Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
1360 lượt xem

Bài văn đóng vai ông hai kể lại chuyện làng

Bạn đang quan tâm đến Bài văn đóng vai ông hai kể lại chuyện làng phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Bài văn đóng vai ông hai kể lại chuyện làng

đóng vai trò của ông. hai kể lại sự tích làng kim lan gồm 2 dàn ý chi tiết kèm theo 11 bài văn mẫu hay ho giúp các em học sinh lớp 9 hiểu rõ hơn về lòng yêu nước thiêng liêng, sâu nặng để kể lại một cách ngắn gọn và súc tích.

với anh ấy, hai tình yêu dành cho thị trấn, niềm tự hào về thị trấn là trên hết. Vì vậy, mời các em cùng theo dõi 11 bài văn mẫu dưới đây để kể lại cảm xúc của em khi ở vùng sơ tán, khi nghe tin thị xã tham gia đánh giặc và khi nghe tin cải chính.

lược đồ phân tích vai người ông kể lại truyện ngắn Thị trấn

lược đồ 1

diễn biến tâm trạng và hành động của mr. ở đó:

+ khi tôi nghe tin người dân của mình đang theo dõi kẻ thù:

  • khi mới nghe tin: ông cụ nghẹn họng, mặt mũi tê dại, ông lặng đi, tưởng như không thở được, lạc cả giọng, cúi đầu bước đi. xa.
  • hành động: về đến nhà, nằm vật ra giường, nước mắt lưng tròng, ông lão mắt tròn mắt dẹt, nắm chặt tay rít lên: thằng việt gian bán nước nhục nhã thế này … nó đi loanh quanh làm sao được. ngủ, thật bình tĩnh, chân tay bủn rủn, lồng ngực đập rộn ràng khi nghe tiếng chủ …

+ ý nghĩa:

    < làng, tình yêu ấy sâu nặng và thiêng liêng biết bao. tình yêu quê, phố thị gắn bó mật thiết với tình yêu quê.

diễn biến tâm trạng và hành động của anh ấy khi nghe tin thị trấn theo chân kẻ thù đã được cải chính.

  • Miệng nhai trầu, mắt đỏ hoe, mua quà về chia cho con, chạy vụt qua nhà chú, rồi từ nhà này sang nhà khác, giơ hai tay múa may và đoán già đoán non về mục đích của tin đồn nhà ông bị giặc đốt và làng chợ dầu của ông không theo giặc.
  • nghĩa: là sự thay đổi lớn về tâm trạng, hành động. anh đã từng rất buồn và đau khổ, bây giờ anh đã rất vui và hạnh phúc. có lẽ không ai nói về việc ngôi nhà của mình bị thiêu rụi mà hả hê sung sướng như ông. hai, vì ngôi nhà bị cháy của ông là bằng chứng cho người dân chợ dầu rằng ông không theo giặc, “vì nhà ông bị đốt để tôn vinh danh dự”. thị trấn chợ dầu đã được hồi sinh. ” lòng yêu thương đồng bào, lòng tự hào về nhân dân đặt lên hàng đầu.

lược đồ 2

i. giới thiệu: giới thiệu sơ lược về tôi: mọi người thường gọi tôi là ông hai, tôi ở thị trấn chợ dầu từ khi mới sinh ra.

ii. nội dung bài đăng

  • Hãy cho tôi biết tâm trạng của bạn tại địa điểm sơ tán: bạn nhớ thị trấn, phấn khích khi rời phòng họp.
  • Cho chúng tôi biết cảm giác của bạn kể từ khi được biết. tin tức: người dân thị trường dầu là người Việt Nam (diễn thuyết nội tâm, đối thoại, độc thoại, thảo luận …)
  • cho tôi biết cảm giác của bạn khi nghe tin điều chỉnh.

>

iii. kết bài: khẳng định lại tình yêu thương của ông đối với nhân dân, cuộc kháng chiến và con người xưa.

đóng vai ông nội kể lại chuyện làng – mẫu 1

người ta có thể tách dân tộc ra khỏi quê hương của họ, nhưng bạn không thể tách quê hương của mình ra khỏi người dân. câu nói đó thật sâu sắc. Đối với tôi, phố chợ dầu là máu thịt, là linh hồn của tôi, không gì có thể lấy đi hay xóa bỏ nó khỏi tâm hồn tôi.

Đã vài thập kỷ trôi qua, có lẽ đủ để hiểu hầu hết người dân thị trấn. họ và tôi, chúng ta đều là người Việt Nam, chúng ta đều mang trong mình dòng dõi hồng nhan mãi mãi trong tim. Hầu hết người dân trong làng tôi là những người nông dân chăm chỉ làm việc trên đồng ruộng từ sáng sớm. chúng ta sống cho mình nhưng chưa một giây phút nào chúng ta quên tình yêu của mình với đất nước, nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Tôi không hiểu tại sao mọi người lại tung tin đồn thất thiệt về thị trấn của tôi.

Hôm đó trời nắng đẹp, như mọi ngày tôi đến phòng thông tin đọc báo. Tôi thích đến đây để nghe người khác đọc báo. Mặc dù là một nông dân nghèo, sống vất vả và làm nhiều việc nhưng tôi vẫn có niềm vui là thường xuyên đọc báo để nắm bắt thông tin khắp nơi. Khi tôi rời phòng thông tin, vào cửa hàng nói với vợ một vài điều, rồi bước ra lối vào khu cũ, tôi đã thấy một nhóm người tản cư đang nói chuyện sôi nổi.

Tôi cũng tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy tôi sẽ nói chuyện lại. Người ta biết rằng có một ngôi làng mà người Việt theo phương Tây. Tôi không bao giờ mong đợi đó là thị trấn chợ dầu, cùng một thị trấn nơi tôi sống. Họ bảo làng tôi là người Việt, dân làng tôi theo giặc. Tôi không thể tin được những gì tôi đang nghe. Tôi nghĩ đủ. Không phải người của tôi thực sự nên đi về phía Tây? đó là trường hợp như thế nào? dân làng chúng tôi đều là những người yêu nước. không thể chịu được sự nhục nhã đến cùng, tôi phải đánh trống bỏ đi: “ha, nóng quá, đi thôi …”

Kể từ ngày tin đồn lan truyền khắp nơi, tôi không còn dám lẻn ra đường nữa. Đầu óc tôi cứ mờ ảo dần, không còn quan tâm đến điều gì nữa. ngay cả vợ tôi cũng không được làm việc nhà. sinh ra và lớn lên trong chiến tranh, từ nhỏ tôi đã phải sống chung với bom đạn. Thấy vậy, tôi luôn dặn lòng mình sau này phải cố gắng làm điều gì đó có ích cho đất nước.

Trong tâm trí của tôi, cũng như gia đình và bà con lối xóm, tôi xin hứa với lòng mình rằng sẽ luôn ủng hộ Hồ Chí Minh trong nhiều năm tới. nhưng bây giờ chúng ta chưa làm điều gì có hại cho đất nước. Tôi cũng yêu thị trấn của mình lắm, thị trấn chợ dầu đó đã gắn bó với tôi từ rất lâu rồi. nhưng sâu thẳm trong trái tim chất phác, mộc mạc của người nông dân nghèo này vẫn có một vai trò quan trọng đối với đất nước. “Thị trấn thực sự yêu nó, nhưng thị trấn đi theo hướng tây sẽ phải ghét nó.”

Vào thời điểm đó, khắp nơi mọi người đang đuổi dân làng khỏi chợ dầu. bà chủ nhà của tôi cũng phải từ chối gia đình tôi để sống trong nhà của bà ấy. trong vòng vài ngày, không biết phải làm gì, đi đâu, đầu óc tôi trống rỗng với nỗi nhục không thể chịu đựng nổi.

nhưng nỗi buồn ấy bỗng chốc biến thành nụ cười sảng khoái dần nở trên khuôn mặt tôi. Tôi mừng khi nghe tin vui rằng làng dầu khí Việt Nam đã được chấn chỉnh. Đó là sự thật, mọi thứ đều sai về mục đích. Tôi đi khắp nơi báo cho mọi người những tin tốt lành. ngay cả người chủ cũng vui vẻ và để tôi ở lại chỗ của cô ấy. Vì vậy, cuộc sống của tôi đã vui vẻ trở lại.

mọi dòng sông đều đổ ra biển, tình yêu quê hương, yêu đồng bào, yêu đất nước trở thành tình yêu làng quê. Đối với người nông dân một nắng hai sương, thị có một vị trí vô cùng quan trọng. đó là nơi tôi sinh ra, lớn lên và làm việc. Quan trọng hơn, làng đã trở thành cội nguồn của quê hương, là một phần không thể thiếu trong tâm hồn người nông dân. Riêng tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được hình bóng của thị trấn chợ dầu quen thuộc ấy và tôi sẽ luôn tin tưởng và không bao giờ rời xa thị trấn của mình.

đóng vai trò của ông. Hai kể lại một câu chuyện làng – mô hình 2

Sáng nay cũng như bao ngày khác, tôi uống một tách trà mới pha, đọc vài trang báo ngày mới, ngẫm nghĩ về tuổi trẻ sôi động của con người mình, những kỉ niệm đẹp đẽ nhất ẩn sâu trong tâm khảm. …

Chiều hôm đó, tôi ở nhà một mình. vợ con đi buôn nên dốc hết sức ra bờ lạch xới một mảnh đất, định dành vài trăm củ sắn, năm sau đói có gì mà ăn. gần sáng, chân tay đã rã rời, nằm trên tấm nệm êm ái, tôi lại suy nghĩ miên man. Tôi nhớ những ngày tôi sống ở thị trấn, cùng anh em đào đường, gánh đá… Tôi nhớ thị trấn chợ dầu này, nhớ vô cùng.

kiên nhẫn đợi đại ca trở về, ta liền nhanh chóng sai hắn vài câu lo liệu trong nhà chạy ra ngoài, như thường lệ nghe người khác thông tin. trên đường đi cũng có một số người giữ tôi lại để hỏi han, kể vài câu đùa khiêu khích, tôi nhanh chóng bỏ chạy. nghe được? Tôi nghĩ nói ra thì không hay ho gì, thật sự khiến tôi cảm thấy khổ sở. Tôi cũng tham gia một khóa học phổ thông, nhưng tôi vẫn không thể tự đọc nội dung, vì vậy tôi phải ngồi đó giả vờ đọc và nghe người khác đọc. Điều tôi ghét nhất là những người tin tưởng tôi biết rất nhiều từ, họ không thể đọc chúng thành tiếng cho người khác nghe. tại sao tôi lại may mắn như vậy hôm nay? đã được dân quân đọc to lên, nghe rất nhiều thông tin hữu ích.

Tôi háo hức rời khỏi phòng họp, dặn dò vợ vài điều, ghé vào quán làm vài điếu thuốc hookah rồi lặng lẽ uống trà hóng gió. rồi đột nhiên tôi thấy một số người trông không giống người ở đây, họ mở miệng, tôi thắc mắc, tôi đặt câu hỏi.

biết bọn họ ở gia lâm bên trên, cũng biết địch vừa từ bắc ninh nổ súng chợ dầu, như thường tâm trạng kỳ lân, ta chép miệng khoe khoang: “Ta giết được bao nhiêu.” trong chợ dầu ?, có mấy thằng hả anh? “. Tôi không ngờ câu trả lời lại như một mũi giáo chĩa thẳng vào phần đen tối nhất của tâm trí tôi:” mày không giết được ai. Tất cả dân tộc Việt Nam theo tây sang giết gì nữa! “. Tôi chỉ nghe nhầm phải không? không thể nào. khăng khăng với ý tưởng đó, tôi lại đòi hỏi. Câu trả lời như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi yêu cầu tôi tỉnh dậy. Rùng mình, tôi phải giả vờ như vậy. thức dậy và phàn nàn về nắng nóng và chạy về nhà.

Về đến nhà, tôi vẫn không khỏi nghe những lời cay độc của người đời, tôi thấy thương con quá. Họ là những người con của dân tộc Việt Nam…

Khi Nhị phu nhân trở về vào buổi chiều hôm đó, bà cũng có vẻ khác lạ hơn thường lệ, khiến căn nhà bỗng trở nên vắng lặng và lạnh lẽo. bọn trẻ cũng im lặng, không dám nô đùa như mọi khi. Giờ nghĩ lại cũng thấy không đúng lắm vì mọi người trong làng cũng là những người yêu nước, đã thề nguyền đánh giặc. Hơn nữa, ai sẽ phát minh ra cái gì? rồi trong giây lát tôi nghĩ về tương lai của thị trấn chợ dầu này, liệu có ai đó buôn bán với người Việt Nam không?

Trong vài ngày sau đó, tôi tự nhốt mình trong nhà, xấu hổ và nhục nhã. Tôi đã tin tưởng con trai mình để bày tỏ cảm xúc của mình. Cuối cùng tôi quyết định không quay lại làng. “Dân chúng yêu thật lòng, nhưng dân chúng theo Tây thì phải ghét”. Tôi quyết một lòng tiếp tục kháng chiến, một lòng vì Tổ quốc, một lòng vì Tổ quốc. Nếu không làm được điều gì tốt cho đất nước thì đừng làm điều gì xấu.

Tôi đã nghĩ về nó cả đêm, càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy nhục nhã và xúc phạm. dù đã quyết ủng hộ bác ho, ủng hộ kháng chiến giờ ai cũng ghét dân chợ dầu nên biết đi đâu. Đang bế tắc thì một buổi sáng chủ tịch xã gọi điện báo tin cho tôi. thì tất cả đều là dối trá, đều là dối trá, là hành vi hủy hoại lòng tin của đối phương. xóm chợ dầu không chỉ là người Việt Nam, mà còn tích cực tham gia kháng chiến chống giặc cứu nước, tôi như được sống lại. Tôi tràn ngập niềm vui và muốn sửa lại bản thân, tiếp tục nói về những người tôi yêu thương nhất một cách vinh quang. Tôi vẫn duy trì thói quen đó cho đến ngày nay, cũng như hôm nay tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình.

đóng vai người ông kể lại chuyện làng: mẫu 3

đất nước là gì, cô giáo dạy em yêu đất nước. ai đi xa cũng nhớ nhiều.

chúng ta đều có một quê hương, là nơi chôn rau cắt rốn, nơi nuôi dưỡng những tâm hồn trẻ thơ, là nơi mà chúng ta dù đi đâu về đâu. đối với tôi, đó là một thị trấn hoài niệm về chợ dầu. mọi người tự hỏi tôi là ai. Tôi là ông hai trong truyện trấn kim kỳ lân.

ôi thị trấn chợ dầu của tôi! Tôi còn nhớ rất rõ hình ảnh làng tôi có phòng thông tin lớn nhất vùng, đài cao vút bằng tre, tiếng loa gọi buổi trưa vang dội cả một góc trời, không ai nghe thấy. rồi những ngôi nhà ngói san sát nhau, sầm uất như tỉnh. con đường đầu làng lát đá xanh, trời mưa gió lộng, đi qua đầu làng cuối làng bùn không dính gót. ngày mồng mười tháng năm phơi rơm, thóc đạt chất lượng tốt nhất, không sót một hạt đất. Không phải tôi quá tự hào về thị trấn của mình đâu các bạn. Tôi vẫn có thói quen khoe thị phi như xưa. Nhưng vì những kẻ xâm lược đê hèn đó, làng chợ dầu bị tàn phá và người dân trong làng phải di tản.

Bây giờ tôi hiển thị thị trấn, tôi hiển thị một thị trấn khác. Tôi cho thấy những ngày của cuộc nổi dậy trong làng, rằng tôi đã tham gia phong trào từ thời kỳ đen tối. các bài tập quân sự. ngay cả những trưởng lão râu tóc bạc trắng cũng vác gậy đi tập một hai. mỗi khi hô một vở, huấn luyện viên phải kèm theo… bất cẩn phía sau: “nghiêm túc!… nghỉ ngơi!… gác súng lên vai!…”. nhất là những ngôi mộ, những ụ, hào của trấn mình, các công trình xây dựng không chừa một ai. Tôi đã mất ba năm chìm đắm và bảy đến mười năm trước khi tôi có thể trở về quê hương của mình.

Thực ra, tôi không muốn sơ tán ở đây chút nào. nhưng bà tôi cứ khóc, bà van xin tôi về đi, bà nói với tôi:

-vậy, anh định bỏ đói mẹ con em à? bạn phải chăm sóc chúng để tôi có thể quản lý. sau đó anh cầu xin tôi nói với mọi người, anh cầu xin với thôn trưởng, tất cả đều đồng ý cho tôi đi, anh phải tuân theo.

Những ngày đầu đến đây, không có việc gì, tôi luôn tức tối, bứt rứt trong người. Tôi cũng khổ bà, các anh, các chị. Tôi quay sang mắng chửi mẹ con anh. nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã sống ở thị trấn này từ khi tôi còn là một đứa trẻ. ông cố của tôi đã sống ở thị trấn này trong nhiều thế hệ. Bây giờ tôi đã gặp một lần như thế này, tôi sẽ bỏ chạy một lần nữa. Công việc có phải là công việc chung, không phải của riêng bạn?

Mỗi khi bước ra khỏi căn phòng tối om với đống xoong, chảo, nồi và dây phơi ẩm ướt, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và sảng khoái. Tại sao tôi lại sợ ngôi nhà đó? nhất là vào những buổi chiều yên tĩnh, ngột ngạt, có tiếng bà chủ la hét bên ngoài thì tôi không thể nào chịu nổi. Tôi phải đi trốn. Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào tham lam và gian xảo như cô ấy. người gầy như củi khô. miệng mỏng, nói tục, nhưng chúa là một kẻ lừa đảo. nếu bạn không vào nhà, không sao cả, chỉ cần chạm vào nhà.

Ngay từ đầu, tôi đã giận cô ấy. Tôi nghe những người hàng xóm ở đây nói, tôi biết anh ấy không phải là người tử tế.

Chiều hôm đó, tôi ở nhà một mình. cô gái lớn mang hàng hóa đến cửa hàng cho mẹ cô ấy vẫn chưa trở lại. khi tôi có hai đứa con, tôi bắt chúng ra vườn chăm những luống rau mới cấy mà không có gà. Tôi miệt mài phá một mảng đất dày đặc, ra khỏi con lạch từ sáng đến giờ, định trồng thêm vài trăm củ sắn nữa để ăn những tháng đói năm sau. Khi tôi mệt mỏi, tôi về nhà và nằm trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ về điều đó. Tôi nghĩ lại thị trấn của mình và những ngày tôi làm việc với các anh em của mình. à, sao mà buồn cười quá. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ. cũng thôi hát, cồng bông, cũng đào, cũng làm cả ngày. Trong lòng tôi trào dâng một niềm xúc động. Tôi muốn về làng lần nữa, muốn cùng anh em đào đường đắp bờ, khơi rãnh, gánh đá… Không biết ở đầu làng đã có chòi canh chưa. . ? những đường hầm bí mật chắc hẳn đã rất bẩn. ồ! Tôi nhớ thị trấn, tôi nhớ thị trấn rất nhiều. bên ngoài, nắng chiếu ngoài hiên chói chang và vài tiếng gà gọi vào giờ ăn trưa. nhà tối dần, hơi có màu đất. lúc này, bà chủ nhà đi làm đồng về. Tôi lại sắp phải nằm đây nghe bà mắng con, đòi bình nước cho xong mau, cái bếp xập xình xập xình đây này. Đột nhiên tấm thảm chùi chân kêu cót két và ngôi nhà sáng đèn. Ngạc nhiên, tôi nhìn lên. cậu bé lớn hơn nắm lấy giỏ của mình và không đi vào. Tôi hỏi:

-tại sao bạn ra đó lâu thế?

Không cho cậu bé thời gian để trả lời, tôi đứng dậy và lấy mũ của mình:

-về nhà, chăm sóc tôi! đừng đi đâu hết. Tôi đưa tay lên buồng trên và rời đi.

đang tải …

bên ngoài, bầu trời trong xanh và có những đám mây sáng và buồn tẻ. con đường vắng bóng người qua lại. thậm chí họ còn ngã vào bóng cây để tránh nắng. một vài làn sóng mềm mại và gợi cảm. Tôi bơi xuống con phố vắng, đầu cúi về phía trước. tay vung vẩy. Như thường lệ, tôi ghé qua trạm thông tin để nghe tình hình chiến sự. bao nhiêu tin tức tốt được cập nhật ở đây. ruột tôi như đang nhảy múa. nhưng dường như hạnh phúc của con người thật là nhỏ nhoi. Tôi chưa bao giờ nghĩ niềm vui ấy chỉ là một ngày bình lặng trước khi sóng gió ập đến. Ra khỏi phòng giao ban, tôi quay lại nói với vợ vài câu rồi tiếp tục lên đường về huyện cũ. Tôi đi ngang qua quán rượu. ở đây, các nhóm người di dời đang ngồi trên lầu và dưới lầu. Tôi nghe một người phụ nữ nói rằng họ vào thị trấn từ chợ dầu, cô ấy vô cùng sợ hãi, tôi lo lắng, tôi quay lại và lắp bắp hỏi:

– anh ấy bước vào … anh ấy bước vào làng dầu, phải không? Vậy chúng ta có thể giết bao nhiêu kẻ?

– không thể giết bất cứ ai. Họ đang giết gì nữa trong cả thị trấn!

Giọng người phụ nữ the thé, đầy tức giận. Nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Tôi đã bị sốc. Cổ họng cô thắt lại, mặt mũi tê dại, tưởng như không thở được. khóe mắt vẫn không ngừng run rẩy, thần kinh như muốn tê dại. Một lúc lâu sau, tôi căng thẳng, tôi nuốt phải thứ gì đó mắc vào cổ, tôi hỏi lại, giọng lạc hẳn đi:

– có đúng không? hoặc chỉ…

– sau đó chúng tôi ở dưới đó và ở trên đây …

Tôi chưa nói xong khi mọi người nói. dứt khoát. chắc như đinh đóng cột. Tôi chết lặng. ù cả hai tai. Tôi không nghe thấy gì nữa. giọng người kia như mất hút trong gió. Tôi trả tiền cho nước và loạng choạng đứng dậy. nhếch mép, cười nhạt:

– ha, trời nắng đẹp, cố lên…

Tôi cúi đầu và bước đi. Tôi thoáng nghĩ đến bà chủ nhà. về đến nhà nằm vật ra giường, bọn trẻ con thấy hôm nay trông khác hẳn, lẻn ra trước nhà chơi tối với nhau. Nhìn con mà xót xa, nước mắt cứ chảy dài…

-Những người con của làng quê Việt Nam? họ cũng bị mọi người hắt hủi? chết tiệt, ở tuổi của tôi … tôi nắm chặt tay và rít lên:

-họ bay ăn miếng cơm manh áo gì đó vào mồm rồi lại đi làm bọn việt gian giả tạo bán nước để làm nhục như thế!

Tôi không nghĩ dân làng có thể cắt nó như vậy. Tôi xem xét lại từng người trong tâm trí của tôi. không, họ đều là những người tâm linh. họ ở lại thị trấn. quyết sống độc thân sống chết với kẻ thù, làm gì có dũng khí làm chuyện đáng xấu hổ như vậy! … nhưng tin tức như vậy làm sao có thể lộ ra? nhưng ông chủ đúng là dân làng, không tồi. nếu không có lửa thì làm sao có khói? Những người này là ai mà phát minh ra những thứ như vậy? ồ! nhục nhã lắm toàn thể dân tộc Việt Nam! Vậy bạn đã biết cách kinh doanh như thế nào chưa? ai chứa. họ giao dịch với ai? khắp đất nước việt nam này người ta ghê tởm, người ta căm ghét bọn việt gian bán nước … còn lại bao nhiêu dân làng, chạy tán loạn về phía nhau, không biết các bạn đã hiểu rõ tình hình này chưa?

Không ai nói một lời nào vào đêm đó, không gian yên tĩnh đến kỳ lạ. và tiếp tục giọng thì thầm như mọi khi:

-cô giáo chém.

Tôi nằm xuống giường mà không nói được gì.

– anh ấy ngủ chưa?

-là gì? Tôi di chuyển một chút:

-Tôi đã thấy những tin đồn… Tôi phản pháo:

-Tôi biết điều đó!

Tôi nghĩ điều đó thật rùng rợn. một quãng đời tăm tối, những tệ nạn cũ hiện lên trong tâm trí anh. Tôi không thể quay lại thị trấn đó nữa. Tôi sẽ mất tất cả bây giờ? không thể! thị trấn thực sự yêu anh ta, nhưng thị trấn đi theo phía tây phải trả thù. Tôi ôm con trai út vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nó và khẽ hỏi:

-bút! Tôi hỏi bạn, bạn là ai?

-Cậu ấy là con trai của con trai tôi.

-nhà bạn ở đâu?

-nhà tôi ở thị trấn chợ dầu.

-vậy, bạn có thích đến thị trấn chợ dầu không? cậu bé gục đầu vào ngực tôi và đáp nhẹ nhàng:

-có. Tôi ôm chặt anh ấy và hỏi anh ấy một lúc sau:

-ah, tôi sẽ hỏi bạn. vậy bạn ủng hộ ai? cậu bé giơ tay, mạnh dạn và rõ ràng:

-hỗ trợ thành phố Hồ Chí Minh muôn năm! Nước mắt tôi trào ra, chảy dài trên má. Tôi thì thầm:

-vâng, đúng vậy, tôi ủng hộ bạn.

Chiều hôm đó, một anh ở cùng thị trấn, cũng là một người bán dầu, đến thăm chúng tôi. Tôi mặc quần áo chỉnh tề và đi theo anh ta. Tôi vội vàng quên dặn bọn trẻ trông nhà. Tôi đã không trở lại cho đến khi trời tối. khuôn mặt buồn bã ngày nào bỗng trở nên tươi vui, rạng rỡ. miệng nhai trầu, mắt đỏ hoe, chớp chớp … vừa ra đến ngõ đã cất tiếng:

-bạn đang ở đâu, hãy chia sẻ những món quà.

sau đó tôi chạy đến bác tôi để khoe:

– Cháy nhà tôi rồi, ông chủ. đốt mềm. Chủ tịch thị trấn của tôi vừa đính chính… ông ấy đã đính chính thông tin rằng chúng tôi là người Việt Nam trên thị trường dầu mỏ. nói dối! không có gì. mọi thứ đều sai về mục đích!

Đó là câu chuyện, thưa các bạn. Nghĩ đến giờ, tôi vẫn không quên được cảm giác khi nghe tin cải chính. vì có lòng tin vào Đảng, vào Bác Hồ và vào dân tộc mình nên cuộc kháng chiến mới thắng lợi như ngày hôm nay. Tôi mong rằng qua câu chuyện của mình, mọi người sẽ yêu quê hương mình hơn. đóng vai trò của mr. hải và kể chuyện ngắn về làng: văn mẫu 4

Tôi là cụ ông thứ hai trong lịch sử của “làng”. Tôi yêu thị trấn chợ dầu của tôi: thị trấn nơi tôi sinh ra và lớn lên, thị trấn tôi sinh ra và lớn lên, thị trấn đã nuôi dưỡng tâm trí tôi. Bây giờ tôi đã xa làng vào trại tị nạn, tôi nhớ làng lắm. Tôi nhớ về những ngày tham gia kháng chiến, và có lẽ tình yêu làng quê sẽ bền chặt hơn trong lòng tôi nếu không có một ngày nào đó. …

Thực hiện chủ trương của Đảng, gia đình tôi phải đi tản cư, xa làng quê thân yêu, xa quê hương, anh chị đã tích cực phá đất dày ngoài lạch để trồng thêm mấy củ sắn. nằm trên giường tôi nghĩ về ngôi làng và tôi nghĩ về những ngày làm việc với anh em của tôi ôi sao vui quá, tôi thấy mình trẻ hơn và tôi cảm thấy rất phấn khích. khuôn cắt rãnh bằng đá … Không biết ở đầu làng đã xây sẵn cái chòi canh rồi. những đường hầm bí mật phải rất bẩn! ồ! Tôi nhớ thị trấn, tôi nhớ thị trấn.

bên ngoài, mặt trời chiếu rọi mặt đất, giữa trưa có tiếng gà. căn nhà âm u, hơi âm thổ, tôi nghĩ đến cô chủ, dù thế nào cũng phải nghe con cái mắng nhiếc con cái, lại kêu cái bình nước cho nhanh xong, cái bếp bừa bộn mà tôi nghe đến nỗi. mệt. rèm cửa bỗng có tiếng cọt kẹt, căn phòng sáng bừng lên, tôi tưởng cô bán hàng lớn đã về nên tôi hỏi cô ấy khi cô ấy chưa vào.

– tại sao bạn ở ngoài đó lâu như vậy?

Tôi không để con trai trả lời, tôi vội vàng chụp mũ bảo anh lo cho hai anh em rồi tôi bảo anh lo việc nhà, cô nương không lấy việc của gia đình.

XEM THÊM:  Bài 3 trang 100 SGK Ngữ văn 10 tập 1 | Soạn bài Ôn tập văn học dân gian Việt Nam

p>

– nó bị vỡ, bạn biết không?

Tôi đi ra ngoài, bầu trời trong xanh, có những đám mây sáng. lối đi hoàn toàn không có bóng người, họ chui vào bóng cây, tránh nắng, gợi lên những tiếng động nhẹ nhàng đến ngột ngạt. đi giữa con đường vắng, mong mặt trời cho anh ấy chết.

– mặt trời này rời bỏ mẹ của nó.

Theo thói quen, việc đầu tiên tôi đến phòng thông tin nghe báo, tuy rằng tôi có thể đọc được, nhưng thư khó đọc, khiến tôi cảm thấy khổ sở, tôi ghét cả người dựa vào. nó để đọc báo vẫn đọc thầm một mình, đừng đọc to cho người khác nghe. Rất may hôm nay bà con dân quân đọc rất to, rõ ràng từng chữ, tôi mừng khi được nghe nhiều tin vui về tinh thần kháng chiến của nhân dân ta. ai là một cậu bé trong ban tuyên huấn xung phong bơi ra giữa hồ Hoan Kiêm cắm cờ Tổ quốc trên tháp rùa, ai là Trung đội trưởng sau khi diệt bảy tên địch đã tự sát bằng quả lựu đạn cuối cùng, nữ du khách đoàn khảo sát đóng giả người mua bắt quýt với hai đôi ủng thể thao giữa chợ “hàng khủng, người tốt”. tin tức về tập kích càng nhiều, ở đây giết ít, chỗ kia giết ít, cũng vũ khí, hôm nay nói lớn, mai nói lớn, tích lũy từ nhỏ đến lớn ”bởi vì gã tây không sớm đã nghe lời này. khiến tôi muốn nhảy, thật là vui!

hào hứng rời khỏi phòng thông tin, bước vào quán nói nhanh vài câu rồi đi thẳng vào lối vào khu phố cổ, ngồi trong quán rượu, hút tẩu, uống một tách trà mới pha, có bao nhiêu. Dục vọng tràn qua đầu tôi. tiếng quạt, tiếng thở. tiếng trẻ con khóc và tiếng đập cánh leng keng trên những góc phố. Dưới chân đồi, những cánh đồng lúa xanh mơn mởn uốn mình trong nắng, lấp lánh như một dòng sông. có một số con cò trắng đang bay.

– Các quý ông, chúng ta sẽ đi đâu?

– thưa ông, chúng tôi từ gia lâm đến đây, chúng tôi phải mất bốn năm mới đến được đây, rất khó khăn.

Tôi hỏi thăm ruộng lúa bên dưới rồi lại hút một điếu thuốc lào và gật gù “ế, đánh, chọi, cày, cày, tản…>

– này, bạn có biết súng đang được bắn ở đâu không?

một người phụ nữ đang cho con bú ở phía bên kia đã can thiệp:

– anh rút khỏi bắc ninh qua chợ dầu, anh làm bạn khiếp sợ!

Tôi giật mình khi nghe đến tên chợ dầu, tôi lắp bắp hỏi:

-… bước vào thị trấn của thị trường dầu, phải không? Vậy chúng ta có thể giết bao nhiêu kẻ?

người phụ nữ đang bế đứa trẻ mím môi

– Bạn không thể giết ai, tất cả người dân theo việt nam và phương tây không giết bất cứ thứ gì khác.

Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, mặt mũi tê dại, không nói nên lời, tưởng chừng như không thở được, phải mất một lúc lâu tôi mới hết bàng hoàng và không tin vào tai mình.

p>

– có đúng không? hoặc đơn giản là…

– khi đó chúng tôi vừa ở trên đó, bị bắt cóc khỏi tổng thống, thưa ngài! khi vào thị trấn, họ bảo nhau mang theo cờ thần để cổ vũ. người đàn ông nghèo được nặn bằng trà, mũ đồng, vải vóc đến tận nơi xa xôi, đặt vợ con vào thế địch với giặc ngoài tỉnh.

Tôi đau đớn đến mức nghẹt thở.

– ha, trời nắng đẹp, cố lên….

Tôi cố gắng lờ đi và đứng dậy, tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói the thé và chua chát của cô y tá.

– cha mẹ và giáo viên của bạn! chết đói, trộm cướp, dân còn thương, bọn việt gian bán nước, cứ cho mỗi đứa con một cơ hội.

Còn tưởng rằng chính mình đang nói chuyện, cứ cúi đầu bước đi, đột nhiên nghĩ đến chủ nhân, chủ nhân sẽ để cho lão gia tử này một mình sao? Về đến nhà, tôi nằm trên giường, nhìn các con tôi khóc, chúng cũng là những đứa trẻ của làng quê Việt Nam phải không? Họ cũng bị mọi người từ chối? chết tiệt, bằng tuổi….

Đau đến mức tôi nắm chặt tay và rít lên:

– mày ăn miếng cơm manh áo gì đó mà lại đi làm con giống bán nước để tự làm nhục mình như vậy? Cho nên mới nghĩ đến, người trong đó làm sao có thể chém ra như vậy, đối với ta bọn họ đều là tâm linh, bọn họ ở trong thôn quyết tâm sống chết với kẻ thù, không có cách nào nhân nhượng. Nhục nhã thế nào, nhưng người làng cũng chỉ là, không tệ, không có lửa không có khói. ồ! làm nhục cả dân tộc việt nam thì biết làm ăn thế nào? ai chứa? Họ buôn bán với ai, trên khắp đất nước Việt Nam này, người ta ghê tởm, người ta căm ghét chủng tộc Việt gian bán nước, còn bao nhiêu dân làng tản mác mỗi người một hướng, không biết họ đã hiểu rõ sự tình chưa.

Chiều hôm đó, vợ tôi cũng có vẻ khác hẳn, chắc do lịch sử của người Việt nên trong nhà im lặng đến ngột ngạt, khó chịu. đến khuya, vợ tôi vào bếp trả tiền mua sản phẩm:

– này, giáo viên của anh ấy!

nằm trên giường giả vờ như không nghe thấy, tôi tức tối, tức giận, người hoàn toàn im bặt, chân tay yếu ớt, có tiếng xào xạc trong nhà phía trên là giọng của bà chủ nhà … Tôi nín thở, lắng nghe. bên ngoài. .

– Giáo viên của bạn ngủ chưa? Tôi sẽ nói với bạn điều này.

Tôi ngẩng đầu và giơ ngón trỏ về phía ngôi nhà, qua hàm răng nghiến chặt:

– im, khổ quá, giờ không còn nghe thấy gì nữa, hai chữ Việt Nam cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi cảm thấy sợ hãi và xấu hổ vô cùng, không dám ra ngoài, mỗi lúc một thoáng. tây, việt, cam, v.v., tôi rón rén đi vào góc nhà, nín thở. à, lại thế rồi, tôi lại nghĩ về bà chủ nhà. chắc hẳn cô ấy rất vui, rất hài lòng, mỗi lần đi qua cửa cô ấy đều dùng câu nói ám chỉ như dao cứa vào da thịt tôi. Thật tốt là nhẫn nhịn vì có chỗ cho người nhà ra đi, nhưng cô ấy không để yên cho tôi, cô ấy định bỏ nhà tôi đi bằng những lời ngon ngọt, vợ tôi phải kiên nhẫn năn nỉ cô ấy ở đây sau ba ngày nữa…

Kể từ hôm đó, tôi thẫn thờ ngồi một góc giường, bao nhiêu suy nghĩ đen tối kinh khủng cứ tiếp tục hiện lên trong đầu, không biết bây giờ sẽ đưa tôi đi đâu, khắp nơi đều khiến người buôn dầu sợ hãi. Chúa ơi! câu nói của người phụ nữ hôm trước cứ văng vẳng trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ:

– hoặc quay lại thị trấn.

– đừng làm chuyện thị phi nữa, mọi người đi về hướng tây, về trấn nghĩa là bỏ kháng chiến, bỏ cố nhân, về trấn nghĩa là làm nô lệ kiểu tây. Không được, thị trấn yêu nó nhưng thị trấn theo tây phải báo thù.

Mỗi ngày, tôi không biết tin ai, tôi cứ vu vơ hỏi về cậu con trai út của mình:

– ut, tôi có thể hỏi bạn là ai không?

– nó là con trai của con trai tôi.

– vậy bạn có thích đến thị trấn chợ dầu không?

cậu bé tựa đầu vào tôi nhẹ nhàng

– vâng

– ồ. làm ơn hỏi tôi! vậy bạn ủng hộ ai?

Cậu bé giơ tay mạnh dạn và rõ ràng.

– Hồ Chí Minh muôn năm!

Nước mắt tôi chảy dài, chảy dài trên má, tôi thì thầm.

-vâng, đúng vậy, tôi ủng hộ bạn, huh

Ta nói mở lòng ra, càng nghĩ càng đau, huynh đệ biết tình cha con, lòng cha con là như vậy, ta không bao giờ dám sai, mỗi khi tôi nói một vài điều. một câu như vậy trong lòng cũng giảm đi một ít.

nhưng thật bất ngờ khi tin cải chính được đăng tải, hôm đó, tôi cùng dân làng đi chợ dầu về, niềm vui khôn tả, tôi hét vào mặt lũ trẻ:

– họ đang ở đâu, vì vậy tôi sẽ chia sẻ?

Tôi đã chạy đến chỗ bạn để chỉ mọi thứ ở khắp mọi nơi

– thiêu rụi nhà tôi, anh bạn! cháy êm, chủ tịch làng tôi đến đây đính chính và nói: “sửa là làng chợ dầu chúng tôi đi việt nam, nói dối! Tất cả đều là dối trá, tất cả đều sai mục đích.

Cứ tưởng bà chủ sẽ sa ngã và giận dỗi, nhưng tôi mừng lắm, từ hôm đó tôi càng thấy tự hào về thị hơn, tôi quay lại với bác tôi để nói về thị và làm việc chăm chỉ trở lại.

> p>

Đó là những gì nó là, mọi người! Nói đến đó, tôi thấy tim mình đập trở lại, phấn khích. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được từng điều, từng lời kể về làng quê mình. qua đây, tôi muốn nhắn nhủ với các bạn rằng: hãy yêu thương đồng bào – nơi chôn rau cắt rốn, nơi chúng tôi đã lớn khôn và trưởng thành như tôi yêu đồng bào chợ dầu, hãy đặt niềm tin vào đồng bào thân yêu, bạn nhé. Sẽ luôn hối tiếc vì một cuộc sống hạnh phúc, giống như tôi đã đặt niềm tin vào người dân chợ dầu và trở thành một người hạnh phúc.

đóng vai người ông kể lại câu chuyện làng: mô hình 5

ôi thị trấn dầu mỏ của tôi! vẫn là vị ngọt của lúa non trên đồng. vẫn là con đường lát gạch xanh. trời cao thăm thẳm, có chút nắng buông trên mái đình cổ. Tôi đã yêu và yêu mảnh đất này, nơi tôi sinh ra và lớn lên. những kẻ xâm lược hèn hạ đã chết ở đây. Thị trấn dầu mỏ không còn như ngày tôi phải rời thị trấn đi sơ tán. Nhưng giờ anh đã về, trái tim em vẫn vậy, không thay đổi. có một cái gì đó rất lạ trong tôi. một cảm giác nhớ nhung, xen lẫn chút nhớ thương, xen lẫn niềm tự hào. Tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. hạnh phúc vì thực sự đau khổ của ngày xa ấy chỉ là kỉ niệm, kỉ niệm không đẹp nhưng khiến người ta nhớ mãi không bao giờ quên.

Đó là một ngày nắng. cũng cách đây vài năm. Và tôi cũng không nhớ rõ lắm.

Buổi chiều hôm đó rất nắng. mặt trời chiếu sáng trong sân sáng. mặt trời dường như muốn đốt cháy người. buổi trưa có mấy con gà. tiếng ve kêu không dứt, đau lòng. khi tôi hoàn thành công việc, tôi đã có cả một khoảng thời gian để suy nghĩ về nó. Và đó là cách tôi nhớ đến thị trấn dầu mỏ của mình, rất nhiều.

Tôi hy vọng con gái tôi lớn lên từng người một. Tôi mong rằng cô ấy sẽ sớm trở lại để chăm sóc nhà cửa, để tôi có thể tiếp tục công việc mà tôi vẫn luôn làm. một lúc sau, anh ta quay lại. Tôi nói vài câu với anh ta rồi vội vã đi ra ngoài. con đường vắng bóng người qua lại. trời có gió, nhưng vẫn không đủ để xua đi cái nắng nóng của mùa hè. nếu trời nắng như thế này, nó bỏ mẹ nó đi. Tôi nghĩ và nói thành tiếng. ai đó đi ngang qua, ngạc nhiên và hỏi:

– chúng là gì?

– phương Tây, nhưng còn họ thì sao? vị trí ngồi ngang bằng với ngồi trong tù.

nói rằng tôi đã đi thẳng. Như thường lệ, tôi ghé qua trạm thông tin để nghe tình hình chiến sự. rất nhiều tin vui, ruột của tôi như đang nhảy múa. vui vẻ! nhưng dường như hạnh phúc của con người thật là nhỏ nhoi. Tôi chưa bao giờ nghĩ niềm vui chỉ là một ngày bình lặng trước khi sóng gió ập đến. Ra khỏi phòng giao ban, tôi quay lại nói với vợ vài câu rồi tiếp tục lên đường về huyện cũ. Tôi đi ngang qua quán rượu. ở đây, các nhóm người di dời đang ngồi trên lầu và dưới lầu. Tôi nghe một người phụ nữ nói rằng họ vào thị trấn từ chợ dầu, cô ấy vô cùng sợ hãi, tôi lo lắng, tôi quay lại và lắp bắp hỏi:

– anh ấy bước vào … anh ấy bước vào làng dầu, phải không? Vậy chúng ta có thể giết bao nhiêu kẻ?

– không thể giết bất cứ ai. Họ đang giết gì nữa trong cả thị trấn!

Giọng người phụ nữ the thé, đầy tức giận. Nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Tôi đã bị sốc. Cổ họng cô thắt lại, mặt mũi tê dại, tưởng như không thở được. khóe mắt vẫn không ngừng run rẩy, thần kinh như muốn tê dại. Một lúc lâu sau, tôi căng thẳng, tôi nuốt phải thứ gì đó mắc vào cổ, tôi hỏi lại, giọng lạc hẳn đi:

– có đúng không? hoặc chỉ …

– chúng tôi đã ở dưới đó và ở trên đây …

Tôi chưa nói xong khi mọi người nói. dứt khoát. chắc như đinh đóng cột. Tôi chết lặng. ù cả hai tai. Tôi không nghe thấy gì nữa. giọng người kia như mất hút trong gió. Tôi trả tiền nước, loạng choạng đứng dậy, bặm môi, cười nhẹ:

– ha, trời nắng đẹp, cố lên …

Tôi đã nói chuyện với chính mình, nhưng tôi không nói với ai. Tôi thư giãn. anh ta tránh một chỗ rồi bỏ đi, không dám ngoảnh lại. Tôi cúi đầu bỏ đi, như thể tôi đã làm một điều gì đó rất tội lỗi. Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường. tay chân như nhũn ra, không còn một chút sức lực. Tôi thở hổn hển. bọn trẻ chui vào nhà nhau chơi trong bóng tối với nhau.

Nhìn các con, không hiểu sao nước mắt tôi cứ chảy dài. mờ mắt, mờ mắt. những đứa trẻ … có phải cũng là con của dân tộc Việt Nam? Họ cũng bị người đời khinh thường và chối bỏ? chết tiệt, ở tuổi trẻ của tôi … Tôi nắm chặt tay, móng tay cứa vào da, đau nhói. Tôi rít lên như một con thú bị thương, trong cơn đau tột cùng:

– chúng bay ăn miếng cơm, manh áo gì đó vào mồm rồi đi làm bọn việt gian giả tạo bán nước để làm nhục thế kia.

Tôi đột nhiên dừng lại, bối rối. Tôi nhớ từng cái một. họ đều là những người tâm linh. họ quyết định không đi và ở lại làng, dự định sống với họ một thời gian. Sẽ không có chuyện họ cảm thấy bị sỉ nhục và làm điều gì đó kinh khủng như vậy! … nhưng không! tại sao có lửa mà không có khói? Người ta sẽ vu khống điều đó cho ai? ồ! nhục nhã chưa? toàn thể nhân dân Việt Nam! vậy làm thế nào để sống? ai chứa? Họ trao đổi với ai? … Tôi cứ suy nghĩ mãi. mọi thứ đều là một mớ hỗn độn, như tơ, một mớ hỗn độn. nó không thể bị loại bỏ bằng mọi cách. chỉ cắt để nhẹ nợ thôi. bụng mách bảo, tôi cố đẩy câu chuyện đó vào sâu trong não. nhưng vợ tôi dường như cũng biết điều đó. đến chiều, cô lười biếng, mặt nặng như chì. phải đến tận khuya anh mới dám nhắc đến. Ngay khi tôi nói vậy, ngọn lửa trong tôi bùng lên. vì vậy hãy im lặng, hãy kiên nhẫn.

Đêm yên tĩnh lạ thường. đêm đen như mực, chỉ đợi ta nhắm mắt lại sẽ ôm hồn vào lòng. Tôi vẫn không ngủ được. quay từ bên này sang bên kia, thở dài. có một sự im lặng đột ngột, và tôi nghe thấy tiếng động trên lầu. thằng khốn … mày đang nói gì vậy? bạn đã nói gì mà khiến bạn run như vậy? ngực tôi đang đập. Nín thở, tôi như ruột gan sôi lên, nghe văng vẳng bên ngoài …

Kể từ hôm đó, tôi chỉ co ro trong một góc nhà, thậm chí cả chú tôi cũng không dám đến. xấu hổ quá! Tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người khác? … ruột gan tôi lúc nào cũng rạo rực. Lần nào tụ tập đông người, tôi cũng để ý, vài tiếng cười từ xa cũng đầy sợ hãi, vài thấp thoáng tiếng Tây, Việt … lẩn quẩn trong nhà, thằng nin gầy. đừng nói về nó nữa! những người lớn tuổi nói rằng “ghét những gì bạn được cho”. Đúng như tôi lo sợ, người phụ nữ đã đến với ý định đuổi chúng tôi đi. Đúng! Ai có thể ngu ngốc đến mức đi mua các nhà cung cấp nước? mọi người đang quay lưng lại với tôi. thật là khủng khiếp! thật là một cách tuyệt vời để sống! bạn có biết đi đâu bây giờ? có lẽ ai đó chứa gia đình của tôi? nghĩ, nghĩ và nghĩ. những suy nghĩ đen tối và kinh khủng cũng theo đó mà len lỏi vào tâm trí tôi. từng bước, từng bước, họ chi phối suy nghĩ của tôi … hay trở về làng? …

Nước mắt tôi không ngừng chảy. mặn. tới thị trấn? không … không … về làng nghĩa là bỏ kháng chiến, bỏ cố nhân. về làng nghĩa là quay lại làm nô lệ cho người phương Tây. không thể! thị trấn yêu thương. tình yêu đích thực! nhưng thị trấn ở phía tây đã biến mất. những người đã phản bội tôi phải trả thù.

Tôi ôm đứa nhỏ, vỗ nhẹ vào đầu nó và khẽ hỏi:

– qua đó! Tôi hỏi bạn, bạn là ai?

– nó là con trai của con trai tôi.

– nhà bạn ở đâu?

– nhà chúng tôi ở thị trấn chợ dầu.

– sau đó, bạn có muốn trở về làng của mình không?

Chàng trai cúi gằm mặt, vuốt ve gấu áo như đang suy nghĩ điều gì đó. giấu đầu trong tù của tôi, nhẹ nhàng đáp:

– có.

Giọng nói bình tĩnh. như trái tim của chính mình. Tại sao tôi vẫn yêu thị trấn đó đến vậy? Tôi hỏi lại:

– bạn ủng hộ ai?

– Tôi ủng hộ thành phố Hồ Chí Minh trong nhiều năm!

Đôi mắt của cậu bé đã mở to. đôi mắt long lanh ấy ánh lên niềm vui vô hạn. cậu bé đáp lại một cách dứt khoát. nước mắt tôi lại trào ra, ấm áp.

– vâng, đúng vậy, tôi ủng hộ bạn.

Tôi thì thầm với cậu bé. Tôi khắc cốt ghi tâm chàng trai nhưng tôi cũng tự nhủ, hãy minh oan cho mình. tấm lòng của cha với con là như vậy, không bao giờ dám sai. nếu bạn chết, bạn sẽ không bao giờ dám phạm sai lầm.

và như vậy cho đến ngày đó. Tôi đã nhận được một sự sửa chữa. Như trút được gánh nặng trong lòng, tôi mua quà cho bọn trẻ. rồi vội đi khoe với hàng xóm. Đúng! Đúng! bạn nên cho mọi người biết tin tức. tay và chân của tôi nhảy múa khắp nơi. bất cứ nơi nào tôi đi, tôi hét to:

– phía tây đốt cháy thị trấn của tôi. nhà tôi giờ chỉ còn là một đống tro đen. Chủ tịch thị trấn tôi vừa cải chính, đính chính thông tin người dân chợ dầu theo giặc trái phép. nói dối! không có gì. Hoàn toàn sai mục đích!

Ngôi nhà cháy đó là bằng chứng cho thấy dân tộc tôi không theo giặc. Tôi hét lên như thể để bỏ qua những vấn đề trong quá khứ. nó là thật! mọi người đều vui, hạnh phúc cho tôi nữa …

âm thanh của những đứa trẻ tinh ranh. đứa trẻ giật tay tôi và hét lớn, cuốn tôi ra khỏi dòng hồi tưởng. Tôi nhìn xung quanh tôi. mắt khóc. Tôi bế cậu bé lên và hôn cậu ấy. anh cười khúc khích, tiếng cười như tan trong gió, như mang theo niềm hạnh phúc của tôi bao trùm cả thị trấn dầu. Tôi cất giữ những kỉ niệm đó, cất vào nơi sâu thẳm để rồi tôi bước thật vững vàng, thẳng tiến, thẳng về làng quê tôi. kỷ niệm kia, chỉ làm cho tình tôi với phố thêm nồng nàn… Tôi nghĩ tương lai còn ở phía trước. và tôi sẽ gieo những hạt giống ở đây để hạnh phúc sẽ nảy nở ở đây.

đóng vai người ông kể lại chuyện làng – mẫu 6

Quê hương tôi cũng nhiều người khác, trong chiến tranh, họ bị chia cắt, di dời. Tôi là một nông dân chân lấm tay bùn, yêu nước, phải tản cư theo cách mạng. Vì vậy, tôi yêu đất nước của mình, yêu nước của tôi, nhưng một khi tình yêu của tôi với đồng bào, lòng yêu nước của tôi đã được thử thách.

Tôi là nguyễn hải thu, mọi người thường gọi là hải để ám chỉ sự thân thiết. tên thị trấn của tôi là chợ dầu. Vào thời điểm thực dân Pháp xâm lược, đốt phá, cướp bóc, tôi phải tản cư theo lệnh của Bác Hồ.

Ở nơi sơ tán, tôi không ngừng nghĩ về làng, tưởng tượng đến công việc kháng chiến ở làng, từ người già đến trẻ em đều hăng hái kháng chiến. chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy sảng khoái, mọi mệt mỏi tan biến. Tôi phải đi kể cho mọi người nghe về thành phố đáng tự hào này.

ở những nơi khác, nhưng tôi luôn nghe được nhiều thông tin về thành tích của người dân thị trấn. Khi có một nhóm người từ dưới lên, tôi nhanh chóng nghe được tin họ nói rằng tất cả thị trấn chợ dầu của tôi đều đi theo hướng tây Tôi như nghe tin sét đánh, người tôi cứng đờ như tắt thở. Phải một lúc sau tôi mới lấy lại được sự tỉnh táo và tôi lập tức trở về nhà. khi đến đó, cả người tôi như bủn rủn, nằm trên giường nhìn lũ trẻ chơi đùa ngoài cửa. Tôi cảm thấy xấu hổ và nước mắt tuôn rơi.

Vài ngày sau, tôi cảm thấy bất an và không ra khỏi nhà. Thậm chí, chỉ cần nhìn thấy đám đông xúm xít cũng khiến tôi hoảng sợ, tôi cho rằng họ đang nói về thị trường dầu mỏ. còn bà chủ thì bóng gió, chế giễu, dọa đuổi cả gia đình tôi đi nơi khác vì thói việt gian, theo tây, phản quốc.

Trong lòng cũng dấy lên một trận kịch liệt, tôi đưa ra quyết định: người thì yêu thật, nhưng người theo tây thì phải báo thù.

một ngày nọ, tổng thống thông báo rằng thị trấn của tôi đã được cải tổ. Tôi mừng rỡ chạy đến nhà chú tôi khoe cái tin dân mình theo giặc, tôi còn khoe nhà tôi bị tây đốt. Tôi rất vui vì nhân dân của tôi tiếp tục hoạt động cách mạng, theo ông. nhà mất có thể xây lại nhưng danh dự con người mất đi thì vết nhơ ngàn năm không thể xóa được.

đóng vai ông nội kể lại truyện ngắn Làng – văn mẫu 7

Tôi là một nông dân ở thị trường dầu mỏ. mọi người thường gọi tôi là mr. hải thu khi kháng chiến bùng nổ, tôi muốn ở lại làng với bộ đội và dân quân của mình. nhưng do hoàn cảnh gia đình tôi phải cùng gia đình đi sơ tán. ở nơi sơ tán, tôi rất nhớ làng và thường khoe khoang về làng của mình.

Tôi rất phấn khích khi nghe tin làng chợ dầu của mình đã đi về phía Tây để làm nên Việt Nam. lúc đó cổ họng tôi như bị thắt lại và mặt mũi tê dại. anh ấy im lặng đến mức không thở được. Hồi lâu tôi mới kể cho anh nghe, tôi nuốt một thứ gì đó vào cổ, tôi hỏi thăm tin tức thì người ta khẳng định chắc chắn. Tôi giả vờ bỏ đi và đi thẳng về nhà. Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường nhìn con mà thấy thương mình, nước mắt tôi cứ chảy dài. Có phải họ cũng là những người con của làng quê Việt Nam? họ cũng bị mọi người hắt hủi? Tôi băn khoăn không biết dân làng có chặt phá như thế này không thì tôi kiểm tra trong đầu rằng họ đều là những người yêu nước, yêu kháng chiến, chẳng lẽ đã làm chuyện nhục nhã đó sao mà không có lửa, sao có khói. Tôi cảm thấy nhục nhã, chiều hôm đó vợ tôi cũng có vẻ khác hẳn. có một sự im lặng khó xử trong ngôi nhà. Vợ tôi đã không hỏi tôi về tin tức cho đến tận khuya. Tôi im lặng và sau đó tôi hét lên và cô ấy im lặng. 3, 4 ngày sau, tôi không dám ra ngoài, chỉ ở trong căn phòng nhỏ nghe ngóng tin tức. Tôi luôn sợ hãi, mỗi khi nghe đến chuyện đó, tôi lại hoảng sợ.

Trong tôi bây giờ đang diễn ra một cuộc chiến nội bộ khốc liệt khi người chủ có ý định đuổi gia đình tôi. Tôi đã ở một ngõ cụt: đi đến thị trấn hay ở lại. Cuối cùng, tôi đưa ra quyết định: thị trấn yêu thích thật, nhưng vẫn đi về hướng Tây và tôi phải ghét nó. trong tâm trạng đau buồn, tôi tâm sự với cậu con trai út. sau khi tin tưởng, đau khổ của tôi bớt đi một chút. Rồi một hôm, khoảng 3 giờ chiều, một người đàn ông đến nhà tôi chơi. Anh ấy yêu cầu tôi đi theo anh ấy đến tận khuya. Tôi đã rất hạnh phúc khi đó. khi ra đến cửa khoe rằng họ đốt nhà tôi, chủ tịch thị trấn tôi vừa cải chính, ông ta nói rằng thông tin thị trấn tôi theo Tây thực hiện các hoạt động phi pháp là sai sự thật. Thế nên tôi mới vội vàng đi khoe khắp nơi, tối hôm đó tôi đến quầy hàng của chú để kể về thị trấn của mình.

đóng vai ông nội kể lại chuyện làng – văn mẫu 8

Thị trấn chợ dầu, thị trấn thân yêu nơi tôi sinh ra và lớn lên nhưng miền tây bắt chúng tôi phải sơ tán đi nơi khác, nhưng giờ tôi đã trở về nhà, thị trấn dầu trong trái tim tôi vẫn vẹn nguyên như chưa vỡ. ngoại trừ tình yêu mà tôi dành cho anh ấy. Tôi rất vui vì đã được trở về quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Về quê, tôi nghe nhiều thông tin về việc giết bao nhiêu kẻ thù. bao nhiêu người đã chết? Tôi đang chăm chú lắng nghe với niềm xúc động tự hào thì bỗng nghe một người phụ nữ nói “dân chợ dầu phản cách mạng”, giọng người phụ nữ gay gắt và giận dữ. Khi nhận được tin dữ, cảm giác đầu tiên là bàng hoàng, mặt biến sắc, cổ họng nghẹn lại, mặt mũi tê dại, ngay lúc đó tôi cảm thấy xấu hổ và hụt hẫng. Tôi là một người yêu thị trấn, tự hào và tôi kể cho mọi người nghe những điều tốt đẹp về thị trấn của tôi, vì nó đã thành ra như vậy, tôi rất buồn, xấu hổ và thất vọng vì thị trấn. Tôi tránh đi nơi khác và trở về nhà.

XEM THÊM:  Soạn bài lập luận trong văn nghị luận

Tôi vẫn không tin đó là sự thật khi tôi trở về, nội tâm của tôi đấu tranh lẫn nhau giữa tình yêu dành cho thị trấn và sự thật được tiết lộ. cái làng mà tôi gắn bó, yêu thương, vì những điều tốt đẹp nay đã trở thành một ngôi làng theo giặc, tôi thực sự thất vọng. trong tâm trạng rối bời tôi đã tâm sự với em út, những điều được kể khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tôi đi chơi với người hàng xóm đến tận khuya, chủ tịch chợ dầu mới vào cải chính, ông cho rằng thông tin người dân theo Tây lừa Việt Nam là sai sự thật, không đúng mục đích. Tôi mừng quá nên hô hào bọn trẻ:

“Bạn đang ở đâu, tôi sẽ chia sẻ”

Tôi vội đưa thông tin anh ta đốt nhà, thiêu rụi mọi thứ, tất cả những thông tin về thị trấn chợ dầu trước đây đều hoàn toàn sai sự thật. Dù mất mát tài sản nhưng không hiểu sao lòng tôi chợt vui, hạnh phúc vì tin rằng đồng bào mình vẫn theo kháng chiến, đi theo cách mạng.

đó là câu chuyện, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, từ thất vọng, chán nản, vui sướng bất ngờ đến nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, qua đó, tôi tự hào về thị trấn chợ dầu trong tôi. vẫn không thay đổi, dân tộc tôi luôn trung thành với cách mạng.

đóng vai ông nội kể lại chuyện làng – mẫu 9

vậy là đã hơn một tháng, kể từ ngày mồng hai đầu thu, tôi rời thị trấn chợ dầu thân yêu để đi sơ tán. quả thật khi xa quê, chúng tôi càng hiểu sâu sắc hơn lời cha mẹ dặn.

Trong trại tị nạn, tôi không bao giờ ngừng nhớ người của mình. Niềm vui duy nhất của tôi là đến phòng thông tin để nghe, đọc báo để tìm hiểu thêm tin tức về cuộc kháng chiến. Ngay lúc đó, bụng tôi như muốn nhảy múa, thật hạnh phúc!

Hôm nay, không hiểu sao con trai lớn của tôi đi làm về muộn khiến tôi ở nhà không yên tâm. nên khi thấy bóng anh đằng xa, tôi liền chạy ra bảo anh coi nhà rồi lao xuống phòng thông tin nghe báo như mọi ngày.

Tôi vẫn thế nhưng bây giờ tôi đã có những đứa con rất xinh đẹp và hiếu thảo. hình ảnh lũy tre vách nứa chăn trâu làm tôi nhớ lại ngày xưa tôi và những đứa trẻ cùng trang lứa lớn lên trong ánh nắng ban mai hình ảnh những người nông dân vẫn cần cù, chịu thương, chịu khó hàng ngày làm việc cần mẫn và có. bữa cơm gia đình ngon. hình ảnh khói bếp còn gợi nhớ ngày xưa cùng gia đình ăn khoai lang đỏ nướng, dư âm tiếng cười làm tan đi một ngày dài mệt nhọc. Sức khỏe tốt là điều rất quan trọng đối với mỗi chúng ta nếu không có nó thì quê hương của chúng ta sẽ không tuyệt vời như bây giờ. Tôi yêu quê tôi, một thị trấn rất yếu và tôi yêu những người thân yêu của tôi. Chúng là những kỷ niệm rất đẹp mà tôi lưu giữ rất lâu. Mỗi lần về làng, trong tôi lại tràn ngập biết bao kỷ niệm như những mảnh ghép đẹp đẽ trong cuộc đời của một người nông dân như tôi, xóm giềng cũng có gia đình mới, cuộc sống riêng nhưng họ luôn nhớ về quê hương như tôi vẫn tưởng. , hai tiếng trước quá quen thuộc, không bao giờ có thể lưu giữ trong tâm trí tôi.

Bây giờ tôi chỉ có cậu con trai út để tin tưởng. Mỗi lần ôm anh vào lòng, nhắc về phố chợ dầu là quê hương của anh, tôi lại chạnh lòng. Mặc dù tôi đã quyết định từ bỏ thị trấn đó, tôi vẫn không thể thoát khỏi tình yêu mãnh liệt của tôi đối với thị trấn của mình. quyết định đó như một nhát dao sắc bén xuyên qua trái tim tôi. hối tiếc! đau đớn! nhưng, tôi ủng hộ sự kháng cự. nhìn cậu bé đang giơ tay mạnh dạn nói to: “Hồ Chí Minh muôn năm!”, nước mắt tôi lại chảy dài, tôi thì thào và khẳng định lại lời con. Tôi nói như để mở lòng, như để minh oan cho chính mình. Dù mọi người nói tôi là thương nhân kinh doanh xăng dầu Việt Nam nhưng tôi vẫn ủng hộ chú ho dù không biết trước mắt cuộc sống của mình sẽ ra sao.

đóng vai ông nội kể lại chuyện làng – văn mẫu 10

“quê hương” – hai từ đó thật thiêng liêng biết bao! Dù tôi và bao người khác là những người nông dân chân lấm tay bùn, ngày đầu tắt mặt tối, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nhưng chúng tôi vẫn còn Tổ quốc và yêu thương vô cùng. Sau cách mạng tháng Tám, tình yêu quê hương đất nước của chúng ta càng mở rộng, gắn kết và gắn liền với lòng yêu nước và tinh thần kháng chiến. Tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, có lần, lòng yêu đồng bào, lòng yêu nước của tôi bị đặt trước thử thách khiến tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày liền.

Trước khi kể câu chuyện của mình, tôi có nên giới thiệu bản thân mình trước không? mặc dù mọi người thường gọi tôi là mr. hải, tên thật là nguyễn hải thu. nói đến dân tộc mình thì ai cũng biết rồi đúng không, dân mình có tinh thần phản kháng như vậy! thị trấn mình là thị trấn chợ dầu huyện tu sơn tỉnh bắc ninh! nhớ năm đó giặc Pháp mất dạy sang xâm lược nước ta, em cũng muốn ở lại với anh em giết cha, mẹ đau lòng quá, ngoài ra nhà em còn đông con nhỏ nên nhà em. buộc phải tản cư vào vùng đất thắng trận theo chủ trương của bác Hồ: tản cư là yêu nước.

trong những người sơ tán, tôi cũng không hài lòng. nhà mình phải nghĩ đến ngày mai ăn hôm nay, ăn năm nay, nghĩ đến năm sau, còn phải cung cấp lương thực để phục vụ kháng chiến, dù có chuyện gì xảy ra cũng không đủ nên cả nhà phải cố gắng hết sức. ngày. ngày nào cũng mỏi tay chân, dường như không còn sức để bước đi mà phải níu kéo, bấu víu và di chuyển. Tuy nhiên, mỗi khi nằm trên giường, tôi lại vắt tay lên trán và nghĩ đến làng, rồi hình dung ra những công việc kháng chiến của làng: đào đường, đắp bờ, đào hào, vác đá, v.v. anh như tràn đầy năng lượng, như thể mọi mệt mỏi tan biến. Chắc tối nay tôi sẽ đến nhà chú tôi một lần nữa để khoe khoang trong thị trấn! Ôi, người dân của tôi thật tự hào biết bao!

Ở vùng đất tuyệt vời này, công việc yêu thích của tôi là đến tòa soạn để nghe những tin tức mà mọi người đọc trên báo. Không phải tôi không biết đọc, mà thực ra tôi đã học trên lớp chuyên khoa, tôi biết đọc và viết đúng, nhưng chữ cái này rất khó nhận ra, tôi chỉ biết đọc thôi. bạn có thể nói không, nó có thực sự đau đớn? May mắn thay, hôm đó tôi gặp được một chàng trai cao ráo, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, anh ta trông rất đẹp trai. anh ta phải là dân quân mới, từng chữ đọc chậm, to, rõ ràng. có nhiều tin vui, có một chàng trai trong ban tuyên huấn xung phong bơi ra giữa hồ Hoan Kiêm cắm cờ Tổ quốc trên tháp rùa, thì Trung đội trưởng sau khi diệt được bảy tên địch đã tự sát cùng. một quả lựu đạn ở cuối hay một toán du kích đóng giả người mua hàng, bắt được một người đàn ông mang hai chiếc ủng thể thao giữa chợ. còn nhiều cuộc đột kích nữa, giết ít ở đây, giết ít ở đó, và thậm chí là lấy súng. càng nghe tôi càng thấy phấn khích, càng vui hơn, chợt tôi nghĩ đến thị trấn: “nếu đám khốn nạn này đi qua thị trấn của chúng tôi, chúng nhất định sẽ bị đánh và thị trấn của chúng tôi cũng sẽ bị tố cáo”. càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy vui và rồi tôi tự cười một mình.

Rời khỏi phòng thông tin, tôi vào cửa hàng để cho vợ một vài lời khuyên, rồi đi thẳng đến lối vào của khu cũ. Đi được một đoạn, tôi gặp một nhóm người mới tản cư bên dưới, tôi nhanh chóng tìm một quán ăn gần đó để nghe ngóng tin tức. Tôi hỏi họ:

– Các quý ông, quý vị đang ở đâu?

một phụ nữ nhanh chóng trả lời:

– thưa ông, chúng tôi đang ở trong nhà. Tôi đã mất bốn năm để đến được đây, thật khó khăn!

Tôi hỏi thêm một số câu hỏi tình hình tiếp theo, ai dè, tôi nghe tin địch rút khỏi bắc ninh trở về chợ dầu. Tôi nghĩ thị trấn của tôi phải giết một vài cậu bé, nhưng một y tá đã cho tôi biết tin xấu: toàn bộ thị trấn chợ dầu của tôi đã theo dõi. Tôi như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, cứng đờ như ngừng thở. Thật lâu sau tôi mới phản ứng lại, run rẩy hỏi lại, nhưng câu trả lời tôi nhận được đã làm tan tành hy vọng cuối cùng của tôi, họ khẳng định là người tây vào làng, cả làng lấy cờ thần ra, nhặt thì trưởng lấy. tất cả đồ đạc của mình với kẻ thù. Tôi cảm thấy mắt mình nóng lên, nước mắt như muốn trào ra và cổ họng như bị cái gì đó chặn lại. vị đắng! Bây giờ tôi chỉ có ý nghĩ muốn về nhà và trốn tránh mọi thứ. Tôi vội đứng dậy thanh toán tiền trà rồi vờ như không để ý, nhún vai nói to rồi chạy đi:

– ha, trời nắng đẹp, cố lên…

Mặc dù tôi đã rời khỏi cửa hàng, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói trong trẻo của người phụ nữ đó phát ra:

– cha mẹ và giáo viên của bạn! đói khổ, trộm cướp, dân vẫn thương. Nếu Việt gian bán nước, hãy cho mọi trẻ em một cơ hội!

Về đến nhà, cả người tôi như hết hơi, nằm trên giường nhìn con chơi ngoài cửa. có lẽ họ thấy tôi không bình thường nên ngoan ngoãn bỏ đi. Bà đau xót, xấu hổ, bật khóc: “ôi tội nghiệp con ơi, mới tí tuổi đầu mà đã ngoan ngoãn như vậy, chưa làm điều gì sai trái để bị người ta chê trách. Cả một trời thương nhớ”, tội nghiệp của một dân tộc Việt Nam. thằng nhóc. đéo biết bọn này ăn gì để tự hủy hoại mình, dám bán nước, phản quốc, phản bội lại cáo già như thế, trời ơi đất hỡi ”. khi tôi tức giận, tôi sẽ hét lên những lời để giải tỏa cơn giận.

nhưng sau khi mắng tôi, tôi nghi ngờ có điều gì đó không ổn trong lời nói của mình. trong làng ai cũng kháng chiến hơn tôi, quyết sống chết với giặc! khi tôi nghĩ như vậy, tôi lập tức xóa nó đi, không có khói không có lửa, mọi người không có thù oán với tôi, tôi làm gì với họ? huống chi ông chủ ốm yếu thực chất là dân làng của bạn, không có gì sai cả. . wow, quá tệ cho các bạn, tất cả người dân Việt Nam!

tối hôm đó vợ tôi về nhà, có lẽ cô ấy cũng nghe tin, vì tôi thấy cô ấy khác lạ, toàn thân lười biếng, cúi gằm mặt, đi thẳng vào nhà cất giỏ rồi đi ra ngoài. đến bậc thang ôm má và suy nghĩ. Thấy mẹ thế này, bọn trẻ không dám đòi quà. một sự im lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng nhỏ. Mãi đến khuya, vợ tôi mới chịu quỳ xuống, lặng lẽ vào bếp đếm tiền như mọi ngày. Mãi một lúc sau cô ấy mới nhẹ nhàng gọi tôi nhưng tôi cố tình phớt lờ cô ấy, thậm chí còn giận dữ cắt lời khi cô ấy có vẻ sắp nhắc lại sự việc hồi sáng. bà im lặng rồi lặng lẽ nói tiếp rằng người ta đồn rằng nơi đây sẽ không còn nhà của dân làng chợ dầu nữa. Tôi im lặng, không dám nói một lời nào, vì tôi biết tâm trạng mình lúc này không được tốt, nếu tôi nói thêm nữa sẽ khiến cô ấy tổn thương. Nhìn khuôn mặt gầy gò, ngoài tứ tuần nhưng hình như già đi chục tuổi, những nếp nhăn, vết chân chim như ghi lại những tháng ngày cơ cực, nhọc nhằn mà anh phải trải qua khi sống với tôi, tôi cũng thấy xấu hổ vô cùng! nhưng biết làm sao đây, câu nói ban mai của người phụ nữ ấy vẫn đeo bám, ám ảnh tôi, ám ảnh tôi mãi. Tôi trằn trọc trở mình và không thể ngủ được. một đêm không ngủ!

3, 4 ngày sau, tôi luôn cảm thấy bất an và lo sợ, không dám ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước, dù chỉ một mình đến nhà chú, chỉ có đám đông tụ tập, hoặc nghe thấy tiếng cười nói trong khoảng cách. , Tôi cũng phân vân, tưởng người ta bàn tán về “chuyện ấy”, rồi tôi chỉ nghe loáng thoáng mấy tiếng Tây, tiếng Việt, tiếng Camoan nên lui vào một góc nhà, nín thở. nhất là bà chủ nhà, kể từ hôm xảy ra chuyện, thỉnh thoảng bà lại chạy sang nói chuyện phiếm, dị nghị, chế giễu và đe dọa gia đình tôi một lúc. hình như cô ấy lấy điều khiến vợ chồng tôi thầm đau khổ là cô ấy thích. Thậm chí, có lần ông ta còn đe dọa rằng ở đây người ta đồn rằng chúng tôi không còn chứa dân làng khỏi chợ dầu nữa. Dù đây chỉ là câu chuyện do vợ tôi kể lại nhưng cũng khiến tôi cảm thấy xót xa và đau khổ. ra khỏi đây gia đình tôi biết đi đâu bây giờ, ai được ở, buôn bán với ai? “hay là trở về thôn …” Ta bắt đầu nghĩ như vậy lập tức phản đối, trở về thôn không phải là cam chịu chính mình lễ nghĩa việt nam, phản bội tổ quốc, bỏ rơi kháng chiến, lão đại … cuối cùng. , tôi đã phải mất rất nhiều công sức để đưa ra quyết định: thị trấn thực sự yêu thích nó, nhưng thị trấn đi về phía tây phải trả thù.

Quyết định là như vậy, nhưng tình làng nghĩa xóm này đã ăn sâu vào máu của tôi rồi, nó là một phần cơ thể của tôi, không phải là tôi có thể trả thù ngay lập tức, vì vậy tôi phải tìm một chàng trai để nói chuyện ai sẽ rời bỏ tôi. biết. giải trí. Khi tôi hỏi anh ta nhà của chúng tôi ở đâu, anh ta trả lời rằng đó là một thị trấn có chợ dầu, khi tôi hỏi anh ta có muốn trở lại thị trấn không, anh ta chỉ trả lời bằng một giọng nhỏ: Có. nhưng khi tôi hỏi anh ấy ủng hộ ai, anh ấy trả lời một cách táo bạo và rõ ràng: Bác Hồ Chí Minh muôn năm. nghe câu trả lời của anh khiến lòng tôi đau nhói, vì tâm sự của anh cũng là tâm sự của tôi, nói với anh rằng tôi đang buông bỏ chính trái tim mình, coi như cho phép tôi đòi lại chính mình. Ta biết ý nghĩ muốn có anh em, ngươi nghe cũng biết, nhưng nhìn hai cha con chỉ là ảo giác, nhưng ta vẫn không nhịn được nói với con. Ít nhất mỗi lần nói chuyện với con xong, lòng tôi nhẹ hẳn đi.

nhưng một điều gì đó đã xảy ra khiến viên đá trong trái tim tôi biến mất hoàn toàn: chủ tịch nói với tôi rằng làng của tôi đã được chấn chỉnh. ngày đó, anh xuất hiện trước mặt tôi, để lại cho tôi sự ngỡ ngàng, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nhớ là phải mời khách vào nhà. vì vậy anh ấy muốn mời tôi chia sẻ tin tức. Tôi chọn ngay những bộ quần áo sạch sẽ và tươm tất nhất mà ngay trong đêm giao thừa tôi cũng không nỡ mặc vào, duỗi tóc và ra về cùng anh. Tôi đã không về nhà cho đến tối muộn. phát quà cho con xong, tôi đến ngay nhà chú, chủ nhà khoe là chủ tịch nước vừa về để đính chính tin dân mình theo giặc là “sai mục đích”, thậm chí còn khoe khoang về việc tin tức rằng ngôi nhà của tôi đã bị phá hủy phía tây bị đốt cháy điên cuồng. Mặc dù đối với những người nông dân chúng tôi ngôi nhà là thứ quan trọng nhất nhưng tôi không thể kìm nén được niềm hạnh phúc của mình. đó chỉ là một ngôi nhà, sau khi chiến tranh qua đi, xây lại cũng không sao, nhưng danh dự của con người nếu mất đi thì đó sẽ là một vết nhơ mà dù bao nhiêu năm cũng không thể xóa được.

Cứ tưởng truyện ngắn này chỉ có gia đình và một số người xung quanh biết, không ngờ lại được nhà văn Kim Lân, một nhà văn cùng quê với tôi viết thành truyện ngắn. và nó cũng được đánh giá cao. nhà văn mượn câu chuyện của tôi để khái quát tình cảm của người nông dân trên cả nước. Là người nông dân, ai chẳng yêu thương nơi chôn rau cắt rốn, nơi đất khách quê người, những người nông dân từ khắp nơi đều tham gia kháng chiến. đó là hoàn toàn tin tưởng vào cuộc cách mạng.

Cuộc sống của chúng ta ngày nay ngày càng tốt đẹp hơn, tất cả là nhờ cuộc cách mạng. Chính vì vậy chúng ta phải nỗ lực hết mình để cống hiến cho Tổ quốc, cho Tổ quốc để không còn chiến tranh, cuộc sống của người nông dân được đổi mới hoàn toàn.

đóng vai người ông thứ hai trong câu chuyện làng đếm ngược những ngày ở nơi sơ tán

Hãy nghe câu nói của một người phụ nữ mới từ quê lên: “cả thị trấn đi về hướng tây thì còn gì nữa!” , cổ tôi bị khóa chặt hoàn toàn, mặt tôi tê dại như thể bị ai đó tát nhiều cái. Tôi im lặng, như thể tôi không thở được. Sau một hồi nỗ lực, tôi mạnh dạn hỏi lại: – Có thật không? hoặc đơn giản là…

Người phụ nữ xác nhận lại rằng cô vừa đến đó và kể rõ ràng mọi chuyện. từ chủ tịch xã đến dân làng đều theo tây. nó cũng chỉ ra tên chính xác của từng người. vì! thị trấn chợ dầu theo hướng tây thực. nhà tiếp thị dầu thực sự đang làm người Việt Nam. Đó là một điều gì đó quá kinh khủng mà trong đời tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được. Tôi cứ băn khoăn mãi. nhưng người phụ nữ không nói gì xấu. anh ta còn khinh khỉnh gọi họ là “chúng nó”, gầm gừ thay vì “người Việt”, “theo tây”, và càng đau đớn hơn trong góc: “sao nói chợ dầu linh quá”.

Tôi xấu hổ vì không biết giấu mặt vào đâu. để mọi người không biết tôi là dân làng chợ dầu, tôi vội kiếm cớ chạy về. Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường. bọn trẻ nhìn thấy mặt tôi mà không dám hỏi han gì. nhìn họ mà tôi thấy thương mình, nước mắt cứ chảy dài. Tôi không thể ngừng nghĩ về tương lai của anh ấy. Là những người con của làng quê Việt Nam? thì họ sẽ bị người ta che mắt, bị người ta ruồng bỏ. Tôi đủ lớn để chết. nhưng tương lai của nó thì sao?

người của tôi, tôi yêu anh ấy biết bao. Tôi yêu thị trấn lớn và xinh đẹp của tôi. mỗi con đường, mỗi ngọn cây, ngọn cỏ làng quê đều bừng lên trong tôi một tình yêu tha thiết. Có thị trấn nào mà mọi con đường đều được lát đá ong sạch sẽ như thị trấn chợ dầu của tôi không? nhà ngói! tường vôi kín đáo và rất kiên cố. dân buôn dầu có thể nhịn ăn nhưng không thể để nhà cửa xuống cấp. Ngoài ra, không có thị trấn nào khác có được sự vượt trội, bề ngang và chiều cao của thống đốc.

Tôi không chỉ yêu thành phố mà còn rất tự hào về thị trấn của mình. Con người tôi rất tâm linh. Khi kháng chiến bùng nổ, trai gái làng tôi hăng hái đắp chiến hào, đào gò, đắp chòi canh để sẵn sàng đánh giặc. người dân thị trấn thề sống chết để duy trì thị trấn. Khi đó, tôi cũng cùng anh em tham gia công tác kháng chiến. nhiều đêm họp, nghe ảnh nhắc lại cũng thấy da diết. không có nơi nào giống như thị trấn chợ dầu, tất cả họ đều sôi động, quyết tâm và kiên cường.

Tôi hoàn toàn không tin những gì người phụ nữ kia đang nói. Có cái gì đó không có ở đây? Tôi không nghĩ rằng dân làng của thị trấn lại hoang mang như vậy. họ đều là những người tâm linh. họ đã ở lại làng, quyết sống chết với kẻ thù, không đời nào họ lại cam tâm làm điều ô nhục như vậy.

nhưng nếu không có lửa, tại sao lại có khói? Những người này là ai mà phát minh ra những thứ như vậy? càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy đau đớn và tủi nhục. ồ! cả thị trấn đang làm tiếng Việt. Vậy bạn đã biết cách kinh doanh chưa? vậy tôi sẽ phải ở đâu, phải đối mặt với những gì để mọi người nhìn thấy?

Mấy ngày nay, tôi không nói không rằng, không dám đi đâu, chỉ quanh quẩn trong nhà. ai hỏi tôi, tôi đang có một tâm trạng tồi tệ. vợ tôi cũng khổ. Nhìn em như muốn khóc, anh không dám hỏi gì đâu. một không khí nặng nề bao trùm ngôi nhà nhỏ.

Tôi cố gắng giữ bí mật điều này. nhưng chủ sở hữu không biết từ đâu và nói rằng cô ấy sẽ gửi cho chúng tôi. rất khó để biết. đi đâu bây giờ? Tôi đột nhiên nghĩ đến việc quay trở lại thị trấn, nhưng nhanh chóng dập tắt nó. họ đều đi về hướng tây, làm gì nữa. Trở về thị trấn là bỏ kháng chiến, bỏ cố nhân, làm người Việt, làm nô lệ cho Tây phương.

rất nhiều bi kịch quay cuồng trong đầu tôi như thể một cơn bão đang hoành hành trong tâm trí tôi. khi tôi nghĩ về sự bắt nạt và loại trừ của phương Tây, điều đó khiến tôi ớn lạnh. tất cả cuộc sống đau buồn cũ của tôi hiện ra rõ ràng trước mắt tôi. giờ thì hết sạch rồi. thị trấn thực sự yêu anh ta, nhưng thị trấn đi theo phía tây phải trả thù. Tôi sẽ đứng về phía cách mạng, đứng về phía kháng chiến, sẽ ủng hộ ông già, quyết tâm đánh giặc đến cùng. đời người chỉ sống một lần, thị phi đi rồi sao phải tiếc nuối?

Đôi khi tôi ôm thằng bé chổng mông vào lòng, thủ thỉ với nó để bớt đau. nó cũng rất tâm linh. cũng hỗ trợ kháng cự, hỗ trợ hồ. nó như thể ông đã quyết định trung thành với đất nước. Tôi nghe anh nói một cách mạnh dạn và rõ ràng, tôi mừng đến mức nước mắt chảy dài trên má. nỗi đau trong tim tôi cũng giảm đi một chút.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải nhận sự sỉ nhục trong suốt quãng đời còn lại của mình. Thảo nào thần vẫn yêu tôi. Vừa định rời nơi sơ tán để đến nơi ở mới, anh bị một thanh niên đi chợ dầu tiếp cận. Anh ta nói thị trấn chợ dầu không đi về phía Tây. làng chợ dầu kiên cường chống giặc, quyết tâm bảo vệ từng gốc cây, từng mái nhà. khi phía tây tràn vào làng đã vấp phải sự chống trả quyết liệt của ta. mặc dù họ chiếm được thị trấn, họ không thu được gì. quá tức giận, họ đốt cháy cả thị trấn. cuộc kháng chiến thắng lợi. Chính chủ tịch xã đã đích thân lên đây đính chính thông tin chợ dầu theo giặc.

Tôi nghe được tin đó và tôi cảm thấy hạnh phúc như thể mình đang mơ. hỏi đi hỏi lại người thanh niên. Hãy để tôi tin rằng, bạn đã đưa tôi đến gặp tổng thống. hóa ra tất cả đều là dối trá, tất cả đều là giả dối, tất cả đều là “mục đích” sai lầm. kẻ thù đã chơi một trò chơi tâm lý chiến. chúng tung tin phá hoại tổ chức ta, chia rẽ đồng bào ta, làm cho đồng bào ta mất niềm tin vào đồng bào. cốt truyện của nó là ma quỷ. nhưng cách mạng đã thấy rõ điều đó. cách mạng lo liệu mọi việc, họ cử người đến các khu sơ tán để xác nhận, trấn an mọi người.

Tôi đã đi khắp nơi để đính chính tin tức “tàn nhẫn” đó. mọi người đều mừng cho tôi. ngay cả bà chủ cũng vui mừng. Tôi kể lại một cách cẩn thận và rõ ràng với mọi người rằng ngày anh vào làng kinh hoàng. họ có bao nhiêu thằng, bao nhiêu tây, bao nhiêu việt với họ, đi đường nào, đốt ở đâu. dân quân, tự vệ đã tổ chức và duy trì cuộc kháng chiến chống địch. Tôi kể mọi thứ như thể tôi vừa tham dự cuộc chiến đó.

Sau những thảm họa này, tôi yêu nhân dân và cuộc kháng chiến hơn bao giờ hết. thị trấn chợ dầu là thị trấn anh hùng. những người trong thị trường dầu là dũng cảm và trung thành. tình yêu thương con người trong tôi gắn bó mật thiết với tình yêu quê hương đất nước. từ đây, dân tộc tôi và đất nước hòa làm một. Tôi và mọi người là một. ủng hộ cách mạng! ủng hộ hồ! Tôi sẽ tiếp tục giúp người dân và ông già đánh giặc cho đến cùng.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Bài văn đóng vai ông hai kể lại chuyện làng. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *