Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
598 lượt xem

Phân tích tác phẩm hạnh phúc của một tang gia

Bạn đang quan tâm đến Phân tích tác phẩm hạnh phúc của một tang gia phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Phân tích tác phẩm hạnh phúc của một tang gia

bàn về công việc hạnh phúc của một gia đình đau buồn gồm 2 dàn ý chi tiết và 16 bài văn mẫu hay. Qua 16 bài văn Tìm hiểu hạnh phúc của một gia đình đau buồn giúp các em học sinh lớp 11 có thêm tài liệu ôn tập và dễ dàng tiếp thu cách làm văn, phân tích đề bài. sau đó nhanh chóng học cách viết bài luận phân tích của riêng bạn.

Phân tích hạnh phúc của một gia đình đau buồn chúng ta cảm thấy sự lố bịch của việc chạy theo đồng tiền, vạch mặt những con người như những cuộc đua đòi lối sống văn minh giả tạo, những kẻ lừa đảo, gây hiểu lầm và đồi trụy thời bấy giờ. vì vậy đây là những đánh giá và 16 bài viết phân tích về công việc hạnh phúc của một nhà tang lễ, mời các bạn xem tiếp tại đây.

lược đồ phân tích hạnh phúc của một gia đình đau buồn

i. mở đầu

– Giới thiệu những nét tiêu biểu của thể thơ lục bát: có vị trí đặc biệt quan trọng trong văn xuôi Việt Nam hiện đại. ngòi bút tinh ranh của ông thành công nhất ở thể loại tiểu thuyết và truyện ngắn.

– trình bày một đoạn trích hạnh phúc trong một gia đình có tang: đây là toàn bộ chương thứ mười lăm của tiểu thuyết số đỏ – một tiểu thuyết thành công của vu trong phung.

ii. nội dung bài đăng

1. giá trị nội dung

a. ý nghĩa của tiêu đề

– “tang gia”: trong nhà có một gia đình, trong hoàn cảnh này chắc hẳn không khí u buồn

– “phúc”: cảm giác có rất nhiều niềm vui, điều này ngược lại với hoàn cảnh “tang thương”

⇒ tiêu đề chứa đựng những mâu thuẫn trào phúng ẩn chứa tiếng cười chua chát, kích thích trí tò mò của người đọc

b. những niềm vui khác nhau khi cụ cố qua đời

• niềm vui cho cả gia đình:

– gia đình vui mừng khôn xiết vì cụ cố mất khi di chúc bước vào giai đoạn thực tiễn, không còn lý thuyết nữa

⇒ một gia đình không liên kết

• niềm vui của các thành viên trong gia đình:

– co hong (con trai cả):

⇒ một người bề ngoài tự hào không hề hối tiếc về cái chết của người đã sinh ra mình

– con người văn minh: thích thú vì ý chí kia đã bước vào thời kỳ thực tiễn, không còn trong hư cấu lý thuyết nữa

⇒ không thân thiện, đầy ác ý.

– quý cô văn minh: rất vui khi được quảng cáo những mẫu thời trang sáng tạo nhất.

⇒ một đứa cháu thực dụng, thiếu tình người.

– cô gái tuyết: có cơ hội mặc quần áo “ngây thơ” để chứng tỏ mình vẫn còn trinh trắng, nhưng đau khổ như kim châm trong lòng khi không được nhìn thấy thanh xuân tóc đỏ với một “lãng tử buồn”. khuôn mặt.

⇒ cô gái hư hỏng và nghịch ngợm.

<3

⇒ mọi người tàn nhẫn và thiếu hiểu biết.

– anh ấy nói: rất vui vì không ngờ chiếc sừng trên đầu lại có giá trị.

⇒ anh ta vừa cảm kích vừa vui vì tôi có thêm một khoản, anh ta không có tư cách, không biết xấu hổ.

– xuân tóc đỏ: đặc biệt vui mừng vì nhờ có ông mà cụ cố mất, uy danh càng thêm lớn.

• niềm vui của những người bên ngoài gia đình:

    đồng thời thành kính chia buồn tiễn đưa huân huy chương
  • phố: nơi có đám tang đi qua náo động, cả phố náo động đưa tiễn đám tang lớn. , người ta chỉ chú ý đến quần áo tang.

⇒ hình ảnh châm biếm thực tế mang đậm tính hài hước

c. cảnh đám tang mẫu mực

– mô tả đám tang khi bạn đi bộ xuống phố:

  • chậm rãi, hỗn loạn như một đám rước.
  • kết hợp chúng ta và phương Tây để phô trương sự giàu có của mình theo cách hợm hĩnh.

– mô tả tiền cảnh: người tham dự: sai, thảo luận đủ thứ.

– cảnh điểm thấp:

– mở đầu: bạn đã dàn dựng buổi chụp ảnh một cách giả tạo và vô học.

– tiếp theo: anh ấy nói đang làm ăn với xuan: “xuân hồng … tứ phương”

⇒ là một bộ phim hài miêu tả sự vô lý, sa đọa, bất hiếu và bất công của xã hội thượng lưu trước năm 1945.

2. giá trị nghệ thuật

– tạo ra các tình huống độc đáo

: Phát hiện các chi tiết tương phản cùng tồn tại trong một người, sự vật hoặc sự kiện.

– cường điệu, nói ngược, mỉa mai, v.v. được sử dụng linh hoạt.

– mô tả sự biến đổi, tính linh hoạt và độ sắc nét của từng chi tiết, chỉ ra những đặc điểm riêng biệt của từng nhân vật.

– văn bản châm biếm

iii. kết thúc

– điểm lại những nét tiêu biểu về nội dung và nghệ thuật đoạn trích

– ý nghĩa thiết thực của đoạn trích: đoạn trích đưa ra bài học đạo đức cho con người mọi thời đại

phân tích vui vẻ về một trận đấu ngắn

mẫu 1

vu trong phung – nhà văn hiện thực xuất sắc của văn học Việt Nam. ông sáng tác trên nhiều lĩnh vực như tiểu thuyết, phóng sự, … trên mọi lĩnh vực ông đều thể hiện tài năng quan sát tinh thông hiện thực xã hội Việt Nam thời kỳ tiền khởi nghĩa. trong hệ thống tác phẩm đó, nổi bật nhất là Số đỏ, một cuốn tiểu thuyết có thể làm rạng danh bất cứ nền văn học nào. nghệ thuật trào phúng trong tác phẩm đã đạt đến đỉnh cao, đặc biệt là ở đoạn “vui một tang”.

“Hạnh phúc một gia đình có tang” được trích từ chương mười lăm khi xuân tóc đỏ gây ra cái chết của ông cố. một sự trang nghiêm, bối rối, “sung sướng” của con cháu trước cái chết của một người thân. Với cảnh đám tang, Vũ Trọng Phụng đã vạch trần bản chất xấu xa, “chó xấu” của con cháu ông cũng như xã hội đương thời.

từ tiêu đề của văn bản, nó cho thấy sự mâu thuẫn và châm biếm. hạnh phúc là trạng thái tâm lý khi con người được thỏa mãn một mong muốn hay nhu cầu nào đó cho mình. còn tang là khi một người nào đó trong gia đình đó qua đời, không khí sẽ u uất, buồn bã, tang tóc. khi kết hợp được hai yếu tố này, người đọc không khỏi bàng hoàng và sửng sốt trước hạnh phúc quái dị của gia đình ông cố.

Cái chết của cụ cố không những không làm họ đau lòng mà còn mang lại bất hạnh, hạnh phúc lớn lao cho con cháu họ. bởi khi cụ cố mất đi thì tất cả con cháu sẽ được chia thừa kế: “cái chết ấy làm nhiều người vui lắm”, “tang gia ai cũng vui” “người ta tưng bừng đi đưa giấy cáo phó, thuê người đưa tang. kèn ”. không khí tưng bừng, náo nhiệt và tươi vui bao trùm đám tang mà người ta tưởng chừng như có việc ở nhà.

Đó là niềm vui chung và mỗi thành viên trong gia đình đều có niềm vui riêng. Cụ cố Hồng có cơ hội ngàn năm có một để làm nũng trước đám đông, để mọi người chỉ khen ông già, thể hiện gia tài lớn. Đồng thời, đây cũng là dịp để thể hiện lòng hiếu thảo với cha của mình, bằng cách tổ chức một đám tang hoành tráng và hoành tráng. còn bà cụ mừng rỡ vì nhờ sự xuất hiện của vị phú ông đã tổ chức được một đám tang danh giá cho cha. niềm vui giản dị của một người phụ nữ văn minh là được mặc những bộ đồ ngủ hiện đại, thứ giúp cô ấy quảng bá cho phong cách may đo của phương Tây. người phụ nữ văn minh đã gián tiếp thực hiện mục đích biến đám tang thành một buổi trình diễn thời trang. và cho biết, việc trồng sừng không ngờ cặp sừng trên đầu lại có giá trị lớn như vậy, ngoài số tiền sẽ được chia thừa kế còn có phần thưởng danh dự nên kế hoạch khai thác của ông đã thành công. Nhưng những người trẻ tuổi như Snow hay Young Boy có một niềm vui rất đơn giản: Snow có cơ hội mặc trang phục tang lễ ngây thơ để cho cả thế giới thấy rằng mình không hư hỏng; và bạn rất vui vì có cơ hội sử dụng chiếc máy ảnh mới mua, thỏa mãn sở thích chụp ảnh và thể hiện kỹ năng chụp ảnh của mình.

Không chỉ những người trong nhà vui mừng mà những người bên ngoài cũng tìm thấy niềm hạnh phúc trong đám tang của ông cố. đối với anh, đám tang là cơ hội để những thiết kế của anh được công chúng biết đến và anh mong đợi phản ứng của công chúng như thế nào. hai cảnh sát viên là min de và min toa rất vui mừng vì khi không có việc làm đã thuê họ về lo đám tang. với xuân tóc đỏ, đám tang này giúp anh củng cố địa vị trong xã hội thượng lưu và bảo anh phải trả nốt năm đồng còn lại. ngoài đường, những người xung quanh vui mừng khi thấy đám tang lớn; xem biểu diễn thời trang miễn phí. mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình. vu trong phung đã dùng ngòi bút châm biếm, đanh thép của mình để vạch trần bộ mặt thật của xã hội thượng lưu đương thời: vô luân, vô lương tâm.

khung cảnh đám tang là sự pha trộn của những đoàn tàu phương tây, hỗn hợp: tiếng kèn xuân nữ, tiếng gió lốc xé gió, tiếng ta và tiếng kèn tây chơi nhau. tang thi rất lớn, bất quá hắn đi nơi nào, hắn đi tới đó, nhưng là không có nhân. người cử nhân cơ hội khoe huy chương, trai gái đùa giỡn với nhau. điệp khúc “đám đông cứ tiếp tục” lặp đi lặp lại rằng đám đông là vô nghĩa và vô nghĩa. tác giả đã một lần nữa phơi bày bộ mặt của xã hội thành thị.

cảnh xi măng thấp hơn thậm chí còn trở nên vô lý hơn. các thành viên trong gia đình tạo dáng chụp ảnh thì anh ấy bắt mọi người phải tạo dáng nên việc chụp ảnh để đời của anh ấy rất đau. Ông cho rằng, xuân có sừng và xuân tóc đỏ là những diễn viên tuyệt vời, trong khi diễn cung đấu, ông cố cho thấy mình có thời gian để trao đổi và mua bán với xuân tóc đỏ: “Ông nói, khóc chính mình, mãi mãi.” “Đột nhiên tôi thấy anh ta nói rằng anh ta đặt trong tay một tờ 5 đô la gấp bốn lần”… khung cảnh lăng mộ một lần nữa phơi bày bộ mặt giả dối và vô lương tâm của con cháu ông ta.

Tác phẩm đã tạo ra một tình huống trào phúng đặc biệt, từ cái chết của cụ cố và đại tang do con cháu tổ chức, bộ mặt xấu xa của con cháu cũng như những người ngoài dòng họ đã bị vạch trần. . ngôn ngữ, giọng điệu trào phúng đặc sắc: “đại tang”, “chết dễ” “hai tội nhỏ, một ân lớn”, … so sánh hài hước: từ chối khám chữa bệnh như những thầy thuốc nổi tiếng kính trọng mình … sử dụng những chi tiết mà tương phản mạnh nhưng cùng tồn tại trong cùng một sự vật, hiện tượng để gây tiếng cười. Ngoài ra, các kỹ thuật cường điệu, nói ngược và bình luận hài hước được sử dụng linh hoạt để làm nổi bật ý tưởng và chủ đề của tác phẩm.

Qua đoạn trích Hạnh phúc của một gia đình đau buồn, vu vơ đã vạch trần và phê phán bản chất lố lăng, thối nát của xã hội đô thị đương thời qua hình ảnh một gia đình đau thương. đã gióng lên hồi chuông báo động về sự xuống cấp đạo đức của một bộ phận người Việt Nam hôm qua và hôm nay. đồng thời qua đoạn trích cũng thấy được tài năng trào phúng bậc thầy của tác giả qua những tình huống, ngôn ngữ và giọng điệu trào phúng đặc sắc.

mẫu 2

Đoạn trích hạnh phúc của một tang gia được trích trong tác phẩm Hồng nhan bạc phận được coi là một tác phẩm nổi tiếng và có ý nghĩa về đời sống con người thời bấy giờ. Đây cũng là một tác phẩm thể hiện sự căm ghét và khinh bỉ đối với xã hội thối nát thời bấy giờ.

khi đọc tên tác phẩm, chắc hẳn sẽ không ai thắc mắc đúng không? tang lễ là nơi bày tỏ lòng thành kính, trang nghiêm và thương tiếc người đã khuất, nhưng đám tang nơi công sở là niềm vui, là dịp để mọi người phô trương sự giàu có, là nơi để hành lễ. và cùng nhau cười. các thành viên trong gia đình đang bận rộn cẩn thận tổ chức lễ hội chứ không phải ma chay cho ngày trọng đại. và niềm hạnh phúc của các thành viên trong gia đình khi người thân của họ qua đời. nó cho thấy tầng lớp thượng lưu xã hội thời bấy giờ chỉ quan tâm đến danh lợi mà không màng đến những người thân yêu của mình.

Tác phẩm đã cho thấy cái chết của cụ cố là cái chết đầy uất hận, được mọi thành viên trong gia đình mong đợi. xuân tóc đỏ là nhân vật mà tác giả đem ra làm căn cứ, là kẻ gây ra cái chết cho cụ cố tổ. Tất cả các thành viên trong gia đình đều reo lên như tiếc thương trước cái chết của ông cố, nhưng không phải như vậy, thay vào đó là niềm vui và hạnh phúc khi ông cố qua đời để lại một gia tài lớn cho các thành viên trong gia đình.

Con trai cả của ông cố rất vui mừng về cái chết thực sự của cha mình và cho rằng đây là cơ hội để ông thể hiện tuổi già khi lo lắng về cái chết và bị sốc trước cái chết của cha mình. nhân vật này đã làm nổi bật cái phi lý nhưng cái dốt nát trong xã hội phong kiến.

Người đàn ông văn minh điển hình đã xúc động trước cái chết của ông nội và hạnh phúc hơn khi ông mang theo nền văn minh Á-Âu và công bố tài sản của mình trong đám tang của ông nội. Không những thế anh còn tìm cơ hội trả thù xuân tóc đỏ để bịt miệng tội ác của mình. một người phụ nữ văn minh hạnh phúc vì cô ấy sẽ mặc bộ đồ ngủ hiện đại, đội mũ trắng vành đen. thể hiện sự vô lương có nghĩa là vô học.

Cô gái tuyết đã có cơ hội mặc một bộ trang phục ngây thơ: một chiếc váy voan mỏng với chiếc áo nịt ngực, dường như để lộ nách và nửa bầu ngực, nhưng lại có viền đen và một chiếc mũ xinh xắn, đồng thời. đã có cơ hội để khuôn mặt của mình mang một chút buồn và lãng tử, rất thời trang trong một gia đình. thể hiện sự trinh trắng của một người là chứng tỏ rằng người đó là một kẻ hư hỏng vô học.

Nam thanh niên vui mừng khi được chụp ảnh vì máy ảnh lâu ngày không sử dụng, anh ta giả danh đạo diễn và các tay săn ảnh chụp những bức ảnh lố lăng để tạo cảnh không khí đám tang.

Anh ấy nói rằng nếu bạn mọc một chiếc sừng, bạn sẽ rất vui vì chiếc sừng trên đầu bạn sẽ nhận được nhiều tiền hơn. xuân tóc đỏ, danh tiếng nhất được nhiều người đánh giá là có công trong việc giỗ cụ.

Qua các nhân vật trên, tác giả đã khái quát về các thành viên trong nhà tổ. Qua những nhân vật này, chúng ta có thể thấy được sự chế giễu của các thành viên trong gia đình khi người thân qua đời.

không chỉ các thành viên trong gia đình mà cả những người bên ngoài gia đình, đó là cơ hội để những người không có việc làm kiếm được việc làm, cơ hội để mọi người nói chuyện và cười với nhau, với mọi người khoe khoang sự giàu có của họ, đó là cơ hội để họ đi chơi, đi chơi, nói về tình yêu, đi dạo cùng nhau. và vui hơn khi nhìn thấy những vùng nhạy cảm hấp dẫn của đứa cháu hư hỏng.

Cảnh đám tang được dàn dựng như một lễ hội, một vở hài kịch lớn, thể hiện sự lố bịch, đồi bại của xã hội thượng lưu ngày xưa. Qua đoạn trích Hạnh phúc một tang gia, Vũ Trọng Phụng đã phê phán gay gắt bản chất bất nhân, dối trá và sự lố lăng, thối nát của xã hội phong kiến ​​lúc bấy giờ.

mô hình 3

Được mệnh danh là ông vua phóng sự đất Bắc, Vũ Trọng Phụng là nhà văn yêu thích của không chỉ độc giả, mà còn của nhiều văn nghệ sĩ của nền văn học Việt Nam. Một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của ông là tác phẩm Những con số đỏ. Số đỏ là tiểu thuyết của Vũ Trọng Phụng viết năm 1936, được coi là một kiệt tác của văn học trào phúng. chúng ta có thể học điều đó tốt nhất qua đoạn trích hạnh phúc từ một gia đình đau buồn.

Ngay từ tiêu đề, độc giả có thể thấy rõ sự mâu thuẫn: tang thương nhưng hạnh phúc. đây là một nghịch lý. nhưng nếu bạn đọc câu chuyện, tiêu đề có ý nghĩa. điều mà xã hội coi là một nghịch lý là rất hợp lý trong một gia đình lớn không có mái che này.

Bối cảnh của đoạn trích là cái chết của người ông cố là cha của cụ cố, thọ tám mươi tuổi nay chết vì uất hận vì sự ngoại tình của cháu rể. Theo lẽ thường, cái chết của người có địa vị cao nhất trong dòng họ, người đóng vai trò là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho các thế hệ họ hàng, sẽ khiến trái tim con cháu đau đớn, tan nát. nhưng tại đây, cái chết của cụ cố nội dường như là niềm mong đợi nhất của các thành viên. như một nhà quay phim, ống kính của tác giả chụp cận cảnh từng nhân vật một. mỗi nhân vật đều có một niềm hạnh phúc riêng, một niềm vui khó tả:

ông cố hong rất vui vì mọi người sẽ tôn trọng tuổi thọ của con trai ông “co-hong”. Tuy còn trẻ, chưa đến tuổi “trường thọ” nhưng ông luôn thích được mọi người kính trọng, nể phục, thích được tôn kính là bậc ông cố cao trọng. Chắc chắn rằng, khi cha tôi mất, tôi nghiễm nhiên trở thành người quyền lực nhất trong gia đình, nếu tôi không cố gắng thì sẽ ra sao? con người văn minh hạnh phúc vì đó là thời điểm ý chí được thực hiện. Ông nội mất, quyền thừa kế chính thức để lại cho con cháu, nhưng chắc hẳn người cháu này đang ngồi thấp thỏm trên đàn kiến ​​chờ điều đó thành hiện thực.

người phụ nữ văn minh vui mừng vì đây là cơ hội quảng cáo quần áo tang, mang lại lợi nhuận cho tiệm may. Đám tang cụ cố phải là một đám tang hoành tráng và long trọng, sẽ có nhiều người tham dự đủ mọi tầng lớp từ quan chức đến bình dân, với một “bữa tiệc” lớn như vậy, người nhà mới được mặc áo tang hiện đại. quần áo, không những không mất tiền quảng cáo mà những bộ váy đó sẽ được nhiều người biết đến và sẽ lọt vào tiệm tây hóa.

Cô gái người tuyết rất vui vì đây là cơ hội để cô diện những bộ đồ thời trang nhất trước mặt người yêu và mọi người. Với vẻ đẹp thanh xuân và sự giàu có của gia đình, bạn có thể sắm những bộ trang phục thanh lịch để để tóc đỏ và cho mọi người thấy sự trong trắng của bạn.

Đối với anh, đây là cơ hội để điều khiển các diễn viên đóng phim và thể hiện tài năng của họ trước mặt mọi người. thời đó, có máy ảnh không phải là một gia đình bình thường, bây giờ bạn có thể linh hoạt cánh tay của bạn và nhờ một nhóm thợ chụp ảnh theo cách này, góc này hay cách khác, như một nhiếp ảnh gia nghệ thuật chính thức. có vẻ như gia đình ông cố theo đuổi vẻ đẹp của nghệ thuật hiện đại và cuộc sống hiện đại hơn.

nói rằng anh rất vui vì cuộc đàm phán với Xuân tóc đỏ đã kết thúc tốt đẹp, đúng như mong đợi, thành công tốt đẹp. Anh ta vừa có thể công khai sự tự hào của gia đình vợ vì anh ta là một người chồng mọc sừng, có khả năng vạch trần thói trăng hoa dâm đãng của vợ. Cuộc thương lượng mà anh ấy tự bỏ tiền túi ra hiện đang hoạt động tốt hơn mong đợi, nâng cao nhận thức, khiến ông cố tức giận đến mức chết vì thất vọng.

Đối với bạn bè của ông cố hong, đây là cơ hội để trưng bày các kiểu râu và huy chương “tú tài tráng kiện, long phụng tinh, cao nam tráng tình, vạn tượng hồ tinh…”. Không phải ngẫu nhiên mà ông trời lại cho họ cơ hội được khoe với cả thế giới, vậy nên giờ cả thế giới sẽ phải nhìn vào những tấm huy chương của bạn. đồng thời, đây cũng là dịp để cả hai lại gần quan tài để ngắm nhìn bộ ngực của nàng qua gạc lại chiếc váy ngây thơ.

cho bạn bè của con cháu: bà. pho doan, mrs. văn minh, thưa cô. hoàng hôn, bà. tuyết … gồm toàn những tiểu thư đài các, trẻ trung, thanh lịch trong thành phố nhưng họ đến đây để trổ tài đặc biệt của mình. Với những bộ trang phục hiện đại nhất, đám tang sẽ là một sân khấu tuyệt vời và họ sẽ là những người mẫu catwalk trên sàn diễn của mình. đây cũng là cơ hội để họ cười với nhau, cười nhạo nhau, chỉ trích nhau.

Toàn bộ lễ tang được tiếp tục với điệp khúc “tang lễ tiếp tục”, mô tả sự liên tục vô tận, thực tế là nó khiến đám tang trở thành một con đường trải thảm đỏ cho mọi người đi bộ và biểu diễn tại sự kiện. sự ngưỡng mộ của mọi người.

cảnh ngôi mộ là nơi hội tụ đầy đủ nhất những lời nói dối vô đạo đức và cũng là lúc những chú hề biểu diễn một cách điêu luyện nhất (cảnh chú hề khiến tôi nhớ đến đám tang của gorio trong vở balzac của anh ấy), người đã quỳ xuống và khóc, tất cả đều theo sự sắp đặt của tu tân để anh thực hiện buổi chụp ảnh trong những khoảnh khắc của cuộc đời mình. ngay cả đứa cháu rể nói bị cắm sừng cũng nghẹn ngào khóc “ê chề” chẳng khác gì muốn ném chất bẩn xuống mộ ông.

Lễ tang được tiến hành theo đúng quy trình và đạt được kết quả mỹ mãn, đúng với nguyện vọng của mỗi người. Mọi người đều thầm hạnh phúc vì cơ hội được trao cho họ và họ đã đạt được chính xác những gì họ muốn khi ở giữa một nhóm nhạc danh giá nhất, họ có thể mặc những gì mình muốn.

Tên truyện không có thật nhưng lại rất có thật. ai cũng thực sự có hạnh phúc của riêng mình, không giả tạo, xu nịnh. đoạn trích hạnh phúc của một tang gia nói riêng và tác phẩm nghệ thuật số đỏ nói chung đã vạch trần bộ mặt của văn minh phương tây và trào lưu phương tây hóa, nhưng thực chất đây là tác phẩm nghệ thuật đồi trụy của giai cấp tư sản ở làng quê. mặt khác, tác phẩm còn phơi bày hiện thực xã hội Việt Nam trước cách mạng, một xã hội loạn lạc. một kẻ thất học nhưng giỏi giang lại trở thành đại phu, một cô nương sa đọa và dâm đãng được coi là tấm gương về phẩm hạnh, một gia đình băng hoại đạo đức được coi là mẫu mực của lễ nghĩa.

mô hình 4

Mỗi khi nhắc đến Vũ Trọng Phụng, người ta lại nhớ đến ông với danh hiệu “Ông vua phóng sự đất Bắc”. vâng, ông có một khối lượng đồ sộ ở thể loại phóng sự và tiểu thuyết, với những tác phẩm bất hủ như: bẫy người (1993), bão táp (1936), nhưng có lẽ độc giả còn nhớ cuốn tiểu thuyết “không đỏ của nó”. với những sự thật xã hội thời bấy giờ được tác giả dệt lại qua lăng kính của mình. đặc biệt là đoạn trích “hạnh phúc của một tang gia” đã nêu lên những nét chính của truyện và thấy được phong cách trào phúng độc đáo của vũ điệu.

Trong đoạn trích này, cái chết và đám tang của ông cố được diễn chủ yếu như một vở hài kịch. trong đám tang có nhiều chi tiết và nhiều mặt khác nhau, dẫn đến một đám tang buồn trở thành một đám tang lố bịch. chính cái chết của cụ cố cho thấy đây là một cái chết vừa đáng cười vừa đẫm nước mắt. Tại sao vậy? ông khóc vì đạo lý của một bộ phận thị dân vô cùng sa đọa, cha mất, con chết nhưng “con cháu đều vô tâm, hiếu sinh”. “cái chết của một cụ già hơn 80 tuổi” khiến nhiều người rất vui mừng. trong tang gia. “” Đúng là khi đại tổ tông mất. tiếng khóc và sự “hiếu thảo” của con cháu thực chất là thể hiện sự giàu sang của thiên hạ. sự tác động của tác giả, khiến những đoạn trích của các nhân vật được thể hiện rất hài hước, cười ra nước mắt.

Để xem gia đình hạnh phúc như thế nào khi ông cố mất, tác giả đã đi sâu vào từng nhân vật để xem họ đang đau buồn hay biến đám tang của ông cố thành mục đích riêng của mình.

ông cố hong: con trai cả của ông cố rất vui mừng về cái chết của cha mình và coi đây là cơ hội để tỏ ra già yếu trong khi lo lắng về cái chết của cha mình. nhân vật này đã nêu bật sự vô lý mà cái ngu dốt có trong xã hội phong kiến.

bên cạnh ông cố là nền văn minh và typn vui mừng khôn xiết trước cái chết của ông nội và đây cũng là cơ hội để ông đưa cả nền văn minh Á-Âu vào thông báo tang lễ. buồn rầu, đám ma hay chợ búa để con cái quảng cáo làm ăn. hay người phụ nữ văn minh cũng vui vì đây là dịp được xúng xính trong bộ đồ ngủ hiện đại, đầu đội mũ lưỡi trai trắng viền đen. Đó là sự khôn ngoan của những kẻ thiếu hiểu biết.

trong đoạn trích, tác giả cũng nói về cô gái người tuyết, đi dự đám ma, nhưng lại mặc một bộ quần áo thơ mộng “áo sơ mi voan mỏng trên áo nịt ngực, để lộ cả nách và ngực” dường như tác giả đã miêu tả một nhí nhảnh, nhưng không chỉ ở cách ăn mặc, cô gái người tuyết này còn gây chú ý ở tính cách, lém lỉnh, gương mặt có vẻ buồn vì đám tang nhưng đây lại là nỗi buồn nhớ người thân của mình.

từ cô bé người tuyết đến chàng trai đẹp trai, mừng rỡ vì chiếc máy ảnh đã qua sử dụng vì mua lâu rồi không dùng đến, lại nổi loạn khi bị đám thợ máy dẫm lên mộ để chụp ảnh. , phong cách như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

hoặc chính anh ta nói rằng người cắm sừng hạnh phúc vì chiếc sừng trên đầu được hưởng nhiều tiền hơn sau khi đám tang kết thúc. còn Xuân tóc đỏ thì nổi tiếng hơn và được nhiều người kính trọng vì đã có công với ông cố nội.

Không chỉ những người thân trong gia đình ông cố được mừng ra mặt, mà cả những người bên ngoài cũng đến góp vui cho gia đình trong thời kỳ đại tang. là đám tang mà lại có kiệu với bát cống thì khác gì đám rước lợn? hay cả kèn tây, kèn tây, sự phi lý của “tây hóa”. hay chính tại đám tang này cũng là dịp để các “mỹ nam, mỹ nữ” “dằn mặt” nhau. điều đó thật đáng trách.

Thông qua việc thêu dệt lại các nhân vật bằng sự hào hoa của tác giả, sự vô lý và khó hiểu của những học giả tự cho mình là tài giỏi đã được hé lộ. với ngòi bút trào phúng giễu cợt. đôi khi phóng đại đôi khi biếm họa. khi tưởng chừng đau đớn nhất nhưng lại là niềm hạnh phúc của con cháu bất hiếu, bất hiếu. hoặc phải là nỗi đau, là nỗi buồn, đó là sự thể hiện, là tình yêu. Không phải tự nhiên mà Vũ Trọng Phụng viết: “Người chết nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười sung sướng nếu không gật đầu lia lịa”. đây là một chi tiết nhỏ nhưng cũng cho người đọc thấy giọng điệu mỉa mai của tác giả.

như vậy, qua đoạn “hạnh phúc gia đình có tang” người đọc đã thấy được hiện thực xã hội thời bấy giờ, sự nực cười nhưng cũng đầy bất hạnh của một bộ phận xã hội thời bấy giờ. cười ra nước mắt vì đạo đức con người xuống cấp, tây hóa lẫn lộn khiến nó trở nên lố bịch. từ đó đáng lên án, phê phán gay gắt bộ phận này trong xã hội. đồng thời cho ta thấy được sự tinh tế và độc đáo trong cách miêu tả hiện thực xã hội thời vu vơ bằng ngòi bút trào phúng sắc sảo.

mẫu 5

số đỏ là một cuốn tiểu thuyết trào phúng được viết theo hướng hiện thực. Vở kịch đã thể hiện sự tinh tế, châm biếm của Vũ Trọng Phụng và đả kích sắc bén những thói hư, tật xấu của xã hội thực dân, phong kiến ​​nửa đầu thế kỷ XX. Dưới ngòi bút tài hoa của Vũ Trọng Phụng, từng chương, từng đoạn đều lôi cuốn, hấp dẫn như một vở hài kịch hoàn chỉnh. đặc biệt ấn tượng là chương hạnh phúc của một gia đình có tang.

Điều trớ trêu được bao gồm trong tiêu đề chương. một gia đình đang có tang, dù đang đại tang, phải khóc lóc, đau buồn nhưng vẫn hạnh phúc. Nghe có vẻ ngược đời nhưng trong hoàn cảnh cụ thể của gia đình này, điều đó đúng và có lý. trong đám tang cụ cố, mọi người đều vui như mừng năm mới: con cháu, họ hàng thân thích, người thân quen. mọi người đều coi đây là cơ hội hiếm có để thực hiện một điều ước, một dự định nào đó.

vu trong phung hé lộ sự thật lố bịch và nực cười của những con người được mệnh danh là tinh hoa, quý tộc, văn minh, hiện đại nhưng thực chất lại là cặn bã và quái vật của xã hội phương tây độc ác thời bấy giờ.

Trong chương này, tác giả đã xây dựng thành công những tình huống điển hình để bộc lộ những tính cách độc đáo. Trước hết là thái độ của những người có quan hệ ruột thịt với cụ cố tổ.

Cái chết của cụ không làm con cháu nào khóc vì lâu nay họ muốn cụ chết nhanh để chia thừa kế. thay vì thương tiếc, cái chết của anh đã mang lại cho họ niềm vui vô bờ bến, một niềm “hạnh phúc”: cái chết ấy khiến nhiều người rất vui. con cháu đều vui vẻ, mãn nguyện. người ta tưng bừng đưa cáo phó, gọi kèn, thuê xe tang. tang lễ ai cũng vui.

bạn trẻ tu tan, cháu trai của cụ cố thực sự rất hào hứng và thích thú vì có cơ hội thể hiện tài năng sử dụng chiếc máy ảnh mà trước đây anh chưa từng sử dụng. một người vợ (cháu gái) văn minh vui mừng vì cô ấy sẽ có thể mặc bộ đồ ngủ hiện đại và đội mũ lưỡi trai màu trắng với vành đen. để thông báo một loại quà tặng mới từ một cửa hàng châu Âu mới được thành lập.

và con trai cả của tổ tiên đã hạnh phúc vì một lý do lớn hơn. ông cố hong mơ thấy hồi mặc đồ ngủ, chống gậy vừa ho vừa khóc để người ta bình luận khen: wow, bác già quá. văn minh (cháu) đi du học nhiều năm ở trời tây, về nước không bằng cấp, chỉ nghĩ đến chuyện chia thừa kế, ông phấn khởi vì ý chí đó đã thành hiện thực, không còn chỉ là lý thuyết suông. chỉ có đứa cháu rể (được cho là cắm sừng) hớn hở, mừng thầm trong bụng vì được bố vợ thủ thỉ bên tai rằng sẽ chia cho con dâu và con rể thêm vài nghìn đồng. chính anh cũng không ngờ rằng giá trị của những chiếc gạc hươu vô hình trên đầu anh lại lớn đến vậy!

không khí của một đám tang là không khí của một lễ hội. đây cũng chính là mâu thuẫn trào phúng gây cười ra nước mắt trong suốt cảnh phim này. Đám tang rất lớn, chưa từng thấy ở đất Hà Thành, có kiệu, bát cống, lợn quay. ô dù, vài trăm câu đối, băng rôn, vòng hoa, vài trăm người trang nghiêm, cung kính đi sát sau linh cữu đại tổ, trong đủ thứ tiếng kèn xôn xao: kèn ta, kèn tây, kèn tàu, dù chát chúa. tiếng lốc xoáy quay cuồng náo nhiệt.

Tang lễ của ông cố đã trở thành một cơ hội hiếm có để trưng bày và quảng cáo những kiểu quần áo phương Tây mới nhất từ ​​một tiệm may của các cặp vợ chồng văn minh: một sản phẩm độc đáo của kiểu nhà thiết kế nghệ thuật. Cô cháu gái của bạch tuyết trong trang phục ngây thơ khá hở hang và gương mặt cố tạo vẻ lãng tử u buồn, rất thời trang trong một gia đình, khiến nhiều khách nam nhìn thấy làn da trắng nõn của cô lấp ló qua lớp voan trên tay và ngực. phải cảm động hơn là nghe tiếng kèn. phẫn uất, nhẫn tâm cách ăn mặc hiện đại của người vợ văn minh cũng khiến ai cũng phải trầm trồ, ngưỡng mộ.

Ngoài thân nhân của người quá cố, cần nói thêm rằng bạn bè của gia chủ và khách đến dự tang lễ không phải để chia buồn mà chỉ để khoe những chiếc rương đầy kỷ niệm chương như: bac dau boi tinh, long boi. . yêu tinh, cao lớn, ảm đạm, vạn tượng mảnh vụn. trai gái thanh lịch rượt đuổi, tìm hiểu trào lưu tây hóa, đi đưa ma cười với nhau, bình phẩm lẫn nhau, gièm pha nhau, đi chơi với nhau. và trớ trêu thay, họ làm tất cả những điều này với khuôn mặt buồn bã của những người đưa tang (!) chứng tỏ họ hoàn toàn thờ ơ với người chết, tất cả đều thờ ơ, hớn hở và dối trá.

Người dân hai bên đường đổ xô đến xem đám tang như gặp chuyện lạ. Đám tang rất đông khiến người đưa tang vô cùng vui mừng, đường phố náo động ca ngợi lễ tang trọng đại. nhà văn lạnh lùng bình luận: đám tang hoành tráng có thể khiến người chết nằm trong quan tài cũng nở nụ cười hạnh phúc, nếu không gật đầu lia lịa. thật trớ trêu, chua xót làm sao!

Đằng sau danh tiếng phô trương, cố tỏ ra trang nghiêm, ẩn chứa sự giả tạo lố bịch, sự phù phiếm trơ trẽn của những kẻ giàu có, kiêu hãnh, chỉ biết ôm đồm đạo đức giả, lừa dối bản thân và người khác.

Song song với việc tả xung hữu đột với đủ các nghi thức long trọng, vu trong phung phí cũng không quên thể hiện sâu sắc và bộc lộ mặt trái của mình. ngòi bút sắc sảo của nhà văn thể hiện liên tiếp những bức biếm họa trước mắt người đọc, để rồi giúp người đọc nhận ra đại tang chỉ thiếu một, nhưng cũng là phần quan trọng nhất của tang lễ: đó là tình người. không có lòng thành kính tiếc thương người đã khuất, tất cả những cách hào nhoáng và ồn ào đó đều trở nên vô nghĩa và trở thành trò cười cho thiên hạ. những người có mặt tại đám tang giống nhau ở điểm họ giả tạo và vô đạo đức.

Thanh xuân tóc đỏ xuất hiện, đưa sự vô lý và quái đản của những bóng ma cổ đại lên cao trào. ông đã chọn đúng thời điểm để có mặt, trước sự chú ý của vài trăm người, và gây ấn tượng mạnh với hai dàn hoa khổng lồ, sáu chiếc xe kéo sang trọng, và một đoàn tu sĩ, cùng một loại tu sĩ như báo gêpa. điều này làm cho bà cố càng vui hơn: à, nếu bạn không có đĩa đó thì vẫn chưa đủ, may mắn là ông. xuan nghĩ cho tôi. và cô gái tuyết, người tình mùa xuân tóc đỏ, cũng phải cảm động mới có thể nhìn được.

một số chi tiết miêu tả cảnh tượng trong ngôi mộ thấp hơn là mỉa mai và châm biếm. Vũ trong miêu tả đây là một tác phẩm mà vũ đạo của đạo diễn quá lộ liễu và trơ trẽn: bắt từng người chống gậy, cúi đầu, ưỡn lưng, lau mắt. cho anh ấy chụp ảnh, trong khi bạn bè anh ấy tấp nập nhảy sang các ngôi mộ khác để chụp ảnh để ảnh không giống nhau. cái hài của cảnh khiến người đọc dở khóc dở cười. chỉ có một trong những tiếng kêu to nhất được nghe thấy là của người đàn ông có sừng: anh ta khuỵu xuống, khóc không ngừng và tiếng kêu của anh ta thật đặc biệt: heh! nghe! lo lắng. bạn có cảm thấy tiếc cho người chết không? Không! Anh ấy biểu diễn trước mặt mọi người. thực ra, ông cố mất, ông rất vui vì được chia một phần hậu hĩnh, kể cả cái giá của cặp sừng mà vợ ông đã đội lên đầu. vừa khóc, tay cô nhanh chóng dúi vào tay Xuân tóc đỏ một tờ năm đô gấp đôi. Để trả công cho anh, cô đã gọi anh là đồ mọc sừng trước mặt họ hàng bên vợ, nhờ đó mà cô kiếm được một số tiền lớn.

Thông qua chương hạnh phúc của một gia đình đau buồn, vu trong phung thể hiện kỹ năng kể chuyện tuyệt vời của mình. Cách viết của Vũ trong phung là giỏi phóng đại nhưng không cường điệu, làm cho mọi thứ dường như ngày càng thực hơn, ông chú ý đến những mâu thuẫn giữa hiện tượng và bản chất, khai thác triệt để chúng để tạo ra những ý tưởng mới. tiếng cười có ý nghĩa phê phán sâu sắc. cảnh đám tang được xem như một bộ phim hài hoạt hình, một bức tranh biếm họa chi tiết khổng lồ về xã hội tự xưng sang trọng của Hà Nội vào thời điểm đó, những người đang phơi bày tất cả những lời nhạo báng biến thái của họ trước mặt mọi người.

hiển thị 6

một trong những tác phẩm văn học tiêu biểu của trào lưu hiện thực phê phán kịch liệt xã hội tư sản thành thị trước cách mạng tháng 8 năm 1945 là tiểu thuyết “Số đỏ” của tác giả Vũ trong phung. với tính châm biếm sắc bén, các chương trong “số đỏ” đều là những phim hài hấp dẫn, đặc biệt là chương xv “gia đình hạnh phúc”.

Trước hết, hãy cùng nhìn lại tang quyến của gia đình danh giá đó và đám tang độc nhất vô nhị để xem họ đang nghĩ gì và làm gì trước sự kiện mà tất cả họ đang chờ đợi. điều đầu tiên chúng tôi cảm nhận được là “gia đình hạnh phúc”. Thật mâu thuẫn và nực cười, phải không? bởi vì, nói chung, tất cả những người đưa tang đều đau buồn và đau đớn trước cái chết của một người thân yêu. ngược lại, tất cả các thành viên trong gia đình ông cố đều vui mừng, cảm thấy hạnh phúc khi ông cố vừa mới qua đời. Hãy xem mọi người hạnh phúc như thế nào nhé. Anh cho biết, anh chàng cắm sừng hạnh phúc vì được cho thêm vài nghìn đồng để bù đắp cho việc bị vợ lừa dối. người con trai cả – ông cố Rosa mơ màng nhắm mắt khi mặc chiếc áo sơ mi vải lanh, đi khập khiễng chống gậy. để mọi người chỉ trỏ khen ngợi sự trác táng như vậy, chống gậy như vậy. con người văn minh quan tâm vì người kia sẽ bước vào thời kỳ thực hành, không còn lý thuyết nữa. và anh ấy như phát điên lên vì sung sướng vì có cơ hội thi nhiếp ảnh. người phụ nữ văn minh háo hức chờ đợi sự phát triển của quần áo tang hiện đại bằng cách may đo phương Tây, và cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình. Cô có dịp khoe thân hình gợi cảm qua chiếc áo tang mỏng manh để nói “không đến nỗi mất chữ trinh”. niềm hạnh phúc cứ tuôn trào, thật khó che giấu.

Sức hấp dẫn của đoạn trích còn ở những mâu thuẫn trào phúng cơ bản. trước hết, nó nằm trong tiêu đề của chương: “hạnh phúc của một gia đình đau buồn”. tất cả các thành viên trong gia đình đều xem đây là cơ hội đặc biệt để thực hiện mong muốn và thực hiện những dự định riêng tư của mình. vì vậy cái chết đó đã làm cho rất nhiều người rất vui mừng. con cháu đều vui vẻ, mãn nguyện. người ta tưng bừng đưa cáo phó, thổi kèn, thuê xe tang, v.v.

tuyệt nhiên không có ai tỏ ra thương tiếc người đã khuất. không có tình yêu thương ấy, mọi thứ đều mất đi ý nghĩa. thực ra còn tàn nhẫn hơn những đứa con bất hiếu chỉ nóng lòng chôn xác ông cố. ông nội văn minh, cháu trai của người đã khuất, thầm biết ơn thanh xuân tóc đỏ, kẻ đã gây ra cái chết cho lão già đáng ghét.

Sau đây là cảnh đám tang. Điều đầu tiên khiến mọi người chú ý là sự cạnh tranh về lối sống văn minh sai lầm. bằng bút pháp châm biếm sắc sảo, qua một vài chi tiết chọn lọc, hình ảnh đám tang đã bộc lộ rõ ​​sự cạnh tranh lối sống văn minh rởm này. Đó là một đám tang lớn và trang trọng, với chúng tôi, đoàn tàu, phía tây, với kiệu và bát, lợn quay, với gió lốc, và số phận và vương miện, với tới ba trăm lời cầu nguyện song song, khoảng vài trăm người đưa đi. có chỉ huy mới, các nhiếp ảnh gia nghiệp dư tranh tài như trong hội chợ. Những đám tang đó đã làm náo động cả thị trấn với đội kèn ta, kèn tây và kèn tàu thay phiên nhau thổi. với màn biểu diễn, công khai mặc đồ ngủ hiện đại, đầu đội mũ trắng vành đen, mặc cho tuyết ăn mặc ngây thơ để mọi người biết cô chưa mất trinh. việc chôn cất còn gây xôn xao dư luận bởi có thể bán cho những người đang có tang vì người chết cũng được hưởng một niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống. tuy nhiên, nếu quan sát kỹ sự việc, chúng ta sẽ nhận ra ngay tính chất kỳ lạ và nực cười của đám tang kỳ lạ đó. Sự hoành tráng, trang trọng và danh dự được cho là của đám tang này không gì khác hơn là sự phô trương, giả tạo lố bịch, một tâm lý hám danh rất lạ lùng, thông qua các hình thức tang lễ, vui nhộn lẫn lộn. và không thể chịu đựng nổi, tác giả đã phải hạ một cụm từ thể hiện trọn vẹn sự trớ trêu đến cùng cực: “một đám tang hoành tráng làm sao mà có thể khiến người chết nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười hạnh phúc, nếu họ không gật đầu cúi đầu! “

còn một thành phần vô cùng quan trọng khác trong đám tang, góp phần tạo nên sự trọng đại của nó, đó là những người đưa tang. họ là ai? chúng ta hãy thử. Trước hết, những người thân cận với cụ cố dường như đi đám tang để khoe huân chương, huy chương, để khoe râu, dù dài hay ngắn, đen hoặc hung dữ, hoặc rối bời, rậm rạp, xoăn tít. những người tai to mặt lớn của xã hội thượng lưu đó đã cảm động (.) khi nhìn thấy lông trên áo voan trên cánh và ngực tuyết. ngay cả khi họ ở gần quan tài. sau đó là hàng trăm thiếu nữ thanh lịch đến từ đất Hà thành, lai Tây với một nửa phụ nữ, đa số là hiện đại, bạn của bà. tuyet, mrs. văn minh, thưa cô. duan, mrs. pho doan v.v. họ đều mang vẻ mặt buồn bã của kẻ sắp đưa ma. tất cả đám đông tang tóc vừa đi vừa nhõng nhẽo, cau có, bình phẩm về thân phận phụ nữ, bàn tán nhảm nhí về thói ăn chơi trác táng hàng ngày của họ, đã bộc lộ tất cả khía cạnh thất học vô đạo của đám cặn bã của xã hội tư sản thành thị lúc bấy giờ. tác giả tiếp tục sử dụng các yếu tố cường điệu một cách lố bịch, tạo ra những mâu thuẫn và âm thầm gây cười và làm rõ rằng chúng giống như thật, chúng đang ở đâu đó trong thế giới thực. đồng thời phơi bày sự thật rằng họ là những người mang danh hão huyền của tầng lớp thượng lưu, văn minh và là cặn bã của xã hội tư sản thành thị.

thế còn tác giả, người nhà đau buồn khi tạo ra cái chết mà con cháu của mình đang chờ đợi từng giây phút xuân tóc đỏ? anh ta xuất hiện giữa một đám tang đang xúc động, điều này khiến khung cảnh đám tang càng trở nên nực cười. nó thể hiện sự tinh quái và xảo quyệt bên cạnh sự tự phụ và ham muốn vốn có của anh ta. Cô ấy biết cách xưng mình đúng chỗ, xuất hiện đúng lúc, thỏa mãn nhu cầu của người mình cần, vui lòng như tuyết, như một bà già. cảnh anh bảo cô đưa tờ 5 đô la gấp 4 lần, xuan tóc đỏ vội vàng nắm lấy tay anh để không ai có thể nhìn thấy cô, trở thành đỉnh điểm của bộ phim hài đấu tay đôi này. sự dối trá và gian dối ở đây thật là vô liêm sỉ và đáng kinh tởm.

với ngòi bút trào phúng bậc thầy, vu vơ đã vạch mặt bọn tiểu tư sản chạy theo đồng tiền, đua đòi lối sống văn minh rởm, tráo trở, phóng đãng, đồi bại thời bấy giờ qua chương “Hạnh phúc của một đám tang trẻ”. vu trong phung xứng đáng là cây bút văn xuôi hiện thực xuất sắc trước cách mạng tháng Tám năm 1945.

hiển thị 7

vu trong phung là nhà văn của trào lưu văn học hiện thực với những tác phẩm lên án xã hội đương thời. đặc biệt là tác phẩm mang số đỏ thể hiện rõ nét xã hội đương thời, một xã hội bị thực dân Pháp cai trị. mảnh vỡ hạnh phúc của một gia đình có tang đã tái hiện lại cảnh tang thương của gia đình cụ cố với những cảnh bi đát và kịch tính nhất.

Khung cảnh tang lễ rối ren khi được thông báo rằng cụ cố đã qua đời. quan điểm được đặt trên con cháu. lý do là các đối tác vui mừng vì ông cố đã mất, di chúc đã được thực hiện để chia thừa kế. Gia đình chuẩn bị tang lễ cùng cụ cố Hồng đang rất tất bật chuẩn bị. Tầng trên, đôi vợ chồng già bàn chuyện cưới xin Tuyết, ở tầng dưới, con cháu náo nức làm công việc đã mong đợi từ lâu, buôn bán của cải, danh vọng. tang lễ và nghi lễ, hình thức và nội dung được chuẩn bị chu đáo.

con trai của phụ thân văn minh đại gia, lớn nhất gia tộc, hắn thích người ta nhìn hắn già, thích nghe gọi là trò tiêu khiển quái dị, tình tiết trào phúng chính là linh hồn của toàn bộ tác phẩm. trong khi gia đình khủng hoảng. “Biết rồi, anh ấy khổ quá, em cứ nói đi” bối rối, gắt gỏng, lo đám tang mà anh ấy chẳng biết gì, nói như vẹt. ngồi thẫn thờ hút 60 điếu thuốc trong viện, vẻ mặt trầm tư, nhưng biểu cảm không đau đớn mà ẩn chứa một kế hoạch, hướng nội. chi tiết “nhắm mắt đưa chân” mơ màng mơ ước được vào vai một người con trai lớn hiếu thảo. những chi tiết kết hợp với giọng điệu mỉa mai, lối hành văn hào sảng đã làm nổi bật hình ảnh cụ cố đại diện cho tầng lớp giàu có đáng tự hào của xã hội đương thời.

Người đàn ông có vẻ ngoài văn minh đang vò đầu bứt tai, nghiền ngẫm và nội tâm háo hức mời luật sư đến chứng kiến ​​cái chết của ông mình để bản di chúc kia được thực thi.

p>

phụ nữ văn minh thiếu kiên nhẫn vì họ không quảng cáo cô ấy trong buổi trình diễn thời trang. còn văn minh thì nghĩ xuân tóc đỏ có công hơn nên dẫn đến cái chết của cụ cố. mâu thuẫn giữa hình thức bên ngoài và nội dung bên trong khi nhìn thấy nền văn minh có vẻ không thân thiện với cái chết của ông nội chỉ đơn giản là một công việc kinh doanh.

một ông già với vẻ ngoài điên cuồng, ở bên trong nóng lòng chờ đợi một chiếc máy ảnh chưa từng được sử dụng. đám tang là dịp để anh thể hiện tài năng của mình. đó là một người đàn ông tham lam. anh cũng cho biết người có cặp sừng là người hạnh phúc nhất vì ngạc nhiên trước giá trị lớn của cặp sừng. anh ta là một người không xấu hổ, không xấu hổ, hạnh phúc khi được cho nhiều tiền hơn. tiền bạc cao hơn hạnh phúc và danh dự.

Xuân tóc đỏ là nhân vật trung tâm, tuy chưa xuất hiện nhưng lại có công nhất. Cái chết của ông cố Hồng đã mang lại cho anh rất nhiều tiền bạc, danh vọng và tình yêu. nỗi buồn biến thành niềm vui, nỗi đại tang biến thành niềm vui lớn, nỗi buồn thành niềm vui đã là vô lễ, niềm vui thành nỗi buồn là phi nhân. Cả gia đình ông cố Hồng đều không công bằng. Từ đó, Vũ Trọng Phụng muốn nói lên sự thật cay đắng về lối sống phương tây với sức mạnh của đồng tiền. nhà văn đồng cảm với số phận của những con người sống trong xã hội này, những con người trở thành bù nhìn của xã hội.

Đặc biệt, cảnh đám tang và cảnh hạ huyệt đã nói lên hoàn toàn xã hội đó. giai đoạn chuẩn bị càng sôi động thì giao hàng càng sôi động. những đám tang lớn và xa hoa nơi tổ chức đám tang sẽ khuấy động thành phố với sự phô trương, đám tang hỗn loạn, pha trộn nhiều nền văn hóa. người ta đưa đủ loại người, đủ loại đối tượng, cảnh sát, từ khách lớn đến dân nghèo. tất cả họ đều không quan tâm đến người đã khuất mặc dù họ có vẻ rất thích hợp cho đám tang. Tiếng đám tang vang vọng với hai tầng âm thanh: tiếng khóc của người đưa tang, đó là tiếng khóc giả tạo và không đau đớn, và tiếng kêu thảm thiết của người đưa tang. anh ấy đã vẽ nên một xã hội gồm những kẻ lừa đảo luôn khoác trên mình chiếc áo đạo đức giả đang cố tô son.

cảnh đám tang từ “phía trước” vẫn đang diễn ra. câu khẳng định của tác giả kết hợp dấu ba chấm khẳng định đám tang là giả với dáng vẻ trang nghiêm, cận cảnh lố bịch. lời nói dối đó vẫn tồn tại và vẫn được chấp nhận. nó có phải là một “con chim” với những người vô nghĩa?

Cảnh ngôi mộ là cảnh châm biếm vô lý nhất với chi tiết là cậu bé lôi thôi trong chiếc áo choàng trắng đã hét lên từng người một để chụp ảnh. đạo diễn một bộ phim hài lấy bối cảnh trong lăng mộ. đám rước là một bữa tiệc, không phải một đám tang. cụ nói cả nhà phải ghi nhớ công ơn. âm thanh “hey! hey!” Ban đầu, tôi tưởng là tiếng khóc của con trai, nhưng nghe kỹ mới biết đó là tiếng động đất để phân chia tài sản. hay tiếng tác giả muốn đánh sập cả thế giới. chi tiết bảo xuan gấp tờ tiền 4 lá năm đô để tạ ơn mùa xuân là chi tiết trào phúng tinh vi nhất, là đỉnh điểm của sự giả dối vì đây là giây phút tiễn biệt cuộc đời, dâng hiến cho người đã khuất nhưng còn kịp. Để nghĩ. về tiền bạc. lợi dụng cái chết của người thân để kiếm tiền.

Qua cái chết của cụ cố, niềm vui không chỉ dừng lại trong gia đình mà còn lan tỏa ra xã hội. đạo đức gia đình bằng loạn, đạo đức xã hội không có. cả đám tang là giai nhân và con cháu nhất là tài tử giai nhân, con cháu bất nhân, xã hội vô luân, tất cả chỉ vì tiền tài, tình ái và danh vọng.

Tác phẩm đã khắc họa bức tranh toàn cảnh xã hội thời đó với sức mạnh của đồng tiền hơn cả tình cảm của các thành viên trong gia đình. Từ đó, tác giả muốn tung ra những lời chỉ trích và đó là bài học để chúng ta thấy rằng gia đình luôn là điều quan trọng nhất.

hiển thị 8

vu trong phung bước sang tuổi 24 năm 1939. ông vua phóng sự miền Bắc đã xuất bản năm tác phẩm nổi tiếng: “bão táp”, “số đỏ”. “làm nũng”, “vỡ đập”. “hạnh phúc của một kẻ đưa tang” là một đoạn trích trong tác phẩm “số đỏ”.

gia đình của người mất là một gia đình của nỗi đau và nỗi buồn. tuy nhiên, hạnh phúc. khi cụ tổ đã ngoài 80 tuổi, rất “phúc hậu”.

Tác giả đã xây dựng thành công một tình huống điển hình để vạch trần sự thối nát trong gia đình tư sản này, vạch trần những quái đản của xã hội tồi tệ lúc bấy giờ. khi cha mất rồi, “con cháu vô tâm cũng vui, cũng mãn nguyện”. Đây là cơ hội hiếm có để bạn khoe sự giàu có, đi cà kheo và khoe độ sang chảnh của mình với thế giới. “mọi người tưng bừng đưa cáo phó, thổi kèn, thuê xe tang, … niềm vui ngập tràn:” đám tang ai cũng vui “.

người con trai cả, ông cố hong, hút một lúc 60 điếu thuốc phiện, đôi mắt thâm quầng vì hả hê. Hôm nay bố mất, tôi mừng lắm, nhưng người phục vụ vẫn đếm 1872, anh ta gắt: “Biết rồi, khó quá, nói mãi thôi”. trong cái dư vị ngọt ngào của thuốc phiện, “tôi nhắm mắt mơ” vào giờ hạnh phúc nhất “giờ hạnh phúc nhất: mặc đồ ngủ, chống gậy thở hổn hển, vừa ho vừa khóc” để rồi người ta phải trầm trồ khen ngợi:: “một đám tang, thế một cây gậy “, rồi đến mức ngạc nhiên: ôi, thằng bé già quá …” thật là cha! nó là một bức tranh biếm họa về các vị thần. tâm hồn sa đọa, đạo đức sa đọa đến cùng cực, từ cha truyền sang con.

hai ông cố xuất hiện giữa đám tang với nhiều nét lố lăng, văn minh, sang Tây du học 6 – 7 năm chưa có “bằng cấp”, về quê mở tiệm may. khuyến khích trò “Âu hóa” để “phô bày vùng kín của phụ nữ”. ông nội mất, người cháu quý này đang nghĩ đến việc chia thừa kế, phấn khởi vì “bản di chúc kia đã bước vào thời kỳ thực hành, không còn là lý thuyết viển vông nữa”. của bạn thế là mở cờ trong bụng, anh ta có cơ hội thể hiện khả năng bấm máy và phá nát “những chiếc máy ảnh mà anh ta chưa từng dùng đến”. trong đám tang, anh chạy ngược xuôi, dàn dựng cảnh, đạo diễn khi hạ huyệt bắt bẻ từng người “chống gậy”, “cúi đầu”, “cúi lưng”, “lau mắt”, như cái này, sau đó để nó đánh dấu. và “bất cẩn trong chiếc áo choàng trắng” như một chú hề!

vu trong phung mô tả những hồn ma cổ đại với nhiều nét sinh động, châm biếm sâu sắc cuộc sống giả tạo của giới tinh hoa thối nát. một đám tang trọng đại “một đám tang kiểu mẫu” mà chẳng qua là một đám rước. có cái kiệu bằng cống lợn đi vòng quanh. có tố và lốc. có nhiều vương miện, 300 câu đối, vài trăm người để trao. nó thực sự là một băng đảng pi-lu “theo cách chúng ta đào tạo, hướng tây”. vì vậy, con cháu vui mừng, “kẻ chết nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười hài lòng nếu không gật đầu lia lịa”. dùng cái phi lý để vạch trần cái lố bịch và đồi trụy là một nét vẽ vô cùng sắc nét và độc đáo trong nghệ thuật trào phúng của vũ trong phung.

“có bao nhiêu khách” quý tộc “,” sang trọng “đến mang theo phép thuật của cụ cố. phụ nữ chiếm một nửa, chính là” tiểu thư tao nhã “, cô là bạn của tuyet, mrs. pho doan. Bọn họ đến đưa đám ma để “cười nhau, chê nhau, chê nhau, đi chơi với nhau” nam nữ, bạn bè của cụ cố đến đám ma để khoe “bộ ngực đầy huy chương” từ “quê hương” hay con bù nhìn được trao giải, khi miêu tả bộ râu của những vị khách này, tác giả của “số đỏ” đã tạo ra những chi tiết, ngôn từ và giọng điệu châm biếm chua chát. Một cách giễu cợt, giễu cợt thần thái trên môi và cằm, nhà tư sản thể hiện đức tính của mình, “đếm những sợi râu, dù dài hay ngắn, đen hoặc dữ, hoặc xù, hoặc nhọn, quăn, ..” khiến người đọc phải ôm bụng cười khi đọc đoạn văn miêu tả những bộ râu đó. . đằng sau bộ râu đó là những bộ mặt thối nát!

vu trong phung đã sử dụng bút pháp “lông tìm vết” khi miêu tả sự xuất hiện của mùa xuân tóc đỏ. tuyet mặc bộ trang phục “hồn nhiên” mời khách trầu cau với điếu thuốc lá với “dáng vẻ đượm buồn lãng mạn rất thời thượng trong một gia đình”. bà vui mừng khôn xiết khi thấy “người em của mùa xuân” đã đến bên mình để trao gửi tình cảm. có đĩa đó, tôi sẽ không quá lớn, may mắn là ông. xuan nghĩ cho tôi! “. xuân không giận mà còn đến viếng rất ồn ào, khiến đám tang của cụ cố là” danh giá nhất tất cả “.

xuân tóc đỏ hiện ra, bảo rằng “cặp sừng” rồi là nhờ cặp “sừng hươu” đó mà bố vợ chia cho thêm mấy ngàn đồng bạc, đồng thời hét lớn: “ơ! .. .eh! .. này! ” Để báo hiếu, đừng quên giữ chữ “tín” với ân nhân, ông đã “dúi vào tay” xuân “một tờ năm đô gấp bốn”, việc mua bán hay trao đổi diễn ra suôn sẻ, kín đáo! nói “sừng sỏ” như cặp bài trùng, hai diễn viên hài tuyệt vời. chính cảnh này là đỉnh cao của sự châm biếm trong vở hài kịch “đám tang mẫu mực”. chính trong cảnh này mà sự lừa dối, giả dối và thô bỉ của ‘bề trên’, đã đạt đến mức quá đáng ghê tởm – đó là những gì ‘chó bẩn’ trong xã hội ‘chó bẩn’!

tóm lại. Qua chương “Hạnh phúc của một gia đình có tang”, Vũ Trọng Phụng đã thể hiện một cách xuất sắc tài năng kể chuyện và nghệ thuật hoạt hình trong miêu tả của mình. cái tài của tác giả “số đỏ” là phóng đại những bức chân dung biếm họa, những cảnh đời lố bịch theo kỹ thuật châm biếm nghệ thuật để chọc cười người ta và thấy nó chứa đựng bao nhiêu sự thật. câu chuyện kịch tính với nhiều sự vô lý đến mức vạch trần sự đạo đức giả!

Tiếng cười “số đỏ” là tiếng cười châm biếm, có giá trị tố cáo và ý nghĩa xã hội sâu sắc. đám tang cụ cố đích thực là một vở hài kịch, diễn viên là con cháu và khách mời, vạch trần tất cả bản chất lố bịch, thối nát của xã hội nhuốm màu “tây hóa” lố bịch.

kiểu 9

Khi nói về các tác phẩm văn học trào phúng Việt Nam, không thể không nhắc đến cái tên “số đỏ” của nhà văn Vũ Trọng Phụng. có lẽ chính vì cách châm biếm đanh thép và chua cay đã làm nên sức hấp dẫn của vở kịch và để lại những tiếng cười trào phúng sâu sắc. và phân đoạn gây sốc “hạnh phúc gia đình có tang” là một trong những thành công của toàn bộ tiểu thuyết “số đỏ” của nhà văn được mệnh danh là “vua phóng sự đất Bắc”.

bạn có thể thấy rằng điều đầu tiên chúng tôi cảm nhận được ngay là tiêu đề của mảnh vỡ “hạnh phúc gia đình có tang”. chúng ta có thể thấy rằng đây là mâu thuẫn và tình huống trớ trêu của câu chuyện. Khi trong nhà có tang, tang luôn gắn liền với mất mát, đau thương, nhưng ở mảnh vỡ này ta không thấy đau mà thể hiện bằng niềm hạnh phúc, như niềm mong mỏi chờ đợi bấy lâu nay được toại nguyện.

Khi gia đình có tang, anh cho biết bây giờ anh cắm sừng cảm thấy rất hạnh phúc vì có thêm được vài nghìn đồng để bù đắp cho sự không chung thủy của vợ. còn có thể nhìn thấy lão gia tử bên cạnh nhắm mắt mơ màng thời điểm mặc áo bào chống gậy. vừa để thể hiện sự đau khổ vừa để ca ngợi sự trác táng như thế, chống gậy như vậy. nhưng đối với một người đàn ông văn minh, nó có vẻ rất thích thú vì người kia sẽ bước vào thời kỳ thực hành, nhưng nó không còn là lý thuyết hư cấu nữa. Về phần chàng trai, anh vô cùng vui mừng, vì chỉ có lần này anh mới có cơ hội thử thách khả năng chụp ảnh của mình. Hơn nữa, người phụ nữ văn minh đã háo hức chờ đợi để thúc đẩy phong cách may mặc hiện đại của phương Tây và bây giờ cô ấy cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình. nhưng cô còn cảm thấy sung sướng hơn khi có cơ hội cho cả thế giới thấy thân hình gợi cảm của mình qua chiếc váy mỏng tang như muốn nói “vẫn chưa mất chữ trinh”. và dường như hạnh phúc nào cũng vậy, trào dâng, khó che giấu.

Đó là sự hấp dẫn của đoạn trích, nhưng đó là những mâu thuẫn trào phúng cơ bản. Đầu tiên ta có thể thấy anh nói đúng tiêu đề của chương là “hạnh phúc gia đình có tang”. Tất cả các thành viên trong gia đình dường như thấy rằng đây là một cơ hội may mắn, nhưng cũng là một cơ hội đặc biệt để thực hiện mong muốn của họ và thực hiện dự định cá nhân của riêng mình. có lẽ đó là lý do tại sao cái chết lại khiến nhiều người hạnh phúc đến vậy. chính những đứa trẻ hờ hững dường như đã được hạnh phúc và mãn nguyện. mọi người dường như rất vui mừng và vui vẻ khi đưa ra cáo phó, và thậm chí thổi kèn, thuê xe tang, v.v.

tất nhiên, trong đám tang đó, không ai tỏ ra tiếc thương người đã khuất. Hình như anh vẫn thầm biết ơn khi xuân tóc đỏ đã vô tình làm cho cái chết của ông cố Hồng đến nhanh hơn, mọi người trong gia đình háo hức chờ ngày đưa tang, ngày ông cố mất.

sau đó là cảnh đám tang. cảnh đám tang và điều đầu tiên khiến người ta chú ý là sự tranh giành nếp sống văn minh rởm, thật lố bịch. và cùng với bút pháp châm biếm sắc sảo, qua một vài chi tiết chọn lọc, hình ảnh đám tang đã bộc lộ rõ ​​sự tranh giành lối sống văn minh giả tạo đó. Nó trông giống như một đám tang khổng lồ, trang trọng, kỳ cục vẫn đang diễn ra theo cách của chúng tôi, chuyến tàu, phía tây. đám tang như một chiếc kiệu có bát cống, con lợn đi loanh quanh, cho đến khi quay cuồng, định mệnh và vòng hoa có ba trăm câu đối, vài trăm người đi đưa. và hình như có chỉ huy mới, hoặc các tay máy nghiệp dư tranh nhau như trong hội chợ. có lẽ chính đám tang đó đã làm náo động cả thị trấn với đội kèn ta, kèn tây và kèn tàu thay phiên nhau thổi. Đó là với màn trình diễn và công khai đôi giày cao gót hiện đại, chiếc mũ trắng vành đen, trong đó Tuyết mặc bộ quần áo ngây thơ để mọi người biết rằng cô chưa mất trinh. và thậm chí tại đám tang đó, việc làm ầm ĩ lên bởi sự thật nực cười rằng bạn có thể bán cho những người đang tiếc thương người chết cũng như tận hưởng một chút hạnh phúc trong cuộc sống.

Đây quả thực là “một đám tang hoành tráng có thể khiến người chết nằm trong quan tài mỉm cười hạnh phúc, thậm chí là gật đầu lia lịa!”.

qua đó, chúng ta có thể thấy rằng trong tang lễ còn có một thành phần vô cùng quan trọng khác, góp phần tạo nên sự trọng đại của nó. và không ai khác ngoài những người đưa tang. thứ nhất là những người bạn tự cho mình là thi hài của cụ cố, mang về chôn cất như muốn đeo huân chương, huy chương, thể thao “kiểu râu dài hoặc ngắn hoặc đen hoặc dữ tợn, hoặc xoăn hoặc thô, rậm. , xoăn “Nhưng không có lòng thương xót cho những người đã mất. rồi giới thượng lưu xúc động khi nhìn thấy da thịt trên cánh tay và bộ ngực tuyết, đám tang như thể họ có thể là một trò đùa, như một dịp để thỏa mãn người khác.

Chính bằng bút pháp châm biếm bậc thầy, tác giả tài năng đã vạch mặt bọn tư sản chạy theo đồng tiền, vạch mặt những kẻ thích đua đòi lối sống văn minh giả dối, những kẻ lừa đảo, dâm ô, đồi trụy đương thời qua chương độc đáo này “hạnh phúc của một gia đình đang có tang “.

hiển thị 10

“Số đỏ” là cuốn tiểu thuyết đặc sắc nhất của Vũ văn, cũng là tác phẩm có giá trị nhất của văn học Việt Nam hiện đại. trong tác phẩm này, thông qua việc xây dựng tình huống “cười ra nước mắt”, tác giả đã vạch trần tính cách thối nát, lố bịch của giai cấp địa chủ, đại tư sản, qua đó cất lên tiếng khóc thương tâm cho sự suy đồi của những giá trị đạo đức tốt đẹp. chương mười lăm của tác phẩm – Hạnh phúc của một gia đình có tang là đoạn trích tiêu biểu cho cảm hứng trào phúng và phê phán này. bình luận về đoạn trích hạnh phúc của một gia đình có tang, cũng như tiểu thuyết “số đỏ”, có ý kiến ​​cho rằng “vu trong số đỏ giống như một nếp sống trong xã hội Việt Nam thời phong kiến ​​trung đại bị phá vỡ.”

“tấn cuộc sống” là một bộ sưu tập gồm 97 cuốn tiểu thuyết đặc sắc của “bậc thầy chủ nghĩa hiện thực” balzac. Thông qua hàng tấn câu chuyện cuộc sống, một bức chân dung hiện thực tuyệt vời về xã hội Pháp nửa đầu thế kỷ 20 được tạo nên. “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng là hình ảnh của một xã hội thuộc địa nửa phong kiến ​​với sự suy tàn của giai cấp đại địa chủ tư sản. Chính sự tương đồng trong nội dung phản ánh đã cho rằng những “số đỏ” của Việt Nam chính là “tấn đời” của văn học cổ điển Pháp.

“Hạnh phúc của một kẻ đưa tang” thuộc chương mười lăm của cuốn tiểu thuyết màu đỏ, đoạn nói về đám tang của ông cố. Thông qua những tình huống hài hước, tác giả Vũ Trọng Phụng đã phơi bày sự lố bịch của các nhân vật trong truyện. phong cách trào phúng gia đình đã thể hiện ấn tượng niềm vui và hạnh phúc của các thành viên trong gia đình ông cố trước cái chết của ông cố.

ngay tên đoạn trích đã nói lên cái bi hài kịch trong gia đình tư sản danh giá “hạnh phúc gia tang”. “Hạnh phúc” là trạng thái thăng hoa, vui sướng khi một nhu cầu nào đó trong cuộc sống được thỏa mãn, còn “gia đình đau buồn” là chỉ một gia đình đau buồn, gắn liền với mất mát tình cảm. Thông thường, trong một tang quyến, không khí bao trùm sẽ là đau thương, mất mát về người và của. nhưng đám tang ông cố thì lạ, bởi đám tang tuy có mất người nhưng có thể đem lại hạnh phúc, sự hài lòng cho tất cả các thành viên trong gia đình và bên ngoại.

co hong – con trai cụ cố vui vì mặc áo pijama, chống gậy “mơ đến lúc vác xô gai, chống gậy…”. Trong đám tang, Cô Hồng luôn trông già yếu, quanh quẩn với câu cửa miệng quen thuộc “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi”. Niềm vui của nhân vật này khi cha mất là được nghe sự ngưỡng mộ, khen ngợi của mọi người trong xóm, được chúc phúc cho một gia đình tư sản đông con, có con trai lớn vừa qua đời. một cặp vợ chồng văn minh là con trưởng của hậu hồng, theo lẽ thường thì nên lo tang lễ cho cháu, nhưng vấn đề mà các cặp vợ chồng văn minh lo lắng là quyền thừa kế “đáng quan tâm vì chuyện đó sẽ có trong tương lai”. kỳ ”và có nên lấy chồng hay không và khóc vì cô ấy.

vị thẩm phán lịch sự cảm thấy thích thú và hạnh phúc vì đã nhận được một số tiền kha khá, ông ta vui mừng vì có thể được chụp ảnh. Bạch Tuyết mặc trang phục ngây thơ không hợp bối cảnh. tất cả cuộc sống vô lý và giả dối đều được phô bày rõ ràng khiến bạn cười ra nước mắt.

qua đoạn “hạnh phúc gia đình tang tóc”, tác giả vu cáo đã lên án gay gắt xã hội thực dân nửa phong kiến ​​với trào lưu tây hóa lố lăng, nơi mà những giá trị đạo đức bị coi thường, chà đạp trở thành một vở hài kịch trong cuộc đời, ngòi bút trào phúng của Vũ trong phũ phàng đã mỉa mai một cách chua xót và cay đắng đám tang độc đáo và khác biệt này “một đám tang làm được gì. Ngay cả người chết trong quan tài cũng phải mỉm cười hạnh phúc nếu không gật đầu.”

số đỏ là lời lên án sâu sắc về bóng tối của xã hội thực dân nửa phong kiến, đồng thời là tiếng khóc thương tiếc trước sự ra đi của các giá trị đạo đức. “Hạnh phúc gia đình có tang” là bộ phim hài bi hài cười ra nước mắt đã được Vũ trong phung tái hiện thành công.

kiểu 11

vu trong phung là nhà văn, nhà phê bình văn học hiện thực xuất sắc của Việt Nam. có lẽ đặc sắc nhất là phân đoạn “hạnh phúc gia đình có tang” được trích từ tác phẩm “số đỏ”. vở kịch như một lời phê phán sự lố bịch và thối nát của xã hội “thượng lưu” lúc bấy giờ. họ là những người con, người cháu bất hiếu, đi ngược lại truyền thống đạo lý của dân tộc ta.

“Hạnh phúc gia đình có tang” tác giả xây dựng một tiêu đề kịch tính, đơn giản là ở thời thường, người trong nhà có người chết thì ai cũng phải khóc lóc, khóc lóc, nhưng là đây. có một nghịch lý: người ta cứ mải miết tổ chức đám tang chu đáo như đám rước mà họ vẫn vui, người mừng không ai khác chính là con cháu ông cố. ở đây, vu trong phung đã thực sự thu hút sự chú ý của người đọc và gây ra tiếng cười sảng khoái từ các nhà phê bình. Từ lâu, mọi người trong dòng họ này đều mong mỏi cụ cố mất để được hưởng hạnh phúc. mỗi người đều có hạnh phúc riêng từ cái chết đó.

Ông cố của Hồng là con trai của ông cố, nhưng chỉ vì lợi ích của mình, ông đã rất vui trước sự ra đi của cha mình. ông lặng lẽ ngồi hút thuốc phiện và liên tục phun ra một câu vô nghĩa “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi” đến 1872 lần và càng rõ hơn khi ông cứ mơ về cái khoảnh khắc “Tôi gánh một thùng gai và vừa cầm gậy vừa ho, vừa rên rỉ vừa khóc khiến người ta phải xuýt xoa “ôi sao mà tội nghiệp thế này!”, thật là một cậu bé bất hiếu và tham lam đến mức mù quáng. mời luật sư đến chứng kiến ​​cái chết của cụ ông để “kẻ kia chí tiến thủ, không phải lý thuyết viển vông” và không biết giải quyết thế nào với Xuân tóc đỏ về những vụ kiện tụng đâm ra mình không ai khác. Còn hơn ông nội văn minh, đứa cháu tham lam. Còn với vợ anh, một người phụ nữ văn minh, đây là cơ hội để mặc bộ đồ tây sành điệu từ tiệm may và càng hạnh phúc hơn vì mẫu áo tang đã ra mắt và đã đến lúc cô ấy phải làm lợi nhuận. và tuyết và Cô ấy là một cô gái hư hỏng và lố lăng, lại còn được dịp mặc những bộ quần áo thời trang “ngây thơ” rất lố lăng, dường như lộ ra nửa nách và bầu ngực và “trên gương mặt cô ấy có chút gì đó đượm buồn và lãng mạn. rất thời thượng khi có một gia đình. ”

<3 trục lợi từ cái chết của ông cố và là một kẻ vô liêm sỉ, hám tiền nên hớn hở chia sẻ một số tiền lớn từ những chiếc "cắm sừng" vô hình trên đầu, ai mà sướng được khi bị đâm bởi vợ của anh ấy? những cái sừng nhưng được nhiều tiền hơn cho những cái "sừng" đó! Thực sự là một người đàn ông vô lương tâm. Do có tiền chung, anh bàn bạc làm ăn với Xuân tóc đỏ để kiếm thêm lợi nhuận cho mình. Qua lối nói chuyện hóm hỉnh và nghệ thuật tương phản, tác giả đã cho thấy họ là những con cháu tham lam, bất trung, vô đạo đức, chà đạp lên đạo đức con người và truyền thống văn hóa của dân tộc. những người trong gia đình đã làm điều đó, những người ngoài gia đình thậm chí còn hạnh phúc hơn khi họ được hưởng lợi từ cái chết đó với tư cách là hai cảnh sát tâm trí & amp; min-toa, trong khi bạn thất nghiệp, bạn có việc làm và tất nhiên bạn có tiền. Bạn bè của cụ cố Hồng được dịp khoe những huy chương nào: bac dau boi tinh, long boi tinh … trên phim trường. râu ở cằm. trên cằm có màu đen hoặc hơi đỏ, dài hoặc ngắn, nam nữ thanh lịch có cơ hội đi chơi, tán tỉnh, tán tỉnh, cười đùa với nhau và đủ thứ chuyện. thật là một cảnh vui vẻ của những chàng trai và cô gái. đám tang ở đây ta không thấy tang tóc, sầu thảm mà ngược lại, nó còn là nơi tán tỉnh, tán gái.

Ở đây vu trong đã dựng lên một hình ảnh trào phúng, phê phán hoàn cảnh và đầy hài hước. trên đây tác giả đã dựng lên một bức tranh chân thực về hạnh phúc giả tạo của những người trong và ngoài gia đình, ở đây tác giả miêu tả một cảnh đám tang mẫu mực với cảnh “một đám tang đi đường ta đi”. , tàu, tây, heo quay “một đám tang to như đám rước” dăm ba câu đối, người khiêng vài trăm người ”. Ai nằm trong quan tài cũng mỉm cười hạnh phúc, nếu không gật đầu…!” a. đám tang chậm rãi với cụm từ “đám rước tiếp tục” tác giả đã miêu tả bao quát quang cảnh đám tang nhưng ở đây khiến ta liên tưởng đến tác giả Không còn là người kể lại sự việc nữa mà là người đã chứng kiến ​​và tham gia vào đám tang đó. miêu tả cận cảnh: mọi người thấy những cụm từ đại loại như nhà ai mà xinh thế? – cô gái bên cạnh còn xinh hơn nữa! – vâng, đúng rồi, thằng đó lừa mẹ nó! và với khẩu hiệu “chúng ta cùng đi” để làm rõ thêm sự chậm rãi của đám tang !.

và cứ tiếp tục như vậy cho đến cảnh mở màn, nam thanh niên mặc áo choàng trắng đã trách móc từng người và dàn dựng cảnh để thể hiện tài năng chụp ảnh một cách giả tạo, cùng với người bạn của mình “nhảy ầm ầm vào các ngôi mộ khác và chụp ảnh sao cho phù hợp. ‘trông giống nhau’ là vô học, hỗn loạn và làm mất phẩm giá của đám đông. bên dưới, “tóc đỏ xuan đứng nghiêm trang bên người có sừng” bằng kỹ thuật nghệ thuật của mình, tác giả đã miêu tả tài tình cảnh ngôi mộ dưới với những tiếng kêu “đói …. túp lều …” của mình. sừng mọc ngoài ra, hắn còn đang bàn chuyện làm ăn với xuân tóc đỏ, hắn dúi vào tay hắn một tờ 5 đồng gấp bốn lần. qua cảnh ngôi mộ và cảnh quay đã đưa các tác giả thấy rõ hơn về vở tuồng thể hiện sự phi lý, bất hiếu và bất công của xã hội bấy giờ.

Từ một tình huống cơ bản trong truyện, vũ trong truyện đã xây dựng các mâu thuẫn trong nhiều tình huống khác nhau để thể hiện rõ bản chất vô đạo đức và lố bịch của tầng lớp xã hội “thượng lưu” lúc bấy giờ. Cùng với các thủ pháp nghệ thuật cường điệu, phản biện và châm biếm, sự đồi bại và đồi trụy của xã hội trước năm 1945 đã được làm nổi bật.

phân tích mức độ hạnh phúc của một gia đình đau buồn đến mức tối đa

mẫu 1

có người nói: hài kịch là quả bóng được đẩy lên. gốc rễ của hài hước là nỗi buồn, và sâu xa hơn là khao khát cái đẹp. Đằng sau tiếng cười, ta thấy được sự phê phán và sự bất bình của tác giả đối với hiện thực. điều này hoàn toàn có thể được kiểm chứng qua các sáng tác của vu trong phung. mỗi tác phẩm của ông là một chuỗi dài những tiếng cười đầy căm phẫn được tung ra trước cái xã hội lố lăng và thối nát bấy giờ. trong số đó, số đỏ (1936) là tác phẩm tiêu biểu. tiếng cười the thé của anh ta nổ ra trong mỗi chương của cuốn tiểu thuyết. đặc biệt nhất là đoạn hạnh phúc của một gia đình có tang, nằm ở chương mười lăm. đoạn trích đã khắc họa đầy đủ các nhân vật qua một tình huống đặc biệt.

mỗi chương của cuốn tiểu thuyết màu đỏ có tiêu đề riêng và mỗi tiêu đề đều giật gân, độc đáo và thu hút sự chú ý của người đọc. ngay trong cách đặt tên: “hạnh phúc gia đình có tang” đã bộc lộ một tình huống trào phúng: “gia đình có tang” thì “sung sướng”, gia đình có người chết là hạnh phúc. tiêu đề này cho thấy tang thực bối rối mà vui mừng hoang mang, bối rối không phải tổ chức tang lễ mà tổ chức tiệc tùng, rước kiệu. tiếng cười chỉ đơn giản xuất hiện khi có những mâu thuẫn, những câu chuyện ngược đời, trái với lẽ thường, lẽ sống của con người. Từ tiếng cười mở đầu hết sức quan trọng này, người đọc theo hướng dẫn của tác giả để khám phá ra hàng loạt mâu thuẫn nối tiếp, và trong mỗi tiếng cười đó lại vỡ ra thành một chuỗi cười dài và đau đớn. Thông qua tình huống trào phúng này, chân dung các nhân vật của hội “số đỏ” cũng hiện lên rất sống động, từ chân dung cá nhân đến chân dung cả một tập thể, từ người nhà đến nhân vật xã hội. nếu chân dung của mọi người xuất hiện rõ ràng hơn trong cảnh đám tang, thì chân dung đám đông sẽ được thêm vào cảnh đám tang.

Người đã khuất là ông cố. Ông lão để lại một gia tài lớn cho con cháu, nhưng ông lão độc ác này đã viết trong di chúc rằng chỉ chia tài sản cho con cháu sau khi ông mất. vì vậy, con cháu háo hức chờ đợi cái chết của ông như mong chờ hạnh phúc. và “cái chết đó đã làm cho nhiều người rất vui mừng.” như vậy, bước đầu tiên, vu trong phung đã khám phá ra niềm hạnh phúc chung của con cháu ông cố. hạnh phúc của anh làm cho nỗi đau chết đi sống lại hoàn toàn vô nghĩa. không khí đám tang ồn ào, tưng bừng như đang vào chính hội: “dân chúng tưng bừng đưa cáo, thổi kèn, thuê đám ma”; “con cháu sum vầy, hiếu hạnh”, khách đến chia buồn cũng “nhộn nhịp” không kém.

Không dừng lại ở việc vén màn niềm vui chung của những người thân trước những thây ma không hề may mắn, vu trong phung còn có một bước tiến đáng kể, đưa ngòi bút sắc bén vào từng suy nghĩ của nhân vật để vạch trần và gieo rắc tất cả lòng ích kỷ của chính họ một cách không thương tiếc. niềm vui và hạnh phúc.

ông cố của hong xuất hiện với tư cách là một sinh viên giả. mới 60 tuổi mà đã như người ta gọi là bà cố. cho đến bây giờ, anh chỉ được đóng vai cũ trong đình. bây giờ, cái chết của cha anh đã cho anh ta một cơ hội vàng để thể hiện tuổi già của mình với thế giới. ông cụ nhắm mắt mơ thấy cảnh mình trong bộ đồ ngủ, ho sặc sụa khiến người ta phải xuýt xoa: “wow, em bé già quá”. Trong lúc tang gia bối rối, người phục vụ thẳng tay đếm được 1782 câu cay nghiệt “Biết rồi, khổ quá, nói tiếp đi”. bạn biết gì? Ta không biết, chỉ thấy trên trang lộ ra có một gã thích khoe mẽ. anh ta lặp lại cụm từ như một con vẹt. Tôi không tin vì bản thân câu đó cũng không ý thức được nó là gì. cũng như con số 1782 ghi “Biết rồi, đau quá, nói mãi”, độc giả không khỏi chú ý đến số lượng 60 điếu thuốc phiện. người ta thường nói “tang gia bối rối”, nhưng ở đây dường như cụ cố hong không có vẻ gì là lo lắng cả. việc người cha đi ngủ không liên quan gì đến thói quen của ông cố. khoái cảm của thứ thuốc phiện còn sót lại trong phổi đã làm tiêu tan mọi tình cảm cha con thuở ban sơ. Không chỉ bất hiếu, ông cố Hồng còn đáng khinh bỉ hơn khi cố đóng vai một người con bất hiếu. người đọc sau khi phá lên cười vì sự kỳ lạ của anh ta, lại càng cảm thấy đau lòng và phẫn nộ khi nhận ra bản chất giả dối, hợm hĩnh và vênh váo của nhân vật.

Người ta có câu: “dột nhà thì tôn”, con cháu ông cố cũng tỏ ra không thua kém cha mẹ. chân dung con cháu đầu tiên cần được nhắc đến là một ông đồ văn minh. nhân vật này xuất hiện với vẻ mặt u sầu rất phù hợp với gia cảnh. tuy nhiên, điều khiến anh khoác lên mình bộ mặt đó không phải là tình cảm của anh dành cho người đã khuất mà là cách “mời luật sư đến chứng kiến ​​cái chết của ông cụ” sao cho “dĩ hòa vi quý”. Đó không phải chỉ là lý thuyết, mà là thực hành “, ông cho biết thêm, ông băn khoăn không biết phải chữa trị cho Xuân tóc đỏ như thế nào. Ông Xuân đã phạm tội khi tố cáo một người chị của mình ngoại tình và dụ dỗ một chị khác, khiến gia đình điêu đứng, nhưng ông đã có công làm cho tổ tiên “chết thật”, với văn minh thì hai tội còn lại chỉ là tội nhẹ, còn công ơn hồi xuân thì thật là lớn, nên danh dự và nhân phẩm của dòng họ chẳng đáng là bao. vu trong phung đã rất thông minh khi phát hiện ra sự mâu thuẫn giữa thực tại và thiên nhiên, giữa bên ngoài và bên trong của nhân vật này. trạng thái khó khăn.

Nam thanh niên “phát điên” vì chuẩn bị sẵn một số máy ảnh không dùng đến. đối với anh, đám tang của ông cố chỉ là một cơ hội để giải khuây, một thú tiêu khiển.

Anh ta nói rằng ong bắp cày là kẻ trực tiếp gây ra cái chết của ông cố, nhưng anh ta rất vui mừng. thậm chí còn “lập kế hoạch làm ăn với thanh xuân”, người cháu rể quý giá này rõ ràng là một kẻ hám tiền, hám tiền. không chỉ coi tiền bạc hơn hạnh phúc mà anh ta còn coi nó còn quan trọng hơn cả danh dự của mình. nên anh ta ngây ngất và ngạc nhiên “không ngờ những chiếc gạc hươu vô hình trên đầu lại to như vậy”. cái chết của ông cố là sự khởi đầu cho công việc kinh doanh vĩ đại của anh ấy.

đối với một người phụ nữ văn minh điển hình, tang lễ là cơ hội ngàn năm có một để quảng bá và công khai các mốt ăn mặc của phong trào phương Tây hóa, vì vậy khi ông cố chưa xem lệnh, vợ “bực bội” ​​vì anh mãi không được mặc quần áo thời trang và “anh đánh máy rất bực mình vì không được nhìn thấy những sáng tạo của anh trước công chúng để báo chí phê bình”.

như vậy, vu trong phung đã vạch trần truyền thống gia đình tư sản trong công cuộc “Âu hoá” và “khai phóng”. cái chết của cụ cố tổ là một mất mát nhưng thu được nhiều lợi ích; có được tiền, có được danh tiếng, có được tình yêu. nỗi buồn trở thành niềm vui, nỗi đại tang trở thành niềm vui lớn. Nếu buồn trong khi vui là thô lỗ, vui trong khi buồn, buồn là vô nhân đạo, thì gia đình ông cố Hồng là một gia đình lớn bất nhân và bất công. Qua gia đình này, tác giả bày tỏ một sự thật cay đắng: lối sống phương tây đã làm băng hoại đạo đức, tấn công vào những điểm mạnh trung thành nhất của cha con, vợ chồng, ông – bà. .

nếu trong cảnh đám tang, đám tang cụ cố chỉ làm vui một gia đình thì trong đám tang không chỉ dòng họ mà cả xã hội náo nức, tưng bừng.

đám tang giống như một bữa tiệc tưng bừng và náo nhiệt, “đi đâu cũng làm ầm ĩ”. đi theo con đường của chúng tôi, phía tây, đoàn tàu, “với một chiếc kiệu có bát cống và một con lợn nhấp nhô, với một cơn lốc thổi và hút, và một vương miện hoa, lên đến ba trăm câu đối.” đây là đám tang của những người giàu có, cũng là của những kẻ hợm hĩnh, phô trương, lố bịch, kỳ cục, giàu có nhưng vô học.

trong cảnh đám cưới, vu trong đã rất sâu sắc khi phát hiện ra rằng mỗi người đều có những niềm vui riêng.

min de và min toa vui mừng khôn xiết khi được “thuê để giữ trật tự trong đám tang” trong bối cảnh “buồn như một thương gia sắp phá sản” vì “không ai đáng bị trừng phạt.” ông cố nội ngủ để giải quyết vấn đề thất nghiệp của hai cảnh sát này, cho nên tâm huyết của ông ta chỉ là tấm lòng vì tiền. Vũ Trọng Phụng đã vạch trần bản chất của nghề cảnh sát trong xã hội thuộc địa. trên thực tế, nó chỉ có một chức năng và đó là tốt cho người khác.

tại đám tang này “mọi người đều vui vẻ, trừ một trận tuyết”. chỉ có tuyết mới đau khổ đến mức: “Ta muốn tự sát”, nhưng không phải vì người chết mà là vì tình yêu; “Nhìn mặt người đi tang thi không thấy chú rể, trong lòng tuyết như kim châm.” Đặc biệt, biểu cảm và trang phục của cô nàng có vẻ rất lãng mạn và thời trang: “Hôm nay Tuyết mặc một bộ đồ ngây thơ, chiếc váy voan mỏng với áo nịt ngực bên trong, dường như để lộ cả nách và nửa bầu ngực, nhưng viền đen. và một cái mũ đẹp để mọi người biết tôi chưa mất trinh. Đối với nhân vật này, đám tang là cơ hội để giải thích cho cả thế giới về sự “trong sạch” của cô, nhưng chỉ cần làm rõ bản chất “hư hỏng về mặt logic” của “cô gái hiện đại mới” đã lộ diện.

như cụ cố hong, bạn bè đi đám tang không phải để chia buồn, mà để mày râu khoe huân chương: “bạn thân của cụ cố thì rương đầy huân chương như chim chích chòe, lâu đài. tinh, tướng mạo cao lớn, vạn tượng hồ tinh, v.v …, trên vành và cằm đều mọc đầy ria mép, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc đen hoặc dữ tợn, hoặc nhăn nheo hoặc rậm rạp, xoăn tít ”. Với ngôn ngữ trào phúng và châm biếm, tác giả đã tạo ra những gương mặt biếm họa kỳ cục, kỳ quái trên trang văn. đặc biệt, “những tai dài ở ngay cạnh quan tài, khi nhìn thấy đám lông trắng trong áo voan trên cánh tay và ngực tuyết, ai cũng xúc động hơn khi nghe tiếng kèn xuân thương tâm, não nề”. . do đó, hình dáng bên ngoài của bạn đã bị võ thuật tước đi bản chất của nó.

Cái chết của cụ cố khiến nhiều người rất vui mừng. trong đó có vị phú ông: “vị phú ông vui vẻ tự hào khi ngồi trong xe, vì biết chắc trong số những người đi đường nhìn vào sẽ có người nhận mình là một vị hòa thượng”. ông đã đánh bại hiệp hội Phật giáo, và đó là chiến thắng đầu tiên của tờ báo. cái ác chưa bao giờ bộc lộ một cách công khai, trơ trẽn, không che giấu đến thế. Nhà sư tưởng rằng mình đã rời khỏi thế giới mộng mơ nay hiện nguyên hình là một kẻ kiêu ngạo, xảo quyệt và độc ác.

sau khi đại diện cho các gương mặt cá nhân, vũ trong phung tiếp tục đại diện cho các gương mặt tập thể. Hàng loạt từ ngữ trái ngược nhau được tác giả sử dụng để làm nổi bật chân dung các nhân vật: “anh ấy trẻ trung và lịch lãm quá, đó là lý do tại sao họ tán tỉnh, cười nhạo, chỉ trích, chỉ trích, ghen tị, hẹn hò”. với những biểu cảm u buồn của người đi đám ma “, các diễn viên quần chúng này nhập vai rất tài tình. đi đưa ma nhưng không hề hỏi han người nằm mà chỉ thì thào những câu” vui vẻ, trầm tư, rất xứng đáng với những người đi dự đám tang. “

Hóa ra không chỉ con cháu của cụ cố nội bất hiếu, mà xã hội đương thời còn là một xã hội bất nhân và đạo đức giả. đám tang có đầy đủ mọi thứ, từ mão, câu đối, khăn quàng, mũ nón nhưng chỉ thiếu một thứ duy nhất đó là tình yêu, cho đến khi tiếng khóc cuối cùng của anh ấy khép lại đoạn trích càng làm cho điều đó thấy rõ hơn: “anh ấy khóc nhiều đến mức muốn yên lặng (…). anh ấy nói cứ khóc đi, khóc mãi … ơ! … ơ! … Ơ. ”Khóc mà cười. Khóc cho đến khi không chịu nổi xuan tóc đỏ:“ xuan tóc đỏ muốn cởi quan tài ra thì chợt thấy anh bảo anh đặt một cái trên tay gấp 4 lần tờ 5 đô la “. Đây là nhân vật cuối cùng khép lại tập phim” gia đình hạnh phúc “và anh cũng là một trong những diễn viên xuất sắc. Anh đã lừa được người lạ mà không hề hay biết đến tận thanh xuân.

Trong đám tang, có người vô tình nhưng cũng có người cố ý đóng vai trò rất tốt. đám tang này dường như là một giai đoạn của cuộc đời. nó cũng là một loạt các trò chơi cuộc sống mà hậu duệ là diễn viên. con cháu bất nhân, xã hội vô luân, tất cả chỉ vì tiền, vì tình, danh, lợi. theo cốt truyện, sự tha hóa này ngày càng kéo dài, từ trong gia đình ra toàn xã hội. cũng như bài balzac xưa viết về kẻ chết nói người sống, đằng sau tiếng cười của vu vơ, ta có thể thấy được sự căm phẫn cao độ của tác giả đối với xã hội thượng lưu đương thời. đoạn trích có thể được xem như một số đỏ thu nhỏ, trong đó tư tưởng và nghệ thuật của tác giả được thể hiện một cách độc đáo.

mẫu 2

Trong cuộc sống, hiếm có ai “vui vẻ”, “hạnh phúc”, “vui mừng” trước cái chết của một con người, trừ khi đó là cái chết của kẻ thù không đội trời chung. Còn biết bao nhiêu nữa là cái chết của người thân, sự ra đi của cha mẹ, làm sao có thể vui được? nhưng thật lạ lùng và trớ trêu thay, trong tiểu thuyết hồng nhan tri kỷ có một “gia đình chính trực” lại “hạnh phúc”, “nhiều người vui” và “ai cũng vui”. .!

Xét cho cùng, nghệ thuật châm biếm là nghệ thuật phát hiện và thể hiện những điều dị thường, kỳ dị, chứa đựng trong đó những mâu thuẫn trào phúng, rồi phóng đại, phóng đại cái khác thường và kỳ dị. nó phải được vui vẻ. Viết về “tang thương” trong cuốn tiểu thuyết của mình, nhà văn “rừng nhiệt đới cười” tỏ ra rất thoải mái và thư thái khi làm chủ được nghệ thuật này. anh ấy thậm chí còn biết nhiều bí mật để tạo ra tiếng cười. Chỉ cần đọc kỹ một chương, chương xv chẳng hạn, bạn có thể thấy rõ điều này.

Có thể tóm tắt nội dung của chương như sau: Ông cố của gia tộc hoa hồng đã hơn tám mươi tuổi nhưng “sống mãi không già” (!) Con cháu tham lam của gia tộc chỉ muốn ông lão này chết sớm. điều ước này đã thành hiện thực khi Xuân tóc đỏ, trong một lần “giận dỗi” tự ái, đã lớn tiếng “tố cáo” trước mặt mọi người rằng mình nói dây thép, cháu chắt (chồng bà Hoàng) là. “một cái sừng” chồng “. Lời phàn nàn đó – thực ra là do ông cho rằng dây thép thuê lò xo với giá 10 đồng – đã trực tiếp gây ra cái chết” thật “của cụ cố và đám tang kỳ lạ này.

Tiêu đề đầy đủ của chương này có vẻ cố ý rườm rà và thiếu mạch lạc: hạnh phúc của một người đảm nhận – cũng văn minh – một đám tang mẫu mực. quả là một cái tên xứng đáng với những gì mà nhà văn miêu tả, tự sự và muốn nói trong chương. chứa đựng sự dị thường với những mâu thuẫn trào phúng (“hạnh phúc gia đình đau buồn…”), dự báo những bất đồng giữa “trẻ”, “già” cần được dung hòa (văn minh quá). cũng được đề cập …), và bao gồm một “tiêu chuẩn” đáng tự hào và đáng để các đám tang khác noi theo (một đám tang kiểu mẫu).

Tuy nhiên, chỉ sáu từ hạnh phúc của một gia đình có tang đã cô đọng trong đó những điều dị thường và mâu thuẫn châm biếm của toàn bộ bộ phim hài sử thi có sự tham gia của các nhân vật áo đỏ trong chương này.

Mất người thân là một mất mát không gì bù đắp được, nỗi buồn của tang quyến thường được coi là nỗi buồn sâu sắc nhất: các thành ngữ dân gian thường ví nó như “buồn như cha chết”, “buồn như nhà có tang”. ; và những người chủ nhà tang lễ thường được coi là “chủ nhân đau khổ” – do đó, hai từ tang tóc thường gợi lên cả một cộng đồng gia đình đau khổ và bất hạnh.

nhưng đám tang này không như vậy: cả nhà đều vui vẻ mãn nguyện. niềm hạnh phúc, vui sướng toát ra từ không khí và từ toàn bộ hình ảnh của đám tang, đặc biệt là những lời bình, bình luận, lời kể hài hước của tác giả, chẳng hạn như “cái chết ấy làm cho nhiều người vui lắm” hay “đám tang ai cũng vui vẻ”, ” người hiếu hỉ đưa cáo phó, thuê kèn đám ma ”, … được sử dụng khá dày trong đoạn trích.

Niềm vui hạnh phúc của gia đình đau buồn, đôi khi lộ liễu, đôi khi kín đáo toát ra từ từng gương mặt hài hước, tạo thành những bức tranh biếm họa độc đáo. cho biết sừng của mình mọc, con rể “quý” của “chết hụt” sung sướng vì được Xuân tóc đỏ tiếp tay, kế hoạch dùng thói lăng nhăng bê bối của vợ làm vũ khí “đào mỏ”, bất ngờ thành công. nhờ “chết thật” của bố vợ, cháu trai này ”được cụ cố rỉ tai rằng sẽ đưa thêm cho con gái và bố vợ số tiền vài nghìn đồng. ” chính anh cũng “không ngờ giá trị của những chiếc gạc hươu vô hình trên đầu mình lại lớn đến vậy.”

ông cố hong, người con trưởng “hiếu thảo” của “vong linh” ngây ngẩn cả người, vì nhờ đám tang này mà danh tiếng xa hoa của cha sẽ được sống lại. nhiều bước ”ông nhắm mắt mơ thấy lúc mặc bộ đồ ngủ, chống gậy, vừa ho vừa khóc khiến người ta phải thốt lên: – wow, cái ông già thế này. và “Tôi chắc chắn mười phần trăm rằng mọi người nên khen một đám tang như thế, một cây gậy như thế …”.

văn minh (chồng), cháu trai và cháu gái của “người chết” chỉ nóng lòng muốn “mời luật sư để chứng kiến ​​cái chết của ông họ.” ông mừng thầm, vì nhờ “cái chết” của cụ ông mà “di chúc” chia của cụ mới có hiệu lực thực sự “không còn là lý thuyết viển vông nữa”.

vâng, anh mừng rỡ vì sắp được “quý tử” của ông ngoại sử dụng những chiếc máy ảnh mới mua; (vợ) văn minh vui mừng vì sắp được khoe bộ đồ mới; Ông. typn rất vui vì báo chí quảng bá những mẫu thời trang mà anh ấy dày công thiết kế cho đám tang, v.v.

con cháu trong gia tộc, mỗi người đều có phúc khí riêng, ngay cả min de, min toa cảnh sát cũng bị nhiễm “cái chết thật” của đại tổ tông: bọn họ “phúc hắc vô cùng”. có phận có thuê ”,“ có lo hết lòng ”. Vị phú ông“ ngồi xe vui vẻ, ngạo nghễ vì chắc rằng trong đám người đi đường sẽ có người nhận ra. rằng ông ta đã lật đổ cộng đồng Phật giáo … “

Bà cụ “mừng vì Tổng đốc Xuân không giận mà còn giúp ích cho đoàn, ông rất cúng bái và đám tang đó là vinh dự nhất”. chưa kể, những “giai nhân thanh lịch” của đất Hà thành nhờ đám tang mà “cười thì chê, chê thì chê, đố kỵ, hò hẹn,…”; các quý ông “tai to mặt lớn” được dịp khoe râu đủ kiểu trên cằm, mép đeo huân, huy chương các loại trên ngực, trên người, v.v.

thậm chí, ngay cả “cụ cố tổ” cũng mừng cho “cái chết thật” của chính mình: “một đám tang hoành tráng làm sao có thể khiến người chết nằm trong quan tài cũng nở nụ cười hạnh phúc, nếu không gật đầu lia lịa” …! ” Niềm vui khác thường, lạ lùng và thậm chí lạ lùng, thông qua lông vũ của vũ điệu trang nghiêm, dường như có một sức lây lan rất rộng, rất sâu: từ bề trên sang bề dưới, từ họ hàng tang quyến đến những người bên ngoài. gia đình đau buồn, từ “tang chủ” đến khách “đưa tang”, từ người sống đến “người chết”.

Nó được duy trì mạnh mẽ từ trang này sang trang khác theo diễn tiến của tang lễ, từ lúc “hồi phục” cho đến lúc “về hưu”, “xuất gia” và cả khi “qua đời”. nhìn thế thôi cũng đủ thấy niềm hạnh phúc mà cái chết mang lại là vô hạn và niềm vui đó thực sự không thiếu đối với bất kỳ ai. vu trong phung là một người rất thích đùa và biết cách nói đùa.

tại đám tang, niềm vui là thật, nỗi buồn là giả, cũng có nghĩa là đám tang khác đều là giả. cái khó của người viết là phát hiện ra để mọi người thấy rõ cái giả, nhưng cũng là sự nhập nhằng giữa cái giả và cái thật. và đối với cái giả, cái giả phải mô phỏng cái thật, cố tình giống cái thật nhưng thường không bao giờ giống thật. thì xảy ra mâu thuẫn. Sau tất cả, đã đến lúc tiết lộ sự thật và giả vờ.

Một đám tang mà thiếu đi nỗi buồn và sự thương tiếc thực sự, dù có “trọng đại”, “danh giá” đến đâu, cũng chỉ là một trò đùa, không thể gọi là tang lễ, cũng không thể gọi là rước kiệu. Sự mâu thuẫn thật – giả được nhà văn khai thác triệt để nhằm tôn lên sự bất thường, kỳ lạ, khơi gợi tiếng cười của giới phê bình.

thật ra, trong cái xã hội “số đỏ” đầy rẫy đồ giả lúc bấy giờ, không có thứ gì là không thể làm giả, làm nhái được. đã từng có một lớp trơn trượt; nghệ thuật giả, thơ ca, khoa học; văn minh sai lạc của “Âu hóa”; tôn giả… thì cũng có thể xảy ra chuyện buồn, chuyện tang tóc rất tai hại. tuy nhiên, dưới ngòi bút sắc sảo và nhạy bén của nhà văn, cuối cùng, tất cả, sự thật đã trở lại bản chất ban đầu của nó.

Câu mở đầu của đoạn trích có sự so sánh đúng – sai rất sâu sắc: “ba ngày sau, ông cụ chết thật”. theo cách nhìn của tác giả, câu này ẩn chứa một nụ cười mỉa mai (chết rồi mà còn “chết thật”, chết giả?). nhìn từ phía nhân vật (những người con hiếu thảo) ẩn chứa tiếng khóc vui mừng. ông cố chắc đã có những “cái chết giả” khiến con cháu khác thất vọng và cả dòng họ đau buồn đã chờ đợi “cái chết thật” này quá lâu. vì vậy, khi ông cụ “chết thật”, mọi người phải vô cùng vui mừng. và than thở “mọi người” “vui vẻ”, “hạnh phúc”, v.v., lời bình luận này vang lên xuyên suốt chương như một điệp khúc châm biếm.

trớ trêu hơn, trong “bữa tiệc” người ta cũng thoáng thấy những khuôn mặt buồn rười rượi nơi đây, nhưng lại hoàn toàn buồn vì những lý do khác. con người văn minh vẻ mặt “thiền” buồn rầu vì mải miết nghĩ đến việc “luyện” “ý chí kia”. “lãng mạn” tuyết buồn là bởi vì “không có bạn bè ở đâu.” các quý ông “tai to mặt lớn” xúc động không phải vì nghe thấy “tiếng kèn xuân và tiếng đàn bà réo rắt”, mà vì nhìn thấy “làn da trắng nõn” trên cánh tay và bộ ngực như tuyết của họ, …

Khi hạ huyệt, người ta còn nghe thấy tiếng khóc. mà chỉ là tiếng kêu để thu hút sự chú ý của mọi người, không phải từ trái tim, từ tận đáy lòng. Bà cụ khóc là để mọi người chú ý và khen ngợi cây gậy trên tay và khen ngợi trầm trồ rằng “em bé sao mà già thế”. Con ong nói rằng anh ta đang khóc “huh …! huh …! huh …!”, “wow tất cả mọi người” là để làm cho mọi người nghĩ rằng anh ta là một người cháu rể “quý giá”.

trong khi nói về “hạnh phúc” của “đại gia đình”, một mặt tôn trọng hiện thực, vu trong phung phí cố tình tạo ra sự mập mờ giữa thật và giả cũng như thực tế xã hội vốn có: vàng thau lẫn lộn. và trắng mờ. nhưng mặt khác, anh cũng có ý thức vẽ những đường nét cần thiết giữa vàng, đen và trắng và khéo léo vạch mặt hàng giả.

Toàn bộ đám tang thực sự chỉ là một vở kịch, một chương trình lớn, được dàn dựng theo ý muốn của người kia. các cụm từ “theo ý muốn …”, “theo ý muốn …” trong đoạn văn sau được sử dụng một cách rất thú vị để tiết lộ bản chất của việc thực hiện tang lễ đó:

“cả thị trấn náo động để tổ chức lễ tang lớn, theo nguyện vọng của ông cố. Mọi người đặc biệt chú ý đến quần áo tang lễ từ những người thợ may phương Tây như ông typn và bà van. smart.”, …

“di chúc của cụ cố tổ”, “ý tưởng của ông typn và quý bà văn minh” gợi lại ý tưởng về làn da rám nắng của bạn thông qua hành vi: “trả lời từng người một, hoặc dựa vào một chống gậy, hoặc cúi đầu, hoặc ngửa đầu ra sau, hoặc lau nước mắt như thế, như thế,… để khi hạ huyệt còn có những tấm ảnh kỷ niệm ”. nhảy như một nhiếp ảnh gia “chụp ảnh”, tức là nhấp chuột vào đúng thời điểm và khám phá mọi thứ. Nói chung, tiết lộ của tác giả càng bất ngờ thì càng thú vị và vui vẻ.

đọc đến chương sử, dường như không một hành vi sai trái nào của con cháu “bất hiếu”, dù nhỏ nhoi đến đâu cũng có thể lọt vào mắt xanh. nhưng điều đặc biệt thú vị là những tiết lộ của nhà văn thường gây bất ngờ. nhờ đó, tiếng cười châm biếm được bật ra một cách tự nhiên và sâu lắng. vạch trần văn minh của chồng:

“anh do dự, anh vò đầu bứt tóc, khuôn mặt lúc nào cũng u sầu, nay lại trở nên hợp mốt, bởi vì khuôn mặt anh rất giống khuôn mặt của một người khi gia đình có tang.” Anh chê bai cô: “Hôm nay tuyết mặc bộ quần áo ngây thơ, chiếc váy voan mỏng kết hợp áo nịt ngực, trông như hở cả nách và nửa ngực nhưng lại có viền đen và đội mũ xinh.

Thấy mọi người nói mình hư hỏng quá, Tuyết mặc bộ đồ ngây thơ để mọi người biết mình chưa mất trinh. với chiếc quan tài trầu cau và điếu thuốc, tuyết mời khách rất lanh lợi, nét mặt đượm buồn lãng tử, rất thời thượng của một gia đình. tai to mặt lớn nằm ngay cạnh quan tài, khi nhìn thấy làn da trắng nõn trên áo voan trên cánh tay và bộ ngực tuyết, mọi người càng cảm động hơn khi nghe tiếng kèn xuân réo rắt, não nùng. / p>

phơi bày trước cả đám đông: “ai cũng để mặt mộc, nhưng sự thật thì cứ rỉ tai nhau về chuyện vợ con, chuyện nhà cửa, về cái tủ mới mua, cái áo sơ mi của mấy trăm người, một nửa là phụ nữ, đa số là hiện đại, bạn bè với mrs tuyet, mrs văn minh, mrs duan, mrs phó doan, … nên họ yêu nhau, cười, chỉ trích nhau, chỉ trích nhau, ghen tị với nhau, họ gặp nhau , với vẻ mặt đau buồn của những người đi dự đám tang. “

vạch trần toàn bộ đám con cháu “bất hiếu”: “đám con cháu bất hiếu vừa sốt ruột chôn xác ông cố”. và sắc sảo, điều bất ngờ nhất là việc anh ta tiết lộ “khế ước giao kèo” kín đáo và tinh vi giữa anh ta và Xuân tóc đỏ: “Xuân tóc đỏ đứng đội nón nghiêm trang ở một chỗ bên cạnh và nói rằng anh ấy đang phát triển. ” khi ông cụ đỏ mặt ngất xỉu, ông cũng lớn tiếng kêu “này … này … này …” mọi người chú ý đến đứa cháu rể đáng quý đó.

anh ấy khóc rất nhiều, nếu anh ấy muốn thanh thản, may mắn có một thanh xuân giữ cho anh ấy không bị sa ngã. anh ấy đã cố gắng đến mức thậm chí không thể đứng dậy. dưới tấm khăn lớn màu trắng, vạt áo bay, anh nói, đi đi, khóc mãi. “Này … này … này … Xuân tóc đỏ muốn buông nắm đấm ra thì chợt thấy nó nói trên tay nó đang cầm một tờ 5 đô la gấp 4 lần.” . anh ta thấy vậy và đi tìm nhà sư giàu có trong số ba trăm người đang đau buồn và chết vì sự sơ suất của chủ nhân. “

cái nhìn ranh mãnh và trào phúng của vũ đoàn thường tìm đường vào các loại hình nghệ thuật tương ứng. từ cách sắp xếp cấu trúc đến cách sử dụng từ ngữ của họ đều đầy mỉa mai. Ở cấp độ cấu trúc, hai kỹ thuật chính mà người viết thường sử dụng khá tốn kém: a) kết hợp miêu tả phối cảnh với miêu tả tiền cảnh; b) tạo ra các tình huống kịch tính và duy trì sự căng thẳng cần thiết cho câu chuyện.

Sự kết hợp nghệ thuật nhất giữa miêu tả phối cảnh với cận cảnh là đoạn nói về “tập kết”, “giải phóng” và “hạ huyệt”. ở đó, sự kết hợp tự nhiên giữa gần và xa rất hài hòa, tự nhiên, nhưng xa hay gần đều có chức năng nghệ thuật riêng. những câu, đoạn văn miêu tả quan điểm, ví dụ: “đám tang đưa anh đến đâu thì náo loạn …”, “đám đông cứ đi …”, “đám đông cứ đi …”, nó thường khiến mọi người có cảm giác đám tang rất lớn, trang trọng, “mẫu mực”. (Nhưng người ta vẫn thường đo lòng hiếu thảo của gia đình phù tang bằng mức độ hoàng tráng đó.)

trong khi đó, các câu văn, mô tả cận cảnh và đôi khi là thông số kỹ thuật, giúp mọi người có thể nhìn vào mọi góc khuất, hành vi và chi tiết nhỏ nhất để thấy tất cả những thứ thật giả lẫn lộn. của chôn cất này. Rõ ràng là chỉ cần nhìn vào từng góc khuất và từng hành động nhỏ thôi chúng ta cũng có thể thấy được sự thật này: “ai cũng nói thẳng, nhưng sự thật cứ xì xào bàn tán chuyện vợ con, về nhà, về với. một tủ quần áo mới mua, một chiếc áo sơ mi mới may “, hoặc:” Xuân, chàng trai tóc đỏ, muốn cởi chiếc quách của mình ra, nhưng chợt thấy anh ta đưa cho mình một tờ năm đô gấp bốn lần … “.

khi đó, nhìn từ xa, người viết đã ghi lại một cách trung thực diện mạo dường như có thật, thậm chí là “mẫu mực”, “hoành tráng” của đám tang. nhưng nhìn thật kỹ, thật kỹ, nhà văn đã bộc lộ những gì là giả, những gì là thật và ẩn chứa bên trong: bất hiếu, bất công và đạo đức giả. tiếng cười nổ ra, một cách khá tự nhiên, từ sự mâu thuẫn thật – giả này.

Ngoài sự kết hợp giữa miêu tả gần và xa, nhà văn còn sử dụng kỹ thuật chính xác để tạo ra những tình huống gay cấn và duy trì sự căng thẳng cần thiết cho câu chuyện. chẳng hạn, sau khi ông cụ “chết thật” và được bề trên “soi xét”, niềm vui của người cháu tưởng rằng có thể nở rộ, thì không hiểu sao hạnh phúc lại gặp nguy. ngay lập tức bao nhiêu phản ứng chỉ trích lẫn nhau giữa “trẻ” và “già”:

“những người trẻ tuổi, tức là phù dâu, đã bắt đầu hét lên rằng những người già chậm chạp. Người đàn ông trẻ đang phát điên lên vì anh ta chuẩn bị sẵn máy ảnh mà anh ta sẽ không bao giờ sử dụng. Một người phụ nữ văn minh gây sốt vì có thể “. Đừng mặc bộ đồ ngủ cũ và đội mũ trắng vành đen – dernières créations.

Những thứ rất hợp nhau mà tiệm tây hóa một khi phát huy, có thể đem tặng cho những người đang có tang vì người chết cũng được hưởng một chút hạnh phúc trong cuộc sống. typn đã rất khó chịu vì anh ấy không bao giờ được nhìn thấy những tác phẩm của mình được công khai trước công chúng để xem báo chí chỉ trích anh ấy như thế nào. người thì trách con người văn minh không khéo léo can thiệp để làm mọi việc chậm trễ, cụ cố thì cứ nhắm mắt khóc đau, bà già thì hay làm loạn.

Đúng vậy, những người trong tang gia đã phải “la ó …”, “phát điên lên …”, sốt ruột, “rất khó chịu”, “trách móc …”, “la hét” ,. … câu chuyện trở nên căng thẳng và kịch tính hơn. Lệnh thu hồi chỉ bị trì hoãn một ngày, và mọi người đã rất tức giận, mất kiên nhẫn, đau khổ, hãy giả sử rằng nếu tám mươi năm này “sống mãi”, họ vẫn tức giận, mất kiên nhẫn và đau khổ, thì họ biết không dễ dàng gì có được. “hạnh phúc” như “đại gia đình” ở cấp độ ngôn ngữ này, muối của sự châm biếm được tập trung ở một số dạng cụm từ mỉa mai.

Đôi khi người viết còn mỉa mai những từ ngữ chứa những từ trái nghĩa với nghĩa trái ngược nhau. ví dụ cụm từ “phúc của tang quyến” trong tiêu đề của đoạn văn, hoặc cụm từ “hiệu quả đến nỗi mất mạng” trong đoạn văn nói về “thuốc thiêng” trong chùa (“một ý nghĩ của thánh của chùa vừa chữa khỏi cho một bệnh nhân lao và thương hàn bằng bùn đen và phân trâu, hiệu quả đến nỗi mất mạng. “

đôi khi anh ấy bị mỉa mai với một câu viết ngược. chẳng hạn, sau khi ghi lại một loạt câu nói hỗn xược và ngớ ngẩn của những “cô gái thời thượng” đi dự đám tang, tác giả viết: “và nhiều câu nói hài hước và ý nghĩa khác, rất đáng để những người đi đám tang chú ý”. “

Đến đây, có thể kết luận rằng: từ “cái chết thật” của “ông cụ” đến đám tang giả của gia đình đau buồn, và từ đám tang giả thành niềm vui thật của kẻ nổi tiếng, kẻ tham lam, thói đạo đức giả được kể trong chương này, tất cả đều là hành trình sáng tạo của một tài năng lớn: tài châm biếm và khiêu vũ.

mô hình 3

Nhắc đến thể loại tiểu thuyết của văn học Việt Nam hiện đại, chúng ta không thể quên nhắc đến tác phẩm nổi tiếng “hồng nhan bạc phận” của tác giả thời đại vũ nữ. cuốn tiểu thuyết đã phát huy khả năng châm biếm và châm biếm của tác giả trước những thủ đoạn lố bịch và những kẻ lừa bịp của xã hội thực dân phong kiến ​​nửa đầu thế kỷ 20. đặc sắc và ấn tượng nhất là phân đoạn “Hạnh phúc gia đình có tang” tái hiện một đám tang bất thường của những con người có thái độ, cảm xúc khác thường trước linh hồn người quá cố.

sự bất thường đó được thể hiện qua nhan đề đoạn trích là “hạnh phúc của một gia đình đau buồn”. Theo lẽ thường, khi một gia đình mất đi người nào đó, họ từ biệt cõi tạm, trở về cõi âm mãi mãi để khóc, ngậm ngùi và khóc, nhưng ở đây là hạnh phúc. một niềm hạnh phúc khó tả, niềm hạnh phúc ấy chảy trong từng mạch máu của mỗi con cháu trong gia đình từ người lớn đến trẻ nhỏ. điều đó đi ngược lại với các giá trị đạo đức, với tình người.

Sự bất thường của đám tang là do thái độ của những người thân yêu trong gia đình. “Cái chết ấy đã khiến nhiều người rất vui mừng”, họ coi đây là một cơ hội hiếm có, một cơ hội đã đến để mỗi người có cơ hội bày tỏ mong muốn của bản thân.

con trai cả của cụ cố nội, trong lúc gia đình rối ren, anh vẫn mơ thấy thời “mặc bộ đồ ngủ, chống gậy uốn éo, vừa ho vừa khóc, đến nỗi người ta phải chỉ ra rằng cô nàng này trẻ mãi không già. đúng là đứa trẻ sinh ra đã mang trong mình trái tim tan nát, được chăm sóc, nuôi dạy nay lại mang tội bất hiếu với cha. nhưng điều đó không có gì lạ khi mọi người đều như vậy, vì vậy nó trở nên bình thường.

văn minh (cháu) từng du học tây về không bằng cấp chỉ tập trung phân chia tài sản, hy vọng di chúc có hiệu lực khi ông cố mất nên rất vui, rất hạnh phúc. Công việc trước mắt của anh ấy là mời luật sư đến chứng kiến ​​cái chết của ông nội và cũng mong muốn di nguyện được thực hiện.

Trong khi tang gia nhìn có vẻ trầm tư, vò đầu bứt tóc, hợp tình hợp lý nhưng thực ra lại đang băn khoăn không biết nên cư xử thế nào cho đúng vì một ân lớn, hai tội thanh xuân nhỏ. Nguyễn Tuân đã nhìn thấu tâm can, dạ dày của một kẻ mang danh cải lương xã hội nhưng lại bất cần, chỉ quan tâm đến tiền tài, hư danh.

chú, cháu và chắt, thật sự rất vui và hào hứng vì cháu có cơ hội thể hiện năng khiếu nghệ thuật của mình như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp vì cháu có cơ hội sử dụng “những chiếc máy ảnh mà chúng tôi không thể sử dụng” . . “bạn không thể sử dụng nó mãi mãi.” Đặc biệt, cháu Quý cho biết khi cặp sừng của mình mọc lên, anh rất vui vì được bố vợ nói nhỏ vào tai rằng sẽ bồi thường cho anh thêm vài nghìn đồng vì bản thân anh cũng không thể tin được rằng cặp sừng vô hình trên. cái đầu của anh ấy rất có giá trị. .

cô dâu và con gái giống như một phụ nữ văn minh, và cô gái tuyết “bắt đầu la ó rằng những người già chậm chạp.” họ hồi hộp, lo lắng về thời gian trình diễn thời trang tại đám tang. “người phụ nữ văn minh sốt ruột vì không mặc được bộ đồ ngủ hiện đại, mũ trắng vành đen”, tuyết đã diện một bộ trang phục ngây thơ đó là “một chiếc váy voan mỏng, bên trong có chiếc áo nịt ngực, dường như cô ấy để nách trần và một nửa bộ ngực ”. – nhưng nó có vành đen và đội một chiếc mũ đẹp “với một biểu cảm buồn và lãng mạn mang dáng vẻ của một thành viên đang đau buồn trong gia đình.

Không khí tang thương như một ngày hội lớn, nơi tụ họp đông đủ mọi người. đây là một chi tiết trào phúng gây cười ra nước mắt trong cảnh đám tang. đám tang người ta tưng bừng đi cáo phó, thổi kèn, thuê xe đưa tang … nhưng ai cũng vui vẻ, mãn nguyện. một đám tang rất lớn với đầy đủ kiệu bát cống, heo quay lộn xộn, vài trăm câu đối, băng rôn, mão… đủ mọi thành phần trong xã hội, từ công an đến tu sĩ, từ sang hèn giả dối, từ cải cách xã hội đến thời trang. nhà thiết kế, già trẻ, trai gái, tất cả mọi người.

Họ đến đám tang để khoe chiến tích và sự giàu có của mình. đó là xuân tóc đỏ đem lòng yêu nàng tuyết, ma cà rồng cải trang xuất hiện mang theo hai chiếc vương miện hoa to, sáu chiếc xe kéo sang trọng và một đoàn tu sĩ. Điều này khiến ông cố hong rất vui, hạnh phúc và cũng vô cùng cảm kích vì đã góp phần làm cho đám tang trở nên sang trọng hơn để thể hiện sự giàu có của gia đình.

sự xuất hiện của mùa xuân làm sâu sắc thêm sự hợm hĩnh, phô trương, hợm hĩnh của những bóng ma cổ đại, để lại cho người đọc sự bàng hoàng, ngạc nhiên. bạn bè cụ cố đi đám tang không phải để chia buồn mà là để khoe huân chương trên ngực áo, những chàng trai cô gái thanh lịch nơi xứ phù tang vẫn có thể làm ngơ khi đi dự đám tang và “cười thích thú”. “. nhau, chỉ trích nhau, chỉ trích nhau, đi chơi cùng nhau… ”

Khi hạ huyệt chôn xác người chết để họ về nơi an nghỉ cuối cùng cũng là lúc bi thương, đau đớn nhất nhưng người ta lại hành động một cách lố bịch. người viết đã di chuyển ống kính và chụp cận cảnh lăng mộ với từng nét mặt của con người. tan mày vỡ nát mỗi người một kiểu, kiểu đó tạo dáng chụp ảnh kỷ niệm, đám bạn nhảy xuống mộ người khác chụp ảnh sao cho không giống, ông cố hong ho khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ nhất là khóc mếu máo. và đã được đi, nhưng vẫn không quên đặt một tờ đô la gấp bốn lần trong năm vào mùa xuân để duy trì độ tin cậy của giao dịch.

chỉ là một vài chi tiết nhỏ nhưng có giá trị nghệ thuật cao, càng làm rõ mục đích của đám tang người thân. vu trong phung đã vạch trần bộ mặt giả dối của những kẻ thất tình. những người bạn đồng hành thì bàng quan, sung sướng khi đối mặt với cái chết. như nhiều nhà nghiên cứu đã nhận xét: “Đây là bi kịch của người chết, là bi hài của xã hội, là nỗi bất hạnh của một gia đình giàu có lắm tiền nhưng thiếu tình người”.

Với ngòi bút trào phúng tài hoa, nhà văn Vũ Trọng Phụng đã vạch trần một xã hội lố lăng với những thói hư tật xấu làm mất đi sự văn minh, tiến bộ và những giá trị đạo đức tốt đẹp của dân tộc. lối viết phóng đại mà không khoa trương, nghệ thuật miêu tả nhân vật với những chi tiết tiêu biểu làm nổi bật chân dung đặc trưng của mỗi con người, lối viết rất sáng tạo, độc đáo đã làm nên giá trị của đoạn trích để lại nhiều ấn tượng cho người đọc về sự thiếu nhân văn. tại thời điểm đó.

“Bạn càng viết trên trang giấy một cách khéo léo, bạn càng thể hiện rõ sự chân thành trong cuộc sống. người đàn ông không giết nhiều hơn một con muỗi. nhưng, thật kỳ diệu, văn chương của người đàn ông đó đã khiến giới nhà giàu giật mình và phát cáu với giới tư sản. “

đúng vậy, con người đó đã xuất sắc những trang viết tái hiện hình ảnh lố bịch của xã hội nơi giao thoa đông tây, cảnh đám tang hiện lên như một vở hài kịch, một bức biếm họa. vô cùng cho người đọc thấy một đám tang hoành tráng làm sao “người chết nằm trong quan tài cũng nở nụ cười hạnh phúc, nếu không gật đầu thì tất cả những điều trái luân thường đạo lý mà bình thường trong cuộc sống, hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ trở nên gay gắt. qua ngòi bút châm biếm sâu sắc đã làm nên giá trị của tác phẩm.

mô hình 4

Đất nước ngày nay tươi đẹp, phát triển và thay đổi từng giờ, nhưng chúng ta vẫn không thể nào quên được thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử nước nhà. Trong thời kỳ dân tộc ta chìm trong cái bóng của chế độ thực dân nửa phong kiến, vô số người đã khoác lên mình những bộ “quần áo” giả dối, lố lăng và thối nát để tạo nên bức tranh của một xã hội thối nát. Với ngòi bút trào phúng bậc thầy, Vũ Trọng Phụng đã phê phán sâu sắc xã hội tư sản thành thị chạy theo lối sống lố lăng, dối trá đương thời qua “số đỏ”. Có ý kiến ​​cho rằng “số đỏ” của Vũ Trọng Phụng là “tấn đời” của xã hội Việt Nam thời thuộc địa nửa phong kiến. thực tế, xã hội được phản ánh và quy mô, thi pháp trong những “số đỏ” chưa bằng “tấn trò đời” (balzac), nhưng mức độ phản ánh hiện thực và tầm ảnh hưởng lớn của tác phẩm trong cộng đồng cũng không thua kém.

Honoré de balzac – được ca ngợi là “bậc thầy của chủ nghĩa hiện thực” (engels) đã để lại cho hậu thế một kho văn học đồ sộ: một bộ “tấn đời” gồm 97 cuốn tiểu thuyết được sáng tác từ năm 1829 đến 1850. Dù còn dang dở nhưng “tấn cuộc đời ”vẫn là một bức tranh hiện thực tuyệt vời, khắc họa những mâu thuẫn gay gắt trong xã hội tư sản dân quyền nửa đầu thế kỉ XIX. Balzac gọi tiểu thuyết của mình Ông là một “diễn viên hài của bi kịch.” và đây cũng là điểm chung khiến chúng ta liên tưởng những “con số đỏ” của văn xuôi Việt Nam với những “tấn đời” của văn học cổ điển Pháp.

“Số đỏ” (1936) là tác phẩm tiêu biểu nhất của văn xuôi và là một trong những tác phẩm hay nhất của văn xuôi Việt Nam hiện đại. dùng tiếng cười làm vũ khí, những “số đỏ” đã vạch trần bản chất thối nát của các phong trào “Âu hóa”, “thể thao hóa”… được giới cầm quyền nuôi dưỡng và phát triển mạnh mẽ vào cuối những năm 1930 với hàng loạt bức chân dung biếm họa phong phú, “số đỏ “giúp chúng ta hình dung ra xã hội đô thị lố bịch và thối nát trong quá khứ. “hạnh phúc gia tang” – một chương tiêu biểu của “số đỏ” qua cái chết và đám tang của cụ cố, tác giả đã lồng vào đó một cái hài, làm nổi bật nhiều mâu thuẫn hài hước đủ mọi cung bậc. Xuyên suốt chương là một phong cách trào phúng độc đáo thể hiện niềm vui của các thành viên trong gia đình cụ cố trước cái chết của cụ cố và những người đưa tiễn như trẩy hội.

Trong “lão hạc”, nam cao viết: “đối với những người xung quanh, nếu chúng ta không cố gắng tìm kiếm và hiểu họ, chúng ta chỉ thấy họ là những kẻ điên rồ, ngu ngốc, tồi tệ, xấu xa, xấu xí… tất cả bao biện cho người tàn nhẫn, tôi chưa bao giờ thấy họ là những người đáng thương. ” hạnh phúc “, con cháu của họ. tình cảm thiêng liêng nhất.

“Hạnh phúc của một gia đình có tang”, tựa truyện này thực sự mới mẻ và giật gân, thu hút sự chú ý của độc giả. tuy nhiên, đây không phải là cảm giác dễ dãi, phi lý mà phản ánh một sự thật trớ trêu: con cháu trong đại gia đình này thực sự rất vui, thậm chí là “sướng” khi cụ cố của mình qua đời, cái chết được mong chờ từ lâu. những kẻ háo sắc, đầy màu sắc, những kẻ say mê. Tôi không khỏi cười thầm, “cái chết ấy đã làm cho nhiều người rất vui…”, nhưng đó không phải là một niềm vui thầm kín, “tưng bừng, vui sướng khi đi phát cáo phó, gọi kèn, thuê xe tang .. . ”. nó chỉ là niềm vui chung chung. vu trong phung đã cố gắng tìm kiếm và thấu hiểu đại gia đình này qua từng người. chúng ta ngậm ngùi cho tấm lòng hiếu thảo, sự quan tâm ân cần của cụ cố “một kẻ mộng mơ cho đến lúc khoác lên mình tấm áo gai, thân mình chống gậy…”, ngậm ngùi cho một “ước mơ” nhỏ nhoi tan biến. của chính nó. Tôi trở thành gánh xiếc để “người ta chỉ trỏ khen…”. sau đó anh ta nói rằng người cắm sừng hạnh phúc vì anh ta có thêm một số tiền, người đàn ông văn minh là “thích thú vì điều đó sẽ được đưa vào thực tế,” anh ta nói. bạn rám nắng đã “sung sướng tột độ vì anh ấy có cơ hội thi thố tài năng chụp ảnh của mình”. vu trong phung phí đã xây dựng một bộ phim truyền hình từ những “giấc mơ” thầm kín đến niềm vui tràn trề, toàn bộ khung cảnh “tang gia” tuyệt nhiên không một chút đau thương. khắc nghiệt hơn ”con cháu sốt ruột muốn nhanh chóng chôn cất thi hài của cụ tổ, ông bà văn minh thì“ thầm biết ơn xuân tóc đỏ đã vô tình gây ra cái chết của cụ ”.

balzac đã từng miêu tả một cách mỉa mai cái chết trong nghèo khó của lão gorio cả về vật chất lẫn tinh thần. tuy nhiên, dù sao, “những nhiệm vụ cuối cùng đó đã được thực hiện hết lòng bởi hai người trẻ xa lạ. có thể nói bóng ma của cụ cố tổ trong “số đỏ” đối lập hoàn toàn với những mảng màu u buồn trong “nhiệm vụ cuối cùng” (lão gorio). Bằng nghệ thuật trào phúng sắc sảo, Vũ Trọng Phụng đã sử dụng những chi tiết chọn lọc để khắc họa sắc nét cảnh đám tang, bộc lộ rõ ​​phong cách “văn minh giả dối”. chúng ta không thể phân biệt được đây là đám tang hay đám rước vì sự kết hợp của “me, tàu, tây …”, “heo quay”, “vòng hoa”, “các cụm từ ghép”. con cháu thì không còn lời nào để diễn tả được, tuyết “ăn mặc… hồn nhiên… hở nách, nửa ngực…” với khuôn mặt mang một vẻ “rất thời trang đượm buồn lãng mạn”. các bạn hăng hái “chụp ảnh chỉ huy… như ở hội chợ” thì cái gì gọi là hoành tráng, trang trọng, danh dự của một đám tang như vậy cũng chỉ là sự giả tạo, phô trương, lố bịch, thể hiện tâm lý lập dị thông qua các hình thức nghi thức đám tang là rất buồn cười. tác giả đã tung ra một cụm từ hết sức trớ trêu “đám tang làm được gì mà người chết trong quan tài cũng mỉm cười hạnh phúc nếu họ không gật đầu”.

không chỉ sử dụng những yếu tố mâu thuẫn tầm thường, thậm chí tầm thường để châm biếm: vu trong phung còn xây dựng vô số nhân vật phụ làm nền cho phim hoạt hình với ít nhiều nguồn gốc xuất phát từ chính thực tế, những nguyên mẫu trong truyện dâm dục đương thời và gây hiểu lầm. xã hội. từ họ hàng cụ cố… đầy huân chương… đến “khung cảnh thanh tao” của đất Hà thành đang Âu hóa “chim vào nhau, cười nhạo, bình phẩm lẫn nhau, gièm pha, ghen ghét nhau. khác”. khác … ‘đã cho thấy tất cả các khía cạnh của tính cách vô học và vô đạo đức của những kẻ khốn nạn đeo mặt nạ lừa dối. hành động của ông đối với xuân tóc đỏ ở cuối đoạn trích là những chi tiết trào phúng đặc biệt chua xót, đi sâu làm nổi bật sự phi lý, đồi bại của xã hội thượng lưu lúc bấy giờ. “Anh bảo em cứ khóc đi, khóc mãi”, nhưng anh vẫn không quên bí quyết “đặt nốt thanh xuân vào tay anh”. những trí thức chân chính của Việt Nam, nhiều người đã học pháp ở nước ngoài, nhưng đã phải chịu nỗi đau nô lệ, bị tổn thương lòng tự tôn dân tộc dưới mũi giày xâm lược của quân thập tự chinh, và đã từ bỏ mọi tiện nghi và quyền lợi cá nhân để bước vào cuộc chiến. khu “theo dõi các chú”. Chúng ta hãy nghe một đoạn nhật ký của Giáo sư Hồ Đắc Di (thầy của danh y Tôn Thất Tùng) “người đã sống một cuộc đời khốn khổ trong đêm nô lệ; hoặc chí ít là những người đã từng sống gian khổ, dằn vặt về lương tâm và nhân phẩm, sẽ đi theo cơn lốc cách mạng, một khi ánh sáng của nó soi rọi tâm hồn. Những trí thức và công nhân chân chính của Việt Nam đã làm nên Cách mạng Tháng Tám, chấm dứt những mánh khóe, lừa lọc của bọn văn minh giả dối, những kẻ lừa bịp và số đỏ trong xã hội Việt Nam và ở trong “vòng xoáy của cách mạng”.

Từ cách đặt tên chương, đặt tên nhân vật, đồ vật, so sánh, sử dụng hình ảnh, đến cách đặt câu, tạo giọng điệu đều thể hiện đậm tính trào phúng, trào lộng, đem lại hiệu quả nghệ thuật rõ rệt. sau cái hài vui nhộn đó lại có một bi kịch “đáng buồn”, đó là bi kịch của cả xã hội khi đạo đức con người bị xuống cấp, nhân cách bị băng hoại: sau tiếng cười ta thấy thương cho xã hội Việt Nam lúc bấy giờ. “số đỏ” thật xứng đáng là “tấn trò đời” của xã hội Việt Nam thời nửa phong kiến ​​thối nát. Đọc những số đỏ nói chung, và chỉ có một chương xv “hạnh phúc gia đình có tang”, tôi đã cười rồi lại khóc cay đắng vì những giá trị truyền thống cao đẹp nhất của dân tộc ta đã bị chà đạp bằng trái tim và tâm hồn Việt Nam. vu trong phung đưa chúng ta đến chứng tích của một thế giới “không phải con người” mà các thế lực tiền bạc và thực dân đưa ra với khẩu hiệu ngụy trang “khai hóa-văn minh”.

cách đây không lâu, tế xương trần cũng dở khóc – dở cười với xã hội cổ truyền việt nam qua bài thơ “mùng hai tết đến thăm bà”. sau đó, vũ trong phung đã ghi lại thành một trang phóng sự, chính xác và sống động đến kinh ngạc bằng ngòi bút như rỉ máu từ trái tim đầy ắp tình yêu Tổ quốc. thông điệp của trang “số đỏ” năm xưa nhắc nhở mỗi chúng ta hôm nay về tinh thần trách nhiệm đối với đất nước. xin cho tình trạng “số đỏ” mãi mãi chỉ là “một thời thất thế” trong toàn bộ lịch sử hào hùng của một dân tộc tự cường, tự tôn.

…………

tải xuống tệp để xem thêm văn bản mẫu

XEM THÊM:  Những tác phẩm điêu khắc nổi tiếng thế giới

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Phân tích tác phẩm hạnh phúc của một tang gia. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *