Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
707 lượt xem

Nhà thơ Hoàng Cát: &aposTrái tim tôi là một nấm mồ&apos

Bạn đang quan tâm đến Nhà thơ Hoàng Cát: &aposTrái tim tôi là một nấm mồ&apos phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Nhà thơ Hoàng Cát: &aposTrái tim tôi là một nấm mồ&apos

(baonghean) – hình ảnh lòng tôi như ngôi mộ của vị hoàng đế cát cứ trong bài thơ cùng tên của ông là một trong những hình ảnh thơ tuyệt vời nhất viết về thương binh – liệt sĩ. “Trái tim tôi là nấm mồ / Tôi chôn mẹ tôi chết vì bom đạn / Tôi chôn em tôi, không một mảnh vải che thân / trên chiến trường miền nam…”

1. Hoàng Mèo (quê nam dân, nghệ an) nhập ngũ năm 1965, chiến đấu trên chiến trường thị – huệ – quảng nam đến năm 1969 thì bị thương, cụt chân. có lẽ vì cảm giác này mà mèo hoang thường thăm lại miền tâm linh sâu thẳm của cuộc đời mình. năm 1971, ông trở về hậu phương miền Bắc chỉ còn một chân, quân hàm thượng sĩ, thương binh và viết nhiều bài thơ ca ngợi quê hương đất nước.

thì câu chuyện về cây táo trẻ con (Nhật ký văn nghệ sĩ 1974) của ông thật hồn nhiên và nhân văn, chỉ vì một vài lời phê bình suy diễn cực đoan đã khiến nó trở thành “một vụ án văn học” thời bấy giờ. Đầu tháng 7, Hoàng đế cát cứ trở lại Huế. anh rủ tôi đi cùng anh đến phủ lộc, phong điện, quang lâm để thăm lại những người đồng đội, những người mẹ, người chị, người em đã nuôi dưỡng anh trong căn hầm bí mật vào mùa hè năm 1967. Anh là một kỹ thuật viên quân sự thân tín lúc bấy giờ. Bởi trước khi tình nguyện nhập ngũ, anh là kỹ thuật viên Nhà máy Cơ khí Trần Hưng Đạo, Hà Nội.

anh vào quân đội, anh được học một lớp kỹ thuật quân sự rất bài bản. Mèo hoang rất giỏi trong việc tháo gỡ bom, mìn, đạn pháo chưa nổ của địch, giúp du kích các xã vùng sâu, vùng xa của Thừa Thiên – Huế có thuốc nổ làm vũ khí đánh giặc …

Nhà thơ Hoàng Cát. Nhà thơ Hoàng Cát.

…Nhà thơ nhấc bàn chân giả nặng nề từng bước, mồ hôi thấm ướt lưng áo, cùng anh Nam, chị Đương (đồng đội cũ) trèo lên nghĩa trang liệt sỹ huyện Phú Lộc. Nghĩa trang dựng trên đồi cao, hơn trăm bậc tam cấp. Nắng tháng sáu miền Trung như dội lửa. Phú Lộc là địa bàn tác chiến của Đoàn 4, một đơn vị chủ lực rất mạnh của Quân khu Trị Thiên – Huế. Bao nhiêu đồng đội của họ đã ngã xuống nơi đây nên cao mấy họ vẫn trèo. Trèo lên để thắp cho đồng đội nén nhang tưởng niệm. Rồi anh về làng biển Cảnh Dương, nơi vũng Chân Mây, lội cát thăm chị Mẹo, một thương binh cũng cụt chân trái như anh…

anh ấy nói, anh ấy suýt chết trong đám mây, khung cảnh sau năm mới. Lúc đó, có một người vận chuyển hàng hóa từ Sài Gòn bị mắc cạn từ lâu. Những người lính của chúng ta cần một động cơ cánh quạt để làm nổ tung lò rèn để lấy vũ khí. Sand Emperor được giao nhiệm vụ bí mật bơi đến một con tàu mắc cạn trên biển để tìm một lò rèn. đang mải mê làm việc thì bất ngờ máy bay do thám l-19 của địch phát hiện, lượn sát mặt biển và rơi xuống tàu như mưa. may mắn không có viên đạn nào trúng người lính nhanh như con rái cá …

ngày hôm sau, hoàng mèo đưa chúng tôi về vùng quê phong khánh, quang thái, quang hòa, quang thuan, thăm lại các làng thuộc đông triều, cao xã, phú lai … anh không đi, của anh lòng tôi bồn chồn. . anh về đây cả tháng rồi, gia đình vẫn yêu thương và chăm sóc anh. con trai của ông. Hồ, cơ sở nuôi ông trong hầm bí mật ở phố cổ Phú Lai, nay quê ở Huế. Bất cứ khi nào hoàng đế nhập cảnh, ông ở trong ngôi nhà ven hồ để thiền định, có khi cả tháng. Hoang Cat đã viết nhiều bài ký ca ngợi làng quê và những người mẹ của những người lính năm xưa. viết báo chật vật để có được một chuyến xe đàng hoàng trở về làng triêu đôi, căn cứ địa cũ. Anh ta chở người phụ nữ bị thương ra Hà Nội đòi lại mảnh đất bị chính quyền xã chặt phá một cách oan uổng. bằng một chân di chuyển từ bên này sang bên kia, mèo hoang lặng lẽ “trả ơn” …

XEM THÊM:  Phong cách sáng tác của nhà thơ thế lữ

Mùa xuân năm 1967, Hoàng Cát được phân công về “định cư” ở vùng đồng lá phong, có thời gian 6,7 tháng để giúp du kích các xã vùng sâu có vũ khí đánh giặc. gặp địch, mẹ đẩy anh vào hầm bí mật, lợp bằng lá vườn.

Ven sông bồ ở làng phú lai, ông có một căn hầm bí mật nằm giữa những bụi tre gai ven sông. Bốn mươi năm đã trôi qua kể từ ngày đó, thưa ông. Hồ viết rằng làng Phù Lai và xã Quảng Thọ đã chết, nhưng mẹ Tạo và mẹ của làng Triều Dương vẫn còn sống. khi gặp lại anh, mẹ tôi đã khóc vì sung sướng. chỉ có đi bên anh mới thấu hiểu hết tình cảm của đồng chí, đồng bào. trời ơi, một thương binh cụt chân, không tiền trong túi vẫn miệt mài vượt ngàn dặm để về với đồng bào, đồng đội thân yêu …

2. “Tôi cảm ơn bụi vỉa hè / đã nuôi tôi qua những năm tháng nghèo khó…”. (cảm ơn vỉa hè). Những câu thơ của hoàng mèo trong tập thơ cảm ơn vỉa hè mới khiến bạn bè rơi nước mắt. tình hình của anh ấy quá nghiêm trọng, quá đau đớn. trong một bài thơ gửi vợ, anh viết: “Mười bảy năm chúng ta không đến nhà hát lớn / nhưng chúng ta đã cùng nhau trải qua mười bảy công việc ngọt ngào”.

Đúng là vợ chồng anh đã phải làm 17 công việc để kiếm sống qua ngày: dán hộp thuốc cho ngành dược, cuốn thuốc lá và đi ăn tiệm; rang đậu phộng, bán chè, siro phong, làm bánh bao (làm từ da lợn, dùng làm canh tết), làm chả giò, nuôi gà công nghiệp, nuôi gà con, nuôi chó nhà, chó nhật, nuôi vẹt cảnh, làm chuồng cho chim , bán bánh mướt, nuôi lợn …

Chính vì vậy mà sau này mèo hoang đã có những câu thơ đau lòng: “chén trà năm xu, gói thuốc lào bạc / kẹo mè xửng để an ủi lũ trẻ đói khát…” (Cảm ơn Vỉa hè). dán một hộp thuốc cho một dược sĩ không phải là dễ dàng. hai vợ chồng thức trắng nhiều đêm để dán hàng trăm hộp, cho kịp sáng mai thanh toán hợp đồng. căn phòng 12 m2 chất đầy hộp giấy, không có chỗ nằm. đi lại trong nhà cũng phải loạng choạng, khi mang thai đứa con đầu lòng thì bụng to quá (sau này làm biên tập viên nói tiếng anh ở vtv4). sáng sớm, cát hoàng đế bị thương lại phải đi chân giả, đi xe đạp, xách một chồng hộp giấy cao lên đường nhập hàng, giống như một người thợ bán bình sành. vị hoàng đế cát cứ tiếp tục lê chiếc chân giả, cùng với người vợ đang bị đau tim phức tạp do viêm cơ bản cho ăn hoa cúc …

Khổ lắm, con gái tôi mới mười tuổi, cả mùa hè nó cũng phải ngồi chợ bán hàng. bạn bè nhìn tôi cũng rơi nước mắt. “Cô bé mười ba tuổi hồn nhiên / nghỉ hè ngồi chợ từ trưa đến tối / nắng chiếu lò thiêu / nón che mặt, không có lều…” (tha cho em).

Nhờ sự đổi mới, năm 1988, cái tên mèo hoang mới xuất hiện trở lại trên văn đàn. kể từ đó, ông đã xuất bản rất nhiều bút ký, truyện ngắn và thơ. Anh đã xuất bản 6 tập thơ: Tháng giêng bền bỉ, sao xanh, mùa thu, tình yêu, hãy sống, hãy sống… gần đây nhất là Lời cảm ơn vỉa hè (2006). Thơ của hoàng mèo là thơ tuôn trào từ trái tim chan chứa tình yêu, cay đắng và một tình yêu đất nước cháy bỏng. sau cơn đột quỵ năm 2005, anh nhìn nhận cuộc sống rõ ràng hơn. và loài kiến ​​đáng thương nhất: chúng ta lang thang giữa vùng đất cằn cỗi / … xác của kiến ​​trong sa mạc rộng lớn … (xác của kiến).

3. Vua Ân đời Đường có một câu cổ ngữ đánh dân kỷ (đánh nhau lâu rồi, ít người qua lại). vì vậy vua của đấu trường đã trở lại. không trở lại một lần mà trở lại nhiều lần chiến trường xưa. Anh kể, những ngày sau Tết Kỷ Dậu 1969, anh là đại đội trưởng dẫn đầu khẩu đội 4 vào cánh Bắc Quảng Nam học cách chế tạo mìn bay của bộ đội và dân quân. khu 5. mìn bay là loại mìn đóng ở đồn, bốt và xe tăng địch rất hiệu quả. Sau khi học tập, sản xuất suôn sẻ, tôi chuẩn bị trở về đơn vị ở Phú Lộc thì bất ngờ địch ném bom b52 xuống nhà máy. Trời đã trưa mồng 2 Tết Đinh Dậu. anh ta bị ném lên và xuống một sườn đồi. chân trái của anh ta bị dập nát như một bắp cải bẹp …

XEM THÊM:  9 BÀI THƠ TÌNH VIỆT NAM HAY NHẤT - BOOKHUNTER - Đọc để nhận thức một thế giới đa chiều

Khi chấn thương ổn định, Hoàng Cát được đồng đội cõng về phía Bắc. nhưng khi vừa rời bệnh xá một ngày, anh đã gặp phải một cuộc tập kích lớn của địch. một chiến sĩ tên linh, đồng hương nghệ an và một chiến sĩ dân tộc ta o, thương binh hoang cát đáp xuống bãi đáp của máy bay cánh quạt mỹ. Chúng bắn như rơm. linh cữu trước cáng gục chết tại chỗ. anh bộ đội dân tộc ta o trốn xuống suối. chiếc võng trên bàn cát bị cánh quạt của máy bay ném lên trời.

Hoàng đế cát nằm chờ một loạt đạn để chết! … nhưng sau đó kẻ thù sợ hãi, nằm gần phía bên kia của thân máy bay. bằng cách nào thì chết! hoàng đế cát bò và lăn xuống dốc. Đến tối, Hoàng Cát nghe thấy tín hiệu “trộm chó” của đồng đội ác ôn. oi bò. anh gọi điện cho anh, thấy anh vẫn còn sống, lập tức đưa anh từng bước trong đêm đến bệnh viện. anh ấy đã bị mất chân trái của mình từ trận chiến đó. nên cuộc đời với anh là lời tri ân đồng đội: lòng anh là nấm mồ / Anh chôn em thân yêu của anh / … anh giữ cho những nấm mồ / luôn ấm áp / giữa lồng ngực (tim anh là nấm mồ).

Vợ chồng nhà thơ Hoàng Cát (trái) và vợ chồng nhà thơ Ngô Minh. Vợ chồng nhà thơ Hoàng Cát (trái) và vợ chồng nhà thơ Ngô Minh.

Ra miền Bắc, thương binh Hoàng Cát được lắp chân giả. Anh vui với cái chân giả của mình: Trời ơi chân giả tháo ra/ Cò cò lết lết như là trẻ con… Cái chân giả trở thành một vấn đề nan giải của đời anh. Một lần vô thăm Huế, khi nghe một tên vô lại nói những câu xúc phạm đến cách mạng, anh giận tím mặt, không nén được đã vung cái chân giả vào người hắn. Thế là cái chân vèo bay, gãy mất. Anh ngất đi. Nhờ bạn bè giúp, anh được Bệnh viện Trung ương Huế tặng một cái chân giả ngoại mới, rất xịn. Nhưng anh vẫn lo rồi cái chân giả ấy gãy nữa thì sao! Vì thế anh phải lo chân giả “để dành”: Có ai biết, ta đã để dành/ Không phải đôla, không phải vàng/ Mà chỉ một bên chân giả?… Ta chắt chiu để dành cái chân giả “xơ-cua”… (Để dành). Nhưng anh lại nghĩ: Không chân thật thì đi bằng chân giả/ Miễn trong tim là thật máu của mình (Thân con kiến).

Ngày hôm sau, khi đi ra ngoài phong điện, thấy sông xanh ngắt nên chàng cởi quần áo, đeo chân giả rồi nhảy xuống sông tắm. Đó là lần đầu tiên anh khoe chiếc chân giả của mình trước sông, với nhiều bạn bè thân thiết và gia đình. nó tự cởi quần áo xuống sông, nhảy lò cò một cách hồn nhiên sung sướng. rồi anh ngẩng đầu nhìn trời và đọc to một bài thơ: trên đời chúng ta chỉ có một lần / tội gì không hát cùng trời… nếu thật sự có luân hồi / đổi đời / em nhé. hãy để tôi trở lại làm nhà thơ Tôi bật khóc. Tôi đang sống, đang yêu như thể cuộc đời tôi không bất công …

Nghe tin Hoàng Cát phải nhập viện, bạn bè khắp nơi đã quyên góp tiền để hỗ trợ điều trị cho anh. Giờ anh ấy ổn rồi, hàng ngày anh ấy vẫn tháo chân giả, ngồi vào bàn phím và làm thơ …

nong minh

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Nhà thơ Hoàng Cát: &aposTrái tim tôi là một nấm mồ&apos. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *