớ lúc nãy, tôi đã tỏ ra khinh thường ông già, không cho ông ta một chén cơm mà còn thô bạo đuổi ông ta đi.

Nhìn lại, tôi hối hận, tôi không xứng đáng là một người lịch sự chút nào. Hàng ngày tôi vẫn nghe thầy tôi thường khuyên chúng tôi không nên trốn tránh cái nghèo, vậy mà bây giờ tôi lại làm trái với lời dạy của thầy tôi. Tôi không đủ can đảm để đọc hết trang sách, tôi vội cất cuốn sách đi, và càng đọc, lương tâm của tôi càng ray rứt. điều gì sẽ xảy ra với ông già? Nếu bạn tình cờ gặp một người như tôi, thật là tiếc cho tôi! cuộc sống của ông chỉ trông chờ vào lòng bác ái của mọi người. Nhưng tôi ngược đãi anh ấy, làm sao anh ấy có thể qua được ngày? cơm bạn ăn ở đâu? Bạn ngủ ở đâu? bạn mặc quần áo gì bao nhiêu câu hỏi ám ảnh tôi mãi, không bao giờ để tôi yên.

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng yêu ông già. Tôi nhanh chóng chạy ra cửa với hy vọng anh ấy vẫn còn ở bên cạnh để tôi có thể mang cho anh ấy một ít tiền để giúp anh ấy một chút. nhưng khi tôi đi ra khỏi cửa, ông già đã biến mất. hối hận của tôi là quá muộn. Tôi lầm lũi bước vào nhà với vẻ mặt buồn bã và tự cho mình là người xấu nhất trên đời, không đáng sống với mọi người.

Để chuộc lỗi lầm, tôi quyết tâm từ nay phải bỏ hoàn toàn tính kiêu ngạo, gặp người nghèo nào tôi sẽ hết lòng giúp đỡ, tuy rằng sự giúp đỡ của tôi không giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo khó, nhưng cả tấm lòng chân thành của tôi. nó an ủi họ ở một mức độ nào đó.

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 4

tình yêu của ông bà, cha mẹ dành cho con cái là không có giới hạn. Đó là những người đã biết yêu thương tôi, tha thứ cho tôi, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi khi tôi khó khăn nhất. tuy nhiên, tôi có dã tâm làm điều gì đó khiến bố mẹ buồn lòng. Tôi xin lỗi mặc dù nó đã xảy ra lâu rồi …

Tôi là con út trong gia đình nên rất được cưng chiều, tất nhiên từ nhỏ tôi đã có suy nghĩ: “Mình sinh ra là đương nhiên phải được cưng chiều và cung phụng”. Một hôm, tôi vừa đi học về thì tình cờ gặp ngay một bà cụ đang ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi. ông lão toát lên khí chất rất cổ điển, cổ quái, khoác trên mình bộ quần áo cũ kỹ với chiếc túi đựng đầy trái cây. Nhìn sơ qua, tôi cũng biết anh ta mới vào sân và có ý xúc phạm. nhưng tôi giật mình, bố mẹ tôi gọi tôi để chào bà. Thật lòng tôi không ngờ đây là bà của mình. Tôi chào cô ấy và đi lên cầu thang mà không quay lại.

từ khi bà nội đến nhà tôi, mọi sinh hoạt trong nhà đều bị gián đoạn, ngày nào tôi cũng phải nghe bố mẹ “bật máy hát”: “bà phải đưa cái này cho bà, không được mở nhạc”. cô ấy ngủ thiếp đi, tôi phải…, tôi phải… ”. Tôi chán quá, ở nhà chẳng khác nào ở trong tù. Đó là lý do tại sao tôi ghét cô ấy một cách cay đắng.

vào một buổi chiều, trời nắng đẹp, bạn tôi gọi điện bảo: “này, đi ăn kem đi, mới biết chỗ này ngon”. anh ấy ngay lập tức đồng ý. nhưng đau lòng quá, bố mẹ em không có ở nhà, sắp có tiền đi chơi, có lẽ em phải hỏi chuyện “bà già quê mùa” đó. không, tôi kiên quyết từ chối. Ngay lúc đó tôi đã nảy ra ý định xin tiền của bố mẹ, chắc họ không biết chuyện. may mắn thay, khi tôi bước vào phòng, trước mặt tôi, trên bàn vẫn còn một tờ giấy năm mươi nghìn mới. Tôi ngay lập tức lấy tiền để chơi. Cuối cùng tôi đã có một chuyến đi chơi tuyệt vời với bạn bè của mình.

Khi tôi quay lại, tôi bước vào cửa và nghe mẹ tôi hỏi, “con có thấy tờ 50 trên bàn không?” Tôi hoảng sợ, nhưng bước vào như không có chuyện gì xảy ra. Khi mẹ hỏi, tôi nói ngay: “Mẹ không biết con bị mất tiền, mẹ không lấy vì từ chiều đến giờ con đi chơi với bạn. À, hình như ở nhà có bà và dì giúp… ”. nhưng bố mẹ tôi đã mắng tôi: “Im đi! đừng lãng phí thời gian của bạn! ”

Anh ấy rời khỏi phòng và nói, “Đừng tự trách mình nữa, đúng là tôi đã lấy anh ấy.” Đột nhiên, người giúp việc lên tiếng: “Từ chiều đến giờ, cô ấy nằm trong phòng đau lưng, tôi xoa bóp cho cô ấy, vừa lúc tiễn tôi ra khỏi phòng.” Tôi lạnh đến thấu xương. bố “. Tôi lạnh lùng quay sang hỏi:” thi, hôm nay bố mẹ đi, họ không cho tiền thì lấy đâu ra tiền mà đi chơi với bạn? “. Tôi giật mình lắp bắp không nói nên lời.” Tôi rất thất vọng về bạn, tôi đã tự nhận mà không thừa nhận điều đó, tôi buồn vì bạn đã nói dối, buồn vì bạn đã nói những điều vô nghĩa với cô ấy … “.

chân tôi rung lên và tôi khuỵu xuống, đôi mắt ầng ậng nước, nước mắt trào ra. Tôi không khóc cho người bị phát hiện, nhưng tôi khóc cho những gì mẹ tôi nói, nó như trăm mũi kim đâm vào tim tôi. khi tôi nhận ra thì quá muộn, tôi đã bán rẻ niềm tin của mình chỉ vì một sai lầm.

đột nhiên, có một bàn tay ấm áp mềm mại ôm lấy tôi và giọng nói nghiêm túc nhẹ nhàng của anh ấy: “đừng khóc nữa, em biết sai là tốt rồi.” Sau đó, cô ấy quay lại và nói: “Ôi, anh nghèo về tiền bạc nhưng lại giàu lòng tự trọng. Em yêu anh rất nhiều.” lần này, tôi thực sự bật khóc, như một người vừa lạc vào rừng và bây giờ nhìn thấy mặt trời. ôi, đôi mắt của cô ấy thật nhân hậu, trái tim cô ấy thật nhân hậu. đây là bà của tôi, người rất tốt bụng và bao dung. tôi yêu cô ấy biết bao! Khi tôi ôm bà, tôi đã khóc, “Bà ơi, cháu có lỗi với bà”.

khi đó vòng tay của cha mẹ đã sưởi ấm trái tim tôi. có lẽ bố mẹ tôi đã tha thứ cho tôi. tình yêu giờ ngập tràn cả căn nhà, khiến người giúp việc cũng phải khóc thét.

Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy rất hối hận. Đừng gây sự với những người thân yêu của mình, các bạn nhé!

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 5

Trong suốt thời thơ ấu và lớn lên, tôi luôn ghét mẹ mình. nguyên nhân chính có lẽ là do anh ta chỉ có một mắt. cô ấy là đối tượng để các bạn cùng lớp của tôi trêu chọc và chế giễu tôi.

Mẹ tôi làm bếp để nuôi tôi. có lần anh ấy đến trường tìm tôi, làm tôi xấu hổ. Làm thế nào anh ta có thể làm điều này với tôi? Tôi phớt lờ cô ấy, nhìn cô ấy một cái nhìn căm thù và bỏ chạy. ngày hôm sau, một trong những người bạn cùng lớp của tôi hét lên, “này, tôi hiểu rồi. mẹ bạn chỉ có một mắt! ”.

Tôi xấu hổ, chỉ muốn chôn chân xuống đất. Tôi chỉ muốn cô ấy ra khỏi cuộc đời tôi. Hôm đó, khi đi học về, tôi đã nói thẳng với anh ấy rằng “Em chỉ muốn biến anh thành trò cười!”

Mẹ tôi không nói gì cả. Còn tôi, tôi không để ý đến những lời nói đó, vì lúc đó trong lòng tôi đang ngập tràn sự tức giận. Tôi không quan tâm đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn ra khỏi nhà, không tiếp xúc với mẹ nữa. vì vậy tôi đã cố gắng học tập chăm chỉ và cuối cùng đã nhận được học bổng du học Singapore.

Sau đó, tôi kết hôn, mua nhà và có vài đứa con. vợ là con nhà gia giáo, tôi giấu mẹ, chỉ nói là mồ côi mẹ từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống của mình, với vợ con và những tiện nghi vật chất mà tôi có ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng tôi vẫn lén vợ gửi cho bà một ít tiền, tự nhủ đó là bổn phận của mình. Tôi buộc cô ấy không được liên lạc với tôi.

Một ngày nọ, mẹ tôi đột ngột đến thăm. ông ấy đã không gặp tôi trong nhiều năm, thậm chí không gặp các cháu của ông ấy. Khi tôi thấy một bà già trông ngớ ngẩn đứng trước cửa, một số đứa trẻ của tôi cười, một số khác hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ biết chuyện, mắng: “Sao mày dám vào đây dọa con tao? Ra khỏi đây ngay! ” Mẹ tôi chỉ trả lời bằng một giọng nhỏ, “ồ, xin lỗi, tôi đã nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ bỏ đi. Tôi đã không liên lạc với cô ấy trong một thời gian dài. Khi tôi còn nhỏ, bạn bè của tôi đã sỉ nhục và chế giễu tôi, liệu bạn có còn định hủy hoại cuộc sống hiện tại của tôi không?

Một hôm, khi nhận được thư mời họp mặt trường cũ của trường cũ, tôi đã nói dối vợ rằng tôi phải đi công tác. Sau cuộc họp, tôi ghé qua nhà mẹ tôi, vì tò mò hơn là để thăm bà. Hàng xóm cho biết mẹ tôi đã mất trước đó vài ngày và do không có người thân nên an ninh xã hội đã lo tang lễ.

Tôi không thể rơi một giọt nước mắt nào. Họ trả lại một lá thư mà mẹ tôi đã để lại cho tôi:

“cô gái thân yêu,

Tôi luôn nghĩ về bạn. xin lỗi vì đã đến singapore bất ngờ và làm bạn sợ. Tôi rất vui khi biết tin bạn sẽ đến trường để đoàn tụ, nhưng tôi sợ mình sẽ không thể ra khỏi giường để gặp bạn. Tôi xin lỗi vì tôi đã làm bạn xấu hổ với bạn bè của bạn khi bạn còn đi học ở đây.

Bạn biết đấy, khi còn nhỏ, bạn đã bị tai nạn và mất một mắt. Anh không thể đứng yên nhìn em lớn lên chỉ bằng một mắt nên anh đã cho em một mắt. Tôi đã bán tất cả những gì tôi sở hữu để bác sĩ có thể thay thế đôi mắt của bạn, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn lại. Tôi rất tự hào về bạn vì đã biến bạn thành con người và tôi tự hào về những gì tôi đã làm cho bạn. Tôi đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, qua đôi mắt của bạn, dành cho bạn.

Con yêu mẹ nhiều lắm … “.

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 6

Tôi đã phạm sai lầm mà không thừa nhận.

Đó là chiều Thứ Tư với các hoạt động trong lớp. lớp trưởng tổng kết ý thức tổ chức kỷ luật của từng nhóm. Cả lớp bàng hoàng khi biết Tùng, lớp trưởng ăn vặt trong lớp. tung rất vui, nhưng sao hôm nay mặt mũi nó xấu thế này. có, bạn sẽ phải viết đánh giá. rất tệ. Tôi cũng sợ điều này. Tôi nhớ có lần tôi cũng phải viết bản kiểm điểm vì đi dép lê đến trường; Lúc tôi đưa cho bố mẹ bản kiểm điểm để ký tên lúc đó, tôi vẫn như tim mình đập loạn xạ. Khi bàn về tình hình chuẩn bị sách vở và làm bài, nhiều học sinh được nhắc đến vì quên vở bài tập công dân vào thứ hai, nhưng cũng may là lớp trưởng không nhắc đến tôi, vì hôm đó tôi cũng quên vở. , có lẽ lớp trưởng không biết. Tôi nhìn anh ấy lo lắng vì anh ấy biết chuyện này. song con trai rụt rè đưa tay lên, rồi lại hạ xuống khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi hỏi sao anh không nói gì, anh chỉ buồn bã lắc đầu. Tôi vẫn biết rằng tốt hơn là nên thông báo cho giáo viên một mình, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm. bất ngờ sơn lại giơ tay, rồi đứng bật dậy, run run: – thưa cô! Tôi đã không làm bài tập toán của tôi ngày hôm qua. Oh! sau đó! cho tôi nổi da gà! nhưng rồi tôi thở phào nhẹ nhõm, không sao! Thành thật mà nói, việc bức tranh nhận tội làm tôi xấu hổ: tại sao tôi không có đủ can đảm để đứng lên như bức tranh? Tôi ước tôi có thể làm được điều đó. tuy nhiên, tôi vẫn ngồi trong im lặng.

Tôi do dự vì nghĩ rằng lần trước tôi đã hứa với mẹ tôi sẽ không phạm sai lầm nữa. bây giờ nếu tôi không nói rằng tôi đã lừa dối bạn, đồ khốn; và nếu tôi lên tiếng thì tôi phải viết bản kiểm điểm lần thứ hai và tôi sẽ bị mắng vì không giữ lời hứa cố gắng, thậm chí có thể bị “đánh cho tơi tả”, bố tôi thật là thất thường! Tôi lưỡng lự, thà bị mắng còn hơn tội nói dối. nhưng rồi tôi nghĩ: nếu anh ấy không nói thì mình cũng không nói, làm sao có người biết mình nói dối mà không “đánh cho tơi tả”. nó trả tiền để giữ im lặng để thoát khỏi đòn. Không ai nói với anh ấy lỗi lầm của tôi ngày hôm đó. tuy nhiên, tôi cũng không vui. Tôi cảm thấy được yêu thương và phục hồi. vì anh sẽ bị mẹ mắng, được khâm phục vì lòng dũng cảm lương thiện. Tôi tự trách mình không thật lòng. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc sau cuộc họp vì thoát tội, nhưng hóa ra không phải vậy. Tôi không muốn chơi ở nhà.

sau này, dù sẽ không bao giờ quên sách nữa nhưng tôi vẫn tiếc nuối mãi, khi cầm cuốn sách công dân, tôi thấy buồn.

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 7

Tôi vẫn nhớ, vào ngày đầu tiên đi học, tôi được dạy rằng “trường học, lớp học là ngôi nhà thứ hai và tất cả các thành viên trong lớp đều là thành viên của gia đình”.

Năm nay trường tôi có một số điểm mới, khi có một học sinh mới chuyển đến. Cậu ấy mang đến cho tôi một cảm giác khó hiểu, có lẽ vì trong lớp cậu ấy là người ít nói, khuôn mặt lúc nào cũng biểu cảm lạnh lùng pha chút buồn, nhiều cảm xúc, ít bạn bè, may mắn được như vậy. một trong số họ, vì anh ấy là người ngồi cùng bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng hình thành mối quan hệ gia đình với anh ấy, nhưng mọi cố gắng của tôi dường như bị thổi bay. điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngấy anh ấy và từng chút một, tình cảm tốt đẹp đối với anh ấy cũng biến mất trong tôi và thay vào đó là những suy nghĩ xấu về anh ấy.

XEM THÊM:  Bai van ke ve nguoi ban moi quen lop 6

Và rồi một ngày nọ, giáo viên của chúng tôi giao cho chúng tôi một bài tập, đó là thuyết trình về hóa học, môn học mà tôi kém nhất và cũng là môn học mà anh ấy học. tốt nhất ở trường. Tôi đã phải đến nhà anh ấy để thực hiện bài thuyết trình này cùng nhau, và điều này vô tình giúp tôi và anh ấy trở thành bạn thân của nhau, nếu không muốn nói là hơn thế nữa.

Tôi đến nhà anh, vào một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng đang dần rơi phủ kín con đường. Theo sự chỉ dẫn của anh ta, tôi tìm thấy nơi tôi phải đến, nó nằm trong một con phố hẹp, vắng vẻ và rất yên tĩnh. nhà anh khá rộng, có niên đại gì mà tôi không biết, xung quanh nhà anh có những hàng cây cảnh, đủ loại, dáng rất đẹp, chắc hẳn là phải có một tay tài hoa nào đó.

Tôi bước lên bậc thềm và gõ vài lần vào cánh cửa gỗ, anh ấy bước ra, với vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi vào trong. Tôi lặng lẽ bước vào và thấy nhà của người thứ ba hoàn toàn trống trơn, nhưng điều đó không làm tôi bận tâm vì cách trang trí của nhà bạn, nó được trang trí hoàn toàn theo phong cách quý tộc phương Tây, tôi nghĩ thầm chắc có lẽ bố mẹ cô ấy đã làm như vậy. . là những người rất tinh tế và lãng mạn.

Vào phòng anh ấy, tôi càng ngạc nhiên hơn khi phòng anh ấy hoàn toàn bình thường, không khác gì những chàng trai tôi từng quen. và chúng tôi bắt đầu làm bài kiểm tra, với sự hướng dẫn của anh ấy, tôi nhận ra rằng anh ấy rất thông minh, ít nhất là giỏi hơn tôi nhiều về môn học này. Khi chúng tôi đi được khoảng 1/3 quãng đường thì chuông điện thoại reo, cô ấy chạy xuống lầu và nhanh chóng quay lại. Anh ấy nói rằng anh ấy có việc gấp phải đi ra ngoài, và nếu tôi muốn, tôi có thể ở lại, khi anh ấy rời đi, khóa cửa cho anh ấy, và tôi ở lại, một mình trong phòng của anh ấy.

Trong phòng của anh ấy, không có quá nhiều thứ khiến tôi chú ý, ngoại trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ màu đen, được xếp ngay ngắn trên bàn anh ấy, và tôi đoán đó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ không được nhìn vào đó, vì đó là sự xâm phạm quyền riêng tư. Nhưng cuộc sống không thể cưỡng lại sự tò mò của chính tôi, tôi đã lật những trang đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì viết trong đó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên từ người bạn đồng hành lạnh lùng, điềm đạm và tài giỏi đến lạ lùng của tôi.

vài trang đầu tiên của nhật ký với những dòng nhỏ, ngay trước mắt tôi

“ngày … tháng … năm …

Hôm nay, lần đầu tiên tôi viết nhật ký, và có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là tâm sự của tôi trong suốt quãng thời gian còn lại, vì người duy nhất quan tâm đến tôi, mẹ tôi, bà đã qua đời. mãi mãi bị tai nạn giao thông mà không phải lỗi của cô ấy.

mất mẹ, tôi cảm thấy mình như mất đi một phần cuộc đời. Ai sẽ đánh thức tôi buổi sáng, ai sẽ chuẩn bị những bữa ăn ngon cho tôi và còn ai nữa? Ai sẽ ôm tôi khi tôi yếu lòng? ..

mất mẹ, tôi cảm thấy mình mất đi tất cả, vì người cha chưa một lần bồng con, cũng chưa một lần ôm đứa con này, anh chỉ biết làm một việc, đó là gửi tiền về cho mẹ và con cái và có lẽ đối với anh ấy, người đang hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là một người cha.

Đọc đến đây, mi mắt tôi chợt hơi ươn ướt, có lẽ vì tôi là một cô gái đa cảm, những thứ như thế này khiến tôi dễ rung động và tôi tiếp tục tìm đến những câu chuyện khác. một trang khác từ nhật ký của anh ấy, và những lời thú nhận thành thật của anh ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi.

“hôm nay buồn lắm, sao những điều trong cuộc sống lại xảy ra không theo ý mình? giờ mình chỉ ước, có một ai đó có thể ngồi bên cạnh và lắng nghe để mình tin tưởng, có một bàn tay để nắm, cho mình thêm chỗ dựa. …

nhưng có lẽ điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực “

Tôi tiếp tục vì tò mò và thương hại cho người bạn của mình

“thật đáng sợ, từng chút một tôi nhận ra rằng mình không còn là chính mình nữa, không biết từ bao giờ, tôi rời xa bạn bè, tôi trở thành một người điềm đạm và vô cảm với mọi thứ xung quanh., nụ cười và nước mắt tôi bắt đầu trào ra …

Có những lúc tôi chỉ muốn hét lên thật to nhưng không thể, trên đời còn điều gì đau đớn hơn thế? “

và cho đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi bắt đầu khóc vì tôi không hiểu rõ về người bạn của mình

“trường mới, lớp mới, những người bạn mới, họ đều có vẻ muốn thân thiện với tôi, nhưng không hiểu sao tôi không thể cười và hòa đồng với tất cả họ, có lẽ vì tôi đã quên từ cách mỉm cười từ lâu rồi. .

Đặc biệt là đối với cô gái cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy vô hình trung từ chối mọi nỗ lực của cô ấy là không đúng, nhưng tôi không biết làm thế nào … “

Những dòng nhật ký này như những lời tâm sự của một người bạn thân thiết, thật nghiêm túc, chân thành và chứa đựng đầy tâm tư của mình, hình ảnh về anh trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng ngày trôi qua. trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ đóng cửa bước về nhà trong tâm trạng khó tả. Kể từ đó, tôi đã làm việc rất chăm chỉ để trở thành người chia sẻ mọi thứ với anh ấy, và anh ấy dường như cũng nhận ra điều đó, và một tình bạn đã ra đời, và có thể hơn thế nữa. bây giờ ai nói ăn trộm nhật ký của người khác là xấu? mọi thứ đều có hai mặt.

mục số. 2 đề 3 lớp 9 – văn mẫu 8

Trong cuộc sống, ai cũng mắc sai lầm, nhất là khi còn trẻ. Đó là những lỗi lầm của thầy cô, cha mẹ, ông bà hay những người luôn yêu thương, che chở cho chúng ta hàng ngày. và tôi đã mắc cùng một sai lầm. Đó là khi tôi chọc giận cô giáo chủ nhiệm của mình. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ những lời dạy bảo ân cần của thầy dành cho tôi – thầy Thanh.

miss thanh là giáo viên chính của tôi khi tôi học lớp sáu. Cô ấy xuất hiện trong trí nhớ của tôi như một người có mái tóc đen dài bồng bềnh, cô ấy thường mặc một chiếc váy trắng với những bông hoa xinh đẹp được rắc trên đó. khi anh ấy cười, mắt anh ấy thường cong như mặt trăng. khi tôi học lớp sáu, tôi là một trong những học sinh giỏi nhất môn vật lý của thầy. Vì lý do này, cô ấy cũng rất yêu bạn và thường gọi bạn bằng tên của bạn để noi gương bạn. Có lẽ cũng vì lý do đó mà tôi chủ quan về thành tích của mình nên tôi nghĩ rằng cố gắng như vậy là đủ. Đến bây giờ, khi đã trưởng thành và có những suy nghĩ chín chắn hơn, tôi mới nhận ra mình đã trẻ con và tồi tệ như thế nào. Mỗi ngày, tôi luôn làm bài tập và học bài mới trước khi đến lớp. Tuy nhiên, tối hôm đó, do đi chơi nhà một người bạn về khuya nên tôi không có thời gian làm bài và tìm hiểu kiến ​​thức mà cô giáo đã giao trước đó. tất cả chỉ vì tôi nghĩ rằng tôi đã có một bài kiểm tra miệng và những bài tập đó có lẽ sẽ không làm khó tôi, nhưng tôi đã không làm bài tập như thường lệ.

ngày hôm sau … tôi đến lớp mà không cần lo lắng. lúc đọc sách vẫn ngồi ngắm cảnh ngoài sân trường mà không để ý đến điều gì. lúc đó điều thu hút tôi là cành cây, ngọn cỏ và tiếng chim hót ngoài trời. Tôi thậm chí còn mải mê nhìn bạn bè làm việc ngoài sân trường, rồi nghĩ về những bộ phim Hàn hay những bộ quần áo đẹp mà tôi đã thấy. Những suy nghĩ này dường như chiếm hết tâm trí tôi. hết 15 phút, tiết học đầu tiên trống. và ngày nay, lớp học đó là lớp vật lý của giáo viên. Sau khi cả lớp đứng dậy chào, cô giáo mở vở và bắt đầu tiết học bằng bài kiểm tra miệng của hai bạn trong lớp theo vở mà không hề gọi học sinh nào giơ tay. nhưng tôi không lo lắng vì tôi cũng đã có một bài kiểm tra miệng trước đó với điểm số khá cao và nó khiến bạn hài lòng.

Ngoài ra, tôi cũng nghĩ bạn sẽ nghĩ rằng tôi đã làm xong bài tập và ngừng gọi tôi lên bảng. đó là điều chắc chắn, vì vậy tôi không quan tâm chút nào. Mười phút trôi qua, có hai bạn lên hội đồng kiểm tra, chỉ có một bạn học chưa tốt bị cô nhắc nhở một chút. Nhưng tôi không thể tin được là bạn đã bảo cả lớp mở một bài kiểm tra trên giấy và làm trong 15 phút. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy thực sự sợ hãi và lo lắng vì tôi chưa bao giờ làm hoặc học bất kỳ bài tập nào. Điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ không thể làm bài tập cho bài kiểm tra hôm nay. Đối với tôi đó là điều không thể tưởng tượng được vì tôi chưa bao giờ bị điểm kém trong môn vật lý, vốn là môn học nổi trội của tôi. tuy nhiên, cho dù suy nghĩ của tôi có bối rối đến đâu, bài kiểm tra vẫn tiếp tục. đọc vấn đề trên bàn và bạn không biết phải làm gì và bắt đầu như thế nào. cả hoa lan ngồi với em lúc này cũng lấy bút chọc vào lưng áo ý bảo em nhắc nhở. nhưng tôi không thể làm gì được. Tôi thậm chí không biết làm thế nào để tự mình làm điều đó. Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành chịu điểm kém, tôi tranh thủ lấy vở bài tập ra khỏi ngăn bàn vì tôi biết trong vở có bài mẫu mà cô giáo hay viết. cho chúng tôi và dặn cả lớp ở nhà học trước. Ngoài ra, là một sinh viên mà bạn tin tưởng, tôi biết bạn cũng sẽ không mong đợi tôi gian lận trong kỳ thi. Thật là một điều khó khăn, tôi quyết định thử xem bài báo trong ngăn bàn.

tim đập như thể đang hỗn loạn. ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. đột nhiên, cô giáo nói tên tôi, hóa ra cô ấy nhận ra hành vi của tôi và nhìn tôi với ánh mắt thất vọng, sau ngày hôm đó, trong kỳ thi đó, tôi không được điểm nào. vào cuối giờ anh ấy nói chuyện với tôi và đó cũng là một trong những khoảnh khắc mà tôi hối tiếc nhất. cô ấy nói rằng bạn đã làm tôi thất vọng rất nhiều với cách cư xử của tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy buồn. Anh ấy còn hỏi tôi có gặp rắc rối gì không.

Tình cảm mà bạn dành cho tôi khiến tôi cảm thấy rất tội lỗi. Tuy sau đó cô ấy không truy cứu nữa nhưng tôi cũng hiểu và rút ra được bài học không thể không học.

& gt; & gt; & gt; tham khảo: bài soạn số 2 lớp 9 đề 3: kể lại một trận chiến ác liệt mà em đã học, đã nghe, đã thấy

bài văn mẫu lớp 9 số 2 đề 4

dàn ý bài văn số 2 lớp 9 đề 4

i. giới thiệu: giới thiệu một lần bạn cùng bố, mẹ (hoặc anh, chị, em) đi thăm mộ người thân nhân ngày lễ, tết ​​

ví dụ:

Người Việt Nam có phong tục đi thăm mộ người thân vào những ngày Tết. Viếng mộ thể hiện lòng kính yêu, biết ơn của con người đối với tổ tiên và cũng là dịp để mọi người đoàn tụ sau một năm dài làm việc vất vả, mệt mỏi. Năm nào gia đình tôi cũng đi thăm mộ ông bà, mỗi dịp Tết đến nhà tôi luôn giữ truyền thống tốt đẹp này.

ii. thân bài: kể về một lần em cùng bố, mẹ (hoặc anh, chị) đi thăm mộ người thân nhân ngày lễ, tết ​​

1. kể lại quá trình chuẩn bị đến thăm lăng mộ và quá trình diễn ra như thế nào:

– gia đình tôi chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc chôn cất

– cả nhà chuẩn bị đi viếng mộ

– cả gia đình tôi hừng hực khí thế đi tảo mộ

– trên đường đến mộ mọi người mải miết nói cười

2. đi đến nghĩa trang

– cảnh mùa xuân khi viếng mộ:

+ bầu trời buổi sáng mù sương

+ một vài cơn mưa xuân rơi xuống

+ cái lạnh của mùa xuân làm tôi lạnh cả sống lưng

+ những bông hoa đang đón sương mai

+ chim và bướm rời tổ để tìm thức ăn

– làm việc trong nghĩa trang:

+ mọi người dọn rác, quét và xông hương cho ngôi mộ

+ hiển thị các yếu tố cần thiết

+ vì vậy ông tôi rất yêu quý

+ mọi người ở lại một lúc rồi quay lại

iii. kết bài: phát biểu cảm nghĩ về việc đi thăm mộ

ví dụ:

viếng mộ là một hoạt động vô cùng ý nghĩa, chúng ta phải duy trì truyền thống cao đẹp này.

mục số. 2 đề 4 lớp 9 – văn mẫu 1

Gần đến mùa xuân, không khí có vẻ nhộn nhịp và tấp nập hơn. trong nhà tôi ai cũng tất bật chuẩn bị mọi thứ, từ quần áo, đến mâm hoa quả, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, nhà cửa cũng sạch sẽ, sáng sủa hơn. nhưng công việc không thể thiếu là đi thăm mộ bà ngoại – người đã mất cách đây 3 năm.

Theo kinh tục thì việc đào huyệt thường diễn ra vào ngày 20 tháng Chạp hay còn gọi là ngày “thanh minh”, gia đình tôi cũng theo phong tục đó mà đi thăm mộ người thân. Sáng hôm đó, bố mẹ tôi đã chuẩn bị đầy đủ: hoa quả, nhang đèn, dao, tiền giấy, vàng bạc, không thiếu thứ gì. bố mẹ giục tôi phải nhanh chóng chuẩn bị để có thể bốc mộ chung cho người khác. Trên đường ra mộ, tôi cảm thấy không khí xuân đang về rất gần. buổi sáng hơi se lạnh, sương còn đọng trên cây, không gian còn lưu lại cảnh mùa đông, hình ảnh người bà kính yêu vẫn còn mãi trong tim em. trên phố xe cộ tấp nập, người qua lại, hơi đông một chút. mọi người chuẩn bị hoa cúc, vạn thọ, hương, đèn và cùng đi viếng mộ gia đình tôi. mọi người không đi xa lắm để đến đó. Ngôi nhà của bà tôi không lớn nhưng rất trang trọng và rất mới. cảnh vật quanh đây dường như lạnh lẽo hơn, xung quanh mộ bà tôi còn có những ngôi mộ khác, cũng có nhiều người đào mộ người thân của mình, nhưng cũng có nhiều ngôi mộ không ai đến thăm. cảnh vật xung quanh nhiều cây cối, cây cối tỏa bóng mát cho những ngôi mộ. Xung quanh những ngôi mộ trắng muốt mọc um tùm cây cối rậm rạp vì vắng người qua lại. Nhìn cảnh đó, mẹ tôi bảo tôi ra mộ bà thắp hương. Cũng như những ngôi mộ khác, mộ bà tôi cũng có cỏ mọc xung quanh, cây cối cao hơn. có bụi trên khắp ngôi mộ và nền mộ, và trên bàn thờ của bà tôi. mẹ thì quét bụi, quét dọn xung quanh còn bố thì nhổ cỏ. Thắp hương xong, tôi và mẹ làm cỏ quanh mộ. cây khó nhổ như bám chắc vào đất, lâu ngày mọc lên. bố tôi đã dùng một con dao rất mạnh để vùng dậy. một giờ sau, sau khi nhổ bỏ cỏ dại, nghĩa trang trở nên sáng sủa, sạch đẹp hơn. Tôi cắm nhang quanh mộ, mẹ tôi bưng mâm hoa quả, bố tôi đốt giấy tiền, vàng bạc. mùi trầm hương bốc lên, tràn ngập cả một không gian lạnh lẽo. Trong không gian tối tăm ấy, tôi như cảm nhận được hình ảnh ngọt ngào của một người bà hiện ra, đang mỉm cười với tôi. Bố bảo tôi đi thắp hương cho những ngôi mộ khác. Thắp hương xong, gia đình tôi đứng trước mộ anh một lúc rồi ra về. khi ra về, tôi vẫn nhìn mộ bà, như không muốn về nhà, tôi muốn nói với bà: “bà ơi, con nhớ mẹ lắm, trong mơ cũng mong được gặp mẹ”. >

sau lần viếng mộ ấy, tôi như được gặp lại bà ngoại, chuyến thăm đã để lại trong tôi nhiều điều đáng nhớ, gợi lên trong tôi hình ảnh người bà hiền hậu và dịu dàng. . Tôi ước gì mình có thể sống lại, sống với gia đình như ngày xưa.

mục số. 2 đề 4 lớp 9 – văn mẫu 2

“quyết toán trong tháng. của tháng của tháng trong tuần mà bữa tiệc được tổ chức và bữa tiệc được tổ chức. ”

Lâu lắm rồi bạn nguyen du mới viết về tục quét dọn mồ mả vào những ngày trời quang, và tôi rất mong đến ngày đó để được viếng mộ bà với biết bao tâm tư, tình cảm.

đất trời, vạn vật bừng tỉnh sau giấc ngủ đông, khoác lên mình tấm áo tươi tắn của mùa xuân. những giọt nắng đầu tiên trải dài trên những con đường nâu sẫm phố thị hướng về miền yên bình ấm áp. Những ngọn lau sậy bên đường khẽ đung đưa trong gió, gợn sóng nhẹ. hương xuân thoang thoảng nơi đây. . . .

con đường làng đẹp đến lạ lùng! tôi và gia đình vào nơi an nghỉ của người chết. gió ở đây lạnh, heo hút và ảm đạm. những ngôi mộ trắng muốt nằm im lìm như thể không gian nơi đây dừng lại trong cõi vĩnh hằng. mẹ tôi đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết trong phố nặng nề: hương, hoa và cả lễ vật. bà tôi đang ở đây. mẹ tôi và chị gái tôi đã sửa sang phần mộ của anh ấy một cách cẩn thận và chu đáo. đưa mấy cây nhang đã thắp sẵn, mẹ tôi bảo chị tôi đi thắp nhang cho các phần mộ xung quanh. mẹ sắp xếp lễ vật, tôi đứng lặng người trước mộ anh, trong hương trầm, những kỷ niệm xưa ùa về. mọi thứ vẫn như ngày hôm qua. Tôi nhớ những ngày anh ấy đưa tôi đi khắp thị trấn. nhớ hơi ấm đặc biệt của chị, hình bóng của chị mỗi sớm mai thổi bên bếp, nướng những củ khoai thơm phức. Tôi thường đi theo cô ấy từ sớm, tôi thích ngồi cuộn tròn trong lòng cô ấy như một con mèo nhỏ, cùng cô ấy xắn tay vào bếp. hơi từ bếp lửa sưởi ấm má tôi, tôi thổi vào đó và ăn miếng khoai nướng mềm ngọt. Khi tôi còn nhỏ, tôi và chị gái tôi thường dành thời gian làm tóc cho cô ấy. mái tóc dài lấm tấm những sợi bạc, mùi sả. Tôi không thể không nhớ đến mùi hương ấm áp cháy trên sống mũi của tôi. khi còn bé, tôi là một đứa trẻ vụng về, vụng về nhưng mẹ chưa bao giờ mắng mỏ tôi. cô ấy đã dạy tôi tất cả mọi thứ, cẩn thận, rõ ràng như người ta truyền đạt kinh nghiệm của một đời người. hồi đó, khi mùa đông đến, cô ấy thường nhắc tôi mặc áo ấm vào, nhưng bây giờ cô ấy nằm một mình trên nền đất lạnh, trống trải, cô đơn. Tôi yêu cô ấy, tôi đã ở bên cô ấy từ khi còn nhỏ. tâm hồn tôi trong sáng hơn, lòng tôi hiểu thế nào là cái hay của cách học của ông, của những câu chuyện cổ tích ông kể. Bây giờ tôi đã trưởng thành. mùa đông về, cháu biết tự mặc quần áo, làm việc nhà không còn lóng ngóng nữa, bà tôi không còn cơ hội để xem thành quả của cháu nữa.

Tiếng mẹ gọi biến tôi thành vàng, tro tàn của những tờ tiền bay đi, đưa tôi ra khỏi thế giới trẻ thơ đầy hình bóng của mẹ. Tôi trở về nhà bằng con đường cũ, nhưng không gian có vẻ ảm đạm. Có vẻ như tôi đang chờ đợi một điều kỳ diệu thường xảy ra trong truyện cổ tích để không gian buồn trên đường về như vơi đi?

Nó có thể ra đi mãi mãi, nhưng nó vẫn sống mãi trong tim tôi và trong trái tim của tất cả các thành viên trong gia đình tôi. Tôi nghĩ rằng bà ấy đang theo dõi từng bước trong cuộc sống của đứa cháu yêu quý của mình và chắc chắn sẽ để nó mỉm cười với tôi trong chín chuỗi.

mục số. 2 đề 4 lớp 9 – văn mẫu 3

Hôm ấy là một ngày đầu xuân, đất trời thật đẹp, trăm hoa đua nở như chào đón hòa bình, thịnh vượng cho muôn người. gia đình mình đón xuân trong niềm vui đầm ấm và tưởng nhớ về tổ tiên, cội nguồn. Lòng biết ơn sâu sắc đó đã khiến gia đình tôi đến thăm mộ ông bà vào ngày đầu năm mới, ngày mở đầu một năm mới mà tôi cho là quan trọng nhất.

Mấy hôm nay tâm trạng háo hức đón Tết, sắp về quê chúc tết họ hàng, thăm mộ ông bà nội. Tôi háo hức lắm, nhất là đêm 30 tháng Chạp, cả nhà quây quần bên chiếc bàn đẹp để hôm sau đi thăm mộ ông bà. nồi bánh chưng đang sôi sùng sục. Tôi tự nghĩ:

– chỉ còn vài giờ nữa là sang năm mới. mùa xuân sẽ đến với đất trời, đến mọi nhà, với gia đình chúng ta.

<3

Sáng hôm sau, bố mẹ đưa tôi đi thăm mộ ông bà ngoại. không khí se lạnh, mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm, cảnh vật dường như đẹp hơn bình thường. những ngôi nhà hai bên đường đã mở cửa, nhà nào cũng có hoa, có câu đối đỏ treo trên cành mai đang nở. đâu đó lắng nghe tiếng chim hót như đang chào đón mùa xuân đang đến gần. hướng về nghĩa trang, khói hương nghi ngút. những người thân đi thăm mộ từ rất sớm, trẻ con chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ trong bộ quần áo mới. bố tôi kính cẩn đặt hoa tươi và bánh mứt để dâng lên ông bà. Tôi nhớ về cội nguồn của mình và cảm thấy biết ơn sâu sắc. khói hương nghi ngút tỏa khắp các phần mộ trong nghĩa trang. mọi người đều tưởng nhớ những người đã khuất. chỉ còn những em bé hồn nhiên, vô tư, vui đùa bên lề đường phía xa. khi gặp bạn bè ra đồng thăm mộ, tinh thần tôi cũng bồi hồi sau những giây phút bùi ngùi nhớ về ông bà đã an nghỉ dưới mồ. khói hương vẫn tiếp tục bay, hòa cùng làn sương mù bao phủ. tôi, bố mẹ tôi và tất cả chúng tôi vẫn đang đứng trước phần mộ của tổ tiên. bố tôi nói:

– Trước đây, bố thường cùng ông bà đi thăm mộ tổ tiên trong dịp Tết.

Nghe bố tôi nhắc đến ông và bà tôi, tôi vẫn nhớ ngày ông và bà tôi chưa qua đời. lúc đó anh được sống trong tình yêu thương bao la của ông bà ngoại. Tôi nhớ những đêm trăng sáng, ngồi cùng bà trò chuyện trên võng đầu hè, nghe bà kể chuyện ngày xưa. Tôi lại khóc khi nghĩ đến điều này. bố tôi cũng vậy! Có vẻ như bố mẹ tôi cũng cảm động khi nhắc đến ông bà.

Sau khi tỏ lòng thành kính, hương trầm cũng dần phai theo guồng quay của thời gian. Tôi và bố lạy ông bà, phát bánh mứt cho mấy đứa nhỏ, rồi bố đưa tôi sang nhà dì chúc Tết.

lần này đi thăm mộ ông bà đã cho tôi một tình yêu sâu sắc; tình yêu gia đình, đất nước, quê hương cứ thế bền chặt trong tôi. Em thầm nhắc mình phải cố gắng học giỏi, chăm ngoan để xứng đáng với cội nguồn xa xưa, cội nguồn của dân tộc Việt Nam.

mục số. 2 đề 4 lớp 9 – văn mẫu 4

Sắp đến tết rồi! vâng, tết ​​đến rồi! Đã hơn hai năm trôi qua, không có cô ấy ở bên cạnh tôi chăm sóc, vỗ về, cô ấy chỉ còn xuất hiện trong những hàng ký ức, trong trí tưởng tượng non nớt của tôi. và năm nay sẽ là lần đầu tiên tôi đến thăm mộ anh ấy. Tôi đã được lấp đầy với rất nhiều cảm xúc. . .

đầu xuân! đất trời, vạn vật bừng tỉnh sau giấc ngủ đông, khoác lên mình tấm áo mới để chào đón mùa xuân đến. những giọt nắng đầu tiên ló dạng, rơi trên con đường đất nâu sẫm những vùng nắng ấm áp và thư thái, làm tan biến đi cái lạnh lẽo và tăm tối vốn có của mùa đông. bên vệ đường, những đám lau sậy, những ngọn cỏ mới sinh, khẽ lay động trước làn gió nhẹ, uốn lượn nhẹ nhàng. đất trời như mở rộng! hương vị của mùa xuân lan tỏa khắp nơi.

con đường vắng vẻ, người đi nhanh hơn. Còn tôi, tôi thấy mình thật lạ! Tôi rất muốn gặp cô ấy, tôi rất muốn đến thăm cô ấy, nhưng tôi thực sự không muốn đặt chân đến nghĩa trang này, nó cho tôi cảm giác phải tin rằng cô ấy đã ra đi mãi mãi. suy nghĩ vẩn vơ, bước đi, rồi từ đó anh như đứng trước nơi an nghỉ của mình. . mọi thứ xung quanh bỗng nhòe đi trước mắt, tôi muốn dùng nước mắt của mình như cố che đi cảnh tượng trước mắt. mẹ tôi đã chuẩn bị đầy đủ trong một con hẻm với đầy đủ các thứ cần thiết: hương, hoa và cả đồ lễ. mẹ và chị tu sửa mộ rất cẩn thận, làm cỏ xung quanh bia đá. Đưa cho tôi mấy nén nhang thơm đã cháy, mẹ tôi bảo hai chị em đi thắp hương cho những ngôi mộ xung quanh. mẹ tôi vẫn đang sửa lại sân thượng. Xa xa, ở một góc nghĩa trang, một ngôi nhà hóa vàng và chuẩn bị ra đi. những đứa trẻ trong ngôi nhà đó chạy trước, những người lớn chuẩn bị theo sau chúng.

Bây giờ tôi đang đứng đây, trước mộ anh ấy, cầu nguyện như mẹ và chị của tôi. những kí ức chợt ùa về trong tôi thật rõ ràng, mọi thứ dường như đã trôi qua. Tôi nhớ những ngày anh chở tôi đi khắp thị trấn và đi lang thang khắp thị trấn, nhớ về sự ấm áp đặc biệt của anh. Tôi quên sao được hình bóng chị thấp thoáng trên vách bếp mỗi sáng, chị nấu những ấm siêu tốc, những củ khoai nướng thơm phức cho tôi và chị em tôi. cô ấy luôn dành cho tôi phần tốt nhất, phần tốt. Tôi cũng là người thích chải tóc, mái tóc dài xõa ngang lưng, điểm xuyết những sợi bạc và thoảng hương sả. Tôi không thể không nhớ mùi hương ấm áp đốt sống mũi của tôi! Tôi cũng biết rằng hồi đó tôi chỉ là một đứa trẻ vụng về, lóng ngóng, hỗn láo. nhưng cô ấy không bao giờ mắng tôi, cô ấy không bao giờ gọi tôi là vụng về. cô ấy đã dạy tôi mọi thứ, cô ấy cho tôi niềm tin vào những gì cô ấy đang làm và cô ấy đã cho tôi hạnh phúc tuyệt vời. Giờ tôi lớn rồi, bớt vụng về, lóng ngóng, tôi không còn cơ hội để cho mẹ xem những việc mình làm. bây giờ, anh vẫn thường xuyên tặng quà cho em, nhưng cảm giác ngày xưa đã qua đi vĩnh viễn, đó không phải là cảm giác thích thú và vui vẻ khi anh tặng quà cho em. Trước đây, cứ đến mùa đông, mẹ luôn nhắc tôi mặc ấm, sợ tôi ho, ốm, sợ tôi lạnh. vậy mà nó lại nằm ở đây, trong vùng đất trống trải, cô đơn, lạnh lẽo. bạn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của một mùa xuân ấm áp không?

Một làn gió nhẹ đưa tôi trở về thực tại, đưa tôi rời khỏi thế giới của tuổi thơ đầy ắp những người bà. em gái tôi và mẹ tôi đang gọi tôi. người mẹ đang hóa vàng, tro trên tờ tiền bị gió thổi bay thành một khoảng trống trước mộ.

Tôi có thể thấy rõ ràng, cô ấy đã thực sự rời đi. Tôi trở về khi hoàng hôn đã tàn, khung cảnh nhuốm một màu vàng nhạt và ảm đạm. Tôi quay gót nhìn xuống con đường mình vừa bước xuống. Em như đang đợi một bóng ai đó hay một phép màu nào đó sẽ làm phai đi màu buồn này, để em xóa đi những suy nghĩ miên man trong mình.

mục số. 2 đề 4 lớp 9 – văn mẫu 5

Không khí ấm áp, dịu mát dưới cái nắng dịu nhẹ của những ngày cuối năm hiện rõ cho thấy kỳ nghỉ lễ lớn nhất và dài nhất của Việt Nam đang đến gần – Tết Nguyên đán. ông bà ta xưa có câu:

“Con người có tổ như cây có rễ, như sông có vòi. “

Đúng như câu tục ngữ đã truyền từ ngàn đời nay, cứ đến ngày 20 tháng 12 (âm lịch) hàng năm, gia đình tôi về quê ở thôn 4, xã an tr, huyện long để thăm mộ ông tôi. .

Những tia nắng dịu nhẹ chưa xuyên qua lớp sương mù mịn màng đã thấy bố mẹ mặc quần áo tươm tất, bưng mâm chuẩn bị đi học trở lại. Từ nhà tôi về quê mất hơn hai mươi phút đi xe máy. dọc đường có rất nhiều người giống như gia đình tôi: tay bưng mâm, lễ vật, mặt tươi cười. Trước đây, gia đình tôi chỉ có một chiếc ô tô, nhưng bây giờ tôi phải đi hai chiếc ô tô vì tôi đã đủ tuổi theo luật định và tôi không thể đi cùng bố mẹ và em trai. nên bố tôi đưa tôi và em tôi đi, còn mẹ tôi thì bỏ đi một mình. thằng em tôi cứ ríu rít hỏi vô ích: “sao hôm nay nhiều xe thế?”, “sao bố về thăm mộ bố?”, và thỉnh thoảng nó lại hát những bài ca vọng cổ. Đã gần một năm nay kể từ Tết năm ngoái, gia đình tôi không về quê ngoại vì bố mẹ bận làm ăn, rồi lo cho anh em ăn học; Giờ về quê, thấy cảnh cũng có chút thay đổi. những ngôi nhà thi nhau mọc lên, phần lớn là nhà vách, nhà tôn… những ngôi nhà lá cứ thế mai một dần cho thấy đời sống người dân nơi đây ngày càng được cải thiện. đường cũng được mở rộng, trán nhựa rất đẹp, đi lại thuận tiện.

nhanh chóng, gần đây tôi đã nhìn thấy bóng cây đa cổ thụ trên đầu làng; Chỉ cách vài ngôi nhà, bạn sẽ thấy “Yang Family Tomb”, nơi an nghỉ của những người thân trong gia đình Yang. Thời điểm này, đường làng ngày càng nhỏ hẹp, do thuộc thôn nhỏ của xã an trạc, chính quyền chưa mở rộng đường, quan tâm đến đời sống của người dân nên vẫn còn nhiều hộ dân gặp khó khăn. nhà ngẫu hứng tuy đã giảm nhưng số lượng vẫn còn nhiều. khi đến nơi, cha mẹ anh đã dừng xe trước cửa mộ; hiện rõ đầy đủ hình ảnh gia đình anh chị em, cô dì chú bác, ông bà nội ngoại; không có một người nào. mọi người chào hỏi nhau, thăm hỏi nhau rất tình cảm; những lời chúc tử tế thay nhau làm cho bầu không khí trở nên sôi động hơn.

Sau khi thăm hỏi tình hình làm ăn của bà con, mọi người bắt tay ngay vào việc trùng tu lăng mộ của ông bà. người với dao và giáo trong tay của họ, cắt cỏ dại; người người đổ xô đặt lễ vật trước mộ ông bà; thậm chí những đứa trẻ bận bịu còn mang giẻ lau những lớp bụi dày đặc trên các ngôi mộ; cô dì chú bác trên tay cầm xoong chảo để nấu những món ăn dân dã, đặc sản của người lao động Việt Nam (vì nhà bà tôi ở gần lăng nên khi trùng tu mộ xong thì cả nhà về nhà bà ngoại ăn, uống và chơi). khi gần xong, mọi người đã kiệt sức, chỉ còn những đứa trẻ còn sức để di chuyển. Giờ đây, từng người một, từ già đến trẻ, đến người kín đáo đều cầu xin ông bà phù hộ độ trì cho công việc làm ăn, sức khỏe dồi dào. Các bác cũng không quên mang theo một điếu thuốc lào và một ly rượu để người đời tỏ lòng thành kính với những người đã khuất. bọn trẻ ngoan ngoãn đợi lễ kết thúc, xin pháp cho ăn vài miếng bánh trái dưa và không quên chúc thọ ông bà nhưng chắc cũng không hiểu sao phải xin phép. và cầu chúc cho họ những người ông tốt nhất; đơn giản vì chúng còn rất ngây thơ, chỉ biết ăn và ngủ.

mọi thứ đã sẵn sàng, cả nhà vào nhà riêng ăn uống, vừa bước qua cửa đã thoáng thấy mùi thịt vịt om sấu, riêu cua, vịt quay là tất cả. món ăn yêu thích của tôi. Nhà bà ngoại tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ cho mọi người vui chơi, thư giãn. ở bàn nữ, các cô, các chú và một số em gái, các bà, các bà, các cô, các cụ tuổi tứ tuần, tám mươi liên tục nôn nao chuyện trai gái đến tuổi lấy vợ, làm chồng; Và đừng quên dặn dò con cháu phải cố gắng học làm người. và tại bàn nam, nam và nam ghé thăm nhau bàn chuyện làm ăn, kinh tế và họ cũng bàn về các món nhậu.

buổi chiều, cả bọn về thôn 7 xã an trạch để thăm người thân. Do gia đình chuyển lên huyện sinh sống do điều kiện kinh tế nên tôi mới có dịp về thăm nhà họ hàng. thấy mọi thứ không có nhiều thay đổi, chỉ khác là vật chất ngày càng được cải tiến, các thiết bị điện dần thay thế những công cụ thô sơ, lạc hậu. Ở xóm 7, các cô chú lại bắt đầu nhậu nhẹt khiến các cô các chú phải liên tục nhắc nhở gồng mình uống bớt để anh còn lái xe. chúng tôi đến ven sông, nơi có cây cầu treo bắc qua sông càng vui hơn; hít thở bầu không khí trong lành của cảnh làng quê. Thỉnh thoảng tôi nghe mẹ các em nhắc không được ra sông quá gần, không được chơi trên cầu treo vì sẽ rất nguy hiểm. các cô gái đến nhà bố để ăn uống và tán gẫu về cách làm đẹp …

Bây giờ là hơn sáu giờ tối, trời vẫn còn sáng, nhưng tôi phải về nhà sớm để đảm bảo cho các con ăn ngủ. gia đình chú và ut sống ở thành phố Hồ Chí Minh nên phải lên xe về sớm. Tuy nhiên, mỗi năm, họ đều xuống và luôn mang theo quà và bánh cho các em nhỏ.

Dù điều kiện kinh tế như thế nào, hàng năm bà con đều về quê thăm ông bà nội. thăm những người đã vất vả lam lũ, dãi nắng dầm mưa để chăm sóc, nuôi dạy con cháu khôn lớn.

mục số. 2 đề 4 lớp 9 – văn mẫu 6

“sáng tỏ trong tháng trong tháng là bữa tiệc, bữa tiệc đang đạp”

Tục đào mộ vào tiết thanh minh đã là một nét đẹp trong đời sống tâm linh của người Việt. Năm nào cũng vậy, cứ đến tiết thanh minh, tôi lại cùng bố mẹ đi thăm mộ người thân. Những kỷ niệm đó luôn để lại trong tôi những ấn tượng và cảm xúc khó quên.

thanh minh là một lễ hội truyền thống mang giá trị văn hóa và mang đậm bản sắc Á Đông. Với tôn chỉ uống nước nhớ nguồn, từ xa xưa, Lễ Thanh minh đã là một ngày lễ quan trọng và thiêng liêng, trở thành một phần trong đời sống văn hóa của người Việt. Thanh minh năm mới là ngày 3 tháng 3 âm lịch, đây là dịp để con cháu hướng về tổ tiên, cội nguồn.

Cùng với nhiều gia đình khác, trong tiết thanh minh, tôi cùng bố mẹ đi thăm mộ người thân. Từ tối hôm trước, mẹ tôi đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ: tiền giấy, nhang đèn, rượu, hoa quả. con ngõ nhỏ ai nấy đều gọn gàng, ngăn nắp. sáng hôm sau, đúng 5 giờ sáng, bố mẹ tôi đã đánh thức tôi để ra nghĩa trang. trời còn sáng sớm và sương vẫn giăng khắp lối đi, đọng lại trên những cành cây, ngọn cỏ ven lối đi. không gian càng trở nên mơ hồ, huyền ảo. Thời tiết mùa xuân rất đẹp mặc dù trời có hơi se lạnh vào sáng sớm. nghe mấy chú gà trống gáy sớm báo hiệu một ngày mới, tiếng chim hót trên cây. làn gió xuân ấm áp khẽ thổi qua tóc em. không khí buổi sáng êm dịu, dễ chịu tạo cho con người cảm giác thoải mái, thư thái. Khi chúng tôi đến gần nghĩa trang, trời vừa hửng sáng. mặt trời dần ló dạng sau những đám mây dày, tỏa những tia nắng tinh khôi đầu tiên của ngày mới. bầu trời dường như cao hơn và xanh hơn. hiện ra trước mắt tôi là một vùng đất rộng lớn, những ngôi mộ lớn nhỏ khác nhau nằm im lìm như tách khỏi dòng chảy thời gian.

Vào ngày thanh minh, nơi này cũng trở nên đông đúc và ồn ào hơn. người già thờ cúng tổ tiên, con cái cũng được dẫn theo ông bà cha mẹ, một phần là đi xem lăng mộ gia đình, một phần là để dặn dò lòng thành kính, biết ơn đối với những người đã khuất. những người đi làm xa quanh năm cũng trở về thăm mộ tổ tiên, sum họp với gia đình. Ngoài những ngôi mộ được giữ gìn cẩn thận, có những ngôi mộ không được thăm viếng. Những người bốc mộ thường đặt một nén hương cho những ngôi mộ này. Tôi cùng bố mẹ đến mộ ông bà ngoại. mẹ tôi sắp xếp hoa, trái cây, rượu và hóa đơn trên bàn thờ. Sau khi thắp hương, toàn thể gia đình đứng trang nghiêm, chắp tay thành kính tưởng nhớ ông bà tổ tiên đã khuất. đối diện với khói hương nghi ngút, bao kỷ niệm với ông bà ngày xưa ùa về trong tôi, ngỡ như mới hôm qua. Con cầu mong mẹ phù hộ cho cả gia đình dồi dào sức khỏe, may mắn, làm ăn thuận lợi, chị em chúng con học giỏi. Vừa hết hương, mẹ con tôi mang tiền giấy đến cúng. cha tôi dùng xẻng, cuốc lấp mộ và nhổ hết cỏ dại, cây dại phủ kín mộ. Sau khi hoàn thành mọi việc, bố mẹ kể chuyện ngày xưa của gia đình, đồng thời nhắc nhở tôi phải luôn chăm chỉ, học tập thật tốt để ông bà yên lòng.

Đứng trước những ngôi mộ của tổ tiên, lòng tôi chợt dậy lên những cảm xúc vô cùng đặc biệt. Tôi càng hiểu sâu sắc hơn đạo lý uống nước nhớ nguồn của dân tộc và ý nghĩa của ngày Tết.

& gt; & gt; & gt; tham khảo: bài soạn số 2 lớp 9 đề 4: kể về một lần cùng bố mẹ đi thăm mộ người thân

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Ngữ văn 9 viết bài tập làm văn số 2. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *