Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
449 lượt xem

Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1

Bạn đang quan tâm đến Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1

Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 : Trong bài viết này, hãy kể một câu chuyện về một lần bạn xem nhật ký và trải qua những cảm xúc cùng một lúc. và trạng thái tinh thần của tôi vào thời điểm đó và những bài học kinh nghiệm sau vụ việc. để hiểu rõ hơn về cách thực hiện, hãy xem hướng dẫn sau trong phần đọc tài liệu!

chủ đề: nói về lần tôi xem nhật ký của bạn.

gợi ý cách làm bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1

tìm hiểu về các chủ đề:

– Thể loại: tự sự (kết hợp qua yếu tố nghị luận + miêu tả nội tâm).

– content: về một lần tôi xem nhật ký của một người bạn.

– hình thức: thiết kế rõ ràng, ba phần hoàn chỉnh của phần mở đầu, phần thân và phần kết luận.

– yêu cầu:

Đây là một bài tiểu luận tự truyện, theo phong cách của một câu chuyện đời thường. do đó khi làm bài cần kể lại các sự việc theo một trình tự nhất định. người viết cũng cần xác định người kể chuyện (ngôi thứ nhất), người trần thuật. Bài viết sẽ trả lời những câu hỏi như:

+ khi nào bạn xem nhật ký của mình? ở đâu?

+ Bạn bè của bạn hoặc người khác có phát hiện ra không?

+ bạn đã đọc gì?

+ nội dung đó có bị rò rỉ không?

+ có gây ra hậu quả gì không?

+ tâm trạng của bạn sau khi đọc nhật ký là gì?

+ bạn học được bài học gì sau khi xem nhật ký của mình?

* chú ý:

– bài viết phải tự nhiên và chân thành.

– để hoàn thiện bài viết, nên kết hợp sử dụng yếu tố nghị luận và miêu tả nội tâm, là miêu tả những suy nghĩ, cảm xúc của em sau khi đã có những hành động như đã nêu ở trên (hối hận, sai lầm). .); những suy nghĩ, dằn vặt, lo lắng … và rút ra bài học cho bản thân.

dàn ý bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1: Kể về một lần em xem nhật ký của bạn

sơ đồ tham chiếu 1

1. giới thiệu:

nhật ký là một hình thức đăng ký miễn phí cho mỗi cá nhân. nó là mảnh tâm hồn để người viết thỉnh thoảng đọc lại và ngẫm nghĩ về những chuyện riêng tư không muốn ai biết. Vì vậy, khi người khác nhìn thấy nó, nó có thể gây ra những hậu quả khó lường.Tuy nhiên, vì thiếu hiểu biết, tôi đã có lần xem lại nhật ký của người bạn thân nhất của mình. Chuyện đã qua, nhưng đến bây giờ, tôi vẫn không thể tha thứ cho mình.

2. nội dung:

cho chúng tôi biết về tình huống dẫn đến mục nhật ký của bạn

+ lý do khách quan: (đi học nhóm ở nhà bạn bè; tự xách balo đi chơi …)

+ lý do chủ quan: tò mò, khẩn cấp (mô tả nội tâm)

– bạn viết gì? bạn có viết về bản thân đọc một chút cũng được thôi

– kể những gì đã xảy ra:

+ tâm trạng khi đọc nhật ký

+ tôi có thể đọc gì trong đó? (ngày… tháng… năm)

+ ai đó biết tôi đã đọc nhật ký của bạn

– cho tôi biết tâm trạng và suy nghĩ của bạn sau khi đọc nhật ký: bối rối, day dứt (thảo luận)

3. kết luận:

hoàn thành mọi việc (vài ngày sau khi đọc nhật ký, bài học về bí mật riêng tư của người khác, bài học về tình bạn).

tham chiếu sơ đồ 2

1. giới thiệu:

– mọi người đều mắc lỗi.

– đối với tôi, đó là bản xem trước nhật ký của bạn.

2. nội dung:

– mô tả tình huống dẫn đến việc xem nhật ký của bạn: đến nhà một người bạn để học nhóm, tự cầm túi xách cho mình … Tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của bạn.

– kể lại cuộc đấu tranh nội tâm: có nên xem hay không? bảo vệ bản thân: nhìn để hiểu thêm về bản thân, sự tò mò đã chiến thắng, quyết định lấy cuốn nhật ký và mở nó ra (xen kẽ với miêu tả nội tâm bằng ngôn ngữ độc thoại).

– kể một số nội dung ghi trong nhật ký: hoàn cảnh khó khăn của gia đình em hiện nay? Bạn nghĩ gì về tình bạn, tình thầy trò?…

– miêu tả trạng thái tâm trí của bạn: thấu hiểu bản thân, khám phá nhiều điều, trách móc bản thân, hối hận vì hành động vội vàng và thiếu văn minh, cảm thấy xấu hổ, thầm xin lỗi (tự sự đan xen với nội tâm diễn đạt qua ngôn ngữ độc thoại).

>

3. kết luận:

– Tìm sự đồng cảm cho một người bạn sau sự cố đó.

– rút ra bài học cho bản thân.

bài làm văn mẫu số 3 lớp 9 đề 1: Kể về một lần em xem nhật ký

bài luận mẫu 1

Trên đời không có ai mà không mắc sai lầm một lần. với một phút ngây ngô, tò mò ở tuổi 14, khi tôi làm cho người bạn thân của mình buồn vì một cuốn nhật ký.

mùa hè – mùa của tuổi học trò bắt đầu với những tiếng đàn violon của các nhạc công. cây phượng vĩ nở đỏ rực như một cây nấm khổng lồ. Tôi chạy đến nhà người bạn thân nhất của tôi từ khi tôi còn nhỏ để rủ anh ấy đi chơi với tôi. Vừa bước qua cửa, tôi đã hét lên: – ngoc! cái này đi chơi! Có gì sai khi đi nghỉ và ở nhà suốt?

mẹ ngoc ra khỏi nhà với nụ cười nói đùa:

– cô gái này luôn nhanh nhẹn. anh sẽ đi mua rau cho anh ấy rồi anh sẽ đợi em trong phòng một lát.

Tôi ngoan ngoãn chạy đến phòng trang sức. phòng của cô ấy luôn sạch sẽ và ngăn nắp không giống như của tôi. Tôi có bản tính tò mò, vì vậy tôi phải quan sát xung quanh và xem có điều gì thú vị không.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy thứ gì đó màu hồng trên giá sách bằng ngọc bích được bao phủ bởi sách giáo khoa. Tôi lấy cuốn sổ bí mật đó ra và ngạc nhiên khi phát hiện ra đó là một cuốn nhật ký. Ngốc là một cô gái trầm lặng, điềm đạm, nhưng tôi biết mọi thứ về cô ấy. tại sao bạn không nói với tôi về điều này? Tôi cũng biết rằng đọc những dòng nhật ký là không tốt, nhưng … nhưng tôi tò mò muốn biết nó nói gì với tôi. mở trang đầu ra với văn bản ngọc bích đã được sắp xếp

ngày… tháng: hôm nay em không vui vì em giận vô cớ, không nghe em giải thích nữa. Tôi hy vọng lần sau bạn sẽ bình tĩnh hơn

Đọc đến đây, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng không phải nói trước mặt mà nói sau lưng thì sao? chuyển sang trang tiếp theo

ngày … tháng

huen thực sự là một người vui vẻ, luôn quan tâm đến mọi người. mọi người yêu bạn. Tôi rất ghen tị với bạn

<3<3 ngoc vội lấy cuốn nhật ký, bật khóc kể lể;

– tại sao bạn đọc nhật ký của tôi?

Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn cố cãi:

– Tôi vừa đọc những gì bạn nói về tôi … ai có thể nghĩ rằng bạn cũng đang nói xấu tôi? bạn có coi tôi là bạn không?

ngoc tiep tuc khóc:

– Tôi cũng … tôi muốn … tôi muốn nói chuyện với bạn nhưng bạn không nghe tôi. Đó chỉ là suy nghĩ của tôi, tôi không có ý định nói xấu bạn đâu

Bây giờ tôi nhớ rằng mỗi lần ngọc bội khuyên tôi, tôi đều tức giận chỉ vì giữ thể diện mà quên mất tâm trạng của ngọc. Tôi thấy thương lắm, ôm ngọc mà rơm rớm nước mắt;

– xin lỗi. Tôi đã sai. hãy tha thứ cho tôi ngọc bích. Ngọc vội lau nước mắt và gật đầu. rồi cả hai nhìn nhau cười.

Qua câu chuyện của mình, tôi phát hiện ra rằng việc đọc nhật ký của bạn là vi phạm quyền riêng tư mà tôi rất tiếc cho đến ngày nay. nhưng cũng nhờ cơ duyên đó mà tình bạn giữa ngọc và mình ngày càng hiểu nhau hơn, xây dựng tình bạn lâu đài tin cậy.

bài luận ví dụ 2

mỗi người đều có những bí mật riêng không ai có thể truyền tai nhau, đó là câu nói tôi luôn tự nhủ mỗi khi máu tò mò trỗi dậy trong người, đó cũng là bài học nhớ đời khiến tôi suýt đánh mất tình bạn vì tò mò. . để xem nhật ký của bạn. Trong ngăn kéo ký ức của tôi, tôi chắc chắn rằng tôi sẽ quên rất nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi nhìn vào cuốn nhật ký của Nga. nga là bạn thân của tôi từ nhỏ nên tôi rất hiểu tiếng Nga. thân thiện và dễ tính, hào phóng và cũng rất nổi tiếng với các bạn cùng lớp.

vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, vừa đi bộ xuống vỉa hè vừa hát, cầm trên tay vài cuốn sách vừa mua và định mang sang Nga để đọc cùng nhau vì chúng tôi có cùng sở thích. Như thường lệ, tôi biết một sự thật là hôm nay bố mẹ tôi không có nhà, nên ngay khi bước qua cửa, tôi vừa cười vừa nhìn xung quanh và hét lên:

– lol! Tôi ở đây!

lep là biệt danh gia đình mà tôi vẫn gọi là tiếng Nga hàng ngày. từ sau nhà, tiếng dép đập vào cùng với giọng Nga:

– vâng! Tôi đây! Hãy vào và đợi tôi trong khi bạn làm các món ăn!

Tôi chạy về phòng của nga và nằm xuống chiếc giường đầy gấu bông của cô ấy. Nhìn xung quanh, tôi đứng dậy và quay trở lại góc học tập của mình. chúng tôi là bạn rất thân của nhau, vì vậy chúng tôi thích đọc sách như nhau, đặc biệt là truyện tranh. Kệ của Nga các loại có đầy đủ các loại đó ạ. Tôi đang chọn một cuốn sách hay cho bản thân, nhưng tôi tìm mãi không thấy. trong lúc loay hoay, tôi thấy bên hông tủ sách có một khe hở nhỏ, bản tính tò mò nên thò tay vào lôi ra kiểm tra. lấy ra một cuốn sổ Lúc này, mắt tôi chợt sáng lên khi nhìn thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt, xinh xắn và dễ thương. Trên mặt cuốn sổ còn ghi dòng chữ “những người bạn tâm sự của tôi”. Ồ không, đây là nhật ký của tôi. Tôi tự nghĩ và định đặt nó lại, nhưng tại sao tôi lại chần chừ? tôi … vì tôi muốn biết thêm về nước Nga … tôi muốn biết những gì người Nga nói. Tôi không thể kiểm soát được tay mình và đã mở nó ra. Tôi biết hành động như vậy là xâm phạm cuộc sống cá nhân của bạn, nhưng tại sao tôi không thể giữ ánh mắt của mình? Tôi không thể kìm được sự tò mò của mình. “Trời ơi! Chẳng lẽ cuộc sống ở Nga lại diễn ra như thế này?” Tôi chợt giật mình, nga đang đứng ngay trước mặt tôi, cô ấy hét lên:

XEM THÊM:  Những bài văn tự sự hay lớp 8

– bạn… quá đáng!

giờ phút này trong trí tưởng tượng của tôi cứ như tạm dừng … tạm dừng để đếm từng nhịp tim, từng nhịp thở của cả hai. Bỗng đâu đó, một làn gió nhẹ từ ô cửa sổ bên cạnh thổi vào làm tóc tôi bay bay, cơn gió ấy dường như muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này. Mọi thứ dường như đã dừng lại, ngay bây giờ tôi có thể cảm thấy trái tim của Nga đang đập … có vẻ như … anh ấy cũng đang tức giận. Tay tôi run lên, tờ báo như muốn rơi xuống đất vì tay tôi không còn sức nữa, tôi bị liệt, bất động, không nói nên lời. Đôi mắt Nga sáng rực trong nháy mắt, tôi có thể biết đó là ánh mắt giận dữ… nhưng… tôi nhìn kỹ và thấy một điểm yếu tiềm ẩn bên trong. đôi mắt cô ấy như muốn khóc … cô ấy cứ rưng rưng … làm lòng tôi nặng trĩu hơn. Ngay lúc đó, mặt cô ấy đỏ bừng, như thể đang mắc cỡ điều gì đó … Tôi sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ngấn lệ, đôi môi run rẩy đầy tức giận của cô ấy lúc đó. Tôi chạy ra ngoài như muốn tránh đôi mắt ấy mà lòng nặng trĩu… Tôi như thấy đường về hôm nay xa hơn. tiếp tục chạy … tiếp tục chạy, nhưng chân tay càng ngày càng nặng …

kể từ khi chúng tôi gặp nhau cho đến bây giờ, tôi và nga đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện vui buồn, nhưng … đó là lần đầu tiên tôi thấy nga giận tôi đến thế. Tôi chạy, tôi chạy như ai đó đang đuổi theo tôi, đó là cái nhìn. Tôi muốn khóc rất nhiều. Tôi rất sợ, sợ cơn giận dữ mà Nga ném vào mình, sợ chính điều mà tôi vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng cửa phòng ngủ, thở hổn hển như một tên trộm vừa bị đuổi, ngồi trên ghế, tự trách mình, tại sao mình lại làm thế này? Tại sao tôi không thể chinh phục được sự tò mò của chính mình? … tại sao? … Tôi bực bội ném cả chồng sách xuống sàn, xua tan ý nghĩ muốn mở những cuốn sách mới, sự xấu hổ và hối hận làm phiền tôi.

Đêm đó, tôi nằm trên giường mà tim đập loạn xạ, trằn trọc, không tài nào chợp mắt được. Tôi thầm ước… tôi ước điều đó không bao giờ xảy ra và ngày mai tôi có thể vui vẻ đến lớp với nga. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật ký viết đẫm nước mắt trong lòng buồn rười rượi. Làm sao có thể tưởng tượng được gia đình tầng lớp dưới không hạnh phúc, suốt ngày nghe bố mẹ cãi nhau? Tôi không thể tin được những gì mình đã đọc, càng nghĩ về nó, tôi càng trở nên đáng thương hơn. Lúc này, trong đầu tôi hình dung ra bóng dáng cô đơn, buồn bã trong ngôi nhà lớn. tuy nhiên, trong một thời gian dài, tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu rất rõ về bệnh phong. Tôi muốn chia sẻ, tôi muốn an ủi và làm hòa với nga. giờ tôi đã hiểu, tôi biết rằng lep thực sự là một cô gái có cá tính, tự tin và nghị lực sống. Hàng ngày, tôi thường xuyên đến và đi cùng anh, nhưng chính sự tự tin, bản lĩnh và nghị lực của anh đã khỏa lấp đi những nỗi buồn đến nỗi tôi không thể nhận ra. nhưng tôi vẫn lo lắng, tôi vẫn trách móc, tôi vẫn giận tôi và cô ấy sẽ không bao giờ nói một lời nào với tôi vì tôi đã vô tình xen vào bí mật buồn mà cô ấy cất sâu trong lòng bấy lâu nay. chia sẻ suy nghĩ của bạn với bất kỳ ai. Vì vậy, cả đêm, tôi không thể nào thoát khỏi sự hối hận, day dứt …

Sáng hôm sau, tôi quyết định xin lỗi chị Nga. Tôi đến trường sớm hơn mọi ngày, đợi dưới gốc cây đầu phố nơi chúng tôi từng cùng nhau cắp sách đến trường. Khi đứng chờ cô ấy, tôi tự nhủ rằng mình phải lấy hết can đảm để giải thích cho cô ấy hiểu. Chị Nga từ từ bước lại gần tôi, dừng lại trước mặt tôi với vẻ mặt khác hẳn mọi khi, lặng lẽ nhìn tôi nghiêm nghị rồi bỏ đi không một lời chào. Tôi trở nên bồn chồn, quay lưng lại, không biết phải làm gì. Tôi nhanh chóng chạy đến bên nga, nắm lấy tay nga và nhìn thẳng vào mặt nó và nói nhỏ:

– lol! xin lỗi! Tôi … không cố ý làm điều đó.

nga nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã và thì thầm:

– những gì bạn đọc, đừng nói với ai! giữ bí mật.

Tôi đã cười:

– được rồi.

rồi anh ấy cười, tôi biết anh ấy đã tha thứ cho tôi ngay lúc đó. mọi buồn phiền thuở ban đầu đều tan biến. nga và tôi vẫn nói chuyện và cười vui vẻ như ngày nào.

nhìn! Những con chim bay trước mắt chúng tôi như thể chúng đang nhảy múa và ca hát, và mặt trời dường như nóng hơn trước để sưởi ấm chúng tôi hoặc sưởi ấm tình bạn thân thiết này. giờ như đùa giỡn với mấy bông hoa dại bên đường, thổi mãi … thổi mãi. mọi người … mọi người thích chúc mừng, vui vì nga và mình thân thiết như xưa.

Tôi mỉm cười hạnh phúc với nga, tôi nghĩ về những điều tôi đã lén đọc trong nhật ký của nga. Như muốn nhắc nhở tôi rằng tôi chưa bao giờ hiểu được người bạn thân nhất của mình, những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên phẩm chất bên trong của một con người. Tôi tự nhủ từ nay phải quan tâm, chia sẻ và tin tưởng nga nhiều hơn để giúp cô ấy vơi đi nỗi cô đơn, tủi thân.

Dù là một sai lầm, nhưng từ đó tôi đã rút ra được một bài học quý giá và đáng nhớ cho bản thân: “đừng xâm phạm đời tư của người khác, ai cũng có bí mật. Bí mật phải giữ bí mật và không được chia sẻ với người khác.”

bài luận mẫu 3

phòng của tôi khá lộn xộn, sách và đồ dùng nằm rải rác. để tìm một thứ gì đó, đôi khi tôi phải mất cả tiếng đồng hồ. tuy nhiên, có một thứ mà tôi không bao giờ mất đi, nó vẫn còn trong ký ức của tôi cho dù tôi có quên hết những thứ khác đi chăng nữa. Đó là ảnh của tôi và ngày mai cùng nhau.

mai là bạn gái tốt nhất của tôi. chúng tôi đã chơi với nhau từ khi chúng tôi còn nhỏ, vì vậy tôi hiểu rất rõ về ngày mai. Ngày mai, ai cũng phải công nhận rằng bạn rất xinh xắn và dễ mến. Mái tóc dài đen mượt tôn lên khuôn mặt trái xoan của cô ấy, đôi lông mày thanh tú và khuôn miệng đầy đặn thật dễ thương! thông minh, học giỏi, giỏi giang khiến tôi càng tự hào về em. và trên hết, ngày mai thật nhiều cảm xúc. chúng tôi đi khắp mọi nơi cùng nhau. Mai anh thường sang nhà em chơi vì anh hay đến thăm em. Những lần nhìn thấy bố mẹ ngày mai chăm sóc cho các bạn, tôi cảm thấy cuộc sống của ngày mai thật hạnh phúc biết bao, có lẽ còn hơn cả của mình.

Một lần, tôi đến nhà vào buổi sáng để mượn một cuốn sách. Ngày mai cô ấy bảo tôi đi tìm sự thoải mái trong khi tôi xuống làm bánh. cả một cửa hàng sách khiến mắt tôi say mê. Mải tìm kiếm nên tôi sơ ý làm rơi một cuốn sách. Tôi cúi xuống nhặt nó lên và có cuốn sách: một cuộc sống hạnh phúc. Ngày mai thì biết rồi, nhưng không hiểu câu chuyện nhạt nhẽo này lôi kéo bạn vào đâu. Khi tôi đặt nó vào tủ, tôi phát hiện ra một vết nứt nhỏ bên cạnh kệ. “Đó là gì!” Tôi tò mò nghĩ và cố lấy ra, một cuốn sổ cũ, tôi mở ra xem. không! Đó là tờ báo của ngày mai! Tôi nhanh chóng gấp nó lại và định đặt nó trở lại vị trí cũ. nhưng em muốn biết thêm về ngày mai, tại sao em thích đọc cuộc sống hạnh phúc, em không thể không đưa tay mở sách, mắt đọc. Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn còn dán. “trời ơi! làm sao có thể! có thể là ngày mai…”. khi đang đọc, tôi chợt nghe thấy một tiếng “rầm”, tôi quay đầu lại: mai! Tay tôi run lên và cuốn nhật ký rơi xuống sàn. sáng chạy đến chỗ tôi, nhanh chóng nhặt cuốn sổ. Tôi đứng lặng người, bất động, không nói nên lời. Tôi chỉ nhớ ánh sáng lạnh và nước mắt, lúc sáng nhìn tôi, đầy giận dữ, đôi môi run rẩy: “ra ngoài ngay!”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai tức giận như vậy. Tôi chạy, tôi chạy như điên với đôi mắt ấy, tôi muốn khóc. Tôi rất sợ, sợ cơn giận ngày mai sẽ ném vào tôi, sợ những gì tôi vừa làm, khi về đến nhà tôi đã đóng cửa phòng ngủ của mình. Tôi thở hổn hển, chân tôi không thể nào chịu được nữa, nửa trời nửa đất tôi ngồi xuống ghế như không tin chuyện vừa xảy ra. khi bình tĩnh lại, tôi đã tự trách mình vì đã làm điều này. “Tại sao tôi không thể chinh phục được sự tò mò của mình? Tại sao… “. Tôi ném cả chồng sách trên bàn xuống sàn. Sự xấu hổ và hối hận khiến tôi bồn chồn và không yên.

Đêm đó, tôi tiếp tục đi vòng lại. Tôi ước điều đó đã không bao giờ xảy ra vì ngày mai chúng tôi sẽ lại đến trường cùng nhau. Tôi suy nghĩ miên man, đặc biệt là về gia đình của ngày mai. Tôi nhớ những dòng nhật ký đẫm nước mắt trong cuốn sổ ấy, làm sao hình dung được ngày mai gia đình không hạnh phúc, cả ngày mai tôi luôn phải nghe lời bố mẹ cãi. Tôi không tin những gì tôi đọc. càng nghĩ lại càng hình dung ra tâm trạng của ngày mai và càng thấy thương, chắc hẳn bạn đang rất cô đơn và buồn bã, có lẽ ngày mai bạn sẽ sợ hãi những gì sắp xảy ra. tuy nhiên, tôi đã từng nghĩ rằng ngày mai tôi sẽ hiểu. Tôi muốn chia sẻ với bạn rằng tôi muốn an ủi bạn và làm hòa với bạn biết bao nhiêu. nhưng tôi lo rằng ngày mai anh ấy vẫn sẽ trách tôi, giận tôi. có lẽ bạn sẽ không nói thêm lời nào với tôi. Tôi đã giữ một bí mật lớn đến nỗi tôi nghĩ rằng tôi nên chia sẻ nó với người khác. Tôi có thể gỡ bỏ một số và những người khác sẽ thông cảm với ngày mai. nhưng tôi không làm được, tôi sẽ không để mình làm. Có phải tôi cố tình xen vào nỗi đau mà tôi giữ mãi không thôi, giờ lại muốn vạch trần, bộc lộ ra ngoài? Vì vậy, tôi không phải là bạn của bạn nữa. và cứ thế, hết cách này đến cách khác tôi tự nghĩ cách đi đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi tiếc nuối. day dứt.

XEM THÊM:  Tả mẹ đang nấu cơm (21 mẫu) - Tập làm văn lớp 5

Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình, ngày mai anh ấy vẫn còn giận tôi, bạn tránh tôi và không nói chuyện với tôi. Tôi rất quyết tâm ngày mai sẽ xin lỗi, nhưng rồi lại sợ, sợ ngày mai nhìn lại gương mặt giận dữ, ngày mai tôi cũng sẽ lảng tránh.

Sau ngày hôm đó, tôi đã thuyết phục mình đến gặp bạn vào ngày mai. nhưng hai ngày rồi ba ngày nữa, mai không lên lớp, về nhà lo quá, thấy mai đứng ở cửa:

ngày mai tôi sẽ đi saigon với mẹ tôi. tạm biệt lọ! Mai nói trong nước mắt.

“chúa ơi!” – Tôi thì thào nói nhỏ – “tại sao?”. Tôi đứng lặng nhìn ngày mai mà rơm rớm nước mắt.

cầm cuốn sách trên tay, ngày mai cô ấy nói giữa những tiếng nức nở:

Cha mẹ tôi đã ly hôn!

tai tôi dường như không thể nghe rõ, ngày mai sẽ xa, vĩnh viễn rời xa tôi, ngày mai gặp lại, tôi không muốn nghĩ đến nữa. có một thứ gì đó bóp chặt trái tim tôi, tôi bùng nổ, không kìm lại được.

mai, tôi xin lỗi, tôi không cố ý … chỉ vì …

Nói đến đây, tôi đã nức nở. trong lòng tôi tiếc nuối ít nhiều, chỉ là nỗi buồn và sự mất mát, vì mất đi một điều gì đó thật sự lớn lao.

Mai nhìn tôi, ánh mắt đầy hoài niệm, bạn gật đầu, giọng xúc động:

chúng ta vẫn là bạn – anh ấy nói ngày mai mà không do dự.

hai chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Tôi và Mai đã cảm thấy quý giá nhất của tình bạn. lần đầu tiên, chính ngày mai là người lau nước mắt cho cô ấy trước:

Tôi không buồn nữa, cũng đừng buồn nữa. Tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với bạn.

Tại thời điểm này, tôi cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Ngày mai sẽ không ở bên tôi lâu hơn nữa. Tôi lau khô nước mắt và đưa tay vào nhà.

Chúng tôi đã nói về nhiều thứ, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến câu chuyện buồn của ngày mai. Hơn ai hết, tôi hiểu rằng mình phải làm sao để ngày mai tin vào những điều tốt đẹp, tin vào một tương lai tốt đẹp hơn. mọi nỗi buồn có ngày mai sẽ trôi qua theo năm tháng, em chỉ mong tình bạn ngày mai làm vơi đi phần nào nỗi buồn của anh lúc này. Tự dưng thấy chuyện đời vui nên hỏi:

Tôi có thể hỏi một câu hỏi không? tại sao bạn có vẻ thích câu chuyện này?

Chán lắm, đúng là dạo quanh chỉ nói về cuộc sống của một gia đình. cơ mà, binh, mình thấy hấp dẫn lắm, vì khi đọc mình có cảm giác như đang sống trong một gia đình thực sự, cảm nhận được tình yêu thương và sự đùm bọc của cha mẹ …

ra như vậy, bây giờ tôi hiểu tại sao.

Đi với tôi một lát, ngày mai nắm lấy tay áo tôi và kéo tôi ra ngoài. Cuối cùng, chúng tôi đến khu vườn sau nhà, nơi chúng tôi thường chơi khi còn nhỏ. ngày mai đến một cây lớn, đào hộp sắt và nói:

Từ nhỏ tôi đã cất giấu những kỷ niệm buồn ở đây, bây giờ tôi sẽ giữ cuốn sách này, tôi sẽ cất giữ tất cả những nỗi buồn!

sau khi chúng ta nói chuyện, ngày mai hãy cất cuốn sổ vào hộp và chôn nó dưới gốc cây.

Tôi ra đi, tôi sẽ sống một cuộc sống mới. Tôi không muốn ai đọc lại những cuốn nhật ký đó. họ sẽ ở lại đây, dán mắt vào ngôi nhà này. khi bạn buồn, bạn đi đày. Tôi nghĩ cây này sẽ giúp bạn xoa dịu nỗi buồn.

Tôi lặng nhìn cây cối, liệu cây cối có hiểu ngày mai nói gì không? Tôi nắm lấy bàn tay của ngày mai: “chúng ta sẽ mãi là bạn, những người bạn tốt nhất!” Tôi tự nghĩ.

Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi. ngày hôm sau, ngày mai tôi bay đến Sài Gòn với mẹ tôi.

câu chuyện của mỗi năm luôn sống trong tôi, tôi vẫn mong được gặp lại bạn vào ngày mai và luôn cầu nguyện cho một cuộc sống hạnh phúc vào ngày mai.

bài luận ví dụ 4

ai đó đã từng nói: “Nếu bạn đóng cửa tất cả các lỗi, bạn cũng sẽ đóng cửa sự thật ra khỏi cánh cửa”. Vâng, chúng ta đều mắc sai lầm trong cuộc sống, nhưng những gì chúng ta để lại là những kinh nghiệm quý giá. Nó đã từng như vậy, tôi đã xem nhật ký của bạn vì tò mò. câu chuyện đó vẫn làm tôi đau lòng cho đến ngày nay, nhưng đồng thời nó cũng dạy cho tôi một bài học quý giá.

Đó là một ngày cuối cùng của năm lớp tám, khi cái nắng chói chang và tiếng ve kêu râm ran trong từng bụi cây đã gọi mùa hè của chúng tôi về. Giờ ra chơi, mấy đứa bạn chạy ra sân trường chơi ô ăn quan, chừng năm bảy đứa rôm rả cười vang cả một góc trời. Tôi thẫn thờ ngồi một chỗ, nhìn nắng vàng len lỏi từng ngọn cây, len qua từng kẽ lá, lòng chợt rạo rực vì kỳ nghỉ hè sắp đến. Đột nhiên mắt tôi hướng về chỗ ngồi của Ian: người phụ nữ ngồi cùng bàn chạy ra sân để nhảy dây với bạn bè của chúng tôi. Ian là một cô gái vui vẻ và hay cười, luôn có thể mang lại nụ cười cho người khác do tính cách vui vẻ và trung thực của mình. bạn bè rất quý và chắc hẳn trong lòng ai cũng mong mình luôn được hạnh phúc như cô. oh wow, hình như … trong ngăn bàn của bạn, có thứ gì đẹp thế này? Tôi rướn người nhìn cái thứ nhỏ nhắn xinh xắn thò ra khỏi ngăn kéo. một cuốn sổ nhỏ!

Tôi đứng lặng người nhưng không thể xóa đi cảm giác tò mò trong lòng. cuốn sách đó nói gì? Đó có phải là cuốn vở toán học mà Ian thường nói đến không? Tôi rời khỏi chỗ ngồi và nhìn xung quanh. Tôi là người duy nhất trong lớp, nếu tôi lấy vở ra sẽ không ai biết. nhưng Lan đã ở ngoài … lòng tò mò của tôi lại nổi lên, nhưng thật tệ khi nhìn trộm vào sổ tay của người khác như vậy … ý tôi là tôi. cuối cùng, tôi đứng dậy, lấy cuốn sổ và mở ra đọc. không, đó không phải là vở toán, đó là nhật ký của Lan! mồ hôi bắt đầu đổ xuống mặt. Tôi choáng váng trước những lời nói của Ian. hóa ra nhà lan nghèo và khó đến vậy. hóa ra đằng sau gương mặt tươi cười ấy là những lo toan của một người chị khi bố mẹ luôn đau ốm, em còn nhỏ. hóa ra chúng ta chỉ thấy vẻ ngoài vui vẻ của Lan mà không biết trên vai anh phải gánh bao nhiêu áp lực …

“tùng … tùng … tung”. tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi đưa tôi trở lại hiện tại. Tôi nhanh chóng đặt cuốn sổ vào chỗ cũ và ngồi lại chỗ của mình. Tôi không thể tập trung trong cả giờ đồng hồ do cảm giác xấu hổ vây quanh. một cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí tôi. Trước đây, tôi rất ghét khi ai đó động vào những chuyện riêng tư, nhưng tôi đã mở nhật ký của Lan ra để đọc! Tôi không hiểu tại sao tôi lại làm điều này nữa. Lan từ chối làm gián đoạn suy nghĩ của tôi:

– này, có chuyện gì vậy? tại sao bạn bất cẩn như vậy cả ngày?

– ồ…. không … không có gì đâu.

Đã mấy ngày rồi, Ian vẫn tươi cười, anh ấy vẫn nói đùa như mọi khi. có thể cô ấy không biết rằng tôi đã bỏ lỡ cuốn nhật ký của cô ấy, nhưng trong thâm tâm tôi luôn cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhìn thấy cô ấy. cho đến một ngày, thu hết can đảm, tôi hứa sẽ nới rộng mình ra một góc. Tôi quyết định xin lỗi Lan vì những gì tôi đã làm …

– Có chuyện gì khi bạn mời tôi đến đây? – Lan hỏi tôi.

– Tôi … tôi có chuyện … Ý tôi là … – Tôi lắp bắp.

– nếu bạn có điều gì muốn nói, hãy cứ nói đi, bây giờ trông bạn đang đỏ bừng – Lan cười.

– Tôi … thật ra … tuần trước … tình cờ xem được cuốn nhật ký mà bạn để trong ngăn bàn. cuốn sách rất đẹp, tôi không cố ý. xin lỗi …

Lan đột nhiên im lặng. Tôi nhắm mắt chờ một trận cuồng phong. Lan sững sờ một lúc rồi nói:

– vậy bạn biết mọi thứ?

Tôi im lặng.

– Thực tế, không ai biết hoàn cảnh của gia đình tôi. nhưng không sao, anh ấy đã cảm thấy đó là lỗi của mình. Tôi chỉ muốn ai đó hiểu tôi. dù trong hên xui vẫn có cái may.

– vậy, bạn có tha thứ cho tôi không?

– tất nhiên.

trái tim tôi chợt khóc vì sung sướng. Ian đã tha thứ cho tôi và tôi hiểu hoàn cảnh của anh ấy. Tôi nghĩ tôi phải làm gì đó để giúp Lan. kể từ đó, mỗi khi buồn, tôi thường tìm cách giúp đỡ cô ấy. chúng tôi đã thân thiết kể từ đó …

Vậy đó, đó là một kỷ niệm đáng nhớ trong quãng đời cấp ba của tôi. và tôi chợt nhận ra rằng điều quan trọng không phải là bạn đã làm gì sai, mà là cách bạn giải quyết và sửa chữa nó. những trở ngại bạn gặp phải giờ đây trở thành những kinh nghiệm quý báu giúp bạn ngày càng trưởng thành hơn trên mỗi con đường mình đi.

***********

Trên đây là hướng dẫn làm bài Tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 với nội dung kể về một lần em xem nhật ký của anh. Hi vọng đây sẽ là tài liệu hữu ích cho các em trong quá trình học tập môn Văn lớp 9. Chúc các em học tốt và đạt kết quả cao!

xem thêm các tài liệu hữu ích tại doctailieu.com:

  • viết bài làm văn số 3 lớp 9 đề 2

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *