Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
691 lượt xem

Xuân diệu nhà thơ của trần gian và hiện tại

Bạn đang quan tâm đến Xuân diệu nhà thơ của trần gian và hiện tại phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Xuân diệu nhà thơ của trần gian và hiện tại

trong lời tựa của tuyển tập thơ Xuân điệu, lu đã chú thích:

“xuuuuuu là một người của thế giới, một người ở giữa nhân loại. thơ của anh ấy được xây dựng trên đất của một trái tim trần thế ”

vui lòng bình luận ở trên. lựa chọn và phân tích một số bài thơ xuân văn trước cách mạng tháng Tám để làm rõ vấn đề.

kỳ thi học sinh giỏi văn quốc gia 1974 – 1975

công việc:

Hành trình của cuộc đời một người đi kèm với thời gian phiêu lưu. bằng tình yêu và sự kính trọng đối với nhà thơ – một chàng trai hiền lành, nồng nàn với mái tóc như mây trên trán, đôi mắt thơ ngây như lưu luyến của mọi người và nụ cười mở rộng trái tim yêu đời. Anh đi dọc con đường thơ mộng hái hoa và tìm thấy dưới chân mình những hương thơm mang theo ánh sáng của trái tim. Chính vì vậy mà trong lời tựa tập thơ Xuân Diệu, nhà thơ Thế Lữ đã nhận xét khá tinh tế: “Xuân Yêu là người của thế gian, là người ở giữa nhân gian. Thơ của anh được xây dựng trên mảnh đất của một trái tim trần thế. ”

cứ mỗi độ xuân về, trái tim trẻ thơ của bao thế hệ học trò lại rung lên những xúc cảm mạnh mẽ trước những cảm xúc mùa xuân được thổi vào trong bài thơ ùa về, gắn liền với khát vọng giao cảm với đất trời, con người đầy say mê thơ. . , trong mùa xuân kỳ diệu.

làm thơ mùa xuân là một truyền thống của thơ ca Việt Nam, tất cả những đặc điểm mùa xuân tham gia vào thơ ca đều mang dấu ấn tình cảm riêng. Đặc biệt, trong thơ ca lãng mạn Việt Nam 1932-1945, mùa xuân còn gắn liền với những cái tôi tình cảm riêng của các nhà thơ mới. bạn có thể nhắc đến han mo tu với:

những người khách phương xa gặp nhau vào mùa xuân

cảnh thật buồn khiến tôi nhớ phố.

(mùa xuân trưởng thành)

and nguyen binh with:

mùa xuân là mùa xanh

Bầu trời cao trên những chiếc lá trên cành.

(xuân xanh)

nhưng có lẽ chính mùa xuân đã mang đến tất cả những hứng khởi say mê của tình yêu cho những cảm xúc mùa xuân. vội vàng là tâm sự cội nguồn của trái tim tuổi 20 căng tràn nhựa sống.

Động thái bộc lộ đầy đủ nhất bản lĩnh của xuan dieu có lẽ là gấp rút. từ khi viết cho một nhà thơ việt nam, hoai thanh đã thấy: “xuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, sống vội, sống vội.” vì vậy, muốn vội đặt tên cho bài thơ đặc trưng của mình, đó phải là một lối tự sự, tự họa của xuân sắc. điều đó cho thấy nhà thơ rất hiểu mình. thực ra, cuộc sống gấp gáp và gấp gáp của xuan dieu đã ăn sâu vào ý thức về thời gian, về sự ngắn ngủi của cuộc đời con người, về cái chết như một kết cục tất yếu trong tương lai. cuộc sống là một niềm hạnh phúc lớn lao và tuyệt vời. nhưng sống là phải cống hiến và tận hưởng! Cuộc sống là ngắn ngủi, bạn phải tận dụng nó. sống hết mình, sống hết mình vì vậy chúng ta phải nắm bắt từng giây từng phút, phải chạy đua với thời gian. ý thức luôn bức xúc, bức xúc. bài thơ này được viết từ tình cảm triết học đó.

Các yếu tố chính trị gắn liền với thơ nói chung là khó nắm vững. nhất là thể loại thơ lục bát rất “ngại” đồng hành với lý luận chính trị. tuy nhiên, nhu cầu bộc lộ ý tưởng, để phát triển một lý thuyết, chỉ có thể sử dụng lý thuyết chính trị. thơ xuân huyền diệu hiển nhiên là loại thơ giàu cảm xúc. nhưng nếu đọc kỹ ta sẽ thấy thơ của xuân khảo cũng rất giàu chất chính luận. nếu cảm xúc tạo cho nội dung hình ảnh, hình ảnh sống động như mây, nước chảy trên mặt văn thơ, thì dường như yếu tố chính luận lại ẩn hiện, chìm vào trong sâu thẳm, tạo nên cốt cách của thơ. vì vậy, mạch thơ luôn mang vẻ tự nhiên, tinh tế. nhanh lên quá. nó là một dòng cảm xúc tuôn trào, cuốn theo bao hình ảnh thơ mộng được thêu dệt về phong cảnh trần tục. nhưng nó cũng là một bản tuyên ngôn đầy chất thơ, trình bày một quan niệm toàn vẹn của con người về lý do sống vội vàng. có lẽ đó không phải là thơ minh họa triết học. vốn là trí tuệ của một hồn thơ. với mục đích lý thuyết, hình thức của bản tuyên ngôn đã xác định đường đi của tuyết lở. bài thơ khá dài nhưng tự nó tạo thành hai phần rõ rệt. vạch ranh giới giữa hai phần được đặt ba chữ “Tôi muốn ôm”. phần trước nghiêng về giải thích lý do tại sao cần phải sống vội vàng. phần dưới thể hiện hành động vội vã đó. nói vui: lên là lý thuyết, xuống là thực hành! rất dễ nhận thấy nhà thơ chọn cách xưng hô từng phần. ở trên, gọi cái “tôi”, thiết lập một cuộc đối thoại với những con người khác. xuống, gọi cái “tôi”, đối mặt với cuộc sống. phần lôgic có xu hướng mổ xẻ bài thơ. nhưng chất thơ tự nhiên, giọng thơ phong phú và sôi động đã xóa tan mọi rào cản, khiến bài thơ trở thành một tổng thể sống động, mới mẻ, đầy cảm hứng.

mở đầu bài thơ là ngôi sao năm cánh thể hiện một khát vọng kỳ lạ của nhà thơ. đó là mong muốn chống lại các quy luật tự nhiên – một mong muốn bất khả thi:

Tôi muốn tắt nắng

để màu không bị phai

Tôi muốn cuốn theo chiều gió

đừng để hương bay xa.

Bạn có muốn “tắt nắng” và “chắn gió” không? đó là những điều mà không ai có thể làm được, những mong muốn thật vô lý. nhưng cái phi lý ấy lại có ý nghĩa đối với trái tim nhà thơ, bởi đó là trái tim khát khao mãnh liệt, muốn sống trọn vẹn chữ đời, muốn lưu giữ mãi những hương, sắc của cuộc đời. Và cuộc sống thật tươi đẹp, thật đáng quý biết bao! Trong cuộc sống này, mọi thứ đều kỳ diệu, bởi vì mỗi thứ, dù nhỏ bé đến đâu, đều mang đến cho cuộc sống điều kỳ diệu. con người giữa không gian của “nắng” và “hương” này thật lạ! nhà thơ vườn trần có những mong muốn và đòi hỏi phi lý, muốn vượt ra ngoài quy luật bình thường của tự nhiên. nhưng quy luật thời gian vẫn lạnh lùng tàn nhẫn, nắng vẫn trôi chầm chậm về cuối ngày, gió vẫn lang thang không dứt, báo hiệu sự tàn phai sắp bắt đầu. Xuất phát từ góc nhìn của một cái tôi chủ quan, xuan dieu chỉ muốn lý giải đầy đủ hơn cái lý của tâm hồn: gìn giữ trọn vẹn hơn những vẻ đẹp của cuộc sống, tận hưởng trọn vẹn sắc màu và hương vị của cuộc sống.

điều mà nhà thơ “mong muốn” trong một không gian đầy nắng và gió đã nói lên ý thức về thời gian trong tâm trí con người: nỗi sợ hãi trước viễn cảnh chia ly, như một lần được chứng kiến ​​một mùa xuân diệu kỳ. : trong lúc hoàng hôn

là thời gian thoát

nước có màu riêng

tạm biệt thiên đường

(khách)

Thế giới này được nhìn nhận một cách kỳ diệu theo một cách cụ thể. Nó được trình bày như một thiên đường trên trái đất, như một bữa tiệc trần gian tuyệt vời. cảm nhận ngay cả những gì tinh túy nhất của một tâm hồn ham muốn, cuộc sống cũng hiện ra như một thế giới tràn ngập tình yêu mùa xuân. thiên đường thơm ngát ấy hiện ra vội vã vừa như một khu vườn tình yêu, mọi thứ đang trong giai đoạn nồng nàn hương sắc, vừa như một bàn tiệc với thực đơn quyến rũ, như một người tình say đắm. mùa xuân huyền diệu cũng được tận hưởng theo cách riêng của nó. nó đang tận hưởng thiên nhiên như tận hưởng tình yêu. yêu thiên nhiên nhưng thực sự yêu thiên nhiên.

Khái niệm về thời gian đó vẫn là mối quan tâm cho tương lai:

cuộc sống vẫn tiếp diễn, trái tim tôi không phải là mãi mãi

vừa đẩy gối, giấc mộng vàng đã tan biến;

(thúc giục)

nên trái tim thôi thúc nhà thơ bày tỏ tình cảm chân thành với mùa xuân. mùa xuân đến, trong niềm mong đợi của nhà thơ, cùng với hương và sắc làm bừng sáng sức sống của không gian. có ai đó đã nói: “xuân say đắm say tình xuân, phơi phới nắng bay, chim bay bướm lượn, chan hòa lòng người mây trời xanh”.

của con ong và con bướm này trong tuần mật này

đây là những bông hoa của cánh đồng xanh

đây là những chiếc lá của cành cây rung rinh

Đây là bản tình ca của tổ ấm anh em này.

là niềm vui sướng của trái tim nhà thơ trẻ khi lần đầu tiên anh khám phá ra một thiên đường trên trái đất. Nếu trong thơ cổ, các nhà thơ chỉ dùng thính giác và thị giác để cảm nhận vẻ đẹp của thế giới bên ngoài thì các nhà thơ mới đã huy động mọi giác quan từ nhiều góc độ để cảm nhận vẻ đẹp quyến rũ làm đắm say tâm hồn của cảnh vật đất trời vào mùa xuân. như tiếng reo vui tột độ để rồi chìm đắm trong đam mê: “mật ngọt” ong bướm, hoa đồng xanh rì rào “rì rào”, cành lá rũ rượi “rung rinh” từ tổ chim là tình yêu. Tôi hát “vâng”… thể hiện sự phong phú vô hạn của thiên nhiên. mọi giác quan của nhà thơ như rung động, co duỗi đón nhận mọi vật, cảm nhận mọi vật. sức sống dồi dào đang trưng bày, thiên nhiên đẹp đến mê hồn như một gợi ý hấp dẫn lạ lùng, một lời mời gọi mà thiên nhiên chính là thức ăn sẵn có. những người đẹp được liệt kê với những tính từ đậm nhạt khác nhau để thể hiện tài năng sử dụng từ ngữ xuân sắc: cảnh thơ đã ngập tràn sắc màu, bừng lên sức sống. những sự vật bình thường trong cuộc sống hiện thực cũng được khoác lên mình một dáng vẻ rất đỗi kiêu hãnh, tự hào, trực tiếp đón nhận những tia sáng yêu đời của hồn thơ mùa xuân đã trở nên trong sáng, tươi đẹp, là biểu tượng của mùa xuân và tuổi trẻ giữa của cuộc sống! thi pháp hiện đại đã chắp cánh cho những cảm xúc mới lạ về mùa xuân diệu kỳ, giúp nhà thơ thể hiện trạng thái hồn nhiên, xao xuyến trước sắc xuân trong cảnh vật, đất trời và muôn loài. cách ngắt nhịp trong bài thơ đầy uyển chuyển và biến tấu (3/2/3 và 3/5). nhất là những hình ảnh, cảnh vật được miêu tả rất cụ thể, đậm chất xuân: “tuần trăng mật”, “đồng xanh”… tất cả đều tràn đầy sức sống và thật thú vị! sức sống của mùa xuân khiến vạn vật có hồn, quấn quýt giao cảm đến say đắm. với những điệp từ “đây này” bay bổng, uyển chuyển giữa các dòng thơ tạo nên điệp khúc, điệu xuân háo hức như muốn chạm tay vào khuôn mặt của mùa xuân. sự chuyển mình của một mùa xuân vì thế cũng rõ nét hơn, bay bổng với cảm xúc rộn ràng, đắm say trong lòng tác giả, thiết tha và tinh tế. niềm vui giống như một vị thần hào phóng gõ cửa mọi cánh cửa:

XEM THÊM:  Giới thiệu về nhà thơ trần đăng khoa

và đây là đèn nhấp nháy

vào mỗi buổi sáng, thần vui vẻ gõ cửa

Tháng Giêng ngon lành như một đôi môi chúm chím.

Chưa bao giờ trong thơ ca Việt Nam lại có hình ảnh mặt trời: mặt trời xuất hiện với vẻ dịu dàng, tình tứ và lãng mạn đến thế. với mùa xuân tuyệt vời, mỗi ngày được sống, được nhìn thấy mặt trời, được thưởng thức sắc màu của vạn vật là một ngày hạnh phúc. hình ảnh “thần vui luôn gõ cửa” gợi sự liên tưởng gần gũi với hình ảnh mặt trời trong thần thoại Hy Lạp cổ đại. Niềm vui trong tâm hồn thi sĩ trào dâng khiến ngòi bút Xuân Diệu thực sự ngây ngất, nhà thơ đã tạo nên một câu thơ tuyệt vời: “Tháng giêng ngon như đôi môi khép”. một từ “ngon” biến đổi cảm giác kỳ diệu, một so sánh vừa lạ vừa táo bạo. Đây là câu thơ hay nhất và cuối cùng thể hiện màu sắc cảm xúc và tình yêu tha thiết với cuộc đời và cuộc đời của nhà thơ Xuân Diệu. nhà thơ đưa ra một khái niệm trừu tượng về tiết trời tháng Giêng trước một hình ảnh cụ thể, gợi cảm. nhưng sao bài thơ xuân diệu vẫn trong sáng, vẹn nguyên, trong sáng, gần gũi và trẻ trung đến thế. đó là cái mới của thơ tình xuân! chính sự kết hợp hài hòa giữa tâm hồn và thể xác đã làm cho tình yêu thăng hoa. Ở đỉnh cao của hạnh phúc, tâm hồn nhà thơ trỗi dậy khắc khoải trước sự mong manh của sắc xuân tàn phai, sự đan xen của hai cung bậc cảm xúc trái ngược thường thấy trong thơ tình xuân.

Phải nói rằng, trong thơ ca Việt Nam, chưa ai cảm xuân như xuân diệu. xuân sắc không lấy thiên nhiên làm tiêu chuẩn để so sánh với vẻ đẹp của con người như ta vẫn thấy trong thơ cổ, mà xem vẻ đẹp của con người là tiêu chuẩn để so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên. Nếu chúng ta tìm thấy chính mình trong câu chuyện của kieu de nguyen du, vẻ đẹp của thuy văn được nguyen du miêu tả như: “mây mất nước, tóc và tuyết nhường chỗ cho màu da”. và xuan dieu: “Tháng giêng ngon lành như đôi môi khép”. con người luôn tuyệt vời. cái hay, cái đẹp, cái mới của tâm hồn xuân diệu, có thể nói cái đẹp rất riêng của mùa xuân một phần ở đó. không giống như nguyễn du dung, thanh xuân tươi đẹp với ngọn cờ là thiên nhiên; không giống như che lan viên quyến rũ, mùa xuân đẹp đến mức bị nhà thơ từ chối một cách gay gắt và quyết liệt:

Tôi không đợi, tôi không đợi

mùa xuân có mang thêm nỗi buồn?

đối với tôi, tất cả đều vô nghĩa

mọi thứ không là gì ngoài đau khổ.

(mùa xuân)

cho mùa xuân diệu kỳ, mùa xuân đẹp đến mê hồn. ở đây, xuan dieu không phủ nhận hiện thực như che lan viên, mà ngược lại, đối mặt với thực tại, anh luôn đón nhận nó một cách nồng nhiệt và chân thành. có được một cuộc đời tươi đẹp để sống, có những sắc màu tuyệt vời để tận hưởng thì thật là hạnh phúc biết bao. mùa xuân không còn dành riêng cho đất trời mà đã hòa vào tâm hồn con người. mùa xuân đến với con người như một người tình, mang tất cả sự sống của muôn loài về “bờ môi gần nhất” tận tụy, đầy khát khao của con người. qua cảm nhận về mùa xuân diệu kỳ, cuối cùng cái đích của cuộc đời vẫn là con người, chuẩn mực của mọi vẻ đẹp ở đời vẫn là con người với tất cả khát vọng hạnh phúc. vui xuân, thưởng thức cái “ngon” của cả một không gian mùa xuân, nhà thơ đã bộc lộ cảm xúc hạnh phúc tột cùng. rằng hạnh phúc trần gian đồng nghĩa với cuộc sống!

Mùa xuân mang đến cho tuổi trẻ khát vọng sống và sự nồng nàn của tình yêu. nhưng nhịp điệu tưng bừng đột ngột dừng lại giữa chừng trong câu thơ tách biệt hai thái cực: “Vui ơi là vui. nhưng loại vội vàng. Về hình thức, đây là một kết cấu độc đáo vì được chia thành hai câu chứa đựng hai tâm trạng, cảm xúc trái ngược nhau: “vui” – vội vàng. nhưng cái mà xuân diệu muốn miêu tả là “vội vàng nửa vời”. thường người trung niên tiếc hoa. xuân đây xuân rồi, anh còn trẻ quá, nhưng anh xin lỗi, anh đã vội. tại sao? vì mùa xuân nhận ra hạnh phúc ấy sẽ phù du đến nhường nào, nên: “Em không đợi nắng hè mãi là mùa xuân”. nhà thơ lý giải sự vội vã này bằng những linh cảm của tâm hồn. trước một khoái cảm dâng trào khiến lòng người như đang bay bổng trong cơn ngất ngây, linh cảm của một cuộc chia ly đã hiện rõ:

mùa xuân đang đến, có nghĩa là mùa xuân đang trôi qua

mùa xuân còn trẻ nghĩa là mùa xuân sẽ già đi

Nếu mùa xuân kết thúc, điều đó có nghĩa là tôi cũng sẽ chết.

Trước đây, người ta chỉ tiếc thời gian trôi qua, chỉ tiếc những kỉ niệm khi đã trở thành quá khứ, chỉ tiếc thanh xuân khi đã qua đi. ở đây, bằng sức cảm hóa lạ lùng của thi nhân, của người yêu đời đến say đắm, xuân điệu khao khát mùa xuân ngay cả khi mùa xuân còn đó, ngay cả khi mùa xuân vừa đến. nhà thơ biết rằng thanh xuân sẽ qua nhanh, nhưng dường như với những gì quý giá, với những cái đẹp, nó trôi qua nhanh gấp đôi, nhanh đến kinh khủng. cái gì đến rồi cũng sẽ qua đi, cái gì tươi trẻ cũng sẽ già và héo. điều đó có một ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với xuan dieu: “Nếu mùa xuân kết thúc, nghĩa là tôi cũng sẽ chết”. Câu thơ của xuan dieu thật là buồn, bởi nhà thơ vừa phát hiện ra một điều bi thương cho mình: thanh xuân sẽ qua, tuổi trẻ sẽ qua, nhưng khi tuổi trẻ qua đi thì cuộc đời sẽ không còn ý nghĩa. . Cái quý nhất trên đời, trên trời dưới đất là mùa xuân, cái quý nhất của con người là tuổi trẻ. những “ý nghĩa” đó gắn với triết lý sống cũ chứ không gắn với một quan niệm mới. Một ngàn năm trước, ở thế giới tang thi, ta đã gặp được trái tim của một phàm nhân trước vũ trụ bao la:

người vượt qua đầu tiên

người vẫn chưa quay lại

suy nghĩ về trời và đất

Trái tim tôi đau nhói nhưng nước mắt lại tuôn rơi.

(xuất bản trên đảo, bản dịch tương tự)

tư tưởng đó có liên quan đến thân phận con người: sự hữu hạn của đời người – sự vô tận của trời đất. với sự kỳ diệu của mùa xuân, khi mùa xuân đồng nghĩa với tuổi trẻ, sự sống, tình yêu, gắn bó với cái tôi yêu đời của nhà thơ, chia ly nghĩa là chết.

con người có ham muốn vô hạn nhưng cuộc sống có quy luật của nó, cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ tàn nhẫn:

lòng tôi rộng, nhưng lượng trời thì hẹp

không kéo dài tuổi trẻ của thế giới.

thời gian là vô hạn nhưng cuộc đời con người là hữu hạn. trong cái hữu hạn ấy, cái hữu hạn của con người lại càng nhỏ bé hơn, nhỏ bé một cách đáng thương. có lẽ cũng như bao người trong cuộc đời, nhà thơ đã từng lý luận với mình rằng mùa xuân của cuộc đời là vô tận, xuân đi, xuân về. nhưng bằng cách lập luận như thế này, mọi người không những không thể tự an ủi mình mà chỉ thấy tiếc cho sự hữu hạn nhỏ bé của chính mình:

Làm thế nào tôi có thể biết rằng mùa xuân vẫn đang tuần hoàn?

XEM THÊM:  Top 10 bài thơ Đoàn Thị Điểm được đánh giá xuất sắc nhất - TopShare

nếu tuổi trẻ không hai lần gục ngã

còn trời đất, nhưng vĩnh viễn không có ta

rất xin lỗi mọi người

mùa xuân của đất trời rất tươi đẹp và quý giá, nhưng mùa xuân chỉ quý giá, chỉ đẹp khi con người biết tận hưởng mùa xuân ấy. Nếu không có con người, hoặc con người không hưởng thụ nó, thì sự tồn tại của mùa xuân ở đó có ích gì? đó là lý do tại sao những câu thơ của xuan dieu trở thành một giọng buồn.

trong khi đồng nhất mùa xuân với con người, xuân diệu sống đến tận cùng cảm xúc, yêu say đắm đến tận cùng và gửi gắm vào mùa xuân khát vọng của một tâm hồn muốn vươn tới cõi vô hạn. nhưng khi ý thức về thời gian gắn liền với tàn lụi, tàn lụi thì nhà thơ đã cảm nhận sâu sắc rằng bi kịch của con người chịu sự chi phối của các quy luật khách quan. phải chăng đó cũng là nỗi niềm chung của những con người chôn vùi tuổi thanh xuân của mình trong cuộc đời đã mất đi tình nghĩa mà hồ xuân hương có bao giờ than thở?

mệt mỏi vì mùa xuân lại về

mảnh tình chia sẻ của một đứa con nhỏ. .

(ích kỷ ii)

điều đặc biệt là xuân diệu tự nó không làm giảm cảm xúc thành buồn chán. nhà thơ đã dành trọn một niềm “đau thương, tiếc thương cả thế gian” để tiễn biệt mùa xuân đầy bi tráng:

mùi mayo đầy hương vị phôi thai

tất cả các ngọn núi và dòng sông chia tay nhau trong im lặng

gió đẹp rì rào trong những chiếc lá xanh

Bạn có tức giận vì phải bay đi không?

những con chim đang vội vàng đột nhiên ngừng hót

lo sợ về sự đổi màu sắp xảy ra?

những cuộc chia tay nổi tiếng trong lịch sử văn học cổ đại có lẽ cũng đáng buồn như vậy. nước sông lạnh lẽo theo niềm tin mà thái tử dan sai vua đến gặp vua bạo chúa, qin shi huang, người chinh phạt dẫn chồng ra trận:

nói và nói hãy nắm tay nhau

tiến một bước, giây dừng lại.

(thê thiếp nuốt chửng – dang tran con)

Mọi người đều cảm thấy luyến tiếc, nhưng đó là cảnh chia ly giữa con người với nhau. thế da mượn lá phiếu của đất nước, chia tay, thương cảm, tiễn biệt chỉ là mượn cảnh người ta nói chuyện, tình cảm êm đềm, man rợ. Xuân Diệu đã miêu tả trọn vẹn không khí chia ly đến từng chi tiết, từ khoảnh khắc “tháng năm hương vị phôi pha”, không gian “sông núi rì rào” đến “gió rì rào đẹp”. , “con chim ngừng hót”… cảm giác lãng mạn hòa quyện với suy tư tự sự đã khắc họa rất rõ nét cảm nhận tinh tế của nhà thơ. ai cũng buồn, ai cũng mất hết hương vị, chỉ còn “niềm vui chia phôi” với những “lời thì thầm tiễn biệt”, chỉ còn “ghét bay”, chỉ còn “sợ sắp ngất”. Trong thơ ca Việt Nam, ngay cả trong phong trào thơ mới, không ai có giọng thơ than thở thời gian, than khóc cuộc đời tha thiết như sự diệu kỳ của mùa xuân. cùng một đường nét, cùng một màu sắc âm thanh, lúc thì phấn khích và rạo rực, nhưng đoạn này lại buồn đến thê lương, đáng thương biết bao, dường như mùa xuân có thể hình dung rõ ràng mùa xuân đã mất vào cuối tuổi thanh xuân của mình, nhà thơ đã khóc. tuyệt vọng, bùng lên thành một lời than thở đau khổ: “không bao giờ, ôi! không bao giờ nữa ”, thương tiếc cho vẻ đẹp của mùa xuân, tuổi trẻ, cuộc đời ra đi không trở lại. nỗi đau phải chân thành để mùa xuân diệu kỳ khóc. Còn làm gì được bây giờ? Thời gian bao la, nhưng thanh xuân và cuộc đời ngắn gọn thôi. Có thể làm gì khác để chuyển cái hữu hạn của cuộc đời người đó thành vô hạn thành vô hạn với thời gian, với mùa xuân vĩnh cửu của đất trời? Chỉ có một cách, đó là nói, chuyển đổi một cách định lượng hữu hạn thành vô hạn về chất, nghĩa là vội vàng, vội vàng, say mê, mãnh liệt, sống để đạt đến mức tối đa những gì có thể. Đẹp, quý giá của cuộc đời, của thanh xuân, của tuổi trẻ. ngay lập tức bạn có nghĩ đến sự nguy hiểm khi thanh xuân sắp qua, tuổi trẻ sắp hết.

từ cảnh này “trong cuộc gặp gỡ có những mầm mống của sự chia ly” (khẩn cấp) trước nỗi thống khổ, linh cảm của sự tan biến theo thời gian, một điểm hội tụ của cảm xúc và lý trí của gia đình nảy sinh. trở thành một sự cấp bách cháy bỏng:

cố lên! mùa giải vẫn chưa bắt đầu vào buổi chiều.

Đó là tiếng gọi của tình yêu, niềm đam mê và khát vọng vượt ra khỏi hiện thực buồn bã để tìm về mùa xuân. chính lúc tưởng chừng hoang mang tột độ, nhà thơ đã vươn lên để hiện rõ vẻ đẹp của một con người, để tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.

Bạn không quay về quá khứ để hoài niệm, bạn không tìm kiếm một ngày mai mà không hy vọng, ở đây bạn sống với một thực tại mãnh liệt, dường như với những chuyển động vội vàng, điều khác là niềm đam mê cuộc sống:

Tôi muốn ôm

tất cả sự sống chỉ mới bắt đầu nở rộ

Tôi muốn mây di chuyển và gió thổi

Tôi muốn yêu những chú bướm

Tôi muốn ghi lại một nụ hôn

và nước, cây cối và cỏ.

Đúng là những vần thơ gấp gáp, cảm xúc mùa xuân như dòng chảy ào ạt, dường như ngôn từ xô đẩy nhau, xô đẩy nhau để khơi nguồn cảm xúc ấy. hai từ “chúng tôi muốn” được lặp đi lặp lại nhiều lần để khẳng định khát vọng mãnh liệt và cháy bỏng. những từ ngữ kì diệu của mùa xuân được sử dụng ở mức độ mãnh liệt nhất: “Tôi muốn ôm”, “Tôi muốn lấy”, “Tôi muốn say”, “Tôi muốn nhặt”; and also: “a kiss a lot” ý nghĩa của xuan dieu là mới mẻ và đầy cảm xúc. Trong một dòng thơ, điệu hò bắt đầu bằng từ “và” và có ba từ “và” ở giữa câu thơ. mùa xuân ấm áp lan tỏa, cuồng nhiệt đến mức dường như có thể giang tay ra ôm lấy cả vũ trụ, cả sinh mệnh, nhảy vào lòng. sống như thế này giết chết hạnh phúc được sống:

để bạn có mùi thơm, để bạn tràn đầy ánh sáng

mang đến cho bạn vẻ đẹp của những ngày mát mẻ

– ôi xuan hong, em muốn cắn anh

Dường như điều chúng tôi “muốn” là sự lặp lại những tình cảm ở đầu bài thơ. nhưng được kết hợp với cảm giác và hành động: “ôm”, “xé”, “say”, “lấy”, “hôn”, “choáng váng”, “đẩy”, “no”, “cắn”, cảm xúc phát triển đầy đủ, những người trẻ tuổi trong thuốc lắc. Từ thái độ ban đầu hơi rụt rè đến thái độ vội vàng, tham lam một chút là thay đổi tư duy. sự kỳ diệu của thanh xuân không chờ đợi mà muốn giành giật sự sống, tiếp thu trọn vẹn vẻ đẹp của cuộc sống, sống thành thật với chính mình, sống hết mình. hạnh phúc của cuộc sống là hương thơm, ánh sáng, âm thanh, sự tận hưởng cuộc sống là có được cảm giác về những điều này trong mức độ đầy đủ của chúng: “choáng váng”, “đầy đủ”, “đầy đủ”. trong cảm hứng cao cả nhất, sự kì diệu của mùa xuân làm nên sự sống, mùa xuân như cái gì quý giá, trọn vẹn, như trái chín đỏ, thơm, ngọt của sự sống, để nhà thơ tận hưởng với khát vọng thanh cao.

Thái độ sống này đã theo nhà thơ suốt cuộc đời và nhà thơ say sưa tìm ra ý nghĩa của cuộc sống trước giới hạn của mất mát, ngất xỉu và cái chết, vượt qua nỗi sợ hãi hư vô. khao khát được sống, được yêu, được giao cảm với vũ trụ và cuộc đời, sự kỳ diệu của mùa xuân đã chinh phục thời gian, vẫn vẹn nguyên sức sống dồi dào của tuổi đôi mươi:

trong hơi thở cuối cùng để cho đất trời

Anh ấy vẫn yêu cho đến khi ngất xỉu. (không có tiêu đề)

đoạn thơ vội vã đã thể hiện một cách tinh tế những cảm nhận nhạy bén của hồn thơ trước mùa xuân, gắn liền với quan niệm của mình về ý nghĩa nhân sinh. con người, với những tính cách và cảm xúc độc đáo hiện hữu trong từng câu chữ, được đặc trưng bởi một khả năng cảm thụ lãng mạn. bài thơ cũng đưa ra một quan niệm sống tích cực: biết cách tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống. Hiểu đúng khái niệm này có nghĩa là mỗi người cần sống cuộc sống ngày hôm nay một cách trọn vẹn nhất, với lòng nhiệt tình, sự chân thành và niềm đam mê với cuộc sống. chính vẻ đẹp của con người sẽ làm nên vẻ đẹp bất diệt của cuộc đời. lời nhắn nhủ vội vã cũng là tâm niệm cả đời của nhà thơ đã khiến ta hiểu thêm về tấm lòng trần thế của một người yêu đời tha thiết. Phải chăng trời đất đã sinh ra một nhà thơ trên mảnh đất tình yêu này, để hát về tình yêu, để nhảy lên những khúc ca về tình yêu? bài thơ mùa xuân huyền diệu – được đẩy nhanh theo nhịp đập của thời gian.

nguyễn thị chi linh

trường trung học phổ thông kim sơn a – ninh bình

người chiến thắng giải nhất. bài học do thạc sĩ dao thu hoa cung cấp.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Xuân diệu nhà thơ của trần gian và hiện tại. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *