Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
332 lượt xem

Nhung bai van ta me cam dong nhat

Bạn đang quan tâm đến Nhung bai van ta me cam dong nhat phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Nhung bai van ta me cam dong nhat

những bài văn tả mẹ xúc động nhất: nhiều cảm xúc

chọn lọc những bài văn cảm động miêu tả về những người mẹ.

bài văn miêu tả cảm động nhất về người mẹ: người mẹ yêu thương con cái vô điều kiện

bài viết về mẹ của tác giả hà thị vạn linh được đọc trong một hoàn cảnh rất đặc biệt, đó là ngày khai giảng năm học mới. Thay vì những cảm nhận chung chung, ngắn gọn về trường lớp, thầy cô những ngày đầu năm học như mọi năm, nữ sinh này chọn cách chia sẻ cảm xúc về mẹ của mình với toàn trường qua những câu chuyện tình mẹ con này. nhiều giọt nước mắt đã lăn dài trên má của các bạn trẻ và các thầy cô giáo bởi bài thơ đã chạm đến trái tim người nghe, khiến tâm hồn họ lắng lại, cảm xúc và suy nghĩ. bài văn cũng là nỗi lòng của nhiều bạn trẻ như vong linh nhưng không dám bày tỏ với mẹ, đồng thời đánh thức biết bao tâm hồn còn hoang mang, chưa nhận ra giá trị của tình mẫu tử thiêng liêng.

Qua lời kể tự nhiên và chân thật, Hà Thị Phương Linh không ngần ngại kể về những sai lầm của mình khi từng là đứa con gái khiến mẹ khó chịu vì tính tự mãn, thích hưởng thụ, một tính cách mà có lẽ không ít bạn trẻ hiện nay mắc phải. . các em đau khổ, thậm chí nảy sinh tâm lý ghét mẹ khi không được đáp ứng các yêu cầu. Cô chưa bao giờ hiểu được tại sao mẹ lại như vậy cho đến một ngày, người đã sinh ra cô và nuôi nấng cô nhưng người hận cô từng ngày vẫn yêu thương cô vô điều kiện, tiếp tục ở bên cạnh cô trong những lúc khó khăn nhất, bế tắc nhất, vẫn mở ra cho cô một cánh cửa mới với rất nhiều hy vọng cho tương lai. Lúc đó, anh mới thực sự tỉnh ngộ và nhận ra sự bao dung lớn lao của mẹ. hãy đọc và cảm nhận.

Khi tôi còn học cấp 1, mẹ thường bắt tôi phải ngủ trưa và học bài, mẹ tôi đánh tôi khi tôi không nghe lời, lúc đó tôi thực sự rất ghét mẹ, nhiều lúc trong đầu tôi đã nghĩ “bà tệ thật ”. mọi chuyện không dừng lại ở đó, khi tôi còn học trung học, tôi ghét mẹ vì bị phán xét mọi lúc. lúc đó tôi chỉ muốn xách ba lô lên và sống một mình. Tôi ghét mẹ tôi! Trước đây tôi không muốn có mẹ trên thế giới này … Tôi đòi hỏi nhiều và gia đình tôi không khá giả lắm. năm lớp 9 tôi bắt mẹ gửi vào trường tư thục dù học phí rất cao, lúc đó tôi suy nghĩ rất hời hợt. Mỗi lần bố về nhà, thấy tôi không tốt, ông ấy lại gọi điện cho mẹ tôi, mắng mỏ và bố mẹ tôi thường gây gổ vì tôi …

Khi tôi còn học trung học, tất cả các bạn cùng lớp của tôi đều tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng tôi chưa bao giờ tổ chức tiệc sinh nhật kể từ khi còn bé. Tôi xin tiền mẹ, mẹ bảo đắt, chỉ đưa vài trăm mời bạn bè đi uống nước. tối hôm đó tôi bù lu bù loa, tôi bù đắp mọi thứ, thấy vậy, mẹ tôi vẫn không chịu bỏ tôi nên tôi bắt đầu nổi cáu, cãi với mẹ còn hơn cãi với bạn cùng lớp… đỉnh điểm của mâu thuẫn giữa tôi và tôi. mẹ học lớp 11, tôi chuyển về quê học gần hơn, đây là năm tôi không thể quên được mẹ đã đối xử với mẹ như thế nào. vào ngày Giáng sinh, tôi đã nói với mẹ tôi để lấy nó sớm hơn, nhưng mẹ đã quên. Thật không may, hôm đó tôi phải đi bộ mất cả tiếng đồng hồ. khi về đến nhà, tôi đã cãi lời mẹ, nói những điều mà tôi thậm chí không thể tưởng tượng được.

Đêm Giáng sinh, tôi đến nhà thờ chơi, nhưng khi tôi đóng cửa, mẹ tôi vẫn mắng mỏ và quát mắng tôi trước mặt bạn bè. Không nghĩ ngợi lung tung, tôi ném ổ khóa cửa vào người mẹ bầm dập cả tháng trời. Lúc đó tôi giận mẹ lắm, nhưng tôi cũng thấy không có đứa con gái nào được cưng chiều như tôi. Trong thâm tâm, tôi biết rằng mẹ cũng rất quan tâm đến tôi, nhưng từ khi mẹ mắng và bắt tôi phải có kỷ luật, tôi cảm thấy khó chịu. Cũng vì thấy bạn bè nhiều chuyện và được bố mẹ cưng chiều, dễ dãi nên mình luôn muốn mẹ chỉ là một góc nhỏ của mẹ bạn mình …

nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi tôi học lớp 12. Tôi gặp rắc rối lớn với các bạn cùng lớp. Đó là những người bạn mà tôi đã nói với mẹ tôi về những người tốt với tôi hơn bà. Chúng tôi bắt đầu ly thân và lên facebook hết chỗ này đến chỗ khác, rồi họ đến nhà đòi đánh tôi. rồi họ tự cô lập mình để những người bạn đồng hành của tôi dần rời xa tôi. cuộc xung đột kéo dài nhiều ngày và điều đó khiến tôi thức đêm. Khi khả năng chịu đựng của tôi hết, tôi nói với mẹ về những vấn đề của mình và cầu xin mẹ chuyển trường. Hôm đó, mẹ tôi đã mắng tôi rất nhiều, nói với tôi rằng: “mày chết đi cho sáng” và quyết định cho con nghỉ học. Dù anh ấy nói vậy nhưng anh ấy vẫn ở bên em khi em thất vọng. Mẹ đã cho tôi một cơ hội mới ở một trường khác.

Đêm đó, mẹ không ngủ được và trằn trọc cả đêm. Lúc đó, tôi bắt đầu hối hận khi chạy theo bạn bè và quay lưng lại với mẹ. Sáng hôm sau, mẹ tôi dậy sớm đưa em tôi đi học, sau đó quay lại đưa tôi đến trường để lấy học bạ. buổi trưa mẹ không chợp mắt mà đưa con đến trường mới nộp hồ sơ. Chiều tôi và mẹ về đến nhà, mẹ chạy đi tìm tôi đang chuẩn bị đồ ăn để đưa tôi vào trường nội trú. Sau 7 giờ tối, do nhà trường quy định không được mặc quần đùi nên mẹ đã chạy đi mua quần cho tôi. Mẹ cả ngày ăn không đủ no, mẹ lăn ra đường vì con. điều đó thực sự khiến tôi thay đổi suy nghĩ về mẹ của mình. Đi học nội trú xa nhà, em muốn quay lại khoảnh khắc đẹp đẽ khi có mẹ bên cạnh. Tôi thầm hiểu và ngày càng trân trọng mẹ hơn. Mẹ không ghét tôi như mẹ nghĩ, khi tôi còn nhỏ mẹ bắt tôi phải ngủ trưa và học bài, điều đó tốt cho tôi, nhưng mẹ không được gì cả. đánh con đau, mẹ đau gấp trăm lần. Tôi vẫn nhớ, khi tôi còn nhỏ, mỗi lần mẹ tôi đánh tôi, bà ấy sẽ vắt mật gấu cho tôi vào ban đêm.

Và ở trường mới, tôi phải vô cùng biết ơn giáo viên dạy văn của mình. bởi ông đã từng dạy để giúp mỗi chúng ta nhận ra rằng: “Cha mẹ chúng ta là những người rất tốt, tuy đôi khi chưa đúng nhưng chắc chắn điều đúng đắn nhất mà họ đã làm là cho chúng ta đến trường. để chúng ta hiểu, chúng ta có kiến ​​thức và lương tâm để giải quyết những mâu thuẫn của thế hệ và của thời đại ”. Từng chút một, tôi thấy và cảm nhận được rằng, mẹ tôi tuy là một người phụ nữ quê mùa nhưng đã hy sinh cả công việc và sự nghiệp để chăm lo cho chị em tôi …

Đó là một cô gái, rồi khi lớn lên, tôi cũng sẽ trở thành một người mẹ. Tôi cũng không muốn con mình giống mình. Vào thời khắc khó khăn nhất tôi nhận ra rằng bạn bè không phải ở bên cạnh mà là gia đình, là mẹ, nơi tôi sinh ra và lớn lên cho đến khi tôi trưởng thành, giờ đây khi đã đủ lương tâm để trưởng thành, tôi muốn nói với mẹ rằng: “ Con xin lỗi mẹ! vì con không bao giờ chịu ngồi nghe lời mẹ dạy, con luôn bỏ ngoài tai những điều mẹ khuyên nhủ, khuyên nhủ. Tôi nghịch ngợm, phải không? Những điều anh đã làm chắc hẳn đã khiến em tổn thương rất nhiều. nhưng dù sao, tôi vẫn tự cho mình là người may mắn vì tôi đã có thể nhận ra rằng mình tôn trọng bạn từng phút, từng giây khi bạn vẫn ở bên… ”

bài văn cảm động về mẹ: xin lỗi, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi

Cách đây vài ngày, bức ảnh bài văn lớp 10 với lời phê của cô giáo “Em đã khóc khi đọc xong dòng đầu tiên” được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội và thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Khác với những bài văn tình cảm trước đây, bài văn tả mẹ của em học sinh này chỉ dài chưa đầy một trang, nhưng từng câu, từng chữ trong bài như thấm sâu vào tâm hồn người đọc, khiến họ rơi nước mắt ngay khi đọc những dòng đầu tiên. Với đề do cô giáo đưa ra “hãy viết bài văn kể về mẹ của em”, học sinh này ngậm ngùi chia sẻ:

xin lỗi. Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Tôi không được sinh ra với sự may mắn của những người bạn cùng trang lứa. vì đã sinh ra tôi, mẹ tôi đã qua đời trong sự dày vò của căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Tôi chỉ nhìn thấy mẹ tôi qua những giấc mơ, bố tôi kể và một tấm ảnh đen trắng được đặt trên bàn thờ. trong trái tim tôi, mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới, nếu chỉ qua trí tưởng tượng. ”

bài luận về mẹ của một học sinh lớp sáu

với đề bài: “Em hãy tả một người trong gia đình”, em Phạm Thị Thu Hà, học sinh lớp 6, đã viết một bài văn tả mẹ hay và giàu hình ảnh. Dù mới học làm văn lớp 5 nhưng những gì em thể hiện qua bài văn đã chứng tỏ em không chỉ là một học sinh giỏi văn mà còn là một cô gái sống rất tình cảm. bài văn về mẹ của tôi lôi cuốn người đọc từ cách mở đầu gián tiếp đầy ấn tượng trong những dòng thơ của nhà thơ trần quốc minh. và cứ thế, tôi đã miêu tả mẹ mình theo đúng thứ tự miêu tả, từ đặc điểm ngoại hình, tính khí đến hoạt động.

Nếu bạn không yêu mẹ nhiều, quan tâm mẹ nhiều, hãy quan sát những gì mẹ làm trong cuộc sống hàng ngày, bạn sẽ không thể miêu tả mẹ của mình thật chân thực và gần gũi. Mặc dù cuộc sống của người mẹ còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng do đặc thù công việc nên người mẹ trong bài văn không thanh lịch, trang nhã mà đẹp một cách bình dị: vẻ đẹp của người phụ nữ công sở được thể hiện rất kín đáo. . và duyên dáng đến lạ, tác giả rất tài tình khi sử dụng những câu văn có hình ảnh so sánh để làm nổi bật vẻ đẹp của mẹ. người mẹ tần tảo, chăm lo cho gia đình, được mọi người yêu thương là niềm tự hào của tác giả, là động lực để tác giả chăm chỉ học tập để trở thành người con ngoan, trò giỏi, chăm ngoan.

“những vì sao ngoài kia không thức tỉnh như bạn đối với chúng tôi. Đêm nay mẹ sẽ ngủ ngon, con là ngọn gió của đời con “. Mỗi khi nghe những câu thơ này của nhà thơ trần quốc minh ngân vang, tôi chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của mình. Tôi thấy tủi thân cho những ai không còn mẹ, vì bà. là người mẹ dành tất cả tình yêu thương và sự quan tâm. Và mẹ tôi là người như vậy.

Mẹ năm nay đã gần bốn mươi, nhưng mọi người đều nói mẹ già hơn tuổi, có lẽ vì sức nặng của cuộc sống? Công việc của mẹ rất đơn giản, đó là làm nông nghiệp. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó là làm việc. mẹ em dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen, mái tóc ngang lưng cháy nắng ngoài đồng, nắng chan hòa cho em cuộc sống ấm no. khi làm mẹ, cô thường xuyên để tóc cao, để lộ mái tóc xoăn bồng bềnh trông rất quyến rũ. Đi cùng với mái tóc đó là khuôn mặt trái xoan của mẹ anh. trán mẹ cao và rộng, đôi khi nhăn lại để lộ vẻ trầm tư. Theo năm tháng, thời gian đã khắc sâu những nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt mẹ cô.

nhưng thời gian không thể xóa nhòa sự ngọt ngào và nhân hậu trên khuôn mặt ấy. đôi mắt đen của mẹ cô đầy bao dung và trìu mến. người ta thường nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” quả không tồi. Nhìn vào mắt mẹ, tôi có thể đoán được suy nghĩ của mẹ. khi tôi hoàn thành tốt công việc, đôi mắt ấy vui như nụ cười. và tôi thường đỏ mặt mỗi khi tôi làm sai điều gì đó. Nhìn vào mắt mẹ, tôi tự trách mình đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt của mẹ là hàng mi dài và cặp lông mày rậm như lá liễu. Mẹ mũi cao, miệng nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp.

“Đôi tay ta biến mọi thứ có sức lực như đá và đá thành cơm”. bên phải! Nhờ có bàn tay mạnh mẽ của mẹ mà con đã đi được xa như vậy. bàn tay của anh ấy bị thâm đen, với những vết nứt trên đó. có bao nhiêu vết sẹo bằng công lao trời bể của mẹ. bàn chân cũng vậy, nó cũng bị nứt. khi thời tiết trở lạnh, đôi chân ấy đau nhức khiến anh phải ngâm mình trong nước muối. bờ vai mảnh khảnh của mẹ đã bao mưa nắng. Nhìn tất cả những điều đó, tôi cảm thấy rất yêu mẹ của mình. Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng luống lúa, luống rau, con thấy mẹ yêu cây cỏ biết bao. Mẹ là người không thể thiếu trong gia đình. Hàng ngày, mẹ như một người mẹ với những công việc như nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa… thật nhanh nhẹn và ngăn nắp. Ngôi nhà dù có bừa bộn đến đâu nhưng với bàn tay cần mẫn của mẹ sẽ trở nên ngăn nắp. Vì lo cho cuộc sống của gia đình, mẹ tôi không bao giờ có thời gian rảnh, làm xong việc nhà rồi làm ruộng.

Mẹ là người luôn dành cho tôi tất cả tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc. khi tôi làm điều gì sai, mẹ tôi không hề mắng mỏ mà còn dạy tôi những điều hay lẽ phải và bắt tôi phải luôn ghi nhớ trong lòng. Mặc dù mẹ tôi rất bận nhưng mẹ luôn quan tâm đến việc học của tôi. khi con ốm đau mẹ là bàn tay ấm áp che chở cho con. với mọi người trong làng, bà rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến. Trong công việc, mẹ tôi rất nhiệt tình, nên mỗi khi tôi chạy xe dặm hay gặt lúa, ai cũng bảo tôi đi.

đó là nó! Mẹ thân yêu của con là thế, mẹ là người rất yêu thương con. Em yêu anh rất nhiều! yêu mẹ nhiều lắm. Em tự nhủ sẽ chăm chỉ học hành để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã chăm sóc em từ miếng ăn đến giấc ngủ trong nhiều năm qua. “Mẹ như đại dương bao la, con luôn ghi nhớ công ơn của mẹ”.

bài văn xúc động về mẹ được xếp hạng 10 – người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này

“Tuổi thơ của tôi không may mắn như những đứa trẻ khác. Tôi mồ côi cha từ khi mới sinh ra. một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, bà là người cha, người mẹ tốt nhất trên đời này. Nhưng khi tôi chín tuổi, khoảng thời gian giữa tôi và mẹ quá ngắn, nhưng mẹ đã để tôi một mình trên cõi đời này để đi.

Tôi mới chín tuổi, tôi còn quá nhỏ để hiểu sâu sắc mãi mãi nếu không có mẹ ở bên. Như hình ảnh mẹ ngày nào sẽ không bao giờ phai mờ trong con, mỗi bước con đi đều như có bóng mẹ dẫn đường, chỉ mình con. Mẹ là người sẽ sống mãi trong trái tim con. Mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà luôn sống vì tôi.

Dù cuộc sống vất vả, lại phải chung sống với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ cô rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, nước da sạm đen vì nắng gió. khuôn mặt nhân hậu, hiền lành. Mẹ luôn dạy tôi những điều tốt nhất.

Mẹ tôi đã động viên tôi khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn quan tâm và mang đến cho tôi những điều tốt đẹp nhưng tôi chỉ biết làm mẹ buồn và khóc. mẹ tôi đã dạy tôi nhiều điều “phải sống trung thực và ngay thẳng. biết ơn nhưng không được oán hận.

phải biết tha thứ và yêu thương người khác. anh em nhất định phải sống đoàn kết với nhau, đừng để người ta chê cười là không dạy dỗ được. “

Đó là tất cả những gì mẹ tôi đã để lại cho tôi trước khi bà đi. Lúc đó tôi không hiểu gì cả, tôi sống vô tư cả khi có mẹ và không có bà. nhưng mẹ? Bây giờ tôi đã hiểu mồ mả mẹ là gì?

Bây giờ tôi biết rằng những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà bạn đã cho tôi. Con nhớ mẹ lắm, con nhất định sẽ làm theo lời mẹ dạy.

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng vậy. Mẹ luôn là ngọn đèn soi đường cho tôi. Nụ cười của mẹ vẫn in đậm trong đầu tôi ngay cả khi mẹ không ở bên cạnh.

Giờ tôi muốn nắm tay mẹ, muốn ngồi trên người mẹ nhưng không được! mẹ tôi rất yêu tôi, mẹ đã hy sinh cuộc đời của mình để tôi có cuộc sống tốt hơn. hôm đó, mẹ đau nửa đêm, thấy mẹ đau, tôi không biết phải làm sao, chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười qua nước mắt “Mẹ khỏe con”.

vì vậy tôi đã ngủ thiếp đi, làm sao tôi có thể ngu ngốc như vậy? Tôi hiểu mẹ yêu tôi đến nhường nào và tôi cũng vậy. Dù mẹ không còn bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống mãi trong tâm trí con. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ vui lòng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này.

Mẹ tôi là như vậy, tất cả những gì tôi có thể nói là bà ấy thật tuyệt vời. Mẹ là người tôi yêu nhất trên đời và dù mẹ đã ra đi nhưng mẹ vẫn ở bên cạnh tôi.

Giá như tôi có thể sống với mẹ tôi dù chỉ một ngày. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, điều mà tôi chưa bao giờ làm, tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ không làm cho cô ấy khóc.

và điều tôi muốn nói với mẹ là “mẹ ơi! Em rất yêu anh, rất muốn được sống và chăm sóc cho em. Mẹ ơi! Tôi rất muốn. “Ôi, những ai còn mẹ, đừng làm mẹ khóc, dù chỉ một lần!”.

tả về tình cảm của người mẹ – mẹ ơi, hãy để con chia sẻ nỗi nghèo khó với cha mẹ

XEM THÊM:  Top 10 Bài văn phân tích bài thơ "Từ ấy" của Tố Hữu hay nhất - Toplist.vn

tác giả: nguyễn trung hiểu – chuyên văn lớp 11 – trường chuyên Amsterdam – hà nội

với tựa đề: “bộc lộ quan điểm của bạn về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống”, bạn Nguyễn Trung Hiếu viết về người mẹ của mình với nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền hàng ngày. Tôi vẫn phải đối phó với nó. bài văn đạt điểm 9 với những lời nhận xét khen ngợi của cô giáo dạy văn vì cô thực sự bất ngờ và xúc động. những gì về những người đọc danh sách chính? hãy đọc và cảm nhận rằng tiền đóng vai trò vô cùng quan trọng quyết định chất lượng cuộc sống của mỗi gia đình. nhất là đối với những gia đình có hoàn cảnh kinh tế khó khăn, người trụ cột chính trong gia đình ốm đau, bệnh tật, không có khả năng lao động thực sự trở thành gánh nặng của những người phụ nữ trong gia đình.

Mẹ của nguyen trung hieu đã phải sống trong hoàn cảnh như vậy. với căn bệnh suy thận độ 4, hàng ngày chị vẫn phải chạy thận trong bệnh viện và số tiền trang trải cuộc sống ngày càng ít nhưng với các con, chị luôn hết lòng chăm lo cho các con. Khó khăn như vậy nhưng người mẹ vẫn không cho con đi học thiếu bữa sáng, bởi hơn ai hết mẹ hiểu giá trị của sức khỏe. nguyen trung hieu bày tỏ quan điểm khi ghét tiền nhưng cũng rất trân trọng nó qua những lời nhắn gửi đến người mẹ thân yêu của mình. anh muốn chia sẻ với mẹ, cùng mẹ tiết kiệm tiền và cố gắng học thật tốt để mẹ vui.

“trời ơi! làm ơn ăn cho tôi, đừng nhịn ăn sáng nữa. Đừng ngu mà tiết kiệm vài đồng bạc, mẹ nghĩ không có tiền như vậy thì chết à? “. Đó là những” dàn hợp xướng “mà mẹ chơi hàng ngày gần đây vì mẹ quyết định bỏ bữa sáng để đi. đi học và tiết kiệm được một số tiền cho tôi và gia đình. Đôi khi mẹ tôi thậm chí còn cáu kỉnh hỏi tôi “tại sao tôi phải lo lắng nhiều về tiền bạc?”.

Mẹ, lúc đó mẹ tức giận nên không dám phản bác. nhưng bây giờ tôi muốn bày tỏ với lòng mình rằng tại sao tôi lại có những suy nghĩ và hành động kỳ lạ như vậy. vâng, tất cả chỉ vì tiền. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng cách đây rất lâu tôi đã ngây thơ khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm, bệnh viện chẩn đoán anh bị bệnh thận mạn độ 4 (mức độ cao nhất của bệnh suy thận). 8 năm nay gia đình chúng tôi sống trong cảnh nghèo khó, bố mẹ không kiếm được bao nhiêu nên phải dành dụm tiền chạy thận cho mẹ. nhưng bố mẹ tôi vẫn cho tôi tất cả những gì họ có thể, và một cậu học sinh như tôi thật vô tư.

Ở trường tiểu học, tiền đối với tôi là một thứ rất nhỏ, đó là những tờ giấy đủ màu dùng để mua một cái bánh, một cái ngọt, một gói xôi hay một mẩu bánh mì… Tôi không có nó. Tôi nghi ngờ rằng tiền là yếu tố quyết định cuộc sống của mẹ tôi, những gì bố mẹ phải chắt chiu hàng ngày và bao nhiêu người thân gom góp để chi trả cho mỗi ca chạy thận của mẹ ở bệnh viện bạch mai, điều này càng khiến mẹ thêm và càng đau đầu hơn khi nghĩ đến việc mẹ buộc phải nghỉ việc vì điều kiện sức khỏe không cho phép. Sau đó khi tôi học lớp 8, mẹ tôi ngày càng yếu và mệt mỏi, phải tăng cường chạy thận lên 2-3 lần / tuần. Tĩnh mạch của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm hết băng gạc. Do ảnh hưởng của bệnh suy thận, người mẹ còn bị viêm phổi và suy tim.

rồi anh ấy ốm nặng, bố anh ấy phải nghỉ việc để ở nhà chăm sóc anh ấy nên gia đình chúng tôi càng túng thiếu, nhưng càng túng thiếu lại càng khốn khó. tờ tiền trăm nghìn lúc bấy giờ là thứ quá xa xỉ đối với gia đình chúng tôi. Cũng từ lúc đó, trí óc non nớt của tôi dần nhận ra tiền là mồ hôi, nước mắt và máu (theo nghĩa đen của từ này là chỉ có tiền mới chạy thận được) và những lo toan của mẹ, của cha. Hôm trước tôi có hỏi mẹ bạn về tiền bạc để tôi có thêm ý tưởng để viết một bài luận mà mẹ đã giao cho tôi. Mẹ hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột đó. nên cô ấy chỉ đáp lại bằng 3 từ ngắn gọn “tôi ghét tiền”. nếu bạn còn trẻ như lúc đó hoặc như bất kỳ người ngoài cuộc nào khác, bạn sẽ phải ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ tôi đồng ý với bạn: Tôi cũng ghét tiền. do đó, tôi phải kiệt sức sau mỗi lần lọc máu. Mẹ chạy thận 3 lần / tuần, trước đó bố chở mẹ đi xe đạp nhưng sau đó mẹ nói vất vả cả hai mẹ con phải chờ và nhớ bố nên mẹ chuyển sang chạy xe ôm. mà đi xe ôm một ngày tốn cả chục nghìn đô, vừa tốn tiền mà chẳng thấy đâu nên tôi quyết định đi xe buýt. Mỗi lần về đến nhà, mẹ tôi đều thở hổn hển bước ra khỏi giường và không nói được lời nào. Bố và tôi cũng biết rằng chúng ta không nên đặt câu hỏi vào lúc đó, nhưng chúng ta nên để mẹ một mình nghỉ ngơi. Đã tám năm, tám năm nhìn thấy nó, nhưng tôi vẫn chưa thể quen được. Tôi chỉ biết chịu đựng nhìn mẹ từ xa mà nghiến răng, thầm ước “giá mà mẹ chạy xe ôm có mấy chục nghìn nghìn đô thì đâu đến nỗi!”.

đột nhiên tôi ghét, tôi ghét tiền. Tôi chợt nhớ khi mẹ tôi còn nằm viện. ba bệnh nhân nằm co ro bên nhau trên chiếc giường nhỏ ở khu bệnh viện bạch mai ngột ngạt và đông đúc. Tôi hồn nhiên hỏi mẹ “sao mẹ không sang phòng khác, nơi mỗi người có một chiếc giường êm ái với cái quạt vo ve và cái tivi?” Mẹ chỉ khẽ nói: “Cha tổ tiên của con. Đó là phòng dịch vụ, con trai “. Tôi không hiểu. Nhưng sau đó tôi cũng phát hiện ra rằng đó là một căn phòng mà chỉ những người có nhiều tiền mới được vào. Và vì bà mẹ thì không. Tôi ghét tiền vì điều đó. Mẹ không bao giờ sợ nữa. Mẹ có hiểu con không? Con sợ vì sợ mất mẹ, mẹ đã 4 lần phải vào viện cấp cứu, người bị suy thận lâu năm nguy cơ mắc bệnh rất cao. dễ tử vong vì huyết áp tăng cao, máu đọng lại dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Tôi biết rõ điều đó.

Nhiều người bạn mà tôi biết trong “khu chạy thận” đã phải chịu những kết cục bi thảm như vậy. Nhiều đêm tôi thức dậy, mồ hôi đầm đìa nhưng lạnh sống lưng vì tôi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ … Tôi sợ sẽ phải đi khám lại lần nữa, và tôi sợ rằng nếu chúng tôi không có đủ tiền để trả viện phí, tôi sẽ mất đi người thân yêu nhất của tôi trong cuộc đời này. mỗi lần mẹ chạy thận, cả bố và con đều thấp thỏm, bồn chồn, lo lắng. Khi mẹ về muộn, lòng tôi nóng như lửa đốt, ba tôi cứ đi tới đi lui và luôn miệng hỏi “bao giờ mẹ về?” đối với tôi, xác suất là 50/50, hoặc bà mẹ được lọc máu an toàn và về nhà, hoặc … Tôi sợ hãi hơn khi đọc trên báo rằng ai đó không thể mua được 5% bảo hiểm y tế ít ỏi, thuốc men nhưng anh phải về nhà tự “điều trị”. với những bệnh nhân phải chạy thận, đồng nghĩa với việc nhận bản án tử hình, không còn đường sống.

Tôi đột nhiên hoảng sợ và tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu không còn bhyt nữa. nếu anh ta thua thì sao? Chi tiêu hàng ngày của gia đình tôi phụ thuộc rất nhiều vào lương hưu của ông ấy, và ông ấy đã quá già rồi… mẹ ơi, tiền quan trọng như thế nào đối với gia đình chúng ta, chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Mỗi khi nghĩ đến tiền, tôi lại nhớ đến những đêm cha tôi không thể ngủ được cho đến khi toàn thân rã rời. mẹ tôi để uống bổ sung mỗi đêm. Bà cố của anh ấy rất tận tâm nên sữa của bà ấy rẻ nhưng anh ấy không mua để tăng cường sức khỏe.

Tôi sợ tiền nhưng tôi muốn tiền. Tôi ghét tiền nhưng tôi yêu tiền. Tôi quý tiền và tôi tôn trọng tiền bạc vì tôi luôn biết ơn những nhà hảo tâm đã giúp đỡ gia đình tôi. từ những chú tiểu tốt bụng mời mẹ đi chùa vào cuối tuần, đến những cô chú, chú chữ thập đỏ quyên tiền giúp mẹ và gia đình. và cả những người bạn xung quanh, dù không được giúp đỡ về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi han sức khỏe của mẹ … nhờ họ mà tôi thấy ấm lòng và tin tưởng hơn.

Tôi cảm thấy vô cùng bất lực và rất có lỗi khi bạn không thực hiện đúng kế hoạch của tôi. Đã có lúc tôi xin đi làm thêm, đi dạy kèm, bán bánh mì “tam giác” như một số sinh viên quen biết để kiếm tiền phụ mẹ nhưng mẹ tôi cứ gạt đi. Mẹ luôn “gửi” em đi học và nói với em rằng chỉ cần em học tốt, ngoan thì không sao. vâng, tôi muốn nghe nó. Tôi vẫn còn đi học. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng của bố và mẹ. Nhưng để tôi giúp bạn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu không làm được gì nữa, tôi sẽ bỏ bữa sáng để tiết kiệm tiền. Không bán được bánh mì thì tôi ăn cơm với muối vừng.

Mẹ đừng lo, mẹ cứ yên tâm điều trị và chăm sóc bản thân nhé. hãy để con cái của bạn chia sẻ sự nghèo khó của bạn với cha mẹ của chúng. vì vậy tôi cầu xin bạn đừng la mắng hay mắng mỏ khi tôi bỏ bữa sáng. không cấm tôi khi tôi đi tìm cối giã vừng. Dù đã giảm được 8 cân so với năm ngoái nhưng tôi tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa các thành viên trong gia đình, chúng tôi vẫn có thể chung sống hòa thuận để tiền bạc không đóng vai trò cốt yếu quyết định hạnh phúc. cô gái ngốc của tôi! ”

Những bài văn tả mẹ cảm động nhất - Nhiều cảm xúc

tả về tình cảm của mẹ: mẹ như tia sáng trong đời con

tác giả: tang văn binh – lớp 6 năm 2003 – trường THPT Lý Nhất Quang – Thành phố Đô Lương – nghệ an

với chủ đề: “Em hãy kể về người mẹ kính yêu của em”, học sinh lớp 6 đã tăng điểm với số điểm tối đa: 10 điểm với lời nhận xét “Con tin ở mẹ. Tương lai tươi sáng đang chờ con. Hãy giữ vững nó! ” và lời phê bình của anh năm đó đã thành hiện thực khi sau này em trở thành thủ khoa đại học Ngoại thương với số điểm tối đa 30/30 điểm. rất đáng ngưỡng mộ, hãy cùng đọc lại bài viết để thấy được tình cảm chân thành của cậu học trò nhỏ dành cho mẹ để hiểu vì sao em lại đạt được thành công như vậy.

Bài văn ngắn gọn, không dài, câu văn mạch lạc, rõ ràng, diễn đạt tốt, nhà thơ vừa kể về mẹ, vừa kể về hoàn cảnh gia đình một cách tự nhiên. Sinh ra và lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của cha, cậu bé bình dị cùng mẹ phải vật lộn với cuộc sống khó khăn, vất vả. nhưng cũng chính trong hoàn cảnh đó, cộng với tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, cậu bé đã nhận ra lòng tham của mẹ là ai. bạn là niềm hy vọng không bao giờ phai nhạt của mẹ, đó là lý do bạn luôn cố gắng học tập để đền đáp công ơn đó.

“Mọi người đều có mẹ. đó là chỗ dựa tinh thần to lớn mà mọi người nên trân trọng. Mẹ tôi là vậy đó, mẹ luôn dành cho chúng tôi tình yêu thương lớn nhất để bù đắp cho sự mất mát của cha.

Tôi được sinh ra mà không được nhìn thấy khuôn mặt của cha mình. đó là một mất mát lớn. tuy nhiên, bất cứ khi nào ở bên mẹ, tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc. Khi tôi được một tuổi, mẹ tôi phải đi làm thuê kiếm tiền phụ giúp gia đình. nào là đóng gạch, đào bới … mẹ tôi đều làm hết. Nghĩ đến đây tôi rơm rớm nước mắt. khổ mẹ quá! Mẹ làm việc rất chăm chỉ nhưng vẫn không đủ ăn nên mẹ phải đi dạy các em. Tôi may mắn có thể vào được một nơi ổn định.

bàn tay mẹ cần mẫn, đầy vết chai. mắt anh ấy thâm quầng vì làm việc chăm chỉ. nhưng tôi biết, vào ngày giao thừa trong khi mọi người chạy nhảy tung tăng thì mẹ tôi lại ra vườn khóc thầm. những giọt nước mắt chứa đựng tâm hồn trong sáng, thủy chung của một người mẹ. mẹ thật là tuyệt! Mẹ luôn ý thức từng bước đi của tôi là động lực giúp tôi tiếp tục học tập. Tôi còn nhớ có năm lúa mất (mất mùa) mẹ phải đi gánh gạch thuê cho người ta kiếm tiền. vai mẹ anh bị xây xát nặng. Nhưng tôi không có nhiều kỷ niệm. Cho đến ngày nay, mẹ vẫn không ngừng làm việc.

Có lẽ Chúa sẽ không để tôi nghỉ ngơi. tuy nhiên, anh có một tâm hồn lạc quan và yêu đời. Tôi tôn thờ mẹ tôi. Bao năm qua mẹ vẫn phải chịu bao đắng cay, bao ngọt bùi. Mẹ như một tia sáng trong cuộc đời con. Tôi biết rằng mẹ tôi đã ấp ủ trong lòng một niềm hy vọng: “để cuộc đời của con không như mẹ thì phải gây dựng sự nghiệp cho con”. Tôi biết rằng đối với tôi, mẹ có thể hy sinh tất cả, ngay cả niềm vui.

Đó là lý do tại sao mẹ tôi rất nghiêm khắc khi tôi làm sai điều gì đó. Tôi rất ngưỡng mộ mẹ tôi. Em phải cố gắng trở thành một người con ngoan để mẹ không buồn, để báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ. người mẹ là một người mẹ không giống ai. Trong mắt mẹ, tôi như một tia hy vọng tươi sáng. Tôi luôn ghi nhớ câu nói: “Nếu mẹ là sông, con là nước, sông không thể chảy nếu thiếu nước”.

miêu tả cảm xúc về người mẹ: người mẹ bảo vệ con cái khỏi những giông tố cuộc đời

tác giả: bui nhu mai – lớp 11 ca3 – trường THPT Trần Đại Nghĩa – thành phố Hồ Chí Minh

Từ một bức ảnh, tác giả Ngô Trần Hải Anh chụp cảnh người mẹ cõng con trai lớn vượt lũ ở Sài Gòn, cô bé lớp 11 tuổi bụ bẫm như mai đã hoàn thành xuất sắc bài văn về tình yêu. -cháu do cô giáo phân công. bài luận của tôi đạt điểm 9 và nhận được lời khen ngợi của bạn. Với lối viết chân thực, trong sáng, giàu hình tượng và cảm xúc, bui como mai đã khiến người đọc dễ dàng đồng cảm với những suy nghĩ về tình yêu thương của người mẹ dành cho con là bao la và cao cả biết bao. .

Có thể thấy bà mẹ trong ảnh phải vất vả dầm mưa, lội nước lái xe đã khó, cộng thêm sức nặng của cậu quý tử ngồi đè lên, muốn con được an toàn khô ráo. thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tác giả. điều đó, khiến tác giả phải suy ngẫm, suy nghĩ và được hiện thực hóa trong đó. Tôi vẫn nhận được tình yêu thương vô điều kiện của mẹ hàng ngày, tôi thường xuyên làm mẹ buồn. thầm trách chàng thanh niên vai dài, vai rộng ngồi trong xe mẹ, tác giả nghĩ đến bản thân cố gắng làm mẹ vui lòng.

Những ngày qua, Sài Gòn mưa tầm tã, cơn mưa nặng hạt, cơn mưa như một âm thanh dìu dặt từ đất trời mãi không nguôi. trời mưa mãi nên đường sài gòn dần biến thành sông. giữa trời đất tăm tối ấy, ta thấy nhiều cảnh tượng ấm áp và xúc động đến lạ lùng. trong đó có hình ảnh một người mẹ, giữa cơn mưa bỏng rát, nước lênh láng bánh xe, cố gắng lội qua đẩy chiếc xe đang đứng yên về phía trước, cố gắng giữ khô ráo cho con mình. Hình ảnh ấy khiến ai nhìn vào cũng thấy được tình mẫu tử bao la.

tình yêu của một người mẹ là tình yêu của một người mẹ dành cho đứa con của mình, từ lúc đứa trẻ còn chưa được hình dung cho đến lúc người mẹ nhắm mắt xuôi tay. Tình yêu thương đó là vô điều kiện, không người mẹ nào khi chăm sóc cho con mình lại nghĩ đến việc sau này mình sẽ hiếu thảo như thế nào, cùng con trai mình lớn lên khỏe mạnh là đủ. khi các cô gái trẻ đôi khi có thể yếu đuối, tình cảm hoặc thậm chí vui tươi. nhưng khi làm mẹ, tình mẫu tử sẽ tiếp thêm sức mạnh để bạn vững vàng, kiên cường vì con và vững bước trước sóng gió, vì con là tất cả. có thể nói, tình mẫu tử không phải là tình cảm đơn thuần, dịu dàng mà là sức mạnh, là điều kỳ diệu của con người.

Thiên chức làm mẹ đến với phụ nữ một cách tự nhiên. Khoảnh khắc họ biết rằng mình đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng, một cảm giác yêu thương và che chở dành cho sinh linh đó sẽ bất chợt nảy sinh trong lòng họ. thứ tình cảm thiêng liêng ấy tuy không hữu hình như cơm ăn áo mặc, nhưng nếu không có nó thì không đứa trẻ nào có thể trưởng thành một cách trọn vẹn. Khi bạn còn bé thơ, tập nói, mẹ đã che chở cho bạn, tránh khỏi những giông bão cuộc đời, cho bạn một tuổi thơ êm đềm và ấm áp. rồi khi bạn trưởng thành từng bước trong cuộc sống, tôi sẽ luôn ở phía sau bạn, âm thầm dõi theo bạn và dù bạn có đi bao xa chỉ cần quay đầu lại tôi sẽ luôn ở đó vì tôi là quê hương tình yêu.

thai sản cũng đồng nghĩa với sự bao dung vô hạn. Dù em có mắc sai lầm gì, dù cả thế giới quay lưng lại với em, anh vẫn sẵn sàng ôm em vào lòng và tha thứ cho em mọi thứ. chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh những người mẹ tóc bạc trắng, lưng còng vẫn cần mẫn gánh vác đồ đạc vào trại giam thăm đứa con đã mất. làm mẹ cũng là một sự hy sinh. Chúng ta có thể thấy những tấm gương vượt khó, những học sinh nghèo học giỏi thủ khoa, bán lưng cho trời, chắt chiu từng đồng để nuôi con.

Vẫn còn rất nhiều phụ nữ có thể tận hưởng cuộc sống sung túc, sung túc nhưng vẫn chăm chỉ kiếm tiền và mang lại cho con cái một tương lai tốt đẹp hơn. sự hi sinh của mẹ không thể diễn tả hết bằng lời, như một nhà thơ đã viết: “tiếng thiên hạ sao chỉ đầy hai chữ: mẹ”. tình thương của mẹ không chỉ giáo dục con khôn lớn mà còn giúp người phụ nữ trưởng thành hơn, dạy con sống vị tha, ích kỷ, gác lại những yêu thích để dành tất cả cho con, dạy con sống tốt đời đẹp đạo. giữ bình tĩnh, sống mạnh mẽ để làm gương, làm lá chắn cho cả cuộc đời của chú bé.

XEM THÊM:  Soạn văn bài ca ngất ngưởng ngắn nhất

Con thương mẹ lắm, nhưng không phải lúc nào con cũng hiểu lòng mẹ, con cũng biết thương mẹ như thương con. như cậu bé trong bức ảnh kia, nhỏ bé và vai rộng đến mức để mẹ đi dưới trời mưa tầm tã. có rất nhiều người trên thế giới không tốt hơn thế. họ thô lỗ, họ vô ơn với cha mẹ. Chỉ một lời nói to của mẹ thôi cũng đủ để họ tức giận bỏ đi, khiến người mẹ ở nhà lo lắng vô hạn. nhưng không hiếu thuận với mẹ, nhất là mẹ đã hy sinh tất cả, ngày ngày cố gắng lo cho chúng tôi, nhưng chúng tôi lười biếng, không chịu học hành, lao động, cô chỉ biết sống nhờ mẹ. Những người như vậy thật đáng trách. cũng có người bỏ qua công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của mẹ, chỉ vì nghèo khó, trách mẹ không lo được cho mình.

“Con không chê cha mẹ khó tính, con chó không chê chủ xấu”, những người trách mẹ như vậy không xứng đáng với tình yêu thương mà cha mẹ dành cho mình. Tôi cũng có lúc giận mẹ. nhưng khi lớn hơn một chút, tôi mới hiểu mẹ đã hy sinh cho tôi nhiều như thế nào. vì vậy, mỗi ngày em luôn cố gắng học tập và giúp đỡ mẹ rất nhiều. Tôi có thể không thể làm cho cô ấy hạnh phúc, nhưng tôi chắc chắn có thể làm cho cô ấy hạnh phúc mỗi ngày. Tôi có thể không cho bạn những gì tốt nhất trên thế giới, nhưng tôi sẽ cho bạn những gì tốt nhất mà tôi có. tình yêu thương của một người mẹ cao cả như vậy, nên mong rằng bất cứ ai cũng nhận được niềm vui, hạnh phúc và tình yêu thương từ những đứa con của mình. và: “Nếu ai đó còn mẹ, xin đừng làm tôi khóc. đừng để nỗi buồn vào mắt, được không? “.

miêu tả cảm xúc của người mẹ: mẹ không ở bên con nhưng con biết mẹ vẫn quan tâm con, con nhớ mẹ rất nhiều.

tác giả: nguyễn thị kiều văn – học sinh lớp 8

“Mặt trời chỉ có một, trên đời này mẹ chỉ có một”, quả đúng như vậy, có mẹ là điều hạnh phúc nhất trên đời và mất mẹ cũng là nỗi bất hạnh lớn nhất. Bài văn của cậu học sinh lớp 8 nguyễn thị kiều văn thực sự khiến người đọc rơi nước mắt. Mới 9 tuổi, mẹ Vân qua đời vì bệnh hiểm nghèo. tuy nhiên, công lao sinh thành và lớn lên trong những năm tháng ấy đã ghi dấu ấn mãi mãi không bao giờ quên của bà. trong bài viết về mẹ của mình, Nguyễn Thị kiều văn đã viết hết lòng với những lời lẽ chân chất, giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương và lòng mong mỏi của mẹ.

Hình ảnh người mẹ cứ xuất hiện trong câu chuyện của anh thật tuyệt vời, bà yêu thương con hết mực và luôn dạy chúng đạo lý làm người. Qua bài viết, chúng ta càng thêm yêu và trân trọng người con gái yêu mẹ của mình hơn. tình yêu ấy đã tiếp thêm cho tôi nghị lực sống và lòng dũng cảm trong cuộc sống. nỗi niềm của một cô gái mồ côi mất mẹ như nhắn gửi đến người đọc rằng không phải ai cũng dễ dàng nhận ra và trân trọng những gì mình đang có: hãy biết sống tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ, đừng làm gì cả. , dù chỉ một lần.

Tuổi thơ của tôi không may mắn như những đứa trẻ khác. Tôi mồ côi cha từ khi mới sinh ra. Mẹ tôi đã một mình nuôi nấng tôi, bà là người cha, người mẹ tốt nhất trên thế giới này.

Nhưng khi tôi chín tuổi, khoảng thời gian giữa tôi và mẹ quá ngắn ngủi, nhưng mẹ đã để tôi lại một mình trên cõi đời này. Mới chín tuổi, tôi còn quá nhỏ để hiểu sâu sắc mãi mãi nếu không có mẹ bên cạnh. Nhưng hình ảnh mẹ ngày nào sẽ không bao giờ phai mờ trong con, mỗi bước con đi đều như có bóng mẹ dẫn đường, chỉ mình con. Mẹ là người sẽ sống mãi trong trái tim con. mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Dù cuộc sống vất vả, lại phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ cô sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, nước da sạm đen vì nắng gió. khuôn mặt nhân hậu, hiền lành. Mẹ luôn dạy tôi những điều tốt nhất. Mẹ cổ vũ khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn quan tâm và mang đến cho tôi những điều tốt đẹp nhưng tôi chỉ biết làm mẹ buồn và khóc.

mẹ tôi đã dạy tôi nhiều điều “sống trung thực và ngay thẳng. biết ơn, nhưng không nhớ ân oán. để tha thứ yêu thương người khác. anh em nhất định phải sống đoàn kết với nhau, đừng để người ta chê cười là không biết dạy “. Đó là tất cả những gì anh ấy bỏ tôi trước khi đi. Lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư cả khi có và không có mẹ. .nhưng mẹ à? giờ con đã hiểu mồ côi mẹ là gì? giờ con biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mẹ đã ban cho con. Con nhớ mẹ nhiều lắm, con nhất định sẽ làm theo lời mẹ dạy.

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng vậy. Mẹ luôn là ngọn đèn soi đường cho tôi. nụ cười của mẹ tại sao nó vẫn ở trong đầu tôi ngay cả khi mẹ không ở bên. Giờ con muốn nắm tay mẹ, muốn ngồi lên mẹ nhưng không được! mẹ tôi rất yêu tôi, mẹ đã hy sinh cuộc đời của mình để tôi có cuộc sống tốt hơn. hôm đó, mẹ đau nửa đêm, thấy mẹ đau, tôi không biết phải làm sao, chỉ biết khóc. Mẹ nắm lấy tay tôi và cười qua nước mắt “Mẹ không sao đâu, con yêu. Thế là tôi ngủ quên mất rồi, sao tôi lại ngốc thế này? Tôi hiểu mẹ yêu tôi đến nhường nào và tôi cũng vậy. Dù mẹ không còn bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống mãi trong tâm trí con. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ vui lòng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này.

Mẹ tôi là như vậy, tất cả những gì tôi có thể nói là bà ấy thật tuyệt vời. Mẹ là người tôi yêu nhất trên đời và dù ở xa nhưng mẹ vẫn ở bên cạnh tôi. Tôi ước mình có thể sống với mẹ dù chỉ một ngày. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, điều mà tôi chưa bao giờ làm, tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ không làm cho cô ấy khóc. và điều tôi muốn nói với mẹ là “mẹ ơi! Em rất yêu anh, rất muốn được sống và chăm sóc cho em. Mẹ ơi! Tôi rất muốn. “Ôi, những ai còn mẹ, đừng làm mẹ khóc, dù chỉ một lần!”

Mô tả cảm xúc của mẹ: hàng ngàn lời cảm ơn không bao giờ là đủ cho những gì bạn đã làm cho chúng tôi

tác giả: bui van anh – sinh viên chuyên ngành xây dựng cầu đường – trường đại học xây dựng hà nội (năm 3)

Trong số những bài viết hay nhất và xúc động nhất về mẹ, bài viết của bui van anh, một sinh viên kỹ thuật, thực sự khiến người đọc nghẹt thở. với những hoàn cảnh vô cùng khó khăn, vất vả, hết khó khăn này đến khó khăn khác, hình ảnh người mẹ trong bài viết của anh văn nghệ sĩ thật phi thường và vĩ đại. bởi không phải người phụ nữ nào trong hoàn cảnh đó cũng có thể kiên cường được như vậy. tác giả viết cho mẹ nhân ngày “của mẹ” như một lời tri ân sâu sắc nhất, một sự thấu hiểu đến tận cùng những đắng cay mà mẹ đã trải qua, động viên, khích lệ mẹ bằng một tình yêu thương chưa từng thấy. .

hãy đọc và cảm nhận để thấy được sự trưởng thành trong tâm hồn của một người con dù nghèo khó vẫn cố gắng vươn lên, không oán trách số phận, đồng cảm sâu sắc với gánh nặng gia đình của mẹ, biết quan tâm đến nhiều phía, không một giây phút giải trí. ngôn từ của tác giả gần gũi, dễ hiểu, nhất quán như một lời tâm sự của người con với mẹ, khiến tình cảm mẹ con rất bền chặt, có sức mạnh vượt qua mọi giông tố sắp ập đến. người mẹ cũng rất vui khi con trai đã trưởng thành và hiểu chuyện. nó thật cảm động và ý nghĩa.

Tôi không biết có “Ngày của Mẹ” nào như thế này ngoài ngày 8 tháng 3 và ngày 20 tháng 10 không. người mẹ vẫn chăm chỉ làm ăn, lo toan cho gia đình nhỏ của mình, cho cậu con trai đang học xa trên thành phố nhiều khó khăn và cám dỗ. Thậm chí, vào những ngày quan trọng của mẹ, bạn có mua hoa, mua quà thì mẹ cũng cười bảo: “bố ơi, bố lấy đâu ra tiền mà vẽ”. mẹ là thế, không bao giờ nghĩ đến mình mà luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng ta. Trong suy nghĩ của tôi, bạn luôn xinh đẹp và dịu dàng. bà mẹ không bao giờ la mắng các con, bà chỉ nói rất ngọt ngào. mọi người đều nói rằng người mẹ giống như một cô giáo. nhưng cuộc sống quá khó khăn khiến mẹ tôi ngày càng tiều tụy hơn…

Tuổi thơ của tôi được trải qua êm đềm trong vòng tay yêu thương của mẹ. bố đi làm xa, mẹ ở nhà chăm sóc 3 anh em quanh năm làm ruộng. Khi đó, tôi còn nhỏ, tôi không giúp được gì cho mẹ, nhưng có lẽ vì thế mà tôi thương mẹ nhiều hơn. những vụ mùa, nhìn đôi vai lom khom của mẹ, nhìn dáng mẹ lom khom gánh lúa mà tôi chỉ ước mình mau lớn để có thể giúp mẹ. Mỗi khi đi làm về, tôi chỉ ăn một chút cơm, chưa kịp ngả lưng thì mẹ đã bận đi làm giữa nắng hè. tuy nhiên, người mẹ vẫn vui vẻ, cười nói đùa giỡn với ba anh em. Khi tôi học lớp Năm, mẹ tôi vào Nam làm thuê cùng bố tôi. Tôi nhớ mình đã rất thất vọng. Tôi không muốn bạn đi chút nào, nhưng tôi hiểu rằng bạn đến đó chỉ vì mục tiêu tương lai tốt đẹp hơn cho chúng ta. Ở quê quanh năm trông chờ vào cây lúa, củ khoai thì làm sao mà cải thiện được? Đêm trước khi anh đi, em không ngủ được. bạn đã đi lâu rồi và tôi vẫn cảm thấy trống rỗng.

nhưng khi còn nhỏ, bạn đủ mạnh mẽ để vượt qua cảm giác đó. Em biết anh luôn muốn em là người anh lớn có thể thay em chăm sóc, lo lắng cho em. Ngày bố mẹ tôi trở ra bắc, những tưởng gia đình sẽ được đoàn tụ, cùng nhau sống đầm ấm, hạnh phúc nhưng thực sự bây giờ, khó khăn mới cứ ập đến. Năm 18 tuổi, niềm vui bất ngờ ập đến khi tôi thi đậu vào trường Đại học Xây dựng Hà Nội với số điểm cao. Em chọn trường quân y với lý do được miễn học phí, thuận tiện học tập và xin việc sau này, phù hợp với hoàn cảnh gia đình. Nhưng, thật khủng khiếp, tôi đã bị tai nạn giao thông vào ngày tôi lên thành phố để đi học. bác sĩ kết luận chân trái của cậu bé bị gãy làm đôi. điều này đã tước đi ước mơ trở thành sinh viên quân y của tôi, đây cũng là nghề mà bố mẹ tôi luôn hy vọng. Tôi cũng biết rằng từ đó tôi trở thành gánh nặng cho gia đình. trở thành tân sinh viên của trường đại học xây dựng dân dụng, tôi là người đăng ký cuối cùng.

Thương con, mẹ đi học về chăm con, kiếm sống bằng những công việc vất vả. Tôi nhớ khi làm thủ tục nhập học cho con vào trường mới, mẹ phải ngược xuôi trong cái nắng gay gắt của mùa hè, nhìn mẹ mồ hôi nhễ nhại mà vẫn bóp chân cho tôi bớt đau, nước mắt tôi như trào ra. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực và vô dụng như vậy. Tôi biết bạn sẽ phải rất vất vả vì tôi. hai mẹ con trong nhà kho dành cho công nhân. Giữa thành phố xa lạ và ồn ào, em vẫn hạnh phúc vì những giây phút bên anh. Mỗi ngày, người mẹ quét sân trường và cậu bé vào phòng họp. Đồng lương ít ỏi của mẹ không đủ lo thuốc men, sinh hoạt nhưng mẹ vẫn cố gắng ở bên con, thuận tiện cho chuyến đi của con trai. nhưng nói thật, lúc đầu tôi cũng mặc cảm về hoàn cảnh gia đình mình lắm, nhưng rồi cũng quen, nhận được sự giúp đỡ của bạn bè.

Ở nhà, chỉ còn lại cha và anh trai, chăm lo công việc nông nghiệp. nhưng không lâu sau đó, bố tôi bị tai nạn, gãy xương gót chân và mất khả năng lao động. bệnh tật liên miên khiến anh không thể chăm sóc được những con gà mái trong chuồng gà, đàn cá trong ao, chúng chết hết. gia tài của gia đình không có gì quý giá. Đồng thời, chủ thầu lao động trường cao đẳng xây dựng mới không cho hai mẹ con ở lại trường nữa. Tôi phải ra ngoài sống cùng bạn bè, hỗ trợ gia sư cho bản thân. Mẹ đi bán hàng thuê, bận đi từ hà nội đến ninh bình, từ ninh bình về hà nội để chăm chồng con và kiếm tiền nuôi cả nhà. Thật không thể tưởng tượng nổi khi một lần nữa tai họa lại ập đến với gia đình bé nhỏ của họ. anh trai tôi bị tai nạn xe hơi vào ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học. vụ tai nạn khủng khiếp gây ra “hậu quả” đau thương, người em bị chấn thương vùng đầu, liệt nửa người, đồng nghĩa với việc ước mơ vào đại học của em cũng tan tành theo.

Như sét đánh ngang tai, tôi hoàn toàn sụp đổ. Hơn ai hết, tôi hiểu rằng bạn là người đau khổ nhất khi chứng kiến ​​cảnh chồng con lần lượt gặp tai họa. Tôi sẽ không bao giờ quên những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt gầy gò của mẹ tôi ngày ấy. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao cuộc đời lại bất công như vậy. Tại sao những người phụ nữ khác hết lòng vì gia đình, trong khi mẹ của họ không một giây phút ngơi lòng? những câu hỏi đó thường khiến tôi cảm thấy chán ghét và mệt mỏi với cuộc sống này. Khi lớn lên, tôi biết mình phải làm gì, đó là không đổ lỗi cho số phận, không tự trách bản thân mà hãy học tập thật tốt, để mẹ không phải vất vả như bây giờ.

Mẹ à, mẹ có thể tin chắc về con, con sẽ không làm điều gì khiến mẹ phải buồn, vì những gì mẹ phải chịu đựng là quá đủ. Học kỳ này tôi phải làm nhiều đồ án, rất vất vả, nhưng chính nụ cười của các bạn đã giúp tôi vượt qua những lúc tưởng chừng như muốn bỏ cuộc. hàng ngàn hàng vạn lời cảm ơn không bao giờ là đủ cho những gì bạn đã làm cho chúng tôi. Tôi chưa bao giờ muốn sống như mỗi khi nghĩ về em. Tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói “Anh yêu em” nhưng trong trái tim anh, em luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.

mô tả cảm xúc của một người mẹ: tình yêu thương của người mẹ giúp con mình phát triển

tác giả: pham nguyen dong hung – lớp 11 ca3 – trường THPT Trần Đại Nghĩa – thành phố Hồ Chí Minh

Cũng giống như bài viết của bạn bui nhu mai, bài viết về thai sản của nam sinh Phạm Nguyên Đông Hùng, lớp 11, ca3 – trường THPT Trần Đại Nghĩa – TP Hồ Chí Minh đã đạt 9 điểm và khiến giáo viên rất hài lòng. tuy chỉ mới học lớp 11 nhưng tình cảm mẫu tử với cô học trò này thật sâu nặng và ý nghĩa. Lấy lịch sử dòng họ, em thể hiện sự hiểu biết về tình yêu thương của người mẹ dành cho con một cách cụ thể, gần gũi và trong sáng nhất. đó là tình yêu thương không giới hạn, sự quan tâm, chăm sóc và dõi theo từng bước đi của con trai mẹ dành cho con. đã không ngần ngại nói lên tâm tư của mình và gửi đến các bạn trẻ, đặc biệt là các bạn còn đang ham chơi, và cũng đang làm mẹ buồn một thông điệp: trái tim người mẹ luôn rộng mở và sưởi ấm cho con, đừng làm mẹ rồi con phải buồn, bạn phải khóc.

“Tình mẫu tử: một chủ đề quen thuộc với sinh viên văn học trên toàn thế giới. tình yêu thương là sự quan tâm của người cha đối với con cái; nó có thể là cảm xúc thuần khiết nhất của con người. “Cha mẹ nuôi con không đợi ngày về”. và trong khung cảnh lạnh lẽo và lầy lội trong bức ảnh trước tôi khi mẹ dẫn tôi đi dạo dưới mưa, tôi không cảm thấy đơn độc hay lạc lõng. vì ở đây là sự hiện diện của tình mẫu tử dưới hình thức mộc mạc và đẹp đẽ nhất của nó. Người ta vẫn nói: “Hổ dữ không ăn thịt đàn con”. Làm mẹ là nghĩa vụ thiêng liêng của vạn vật chứ không riêng gì con người. do đó, dù dưới hình thức thuần hóa động vật hay trong lòng ác thú, bản năng mẫu tử luôn chiến thắng.

Tôi không biết phải định nghĩa tình mẫu tử như thế nào vì một đứa con trai ham chơi như tôi không thể có đủ kinh nghiệm để diễn tả nó. nhưng tôi có thể mô tả cho bạn cảm giác của tôi về tình mẫu tử. Tôi không biết tại sao hay bằng cách nào, nhưng người đầu tiên mà mắt tôi luôn tìm kiếm là má. Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy hình ảnh mẹ vào bếp, lòng tôi lại dịu đi. Tôi sinh ra trong một gia đình “điển hình miền Bắc” với một người cha nghiêm khắc và gia trưởng. Tất nhiên, một đứa trẻ bướng bỉnh và nghịch ngợm như tôi luôn phải chịu trận đòn từ bố. lúc đó mẹ sẽ đóng vai y tá để sơ cứu cho bệnh nhân của mình. má anh nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương bỏng rát khiến anh dễ chịu vô cùng. đánh đòn vì những trò nghịch ngợm kéo dài suốt thời thơ ấu của tôi cho đến ngày tôi vào lớp 10.

Có lẽ đó là lý do tại sao tôi gần mẹ hơn bố. rồi nhớ hồi nhỏ mình phải vào viện (do tắm mưa nên bị viêm phổi liên miên), sốt cả tháng chỉ ăn được cháo mẹ mang. cháo nấu rất kém, vừa nhiều nước vừa mặn. Sau này tôi mới biết cháo bị mặn do mẹ pha thuốc nhưng không hiểu sao c

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Nhung bai van ta me cam dong nhat. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *