Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
812 lượt xem

Nhà thơ Trần Vạn Giã: Từ đồi cô đơn tới rặng bần xanh thẳm – Báo Khánh Hòa điện tử

Bạn đang quan tâm đến Nhà thơ Trần Vạn Giã: Từ đồi cô đơn tới rặng bần xanh thẳm – Báo Khánh Hòa điện tử phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Nhà thơ Trần Vạn Giã: Từ đồi cô đơn tới rặng bần xanh thẳm – Báo Khánh Hòa điện tử

Trần văn gia (sinh năm 1945) tên thật là Trần ngọc ấn, hội viên hội nhà văn Việt Nam, hội văn học nghệ thuật khánh hòa. đó là một gương mặt thơ quen thuộc với dân thơ nước nhà và đồng điệu với những vần thơ chan chứa tình người, tình yêu quê hương đất nước. nhà thơ xưa của giang nam cũng đã từng tuyên bố: “những nhà thơ thiên niên kỷ đã đi vào lòng người những câu thơ lục bát chất chứa hồn quê hương khánh hòa…”.

hai nguồn cảm xúc

Đến nay, 75 mùa gió đã qua với hơn 15 tập thơ trải qua 50 năm như cồn cát, nóc nhà nghìn con tim vẫn đọng lại trong lòng bao thổn thức của vùng quê với đồi hiu quạnh. nơi có những người phụ nữ đêm đêm ngồi đợi cánh buồm ra khơi, dưới cánh buồm ấy là đôi vai trần của người chồng hay của những người đàn ông phố thị. thật đau đớn khi có những người phụ nữ sẽ mãi chờ đợi trên ngọn đồi bơ vơ ấy vì họ sẽ không bao giờ thấy những ngọn nến quay trở lại. với mái ngói ngàn cân: ngọn đồi trơ trọi cạnh “gò cát” (dòng nước trong vắt chảy từ rừng nghèo về dai lanh) là nơi đến của mẹ chàng, một người đàn bà thôn xóm. Đó là cuối năm 1944, khi còn trong bụng mẹ, ông mất cha. trên đường trở về quê hương nghệ, khi trở về vì chiến tranh, cha anh đã dừng chân ở đèo và mãi không nói một lời, để người phụ nữ còn đang tuổi thanh xuân ngồi trên đồi cát nhìn về hướng Bắc. thấy bia đá ở đèo mà tưởng là mình: hon vong phu. đó là sự kiện báo hiệu một số phận đầy cam go, chiến đấu theo đuổi hơn 2/3 cuộc đời của đứa con sinh ra trên đấu trường.

Các tập thơ của Trần Vạn Giã từ thập niên 1970 cho đến bây giờ thật đa dạng nhưng không bề thế, không hào sảng hay khí phách… Tất cả đều là những cung nhạc trầm buồn. Với bản tính hiền lành, nhân hậu, Trần Vạn Giã luôn chừng mực ở mọi cung bậc cảm xúc. Ông làm thơ phản chiến, thơ viết trong tù ngục chế độ cũ nhưng tất cả đều toát lên nỗi niềm thương nhớ quê hương, người thân. Sau này, ông vẫn nuôi dưỡng song song hai mạch nguồn của mình: thế sự và cảm xúc quê hương tình người. Ở mạch tình cảm quê hương, tình yêu, sự khắc khoải, diệu vợi buồn trong nỗi cô đơn bằng những vần thơ lục bát cho thấy Trần Vạn Giã đã trọn vẹn độ chín. Không phải ngẫu nhiên ông ra hẳn một tập thơ có tên “Lục bát quê nhà”. Ở đó, ông thả sức ngâm nga và ngậm ngùi với mẹ và quê nghèo của mình: “Cát làng nóng bỏng dấu chân. Bao nhiêu gian khổ dành phần mẹ ta”. Như đã nói ở trên, mẹ của ông là điển hình cho người phụ nữ miền gió cát Tu Bông xứ Giã nên ông thường xuyên mơ, khóc và cười với mẹ trong tiềm thức chứa chan của mình. Ông có nhiều bài thơ hay về mẹ như: “Thưa mẹ con đi”: “Con bỏ quê lên phố. Mẹ ở lại với làng. Gom nỗi buồn trong gió” hoặc “Thưa mẹ con về”: “Đã lâu con đã nhớ nhà. Nhớ cơn gió thoảng là là hương cau. Những chiều mẹ đứng ngõ sau. Lui cui tóc bạc trên đầu mẹ ơi”.

XEM THÊM:  Các nhà văn nhà thơ ở bình định sau 1975

thổi hồn vào màu sắc của đất nước

với mẹ, quê hương có thêm ngàn cân máu thịt, đó là hơi thở, là tiếng thổn thức thường trực trong trái tim yếu đuối của cô. quê hương, bờ cát lộng gió cũng có lũy tre, ruộng lúa nhưng bao quanh sóng gió chỉ có những cây sồi bần già xanh thẫm. Anh tâm sự: “Hồi nhỏ, tôi hay vào rừng sồi bần, ngồi dưới gốc sồi bần sần sùi nhìn lên vòm xanh với những tán lá gợn sóng và chùm quả, cứ ngỡ đó là bóng của cha mình vì cây sồi lặng lẽ đến nỗi gió thổi qua kẽ lá cũng không tạo ra tiếng động. đó chính xác là những gì cha tôi trông như thế nào, người cha đã im lặng với mẹ mình, với tôi từ khi tôi chưa được sinh ra. cha lặng đi vĩnh viễn với thời gian và bóng núi, nhưng bà nội và mẹ tôi đã khiến tâm hồn tôi rung động. nhờ bà ngoại hay bảo tôi đọc truyện ngoại quốc, chinh phục phụ nữ, mẹ cho tôi đi học trường làng trong rừng nghèo mà có chữ, rồi nhờ thơ mà “vươn lên bằng câu thơ” (lời của phung quan) trước cuộc sống. cuộc đời giông bão. ”

Rừng bần Tuần Lễ xưa.

Rừng bần Tuần Lễ xưa.

với Trần Văn gia, một cánh đồng khác là đất sét (nay là xã Điện Xuân, Điện Khánh), nơi ông trút bỏ xiêm y để làm nông, làm thợ rừng và làm nông nghiệp thời niên thiếu. phóng thích. chính nơi đây, ông đã hun đúc nên một tâm hồn tràn đầy tinh thần của thế giới tương lai. Tất nhiên không thể không nhắc đến Nha Trang với những con sóng nhẹ nhàng xoa dịu mọi vết thương gian nan trong đó. Người viết vẫn nhớ hơn 10 năm, 2/3 gia đình ông sống trong 2 căn phòng trọ nhỏ trên phố Trần phú. đây là thời điểm con cái lớn lên, đi học, tất cả đều bám vào vai cha, từng bước trưởng thành. người cha đó giống như một con chim ròng rọc, mang tất cả mọi thứ cho con cái và cho thơ của mình.

XEM THÊM:  Chùm thơ thu hứng của nhà thơ nào

Trần Văn gia luôn hài lòng với thành quả lao động của mình, bởi với anh, dù phía sau có đồi cát rơi và gió thổi, vẫn là rừng bần xanh thẫm. cây sồi ở phía trước của. , dẫu rằng rặng xanh ấy vẫn luôn bên anh lặng lẽ nhưng màu sắc quê hương khiến tâm hồn anh thổn thức.

trang cổ tích

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Nhà thơ Trần Vạn Giã: Từ đồi cô đơn tới rặng bần xanh thẳm – Báo Khánh Hòa điện tử. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *