Stt tháng 11

Chợt một hôm tỉnh giấc thấy mùa se lạnh, chợt nhận ra tháng 11 đến tự khi nào, không còn nữa cái tiết trời thu trong vắt và mênh mang như những ngày đã cũ. Không gian buồn ảm đạm đầu đông, con nắng nhạt màu, gió lùa trên lối. Liệu có nơi nào đủ rộng cho tâm tư của những kẻ đơn hành bước qua mùa gió hay chăng? Nếu không, thành phố chắc hẳn sẽ mặc trầm. Nhưng… nếu có, thì mùa đông liệu có còn gì đẹp nữa? Mùa đông liệu có lạnh lùng nếu dưới ánh đèn đường của đại lộ kia không có những gã thất tình nghêu ngao khúc hát? Và mùa đông còn gì đẹp nữa nếu không còn những cô gái đợi chờ quên không quàng khăn trước cửa phải không?

Tháng 11 như bản tình ca mà không phải ai cũng muốn nghe, như một bức tranh trừu tượng lạ lùng mà không phải ai cũng thấy đẹp. Nhưng rồi ai cũng phải bước qua, có người bước qua và sưởi ấm những giá băng bằng ký ức, cũng có người đi qua nhẹ nhàng với một bờ vai bên cạnh cùng những mộng ước mùa xuân. Tuy vậy, dẫu thế nào thì nàng Đông cũng luôn biết cách khơi gợi những tâm tư từ trong sâu thẳm của mỗi con người, kể cả kẻ hạnh phúc nhất khi đối diện với tháng 11 thì cũng luôn có những khoảng u hoài mà không thể nào thốt gọi thành tên!

Và sau những bài thơ tình tháng 11 đầy cảm xúc trước đó, hôm nay, tôi muốn gửi tới mọi người những dòng status tháng 11 rất hay và tâm trạng để đánh dấu thời điểm mùa đông vừa chớm. Để đánh dấu khoảnh khắc lòng mình thức dậy với những cảm xúc đan xen. Bởi lẽ, với những kẻ cô đơn, tháng 11 e cũng chỉ là cái cớ để những cảm xúc tuôn trào. Vì suy cho cùng, mọi thứ luôn thật giản đơn và dễ hiểu, đôi khi, ấm áp chỉ là một nụ hôn nhè nhẹ, và lạnh lẽo đôi khi chỉ là vắng một bàn tay…

Ngay sau đây, mời các bạn cùng xem qua những dòng noi-hay tháng 11 cùng những câu nói hay về tháng 11 chớm đông đầy tâm trạng. Những dòng tản mạn, status cùng những câu nói hay về tháng 11 này gồm vài bài tôi viết và vài bài còn lại sưu của nhiều tác giả. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những dòng noi-hay tháng 11 mùa đông này. Chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những dòng tâm tư và cảm xúc dành riêng cho tháng 11 sau đây!

*

Những dòng status ngắn chào tháng 11 đầu đông đầy tâm trạng

1, Em mong mỗi người đều sẽ tìm được bàn tay để nắm, để qua mùa đông này có thể cùng bên nhau qua nhiều mùa khác, qua nhiều thử thách, qua nhiều niềm vui và hạnh phúc. Để cho tháng 11 sẽ là tháng của tình yêu thương đong đầy.

Bạn đang xem: Stt tháng 11

Tháng 11 đến rồi, tiết trời đã se se lạnh, những cơn mưa đã “tranh chỗ” của những cơn nắng ấm. Trời mưa, chúng ta chạy vội trên phố, lướt qua bao nhiêu người để tìm 1 chỗ trú an toàn. Liệu có bàn tay ai chạm nhẹ trên phố lạ, bỗng em cảm thấy cô đơn đến lạ, thấy tủi thân đến vô cùng…

Tháng 11 đến rồi, bầu trời xám xịt, âm u như tâm trạng của em vậy. Tháng 11 báo hiệu mùa đông…

Tháng 11 đến rồi, em chúc những cặp đôi đang quen nhau thì vẫn cùng nhau nắm tay nhau để sưởi ấm cho nhau qua mùa đông lạnh lẽo này để đón mùa xuân ấm áp.

Tháng 11 – Tháng của những khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu với là vàng rơi đầy trên những đám cỏ úa trước sân nhà. Thi thoảng một vài làn gió rét đầu đông hiu quạnh, vội vã cho hồn người bất chợt thấy bâng khuâng, cho bao hoài niệm dấu yêu xưa lại quay về, dễ khiến lòng người thảng thốt. Tháng của những buổi sớm mai đầy sương mù giăng tỏa, lãng đãng, mong manh để rồi chợt biến tan nhanh trong nắng lung linh của vầng mặt trời đầu ngày lấp ló; của những buổi chiều tà trầm mặc trôi nhanh với những cơn gió nhẹ êm như gót ngà của người thiếu nữ.

2, Tháng 11 – khoảnh khắc cuối cùng của mùa thu với lá vàng rơi đầy hiên nhà, hương hoa sữa đâu đó vẫn nồng nàn, lan tỏa.

Tháng 11 – thời tiết có vẻ chiều lòng người hơn bằng những cơn gió heo may dịu mát, đất trời và con người dường như cũng trở nên hân hoan hơn khi chào đón khúc giao mùa.

Tháng 11 – tháng của lòng biết ơn, tri ân tới những người thầy, người cô đáng kính, là thời điểm để nhớ về trường về lớp, về những đứa bạn niên thiếu, những ngày tháng rong ruổi đầy kỉ niệm.

Tháng 11 – cũng là thời điểm mà những cô gái của chúng ta trở nên đa sầu đa cảm hơn, thấy yêu sao cuộc đời dù những mất mát, hoài nghi vẫn còn đong đầy. Nhưng lại mặc nhiên vì đó là cuộc sống. Từ đó dạy ta trưởng thành.

Tháng 11 – có những chiều se lạnh lãng đãng sương giăng, ngồi bên tách cafe nghi ngút khói và những viên Socola tươi ngọt ngào lại thấy mình an yên đến lạ.

Và cứ thế tháng 11 yêu thương đã về!!!

3, Tháng 11 chạm tay tôi bằng đợt gió mùa đầu tiên. Một buổi sớm đi học co ro trong manh áo khoác mỏng, quay sang hỏi cô bạn “Tháng mấy rồi mày nhỉ?”. Để rồi nhận được câu trả lời là một ánh nhìn ngỡ ngàng và có phần “khinh bỉ”.

Tháng 11 chạm tai tôi bằng lời sang sảng của cô phụ trách đoàn trường với nội dung không gì khác ngoài các phong trào thi đua chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Lớp cũng sôi nổi với những ý kiến về tiết mục văn nghệ chào mừng. Rồi thì những bài hát, những câu chuyện về nghề giáo trên các phương tiện truyền thông… Cũng xao lòng nghĩ về công ơn của cô thầy.

Xem thêm: Những Câu Stt Làm Lại Cuộc Đời Buồn, Tâm Trạng Mệt Mỏi, 201 Stt Chất Về Đời

Tháng 11 chạm mắt tôi bằng màu hoa sữa trắng đục rơi lả tả trong cơn gió mùa, hơi gió hanh hao mà hương hoa nồng đượm. Áng mây trên bầu trời cũng không còn cao xanh như những ngày thu, đục ngầu và nặng nề, tựa như muốn trút cả khối nước xuống nhân gian.

Tháng 11 chạm lòng tôi khi sáng nghe tiếng mẹ gọi dậy ăn sáng chuẩn bị đi học, uể oải rời khỏi giường mà nghe hơi nóng cùng mùi thơm của nồi cơm nóng, bát canh ngọt. Ấm! Là buổi sáng khi cùng cô bạn thân đi học chung xe, nó khẽ đưa tay vòng qua người tôi đút vào túi áo, miệng kêu oai oái bắt nó bỏ ra mà khẽ mỉm cười vì hơi ấm…

Tháng 11 chạm vào tôi giản đơn và gần gũi. Được vòng tay ôm người mình yêu thương. Khẽ cất tiếng chào bác bảo vệ như một lời cảm ơn dù trước đó kêu than vì phải dậy sớm đi học cho kịp giờ. Khẽ nói tiếng cảm ơn với tất cả những điều tưởng chừng bình thường, tưởng chừng là lẽ dĩ nhiên nay trở nên đẹp đẽ biết bao.

Tháng 11 đến sao mà thân thương quá!

4, Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau, yêu thương nhau trong những buổi chiều ngược gió.

Tháng 11 về khi bầu trời nhiều mây đen nhưng chẳng bao giờ rơi một hạt mưa nào cả. Cái màu nâu xám của mây trái ngược hẳn với tâm trạng của con người. Bởi nếu trời cứ tươi sáng, chói chang như những trưa hè thì có lẽ người ta chán ngán mà chẳng muốn ra đường nữa. Còn mùa đông thì ngược lại, trời cao mát mẻ, có khi gió thổi lành lạnh lại khiến yêu đời, yêu người hơn.

5, Tháng 11 – tháng của những yêu thương ngọt lành, tháng chuyển mình khi đông tới. Tháng 11, ta loay hoay tìm cho mình một bàn tay thật ấm, tìm cho mình một cái ôm thật nhẹ để thấy mình khỏi lẻ loi khi đông về. Đôi khi, lang thang trên những con đường nhỏ lay lắt mà cứ ngỡ đó là con đường đời của mình, đường đời của tuổi 19, bơ vơ, vô định. Nhưng tháng 11 lại là tháng ngọt ngào nhất của tuổi trẻ của những đôi yêu nhau đang vào độ mặn nồng. Là những buổi sớm thức dậy với chiếc khăn thật ấm dạo quanh phố phường, những cốc cà phê còn ngút khói. Ta quên đi chút vị bối rối của Thu qua, quên đi những dư âm quá ư ngọt ngào lãng đãng mà đến với một mùa lạnh giá.

*

Stt tháng 11 trong “Tháng 11! Ngạt ngào hương gió chớm đông” – Huỳnh Minh Nhật

Chắc đã là không của riêng ai, tháng mười một ghé qua với những con gió héo hon rụng giữa lòng em và Huế. Tôi đã hẹn bao mùa quỳ rợp lối về, nay đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mỗi độ tôi về, mùa thường hỏi em gái tôi đâu, tôi chỉ cười và trả lời rằng: “Người ấy bận!” – Quỳ ngả đầu về phía hoàng hôn…

Sớm nay se lạnh, định khoác chiếc áo lang thang vài con ngõ quen để làm tô bún Huế thật cay và ngắm hòn trời ló dạng sau vài bóng nón, vậy mà không biết thế nào quanh đi quẩn lại rồi lười biếng ngồi nhâm nhi cốc chè xanh với vài bản tình ca xưa lắc. Mồi thêm điếu thuốc, bên ly cà phê với những cơn gió u buồn, những màn sương chừng đang run rẩy, chà… lúc tối tôi vừa chúc một cô gái ngủ ngon!

Cũng lâu rồi trong mớ tâm tư còn đọng lại và cũng đã lâu tự buổi hẹn đầu, nay trong tôi lại nhớ về một người nào khác. Thực tình chẳng muốn vậy đâu, có trách thì phải trách tháng 11 sang làm con người ta lạnh lòng nhiều quá, trách những cơn gió tháng 11 kia sao cứ về đây cuốn hết kỷ niệm phai màu. Chỉ mới đôi ba con nắng mùa thu mà tất cả như đã tàn phai, tôi đâu muốn mình là một kẻ vô tình như thế?

Đường vắng ai về, lối nhỏ cũng hóa thênh thang. Phố chẳng còn em, độ tan tầm cũng chỉ cô đơn một nỗi. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, chuyện của một thời giấc mơ còn rơi rớt trên những vỉa hè xôn xao mặt phố. Nay, phố đã khác; đông đã khác; em đã khác; và tôi có lẽ cũng bắt đầu đổi khác. Một cái thoáng nhìn nay chợt hóa thành điều ước xa xôi…

Phố vẫn mơ màng giấc ngủ đầu đông. Em ơi, gió ngọt lịm và trời xanh trong, rất lạ! Gió hát trên những nhành cây không lá, để tôi kể em nghe về một thành phố ven sông khắc khoải giao mùa, nhưng yên ả, giọt nắng hồng ngập ngừng tìm về đôi mắt xanh xanh…

Huế bây chừ mùa không vội vã, nghe cô bạn bảo rằng cao nguyên giờ này đã bắt đầu thoang thoảng hương quỳ ngào ngạt. Cái mùi ấy thì không thể lẫn đi đâu được, nó chẳng thơm tho hay hấp dẫn gì đâu. Thế nhưng, ai mà đi xa thì cứ độ gió về lòng lại bồi hồi sực nhớ. Có một người con gái mang đôi mắt ướt đã từng mơ về những khóm hoa ấy cơ mà.

*

Lòng cố đô không có dã quỳ, chỉ có những gốc lộc vừng nở hoa, chỉ có sông Hương xanh biếc, chỉ có góc cà phê lặng lẽ với vài bản Trịnh say lòng. Tôi không yêu mùa đông với những cơn gió lạnh đến tái tê, tôi cũng nào yêu mùa đông với cái rét buốt hằng đêm làm người khó ngủ. Tôi yêu mùa đông vì khi ấy, một chút bâng khuâng cũng thấy ấm lòng quá đỗi!

Một ngày nào đó, em có trở về đây để ngắm chiều về trong đáy mắt? Còn tôi, chắc chắn tôi sẽ khoác lên vai một chiếc balo để tìm đến một nơi đâu đó thật cao, rất cao… để ngắm chiều rơi. Bởi nếu ta được ngắm hoàng hôn từ trên cao, mặt trời sẽ lặn chậm hơn người khác, ngày sẽ dài hơn một chút để mà yêu thương! Để mà quên đi…

Tôi ngồi đây, những cơn gió tháng 11 về ru hồn tôi say mèm với những ký ức chẳng còn rõ nét hay tôi đang say vì một người nào khác? Tôi không biết, chỉ biết rằng hôm nay lòng lại thấy nhớ một người, một người xa lạ. Dẫu một ngày không xa nào đó rồi tôi cũng phải quên em, nhưng có lẽ không phải hôm nay, không phải bây giờ. Hàng dã quỳ còn đợi ai về tô nắng vàng thu.

Những cơn gió chớm đông nồng đậm hương quỳ năm xưa cố gắng len vào trong tôi một sớm tinh mơ, lạnh lẽo. Tôi bất chợt bật cười khi hình dung ra một nụ cười dễ mến, tôi điên chăng? Có lẽ! Phố độ này chậm thật, chậm như chính những tư tình còn bám víu trôi theo ngàn gió, chẳng chịu ngủ yên trong giấc nồng say một thuở xa xôi.

Xem thêm: Mua Bán Nhà Đất Quận Ba Đình Giá Rẻ, Tháng 07/2021

…Nay, đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mai tôi về, mùa chắc lại hỏi em gái tôi đâu, tôi sẽ cười và trả lời rằng: “Người không về nữa!” – Quỳ ngả đầu về phía bình minh…

Tôi đã quen vui những lúc rất buồn.

Ngay lúc này đây, lòng tự dưng muốn hiểu một người xa lạ!

Thật không!?

Tháng mười một…Tôi vẫn một mình trên con phố rất quenMùi khói thuốc vẫn cứ mải mê chơi đùa cùng phiến gióTôi vẫn về khi hòn trời đã đỏCuốn vào đêm theo dấu chân hoang

Tháng mười một, cô gái tôi ơi!Tôi làm sao có thể bỏ quên bao tháng năm dài mong đợiNgười đi qua mặt trờiTôi nằm mơ về cửa sổBầu trời thu xanh còn xanh mãi trên đầuKý ức ngày xưa giờ biết phải tìm đâu?Hoài niệm hiện về, rủ nhau hoang đàng viễn phốTôi bước mãi, mơ hồ, không suy nghĩKỷ niệm hiện vềBé nhỏ một ngày mưa…

Tháng mười một, câu chuyện của ngày xưaCô gái tôi ơi, hình như tôi còn nhớNhưng chắc là không kể lại đâuTôi chẳng kể đâuKể làm chi câu chuyện không có bắt đầu

Chuyên mục: Nói hay

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *