Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
328 lượt xem

Viết bài văn kể lại một kỉ niệm của em

Bạn đang quan tâm đến Viết bài văn kể lại một kỉ niệm của em phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Viết bài văn kể lại một kỉ niệm của em

Đối với mỗi người, kỷ niệm là hành trang quý giá trong cuộc đời. Nhờ những kỉ niệm, con người ta đã rút ra được nhiều bài học quý giá và trưởng thành. do đó, download.vn sẽ trình bày một bài văn mẫu lớp 6 về một kỉ niệm đáng nhớ (khen, chê, may, xui, hiểu lầm …)

Dưới đây là 3 dàn ý và 22 bài văn mẫu lớp 6 hay nhất do chúng tôi tổng hợp. xem nội dung chi tiết để có thêm ý tưởng cho bài viết của bạn.

phác thảo một kỷ niệm đáng nhớ

bản phác thảo số 1

1. mở đầu

giới thiệu những kỷ niệm đáng nhớ: được khen ngợi, bị chỉ trích, may mắn, không may mắn, bị hiểu lầm …

2. nội dung bài đăng

  • hoàn cảnh xảy ra sự cố.
  • diễn biến của sự kiện.
  • suy nghĩ và cảm nhận về sự cố.

3. kết thúc

cảm xúc của tôi về những kỷ niệm.

lược đồ số 2

1. mở đầu

hướng dẫn, trình bày những kỉ niệm đáng nhớ: Kỉ niệm là thứ vô cùng quý giá trong đời người. Cho đến ngày nay, tôi vẫn có những kỷ niệm đẹp về…

2. nội dung bài đăng

a. giới thiệu chung

bối cảnh: bộ nhớ xảy ra khi nào? ở đâu?

b. sự phát triển

  • kể lại một kỉ niệm theo trình tự cụ thể (nguyên nhân, diễn biến, kết thúc)
  • suy nghĩ và cảm xúc của em về kỉ niệm: trân trọng, ghi nhớ …
  • bài học kinh nghiệm của chính bạn.

3. kết thúc

khẳng định lại giá trị của những kỷ niệm đối với tôi: những kỷ niệm giúp tôi trưởng thành, rút ​​ra nhiều bài học quý giá hơn.

phác thảo số 3

1. mở đầu

giới thiệu những kỷ niệm đáng nhớ.

2. nội dung bài đăng

  • ký ức xảy ra vào lúc: mấy giờ? ở đâu? với ai?
  • kể sự kiện một cách chi tiết, theo một trình tự rõ ràng (nguyên nhân, diễn biến, kết thúc)
  • cảm xúc, suy nghĩ của bạn sau sự kiện đó.

thái độ, hành động và cuộc sống của bạn có thay đổi không?

  • kể từ sau sự kiện đó, mối quan hệ của bạn với mọi người, đặc biệt là con người, ai là nhân vật chính của sự kiện?
  • 3. kết thúc

    khẳng định lại ý nghĩa của những kỷ niệm đối với bản thân.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 1

    Có những kỷ niệm quý giá trong cuộc đời mỗi người. nó là hành trang để chúng ta có những bước đi vững chắc trong cuộc sống. Và tôi cũng có những kỷ niệm đẹp như vậy.

    Kỷ niệm mà tôi vẫn nhớ là buổi khai giảng cuối cùng của năm đầu tiên của trường tiểu học. một buổi lễ thực sự ý nghĩa đối với một học sinh. Tôi vẫn nhớ hôm đó là một ngày cuối thu. bầu trời xanh thẳm. Tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ. Bảy giờ mười lăm phút, mẹ tôi đưa tôi đến trường.

    Lễ khai mạc bắt đầu đúng 7 giờ rưỡi. lễ khai mạc được mở đầu bằng các tiết mục văn nghệ chào mừng lễ khai mạc. tiếp theo là cuộc diễu hành của các học sinh lớp một. Khi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của các em, tôi lại nhớ đến hình ảnh của mình khi mới bước chân vào mái trường tiểu học thân yêu.

    Sau lễ chào cờ, tất cả học sinh được yêu cầu ngồi xuống để nghe hiệu trưởng phát biểu. giọng anh trầm ấm, trang trọng khiến tôi rất xúc động. lời dặn dò của thầy hiệu trưởng về một năm học mới bổ ích đã tiếp thêm động lực để tôi cố gắng. Đặc biệt nhất, thay mặt toàn thể các em học sinh lớp 5, em sẽ phát biểu cảm nghĩ và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến các thầy cô giáo. đây là lần đầu tiên tôi đứng trước đám đông để phát biểu. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được giao một trọng trách lớn như vậy. điều đó khiến tôi cảm thấy hơi bồn chồn, lo lắng. nhưng được sự động viên của cô tổng phụ trách, tôi càng vững tin hơn. Trong bộ đồng phục mới chỉnh tề, tôi đứng trên sân khấu và phát biểu. Sau bài phát biểu của tôi, các thầy cô giáo và các em học sinh toàn trường đã dành cho tôi một tràng pháo tay. khi về tôi cũng nhận được lời khen của tổng phụ trách. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy rất tự hào và hạnh phúc.

    Buổi lễ kết thúc bằng tiếng trống chào năm học mới. Đó là tiếng trống long trọng và vang dội nhất mà tôi từng được nghe. nó vang vọng trong không gian tĩnh lặng, trang trọng và hồi hộp. Đây là năm cuối cùng của tôi tại ngôi trường tiểu học thân yêu của tôi đã bắt đầu.

    Lễ khai giảng kết thúc trong niềm hân hoan của một năm học mới. Nhắc đến những kỉ niệm của ngày đầu tiên đi học, lòng tôi lại nhớ đến những câu trong vở kịch “Tôi đi học” của một nhà văn trong sáng mà tôi đã từng đọc: “Mỗi năm cuối thu, lá trên phố rơi, trời nhiều mây bạc, lòng tôi rưng rưng những kỉ niệm đẹp đẽ của ngày đầu tiên đi học. ”

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 2

    Trong cuộc sống, những kỷ niệm là những điều đẹp đẽ và quý giá. mỗi người đều có những kỉ niệm của riêng mình, tôi cũng vậy. một trong số đó là kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học.

    Tối qua, mẹ tôi đã giúp tôi chuẩn bị quần áo và sách vở. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thật. bảy giờ, ông tôi chở tôi đến trường bằng xe đạp của ông. cảnh vật hai bên đường tuy quen thuộc nhưng hôm nay đã khác xưa rất nhiều. đường phố có vẻ nhộn nhịp hơn bình thường. nhiều học sinh với quần áo mới. khuôn mặt của họ có chút lo lắng và một chút vui mừng.

    Mặc dù trước đây tôi đã đến trường tham gia các lớp học và gặp gỡ các giáo viên và bạn bè. nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hào hứng. Tôi mặc bộ đồng phục mới, đi đôi dép mẹ tôi tặng, và đến trường với ông tôi. giáo viên đã đợi trước lớp tôi để đón học sinh. Tôi chào tạm biệt anh ấy và ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của cô ấy. Lễ khai giảng được tổ chức rất trang trọng với bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, bài phát biểu của các bậc cao niên và học sinh lớp 1. Cuối buổi lễ, thầy hiệu trưởng thay mặt các thầy cô giáo đánh trống khai trường. khi tôi nghe thấy tiếng trống đó, tôi cảm thấy sảng khoái và xúc động.

    Buổi lễ khai giảng kết thúc trong niềm hân hoan của các em học sinh. và tôi và các bạn theo hàng đến lớp. buổi học đầu tiên diễn ra với các bài tập đọc. Chúng tôi chú ý lắng nghe giọng nói của giáo viên. sau đó giáo viên yêu cầu cả lớp đọc theo cô. giọng nói của cả lớp được nghe to và rõ ràng. các lớp học tiếp theo cũng rất vui và thú vị. Em hào hứng giơ tay phát biểu và được cô giáo khen. điều đó làm cho tôi rất vui. Buổi chiều gặp lại ông ngoại sau một ngày đi học, tôi vui vẻ kể chuyện trong lớp cho ông nghe. anh ấy cũng khen ngợi tôi và thưởng cho tôi một que kem lớn vì những nỗ lực của tôi.

    Những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học thật đẹp. đó là hành trang giúp tôi vững bước trên con đường tiếp theo.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 3

    Mỗi chúng ta đều đã từng là một đứa trẻ, có một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên gia đình và bạn bè. tôi cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đều là một kỷ niệm đáng nhớ đối với tôi. Tuy nhiên, kỷ niệm mà tôi nhớ nhất cho đến nay là lần được cô giáo khen năm lớp 3.

    Khi đó, tôi là một đứa trẻ học rất kém tiếng Việt, đặc biệt là môn tập viết. Tính cách hiếu động, vui tươi khiến tôi khó có thể ngồi yên mà viết từng câu một cách cô đọng và truyền cảm. do đó, mỗi lớp học viết đối với tôi thực sự là một cơn ác mộng. và nhớ Lan, giáo viên chủ nhiệm của tôi vào thời điểm đó cũng xếp tôi vào nhóm học sinh cần được quan tâm đặc biệt trong giờ học tiếng Việt. Cứ như vậy, thời gian luyện viết của tôi sắp hết.

    Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu em viết một bài văn tả cảnh chợ phiên ngày cuối năm, khoảng Tết. Lúc đó, tôi cùng mẹ xách vở bài tập ra chợ bán hoa, mọi người bận rộn và ồn ào khiến tôi nhanh chóng quên đi nhiệm vụ phải làm. nhưng cuối cùng mẹ buộc tôi phải đối mặt với nó. Như thường lệ, tôi mở vở viết trong tâm trạng chán chường và mệt mỏi. khi mẹ tôi nhìn thấy điều đó, bà nói:

    – bạn nên quan sát xung quanh mình, những người bán, những người định mua, những người đi chơi… bạn thấy nó như thế nào, để mô tả nó như thế, không khó chút nào.

    Nghe lời mẹ, tôi bắt đầu quan sát kỹ môi trường xung quanh trước khi viết. Lần đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng cách viết thật thú vị. Tôi đã viết một bài luận rất dài. Tôi mô tả hoa, bánh, mứt của các cô, các chú được trưng bày rất đẹp và rực rỡ. Tôi mô tả những cô gái và chàng trai chạy theo mẹ của họ và sau đó ngơ ngác trước phong cảnh rực rỡ. Tôi cũng mô tả những nụ cười rạng rỡ của người bán hoa khi có người mua. do đó, cả hai trang đều chứa đầy các từ ngay lập tức. khi kết thúc bài viết, lòng tôi vui đến lạ. Cả đêm đó, tôi thức trắng mong đến ngày hôm sau để trình làng các tác phẩm của mình.

    Khi đến giờ luyện viết ngày hôm sau, khi đang đọc bài văn của tôi, giáo viên dừng lại, lật bìa vở, nhìn tên, rồi đọc tiếp. Tôi nín thở theo dõi từng cử động của anh ấy. cô ấy cau mày, rồi nheo mắt lại, khiến tôi cũng lo lắng. và sau đó đọc xong. Cô giáo không nói gì mà vẫn bình tĩnh tiếp tục đọc bài làm của các học sinh khác trong lớp. khiến tôi bực bội vô cùng, nhưng tôi nằm gục mặt xuống bàn. Sau một lúc, giáo viên yêu cầu cả lớp tập trung, từ tốn nhận xét những ưu điểm, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết này. khi cậu ấy làm xong, cậu ấy đột nhiên cầm một cuốn sổ và đứng trước lớp và nói:

    – lần này, cô muốn cả lớp cho một tràng pháo tay vì bạn ấy viết quá hay. Tuy còn mắc một số lỗi nhỏ nhưng những gì cô miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. vì vậy cô ấy cho bạn điểm trung bình là mười. Cả lớp xin mượn vở và xem bài làm của Trung để tham khảo.

    Nói rồi, anh ấy gọi tôi lên bục nhận vở. Trước ánh nhìn ngạc nhiên và ngưỡng mộ của bạn bè, anh tiến lại gần cô. Cô giáo với sự dịu dàng và tình yêu thương đã nhìn thấy anh ta cầm cuốn sổ và quay trở lại chỗ ngồi của mình. ngay lúc đó, lần lượt cô giáo và sau đó là các bạn vỗ tay chúc mừng. Đó là lần đầu tiên tôi được điểm mười và cô ấy khen tôi viết văn. niềm hạnh phúc và tự hào đó không thể nào diễn tả được. Trong buổi học đó, toàn thân tôi choáng váng vì hạnh phúc, hơn là vì Tết đang đến gần.

    Kể từ ngày đó, tôi yêu và say mê viết hơn. Bất cứ khi nào bạn yêu cầu tôi viết một bài báo, tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng và sau đó cẩn thận viết nó. với tất cả sự nghiêm túc của nó. Nhờ đó, kỹ năng viết của tôi ngày càng tốt hơn.

    Ngày nay, viết lách đã trở thành một chủ đề thú vị và hấp dẫn đối với tôi. tất cả là nhờ những lời khen có cánh từ cô giáo và các bạn học sinh lớp 10 ngày ấy. Nó đã tiếp thêm sức mạnh và niềm tin để tôi cố gắng hơn nữa. vì vậy, nhớ lại ngày đó, tôi sẽ luôn nhớ sau này.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 4

    Hôm nay, vì trời mưa rất nhiều, tôi không có áo mưa nên phải ngồi trong lớp đợi mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng bạn bè ngắm mưa, tôi chợt nhớ lại những kỉ niệm trong cơn mưa cách đây hơn ba năm.

    Khi đó, tôi mới bước vào lớp hai, đã quen với lớp và bạn bè nên tôi rất mạnh dạn. bất cứ khi nào đến giờ ra chơi, tôi cũng chạy quanh sân trường cùng các bạn. hôm đó chúng tôi phải nghỉ học sớm không báo trước nên bố mẹ không đến đón đúng giờ. do đó, chúng tôi phải ngồi ở sảnh ngoài lớp học để chờ người đến đón. tự nhiên lúc đó trời lại mưa. cánh đồng đầy những vũng nước nhỏ. thế là tôi và đám bạn rủ nhau mặc áo mưa ra sân chơi. trong mưa chúng tôi cổ vũ nhau và vui vẻ đuổi nhau. sau một thời gian chúng ta rủ nhau nhảy vũng, xem ai nhảy vũng lớn nhất sẽ thắng. trong lúc chơi, do tính hiếu thắng nên em quyết định thử vận ​​may ở vũng nước lớn. Và tất nhiên là tôi không thể nhảy. Tôi ngã ra giữa vũng nước, nước bắn tung tóe khắp nơi, ướt hết cả người. Cùng lúc đó, mẹ tôi đến đón tôi. Khi nhìn thấy em ướt hết cả người, mẹ em đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền bắt đi tắm rửa, thay quần áo khô rồi mắng cho một trận tơi bời. Sau ngày hôm đó, tôi bị cảm gần một tuần mới hồi phục. khiến tôi từ bỏ những thói quen nghịch ngợm của mình.

    Sau sự kiện đó, tôi càng ngoan và nghe lời mẹ hơn. không nghịch ngợm nữa Và mỗi khi trời mưa, tôi lại xúc động và nhớ về kỷ niệm ngu ngốc đó của mình.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 5

    đây là câu chuyện. Tôi vẫn nhớ buổi học viết ngày hôm đó, đó có lẽ là giây phút tủi nhục và đau đớn nhất đối với tôi. một số 3 lớn trong bài luận của tôi. Tôi sẽ kể cho bạn nghe kỷ niệm buồn nhất và đáng nhớ nhất của tôi.

    Hôm nay anh ấy thường trả bài kiểm tra cho lớp. Anh ta bước đến chỗ tôi đặt bài lên bàn, vẻ mặt chán ghét. Tôi nhìn xuống bằng chứng. Chúa ơi! con số 3 khổng lồ, tôi choáng váng, tim như ngừng đập, không thể tin được. Tôi lắp bắp, không, không thể nào!

    Tôi cố gắng bình tĩnh nhìn lại, con số 3 in trên khung chấm đỏ rất rõ ràng như thể anh ấy đang nói đùa, giống như đang giễu cợt tôi. Tôi gấp bài, bần thần quay lại nhìn đám bạn như tìm được người cùng cảnh ngộ với mình. Dường như mọi người đều hài lòng với kết quả của mình, không ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Tôi chắc rằng các bạn nghĩ rằng tôi luôn đạt 8 trên 9 vì tôi là cây viết của lớp! càng nghĩ càng thấy xấu hổ nên cúi đầu xuống bàn xem lại bài của mình. những dòng chữ anh ấy viết hiện ra rõ ràng trước mắt tôi: bài báo lạc đề!

    Tôi đã đọc lại bài đăng một cách cẩn thận và nhận ra rằng mình đã sai. đề bài cô thường yêu cầu tả một dòng sông, nhưng tôi đã đi để kể về một kỉ niệm sâu sắc của tuổi thơ. đề không khó, chỉ vì mình chủ quan quá, không đọc kỹ nên thấy gà biến thành cuốc và cuối cùng lại đưa nhầm đề. Sao tôi có thể bối rối một cách ngu ngốc như vậy? Tôi tự trách mình. Nhớ lại khoảnh khắc đó, tôi nộp bài tập đầu tiên của mình trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè mà quên mất lời nhắc thường ngày của họ: “vui lòng kiểm tra lại bài viết của mình trước khi nộp bài”. Có lẽ tôi đã quá phụ thuộc vào sức học của bản thân, quá mãn nguyện với những lời khen ngợi của thầy cô, bạn bè nên tôi đã trở thành một cô gái hợm hĩnh từ lúc nào không biết. xứng đáng với tôi – tôi tự nhủ.

    Lúc đó, bạn thì thầm vào tai tôi với giọng nói hạnh phúc:

    – ồ! Hôm nay tôi được 8 điểm! Tôi đã cố gắng trong một thời gian dài. bây giờ hãy xem kết quả. Tôi rất vui. Tôi chắc rằng bố mẹ tôi cũng sẽ rất vui. tại sao bạn trông rất buồn, bạn có khỏe không?

    Nghe điều này, tôi càng cảm thấy buồn và xấu hổ hơn. lien vui với 8 bài viết đầu tiên của cô ấy. và tôi, người vẫn coi 8 là tầm thường, hôm nay đã nhận được 3! Tôi không thể diễn tả nỗi đau mà tôi cảm thấy vào lúc đó. Tôi cảm thấy ánh mắt của cô giáo buồn, ngạc nhiên và thất vọng về tôi, cảm giác đó thật sự rất khó chịu

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 6

    Năm nay tôi bước vào lớp sáu và cậu bé bước vào lớp bốn. bố mẹ chàng trai cũng đã về sống chung sau hơn một năm xa cách. Con trai tôi và tôi không liên quan, nhưng chúng tôi rất thân thiết! tất cả bắt đầu từ thời điểm đó …

    Năm đó, tôi học lớp bốn và cậu bé học lớp hai. bé nghèo! bố nghiện cờ bạc, nhậu nhẹt từ sáng đến tối, thường xuyên đánh vợ, chửi bới con cái, mẹ anh không chịu được nên quyết định đưa anh về với bà ngoại. nhà bà cô ấy ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. vì vậy chúng tôi đã biết nhau kể từ đó.

    Một buổi chiều mùa hè, tôi rủ cô ấy đi chơi vì tôi biết cô ấy rất buồn. Tôi hỏi:

    – bây giờ, bạn muốn tôi làm gì cho bạn?

    em bé nói:

    – bạn biết không! Có lần tôi mơ thấy ngôi nhà của mình giống như một con tàu lớn. cha là cột buồm vững chắc, mẹ là khoang thuyền che mưa che nắng. con tàu của tôi sẽ đưa những ước mơ của tôi đến đích. nhưng bây giờ thì không bao giờ có thể.

    – đừng buồn! thử! đi đi! đi với anh ấy! Tôi dắt em bé đi lượm những chiếc lá tre lớn để xếp thuyền và thả trôi trên sông.

    Tôi đã chọn chiếc lá lớn nhất và tìm một chiếc thuyền xinh đẹp cho em bé. nhưng không cầm được, liền ném xuống nước. thuyền không trôi. nó mắc cạn ngay trên đám cỏ dại đang len lỏi giữa con lạch. em bé nói:

    – đó là nó! gia đình tôi bây giờ giống như con tàu đó, không đi được, chỉ có thể chìm thôi!

    Tôi thương và tiếc cho đứa bé, nên tôi đã mang quần áo của mình và xuống sông để vớt thuyền. nước đến dạ dày và sau đó đến cổ. bất ngờ, “rơi”, chân tôi trượt xuống một hố bùn giữa sông ngay khi tôi xuống thuyền. Tôi cố gắng theo kịp khi kéo thuyền lên khỏi mặt nước bằng một tay. vài phút sau, tôi bò lên bờ khi bụng đầy nước, may mà thuyền không bị hỏng. đứa bé xanh xao nhưng rất nghe lời tôi:

    – hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng một ngày nào đó bạn sẽ có thể bơi tự do trên sông.

    Hôm đó, vì sợ bị mẹ mắng, tôi và em bé ngồi ở bờ sông cho đến khi quần áo khô mới dám quay lại.

    Buổi tối, tôi sốt cao, đến chiều vẫn chưa kể chuyện. mẹ tôi tưởng tôi bị sốt nên hạ sốt. May mắn thay, sáng hôm sau anh ấy đã khá hơn nhiều.

    Ngay ngày hôm đó bố mẹ anh ấy làm hòa và dọn về ở chung, anh ấy nhờ tôi mang xuồng sang sông thả. những con tàu đã không còn được phát hành. thế là tôi và anh tôi bận rộn gấp những chiếc thuyền nan khác. những chiếc thuyền lụp xụp chiều hôm ấy, mỗi chiếc trôi về cuối sông. bí mật giữa em bé và tôi vẫn còn cho đến ngày nay. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất trong tuổi thơ của tôi, các bạn ạ !.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 7

    Suốt những năm tháng đi học, luôn có một bóng hình tôi bên cạnh. chính bạn là năng lượng của tôi, là nơi tôi trau dồi kiến ​​thức. 3 năm liền học giỏi là một niềm vui, nhưng bên cạnh đó vẫn là sự kính trọng và biết ơn vô bờ bến đối với cô. Chính vì vậy mà sau bao nhiêu năm xa nhau, em với anh vẫn không thể nào quên được kỉ niệm đó. người mẹ thứ hai của tôi, hãy nhớ.

    Cô Tâm là giáo viên dạy toán ở trường tôi. tuy không còn trẻ nhưng cô là người rất yêu học sinh, coi các em là một phần của mình. với bề dày kinh nghiệm, trong ngôi nhà của anh không bao giờ thiếu sự hiện diện của những đứa trẻ. nhà tôi cách nhà cô ấy vài bước chân nên từ năm lớp 2 tôi đã tìm hiểu thêm về nó. nên suốt 3 năm, kiến ​​thức toán học của tôi luôn vững chắc. bà coi tôi như cháu ruột, bà luôn tin tưởng vào khả năng học tập của tôi. đừng để cô ấy thất vọng, toán học là một môn học mà tôi luôn đạt điểm rất cao. nhưng trong năm lớp sáu này, chính tôi đã khiến cô ấy buồn và cũng là sự ân hận của chính tôi.

    Năm nay là năm tôi chuyển sang lớp khác. với rất nhiều kiến ​​thức mới, thầy vẫn giảng dạy một cách tận tình, chu đáo. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến kỳ thi học kỳ i. Vẫn với sự tự tin như trước, tôi háo hức đến trường và phòng thi. Dựa vào kiến ​​thức cô học, tôi rút ngắn được những câu đầu tiên chỉ sau vài phút. cho đến bài viết cuối cùng, tôi vẫn không thể tìm ra câu trả lời sau khi suy nghĩ về nó. năm phút, mười phút, 30 phút. Tôi vẫn không tìm được kiến ​​thức trong đầu. Bất chợt, tiếng trống trường vang lên, tôi cố gắng viết những dòng chữ cuối cùng dù biết rằng kết quả đó không chính xác. Cả đêm đó, tôi không ngủ được, lo lắng về danh hiệu thủ khoa của em khiến tôi trằn trọc. tôi có chủ quan quá không? kỳ thi rất dễ nhưng tôi không thể thoát ra, tại sao? Hay tôi quá phụ thuộc vào cô ấy, chỉ xem qua những gì cô ấy dạy mà không đi sâu tìm hiểu điều này? Tôi bật khóc, tự trách mình.

    Vào ngày làm bài tập, tay tôi run lên khi cầm bài kiểm tra lên, với số điểm 7,75 đập vào mắt tôi và tôi không thể tin được. rất tệ! chỉ 7,75 sao? không gian xung quanh tôi như bao trùm một màu đen xám với nỗi lo lắng không nguôi. với cả chục môn, chỉ có môn toán là môn em tự tin nhất. mỗi khi tôi kiểm tra, tôi nhận được 8 hoặc nhiều hơn. lần này là 7 sao tôi mới dám nói với các bạn. lần sau khi đi học thêm, tôi ngại ngùng không đến lớp, tôi sợ khi nghe thấy điểm của mình sẽ thấy tâm trạng của nó. giọng anh ấy vọng ra từ phòng sau: thuy, vào đi.

    Khi tất cả mọi người đã đầy đủ, công việc đầu tiên của họ là hỏi điểm của từng em một. giọng anh ấy phát ra to:

    – trung bình, bạn đạt được bao nhiêu điểm?

    – có 10 điểm. trung tự hào nói to

    – hết bài này đến bài khác, tất cả đều đạt điểm số khá cao, đối với tôi:

    – thuy, bạn được bao nhiêu điểm? cô ấy hỏi, vẫn bằng giọng quan tâm đó

    – vâng, 7,75 bỏ lỡ. giọng tôi nhỏ dần.

    bây giờ mọi con mắt đang đổ dồn vào tôi trong sự ngạc nhiên và sau đó là những lời thì thầm. và cô ấy không nói gì, nhưng khuôn mặt của cô ấy bây giờ có một chút gì đó buồn. nhưng có lẽ tôi biết, đó là sự thất vọng của anh ấy dành cho tôi, tôi cũng mất niềm tin vào chính mình. ai vượt 8 điểm sẽ nhận được một phần quà khuyến khích nhỏ là một hộp sôcôla. Nhìn cô ấy phát kẹo cho bạn bè, tôi ước gì mình có thể lấy hộp kẹo đó từ tay cô ấy và đưa cho cô ấy. Hai năm trước, cô ấy cho tôi kẹo, nhưng lần này thì không, cảm giác tủi thân cứ lớn dần, tôi thu mình vào một góc. Khi tôi mười bốn tuổi, tôi có thể mua một hộp kẹo đó với giá chỉ 4.000 đồng, nhưng bây giờ hộp kẹo đó là vô giá đối với tôi. chiếc kẹo anh tặng không phải là một món quà nhỏ mà đó là niềm tự hào, sự tin tưởng và tình cảm của anh dành cho người nhận. nhìn của ngọt, anh đã khao khát có được, càng muốn có được điều đó, anh đã cố gắng hơn nữa trong học kỳ tới. thế thôi, học kỳ 2 tôi được 9,25 với danh hiệu học sinh giỏi. tràn đầy niềm vui, tôi chạy đến nhà anh ấy chỉ để cho xem số điểm của tôi. Còn cô ấy, cô ấy đã khóc hết nước mắt vì sung sướng. Tôi biết từ quá khứ rằng: cô ấy không cho kẹo không phải vì cô ấy ích kỷ, mà vì đó là động lực cho mọi người.

    Bây giờ, bước vào lớp sáu, tôi không còn được học trong ngôi nhà màu hồng xinh đẹp của cô ấy nữa. nhưng mỗi khi tôi đi ngang qua nhà anh ấy, tôi đều nhìn vào trong. nhìn thấy những đứa trẻ đến nhà cô với những cuốn sách phía sau, được cô hướng dẫn, được cô yêu thương và trao cho chúng những niềm tin yêu. Tôi đánh giá cao nó hơn nữa.

    bạn biết không? thứ mà chúng ta mua bằng tiền, bạn sẽ thấy nó rẻ như thường. nhưng nếu ai đó trao nó cho bạn với tất cả tình yêu của họ, bạn sẽ cảm thấy nó quý giá như cục cưng của tôi. và tôi chắc rằng mỗi người trong số các bạn đều có một người lái đò của riêng mình, nhưng bản thân tôi cũng rất may mắn khi có được một người lái đò tuyệt vời như vậy. tuy tôi không bao giờ nói ra, nhưng tận đáy lòng tôi luôn tự nhủ: “dì ơi! Con cảm ơn dì rất nhiều …”

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 8

    mọi người đều mắc sai lầm trong cuộc sống. Tôi cũng đã phạm một sai lầm ám ảnh tôi mãi mãi với một trong những người bạn thân nhất của tôi.

    XEM THÊM:  Văn khấn mùng 3 Tết 2022 Nhâm Dần - Văn khấn hóa vàng mùng 3 Tết

    Nam và tôi là bạn thân từ khi còn học mầm non. Khi vào cấp 1, tôi là đứa trẻ duy nhất trong xóm học ở ngoại thành, còn tất cả các bạn khác đều học trường tiểu học ngọc trai, kể cả các bạn nam. Năm học mới bắt đầu, mọi người đều bận rộn hơn, tôi và bạn trai không còn thời gian để tìm hiểu nhau như hồi còn học mẫu giáo.

    Một ngày nọ, giáo viên yêu cầu chúng tôi viết một đoạn văn miêu tả một cảnh trên bãi biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút rất lâu mà không nghĩ ra được câu nào vì từ trước đến nay, dù là lớp trưởng nhưng tôi luôn học dở môn văn nên mỗi khi làm bài, Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều để ‘siết chặt’, một câu nói bật ra. Tôi ngồi suy nghĩ cả buổi chiều mà chẳng viết được chữ nào, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “hay là phải nhờ cô giúp? Văn là môn” tủ “của cậu! Nghĩ vậy, tôi chạy đến nhà của Trời ạ, vừa tới cửa nhà bạn mình, tôi định bấm chuông thì nghe thấy giọng nói của mẹ người đàn ông đó:

    – bạn có thích điều đó không? đến chơi đi nhóc.

    Tôi đẩy nhẹ cánh cổng sắt và bước vào sân trong. Bỗng một bóng người lao vào, tôi cố gắng nhìn cho rõ, con chó đực Alaska tên Rex, con chó chúng tôi thường đi thám hiểm ngày xưa, dụi đầu vào chân tôi rồi dắt tôi vào nhà. Dù lâu rồi tôi không đến nhà người bạn chơi nhưng trông ngôi nhà vẫn y như cũ. Nhìn thấy tôi, mẹ nam sinh nói:

    – chờ đã, người bạn sẽ xuống ngay.

    – vâng! – Tôi trả lời.

    Một lúc sau, con đực leo ra ngoài. anh ấy có vẻ cao hơn nhiều khi vào trường tiểu học. khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã rất ngạc nhiên:

    – bạn ơi, lâu rồi không thấy bạn đến chơi. Tôi cũng đến nhà bạn. có điều tôi muốn nói với bạn.

    Tôi đang bận diễn tập, tôi không thực sự để ý đến câu nói của người đàn ông, tôi chỉ nhắc anh ta:

    – vâng, tôi đang ở trường, vì vậy tôi cũng bận. okay, tôi sẽ nói về điều đó sau, bạn có thể giúp tôi với bài luận này? Tôi phải gửi nó vào ngày mai.

    Mẹ của người đàn ông bước vào với một đĩa trái cây trên tay và nói:

    – hai bạn học đi, tôi sẽ nói với mẹ thân yêu của tôi để bạn ở lại, được không!

    – vâng!

    Phòng đọc của bạn rất lớn. phía trước là giá sách là góc học tập gọn gàng. Khi đang ăn một đĩa trái cây ngon lành, tôi chợt thấy trên bàn có một cuốn sổ đen. tò mò, tôi nhặt nó lên. Nhìn quanh, Nam đi lấy sách nên tôi mở ra đọc. khi mở trang đầu tiên ra, tôi thấy dòng chữ “tin tưởng vào cuộc đời mình” chính là nhật ký của anh. Tôi cứ băn khoăn không biết có nên đọc nó hay không, nhưng vì tôi nghĩ chúng tôi là bạn thân và anh ấy đã ra ngoài nên tôi nghĩ đọc một chút cũng không sao. Nghĩ vậy, tôi hồi hộp đọc trang thứ hai:

    “Ngày 27 tháng 9 năm 2011

    Hôm nay trời mưa to và bố tôi đi công tác không về nên tôi không thể đi ăn kem, nhưng nếu đi, tôi nhất định sẽ mời bạn thân của mình. “

    Vì lý do nào đó, cuốn nhật ký đó đã cuốn hút tôi một cách kỳ diệu, vì vậy tôi đã mở trang sau:

    “Ngày 28 tháng 9 năm 2011

    Thật là chán, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều làm mình buồn nhất là hôm nay bố mẹ cãi nhau mà không biết tại sao, mong ngày mai trời tạnh mưa là có thể đi ăn kem. ”

    Đột nhiên, tôi giật mình vì người đàn ông đang đứng ngay trước mặt tôi. Tôi có thể thấy sự tức giận trên khuôn mặt của bạn tôi. hét lên:

    làm thế nào bạn có thể làm điều đó?

    Tôi hoảng sợ và đánh rơi cuốn nhật ký trên tay. trong cơn hoảng loạn, tôi chỉ biết lắp bắp:

    – Tôi … tôi …

    sau đó anh ta vội vã ra khỏi nhà của mình. Về đến nhà, tôi sực tỉnh và tự hỏi, tại sao tôi không thể kìm nén được sự tò mò của mình? Cả đêm tôi không ngủ được, những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi: “em có nên xin lỗi anh ấy hay không?”, “Nếu em xin lỗi thì anh sẽ quay lại chơi với em phải không?” / p>

    Ngày hôm sau, tôi đến trường như thường lệ và đưa cho cô ấy bài luận kinh khủng mà tôi vừa làm tối qua cho cô ấy, nhưng may mắn là hôm đó, cô ấy đã không nhặt nó lên. khi tiếng trống vang lên báo hiệu một tiết học kết thúc, tôi về nhà mà trong lòng không nguôi suy nghĩ về chuyện đêm qua, tôi muốn về nhà tạ lỗi với người đàn ông. tuy nhiên, khi tôi bước vào phòng, tôi thấy một lá thư. sau khi đọc bức thư, tôi đã rất ngạc nhiên! với tư cách là một người đàn ông, anh ấy đã viết cho tôi lời xin lỗi vì đã mất bình tĩnh vào đêm qua và sau đó đã làm khó tôi và thông báo với tôi rằng sáng nay, gia đình anh ấy sẽ lên máy bay sang Canada định cư. Hôm qua anh ấy định nói với tôi nhưng anh ấy không thể. Tôi chạy đến nhà người đàn ông nhưng ngôi nhà đã bị khóa. Ồ, lẽ ra tôi phải là người xin lỗi, nhưng bây giờ, tôi không có cơ hội gặp lại anh ấy. Có lẽ cuộc sống của người đàn ông ở nơi mới rất bận rộn nên từ đó đến nay tôi và anh ấy không liên lạc được với nhau.

    Và tôi ước mình có thể quay ngược thời gian để có thể sửa chữa những sai lầm thời thơ ấu của mình.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 9

    kỉ niệm đáng nhớ là những sự kiện, sự kiện mà chúng ta đã trải qua và chúng ta có những ấn tượng khó quên về nó, kỉ niệm không nhất thiết phải là những câu chuyện vui, những lời khen mà đôi khi đó còn là những câu chuyện buồn, những sự cố đáng tiếc xảy ra trong cuộc đời. Tôi cũng có những kỷ niệm như thế, đó là kỷ niệm khi tôi không may bị tai nạn trên đường đi học về. Dù là một câu chuyện buồn nhưng nó để lại nhiều dấu vết trong trí nhớ của tôi, mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên.

    Cuộc sống không chỉ có những niềm vui và hy vọng mà đôi khi những biến cố, khó khăn ập đến bất ngờ mà chúng ta không thể lường trước được. Sự cố tôi gặp phải trên đường đi học có lẽ không phải là vấn đề lớn nhưng nó khiến tôi sợ hãi và hoảng sợ khi nó xảy ra. Hôm đó cũng như bao ngày bình thường khác, tôi và các bạn đi xe đạp đến trường, học buổi chiều nên thời gian bắt đầu ở nhà là khoảng giữa trưa. Đây là lúc mọi người nghỉ ngơi nên đường phố khá vắng vẻ nên chúng tôi thường xếp thành hàng hai, hàng ba để tiện trò chuyện và cười sảng khoái.

    Chúng tôi vẫn biết điều đó là nguy hiểm, nhưng do tập quán, cả hai chúng tôi sẽ không thay đổi. nhưng sự việc hôm đó đã khiến tôi suy nghĩ lại, nhìn nhận đúng đắn hơn về sự an toàn của bản thân và hậu quả của việc xếp hàng trên đường. Hôm đó, tôi và mấy người bạn đạp xe xếp hàng như thường lệ, câu chuyện vui đến phát điên vì những thứ xung quanh, bỗng nhiên có một chiếc xe đạp phóng nhanh, không rõ lý do. anh ta thắng gấp nên tông vào sau xe tôi. Do va chạm mạnh, cả người và xe nhanh chóng chìm xuống mương cạn bên đường.

    Chiếc xe va chạm rất mạnh khiến tôi ngã xuống đất, chân đau và không thể đứng dậy được. Lúc đó, xe của tôi cũng bị va chạm mạnh nên ngã gãy lồng, túi trong lồng bung ra. Khi tôi tấp xe vào lề đường, tôi đã vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi bị tai nạn và tôi đã trải qua một loạt cảm giác kinh khủng, mặc dù tôi không bị thương nặng nhưng cảm giác sợ hãi lúc đó khiến tôi thực sự bị ám ảnh, nhiều ngày sau đó tôi không dám đụng vào chiếc xe đạp và được bố mẹ đưa đến trường.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 10

    Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và bình yên nhất đối với mỗi chúng ta. Tuổi thơ ấy lưu giữ biết bao kỉ niệm, có kỉ niệm vui, cũng có kỉ niệm buồn nhưng tất cả đều giúp ta trưởng thành và chín chắn hơn. Trong những kỉ niệm đẹp đẽ ấy, lần trở về quê hương đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tôi và là kỉ niệm không bao giờ quên.

    Sau một năm học chăm chỉ, bố mẹ cho phép tôi về quê một tuần để thăm ông bà và họ hàng. nghe đến đó tôi ngán ngẩm nghĩ đến những ngày hè nắng nóng chán ngắt ở nhà mà lòng buồn vô hạn. nhưng bố mẹ quyết định nên tôi không dám phản đối. ngày bố mẹ bắt xe về quê mà lòng tôi chùng xuống. xe chuyển bánh, hình ảnh thành phố sầm uất dần mờ nhạt, cảnh vật bắt đầu chuyển mình với những cánh đồng lúa xanh bạt ngàn trải dài đến tận chân trời, những ngôi nhà cũng dần thưa thớt hơn. quê mình ở ngoại thành hà nội. Tôi đến sau một giờ. Tại bến xe, ông bà và anh chị em của tôi đã đợi sẵn để đón tôi. mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc.

    Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt và sau đó anh trai tôi tên Hoa kéo tôi đến nhà anh ta. Anh ta đưa tôi đến một góc bí mật và lấy ra vô số giấy màu và thanh tre. Anh ấy nói biết tôi về nên cất mấy thứ này đi để tôi đi làm sáo diều. nói xong, Hoa nở một nụ cười sắc lạnh, một nụ cười trong trẻo khiến tôi cảm thấy thân thiết với Hoa ngay, dù trước đó tôi và cô ấy rất ít khi nói chuyện.

    Chỉ một lúc sau, bản vẽ đã đưa tất cả các dụng cụ đến giữa khu vườn và bắt đầu hướng dẫn tôi cách làm một con diều. những thanh tre được thu hoạch trước, nhẵn bóng, giấy xanh đỏ trông rất sặc sỡ, … và nó hướng dẫn tôi như con diều của tôi quay, nhưng chẳng bao lâu thì con diều của ông đã hoàn thành. một con diều lớn với màu chủ đạo là đỏ. Sau một thời gian, cánh diều của tôi cuối cùng cũng hoàn thành, nó siêu vẹo và có vẻ hơi yếu. nhưng tôi vẫn rất vui, vì đây là lần đầu tiên tôi tự tay làm một món đồ chơi. Thả diều xong chúng tôi ra đập làng thả diều, thả diều rất điêu luyện, chẳng mấy chốc cánh diều đã bay cao, hòa cùng tiếng gió, tiếng sáo diều nghe thật êm đềm, êm đềm. về mặt hình thức. Chúng tôi đã dành cả buổi chiều để chơi cùng nhau. hòa bình đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ về những kỳ nghỉ hè nhàm chán ở xứ sở sương mù.

    Những ngày sau đó, tôi còn được đưa đi khám phá nhiều điều thú vị khác: chăn trâu, câu cá, bơi lội trên sông, những niềm vui của tuổi thơ mà tôi sẽ không bao giờ có được nếu không có kỳ nghỉ hè. này.

    hết kỳ nghỉ, tôi không muốn rời quê hương, rời xa ông bà và con thơ. những kỳ nghỉ ấy đã khiến tôi thêm yêu quê hương, yêu nơi chôn nhau cắt rốn. Em sẽ khắc ghi những kỉ niệm này mãi trong tim, đó cũng là động lực để em phấn đấu học tập thật tốt để xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 11

    Ngày đó, nhà tôi ở cạnh một con suối nhỏ nước trong vắt, những ngày nắng ráo, đứng trên bờ suối có thể nhìn thấu tận đáy là những viên sỏi trắng tinh, thậm chí có cả đá. trường học của cá trắng bơi xung quanh.

    Hàng ngày, tôi và đám bạn rủ nhau ra bờ lạch, chúng tôi ra mép lạch bắt ốc, chúng tôi lượm những viên đá trắng để chơi đùa. và vui nhất là những ngày hè, nhiều lần chúng em trốn mẹ ra suối tắm. Con lạch thực ra nhỏ, nhưng có những đoạn sâu đến ngập đầu người lớn. và phía trên là cây cầu của ngôi nhà phố mà bạn băng qua để đến nhà.

    Như thường lệ, chiều hôm đó, đợi mẹ tôi ngủ say, tôi chạy đến nhà bạn đồng hành và rủ họ đến cầu nhà quân nhân (nhiều lần chúng tôi đặt tên cho những cây cầu mang tên nhà của chủ sở hữu). ). Buổi trưa nắng nóng như đổ lửa, đắm mình trong làn nước mát còn gì tuyệt hơn. do đó, ngay khi nghe thấy tiếng còi quen thuộc của tôi, họ cũng nhanh chóng chuồn ra cửa sau và nhanh chóng tiến đến điểm hẹn.

    Ngay khi ra khỏi nhà, chúng tôi đều chạy thật nhanh vì sợ bố mẹ phát hiện ra, vì chúng tôi đều biết rằng nếu bị lộ, chúng tôi sẽ bay hết.

    Năm phút sau, cây cầu và dòng nước ngọt hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến ​​là hôm nay anh ấy sẽ không bơi bình thường như mọi khi mà sẽ có một cuộc thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu để nhảy, ai nhảy xa nhất sẽ là người chiến thắng. lâu chán, chúng tôi leo lên vách núi nghỉ ngơi, ngắm mây. lần này anh ấy đã thắng – chàng trai dũng cảm và dũng cảm nhất nói:

    – Tôi đã nghĩ ra một thủ thuật mới.

    – trò chơi gì?

    tất cả họ đều lên tiếng để hỏi.

    – chơi lặn với bình dưỡng khí, ai có thể lặn lâu nhất trong tuần tới sẽ không phải mang theo túi.

    Toàn bộ đám đông đã cổ vũ nhiệt tình. trở lại chỗ cũ, tôi nói:

    – bây giờ họ sẽ thi đấu từng người một, những người còn lại sẽ đứng trên bờ để theo dõi thời gian.

    và tôi luôn chỉ định vì người chiến thắng sẽ là người đầu tiên thử, vì vậy chúng tôi sẽ là người đầu tiên thử, tất cả chúng ta đều hoan nghênh. Thực tế, trong nhóm chiến thắng, anh ấy luôn tỏ ra là người lớn tuổi nhất, không chỉ học giỏi mà còn chưa bao giờ thua ai trong tất cả các trò chơi.

    Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý, tôi hét lên:

    – một. hai. bố. bắt đầu …

    umm … thang nhảy khỏi cầu và biến mất trong nước. Tất cả chúng tôi đều reo hò và bắt đầu tính thời gian: 1, 2, 3, phút trôi qua, vẫn chưa phân thắng bại. chúng tôi ngưỡng mộ tài năng chiến thắng. Đến phút thứ tư, tôi bỗng thấy sốt ruột vì bình thường đến phút thứ ba, chúng tôi không thể lấy được. nhưng đến nay vẫn chưa thấy thắng bại, những đứa trẻ khác cũng bắt đầu lo lắng, trong nháy mắt còn chưa kịp nói với nhau một lời, những người bơi giỏi đã nhảy dựng lên, ngay lúc đó chúng ta. thấy thắng nổi lên, mặt mày tái mét, tái mét, thở đến thoi thóp, chúng tôi vội vàng đưa dây cương vào bờ. người chiến thắng bây giờ gần như đã qua đời. phải mất mười phút sau khi chiến thắng để nói chuyện:

    – chỉ một giây nữa thôi và tôi sẽ đến để tôn thờ các vị thần của nước.

    – chuyện gì vậy? bạn bơi và lặn giỏi mỗi ngày.

    – vâng, tôi vẫn chắc chắn về điều đó, nhưng vừa định đứng dậy thì tôi bị vướng vào một đám rễ cây kéo dài từ trong rừng và quấn chặt lấy chân tôi, tôi cứ cố gắng đi. lên nhưng nó quay lại, nó kéo tôi xuống, may đúng lúc tôi nghĩ mình đã chết thật thì bất ngờ chân tôi duỗi thẳng ra và cố gắng gượng dậy.

    Nghe thấy tiếng thở hổn hển chiến thắng, tất cả chúng tôi đều kinh hãi. chúng tôi đợi đến khi mệt mỏi mới dám về nhà và câu chuyện này sẽ mãi là bí mật của chúng tôi. và đó là kỷ niệm sâu sắc nhất mà tôi sẽ nhớ mãi.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 12

    Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ, những kỉ niệm đẹp xen lẫn vui buồn đều khắc sâu trong trí nhớ của mỗi chúng ta. Cá nhân tôi có một kỷ niệm không bao giờ quên, một kỷ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

    Năm đó, khi tôi học lớp một, tôi có những kỷ niệm đẹp về giáo viên chủ nhiệm của mình. Con bước vào lớp một, ngưỡng cửa của trường tiểu học, con có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

    ngày tuyệt vời đó, một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Sau lễ khai giảng, tất cả học sinh bước vào lớp học cho buổi học đầu tiên và gặp giáo viên chính của mình, người sẽ ở cùng tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

    Khi bước vào, anh ấy rất nhanh nhẹn và chào chúng tôi. Tôi nhìn người thầy cũng đã già, tóc cũng bạc, mặt gầy, đôi bàn tay nhăn nheo, chắc mấy chục năm nay thầy có những nỗi niềm với học trò. Anh bước lên bục, ra hiệu cho chúng tôi im lặng và nói: xin chào các em, tôi tên là ho nhà văn, tôi sẽ là giáo viên dạy lớp của các em trong thời gian học tiểu học. Giọng cô giáo thật ấm áp và nhẹ nhàng, xua tan mọi suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy nghiêm khắc và hung dữ.

    Sau khi chúng tôi ra mắt, anh ấy bắt đầu cho chúng tôi những bài học đầu tiên, cũng là những bài học đầu đời dạy tôi làm người. Thầy viết những dòng chữ đầu tiên trên bảng đen, tôi thấy tay thầy run lên khi viết, sau đó tôi biết thầy đã phải chịu đựng nỗi đau khi tham gia cuộc chiến chống lại chúng ta. để viết những dòng đẹp đẽ ở đó. sau khi ghi đề xong, cô giáo hỏi chúng tôi có nhìn rõ không, một bạn và một bạn ngồi ở tầng dưới do có vấn đề về thị lực nên không thể nhìn ngay được cô giáo ở một nơi khác thích hợp. Trong giờ học, cô giáo đến tận nơi từng người để chỉ cho chúng tôi những điều chúng tôi chưa hiểu. Cuối giờ, cô giáo bắt chúng tôi phải xếp hàng ra chơi, ai nấy ra vào thẳng hàng, tiếng cười nói của một số bạn gây náo động cả sân trường. buổi học đầu tiên kết thúc như thế này khiến tôi liên tưởng đến một người thầy mẫu mực.

    Trong các tiết học sau, cô giáo nghiêm khắc với những bạn lười học và khen thưởng những bạn ngoan. giờ ra chơi anh ấy hay ra chơi với chúng tôi, chơi các trò chơi dân gian với chúng tôi, nhìn khuôn mặt anh ấy lúc đó thật dễ thương, nhìn kĩ lại, tôi có cảm giác khuôn mặt anh ấy rất giống bà tôi. . Ông tôi đã mất từ ​​khi tôi còn nhỏ, những kỷ niệm đẹp của ông và tôi đã khắc sâu trong tôi. nhìn cô giáo, tôi lại nhớ đến ông, lại nhớ đến cảnh chơi trò của hai cô cháu, tôi liền chạy vào lớp, ngồi trong góc mà khóc. Ngay lúc đó, có một bàn tay đặt lên vai tôi nhẹ nhàng vuốt ve tôi, hình ảnh ông tôi đang âu yếm tôi khi tôi buồn hiện lên, tôi chợt hét lên thành tiếng, không thể kiềm chế được. Thì ra đó là thầy, thầy nói nhỏ với tôi: “Thế thì tại sao con lại khóc? Nói ra để chia sẻ với các bạn”. rồi anh ôm tôi, nhận được sự an ủi của anh, tôi càng khóc dữ dội hơn. Sau ngày hôm đó, tôi cảm thấy được thầy chăm sóc nhiều hơn.

    Một ngày nọ, vì không học bài, tôi bị điểm kém, bị giáo viên mắng mỏ, tôi lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, tôi cảm thấy rất tức giận với thầy. giờ ra chơi anh ấy không đi chơi với bạn bè như mọi khi, anh ấy xuống chỗ em. cô giáo nói: “Xin lỗi vì bạn quá gay gắt, nhưng bạn là lớp trưởng, nên tôi phải làm gương cho các bạn noi theo và dạy cho tôi bài học mà tôi không hiểu. Tôi đã nhìn thấy nó lúc đó, nhưng Tôi cảm thấy hối hận trong lòng. Vô cùng xin lỗi vì đã làm bạn buồn, tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng để trở nên tốt hơn.

    Vậy đó, bạn đã để lại trong tôi những kỉ niệm không thể phai mờ về một người thầy giản dị mà kính yêu. Em xin hứa sẽ chăm chỉ học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của người thầy sẽ mãi được ghi tạc như câu nói: “Ngọc không mài không sáng, người không học thì không có tài”.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 13

    Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, nhóm mình hẹn nhau về thăm quê của người thầy cũ đã dạy dỗ chúng mình những năm học tiểu học. Khi gặp lại, chúng tôi mừng vì bà vẫn khỏe mạnh và cả hai chúng tôi cùng ngồi ôn lại nhiều kỷ niệm xưa. và ký ức năm ấy của tôi chợt ùa về. là kỳ trở lại bài kiểm tra viết của tôi. Tôi đã đạt điểm 4 lớn trong bài luận của mình, có lẽ đó là điều bất ngờ đầu tiên trong đời tôi.

    Ngày trước, tôi rất giỏi văn vì được mẹ dạy văn, người đã truyền cho tôi niềm đam mê văn học từ thuở nhỏ. Em cũng nhận được nhiều giấy khen học sinh giỏi cấp trường, cấp huyện năm lớp 4, lớp 5. Có lẽ vì vậy mà khi làm bài thi em rất tự tin và không hề lo lắng. Tuy nhiên, có một lần khi tôi học lớp 5 trong bài kiểm tra viết số 2 do chủ quan mà tôi đã nhận được 4 bài kiểm tra lớn với những lời phê bình của các em. . Hôm đó, đến giờ trả bài kiểm tra viết, khi tôi đang ngồi vào chỗ, tôi thấy cô ấy cầm bài kiểm tra đi về phía tôi, cô ấy đặt bài kiểm tra của tôi lên bàn, mặt trũng sâu. Tôi nhanh chóng nhìn xuống bằng chứng của mình. Chúa ơi! 4 điểm, tôi thẫn thờ, tim đập nhanh, thực sự lúc đó tôi cảm thấy sốc kinh khủng, mắt tôi hơi ngấn lệ, không thể tin được là mình lại làm bài thi tệ như vậy. Tôi cố thu mình lại để đọc lời phê của cô giáo: “bài làm lạc đề, không đúng điểm”. Khi đó cô ấy nói: “Em thấy mấy ngày nay em hơi lười học, hãy kiểm tra lại bài của em, em rất buồn vì anh”. những giọt nước mắt rơi làm tôi chìm đắm, tôi lắp bắp trả lời “vâng” mà không thể nói thêm một lời nào. nhìn xung quanh, ai cũng vui với kết quả của mình, không ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Tôi chắc mọi người nghĩ tôi cũng đạt 9/10 như những lần kiểm tra trước, vì tôi vốn là cây văn của lớp. càng nghĩ càng thấy xấu hổ, chỉ dám nhìn về phía cái bàn. đến giờ ra chơi, tôi ngồi buồn bã và không thèm nói chuyện với ai.

    Tôi đã đọc lại bài đăng của mình một cách cẩn thận và nhận ra rằng tôi đã hiểu sai chủ đề. chủ đề bạn yêu cầu kể về quê hương của bạn, nhưng tôi đã đi để kể về bạn. đề không khó vì quê em ở nam dân, nghệ an, nhiều lần bố mẹ cho em về thăm quê cô chú mỗi khi về quê chơi nhưng chủ quan, đọc nhanh nên em bỏ đi. điểm của tôi cũng thấp. Tôi cứ tự trách mình, sao tôi có thể mắc phải sai lầm đáng tiếc như vậy? nhớ lại lần đi thi ngày ấy, tôi là học sinh đầu tiên quay vào lớp trước những ánh nhìn ngưỡng mộ và thán phục của bạn bè, khi giở bài cô giáo còn nhắc nhở: “Còn thời gian nữa em ạ. kiểm tra kỹ rồi gửi đi. Tôi quá chắc chắn rằng mình đã gửi mà không cần kiểm tra lại. Có lẽ vì quá hài lòng với lời khen ngợi trước đó của cô ấy và bạn bè nên tôi đã trở nên tự hào và kiêu ngạo khi không biết điều này. thực sự là một bài học lớn theo tôi suốt cuộc đời.

    Sau đó, tôi đã rất hối hận và cảm thấy có lỗi với sự kỳ vọng của cô giáo và các bậc phụ huynh. Tôi tự nhủ từ nay phải luôn cẩn thận, không được chủ quan dù môn dễ đến đâu. Kể từ đó, không chỉ khi làm bài kiểm tra viết mà đối với tất cả các môn khác, tôi đều đọc đi đọc lại bài kiểm tra kỹ lưỡng trước khi bắt tay vào làm và dành thời gian để đọc lại trước khi gửi.

    Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi với người thầy cũ mà đến giờ khi nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy vô cùng bối rối. Qua câu chuyện của mình, mong các bạn khi làm việc gì cũng phải hết sức tập trung, không nên chủ quan, ích kỷ, kiêu ngạo để tránh mắc phải sai lầm hay hối tiếc về sau.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 14

    trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng gặp ít nhiều may mắn, tôi cũng không ngoại lệ. Trong đó, có một khoảng thời gian mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một lần khi tôi học lớp ba.

    Khi đó, tôi chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, vì vậy tôi vẫn còn ngây thơ và khờ khạo. Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó là thứ sáu ngày mười ba. Tôi không mê tín, nhưng nghe người ta nói hôm đó là ngày xui xẻo, nhưng đó là ngày may mắn của tôi. hôm đó, mẹ cho tôi năm chục nghìn để mua sách. khác với mọi khi, lần này tôi đi một mình. Khi vừa bước xuống thang cuốn, thay vì đi thẳng đến hiệu sách, tôi bỗng choáng ngợp với thiên đường chơi game bên cạnh. Khi còn là một đứa trẻ ở độ tuổi của tôi, trò chơi là thứ hấp dẫn nhất trên thế giới. Không chần chừ, tôi đi thẳng đến khu vui chơi.

    XEM THÊM:  Hãy viết một bài văn nghị luận để khuyên một số bạn

    Phải mất một lúc, trời đã tối. Tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa mua sách, vì vậy tôi tạm biệt sân chơi và chạy đến hiệu sách. Oh! cuốn sách ở đây để tìm. Tôi lo lắng chạy đến quầy thu ngân. anh ta chạy đến chỗ người đàn ông đã xếp hàng chờ đợi suốt thời gian qua. sau khi quét mã vạch, thu ngân đọc số tiền. toàn bộ cơ thể của tôi đã bị sốc. tại thời điểm đó, tôi nghĩ: ‘không! Không! Tôi chỉ đang tưởng tượng thôi! “Gần hơn một chút, tôi hỏi lại:” bao nhiêu tiền? “.

    nhân viên thu ngân nói giá một lần nữa.

    Giá như tôi không lãng phí tiền của mình vào những trò chơi vô bổ đó thì có phải tốt hơn không? nhưng hối hận cũng muộn rồi, rõ ràng là tôi không đủ tiền mua sách. Chẳng lẽ tôi dành cả buổi chiều để về nhà nói với mẹ rằng tôi không mua được sách? Chứng kiến ​​cảnh đó, người đàn ông thò tay vào túi lấy tờ 50.000 đồng vứt xuống đất. rồi anh ấy cúi xuống, nhặt tờ tiền, vỗ vai tôi và nói: “Ông ơi, ông làm rơi tiền rồi!”.

    Vào lúc đó, tôi cũng hiểu ra mọi thứ. Thành thật mà nói, tôi không phải giơ tay cầu xin, nhưng tôi cảm kích rõ ràng sự giúp đỡ trong tình huống trớ trêu này. Tôi không biết phải làm gì ngoài lời cảm ơn, tôi rất cảm động vì từ cách ăn mặc giản dị của bạn, tôi đoán bạn không phải là người giàu có. thực ra lúc này tôi đang rất cần số tiền đó. Tôi trân trọng cầm tiền và đưa cho thủ quỹ. cô ấy đếm tiền rồi bỏ cuốn sách và hóa đơn vào túi rồi đưa cho tôi. Khi ra đến cửa, tôi nghĩ nên đưa tiền lẻ cho cô ấy, nhưng khi tôi quay lại thì nó đã biến mất. Đó không phải là tiền của riêng tôi, vì vậy tôi đã bỏ nó vào thùng từ thiện trước cửa nhà.

    Sau đó, tôi rời đi. Tôi không thể ngừng nghĩ về câu chuyện trên đường đi. bởi vì tôi có một tâm trí tò mò, nhiều câu hỏi nảy sinh trong tôi. Nếu không có sự giúp đỡ của bạn, liệu tôi có thể về nhà một cách dễ dàng ngay lúc đó không? Đó có phải là điều kiện kinh tế của gia đình bạn không?

    Dù đã ba năm trôi qua, đã là học sinh cấp 3 nhưng tôi vẫn không thể quên được ngày đó. một kỷ niệm khó quên.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 15

    Ngày lạnh nhất của mùa đông năm ngoái là ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Cũng nhờ ngày đó mà tôi biết cách sống có ích và ý nghĩa hơn.

    Mai và tôi đã sống trong cùng một khu phố kể từ ngày trước. vì cô ấy thường xuyên đến chơi, tôi cũng biết rằng gia đình cô ấy không được tốt lắm. Mai là một người bạn rất tốt bụng, cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập. hai người luôn dính nhau như sam, chẳng bao giờ cãi nhau cả.

    Tôi vẫn nhớ, mùa đông năm ngoái trời rất lạnh, chỉ cần đi ra ngoài trời cũng khiến bạn cảm thấy lạnh. chúng tôi phải mặc nhiều áo ấm để đến trường. đúng ngày lạnh nhất, tôi thấy sáng ngồi run, môi tím tái, tứ chi lạnh ngắt. Khi tôi nhìn vào bạn tôi, tôi thấy cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên trong và một chiếc áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy, em thương anh vô cùng, anh đến nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ngày mai và hỏi han:

    – Trời lạnh với ít quần áo quá phải không?

    mai cười và trả lời:

    – ok, tôi dùng cái này quen rồi, nó đủ ấm!

    Trong đầu tôi lúc đó chợt nảy ra ý tưởng ngày mai sẽ tặng cô ấy chiếc khăn len mà cô ấy đang quàng trên cổ. chiếc khăn mà mẹ tôi đã mất rất nhiều thời gian để đan cho tôi vào ngày sinh nhật cuối cùng của tôi. Em rất thích chiếc khăn quàng cổ đó, nhưng từ khi yêu em, anh không tiếc gì cả. ban đầu, cô ấy từ chối ngày mai, tôi cầu xin cô ấy chấp nhận nó. nói lời cảm ơn rất nhiều lần. Khi bạn quàng khăn, tôi thấy mặt bạn đỡ nhợt nhạt hơn, tôi cũng cảm thấy vui hơn vì nó giúp giảm bớt cái lạnh ngày mai.

    Trên đường về nhà, tôi hơi lo lắng. Con sợ mẹ buồn vì con đã tặng quà sinh nhật cho mẹ. Vừa ra đến cửa đã thấy mẹ đứng đợi, tôi không biết nói thế nào với mẹ. Thấy tôi không quàng khăn, mẹ vội hỏi:

    – trời lạnh thế này sao không quàng khăn, lỡ ốm thì sao?

    Tôi rụt rè đến gần và nói lắp:

    – mẹ ơi, hôm nay con thấy ngày mai con chỉ mặc hai chiếc áo mỏng nên … con đã trả lại cho mẹ … chiếc khăn của con. Xin lỗi, tôi đã không giữ món quà mà bạn tặng!

    Tôi tưởng mẹ sẽ mắng tôi vì không biết quý trọng những món quà mẹ tặng, nhưng bất ngờ mẹ ôm tôi và nói nhỏ:

    – Con gái của mẹ ngoan lắm, con đã lớn rất nhiều, biết chăm sóc người khác. Tôi không trách bạn.

    Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc vào lúc đó. những ngày đông lạnh giá cũng trở nên ấm áp hơn. Kể từ đó, tôi luôn tự nhủ mình phải quan tâm đến bạn bè, mọi người xung quanh và làm nhiều điều tốt để mẹ vui lòng.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 16

    rửa rau, nấu cơm giúp mẹ tôi chợt nhớ về ngày đầu tiên đi làm. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ mà tôi không thể nào quên: lần đầu tiên tôi tự tay đi chợ nấu cơm.

    Tôi thích nấu ăn, nhưng từ khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ có thể nấu ăn một mình. Bất cứ khi nào tôi muốn chạm vào dao hoặc bếp, mẹ tôi đều ngăn cản vì tôi còn nhỏ, không biết làm, rất dễ bị thương. Vì vậy, dù thích thế nào, bé vẫn có thể ngồi ngay ngắn vào bàn ăn và quan sát từng động tác của mẹ trong khi nấu ăn. Tôi ước mình mau lớn để có thể nấu những món ăn yêu thích.

    Đó là hai năm trước, bây giờ tôi có thể nấu nhiều món ăn. việc tôi bắt đầu nấu ăn cho chính mình là một kỷ niệm rất đáng nhớ. Đó là một ngày cuối tuần, tôi ở nhà. Như mọi khi, cả gia đình sẽ cùng nhau ra công viên chơi hoặc đi xem phim. nhưng đúng vậy, bố tôi đi công tác xa và mẹ tôi có việc đột xuất cần giải quyết ở cơ quan nên mọi người vắng mặt. trước khi đi mẹ dặn phải ở nhà trông nhà cẩn thận, không được tự ý mở cửa cho người lạ, trưa mẹ về. Sau khi mẹ đi, tôi ngồi xem phim hoạt hình yêu thích, sau đó lấy truyện tranh ra đọc, lấy bánh ra ăn. buổi trưa tôi cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ. Tôi đang thắc mắc tại sao mẹ tôi bận mà mãi không về nên tôi chạy ra gọi mẹ:

    – Mẹ ơi, chiều nay mẹ có về không?

    – còn rất nhiều việc phải giải quyết trong công việc, tôi còn chưa làm xong, nếu đói thì ăn bánh chút đi, lát nữa đi mua đồ ăn đi! – người mẹ nói.

    Tôi phải cúp điện thoại và quay lại phòng đọc sách để đợi mẹ tôi về. Tôi đói nhưng tôi không muốn ăn bánh vì tôi đã ăn bánh này sáng nay. trong đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng: “hay là mình tự nấu ăn?”. Nghĩ vậy, tôi chạy vào bếp mở tủ lạnh nhưng trong tủ lạnh chỉ còn vài quả trứng, không có rau xanh. Tôi liền chạy đi lấy tiền tiêu vặt, lấy chìa khóa mở cửa và mua rau. Tôi ra chợ cuối hẻm mua mớ rau muống. Tôi thấy ở đó có dưa chuột nên mua thêm dưa chuột mang về nhà vì mẹ tôi rất thích ăn. Vừa bước xuống phố, tôi háo hức, trong lòng thầm nghĩ: “Chắc mẹ sẽ ngạc nhiên lắm đây”.

    Khi về đến nhà, bắt đầu xới cơm và hái rau muống, trong đầu tôi nhớ đến món mẹ nấu hàng ngày để làm tiếp. Mình vo gạo nhưng đến lúc đong nước thì cũng cho theo cảm tính, không biết thế nào cho vừa. sau đó tôi rửa sạch rau và chuẩn bị nấu ăn. Tôi lấy cái nồi to nhất, tôi đun một nồi nước luộc rau lớn. Tôi đợi cho đến khi nước sôi, vì vậy tôi gọt vỏ dưa chuột. Tôi thấy mẹ tôi thường dùng dao để gọt mướp nên tôi cũng làm như vậy. công việc này là đơn giản. khi nước sôi mình cho rau muống vào luộc, không hiểu sao mình cũng làm như mẹ mà rau muống không được xanh. sau đó mình bắc chảo để làm trứng ốp la, vì lửa rất to nên bị cháy cái đầu tiên, phải vứt đi. Mình đặt lại 2 cái mới, lần này thành công hơn, chỉ cháy một chút thôi chứ bên trong không đẹp lắm. Tôi làm việc chăm chỉ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã hoàn thành xong công việc trình bày thành quả ở bàn ăn, chờ mẹ về thưởng thức.

    Một lúc sau, chuông cửa vang lên và mẹ trở lại với một túi thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Tôi chạy ra đón mẹ, đưa thẳng vào bếp và cho mẹ xem:

    – Mẹ ơi, con đợi mẹ tự nấu. kiểm tra kỹ năng nấu ăn của tôi!

    Sự ngạc nhiên của mẹ tôi vẫn còn đó, bà nhìn chằm chằm vào khay cơm một lúc rồi mới ngồi xuống. mẹ gắp từng đĩa để thưởng thức. Mẹ tôi vừa ăn vừa khen tôi nấu ăn ngon vì những món ăn tôi nấu không cần nhiều gia vị cầu kỳ. Khi mẹ nhìn vào nồi nước sôi lớn trên bếp, mẹ chỉ cười. Từ hôm đó, mẹ tôi biết tự nấu ăn nên bắt đầu dạy tôi những món đơn giản. bây giờ tôi đã thành thạo nhiều món ăn.

    Tôi sẽ không bao giờ quên kỷ niệm đó. Tôi nghĩ có những lúc tôi quyết tâm làm những gì mình yêu thích.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 17

    Tôi vẫn nhớ bài học ngày đó. khoảnh khắc tuyệt vời và đau đớn nhất đối với tôi kể từ khi tôi bước vào lớp sáu, vì tôi đạt 3 điểm môn văn.

    trả lại bài kiểm tra cho lớp. Anh để quyển sổ trên bàn, vẻ mặt không vui. Như linh tính mách bảo điều gì đó, tôi lật nhanh từng trang. Những chấm 8, 9 đỏ tươi lần lượt mỉm cười với em – học sinh giỏi của lớp. Tôi vẫn tiếp tục hoang mang ồ! Tôi không thể tin vào mắt mình: số 3 rất lớn! Choáng váng, tôi như muốn chết ngất trước sự thật phũ phàng đó.

    không, không thể! Tôi quyết tâm nhìn lại mình, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? số 3 in rõ ràng trong khung tỷ số. Tôi nhanh chóng đóng vở lại và nhìn những người bạn của mình. Dường như mọi người đều hài lòng với thành quả của mình, không ai để ý đến nỗi khổ của tôi. bạn có thể nghĩ rằng tôi hạnh phúc với điểm số khá tốt như thường lệ vì tôi là chủ nhiệm của lớp! càng nghĩ càng xấu hổ, cúi đầu xuống. Khi tôi xem lại bài đăng, dòng chữ anh ấy gõ hiện lên rõ ràng trước mắt: lạc đề!

    Tôi đọc lại tiêu đề và nhận ra mình đã nhầm. đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố …) gắn với kỉ niệm tuổi thơ, nhưng em lại kể về kỉ niệm tuổi thơ sâu sắc. Đề tài này không khó đối với tôi. như tôi chủ quan quá, không đọc kỹ. Nhớ lại lần đó, tôi nộp bài tập đầu tiên trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, nhưng tôi quên mất lời nhắc nhở của họ: các bạn phải kiểm tra kỹ bài làm của mình trước khi nộp bài. Có lẽ vì dựa vào sức mình để học tập và hài lòng với những lời khen ngợi của thầy cô, bạn bè nên cô ấy đã trở thành một cô gái kiêu ngạo và hợm hĩnh.

    Đúng lúc đó, bạn tôi thì thầm vào tai tôi với giọng hạnh phúc:

    – lan, hôm nay tôi được 7 điểm! Tôi đã rất cố gắng và đạt điểm cao. mẹ tôi phải rất hạnh phúc. ồ! tại sao mặt của bạn lại nhợt nhạt như vậy? bao nhiêu điểm? để tôi xem!

    Nghe ha, tôi càng buồn và xấu hổ. ha hài lòng với 7 đầu tiên của mình bằng văn bản. và tôi, người vẫn coi 7 là tầm thường, hôm nay đã nhận được 3! Tôi không thể diễn tả nỗi đau mà tôi cảm thấy vào lúc đó. Tôi cảm thấy ánh mắt cô giáo thoáng buồn, ngạc nhiên và thất vọng: tại sao? cô ấy rất buồn.

    Trên đường về, tôi rất lo lắng và bối rối. Bố mẹ tôi tin tưởng rất nhiều vào tôi. Cha mẹ bạn sẽ nghĩ gì nếu họ biết bạn được 3 điểm cho môn viết? Bố tôi thường động viên tôi học thật giỏi và mơ ước tôi cũng sẽ trở thành một luật sư như ông. còn mẹ, bao đêm mẹ ngồi đan len, cố đợi tôi học xong rồi mới đi ngủ. Tôi cũng chỉ mong một điều là con gái tôi sẽ học thật giỏi. Không thể để bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài, sẽ nói cô giáo không cho điểm vì cả lớp làm bài quá kém. Với ý nghĩ dối trá đó, tôi về nhà nhưng đầu óc vẫn còn mông lung.

    Khi tôi vừa ra đến cửa, mẹ tôi đã nhẹ nhàng bước xuống cầu thang để chào đón tôi. Mắt mẹ tôi chợt hoảng hốt khi thấy tôi bơ phờ, mệt mỏi. Tôi ôm mẹ và khóc. không, tôi không thể nói dối mẹ thân yêu của mình.

    Tối hôm đó, tôi đã xem qua bài báo một cách cẩn thận. điểm 3 nhắc nhở tôi nhìn lại bản thân mình. Tôi tự nghĩ: chắc chỉ có điểm này thôi 3. Mình sẽ tiếp tục được 9 điểm, 10 điểm và bố mẹ, thầy cô, bạn bè sẽ tin tưởng và yêu thương mình như xưa.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 18

    mọi người đều đầy ắp những kỷ niệm thời thơ ấu. Đặc biệt, những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với bao thầy cô, bạn bè sẽ luôn là những kỉ niệm khó quên.

    Những ngày đầu tiên đi học, cô giáo luôn khen tôi viết đẹp và đều tay. Tôi viết tốt, nhưng tôi không giỏi toán. Đây là môn tôi sợ nhất. Mặc dù cô giáo đã dạy và hướng dẫn làm bài rất cẩn thận, tỉ mỉ nhưng vì ngại đề này nên em chưa hiểu hết những lời cô dạy. Biết vậy, thầy đổi chỗ để tôi ngồi cạnh Hà, một học sinh đứng đầu lớp chuyên Toán, để cùng học. cùng nhau làm các bài tập nhóm đã giúp tôi tiến bộ hơn rất nhiều. Tôi đã học được phương pháp toán học của bạn. ngay cả những vấn đề khó, nó cũng hướng dẫn họ cách tiếp cận vấn đề và giải pháp phù hợp. Từ một học sinh yếu kém môn Toán, em bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích môn học này.

    Một lần trong một bài kiểm tra toán, tôi không làm được. Tôi ngồi trằn trọc gần như cả ngày để giải quyết. đã nhìn thấy nó và viết một bản nháp. sau đó, bạn bọc lại và đưa cho tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy rất vui khi bạn giúp đỡ tôi, nhưng đồng thời, tôi cảm thấy bất an trong lòng. sau đó tôi lấy tờ giấy vò nát và đặt nó trên bàn làm việc. Chợt tôi nhớ đến câu nói của thầy: “Thất bại là mẹ của thành công”. Tôi không muốn tiếp tục yếu môn toán. Anh ấy cũng đã thúc giục tôi lấy giấy sao chép ra. nhưng bản thân tôi kiên quyết từ chối và tiếp tục nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút để làm bài tập, những lời dạy của cô giáo chợt hiện lên trong đầu tôi. Khi đang viết nháp các công thức đã học, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã quên một phép tính. Tôi nhanh chóng sửa lại bài tập của mình. khi trống báo hết thời gian dùng thử, đã đến lúc bạn hoàn tất quá trình dùng thử.

    Giáo viên trả bài kiểm tra và tôi được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự cố gắng của tôi, tôi cũng rất vui khi thấy mình đã học tốt hơn trước. Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi lại thấy vui trong lòng.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 19

    những kỷ niệm rất quan trọng trong cuộc đời mỗi người. đối với tôi cũng vậy, những kỷ niệm đó đã trở thành hành trang để vững bước trong cuộc sống mai sau.

    Trong cuộc sống, chắc hẳn chúng ta đã không ít lần mắc phải sai lầm. nhưng nhờ những sai lầm đó mà tôi trưởng thành hơn. sự việc đó xảy ra khi tôi học lớp năm. Trong giờ ra chơi, tôi trốn học với một nhóm bạn và đi chơi điện tử. nhưng giáo viên đứng lớp đã phát hiện ra. thầy đã nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp. Anh cũng cho biết cuối tuần sẽ về thăm bố mẹ để nói chuyện. điều đó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. bố tôi rất nghiêm khắc và khó tính.

    Vào cuối tuần, cô ấy đến nhà, nhưng chỉ có mẹ cô ấy ở nhà và bố tôi đi công tác. anh ấy nói chuyện với mẹ mình khoảng 1 tiếng rồi bỏ đi. Tôi lo lắng ngồi trong phòng. sau khi anh ấy đi, mẹ tôi có gọi tôi lại để nói chuyện. Trái ngược với thái độ nhẹ nhàng của mẹ, tôi khó chịu và thậm chí còn cãi lời mẹ. khi anh ấy nghe những gì tôi nói, anh ấy im lặng. Tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của mẹ.

    Ngày hôm sau, tôi đi học về và thấy một lá thư trên bàn của tôi. Tôi mở lá thư – một dòng họ của cha tôi hiện ra. Những lời nói của cha tôi đã làm tôi cảm động rất nhiều. Tôi nhận ra rằng những điều mẹ hy sinh cho tôi là rất lớn. và tôi thực sự xin lỗi vì những lời thô lỗ lúc đó.

    Tối hôm đó, sau khi chúng tôi ăn xong, tôi đã nhờ mẹ giúp tôi rửa bát. sau đó khi bố mẹ tôi ngồi xem TV trong phòng khách. Tôi đã xin lỗi bố mẹ tôi. Ban đầu, các bậc phụ huynh rất ngạc nhiên. nhưng sau đó, tôi cảm thấy rằng bố mẹ tôi rất thích thú. Cả hai đều nói: “Không sao đâu, con gái yêu của mẹ!” Tôi ôm bố mẹ. nước mắt rơi vô tình.

    trên thực tế, gia đình luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. những người thân yêu sẽ bao dung và dạy cho mỗi người những bài học quý giá. kỷ niệm này rất có ý nghĩa đối với tôi.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 20

    những kỷ niệm thường mang lại cho con người nhiều bài học quý giá. và tôi cũng có một kỷ niệm như vậy mà tôi vẫn nhớ nó cho đến ngày nay.

    Trong giờ giải lao tuần trước, tôi đang ghi chép. Bỗng Tuấn, bạn cùng bàn của tôi bước đến, vẻ mặt khá tức giận. Tôi chưa kịp hỏi gì thì anh tuấn đã hét lên:

    – bạn đã lấy tiền của tôi? Chỉ có bạn biết rằng tôi có rất nhiều tiền. số tiền bị mất sau giờ học thể dục, nơi bạn đã dành thời gian nghỉ ngơi.

    Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Tuấn lấy cặp của tôi và lục tung các ngăn. Tôi thấy khá tức giận nhưng chợt nhớ lúc đầu vào lớp, Tuấn có nói với tôi về việc mang tiền đến lớp để đóng học phí. chắc chắn rằng tiền đã bị mất, tôi ngay lập tức nói với anh tuấn:

    – không phải tôi, anh tuấn! Tôi không biết bạn để số tiền đó ở đâu!

    nhưng anh tuấn không nghe. mọi ánh mắt của các thành viên trong lớp đều đổ dồn vào tôi. ai nấy đều tỏ ra bất bình và cũng không ít người tỏ thái độ lên án. Tôi chỉ biết im lặng, trong lòng buồn vô cùng.

    Đối mặt với tình huống như vậy trong lớp, lớp trưởng đã nhờ đến sự giúp đỡ của giáo viên đứng lớp. anh ấy yêu cầu cả lớp bình tĩnh và hỏi tôi về những gì vừa xảy ra. Tôi lo lắng không biết giải thích như thế nào với mọi người và với Tuấn. Đột nhiên, lớp trưởng đứng lên và nói trước cả lớp:

    – thưa cô và các bạn, tôi nghĩ anh hùng đó không lấy tiền của anh tuấn.

    lớp trưởng tiếp tục:

    – đầu tiên, anh hùng là một người bạn rất tốt. anh thậm chí còn tiết kiệm tiền ăn sáng của mình để ủng hộ quỹ từ thiện của trường. anh hùng luôn sẵn lòng giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn trong lớp. không những thế, anh tuấn còn vội vàng kết tội anh hùng vì cho rằng bạn đã biết chuyện tiền bạc của anh ta, mặc dù không có bằng chứng thuyết phục nhưng anh ta đã quá vội vàng.

    tất cả các thành viên trong lớp đã đồng ý. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Tôi nhìn lớp trưởng của mình, đầy biết ơn. và sau đó, như được tiếp thêm sức mạnh, tôi lập tức nói:

    – quý thầy cô và các bạn. Đúng là tôi biết về số tiền, nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn rằng tôi không ăn cắp nó. Trong lớp thể dục, tôi đã nghỉ giải lao. nhưng sau đó tôi đến bệnh xá của trường và ở đó cho đến cuối ngày vì đau bụng. y tá có thể làm chứng cho tôi.

    Nghe này, mọi người đều đồng ý. Cô giáo yêu cầu Tuấn lục lại đồ đạc cá nhân. Tuấn đi theo anh. May mắn thay, tiền học của Tuấn đã nằm trong túi áo khoác. Anh ấy để nó trong ngăn kéo làm việc. bởi vì anh tuấn chỉ nhớ mình đã cẩn thận cất vào túi, mà quên bỏ tiền vào túi như thế nào. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng vậy. sau đó anh tuấn xin lỗi tôi. nhưng tôi không trách bạn. vui lên và nhắc nhở anh tuấn lần sau cẩn thận hơn.

    Kí ức về một thời bị hiểu lầm đã khiến tôi học được nhiều điều bổ ích. trong mọi tình huống, bạn phải giữ bình tĩnh để giải quyết mọi việc một cách tốt nhất.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 21

    Những kỉ niệm vô cùng quý giá trong cuộc đời con người. Cho đến hôm nay, tôi vẫn nhớ mãi kỷ niệm về buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng dưới mái trường tiểu học thân yêu của mình.

    Tôi đến trường rất sớm vào sáng hôm đó. tạm biệt bố, tôi bước vào trường với một cảm xúc thật đặc biệt. ngày nay, ngôi trường tiểu học của gia đình trông khác hẳn. sân trường đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. chỗ ngồi được sắp xếp cẩn thận. phía trên khu vực sân khấu treo băng rôn màu xanh. dòng chữ trắng ở giữa nổi bật là “Tiệc tổng kết năm học 20 … – 20 …”. bên dưới là tên trường “thcs …”. hai bên sân khấu cũng được treo cờ đỏ thắm.

    giáo viên ăn mặc rất trang trọng. và những sinh viên như chúng tôi mặc đồng phục. Bảy giờ rưỡi cuộc họp bắt đầu. các tiết mục văn nghệ lần lượt được trình bày. sau đó cô hiệu trưởng thay mặt giáo viên phát biểu. từng lời nói của thầy cô vang lên khắp sân trường, in sâu vào tâm trí mỗi học sinh. Sau bài phát biểu, giám thị tiếp tục trao thưởng cho các học sinh xuất sắc của năm học vừa qua. Tôi cảm thấy rất tự hào khi được nhận giải, được bắt tay và được đạo diễn khen ngợi. Lời khen đó là động lực để tôi học tập tốt hơn trong tương lai.

    Buổi lễ kết thúc trong niềm hân hoan, xúc động của thầy và trò nhà trường. Tạm biệt mái trường tiểu học thân yêu, em sẽ luôn ghi nhớ những kỉ niệm đẹp bên thầy cô và các bạn.

    kể về một kỷ niệm đáng nhớ – mẫu 22

    trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng từng mắc phải sai lầm. nhưng nhờ những sai lầm đó mà chúng tôi trưởng thành hơn.

    Khi còn nhỏ, tôi thường khiến mẹ phải lo lắng. khi tôi ốm, mẹ tôi phải thức trắng đêm để chăm sóc tôi. hay những lúc mải chơi quên về nhà mẹ đi tìm khiến anh lo lắng. Đặc biệt, có một kỷ niệm mà tôi vẫn còn ấn tượng. năm lớp 6 mải chơi game nên lười học. cô giáo đứng lớp đã phải gọi điện cho phụ huynh của cô bé để nói chuyện. lúc đó mẹ đã tận tình khuyên nhủ. Tôi chỉ nghe và xin lỗi mẹ tôi, và sau đó tôi quên mất.

    Một ngày sau khi tan học, một nhóm bạn cùng lớp rủ tôi đi chơi. Tôi bận chơi game nên đến lúc nhận ra thì đã khoảng chín giờ đêm. Tôi cảm thấy khá sợ hãi và nhanh chóng trở về nhà trên chiếc xe đạp của mình. Trên đường tối, tôi bất ngờ tông phải một chiếc xe máy. Tôi bị ngã và cảm thấy chân tay đau nhức. sau đó, tôi thậm chí đã ngất đi.

    Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trong bệnh viện và tôi thấy mẹ tôi đang ngồi bên cạnh tôi. ngay lúc đó, một cảm giác tiếc nuối dường như tràn ngập trong tôi. Tôi rất muốn xin lỗi mẹ nhưng không thể. Mẹ chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngọt ngào. nhưng con biết rằng lòng mẹ buồn lắm. Tôi cũng rất may là người cầm lái đã kịp thời phanh gấp nên chỉ bị xây xát nhẹ. chỉ sau hai hoặc ba ngày, bạn có thể xuất viện.

    Cha tôi đưa tôi về nhà. khi bước vào nhà đã thấy mẹ đang cặm cụi nấu nướng. Tôi lặng lẽ bước vào, tất cả những món ăn yêu thích của tôi đã được bày sẵn trên bàn. Tôi chạy đến ôm mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ!” Mẹ quay lại cười với tôi và nói: “Cũng được, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và sửa đổi là được!”. Lúc đó, tôi chợt bật khóc. Tôi biết mình đã làm bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ đó, tôi cố gắng học tập chăm chỉ, thường xuyên giúp đỡ bố mẹ việc nhà.

    Một kỷ niệm đáng nhớ đã giúp tôi trưởng thành. Từ đó mình cũng hiểu bố mẹ hơn, trân trọng gia đình hơn.

    Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Viết bài văn kể lại một kỉ niệm của em. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

    Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

    Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

    Chúng tôi Xin cám ơn!

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *