Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
963 lượt xem

Hai đứa trẻ – Tác giả: Thạch Lam

Bạn đang quan tâm đến Hai đứa trẻ – Tác giả: Thạch Lam phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Hai đứa trẻ – Tác giả: Thạch Lam

thach lam là nhà văn tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. văn chương của thach lam giản dị mà sâu sắc vô cùng. điều đó được thể hiện qua câu chuyện hai đứa trẻ nằm trong chương trình ngữ văn lớp 11.

Hôm nay, download.vn mời bạn đọc xem phần giới thiệu của nhà văn thach lam và truyện ngắn Hai cậu bé. xem bên dưới.

i. về tác giả thach lam

– thach lam (1910 – 1942), ten la nguyen tuong vinh (sau nay la nguyen tuong lan) sinh ra tai Ha Noi, trong mot gia dinh lam cong viec.

– anh ấy là em trai của nhất linh và hoàng đạo, cả ba đều là thành viên của nhóm tự lực văn đoàn.

– Thuở nhỏ, Thạch Lan sống ở quê ngoại, huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương. sau đó anh cùng cha chuyển đến tỉnh bình an.

– Anh ấy học ở Hà Nội, sau khi thi đậu cấp 3, anh ấy đi làm biên tập viên báo chí.

– thach lam thường viết “truyện không có truyện”, chủ yếu khai thác thế giới nội tâm của nhân vật với những cảm xúc mong manh, mơ hồ trong cuộc sống đời thường.

– văn của anh ấy trong sáng, đơn giản nhưng sâu sắc.

– một số công việc:

  • truyện: gió lạnh đầu mùa (1937), nắng trong vườn (1938), tóc (1942)
  • tiểu thuyết: một ngày mới (1939)
  • script: hanoi hash six street (1943) …

ii. giới thiệu về hai câu chuyện thiếu nhi

1. hoàn cảnh sáng tác

truyện in trong tập “nắng trong vườn” (1938) là một trong những truyện ngắn đặc sắc nhất của thach lam.

2. tóm tắt

câu chuyện “hai đứa trẻ” xoay quanh số phận của những con người trong xóm nghèo qua lời kể của các nhân vật. Liên và sống ở một huyện nghèo, được mẹ giao cho trông coi một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Trước đây, gia đình Liên sinh sống ở Hà Nội, nhưng bố cô mất việc phải về quê. mẹ con chị bán nước, bán phở siêu tốc và hát xẩm … đó là những kiếp người nhỏ bé, nghèo khó nơi phố huyện nghèo. Cũng như bao người dân sống ở đây, hàng ngày họ chờ đợi để thấy chuyến tàu đi qua huyện. Hình ảnh đoàn tàu đi qua mang theo âm thanh và ánh sáng đã gợi lên trong nhân vật những ngày ở Hà Nội và khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.

xem thêm phần tóm tắt của câu chuyện

3. thiết kế

gồm 3 phần:

  • phần 1: từ đầu đến “tiếng cười của khách thưa dần về làng”. cảnh phố lúc chiều tà.
  • phần 2. rồi đến “tâm hồn luôn tĩnh lặng, có những nỗi niềm mơ hồ không hiểu”. cảnh đường phố về đêm.
  • phần 3. phần còn lại. cảnh mọi người chờ đợi trong làng.

4. danh mục

  • hai con trai của nhà văn thach lam thuộc thể loại: truyện ngắn.
  • truyện ngắn là tác phẩm văn xuôi nhỏ, ít nhân vật, ít sự kiện phức tạp; bưu kiện thường không được chia thành nhiều dòng; chi tiết đúc; văn bản ẩn chứa nhiều ý nghĩa…

5. nội dung

Truyện ngắn Hai đứa trẻ thể hiện niềm xót thương cho những kiếp người lầm than, lang thang, tăm tối nơi phố phường nghèo trước cách mạng. Đồng thời, anh cũng bày tỏ sự trân trọng với ước mơ đổi đời của họ dù còn mơ hồ.

6. nghệ thuật

cốt truyện đơn giản, hình ảnh mang tính biểu tượng, giọng nói nhẹ nhàng …

hai đứa trẻ

Nghe câu chuyện của hai đứa trẻ:

tiếng trống chợ huyện nhỏ; từng tiếng một vang lên nơi xa gọi buổi tối. phía tây đỏ rực như ngọn lửa rực và những đám mây hồng như than hồng sắp tàn. hàng tre làng phía trước đen kịt cắt rõ bầu trời.

muộn, muộn rồi. một buổi chiều êm ả như lời ru, vang vọng tiếng ếch nhái kêu râm ran trên cánh đồng do gió nhẹ đưa vào. trong cửa hàng hơi tối, muỗi đã bắt đầu vo ve. lien ngồi yên lặng bên những quả cầu sơn đen; đôi mắt anh dần chìm trong bóng tối và nỗi buồn của buổi chiều quê thấm vào tâm hồn thơ ngây của anh: không hiểu sao anh lại cảm thấy một nỗi buồn da diết trước ngày tàn.

– bạn có thể thắp đèn cho tôi được không?

Nghe thấy giọng nói, anh ấy đứng dậy và trả lời:

– hãy thoải mái trong một lúc. Tôi sẽ ngồi đây với bạn để bạn không bị muỗi đốt.

một người đặt hộp diêm lên bàn cùng em gái ngồi vào cũi; cái cũi tre chìm xuống và kêu cót két.

– cái cũi này sắp hỏng, phải không?

– vâng, vì vậy tôi đã bảo anh ấy mua một cái khác để thay thế.

Hai chị em buộc mình phải đứng yên và quay mặt ra đường. tất cả các nhà đều đã lên đèn, treo đèn ở nhà chú phở, đèn mỹ lấp lánh ở mr. cuu và đèn xanh trong lều khách …

<3

Chợ họp giữa phố đã lâu. mọi người rời đi và tiếng ồn biến mất. Trên đất chỉ còn lại rác, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và bã mía. Một mùi ẩm thấp bốc lên, quá quen thuộc với cái nóng ban ngày và mùi khói bụi, khiến phụ nữ liên tưởng đến cái mùi độc nhất của đất, của quê hương này. Một vài người bán hàng về muộn đang sắp xếp sản phẩm, định mang những sản phẩm đã được lên đèn, họ còn dừng lại và nói thêm vài câu.

một số trẻ em nghèo ở rìa chợ cúi xuống đất để khám phá. họ nhặt những thanh tre, nứa, hoặc bất cứ thứ gì còn dùng được mà người bán hàng để lại, họ cảm động, nhưng bản thân cô không có tiền để đưa cho họ.

Trời tối dần, chị em mới thấy thằng nhỏ nhóm lửa cõng hai cái ghế trên lưng đi trong ngõ; Theo sau cô là em gái, mẹ của cô, với một cái cũi trên đầu và mang theo vô số đồ đạc: tất cả các cửa hàng của cô.

– tại sao hôm nay bạn dọn đồ muộn thế?

đặt cũi xuống sàn, chuẩn bị bát nước uống hồi lâu rồi chép miệng trả lời:

– ồ, muộn hay sớm cũng không thành vấn đề.

Một ngày nọ, anh ta đi mò cua để câu tôm; phải đến đêm, anh mới dọn cái sạp này dưới gốc sồi, cạnh khuôn gạch. bán cho ai? mấy bác nông dân lúa hay lái xe tải, thỉnh thoảng có bộ đội ở huyện hay bà con cô giáo đi gọi tổ tôm, hào hứng vào quán cô uống chén chè tươi hút thuốc lào. Tôi không kiếm được nhiều nhưng tôi dọn hàng vào mỗi buổi chiều, từ chạng vạng đến tối.

XEM THÊM:  DTV eBook - Thư Viện Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW

dọn xong cái ghế, dời cái đèn ông sao để trên giàn trầu, thằng bé loay hoay đốt lửa nấu chén chè. chỉ sau đó anh ta mới nhìn lên và nói với quyền thế chấp:

– và bạn vẫn chưa đóng gói?

gầy giật mình, cô ấy nhẹ nhàng hét lên: “chết có thai!”, rồi đứng dậy giục tôi:

– hãy đóng cửa hàng nếu không mẹ sẽ mắng tôi.

một người đã trả lời:

– Tôi không chắc hôm nay mẹ có ra ngoài không, thưa bà. mẹ vẫn bận làm cơm.

Mỗi ngày vào buổi tối, mẹ tôi đến thăm cửa hàng một lần và bảo tôi đóng cửa cửa hàng khi cửa hàng trống. Vì vậy, tôi mải mê nhìn xuống phố mà quên mất! Lúc này cô vội vàng bật đèn, gom những quả bóng sơn đen lại, trong khi một người đi tìm cái chốt để cố định cánh cửa. Cửa hàng mà hai chị em phụ trách là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, mẹ dọn dẹp từ khi cả nhà rời Hà Nội về quê sinh sống, vì cô giáo mất việc. một gian hàng nhỏ thuê của một bà lão được ngăn bằng tấm bình phong ghi nhật ký bằng tre. Người mẹ giao việc chăm sóc cho anh – bà còn bận làm việc nhà – và buổi tối, hai chị em ngủ lại đây để lo hàng hóa.

liên tục đếm các hộp thuốc lá hookah, đặt các thanh xà phòng còn lại vào hộp, lẩm bẩm danh sách hàng hóa. nó không có giá trị bán hôm nay.

– bạn có bán cho anh ấy hai bánh xà phòng vào buổi trưa không?

Anh ấy đã nghĩ về điều đó và trả lời:

– vâng, cô ấy đã mua hai chiếc bánh, và anh ấy chỉ lấy một nửa.

liên hệ với bàn tính để thêm số lượng. nhưng phù hợp với cái nóng và lũ muỗi, anh ấy chần chừ và bỏ hết tiền vào hộp và không tính:

– tốt, ngày mai chúng ta sẽ đếm một thi thể.

an nhìn cô ấy, chờ đợi khoảnh khắc đó. hai chị em nhanh chóng muốn đóng cửa hàng và đi ra ngoài, ngồi trên cũi nhìn phong cảnh đường phố. kẻ gian đã nhanh chóng trả lại tiền bằng chiếc chìa khóa mà cô đeo trên dây chuyền bạc của mình, chiếc bàn cờ và chiếc khóa mà cô yêu thích và tự hào vì nó cho thấy cô là một cô con gái trưởng thành và mạnh mẽ.

– ồ, bạn đang làm gì vậy?

nghe câu tiếp theo mà phì cười, chị em không cần nhìn đi đâu cũng biết ai đã vào hàng. Đó là Thi Thi, một bà già hơi khùng khùng vẫn hay mua rượu ở tiệm tạp hóa. lien biết tính tình của hắn, âm thầm tự mình rót một chén rượu đầy ti đưa cho hắn; cô không dám nhìn mặt anh, trong lòng có chút run lên, cô muốn anh mau đi. Ông lão gắp cho con cút rượu, rồi cười nói:

– ồ, tôi đang liên hệ. Tôi sẽ sạc lại ngay hôm nay.

Ông lão ngửa đầu ra sau, uống một hơi dài, sau đó húp miệng trả tiền cho bức ruột của bức tượng: đặt vào tay ba đồng tiền, vỗ nhẹ vào đầu rồi lảo đảo bước ra. hai chị em đứng thẫn thờ nhìn ông lão đi khuất vào bóng tối, tiếng cười nói thưa dần về phía làng.

*

**

Đêm đã bắt đầu, một đêm mùa hè êm như nhung và có gió mát. những con đường, ngõ hẻm dần chìm trong bóng tối. những ngôi nhà đã đóng cửa, ngoại trừ một vài cửa hàng vẫn còn mở, nhưng những cánh cửa chỉ là một khe hở trong ánh sáng. Những đứa trẻ tụ tập trên vỉa hè, cười nói rôm rả khiến anh cũng muốn cùng chúng vào chơi nhưng sợ không nghe lời mẹ xem hàng, hai chị em đành phải ngồi yên trên cũi mà nhìn theo chỉ dẫn của mẹ. bóng tối. những người về muộn, đi bộ chậm vào ban đêm.

hàng nghìn ngôi sao thi nhau lấp lánh trên vòm trời, xen lẫn với những vệt đom đóm bay dọc mặt đất hoặc leo lên cành cây. thanh bình và yên tĩnh anh nhìn lên những vì sao để tìm thấy con đường sữa và con vịt theo thần. vũ trụ thăm thẳm bao la dường như trong lòng hai đứa trẻ đầy bí mật, xa lánh, khắc cốt ghi tâm, nên phút chốc hai chị em cùng nhìn lại trái đất, nhìn ánh sáng thân mật quanh ngọn đèn leo lét lướt qua đầu. . chút. giỏ của chị gái về phía huyện, một ngọn lửa nhỏ màu vàng khác bay vào đêm đen, biến mất, rồi lại xuất hiện … một cùi chỏ nói:

– đó, tiệm phở của bạn đã đến.

Tiếng sào nghe rõ mồn một, khói bay theo gió bay về hai chị em: chú siêu nhân tạt vào gánh phở. anh nghiêng người, nhóm lại ngọn lửa và thổi tắt cái nút chai. cái bóng mênh mông rơi xuống đất ở một vùng rồi lan sang hàng rào hai bên. An và lien ngửi thấy mùi phở thơm phức, nhưng ở cái quận nhỏ này, món quà mà siêu bán hàng bán là món quà xa xỉ, nhiều tiền, hai chị em không bao giờ mua được. Liên nhớ hồi còn ở Hà Nội chỉ được thưởng thức những món quà ngon, lạ – lúc đó mẹ cô nhiều tiền – ra bờ hồ uống những cốc nước lạnh có màu xanh đỏ. chỉ khác là trí nhớ không rõ ràng, chỉ là một vùng sáng bóng. Hà Nội nhiều đèn quá! kể từ khi gia đình tôi chuyển đến đây, kể từ khi cửa hàng này được thành lập, hàng đêm tôi phải ngồi trên chiếc chõng tre dưới gốc cây với bóng tối của cảnh đường phố vây quanh tôi.

Đêm tối rất quen thuộc với tôi, tôi không sợ nó nữa. trời tối hẳn, con đường dẫn ra sông, con đường qua chợ vào nhà, lối vào thị trấn càng tối hơn. bây giờ chỉ có ngọn đèn của em gái cô, và cái bếp của cô, siêu chiếu sáng một địa hình đầy cát; trong cửa hàng, ngọn đèn liên, ngọn đèn trở nên nhỏ bé, thưa thớt, từng ánh sáng lọc qua bóng tre. khắp các con đường trong huyện bây giờ đổ về nơi có cửa hàng của cô em gái nhỏ. có một gia đình chú xẩm ngồi trên chiếu, trước mặt là cái chậu sắt trắng nhưng chú không hát vì không có khách đến nghe.

XEM THÊM:  Những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Victor Hugo nên đọc

<3

– muộn quá rồi mà họ vẫn chưa đi chơi?

Tôi muốn nói rằng những người lính của huyện, những người thân của ông già và ông già là những khách hàng quen thuộc của tôi. bạn thật là ngu ngốc.

– hôm nay chủ nhân cũng có tổ tôm. thật dễ dàng mà họ không cần phải gọi.

Vợ chồng ông chú trò chuyện nghe tiếng đàn tranh ngân nga. cậu bé bò xuống đất, ra khỏi chiếu, nghịch đất bị cát vùi bên đường. rất nhiều người trong bóng tối mong đợi điều gì đó tươi sáng cho cuộc sống nghèo khổ hàng ngày của họ.

*

**

an và lien đã buồn ngủ đến mức nhắm mắt lại. tuy nhiên, hai chị em cố gắng thức lâu hơn một chút, trước khi vào xếp hàng đóng cửa và đi ngủ. Mẹ vẫn dặn tôi phải thức đến khi tàu xuống, tàu chạy qua ngay đầu phố, để bán, chắc có người mua. nhưng như mọi đêm, lien không còn mong đợi bất cứ ai đến mua sắm. ngoài ra, họ chỉ mua hộp diêm và hai gói thuốc vào ban đêm. Tôi và Liên cố thức vì một lý do khác, vì chúng tôi muốn nhìn thấy chuyến tàu. chín giờ có một chuyến tàu ở hà nội đi qua huyện. Đó là màn cuối cùng trong đêm.

Anh tựa đầu vào lòng cô, mí mắt như sắp sụp xuống, anh nói:

– tàu sắp tới, làm ơn đánh thức tôi.

– vâng, bạn cứ ngủ đi.

lien he nhẹ nhàng quạt cho cô ấy, làm mượt mái tóc mềm mượt của cô ấy. đầu bé nặng dần lên cơ thể; cô đứng yên không nhúc nhích. qua kẽ nứt cành bàng ngàn sao vẫn lấp lánh; một con đom đóm bám vào mặt dưới của chiếc lá, một ngọn đèn xanh nhỏ nhấp nháy, rồi cây bàng nhẹ nhàng đậu trên vai, đôi khi hàng loạt. tâm hồn luôn bình lặng, có những cảm giác mơ hồ không hiểu.

trống canh quận phát ra một tiếng ngắn ngủi khô khốc, không nghe được xa xa, sau đó liền chìm vào trong bóng tối. vắng bóng người mãi, trong dãy mấy chị em chỉ còn hai ba bác đang ngồi uống nước, hút thuốc lào. nhưng một lúc sau rời phố huyện, hai ba người với ánh đèn pin lay động những bóng dài: mấy nhân viên cửa hàng đi đón chủ tỉnh. chú siêu ngố nghểnh cổ nhìn đài nói:

– đèn đã tắt.

lien cũng nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh lam, gần mặt đất, giống như một bóng ma. rồi tiếng còi tàu vang lên đâu đây, trong màn đêm u tịch, kéo dài trong gió xa. tiếp tục đánh thức tôi:

– thức dậy, an. tàu đã đến.

an đứng dậy, lấy tay dụi mắt để tỉnh dậy. hai chị em nghe tiếng phóng nhanh, xe hú còi inh ỏi. một làn khói trắng mờ ảo phía xa, sau đó là tiếng vo ve yếu ớt của hành khách. Mấy năm nay làm ăn ế ẩm nên trên lầu cũng ít người qua lại, có khi hai chị em ngồi đợi chẳng thấy ai. Trước đây, trên sân ga có mấy quán cơm mở cửa đón khách, sáng đèn đến nửa đêm. nhưng bây giờ tất cả đều đóng cửa, im lìm như đường phố.

Hai chị em không đợi lâu. tiếng còi thổi và đoàn tàu chao đảo. nó liên tục thúc giục tôi phải đứng dậy nhìn đoàn xe đi qua, những toa tàu sáng loáng, lấp ló trên đường. chỉ thoáng thấy những toa tàu đông đúc, sang trọng của giới thượng lưu, đồng và niken lấp lánh, và những ô cửa sổ sáng lấp lánh. rồi đoàn tàu lao vào màn đêm đen đặc, để lại những cục than hồng đỏ bay khắp đường ray. hai chị em cũng nhìn vào chấm đỏ của đèn xanh trên chiếc xe cuối cùng, ở phía xa và khuất sau rừng trúc.

– chuyến tàu hôm nay không đầy chỗ, phải không?

liên hệ với tôi không trả lời. chuyến tàu tối nay không đông như mọi khi, ít đông hơn và kém sáng hơn. nhưng họ đã trở lại Hà Nội! theo đuổi giấc mơ hà nội xa, hà nội tươi vui. con tàu dường như đã mang một chút thế giới khác. một thế giới khác đối với Liên, khác với ánh sáng của ngọn đèn cô và ánh lửa của cô chú. nó vẫn bao trùm đêm đen, đêm quê, ngoài kia cánh đồng mênh mông vắng lặng.

– thôi đi ngủ đi chị.

Anh ấy vỗ vai tôi và nhanh chóng ngồi xuống. An cũng ngồi dậy, tựa đầu vào vai của lien. Tiếng ầm ầm của đoàn tàu đã tắt dần và biến mất trong bóng tối, bên tai không còn nghe thấy gì nữa. các ngôi sao trên bầu trời tiếp tục sáng. cả thị trấn lúc này rất yên tĩnh, chỉ có đêm khuya, tiếng trống canh gác và tiếng chó cắn. bên nhà ga bóng đêm trở về và bóng người; cô em gái đang chuẩn bị đồ đạc và chú siêu nhân gánh hàng vào làng, còn vợ chồng cô chú ngủ gục trên chiếu.

lien quay lại nhìn tôi và thấy cô ấy cũng đã ngủ say, tay nắm chặt vạt áo và đầu vẫn tựa vào vai anh. nhìn quanh đêm đen, gió trong lành và những con đom đóm đã biến mất. nghiêng người để giúp tôi vào hàng, mắt cô ấy cũng nheo lại. anh đóng cửa cẩn thận và tắt đèn trên viên thuốc sơn đen. sau đó đến bên cạnh tôi và nằm xuống. Anh gối đầu lên tay và nhắm mắt lại. cảm giác ban ngày lắng dịu trong tâm hồn cô và hình ảnh thế giới xung quanh mờ đi trong mắt cô. lien cảm thấy mình đang sống giữa bao nhiêu khoảng cách vô định như ngọn đèn nhỏ soi sáng một vùng đất nhỏ. nhưng cuộc liên lạc diễn ra không lâu; mắt anh trở nên nặng trĩu, rồi chìm vào giấc ngủ êm đềm, bình yên như đêm trên phố vắng lặng và đầy bóng tối.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Hai đứa trẻ – Tác giả: Thạch Lam. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *