Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
282 lượt xem

Bài viết số 3 lớp 10: Đề 1 đến Đề 4 (31 mẫu)

Bạn đang quan tâm đến Bài viết số 3 lớp 10: Đề 1 đến Đề 4 (31 mẫu) phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Bài viết số 3 lớp 10: Đề 1 đến Đề 4 (31 mẫu)

Bài văn mẫu lớp 10: mục số 3 là tài liệu vô cùng hữu ích mà download.vn muốn giới thiệu cho các bạn học sinh lớp 10 tham khảo.

Soạn văn số 3 lớp 10 theo chủ đề văn tự sự, kể chuyện sáng tạo. vì vậy học sinh phải tạo tình huống hợp lí, cách kể tự nhiên, khéo léo, biết kết hợp các yếu tố miêu tả và biểu cảm để bài viết thêm sinh động. Qua 31 bài văn mẫu số 3, các bạn sẽ có thêm tài liệu tham khảo, trau dồi vốn từ vựng và nâng cao kỹ năng viết văn của mình. vì vậy đây là 31 bài văn mẫu hay, hãy tiếp tục và tải chúng tại đây.

bài 3 lớp 10 gồm 4 chủ đề như sau:

  • chủ đề 1: cây gậy nhìn thấy công chúa ngồi bên bờ sông than thở một mình rồi tự sát. viết lại câu chuyện ở ngôi thứ nhất hoặc thứ ba (mở rộng thêm câu chuyện về người con gái xương cốt của Nguyễn Du).
  • chủ đề 2: hãy làm cho nó xảy ra. phù hợp để kể câu chuyện theo diễn tiến và kết thúc của câu chuyện andersen, cô bé bán diêm (hoặc một sự kiện tương tự nhưng có kết thúc khác).
  • theme 3: “my tên là dũng cảm. Cái tên này được chủ nhân đặt cho tôi do những trận chiến ác liệt của tôi trong đấu trường chiến đấu của làng. nhưng bây giờ, cậu chủ đã bỏ rơi em để chạy theo những trò chơi mới … “Dựa vào lời kể trên, hãy viết một truyện ngắn ở ngôi thứ nhất, kể về số phận và nỗi đau của một con gà trống bị bỏ rơi.
  • đề 4: viết một truyện ngắn (đề tài chọn lọc, có ý nghĩa xã hội) có tác dụng thiết thực đối với giới trẻ hiện nay (xem đề 2, phần luyện tập, trong văn bản tự sự thuộc dàn ý bài học – trang 46).

bài viết số 3 lớp 10 đề 1

bài viết số 3 lớp 10 đề 1 – văn mẫu 1

Một ngày mới đã bắt đầu. giọt sương long lanh trên lá. một làn gió nhẹ thổi qua tóc tôi. Tôi là một cây sậy, chúng tôi đã sống lâu đời bên bờ sông hoàng gia, và chúng tôi đã chứng kiến ​​nhiều điều bên bờ sông xinh đẹp. nhưng có lẽ ký ức về buổi sáng hôm ấy sẽ không bao giờ quên được người phụ nữ được gọi là vũ nữ đó.

Sáng sớm hôm đó, tôi đang cuốn theo làn gió mát lành của phố thị vào sáng sớm thì bỗng nghe thấy tiếng một người phụ nữ vừa khóc vừa chạy từ xa về phía bờ sông, tiếng khóc đó mỗi lúc một gần hơn. thêm. Tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ấy khi anh ấy ngồi xuống cạnh chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều nhận ra khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt đó chính là cô vũ nữ, ngày nào cũng đến đây lấy nước giặt quần áo, gương mặt lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi, tiếng khóc thút thít không ngừng, và nhanh hơn trước, đôi vai yếu ớt kia tiếp tục run rẩy. từng đợt, cô ngồi dưới bãi cỏ ướt, hai tay che miệng và khóc liên tục. Tôi thấy cô ấy thật đáng thương, xót xa cho cái dáng gầy gò, ốm yếu khác hẳn vẻ hoạt bát, vui vẻ thường ngày. cô cứ ngồi thút thít như muốn xả hết những uất ức dồn nén trong lòng. cô khóc cho số phận của mình. anh nhìn dòng nước nhức nhối trút đi nỗi bực dọc trong lòng. anh ấy bắt đầu giải thích về bản thân như thể anh ấy muốn tìm thấy sự đồng cảm với cô ấy:

– “xin ông trời trên cao chứng giám cho tấm lòng cao đẹp của nữ diễn viên múa ba lê này. Những ngày gần đây, tôi luôn háo hức chờ đợi ngày chồng tôi từ chiến trường trở về, mong sớm được gặp lại gia đình đoàn tụ sau ba năm mòn mỏi chờ đợi. , khi mẹ già ốm đau, tôi chạy vạy chạy chữa hết thuốc thang mà vẫn không cứu được, mẹ mất tôi mất đi một nguồn động viên, quan tâm và gắn bó, lúc đó tôi tự nhủ: Tôi phải nuôi hy vọng và cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt cho đến ngày chồng về, tôi là người luôn biết giữ trinh tiết và một lòng một dạ đợi chồng, nhưng trớ trêu thay chồng tôi lại không. tin vào sự trinh trắng của mình dù có giải thích và thề thốt thế nào thì bạn vẫn không tin, tại sao lại như vậy?.

Tôi đã sống trên con sông này nhiều năm và đã nghe và chứng kiến ​​nhiều câu chuyện đời thường, nhưng có lẽ lịch sử của nó khiến tôi buồn. Tôi biết chị từ những lần chị đến đây giặt giũ, qua những câu chuyện mà những người phụ nữ phố thị ngồi nói chuyện khi giặt giũ. bà là một người con gái dịu dàng, một người con dâu hiếu thảo, một người mẹ mẫu mực, luôn yêu thương và chăm sóc con cái. Chồng đi bộ đội đã nhiều năm, một mình chị làm việc sớm khuya để chăm sóc mẹ già và con thơ. mẹ già yếu, thuốc thang luôn quan tâm chăm sóc, làm tròn bổn phận, trách nhiệm của một người con. Bà mẹ chồng ngọt ngào sống một cuộc sống tình cảm, được mọi người yêu quý. tuy nhiên, chồng cô đã quay lại và nghĩ rằng cô là một người phụ nữ hư đốn. ngay cả một người xa lạ như tôi cũng không thể tin được điều này. Làm thế nào cô ấy có thể được như thế này? cơn gió thoảng qua bên tôi và tôi bay theo gió, như muốn nói với cô ấy rằng tôi tin tưởng ở cô ấy. rồi tôi thấy cô ấy lau khô nước mắt, ngửa mặt lên trời và nói: “ông trời là nhân chứng của lòng tôi”. Nói đoạn, anh ta nhảy xuống nước. Tôi đứng đó, tất cả những gì tôi có thể thấy là nỗi đau của cô ấy và tôi không thể làm gì được. mặt sông lặng ngắt như không có chuyện gì xảy ra.

cả cuộc đời sống bên dòng sông, chứng kiến ​​cuộc sống thay đổi bao buồn vui. có những điều tôi đã quên, có những điều tôi vẫn nhớ, nhưng không gì tê tái bằng cái chết của công chúa. khi nghe hết câu chuyện, tôi vừa giận chồng, vừa thương vợ. Họ yêu nhau để rồi gây ra cho nhau những nỗi đau. Đã nhiều năm trôi qua, nỗi oan của công chúa cũng đã được người chồng kia hóa giải. nhưng nỗi đau ấy vẫn còn đó, chàng sinh mất đi người vợ tốt, bé Đan mất đi người mẹ ngọt ngào, và dù công chúa có được tha bổng cũng không thể sống lại.

bài viết số 3 lớp 10 đề 1 – văn mẫu 2

Lúc đó, trời sắp hừng đông, những giọt sương đêm hôm trước còn đọng trên người. Giống như những cây gậy khác, tôi đang rùng mình vì lạnh và tôi hy vọng mặt trời sớm ló dạng để sưởi ấm cho tôi. mặt khác, dòng sông thật chảy chầm chậm như còn chìm trong giấc ngủ say. Bỗng một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm giọt sương rơi trên người, trong gió nghe tiếng ai khóc. khi gió tạnh, chúng tôi – đám lau sậy – nghe ngay, đúng là có tiếng khóc ở đằng xa đang từ từ đến gần.

Tiếng hét càng lúc càng gần, có lúc bóng ai đó tiến lại gần. khuôn mặt anh ấy rõ ràng hơn khi anh ấy ngồi xuống cạnh chúng tôi. Anh ta không phải ai xa lạ, anh ta là vũ công, người thường đến đây giặt giũ mỗi ngày. nhưng thật lạ, tại sao hôm nay cô đến một mình mà người con trai lại không đi theo cô? Hơn nữa, sao giờ lại vào đây một mình và khóc?

nức nở liên tục, đôi vai trần yếu ớt của cô run lên từng đợt, cô ngồi dưới bãi cỏ ướt, hai tay che miệng khóc liên tục. Tôi thấy cô ấy rất tội nghiệp, tôi đã cố gắng hỏi cô ấy những câu hỏi nhưng cô ấy không nghe thấy chúng tôi đang nói về điều gì. đột nhiên anh ta đứng dậy và quay mặt về hướng đông, than thở:

– cầu nguyện những người ở trên làm chứng cho trái tim tuyệt đẹp của vũ công này. những ngày gần đây, tôi luôn mong chồng tôi từ chiến trường sớm trở về, để sớm được nhìn thấy gia đình đoàn tụ. Tuy nhiên, mong muốn đó của tôi dường như biến mất trong tích tắc. Suốt ba năm trời, tôi không ngừng mong ngóng ngày chồng trở về mà miệt mài chăm lo cho mẹ già và con trai nhỏ. luôn giữ trinh tiết, một lòng một dạ chờ đợi người chồng dám có ý đồ phạm thượng. những lời thuyết phục cậu bé hỏi về cha khi cậu chỉ vào bóng mình trên bức tường trong ánh đèn mờ ảo, “bố về rồi!” nhưng nó thành ra như thế này. tuy trường đời rất yêu thương em nhưng tính tình lại rất đa nghi. Dù tôi có giải thích hay thề thốt thế nào thì bạn vẫn không tin tôi, tại sao vậy? Mọi thứ không còn cứu vãn được nữa, tôi chỉ còn biết gieo mình xuống sông với hy vọng rửa sạch những lời oan ức.

Trước khi chết, tôi có một lời nguyền:

– nếu đàng hoàng thì mình giữ trinh, mình giữ trinh thì về quê xin làm ngọc nữ, nếu xuống trần gian xin cây thảo ngu. yếu lòng chim sơn ca đã lừa dối chồng con, tầng dưới xin tôm cá, tầng trên xin gạo thả diều quạ kêu mọi người nhổ nước bọt vào mình.

Nghe đến đây, tôi thấy thương cho tiểu thư. Những ngày gần đây chúng tôi sống ven sông chứng kiến ​​nhiều cảnh tượng đáng tiếc nhưng chưa bao giờ chúng tôi thấy đau lòng như vậy. Tiếng than thở bị ngắt quãng bởi những tiếng nức nở vì xúc phạm, tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy và tôi biết đằng sau đó là một bi kịch lớn. Nếu có thể, tôi chỉ muốn cho cô gái trẻ một lời khuyên. khi tôi và những người hàng xóm băn khoăn không biết nghĩ gì, cô ấy khóc nức nở:

– cho! Con trai yêu của mẹ! Tôi rất xin lỗi vì đã bỏ rơi bạn giữa lúc này. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác khi cha của bạn nghi ngờ sự chung thủy của tôi. Tôi không thể sống nổi nữa khi bố anh luôn nghi ngờ tôi như vậy. Tôi hy vọng bạn sẽ được nuôi dạy như bao đứa trẻ khác. Tôi xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Tôi nghĩ cái chết này có thể mang lại cho bạn nhiều bất hạnh, nhưng bạn chỉ có thể làm vậy để rửa sạch nỗi oan này.

chúng tôi đã rất ngạc nhiên và sốc khi nó được ném xuống nước. mặt nước phẳng lặng, bị động và sóng dâng cao. tất cả chúng tôi đều bị sốc bởi vụ việc và không thể làm gì khác với nó. có lẽ giờ đây, mọi đau khổ không còn hành hạ người phụ nữ tội nghiệp này nữa. chúng tôi cảm thấy vô cùng phẫn uất đối với người chồng mù quáng đó, nhưng chúng tôi có thể làm gì khi chúng tôi là những lau sậy nhỏ bên bờ sông hoàng gia. ngay lúc đó, không gian trở nên im lặng và lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Không biết người phụ nữ tội nghiệp sẽ trôi theo dòng nước hay chìm vào không gian u ám lạnh lẽo dưới đáy sông.

Vài ngày sau, đám lau sậy của chúng tôi nghe người qua lại trong làng kể rằng những đêm sau, con gái của vu ni chỉ vào bức tường nơi có bóng cha và nói: “Bố về rồi”. Long Thọ hiểu ra mọi chuyện và rất đau lòng vì mình đã gây ra cái chết cho người vợ đoan chính của mình.

trải dài cho những người thiết lập sứ giả của công lý trên bờ sông. chúng tôi cũng đã chứng kiến ​​tất cả khi một lúc sau xuất hiện một đoàn xe ngựa, đánh võng giữa sông. vu niang vang những lời yêu thương dặn dò chồng chăm sóc cậu nhỏ thật tốt. trong một khoảnh khắc, mọi thứ mờ dần và sau đó biến mất. Cảm thương tấm lòng của Vũ Nương, dân làng đã dựng miếu thờ bà bên cạnh lau sậy, nơi bà ngồi than khóc trước khi chìm xuống sông hoàng.

bài viết số 3 lớp 10 đề 1 – văn mẫu 3

Tôi là một cây sậy sắp trở về với cát bụi. nên có rất nhiều câu chuyện tôi muốn kể cho con cháu mai sau của mình vì sợ một ngày nào đó không còn nhớ mình là ai. Sống lâu như vậy trong cõi phàm trần, tôi đã chứng kiến ​​mọi buồn vui, nhưng câu chuyện về cái chết của công chúa là câu chuyện để lại dấu ấn trong lòng tôi.

bến sông hoàng giang từ bao đời nay êm đềm và thơ mộng. dưới sông có tôm cá vẫy đuôi, trên bờ là hàng giáo xanh xào xạc trong gió, ven bờ là lau sậy, cỏ lau, bèo tây. chúng ta vẫn sống hạnh phúc dù đối mặt với mưa gió. Tôi nhớ hết những người dân vùng này vì ai chưa từng qua sông bên này để sang bên kia chợ hay đánh cá, đánh cá trên sông. Tôi đã chứng kiến ​​cuộc chia tay đau buồn của những người lính ra trận và người vợ của họ ngay bên bờ sông này. nhưng cuộc đời mãi ba năm sau mới hiểu được lòng người. cái được gọi là anh chàng sinh ra trong một gia đình giàu có nhất vùng ai mà không biết. sau ba năm chinh chiến, anh trở về với vợ con. Tôi vẫn nghe các chị trên tàu đánh cá kể nhau rằng không ai may mắn bằng Trương, có vợ đẹp, xinh, đảm đang, hiếu thảo. nhưng truong sinh phải đi lính, chỉ còn lại người vợ quán xuyến mọi việc, chăm sóc mẹ vợ và nuôi dạy các con. khi hay tin con chào đời, ai cũng thầm vui mừng vì sự đoàn tụ, sum vầy của vợ chồng. tuy nhiên, mãi đến ngày hôm sau, tôi mới thấy công chúa ra bờ sông than thở. Đêm đó, chắc khoảng canh hai, tôi thấy bóng một người phụ nữ mặc váy trắng, xõa tóc ngồi bên sông. ánh trăng sáng soi gương mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường. chỉ có đôi mắt là buồn. Tôi không lạ gì người phụ nữ nổi tiếng nhất nhì thị trấn này, tuy quen biết chưa lâu nhưng trong thâm tâm tôi luôn dành tình cảm và tình yêu cho cô đào. Công chúa ngửa mặt lên trời nói:

– Tôi là vu thị thiết ở thôn nam bộ. xưa nay họ vẫn giữ đức hạnh, khi còn trẻ thì hiếu thảo với cha mẹ, khi về nhà chồng thì trung thành với chồng, hiếu thảo với mẹ chồng. nhưng chồng tôi lại nóng tính, ghen tuông mù quáng chỉ vì một trò đùa với lũ trẻ. Dù có nói bao nhiêu lần, tôi cũng không thể lay chuyển được trái tim anh ấy. thần sông ơi, tôi phải làm gì để gột rửa nỗi oan này!

Tôi im lặng lắng nghe lời tâm sự của anh mà lòng tôi cũng nhói đau. Tôi đoán câu chuyện, nhưng không thể chia sẻ nó với cô ấy. nói xong, vũ nữ đứng dậy quay ra phía sau, nơi có một ngôi nhà mà nó từng gắn bó:

– cuộc sống, nếu không có chiến tranh, tôi đã không chết, đã không xảy ra tình trạng này. không, nếu tôi không chơi với bóng của con trai tôi trên tường mỗi đêm như cha nó, sẽ không có lý do gì trớ trêu. nếu bạn lắng nghe mọi người minh oan cho tôi hoặc tin tưởng tôi một lần, mọi thứ sẽ không kết thúc.

<3

– em yêu, anh không trách em, em vẫn còn quá ngây thơ, không ai đáng trách. người mẹ chỉ biết trách mình không thể sống được với con cái khi tiếng đời chế giễu, sỉ nhục. Mẹ chắc rằng lớn lên con sẽ rất vui khi có một người mẹ mang tiếng lừa chồng như mẹ. Mẹ xin lỗi con trai, hãy lớn lên trở thành một người đàn ông dũng cảm và rộng lượng, con phải yêu thương người vợ chung thủy của mình.

Nói xong, công chúa quay sang lạy thần sông:

– Tôi sẽ dùng cái chết để minh oan cho mình. Thần sông có bản lĩnh, xin hãy làm chứng cho tôi. Nếu là vợ chung thủy, ta xin chết ở sông làm ngọc, trên đất làm cỏ ngu. nếu bạn yếu, hãy xin thức ăn dưới nước như mồi cho tôm cá, và trên hết là kiếm cơm cho diều và quạ.

Lời nói của anh vừa dứt, anh đã im lặng. Tôi muốn hét thật to để ngăn bước chân của người phụ nữ vô tội, nhưng Chúa không bao giờ cho phép chúng tôi làm điều đó. bóng anh khuất vào đáy nước sâu. Tôi chỉ biết cúi đầu cầu xin thần sông cứu linh hồn mình. năm đó đang yên đang lành bỗng nổi bão, trời mưa mấy ngày, nước sông dâng cao. mọi người trong làng đều thầm hiểu rằng thần sông giận dữ vì một người tốt bị oan.

kể xong câu chuyện, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm lạ thường như vừa được giải thoát khỏi nỗi u uất bấy lâu nay. họ suy nghĩ và xót xa cho thân phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến ​​của chúng ta, họ chẳng có gì ngoài những định kiến ​​khắt khe và nhiều gánh nặng trên vai. Nếu tôi có một điều ước, tôi ước không có nhiều phụ nữ trên thế giới này phải chịu đựng những hành vi gia trưởng và ích kỷ của đàn ông.

bài viết số 3 lớp 10 đề 1 – văn mẫu 4

Tôi vẫn nhớ buổi sáng hôm đó, khi tôi và anh em tôi vừa thức dậy, đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng rên rỉ. lúc đó trời mới sáng lên. trời đông, mặt trời chưa mọc, cái lạnh của sương đông vẫn ôm lấy ta, biến ta thành cây sậy nhỏ bé vẫn run rẩy dưới bóng mẹ. Tôi cứ ngỡ đó là tiếng kêu của dòng sông hoang giang nơi tôi sống, nhưng không phải khi tôi nhìn về phía dòng sông, dòng sông đã thức giấc, vẫn lắng nghe xem tiếng kêu từ đâu. các chị em cứ nói đi. tiếng khóc càng lúc càng lớn, khi tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ đang khóc tức tưởi tiến lại quán bún lau cạnh nhà. trời càng lúc càng sáng, khuôn mặt người đàn ông hiện rõ hơn khi ngồi xuống cạnh cây lau nhà hàng xóm của chúng tôi. Tôi đã nhận ra đó không phải ai xa lạ, chính là cô vũ nữ, người thường đến đây giặt giũ mỗi ngày. Tôi cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao hôm nay cô ấy không mang theo chậu quần áo và con trai, thêm nữa không hiểu sao cô ấy lại ra đây ngồi khóc một mình. tôi cứ đoán già đoán non chắc là vợ chồng cô ấy cãi nhau vì cô ấy biết chồng hay ghen nhưng tôi không nghĩ cô ấy bất hiếu như vậy nhưng có gì mà chồng cô ấy ghen tuông. chồng lại phải đi chinh chiến nên cô ngồi khóc.

Khóc càng lúc càng khó, đôi vai yếu ớt không có áo ấm vẫn run lên từng đợt, cô ngồi dưới bãi cỏ ướt, hai tay che miệng khóc liên tục. Tôi thấy cô ấy rất tội nghiệp, tôi muốn chạy đến hỏi cô ấy nhưng cô ấy không nghe những gì chúng tôi đang nói, cô ấy chỉ ngồi đó khóc. đột nhiên anh ta đứng dậy và quay mặt về hướng đông, than thở:

– con người bất hạnh này có số phận éo le, chồng con ruồng bỏ, cô buộc phải đi đâu? danh tiếng của ngươi bị sa đọa, thần sông có thần xin ngươi chứng giám. nếu là người vợ lẽ xứng đáng thì giữ lòng trong trắng, trong trắng, khi xuống nước thì xin làm ngọc nữ của ta, còn nếu xuống đất thì xin làm mỹ nữ. yếu tim thì lừa chồng dối mình, ở dưới thì đòi mồi tôm cá, trên lầu thì làm cơm cho diều, quạ.

Nghe đến đây, tôi như đã hiểu ra mọi chuyện, tôi thấy thương cho tiểu thư. Tôi nhớ năm ngoái cũng có một thiếu nữ xuống sông khóc định tự tử, may mà chồng chạy ra kịp cứu sống. đôi khi những tiếng nức nở về nỗi oan vẫn vang lên. Mẹ của chúng tôi và tôi đã nói về việc muốn cho mẹ một số lời khuyên. trong lúc tranh cãi, anh ấy bất ngờ bật khóc:

– Mẹ xin lỗi, con trai của mẹ, mẹ đã không thể nuôi dạy con đến tuổi trưởng thành. xin mẹ hãy tha thứ cho con! Trên thiên đường, tôi sẽ phù hộ cho bạn. ba mẹ cảm nhận được điều đó, cha mẹ sinh thành ra con mong con được sống hạnh phúc nhưng lại dang dở giữa chừng. Vì muốn giữ danh phận nên tôi sẵn sàng lao mình vào đây để chứng minh mình vô tội.

Chúng tôi rất ngạc nhiên trước tuyên bố của anh ấy, chúng tôi không biết anh ấy sẽ làm gì. Vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng leo lên mỏm đá gần đó và quay lại nói câu cuối cùng:

– xin lỗi con trai, xin lỗi con trai, con đi đây!

Tất cả chúng tôi đều nhảy và nghiêng mình xuống sông để giữ cô ấy lại, nhưng không lâu sau cô ấy đã ném mình xuống sông. chúng tôi đứng đó khóc òa lên vì xót xa cho số phận của người thiếu nữ. Vũ Nương là một người con hiếu thảo khi chồng đi lính, ở nhà chăm sóc mẹ già và con thơ. nay chồng cô về, tưởng gặp lại nhưng hóa ra lại như vậy. thật đáng tiếc cho cô gái đó. mặt nước phẳng lặng, bị động và sóng dâng cao. tất cả chúng tôi đều im lặng, không thảo luận gì cả, mọi người đều đang khóc. có lẽ lúc này công chúa không còn thấy đau nữa. chúng tôi thực sự rất tức giận và bất bình đối với người chồng mù quáng đó. nhưng chúng tôi không biết phải làm gì khi lời khuyên của chúng tôi không được lắng nghe. lúc này các chị em cũng đứng im không nói một lời, thời tiết đã se lạnh bây giờ em thấy còn sợ hơn. Tôi ngồi một mình và tự hỏi xác người phụ nữ tội nghiệp sẽ đi đâu. Tôi hy vọng ai đó tìm thấy thi thể của anh ấy và anh ấy sẽ được chôn cất đàng hoàng.

Khoảng ba, bốn ngày sau khi chúng tôi còn đang tiếc thương và bàng hoàng, thì bất ngờ chúng tôi nghe thấy một số người trong làng đi làm đồng về và bàn tán với nhau về con trai của người vũ nữ vào những buổi tối. bức tường nơi có bóng cha nói “cha dan đã về”. kẻ bất tử hiểu ra mọi chuyện và rất đau lòng vì chính mình đã gây ra cái chết cho vợ mình. Tôi nhìn lên bầu trời xanh, hy vọng linh hồn của vũ công sẽ được an ủi phần nào khi cô ấy minh oan cho tôi.

Chiều muộn, khi chim đã về tổ, tôi thấy Trương Sinh chuẩn bị đàn tế lễ bên bờ sông. một lát sau, giữa sông xuất hiện một đoàn xe ngựa, đánh võng. vu niang vang những lời yêu thương dặn dò chồng chăm sóc cậu nhỏ thật tốt. trong một khoảnh khắc, mọi thứ mờ dần và sau đó biến mất. Cảm thương tấm lòng của Vũ Nương, dân làng đã dựng miếu thờ nàng ngay cạnh tảng đá nơi nàng chết đuối ở sông hoàng.

..

bài viết số 3 lớp 10 đề 2

dàn ý bài văn số 3 lớp 10 đề 2

1. mở đầu

– giới thiệu về các trận đấu (tuyên bố tôi).

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, vào một đêm sương mù lạnh giá năm ngoái, vậy mà chúng tôi vẫn lang thang trên phố trong chiếc giỏ của cô gái nghèo. lúc này đường phố đã dần bớt đông đúc, ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào mặt đường, mùi ngỗng quay tỏa ra khắp nơi. “Giao thừa sắp đến rồi, tiểu thư sao còn chưa về nhà?” Chúng ta đều có chung một suy nghĩ về điều đó nhưng hãy cứ tĩnh lặng và cầu nguyện rồi sẽ được một người tốt bụng nào đó mua vòng tay mang về nhà để đón năm mới ấm áp không lạnh giá. giá như thế này.

2. nội dung bài đăng

– nói về lý lịch của tôi: Tôi là một trong những que diêm được mua bởi một người chủ nhỏ của một cửa hàng tạp hóa trong thị trấn.

– kể về những gì bạn đã thấy và nghe được từ cô gái bán diêm.

    / li>

  • người chủ bán chúng tôi để lấy lại số tiền ít ỏi trang trải phần nào cuộc sống khó khăn của gia đình và bản thân.
  • người chủ bán lại rất rẻ, chỉ một bao diêm , nhưng không ai mua từ chúng tôi. lý do cũng dễ hiểu thôi, không ai ra ngoài trời lạnh giá đêm 30 này chỉ để mua diêm. Càng về đêm, trời càng lạnh, chắc hẳn người chủ cũng như chúng tôi co ro trong chiếc áo mỏng rẻ tiền.
  • Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc Giáng sinh, tiếng người chúc nhau năm mới vui vẻ. khi đi dạo trên đường phố.

– khi chứng kiến ​​hành động của cô gái bán diêm

  • đôi khi tôi cảm thấy như anh ấy ở quá lâu ở một nơi nhất định. có thể đó là một cửa hàng với những cây thông được trang trí đẹp mắt.
  • có thể tiếng cười của một gia đình nào đó thật ấm cúng và có đầy đủ gà tây, rượu và bánh. cô chủ nhỏ của chúng ta có vẻ đói, co ro trong những tòa nhà để trốn những cơn gió lạnh. nó đốt cháy chúng tôi, từng trận một.
  • khi đến lượt tôi, nó đã rơi trên nền tuyết lạnh giá. trước khi nó vụt tắt, tôi vẫn thấy nụ cười trên môi anh. nụ cười hạnh phúc. chắc hẳn cô chủ đang mơ một giấc mơ đẹp trong đêm đông. đêm trước giáng sinh: giáng sinh thật yên bình.

3. kết thúc

– cuộc sống không có ước mơ thật là tẻ nhạt, mỗi cuộc chơi đều là ước mơ của một tâm hồn nhỏ bé và trong sáng, mỗi ánh sáng rực cháy là một chút tình yêu đâu đó còn sót lại của con người. . Câu chuyện kết thúc buồn nhưng đâu đó chúng ta vẫn thấy một cái kết có hậu, cô gái chắc hẳn đã nghĩ rằng mình đã được về với mẹ, được rúc vào lòng mẹ như cô hằng mơ ước.

– “hãy biết ước mơ dù đôi khi ước mơ chỉ là ước mơ, nhưng hãy cứ mơ đi …” đó là thông điệp đằng sau câu chuyện, cô gái chết nhưng không phải là cái chết vô tri, cô vẫn ở đâu đó trong tâm trí của người lớn chúng ta. rằng cuộc sống nên có tham vọng, trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào, chúng ta không nên bỏ cuộc hoặc trong những giấc mơ thời thơ ấu của chúng tôi đã thương hại một linh hồn. Cô gái không có nhiều điều kiện như tôi, đó là lòng tốt.

bài viết số 3 lớp 10 đề 2 – văn mẫu 1

Đêm giao thừa, trời se lạnh, trong khi mọi người quây quần đầm ấm, vui vẻ bên những mái nhà rực rỡ ánh đèn thì chúng tôi, những que diêm vẫn còn trong bao, trong giỏ của cô gái. chúng tôi bán diêm.

Tôi và những người bán diêm khác đi chơi với cô gái đầu trần đó xuống phố, nhưng đáng buồn thay, không có hộp diêm nào của chúng tôi bán được cả ngày. Đêm giao thừa, mùi ngan quay thơm lừng cả phố, chắc hẳn bà nội chúng tôi nhớ bà lắm, vì thời gian ở bên bà là những ngày ấm áp. Từ khi cái chết ập đến, cuộc sống của cả gia đình tan nát, cô phải thu mình trong góc tối, suốt ngày nghe những lời mắng chửi của bố. cô gái ôm chiếc giỏ đựng chúng tôi vào lòng rồi thu mình vào một góc giữa hai ngôi nhà, đưa hai chân sát vào người vì ngay cả chúng tôi cũng cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh. Hôm nay cô ấy không về nhà, chúng tôi biết tại sao, bởi vì chúng tôi không có ai để bán cho, cha cô ấy sẽ đánh cô ấy khi cô ấy về nhà, và tôi cũng nghĩ rằng ngay cả khi cô ấy có về nhà, nó sẽ không. khác nhiều so với nơi đây cha cô và cô con gái ở, căn gác gần mái, vách hở nên gió vẫn lùa vào. Tôi nhìn qua bao diêm, thấy tay cô ấy căng thẳng, và chợt nghe cô ấy thì thầm một mình:

– ồ! Thắp một que diêm để giữ ấm sẽ rất đẹp phải không? Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn có thể lấy một que diêm và chạm ngón tay vào tường?

Thấy cô ấy do dự một lúc, nhưng sau đó quyết định lấy ra một bao diêm từ trận đấu của chúng tôi và lấy bật lửa đập vào tường. bản thân chúng tôi bắt lửa rất nhanh, ngọn lửa lúc đầu có màu xanh lam, sau nhạt dần – màu trắng, xung quanh thanh gỗ ánh lên màu hồng, ánh sáng rực rỡ rất vui mắt. Tôi thấy cô ấy đặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên que diêm sáng rực như than hồng, thứ ánh sáng kỳ lạ khiến cô ấy tưởng tượng đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với những bức phù điêu bằng đồng sáng bóng, những ngọn lửa đang cháy, trong lò trông thật vui mắt và tỏa ra một thứ êm dịu. nhiệt. tay cô đang bốc cháy, cô cảm thấy dễ chịu, nhưng bàn tay cầm que diêm thì nóng ran. trong thời tiết khắc nghiệt, tuyết phủ đầy mặt đất, gió bắc thổi qua, thật dễ chịu khi ngồi hàng giờ như thế này, vào một đêm mùa đông lạnh giá, trước lò sửa chữa. cô gái nhỏ vừa duỗi chân thì lửa tắt và lò sưởi không còn nữa, trên tay cô có một que diêm đã bị dập tắt hoàn toàn, vẻ mặt đau khổ và bất giác cô nhớ đến lệnh bán diêm của cha cô, cô biết chắc rằng cô ấy sẽ về nhà. sẽ bị mắng.

sau đó cô gái đốt que diêm thứ hai, que diêm lại cháy, tôi thấy bức tường trước mặt biến thành một tấm rèm vải màu, nhìn vào một ngôi nhà, trong đó có một cái bàn ăn đúc sẵn. trên bàn trải một tấm khăn trải bàn màu trắng, trên bàn rải đầy bát đũa quý giá và một con ngỗng quay, thật kỳ diệu là con ngỗng đó đã nhảy ra khỏi đĩa với một con dao và nĩa trên lưng về phía chúng tôi. nhưng khi que diêm vụt tắt, hóa ra chỉ là ảo ảnh, trước mắt tôi và cô gái ấy vẫn chỉ là bức tường lạnh lẽo, khung cảnh bên ngoài vẫn là những con đường vắng, lạnh cóng, tuyết phủ trắng xóa, người mặc quần cộc. . quần áo đến hẹn, hoàn toàn dửng dưng trước sự nghèo khó của tôi và cô bé bán diêm. Khi que diêm thứ ba sáng lên, tôi và cô bé nhìn lên thì thấy một cây thông Noel khổng lồ được trang trí bởi hàng nghìn ngọn nến sáng rực, trên nền lá xanh tươi, nhiều hình ảnh rực rỡ sắc màu. Bất chợt cô gái đến được cây thông nhưng sau đó que diêm vụt tắt, những ngọn nến đó cứ bay và trở thành những vì sao trên trời, chợt cô nhớ đến bà ngoại vì bà đã dặn “khi một vì sao thay đổi là có linh hồn bay lên trời”. . trời với chúa ”. rồi cô gái lại châm một que diêm khác, bà cô hiện ra trong ánh lửa bập bùng với nụ cười nhân hậu, cô thốt lên:

– bà ơi! Bà ơi cho cháu đi với! Khi trận đấu tắt, cô ấy biến mất như cái lò sưởi, con ngỗng quay và cây thông Noel, nhưng đừng bỏ tôi ở đây, trước khi bạn trở về với chúa, các cháu của bạn đã hạnh phúc biết bao. Lúc đó, bà nội nói với cháu rằng nếu cháu cư xử tốt thì cháu sẽ được gặp lại bà ạ! Con van xin ông trời cho con quay về với mẹ, chắc chắn ông trời sẽ không từ chối.

lời nói của cô gái phát ra ngay khi que diêm vừa tắt, nên cô ấy lấy hết que diêm ra, đốt hết que diêm còn lại trong túi với hy vọng sẽ ôm được cô ấy, ánh sáng từ que diêm vẫn tiếp tục tỏa sáng như ban ngày, bà của bạn vẫn lớn và xinh đẹp như ngày nào. Tôi là que diêm cuối cùng bùng cháy, trong ánh sáng riêng tôi thấy em nắm lấy tay cô gái rồi hai người bay cao bay xa, nơi không còn đói, rét và khổ vì đã về với Chúa.

Trước khi chết, tôi đã nhìn thấy nụ cười trên môi của bà, đó là nụ cười hạnh phúc, chắc hẳn bà hạnh phúc hơn bao giờ hết vì được mãi mãi ở bên người bà thân yêu, mãi mãi rời xa cái lạnh, cái đói và những trận chiến của cha tôi.

bài viết số 3 lớp 10 đề 2 – văn mẫu 2

Đêm Giáng sinh đó rất lạnh. Tuyết rơi liên tục trong vài ngày, như thể bạn phải vội vã rời khỏi thành phố trong sự linh thiêng để kỷ niệm ngày sinh của vị cứu tinh.

Em bé đang ôm một túi giấy đựng đầy bao diêm và hét lên khi bước đi. trời lạnh đến mức anh phải lê đôi chân trần của mình trên vỉa hè. đôi dép cũ của em bé sáng nay bị lũ trẻ nghịch ngợm giấu trên phố. Nó rất lạnh. bàn chân bé sưng tấy, tím tái. nó cố chui xuống dưới mái hiên để tránh cái lạnh, đôi mắt ngây thơ nhìn ra đám đông đi qua một cách dửng dưng, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Chẳng hiểu sao ngày nào anh ấy cũng chỉ bán được một xu cho một hộp diêm như mọi ngày, vậy mà tối nay chẳng ai thèm hỏi đến chuyện đó.

Càng về khuya, trời càng lạnh. tuyết vẫn rơi trên vỉa hè. cậu bé với những que diêm nhìn thấy người đàn ông mệt mỏi. chân bây giờ tê cứng, không có bất kỳ cảm giác. anh khao khát được về nhà và cuộn mình trên chiếc giường ọp ẹp trong góc nhà để chợp mắt quên đi cái đói và cái rét. nhưng nghĩ đến những lời nói cay nghiệt, những trận đòn roi của mẹ kế, cậu bé rùng mình và vội vã bỏ đi. một lúc sau, anh ta bắt đầu nhìn chằm chằm vào những ngôi nhà hai bên đường. mỗi ngôi nhà đều vui vẻ, chào đón và được trang trí với màu sắc tươi sáng. nơi có ánh đèn lấp lánh, nơi có cây thông Noel với những món quà màu sắc. một số nhà đặt trên bàn gà tây, rượu và bánh trông ngon. vô tình, anh nuốt nước bọt ừng ực, mắt mở to, tay chân run lẩy bẩy, anh thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa hai tay lên mặt, em bé lắc lư theo tiếng nhạc Giáng sinh vang lên khắp nơi khiến ai nấy đều bình tĩnh, vui vẻ và hạnh phúc mừng Chúa ra đời …

càng về sau, tuyết rơi càng nhiều. bóng tối, cái lạnh và cái đói dường như bao trùm, như bao trùm lấy thân thể bé nhỏ ốm yếu. đứa bé trốn trên vỉa hè giữa hai dãy nhà cao tầng để tránh gió dữ và tìm chút hơi ấm khi đêm xuống. ngồi nghỉ ngơi một lúc, anh chợt nhớ đến một hộp diêm, lấy một hộp ra châm cho ngón tay ấm và bớt tê cóng. que diêm cháy sáng rực, nóng hổi là vậy nhưng chỉ trong chốc lát đã vụt tắt khiến chàng trai càng thêm bức bối. cậu bé cố gắng đốt một que diêm thứ hai. Khi que diêm được thắp sáng, anh nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt dành cho lễ Giáng sinh. Cô mừng quá đưa tay ra chộp lấy, ngay lúc đó que diêm vụt tắt, bỏ cô lại sâu trong bóng tối, với cái lạnh bây giờ càng kinh khủng hơn. quá sợ hãi, sợ hãi cái lạnh, sợ hãi bóng tối, anh ta nhanh chóng lấy trong túi giấy ra để đổ hết que diêm ra rồi tiếp tục châm lửa cho từng cái một, cây này đến cây khác. trong ánh sáng của từng que diêm, em bé được ở nhà, đoàn tụ với người mẹ yêu thương của mình. Người mẹ âu yếm bế con lại gần lò sưởi, mặc cho con chiếc áo dài ấm áp và đẹp đẽ rồi nhẹ nhàng đút cho con từng miếng bánh thơm ngon. người mẹ âu yếm ôm con vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ thứ. mỗi khi hết que diêm, hình ảnh người mẹ thân yêu biến mất, đứa bé hoảng sợ, nhanh tay đánh một que khác, người mẹ lại hiện về. cứ thế, bàn tay em bé tiếp tục say mê châm que diêm này đến que diêm khác. sau đó, như một kẻ điên, anh ta lấy một que diêm và châm lửa cho cả hộp diêm. khi ngọn lửa bùng lên, anh thấy mẹ cúi xuống đón anh, đưa anh đến nơi có đầy tiếng hát, có đầy đủ những người thân yêu, anh không còn thấy lạnh hay đói.

Sáng hôm sau, người đi đường phát hiện đứa bé tội nghiệp chết bên đống diêm vương vãi khắp ngõ.

bài viết số 3 lớp 10 đề 2 – văn mẫu 3

Tôi vẫn còn nhớ đêm Giáng sinh đó, bên ngoài tuyết rơi liên tục không ngừng, chúng tôi cảm thấy chủ nhân rất lạnh vì tay của cô ấy đang run lên, cái lạnh đó cũng tô điểm cho một ngày lễ Giáng sinh thật đặc biệt, ngày mà Chúa giáng sinh. bà chủ ôm chúng tôi – bao diêm. đang đi thì cô chủ cất giọng mời gọi.

Lúc đó, mọi người đang quây quần bên lò sưởi, những đứa trẻ như mẹ tôi đang chờ ông già Noel đến phát quà nên không ai để ý đến việc mẹ tôi đi giao quà. bà nghèo, bà phải lê đôi chân trần bé nhỏ của mình qua từng ngõ hẻm để bán cho chúng tôi những bao diêm. nhìn đôi chân trần của người yêu mà tôi nghĩ lại thấy xót xa, sáng nay cô ấy bị lũ trẻ nghịch ngợm ném mất đôi dép sờn cũ. Trời càng lúc càng lạnh, càng về khuya, tôi mở hộp ra thì thấy đôi chân trần của chủ nhân dường như tím tái, tôi không biết phải làm sao để giúp chủ. Tôi quay đầu nhìn ra đường, mấy người cứ chạy về nhà, dường như không ai để ý đến cô chủ tội nghiệp của tôi. Tôi không hiểu tại sao thưa bà, tại sao bà vẫn bán chúng tôi với giá một xu, như mọi ngày mà không ai hỏi, là do họ thờ ơ hay do quá vội vàng?

càng về sau, tuyết rơi càng nhiều, mọi thứ đều được bao phủ bởi tuyết trắng. Tôi cảm thấy cô chủ dường như kiệt sức, chân tê cứng, không còn cảm giác gì nữa. bà ước có thể về nhà cuộn mình trên chiếc giường cũ trong góc và ngủ một giấc đến sáng để quên đi cái đói và cái rét. nhưng tôi thấy bà giật mình sụt cân, rồi vội vã bước xuống đường, nghĩ đến những trận đòn roi, mắng mỏ của cha mình.

đi được một đoạn, chủ nhân dừng lại nhìn hơi ấm của những ngôi nhà hai bên đường, họ khá vui. Tôi nghe bà xã nuốt nước bọt, chân tay run lẩy bẩy. cô nhớ người bà yêu quý của mình khi cô còn sống, cô và bà của cô đã có một giáng sinh vui vẻ. nhưng cái chết đã cướp đi người bà thân yêu của mình và hàng ngày bà phải hứng chịu những trận đòn và những lời nguyền rủa của cha đã nguyền rủa tôi rất nặng nề.

Cô chủ ngồi co ro trong một góc giữa hai ngôi nhà, co chân lại, ôm chặt lấy hai tay để bảo vệ mình khỏi cái lạnh, nhưng mỗi lần như vậy cô lại thấy lạnh hơn. thì tôi thấy cô ấy đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ về điều gì đó. sau đó anh ta lôi một người bạn của tôi ra và bật nó lên. bạn ơi, nó khô nên bắt lửa rất nhanh, cháy khét lẹt. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt anh ấy thật hạnh phúc và khuôn miệng anh ấy dường như đang nở một nụ cười trên môi. Tôi chợt thấy lòng mình cũng vui. sau đó, mạnh mẽ hơn, anh ta đốt cháy những người bạn thứ hai, thứ ba và thứ tư. ngọn lửa lại bùng cháy và sáng rực rỡ. mắt cô gái lại sáng lên. Đột nhiên tôi thấy cô ấy mỉm cười hạnh phúc và tôi nói:

Bà ơi! cô gái hét lên sung sướng, cô ấy để tôi đi với cô ấy! Tôi biết rằng khi trận đấu tắt, Bà biến mất, biến mất như cái lò sưởi, con ngỗng quay, cây thông lúc này. nhưng xin đừng để tôi một mình ở đây. Trước đây tôi và anh từng sống hạnh phúc, cô ấy còn nói với tôi rằng nếu tôi ngoan ngoãn thì sẽ gặp lại cô ấy. bà ơi! Tôi muốn theo bạn! làm ơn hỏi chúa, tôi nghĩ anh ấy sẽ không từ chối yêu cầu của tôi.

Người bạn thứ tư của chúng tôi đã chết. hình ảnh khuôn mặt của cô tiểu thư cũng biến mất. nhưng cô ấy bắt đầu đưa chúng tôi ra ngoài và bật lên. người phụ nữ của chúng tôi dường như đang nắm giữ một cái gì đó. Chúng tôi được kết nối với nhau, tỏa sáng như giữa ban ngày. Tôi thấy một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt anh ấy. một góc tường đột nhiên sáng lên, nhưng một phút sau đã trở lại bóng tối lạnh lẽo. chúng tôi bật những tia sáng cuối cùng và cô chủ của chúng tôi gục xuống đột ngột. có lẽ cô ấy quá mệt mỏi. anh ấy đã không ăn và không nghỉ ngơi trong vài ngày qua, vì vậy anh ấy chắc hẳn đang chết đói. Chúng tôi yêu bạn rất nhiều, chúng tôi hy vọng bạn có thể vượt qua nó.

bài viết số 3 lớp 10 đề 2 – văn mẫu 4

Hôm nay là đêm giao thừa! vào một đêm lạnh giá, bên ngoài trời vừa có tuyết, tôi và những người bạn trong bữa tiệc và tôi nằm ngủ trong túi trong một chiếc giỏ được ôm trên lòng của một cô bé. bên phải! một cô gái ngọt ngào và đáng thương! Đáng lẽ tối nay anh ấy sẽ ngồi trước lò sưởi, bên một chiếc bàn xa hoa và đón giao thừa cùng gia đình, nhưng anh ấy phải lang thang trên những con phố bán diêm như chúng tôi để lấy lại tiền. Lạy trời, cuộc đời diêm dân tuy ngắn ngủi nhưng không có nhiều đau khổ, những mảnh đời còn nhiều người khổ quá.

Trong tiếng gió rít, tuyết bay ở mọi góc phố, một cô bé đầu trần, chân trần mò mẫm trong đêm tối. Tôi nhớ cách đây vài ngày tôi vẫn còn đôi giày để xỏ vào nhưng đó là một đôi giày vải cũ mỏng, không may nó bị mất trong một sự cố với xe ngựa và tôi chỉ có thể đi chân trần trong đêm đông lạnh giá. Tôi cố gắng nhìn cô ấy thì thấy khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, nhưng không phải là màu hồng của làn da, mà là dưới khuôn mặt tái nhợt, lộ rõ ​​vẻ lạnh lùng của cô ấy. Mỗi khi có ai đó bước xuống con phố vắng vẻ này, một tay cô cầm hộp diêm mời họ mua, nhưng không ai dừng lại nhìn cô dù chỉ một lần. Có thể là do trời quá lạnh và họ bận về nhà hoặc họ không muốn sử dụng chúng tôi nữa vì có máy sưởi? Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi không muốn lo lắng cho số phận của một que diêm nhỏ như tôi, nếu người ta không sử dụng nó, tôi sẽ ở đó, và nếu nó sáng lên, tôi sẽ cháy trong vài ngày và sau đó chết trong. thanh thản mà không cần suy nghĩ nhiều sau khi đã hiến thân cho cuộc đời và hoàn thành trách nhiệm của mình. Người khiến tôi lo lắng là cô gái tội nghiệp của tôi. cô gái sống với bố ở trên gác, gần mái nhà, và dù đã nhét giẻ vào các khe nứt trên tường nhưng gió vẫn lùa vào nhà. đặc biệt là người cha say xỉn luôn xin tiền con gái để đi nhậu, nếu đêm nay không có tiền đưa về nhà chắc chắn sẽ bị đánh đập dã man.

có lẽ cô ấy cũng biết những điều này, cô ấy không còn có thể bước đi với cái lạnh và cái đói, cô ấy chọn một góc và ngồi xuống. thò tay vào rổ lấy que diêm, tôi vô tình chạm vào đôi tay ấy thì thấy cứng đờ, lạnh tê tái khiến ai cũng giật nảy mình. Tôi chợt nhớ ra từ hôm qua đến giờ cô ấy chưa ăn gì, vào một đêm tuyết rơi thế này, đôi chân trần và chiếc váy mỏng manh của cô ấy không thể chịu được. Tôi thấy em ngồi dựa vào tường, môi tím tái, mắt đờ đẫn nhưng vẫn ánh lên vẻ hồn nhiên trong sáng. Tự dưng tôi thấy thương chị, khi ở tuổi của chị, những chàng trai, cô gái khác đang được cha mẹ cưng chiều bên bàn tiệc gà quay, chân ngỗng và hơi ấm bên lò sưởi, nhưng chị lại phải chịu cái đói, cái rét và sợ hãi cái ngôi nhà nơi anh ấy sống.

có lẽ vì trời quá lạnh, anh ấy lấy ra một hộp diêm và châm lửa. cô đốt một que củi, ngọn lửa lúc đầu có màu xanh lam, sau tắt dần, có màu trắng, hồng sáng xung quanh que, sáng rất vui mắt.

Cô gái làm ấm tay bằng que diêm phát sáng như than nóng. và tôi thấy mắt cô ấy lấp lánh niềm vui vì dường như cô ấy đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với những bức phù điêu bằng đồng lấp lánh. trong lò, ngọn lửa cháy sáng đến nhức mắt và tỏa ra hơi nóng nhẹ nhàng. nhưng vòng đời của diêm như tôi thì ngắn, chưa được bao lâu thì cái ống khói đã biến mất.

Cô gái sững sờ một lúc rồi bắt đầu châm que diêm thứ hai, que diêm cháy và phát sáng. thứ xuất hiện là một chiếc bàn ăn làm sẵn, một chiếc khăn trải bàn trắng tinh, phủ đầy những chiếc đĩa sành sứ quý giá, và thậm chí là một con ngỗng quay. Điều đáng ngạc nhiên nhất là con ngỗng nhảy khỏi đĩa và mang theo con dao, găm vào lưng, về phía cô. tất cả được gói gọn trong một ngôi nhà gỗ ấm áp. sau đó một lần nữa … trận đấu kết thúc; trước mặt cô chỉ là những bức tường dày, lạnh lùng, nhẫn tâm. Ở đây không có bàn tiệc thịnh soạn, chỉ có một cô gái lạnh và đói.

Cô gái cứ đánh, cô ấy châm que diêm thứ ba. Một cây thông Noel xuất hiện. cây cao lớn. hàng ngàn ngọn nến sáng, chiếu trên lá xanh và nhiều màu sơn rực rỡ. như một phản xạ, anh đưa tay về phía gốc cây … nhưng que diêm vụt tắt. tất cả các ngọn nến đều mọc lên, vươn lên mãi mãi và trở thành những vì sao trên bầu trời.

Vào lúc đó, tôi nghe thấy cô gái thì thầm:

– Chắc ai đó đã chết, đứa bé ngủ thiếp đi một mình, vì bà tôi, người hiền lành duy nhất đối với tôi, đã mất từ ​​lâu lắm rồi, bà thường nói: “Ngôi sao đổi ngôi thì có linh hồn bay mất.” lên thiên đường với chúa ”.

Tôi tưởng rằng tất cả những giấc mơ của cô ấy đã biến mất, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục thắp một que diêm khác vào tường, một luồng sáng xanh lan tỏa xung quanh cô ấy và cô ấy nhìn thấy một nàng tiên dịu dàng xuất hiện, ồ, đó không phải là bà, đầu tiên đó là bà của cô ấy, đôi mắt của anh ấy. đang tỏa sáng rực rỡ và như thể anh đã quên hết đau khổ, anh chạy về phía nó và que diêm vụt tắt, ảo ảnh tươi sáng trên khuôn mặt đứa bé cũng biến mất.

Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy và anh ấy đã châm tất cả que diêm còn lại vào bao kiếm. Bạn có muốn giữ lại bà của bạn? những cặp đấu tỏa sáng như giữa ban ngày. Tôi chưa bao giờ thấy một bà già nào to và đẹp đến thế. bà lão nắm lấy tay cô gái, rồi hai người bay cao bay xa, không còn cái đói, cái rét và nỗi buồn đe dọa họ nữa. họ đã trở lại với chúa. Em là que diêm cuối cùng bùng cháy và mở đường cho hai em bay vào cõi vĩnh hằng. Tôi đã cùng cháu gái và cháu trai của mình đến một nơi hạnh phúc.

Tôi nghĩ tất cả những đau khổ mà cô ấy phải chịu đựng đã qua, ở thành phố lạnh lẽo tình yêu của cô ấy không xứng đáng có một thiên thần như cô ấy và cô ấy thuộc về thế giới của những giấc mơ. khi anh ấy rời đi, trên môi anh ấy đã nở một nụ cười rạng rỡ và rạng rỡ nhất của một thiên thần.

……….

bài làm số 3 lớp 10 đề 3

dàn ý bài văn số 3 lớp 10 đề 3

1. mở đầu

hóa thân thành một chú gà, hãy nhập tên và lý do đặt tên đó.

2. nội dung bài đăng

– tự giới thiệu mình là gà chọi.

– do chủ sở hữu mua và chăm sóc.

– sau một thời gian, tôi đã có một thân hình cường tráng và cầm cầu bước vào trận chiến với chủ nhân của mình.

– vì tôi đã đánh bại rất nhiều đối thủ nên tôi rất tự hào và tỏ ra khinh thường.

– bị đối thủ đánh bại sau một trận chiến.

3. kết thúc

– Khi giáo viên quên tôi, tôi sống một cuộc sống buồn tẻ và buồn tẻ.

– trở thành “một người họ hàng cuồng nhiệt”.

– có một kết thúc bi thảm (có thể hy sinh).

bài viết số 3 lớp 10 đề 3 – văn mẫu 1

cuộc đời ai chẳng có lúc thăng trầm, có lúc đau khổ và lúc hạnh phúc. đối với tôi, thời vinh quang và kiêu hãnh đã qua và sẽ không bao giờ trở lại. mỗi lần nhớ lại chuyện cũ lại thấy mình hời hợt, rồi xót xa cho cuộc sống trôi nổi hiện tại. Tôi định chôn chặt kỷ niệm đó mãi mãi nhưng hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe để các bạn có thêm một bài học nhớ đời.

Tôi được sinh ra trong khi cả thị trấn đang tìm kiếm những chú gà trống chọi tốt để mua. mẹ tôi có bộ lông vàng với những đốm hoa ở đuôi và cánh, còn bố tôi thuộc dòng dõi chọi gà nổi tiếng trong vùng. Tôi mặc bộ lông màu vàng tươi của mẹ và đôi chân trắng nõn chắc nịch của bố. Tôi lớn lên với những con giun và con dế sau mùa hè vì chủ của tôi rất nghèo và không cần vẻ ngoài oai vệ của tôi. Nhiều khi nhìn mình trước mặt nước, tôi phải trầm trồ vì quá xinh đẹp. một đôi màu đỏ thẫm treo như biểu ngữ của chiến thắng. tiếng vỗ cánh lớn khiến lũ gà hôi hám hoảng sợ. Mỗi lần em cất tiếng hát, cả xóm gà đều trầm trồ khen ngợi giọng hát thánh thót của em. Tôi tự hào về điều đó và tôi khệnh khạng. Khi đó, một nam thanh niên đến nhà chủ nhà tôi hỏi mua gà. chủ tôi dẫn người thanh niên ra vườn sau. Ngay khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã hét lên “à, con gà đây rồi!”. vì vậy bạn không hối tiếc khi mua hàng của tôi. Tôi có thể đi đến một ngôi nhà mới, một ngôi nhà lớn, tôi không quan tâm vì tôi không bao giờ đi hết đường sau nhà.

Ông chủ mới của tôi rất hào phóng, ông ấy mua cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, tôi không phải vất vả với những con sâu nữa. anh ấy đã bế tôi và chỉ tôi đi khắp khu phố và cuộc chiến đầu tiên của tôi trong nghề. trong trận đấu đó, đối thủ của tôi là một con gà béo, chân to và cổ rất cao. vẻ ngoài hung dữ của anh ta khiến tôi tức giận và quyết tâm đánh bại anh ta. trong trận, nó lấy đà rất xa và đánh tôi rất mạnh vào bụng. Nhanh như chớp, tôi né nó sang một bên khiến nó mất đà. mặt đỏ bừng, ra chiêu độc, tôi đoán đúng nên phản đòn. Nó đã bị tôi đá ngay vào xương sườn. Tôi đánh anh ta liên tục khiến anh ta ngã về phía sau. những tràng pháo tay vang lên, thầy tôi reo mừng chiến thắng, tôi tự hào reo lên. Những ngày sau đó, tôi sống trong vinh quang khi liên tục thắng những trận đánh lớn trong thị trấn và thị trấn lân cận. được chủ nhân đặt cho cái tên “hiển hách” như tôi. khi mọi người nghe thấy tên tôi, tất cả mọi người đều ngước nhìn tôi. những ngày vinh quang của tôi bắt đầu nhanh chóng và kết thúc nhanh chóng.

giữa lúc thanh niên làng ta mải mê với những trò chơi truyền thống, lúc đầu làng, nhà bạn phủ mua mấy chục cái máy vi tính. Tôi nghe con chó mực nói: con mực ở nhà phú ông mấy chục năm rồi. chú mực nói với chúng tôi rằng chiếc máy tính rất ảo diệu, chỉ cần một vài cú chạm là cả thế giới hiện ra. những người hàng xóm của tôi không còn muốn chơi bóng hay bowling nữa, họ rủ nhau chơi game, xem phim, nghe nhạc. chủ của tôi cũng vậy, không còn quan tâm đến tôi nữa. số phận của tôi đã nghiệt ngã kể từ đó. Một ngày nọ, khi tôi thấy người chủ về nhà, tôi chạy ra ngoài và giả vờ muốn đi một vòng quanh khu phố. người chủ không thương tiếc dùng chân đá tôi vào một bên và lớn tiếng “cút khỏi tầm mắt của tôi, hôm nay tôi thua trận, tôi buồn quá”. Tôi trốn trong vườn và than thở với lũ gà nhà hàng xóm. họ không hơn tôi, chúng tôi cùng nhau bỏ trốn đến một thị trấn khác, có thể những người ở đó sẽ lợi dụng chúng tôi, chúng tôi sẽ sống những ngày hạnh phúc. Tôi nói phải, tối hôm đó, tôi, con gà nhà bạn và con gà điều quý của chú chạy mất hút. Chúng tôi tiếp tục và đi đến thị trấn tiếp theo. nhưng những con chó làng đó đã không dung thứ cho chúng tôi. Họ cùng nhau đuổi theo tôi. Tôi chạy vụt đi để thoát khỏi nanh vuốt của anh ta. khi tỉnh táo lại, tôi biết mình đang lạc vào một khu rừng hoang vắng, chỉ có tiếng chim và tiếng côn trùng hót. hai người bạn của tôi, những người đã chạy trốn với tôi đã biến mất. Tôi sống một mình hàng ngày, tôi kiếm thức ăn vào buổi sáng, tôi ngủ trong hốc cây lớn vào ban đêm. May mà quen mấy dì gà rừng nói chuyện cho bớt buồn, nếu không thì chết già ở rừng này mất.

Cuộc đời tôi có nhiều thăng trầm. Bây giờ tôi thậm chí không dám mơ trở lại ánh hào quang trước đây, tôi rất sợ sự phản bội của con người. Giá như kiếp sau tôi được làm người, tôi sẽ sống bằng chính sức lực của mình, không đợi người đến đón.

bài viết số 3 lớp 10 đề 3 – văn mẫu 2

Tôi là một con gà chọi được gọi là “vinh quang”, cái tên mà chủ nhân của tôi đã đặt cho tôi. Tôi cũng đã có một khoảng thời gian tuyệt vời giống như tên của tôi. nhưng rồi thời gian đó cũng trôi qua rất nhanh.

Tôi vẫn nhớ ngày tôi được sinh ra. Ở tuổi đó, mẹ tôi sinh được tổng cộng bảy anh chị em. Tôi là con út trong gia đình, tính tình nóng nảy, hiếu thắng nhất nên được bố mẹ cưng chiều, anh chị em tôi đều nhường nhịn. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng tôi rất hùng vĩ. ước muốn của tôi là đi du lịch xa quê hương, ngôi nhà nhỏ của tôi, để có thể mở mang đầu óc.

Sau đó, một ngày nọ, một người đàn ông từ thị trấn lân cận đến gặp ông bà tôi để mua gà chọi. ông chủ và ông bà của chúng tôi gọi bảy anh em của chúng tôi. Tôi muốn trong mắt người mua nên đã làm hết sức mình, nhưng anh em tôi không muốn đi xa, không muốn xa gia đình nên chỉ nhảy vài bước là khóc. do đó, người mua đã làm hài lòng tôi và chấp thuận mua tôi.

Tôi rời bỏ cha mẹ tôi để đến một ngôi nhà mới. đó là của ông chủ, ông ấy đã giao cho tôi con trai của ông ấy để chăm sóc. Từ đó, tôi thuộc về anh ấy. anh gọi tôi là “vinh quang” và chăm sóc tôi rất chu đáo, ngày ba bữa cơm no, cơm nước đầy mình. Một hôm, anh ta mồ hôi nhễ nhại trở về, chạy đến bên tôi và nói: “Anh đưa em đi đánh bại con gà trống hóa rồng”.

Nói xong, anh ta đưa tôi đến võ đài đã định sẵn rồi tung tôi và một người bạn cùng loại vào một trận chiến sinh tử. Vì yêu sư phụ và có ý chí quyết thắng nên tôi đã chiến đấu hết sức mình và chỉ trong khoảng chục phút đối thủ của tôi đã phải chào thua. Tôi rất tự hào. Kể từ ngày đó, mỗi cuối tuần, chủ sở hữu đưa tôi đến một cuộc thi và lần nào tôi cũng giành chiến thắng. Mỗi lần về nhà đều được sếp cho ăn no nê, toàn đồ ăn ngon để tôi lấy lại sức. Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

bất ngờ có một đàn anh cho tôi một bài học nhớ đời. Hôm đó là chủ nhật, cô chủ lại dẫn tôi đi chơi. nhưng khi bước vào sàn đấu tôi mới giật mình vì đối thủ lần này của tôi thực sự rất đáng gờm. anh ấy cao và vạm vỡ, gấp đôi kích thước của tôi. Anh ta nhìn tôi cười khinh khỉnh. Anh ấy nói rằng nếu anh ấy xin lỗi, anh ấy không cần phải làm thế. nhưng ta không chịu cúi đầu, dùng hết sức giơ tay tấn công hắn. nhưng anh ta nhanh chóng né được tất cả những cú đấm của tôi và đá tôi xuống đất. Tôi mặt mày cau có, mắt nổ đom đóm, nhưng tôi vẫn quyết định lao mình vào một trận chiến sinh tử. Tôi đã bị đánh bại trong trận đấu đó.

lỗi không mong muốn, giống như lỗi chính. Sau lần mất mát đó, tôi thấy người chủ rất buồn, anh ta bình tĩnh đưa tôi về nhà và nhốt tôi lại.

kể từ ngày đó. Tôi chết đói nhiều ngày mà không có thức ăn. Tôi rất tiếc, nhớ lại những ngày đã qua.

bài văn lớp 10 đề 3 – văn mẫu 3

Tôi là một gà chọi nổi tiếng, tôi luôn thắng trong mọi trận đấu và mọi người biết đến tôi với cái tên “vinh quang” mà ông chủ đặt cho tôi. Tôi nói như vậy chỉ để nhớ lại quá khứ huy hoàng của mình và cố gắng quên đi tình cảnh tồi tệ hiện tại của mình: sếp đã bỏ rơi tôi. Nhân dịp này, tôi sẽ kể câu chuyện của mình: “cuộc đời của một chú gà anh hùng”.

<3 nên không muốn đói thì phải tranh giành thức ăn của nhau. trong gia đình nhà gà, tôi là út nên được bố mẹ cưng chiều, cưng chiều như “hoàng tử” – đó là cách tôi bắt chước câu chuyện “hoàng tử ếch” mà tôi nghe trên đài hàng xóm. . khi tôi có nhiều thức ăn, phần lớn cha mẹ cho tôi, phần còn lại tôi chia cho anh chị em. có lẽ vì vậy mà trong gia đình tôi, tôi là người mạnh nhất. Được bố mẹ chiều chuộng, tôi sinh ra hách dịch, kiêu ngạo và háo thắng. những con gà địa phương không thích tôi mặc dù tôi khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. nhưng tôi không quan tâm, họ sẽ không bao giờ nhìn thấy "vẻ đẹp tiềm ẩn" của tôi. đôi khi tôi nghĩ mình nên thực hiện một chuyến đi dài ngày để mọi người có thể biết đến mình.

vì vậy dự đoán của tôi đã trở thành sự thật. Sáng hôm đó, một người đàn ông đến chỗ chúng tôi chọn những con gà khỏe mạnh đem về thành phố làm gà chọi. như tôi muốn, tôi cố gắng đứng một cách đẹp đẽ, thể hiện sức mạnh của mình. và cuối cùng, tôi là một trong ba con gà được chọn. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc như thế nào. Thực sự lúc đó tôi không biết thành phố như thế nào, chỉ nghĩ đó là nơi để mình trổ tài.

Sau một hành trình dài, tôi và hai con gà được đưa đến một ngôi nhà, có lẽ là nhà của người chủ mới. nơi này không giống như nhà. nhà này xây tường kiên cố, nhưng chỗ tôi ở, người ta ở nhà lợp tranh, nắng thì mưa, mưa thì rả rích, hồi đó gia đình tôi thường xuyên khốn khó. nhưng bây giờ điều đó đã kết thúc. anh được chăm sóc tốt, ăn uống đầy đủ, vô tư. không gian mới, niềm vui mới khiến tôi phút chốc quên đi hình ảnh gia đình.

ngay sau đó, người chủ bắt đầu đưa tôi đến những nơi mọi người tụ tập; sau này tôi mới biết nó được gọi là trường gà, một số người trong số họ ôm gà vào tay. . Những con gà đó trông khỏe mạnh và lực lưỡng như tôi. Buổi sáng hôm đó là ngày đầu tiên tôi ra trận, trước khi đi thầy đã dặn dò tôi nhiều điều, tôi hiểu tất cả những điều đó, tôi chỉ biết không trả lời được. Hôm đó trường gà trống rất đông, họ đến gặp tôi, một người mới chiến đấu với một con gà trống đã có chiến công lừng lẫy suốt ba tháng. Tôi hơi lo lắng nhưng không sợ hãi! anh ta là một đối thủ đáng gờm, nhưng tôi trông không tệ. Ngẩng đầu lên phô diễn cơ thể săn chắc, tôi dùng hết sức đẩy đối thủ vào ngõ cụt, không còn lối thoát. trận đấu đầu tiên tôi ra mắt, tôi đã thắng nó một cách quyết liệt. và “vinh quang” đã trở thành cái tên đáng nhớ của tôi cho trò chơi đó bởi vì chủ sở hữu đã làm cho nó trở nên hoành tráng. Sau đó, tôi thắng liên tiếp, nổi danh khắp giới chọi gà. qua những chiến thắng liên tiếp, sự kiêu ngạo và hách dịch của tôi tăng lên từng ngày. mỗi khi tôi nhìn thấy một con gà, tôi nhìn nó với vẻ khinh bỉ. Tôi rất tự hào về bản thân, tự hào về sức mạnh của mình. Đó là những ngày tháng huy hoàng nhất mà tôi không bao giờ quên.

nhưng rồi tôi cũng già đi. quyết đấu là khi mình không còn nhanh nhẹn và mạnh mẽ như trước nữa nhưng lại tiếp tục luyện tập với sư phụ để tiếp tục chiến đấu. Một buổi sáng, như mọi khi, anh đưa tôi đến trường gà. lần này, giáo viên nói đi nói lại với tôi rằng tôi phải thắng trận này. đối thủ lần này không có thể hình vạm vỡ như tôi, tôi tin chắc mình sẽ thắng. khi vào trận, tôi nhìn xuống anh ta, tôi không những không thúc thủ mà còn tiến lên một bước. thật dễ dàng để đánh bại anh ta! nhưng không, nó tấn công tôi liên tục, những chiếc cựa và móng vuốt sắc nhọn của tôi giờ chẳng làm được gì. với điều đó, tôi đã thua một trận chiến nhục nhã. mọi người chế giễu tôi, những người đặt tiền vào tôi và đá tôi mỗi lần một cái. đáng sợ nhất, chủ nhân tức giận đã đón tôi, đưa tôi đến một nơi xa lạ, rất ồn ào, mùi khó chịu bao trùm nơi này.

Tình cờ, tôi gặp một con gà ở cùng quê, được nuôi bởi cùng một chủ, nhưng bây giờ nó ở đây giống như tôi. chúng tôi nhìn nhau, “bất bại” và “huy hoàng” nhưng không còn nữa. chúng ta chỉ có thể nhớ về quá khứ hào hùng, đau thương khi từ một con gà lành lặn trở thành một kẻ dại dột, dại khờ. Những tưởng tôi sẽ ở lại đây đợi cô giáo đến đón nhưng “bất tử” đã bị một người đàn ông bắt đi. Còn tôi, tôi không biết điều gì ở phía trước.

bài viết số 3 lớp 10 đề 3 – văn mẫu 4

Tôi dũng cảm. đó là cái tên mà thầy tôi đã đặt cho tôi sau những chiến công hiển hách. nhưng bây giờ, sư phụ đã bỏ rơi tôi vì trò chơi mới.

Tôi sinh ra ở một vùng quê rất yên tĩnh. gia đình tôi đã từng sống rất hòa thuận với nhau trong gia đình chủ. ngày nào cũng được chăm sóc rất cẩn thận nên chẳng mấy chốc đã trở thành một chú gà chọi trưởng thành. Tôi luôn tự hào về cơ thể của mình. cơ thể của tôi là đầy đặn và săn chắc. hai cựa nhọn nằm ngang. móng tay sắc nhọn khiến đối thủ phải khiếp sợ.

Tôi vẫn nhớ rất rõ trận đấu đầu tiên của mình. đối thủ của tôi là một gà chọi rất nổi tiếng trong làng. anh được mệnh danh là “sát thủ bất khả chiến bại”. dù vậy sư phụ vẫn kiên quyết cho tôi vào cuộc với tinh thần học hỏi là chính. Trong trận chiến, tôi đã cố gắng sử dụng sức khỏe mà tôi tự hào, cùng với những chiến thuật mà tôi học được từ cha tôi để giành chiến thắng. chỉ một chút nữa thôi, đối thủ của tôi đã bị đánh bại. nhưng với kinh nghiệm thi đấu nhiều năm của mình, anh ấy đã đánh bại tôi. sau trận đấu đó, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi cũng biết chủ sở hữu. nhưng trên đường về, anh vừa ôm tôi vừa vuốt ve bộ lông của tôi như để an ủi tôi. Tôi tự hứa với bản thân rằng sẽ cố gắng tập luyện trở lại để giành chiến thắng. sau một năm, đi thi chọi gà vào tết năm đó, tôi đã thắng. Kể từ đó, mọi trận đấu đều kết thúc khá nhanh chóng vì chỉ sau vài đòn độc, tôi đã hạ gục đối thủ. Tôi cảm thấy vô cùng xúc động khi nghe những tràng pháo tay từ khán giả và những lời khen ngợi nồng nhiệt từ chủ nhân. sau mỗi lần chiến thắng như vậy, chủ nhân chăm sóc tôi rất nhiệt tình. Chính vì vậy tôi đã nghĩ mình sẽ luôn nhận được sự quan tâm của thầy cô như thế này.

nhưng tôi đã nhầm. Một ngày nọ, ông cố của anh, người sống dưới phố, mang về nhà một chiếc máy chơi game. những đứa trẻ trong làng bị thu hút bởi những món đồ chơi kỳ lạ. đó là sếp của tôi. anh ấy mang hết tiền tiết kiệm đi chơi. Kể từ đó, mỗi khi đi học về, chủ nhà đều rủ bạn bè đến nhà ông cố chơi điện tử. chủ nhân mê quá nên không chăm sóc em như trước nữa. Anh ấy cho tôi ăn uống. Đôi khi, trong cả tuần, tôi không xoa bóp cơ thể, đùi boxer của tôi với nghệ. Tôi không còn được phép chơi game nữa. Tôi yếu đi từng ngày.

nhiều lần nằm trong lồng, tôi nhớ đến những trận đánh thú vị. vỗ tay và vỗ tay. thậm chí là tiếng gọi đầy tự hào của chủ nhân. Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian để nghe những lời tán dương. Khi tôi nghĩ về hoàn cảnh của mình bây giờ, tôi cảm thấy rất tiếc cho bản thân. Hiện giờ, tôi không khác gì những con gà trống xung quanh mình. Đang nằm thì tôi nghe thấy tiếng gọi cửa:

– thành phố, bắt xe đến nhà anh trai tôi nhanh chóng! Chúng ta có tiếp tục trò chơi chưa hoàn thành của ngày hôm nay không? “

giọng nói của giáo viên vang lên:

– được rồi, chờ một chút.

sau đó người chủ lấy xe ra và phóng đi. Tôi ở một mình trong góc vườn buồn và cô đơn.

…………

bài làm số 3 lớp 10 đề 4

bài viết số 3 lớp 10 đề 4 – văn mẫu 1

một ngày, các màu sắc trên thế giới này bắt đầu tranh cãi với nhau về việc ai có dải màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được yêu thích nhất. đầu tiên là câu nói màu xanh lá cây:

– Tôi là người quan trọng nhất. Tôi là một dấu hiệu của cuộc sống và hy vọng. Tôi có thể chọn màu sắc cho cây và hoa. không có tôi, tất cả các loài trên thế giới này không thể tồn tại. chỉ cần nhìn vào cánh đồng đó, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của tôi. “

màu xanh lam xen kẽ:

– không, tôi là người quan trọng nhất. bạn có nghĩ về trái đất không? vì vậy hãy nghĩ đến bầu trời và đại dương. nước là nguồn sống cơ bản nhất, được tạo nên bởi những đám mây do những vùng biển rộng lớn này tạo thành. Ngoài ra, bầu trời sẽ cho bạn không gian rộng rãi, yên bình và tĩnh lặng.

màu vàng cười:

– ồ, các bạn rất quan trọng. Tôi thực tế hơn, tôi mang lại tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới này. Này, mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng, và các ngôi sao cũng màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một bông hoa hướng dương, bạn sẽ cảm thấy rằng cả thế giới đang mỉm cười. nếu không có tôi, thế giới sẽ không hạnh phúc.

cam không chịu bỏ cuộc và nói:

– Tôi là màu của sức khỏe và sức mạnh. mặc dù số lượng màu của tôi không nhiều bằng của bạn, nhưng tôi đáng giá hơn, tôi là tất yếu của cuộc sống. Tôi cung cấp hầu hết các loại vitamin quan trọng của mình như cà rốt, cam, xoài, bí đỏ, đu đủ… Tôi không đi ngoài nhiều nhưng khi trời chạng vạng hoặc hoàng hôn thì đó là màu của tôi. Có ai ở đây có thể sánh được với vẻ đẹp đó không?

net không thể tránh khỏi việc nhảy:

– Tôi là máu, cuộc đời này là máu. Tôi là màu của sự uy hiếp nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi mang lửa đến cho mọi người. Tôi đã sẵn sàng chiến đấu vì một mục tiêu cao cả. Nếu không có tôi, trái đất này sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là màu của tình yêu và đam mê, của hoa hồng đỏ, của hoa anh túc.

màu tím bắt đầu gây quỹ:

– Tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung thành. các vị vua thường chọn tôi vì tôi là biểu tượng của quyền lực và sự xuất sắc. không ai dám chất vấn tôi. họ chỉ đơn giản là nghe lệnh và thực hiện chúng.

Cuối cùng, Indigo cũng lên tiếng, giọng cô ấy trầm nhưng dứt khoát:

– hãy nghĩ về tôi. Tôi là một màu im lặng và hầu như không ai để ý đến tôi. Nhưng không có tôi, bạn chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Tôi đại diện cho những suy nghĩ và sự tương phản, mặt trời mọc và độ sâu của biển. Bạn cần tôi cân đối ngoại hình. Tôi là vẻ đẹp bên trong. “

và cứ thế, các màu tiếp tục tranh cãi, thuyết phục các màu khác vẽ miền của chúng. Đột nhiên, tia chớp xẹt qua bầu trời, tiếng sấm lớn và mưa bắt đầu rơi nặng hạt. các màu đáng sợ đứng gần nhau để tạo sự ấm áp. mưa to cho biết:

– bạn là những kẻ ngốc khi cố gắng chiến đấu với chính mình. bạn không biết rằng bạn được tạo ra cho một mục đích rất đặc biệt, giống hệt nhưng cũng khác nhau? bạn là màu sắc tuyệt vời. thế giới sẽ thật tẻ nhạt nếu không có một trong hai người. Nào, bây giờ chúng ta hãy nắm tay nhau và bước nhanh về phía tôi.

màu sắc cầm chắc tay và tạo thành nhiều màu sắc khác nhau. mưa vẫn tiếp tục:

– và từ nay, khi trời mưa, tất cả các bạn sẽ vươn lên bầu trời với sắc màu của riêng mình và phải hòa vào một chiếc vòng để nhắc nhở các bạn phải luôn sống chan hòa, và tôi gọi đó là chiếc lá cầu vồng. cầu vồng tượng trưng cho hy vọng của ngày mai.

để mỗi khi trời mưa, để làm sạch thế giới này, bầu trời sẽ bừng sáng những sắc màu của cầu vồng để làm đẹp cuộc sống, để luôn nhắc nhở chúng ta phải tôn trọng lẫn nhau.

p>

bài viết số 3 lớp 10 đề 4 – văn mẫu 2

Một ngày mới đã bắt đầu, nghĩ về năm tiết học buổi sáng ở trường dạy nghề khiến tôi lại cảm thấy mệt mỏi. Vì lý do nào đó, tôi đã mất hứng thú với việc giảng dạy của mình trong vài ngày gần đây. dường như thời gian đã làm thui chột nhiệt huyết của một giáo viên tự cho mình là yêu nghề như tôi.

Tôi mở điện thoại di động, có một tin nhắn rất lạ: “Chào cô giáo, cô có chuyện muốn gặp cô, nếu rảnh cô nhắn cho tôi vào số này. Cảm ơn cô giáo! Maria”. Tôi đã cố gắng tìm kiếm trí nhớ của người tên mary nhưng tôi không thể tìm thấy cô ấy. “Có thể là một khách hàng muốn sửa xe”, tôi nghĩ. vì ngoài thời gian dạy học, tôi còn sửa xe cho khách hàng.

Trong thời gian rảnh rỗi ngồi trong văn phòng trường trước khi đến lớp, tôi đã gọi cho người tên là mary:

– xin lỗi, đây có phải là số của mary không?

– vâng, là tôi.

– Xin chào, tôi là Mark, giáo viên tại một trường dạy nghề sửa chữa ô tô, tôi nhận được tin nhắn của bạn. Có thể xe của bạn có vấn đề và cần tôi sửa chữa?

– oh, xin chào thầy, rất vui vì thầy đã gọi cho con. bạn có thể dành cho tôi một vài phút? Khi bạn nghe câu chuyện của tôi, tôi chắc chắn bạn sẽ rất hạnh phúc. -người phụ nữ ở đầu dây bên kia hào hứng.

– bạn có thể nói bất cứ điều gì quan trọng, nhưng tôi có rất ít thời gian vì tôi phải đến lớp sớm. – Tôi miễn cưỡng trả lời khi nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến lớp.

– vâng, tôi sẽ nói ngắn gọn. Tôi là Mary, y tá của một bệnh viện thành phố. Tối qua, trên đường về nhà, xe tôi bị hỏng giữa đường. Trời đã khuya, lại có một mình nên tôi rất lo lắng và không biết phải làm sao.

– vậy tôi có thể giúp gì?

– vâng, bạn có thể nghe tất cả những gì tôi nói không? chỉ một chút thôi…

– vâng, hãy tiếp tục. – Tôi nhìn đồng hồ một lần nữa và cảm thấy khó chịu.

– Đúng lúc tôi đang bối rối thì bất ngờ có hai thanh niên phía sau điều khiển xe ô tô lao tới. họ bước xuống xe và hỏi tôi bị sao xe, lúc đó tôi rất sợ. bạn biết đấy, hai thanh niên đó đã sửa xe của tôi và không ngờ chiếc xe lại hoạt động trở lại.

– vậy, xe của bạn bây giờ thế nào? bạn có cần phải sửa một cái gì đó không? bạn nên đi kiểm tra lại.

– không, nó vẫn hoạt động tốt. Không, hai thanh niên đó sửa xe cho tôi xong, tôi có gửi tiền nhưng họ không lấy. Tôi hỏi tên họ, họ không trả lời, họ chỉ nói với tôi rằng họ là học trò cũ của họ. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn bạn!

– cái gì? học sinh cũ của tôi? bạn không biết họ của anh ấy à?

– thật không may, họ không nói. họ chỉ cho tôi tên và số điện thoại của họ. Tôi chỉ muốn nói với bạn một điều: cảm ơn bạn đã dạy dỗ những học sinh giỏi như vậy!

Trong mấy chục năm đứng trên bục giảng, tôi không nhớ nổi mình đã trực tiếp giảng dạy cho bao nhiêu học sinh. Tôi không chỉ dạy các em những kiến ​​thức cơ bản về nghề sửa chữa ô tô mà còn kể cho các em nghe những câu chuyện hay về đạo đức con người. nhưng không ngờ những học sinh đó vẫn nhớ những câu chuyện của tôi.

– giáo viên chấm, bạn vẫn nghe tôi nói? Tôi chỉ muốn gặp bạn để nói lời cảm ơn.

– không, maria. Tôi nên là người nói lời cảm ơn.

Trên đường đến lớp để tiếp tục công việc của mình, tôi dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Lần đầu tiên sau hàng chục năm làm nghề giáo, tôi nhận thấy công việc của mình thật cao cả và ý nghĩa. và đối với một giáo viên như tôi, giải thưởng này tuy có muộn nhưng đó là phần thưởng lớn nhất trong cuộc đời.

bài viết số 3 lớp 10 đề 4 – văn mẫu 3

“mong muốn là khởi đầu của mọi thành công. ước mơ là khởi đầu của một hành trình vượt qua giới hạn ”. (đồi napoleon)

Trong một khu vườn nọ, có một bông hoa màu tím rất đẹp, luôn tỏa hương thơm ngát. sống hạnh phúc với những người hàng xóm của bạn.

Một ngày nọ, nhìn bông hồng xinh đẹp với vẻ đẹp rực rỡ thắp sáng khu vườn, cô gái áo tím bỗng thấy mình thật nhỏ bé. than thở:

– so với bông hồng may mắn đó, tôi chẳng là gì cả. Giá như mình được làm hoa hồng một lần trong đời, chỉ một lần để không phải nằm thấp dưới đất như vậy thì mình mãn nguyện lắm rồi.

có một nàng tiên tình cờ biết được sự việc và hỏi thăm bông hoa nhỏ:

– chuyện gì đã xảy ra với con vật?

Cô gái màu tím nghiêm túc nói:

– Tôi biết cô ấy luôn tốt bụng và tràn đầy tình yêu thương. Tôi cầu xin bạn hãy biến tôi thành một bông hồng!

nàng tiên nhìn chằm chằm vào bông hoa:

– bạn có biết mình đang yêu cầu điều gì không? một ngày nào đó bạn sẽ hối hận.

nhưng violet vẫn khăng khăng. Cảm động trước mong muốn của nàng, nàng tiên cuối cùng cũng đồng ý. cô chạm ngón tay ma thuật của mình vào thân cây violet, và ngay lập tức màu tím biến thành một bông hồng tuyệt đẹp, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ tươi trên cành.

Một ngày nọ, một cơn bão đi qua khu vườn, làm gãy cành và bật gốc cả những cây cao. toàn bộ khu vườn bị gió bão quật đổ, ngoại trừ những bông hoa nhỏ rũ xuống đất như hoa violet.

bão tan. bầu trời trong xanh trở lại. những cô gái tím vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. một cô gái nhìn hoa hồng – đó là một màu tím – thật đáng tiếc:

– xem này, anh ấy đang phải trả giá cho những ham muốn thoáng qua của mình!

thiếu nữ áo hồng nằm trên mặt đất, thân thể tàn tạ, hoa tàn, cố dùng hơi thở cuối cùng thì thào:

– Tôi chưa bao giờ sợ giông bão. lúc thì hơi tím, có những lúc tôi thấy thoải mái và hài lòng với chính mình. nhưng khi nó cứ tiếp diễn như thế này, tôi bỗng thấy mình nhỏ bé, tẻ nhạt và vô vị. Tôi không muốn sống một cuộc sống mà cả năm chỉ bám vào mặt đất trong sợ hãi và yếu đuối, và khi mùa đông đến, tôi sẽ bị chôn vùi dưới tuyết trắng. Hôm nay, tuy sắp phải nói lời chia tay với em nhưng em rất vui và mãn nguyện vì được biết một thế giới muôn màu trên đây là như thế nào. Tôi đã sống như một bông hồng thực thụ, nhìn nắng, nghe gió rì rào và chơi đùa cùng chị em sương mai. Tôi có thể chạm vào những nếp gấp của áo choàng ánh sáng với những cánh hoa hồng thơm. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã chạm đến đáy ý chí sống. Tôi đã biến ước mơ của mình thành hiện thực. Đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Vừa nói, cô vừa từ từ khép những cánh hoa hồng đã héo lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.

bài viết số 3 lớp 10 đề 4 – văn mẫu 4

Mọi người luôn mắc sai lầm trong cuộc sống. nhưng nếu chúng ta biết nhận ra sai lầm và sửa chữa thì đó sẽ là một bài học cuộc sống vô cùng quý giá. Trải qua những sai lầm, con người ta sẽ ngày càng trưởng thành hơn.

Tôi là một cậu bé khá nghịch ngợm, không chịu học và rất đam mê trò chơi điện tử. Vì không có máy tính ở nhà nên thỉnh thoảng vào cuối tuần, tôi thường cùng bạn bè ra tiệm chơi game. các chàng trai của chúng ta, một khi ngồi trước màn hình máy tính, dường như quên hết mọi thứ.

Tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm. đêm đó là thứ hai đầu tuần. Trong khi tôi đang học, đầu tôi cứ nghĩ về trận đấu ngày hôm qua với thằng bạn thân nhất của tôi trong lớp. Long cũng là một chàng trai thích chơi trò chơi điện tử như tôi. Chiều qua, sau khi đi học về, chúng tôi quyết định cùng nhau chiến đấu. nhưng trận chiến bất phân thắng bại. càng nghĩ lại càng không hài lòng vì mình chơi hay hơn cô ấy. “Không phải đâu! Mình phải rèn luyện bản lĩnh để chiến thắng,” chiến đấu “để bớt” kiêu ngạo “- tôi nghĩ.

Tôi có một ý tưởng rất hay. Tôi xuống nhà và nói với mẹ tôi:

– mẹ ơi! câu đố này là rất khó! Mẹ cho con vào nhà dài hỏi mẹ nhé!

Mẹ tôi đang rửa bát trong bếp, thấy tôi trước đây rất lười biếng, bây giờ bà muốn đến nhà một người bạn để nhờ bạn của bà ấy, bà vui vẻ đồng ý và còn bảo tôi phải về nhà sớm. Tôi chào mẹ và chạy ra ngoài. nhà dài cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Tôi chạy đến ngôi nhà dài, không có ai ở nhà. bố mẹ tôi đang đi công tác và mãi đến ngày mai mới về. Chúng tôi nhanh chóng đến cửa hàng điện tử. chúng tôi chọn một địa điểm đẹp và bước vào trận chiến quyết định. Tôi cảm thấy hưng phấn lạ thường, không giống như khi tôi ngồi trước một cuốn sách. Cả hai đều mải chơi đến mức quên cả thời gian. Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi, làm tôi giật mình:

– nghỉ ngơi đi, cậu bé! quá muộn!

chủ sở hữu đã nhắc nhở anh ta và chỉ vào đồng hồ. mười một rưỡi. đã muộn như vậy rồi phải không? khi tôi quay lại, tôi không thấy con rồng đâu cả. cô chợt nhớ ra rằng sau khi thua trận, một thời gian dài trước đây nó đã khiến cô chán nản. và tôi vẫn thích chơi. Bất giác nghĩ đến bố mẹ, lòng tôi lại lo lắng và sợ hãi, tôi vội vàng đứng dậy trả tiền rồi bỏ đi.

Đường phố về đêm yên tĩnh một cách kỳ lạ. Tôi vừa đi vừa tìm cách giải quyết, nhưng tôi không thể nghĩ về nó. Đột nhiên, có tiếng xe máy dừng cạnh tôi và giọng nói nghiêm túc của bố tôi:

– hoang, nhanh lên!

đầu gối chao đảo, tôi đứng như trời trồng, nói lắp:

– bố ơi … bố ơi … đi đón con?

– đúng vậy! Mẹ nói tôi đến nhà dài để hỏi bài, nhưng không thấy tôi về muộn quá nên nhờ bố đến đón.

Giọng nói của bố rất bình tĩnh, nhưng tôi biết bố đang kìm chế cơn tức giận của mình. một nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến tôi choáng váng. Như một cái máy, tôi lên xe để bố chở về nhà. Về đến nhà, tôi thấy mẹ chưa đi ngủ mà đã đợi tôi. Mẹ chắc hẳn đã thực sự lo lắng cho tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy tội lỗi. vào nhà, tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi nói thật lòng mọi chuyện. Bố ngay lập tức nói với tôi:

– những người trẻ tuổi có xu hướng hiếu chiến và thích hơn thua với bạn bè. đó không phải là một điều xấu. Nhưng anh nói dối em để thoát ra là không ổn đâu. chơi game thì bố mẹ không phản đối nhưng nếu cho trẻ chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe cũng như học tập. Tôi hy vọng bạn nhận ra điều đó!

Khi tôi nghe những gì cha tôi nói, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Vâng, trước đây, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi vì tôi nghĩ mình sẽ phải chịu đựng những trận đòn của bố như thường lệ. Bây giờ, bố tôi không đánh tôi chút nào. Lời tâm sự của bố đã khiến tôi nhận ra một bài học đáng kể. đối với cha mẹ tôi, tôi không còn là đứa trẻ mà tôi từng là, không thể bị đánh đòn. Những lời khuyên ân cần nhưng sâu sắc của bố mẹ đã giúp tôi sống có mục đích hơn.

…………

tải xuống tệp tài liệu để xem thêm chi tiết

XEM THÊM:  Soạn bài Điệp ngữ | Soạn văn 7 hay nhất

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Bài viết số 3 lớp 10: Đề 1 đến Đề 4 (31 mẫu). Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *