Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
374 lượt xem

Văn mẫu 13 câu đầu bài vội vàng

Bạn đang quan tâm đến Văn mẫu 13 câu đầu bài vội vàng phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Văn mẫu 13 câu đầu bài vội vàng

Phân tích 13 câu đầu của bài văn mẫu vội vã mang đến cho các bạn 17 bài văn mẫu siêu hay đạt điểm cao nhất của các bạn học sinh lớp 11, qua đó các bạn có thêm nhiều gợi ý làm bài. các ý kiến ​​tham khảo, nắm chắc kiến ​​thức cơ bản, củng cố kỹ năng viết, mở rộng vốn từ để biết cách viết bài văn cho riêng mình.

Phân tích sơ lược đoạn 1 giúp chúng ta thấy được tấm lòng yêu đời mãnh liệt của nhà thơ. qua từng hình ảnh, từng câu thơ đặc sắc, cảm xúc dâng trào, người đọc cũng được sống và tận hưởng, cố gắng làm tất cả những gì mình muốn và có thể. vì vậy đây là 17 bài phân tích hay nhất trong 13 câu đầu tiên, hãy theo dõi chúng tôi.

dàn ý phân tích vội vàng 13 câu thơ đầu

a) giới thiệu:

– giới thiệu tác giả, tác phẩm:

  • xuân điểu là nhà thơ của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ, một trong những nhà thơ Việt Nam nổi tiếng lớn của phong trào thơ mới.
  • “Vội vàng” là một trong những bài thơ hay nhất thể hiện tình yêu nhiệt thành của cuộc sống và quan niệm mới về mùa xuân.

– tóm tắt nội dung của 13 câu đầu viết vội: một điều ước táo bạo và tâm trạng hân hoan được đón nhận, nhưng sau đó lại vội vã và hoảng sợ trước dòng chảy của thời gian.

b) nội dung:

* luận điểm 1: mong muốn bảo tồn vẻ đẹp của thiên nhiên

– Trong thơ ca trung đại, ít nhà thơ nào dám mạnh dạn khẳng định cái tôi cá nhân của mình, nhưng đến phong trào thơ mới, cái tôi tuổi xuân lại bộc lộ theo một cách rất riêng:

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi.”

  • Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, cũng như tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong đời người.
  • bốn dòng chữ ngũ hoa như lời của bài thơ. lời ca ngợi, khẳng định. của nhà thơ muốn chiếm đoạt quyền của tạo hóa.
  • “mặt trời” mùa xuân là ánh sáng tươi tắn, ấm áp và tươi vui, “hương sắc” mùa xuân là tinh hoa của đất trời. , của vạn vật kết tinh, hội tụ.
  • những hành động “tắt nắng”, “buộc gió” là những mong muốn tưởng chừng như không thể thực hiện được vì đi ngược lại quy luật vốn có của tự nhiên.

– xuan dieu muốn tránh thời gian trôi qua để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp và đáng nhớ nhất.

    .to ”, động từ mạnh“ tắt ”,“ buộc ”cùng với nhịp thơ dồn dập, gấp gáp thể hiện khát vọng mãnh liệt, vội vàng, khát khao không muốn chóng qua của cảnh đẹp thiên nhiên. .
  • nếu thời gian qua nắng, gió dập tắt màu, dập tắt mùi thì nhà thơ muốn níu kéo thời gian để dừng bước, để sắc và hương ấy còn mãi với đời. , để giữ mãi tuổi thanh xuân. hơn nữa, khát vọng này còn thể hiện khát vọng sống mãnh liệt và quan niệm về thời gian của ông: thời gian tuyến tính một chiều, khi nó trôi qua. sau đó không trở lại nên nhà thơ có mong muốn được giữ nắng gió để tận hưởng vẻ đẹp của đất trời.

= & gt; đó là khát vọng làm cái đẹp bất tử, giữ cho cái đẹp luôn tỏa sáng trong hương thơm bởi vì hương của cuộc đời thật tươi mát, ngọt ngào nhưng lại mong manh, ngắn ngủi. Có thể nói, đằng sau ước muốn phi lý ấy là một tâm hồn yêu thương với thái độ trân trọng, nâng niu và gìn giữ.

* luận điểm 2: hình ảnh mùa xuân tươi đẹp

– từ thể thơ 4 chữ, nhà thơ chuyển sang thể thơ 8 chữ, nhịp thơ như lan tỏa, chậm rãi, uyển chuyển như nhịp tâm hồn nhà thơ đang thưởng thức tinh hoa của đất trời mùa xuân

/ p>

– điệp ngữ “chỉ có thế này” được lặp lại 5 lần như một lời mời gọi, kết hợp với bút pháp liệt kê vừa thể hiện sự phong phú vô hạn của thiên nhiên vừa thể hiện cảm xúc hân hoan, vui sướng của tác giả.

– “này, đây” là sự hiện hữu của hương vị của cuộc sống, của thiên nhiên trần thế, không ở đâu xa mà rất gần trước mắt chúng ta, không phải trong tương lai hay quá khứ mà là ngay trong giây phút hiện tại. .

– từ “của” được lặp đi lặp lại có tính chất liên kết, làm cho hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp nơi thiên địa hạ giới lần lượt hiện ra, càng ngày càng phong phú.

– Nhà thơ sử dụng một loạt biện pháp tu từ nhân hóa, sử dụng các danh từ nhân loại (“tuần mật”, “bản tình ca thầm lặng”) để miêu tả thiên nhiên, kết hợp với “ong bướm”. “chim én” được xưng tụng là đôi uyên ương, khiến vườn xuân bỗng đầy mộng mơ, lãng mạn, vườn xuân cũng là vườn tình, vườn tình, vườn tình, vườn hạnh phúc.

– tính từ “xanh”, “bông” giàu sức gợi tả, vẽ nên khung cảnh thiên nhiên mùa xuân tươi trẻ, tràn đầy sức sống

= & gt; bức tranh mùa xuân không chỉ có cảnh đẹp mà còn tràn ngập ánh sáng tươi vui, hình ảnh “hàng mi nhấp nháy”, “thần vui” vô cùng gợi cảm. với mùa xuân diệu kỳ, mỗi ngày được sống, được chiêm ngưỡng ánh sáng mặt trời, tận hưởng sắc màu của vạn vật là một ngày của niềm vui và hạnh phúc

– thiên nhiên tạo ra sự say đắm, rộn ràng, mải mê gửi màu và hương thơm, khiến con người ta thích thú ngất ngây, để hóa thân nhân tạo thành đôi tình nhân:

“Tháng Giêng như đôi môi khép”

  • câu thơ sử dụng nghệ thuật biến hình huyền bí, hay đó là sự giao thoa mà thơ mới đã tiếp nhận từ thơ tượng trưng Pháp
  • đây là câu thơ mới mẻ nhất, hiện đại nhất, có sức lan tỏa rộng rãi. sức hấp dẫn mùa xuân bằng một so sánh rất độc đáo. nhà thơ cảm nhận thiên nhiên bằng tình yêu, thể xác và tâm hồn.

– Sức hút của thiên nhiên hiện lên trong vẻ đẹp của người tình “kề môi kề môi” tràn đầy sức trẻ, đam mê và quyến rũ.

  • từ “ngon” được phát âm với sự khao khát và đam mê, cảm giác sâu sắc nhất bằng tất cả các giác quan
  • sự so sánh khiến đôi môi của một người phụ nữ trẻ trở thành trung tâm của vũ trụ, con người trở thành tiêu chuẩn của cái đẹp, thước đo vẻ đẹp của tạo hóa.
  • “Tháng Giêng” là một khái niệm về thời gian vốn dĩ vô hình, nhưng trong cách so sánh táo bạo và giàu sức biểu cảm ấy, nó đã trở nên trẻ trung rõ rệt qua vẻ đẹp đôi môi khép lại của một phụ nữ trẻ.

= & gt; nhà thơ đã thể hiện quan niệm của mình một cách sâu sắc: nếu trong thơ ca trung đại, các nhà thơ lấy thiên nhiên làm khuôn mẫu cho vẻ đẹp con người, thì trong sự kì diệu của mùa xuân, con người là chuẩn mực cho mọi vẻ đẹp tồn tại trên cuộc đời này, còn Trời thì không. một thứ gì đó xa vời, một chốn thiên đường hư ảo, nhưng chính nơi đây, chính mảnh đất trần gian là thiên đường của tình yêu, sắc đẹp và tuổi trẻ.

* luận điểm 3: tâm trạng của nhà thơ

– đúng lúc nhà thơ trẻ đang ngất ngây tận hưởng mật ngọt của tình yêu nơi thiên đường trần thế, mãn nguyện với bữa tiệc trọng đại nơi trần gian và reo lên “Tôi vui quá” thì cũng là lúc nhà thơ dừng lại. lặng lẽ với cảm giác “nửa vội vàng”.

– câu thơ ngắt làm đôi, niềm vui không trọn vẹn. vì thanh xuân nhận ra hạnh phúc ấy phù du đến nhường nào. linh cảm mơ hồ về sự mong manh và ngắn ngủi của kiếp người đã khiến các nhà thơ vội vàng thưởng thức.

= & gt; hai câu thơ được ví như hai bản lề đóng mở tâm trạng, vừa đắm say vẻ đẹp của tình đời, vừa là linh cảm của nhà thơ về nỗi bất an, xót xa, buồn tủi vì thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ tàn phai, một đi không trở lại, quả là mùa xuân. phép thuật là nhà thơ của những giác quan tinh tế của thời gian.

c) kết luận

  • khái quát nhanh nội dung của 13 dòng đầu tiên.
  • thể hiện cảm xúc của anh ấy.

..

tải xuống tài liệu để xem thêm sơ đồ phân tích của đoạn 1

phân tích vội vàng đoạn 1 – mẫu 1

mỗi nhà thơ đến với văn chương đều mang một dấu ấn riêng, mang một đôi mắt mới để lại dấu ấn trong lòng người đọc, nếu đôi mắt thơ bay đi mang một không gian buồn thì đôi mắt thơ ấy sẽ trở lại. họ là đôi mắt xanh trẻ thơ đang dịu dàng đón nhận vẻ đẹp của thế giới, để hiến dâng sự sống cho trái tim và dòng máu ấm áp của họ. khổ thơ đầu của bài thơ đã vội vã cuốn tâm hồn ấy đi.

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay mất.”

Dường như hồn thơ dồi dào và trẻ trung của xuân điểu đã biến câu thơ thành dòng nước sống tuôn chảy theo từng câu chữ, nhưng không chỉ vậy, xuân điệu còn muốn giành lấy quyền sáng tạo để biến thế giới thành một bữa tiệc thơm. khát vọng mãnh liệt này bắt nguồn từ tình yêu thế giới mãnh liệt và cuồng nhiệt của tôi, muốn xách trọn một bao rượu để nâng ly với thiên nhiên. Với sự kỳ diệu của mùa xuân, nếu thế giới chỉ là một bức tranh với những gam màu nhạt nhòa, mùi hương nhạt nhòa, thì đó không còn là thế giới mà các thi nhân luôn khao khát, họ luôn khao khát đem dòng máu ấm áp và tình yêu của mình ra thế giới để hiến dâng cho nó. cũng vậy.

nếu ở những dòng đầu tiên của bài thơ là sự bộc lộ mạnh mẽ khát vọng tắt nắng, buộc gió để giữ gìn vẻ đẹp của thiên hạ, thì ở những dòng sau, xuân sắc không chỉ vẽ nên một bức tranh. của thiên nhiên, tự nhiên như một bữa tiệc mùa xuân khổng lồ, nhưng nó cũng mang đến cho người đọc một cách cảm nhận cuộc sống mới:

“của con bướm này đây, tuần này, tháng này, con yêu ở đây, hoa của cánh đồng xanh ở đây, cành lá rung rinh con bướm này, bản tình ca này. Và đây là ánh sáng lóe lên mỗi sớm mai, thần vui gõ cửa tháng giêng, ngon như môi hồng, em vui mà vội vàng nửa chẳng đợi nắng hè mãi xuân ”.

có thể thấy dưới “đôi mắt non xanh”, khu vườn trần gian trong thơ xuân diệu không chỉ là một tập hợp của những cảnh vật đơn sơ, vô vị mà là từng cây, từng lá, từng gốc cây. lời ca da diết như uống vào ánh mắt yêu thương của thi nhân nên cũng thơm như muối biến vườn trần thành vườn xuân. thế nào là “tuần mật, đồng xanh hoa lá, cành tơ rung rinh, khúc tình ca…” tất cả đan xen, trộn lẫn vào nhau làm cho hình ảnh xuân diệu khơi dậy màu và mùi? bức tranh mùa xuân vừa có màu sắc tươi trẻ, vừa mang âm hưởng trong trẻo, ngọt ngào. đặc biệt là cách so sánh táo bạo tháng giêng như đôi môi khép lại là một cách tân táo bạo, mới mẻ của nhà thơ. lấy cái hữu hình để so sánh với cái vô hình, lấy ví dụ về cảm giác để nhớ về thời gian, nhất là tình yêu và tình yêu để gọi mùa xuân trở lại. hóa ra trong con mắt của thi nhân yêu thiên hạ ấy, mọi cảnh vật ở nơi ấy đều là tình yêu, mọi sự vật đều vui nhộn hài hước, tất cả đều là mật của tình yêu. có một điều làm nên nét đặc sắc trong xuân diệu mà trước xuân diệu, các thi nhân thường chỉ thấy cuộc đời này đầy buồn đau. The Mrs. huyện Thanh Quan so sánh nó với một “nhà hát” đau đớn, và nguyễn du gọi nó là “sự kiện dâu tây”. gần hơn với mùa xuân huyền diệu, thế giới ghê tởm thực tại bình thường và trở về nơi đất trời, để thỏa thích trong lời ca và âm nhạc, trong tương lai. nhưng điều kỳ diệu của mùa xuân nằm ngay trong bài thơ này, với những dòng cảm xúc ấm áp yêu thương thế gian, rồi phác họa trên trang giấy, cho chúng ta thấy cuộc sống vẫn đẹp đẽ, vui tươi và đáng sống, và nó như một trần thế. bữa tiệc cho người ta say sưa đắm say tình yêu. so hoai thanh với lời đánh giá rằng: “xuân diệu đã thiêu đốt cảnh bồng lai, tiễn đưa mọi người về hạ giới”.

xuan dieu dường như chỉ là một thi sĩ nhạy cảm và tinh tế, người đem hồn thơ của mình mang thông điệp yêu thương đi khắp nơi, cùng hòa mình vào tiếng thơ của thi nhân, để người ta nhận ra rằng đáng sống cuộc đời này biết bao. để đánh giá cao cuộc sống trần thế.

phân tích vội vã cỡ 1 – mẫu 2

những năm 1932 – 1945 của thế kỷ trước, trong cuộc thi văn học Việt Nam, chúng ta dễ dàng bắt gặp những “nhà thơ mới”. họ tìm cho mình những con đường mới, những cấu trúc mới và những phong cách nghệ thuật mới. trong đó, tiêu biểu nhất trong phong trào này là thơ xuân điệu. ông là nhà thơ “cuối cùng trong các nhà thơ mới”. xuan dieu được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình”, “ông hoàng ngôn tình”. nhà thơ này có một cái “tôi” rất riêng, vô cùng cá tính và đầy dũng khí. bài thơ “vội vàng” tuy không phải là một bài thơ tình nhưng lại là một tác phẩm xuất sắc của phong cách thơ xuân. bài thơ cho chúng ta thấy những triết lý và quan niệm sống mới còn nguyên giá trị cho đến ngày nay. 13 dòng đầu của tác phẩm là một bức tranh đầy màu sắc dưới ngòi bút tinh tế của tác giả.

ở đầu bài thơ, xuan dieu viết:

“Ta muốn tắt nắng để màu không phai, Ta muốn buộc gió để mùi không bay đi”

bốn câu thơ kết hợp với điệp ngữ, điệp cấu trúc “Tôi muốn” đã thể hiện rõ mong muốn và khát vọng của tác giả. Không sai khi nói thi sĩ xuân sắc mang trong mình cái “tôi” cá nhân đậm đà. anh muốn “tắt nắng đi” để những sắc màu cuộc sống không phai nhạt. Tôi muốn “buộc gió” để mùi đời không bay mất. những mong muốn và ước muốn đôi khi rất hoang đường và không thể diễn tả được. tác giả đang cố gắng thay đổi và bám chặt vào những quy luật và dòng chảy của tự nhiên và tạo vật. Chàng trai tuổi đôi mươi ấy muốn thời gian dừng lại, dừng năm tháng để lưu giữ vẻ đẹp và hương sắc của thế giới.

người xưa có câu: “Họa trung hữu họa”, có thể nói những câu thơ dài sau đây chính là bức tranh được nhà thơ vẽ lên bằng những nét vẽ rất sống động và đẹp mắt:

“của con bướm này, tuần này, tháng này, hoa đồng xanh đây, cành lá rung rinh từ tổ anh đây, khúc tình ca đây”

từ “đây” được lặp đi lặp lại nhiều lần, tác giả muốn khẳng định cảnh tượng này, vật thể này là thiên đường ở trần gian, là thiên đường không ở đâu xa mà hiện hữu ngay tại trần gian. . đồng thời, “hello here” như một lời mời gọi quyến rũ, thôi thúc mọi người nhanh chóng đến đây để thưởng thức và thưởng thức. Bức tranh thiên nhiên mà xuân điểu vẽ nên có sắc (xanh), hương (mật ngọt), hình (hoa, lá) và cả đường nét (cành lá mờ ảo). cụm từ “chim yến” không chỉ dùng để chỉ loài chim du xuân – chim quay, chim quay – mà còn để nói về những nam thanh nữ tú cùng nhau dạo chơi trong mùa xuân. dường như thiên đường mật ngọt mà mùa xuân đã vẽ nên là một “khu vườn tình yêu” thơ mộng ngọt ngào. bởi trong những câu thơ mọi thứ đều say sưa, tràn đầy niềm vui, mọi thứ đều có đôi, có cặp.

câu thơ sau hay và tươi mới làm sao:

“và ở đây đèn nhấp nháy”

Từ xa xưa, thiên nhiên luôn là ngọn cờ của mọi vẻ đẹp và rất phổ biến trong thơ ca. chẳng hạn ở câu: “dung nhan như hoa, liễu như nguyệt” là chỉ người con gái có khuôn mặt đẹp như hoa liễu, đôi mắt đẹp, lông mi và lông mày như lá liễu. nhưng với sự kỳ diệu của mùa xuân, quan điểm của anh hoàn toàn ngược lại. tác giả lấy con người làm biểu tượng, hình mẫu, ngọn cờ của cái đẹp, thiên nhiên và vạn vật. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh của mặt trời lại hiền lành và rụt rè như vậy. sự kỳ diệu của mùa xuân so sánh ánh sáng mặt trời với hàng mi cong mềm mại và thanh tú. đẹp quá!

và sau đó, mỗi ngày của tuổi trẻ là một ngày vui, một ngày ngập tràn hạnh phúc:

“mỗi sớm mai thần hoan gõ cửa tháng giêng ngon lành như đôi môi khép hờ”

<3 Đúng vậy, chỉ có một nhà thơ mới, một nhà thơ chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của phong cách phương tây, mới có thể tư duy mới mẻ và táo bạo như vậy. nhà thơ so sánh “Tháng giêng” với bờ môi căng mọng của người thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. chỉ một từ "khoái lạc" đã bộc lộ hết tâm trạng của mùa xuân với thiên nhiên: đang yêu, đang yêu và khao khát được tận hưởng, được yêu và được trọn vẹn với thiên nhiên.

hai dòng cuối của bài thơ vẫn là những dòng hài hước của tác giả, nhưng lúc này anh chợt nhận ra, chợt nhớ ra quy luật của thời gian, của tạo hóa:

“Em vui nhưng em cũng vội, em không đợi nắng mùa hạ mãi cho mùa xuân”

dấu “.” giữa câu thơ chia đôi dòng: trong câu thơ có hai luồng cảm xúc. mùa xuân vui tươi, hạnh phúc vô cùng khi được hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống. nhưng ngay lập tức anh biết vội vàng, nuối tiếc thanh xuân, tiếc nuối tuổi trẻ. rõ ràng thời cơ chưa đến và tác giả e ngại dòng chảy. có nghĩa là, nhà thơ xuân sắc luôn bị ám ảnh bởi cung bậc và quy luật của thời gian.

Tóm lại, 13 dòng đầu của bài thơ “vội vã” của tác giả xuân sắc là những câu thơ tả cảnh, thơ mộng. đồng thời, qua những câu thơ ấy, ta có thể rút ra một quan niệm sống mới: sống vội khi còn trẻ, hãy còn “thanh xuân”; bởi vì cuộc sống còn đầy những điều tươi đẹp để chúng ta ngắm nhìn và tận hưởng. tuy nhiên, sống vội không có nghĩa là sống cẩu thả, buông thả; nhưng hãy sống để xứng đáng với những gì cuộc sống ban tặng, sống có trách nhiệm, yêu thương và tận hưởng những điều bình dị nhất!

phân tích vội vã cỡ 1 – mẫu 3

thi sĩ thế giới đã từng nhận xét khá tinh tế về xuan dieu: “xuan yeu là người của thế gian, là người ở giữa nhân gian. Thơ của anh được xây dựng trên đất của một trái tim trần thế.” có thể nói xuân điệu đã mang đến cho thơ ca Việt Nam một “tà áo tân thời”, táo bạo, một “cảm hứng chưa từng có trên đất nước non nước êm đềm này” mỗi độ xuân về, trái tim bao thế hệ trẻ lại rung lên những cảm xúc yêu đời nồng nàn, mãnh liệt. lời ru sâu lắng và thấm thía của mùa xuân .một trong những lời ru da diết về tình yêu ấy được gửi gắm qua tác phẩm “vội vàng”, một bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ độc đáo của xuân khảo. Cả bài thơ là một tình yêu mãnh liệt với cuộc sống, một sự bồng bột và tha thiết. khát vọng sống Đến với 13 câu đầu trong bài “ào ào”, chúng ta sẽ thấy rõ khát vọng mãnh liệt đến lạ lùng của nhà thơ và hình ảnh mùa xuân – vẻ đẹp của trời trên đất.

trích trong tập thơ “Vội vàng” là bài thơ kết tinh vẻ đẹp của thơ xuân trước cách mạng tháng Tám. bài thơ mở đầu bằng một khổ thơ bằng năm thứ tiếng thể hiện khát vọng thiết tha của nhà thơ:

<3

những câu thơ ngắn, nhịp thơ nhanh, liên tiếp ám chỉ, ám chỉ, ám chỉ cấu trúc, khổ thơ như một khúc ca sống động và thiết tha về những khát khao, khát khao được khơi dậy trong lòng nhà thơ. muốn tắt nắng, muốn buộc gió để màu không phai, mùi không phai, tức là cái diệu của mùa xuân muốn níu hương mãi, muốn làm bất tử vẻ đẹp của mùa xuân trong thế giới. có nghĩa là mùa xuân tuyệt vời muốn mùa xuân tuyệt vời mãi mãi. mong muốn và khát vọng của nhà thơ vô cùng lãng mạn. Bạn phải là một tâm hồn thơ, yêu cuộc sống mãnh liệt đến mức không có giới hạn để có những khao khát bồng bột và táo bạo đó.

là nhà thơ của khát vọng giao cảm với cuộc sống, say mê cuộc sống với tình yêu cuộc sống mãnh liệt, với đôi mắt xanh, ngơ ngác, ngơ ngác và tràn đầy niềm vui, mùa xuân đã khám phá biết bao điều. vẻ đẹp mê hồn và say đắm của thiên nhiên. và cuộc sống của con người trên trái đất, nhưng đẹp nhất, vui vẻ và lộng lẫy nhất là mùa xuân và tuổi trẻ:

của con bướm này đây, tuần này, tháng này, đây, đây hoa đồng xanh còn đây, đây cành lá rung rinh từ tổ chim này, đây khúc tình ca, đây ánh sáng. nhấp nháy vào mỗi buổi sáng, mỗi buổi sáng, vị thần của niềm vui chạm vào cưa tháng Giêng ngon lành như đôi môi khép lại!

Từ những dòng ngắn gọn năm chữ, bài thơ bỗng chốc biến thành những câu tám chữ được lồng ghép bằng hàng loạt biện pháp nghệ thuật đặc sắc: điệp ngữ, điệp ngữ, lặp cấu trúc, liệt kê, so sánh. . nhạc điệu của bài thơ da diết, khắc khoải như thác đổ ào ào. phép liệt kê và điệp ngữ “đây này” được lặp lại liên tiếp trong năm dòng vừa gợi lên vẻ xa hoa của thiên nhiên vừa thể hiện niềm vui sướng tột độ của nhà thơ. bài thơ như một tiếng khóc, ngỡ ngàng và hạnh phúc. có cái gì đó như quấn quýt thanh cao, có cái gì đó như say đắm lòng người. nhà thơ dường như nói với một cử chỉ vội vã, trong một nhịp điệu điên cuồng rằng: tất cả vẻ đẹp tuyệt vời và kỳ diệu của mùa xuân và của cuộc sống đều nằm trong vòng tay của chúng ta, vậy bạn còn chần chừ gì nữa, hãy tận hưởng.

Đối với nhiều người, mùa xuân là mùa tuyệt vời nhất trong năm. có như vậy mới có một mùa xuân bất tận và quyến rũ trong thơ. ta có thể kể ra đây những “cảnh ngày xuân” trong truyện kiều (nguyễn du), xuân chín (hán mặc tư), mưa xuân (nguyễn bình), xuân nho nhỏ (thanh hải) nhưng hiếm thấy mùa nào đẹp thế. hương thơm và cảm xúc của tình xuân như một vườn xuân trong sự “tăng tốc” của mùa xuân. và cũng hiếm có nhà thơ nào say đắm và yêu vẻ đẹp của mùa xuân như mùa xuân. mùa xuân hiện ra với cỏ xanh mướt, lá non rung rinh, hoa nở dâng hương, ong mật ngọt ngào, ong bướm say đắm, tình yêu giữa tháng mật, tổ ấm quấn quýt… cùng nhau hát lên khúc tình ca nồng nàn. và mỗi buổi sáng mùa xuân đều đẹp đẽ và dễ thương:

và này, ánh sáng nhấp nháy mỗi sáng khi thần vui vẻ gõ cửa

Trong tâm trí non nớt và hồn nhiên của trẻ thơ, bình minh là lúc mặt trời thức giấc, vén mây và nở một nụ cười thật tươi. Đứa trẻ trong trí tưởng tượng của nàng thơ xuân lãng mạn cuối cùng trong số các nhà thơ mới, bình minh là lúc nữ thần mặt trời thức giấc sau giấc ngủ êm đềm bằng cách chớp mắt. hàng ngàn tia sáng lung linh, huyền ảo từ đôi mắt ấy rơi xuống thế gian, tưới mát muôn loài sinh khí dồi dào, đem lại niềm vui, gõ cửa mọi nẻo đường. Đây là cách tôi hiểu rằng những điều ước của mùa xuân đã thành hiện thực:

“anh ấy không muốn ở mãi trong vườn, đi chân đất và cắm rễ để hút cây trồng xuống đất”

hoặc có thể anh ấy đã khao khát điều đó:

“Tôi là người nắm giữ mặt trời bằng răng, là người có trái tim rỉ máu, hai bàn tay và chín chiếc đinh bám lấy sự sống”

với một mùa xuân tuyệt vời, mỗi ngày là một ngày vui, mỗi mùa xuân là một mùa của niềm vui bất tận. Đây không phải là lần đầu tiên và duy nhất vẻ đẹp của ánh sáng xuất hiện lộng lẫy và hùng vĩ như vậy. trong “long song” va “chim hạc”, xuan dieu cũng dùng vẻ đẹp của một thiếu nữ để so sánh và so sánh như thế này:

làn mi thật dài, những tia sáng thật đẹp

(bài hát dài)

mặt trời vừa mới cưới, bầu trời trong xanh, hôm nay bầu trời đẹp tuyệt vời, bầu trời mười sáu, má hồng và đôi mắt sáng

(hào nhoáng)

cách cảm nhận vẻ đẹp của nắng xuân thật lạ lùng, gợi cảm, nhưng điều quan trọng nhất là hình ảnh “Tháng giêng ngon lành như một cặp môi gần”. Có thể nói, chưa bao giờ thơ Việt Nam lại có một cách cảm nhận mới mẻ như lúc này. Tôi thường thấy một tháng giêng tươi đẹp, một ngày xuân tươi vui, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai cảm thấy thích thú như một mùa xuân tuyệt vời. Vẻ đẹp của tháng giêng được nhà thơ cảm nhận không chỉ bằng thị giác, thính giác mà còn bằng vị giác, xúc giác và bằng một tâm hồn yêu đời, khát sống đến mức nôn nao, say đắm. chúng ta thấy ở đây có một dấu vết của sự tương tác trong thơ tượng trưng về pháp. đó là màu sắc rất tây của thơ xuân huyền diệu. vậy mà nhà thơ còn so sánh cái độc, cái lạ gợi nhiều liên tưởng thú vị cho người đọc. Tháng Giêng ngọt ngào và nồng nàn như một nụ hôn của tình yêu.

Như một thước phim sống động, bài thơ hiện lên trước mắt người đọc một hình ảnh mùa xuân độc đáo và lộng lẫy: tràn đầy âm hưởng của tình yêu, ánh sáng tinh khiết trong sáng, hương thơm nồng nàn, dịu dàng và ngọt ngào, say đắm lòng người. mùa xuân như một thiên đường nơi trần thế, bừng lên sức sống, một khu vườn tình yêu, nơi vạn vật đua nhau khoe sắc, dâng hương và dâng trào tình xuân. như vậy, đọc những dòng đầu tiên của “vội vàng”, ta thấy được phần nào tình yêu tha thiết với cuộc sống, sự bồng bột và khát khao mãnh liệt của tuổi xuân. không sai khi nói rằng ông là nhà thơ mới nhất trong số các nhà thơ lãng mạn mới.

phân tích vội vã cỡ 1 – mẫu 4

xuan dieu là tác phẩm mới nhất trong số các nhà thơ mới với hồn thơ tiêu biểu cho tiếng nói thiết tha, yêu đời, yêu người và khát khao giao cảm cháy bỏng với cuộc đời. thơ xuân huyền ảo tinh tế, gợi cảm, độc đáo cả về chất liệu và phong cách thơ. “Vội vàng lên” không chỉ là bài thơ đặc sắc nhất trong tập thơ: bài thơ đầu tiên mà cụ xuân sắc dành tặng thiên hạ, mà còn là bài thơ hay nhất trong cả cuộc đời của ông. bài thơ vừa là nguồn cảm xúc dâng trào, vừa là tuyên ngôn sống của một thi nhân khát vọng yêu đời. 13 dòng đầu là bài thơ hay nhất thể hiện tình yêu tha thiết và niềm đam mê mãnh liệt của nhà thơ đối với cuộc sống tươi đẹp trên trần gian.

Với “vội vã” nhà thơ đã xây nên một công trình thơ mộng giữa vẻ đẹp của cuộc đời. Bài thơ thu hút người đọc không chỉ bởi sự kết hợp hài hòa, nhuần nhuyễn giữa cảm xúc phong phú và logic sâu lắng trong một giọng điệu sôi nổi, nồng nàn mà còn mang đến một trải nghiệm mới về cách sống. nghệ thuật độc đáo của một hồn thơ mới.

Mở đầu bài thơ, tác giả thể hiện thái độ oai hùng như muốn đoạt lấy quyền tạo hóa.

Tôi muốn tắt nắng để màu không phai Tôi muốn buộc gió lại để mùi không bay đi

Cụm động từ “tôi muốn” và hình dáng cây trượng với tiết tấu nhanh, mạnh, dứt khoát đã góp phần thể hiện khát vọng mãnh liệt, tha thiết của nhà thơ. đó là mong muốn tắt nắng, buộc gió để “không phai màu” để “mùi không bay mất”. nếu thời gian trôi theo nắng, theo gió, phai màu, phai nhạt mùi thì nhà thơ muốn níu kéo thời gian để dừng bước, để sắc và hương còn sống mãi, lưu giữ mãi mãi thanh xuân của sự sáng tạo. . đó là khát vọng làm cái đẹp bất tử, giữ cho cái đẹp luôn tỏa sáng trong hương sắc bởi vì hương của cuộc sống thật tươi mát, ngọt ngào nhưng lại mong manh, ngắn ngủi. Có thể nói, đằng sau mong muốn phi lý ấy là một tâm hồn yêu thương với thái độ trân trọng, nâng niu và gìn giữ.

Giống như một nhà thơ khao khát giao cảm với cuộc sống, khát vọng làm chủ vẻ đẹp thiên nhiên của nhà thơ xuất phát từ hình ảnh đẹp đẽ của thiên nhiên nơi thiên đường trần gian lung linh huyền ảo.

p>

của con bướm này đây, tuần này, tháng này, đây, hoa của cánh đồng xanh đây và đây, lá cành rung rinh của loài chim này, bản tình ca này, và đây là ánh đèn le lói của những tab

như ngàn lời mời gọi, phép ám chỉ “thế là hết” được lặp lại 5 lần từ đầu đến cuối câu thơ trước vừa thể hiện sự phong phú, dồi dào vô hạn của thiên nhiên vừa thể hiện cảm xúc vui sướng của tác giả. “đây và đây” là sự hiện hữu của hương vị cuộc sống, của thiên nhiên trần thế, không xa mà gần ngay trước mắt ta, không phải kiếp khác, không phải tương lai hay quá khứ mà là ngay bây giờ. .

Việc lặp lại từ “của” khiến câu thơ có vẻ gì đó hơi tây và mới mẻ. sau từ nối “của” ấy, hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp trong thiên đường trần thế lần lượt hiện ra, vườn xuân cũng là vườn tình, vườn tình, vườn tình, vườn hạnh phúc. thiên nhiên tạo ra những sáng tạo say mê, rộn ràng, say mê, mải mê tung ra hương thơm, kích thích con người tận hưởng ngây ngất, để biến mình thành người tình một cách giả tạo.

Chính vẻ trẻ trung, đôi mắt xanh biếc luôn lấy con người làm chuẩn mực cho cái đẹp đã tạo nên vẻ đẹp riêng trong bức tranh xuân của nhà thơ. tuần mật của tình yêu chóng vánh thành mùa vui của ong bướm, cành xuân đã trở thành cành tơ rung rinh tràn đầy sức sống, tiếng hát say đắm của đàn cò trở thành bản tình ca say đắm và cảnh bình minh mùa xuân tươi đẹp mang gương mặt người đẹp. người phụ nữ với rèm che ánh sáng.

bằng tâm hồn phong phú và trí tưởng tượng dồi dào của mình với câu thơ:

“mỗi sớm mai, thần vui đến gõ cửa”

nhà thơ đã tạo ra một bất ngờ thú vị thông qua một liên tưởng bất ngờ rất độc đáo. hình ảnh “thần vui gõ cửa” gần gũi với hình ảnh mặt trời trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, cũng có thể là vị thần mang lại niềm vui cho thế giới vào lúc bình minh, đánh thức mọi người. tận hưởng thiên nhiên, cuộc sống tươi đẹp. với mùa xuân diệu kỳ, mỗi ngày được sống, được chiêm ngưỡng ánh mặt trời, được thưởng thức sắc màu của vạn vật là một ngày của niềm vui và hạnh phúc. và trong niềm hân hoan vui sướng ấy, ngòi bút của xuan dieu đã thực sự xuất thần, anh đã tạo nên một bài thơ tuyệt vời:

“Tháng giêng ngon lành như đôi môi khép hờ”

đây là câu thơ mới nhất và hiện đại nhất, tóm tắt sức hút của mùa xuân bằng một so sánh rất độc đáo. có thể nói, trước sự kỳ diệu của mùa xuân, chưa ai “tỏ tình” với thiên nhiên như thế này. nhà thơ cảm nhận thiên nhiên bằng tình yêu, thể xác và tâm hồn. sức hấp dẫn của thiên nhiên hiện lên ở vẻ đẹp của kẻ si tình “kề môi kề môi” đầy sức trẻ, say đắm và quyến rũ. từ ngon được phát âm là khát khao, gợi cảm bởi nhà thơ đã huy động tất cả các giác quan: từ thị giác, thính giác, vị giác đến xúc giác để thưởng thức thiên nhiên, tuổi trẻ và cuộc sống này. sự so sánh đã khiến đôi môi của người con gái trở thành trung tâm của vũ trụ, con người trở thành chuẩn mực của cái đẹp, là thước đo vẻ đẹp của tự nhiên. “Tháng Giêng” là một khái niệm về thời gian vốn dĩ vô hình, nhưng trong cách so sánh táo bạo và giàu sức biểu cảm ấy, nó trở nên hiện hữu và tươi trẻ qua vẻ đẹp của đôi môi thâm trầm của người thiếu nữ.

nhưng ngay lúc thi sĩ trẻ đang ngây ngất say đắm trong ngọt ngào của tình yêu nơi thiên đường trần thế, phù dung bữa tiệc trọng đại nơi trần gian và reo lên “Tôi hạnh phúc” thì cũng là lúc nhà thơ dừng lại lặng lẽ. với cảm giác “nửa vội vàng”.

“Tôi rất vui nhưng hơi vội”

câu thơ ngắt làm đôi, niềm vui không trọn vẹn. vì mùa xuân mới nhận ra niềm vui ngắn ngủi biết bao. linh cảm mơ hồ về sự mong manh và ngắn ngủi của kiếp người đã khiến các nhà thơ vội vàng thưởng thức.

“Ta không đợi nắng hè mới trở lại xuân.”

hai câu thơ được coi như hai bản lề đóng mở tâm trạng, vừa ghi lại vẻ đẹp của tình đời, vừa là linh cảm của nhà thơ về sự bất an, lo lắng, buồn bã vì thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ một thời anh ra đi không bao giờ đến. trở lại, xuân điều quả thật là một nhà thơ có cảm quan tinh tế về thời gian.

trong số những bài thơ của Xuân Diệu trước cách mạng, đây là những bài tuyệt vời nhất. với một hình thức nghệ thuật điêu luyện, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa cảm xúc mong manh và lôgic, giọng điệu say mê, sôi nổi và những sáng tạo độc đáo về ngôn từ và hình ảnh thơ. Qua 13 câu đầu, điệu đà đã mang đến một thông điệp mang ý nghĩa nhân văn tích cực: trên đời này, người đẹp và hấp dẫn nhất là người nằm giữa tuổi trẻ và tình yêu; thiên đường là cuộc sống tươi đẹp trên trái đất. vì vậy chúng ta hãy sống say đắm trong tình yêu, hãy tận hưởng đam mê và cống hiến hết mình để mỗi ngày trôi qua chúng ta đều được sống trọn vẹn trong tình yêu và hạnh phúc.

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – mẫu 5

hãy phân tích 13 câu thơ đầu của bài xuân điều vội vàng để cho mọi người thấy: thời gian là thứ không bao giờ trở lại, nó giống như một vòng tuần hoàn, nó đến rồi đi. và đi vội vàng nhưng con người không thể tự xoay chuyển được, đó chính là trọng tâm của phép xuân mà chúng tôi muốn nói đến ở đây. Spring Magic muốn khuyên con người chúng ta đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích mà hãy biết trân trọng và nâng niu nó.

đoạn đầu của bài thơ, đó là nỗi lòng của chính tác giả, những động từ ngắn gọn, gượng gạo có thể nói nếu là tân ngữ thì có thể làm người, nhưng tác giả muốn tắt, muốn ép lại. là hương thơm, là sức sống của nắng mới của thiên nhiên đất trời.

Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi.

Qua bốn câu thơ này, tác giả muốn nhấn mạnh rằng, những gì thuộc về thiên nhiên, đất trời, chúng ta không bao giờ giữ gìn được. và nó sẽ diễn ra mãi mãi, liên tục như một vòng tuần hoàn. ở những câu thơ còn lại, đó là hình ảnh về bản chất và số phận của mỗi con người. ở đây tác giả muốn nói rằng khi sống chúng ta phải biết chiêm ngưỡng vẻ đẹp, sự sống của thiên nhiên, đừng để nó ở đó mà không có ai chiêm ngưỡng, thưởng thức. ngôn từ phong phú và sôi động. của những loài động vật nhỏ bé nhưng đủ để mọi người thấy và trân trọng cuộc sống muôn màu của thiên nhiên.

của những ong bướm này đây đó, em yêu, đây là hoa của cánh đồng xanh, đây là cành lá rung rinh, về tổ ấm của anh em này, đây là bài hát của tình yêu, và đây là ánh sáng lông mi nhấp nháy; mỗi sáng sớm thần vui gõ cửa; Tháng giêng mặn nồng như một đôi môi; Tôi đang hạnh phúc. nhưng vội vàng một nửa: Tôi không đợi nắng mùa hạ mãi cho mùa xuân.

Ngoài cảnh sắc thiên nhiên ấy, sự ra đi của con người không biết là khi nào. khi vui thì thần gõ cửa lúc nào hay có thể nói là sống chết của một người tùy thuộc vào số mệnh của người đó. Vì vậy, nếu không biết cuộc sống của mình như thế nào, chúng ta hãy thử chiêm ngưỡng những vẻ đẹp của thiên nhiên. đừng bao giờ để nó trôi qua một cách vội vàng và vô ích.

qua bài thơ này, tác giả muốn nói rằng con người hãy tận hưởng khi còn trẻ, đừng lãng phí thời gian. Ngoài ra, nó còn nêu lên rằng khi về già, sự sống và cái chết của chúng ta không biết sẽ ra đi lúc nào. vì vậy, cần tôn trọng giá trị sống, tôn trọng thời gian.

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – hiển thị 6

xuan dieu là vua của tình yêu, dù là mối tình nào đi chăng nữa thì nó vẫn ngọt ngào và đong đầy cảm xúc. ông cũng được coi là người mới nhất trong các nhà thơ mới. những sáng tác, những bài thơ của ông mang đến cho người đọc tình yêu cuộc sống, niềm vui sống và khát vọng sống mãnh liệt, cùng với một hồn thơ mới, mang đến cho người đọc một cái nhìn mới mẻ, một cái nhìn mới mẻ. trong đó tiêu biểu có bài thơ Vội vàng là một trong những bài thơ hay thể hiện tư tưởng đáng quý đó của tác giả, 13 câu đầu đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó phai. những suy nghĩ triết học cũng được gửi gắm một cách tự nhiên với sự chân thành.

Để tràn ngập tình yêu cuộc sống, nhà thơ luôn có những cảm xúc dâng trào trước cuộc đời ngắn ngủi. mọi thứ trên đời đều mang đến ngọt ngào nhưng chỉ một lần thôi, chúng ta không còn đủ thời gian để những trái ngọt ấy nếm lại. Nếu bạn không vội vàng, không chạy đến để ôm lấy những gì bạn đang có thì làm sao bạn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống? khổ thơ 5 chữ duy nhất trong bài tạo nên giọng điệu gấp gáp như hơi thở gấp gáp của con người đầy cảm xúc. đại từ mà tác giả xuan dieu đặt lên đầu tiên là tôi chứ không phải “ta” hay we và cùng với đó là động từ “want” – “muốn”. nhà thơ bộc lộ cái tôi một cách công khai, trơ trẽn không giấu giếm, bất chấp cái tôi, trái với thơ trung đại, rất ít dám bộc lộ cái tôi của chính mình. đây cũng là một điểm mới của thi nhân trên văn đàn thơ ca hiện nay. do đó thể hiện khát vọng sống mãnh liệt

Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi ”

yêu cuộc sống này nên tất cả những gì tác giả muốn làm là tắt nắng, buộc gió. từ “tắt” được sử dụng cho những thứ hữu hình có thể nắm bắt được, tuy nhiên tác giả sử dụng những thứ mà chúng ta không bao giờ có thể làm được. ta có thể nhìn thấy màu vàng của nắng, cảm nhận được hơi ấm của nó, gió có thể thổi, vỗ về mặt, vuốt ve làn da ta, có thể thấy gió đung đưa qua cành liễu … nhưng ta không thể nào cầm lòng được. nắng đón gió. một điều tưởng chừng như vô lý nhưng lại trở thành mong muốn của tác giả. những thứ đó để làm gì: “để mùi đời không phai, để sắc đời còn nguyên không héo” từng chữ trong bốn câu thơ đều nói lên khát vọng sống không giới hạn, và điều cuối cùng được thành điên cuồng, tham lam, muốn giữ vẻ đẹp cho mình và cho đời, cuộc đời là tạo hóa ngay cả trong nhịp điệu câu thơ thể hiện qua câu thơ năm chữ bỗng chốc trở thành tám chữ.

Đây là một sự chuyển đổi rất đẹp của bài thơ, mở ra trước mắt chúng ta một hình ảnh tuyệt vời của mùa xuân. bốn dòng thơ ấy tràn ngập những điệp từ “ơi, trùng điệp và đổi thay. những câu thơ gợi lên một con người đang yêu, đang yêu và khắc khoải trước mùa xuân mở ra trong cuộc đời. Nó không chỉ là hình ảnh của mùa xuân mà còn là cách tác giả nói về việc yêu một thời tuổi trẻ và tình yêu.

do đó, “bướm, tổ chim” được đề cập ở đây, bởi vì nó gợi lên sự e ấp, tình yêu, và “cánh bướm rung rinh” gợi ý về mùa xuân và tình yêu. âm nhạc của tình yêu, của những người đang yêu và hơn nữa, “của tình yêu”, khơi gợi tình yêu. hơn nữa tác giả dùng từ “của” lại cùng với “đây, đây” như một cặp không thể tách rời. đây là một cách thể hiện cảm xúc tuyệt vời trước thiên nhiên luôn tồn tại nhị nguyên, vạn vật hòa quyện vào nhau, thuộc về nó và không thể tách rời. tất cả đều mang vẻ đẹp của tuổi thanh xuân và sức sống căng tròn từng đôi một. những mỹ từ được sử dụng rất gợi liên tưởng đến “hoa nở” trên nền “xanh” của cánh đồng đồng nội mênh mông, những “cành tơ” “cành lá” tràn đầy sức trẻ và sức sống. mọi thứ đều có cảm giác trẻ trung và mộng mơ ấy được tôn lên trong vần “lụa là rung rinh” đằng sau nó. cuộc sống hiện lên trong hình ảnh một khu vườn vô định, trong cảm xúc của một niềm vui trần thế.

XEM THÊM:  Soạn bài thơ về tiểu đội xe không kính

Câu thơ thứ chín xuất hiện ba chữ “và thế này”, lòng người như vẫn chưa đành lòng, chưa muốn dừng lại. chúng không còn là những hình thức cụ thể như “lá, hoa, ong bướm”, mà trừu tượng hơn như ánh sáng, niềm vui, thời gian: vật thể phi hữu hình. không chỉ sử dụng những hình ảnh mang tính biểu tượng cao, cách gieo mầm kỳ diệu của mùa xuân vào lòng người cũng là điều mà mọi người nên trân trọng. vẻ đẹp của thiên nhiên chỉ được coi là đẹp khi nó có sự xuất hiện của vẻ đẹp con người. đó là vẻ đẹp của “hàng mi” của một đôi mắt đẹp. nhưng có lẽ điểm độc đáo của 13 câu thơ là hai câu thơ so sánh rất rõ ràng

Tháng Giêng ngon lành như một đôi môi chúm chím.

hình ảnh so sánh thật thú vị và đầy bất ngờ, thời thanh xuân đẹp nhất được ví như đôi môi khép lại, mang đến sự say mê, cuốn hút nhưng cũng say đắm.

p>

Dưới con mắt của người xem, mùa xuân hiện lên thật đẹp, thật gợi cảm. nó còn được tác giả gắn với từ “ngon”, tuy không ăn được, không sờ được nhưng “ngon”. mùa xuân như được sinh ra để con người hưởng thụ, để hạnh phúc đến với con người, thời gian trừu tượng mới đang đến gần, đây là cách mùa xuân hiện lên trong cảm xúc của một tâm hồn khao khát được hưởng thụ. vẻ đẹp của thanh xuân dường như đã bị chiếm hữu hoàn toàn.

hình ảnh so sánh đó giống như một người đang chờ đợi, sẵn sàng dấn thân vào tình yêu. đó là lý do tại sao tác giả phát âm, nhưng chìm và có vẻ tiếc:

“Tôi rất vui nhưng hơi vội vàng”

và sau đó trong những câu sau, tác giả giải thích lý do tại sao anh ấy hạnh phúc nhưng lại vội vàng:

mùa xuân đang đến, nó có nghĩa là mùa xuân đang đi qua. xuân trẻ nghĩa là xuân sẽ già.

Cái mới của bài thơ và khái niệm xuân diệu trong bài thơ được thấy rõ và phát hiện. Đó dường như là một quy luật bình thường mà ai cũng biết, nhưng trong trường hợp này, đó là cả một quá trình chiêm nghiệm và nhận thức. tác giả đã để cho hai mặt tưởng như đối lập trở nên ngang nhau: “sắp” so với “sắp”, “trẻ” đối với “già.” đây là một cách nói ấn tượng rằng nó tạo ra một bước thời gian cực kỳ nhanh chóng. điều này thậm chí còn có ý nghĩa hơn đối với một người có cuộc sống đồng nghĩa với tuổi trẻ, được biểu thị bằng phương trình thứ ba, người vừa có cảm giác sợ hãi, hối hận vừa có cảm giác cấp bách phải sống theo cách này. Tôi đang lãng phí tuổi trẻ của mình, vì khi thanh xuân qua đi, tôi sẽ không còn nữa.

và mùa xuân kết thúc có nghĩa là tôi cũng sẽ chết.

Với những nét vẽ vô cùng sống động và độc đáo, Spring Magic đã tái hiện lại một khung cảnh vô cùng lãng mạn, một thiên đường trên mặt đất. trong con mắt tinh tế, nhạy cảm của nhà thơ, cuộc đời thật đẹp đẽ, đáng sống nhưng cũng thật ngắn ngủi phải sống vội vàng để tận hưởng hết những niềm vui, hạnh phúc của cuộc đời. Qua đây, tác giả cũng thể hiện và truyền đi tư tưởng lạc quan, yêu đời mà tác giả đã tạo ra cho thế hệ trẻ, những người cần sống và đam mê để cống hiến hết mình cho tuổi trẻ.

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – hiển thị 7

đến với xuân điểu – nàng thơ có cội nguồn hài hòa giữa gió cát trắng và sự cần cù của quê hương văn nghệ.

<3

tất cả sự kỳ diệu của mùa xuân cuộc sống là cả một đời lao động nghệ thuật không ngừng viết. đối với anh cuộc sống không bao giờ là nhàm chán. Anh là người chăm chỉ, nhẫn nại, cần cù và có óc sáng tạo nghệ thuật. xuân khảo là nhà thơ mới nhất cả về nội dung và nghệ thuật của văn học hiện nay. “vội vàng lên” là một trong những tác phẩm thơ xuất sắc của ông. bài thơ còn là lời thúc giục sống mãnh liệt, sống hết mình. trân trọng từng giây phút trong cuộc đời, thể hiện khát vọng sống của tác giả. đến 13 dòng đầu, ta sẽ thấy rõ sự táo bạo và chất lãng mạn của nhà thơ. do đó, ông được gọi là “ông hoàng của thơ tình”.

<3

“Vội vàng” in trong tập thơ, là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của xuân điệu trước cách mạng tháng Tám, là thông điệp mà xuân điệu gửi đến người đọc qua từng đoạn của bài thơ. , theo mạch cảm xúc của tác giả. ngay từ đầu chúng tôi đã tìm ra một thái độ sống:

Tôi muốn tắt nắng …………………… để mùi không bay đi

mở đầu bài thơ là ngôi sao năm cánh thể hiện một khát vọng kỳ lạ của nhà thơ. đó là khát vọng đi ngược lại quy luật tự nhiên, một khát vọng bất khả thi, vô cùng táo bạo. Tôi muốn “tắt nắng”, “buộc gió” là những điều rất lạ và độc đáo mà chỉ thanh xuân mới nghĩ ra. cái kì diệu của mùa xuân muốn tắt nắng, buộc gió để giữ lại vẻ đẹp tươi trẻ của vạn vật, sắc, mùi và mọi thời gian. tác giả chỉ muốn có thời gian cho riêng mình, để nhà thơ được ngắm nhìn và tận hưởng những điều này. nhà thơ đã đẩy cái tôi chủ quan của mình làm thay đổi quy luật của tự nhiên. Tôi muốn níu kéo thời gian để không gian dừng lại, ý tưởng đó thật táo bạo nhưng vô cùng lãng mạn. cụm từ “Tôi muốn” làm nổi bật khát vọng sống mãnh liệt vì mùa xuân thiên nhiên tràn đầy vẻ đẹp và sức sống.

của con ong và con bướm này đây, tuần này, tháng này, đây, những bông hoa của cánh đồng xanh này vẫn còn đây, và những chiếc lá của những cành đại thụ đang rung rinh.

Cả không gian như được tô điểm bởi một màu xanh tươi mát, màu xanh của những cánh đồng, màu xanh của những chiếc lá non mơn mởn, màu xanh của những cành to rung rinh, kết hợp hài hòa làm nên hình ảnh thiên nhiên dồi dào sức sống, sức sống. , thổi hồn và sảng khoái nhờ bài hát của những con chim xoay người.

đây là bản tình ca của anh trai này và đây là ánh sáng lóe lên trên lông mi.

Tiếng chim hót vui tai tạo nên bản tình ca trong không gian ngập tràn ánh sáng. mùa xuân tươi vui, mùa xuân náo nhiệt đã dần mang đến cho nhà thơ niềm vui, niềm khao khát được nắm bắt và muốn tận hưởng mỗi sớm mai.

mỗi sáng, thần vui gõ cửa tháng Giêng ngon lành như một đôi môi khép chặt

cảm xúc của nhà thơ cũng thật độc đáo khi nói đến con người. Xưa nay người ta chỉ nói xuân đẹp, xuân tươi, căng tràn nhựa sống chứ chưa ai nói “xuân ngon”. nhà thơ xuân sắc thì đối với ông, mùa xuân không chỉ được cảm nhận bằng hình ảnh mà tác giả còn sử dụng biện pháp so sánh để so sánh cụ thể “đôi môi kề môi”. điều đó thể hiện niềm đam mê trần thế của con người. đôi môi ấy kề sát, ghi dấu thời gian, thanh xuân đã trở thành một quý cô mà dân biểu là tình nhân. chính suy nghĩ đó làm trẻ hóa thế giới cũ, cũ, làm cho nó trở nên mới mẻ. bức tranh mà nhà thơ vẽ lên như một thiên đường đầy ắp mật, không tồn tại, không xa, không phai mà hiện ra cùng hơi thở, nhịp sống giữa cuộc đời trần thế nên người. mở rộng trái tim của họ. ra ngoài và tận hưởng.

Với xuan dieu mọi thứ đều mới mẻ và với đôi mắt xanh trẻ thơ của cái tôi cá nhân của mình, xuan dieu khám phá ra rằng thế giới này tươi đẹp hơn vì có con người. cuộc sống tươi đẹp nhất là ở tuổi thanh xuân. và mọi người chỉ tận hưởng nó khi họ còn trẻ. nhưng tuổi trẻ sẽ tàn phai theo thời gian nên bạn phải sống vội vàng và vội vàng.

Tôi rất vui nhưng hơi vội. Tôi không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân.

đến đây chúng ta đã hiểu vì sao nhà thơ muốn hòa mình vào những quy luật vĩnh cửu của tạo hóa để không phải là một ham muốn xa hoa. nhưng khát vọng cháy bỏng của nhà thơ, khát vọng bất diệt về cái đẹp, để cái đẹp luôn tỏa sáng trong hương vị cuộc sống.

Bài thơ là một quan niệm sống mới mẻ táo bạo chưa từng có. Đạt được sự “nhanh chóng” của phép thuật mùa xuân kêu gọi tất cả mọi người yêu thương và tận hưởng những điều mà cuộc sống cung cấp. Hãy tận dụng tuổi trẻ của mình để tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. anh không quên nghĩa vụ kêu gọi mọi người cống hiến cuộc đời mình. và trong cuộc sống của mình, anh ta vội vàng để cho đi, chứ không phải để tận hưởng. đối với mỗi chúng ta trong cuộc sống hôm nay không phải ai cũng biết sống có ước mơ hoài bão, có khi chỉ là sống để tồn tại, sống ngoài loài. sống là biết sống có mục đích, có ước mơ và hoài bão. chỉ khi đó chúng ta mới nhận ra rằng cuộc sống này có ý nghĩa hơn và tốt đẹp hơn.

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – hiển thị 8

Trong thời kỳ phong trào thơ mới nở rộ với sự ra đời của các cây bút sáng tạo, tuổi trẻ dường như lấn át cả một nền thơ cổ đã thống trị đất nước hàng nghìn năm. trong đó không thể không kể đến những cái tên tiêu biểu như huy cận, the lu, che lan vien, han mac tu, nguyen binh, luu trong lu, vu dinh lien, … mỗi người một vẻ, ai cũng vui. một chỗ đứng vững chắc trong cuộc thi piano Việt Nam lúc bấy giờ. và sự kỳ diệu của mùa xuân đã đến, thổi một làn gió lạ cho thị xã thơ mới, anh được phong danh hiệu “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”, nhưng anh chàng đã viết những câu rất thú vị như: “bây giờ khó tả. sự ngạc nhiên của dân tộc Việt Nam của thơ ca trong mùa xuân sắp tới. Người đã đến trong chúng tôi trong bộ đồ tối tân và chúng tôi đã ngại ngùng không muốn làm bạn với người đàn ông này từ xa … ”. Sở dĩ có sự mới lạ là ở cách xây dựng và khai thác đề tài, giữa hàng loạt nhà thơ mới như vậy, nhưng chỉ có xuân điều mới có giọng điệu thiết tha, thiết tha khi nói về mùa xuân về tình yêu của cuộc đời như vậy. có thể nói “xuân diệu thơ cũng là một nguồn sống chưa từng có trên đất nước non trẻ yên ả này. xuân là yêu tình, yêu đất trời, sống vội, sống vội, muốn tận hưởng cái ngắn ngủi của nó. cuộc sống rất nhiều khi họ vui cũng như khi họ buồn, mọi người say mê và nghiêm túc. ” Trong đó, có thể thấy rõ chất thơ xuân sắc ấy, nhất là 13 câu thơ đầu, là cách cảm nhận, thưởng thức của nhà thơ về hình ảnh thiên nhiên, hình ảnh mùa xuân, bức tranh mùa xuân. trung thực.

Thơ xuân diệu không phải ai cũng cảm nhận được vẻ đẹp của nó, bởi đôi khi người ta thấy nó vội vã, vội vã và đôi khi quá “trần trụi” khiến các nhà thơ thời đó khó chấp nhận, vì nó mới mẻ, mang âm hưởng Pháp. , nhưng khi bạn đọc nó, bạn có thể thấy hương vị của quê hương. nó giống như một món ăn lạ, khó nói thành lời, nhưng cái gì không giải thích được thì người ta sẽ bỏ qua. Ngược lại, những người yêu thơ của xuân khảo lại rất say mê, và hầu hết đều còn trẻ, họ có chung mong muốn được sống “nhanh” để tận hưởng trọn vẹn cảm hứng của thi nhân. và “không có gì quý hơn đối với một nhà thơ hơn là sự tung hô của tuổi trẻ”.

Ngay từ những dòng đầu tiên của thanh xuân, anh đã không ngần ngại thể hiện khát vọng mãnh liệt giữa cuộc đời.

“Ta muốn tắt nắng để màu không phai, ta muốn trói gió để hương thơm không bay mất.”

chúng là những điều ước có phần ngông cuồng và táo bạo, đúng với tính cách của xuân diệu. nhà thơ muốn “tắt nắng”, muốn “buộc gió”, muốn đi ngược lại quy luật của đất trời, bởi trên hết mùa xuân ý thức được rằng không có màu nắng nào đẹp bằng Mặt trời của mùa xuân, không gì trong lành và tuyệt vời bằng hương hoa cỏ quyện trong gió xanh. chính vì vậy mà anh tiếc nuối vô cùng, nếu mặt trời lặn, nếu gió cuốn đi hương hoa ngào ngạt, thanh xuân tươi đẹp ở đâu, điều anh đã chờ đợi, khao khát và ôm chặt cả đời? cuộc sống với tất cả đam mê và nghiêm túc. vì vậy, nhà thơ đã thể hiện một khát vọng thiết tha đi ngược lại những quy luật khắt khe của tạo hóa, vượt ra khỏi tầm vóc của đất trời để dành lại cho cuộc đời những gì tuyệt vời nhất, tốt đẹp nhất. . nó là màu nắng nhẹ, dịu êm của mùa xuân, là hương thơm diệu kỳ của muôn vàn loài hoa tươi thắm, tượng trưng cho cả một trời xuân khoe sắc. nhưng là xuan điều cố “tắt nắng”, muốn “trói gió” để một mình ôm chúng mà hưởng, chứ chẳng nghĩ đến ai cho cam! xuân sắc là thi nhân có trái tim “ích kỷ” kỳ lạ, biết đấu tranh và khao khát điều mà hậu thế ít ai để ý đến một cách vội vàng và vội vàng, khiến người ta yêu mà không khỏi mặc cảm. . Có thể nói, trong bốn câu thơ đầu, người ta thấy được hai cái tôi rất thú vị, một cái tôi ngông cuồng và mạnh mẽ, dám bất chấp cả tạo vật, trời đất để đạt được khát vọng cá nhân. và một cái tôi cũng rất hồn nhiên, ngây thơ như một đứa trẻ, bồng bột và với những tưởng tượng rất hoang đường, nhưng rất trẻ trung và tràn đầy sức sống. sự tổng hòa của hai cái tôi dường như tách biệt này đã tạo cho nhà thơ một bức chân dung riêng, một màu sắc riêng trong thế giới thi ca vốn đầy rẫy những con người tài hoa này.

sau 4 dòng đầu bộc lộ khát vọng mùa xuân mãnh liệt và thiết tha của nhà thơ, 9 dòng tiếp theo là bức tranh thiên nhiên mùa xuân trong con mắt yêu thương của mùa xuân.

p>

“của ong bướm đây, tuần này, tháng này, đây, hoa đồng xanh còn đây, cành lá rung rinh từ tổ chim này, đây khúc tình ca, và nơi đây ánh sáng lóe lên mỗi sớm mai thần vui gõ cửa tháng giêng ngon lành như đôi môi khép hờ ”

Hình ảnh thiên nhiên mùa xuân của con người yêu mùa xuân như một mùa xuân huyền diệu có những nét tinh tế và vẻ đẹp khác hẳn với những con người bình thường. nhà thơ cảm nhận mùa xuân qua nhiều giác quan, để đưa ra những nét vẽ chân thực, sinh động và cũng có logic nhất định. đồng thời, qua âm điệu của bài thơ, cùng điệp khúc “này đây…”, người ta dễ dàng liên tưởng đến một bài hát xuân với những giai điệu rộn ràng, mà tác giả là một tâm hồn hào sảng, đắm say trong từng câu hát. Thoạt tiên, người ta thấy hình ảnh thiên nhiên hiện lên với hình ảnh đàn bướm bay lượn bay lượn, đàn ong mải miết đi tìm mật, đó là sự kết tinh quý giá của thiên nhiên. và nếu có ong bướm, mật ngọt thì tất nhiên không thể thiếu hình ảnh cỏ cây hoa lá rực rỡ, “cánh đồng xanh” mở ra không gian thiên nhiên rộng lớn.

Có hoa, nhất thiết phải có lá tô điểm cho bức tranh toàn cảnh, hình ảnh “lá rung rinh trên cành”, trông thật mềm mại, thật trẻ trung, gợi một mùa xuân vừa chớm nở, thật tình cảm và gợi cảm. Về phần hình ảnh, đối với âm thanh, xuân điểu đã rất tinh tế khi chọn “bản tình ca” của loài chim yến, là loài chim tượng trưng cho mùa xuân, làm nhạc đệm cho hình ảnh thiên nhiên ồn ào nhất. nhưng mọi thứ sẽ thật ảm đạm, nếu không có ánh sáng, màu nắng nhạt của đất trời vào xuân. xuan dieu viết “còn đây ánh sáng chập chờn của hàng mi”, ánh sáng của hàng mi là gì? tại sao nó nghe lạ? nhưng đứng ở vị trí của nhà thơ, đó là một thứ ánh sáng ấm áp tuyệt vời, thật đẹp đẽ. , để người ta không nỡ lòng trốn tránh mà đứng giữa đất trời để tận hưởng cảm giác nắng bao phủ khắp cơ thể, nhìn thấy ánh mặt trời qua rèm cửa. không quá gay gắt, không quá chói chang như nắng hè, không quá ảm đạm, buồn bã như mùa đông, đó là thứ ánh sáng đủ đẹp, đủ ấm để tôn lên vẻ đẹp của hình ảnh thiên nhiên mùa xuân trong lòng người nghệ sĩ. giả mạo. sự kỳ diệu của mùa xuân chỉ vẽ vài đường nét mà người ta liên tưởng đến một khu vườn rực rỡ hương thơm với màu sắc tươi tắn, âm thanh rộn ràng, ánh sáng dịu êm ấm áp. có thể nói là thanh xuân tươi đẹp, người ta không hút bụi, hút bụi thì có ích gì?

và tất nhiên, trong thơ cái diệu kỳ của mùa xuân không thể mất đi hình thức của tình yêu, bởi nếu không có tình yêu thì dường như hình ảnh thiên nhiên mùa xuân, đại diện cho tuổi trẻ, cũng trở nên mờ ảo, thiếu sức sống. cái tài của mùa xuân tuyệt diệu ấy là lồng ghép ba chữ “tuổi trẻ”, “mùa xuân” và “tình yêu” trong một bài thơ, người ta không cần đọc nhiều mà đã thấy được ba yếu tố ấy. xuân diệu luôn để hình ảnh của cô ấy tương xứng, mọi thứ đều có bạn tình và phát ra những dấu hiệu của tình yêu tuổi trẻ. nếu ong tất nhiên đi đôi với bướm, và nhà thơ đã gợi lên yếu tố tình yêu trong cụm từ “tuần trăng mật”, nghĩa là chỉ những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc nhất của tình yêu say đắm. hay hoa còn được ghép với “đồng xanh”, rất hợp nhau, màu sắc tươi tắn của hoa lá kết hợp với màu xanh ngút ngàn của đồng cỏ gợi lên bao suy nghĩ về một tình yêu dịu dàng, êm đềm, với những cung bậc cảm xúc vừa thiết tha, vừa đắm say. “cành lá rung rinh” ta liên tưởng đến những người trẻ tuổi, theo đuổi tình yêu, quyến rũ con người, say đắm những người cũng rất say mê tình yêu.

quá rõ ràng để “nuốt lời” vì họ vốn đã là một đôi chung thủy, từ bao đời nay người ta vẫn thường ca tụng họ, khía cạnh tình yêu ở đây được bộc lộ qua âm sắc của “bản tình ca” ngọt ngào, sâu lắng và đầy say đắm. . cuối cùng đến cụm từ “và đây ánh sáng le lói” câu thơ gợi cho ta nhiều liên tưởng thú vị? Hãy tạm phân biệt hai trường hợp, nếu người mắc màn là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, thì đó phải là người mà thanh xuân luôn để tâm, luôn khao khát tình yêu lớn. hoặc nếu anh là nhà thơ, có lẽ tình yêu của anh là mùa xuân, cuộc sống tươi trẻ luôn ở trước mắt anh. và có lẽ đúng là tình yêu trong thơ xuân không chỉ giới hạn trong tình yêu đôi lứa mà nó còn là tình yêu thiên nhiên, cây cỏ, yêu cuộc sống và tuổi trẻ một cách sâu sắc và sâu sắc. để rồi khi ngắm nhìn mùa xuân với bao tiếc nuối, nhớ nhung, người ta thường thấy những điều ấy trở lại trong thơ chị. Có thể dễ dàng kiểm chứng câu nói này qua hai dòng cuối của đoạn văn “mỗi sáng thần vui gõ cửa / Tháng giêng ngon lành như đôi môi khép”.

Tôi biết có rất nhiều người, mỗi sáng thức dậy đối với họ là những mỏi mòn chờ đợi, áp lực công việc và cuộc sống dồn dập, đôi khi người ta chỉ muốn nhắm mắt thêm một chút. nhưng thanh xuân thì khác, anh có một trái tim nhiệt huyết, đầy nhiệt huyết, một niềm tin yêu vào cuộc sống, nên đối với anh mỗi sáng sớm đã là một niềm vui quý giá, và việc bạn phải làm là tận dụng nó, tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. hơn thế nữa, khát vọng mãnh liệt về mùa xuân của nhà thơ cũng giống như cách tuổi trẻ theo đuổi tình yêu, say đắm, nồng nàn đến nỗi tháng đầu xuân cũng hấp dẫn, căng tràn sức sống như làn môi căng mọng ngọt ngào của tuổi đôi mươi. .

Như vậy, có thể thấy trong 13 câu thơ Mùa xuân tuyệt vời vừa bộc lộ cái tôi cá nhân đặc biệt, vừa thể hiện niềm khao khát mãnh liệt về mùa xuân của tình yêu và tuổi trẻ qua bức tranh được đóng khung. cảnh xuân đầy hương, sắc, vị. qua đó tác giả cũng cho ta nhận ra một chân lý rằng cái đẹp của tạo hóa luôn ngự trị quanh ta, không phải cõi thần tiên, đất phật nào cả, vấn đề là con người có đủ tình yêu, sự tinh tế để cảm nhận chúng và thưởng thức chúng hay không.

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – hiển thị 9

xuan yao là nhà thơ của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. đây cũng là ba đề tài chính trong sự nghiệp thơ ca của Người trước cách mạng tháng Tám. với mười ba dòng đầu của bài thơ “vội vàng” thể hiện một cái tôi yêu đời, yêu đời mãnh liệt.

Có thể nói, trong thơ ca trung đại ít có nhà thơ nào dám mạnh dạn khẳng định cái tôi cá nhân của mình, thì trong phong trào thơ mới, cái tôi tuổi xuân lại bộc lộ một cách rất riêng:

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi.”

Thanh xuân là mùa đẹp nhất trong năm, cũng giống như tuổi trẻ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. bốn dòng trượng như nhan đề bài thơ, khẳng định ý muốn chiếm đoạt quyền sáng tạo của nhà thơ. xuân diệu muốn tránh thời gian trôi để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. nhà thơ khao khát gìn giữ ánh nắng để “màu không phai”, gìn giữ ngọn gió để cuộc đời luôn tràn đầy hương sắc. khát vọng “tắt nắng”, “buộc gió” để thể hiện ý thức thống trị của con người đối với thiên nhiên. điều này có lý vì nhà thơ “vô cùng yêu nước non lặng lẽ này” (hoai thanh), nhưng cũng vô lý, bất khả thi vì con người không thể chống lại quy luật của tự nhiên, làm sao nắm bắt và điều khiển được những thứ mong manh, ngắn ngủi. đã sống, nó không thể tồn tại mãi mãi. chúng ta chỉ có thể thực hiện những mong muốn đó khi có phép màu. Đồng thời, khát vọng này cũng thể hiện khát vọng sống mãnh liệt và quan niệm của anh về thời gian. thời gian tuyến tính một chiều, một khi đã trôi qua thì không quay trở lại, vì vậy nhà thơ có mong muốn được ở lại với nắng và gió để tận hưởng vẻ đẹp của đất trời.

ý thơ dạt dào cảm xúc trong lòng nhân sĩ đã thể hiện chân thành khát vọng sáng tạo của người “mới nhất trong các nhà thơ mới” (hoai thanh). đặc biệt là sự xuất hiện của chủ thể trữ tình và của cái tôi cá nhân đã thoát ra khỏi những hệ thống quy ước và ràng buộc của văn học trung đại. nhân vật trữ tình tuyên bố cái “tôi” một cách tự tin, dứt khoát. cái tôi cá nhân ấy không ẩn sau cái “tôi” chung của cộng đồng, dân tộc mà đứng riêng ra đầy khí phách bởi với sức xuân diệu vợi, cái tôi chính là lẽ sống:

“Ta là một, ta ly biệt, ta là đệ nhất, không thể cùng ta có bằng hữu.”

(dấu gạch nối)

Sự lặp lại cấu trúc, hình thức ở câu 1 – 3, câu 2 – 4 với nhịp thơ nhanh, dồn dập đã một lần nữa bộc lộ khát vọng nắm quyền sáng tạo của người làm điệu. .

nếu như các nhà thơ thời trung cổ gửi trái tim mình vào cõi thần tiên, thì xuan dieu đã khám phá ra một thiên đường trên trái đất trong tầm tay của con người:

“ong mật và bướm đêm đây … Tháng giêng ngon lành như đôi môi khép”.

Những câu thơ sau đây là lời giải thích vì sao nhà thơ muốn “tắt nắng”, “buộc gió”. đôi mắt “non xanh” và “xanh biếc” của nhà thơ về mùa xuân đã nhận ra vẻ đẹp của cuộc sống và thiên nhiên với những thực đơn phong phú. mùa xuân của ong bướm, cỏ cây hoa lá, mùa xuân của tạo vật tràn đầy sức sống. mùa xuân được khám phá với vẻ đẹp của tháng Giêng với sự xuất sắc nhất. có thể nói đó là một bức tranh đẹp, một khu vườn tình yêu tràn ngập hương xuân trên mặt đất. chỉ có xuân điểu mới thấy được “tháng mật” của ong bướm, mới thấy được màu xanh non của cành cây với những chiếc lá “lay lắt”. tất cả vẻ đẹp tươi tắn, căng tràn ấy dường như mở ra trước mắt nhà thơ và người đọc qua điệp ngữ “đây”. chỉ có nhà thơ đó mới có thể nhìn thấy những bông hoa cánh đồng và nghe được bản tình ca của loài chim yến và loài chim vĩ đại. và chỉ có anh mới cảm nhận được: “Tháng Giêng ngon như một đôi môi chúm chím”.

Mùa xuân đẹp và quyến rũ như làn môi của người con gái, và tháng Giêng là tháng đẹp nhất của mùa xuân. tác giả dùng từ “ngon” để diễn tả một nỗi nhớ mong, một cảm giác lạ lùng mà chỉ có thể có ở xuân điểu. nó giống như một người họa sĩ tài hoa đứng trước hình ảnh đẹp đẽ của thiên nhiên để cho ta thấy được vẻ đẹp tươi mới của mùa xuân. mùa xuân tươi đẹp và đằm thắm, vạn vật đều có đôi, có liên kết chặt chẽ và gắn bó với nhau. đôi lứa đến với nhau trong ngọt ngào, nồng nàn, hương gắn với hoa đua nhau khoe sắc trên những cánh đồng “xanh mướt”. Đàn chim trời chao liệng gửi tình nhau mỗi độ xuân về.

Tác giả đã lấy con người làm chuẩn mực cho cái đẹp để những bức vẽ của ông luôn khắc sâu trong tâm trí người xem. thiên đường, bữa tiệc của thiên nhiên ở ngay đây trong cuộc sống này, ngay trong tầm tay của con người. câu thơ như một bản nhạc du dương dung dị “đốt cảnh đưa ai về hạ giới” (hò thanh), về nơi trú ngụ của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. phương pháp liệt kê làm sống động và chân thực vẻ đẹp của mùa xuân.

Có thể nói, chỉ với mùa xuân diệu kỳ, vẻ đẹp của mùa xuân mới hiện lên nguyên vẹn và tươi tắn đến vậy. cuộc sống giống như một bữa tiệc mà mỗi chúng ta được mời tham dự. nhà thơ đã “say đắm tình yêu, nhiệt huyết với mùa xuân, bơi lội trong nắng, bay lượn cùng chim muông” (cuộc du hành khắp thế gian). nó đánh thức tất cả các giác quan để thưởng thức vị ngọt, hương thơm nồng nàn của mùa xuân và của cuộc sống “trong mơ”. đôi mắt thanh tú của mùa xuân đã nhìn thấy một sức sống tươi mới, một sức trẻ khỏe mạnh, một mùa xuân bừng nở làm say đắm lòng người. nhà thơ muốn níu kéo mọi thứ “ngon” về tình yêu và mùa xuân khi nó thơm nhất.

xuân diệu lao vào ma giới nhân gian, vũ trụ đột nhiên thức tỉnh:

“Tôi rất vui. Nhưng tôi đang vội. Tôi không đợi nắng hè luôn đến mùa xuân”.

tác giả đặt mình vào hai trạng thái, nửa “vui” và nửa “vội vã”, buồn bã. dấu chấm ngăn cách các dòng thơ tạo nên hai câu đặc biệt. nhà thơ nhận ra vẻ đẹp vô giá của cuộc đời, nhưng cũng biết ngay rằng thời gian không chờ đợi. điểm khiến mạch cảm xúc bị ngắt quãng, đang ngây ngất giữa thiên đường mùa xuân thì chợt nhận ra đời người ngắn ngủi và mong manh lắm. ở trong khu vườn trần gian tràn đầy yêu thương, mùa xuân luống cuống sợ mỹ nhân biến mất, biến mất vào hư vô không để lại chút dư âm. nhà thơ muốn chạy ngược với thời gian, muốn hòa mình vào thiên nhiên để trường tồn với thời gian.

<3

“mùa xuân ở giữa mùa đông khi nắng chói chang giữa mùa hè khi trời trong sau cơn mưa giữa mùa thu khi gió ban mai thổi qua mang sắc màu ngẫu nhiên trên tà áo rộng.”

(mùa xuân không có mùa)

Đây là mùa để tri ân, gieo mầm của sự gặp gỡ, giao hòa của vạn vật và là nơi nảy nở tình yêu thương của mỗi cá nhân. quan niệm rằng: “tình không có tuổi, xuân không có ngày tháng” (xuân không có mùa) nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, hoa nở rồi tàn theo quy luật của tự nhiên. dường như biết trước quy luật khắc nghiệt ấy, nên sự diệu kỳ của mùa xuân “chẳng đợi nắng hạ mà xuân luôn ý”. nhà thơ đã nhận ra sự tàn nhẫn nhưng vô tình của thời gian nên không chờ đợi điều gì xảy ra mới sám hối. .

ca ngợi vẻ đẹp của mùa xuân qua mười ba dòng đầu của bài thơ “vội vàng lên”, xuân điểu đã khẳng định không nơi nào đẹp hơn khu vườn trần gian trên trần gian. những bài thơ của ông là “một nguồn sống vô hình của đất nước non trẻ yên ả này” (hoai thanh). sống là hạnh phúc và là khát vọng lớn nhất của mỗi chúng ta, chính vì vậy chúng ta cần biết trân trọng cuộc sống và có thái độ sống tích cực.

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – hiển thị 10

Xuân Diệu được coi là người mới nhất trong các nhà thơ mới lúc bấy giờ, với một hồn thơ tiêu biểu cho tiếng nói nghiêm túc, yêu đời, khát khao giao cảm với cuộc đời. Thơ xuân điệu có sự tinh tế, gợi cảm và độc đáo từ chất liệu đến phong cách thơ. “vội vàng lên” là một trong những bài thơ hay nhất mà nhà thơ dành tặng cho cõi đời này. bài thơ là nguồn cảm xúc dạt dào, là tuyên ngôn sống của một con người khát vọng yêu đời. Hãy cùng lướt qua 13 câu đầu của bài thơ Vội vàng để thấy rõ hơn tình yêu mãnh liệt và niềm say mê mãnh liệt của tác giả đối với cuộc sống tươi đẹp trên trần thế.

ngay đầu bài thơ, người đọc đã cảm nhận ngay được khí thế vui tươi, sôi nổi. ở đây, dường như tác giả muốn nắm quyền sáng tạo.

Tôi muốn tắt nắng để màu không phai Tôi muốn buộc gió lại để mùi không bay đi

Sử dụng điệp ngữ “Tôi muốn” cùng với hình thức trượng nghĩa với nhịp điệu nhanh, mạnh, dứt khoát đã góp phần thể hiện khát vọng mãnh liệt của nhà thơ. đó là ước muốn tắt nắng để “màu không phai”, buộc gió “đừng bay”. nhà thơ muốn níu kéo thời gian để sắc và hương còn sống mãi, trường tồn mãi mùa xuân của tạo vật. đó là khát vọng làm cái đẹp bất tử, để cái đẹp mãi tỏa sáng trong hương thơm. có thể nói đây là khát vọng phi lý của một tâm hồn yêu cuộc sống, có thái độ trân trọng, quý mến và giữ gìn.

những câu thơ sau, phép xuân miêu tả một hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp nơi thiên đường trần gian. đồng thời thể hiện khát vọng giao cảm với cuộc đời, khát vọng làm chủ vẻ đẹp thiên nhiên của nhà thơ.

của con bướm này đây, tuần này, tháng này, đây, hoa của cánh đồng xanh đây và đây, lá cành rung rinh của loài chim này, bản tình ca này, và đây là ánh đèn le lói của những tab

như một lời mời gọi, phép ám chỉ “ở đây” được lặp lại 5 lần ở câu thơ trước, vừa thể hiện sự phong phú, dồi dào của thiên nhiên vừa thể hiện niềm vui sướng hân hoan của tác giả. “này đây” là sự tồn tại của mùi đời trần gian ngay bây giờ, gần ngay trước mắt, không xa, không tương lai cũng không quá khứ, ít nhiều ở kiếp khác.

từ “của” có tính chất nối làm cho câu thơ thêm mới lạ. sau chữ “của” hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp nơi trần thế hiện rõ vườn xuân còn là vườn tình chan chứa yêu thương, hạnh phúc. tạo hóa ban tặng say sưa, rộn ràng tỏa hương, làm nức lòng con người.

nhà thơ luôn lấy con người làm chuẩn mực của cái đẹp, tạo nên vẻ đẹp riêng trong hình tượng mùa xuân của nhà thơ. tháng mật ngọt của tình yêu cũng trở thành mùa vui của ong bướm, những cành tơ rung rinh tràn đầy sức sống, khúc hát say đắm của đàn cò trở thành khúc ca của tình yêu, tình người và ánh xuân xuyên qua người đẹp. lông mi của một người phụ nữ xinh đẹp.

vào mỗi buổi sáng, thần vui vẻ gõ cửa

với tâm hồn bay bổng và trí tưởng tượng phong phú, nhà thơ đã tạo nên sự bất ngờ thú vị qua cách liên tưởng vô cùng độc đáo. hình ảnh “thần vui luôn gõ cửa” gợi lên hình ảnh mặt trời hay cũng có thể là vị thần mang đến niềm vui cho thế giới vào mỗi sớm mai, đánh thức con người với niềm vui tận hưởng thiên nhiên, cuộc sống tươi đẹp. Với mùa xuân tuyệt vời, mỗi ngày được sống, được nhìn thấy ánh mặt trời, được tận hưởng sắc màu của vạn vật là một ngày ngập tràn hạnh phúc.

Sau niềm vui và hạnh phúc ấy, nhà thơ tiếp tục viết một câu thơ đầy ý nhị:

Tháng Giêng ngon như một đôi môi khép kín

đây là một câu thơ mới mẻ và hiện đại thể hiện sức hấp dẫn của mùa xuân bằng một cách so sánh rất độc đáo. Có thể nói Xuân Diệu là người đầu tiên “tỏ tình” với thiên nhiên. sức hút của thiên nhiên hiện lên ở vẻ đẹp của kẻ si tình với “đôi môi” căng tràn sức trẻ và quyến rũ. từ “ngon” được phát âm với khát vọng, nhà thơ đã huy động tất cả các giác quan: từ thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác để thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc đời này. “Tháng giêng” là một khái niệm thời gian vô hình, được tác giả so sánh với đôi môi đậm đã trở nên tươi trẻ trông thấy. Sự so sánh đã khiến đôi môi của người thiếu nữ trở thành trung tâm của vũ trụ, lấy con người làm khuôn mẫu, thước đo vẻ đẹp của thiên nhiên.

Tôi rất vui. nhưng vội vàng một nửa, ta không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân.

câu thơ được ngắt làm đôi thể hiện một niềm vui không trọn vẹn. thời thanh xuân nhận ra hạnh phúc ấy phù du đến nhường nào. mãn nguyện trong bữa tiệc lớn trên thế giới và hét lên “Tôi hạnh phúc” rồi lặng người dừng lại với cảm giác “vội vàng một nửa”. sự hiện diện mơ hồ về sự mong manh và ngắn ngủi của kiếp người đã khiến nhà thơ tận hưởng cuộc sống một cách vội vàng.

hai dòng như một cánh cửa khép lại, tâm trạng vừa say sưa đắm chìm trước vẻ đẹp của cuộc sống, tình yêu, vừa có điềm báo về nỗi bất an, đau khổ của nhà thơ. lo lắng vì thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ ra đi sẽ không quay trở lại. quanh đây, phải nói rằng xuân sắc là một nhà thơ có cảm quan tinh tế về thời gian và không gian.

Qua phân tích 13 câu đầu của bài thơ Vội vàng, chúng ta nhận thấy rằng xuân điều đã mang đến một thông điệp nhân sinh: trên đời này, đẹp nhất, hấp dẫn nhất chính là những con người giữa tuổi thanh xuân và yêu và quý. thiên đường không xa, nhưng cuộc sống ở giữa thiên nhiên tươi đẹp trên trái đất. vì vậy hãy sống mãnh liệt, hãy tận hưởng đam mê và cống hiến hết mình để mỗi ngày được sống trọn vẹn trong tình yêu và hạnh phúc.

Để hiểu sâu sắc hơn tình yêu thiên nhiên của bạn Xuân qua 1 đoạn văn trong bài Vội vàng, các em có thể xem thêm các bài văn mẫu để cảm nhận 13 câu thơ đầu bài vội vã: xuân diệu!

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – hiển thị 11

xuan dieu là nhà thơ của tình yêu và tuổi trẻ. ông được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình”. Trước cách mạng, với hai tập thơ “Gửi hương cho gió”, Xuân Diệu chính thức trở thành “người mới nhất trong các nhà thơ mới”. bài thơ “vội vàng” trong tập thơ “là một bài thơ rất tiêu biểu cho phong cách thơ tình xuân thì viết về mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu. tác phẩm để lại ấn tượng về nội dung và nghệ thuật đặc sắc, tiêu biểu là bài thơ sau: “Nắng muốn tắt… Chẳng đợi nắng hè sang xuân”

bài thơ “vội vàng” trích từ tập thơ “xuất bản năm 1938” là một bài thơ tiêu biểu của thơ ca nói riêng, của hồn thơ xuân điệu nói chung. cả bài thơ thể hiện một cách nhìn nhân văn sâu sắc về cuộc sống. thiên đường ở ngay trên trái đất. vì vậy hãy yêu ở lại và sống hết mình với cuộc sống thực vui vẻ này. bộc lộ niềm khao khát sống, khát khao được sống, sự tận hưởng vô hạn và tận cùng của nhà thơ:

“Tôi ôm cánh tay biến thành rắn, làm dây đa quấn lấy cả người. Mùa xuân không muốn đi mãi trong vườn chân đất, bật rễ hút hoa màu xuống đất”

Dòng mở đầu bằng bốn ngôi sao năm cánh chứa đựng khát vọng mãnh liệt và táo bạo của nhà thơ:

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi”

Bốn dòng đầu có lẽ là độc nhất trong bài thơ vì nó chỉ là hình thức ngũ cung. là thể thơ phù hợp để thể hiện cảm xúc xao xuyến của mùa xuân vì dòng thơ ngắn gọn mà giàu nhịp điệu. điệp ngữ “tôi muốn” được lặp lại hai lần cùng với hai động từ mạnh “tắt, buộc” đã làm nổi bật khát vọng của nhà thơ. đó là mong muốn “tắt nắng, buộc gió” để duy trì sắc hoa ”để màu không phai” giữ hương “để hương không bay mất”. đó là mong muốn chiếm đoạt quyền lực của tạo hóa để hương hoa trường tồn mãi mãi. ngông cuồng nhất là nhà thơ muốn vũ trụ ngừng quay, thời gian ngừng trôi để nhà thơ tận hưởng những giây phút của tuổi trẻ. bởi nhà thơ sợ “tuổi trẻ không hai lần trở lại”, sợ “đời trôi, lòng ta chẳng vĩnh hằng”. Xét cho cùng, điều ước đó tuy hoang đường nhưng cũng rất hợp lý.

Trong bảy câu thơ tiếp theo, với tâm hồn khát sống, khát yêu, tận tụy, hưởng thụ và khát khao giao cảm mãnh liệt, Xuân Diệu đã khám phá ra vẻ đẹp tươi tắn và lãng mạn của mùa xuân trong những thiên nhiên quen thuộc bao quanh ta:

“của ong và bướm này tuần này, tháng này, tháng này, đây hoa của cánh đồng xanh đây và đây những cành lá rung rinh từ tổ chim này, bản tình ca này, và đây ánh sáng le lói mỗi ban mai thần vui gõ cửa tháng giêng ngon lành như đôi môi khép ”

bảy câu thơ trước là bức tranh thiên nhiên mùa xuân được vẽ nên bởi một hồn thơ có “đôi mắt xanh tươi”. cảnh quan đang bước vào trạng thái mới và tươi đẹp. hương thơm, ánh sáng và màu sắc, âm thanh (đây là sự tương tác giữa các giác quan nảy nở một cách kỳ diệu trong thơ ca phương Tây) hội tụ đầy đủ trong bức tranh. cảnh hiện ra là một đôi trai gái, có một đôi trai gái: “tuần bướm – mật”; “đồng xanh”; lá – cành “;” yên anh – khúc tình ca ”;…

Cụm từ ‘đây là nó’ được lặp lại nhiều lần. từ “here” là một con trỏ. mùa xuân như đứng trước bức tranh và liệt kê vẻ đẹp tươi tắn, dịu dàng của mùa xuân. nhà thơ dường như muốn nói với chúng ta: ‘tại sao người ta cứ phải đi tìm chốn bồng lai tiên cảnh ở một nơi mơ hồ, hão huyền nào đó? nó ở ngay giữa cuộc đời vây quanh ta “. thiên nhiên như một bữa tiệc trần gian đầy những thực đơn hấp dẫn: có cảnh ong bướm bay, ngọt ngào yêu thương như” tháng mật “. rằng “giữa cánh đồng xanh”. cây cối đâm chồi nảy lộc tạo nên những “cành tơ” với những chiếc lá tươi thắm rung rinh tình yêu. trái tim của mọi người.

đôi mắt “non xanh” của mùa xuân còn cung cấp cho người đọc một nguồn năng lượng mới của mùa xuân: “còn đây ánh sáng le lói mỗi sớm mai / Thần vui gõ cửa mỗi sớm mai”. ánh ban mai dường như phát ra từ đôi mắt vô cùng xinh đẹp của nàng công chúa mang tên bình minh. anh vừa mới tỉnh dậy từ một giấc ngủ sâu đêm qua, đôi mắt anh lập lòe rồi bộc phát ra vô số hào quang. chính ánh sáng ấy đã tưới mát cảnh vật, làm cho hình ảnh thiên nhiên như một nguồn nhựa sống chảy quanh cuộc sống của con người. Đây là cách tôi hiểu rằng những điều ước của mùa xuân đã thành hiện thực:

XEM THÊM:  Tổng hợp những bài thơ về vợ hay nhất để dành tặng người bạn đời tri kỷ

điệu đà đã kết lại hình ảnh mùa xuân bằng câu thơ gợi cảm “Tháng giêng ngon như đôi môi khép”. đây là một so sánh gợi cảm, hơi gợi cảm. Tháng Giêng trong sáng, đẹp đẽ, tràn ngập ánh sáng, sắc màu, âm thanh và hương thơm trở thành thứ “gần môi” rất “ngon, ngọt” của người tình. mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. tuổi trẻ là tuổi đẹp nhất của đời người. và chắc chắn phần ngon nhất của một cô gái là đôi môi trưởng thành.

ở đây, trong sự so sánh giữa thiên nhiên và con người, xuân sắc đã mang đến cho người đọc một quan niệm nghệ thuật rất mới về con người. thơ cổ điển thường lấy thiên nhiên làm chuẩn mực của cái đẹp. tất cả vẻ đẹp của vũ trụ phải được so sánh với vẻ đẹp của tự nhiên. Đó là lý do tại sao khi miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân, Nguyễn Du đã đưa vào đó rất nhiều vẻ đẹp của thiên nhiên:

“Vân trông khác trang nghiêm / trăng rằm anh nở / hoa cười ngọc bội / mây mất nước tóc tuyết rơi màu da”. xuân diệu đưa ra một tiêu chuẩn khác: con người là tiêu chuẩn của cái đẹp trong vũ trụ này. vì con người là tác phẩm tuyệt vời nhất của tạo hóa. vì vậy tất cả vẻ đẹp trong vũ trụ phải được so sánh với vẻ đẹp của con người. quan niệm nghệ thuật này là một đóng góp mới của

hai dòng cuối là tâm trạng của nhân vật trữ tình:

“Tôi rất vui. nhưng vội vàng nửa không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân ”

trong một câu thơ mà nhà thơ có hai trạng thái tâm tư “mình đang vui” – “mà vội vàng”. dấu chấm ở giữa câu chia cắt nhà thơ thành hai nửa: nửa vui, nửa vội. tâm trạng “vui” là tâm trạng: “vui vẻ, lạc quan, yêu đời, vui vẻ đón nhận cuộc sống bằng tình cảm, sự gắn bó chân thành. Còn” vội vàng “là trạng thái tiếc nuối vì nhà thơ sợ tuổi trẻ qua đi, tuổi già đến sớm. chính vì vậy, dù đang sống trong mùa xuân nhưng nhà thơ lại cảm thấy hoài niệm về mùa xuân ngay khi mùa xuân “Em không đợi nắng hè đâm chồi mãi”.

Đoạn thơ để lại dấu ấn nghệ thuật sâu sắc. thể thơ tự do, sử dụng nhiều điệp ngữ, điệp ngữ, ví von, ẩn dụ,…, ngôn ngữ thơ chọn lọc. mọi người đã tạo nên một bài thơ hay, đậm chất thơ xuân.

Tóm lại, dòng mà chúng ta vừa bàn ở trên là dòng hay nhất của bài thơ “vội vàng”. bằng ngôn ngữ rất tây nhưng tình cảm của nhân vật trữ tình rất gần gũi, thân quen. xuân sắc đã mang đến cho người đọc một giọng thơ hiếm có, một cách cảm nhận rất riêng về mùa xuân. qua đó thấy được lòng yêu đời và khát vọng sống mãnh liệt của nhà thơ. Như nhà phê bình thế giới nhận xét, “giống như một trái tim sẵn sàng làm tình, mùa xuân mở rộng vòng tay chào đón sức sống vô trùng của sự sống.”

phân tích cú pháp nhanh đoạn 1 – mẫu 12

Xuân Diệu là một nghệ sĩ đa tài: viết văn, làm thơ, phê bình, nghiên cứu văn học … nhưng để lại nhiều thành tựu nổi bật vẫn là thơ. xuân sắc là một trong những nhà thơ xuất sắc của phong trào thơ mới với những vần thơ say đắm lòng người, say đắm cuộc sống, luôn thể hiện khát vọng “vẹn toàn vô biên” và một quan niệm nhân sinh trở lại. và có lẽ, nét đặc sắc ấy trong thơ xuân điều được thể hiện rõ nét qua mười ba dòng đầu của bài thơ “vội vàng”.

Mở đầu đoạn thơ bằng bốn câu thơ được viết theo thể thơ 5 chữ, tác giả Xuân Diệu đã thể hiện khát vọng cháy bỏng được lưu giữ những vẻ đẹp của cuộc sống và thiên nhiên.

Tôi muốn tắt nắng để màu không phai Tôi muốn buộc gió lại để mùi không bay đi

Với nghệ thuật điệp ngữ “tôi muốn” được lặp lại hai lần, cùng với câu thơ năm chữ, câu thơ nhanh gọn, dứt khoát, bốn câu thơ đã thể hiện được khát vọng và khát vọng cháy bỏng của mùa xuân. khát vọng của nhà thơ là “tắt nắng”, “buộc gió” để nó lưu giữ màu và mùi của sự sống. ước nguyện “tắt nắng”, “buộc gió” của nhà thơ có vẻ phi lý bởi nắng gió là của tự nhiên, làm sao con người có thể nắm bắt được, nhưng với mùa xuân diệu kỳ thì trọn vẹn. hoàn toàn có thể, bởi với anh, nắng và gió là biểu tượng cho vẻ đẹp của thiên nhiên và của cuộc sống. Khát vọng ấy của nhà thơ cuối cùng là khát vọng lưu giữ hương sắc, lưu giữ mãi những vẻ đẹp tự nhiên của cuộc sống để chúng không bị phai mờ theo thời gian.

nếu ở bốn dòng đầu của bài thơ, tác giả bộc lộ khát vọng mãnh liệt, cháy bỏng thì ở bảy dòng tiếp theo, tác giả vẽ nên trước mắt người đọc “một bức tranh trời trên đất”.

của ong và bướm này, tuần này, tháng này, đây, hoa của cánh đồng xanh đây và đây, cành lá rung rinh từ tổ chim, bài ca tình yêu này, và đây ánh sáng le lói trong các tab

cụm từ “đây rồi” được lặp lại năm lần như một lời mời, mọi thứ dường như hiển thị, hiển thị, mời. để rồi đằng sau thông điệp ấy là từng hình ảnh, từng mảng màu của bức tranh thiên nhiên, của “bữa tiệc trần tục” của thế giới gọi nhau. hình ảnh ấy được tạo nên bởi những hình ảnh vui tươi, tràn đầy sức sống tươi mới, tình yêu với bao niềm vui hạnh phúc, đó là “con bướm” là “trăng mật”, là “cánh đồng xanh”. rhi “,” là cành tơ rung rinh “, là” chim én. tổ “với câu hát giao duyên. tất cả những hình ảnh ấy được hòa trộn để tạo nên một hình ảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống, tất cả đều tràn đầy sức sống và sự sống. đồng thời cũng là bức tranh mùa xuân có sự kết hợp hài hòa giữa hình ảnh, màu sắc và âm thanh, dường như mỗi hình ảnh, mỗi sự vật trong bức tranh ấy đều thể hiện tình yêu thương, gắn bó với thế giới hình ảnh mùa xuân như một “khu vườn tình yêu”. , khu vườn của tình yêu, đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Đặc biệt, trong bài thơ, tác giả không chỉ nhìn thiên nhiên bằng mắt, nghe âm thanh bằng tai, hình ảnh thiên nhiên ấy còn được tác giả cảm nhận một cách nồng nhiệt qua những hình ảnh so sánh độc đáo.

Tháng Giêng ngon như một đôi môi khép kín

xuan dieu nhân hóa thiên nhiên và coi thiên nhiên như người tình để mình yêu và yêu. Hình ảnh so sánh táo bạo và độc đáo này đã một lần nữa cho ta thấy được tình yêu và sự gắn bó của nhà thơ với thiên nhiên, với cuộc sống. Như vậy chỉ với bảy câu thơ lục bát đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp ngay giữa đất trời với mùa xuân, đất trời không ở đâu xa mà đang ở ngay trên trái đất này. và đây cũng là quan niệm sống mới của xuân diệu. đồng thời cũng góp phần lý giải vì sao ở bốn dòng đầu của bài thơ xuân lại có những ước muốn, khát khao cháy bỏng, mãnh liệt đến vậy.

Trước vẻ đẹp “trên trời dưới đất”, dường như nhà thơ không giấu được lòng mình mà phải thốt lên rằng.

Tôi rất vui nhưng hơi vội. Tôi không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân.

câu thơ dường như chia làm hai đoạn đứt quãng, cái tôi của nhà thơ vui sướng trước vẻ đẹp của thiên nhiên và cuộc sống, nhưng niềm hạnh phúc ấy nhanh chóng bị bỏ lại bằng sự ngắt nhịp với cảm giác ‘nửa vội vàng’. trong lòng vội vàng, lo lắng bởi có lẽ hơn ai hết, xuân điểu cảm nhận được sự trôi chảy của thời gian, sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người nên phải sống vội vàng để tận hưởng vẻ đẹp nơi đây.

Tóm lại, mười ba dòng đầu của bài thơ “vội vàng” đã mang đến cho chúng ta một quan niệm mới về cuộc sống về sự kì diệu của mùa xuân. với sự kì diệu của mùa xuân, bầu trời không ở đâu xa mà nó hiện hữu ngay trong đối mặt. một nửa thế giới.

phân tích cú pháp nhanh đoạn 1 – mẫu 13

thời đại thơ mới là một bước ngoặt ngoạn mục và táo bạo của thơ ca Việt Nam. cái thời mà thơ ca, văn học khoác lên mình chiếc áo mới đổi mới, là mảnh đất màu mỡ ươm mầm cho những thi sĩ tài hoa như: tân da, nguyệt quế, xuân điểu, … theo như hòan thành là người đã “chơi những bài hát mở đầu”. cho một thời kỳ mới chưa tới ”, nên có lẽ xuân điều là người đã đưa những ca khúc ấy lên một vị trí xứng đáng trong lòng độc giả khi tập truyện được phát hành. đỉnh cao của phong trào thơ mới. bài thơ vội vã được rút ra từ tập thơ ấy, tiêu biểu cho một phong cách thơ rất mới mẻ, đổi mới cả về nội dung và hình thức của bài xuân văn. “hồn thơ xao xuyến trong mấy chữ thơ chẳng khác gì tinh hoa của tinh hoa.”

Giữa lúc ta lên tiên với tan da, chìm đắm trong giấc ngủ với han mac tu, … xuan dieu chính là người đã “thiêu đốt cảnh đưa mọi người về hạ giới.” lòng yêu đời, yêu đời tha thiết đã khiến tâm hồn nhà thơ bám víu vào cuộc sống trần thế, không thoát ly hoàn toàn như những nhà thơ khác. với cuộc sống, anh có một khát khao cháy bỏng:

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi”

nhà thơ sử dụng những câu thơ ngắn gọn với giọng điệu dồn dập, ngôn ngữ thơ trong sáng để thể hiện khát vọng níu kéo thời gian mãnh liệt của mình. bởi vì thời gian là nỗi ám ảnh lớn nhất của cuộc đời:

“Ôi đau quá! ôi đau! thời gian ăn cả cuộc đời ”

(bauxtelaire)

Anh ấy là một người có tâm hồn thơ say đắm, ham sống, muốn tận hưởng những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trên đời, nhưng anh ấy lại gặp phải vấn đề:

“thời gian trôi nhanh và đưa bạn đi mãi mãi mà không đợi ai cả”

(tục ngữ)

Đây là cách nhà thơ trân trọng những khoảnh khắc đẹp đẽ của cuộc đời. sử dụng tất cả các giác quan mà thiên nhiên ban tặng cho bạn để nhận thức thời gian. thời gian vốn vô hình, vô vị vô tình đi vào thơ xuân bỗng trở nên thật hữu hình và thơ mộng qua hình ảnh “nắng”, “gió”. từ “muốn” được lặp lại kết hợp với các động từ mạnh như “tắt” (nắng), “lực” (gió) để thể hiện tư thế chủ động muốn đóng băng thời gian cho cuộc sống tươi đẹp phía trước:

“Từ con ong và con bướm này, mỗi sớm một chiều, thần vui đến gõ cửa”

Những câu thơ với âm điệu nhẹ nhàng, hình ảnh tươi sáng đã vẽ nên một khung cảnh thiên nhiên với màu sắc, mùi vị và âm thanh nổi bật. tất cả mọi thứ đều ở trạng thái tốt nhất khi chúng tươi và đẹp nhất. chim muông, hoa lá, ong bướm như bừng tỉnh để thưởng thức khung cảnh mùa xuân trong lành và thơ mộng. cảnh vật không tĩnh tại mà sống động với những liên tưởng độc đáo của nhà thơ. “tháng mật” của lứa đôi mặn nồng trở thành mùa của ong bướm rất lãng mạn. tiếng hót của loài chim yến trở thành “bản tình ca” cuốn hút bao người mê cảnh đẹp thiên nhiên. và ánh sáng mặt trời được nhân cách hóa như một nàng tiên e thẹn với hàng mi dài thu hút vạn vật. mọi thứ dường như hòa quyện tạo nên một khu vườn đẹp thơ mộng mà đậm chất trần gian. từ đó, vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên cũng được ẩn dụ như vẻ đẹp của con người trong sắc xuân, khoảnh khắc. Qua ông, chúng ta có thể thấy rằng nhà thơ có một cảm nhận rất tinh tế về mùa xuân và có khả năng khéo léo vẽ lại những hình ảnh đó với sức sống căng tràn, nảy nở. bóng bẩy như một vũ điệu, nhựa sống béo ngậy ấy như “máu trào ra trong kén hươu, như những chồi non háo hức nhú ra từ những thân cây”. nhà thơ chọn thời điểm sôi động nhất “tháng giêng”, “mỗi sớm mai” mát mẻ nhất, để gợi tả và làm cho hình ảnh thiên nhiên mùa xuân thêm trong sáng và tươi đẹp. không chỉ vậy, nhà thơ còn tạo ra một thiên đường của cảm xúc. nghệ thuật chuyển đổi cảm giác được sử dụng hết sức linh hoạt từ xúc giác “tuần trăng mật”, thính giác “bản tình ca”, thị giác “ánh sáng le lói”.

tâm hồn thi sĩ rạo rực, xao xuyến, sầu muộn trước cảnh thế gian vô cùng tươi đẹp đã khơi nguồn cho những hình ảnh sáng tạo độc đáo trong các bài thơ của ông. Khi ấy hồn thơ, hồn thơ, hồn thiên nhiên, đất trời giao hòa để mùa xuân viết nên câu thơ tuyệt diệu:

“Tháng Giêng ngon như một đôi môi khép hờ”

“Tháng Giêng” vốn vô hình bỗng chốc hóa thành hình hài chan chứa tình trần thế. một tình cảm nồng nàn, cháy bỏng trong tâm hồn thi nhân đã được cô đọng lại trong một từ duy nhất rất tài hoa “ngon lành”. đoạn thơ nhấn mạnh từ “ngon” được sử dụng rất hàm súc, thể hiện một quan điểm thẩm mỹ rất mới về sự cảm nhận thiên nhiên mang sắc thái của “thịt”. tuy nhiên, ý thơ không thô tục mà là một cái gì đó mới mẻ. nhà thơ cảm nhận rất tinh tế hương vị của thời gian nên có sự chuyển đổi từ xúc giác sang vị giác. Thực ra, Xuân Diệu ngoài con mắt tinh tường với cuộc đời, còn có một tâm hồn rất nghiêm túc và nhạy cảm với cuộc sống.

những câu thoại: “ong ong bướm mật”, “tổ chim đây khúc tình ca” và “tháng giêng ngon như đôi môi gần” mang một quan điểm thẩm mỹ rất mới so với thơ ca. bài thánh ca truyền thống trước đây. thơ ca con người thời trung đại được các nhà văn, nhà thơ sáng tạo theo những tiêu chuẩn của tự nhiên. các quy ước tượng trưng luôn gắn liền với mô tả về con người:

– râu hùm, hàm én, lông mày của bạn

– nước mùa thu, bức tranh mùa xuân

(nguyen du)

Đó là khi tôi thấy thơ của xuan dieu đã hoàn toàn thay đổi và hướng đến một nguồn góc nhìn mới rất gần với shakespeare:

con người là hình mẫu của muôn loài

nhà thơ đã dùng con người làm khuôn mẫu để tạo nên những hình hài thiên nhiên có sức hấp dẫn kỳ lạ, sự tươi mát chưa từng có. con người nhìn nhận thiên nhiên qua lăng kính trái ngược với thơ ca cổ. như vậy, chúng ta thấy có thêm niềm tin vào một hồn thơ mới đã mang đến cho chúng ta một hình tượng thơ, một màu sắc mới trong thơ.

“thơ xuân là khát vọng giao cảm với cuộc đời”

(nguyen dang mạnh)

hình ảnh cuộc sống đi vào thơ xuân huyền diệu như một tia sáng khúc xạ qua lăng kính tình yêu thật trong sáng và tràn đầy sức sống. càng yêu đời, nhà thơ càng hoài niệm trước dòng chảy của thời gian. thời điểm mà vạn vật bừng bừng sức sống thì cũng là lúc tàn lụi và khô héo. vì vậy, từ những dòng ngắn của khổ thơ thứ nhất, nhà thơ bước sang khổ thơ thứ hai với những dòng chữ dài, giọng điệu chậm rãi như bước chân người đi lặng lẽ trong vườn xuân muốn tận hưởng giây phút huy hoàng ấy. nhà thơ từ từ cho người đọc thấy thế nào là xuất sắc, là đẹp nhất trên đời bằng một thái độ yêu thương và trân trọng “thế là hết”.

đọc thơ của xuân khảo, ta thấy từng dòng đều rất mới, tư tưởng tiến bộ hoàn toàn thoát khỏi những khuôn sáo cổ điển, tuy say mà tỉnh, mơ mà thực. cảnh sắc mùa xuân như đưa đẩy câu thơ, khung thơ chuyển mình như “một mớ hỗn độn đẹp đẽ vừa mới thức giấc” (biêng biếc). Chính điều đó đã làm cho thơ của nhà thơ dần thể hiện được sức sống của nó theo thời gian, dù nhiều người khen, nhiều chê.

Tóm lại, đoạn thơ thể hiện một khát vọng sống mãnh liệt, rất trần thế. một hương vị lạ góp phần tạo nên sự đa dạng, mới lạ trong phong trào thơ mới. Mặc dù thơ Xuân Diệu mang phong cách rất Tây nhưng nhìn chung, dinh thự thơ của ông được xây dựng trên mảnh đất của thi ca truyền thống. sự tiếp thu những ý tưởng mới, khả năng hoà nhập nhưng không hoà tan là đặc điểm chung đáng biểu dương và ngưỡng mộ của văn nghệ sĩ nói riêng và của các nhà thơ mới nói chung. do đó, xuân điểu xứng đáng là “nhất trong các tân thơ”

phân tích nhanh 13 câu đầu tiên – mẫu 1 4

nhanh lên nào, bài thơ xuất sắc của nhà thơ xuân điều thể hiện triết lý sống của chính tác giả, đó là sống gấp gáp, khẩn trương, hãy mở rộng lòng mình để đón nhận những điều cần thiết nhất trong cuộc sống. 13 dòng đầu nói lên những suy nghĩ, lo lắng, trăn trở của tác giả. anh hối tiếc khi cuộc sống dần trôi đi.

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi”

4 câu thơ đầu đã cho thấy sự phi lí của tác giả đi ngược lại quy luật của tự nhiên là “tắt nắng”, “buộc gió”. những câu thơ ngắn có sử dụng cấu trúc câu điệp ngữ ở các cặp câu 1-3, 2-4 làm cho ý thơ trở nên đặc sắc. cụm từ “tôi muốn” được sử dụng thể hiện mong muốn của tác giả như muốn giữ lại màu nắng chói chang, không muốn nó tàn phai, muốn buộc gió để giữ lại cái mùi tuyệt vời ấy. dường như anh ấy muốn níu kéo vẻ đẹp của cuộc sống để nó không bị phai mờ theo thời gian.

“của ong bướm đây, tuần này, tháng này, hoa đồng xanh đây này, cành lá rung rinh từ tổ anh đây khúc tình ca”

thiên nhiên tươi đẹp vào mùa xuân một cách kì diệu từ “đây” được lặp đi lặp lại nhiều lần đã thể hiện vẻ đẹp muôn màu của mùa xuân. những hình ảnh thơ sinh động, mới lạ hiện lên dưới ngòi bút của nhà thơ: “đồng xanh”, “cành tơ”, “bươm bướm”, “hoa”, “lá”, “én”… hiện ra trước mắt người đọc như cả bầu trời mùa xuân. mùa xuân là mùa của ong bướm tìm mật ngọt, mùa của hoa nở trên cánh đồng, lá non rung rinh, tiếng chim hót tạo nên những âm thanh rộn ràng … tất cả đều là mùa ấm áp tươi đẹp và tràn đầy sức sống. . cuộc sống đã được tác giả tái hiện như thiên đường nơi hạ giới.

Không chỉ có những hình ảnh về thiên nhiên mà còn thể hiện tình yêu đôi lứa, cụm từ “trăng mật” chỉ khoảnh khắc nồng nàn của đôi lứa yêu nhau, “yến sào” chỉ những đàn chim đang yêu nhau. tình yêu lứa đôi, tình nghĩa vợ chồng. mọi người đều ở trạng thái tốt nhất, tràn đầy sức sống. nhưng tuổi trẻ của con người sẽ tàn phai theo thời gian nên phải sống thật nhanh để tận hưởng từng hơi thở của cuộc sống:

Tôi rất vui nhưng hơi vội. Tôi không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân.

Nhà thơ biết rằng đời người là có hạn và mùa xuân thì theo chu kỳ mãi mãi, vì vậy bạn phải tận hưởng cuộc sống một cách vội vàng vì tuổi trẻ ra đi chẳng quay lại. phép xuân không đợi hè để nhớ xuân mà muốn ôm trọn mùa xuân khi nó còn tươi, nhịp thơ ngắt quãng như chính nỗi niềm của tác giả. khuyến khích mọi người mở lòng yêu đời, đón nhận mùa xuân và thiên nhiên tươi đẹp.

chỉ 13 câu thơ đầu thôi cũng đã cho người đọc thấy tác giả có một niềm khao khát sống mãnh liệt. tác giả mời các bạn hãy biết cách sống và tận hưởng để không lãng phí tuổi trẻ một lần trong đời.

phân tích nhanh 13 câu đầu tiên – mẫu 1 5

Mùa xuân đến, mùa xuân đi, mùa xuân trở lại. hoa héo rồi lại nở… nhưng quy luật tuần hoàn đó chỉ có giá trị với cây cỏ, đất trời chứ không thể làm trẻ hóa cuộc sống của con người khi có tuổi. vì vậy, xuân điều, “nhà thơ mới nhất trong số các nhà thơ mới nhất trong số các nhà thơ mới”, với tâm hồn yêu đời tha thiết và mãnh liệt, đã phải vội vàng bày tỏ những khát khao cháy bỏng của lòng mình:

Em muốn tắt nắng để màu không phai, em muốn buộc gió để mùi ong bướm không bay đi tuần này tháng mật, đây là hoa đồng xanh, đây cành lá rung rinh, từ tổ anh đây khúc tình ca, đây ánh sáng nhấp nháy trên lông mi, mỗi sớm mai thần vui gõ cửa, tháng giêng như ngon lành như cặp môi khép lại em sướng. nhưng trong lòng vội vàng: Em không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân. ”

(trích vội – xuân diệu)

13 câu thơ trên là đoạn trích trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu, thể hiện tâm trạng băn khoăn, lo lắng khi cuộc đời trôi đi một đi không trở lại. Đúng như tên gọi, nhà thơ “vội” sống, “vội” hưởng thụ, và cũng “vội” ăn năn khi không thể níu kéo được thời gian.

từng câu từng chữ tưởng như nằm yên trên trang giấy nhưng lại chất chứa biết bao cảm xúc từ hồn xuân diệu vợi. ông táo bạo và không ngần ngại bày tỏ những ước muốn ngang ngược của mình: “tắt nắng”, “buộc gió”, “sắc không phai”, “hương thơm không bay mất”. càng hiểu rõ quy luật tuần hoàn của tự nhiên, anh càng lo lắng. Với cách nói trực tiếp “Tôi muốn”, nhà thơ đã thể hiện cái tôi nhỏ bé của mình giữa thế giới thiên nhiên rộng lớn. Anh không chỉ muốn chạy ngược thời gian, mà còn muốn chạy vượt thời gian, phá vỡ quy luật vĩnh cửu của tự nhiên. Biết là không thể, Xuân Diệu vội vàng nếm thử thứ nhựa sống tràn ra trước mắt: ong, bướm, hoa, yến sào… ông không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì vì mùa xuân sẽ qua nhanh. nhanh chóng bất chấp sự tiếc nuối của mọi người. với cụm từ “đây này”, dường như xuân điểu muốn hòa mình hoàn toàn vào thiên nhiên, muốn ôm trọn cả thế giới để ngấu nghiến, thưởng thức như một món ngon vật lạ.

đặc biệt là khi dòng cảm xúc mãnh liệt lên đến đỉnh điểm, chúng ta được chiêm ngưỡng một hình ảnh mới và độc đáo:

Tháng Giêng ngon như một đôi môi khép kín

“Tháng giêng” là thời gian, nó vô hình, nhưng dưới ngòi bút tài hoa của xuân diệu, cái vô hình ấy được so sánh với cái cụ thể: “đôi môi”. tác giả đã cố tình nhấn mạnh “kề môi” với tính từ “ngon lành”, khiến người đọc liên tưởng đến tình yêu chân thành, nồng nàn và tuổi trẻ của đôi lứa. từ đó thể hiện tình yêu cuộc sống, tình yêu thiên nhiên cũng cháy bỏng trong trái tim nhà thơ. càng yêu, nhà thơ càng sợ hãi và lo lắng:

Tôi rất vui. nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không đợi nắng hè luôn ló dạng

một lần nữa, tôi muốn đi trước thời đại, tôi muốn sống không bỏ lỡ một giây phút nào. nhịp thơ đột ngột dừng lại giữa chừng như nỗi lo lắng dâng lên trong từng tiếng nói trong lòng cô. Anh ấy “sẽ không đợi nắng hè mới trở lại mùa xuân.”

bài thơ chưa kết nhưng chỉ qua 13 câu đầu cũng đủ thấy tâm hồn nhà thơ yêu đời mãnh liệt đến nhường nào. qua từng hình ảnh, từng câu thơ đặc sắc và dòng cảm xúc dâng trào, người đọc cũng được sống và tận hưởng, cố gắng làm tất cả những gì mình muốn và có thể lãng phí tuổi thanh xuân.

phân tích nhanh 13 câu đầu tiên – mẫu 1 6

thơ mới (1930-1943) được coi là một cuộc cách mạng trong thơ ca Việt Nam. Ở thời kỳ này, ta có thể thấy “hồn thơ bao la” như lu, “óc điêu luyện” như huy cerca, “trong sáng” như nguyễn phách, và nổi bật là ta có xuân điệu, một đặc trưng thơ. thiết tha, háo hức ”(Thi nhân Việt Nam). Xuân điệu là “nhà thơ gần đây nhất trong số các nhà thơ mới”, người đã đưa thơ mới lên đỉnh cao với tập thơ đầu tay và tiêu biểu nhất là tập “thơ”. đoạn thơ “vội vàng” được đúc kết từ tập thơ này, thể hiện nét độc đáo của phong cách thơ được cách tân cả về nội dung và hình thức xuân sắc. Điều đó đặc biệt được khắc họa ở 13 câu thơ đầu, nét bút xuân sắc đã vẽ nên hình ảnh thiên nhiên mùa xuân rực rỡ, sống động, nổi bật là khát vọng sống hết mình, quan niệm sống và óc thẩm mỹ mới của tác giả.

“Ta muốn tắt nắng để màu không phai, ta muốn buộc gió để mùi không bay đi, ong bướm này tuần trăng mật; ….. Em không đợi nắng hè mới về xuân ”

p>

“Vội vàng” được in trong tập thơ “sáng tác năm 1938”, là tập thơ tiêu biểu nhất của trào lưu văn nghệ trước cách mạng tháng Tám. nhan đề “vội vàng” ở đây không có nghĩa là cách sống vội vàng mà nó đã giúp nhà thơ gửi gắm một quan niệm sống có ý thức và thể hiện giá trị cá nhân, đó cũng là một lẽ sống tích cực của nhà thơ. thơ luôn khao khát được giao tiếp với cuộc đời. Ở Xuân Diệu, chúng ta thường gặp một cá tính thơ cởi mở, khác biệt và sáng tạo, có thể nói là “độc nhất vô nhị” trong nền thơ ca Việt Nam. Xuân điệu mở màn “dồn dập” bằng bốn câu thơ năm chữ tưởng như “lạc nhịp” với toàn bộ bài hát:

“Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để mùi không bay đi.

Thanh xuân là mùa đẹp nhất trong năm, cũng giống như tuổi thanh xuân là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. bốn dòng trượng như nhan đề bài thơ, khẳng định ý muốn chiếm đoạt quyền sáng tạo của nhà thơ. xuân diệu muốn tránh thời gian trôi để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. nhà thơ khao khát gìn giữ ánh nắng để “màu không phai”, gìn giữ ngọn gió để cuộc đời luôn tràn đầy hương sắc. khát vọng “tắt nắng”, “buộc gió” để thể hiện ý thức thống trị của con người đối với thiên nhiên. điều này có lý vì nhà thơ “rất yêu miền quê non nước vắng lặng này” (hò thanh); nhưng cũng vô lý và không thể làm được vì con người không thể chống lại quy luật tự nhiên thì làm sao nắm lấy và điều khiển được những thứ mong manh, ngắn ngủi và không thể tồn tại mãi mãi. điệp ngữ “tôi muốn” được lặp lại hai lần khẳng định ý chí của cái “tôi” khắc khoải muốn gìn giữ vẻ đẹp khô héo của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một nhà thơ yêu đời, thiết tha với thiên nhiên. nhịp độ vội vã và dứt khoát của nó càng làm nổi bật thêm sự mãnh liệt và mãnh liệt của khát vọng trong tâm hồn anh. tuy nhiên, ẩn sâu trong khát vọng ngông cuồng và táo bạo ấy là một lòng yêu cuộc sống đầy nhiệt huyết và khát khao. thời gian tuyến tính một chiều, một khi qua đi sẽ không quay trở lại, vì vậy nhà thơ muốn lưu lại vẻ đẹp tự nhiên, trong sáng của cuộc sống để lưu giữ mãi những khoảnh khắc của tuổi trẻ, để tận hưởng hết vẻ đẹp của đất trời. anh ấy muốn giữ nó bên mình để tận hưởng nó một cách trọn vẹn, mãi mãi.

nối tiếp tâm trạng đó là tiếng reo vui của nhà thơ. trong mắt mùa xuân, cuộc sống gia đình bao quanh ta bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn:

“của ong bướm đây, tuần này, tháng này, đây hoa đồng xanh còn đây, lá chim bay xao xuyến, đây khúc tình ca, đây ánh đèn nhấp nháy. mỗi sớm mai khi thần vui gõ cửa ”

p>

tại sao sự kỳ diệu của mùa xuân lại vội vàng như vậy để bảo tồn vẻ đẹp của cuộc sống? tại sao phải tắt nắng, buộc gió mà không đợi hướng ấy vào lúc khác? những dòng dưới đây là lời giải thích vì sao nhà thơ lại muốn đi ngược lại quy luật của tự nhiên. đôi mắt “xanh” và “xanh biếc” của nhà thơ về mùa xuân đã nhận ra vẻ đẹp của cuộc sống và thiên nhiên với những thực đơn phong phú. mùa xuân của ong bướm, cỏ cây hoa lá, mùa xuân của tạo vật tràn đầy sức sống. Vẫn là thiên nhiên non trẻ ấy, nhưng Xuân Diệu đã khám phá ra nhiều vẻ đẹp bất ngờ, quyến rũ và say đắm lòng người. mùa xuân tuyệt vời tràn ngập niềm vui và cảm xúc, tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời mà đất trời đã ban tặng cho mỗi cuộc đời, mỗi con người. hai chữ “đây rồi đây” được nhắc đến nhiều lần không gợi sự hoa mỹ về ngôn từ, mà nhấn mạnh không gian và thời gian thơ, chính là đây và bây giờ, sự giàu có dường như vô hạn của thiên nhiên. , đã thiết kế một khu vườn địa đàng. ngay giữa trái đất – một “bầu trời trần gian”. Hình ảnh ong bướm, hoa cỏ, cánh đồng, cành cây, tổ chim, ánh sáng là những hình ảnh đẹp đẽ, tươi tắn của đời thường, nhưng qua lăng kính lãng mạn và tình đời của nhà thơ, hình ảnh quen thuộc bỗng trở nên tươi sáng, cuốn hút như một cảnh vật. trên thiên đường.

Có thể nói, đó là một bức tranh tuyệt đẹp, một khu vườn tình yêu tràn đầy hương sắc của mùa xuân trên mặt đất. chỉ có xuân điểu mới thấy được “tuần mật” của ong bướm, mới thấy được màu xanh non của cành cây với những chiếc lá “lay lắt”. tất cả vẻ đẹp tươi tắn, căng tràn ấy dường như mở ra trước mắt nhà thơ và người đọc qua điệp ngữ “đây”. chỉ có nhà thơ đó mới có thể nhìn thấy những bông hoa của cánh đồng và nghe những bản tình ca của những chú chim quay và những chú gà trống. và chỉ có xuân điều mới cảm nhận được “Tháng giêng ngon như đôi môi khép”. mùa xuân đẹp và quyến rũ như làn môi của người con gái và tháng Giêng là tháng đẹp nhất của mùa xuân. tác giả dùng từ “ngon” để nói lên một niềm khao khát, một nỗi niềm riêng, lạ lùng mà ta chỉ có thể tìm thấy ở xuan dieu. nó giống như một người họa sĩ tài hoa đứng trước hình ảnh đẹp đẽ của thiên nhiên để cho ta thấy được vẻ đẹp tươi mới của mùa xuân. mùa xuân tươi đẹp và đằm thắm, vạn vật đều có đôi, có liên kết chặt chẽ và gắn bó với nhau. đôi lứa đến với nhau trong ngọt ngào, nồng nàn, hương gắn với hoa để khoe sắc trên cánh đồng “xanh mướt”.

những tổ chim trên trời chao liệng gửi tình nhau mỗi độ xuân về. tác giả đã lấy con người làm khuôn mẫu của cái đẹp để những nét vẽ của ông luôn khắc sâu trong tâm trí người xem. thiên đường, bữa tiệc của thiên nhiên ở ngay đây trong cuộc sống này, ngay trong tầm tay của con người. câu thơ như một bản nhạc du dương dung dị “đốt cảnh đưa ai về hạ giới” (hò thanh), về nơi trú ngụ của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. phương pháp liệt kê làm sống động và chân thực vẻ đẹp của mùa xuân.

Có thể nói, chỉ với mùa xuân diệu kỳ, vẻ đẹp của mùa xuân mới hiện lên nguyên vẹn và tươi tắn đến vậy. cuộc sống giống như một bữa tiệc mà mỗi chúng ta được mời tham dự. nhà thơ đã “say tình, vui xuân, bơi lội trong nắng, bay bướm chim bay” (cuộc du hành khắp thế gian). đánh thức mọi giác quan để thưởng thức vị ngọt, hương thơm nồng nàn của mùa xuân và sự sống “ngọt ngào”. đôi mắt thanh tú của mùa xuân đã nhìn thấy một sức sống tươi mới, một sức trẻ khỏe mạnh, một mùa xuân bừng nở làm say đắm lòng người. nhà thơ khao khát níu giữ trọn vẹn “hương sắc” của tình yêu và mùa xuân khi nó thơm nhất. nhưng ngay lúc nhà thơ đang say mê tận hưởng mật ngọt nơi thiên đường trần thế, mãn nguyện với bữa tiệc trọng đại của trần gian và reo lên “Tôi hạnh phúc” thì cũng là lúc nhà thơ dừng lại trước cảm xúc. từ “vội vàng một nửa”:

“Tôi rất vui. nhưng vội vàng một nửa ”

Câu thơ được nhà thơ tách làm đôi thể hiện niềm vui không trọn vẹn. nhà thơ nhận ra hạnh phúc ấy phù du đến nhường nào. chính cái linh cảm mơ hồ về sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người đã khiến nhà thơ vội vàng tận hưởng cuộc sống. từ trạng thái vui vẻ và phấn khích “Tôi rất vui” bỗng xuất hiện một điểm, như một điềm báo của sự thất vọng và lo lắng phía sau. dấu chấm ở giữa dòng khiến câu thơ như chia đôi, một bên là niềm vui và một bên là vực thẳm của sự nghi ngờ, lo lắng. chúng ta có thể thấy niềm vui bị tụt dốc, trì trệ và không trọn vẹn. bởi vì, xuan dieu phát hiện ra rằng hạnh phúc mình đang hưởng thật ngắn ngủi, thật mong manh. thời gian trôi đi một cách tuyến tính một đi không trở lại. trước khi thời gian trôi qua, mất bao lâu để tận hưởng niềm vui của giây phút hiện tại? Chính vì linh cảm mơ hồ về sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người ấy đã khiến nhà thơ sống vội vàng hưởng thụ: “Chẳng đợi nắng hè bao giờ cũng là xuân”.

Dù bất lực trước dòng chảy của thời gian, trước quy luật của tự nhiên nhưng Xuân Diệu không hề bi quan trước cuộc sống mà ông đã tìm ra một giải pháp tuyệt vời. nghĩa là đừng tiếc nuối tương lai mà hãy tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hiện tại. bởi vì tương lai chắc chắn sẽ đến, thời gian chắc chắn sẽ đến, mùa xuân qua đi và mùa hạ đến, con người không thể thay đổi được những điều hiển nhiên đó. hai câu thơ được ví như hai bản lề đóng mở tâm trạng vừa say đắm vẻ đẹp của tình đời, vừa là điềm báo của nhà thơ về nỗi bất an, xót xa, buồn tủi vì thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ tàn phai, một đi không trở lại, quả là sự kỳ diệu của mùa xuân. là nhà thơ của những cảm nhận tinh tế về thời gian.

đoạn thơ “vội vàng” đã thể hiện khát vọng sống bồng bột, mãnh liệt của cái “tôi” mùa xuân rất hiện đại cùng với một quan niệm mới về thời gian, tuổi trẻ và hạnh phúc. Xuân Diệu đã thể hiện trong bài thơ cái “tôi” của thời đại thơ mới một ý thức sâu sắc về giá trị của cuộc sống cá nhân, một quan niệm cách mạng táo bạo chống lại những quan niệm cũ đã cản trở sự giải phóng con người, một khát vọng sống, một niềm vui trần thế và mạnh mẽ. ý chí sống và thái độ sống nhiệt huyết, tích cực. Trong số những bài thơ của Xuân Diệu trước cách mạng, đây là những bài hay nhất. nó có một hình thức nghệ thuật hết sức điêu luyện, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa cảm xúc và lôgic mong manh, giọng điệu sôi nổi tha thiết cùng với những sáng tạo độc đáo về ngôn từ và hình ảnh thơ. sống mạnh mẽ, chủ động dám khẳng định mình là lẽ sống cao cả, thể hiện tinh thần trách nhiệm của con người và trân trọng từng giây phút với cuộc đời. Tuy nhiên, có nhiều người hiểu sai khái niệm này, họ sống hời hợt, sống vội, sống vội, họ thử thách bản thân, họ khẳng định mình một cách tiêu cực. vì vậy, cần xác định quan điểm sống lành mạnh, biết cống hiến và tận hưởng bản thân, biết sống cho hiện tại và tương lai, biết trân trọng từng giây phút quý giá của cuộc sống.

qua 13 câu đầu của bài “vội vàng”, chúng ta nhận thấy rằng xuan dieu đã mang đến một thông điệp cuộc sống đầy ý nghĩa nhân văn: trên đời này, người đẹp nhất, hấp dẫn nhất chính là người ở giữa. . tuổi trẻ và tình yêu. thiên đường không xa, nhưng cuộc sống ở giữa thiên nhiên tươi đẹp trên trái đất. vì vậy hãy sống mãnh liệt, hãy tận hưởng đam mê và cống hiến hết mình để mỗi ngày được sống trọn vẹn trong yêu thương và hạnh phúc. bài thơ là một quan niệm sống mới đầy táo bạo chưa từng có trước đây. “ùa về” sự kỳ diệu của mùa xuân kêu gọi mọi người hãy yêu và tận hưởng những điều mà cuộc sống ban tặng. Hãy tận dụng tuổi trẻ của mình để tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. anh không quên nghĩa vụ kêu gọi mọi người cống hiến cuộc đời mình. và trong cuộc sống của mình anh ta vội vàng cho đi chứ không phải để tận hưởng. tập thơ “Vội vàng” nói chung hay vội vàng nói riêng đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc, giá trị của nó còn truyền đến đời nay và muôn đời. mọi người sẽ luôn nhớ đến nhà thơ xuân điệu là “ông hoàng của những bài thơ tình”, ông đã để lại những tác phẩm hay!

phân tích cú pháp nhanh 13 câu đầu tiên – hiển thị 17

là một nhà thơ rất nhạy cảm với dòng chảy của thời gian, không giống như người xưa luôn cho rằng thời gian là tuần hoàn cũng như vòng tuần hoàn của đời người, thời gian là tuyến tính, một đi không trở lại.

> p >

Vũ trụ là vô hạn, đời người thì hữu hạn, mà đời người đẹp nhất chính là tuổi trẻ: tuổi có nhiệt huyết sôi nổi và hoài bão lớn lao, là tuổi đẹp nhất, căng tràn sức sống nhất. ngay cả những gì quan trọng nhất, nhà thơ cũng có những ước muốn không thể tưởng tượng được:

“Ta muốn tắt nắng để màu không phai, ta muốn buộc gió để mùi không bay”

Khát vọng cháy bỏng được điều khiển thiên nhiên thật viển vông nhưng thật đẹp đẽ. Tuổi 20 ấy sợ nắng cuốn đi sắc màu rực rỡ của tuổi trẻ, sợ gió cuốn đi sắc màu đam mê của cuộc sống.

một nỗi sợ hãi tuyệt đẹp, khao khát thời gian ngừng trôi. bốn dòng đầu của bài thơ là những câu văn quen thuộc, ngắn gọn, súc tích gợi cảm xúc về khát vọng cháy bỏng của tác giả, dòng tiếp theo viết theo thể thơ tự do như một lời thủ thỉ ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên:

“của con bướm này đây, tuần này, tháng này, đây hoa cánh đồng xanh đây và đây cành lá rung rinh từ tổ chim này, bài ca yêu thương này, và đây ánh sáng le lói mỗi sớm mai. khi thần vui đến gõ cửa “

p>Khác với các nhà thơ cùng thời ghét hiện thực, mơ mộng thần tiên, Xuân Diệu dùng bài thơ “Đốt cảnh, xua ai về hạ giới”. đối với anh, thiên đường không ở đâu xa mà ngay tại trần gian này, gần gũi và thân thuộc.

Có thể nói, mùa xuân nhìn hình ảnh mùa xuân bằng lăng kính tình yêu và con mắt của tuổi trẻ, hun đúc cho hình ảnh ấy một tình yêu tha thiết với cuộc sống. thời gian cảm nhận trọn vẹn hương vị ngọt ngào để trở thành tuần mật, của những bông hoa của cánh đồng xanh – màu xanh của sức sống mãnh liệt.

Lá rung rinh cành lá, “cành tơ” chứ không phải cành khác, tiếng hót của đàn cò và tiếng hót của loài chim ngọt ngào như một bản tình ca cháy bỏng. xuân điệu một lần nữa đi ngược lại với thi nhân xưa khi nêu quan niệm con người là khuôn mẫu của cái đẹp trong tự nhiên. hình ảnh thiên nhiên với vẻ đẹp của một cô gái xinh đẹp, một cái chớp mắt của mỹ nữ có thể nghiêng thành.

Tháng Giêng ngon như một đôi môi mọng đỏ hấp dẫn khiến người ta khát khao được hưởng trọn vẹn, trọn vẹn, người ta nhạy cảm với dòng chảy của thời gian vì luôn khao khát được sống, tận hưởng và cống hiến hết mình, không uổng phí. thời gian trong một giây.

“Em vui nhưng vội vàng một nửa, em không đợi nắng hè không bao giờ quên mùa xuân”

niềm vui của tuổi 20 trước cuộc sống, trong mắt anh, mọi thứ đều được đặt ở vị trí ban đầu, vị trí ban đầu đầy tươi mới và đẹp đẽ. anh luôn cho rằng bạn phải sống vội vàng, hết mình, tận hưởng và no đủ, đừng để mặt trời lặn mới bắt đầu hoài niệm thanh xuân.

câu thơ đầu với sự kết hợp hài hòa giữa thể thơ cũ và mới đã nói lên vẻ đẹp của thiên nhiên đất trời và khát vọng tuổi trẻ luôn cháy bỏng trong nhà thơ. tìm hiểu bài thơ, em cảm nhận được vẻ đẹp vô hạn của cuộc sống và khát vọng được cống hiến thật nhiều, cháy hết mình với nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Văn mẫu 13 câu đầu bài vội vàng. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *