bài thơ về quê hương đất nước

bài thơ về quê hương đất nước

nhung bai tho hay ve que huong dat nuoc to quoc con nguoi viet nam

Bài thơ về quê hương, đất nước, tổ quốc, con người hay nhất

Bài thơ ca ngợi đất nước Việt Nam số 1: Việt Nam quê hương ta – Tác giả: Nguyễn Đình Thi

Việt Nam đất nước ta ơiMênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơnCánh cò bay lả rập rờnMây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiềuQuê hương biết mấy thân yêuBao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đauMặt người vất vả in sâuGái trai cũng một áo nâu nhuộm bùnĐất nghèo nuôi những anh hùngChìm trong máu lửa lại vùng đứng lênĐạp quân thù xuống đất đenSúng gươm vứt bỏ lại hiền như xưaViệt Nam đất nắng chan hoàHoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanhMắt đen cô gái long lanhYêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chungĐất trăm nghề của trăm vùngKhách phương xa tới lạ lùng tìm xemTay người như có phép tiênTrên tre lá cũng dệt nghìn bài thơNước bâng khuâng những chuyến đòĐêm đêm còn vọng câu hò Trương ChiĐói nghèo nên phải chia lyXót xa lòng kẻ rời quê lên đườngTa đi ta nhớ núi rừngTa đi ta nhớ dòng sông vỗ bờNhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngôBũa cơm rau muống quả cà giòn tan …

Bài thơ ca ngợi tổ quốc Việt Nam số 2: Quê Hương – Tác giả: Đỗ Trung Quân

Quê hương là gì hở mẹMà cô giáo dạy phải yêuQuê hương là gì hở mẹAi đi xa cũng nhớ nhiềuQuê hương là chùm khế ngọtCho con trèo hái mỗi ngàyQuê hương là đường đi họcCon về rợp bướm vàng bayQuê hương là con diều biếcTuổi thơ con thả trên đồngQuê hương là con đò nhỏÊm đềm khua nước ven sôngQuê hương là cầu tre nhỏMẹ về nón lá nghiêng cheLà hương hoa đồng cỏ nộiBay trong giấc ngủ đêm hèQuê hương là vòng tay ấmCon nằm ngủ giữa mưa đêmQuê hương là đêm trăng tỏHoa cau rụng trắng ngoài thềmQuê hương là vàng hoa bíLà hồng tím giậu mồng tơiLà đỏ đôi bờ dâm bụtMàu hoa sen trắng tinh khôiQuê hương mỗi người chỉ mộtNhư là chỉ một mẹ thôiQuê hương có ai không nhớ …

Bài thơ ngắn về Tổ quốc số 3: Quê Hương – Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Quê hương là một tiếng veLời ru của mẹ trưa hè à ơiDòng sông con nước đầy vơiQuê hương là một góc trời tuổi thơQuê hương ngày ấy như mơTôi là cậu bé dại khờ đáng yêuQuê hương là tiếng sáo diềuLà cánh cò trắng chiều chiều chân đêQuê hương là phiên chợ quêChợ trưa mong mẹ mang về bánh đaQuê hương là một tiếng gàBình minh gáy sáng ngân nga xóm làngQuê hương là cánh đồng vàngHương thơm lúa chín mênh mang trời chiềuQuê hương là dáng mẹ yêuÁo nâu nón lá liêu siêu đi vềQuê hương nhắc tới nhớ ghêAi đi xa cũng mong về chốn xưaQuê hương là những cơn mưaQuê hương là những hàng dừa ven kinhQuê hương mang nặng nghĩa tìnhQuê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vờiQuê hương ta đó là nơiChôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.

Bài thơ về quê số 4: Đường Về quê Mẹ – Tác giả: Đoàn Văn Cừ

U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân,Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần,Lại dẫn chúng tôi về nhận họBên miền quê ngoại của hai thân.Tôi nhớ đi qua những rặng đề,Những dòng sông trắng lượn ven đê.Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp,Người xới cà, ngô rộn bốn bề.Thúng cắp bên hông, nón đội đầu,Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâuTrông u chẳng khác thời con gáiMắt sáng, môi hồng, má đỏ au.Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng,Đoàn người về ấp gánh khoai lang,Trời xanh cò trắng bay từng lớp,Xóm chợ lều phơi xác lá bàng.Tà áo nâu in giữa cánh đồng,Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng.Bóng u hay bóng người thôn nữCúi nón mang đi cặp má hồng.Tới đường làng gặp những người phebinhvanhoc.com.vn cũng khen u nết thảo hiền,Dẫu phải theo chồng thân phận gáiĐường về quê mẹ vẫn không quên.

Bài thơ số 5: Tràng Giang – Tác giả: Huy Cận

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,Con thuyền xuôi mái nước song phebinhvanhoc.com.vnền về nước lại, sầu trăm ngả;Củi một cành khô lạc mấy dòng.Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiềuNắng xuống, trời lên sâu chót vót;Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;Mênh mông không một chuyến đò phebinhvanhoc.com.vnông cầu gợi chút niềm thân mật,Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.Lòng quê dợn dợn vời con nước,Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

Bài thơ số 6: Đất nước – Nguyễn Đình Thi

Sáng mát trong như sáng năm xưaGió thổi mùa thu hương cốm mớiTôi nhớ những ngày thu đã xaSáng chớm lạnh trong lòng Hà NộiNhững phố dài xao xác hơi mayNgười ra đi đầu không ngoảnh lạiSau lưng thềm nắng lá rơi đầy.Mùa thu nay khác rồiTôi đứng vui nghe giữa núi đồiGió thổi rừng tre phấp phớiTrời thu thay áo mớiTrong biếc nói cười thiết tha!Trời xanh đây là của chúng taNúi rừng đây là của chúng taNhững cánh đồng thơm mátNhững ngả đường bát ngátNhững dòng sông đỏ nặng phù saNước chúng taNước những người chưa bao giờ khuấtÐêm đêm rì rầm trong tiếng đấtNhững buổi ngày xưa vọng nói về!Ôi những cánh đồng quê chảy máuDây thép gai đâm nát trời chiềuNhững đêm dài hành quân nung nấuBỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.Từ những năm đau thương chiến đấuÐã ngời lên nét mặt quê hươngTừ gốc lúa bờ tre hồn hậuÐã bật lên những tiếng căm hờnBát cơm chan đầy nước mắtBay còn giằng khỏi miệng taThằng giặc Tây, thằng chúa đấtÐứa đè cổ, đứa lột da …Xiềng xích chúng bay không khoá đượcTrời đầy chim và đất đầy hoaSúng đạn chúng bay không bắn đượcLòng dân ta yêu nước thương nhà!Khói nhà máy cuộn trong sương núiKèn gọi quân văng vẳng cánh đồngÔm đất nước những người áo vảiÐã đứng lên thành những anh hùng.Ngày nắng đốt theo đêm mưa dộiMỗi bước đường mỗi bước hy sinhTrán cháy rực nghĩ trời đất mớiLòng ta bát ngát ánh bình minh.Súng nổ rung trời giận dữNgười lên như nước vỡ bờNước Việt Nam từ máu lửaRũ bùn đứng dậy sáng loà.

Bài thơ số 7: Về Làng – Tác giả: Nguyễn Duy

Làng ta ở tận làng taMấy năm một bận con xa về làngGốc cây hòn đá cũ càngTrâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nayCha ta cầm cuốc trên tayNhà ta xơ xác hơn ngày xa xưaLưng còng bạc nắng thâm mưaBụng nhăn lép kẹp như chưa có gìKhông răng… cha vẫn cười khìRượu tăm còn để dành khi con vềNgọt ngào một chút nem quêCay tê cả lưỡi đắng tê cả lòngGian ngoài thông thống gian trongSuốt đời làm lụng sao không có gìKhông răng… cha vẫn cười khìNgười còn là quý xá chi bạc vàngChiến tranh như trận cháy làngBà con ta trắng khăn tang trên đầuVẫn đồng cạn vẫn đồng sâuChồng cày vợ cấy con trâu đi bừaĐường làng cây cỏ lưa thưaThanh bình từ ấy sao chưa có gìKhông răng… cha vẫn cuời khìGiàu nghèo có số nghĩ chi cho buồnMẹ ta vo gạo thổi cơmBa ông táo sứt lửa rơm khói mùNhà bên xay lúa ù ùVẫn chày cối thậm thịch như thuở nàoLũ em ta vác cuốc càoGiục nhau bước thấp bước cao ra đồngMồ hôi đã chảy ròng ròngMáu và nước mắt sao không có gìKhông răng… cha vẫn cười khìĐời là rứa kể làm chi cho rầuCha con xa cách đã lâuMấy năm mới uống với nhau một lần…Ruột ta thắt mặt ta nhănCha ta thì cứ không răng cười cườiTa đi mơ mộng trên trờiĐể cha cuốc đất một đời chưa xong

Bài thơ số 8: Quê Hương – Tác giả: Giang Nam

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trườngYêu quê hương qua từng trang sách nhỏ”Ai bảo chăn trâu là khổ”Tôi mơ màng nghe chim hót trên caoCó những ngày trốn họcĐuổi bướm cạnh bờ aoMẹ bắt được …Chưa đánh roi nào tôi đã khóc!Có cô bé nhà bênNhìn tôi cười khúc khích …Cách mạng bùng lênRồi kháng chiến trường kỳQuê tôi đầy bóng giặcTừ biệt mẹ, tôi điCô bé nhà bên có ai ngờ!Cũng vào du kíchHôm gặp tôi vẫn cười khúc khíchMắt đen tròn thương thương quá đi thôi!Giữa cuộc hành quân không nói được một lờiĐơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lạiMưa đầy trời mà lòng tôi ấm mãi …Hòa bình tôi trở về đâyVới mái trường xưa, bãi mía, luống càyTôi lại gặp emThẹn thùng nép sau cánh cửaVẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏChuyện chồng con khó nói lắm anh ơi!Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùiEm vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng …Rồi hôm nay nhận được tin emKhông tin được dù đó là sự thậtGiặc bắn em rồi, quăng mất xácChỉ vì em là du kích, em ơi!Đau xé lòng anh, chết nửa con người!Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướmCó những ngày trốn học bị đòn roiNay yêu quê hương vì trong từng nắm đấtCó một phần xương thịt của em tôi.

Bài thơ số 9: Quê Hương – Tác giả: Tế Hanh

Làng tôi ở vốn làm nghề chài lướiNước bao vây cách biển nữa ngày sôngKhi trời trong gió nhẹ sớm mai hồngDân trai tráng bơi thuyền đi đánh cáChiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mãPhăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giangMảnh thuyền to như mảnh hồn làngRướn thân trằng bao la thâu góp gió.Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗKhắp dân làng tấp nập đón ghe vềNhờ ơn trời , biển lặng cá đầy gheNhững con cá tươi non thân bạc trắngDân chài lưới làng da ngăm rám nắngKhắp thân người nồng thở vị xa xămChiếc thuyền im bến mõi trở về nằmNghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớMàu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôiThoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơiTôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá

Bài thơ hay về quê hương số 10: Trở về Quê Nội – Tác giả: Lê Anh Xuân

Ôi quê hương xanh biếc bóng dừaCó ngờ đâu hôm nay ta trở lạiQuê hương ta tất cả vẫn còn đâyDù người thân đã ngã xuống đất nàyTa lại gặp những mặt người ta yêu biết mấyTa nhìn ta, ta ngắm, ta sayTa run run nắm những bàn tayThương nhó dồn trong tay ta nóng bỏng.Đây rồi đoạn đường xưaNơi ta vẫn thường đi trong mộngKẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưaẦu ơ … thương nhớ lắmƠi nhũng bông trang trắng, những bông trang hồng.Như tấm lòng em trong trắng thủy chungNhư trái tim em đẹp màu đỏ thắmCon sông nhỏ tuổi thơ ta đã tắmVẫn còn đây nước chẳng đổi dòngHoa lục bình tím cả bờ sông.Mẹ lưng còng tóc bạcNgậm ngùi kể chuyện ta ngheTám em bé chết vì bom xăng đặcTrên đường đi học trở về.Giặc giết mười người trong một ấpBà con khiêng xác chất đầy gheChở lên Bến Tre đấu tranh với giặcLàng ta mấy lần bom giội nátDừa ngã ngổn ngang, xơ xác bờ tre,Mẹ dựng tạm mái lêu che mưa che gió.Ta có ngờ đâu mái lều của mẹDưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn cònMẹ ta tần tảo sớm hômNuôi các anh ta dười hầm bí mậtCả đời mẹ hy sinh gan gócHai mươi năm giữ đất, giữ làngÔi mẹ là bà mẹ miền phebinhvanhoc.com.vn có ngờ đâu em ta đấyDưới mái lều kia em đã lớn lênEm đệp lắm như mùa xuân bừng dậySúng trên vai cũng đẹp như emEm ơi! Sao tóc em thơm vậyHay em vừa đi qua vườn sầu riêngTa yêu giọng em cười trong trẻoNgọt ngào như nước dừa xiêmYêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻoDịu dàng như những nàng tiênEm là du kích, em là giao liênEm là chính quê hương ta đóMười một năm rồi ta nhớ, ta thươngĐêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hươngSao thấy lòng ấm lạDù ngoài trời tầm tã mưa tuônTiếng đại bác gầm rung vách láÔi quê hương ta đẹp quá!Dù trên đường còn những hố bomDù áo em vẫn còn mảnh váChỉ có trái tim chung thủy, sắt sonVà khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn.

Bài thơ về quê hương hay nhất số 11: Vẽ quê Hương – Tác giả: Định Hải

Bút chì xanh đỏEm gọt hai đầuEm thử hai màuXanh tươi, đỏ thắm.Em vẽ làng xómTre xanh, lúa xanhSông máng lượn quanhMột dòng xanh mátTrời mây bát ngátXanh ngắt mùa thuXanh màu ước mơ …Em quay đầu đỏVẽ nhà em ởNgói mới đỏ tươiTrường học trên đồiEm tô đỏ thắmCây gạo đầu xómHoa nở chói ngờiA, nắng lên rồiLá cờ Tổ quốcBay giữa trời xanh …Chị ơi bức tranhQuê ta đẹp quá!

Bài thơ số 12: Tre Việt Nam – Tác giả: Nguyễn Duy

Tre xanhxanh tự bao giờchuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh?Thân gày guộc, lá mong manhmà sao nên lũy nên thành tre ơi?ở đâu tre cũng xanh tươicho dù đất sỏi đất vôi bạc màu?Có gì đâu, có gì đâumỡ màu ít chắt dồn lâu hóa nhiềurễ siêng không ngại đất nghèotre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cùVươn mình trong gió tre đucây kham khổ vẫn hát ru lá cànhyêu nhiều nắng nỏ trời xanhtre xanh không đứng khuất mình bóng râmBão bùng thân bọc lấy thântay ôm tay níu tre gần nhau thêmthương nhau tre không ở riênglũy thành từ đó mà nên hỡi ngườichẳng may thân gãy cành rơivẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măngnòi tre đâu chịu mọc congchưa lên đã nhọn như chông lạ thườngLưng trần phơi nắng phơi sươngcó manh áo cộc tre nhường cho conmăng non là búp măng nonđã mang dáng thẳng thân tròn của trenăm qua đi tháng qua đitre già măng mọc có gì lạ đâuMai saumai saumai sauđất xanh tre mãi xanh màu tre xanh

Bài thơ thứ 13: Thơ tình người Lính biển – Nhà thơ: Trần Đăng Khoa

Anh ra khơiMây treo ngang trời những cánh buồm trắngPhút chia tay, anh dạo trên bến cảngBiển một bên và em một bên.Biển ồn ào, em lại dịu êmEm vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽAnh như con tàu, lắng sóng từ hai phíaBiển một bên và em một bên.Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đènTàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắcThăm thẳm nước trôi nhưng anh không cô độcBiển một bên và em một bên.Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên.Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắngAnh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắngBiển một bên và em một bên.Vòm trời kia có thể sẽ không emKhông biển nữa. Chỉ còn anh với cỏ.Cho dù thế thì anh vẫn nhớBiển một bên và em một bên

Bài thơ ngắn về đất nước, quê hương số 14: Quê hương tuổi thơ tôi – Tác giả: Bình Minh

Tôi sinh ra nơi miền quê duyên hảiĐất Hải Phòng mê mải cánh buồm nâuBiển quê tôi rất đẹp và rất giàuHoàng hôn đến với một màu tím biếcThời gian trôi theo dòng đời hối tiếcBên mái trường ta học Viết ngày xưaTháng 5 về mùa phượng đỏ đong đưaCòn nhớ mãi chiều tắm mưa xóm nhỏCó nhiều hôm nắng chưa vờn ngọn cỏCùng bạn bè theo gió thả diều quêBao năm rồi trong nức nở tái têTìm ký ức đam mê ngày xưa ấyThời gian trôi như một dòng sông chẩyXa mất rồi ai tìm thấy được chăngNơi quê cũ ơi tình sâu nghĩa nặngTuổi thơ nào say đắm của ngày xưa ..

Bài thơ số 15: Nước ngon ngàn dặm – Tác giả: Tố Hữu

Nước non ngàn dặmRa điCái tình chi …(Câu ca Nam Bình)Nửa đời tóc ngả màu sươngNhớ quê, anh lại tìm đường thăm quêĐường vào như tỉnh như mêĐường ra phía trước, đường về tuổi xuânĐã đi muôn dặm xa gầnNay về Nam cũng bước chân bồi hồi!Sông Bến Hải bên bồi bên lởCầu Hiền Lương bên nhớ bên thươngCách ngăn mười tám năm trườngKhi mô mới được nối đường vô ra?Bây giờ cầu lại bắc quaVán thơm gỗ mới cho ta gặp mình …Anh về Quảng Trị … Gio LinhTrèo lên dốc Miếu, lặng nhìn Quán NgangBời bời cỏ lút đồng hoangChim kêu cành cụt, chang chang nắng cồnTả tơi mấy ấp khu khu dồnMái tôn, rào kẽm, tháp đồn chơ vơ!Thương em chín đợi mười chờCon thuyền nay đã đỏ cờ sang sôngEm vui em mặc áo hồngMáy reo máy đẩy, mênh mông biển trờiThuyền về Cửa Việt ra khơiThuyền lên Ái Tử, thuyền bơi Đông Hà …Anh còn lặn lội đường xaSông Hương đành nhớ, chưa qua sông BồPhù lai ba bến con đòThanh Lương quê ngoại câu hò còn chăng?Êm dòng Thạch Hãn đêm trăngNhững lo ngược gió Tan Giang nặng chèo!Xe lên đường 9 cheo leoHố bom đỏ mắt, trắng đèo bông lauCây khô, chết chẳng nghiêng đầuNghìn tay than cháy rạch màu trời xanhTrưa nồng, gà gáy Khe SanhTà Cơn dứa mật, hoa chanh ngát đồi.Chợt nghe … từ tuổi hai mươiTiếng xiềng Lao Bảo gọi người bạn xưaNgỡ ngàng rẽ lối le thưaVông đồng mấy cội, xác xơ lá cànhHoang tàn hầm đá, đồn canhBâng khuâng nhớ bóng các anh những ngày!Nhìn quanh, núi đứng mây bayVõng anh giải phóng, rừng lay nắng chiều …Thương nhau, đừng khóc, em yêuTự do, phải trả bao nhiêu máu này!Có qua những bước đi đàyCàng thêm ấm những bàn tay giữa đời.Sáng hè đẹp lắm, em ơiĐầu non cỏ lục, mặt trời vừa lênDa trời xanh ngát, thần tiênĐỏ au đường lớn mang tên Bác HồTrường Sơn mây núi lô xôQuân đi, sóng lượn nhấp nhô, bụi hồng …Ai trông, lên đó mà trôngCha Ki oanh liệt, Bản Đông anh hùngMỹ thua, nguỵ chạy đường cùngXác tăng như xác bọ hung đen bờMấy chàng lính trẻ măng tơNghêu ngao gõ bát hát chờ cơm sôi.Xe lao qua dốc qua đồiGió tây giội lửa ồi ồi sau lưngBụi bay, bụi đỏ lá rừngMịt mù lối kín, cát bưng đường hầmNóng nung vạt áo ướt đầmThương con bướm trắng quạt ngầm suối khô.Con sông Xê Noong ai dòMà dòng nước mát hẹn hò cùng ta?Tới đây, tre nứa là nhàGiỏ phong lan nở nhành hoa nhuỵ vàngTrưa nằm đưa võng, thoảng sangMột làn hương mỏng, mênh mang nghĩa tình.Lán đêm, ghé tạm trạm binhGiường cây lót lá cho mình đỡ đauNghĩ người, thăm thẳm rừng sâumười năm bom đạn, măng rau, sốt ngàn.Xê Công, Xê Nọi, Chà VànMở đường, bao nỗi gian nan với đường!Trường Sơn, xẻ dọc, rọc ngang.Xẻng tay mà viết nên trang sử hồng.Trường Sơn, vượt núi, băng sôngXe đi trăm ngả, chiến công bốn mùa.Trường Sơn, đông nắng, tây mưaAi chưa đến đó, như chưa rõ mình.Vui sao buổi bình minh, gặp cháuNhớ ngày nào cháu mới lên baGác canh cho chú trong nhà …Nay giữa Phi Hà, D trưởng công binhTrên đường lớn Hồ Chí MinhGác ba biên giới … mối tình Đông Dương!Tả Ngâu, trong vắt mắt gươngXốn xang trông lửa chiến trường, mà cayXê Xan, tan nát đạn càyTrống trơ rừng khộp, khô gầy rừng leBằng lăng bạc nắng trưa hèNghe như cưa xẻ, tiếng ve rít dài.Cỏ vàng lạc bước hươu naiSóc buôn thấp thoáng bóng xoài đu đưaVườn ai, cháy trụi ngọn dừaMái chùa cong, gãy nét xưa diệu huyềnVoi đi lững thững, bình yênBỗng ngơ ngác đứng, Bom rền xa xa …Anh vào tuyến lửa, đêm quaBất ngờ một trận như là bão rơiLại đi … “phấn khởi tơi bời”Còn non, còn nước, còn người, cứ đi!Rừng khuya, không ngủ, mơ gìSao hôm lấp lánh cũng vì miền Nam …Chào anh du kích đất CamĐẹp như pho tượng Đam San thuở nàoNgực anh đỏ tựa đồng thauVui tình đồng chí, trắng phau răng cườiAK nòng thép xanh ngờiHôn anh một cái, hỡi người bạn thân!Đường qua biên giới tới gầnNghe lòng rạo rực, nghe chân bồn chồn.Đơn xơ một khúc cầu conMột khe suối nhỏ, cũng hồn quê ta.Ôi, gò đất mịn son phaThắm tươi dòng máu ông cha bao đời …Bình Long, Nam Bộ ta ơi!Buổi đầu mới gặp mặt Người sáng nay.Cầm hòn đất đỏ trong tayTrái tim bỗng nghẹn như say rượu nồngÔm anh Giải phóng vào lòngĐã mơ chạy khắp cánh đồng Cà Mau …Chú lái trước, anh ngồi sauRừng cao su mát một màu lá xanhXe bay, nghiêng gió dạt cànhĐã quen lối tắt đường quanh hiểm nghèoĐến đâu, anh cũng bám theoÁo bà ba, mũ tai bèo chú em!Câu thơ cũ, ai đem tới đó?”Anh chạy vào đất đỏ làm phuBán thân đổi mấy đồng xuThịt xương vùi gốc cao su mấy từng!”Nao nao nhìn mỗi góc rừngCuối hàng cây thẳng, sáng bừng trời cao.Hầm tăng, ụ pháo, chiến hàoDấu răng vuốt Mỹ cắn cào, còn đau!Chị em tù những nơi đâuCôn Lôn, Phú Quốc, dìu nhau trở vềLá buông trắng vách lều treBài ca hy vọng hát nghe ấm lòng.Lộc Ninh xinh một cụm hồngAi hay đất lửa, máu nồng đơm hoa!Cái vui sinh nở chan hoàNghe rừng căng sữa, nhựa ra đầu mùaLao xao phố thợ, chợ trưaSầu riêng, măng cụt cũng vừa ngọt thanhLá cờ nửa đỏ nửa xanhMàu đỏ của đất, màu xanh của trờiNgôi sao, chân lý của đờiViệt Nam, vàng của lòng người hôm nay.Càng nhìn ta, lại càng sayBiển Đông lồng lộng gió lay ngọn cờ …Ôi, bà mẹ tóc bạc phơVườn riêng, mẹ hái trái dừa cho conMá già với trái dừa nonBởi thơm lòng má, nên ngon lòng dừaDẫu còn cay đắng, nắng mưaMiền Nam mát ngọt, hồn ta vẫn đầyTrăng còn che nửa bóng mâyMà rừng lá nón đêm nay ngời ngờiGặp nhau, đồng chí đây rồi!Xôn xao hết đứng lại ngồi bên nhauChuyện nhà, Nam Bắc, trước sauMừng ra nước mắt, nên đau lại cườiPhải chi còn Bác vô chơi!Bỗng nghe cháu nói … đất trời lặng thinhTrông vời Đồng Tháp mông mênhMấy con thuyền ngược dòng kênh, nặng hàngSóng Tiền Giang gọi Hậu GiangCó ai về đó, ta sang cùng về!Hỡi người chị của Bến TreCửu Long đồng khởi bốn bề đó chăng?Miền Nam gan dạ ai bằngĐội quân đầu tóc, khăn rằn vắt vaiKhăn rằn ai dệt cho aiSợ chi súng đạn, rào gai quân thù!Ánh đèn soi giữa chiến khuMái đầu tóc bạc, võng dù hoa râmNhà anh lợp mái trung quânQuan thềm sương nắng, đêm xuân ngày hèNgoài vườn reo một tiếng xeTiếng reo se sẽ, mà nghe rộn ràng …Chân nhanh qua ấp qua làngĐất còn nóng lửa Tràng Bàng, Củ ChiDang tay một với, xa gìSài Gòn ơi, lại phải đi bao ngày?Lưới nào vây nổi chim bayChắc trong ấy nhớ ngoài này, chẳng yên!Chia tay lưu luyến mắt nhìnSầu riêng bịn rịn nhớ miền Nam xaTa về mở rộng đường taCho Nam với Bắc vào ra thêm gầnHành quân nhẹ bước sang xuânChè xanh hoa nở trắng ngần đường xe …Vượt Bù-gia-mập, Cao LêQua Xê-rê-pôk, lại về Tây NguyênTây Nguyên ơi! Bước truân chuyênTuổi trai ta đã từng quen chốn nàyBan-mê ngục sắt những ngàyCũng con đường máu đi đầy năm nao!”Đường lên Đak Sút, Đak Pao …”Ngẩng trông núi dựng trời cao lạ lùngBao la đất mới một vùngDọc ngang thế trận, quân hùng là đây!Thác Gia-ly trắng tầng mâyÀo ào, tưởng máy điện quay tưng bừng …Gặp anh, mừng thiệt là mừngChào anh Núp của núi rừng tự do!Rằng: Qua gió lớn mưa toLòng dân như nước Pa-cô càng đầyTây Nguyên gan góc, dạn dàyNhư cây lim đứng, chẳng lay giữa ngàn.Hỏi đâu giặc đóng, giặc càn?- Nó như kiến lửa, kiến đàn chạy quanhNó leo lên ngon lên cànhMình ôm lấy gốc, nó giành thử coi!Một lời, nghe vút tiếng roiNghe sông gọi suối, nghe voi gọi bầy …”Đường lên đỉnh núi Đak LayHeo heo gió lạnh, sương dày vắng chim”Biết ai mà hỏi mà tìmCon đường xưa của trái tim, đường nàyĐường đi từ tuổi thơ ngâyNửa vòng thế kỷ, hôm nay đường về …Hương đâu thơm lựng rừng hèNhặt cành lá quế mà tê tái lòngTrà My đấy, hỡi Trà BồngCó hay cây quế đợi trông tháng ngày?Nâng cành quế héo trên tayCàng thương quế ngọt quế cay cùng người!Hội An, Đà Nẵng xa khơiẤy nơi mẹ ắm, ấy nơi mẹ nằmNhớ cồn cát trắng giăng giăngNhớ thuyền Bàn Thạch, nhớ trăng biển HànHẳn còn sóng gió gian nanBên vui rồi lại Đại An. Sơn Trà.Sông Trà, sông Lại, sông BaKhu Năm dằng dặc lòng ta mọi miềnVạn ngày, có buổi nào yên?Cá ăn phải máu, chim quên lối vườnCon người, như dãy Trường SơnVững chân bám trụ, chẳng sờn óc gan.Đạn bom, bão lụt, cơ hànChết đi lại sống, hết tàn lại tươiThuỷ chung, vẫn đậm tình ngườiCắn đôi hạt muối, chung đời cháo rauUống cùng viên thuốc chia đauQuên mình chia lửa, cứu nhau chia hầm.Hỡi em, dũng sĩ mười lămTrẻ thơ mà đã ngang tầm nước nonHỡi ông, tuổi tám mươi trònNgực phanh mĩ súng, tra đòn chẳng naoSống hiên ngang, sống thanh caoQuê hương, biết mấy tự hào lòng ta!*Đường đi, như sự tình cờCon sông My, lại bây giờ lần theoVượt từ xưa, bước gieo neoCùng dòng thác ấy, ngủ treo đầu cànhĐọt lau, rau má vả xanhĐói lòng, hát khúc quân hành vẫn phebinhvanhoc.com.vnớ thương bạn, lại bùi ngùiNhớ làng Rô, nhớ người nuôi năm nàoGhé thăm, lòng xót xa sao!Bến sông lửa cháy, bom đào bãi lauHỏi Già, Già mất, còn đâuHỏi em, em đã từ lâu chết rồi!Ôi! Làng Rô nhỏ của tôiCao cao ngọn núi, chiếc nôi đại bàngTrăm năm ta nhớ ơn làngCánh tay che chở bước đường gian nguyThương em, cô gái sông MyNắm xôi đưa tiễn anh đi qua rừng.Anh đi, làng hỏi thăm chừngLàng xưa, anh vẫn nhớ từng người xaHôm nay như trở lại nhàBữa cơm dưa muối cũng là liên hoanNon cao rực rỡ ánh vàngĐêm rằm vằng vặc bến Giàng trăng lên …Con thuyền rời bến sang HiênXuôi dòng sông Cái, ngược triền sông BungChập chùng thác Lửa, thác ChôngThác Đài, thác Khó, thác Ông, thác BàThác bao nhiêu thác, cũng quaThênh thênh là chiếc thuyền ta trên đời.Nỗi niềm chi rứa, Huế ơi!Mà mưa xối xả trắng trời Thừa ThiênMưa từ biển nhớ mưa lênHay mưa từ núi vui trên A Sầu?Nặng lòng xưa giọt mưa đauMát lòng nay trận mưa mau quê nhàMưa rào cho đất tươi daHố bom lấp loáng như là gương soiBãi sim, tà áo tím phơiCon sông A Sá, tóc dài làm duyênRộn ràng tiếng hát thanh niênMải mê xếp đá mà quên ướt mình …Hỡi anh lái trẻ vô tìnhDừng chân một chút mà nhìn quê tôi!Có đâu đẹp vậy tuyệt vờiTrường Sơn lượn xuống hàng đồi thông reoDòng Hương nước biếc, trong veoGió khơi Bạch Mã, sóng đèo Hải VânHuế mình đẹp nhất lòng dânMùa Thu khởi nghĩa, mùa Xuân dậy thànhNgày đi tóc hãy còn xanhMai về, dù bạc tóc anh cũng vềNhớ ai khắc khoải chiều hèCon chim cu gáy dốc Chè, nôn naoBàng hoàng … như giữa chiêm baoTrắng mây Tam Đảo tuôn vào Trường SơnDốc quanh sườn núi mưa trơnTưởng miền Nam đó, chập chờn hôm mai.Đường đi … hay giấc mơ dài?Nước non ngàn dặm nên bài thơ quê.

Bài thơ số 16: Dáng đứng Việt Nam – Tác giả: Lê Anh Xuân

Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn NhứtNhưng Anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăngVà Anh chết trong khi đang đứng bắnMáu Anh phun theo lửa đạn cầu vồng.Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng xin hàngCó thằng sụp xuống chân Anh tránh đạnBởi Anh chết rồi nhưng lòng dũng cảmVẫn đứng đàng hoàng nổ súng tiến côngAnh tên gì hỡi Anh yêu quýAnh vẫn đứng lặng im như bức thành đồngNhư đôi dép dưới chân Anh giẫm lên bao xác MỹMà vẫn một màu bình dị, sáng trongKhông một tấm hình, không một dòng địa chỉAnh chẳng để lại gì cho riêng Anh trước lúc lên đườngChỉ để lại cái dáng-đứng-Việt-Nam tạc vào thế kỷ:Anh là chiến sỹ Giải phóng quân.Tên Anh đã thành tên đất nướcÔi anh Giải phóng quân!Từ dáng đứng của Anh giữa đường băng Tân Sơn NhứtTổ quốc bay lên bát ngát mùa xuân

Bài thơ số 17: Nhớ cơn mưa quê hương – Tác giả: Lê Anh Xuân

Quê nội ơiMấy năm trời xa cáchĐêm nay, ta nằm nghe mưa rơiNghe tiếng trời gầm xa lắc …Cớ sao lòng thấy nhớ thương.Ôi cơn mưa quê hươngĐã ru hát hồn ta thuở bé,Đã thấm nặng lòng ta những tình yêu chớm hé.Nghe tiếng mưa rơi trên tàu chuối, bẹ dừa,Thấy mặt trời lên khi tạnh những cơn mưa.Ta yêu quá như lần đầu mới biếtTa yêu mưa như yêu gì thân thiếtNhư tre, dừa, như làng xóm quê hương.Như những con người – biết mấy yêu thương.Ôi tuổi thơ, ta dầm mưa ta tắm.Ta lội tung tăng trên mặt nước mặt sôngTa lặn xuống, nghe vang xa tiếng sấmNghe mưa rơi, tiếng ấm tiếng trong.Ôi đâu rồi những trò chơi tuổi trẻNhững tàu chuối bẹ dừa, những mảnh chòi nhỏ béNhững vết chân thơ ấu buổi đầu tiênMấy tấm mo cau là mấy chiếc thuyềnMưa cuốn đi rồi.Mưa chảy xuống dòng sông quê nộiSóng nước quê hương dào dạt chảy về khơi,Chở những kỷ niệm xưa, chìm lắng bốn phương trời.Và ta lớn tình yêu hoà bể rộngCơn mưa nhỏ của quê hương ta đã sốngNay vỗ lòng ta rung động cả trăm sông,Ôi cơn mưa quê hương.Mưa là khúc nhạc của bài ca êm mát.Những đêm ta nằm nghe mưa hát mưa ơiNghe mưa đập cành tre, nghe mưa rơi tàu lá,Thầm thì rào rạt vang xa …Có lúc bỗng phong ba dữ dộiMưa đổ ào như thác dồn trăm lối.Giấc mơ xưa có chớp giật, sấm gầm,Trang sử nhỏ nhà trường bỗng hoá mưa giông.Nghe như tiếng của Cha Ông dựng nước,Truyền con cháu phải ngẩng cao mà bướcNghe như lời cây cỏ gió mưa.Đang hát tiếp bài ca bất khuất ngàn xưa …Mưa tạnh rồi, như mùa xuân nhẹ trổiThấy sánh xanh trên những cành xanh nắng rọiMưa ơi mưa, mưa gội sạch những cành nonMang đến mùa xuân những quả ngọt tươi ngon.Ôi vui quá không thấy chim đâu cảMà bờ tre nghe giọng hót trong lành.Nhà ai đấy nhịp chày ba rộn rã,Làm hạt mưa trên cành lá rung rinh.Mấy cô gái bên kia sông giặt áoTay rẩy nước. Bỗng mưa rào nho nhỏCánh tay cô hay cánh gió nhẹ đưaRung cành tre rơi nhỏ một cơn mưa …Ôi yêu quá mấy hàng dừa trước ngõRễ dừa nâu, muờn mượt gân tơĐường tạnh ráo, đất lên màu tươi mởnĐã yêu rồi sao bổng thấy yêu hơn …Quê hương ơi, mấy năm trời xa cáchĐêm nay ta nằm nghe mưa rơi,Nghe tiếng trời gầm xa lắc …Cớ sao lòng lại xót đau …Ta muốn về quê nộiTa muốn trở lại tuổi thơTa muốn nằm trên mảnh đất ông chaNghe mưa đập cành tre, nghe mưa rơi tàu lá …Ôi tiếng sấm từ xa, bỗng gầm vang rộn rã …

Bài thơ về Tổ quốc số 18: Tổ quốc nhìn từ biển – Tác giả: Nguyễn Việt Chiến

Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biểnCó một phần máu thịt ở Hoàng SaNgàn năm trước con theo cha xuống biểnMẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường SaĐất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặcCác con nằm thao thức phía Trường SơnBiển Tổ quốc chưa một ngày yên ảBiển cần lao như áo mẹ bạc sờnNếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biểnMẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòngSóng lớp lớp đè lên thềm lục địaTrong hồn người có ngọn sóng nào khôngNếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảoLạc Long cha nay chưa thấy trở vềLời cha dặn phải giữ từng thước đấtMáu xương này con cháu vẫn nhớ ghiĐêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bểThương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mùThương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữThương Hòn Mê bão tố phía âm uNếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tíchNhững đau thương trận mạc đã qua rồiBao dáng núi còn mang hình goá phụVọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôiNếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họaĐã mười lần giặc đến tự biển ĐôngNhững ngọn sóng hoá Bạch Đằng cảm tửLũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồngThương đất nước trên ba ngàn hòn đảoSuốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờnMáu đã đổ ở Trường Sa ngày ấyBạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thânNếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cảNhững chàng trai ra đảo đã quên mìnhMột sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trướcCòn truyền đời con cháu mãi đinh ninhNếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mátMáu xương kia dằng dặc suốt ngàn đờiHồn dân tộc ngàn năm không chịu khuấtDáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi

Hãy cùng xem những bài thơ về quê hương đất nước, tổ quốc con người Việt Nam trên đây mà phebinhvanhoc.com.vn đã tổng hợp và chia sẻ nhé, chắc chắn, bạn sẽ nhớ đến một thời đã qua và lại được sống trong những kỉ niệm vui tươi và hồn nhiên thêm lần nữa.

Bên cạnh bài thơ hay về quê hương đất nước, con người, phebinhvanhoc.com.vn còn tổng hợp và chia sẻ 20 bài thơ Tết xa nhà hay nhất giúp bạn dễ tìm được bài thơ Tết xa nhà phù hợp để diễn tả tâm trạng tâm trạng của mình.

Những bài thơ về quê hương đất nước thường chất chứa rất nhiều những cảm xúc, sự nhớ thương và khiến những người xa quê phải xao xuyến. Để làm vơi đi những nỗi nhớ hay những tình yêu quê hương đất nước các bạn hãy cùng tham khảo danh sách các thơ về quê hương đất nước đê thưởng thức cũng như phần nào thấu hiểu hơn về tình yêu quê hương đất nước.Những bài thơ về quê hương đất nước thường chất chứa rất nhiều những cảm xúc, sự nhớ thương và khiến những người xa quê phải xao xuyến. Để làm vơi đi những nỗi nhớ hay những tình yêu quê hương đất nước các bạn hãy cùng tham khảo danh sách các thơ về quê hương đất nước đê thưởng thức cũng như phần nào thấu hiểu hơn về tình yêu quê hương đất nước. {C}{C}{C}{C}

Hiện nay có rất nhiều những bài thơ về quê hương đất nước được sáng tác rất hay và ý nghĩa, các bạn có thể tham khảo cũng như lựa chọn cho mình những bài thơ hay nhất đáp ứng được như cầu sử dụng của mình. Các bài thơ ngắn hay dài, thuộc các thể loại thơ khác nhau được cập nhật đầy đủ để bạn dễ dàng chọn lựa hay thể hiện tình cảm của mình qua các bai thơ về quê hương đất nước

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *