Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
479 lượt xem

Đôi mắt | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com

Bạn đang quan tâm đến Đôi mắt | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Đôi mắt | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com

câu chuyện của con người

Người thanh niên trong làng chỉ vào một cánh cửa gạch nhỏ, quay lại và nói với tôi:

– con hẻm này, nhà vua ở đây.

– xin cảm ơn. Tôi sẽ đến nhà bạn sớm.

Tôi vỗ vai anh ấy và nói như vậy. Tôi đã cố gắng vào. nhanh chóng ngăn tôi lại:

– đợi đã. Tôi cho phép bạn gọi tôi ở nhà với một dây buộc. con chó to và hung dữ.

Tôi mở to mắt và thốt ra một giọng nhỏ thích thú. Tôi nhớ những lần tôi đến nhà vua ở Hà Nội. bấm chuông xong, cô luôn phải đợi hoàng tử đi ra, túm lấy chiếc vòng da quấn cổ một con chó Tây to bằng bắp chân, chúi đầu vào gầm cầu thang, rồi mới có dũng khí chạy. sau đuôi để vào phòng khách.

Tôi thực sự sợ hãi con chó Đức hung hãn đó. Tôi sợ đến nỗi trong một lần đến thăm ông, không thấy hoàng tử đứng ra cứu và ông buồn bã thông báo rằng ông đã chết, nhưng mặc dù ông làm mặt buồn với ông nhưng tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Con chó chết giữa một nạn đói khủng khiếp mà có lẽ cho đến tận năm 2000, con cháu chúng tôi khi nói vẫn rùng mình. Không phải chủ nhân của nó không kiếm được vài lạng thịt bò mỗi ngày để ăn. hoang là một nhà văn, nhưng đồng thời là một nhân viên bán hàng đen rất tài năng. khi chúng tôi đến chỉ có một đống xương và một đống bản thảo mà tôi không biết bán cho ai, hoàng tử vẫn giàu có, con chó của anh ta không phải đi mà không có thức ăn. nhưng xác chết của những người chết đói tràn ngập đường phố. anh ta chết có lẽ do ăn thịt người thối rữa hoặc hút quá nhiều khí. thảm hại về nó.

Nhưng bây giờ, khi tôi đến thăm hoàng tử, nơi gia đình anh ấy đã sơ tán, cách Hà Nội hàng trăm km, tôi nghe nói về một con chó hung dữ. Thật thú vị! … Tôi cười nhẹ. Không biết tôi đang cười cái gì, người thanh niên cũng cười theo. Để đáp lại tiếng gọi của anh ta là âm thanh của đôi guốc mỏng trượt trên sân gạch, trơn và nhanh. một cậu bé đội mũ nồi đen và áo len xám chạy ra ngoài. một đôi mắt đen láy hướng về phía tôi …

– chú làm, bố! chú làm! …

Thằng ngốc, con trai của một hoàng tử. Anh ấy chưa kịp chào tôi thì đã chạy lại, la hét.

– cái gì? gì? hừm!

giọng nói trầm thấp nhưng đầy tức giận của hoàng tử hỏi. (đừng bao giờ nói cho tôi biết, hoàng tử cũng có cái giọng dọa dẫm buồn cười đó). cậu bé ọc ọc những gì tôi không thể nghe thấy. sau đó tôi nghe thấy giọng nói của nữ hoàng thúc giục tôi:

– xích con chó. buộc con chó vào cái cột ở đằng kia.

hoàng tử bước ra. anh ta vẫn chống cự, từ từ, vì anh ta quá béo, anh ta đi và bơi với hai tay dang rộng ở hai bên, những cục thịt dưới nách anh ta phồng lên và có vẻ ngắn như thể chúng quá ngắn. Cái dáng vẻ nặng nề ấy, khi còn ở Hà Nội, anh ta mặc nguyên một bộ đồ Tây, vừa trông chững chạc lại có chút bảnh bao. Bây giờ cô ấy hiện ra khá rõ ràng trong chiếc váy ngủ màu xanh nhạt, phủ một chiếc áo len trắng bó sát đến mức không thở được.

dừng lại bên trong cửa, một bàn tay đầy đặn hơi đưa về phía tôi, đầu hơi ngửa ra sau, miệng hơi mở, ngữ khí kinh người hoặc vui mừng khôn xiết. Tôi đã có thời gian để nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của anh ấy: trên mép có bộ ria mép giống như một chiếc lược chải tóc nhỏ.

Cô ấy bị sốc trong giây lát, sau đó cô ấy thốt lên trong cổ họng:

– trời ơi! anh trai! quý giá quá!

đã trở lại:

– tôi! thực sự làm. Dù ở rất xa nhưng anh ấy vẫn dành thời gian đến thăm chúng tôi.

Sau đó, hoàng hậu chạy ra ngoài, tay vẫn cài cúc chiếc áo dài màu gạch vừa mặc để vội vàng chào khách. ném phụ nữ:

– Tôi đợi bạn mãi mãi. khi cháu tôi vào, gia đình tôi cho rằng nó trông xấu. Tôi tưởng bạn đang ở cách đây mười lăm hai mươi km …

Sau khi bắt tay tôi, hoàng tử nhẹ nhàng đẩy tôi về phía trước. chị vợ nhanh chóng chạy đến trước nhà, dọn bàn, lau ghế. Làm thế nào có thể có một sự chào đón đầy cảm xúc như vậy? Tôi bắt đầu nghi ngờ những suy nghĩ xấu của mình về anh ấy, kể từ thời điểm tổng khởi nghĩa trở đi. sau cuộc tổng khởi nghĩa, hoàng đế bỗng dưng tái mặt với tôi. Tôi đã đến thăm nó vài lần, định xem nó đã thay đổi như thế nào trước sự thay đổi lớn lao của dân tộc chúng ta, nhưng tôi chưa bao giờ gặp nó. cửa của anh ấy luôn đóng. cậu bé của bạn đứng trong cửa nhìn qua một cái lỗ nhỏ, luôn hỏi tên tôi chi tiết, mãi sau này mới quay ra và nói với tôi là ông của nó không có nhà.

tất cả đều giống nhau, vì vậy tôi đã nghi ngờ. lần cuối cùng, trước khi bấm chuông cửa, tôi vẫn nghe thấy tiếng vợ anh. nhưng cậu bé vẫn một mực cho rằng ông bà đã về trại từ đêm hôm trước. Chính xác là anh ấy không muốn gặp tôi. Tôi không hiểu tại sao nhưng từ đó đến nay tôi không đến nữa. Lần nào gặp trên phố cũng bắt tay lạnh lùng, hỏi thăm nhau chiếu lệ rồi chia tay. Tôi biết Hoàng vẫn có bản tính “hất cẳng” bạn với những lý do mà chỉ anh ta mới biết. có thể chỉ vì tác phẩm của một người bạn đã lấy được cảm tình của một nhà phê bình đã phê bình một số tác phẩm của anh ta. đôi khi bạn thậm chí không cần nó. anh ta có thể là một người bạn tốt của hoàng tử khi anh ta chỉ là một nhà văn ở tỉnh xa, người chỉ đóng góp cho Hà Nội bằng những bài báo để đăng trên các báo, nhưng nếu anh ta trở về sống ở thủ đô, anh ta ít nhiều có liên quan đến người khác. nhà văn, bạn sẽ không còn là bạn của Hoàng tử nữa. có lẽ anh ấy biết rằng giới văn học nghệ thuật ở Hà Nội đã chửi rủa anh ấy quá nhiều.

Cá nhân tôi, trước đây, tôi vẫn không hiểu làm thế nào mà mọi người có thể ghét anh ấy đến vậy. Mãi cho đến khi anh ta đá tôi, tôi mới hiểu. sự tôn trọng được hiểu rõ ràng hơn. Trong thời gian quân đội đồng minh đến giải giáp quân Nhật trên đất nước ta, một số cô gái kiếm tiền đã xúng xính váy áo để mặc đồ Tàu. còn bạn tôi vì không biết níu kéo người cũ đã đăng nhật ký để chửi bới. chửi bới tất cả mọi người, sau đó mang ra một số người bạn cũ của mình. họ đều là những người hiền lành, chưa từng chạm vào một sợi tóc của họ. nhưng tên của họ trên các tờ báo của phong trào giải phóng dân tộc được hoan nghênh làm nhột mắt ông. ông cay cú chế giễu họ là những nhà văn vô sản và gọi họ là lũ khố rách rưới đến ngày hấp hối, mặc quần áo và cho cả thế giới ăn. Tôi cười nhẹ. Đó không phải là sự vu khống của bạn làm phiền tôi. Tôi khó chịu vì tôi thấy cho đến thời điểm đó vẫn còn một số nhà văn Việt Nam dùng ngòi bút của mình để làm những việc đê hèn như vậy. hoàng tử vẫn như mọi khi. từ chối thay đổi. Em đã nghĩ rằng anh và em sẽ không bao giờ còn thân mật nữa … nhưng sao lần này gặp em anh lại vui như vậy? Bạn đã có đủ thời gian để biến đổi chưa? Hay cuộc kháng chiến ác liệt của nhân dân ta đã xóa đi trong tâm trí bạn những gì còn lại của cái xưa? thành thật mà nói, tôi thực sự rất xúc động khi nghe anh ấy nói:

– không một ngày nào trôi qua mà chúng tôi không nói về bạn. Một hôm tôi thấy bài báo của anh trên báo hàng xóm, tôi đoán anh làm công tác tuyên giáo ở tỉnh này. khi tôi gặp một quan chức trong làng, tôi nhờ anh ta gửi cho anh ta một bức thư. cũng gửi lời chúc may mắn. Tôi không chắc rằng bức thư đã đến tay bạn. nhưng ngay cả khi anh ấy đến, có lẽ anh ấy còn quá nhiều việc phải làm, và anh ấy sẽ khó đến chơi cùng chúng tôi. Đó là cách tôi tìm thấy bạn một lần nữa. bạn trông không được khỏe mạnh, tại sao bạn đi bộ rất tốt? nhưng làm thế nào bạn tìm thấy đúng thị trấn? lần đầu tiên đến đây, tôi bước ra khỏi nhà khoảng mười bước và bị lạc. có rất nhiều ngõ mà tất cả các ngõ đều giống nhau. có khi đi rẫy về đi sai làn đường …

ngôi nhà hoàng gia có thể được gọi là rộng rãi. ba ngôi nhà gạch sạch sẽ. sân ngoài trời rộng lớn. sân gạch, tường hoa một vườn rau sạch. rất đẹp. điều tốt nhất là gia đình bạn có thể ở nhà. chủ sở hữu cũng là một thương nhân ở Hà Nội. nó thường phụ thuộc vào vốn và mối quan hệ của vợ chồng anh ấy. không có gì hơn thời gian này để có ý nghĩa của nhau. anh chuyển đến ở nhà cha bên cạnh, để lại căn nhà cho anh trai toàn quyền sử dụng. Anh ấy nói với tôi điều đó và tiếp tục:

– nếu chúng tôi chưa tìm thấy nhà của bạn, chúng tôi chưa biết. Tôi thấy nhiều người bị di dời đau khổ. Tôi không nghĩ có khả năng anh trai tôi sẽ sơ tán đến nhà tôi, nhưng khi vợ tôi đến, tôi đã dựng một cái lều trong vườn để sinh con!

Tôi nói với bạn rằng người dân quê tôi có tục kiêng cữ …

– vậy thì thôi … anh ta nói với giọng tức giận và bất mãn – được rồi, nhưng bây giờ kiêng kỵ cái gì? nhưng kia là nó! Thấy em khổ bây giờ tôi không thương, lại còn tự sỉ vả mình, nhắc đến những lần mất mát trước đây để sỉ nhục. khi thì “có tiền thì không biết ăn, không ăn thì chỉ biết giờ gà thành chó!”, “khi làm ăn thì bảo gửi tiền cho. quê mình mua ruộng vườn cây ăn nói không cần ruộng vườn mua nhà Tỉnh khác, giờ không vơ đũa cả nắm nhà tỉnh? … “Xấu quá! Bạn nghĩ có bao nhiêu kiếp để có một cuộc bạo động như thế này? có tiền, ai mà không chơi? có một số người tiếp tục lao như trâu, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, sống thì trốn làm sao mà bỏ tiền ra mua được? những khu vườn và cánh đồng giống như chúng?

XEM THÊM:  Tinh thần nhân đạo trong truyện kiều

chị hoang đáp lại chồng:

– cũng khiến chúng tôi lo lắng. có thể nói rằng trong số một trăm người, chín mươi người cho rằng phương Tây sẽ không bao giờ dám đánh họ. Cho đến khi có lệnh sơ tán, tôi vẫn nghĩ mình đi sơ tán để dọa anh ta. rồi bất ngờ đánh nhau. Nếu chúng ta có thể làm cho mọi người chạy, làm thế nào chúng ta có thể làm điều đó? may mắn thay, nhưng tôi cũng tiết kiệm được một số tiền, một số hàng hóa để ở trong trại của chúng tôi, ở ngoại ô. nếu bạn thông minh, bạn có thể ăn nó trong khoảng một năm. vào cuối ngày, tất nhiên, bạn phải chịu đựng. Tôi chỉ sợ rằng đến lúc đó, họ sẽ lại cười. nên bây giờ muốn ăn con gà thật thì mua về ăn cũng không được, sợ người ta phát hiện ra, sau này nhục lắm.

họ thật tàn nhẫn, anh em!

hoàng tử mặt cười:

– tại sao họ bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian để ý đến những người xung quanh? anh ta vừa giết một con gà vào ngày mai cả thị trấn sẽ biết. Này, cậu mới tới đây chơi, nhưng vừa rồi tớ thấy có người trốn. Ngày mai tôi sẽ chạy khắp thị trấn bất kể bạn đến chơi bằng cách nào. họ sẽ cho bạn biết rất rõ ràng tên bạn, tuổi bạn, bạn béo và gầy như thế nào, bạn có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt, bạn có bao nhiêu lỗ trên ống quần bên trái của bạn.

Tôi mỉm cười, giải thích: Bây giờ bạn phải chú ý đến những người lạ đến thị trấn. Tôi chắc chắn rằng những người ẩn sau lưng tôi là những người phụ trách ủy ban tự vệ.

– ngay cả các ủy ban tự vệ và cha mẹ cũng sẽ giết người! cả hai đều ngớ ngẩn và cầu kỳ. phụ nữ mang thai nghĩ rằng họ có lựu đạn trong quần của họ! họ mất ít nhất mười lăm phút để viết xong một mẩu giấy, nhưng khi thấy ai đó đi ngang qua, họ hỏi. tiếp tục, hỏi quay lại, hỏi, hỏi lại. anh vừa ra khỏi làng, bỗng quên mũ, quay lại lấy, hỏi quá rồi cho vào. một lúc sau anh ta bước ra và hỏi lại. Dường như họ nghĩ rằng xin giấy rất vui.

anh ấy cười phá lên, nhìn quanh tôi và hỏi:

– bạn sống ở nông thôn nhiều, bạn có hiểu tâm lý của nó không? bạn có thể giải thích cho tôi lý do tại sao họ lại kén chọn như vậy không?

Từ trước đến nay, tôi chỉ sống ở Hà Nội, nên tôi chỉ gặp những người nông thôn qua câu chuyện của bạn. Bây giờ tôi đang ở xung quanh họ, tôi thực sự không thể giúp được. Tôi không thể chịu đựng được!

Sự khinh thường của anh ấy trở thành một cái bĩu môi dài. mũi anh nhăn lại như thể anh ngửi thấy mùi xác chết. Vợ chồng anh thi nhau kể lể nhà quê đủ thứ. họ đều là những người ngu ngốc, thô lỗ, ích kỷ, tham lam, xấu xa. cha con, anh em không tốt với nhau. thanh niên nam nữ bây giờ còn nực cười hơn. viết chữ quốc ngữ dở tệ mà cứ nói chuyện chính trị hoài. nếu bạn mở miệng, bạn sẽ thấy những đề nghị, yêu cầu, chỉ trích, cảnh báo, thực dân, phát xít, phản động, xã hội chủ nghĩa, dân chủ, và thậm chí cả những người theo chủ nghĩa tân học. nếu họ bắt được ai đó, họ có thể chạy lên trời! mức độ lan truyền của chúng trong nhiều giờ. có lẽ họ đã để cho những người ở hà nội như vợ chồng anh lạc hậu, thiếu hiểu biết để không bỏ lỡ cơ hội tuyên truyền cho vợ chồng anh. nhưng tuyên truyền gì! …

Cô ấy đảo mắt và nói với tôi:

– Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện này, bạn sẽ nghĩ đó là một lời nói dối. nhưng tôi không phát minh ra cái gì, tôi chết. Một hôm, tôi đi chợ huyện chơi. ở nhà cẩn thận hỏi đường nhưng đến ngã tư thì quên, không biết đường nào mà đi. anh dừng lại, đợi ai đó đi qua, rồi hỏi. Tôi đợi cho đến khi tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đến gần với một bó tre. Tôi chào và hỏi: “đi đường nào đến chợ huyện, anh giúp em với!” Anh ta nhìn tôi không nói nên lời, giống như một loại người xa lạ mới rơi xuống từ sao Hỏa. Tôi biết thương hiệu, tôi lấy tờ giấy ra đưa cho anh ta xem, rồi tôi hỏi lại. bây giờ anh ấy nói “cứ thế này, đến cây đa to thì rẽ phải, đi một đoạn rẽ trái, băng qua cánh đồng, đi vào con đường gạch, vòng qua bờ bên kia. Sau này từ đình làng”. nhà, rẽ phải, đi thêm một chút về phía chợ ”. Nói một cách tổng quát, nhưng không hoàn toàn đúng. tất cả những gì tôi biết là nó đã lộn xộn, cả trái và phải, mà tôi không thể tìm ra. anh ta chỉ cho tôi một cách: đợi ở đó, gặp người gánh hàng vào chợ thì đi theo. Tôi nghĩ cũng được, anh ta cười nói: “Vậy thì chào ông. Tôi không cho ông về trước. Tôi đang vội. Tôi phải lấy ngay bó tre này lên gác để làm việc phá hoại, đề phòng kẻ thù. từ tiến. ” cơ giới hóa. Cuộc kháng chiến của ta phải chia thành ba giai đoạn: giai đoạn phòng ngự, giai đoạn tổ chức, giai đoạn phản công. giai đoạn phòng thủ có nghĩa là … “, anh ấy tiếp tục kể lại mọi thứ cho tôi nghe. bài báo dài tới năm trang.

Nữ hoàng bật cười. Tôi cũng cười, nhưng có lẽ nó không sáng sủa lắm. Tôi cảm thấy cần phải thề một lần nữa:

– nếu tôi bịa đặt, tôi sẽ chết. nhưng em thề với anh là ngay lúc đó em ngạc nhiên lắm, cười không nổi, cười cũng không dám. cười, nếu bạn đánh nó, nó sẽ có hại. nhưng từ hôm đó, tôi bắt nhà đóng cửa cả ngày, không dám đi đâu.

Tôi cười nhạt. những gì tôi muốn nói với bạn, tôi đã phải giữ bí mật trong lòng. Tôi biết không đời nào bạn có thể chấp nhận trở thành một người tuyên truyền nhẹ nhàng như tôi. Ngoài ra, sẽ chẳng ích gì cho anh ta khi làm những gì tôi đã làm, quàng ba lô qua vai và đi từ thị trấn này sang thị trấn khác để xem xét kỹ hơn vùng nông thôn. Tôi quen nhìn cuộc sống và con người chỉ từ một phía. ông thấy người thanh niên niệm “tam giai”, nhưng ông không thấy bó tre mà người thanh niên vui vẻ vác để ngăn giặc. nhưng ngay cả việc người thanh niên đọc thuộc lòng bài báo như một con vẹt biết nói, anh ta cũng chỉ thấy được sự ngu ngốc bề ngoài của nó mà không phải là lý do đẹp đẽ bên trong. vẫn giữ đôi mắt ấy để nhìn đời, càng đi, càng xem, con người càng chua xót và chán nản.

Tôi biết rất nhiều điều. đối mặt với người đàn ông trong giới văn chương đó, tôi mới chỉ là một thanh niên, đang học nghề. nên tôi không dám kể hết ý nghĩa của mình. Tôi ngại ngùng và đưa ra một số nhận xét:

– có nhiều điều kỳ lạ. đất nước con người vẫn là một bí mật đối với chúng tôi. Tôi rất thân thiết với họ. Tôi gần như thất vọng vì tôi thấy họ hầu hết đều ngu dốt, tham lam, rụt rè, nhẫn nại một cách đáng thương. khi tôi nghe bạn nói về “sức mạnh quần chúng”, tôi đã rất nghi ngờ. Tôi vẫn cho rằng phần lớn đất nước tôi là nông dân, và những người nông dân của đất nước tôi sẽ không làm cách mạng trong một vạn kiếp. thời le loi, quang trung, có lẽ đã chết rồi, sẽ không bao giờ trở lại. nhưng đến thời tổng khởi nghĩa thì đã lùi bước. Thì ra người nông dân nước ta còn làm được cách mạng, nhưng họ làm rất hăng hái. Tôi theo họ đến chính phủ. Tôi đã gặp họ ở mặt trận nam trung bộ. vô số người đàn ông răng đen, mắt trợn trừng, gọi lựu đạn là “đạn bắn”, hát quân ca như người cầu nguyện trong giấc ngủ, nhưng khi ra trận lại xung phong rất dũng cảm. mà không phải lo lắng cho vợ con, nhà cửa như họ vẫn thường làm. Khi gặp họ, anh không thể ngờ rằng họ cũng chính là những người này, chỉ vài tháng trước, chỉ cần một người lính nói đùa với vợ anh trước mặt anh, anh sẽ chỉ im lặng và đi một đoạn đường dài rồi mới dám. im lặng lẩm bẩm chửi bới đôi lần, bao nhiêu cơn ghen tuông bỏ về nhà trút lên má vợ.

hoang nhếch một bên khóe môi, gắt gao:

– nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận rằng họ có rất nhiều sự ngu ngốc không thể chịu đựng được. Tôi thấy nhiều người lính tự vệ hay thậm chí là vệ binh quốc gia chơi với súng hoặc lựu đạn, giết người như điên. Nhiều người đàn ông cầm một vũ khí lạ, họ không biết cách bắn. đất nước ta là vậy, cả đời không được đụng súng thì không biết bắn, bắn trúng thì họ mới biết. sau đó để họ đánh nhau về phía tây! nhưng cái dở là người ta vẫn muốn họ làm ủy ban này, ủy ban nọ, đó là lý do khiến người ta chết! Ví dụ, một người là chủ tịch ủy ban khu phố ở Hà Nội trước khi chiến đấu, anh ta là một nhân viên bán hàng mệt mỏi. nếu anh bán cháo lòng thì biết đánh tiết canh huyết, mà làm ủy ban thì làm sao được. Chủ tịch của làng này, nhìn tờ báo nhà tôi, thấy cái tiêu đề nguyễn thực thi và khẳng định rằng nó đã được một người đàn ông cho ông ta mượn. Theo anh, phụ nữ nào cũng phải xuất thân từ dân tộc này, dân tộc kia. nữ hoàng cười quá nhiều, ho và rơi nước mắt. Sau khi lấy khăn tay lau khô nước mắt, cô ấy lắc đầu và nói:

XEM THÊM:  Luyện tập văn bản văn học lớp 10 trang 121

– nếu bạn ở đây, đôi khi bạn sẽ chết cười. nhưng vị chủ tịch đó cứ năn nỉ hai ba lần, yêu cầu gia đình tôi dạy những điều học thuật cho người bình thường hoặc tuyên truyền giúp đỡ.

người chồng tiếp theo:

– Tôi không có việc gì làm, đôi khi tôi cảm thấy buồn. nhưng làm việc với những người như vậy thì làm sao bạn có thể nói được công việc? gọi anh ta là phản động.

muốn nói chuyện, tôi đã hỏi:

– bây giờ có rất nhiều thời gian, tôi chắc rằng bạn có thể viết. Bạn đã viết gì đó thú vị chưa?

– không, vì ngay cả máy tính để bàn cũng đã biến mất. nhưng bằng cách nào đó chúng ta phải viết một cái gì đó để ghi lại thời gian này. Nếu bạn làm đúng, nó có thể tốt như vũ trong “những con số đỏ”. nếu anh ấy vẫn còn sống, bạn nên biết!

Sau bữa tối lúc bốn giờ, hoàng đế mời tôi cùng vợ chồng ông đi thăm một số người trên phố cũng đã di tản. Một quản đốc đã nghỉ hưu, một hiệu trưởng bị sa thải vì một vụ hiếp dâm học sinh, một thẩm phán già trước đây chuyên đi kiện tụng hay điều hành chín sản phẩm cho thiên hạ đang ở đâu? Tôi không thích họ vì họ không biết gì về văn học nghệ thuật, chỉ có tổ tôm là tốt.

nói chuyện với họ thật nhàm chán. nhưng nếu không giao du với họ thì sẽ không đến thăm nhà ai được nữa … anh cứ đi nói chuyện với tôi như vậy, còn tầng hầm gần tai tôi những thứ thối nát, ngu ngốc, điên rồ, từng cái một. một, khi chúng tôi đi bộ chậm rãi để chờ nữ hoàng đi sau chúng tôi một chút.

Nữ hoàng đã đi bộ để theo kịp chúng tôi. má đỏ bừng vì lửa. giải thích sự chậm trễ của anh ấy:

– Tôi kiểm tra lọ khoai lang, tôi sẽ ăn lại sau. Ở đây không có thứ gọi là cao lương mỹ vị, nhưng bánh mì thì có sẵn. Mình ra đây chơi, mai xem ai có cây to mua mấy cây về ướp hoa bưởi, ăn rất thơm.

Đến một cánh cửa lớn bằng gạch có dây leo, hoàng tử kéo dây chuông.

một cậu bé chạy ra và lịch sự vẫy tay:

– xin chào ông!

– bạn không dám. Phạm nhân có ở nhà không?

– anh ta nói với anh ta, anh ta đã đến bên cạnh thống đốc.

– tại sao giám đốc lại ở đây từ sáng?

– không! Tôi không thấy giám đốc ở đây sáng nay.

chúng tôi đã trở lại. xuống một con hẻm ngoằn ngoèo khác, đến một cổng gạch khác có dây leo. một bảo mẫu ôm một đứa trẻ đứng ở cửa:

– xin chào ông! thưa cô!

– bạn không dám. Thống đốc đang ở nhà hay đi vắng?

<3

– tại sao bà già lại đến đây?

– không, không!

Hoàng tử quay lại. sau vài bước, anh quay lại và nói nhỏ với vợ:

– tôm bố mẹ lại làm tổ. cô ấy cũng không có nhà, phải không?

Người phụ nữ đó cũng là đệ tử của tổ tôm nặng. có thể họ gặp nhau ở đây hoặc ở nhà ông già, ông ấy đã cử người gác cửa.

Nữ hoàng không có ý kiến. hoàng tử vỗ vai tôi:

– bạn có nghĩ nó buồn không? kiến thức là như vậy. và những người … như bạn biết.

Tôi thầm nguyền rủa tại sao cơ hội lại đẩy anh ta đến đây với tất cả những thứ cặn bã của tầng lớp trí thức. Tại sao bạn không nhập ngũ, đến các công trình tuyên truyền gia nhập các đại đội văn hóa kháng chiến để thấy những sinh viên, những cán bộ phục vụ trong vệ quốc, những bác sĩ hăng say công tác trong các viện nghiên cứu, viện quân y, nhà văn của bạn? và các nghệ sĩ mải mê tiếp cận với đông đảo công chúng để học hỏi và dạy họ, đồng thời tìm kiếm nguồn cảm hứng mới cho nghệ thuật?

Tôi cười nhẹ:

– nghe anh ấy nói mà tôi nản quá. Vậy có lẽ sức đề kháng của chúng ta đã bị phá vỡ?

nắm bắt được câu nói của tôi, nhanh như mèo vồ chuột:

– chỉ có vậy thôi, tôi rất buồn. nếu bạn nhìn kỹ, nó rất khó chịu. nhưng tôi không nản lòng có lẽ chỉ vì tôi tin vào người cũ. Tôi cho rằng cả cuộc cách mạng tháng Tám và cuộc kháng chiến hiện nay chỉ ăn nên làm ra vì những người lãnh đạo giỏi. Hồ Chí Minh lẽ ra phải cứu nước như vậy, mới xứng đáng. phải đi cứu nước như câu chuyện tôi kể cũng khiến ông già đau xót lắm. anh ta nghĩ rằng nó sẽ đại diện cho phong trào giải phóng sức mạnh thứ tư, dafa, nhưng chỉ có d-gon.

Tôi đã đề cập đến tên của một số nhân vật khác trong cuộc kháng chiến chống Pháp, xứng đáng là đại diện của những con dao. lắc đầu:

– làm thế nào bạn có thể là người Hồ Chí Minh?

và tiếp tục:

– Ông già làm việc gì cũng giỏi, tôi nghĩ dù người của ông có tệ đến đâu thì ông già cũng sẽ xoay chuyển và độc lập như ngày nào. những điều như hiệp định sơ bộ bắn ngày 6 tháng 3, ngay cả người Mỹ cũng phải lắc đầu: tưởng lừa được ông già. cậu bé tiếng pháp nghĩa là gì? nó rất tệ. Nếu không có anh chàng người Mỹ, sao anh ta dám làm trái với thương vụ ngày 6/3? Tôi nghĩ đó đã là một may mắn trong cuộc đời bạn. nó không nên được dán?

vào buổi tối, tôi ăn xong khoai tây chôn, uống trà vài tuần, sau đó đi ngủ sớm. Tôi sợ mình đã đi bộ mười mấy cây số và ngồi nói chuyện từ khi đến nơi, tôi sẽ không thể ngồi được nữa. Ngoài ra, ngay cả khi chưa buồn ngủ, bạn nên nằm đắp chăn để giữ ấm và mắc màn. hai chiếc giường nhỏ đặt cạnh nhau, ngăn cách nhau bởi một hành lang nhỏ. vải tuyn trắng chỉ nhìn thôi đã khiến tôi cảm thấy dễ chịu và thoải mái.

Roy và tôi sẽ đi ngủ trước. Bên cạnh chiếc gạt tàn cạnh giường là một gói thuốc lá thơm và một bao diêm. Tôi vẫn mặc quần áo tây và chỉ lo đêm nay có mấy con chấy rận có thể rời áo tôi đi du lịch trong chiếc chăn bông thơm phức. ngày nào tôi cũng tiếp tục đắp chăn từ anh em nhà in, cái thứ ký sinh hay phản chủ đó, ở tôi, tôi không thể đảm bảo là tuyệt đối không có. Nữ hoàng thu dọn đồ đạc của mình, đóng cửa lại, sau đó mang một ngọn đèn lớn đến gốc cây bên giường chúng tôi và mang ra một cái chai. hoàng tử nhìn thấy nó và hỏi:

– tôi đã bật đèn lớn chưa?

– vâng, tôi đã đổ thêm dầu.

hoàng tử hỏi tôi:

– bạn có thích đọc tam quốc không?

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ xem toàn bộ loạt phim.

– thật đáng tiếc. Trong tất cả các tiểu thuyết phương Đông và phương Tây, có hai cuốn mà tôi yêu thích, đó là Tam Quốc và Đông Tây. theo như tiểu thuyết, nó là tốt nhất. nhưng chỉ có hai trong số họ. biên độ nước cũng tốt không thua gì tam quốc và đông hán tử. cho dù những cuốn tiểu thuyết khác hay đến đâu, bạn cũng chỉ đọc chúng một lần. đọc nó lần thứ hai và nó đã được giảm giá. nhưng khi đọc tam quốc và đồng chu, bạn vẫn thấy thú vị, đọc đi đọc lại nhiều lần.

– bạn có chúng ở đây không?

– dong chu đã chết ở Hà Nội và họ không thể đưa anh ta đi. cuộc đời buồn là thế! Tôi ghét nó nhưng may mắn là bộ ba vương quốc đã để nó ở ngoại ô nên tôi có thể mang nó theo. nếu không thì buồn chết mất.

đặt gạt tàn vào điếu thuốc của anh ấy và tiếp tục:

– sở dĩ bây giờ mình hỏi các bạn có thích đọc tam quốc không là vì mỗi tối, trước khi đi ngủ, trước khi đi ngủ chúng ta đều có nhã hứng đọc một số tập của tam quốc. nhưng hôm nay không biết có nên bỏ quy luật đó không? Nếu bạn thích nói chuyện, bạn có thể nghỉ một đêm để chúng ta nói chuyện.

Tất nhiên, tôi mời bạn và chồng bạn giữ nguyên thói quen này. anh ấy trông rất hạnh phúc:

– vâng, nếu bạn cho phép, chúng tôi có thể đọc nó. chúng tôi lắng nghe cùng nhau và khi chúng tôi buồn ngủ, chúng tôi ngủ. Trông tôi hơi mệt, có lẽ tôi cần ngủ sớm. Tôi không biết đèn sáng lại có làm phiền bạn không?

Tôi nói với anh ấy rằng tôi vẫn ngủ ngay trong tiệm in, đèn sáng và máy nổ ầm ầm, chăn ở đây ấm thế này thì dù súng nổ ngay bên cạnh, tôi vẫn ngủ rất ngon. .. cười cái cục tức vào cổ như con gà trống:

– vâng, sau đó chúng ta hãy đọc tiếp. Tôi đã lấy nó ra.

Nữ hoàng chạy đến và chộp lấy một cuốn sách bìa da dày.

– tôi đọc hay tôi đọc?

– Tôi sẽ đọc nó.

để đèn trên cái bệ thấp ở đầu giường, cởi áo dài và nằm xuống giường bên cạnh người con trai đã chui vào chăn trước.

– bạn đã đọc ở đâu hôm qua? có vẻ như …

– không cần đâu, tôi đọc lại đoạn thằng ngốc cất công khen ngợi. Gì? Theo bạn, nó có tốt không?

Tôi đã trả lời ngắn gọn để kết thúc câu chuyện:

– Tôi nghĩ nó tốt.

– làm tốt lắm anh trai! tốt nhất trong ba vương quốc. tại sao anh ấy lại tài năng đến vậy?

Nữ hoàng tìm thấy nó và bắt đầu đọc to. hoàng tử hút thuốc khi lắng nghe. Mỗi khi tôi đọc một đoạn hay của nó, tôi vỗ đùi và nói:

– tài năng thực sự! tài năng thực sự! tài nguyên như nhau! nhà sư là một thiên tài.

  • ← những vấn đề của khách hàng có má hồng
  • → những con sếu cũ

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Đôi mắt | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *