Bạn đang quan tâm đến Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm và những bài thơ còn mãi phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!
Video đầy đủ Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm và những bài thơ còn mãi
Theo nguồn tin từ Hội Nhà văn Việt Nam, nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm đã qua đời vào chiều ngày 20 tháng 4 năm 2021 do bệnh hiểm nghèo, hưởng thọ 69 tuổi. Báo Quân khu 4 xin trân trọng giới thiệu một số bài thơ hay của nhà thơ Hoàng nhuân để tưởng nhớ ông.
ra trước trong mùa ve sầu kêu
phía trước khi mùa đánh dấu gọi
ngay cả khi trái bóng lăn cho đến hết tuổi trẻ của anh ấy
Trong những chiếc ba lô đó, ai dám nói là không có
một, hai, ba, giọng nói?
vào chiến trường khi giọng của ve sầu đang cất lên
kêu gọi người đứng đầu chiến đấu với kẻ thù
mùa hè này trái tim tôi hạnh phúc hơn
có bao nhiêu điểm anh hùng, tôi sẽ bắn với ai.
lên phía trước khi giọng ve sầu quá dài
như sông và suối, như một đội quân vô tận
tiếng ve sầu không tắt
tiếng ve kêu theo bước chân
lên phía trước trong khi giọng của con ve sầu run rẩy
Chúng ta đang sống trong một tháng 5 đầy biến động
săn địch nhiều đêm trắng
nhiều đêm tâm hồn bên nhau
lên phía trước khi tiếng ve kêu
đó là lệnh khẩn cấp trong trận chiến cuối cùng
kho súng đang hot
trái tim con người đập theo tiếng ve sầu …
mùa khô yêu dấu, mùa khô thân yêu
ngay cả khi trái bóng lăn cho đến hết tuổi trẻ của anh ấy
nhưng trong ba lô những người nói không
một, hai, ba, giọng nói?
bài thơ: trang đầu tiên
bạn thấy đó, mọi thứ đã trôi đi trong hơi thở của thời gian thật nhẹ nhàng để tuổi thơ trôi qua đầy kiêu hãnh như thế, hoa súng tím vào mắt đắm say như thế
Bó hoa hồng phượng đẹp mê hồn đã rời khỏi tay tôi. tiếng ve kêu trong veo xé đôi mặt hồ. những con ve sầu vô tâm tiên tri dự đoán rằng có thể một người cũng sẽ bắt đầu yêu
bạn muốn nói bao nhiêu, bạn muốn khóc bấy nhiêu? bài hát đầu tiên tôi muốn hát về ngôi trường cũ của tôi, một màu xanh tang tóc giăng trên sân trường về đêm, rơi trên cây bàng đêm
<3
“có một cô gái bạch tuyết và bảy chú lùn rất khó chịu!” Mười người trong số họ, nhìn kìa, trong lớp học đó (ồ, những tiếng cười hồn nhiên đó)
những câu chuyện của mỗi năm, những câu chuyện của mỗi năm mà cứ xúc động, cứ xao xuyến biết mùa hoa mai nở, rồi đến mùa hoa phượng cháy trên trán thầy, tóc không bạc thêm nữa
hết thời gian, đã đến lúc những bím tóc trắng chìm vào giấc ngủ.
Anh đã yêu em, em ở phương xa, cây hẹn hò chìa tay chào em. Em nhớ anh vô cùng, nhưng lại lo sẽ không được nhìn thấy chiếc lá đầu tiên trong sân trường. .
bài thơ: cuối cùng bạn đã đến
khởi hành mãi, cuối cùng bạn cũng đến nơi, nhưng tiếc rằng mùa thu vừa rời đi, trên bàn đã thấy bốn cành hoa cúc tím tàn, ba cánh hoa sắp rụng
đi chơi mãi, cuối cùng anh cũng đến như cánh chim tận chân trời, em chán những lời trống rỗng và giả dối, hãy hát lên! Ngay cả khi nó chỉ đau một lần.
Do dự, cuối cùng bạn đã nói rằng chim bồ câu không chết trẻ. Giờ em rất sợ khi nhớ anh hay cơn bão ở xa.
trái tim tôi như một ngôi nhà nhỏ, gió bạn bước vào – nếu bạn cảm thấy nhàm chán – gió sẽ hẹn hò mãi mãi và bạn sẽ đứng đó dù mùa thu, hoa cúc đã cướp mất tôi …
bài thơ: sông tình tóc dài
ngày mai em phải rời xa dòng sông tình, thật xót xa cho muôn đời tình em trở về với sông, về với sông, vì sông đã chảy mãi chưa về, còn mặt trời. đã ở đây phụ âm rồi. Ngày mai phải rời sông thương nhớ một người, mặt nước in bóng mây trôi. một buổi chiều chim hót cất tiếng gáy một mình lẻ loi.
bài thơ: cho phượng hoàng ngày xưa
một buổi chiều không có ai yêu một buổi chiều không có ai để ghét một đám tang Tôi không biết ai vừa mất nhiều buổi chiều chúng tôi đã mất tên.
một đám mây trong suốt đến mức không màu, một ngọn lửa không thể nhìn thấy, một ngôi nhà không bao giờ đóng cửa, một con đường mà tôi biết bạn.
và câu hát không cần hót tiếng chim hót ngay trong thùng rượu hẻm núi, một ánh nhìn không thể thay đổi, phượng vẫn đỏ như máu ngày xưa …
bài thơ: như thế này
màn đêm trong suốt, áp ngực về hướng đó, tôi thấy mình lúc nào cũng có mùi cỏ cháy, những vì sao rơi trên hàng rào kẽm gai dài, vùng đất không có tiếng gà trống gáy, và cỏ cháy, hoàng hôn. cách các vì sao quá bồn chồn. bảy vòng lửa, khói, vết thương đỏ, đạn sáng, lá xanh lạ lùng tràn vào đời. tiếng mưa mùa đến trong tôi không nói nên lời, tình yêu không thành lời trên tóc mẹ. tiếng quê hương trên môi em khi viên đạn nổ phát cuối cùng khi súng trên tay … nơi nằm xuống – giờ trời trắng, nơi ngủ yên – bình minh ngả tím trên mặt trận xưa. , trưa cỏ mật cõng ra đồng người con gái cõng mình qua làn đạn, thầm thương trộm nhớ, khép kín đường dây liên lạc. đó là cách mà khuôn mặt anh ta không quen thuộc. Tôi đã không khóc đúng lúc vì nhiều bạn bè. nhắm mắt lại. đó là cách ngôi mộ của chủ nhà soi bóng bên đường như một ngôi sao nâu. nó đã quá lâu. Cà mau, nơi sóng trắng, rừng lá xanh ôi hướng ấy muôn nơi em thấy mình không ngừng hát lời đất, lá ơi, lối ấy vẫn in trong tâm trí, tưởng em nắm tay anh, em ơi. nghĩ rằng bạn là người có thể nói chuyện như vậy! một đời người như một dấu chấm hỏi trên vai tuổi trẻ, trước chân trời.
bài thơ: chân dung biển
đó là bầu trời sau cánh cửa, bức chân dung của bạn treo trên tường có bãi biển xanh trong tưởng tượng đang vuốt ve trái tim tôi dưới mái nhà của tôi.
bài thơ: thành phố ngàn năm, thành phố mùa xuân
Đây là vùng đất mà rồng vươn lên uy nghiêm. tiếng chuông chùa thị trấn ngân nga mãi không thôi. mọi con đường đều dẫn chúng ta đến huyền thoại. mỗi khuôn mặt của người đẹp đều giống như một chén thánh. đây là thang long – đây dong do – đây hà nội. tôi!
bài thơ: ngây thơ là một câu chuyện về loài chim
người khoác lác nhất, đó chỉ là lời nói sáo rỗng!
điều gì đó giống như đã nghe ở đâu đó
đó là con vẹt đang ngồi trong góc.
thân mến … đất nước bị chia cắt
âm thanh của cái mỏ chạy về phía trái tim …
chiếc mũ hơi nghiêng
lắng nghe tiếng chim xuống tầng hầm
Tôi yêu các loài chim nhưng tôi không đến thăm chúng
vì điểm xoay phải im lặng
ngày mai gặp một phút
đó là một phút nữa với con chim:
là khi máy bay trực thăng gặp sự cố
là khi xác của kẻ thù nằm rải rác trên đồi …
bài thơ: bức thư mùa thu
em yêu
dấu chân của chúng ta chắc hẳn đã được tìm thấy
mùa thu ở thành phố có rừng sâu
đất nước rộng lớn, chúng ta hãy nghe những bức ảnh
chiến trường nào đến trước, chiến trường nào đến sau.
giống như chúng ta đã gặp nhau, nhưng chúng ta chưa gặp nhau
nhìn sông, đoán rằng thịnh vượng đã bắc cầu
nhìn vào tảng đá, tôi đoán rằng bước này đã trôi qua
mùa thu này, chúng tôi hát cho tất cả các ngọn núi.
giờ ném sẽ cao hơn
bạn có thể nghe thấy nó trong phần điệp khúc nhịp độ nhanh không?
tiếng súng đuổi theo kẻ thù cùng tôi
mùa thu này, chúng tôi hát cho tất cả các ngọn núi.
vào ngày mẹ và chị gái của họ sa thải họ
hứa với tôi
Nghe tiếng súng, tôi biết mình yêu mẹ đến nhường nào
mùa thu này, chúng tôi hát cho tất cả các ngọn núi.
chúng tôi hát rằng họ đã biến mất
ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ nhánh đường cao tốc màu cam
hàng trăm kẻ thù vừa phải trả giá cho nó
mùa thu này, chúng tôi hát cho tất cả các ngọn núi.
khi hát, làm tôi nhớ đến tiếng trống thời trẻ của mình
thanh và tôi cầm đèn chiếu quanh cây sấu
ve sầu sâu, ve sầu thời thơ ấu
Nó trở thành sợi dây kết nối chúng tôi với những ngày thơ ấu.
đêm của núi, các vì sao sáng hơn
xóa nó đi, quay lại … tạm biệt
chúng ta không còn bắt ve nữa, chúng ta không còn là những đứa trẻ nữa
<3
quân báo 4
Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm và những bài thơ còn mãi. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.
Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/
Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.
Chúng tôi Xin cám ơn!