Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
1008 lượt xem

Lặng lẽ Sa Pa – Nguyễn Thành Long

Bạn đang quan tâm đến Lặng lẽ Sa Pa – Nguyễn Thành Long phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Lặng lẽ Sa Pa – Nguyễn Thành Long

nguyen thanh long là nhà văn chuyên viết truyện ngắn. một trong những tác phẩm tiêu biểu trong số đó là tác phẩm của sapa yên tĩnh. lịch sử đã khắc họa thành công hình ảnh những người lao động bình thường, thường là một thanh niên làm công tác khí tượng một mình trên đỉnh núi cao. qua đó, tác giả cũng muốn khẳng định vẻ đẹp của con người lao động và ý nghĩa của công việc thầm lặng.

Hôm nay, download.vn sẽ giới thiệu sơ lược về nhà văn nguyễn thanh long, nội dung truyện ngắn êm đềm sa pa. xem chi tiết bên dưới.

lặng lẽ sa pa

Lắng nghe vở kịch một cách lặng lẽ sa pa

Rời khỏi cầu ở cây số 4, ô tô lên núi. những đám mây tung quạt trắng xóa từ các thung lũng. Tôi chỉ thấy thấp thoáng trong màu xanh bao la, trước mặt là hình tam giác màu vàng, là con đường tôi vừa đi qua. đi một lúc lâu, nhìn lên vẫn thấy đường ba góc đó. lúc này người lái xe già mới nói: – con lạch có dòng thác trắng xóa mà chúng tôi vừa đi qua là bến rừng. sau một thời gian, chúng ta sẽ đến sapa. bạn không đến thăm sapa? tất cả các họa sĩ đến sapa! cảm thấy tự do để vẽ ở đó. Tôi đã đi trên con đường này được ba mươi hai năm. Trước cách mạng tháng Tám tôi đã đi lại nhiều họa sĩ như bạn. họa sĩ ngọc bích này, kiệt tác hoàng gia này …

thật đột ngột! ông họa sĩ già mỉm cười đáp lại. vừa rồi, ở bến tàu lào cai, khi xe chuẩn bị xuất phát, hàng ghế thứ 3 chật chội vì đôi vợ chồng trẻ mèo mua vé đi chung chuyến nhưng nhất định không chia tay, tài xế mời anh ta vào. mặt trước. chỗ ngồi, ngồi giữa chú anh và một cô gái. Vừa ngồi xuống, anh tài xế nhìn anh hỏi: “Anh là họa sĩ à? à, tôi hiểu rồi – anh ta nghĩ thầm – Tôi đã gặp nhiều họa sĩ. anh còn là một tay đua có máu nghệ thuật.

– nực cười, khi tôi còn trẻ, tôi cũng đã vượt qua con đường này nhiều lần. giá vẽ, hộp màu, cuộn giấy, khổ lớn. nhưng không ai nhận ra tôi. Giờ già rồi, đi đâu cũng có cuốn sổ nhỏ này, nhưng ai cũng nói đúng mình làm, không thể sai được. bạn đây, hôm qua bạn không hỏi tôi điều gì?

Cô gái mỉm cười, trông rất hài lòng khi anh chuyển đến ngồi cạnh cô. Sau một đêm một ngày di chuyển bằng tàu hỏa từ Hà Nội, ngồi trong khoang đã trở nên chật chội, không còn cách nào khác là phải xếp hành lý lên cột và đưa về khách sạn cách thành phố bốn dặm. cách, mọi người được coi là người thân của nhau. Người họa sĩ có những cảm xúc lẫn lộn thường thấy ở tuổi già và nhanh chóng đối xử với cô gái như một đứa trẻ.

– tuần này, tại nhà, các anh chị em của tôi dự định tổ chức một bữa tiệc chia tay cho ngày nghỉ hưu của tôi. Tôi yêu cầu bạn hoãn bữa tiệc cho đến cuối tuần sau. đợi tôi trở về sau chuyến đi “thực tế” này. Đối với một nghệ sĩ, có hai giai đoạn yêu thích nhất trong cuộc đời, đó là khi anh ấy còn trẻ và lúc này. Tôi có thể năng động, vẽ, như khi tôi còn là một thiếu niên. Tôi đã trưởng thành hơn lúc đó. Không bi quan, không ảo tưởng, tôi tự cho mình thêm mười năm tuổi thọ. Tôi phải vẽ thứ gì đó mà tôi thích trong đời, phải không?

dễ dàng mở lời đầy tin tưởng với cô gái mà về già vẫn giữ một thái độ khiêm tốn vô lý, không bao giờ dám tin tưởng bạn bè của mình. còn cô gái là kỹ sư vừa mới mất, đang đi làm ở công ty nông nghiệp lai châu. Lần đầu tiên ở ngoài Hà Nội, trải qua quãng đời sinh viên chật hẹp, bước vào cuộc sống mới, mọi thứ đều khiến cô phấn khích. Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt bình thản và yêu đời. Cô là một sinh viên trẻ mới ra trường, có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì, nhận lương, tiếp đón kiểu gì, cô cũng thấy lòng mình nhẹ hẳn. Thực ra, cô ấy cũng đã yêu một lần, nhưng sau đó cô ấy lập tức xóa nó đi vì biết mình đã sai.

hai ngày chung sống, bằng sự nhạy cảm của người nghệ sĩ, người họa sĩ già biết điều đó. đã nói điều gì đó hiển nhiên và không quan trọng:

– với một người luôn khao khát bầu trời rộng mở, buông bỏ một tình yêu đôi khi là niềm an ủi. cô gái xúc động khi chợt nghe một ông già cất lên những lời tâm sự mông lung, mơ hồ. từ đó hai người thân thiết với nhau hơn.

– điều đó thật tuyệt. Tôi cũng đi lai bye. Anh sẽ đưa em theo, anh sẽ giao con cho ông già, anh sẽ nhờ anh ấy giúp anh bằng mọi cách, anh sẽ chăm sóc phòng ăn và giường ngủ của anh như một người cha thực thụ, sau đó anh sẽ trở về. . đừng lo lắng.

Vậy là xong, tình bạn giữa cô gái và ông già vui tính bắt đầu.

– chúng tôi vừa đi qua sapa, bạn không nhận thấy sao? – người tài xế đột ngột hỏi lại.

– vâng. Tôi đã nhận thấy. sapa bắt đầu với cây đào. và với những đàn bò già với tạ trên đồng cỏ của thung lũng hai bên đường. đó là một cục, phải không? – người họa sĩ hỏi.

– vâng. bạn không thích dừng lại ở sa pa?

– Tôi thích nó, tôi thích nó. Tôi sẽ ở lại đó bằng mọi cách. vì vậy tôi đã quyết định. nhưng bây giờ không phải là lúc.

– Bạn có sợ Sapa sẽ buồn không?

họa sĩ cười:

– buồn thì ai mà không sợ? nó giống như một con gián gặm nhấm con người? tốt hơn hết hãy tránh nó vì cuộc sống.

Đường nét vui mừng trên gương mặt người tài xế đột nhiên giãn ra rồi biến mất trong giây lát, anh ta không nói gì thêm. còn ông họa sĩ và cô gái cũng không nói nên lời, bởi cảnh tượng trước mắt bỗng đẹp một cách lạ lùng. mặt trời đang bắt đầu mọc, đốt cháy cây cối. những cây thông chỉ ở trên cao, rung những ngón tay bạc của mình trong nắng dưới ánh nhìn che đậy của những cây kim ngân hoa mà lâu lâu lại ló đầu ra màu hoa cà trên màu xanh của rừng. những đám mây bị nắng kéo đến, cuộn lại thành từng bó, lăn trên vòm lá ướt sương, rơi trên đường và trượt dưới gầm xe. đúng lúc đó, chiếc xe ô tô dừng lại gần đó. hai hoặc ba người hét lên cùng một lúc:

– đó là gì?

người lái xe hét lên:

– để xe nghỉ một lúc để nước vào. nó luôn luôn thuận tiện cho bạn để đi ngủ. nửa giờ nữa, thưa quý vị.

Khi mọi người reo hò trong nền nhạc, người tài xế quay sang nhà nghệ sĩ và vội vàng nói:

– Tôi sẽ giới thiệu cho bạn một trong những người cô đơn nhất trên thế giới. dù sao thì tôi cũng thích vẻ ngoài của nó.

vì lý do nào đó, khi nói về điều này, người lái xe đã nhìn cô gái. anh ấy đột nhiên đỏ mặt!

– một chàng trai trẻ hai mươi bảy! đây là đỉnh Yên sơn cao hai nghìn sáu trăm mét. Ông làm việc như một nhà khí tượng học và địa vật lý. Cách đây 4 năm, một hôm tôi đang đi như thế này thì bỗng thấy một thân cây chắn ngang lối đi và phải dừng lại. một người đàn ông trẻ từ đâu chạy đến, mùa hè cùng tôi và một khách hàng trên xe đẩy thùng xe sang một bên để cho xe đi. khi hỏi ở đây ai đã đẩy cây ra giữa đường như thế này thì chỉ biết đỏ mặt. nên anh ấy mới nhận việc, sống một mình trên đỉnh núi, xung quanh là mây cỏ lạnh lẽo, lo lắng không biết người nào, anh ấy định dừng xe để gặp chúng tôi, xem và kể chuyện một lúc. đây rồi.

Những lời giới thiệu trên đã khiến người họa sĩ lớn tuổi vô cùng xúc động khi nhìn thấy cậu bé có gương mặt sáng sủa chạy từ sườn núi trước mặt đến chỗ chiếc ô tô đang đậu. Anh không nhận ra rằng con gái anh cũng đang bám vào vai anh, nửa vì tò mò, nửa vì điều gì đó để phòng vệ. cậu con trai đưa cho người tài xế một gói nhỏ:

– đây là gì? – người lái xe hỏi.

– củ tôi vừa đào được. Tôi sai dì tôi đi uống rượu. Bạn đã nói gì vào ngày hôm trước khi dì của bạn bị ốm dậy?

người lái xe cũng lấy một gói giấy ra khỏi túi cửa:

– và đây là cuốn sách tôi đã mua cho bạn.

Nam tử vui vẻ cầm cằm cuốn sách vẫn là mỉm cười nhìn những hành khách lúc này đang ở trên mặt đất. kẻ cáng, kẻ ngồi ven đường bê đồ ăn mang ra. người lái xe đưa anh ta đến nhà của ông họa sĩ và cô gái:

– đây, hãy để tôi giới thiệu với bạn một nghệ sĩ già. và bà này là kỹ sư nông nghiệp. đưa khách về nhà. tuổi già cần trà, ở lào cai đi sớm quá. làm ơn cho tôi trà nước mưa có mùi thơm như mùi nước hoa trong nhà của bạn.

Người thanh niên đỏ mặt, lộ rõ ​​vẻ hoảng sợ:

– vâng, mời cô bác đến chơi. nhà của cháu trai trên lầu là một ngôi nhà. nước sôi có sẵn, nhưng tôi sẽ quay lại sớm hơn một chút. chú và dì lên ngay.

Nói xong, anh ấy chạy đi, cũng bận rộn như khi anh ấy đến.

– người chú và người cô đi lên với anh ấy một lúc. Dù sao thì tôi cũng muốn vẽ nó – người lái xe nói lại.

người nghệ sĩ tự nghĩ: “khách đến bất chợt, chắc không kịp quét dọn, không kịp gấp chăn màn chẳng hạn.” Cô vô cùng ngạc nhiên khi đi lên bậc thềm đất và thấy anh thanh niên đang hái hoa. và kỹ sư chỉ nói “oh”! Sau gần hai ngày, sau quãng đường dài gần bốn trăm cây số từ Hà Nội, đứng trong sương mù ngang tầm cầu vồng kia, anh bất ngờ gặp những mẫu đơn, cúc họa mi, vàng, tím, đỏ, hồng phớt, tổ ong … bên dưới anh là mùa hè, bất chợt và vui vẻ, quên cả ngại ngùng, cô chạy đến bên chàng trai đang ngắt hoa. Anh trai, một cách rất tự nhiên như thể là một người bạn thân của mình, đưa bó hoa đã cắt cho cô gái, và cũng rất tự nhiên, cô ấy đã nhận lấy.

– Tôi cắt thêm một số nhánh. sau đó bạn muốn lấy tất cả những gì bạn muốn. cô ấy chỉ cắt rất nhiều. bạn có thể cắt tất cả, nếu bạn muốn. Tôi không biết làm thế nào để kỷ niệm ngày hôm nay thật long trọng. cô chú là nhóm khách thứ hai đến thăm nhà tôi kể từ sau Tết. và cô ấy là cô gái Hà Nội đầu tiên đến nhà tôi trong bốn năm.

Cậu bé đã nói to những gì mọi người nên nghĩ. đó cũng là điều mà chúng tôi không nghĩ đến. khiến ông già và cô gái cảm động ngay lập tức. cô ôm bó hoa vào ngực, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Người thanh niên bắt gặp ánh mắt đó, vội lau mồ hôi trên sống mũi, mỉm cười, hạ giọng hỏi:

– cũng là thành viên công đoàn, phỏng vấn?

– vâng – cô gái sẽ nói.

– thôi, kết thúc buổi biểu diễn hái hoa – chàng trai đột ngột quyết định – Tôi chỉ lái xe có ba mươi phút. năm phút là hết. Tôi nói về công việc của mình trong năm phút. Còn hai mươi phút nữa, mời cô và chú qua nhà uống trà và kể cho tôi nghe câu chuyện. Tôi rất muốn nghe câu chuyện dưới đây. công việc của tôi cũng xoay quanh những chiếc máy này trong vườn. tất cả các trạm thời tiết đều có chúng. dãy núi này có ảnh hưởng quyết định đến gió mùa từ đông bắc xuống bắc bộ nước ta. ở đây tôi có nhiệm vụ đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo động đất, tham gia dự báo thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu. đây là máy của tôi. dụng cụ đo mưa này, bạn có thể nhìn thấy nó ở khắp mọi nơi, sau khi trời mưa, đổ nước vào cốc đo. đây là máy phóng ảnh, ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm kính này, đốt cháy những mảnh giấy này, tùy theo mức độ, hình dạng vết cháy, vết cháy, để mặt trời lặn. đây là máy sơ vin, nhìn khoảng cách giữa các răng mà đoán gió. Tối không nhìn mây, nhìn gió lay lá, hay nhìn trời, thấy sao nào tàn, sao nào tỏa sáng, phân biệt mây, tính gió. máy dưới cùng là máy đo địa chấn của vỏ trái đất. Tôi lấy số, ngày nào họ cũng báo “nhà” trên máy bộ đàm: bốn, mười một, bảy giờ tối, một giờ sáng. mà tờ báo trong ngành gọi là “trang nhất”. công việc nói chung là dễ dàng, bạn chỉ cần chính xác. phần khó nhất là ghi lại và báo cáo vào lúc một giờ sáng. lạnh lùng anh ơi. nó thậm chí còn có tuyết ở đây. Tôi đang nằm trên giường lúc nửa đêm, nghe đồng hồ, tôi chỉ muốn tắt nó đi. chui ra khỏi chăn, ngọn đèn bão dù có lớn đến đâu vẫn không đủ sáng. vác đèn ra vườn, bên ngoài gió tuyết im lặng như chờ tôi bước ra ào vào. sự im lặng lúc đó thật đáng sợ: nó như bị cắt ra thành từng mảnh, và gió như chiếc chổi muốn cuốn phăng mọi thứ, ném đi … sự im lặng lạnh lẽo nhưng thiêu đốt. Được rồi, vào đi, tôi không ngủ lại được.

XEM THÊM:  Tóm tắt truyện kiều: Tích Túy - Kiều - Văn hóa - cgvdt.vn

Người thanh niên đang nói chuyện dừng lại. và tại sao người nghệ sĩ cảm thấy bối rối? bởi vì tôi thấy một cô bé nhút nhát đứng giữa luống, người không cần phải hái hoa nữa, với cả một bó hoa trên tay, bạn có nghe không? bởi vì người nghệ sĩ đã tìm thấy một điều mà mình thực sự muốn biết, ôi thôi một nét vẽ cũng đủ để khẳng định một tâm hồn, khơi gợi một ý tưởng sáng tạo, một nét mới đáng để trải qua một chặng đường dài.

– nói nhiều hơn – thúc giục.

– báo cáo mọi thứ! Cậu bé hớn hở đáp. – Năm phút đến mười phút. chỉ còn hai mươi phút nữa. chú và dì bước vào nhà. trà đã được ngâm sẵn.

khoảng thời gian ít ỏi còn lại đã thôi thúc người nghệ sĩ lớn tuổi. ngay lập tức đi theo người thanh niên vào nhà, anh ta nhìn quanh trước khi ngồi xuống ghế. một ngôi nhà ba gian sạch sẽ, có bàn ghế, sách, biểu đồ, số liệu thống kê, bộ đàm. cuộc sống cá nhân của chàng trai trẻ được thu gọn vào một góc của thế giới với giường, bàn và tủ sách. Người nghệ sĩ vẫn đang nheo mắt khi cố đọc tên những cuốn sách trên kệ thì cô gái bước tới, dường như đang làm việc đó cho cha cô. anh không quay lại bàn chính giữa mà ngồi xuống ngay trước chiếc bàn học nhỏ, giở bìa sách ra rồi để mở. Chàng trai dọn trà mời cụ già, anh quay lại tìm cô gái, thấy cô đang ngồi đọc sách liền đưa chiếc cốc nhỏ lại gần để bình thản đặt trước mặt.

Người họa sĩ uống một tách trà nóng mà anh ta vừa mới đun cách đây ba ngày, không giấu được sự xúc động, anh ta tự rót cho mình một cốc khác và nói:

– chúng tôi đồng ý như vậy. câu chuyện dưới đây, mười ngày nữa quay lại, tôi sẽ kể cho các bạn nghe. Tôi sẽ trở lại, rất danh dự. Tôi cũng muốn biết im lặng là như thế nào vào một giờ sáng. Bây giờ ba chúng ta đang ở đây, hãy kể cho tôi nghe câu chuyện của bạn. Tại sao mọi người nói rằng bạn là người cô đơn nhất trên thế giới? Bạn “khao khát” điều gì ở mọi người?

chàng trai trẻ cười lớn:

– những từ đó thuộc về trình điều khiển. không, điều đó không đúng. một mình chàng trai trên đỉnh fansipan cao ba nghìn một trăm bốn mươi hai mét đơn độc hơn ta. là một nhà khí tượng học, ở trên cao là lý tưởng.

hạ giọng, nửa tin tưởng, nửa đọc lại điều gì đó rõ ràng đã được suy nghĩ rất nhiều:

– trước khi tôi bắt đầu cuộc đua của mình, khi bầu trời đêm đen kịt, khi tôi nhìn kỹ, tôi thấy một ngôi sao ở đằng xa, tôi cũng nghĩ rằng ngôi sao kia chỉ có một mình. Bây giờ tôi làm công việc này, tôi không còn nghĩ như vậy nữa. và, khi tôi làm việc, tôi và công việc của tôi là một cặp, làm sao có thể gọi là đơn lẻ? Công việc của tôi gắn liền với công việc của rất nhiều anh em, bạn đồng hành dưới đó bao nhiêu thì ít bấy nhiêu. công việc của mình vất vả quá, nhưng bỏ nó đi, mình buồn muốn chết. Và ai mà không “thèm thuồng” hả anh? Tôi sinh ra để làm gì, tôi sinh ra ở đâu, tôi làm việc cho ai? tốt, đó là những gì tôi đã nói với bản thân mình. nếu bạn lái xe thì quay lại lai châu, đến đây và dừng lại một chút. chưa đến lúc “ém” lại chạy xuống nhà chơi, lâu lắm rồi. Tôi chợt tự hỏi: chính xác thì ký ức về xe, về người mà tôi nhớ là gì? nếu đó là nỗi nhớ về phồn hoa đô thị, thì nó tầm thường. Tôi ở nhà ga hàng tháng. Đã bao nhiêu lần bạn điều khiển ô tô dừng lại, bấm còi, sử dụng và nhất định không xuống xe? rồi một ngày người lái xe phải đích thân đến trạm của tôi. Tôi nói: “Chà, bạn không muốn trở thành gì?”

quay sang cô gái đang đọc sách bằng một mắt, nhìn bằng một mắt, chân cô ấy đung đưa nhẹ nhàng, cô ấy nói:

– và bạn sẽ thấy, tôi luôn có người để nói chuyện. nghĩa là có một cuốn sách. mỗi người viết một cái nhìn.

– bạn đến từ đâu? – nghệ sĩ hỏi.

– quê tôi ở lào cai. Nhiều năm trước, tôi đã nghĩ rằng mình có thể tiến rất xa, nhưng hóa ra không phải vậy. Tôi có một người cha tuyệt vời. hai bố con viết đơn lên đường nhập ngũ ra mặt trận. kết quả: bố bạn đánh bạn một cái – không. cho ngày tết một nhóm người đã đi máy bay đến thăm văn phòng của tôi ở sapa. không có trẻ em ở đó. các cô chú đã gửi một chú vào đây. Anh nói: Nhờ các anh giúp soi một đám mây khô mà ngày ấy, tháng ấy, bộ đội ta đã bắn rơi không biết bao nhiêu máy bay Mỹ ở cầu Hàm Rồng. đối với tôi, đó là điều đột ngột, bất ngờ. người lái máy bay nhắc đến bố tôi, ôm tôi và lắc tôi “đó là một – hòa!”. chưa anh. Nhưng từ ngày đó, tôi sống rất hạnh phúc. oh, bạn đã vẽ tôi? không, không, đừng vẽ tôi! hãy để tôi giới thiệu cho bạn những người khác xứng đáng hơn với bức vẽ của bạn.

Đúng vậy, người họa sĩ già đang nói, tay ông bất giác sờ soạng cuốn sổ đặt trên đầu gối. hơn nhiều người khác, ông biết rất rõ sự bất lực của nghệ thuật và hội họa trong con đường vĩ đại của cuộc đời. anh thấy ngòi bút của mình bất lực trong từng bước đi nhỏ của mình, nhưng nó như một trái tim khác của anh, hay trái tim già nua đã được “thúc đẩy”, để anh khao khát, yêu cuộc sống hơn. tuy nhiên, đối với bản thân người họa sĩ, việc vẽ luôn là một công việc khó khăn, gian nan, vất vả. làm một bức chân dung, vẽ như bạn làm ở đây, hoặc sau đó sơn dầu, làm thế nào để làm nổi bật mô hình đó? để người xem hiểu, mà không cần phải hiểu như một ngôi sao xa xôi? Và làm thế nào để đặt trái tim của chính người nghệ sĩ vào giữa bức tranh đó? Tiếc rằng gặp được một người như anh là một cơ hội sáng tác hiếm có, nhưng sáng tác xong vẫn còn một chặng đường dài. mặc dù vậy, anh ấy đã chấp nhận thử thách.

Không phải là vô lễ, cậu con trai đứng yên để anh vẽ nhưng nghĩ rằng mình không xứng đáng với thử thách, anh nói:

– không, đừng làm phiền tôi! gặp chú tôi là kỹ sư trong vườn cây ăn quả dưới sapa! ngày qua ngày, anh thường ngồi yên lặng trong khu vườn rutabaga, nhìn những con ong thu thập phấn hoa và thụ phấn cho những bông hoa rutabaga. sau đó, để được đường đi, anh tự mình chống gậy, hàng ngày chín, mười giờ sáng khi hoa bay, anh đến từng cây su hào để thay đàn ong. hàng ngàn cây như vậy. để làm rutabaga, người dân khắp miền Bắc nước ta được ăn to và ngon hơn xưa. người kỹ sư đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp. quay lại sapa và dụ nó đi, anh bạn. hoặc bạn đang nghiên cứu khoa học trong văn phòng của tôi ở dưới đó. có thể nói là trong trạng thái sẵn sàng cả ngày chờ sét. nửa đêm mưa gió, rét mướt, mặc sức suy sụp, nghe tiếng sét, đồng đội bàng hoàng chạy ra. như mười một năm. mười một năm không một ngày ra khỏi văn phòng. đi đâu để kiếm vợ. các đồng chí lo sợ nếu có sét sẽ vắng mặt. đồng chí đang lập bản đồ tia chớp riêng cho nước ta. nếu bạn có bản đồ đó, điều đó thật tuyệt. khỏi chìm sâu, từ chìm sâu vào lòng đất mà bạn có thể kể ra được, quý giá lắm. trán đồng chí đang dần hói. nhưng bản đồ tia gần như đã hoàn thành.

trong sự tĩnh lặng của sapa, dưới tòa nhà cổ kính của sapa, sapa mà chỉ cần nghe tên thôi là người ta đã nghĩ đến nơi nghỉ ngơi, có người làm việc nên quan tâm đến nước của đất.

May mắn thay, chỉ với một vài nét vẽ, người nghệ sĩ đã hoàn thành việc ghi lại khuôn mặt của chàng trai lần đầu tiên. cậu bé đó rất dễ thương, nhưng anh ấy làm cậu ấy quá mệt mỏi. với những điều khiến mọi người nghĩ về bạn. và trong những điều anh ấy nghĩ trong cô độc cách mặt biển hai nghìn sáu trăm mét, vẫy tay chào khi tìm thấy bạn. những suy nghĩ đúng đắn luôn có âm vang, gây ra nhiều suy nghĩ khác trong tâm trí người khác, có sẵn nhưng không rõ ràng, sai lệch. chẳng hạn như khái niệm về vùng đất sapa, nơi anh quyết định chỉ đến để nghỉ ngơi vào cuối đời, nơi anh yêu thích nhưng vẫn trốn tránh.

những băn khoăn đó khiến họa sĩ không thể bình luận gì về cô con gái đang ngồi đối diện với cô ở đó. những điều họ đã nghe cùng nhau, cộng với những điều cô đã khám phá ra trên hai trang của một cuốn sách hay dành cho trẻ em khi đang đọc, khiến cô ngạc nhiên. Có phải ánh sáng đã chiếu vào cuốn sách, khiến cô hiểu thêm về cuộc sống cô độc của chàng thanh niên xinh đẹp và dũng cảm, về thế giới của những người như anh ta đã kể, và về con đường anh ta đang đi? Cảm giác sốc mà lẽ ra cô ấy phải cảm thấy khi yêu, giờ biết điều đó có giúp cô ấy trân trọng hơn tình yêu vô vị mà cô ấy đã từ bỏ và cảm thấy chắc chắn hơn về quyết định của mình? một ấn tượng khó tả về lòng biết ơn đã chiếm lấy trái tim cô gái. không chỉ bởi vì bó hoa khổng lồ sẽ theo cô trong chuyến đi đầu tiên của cô được sinh ra. nhưng đối với một bó hoa khác, một bó hoa của những hy vọng và ước mơ ngẫu nhiên mà anh dành cho cô. và vì một số lý do khác, bây giờ anh không có thời gian để nghĩ về nó. cô ấy mò mẫm trong túi xách của mình. nhà họa sĩ còn ở phía sau, nhưng nàng, giữa trời đất Tây Bắc rộng lớn, trong cuộc sống bao la nói chung, trong một thời gian ngắn, có lẽ sẽ vĩnh viễn ra đi, sẽ biến mất, sẽ có thứ để đền đáp cho chàng, như anh ta. cho biết, kỷ niệm cuộc gặp gỡ này. Điều nhỏ nhặt nào có thể biến thành một chút dịu dàng, một chút dũng cảm trong cuộc sống của bạn? một cuốn sách, một trang trí nhỏ chẳng hạn? không, không có cái nào trong túi của bạn ngay bây giờ.

XEM THÊM:  Nỗi thương mình - Nguyễn Du

– trời ơi, chỉ còn năm phút nữa thôi!

Chính là người thanh niên giật mình nói ra, cười nhưng trong lòng tràn đầy tiếc nuối. anh ta chạy đến Ngôi nhà phụ bí mật, rồi quay vào trong, giữ một làn đường. Họa sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gái cũng đứng dậy, đẩy ghế ra sau và đi chầm chậm về phía ông cụ.

– oái! bạn đã quên mùi hương của xà phòng này!

người thanh niên vừa bước vào, anh ta đã kêu lên. để ngăn cô gái quay lại bàn, anh ta lấy chiếc khăn tay vẫn quấn ở giữa cuốn sách và trả lại cho cô gái. chàng kỹ sư mặt đỏ bừng cầm lấy chiếc khăn và nhanh chóng bước đi.

– xin chào. – trên ngưỡng cửa, đột nhiên ông họa sĩ già quay lại nắm lấy tay người thanh niên lắc lắc. – Tôi chắc chắn sẽ trở lại. Tôi có thể ở lại với bạn vài ngày được không?

Đến lượt cô gái nói lời chia tay. Cô đưa tay ra cho anh nắm, cẩn thận, rõ ràng, như thể người ta dành cho nhau nhiều hơn một cái bắt tay. cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh: những cô gái sắp rời xa tôi, những người biết rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại tôi hoặc những người nhìn tôi như vậy.

– xin chào.

Lần đầu tiên, chính là người thanh niên quay mặt đi. ấn thanh ray vào tay ông già và vội vàng nói:

– đây là bữa trưa cho bác, cô và chú lái xe của tôi. Tôi có rất nhiều trứng mà tôi không thể ăn được. Tôi không thể nhìn thấy bạn và dì của tôi trong xe, vì gần đến giờ bơm xe. chào anh trai, chào dì. Tôi sẽ quay lại.

Hai người con trai lần theo bậc thang xuống đồi, nhìn xuống mặt đường, không còn thấy người con trai đứng đó nữa. vào nhà. Anh đang mang quả trứng, cô đang ôm một bó hoa lớn. lúc này mặt trời đã phủ bạc cả con đèo, đốt cháy cả khu rừng như một ngọn đuốc lớn. ánh sáng mặt trời làm cho bó hoa tươi hơn và làm cho cô gái cảm thấy tươi sáng. hai người chậm rãi đi tới chỗ chiếc xe đang đậu, trầm mặc hồi lâu. Chợt ông già nhìn đồng hồ và tự nhủ:

– giới trẻ bây giờ thật lạ! bạn giống như những con bướm. nhưng đã mười một giờ rồi, còn thời gian để “cắm đầu”? Tại sao bạn không dắt tôi ra xe?

Cô gái liếc nhanh ông già, tự nhiên hơi lo lắng, nhưng vẫn im lặng.

tôi. về tác giả nguyễn thanh long

– Nguyễn Thành Long (1925 – 1991), sinh ra tại huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam.

– viết trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp.

– là một nhà văn chuyên viết truyện và ký.

– một số tác phẩm tiêu biểu:

  • tôi và họ (tập truyện ngắn, 1950),
  • bát cơm manh áo của một ông già (tập bút ký và hồi ký, 1952),
  • gió thổi bay và gió thổi (tập). bút ký, 1956),
  • hướng điền (tổng hợp các câu chuyện, 1957),
  • lời kêu gọi (câu chuyện, 1960),
  • câu chuyện nhà máy (tổng hợp các câu chuyện , 1962),
  • trong gió bão (truyện vừa, 1963),
  • băng đảng (bút ký, 1964) …

– Nguyễn Thành Long nhận Giải thưởng Phạm Văn Đồng của Hội Văn nghệ Liên khu V năm 1953 cho tập bút ký “Cái bát cơm” (1952). ngày 25 tháng 7 năm 2008, ông được nhà nước truy tặng Huân chương Lao động hạng Nhì.

ii. chúng tôi lặng lẽ trình bày câu chuyện sa pa

1. hoàn cảnh sáng tác

Truyện “Lặng lẽ Sapa” là kết quả của việc nhà văn chuyển đến Lào Cai vào mùa hè năm 1970. Truyện được trích từ tập “Giữa trời xanh” (1972).

2. thiết kế

bao gồm 3 phần:

  • phần 1: từ đầu đến “Tôi vẫn muốn vẽ nó”. hình ảnh của một người đàn ông trẻ qua lời kể của người lái xe.
  • phần 2: tiếp theo là “đại loại như vậy”. cuộc gặp gỡ và trò chuyện giữa một chàng trai trẻ, một kỹ sư và một họa sĩ.
  • phần 3. phần còn lại. sự chia tay của ba nhân vật.

3. tóm tắt

biểu mẫu 1

lặng lẽ sapa nội dung chính kể về một thanh niên làm việc trên đỉnh núi yên trong thời tiết xấu. công việc chính của họ là thực hiện khí tượng để cung cấp dữ liệu thời tiết đã được thu thập. trong một lần, anh đã có thể gặp gỡ với những người ở đó, một họa sĩ và một kỹ sư đến thăm. Anh kể cho họ nghe về công việc cũng như cuộc sống hàng ngày của mình. Dù công việc vất vả nhưng anh vẫn tự giác làm hàng ngày. người họa sĩ là người phát hiện ra phẩm chất cao quý và tâm hồn chân thật của anh nên muốn vẽ chân dung anh. nhưng ông đã từ chối và trình bày nó cho những người mà ông cho là xứng đáng nhất. khi anh ta đi, anh ta đã cho họ một chùm trứng. Qua chuyến đi ấy, anh thanh niên đã để lại ấn tượng tốt đẹp cho người họa sĩ và người kỹ sư về những người công nhân thầm lặng cống hiến sức mình cho Tổ quốc.

biểu mẫu 2

lặng lẽ sapa ‘là câu chuyện về một chàng trai làm công việc khí tượng thủy văn trên đỉnh núi yên sơn. một lần, anh có dịp gặp anh họa sĩ và kỹ sư ở dưới nhà lên thăm. Anh mời họ đến thăm nhà mình, sau đó kể cho họ nghe về cuộc sống và công việc của anh. người nghệ sĩ đã phát hiện ra phẩm chất cao quý của chàng trai trẻ và yêu cầu vẽ một bức chân dung của anh ta. nhưng anh ta từ chối và giới thiệu anh ta với những người xứng đáng hơn, như kỹ sư vườn cây ăn quả sapa hoặc một nhà nghiên cứu khoa học đang lập bản đồ sét. thời gian trôi qua rất nhanh, người họa sĩ và người kỹ sư phải ra đi. người đàn ông trẻ đã tặng họ một giỏ trứng như một món quà. họ đã nói lời chia tay trong niềm vui và sự tiếc nuối.

xem thêm tóm tắt của câu chuyện trong im lặng sa pa

4. ý nghĩa tiêu đề

– nhan đề “lặng lẽ sapa” sử dụng biện pháp đảo ngữ để nhấn mạnh vẻ đẹp yên bình và thơ mộng của xứ sở sapa.

– nhưng không chỉ có vậy, sống trên mảnh đất ấy là hình ảnh của những con người với nhiều công việc khác nhau. họ là những người lao động thầm lặng, không tên tuổi, như anh thanh niên, anh kỹ sư, họa sĩ … trong truyện. nhưng chính họ đã đóng góp cho đất nước.

= & gt; qua tên tác phẩm, tác giả muốn gửi đến mọi người thông điệp: “trong không khí im lặng của sapa. sapa mà chúng ta nhắc đến, người ta chỉ nghĩ đến việc nghỉ ngơi, nhưng có những người làm việc chăm chỉ ngày đêm, trong im lặng, trong im lặng, giao cho đất nước. “

xem thêm ý nghĩa tên truyện trong im lặng sa pa

5. nội dung

Truyện của Sapa đã khắc họa thành công hình ảnh những người lao động bình thường, điển hình là anh thanh niên làm công tác khí tượng một mình sống trên đỉnh núi cao. kể từ đó, lịch sử khẳng định vẻ đẹp của những con người lao động, cũng như ý nghĩa của những công việc thầm lặng.

6. nghệ thuật

  • tình huống truyện được xây dựng hợp lý.
  • lời kể tự nhiên, kết hợp giữa tự sự, trữ tình và bình luận …

iii. bình tĩnh lập dàn ý phân tích sa pa

(1) mở bài đăng

giới thiệu về tác giả nguyễn thanh long, nội dung truyện lặng lẽ sa pa.

(2) phần thân

a. nhân vật trẻ

* chi tiết nhân vật:

– thông qua đầu vào trình điều khiển:

  • Tuổi: một thanh niên hai mươi bảy tuổi
  • nghề nghiệp: nhà khí tượng học và địa vật lý
  • cuộc đời: sống một mình trên đỉnh biển yên sơn, hai nghìn sáu trăm mét cao, chỉ có cây và mây lạnh ở khắp mọi nơi.

– qua ấn tượng của nghệ sĩ: cậu bé có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt rạng rỡ.

= & gt; hình thức trình bày gián tiếp thể hiện hoàn cảnh sống cô đơn của anh thanh niên.

* nơi thanh niên sống:

– chỗ ở: sạch sẽ và ngăn nắp với nôi, bàn học và tủ sách.

– cách sống: nuôi gà, trồng rau, đọc sách và tự học.

* công việc và suy nghĩ về công việc:

– công việc hàng ngày: đo gió, đo mưa, đo ánh sáng mặt trời, tính toán các đám mây, đo chấn động trái đất, dự báo thời tiết hàng ngày.

= & gt; công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, cẩn thận và độ chính xác cao. Dù vất vả, khó khăn nhưng chàng trai vẫn yêu nghề, có tinh thần trách nhiệm cao.

– suy nghĩ về công việc:

  • Khi chúng tôi làm việc, chúng tôi là một cặp.
  • Tôi luôn nghĩ rằng: tôi sinh ra, tôi sinh ra ở đâu, tôi làm việc cho ai.
  • Tôi ngưỡng mộ người khác công nhân: kỹ sư trong vườn cây ăn quả từ sapa: ngồi yên lặng xem ong thụ phấn, các nhà khoa học đồng nghiệp đang lập bản đồ sét.

= & gt; một người nghiêm túc trong công việc và biết cách trân trọng những người xung quanh.

b. các nhân vật khác

b.1. Ông. họa sĩ

– một người cống hiến hết mình cho nghệ thuật: đi tu trước khi về hưu, yêu chàng trai trẻ, lấy ngay giấy và bút ra vẽ anh …

– tình cảm của người nghệ sĩ già đối với lớp trẻ

  • Ông vô cùng xúc động khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ, thấp bé của cậu bé.
  • Ông vô cùng ngạc nhiên khi thấy hình ảnh một chàng trai đang hái hoa và trổ tài khéo léo cho nhà sư. < / li
  • cảm thấy con trai mình đã quá vất vả.

– sau cuộc trò chuyện với chàng trai trẻ:

  • Anh ấy bày tỏ ý định vẽ một bức chân dung của mình.
  • Anh ấy nhận ra rằng nghệ thuật và hội họa là bất lực trong hành trình của cuộc sống. vẽ là một công việc khó khăn.

= & gt; một người đánh giá cao người lao động.

b.2. kỹ sư

<3

– Cô yêu chàng họa sĩ và chàng trai trẻ: chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ, cố tình để lại chiếc khăn tay làm vật cầm cố nhưng anh đã vô tình trả lại …

– sau cuộc gặp gỡ với chàng trai trẻ, tôi ngày càng tin tưởng vào quyết định của mình.

= & gt; một người trẻ, nhiệt huyết nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế.

b.3. một số nhân vật khác

– kỹ sư trong vườn cây ăn quả sapa: những con ong thụ phấn được quan sát tỉ mỉ, tận tâm với công việc của họ, những cây rutabaga thụ phấn bằng tay, những giống rutabaga được nghiên cứu chất lượng.

– người điều tra tia chớp: mỗi khi có sét đánh, anh ta lại chạy ra ngoài quan sát, liên tục trong 11 năm, không kể hạnh phúc cá nhân.

= & gt; họ chỉ xuất hiện qua câu chuyện của chàng trai trẻ, nhưng họ đều là những con người say mê công việc của mình.

(3) kết thúc

khẳng định lại giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm “Lặng lẽ sa pa”.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Lặng lẽ Sa Pa – Nguyễn Thành Long. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *