Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
522 lượt xem

Nhập vai tấm kể lại truyện cổ tích tấm cám

Bạn đang quan tâm đến Nhập vai tấm kể lại truyện cổ tích tấm cám phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Nhập vai tấm kể lại truyện cổ tích tấm cám

Bài văn mẫu lớp 10: Kể lại câu chuyện của chú nhóc bằng lời nhân vật gồm 2 dàn ý chi tiết kèm theo 11 bài văn mẫu được download.vn tổng hợp từ những bài văn hay nhất của các bạn học sinh trên cả nước.

Đắm mình trong câu chuyện chú nhóc giúp bạn có thêm tài liệu tham khảo, nâng cao vốn từ vựng, biết cách làm bài văn hóa cá nhân. Ngoài ra, các bạn có thể tham khảo nhiều bài viết hay khác tại chuyên mục 10. Chúc các bạn học tập đạt kết quả cao.

lập dàn ý để kể lại câu chuyện bằng lời của các nhân vật

bản phác thảo số 1

i. mở đầu

hướng dẫn câu chuyện.

ii. nội dung bài đăng

1. một hình ảnh trên nền của tôi.

  • Khi tôi còn nhỏ, tôi mồ côi cha mẹ sớm, tôi sống với dì và anh trai cùng cha khác mẹ.
  • Đúng vậy, tôi đã bị hai người đó từ chối và quấy rối. ngày.

2. Hình ảnh kể về cuộc sống của cô trước khi trở thành hoàng hậu.

  • họ lừa chúng ta, họ làm trống thúng tôm bắt trộm được cái yếm đào. trong lúc buồn, tôi khóc và được giới thiệu món cá bống. chúng tôi yêu quý và coi cá bống là bạn, tin tưởng trong những lúc vui buồn.
  • Mẹ bạn lừa tôi đi chăn trâu ở cánh đồng xa và chuẩn bị thịt cá bống ở nhà. Tôi buồn và khóc, nhưng một lần nữa anh lại xuất hiện bảo tôi chôn xương vào bốn chân giường. Tôi rất ngạc nhiên nhưng tôi nghe theo.
  • Mẹ bạn không muốn cho tôi đi liên hoan, họ trộn cơm với cơm và bắt tôi ở nhà nhặt. Tôi tức giận khóc lóc, đạo Phật xuất hiện, tôi sai một đàn chim sẻ đến thu gom, tôi nói tôi đào bốn chân giường để có quần áo đẹp, giày dép và một con ngựa đi trẩy hội. Tôi rất hạnh phúc.
  • Khi tôi đến đó, chiếc ủng của tôi rơi ra và cha bạn đã bế tôi lên, tôi đã trở thành nữ hoàng. chúng tôi ngạc nhiên, ngạc nhiên, hạnh phúc, chúng tôi không tin vào sự thật. mẹ và con trai cay độc và vô cùng tức giận.

3. hình ảnh nói về cuộc sống sau khi trở thành nữ hoàng.

  • Ở trong cung, tôi được hoàng đế yêu thương và tôn sùng
  • Vào ngày mất của cha tôi, tôi trở về nhà. Tôi bị mẹ dụ trèo lên cây cau thì bị chúng chặt gốc khiến tôi rơi xuống sông, chết tức tưởi. cảm ơn vì đã trở thành nữ hoàng cho tôi sự tồn tại của khung dệt linh hồn của chúng tôi.
  • Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi đã trở thành ác nhân của khung dệt và chính thức tuyên chiến với mẹ và con trai. mẹ con ông đuổi giết, đốt khung cửi.
  • Biết không thể dùng cách này, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch lâu dài. Khi thấy chồng nhiều lần ghé vào quán bà già nhậu nhẹt, tôi đã trở thành trái cây, ngày nào cũng ra ngoài dọn dẹp và nấu ăn cho bà, mong một ngày nào đó sẽ gặp được chồng mình
  • cuối cùng. Chúa không quan tâm đến con người. nhà vua nhận ra ta qua những cánh trầu, cánh phượng và đón ta vào cung. chúng tôi vui mừng khôn xiết, mối quan hệ vợ chồng được hàn gắn, những cố gắng, nỗ lực, hy sinh và đấu tranh bền bỉ của chúng tôi bấy lâu nay đã được đền đáp xứng đáng.

4. hình phạt của tôi dành cho mẹ và con trai

  • Khi tôi quay lại, mẹ tôi rất sốc và sợ hãi. Tôi cảm thấy mình trở nên xinh đẹp hơn, tôi muốn được trắng như bây giờ.
  • Theo gợi ý của Cám, ban đầu, tôi định lột da bằng nước sôi cho nó trắng đẹp. , sau đó tôi làm nước mắm và gửi cho mẹ kế của tôi.
  • tuy nhiên, sau đó tôi nghĩ lại, dù họ đối xử thô bạo và tàn nhẫn với tôi nhưng dù sao họ cũng đã nuôi nấng tôi. vì vậy chúng tôi quyết định đưa họ đến biên giới để trả giá cho những sai lầm của họ
  • nhưng vì xấu hổ và hối hận, họ đã tự sát.

iii. kết thúc

  • những lá bài phản ánh cuộc sống của chính bạn.
  • những lá bài mang đến bài học dạy con cháu bạn: hạnh phúc là tìm thấy trong thế giới loài người, bạn phải biết chống lại và dũng cảm chống lại những gì xấu xa, cái ác chiếm và giữ. hạnh phúc thuộc về họ. biết sống lương thiện vì người tốt gặp người tốt, người xấu thì được đền đáp.

lược đồ số 2

1. mở đầu

Giới thiệu câu chuyện bằng lời của nhân vật: Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng cuộc đời tôi đã phải trải qua nhiều câu chuyện buồn.

2. nội dung bài đăng

a. khó khăn

  • mẹ mất sớm, cha lấy vợ hai, sinh được em trai tên Cám rồi qua đời. Tôi sống với dì và anh trai.
  • Hàng ngày, tôi phải làm việc vất vả từ sáng đến tối và bị mẹ con bà bắt nạt, quấy rối nhưng tôi đành chịu thôi.

b. lịch sử của cá bống tượng

  • Một hôm, người dì thưởng cho ai câu được nhiều cá bống nhất thì sẽ đào được cái yếm, tôi chăm chỉ làm việc nhưng cuối cùng họ lừa tôi lấy hết cá, chỉ để lại 1 con cá bống.
  • Tôi mang con cá về bỏ vào giếng và nuôi nhưng cuối cùng nó bị dì tôi giết và cứu ở nhà khi tôi đang đi làm.
  • Tôi rất buồn khi chúng đã tìm ra và nói với tôi. Tôi đi tìm xương cá và chôn, tôi nghe lời.

c. khi nhà vua tổ chức lễ kỷ niệm

  • Mẹ tôi không cho tôi đi lễ hội, bắt tôi phải ở nhà để nhặt thóc, trấu. Tôi buồn lắm, mẹ đến nhặt giúp tôi và bảo tôi đi đào xương cá bống để có quần áo đẹp đi lễ hội.
  • Trên đường đi tôi vội đánh rơi chiếc giày. nhà vua bất ngờ tìm thấy anh ta và ra lệnh cho ai vừa giày thì lấy người đó làm vợ. mọi người háo hức đi thử giày, kể cả cám, nhưng giày vừa với chân tôi và tôi đã có thể trở thành nữ hoàng.

d. sau khi trở thành nữ hoàng

  • Tôi có cuộc sống sung túc và hạnh phúc hơn.
  • Một hôm về giỗ bố, tôi bị lừa trèo lên cây hái cau rồi chặt gốc cây để anh ta có thể chết và vào cung điện thay cho tôi. làm hoàng hậu, hàng ngày ở với bà lão nghèo để giúp bà làm việc nhà.
  • một hôm nhà vua đi ngang qua thấy miếng trầu và nhận đó là lễ rửa tội nên đưa tôi về. cung điện. Tại đây, tôi đã trừng phạt chính đáng mẹ con tôi và quay trở lại cuộc sống hạnh phúc của mình.

3. kết thúc

khái quát giá trị của lịch sử.

kể câu chuyện về chú nhóc bằng lời của nhân vật – mô hình 1

trong cuộc đời, ai cũng sẽ trải qua những điều khiến họ trưởng thành và khó quên hơn. Tôi đã trải qua bao lần “thừa sống thiếu chết” để có được cuộc sống viên mãn, hạnh phúc như bây giờ. hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của cuộc đời tôi.

Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường. Không may, mẹ tôi mất sớm, tôi sống với bố. chẳng bao lâu bố tôi kết hôn với một người phụ nữ khác và sinh ra một cô em gái tên là Cám. Một thời gian ngắn sau, cha tôi qua đời và để tôi sống với dì và anh trai tôi. tuy nhiên, họ không coi tôi như một thành viên trong gia đình mà đối xử với tôi vô cùng thái quá. Ngày nào tôi cũng phải làm việc chăm chỉ từ sáng đến tối không nghỉ ngày nào.

<3 Tôi làm việc chăm chỉ từ sáng đến tối, chỉ để vui vẻ, nhưng cuối cùng tôi tự lừa mình, ném hết tôm cá trong giỏ của anh ấy để mang về làm phần thưởng, chỉ để lại một con cá bống. Tôi buồn lắm nhưng quyết định mang con cá bống tượng về thả trong giếng để nuôi, cho ăn hàng ngày, chăm sóc và coi nó như một người bạn thân. Có hôm đi làm về, gọi điện không thấy cá bống ăn cơm, tôi buồn lắm. Ma nữ xuất hiện và nói với tôi rằng họ đã giết cá của tôi, cô ấy bảo tôi đi tìm xương cá và chôn chúng dưới chân giường, tôi tuân theo.

Một thời gian sau, nhà vua tổ chức lễ hội, mẹ con tôi không được phép ra ngoài, bắt tôi phải ở nhà thu thập thóc và thóc. khi tôi bất lực, vị phật đã xuất hiện và giúp tôi thu thập chúng. khi con cá bống bảo tôi đi đào xương cá bống, tôi đã choáng váng khi xương cá biến thành một bộ đồ tuyệt đẹp. Tôi nói lời cảm ơn và đi đến lễ hội. trên đường đi không may đánh rơi chiếc giày nhưng thật bất ngờ, nhà vua nhặt được và sai người mang chiếc giày đó về lấy làm vợ. bởi vì đó là giày của tôi, không ai có thể mang nó, kể cả mẹ tôi và tôi. Sau khi thử giày, nhà vua lấy tôi làm vợ, tôi trở thành hoàng hậu và sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh nhà vua.

có lần tôi về vào ngày giỗ bố, Cám bảo tôi trèo cây hái cau, tôi leo vì tôi đã biết những điều này từ nhỏ, nhưng điều tôi không ngờ là mẹ nó và tôi. Con gái chặt gốc cây khi tôi đang hái cau làm tôi rơi xuống ao chết, rồi đem cám vào cung thay tôi làm hoàng hậu. cuộc sống của tôi không kết thúc ở đó, ngôi nhà được giúp đỡ bởi bụt, tôi biến thành một con chim vàng, ở bên cạnh nhà vua, nhưng lại giết con chim. Tôi hóa thân thành cây xoan, cô chặt cây để tiêu diệt. Tôi biến thành khung cửi, cô ấy đốt khung dệt và ném tro ra khỏi hoàng cung. Nơi xa em trở thành cây nho được một bà lão hái trái mang về. Ngày nào tôi cũng giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa, sau đó tôi trở thành con trai của cô ấy. Một hôm, vị vua đi ngang qua nhận ra miếng trầu mà tôi đã rửa, bèn đón tôi về dinh. hai mẹ con thấy tôi xinh đẹp hơn xưa vừa sợ vừa tò mò. Ta đã trừng phạt mẹ con nàng một cách thích đáng sau những tội ác mà họ đã gây ra và sống hạnh phúc bên nhà vua cho đến tận bây giờ.

Câu chuyện đã trôi qua, nhưng sẽ mãi là kỉ niệm không bao giờ quên. Đó là bài học nhớ đời của tôi. Chúng ta không được tàn nhẫn với người khác nếu không sẽ nhận hậu quả khôn lường. giữ một trái tim và tâm hồn lương thiện.

kể câu chuyện của chú nhóc bằng lời của nhân vật – mô hình 2

Tôi là một tấm, nữ hoàng của một đất nước. Hôm đó đúng ngày giỗ của bố, tôi trở về nhà với túi đầy báo hiếu, không ngờ cuộc đời tôi lại bắt đầu với nhiều biến cố xảy ra vào ngày đó.

Tôi về đến nhà trước khi mặt trời xuyên qua những tán tre. Dì và Cám chào đón tôi rất nồng nhiệt theo một cách khác thường. cô tôi rủ tôi trèo cây cau, hái lộc bình phong thờ ba tôi. Tôi vâng lời dì đi lên. Tôi nhớ ngày xưa khi chưa thành hoàng hậu, tôi đã từng trèo hái cau để bán. bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về.

Tôi mồ côi mẹ khi còn nhỏ. một lúc sau, bố tôi bỏ đi. nhưng chẳng bao lâu, bố tôi cũng bỏ tôi mà đi. kể từ đó, tôi sống với dì ghẻ và Cám, em gái cùng cha khác mẹ. Từ khi bố mất, tôi phải làm nhiều việc: sáng sớm ra đồng chăn trâu, về nhà lấy nước, cắt khoai, hái bèo. Tôi vẫn phải xay gạo vào ban đêm, nhưng vẫn chưa hết …

Có lần, dì tôi đưa cho tôi và cảm ơn mỗi người một cái thúng và dặn tôi ra đồng đánh cá tôm, ai bắt được nhiều nhất sẽ thưởng cho tôi một chiếc yếm đỏ. Tôi mò cua bắt ốc quen rồi, mất một lúc mới xong nên thằng nhóc đã lừa tôi, tranh thủ lấy mấy con tôm trong giỏ của nó. khi biết chuyện, tôi chỉ biết ngồi khóc, thì ông Phật tử xuất hiện hỏi tôi sự thật. sau đó anh ấy bảo tôi tìm trong giỏ xem có gì khác không. chỉ còn lại con cá bống trong giỏ. Tôi đem con cá bống đó về nuôi nhưng không được bao lâu thì bị người ta ăn thịt. Đạo Phật xuất hiện trở lại và tôi tìm thấy xương sườn của mình và chôn chúng dưới chân giường.

Ngay sau đó, nhà vua mở một lễ hội. dì và Cám không muốn cho tôi đi nên họ trộn một cân gạo với một cân gạo và yêu cầu tôi ngồi xuống nhặt từng con riêng. Tôi lại khóc và một vị Phật tử xuất hiện giúp tôi, và ông ấy đã sai chim sẻ đến giúp tôi. nhưng nghĩ đến lễ hội mình còn không có quần áo đi lễ, nước mắt lưng tròng. Giáo hoàng xuất hiện và bảo tôi đào bốn cái lọ dưới chân giường. ồ! nhiều thứ. quần áo đẹp, giày thêu, và một con ngựa đẹp và dây nịt. Tôi nhanh chóng mặc một chiếc váy và đi đến lễ hội. Thật không may ở giữa đường, tôi bị mất một chiếc giày nên tôi đã quấn chiếc giày còn lại trong một chiếc khăn và tiếp tục đi. Cho đến ngày nay tôi vẫn không biết tại sao nhà vua lại lấy chiếc giày đó của tôi. Nhờ vậy, giờ tôi thật may mắn khi được trở thành vợ của anh ấy.

đột nhiên toàn thân tôi run lên và nó đưa tôi trở lại thực tại. Tôi vội hỏi cô tôi, cô ấy nói rằng cô ấy đang đuổi kiến. Tôi chưa kịp chặt cây cau thì cây đổ. Khoảng thời gian trước khi không biết gì, tôi vẫn nhận ra rằng chính dì của mình đang âm mưu hãm hại mình.

Đôi mắt của tôi từ từ nhắm lại và tôi cảm thấy như được đưa đến một thế giới khác. khi tôi mở mắt ra, tôi không còn là chính mình nữa mà là một chú chim vàng nhỏ. Tôi bay về dinh với mong muốn được ở bên chồng. cho nên ta cùng mẹ kế hại chính mình thay ta ở bên cạnh nàng. Tôi ngồi trên cành cây và hát:

“Phơi áo chồng phơi bài, không phơi rào rào, xé áo chồng”.

Sau đó, tôi đi tìm chồng. do giọng hát dễ chịu, anh luôn hát bên cô. cho đến khi anh ấy nói với tôi: “vàng ảnh, vàng anh, là vợ anh trên tay áo” thì tôi biết anh ấy sẽ luôn nhớ đến tôi.

Anh ấy sai người làm một cái lồng vàng cho tôi ở, sau đó tôi và anh ấy quấn quýt lấy nhau. cảm thấy thế này, trong khi anh ta đi vắng, anh ta giết thịt và ném lông vào vườn. lần này ông trời phật xuất hiện, giờ tôi mới biết lần trước ông trời đã giúp tôi hóa thành vàng, cho tôi cơ hội sống lại. lần này, bạn đã giúp tôi biến thành hai quả anh đào ngay trên đống lông đó. Khi anh ta đi ra ngoài vườn, không có nhiều cây to cho anh ta bóng mát, vì vậy anh ta nhìn thấy điều này và yêu cầu người hầu của mình nằm trên một chiếc võng cho anh ta.

Dù tôi không thể nói được điều gì trong hình bầu dục của mình, nhưng tôi rất vui khi được ở bên cạnh bạn. Chẳng bao lâu, Cám quyết tâm ra tay với tôi, trong đêm mưa gió đó, chính Cám đã dùng dao chém tôi ra nhiều nhát. Tôi rất đau nhưng không thể kêu cứu. đưa tôi đi làm khung cửi. Vì quá tức giận nên khi dùng khung cửi, tôi đã chửi: “đồ khốn kiếp, lấy hình chồng mày, mày khoét mắt mày”.

sợ hãi đi ra ngoài, bỏ chạy và cuối cùng dùng ngọn lửa để khiến tôi biến mất một lần nữa. có lẽ ông ấy muốn chắc chắn nên đã mang tất cả tro cốt còn lại của tôi ra khỏi cung điện, thật xa.

nhưng có lẽ số phận không muốn tôi và anh ấy xa nhau mãi mãi, nên một cây tần bì đã mọc lên từ đống tro tàn của tôi. Tính cách của tôi lại thay đổi. Em kết thành quả đơn lẻ trên cây, tỏa hương thơm ngào ngạt. Cho đến một hôm, cô bán nước ngửi thấy mùi thơm, nhìn lên và nói: “tình yêu của anh, nó rơi vào người anh, anh ngửi nó, nhưng anh không ăn nó”, thì tôi biết rằng mình đã gặp một người thật sự. người tốt. Tôi vào trong túi của anh ấy, giao số phận của mình cho người đó nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi phải biến đổi.

Có lẽ tôi đã quyết định đúng khi quyết định yêu một cô gái quê mùa đó. Mỗi ngày bà cụ đi chợ và sau đó tôi ra khỏi làng để giúp bà cụ dọn dẹp nhà cửa. thật hạnh phúc biết bao khi trở lại hình dạng con người.

Theo thường lệ, khi bà cụ ra khỏi nhà, tôi đi ra ngoài để giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nhưng hôm nay, bà cụ trở lại đột ngột. anh ấy chạy đến và ôm lấy tôi, làm vỡ vỏ ra từng mảnh. Kể từ đó tôi sống với bà lão và bà coi tôi như con gái của bà. Dù có cuộc sống êm đềm nhưng tôi luôn nhớ đến anh, nên tôi luôn nhớ đến anh với trầu cau, cánh phượng.

Cuối cùng, có lẽ số phận đã thương xót, anh ghé vào quán nước của bà cụ, thấy hình quả cau quen thuộc, bèn hỏi chuyện. nên vợ chồng tôi đã đến được với nhau, tôi hạnh phúc vô cùng.

Dù đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn sống phần đời còn lại trong bình yên và hạnh phúc với anh ấy. và cũng chợt nhận ra mọi thứ trên đời này đều có quan hệ nhân quả. Ở thiện, điều thiện được ứng nghiệm, ở điều ác, điều ác được ứng nghiệm.

kể câu chuyện của chú nhóc bằng lời của nhân vật – mô hình 3

tên tôi là tấm bảng – cô ấy là nữ hoàng của một quốc gia. Hiện tại, tôi đang có cuộc sống vô cùng viên mãn bên thiên vương và các con. Tuy nhiên, ít ai biết rằng để có được ngày hôm nay tôi đã phải trải qua rất nhiều chông gai và đau đớn. Tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện về cuộc đời tôi.

Khi tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi mất sớm. bố tôi đi thêm một bước nữa và sinh ra Cám, một cô em gái cùng cha khác mẹ với bố tôi. dì tôi có vẻ không thích điều đó, nhưng vì bà vẫn ghét bố tôi nên cuộc sống của tôi vẫn khá êm ả. Không lâu sau, cha tôi qua đời. Kể từ khi bố tôi qua đời, mẹ kế của tôi đã công khai ghét bỏ tôi. mọi việc nặng nhọc quanh nhà, từ chăn trâu, cắt cỏ đến xay lúa, giã gạo… dì đều bắt tôi làm hết. và được tiết kiệm, em gái tôi được cưng chiều, cô ấy không bao giờ động vào bất cứ thứ gì. Tôi làm việc cả ngày lẫn đêm, đôi khi kiệt sức nhưng tôi không dám phàn nàn hay ghen tuông.

Một ngày nọ, dì tôi gọi cho tôi, đến và đưa cho mỗi chúng tôi một giỏ. người dì bảo họ ra đồng đánh cá tôm, ai bắt đầy thúng sẽ được thưởng một chiếc yếm đào. khi dì tôi nói vậy, tôi đã vô cùng hạnh phúc. Bố tôi mất đã lâu mà tôi không sắm được một bộ quần áo mới. quần áo tôi mặc đều là quần áo cũ mà dì tôi đã cho tôi. một phần vì cái yếm đào mới của tôi, một phần vì đã quen nghề, sớm rổn rảng. nhìn con cám vẫn mải miết lượn lờ, đuổi hoa bắt bướm, tôi nhắc nó nhanh lên câu cá kẻo trời tối. Nghe vậy cảm ơn, mặc kệ tôi nói gì thì cứ chơi. một lúc sau, khi đã câu được một rổ đầy ắp tôm và tôm, tôi lên bờ nghỉ ngơi và chuẩn bị đi. Bỗng Cám nói với tôi: “Em gái, tội nghiệp chị ơi, đầu nó lấm lem, chăm con sâu đừng mắng mẹ”. tin tôi đi, tôi ngâm mình vào nước để gội đầu.

Khi tôi quay trở lại bờ, cám đã không còn ở đó. thúng tôm của tôi trống rỗng nằm bên bờ ruộng. nên cám lừa khi tôi gội đầu và đổ hết tôm vào rổ rồi về nhà trước. Vừa giận vừa buồn, tôi ôm mặt khóc. Đột nhiên, một giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi: “tại sao em lại khóc?”. Tôi ngẩng mặt lên. vị phật hiện ra trước mắt tôi, một khuôn mặt nhân hậu với nụ cười nhân hậu. Tôi kể bạn nghe đầu và cuối câu chuyện. Anh ấy hỏi tôi xem có thứ gì còn sót lại trong giỏ không. Tôi nhìn vào giỏ và thấy một con cá bống nhỏ. chúa tôi bảo đem con cá bống ném xuống giếng và mỗi bữa cho nó một bát cơm. mỗi khi bạn cho nó ăn hãy gọi:

“Bang bang bang bang up, ăn cơm vàng, gạo bạc nhà ta, đừng ăn cơm hoa cháo trong nhà ngươi”

Khi về nhà, tôi đã làm theo lời dặn và ném quả bóng vào chậu. Mỗi bữa, tôi để dành gạo và đưa cho cha tôi. khi tôi gọi nó, nó trồi lên bề mặt và ăn hết những hạt gạo tôi cho vào. khinh khí cầu phát triển đáng kể.

Nhưng tôi không lường trước được điều đó, việc tôi lén lút đem cơm xuống giếng sau mỗi bữa ăn khiến mẹ kế của tôi nghi ngờ. Tối hôm đó mẹ kế của tôi nói với tôi: “Con trai của mẹ! thị trấn đã bắt đầu cấm đồng. ngày mai em đi chăn trâu, em phải trông đồng xa, đừng trông đồng, thị trấn bắt trâu ”. Tôi vâng lời không chút do dự, sáng hôm sau dắt trâu. , Cám ở nhà bắt chước tôi gọi nó, dì nó đang làm nhiệm vụ, bắt được nó và giết nó.

vào buổi chiều, tôi dắt trâu. Như thường lệ, tôi mang cơm cho anh nhưng anh gọi mãi gọi mãi không thấy đâu, chỉ thấy một cục máu nổi lên trên mặt nước. biết có điều gì đó không ổn, tôi đã bật khóc. vị phật lại hiện ra và hỏi: “tại sao con lại khóc?”. Tôi kể cho anh ta nghe câu chuyện, anh ta nói “yêu tinh của tôi, người ta đã ăn thịt rồi. Thôi, im đi! Sau đó quay lại thu thập xương của họ, lấy bốn cái lọ, cho vào và chôn dưới bốn chân giường anh. đang nằm xuống ”. nghe lời quý nhân, tôi quay lại tìm xương nhưng tìm khắp vườn không thấy. một con gà mái thấy vậy nói với tôi: “Tôi vụng về, cho tôi một nắm gạo, tôi sẽ bới xương”. Tôi mừng rỡ lấy một nắm gạo ném cho đàn gà. con gà chạy xuống bếp bới một lúc thì thấy xương ngay. Tôi vui mừng nhặt nó lên, cho vào lọ và chôn dưới chân giường theo hướng dẫn.

Ngay sau đó, nhà vua mở một lễ hội. già trẻ, gái trai từ các làng quê háo hức đến xem. ngoài đường, quần áo rối rắm chảy xuống kênh như nước chảy. hai mẹ con cũng xúng xính quần áo đẹp để đi trẩy hội. không khí lễ hội đã làm tôi cảm động rất nhiều. Tôi cũng muốn đi dự tiệc. Khi dì tôi thấy tôi muốn đi, bà trộn một bát gạo với một hạt gạo và bảo tôi lấy gạo ra khỏi gạo, sau khi tôi vo gạo xong, tôi có thể đi liên hoan. Tôi không dám trái lời dì nên tôi vâng lời, nhưng tôi ngồi lâu cũng chỉ được một nắm nhỏ. Thật xót xa và đáng thương, tôi đã bật khóc. Trong lúc đó, Đức Phật xuất hiện và hỏi: “Tại sao con khóc?” Tôi chỉ cho cô ấy cái thúng trộn gạo và gạo và nói: “Cô tôi phải thu gom lúa gạo để sản xuất lúa gạo, lúa gạo và sau đó tôi có thể đi xem hội. khi mình nhặt được thì hội đã hết rồi, còn gì để xem nữa? Nó nói: “Đừng khóc nữa, lấy cái rổ để giữa sân đi, cho bầy chim sẻ đi thu”. Nghe vậy, tôi ngập ngừng vô cùng, tôi sợ quá. Chim sẻ sẽ ăn cơm, khi quay lại mẹ kế của tôi vẫn bị đánh đập. dịu dàng khuyên nhủ:

“bạn cứ nói với họ điều này: hãy xuống nhặt chúng cho tôi. Ăn hạt nào tôi sẽ đập chết, chúng sẽ không ăn thịt của bạn.”

sau đó, trên không trung, một đàn chim sẻ đậu ngoài hiên để hái lúa từ bên này và lúa từ bên kia. họ chạy xung quanh chỉ trong chốc lát và hoàn thành, không di chuyển một hạt nào. nhưng khi chim sẻ bay đi, tôi mới chợt nhớ, mình rách rưới đến nỗi không được đi xem hội. Phật tử cười nói: “Hãy đào hũ xương yêu tinh ngày trước chôn đi, sẽ có đủ thứ cho ngươi thưởng thức.” Vâng lời, tôi đi đào chum. đào hết chiếc lọ đầu tiên tôi tìm thấy một bộ quần áo mới, một chiếc yếm lụa màu hồng đào và một chiếc khăn quàng cổ. khi đào cái lọ thứ hai lên, tôi tìm thấy một đôi giày thêu vừa vặn. Khi đào cái lọ thứ ba lên, thấy có một con ngựa nhỏ, nhưng ngay khi con ngựa được đặt xuống đất, nó đột nhiên rướn người và biến thành một con ngựa thật. chai thứ 4 có một bộ giá đỡ rất đẹp. Tôi vui mừng khôn xiết, vội vàng đi tắm rửa rồi bước lên, lên ngựa rời đi. con ngựa phi nước đại trong giây lát và đến kinh đô. nhưng lúc lội nước lỡ tay làm rơi một chiếc giày xuống nước không nhặt được. Khi con ngựa dừng lại ở bữa tiệc, tôi quấn một chiếc khăn quanh chiếc giày kia và băng qua biển người.

Trong lúc đó, cỗ xe của nhà vua vừa đến điểm tập kết. Nhà vua kể rằng khi hai con voi dẫn đầu đoàn đến đây, chúng bất ngờ cắm ngà xuống đất và la hét không chịu rời đi. nhà vua sai quân lính xuống nước xem xét và nhặt chiếc giày thêu của ta đánh rơi lúc nãy. nhà vua nói rằng ông đã ngắm nhìn chiếc giày rất lâu và tự nghĩ rằng người mang nó phải là một trang tuyệt sắc. lập tức vua ra lệnh cho tất cả cung nữ đến thử xe máy, ai đi giày thì vua cho gả. bữa tiệc càng sôi động hơn khi đàn bà con gái xô đẩy nhau đi thử giày. cô lần lượt bước vào ngôi nhà giữa bãi cỏ rộng để thử vận ​​may. nhưng không có chân nào phù hợp. nhìn từ xa, tôi đã nhận ra chiếc giày mà tôi đã đánh rơi. Tôi đã đi qua để thử nó. Đến nơi, tôi thấy mẹ con tôi vội vã rời đi. cảm ơn dì ghẻ: “mẹ ơi, có ai giống con thử giày không!”. dì bĩu môi:

<3

Tôi không nói với dì của mình và rất biết ơn vì đó là giày của tôi, nhưng tôi lặng lẽ đi vào và lấy nó. đường dẫn như in. Tôi mở chiếc khăn và lấy chiếc thứ hai ra. hai chiếc giày giống hệt nhau. những người hầu reo hò thích thú. nhà vua liền sai một nhóm cung nữ đưa tôi vào cung. Tôi mừng khôn xiết trước niềm hạnh phúc bất ngờ, trèo lên kiệu trước con mắt ngạc nhiên xen lẫn thù địch của mẹ con tôi.

Dù sống trong hoàng cung giàu có và thịnh vượng, nhưng tôi chưa bao giờ quên ngày giỗ của cha mình. Tôi xin phép nhà vua về nhà chuẩn bị lễ vật cho dì tôi. Tôi ngây thơ tin rằng bây giờ mình đã là hoàng hậu, cô dì chú bác sẽ yêu thương mình hơn xưa, mà không nghĩ rằng hạnh phúc của mình đã khiến hai mẹ con ghen tị. Họ bí mật lên kế hoạch hãm hại tôi mà tôi không hề hay biết. dì ghẻ tôi dặn: “Con hay trèo cau, con hãy trèo phá phòng thờ cha”. Tôi không né tránh thân phận của mình và muốn xé miếng trầu ra khỏi cha tôi, nên tôi đồng ý. Khi tôi đến phòng bên cạnh, mẹ kế của tôi đang ở tầng dưới với một con dao và cô ấy đã chặt gốc cây. Thấy cây rung rinh, tôi luống cuống hỏi: “Em làm gì ở dưới gốc cây vậy?”. Người mẹ kế nói: “gốc có nhiều kiến, nên tôi đuổi kiến ​​để chúng không trèo lên đốt tôi”. Tôi không nghi ngờ gì cả. nhưng tôi chưa kịp nhổ cây cau thì cây đổ, tôi ngã mà tôi không biết phải làm sao. Nghe nói sau khi chết, mẹ kế đem quần áo của ta đem vào cung nói dối vua rằng chẳng may ta bị rơi xuống ao chết đuối, nay nàng đem về thay cho em gái. nhà vua không đồng ý, nhưng đó là tục lệ xưa nên dù không vui trong bụng nhưng ông không nói gì.

về phần tôi, sau khi rơi xuống ao chết, linh hồn tôi đã gặp lại ông trời. phật thủ tình yêu, giúp ta hóa thành vàng, trở về. tôi bay về kinh, thấy cám đang giặt áo cho vua dưới giếng, tôi ghé vào một cành cây nói: “phơi áo chồng phơi sào, chớ phơi rào rào, xé áo chồng. . áo sơ mi. “

Nói rồi, ta bay thẳng đến cung điện, đậu bên cửa sổ, vui vẻ ca hát. vua đi đến đâu, tôi sẽ bay đến đó. có lẽ, nhà vua nhớ tôi nhiều nên khi nhìn thấy con chim gắn bó với mình, nhà vua nói: “Vàng hộp vàng, đó là vợ của ngươi, hãy lấy tay áo lên”. vua nói xong, tôi bay về trong vòng tay vua, rồi chui vào ống tay áo. Không biết nhà vua có thực sự biết mình là hóa thân của tôi không nhưng ông rất mê vàng quên ăn quên ngủ. nhà vua ra lệnh làm một cái lồng vàng cho tôi ở. Ta cảm thấy vương gia ngày ngày mê muội mình, không nghĩ tới bản thân nên vô cùng ghen tị. về nhà kể cho mẹ nghe, mẹ kế bảo giết chim rồi kiếm cớ nói dối vua. hôm sau, trong lúc vua đi vắng, cám bắt tôi ăn thịt rồi vứt lông ra vườn. Khi vua trở về không thấy tôi, ông rất tức giận. Cám nói với nhà vua rằng anh ta thèm ăn gia cầm nên đã ăn trộm xin phép vua, giết thịt rồi ăn thịt. nhà vua ngập ngừng nhưng không nói gì.

sau khi cám giết chết vàng của mình, bụt đã giúp tôi kéo hai cây du ra khỏi đống lông vũ. khi vua đi chơi ngoài vườn, cành lá xoan lao xao che bóng như hai chiếc ô. Nhà vua thấy cây râm mát đẹp đẽ, bèn sai gia nhân mắc võng trên hai cây rồi nằm nghỉ, hóng gió. kể từ đó, không ngày nào mà nhà vua không ra ngoài nghỉ ngơi trong hai cây bách. nhưng sau đó cảm ơn vì đã nói cho tôi. cô cô bảo cô sai thợ chặt cây làm khung cửi rồi nói dối vua. Trên đường về dinh, nhân ngày mưa bão, ông sai thợ chặt hai cây đào để lấy gỗ và ráp thành khung cửi. Khi thấy cây đã bị chặt, vua hỏi rằng: Cây đổ vì bão, ta sai thợ đến đốn làm khung cửi để dệt áo cho vua. nhưng tôi không để lưu một mình, hồn tôi một lần nữa theo hai cây đào đến khung cửi. khi ngồi dệt cám, tôi nguyền rủa anh ta:

“crack crack, chụp ảnh chồng tôi, tôi khoét mắt tôi ra.”

Nghe vậy, Bran thực sự sợ hãi và vội vàng nói với mẹ của mình. Tôi không biết mẹ kế đã nói gì với cám. ngày hôm sau, ông đốt khung cửi thành tro và vứt ở một nơi xa cung điện. có lẽ hai mẹ con nghĩ rằng làm như vậy, nàng không còn được ở bên nhà vua, đe doạ hạnh phúc của nàng. nhưng họ không biết, tôi luôn được sự giúp đỡ tận gốc, để hóa giải mọi âm mưu thâm độc của hai mẹ con. Lần này, Đức Phật phù hộ cho đống tro ven đường mọc lên một cây si cao lớn, tươi tốt. đến mùa đậu quả, cây có thể chỉ có một quả nhưng hương thơm lan tỏa khắp nơi. đó là hóa thân của tôi. ai cũng muốn nhặt nhưng không lấy được vì tôi đang đợi người có duyên. đó là bà lão hàng ngày vẫn đi ngang qua cây thị. Một hôm, bà cụ nhìn tôi và nhỏ giọng: “con ơi, nó ngã, nó ngửi, nhưng nó không ăn”. bà lão nói xong, quả nhiên trực tiếp rơi vào trong túi. Bà cụ coi tôi như một vật vô giá, bà sẽ mang về nhà cất trong phòng, thỉnh thoảng ghé vào chiêm ngưỡng và ngửi thấy mùi thơm.

Tôi sợ bà lão sợ hãi, tôi cũng sợ câu chuyện thú vị về tôi sẽ bị đồn thổi đến tai hai mẹ con, nên tôi trốn trong thành phố và không bao giờ xuất hiện trước mặt bà cụ. Hàng ngày cô đi chợ vắng. Mỗi khi cô ấy đi, tôi sẽ ra ngoài giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa, vo gạo và vo gạo, hái rau trong vườn để làm món canh. sau khi hoàn thành, tôi sẽ ghi lại hình ảnh nhỏ và sau đó giấu nó trong vỏ trái cây.

Từ lâu, bà cụ không biết giúp ai nên giả vờ đi chợ, nhưng được nửa đường, bà lại lẻn về, nấp vào bụi cây sau nhà. Như thường lệ, tôi trở lại thị trấn và làm điều tương tự. Bất ngờ, bà cụ chạy ra, ôm chầm lấy tôi và đánh vỡ vỏ. Kể từ đó, tôi ở với bà nội. Vì mẹ tôi mất từ ​​khi còn nhỏ, lại sớm thiếu thốn tình thương của mẹ nên tôi coi bà như một người mẹ để chăm sóc và yêu thương. Hàng ngày, tôi giúp bà nấu, nấu, gói bánh, têm trầu để bà bán được hàng. cuộc sống diễn ra suôn sẻ.

tuy nhiên, số phận yêu thương của tôi đã sắp đặt cho tôi một cuộc gặp gỡ tình cờ với nhà vua. hôm đó, nhà vua đang ở bên ngoài cung điện. khi tôi nhìn thấy cửa hàng đồ uống của mẹ tôi, tôi đã đến thăm mẹ. Bà lão mang trầu cau đến dâng vua. Nhà vua khi nhìn thấy miếng trầu có hình cánh phượng, bèn hỏi bà lão rằng: “Ai mà khéo được miếng trầu này?” Bà cụ thật thà đáp: “Miếng trầu này là của gái xưa”. Khi nghe bà cụ nói vậy, anh ấy rất hy vọng đó là tôi nên đã gọi điện cho tôi để xem mặt. cuối cùng, khi tôi xuất hiện, nhà vua ngay lập tức nhận ra tôi mặc dù tôi còn trẻ và xinh đẹp hơn trước. vua vui mừng khôn xiết, sai gia nhân rước kiệu đưa ta về cung.

Khi tôi trở về cung điện, tôi đã kể cho nhà vua nghe câu chuyện và vạch trần hai mẹ con. Tức giận trước tội ác của họ, nhà vua ra lệnh xử tử hai người. nhưng tôi van xin nhà vua tha tội chết cho mẹ con ông. Tôi không cảm thấy tiếc cho họ. Tôi chỉ tin vào nhân quả, họ làm nhiều việc xấu thì sớm muộn sẽ bị quả báo. tóm lại, cô ấy cũng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi và dì tôi đã có duyên nuôi nấng tôi nên người. Tôi cầu xin nhà vua đuổi họ đi và không bao giờ cho phép họ trở lại cung điện.

sau này, tôi nghe nói, không biết có người chỉ cho tôi cách đổ nước sôi để trẻ và đẹp. vui mừng làm theo và chết một cái chết đau đớn. Khi mẹ kế tôi nghe tin con gái mất, bà cũng tuyệt vọng muốn chết. bây giờ mẹ con nó đã chết, còn tôi thì hạnh phúc với vua. Từ câu chuyện của mình, tôi muốn nói với các bạn rằng: “Người ngoan hiền sẽ được mọi người che chở, giúp đỡ. và kẻ ác sẽ bị trừng phạt thích đáng. ”

XEM THÊM:  Thạch Sanh | Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam | Nguyễn Đổng Chi | SachHayOnline.com

kể lại câu chuyện của chú nhóc bằng lời của nhân vật – mô hình 4

Tôi là Tấm, em tôi là Cám, em cùng cha khác mẹ với tôi. mẹ tôi mất sớm nên bố tôi bỏ đi nhưng được vài năm thì bố tôi mất nên tôi sống với dì và chị Cám. Tôi muốn một lần kể cho mọi người nghe về cuộc đời, về quãng đời bấp bênh và đầy sóng gió của tôi.

Mặc dù tôi là một thành viên của gia đình, nhưng mẹ tôi rất nuông chiều tôi và tôi không phải làm bất cứ việc nhà nào. Tôi làm việc gì cũng một tay, chỉ khi ăn cơm thì làm mấy việc lặt vặt mà mặt mũi anh cũng sưng vù. và dì ghẻ của tôi luôn la mắng tôi khi cô ấy muốn trút giận hoặc ghen tuông vì điều gì đó mà không có lý do. nhưng tôi không phàn nàn dù chỉ một lời.

một hôm, dì tôi bảo tôi và cám xúc tôm, ai xúc nhiều nhất sẽ được cái yếm đào. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ được mặc cái yếm đào mới, hôm nay cô tôi có kế hoạch nên tôi cũng háo hức không kém. Tôi ra đồng mò cua bắt ốc từ sáng sớm, lâu lâu chỉ thấy cám chạy theo hái hoa bắt bướm, không biết cám có bắt được nhiều không nhưng nghĩ đến cái yếm đào, tôi vội vàng tiếp tục công việc của mình. lúc về thì thấy tóc bết, cũng tin và xuống gội đầu, sửa lại rồi mới về. nhưng ai ngờ, cám lại hại mình một cách dã man, nó trút hết tép vào rổ rồi quay lại nhặt cái yếm đào. Tôi hoảng sợ, bao nhiêu nỗ lực để người khác giành giật, tôi chỉ biết khóc. khi khói đặc, khi bụt hiện lên, anh chỉ vào thúng hỏi có cá nào không, đem về làm giống. Tôi đã làm theo lời tôi dặn, tôi mang con cá bống trở về và ném nó xuống giếng, và hàng ngày tôi mang cơm cho cá bống.

Tôi đi chăn trâu ở xa, ở nhà không biết mẹ con tôi làm gì, đến nơi cho cá bống ăn thì không thấy đâu nữa, tôi hoảng hốt khi hộc máu. cục ra khỏi giếng, thương con cá bống và thấy tội nghiệp nó. em yêu, em khóc lần này, ông bụt lại xuất hiện, bảo tôi lập tức đi tìm xương cá bống đem chôn vào 4 cái chum, tôi làm theo và không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi càng mong đến ngày hội bao nhiêu thì tôi càng thất vọng bấy nhiêu, bản tính nhẫn nại tôi nghe theo từng lời của dì mà không chút phàn nàn. mặc quần áo sạch sẽ chuẩn bị mọi thứ, tuy không được khỏe đẹp như người ta nhưng đi dự tiệc mà anh không thích. cô ấy ghen tị với tôi và nói với mẹ cô ấy rằng cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì để giữ tôi ở nhà. người dì liền đem thóc và thóc cùng nhau, rồi bảo tôi nhặt xong rồi mới đi. Vì vậy, làm thế nào tôi có thể thu thập tất cả? một lần nữa ông phật lại hiện ra, sai chim sẻ đến thu lúa rồi bảo tôi đào trong 4 cái chum đó.

Điều đó khiến tôi tràn ngập niềm vui, tôi nhanh chóng cảm ơn Mr. Chuẩn bị xong, tôi nhanh chóng lên ngựa đi xem hội. Khi con ngựa chạy qua ngã ba, tôi đánh rơi một chiếc ủng của mình xuống nước và không kịp nhặt nó lên. đến hội, tôi dừng ngựa, khăn gói phần còn lại đi vào biển người. Hắn thực sự không biết rằng khi cỗ kiệu vàng của nhà vua vừa đến điểm rèn, hai con voi đầu đàn không chịu đi, chúng chỉ đứng đó, gào thét. biết có chuyện lạ, vua sai quân lính đi tìm thì tìm được chiếc giày thêu của ta, bèn nhanh chóng trình lên vua. vua cầm lấy hài, nhìn hồi lâu rồi khen: “Hài thật dễ thương! Nữ hài này hẳn là một trang tuyệt vời!” nhà vua ra lệnh cho tất cả phụ nữ và trẻ em gái thử hài kịch và tuyên bố rằng nếu ai có thể đi lại được, họ sẽ lấy làm hoàng hậu.

Bữa tiệc thậm chí còn sống động hơn. quý cô, anh chị đùn đẩy nhau thi hài mà không ai chen chân được. Tôi và mẹ cũng đi cầu may. Tôi đi ra ngoài, mẹ nhìn thấy tôi liền nói với mẹ, nhưng mẹ kế không tin, mẹ bĩu môi nói: “Xin lỗi! Chuông cũng không ăn ai, chỉ là cục rác nằm trên băng ghế thôi.” tre! ”Tôi chỉ thử giày trong im lặng. bàn chân của tôi được đặt ở vị trí vừa vặn hoàn hảo. bởi vì chiếc giày này là của tôi. Tôi mở chiếc khăn và lấy chiếc còn lại rồi đi vào trong. hai là giống hệt nhau. các gia nhân vui mừng hớn hở báo cáo vua. ngay lập tức, nhà vua sai một nhóm cung nữ đưa tôi trở lại cung điện và phong tôi làm hoàng hậu.

Tôi xin phép được về để giúp cô và anh tôi chuẩn bị lễ vật trong ngày giỗ của ba tôi. Khi thấy tôi làm hoàng hậu họ ghen tị nhưng họ cố giấu, tôi không biết rằng dì tôi đã bảo tôi trèo cây cau, lấy phòng thờ cha tôi rồi đẩy tôi vào chỗ chết. Tôi vừa leo lên đến đỉnh thì dì tôi chặt gốc cây. Tôi ngã xuống ao và chết đuối. dì ghẻ lấy quần áo con nít của ta đem vào cung nói dối vua buồn chết, nay gả cho em gái ta thay nàng.

sau đó linh hồn tôi trở thành một con chim vàng, quanh quẩn trong vườn thượng uyển cả ngày. Tôi muốn được ở bên vua vì cả ngày chỉ thấy vua trầm ngâm, buồn rầu, thấy tôi đi loanh quanh, vua nói: “Hộp vàng vàng, đó là vợ ngươi, chui vào tay áo!”. Tôi âu yếm ngồi trên vai anh và rúc vào ống tay áo của nhà vua. Thằng nhóc tức giận, nó về nhà nói với dì, nhân lúc nhà vua đi vắng, mẹ con nó bắt tôi giết, rồi vứt lông ở vườn. Khi không thấy bóng dáng của vàng anh, vua hỏi, Cám nói dối rằng: “Ta đang chửa hoang, thèm ăn thịt gia cầm nên đã lấy trộm phép của ngươi để giết và ăn thịt”. nhà vua rất tức giận nhưng không nói gì.

ngày hôm sau, từ những chiếc lông vũ, tôi đã biến đổi thành hai cây anh đào xinh đẹp. Khi nhà vua đi dạo trong vườn, cây vươn cành trên đầu vua, giống như hai chiếc ô. Vua thấy vậy sai gia nhân mắc võng giữa hai gốc cây rồi chiều về nằm hóng gió mát. nàng kể lại cho mẹ nghe, lúc đó dì ghẻ xúi nàng sai thợ đi chặt hai cây bách và bảo sẽ làm khung cửi dệt quần áo cho vua. khi tôi trở thành khung cửi, tôi thì thầm với bạn

“crack crack, chụp ảnh chồng tôi, tôi khoét mắt tôi ra!”

Cam hoảng sợ mách mẹ, mẹ kế bảo đốt khung cửi thành tro rồi vứt. Bran đã làm như vậy ngay lập tức, nhưng từ đống tro tàn bỗng mọc lên một cây si cao lớn, cành lá xanh tươi. đến mùa, cây ra nhiều hoa nhưng chỉ có một quả. Tôi đã ở thành phố quá lâu nên tôi không biết nó sẽ như thế nào.

Một hôm, một bà lão bán nước gần đó đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm, nhìn lên rồi mở miệng lẩm bẩm: “Anh ơi, em đã yêu anh rồi. Cô cho anh ngửi, nhưng anh không chịu” t ăn đi. ” khi nhìn thấy bà cụ hiền lành và tốt bụng, tôi liền gục ngã. Khi bà già đi chợ hoặc không có nhà, bà sẽ đi ra khỏi làng, bí mật dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho bà cụ. bà lão bị sốc, cố gắng tìm ra sự thật. Có lần, giả vờ đi chợ một lúc, bà lão quay lại nấp sau cánh cửa nhà. Khi thấy tôi làm việc, anh ta chạy đến ôm tôi và xé vỏ trái cây. Từ đó, tôi giúp bà gói bánh, nấu nước, nhúng trầu để bà bán hàng.

Một ngày nọ, nhà vua đi ngang qua một nhà hàng. thấy mấy miếng trầu có hình cánh phượng, bà hỏi ai làm, bà lão trả lời là con gái bà đã được rửa tội. Tôi đứng sau bức màn, nghe rõ câu chuyện và nhận ra nhà vua. nhà vua cầu xin bà lão cho ông ta xem con gái của bà. Vừa xuất hiện, nhà vua nhận ra ngay, sai bà lão kể lại sự việc, rồi sai gia nhân mang kiệu rước tôi và bà lão vào cung. Tôi rất vui và hạnh phúc vì duyên vợ chồng đâu phải dễ, bao lâu mới về được với nhau?

Tôi cảm thấy như mình vẫn còn sống, nhưng tôi trắng hơn và xinh đẹp hơn trước, vì vậy tôi tự hỏi tại sao. Em cho cám tắm với nước sôi sẽ đẹp. Bran vui vẻ đi theo, Bran không biết rằng nước sôi có thể làm bỏng cậu và cậu chết ngay lập tức. Mẹ kế thấy vậy thì sợ hãi, cũng ngã lăn ra chết. kể từ đó, tôi sống hạnh phúc bên nhà vua, không ai có thể ngăn cản tình yêu và cuộc sống của chúng tôi nữa.

kể câu chuyện của chú nhóc bằng lời của nhân vật – mô hình 5

Kể lại truyện Tấm Cám bằng lời của nhân vật Tấm

trong kho tàng văn học dân gian có rất nhiều tác phẩm hay, hấp dẫn, lôi cuốn; kể cả câu chuyện về tấm cám. Tôi đặc biệt ấn tượng về tính cách và nghị lực phi thường của anh ấy. ở đây, để mang đến cho các bạn một hình ảnh chân thực và rõ nét về cô gái có số phận đáng thương ấy, tôi sẽ nhập vai mình vào nhân vật để kể lại cuộc đời bấp bênh và đầy sóng gió của cô ấy.

đầu tiên, và cũng là nỗi bất hạnh lớn nhất, đã dẫn tôi đến vòng xoáy bất hạnh do hai mẹ con tạo ra. Năm tôi 6 tuổi, mẹ tôi mất, bố tôi đi lấy vợ mới và không lâu sau đó bố tôi cũng bị cảm và qua đời. tôi phải sống với mẹ kế và đứa con gái Cám nhỏ hơn tôi một tuổi rưỡi. Bản thân cám không xấu nhưng bà mẹ kế rất hà khắc, bà bắt tôi phải làm việc từ sáng sớm đến tận khuya, ngày nào cũng vậy, ngày nào tôi cũng phải “dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó” cho đỡ mệt. . mẹ kế đánh đập và hành hạ. có lần mẹ kế bảo đi câu tôm, ai câu được nhiều nhất sẽ được thưởng một chiếc yếm đỏ. vì tôi đã quen với công việc đồng áng, giỏ của tôi đầy chỉ với một vài thao tác. còn cám thì vẫn tốt và nó chưa bắt được con nào, buổi tối cám và mình về nhà. Tôi nhìn rổ cám còn rất ít, mừng lắm, cười thầm “chiếc yếm đỏ này nhất định sẽ thuộc về chúng tôi”. thấy rổ đầy mình hốt hoảng bảo đi gội đầu để mẹ kế không mắng, tôi nghĩ bụng. Khi tôi đứng dậy, tôi thấy cám ném hết tôm vào giỏ của mình và tôi chạy lại, thấy vậy tôi đã bật khóc và không thể tin được mình lại đáng khinh như vậy. bỗng có một làn khói trắng và bụt hiện ra bảo con cá nhỏ trong rổ là cá bống và bảo con cho cá bống ăn bằng chăn.

Một lần, mẹ kế của tôi lừa tôi dắt trâu đi rồi giết nó. Tôi như tan nát cõi lòng khi nhìn thấy anh ấy đã chết và chôn xương dưới chân giường. vài tháng sau nhà vua mở hội, tôi lấy quần áo, giày dép và xe hơi từ chum dưới chân giường, sau buổi họp tôi thử giày thành công, được vua đưa vào cung làm hoàng hậu. . tuy giàu có trên dưới một triệu nhưng tôi vẫn không quên ngày giỗ cha và khi về quê, mẹ kế đã thích giết tôi và đem cám vào dinh. thân mình hóa thành chim vàng anh bay về cung nhưng bị mẹ kế giết chết cứu rồi vứt lông ở vườn. từ đống lông đó tôi biến thành một cây bách và họ chặt tôi để làm khung cửi, tôi chửi bới và đe dọa sẽ khoét mắt những người được cứu, nên mẹ kế và con gái tôi đã đốt nó và ném tro đi. Tôi đầu thai làm cây thị, cây nho của tôi chỉ có một quả, một hôm có một bà lão đến xin một quả, biết bà là người tốt, nên tôi nhằm chuẩn bị tinh thần trực tiếp rơi vào túi bà già. đợi bà cụ đi chợ hàng ngày, tôi bỏ làng ra làm việc nhà giúp bà cụ, tuy làm osin nhưng tôi rất vui khi giúp được bà cụ. rồi một hôm bà già quay lại nửa đường phá vỏ không cho tôi vào. Em giúp bà cụ bán trầu bán nước.

và cuối cùng thì ngày đó cũng đến – cái ngày định mệnh đưa ta ra khỏi vòng xoáy khổ hạnh – nhà vua đi ăn trầu ở quán bà già, thấy miếng trầu đẹp quá nên xin gặp ta, vợ anh ấy đang thực sự cảm động. sau đó tôi tạm biệt bà cụ và cùng tôi trở về. qua những việc làm xấu xa của mẹ con tôi, chứng tỏ chúng là kẻ xấu cần phải loại bỏ trên đời, tôi bỏ cám vào hố rồi dội nước sôi cho nó chết, sau đó tôi làm mắm cho mẹ kế ăn. , sau đó mẹ kế của tôi phát hiện ra và bỏ mạng.

kể câu chuyện về chú nhóc bằng lời của nhân vật – mô hình 6

Kể lại truyện Tấm Cám bằng lời của nhân vật Tấm

tên tôi là tấm. mẹ tôi mất sớm, bố tôi sống ở đó hơn một năm rồi lập gia đình. mẹ kế sinh con gái gọi là cứu. Khi tôi mười lăm tuổi, cha tôi qua đời.

anh ấy vô cùng ghét tôi, nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà, dì ghẻ đều đổ lên đầu tôi. chăn trâu, cấy lúa, xay lúa, giã gạo … vừa xong việc này, dì bắt buộc làm ngay việc khác; trong khi đó, cám đi dạo. cám ơn mẹ đó, Cám thường la mắng và bắt tôi phải phục vụ mẹ. Tôi chỉ có một mình, tôi rất buồn, nhưng tôi chỉ biết khóc trong im lặng.

Một hôm, người mẹ kế bảo: “Sáng nay hai đứa ra đồng mò tôm. Ai bắt được đầy rổ, mẹ sẽ thưởng cho con một cái yếm đào!” Nghe lời dì nói, tôi mừng thầm và tự nhủ sẽ cố gắng hết sức để giành được giải thưởng quý giá mà các cô gái đều mơ ước.

Bran và tôi đặt giỏ lại với nhau. không ngại vất vả, bụi bẩn, tôi lội ruộng, xuống mương lục lọi, còn cám thì nhàn. khi mặt trời lên, giỏ của tôi đã gần đầy. Tôi rửa tay chân sạch sẽ rồi lên bờ nghỉ ngơi. anh ta đột ngột bước tới nói: “chị ơi! đầu em lấm lem, em ngậm sâu vào, kẻo mẹ mắng.” Thành thật mà nói, tôi đã xuống ao để gội đầu.

xong, tôi vui vẻ hỏi: “cảm ơn! bạn xem tôi có sạch không?”. nó không phải là một câu trả lời. Tôi nhìn xung quanh, không có cứu cánh, chỉ có cái giỏ của tôi nằm trên bãi cỏ. Tôi mở nó ra, cái giỏ trống rỗng. nên cám đã lừa lấy hết giỏ tôm của tôi và mang chúng về nhà trước.

Vừa giận vừa buồn, tôi ôm mặt khóc. bỗng có một giọng nói trầm và ấm bên tai tôi: “sao em khóc?”. Tôi nhìn lên và, trước mặt tôi, tôi xuất hiện trong một vầng hào quang sáng. Tôi kể lại đầu và cuối câu chuyện, và lịch sự nói: “Anh hãy xem kỹ xem trong rổ còn con cá nào không nhé!”. Tôi nhìn ra và thấy một con cá bống nhỏ nằm dưới đáy rổ. Theo lời dặn của tôi, tôi đem con cá bống đó ném xuống giếng, mỗi ngày lấy ít gạo cho ăn. mỗi khi cho nó ăn, tôi gọi nó nói:

<3

nhảy lên mặt nước, hứng những hạt gạo mà tôi đã rải. Kể từ đó, tôi và cá bống trở thành bạn tốt của nhau. Cá bống tượng ngày càng lớn.

Để ý, sau bữa cơm tối, em thường ra giếng lấy nước, mẹ kế sinh nghi nên gửi cám cho cuống. Thằng nhóc núp sau bụi cây, nghe tôi gọi, liền đọc thuộc lòng, rồi quay lại kể cho mẹ nghe. vào ban đêm, mẹ kế của tôi nói với tôi:

– con tôi! thị trấn đã bắt đầu cấm đồng. mai đi chăn trâu thì phải lo ruộng xa, không phải ruộng, thị bắt trâu.

Tôi nghe lời, sáng hôm sau dắt trâu đi ăn cỏ ở xa. ở nhà, Cám bắt chước tôi gọi bong. khi anh ấy nghe đúng bài hát, khi anh ấy đi lên lầu, mẹ kế của anh ấy đang đợi để giết anh ấy.

vào buổi chiều, tôi dắt trâu. Như thường lệ, sau khi ăn xong, tôi giấu cơm vào thùng nước rồi mang cho bố. Tôi gọi mãi, gọi mãi cũng không thấy anh đâu cả. chỉ có một cục máu đỏ tươi nổi lên trên bề mặt.

Tôi đã bật khóc. vị phật xuất hiện và hỏi: “tại sao bạn khóc?”. Tôi kể cho anh nghe câu chuyện, anh nói: “Cá bống của anh đã bị ăn thịt rồi. Thôi, anh hãy dừng lại tìm xương nó, tìm bốn cái chum, đặt và chôn dưới chiếc giường con cao bốn mét”.

Tôi đã tìm khắp nơi trong vườn, trong góc ngoài hiên, nhưng tôi không tìm thấy gì cả. Bỗng một con gà mái nói: “Chậc chậc! Cho ta một nắm cơm, ta sẽ bới xương cho ngươi!” Tôi lấy một nắm cơm và ném cho con gà. con gà chạy vào lục tung đống tro bếp một lúc thì tìm thấy một chiếc xương gà. Tôi nhặt chúng và cho vào bốn cái lọ nhỏ, chôn dưới bốn chân giường như đã được dặn.

giao thừa đã đến, mùa xuân đến, nhà vua mở hội trong mấy ngày đêm. già trẻ, gái trai nô nức đi xem hội. những người mặc quần áo đẹp đổ xô vào thành phố như nước chảy. hai mẹ con cũng mua quần áo mới, mong được đi lễ.

Thấy rằng tôi cũng muốn đi, mẹ kế của tôi gầm gừ. Tôi không biết nghĩ gì, dì tôi cầm bát cơm trộn với một bát thóc và nói: “con hái xong cơm này rồi đi chỗ khác, đừng bỏ dở, con quay lại không có.” cơm.” và thổi cơm, tôi sẽ cho bạn một trận đòn. ở đó! “

kể câu chuyện về chú nhóc bằng lời của nhân vật – mô hình 7

Hóa thân vào nhân vật Tấm kể lại truyện Tấm Cám (11 mẫu) - Văn 10

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, mẹ tôi mất sớm. tôi phải sống với dì tôi và con gái của dì tôi, cám. tên tôi là tấm. Tôi làm mọi việc trong nhà, làm việc cả ngày không nghỉ.

một hôm mẹ kế nói với tôi và cảm ơn tôi rằng “sáng nay hai con đi vớt tôm, ai bắt đầy rổ thì mẹ cho con cái yếm đào”. và vì vậy tôi đã bận rộn suốt thời gian chờ đợi để nhận được món quà này. còn cám đang chơi, thấy rổ đầy tôm cá, cám nói đầu tôi bẩn nên bảo tôi chúi đầu xuống thau nước rửa sạch. nhưng đến khi lên bờ, cám đã bay hết tôm cá và lại được thưởng.

Em xót quá, ôm mặt khóc rồi cô ấy xuất hiện, tôi kể đầu đuôi câu chuyện và cô ấy bảo hãy nhìn kỹ xem trong giỏ còn gì không. Tôi nhìn thấy một con cá bống nhỏ. cha bảo đem ném xuống giếng và ngày nào cũng đem cơm cho anh bằng những câu dạy anh gọi anh:

<3

mỗi khi tôi nghe bạn gọi là bong lên mặt nước để ăn cơm tôi đưa cho bạn. và con cá bống càng ngày càng lớn. Và tôi để ý rằng sau bữa cơm tối, tôi thường ra giếng lấy nước, dì ghẻ của tôi lúc đó đã nghi ngờ nên sai cám đi thám thính. Cám rất khôn khi nó nấp sau bụi cây, nó nghe tôi gọi nó, nó kể lại cho nó nghe rồi nó kể lại cho mẹ nghe. vào ban đêm, mẹ kế của tôi nói với tôi:

-Em ơi! thị trấn đã bắt đầu cấm đồng. mai đi chăn trâu thì phải lo ruộng xa, không phải ruộng, thị bắt trâu.

Tôi vâng lời và khi tôi đưa trâu đến, người ta đã ăn thịt nó. Tôi bắt đầu khóc và sau đó tôi xuất hiện và hỏi: “tại sao em lại khóc?”. và sau đó tôi kể lại câu chuyện cho anh ta nghe, anh ta nói với tôi rằng “yêu tinh của tôi đã ăn thịt chính mình, hãy im lặng và đi lấy xương của nó, tìm bốn cái lọ, đặt chúng vào và chôn chúng dưới bốn chân giường của tôi”.

<3

trong làng có lễ hội, đường ai nấy đi, thấy tôi muốn đi dự hội, dì ghẻ tôi lấy hai lạng một thóc và một bông trộn lại, bắt tôi phải nhặt mới được. đi. Tôi òa khóc nức nở, may mắn có một đàn chim sẻ lao xuống nhặt giúp tôi đi trẩy hội. nhưng tôi không có quần áo mới để mặc, buồn quá tôi lại khóc, đúng lúc đó chú tôi xuất hiện và bảo tôi đi đào 4 cái chum vại trước đó. Tôi làm theo và ồ có quá nhiều thứ để đi lễ hội mà tôi mang theo. đó là một chiếc váy lụa đẹp, và sau đó là một đôi giày phù hợp, một con ngựa và dây nịt xinh đẹp. Tôi đã rất vui mừng nên tôi đã đi đến bữa tiệc. Vội vàng như vậy mà mất hài, không biết ở đâu.

Khi kiệu vàng của vua vừa đến chỗ lội nước, hai con voi đầu đàn không chịu đi, cứ cắm ngà xuống đất và gầm thét. và như thể biết rằng có điều gì đó lạ lùng, nhà vua cho quân lính của mình cố gắng tìm kiếm nó. họ cũng nhặt được chiếc dép thêu của ta, vội vàng trình lên nhà vua. lúc đó, nhà vua như nhặt được vở hài kịch, xem hồi lâu rồi mới thốt lên khen “hài đẹp quá! diễn viên hài này chắc là một trang tuyệt sắc!”.

Vào lúc này, nhà vua đột nhiên ra lệnh cho tất cả cung nữ thử hài và tuyên bố rằng ai có thể phù hợp sẽ kết hôn với hoàng hậu. và khung cảnh bữa tiệc dường như thậm chí còn sống động hơn. các quý bà, già trẻ, gái trai dường như đã xô đẩy nhau để thi hài, nhưng không ai có thể hòa nhập được. Tôi và mẹ cũng đi cầu may nhưng không có ai đi giày cả. Cho đến khi tôi ra ngoài kiểm tra, cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy cảm thấy nên tôi liền nói với mẹ tôi, nhưng mẹ kế của tôi không tin, cô ấy bĩu môi và nói cay đắng “xin lỗi! chuông còn không ăn ai, và nó chỉ là một miếng của rác để lại trên chõng tre! “.

và tôi vừa in một cái tôi đã thử, và cái này là của tôi, tôi lại lấy ra cái kia trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. và lúc này được sống vui vẻ, hạnh phúc bên vị vua trẻ. và sắp đến ngày giỗ của bố, tôi xin phép về để giúp dì và anh tôi chuẩn bị lễ vật. còn dì ghẻ thấy tôi làm hoàng hậu thì cả hai ghen tị nhưng cố giấu. dì tôi còn bảo trèo cây cau lấy phòng thờ ba tôi. Tôi vừa leo lên đến đỉnh thì dì tôi chặt gốc cây. đang cắt cau, cau tôi té xuống ao chết đuối. Lúc đó, dì ghẻ của ta đã lấy quần áo con nít của ta đem vào cung nói dối vua đã buồn chết, nay để cho em gái ta thế chỗ.

Và rồi linh hồn tôi biến thành một con chim vàng, và tôi cứ quanh quẩn trong vườn thượng uyển cả ngày để nhìn chồng mình. Khi thấy Cám giặt quần áo cho vua, đem phơi ngoài hàng rào, ta đã hát rằng “khi phơi áo chồng thì lấy que củi phơi, chớ phơi rào rào, xé áo chồng”. nhớ xong liền trực tiếp bay tới hoàng cung, đậu bên cửa sổ. nhà vua u sầu, buồn bã, như cũng nhớ người vợ bất hạnh của mình. Thấy tôi đi loanh quanh, nhà vua nói rằng “hộp vàng vàng, đó là vợ ngươi, chui vào tay áo!”. Tôi lại yêu và âu yếm ngồi trên vai và rúc vào tay áo vua. một cái lồng làm bằng vàng để tôi ở. nhà vua luôn liên quan đến tôi, ông ấy không bao giờ hỏi tôi bất cứ điều gì.

Khi nhà vua không có ở đó, ngay lúc đó mẹ tôi và tôi đã đem tôi đi hái và ném những chiếc lông vũ vào vườn. Khi trở về nhà, thấy mất vàng, vua bèn hỏi dối rằng: “Ta đang chửa hoang, muốn ăn thịt chim, nên đã lấy trộm phép của ngươi để giết và ăn thịt”. nhà vua rất tức giận nhưng không nói gì. cho đến ngày hôm sau, hai cây anh đào xinh đẹp đã nhú ra từ những chiếc lông vũ. và trong khi vua đi dạo trong vườn, cây vươn cành trên đầu vua, giống như hai cái lọng. Vua thấy vậy bèn sai bầy tôi mắc võng giữa hai gốc cây rồi chiều về nằm nghỉ, hưởng không khí trong lành, không nói chuyện cám dỗ.

Bây giờ, cảm ơn vì đã cho tôi biết. Vào một ngày mưa bão, khi người dì ghẻ của chàng thúc giục chàng sai người đến chặt hai cây bách và nói rằng chàng sẽ làm khung cửi để dệt quần áo cho vua. lại thêm một lần hồn tôi nhập vào khung cửi, nên mỗi khi cám ngồi dệt, khung cửi lại phát ra tiếng kêu đầy đe dọa:

crack crunch, chụp ảnh chồng tôi, tôi khoét mắt ra!

cảm ơn bạn, tôi đã rất sợ hãi bây giờ tôi đã nói với mẹ tôi, mẹ kế của tôi bảo tôi đốt khung dệt thành tro và sau đó ném nó đi. Bran đã làm vậy, nhưng từ đống tro tàn đột nhiên mọc lên một cành cây xanh cao. và khi được mùa, cây ra nhiều hoa nhưng chỉ có một quả. và bây giờ linh hồn tôi ẩn mình trong quả sồi vàng thơm đó.

Một hôm, một bà lão đi ngang qua tiệm nước, dường như ngửi thấy mùi thơm, liền ngẩng đầu nhìn lên rồi mở miệng lẩm bẩm:

<3

Khi đó, quả rụng ngay lập tức. bà cụ có vẻ thích thú, mừng rỡ mang về cất trong phòng, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nghía. và có những lần bà cụ đi chợ hay vắng nhà, tôi cũng tất tả dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị xôi ngon cho bà cụ khi bà đi chợ về

Bà cụ đã rất ngạc nhiên và một ngày nọ, bà cố tình tìm ra sự thật. có lần cô ấy giả vờ đi chợ một lát rồi bà già quay lại với tôi như đang làm việc nhà như mọi con khỉ thì bà già bước vào, ôm lấy tôi và xé da xé trái cây. kể từ đó, bà cụ cũng coi tôi như con gái. Tôi còn giúp bà gói bánh, nấu nước, nhúng trầu để bà bán hàng.

Không lâu sau, một ngày nọ, một người đàn ông trẻ tuổi là vua du hành đi ngang qua một nhà hàng. Thấy mấy miếng trầu có hình cánh phượng, bà lấy làm lạ, hỏi ai đã được rửa tội, bà lão trả lời là con gái bà đã được rửa tội. bây giờ tôi đứng sau bức màn, nghe rõ câu chuyện và nhận ra nhà vua. Nhà vua dường như đã cố gắng cầu xin bà lão cho ông ta xem con gái của bà. ra ngoài, thấy tôi xuất hiện, vua nhận ra ngay, sai bà già kể lại sự việc, rồi vua sai gia nhân mang kiệu rước tôi về cung.

Mẹ tôi cảm thấy rằng tôi rất sợ hãi và lo lắng. cảm ơn bạn đã hỏi tôi làm sao để trẻ đẹp như vậy, tôi nói nếu tôi muốn đẹp thì tôi sẽ giúp bạn. Tôi ra lệnh cho gia nhân nấu một nồi nước sôi, rồi bảo thằng nhóc đứng dưới hố. cảm ơn vì lòng tốt của bạn. bộ đội đổ nước sôi vào lỗ, cám chết hết. và lúc đó bà mẹ kế nhìn thấy điều này thì hoảng sợ, bà cũng ngã lăn ra chết. Tôi sống trong hòa bình và hạnh phúc với nhà vua. và dường như tình yêu của cặp đôi này còn thắm thiết và thắm thiết hơn xưa.

kể câu chuyện về chú nhóc bằng lời của nhân vật – mẫu 8

Bây giờ tôi là hoàng hậu hạnh phúc nhất trong cung, nhưng mọi người vẫn gọi tôi là bà già

Nhớ lại quá khứ, tôi không khỏi cảm thấy kinh hãi. cuộc đời tôi bôn ba, trôi nổi, thậm chí trôi nổi vì mẹ con tôi luôn hướng về sự tổn thương.

Tôi vẫn nhớ, vào một ngày giáp Tết, không khí vẫn còn se lạnh. thằng nhóc suốt ngày la mắng đòi mẹ ôm. Tôi cũng mơ về một bài báo như vậy, nhưng nó có bao giờ xảy ra với tôi không?

Bà mẹ kế đưa cho chúng tôi hai cái giỏ và nói.

– chúng tôi đi câu tôm và chúng tôi đến đây để kiếm thức ăn. đứa nào bắt được nhiều nhất tao sẽ thưởng cho mày cái yếm đỏ – nó chìa cái yếm đỏ thẫm ra và chói mắt. sau đó anh gọi lại cho con gái và nói với cô một điều gì đó không rõ.

Tôi đánh rơi đầu thị trấn, tôi lo lắng bắt nó và tôi nhận được một giỏ gần đầy. cám sợ lạnh nên xuống nước một lúc rồi nó ngồi trên bờ cúi xuống nhìn tôi lên xuống. chuẩn bị về anh ấy bảo tôi “chị ơi, chị ơi, đầu mày đầy sâu bọ, để mẹ mày đừng mắng”. khi ngẩng đầu lên thì cám đã đỏ hết cả lên, vội vã đến già. Tôi ngồi khóc. cây râm bụt xuất hiện nói với tôi về việc nuôi những con cá bống còn lại trong giỏ.

hàng ngày em bỏ gạo xuống giếng cho cha ăn bằng bài hát mà chú em dạy “bống bống bang bang, lên ăn cơm vàng, lúa bạc nhà ta đừng ăn cháo hoa ở nhà. Tôi rời đi mà không có một cảm giác tốt.

Vào buổi chiều, ngay khi tôi lắp chuồng, tôi đã mang cơm cho bố tôi. Tôi hát khản cả cổ nhưng không thấy đâu, chỉ thấy một cục máu đỏ chảy ra. trời ơi, tôi khóc như mưa và gió. Phật tử lại hiện ra an ủi tôi và bảo tôi tìm xương gà bỏ vào bốn cái lọ chôn dưới chân giường. Cảm ơn chú gà trống, tôi đã làm đúng như những gì nó đã dặn.

nhanh đến nỗi một mùa xuân nữa đã đến. Hai mẹ con Bran diện áo liền quần màu đỏ sang trọng đi dự lễ hội. Tôi nhanh chóng khâu lại chiếc yếm bị rách để bỏ đi, nhưng người mẹ kế đã đặt một cái thúng đầy thóc và gạo trước mặt tôi và nói với giọng ngọt ngào.

– Con đi dọn cơm cho dì rồi chúng ta đi chơi.

<3

Tôi bó tay nhưng không được bao nhiêu, tôi đã bật khóc. Hoa râm bụt hiện ra và nói: nếu đào được bốn chum thì sẽ có quần áo đẹp đi trẩy hội, còn thúng thóc để chim sẻ đi lấy.

Tôi không ngờ mình được ăn mặc đẹp đến vậy. ngoài quần áo đẹp, còn có một con ngựa trắng như tuyết. khi tôi đi, mọi người đều nghĩ tôi là nữ hoàng.

Qua chiếc cầu nhỏ, tôi đánh rơi một chiếc hài. quân lính của nhà vua hồi phục, nhà vua hết sức ngạc nhiên trước chiếc hài kỳ lạ với điều kiện ai đi giày thì vua sẽ cưới. tất nhiên tôi rất vui khi ở đó. ôi mừng rơi nước mắt khi không từ một cô gái quê mùa bỗng chốc trở thành vợ vua.

Một năm nữa, tôi sẽ về để làm lễ giỗ cha. Tôi đã tự tay lấy miếng trầu để tắm trước bàn thờ nhưng mẹ kế đã cắt cau khiến tôi rơi xuống ao. linh hồn tôi nhập vào con chim vàng bay ngang qua và kỳ lạ thay tôi vẫn sống trong con chim nhỏ đó.

hôm đó tôi bay trở lại cung điện của nhà vua và tìm thấy cám đang giặt quần áo của nhà vua. Tôi biết nhờ vị trí nữ hoàng của em gái anh. Tôi hát: “Áo chồng giặt thì giặt sạch, không giặt thì rạch mặt”.

Nhà vua nghe lời tôi và nói với tôi rằng “vàng như tranh vẽ, ngươi là vợ ngươi chui vào tay áo”. liền bay vào lòng nhà vua. và kể từ đó tôi được nhà vua chăm sóc. nhưng một đêm, con nhóc thò tay vào lồng và bóp cổ tôi một cách dã man. Nó ăn thịt tôi rồi vứt lông trong vườn. Tôi đầu thai trở thành hai cây xoan tươi tốt. nhà vua ngủ trên võng mỗi ngày dưới bóng tôi.

thằng nhãi biết vậy, nó sai người chặt cây biến tôi thành khung cửi, tôi sẽ tức điên lên mỗi lần đan răng đến mức nghiến răng “éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc khoán ch”. lần này, anh ta đốt tôi xuống đất và vứt trên đường chính. kén một lần nữa để tôi biến thành một cái cây. đến mùa thì trổ quả thơm. làm ơn để tôi trốn ở đó.

một hôm, tôi nghe được câu hát của một bà lão bán nước: “chào bà, thế này thế này thế này thế khác, bà ấy thơm, nhưng bà ấy không ăn”. bà già sẽ ngạc nhiên khi thấy tôi rơi ngay vào túi của bà. Tôi thấy tội cho bà cụ, nhưng bà ấy tốt bụng, ngày nào tôi cũng nấu cho bà một bữa ăn tươm tất, rồi tôi quay lại thị trấn. nhưng một hôm, tôi đang nấu cơm thì bất ngờ bà cụ đẩy cửa vào ôm lấy tôi làm vỡ vỏ. Kể từ đó, tôi sống với bà cụ như hai mẹ con. Một hôm tôi thấy một bà già đưa chồng tôi. sở dĩ biết được là vì vua nhận ra miếng trầu có hình cánh phượng mà mình thường tiêm cho vua ăn. vui buồn gặp gỡ giữa vợ chồng. nhà vua liền sai quân lính đưa ta về dinh. con cám có xấu hổ đâu mà nó cứ theo đòi bỏ nó đẹp như con. Tôi đã rất tức giận nên tôi nói rằng anh ta đang ở ngay trong một cái hố và sau đó tôi đã sai người giết anh ta. sau đó, các chiến sĩ cũng làm nước mắm và gửi cho mẹ của họ.

Tôi nghe nói anh ấy đã ăn gần hết thịt khi nhìn thấy hộp sọ của mình ở đáy. Tôi tức giận đến mức ngã xuống và chết.

Trên thực tế, cả mẹ và con đều chết một cách xứng đáng, họ đã cư xử quá vô đạo đức. Tôi thật may mắn khi có được nó, nếu không thì tôi đã chết từ lâu rồi.

kể câu chuyện về người được cứu bằng lời của nhân vật – mô hình 9

Bây giờ tôi có thể sống trong hòa bình với nhà vua. Để có được cuộc sống bình yên và hạnh phúc như bây giờ, tôi phải chiến đấu không ngừng nghỉ để chống lại cái xấu, cái ác mà trực tiếp ở đây là mẹ con tôi.

Bran và tôi là hai chị em gái khác cha. mẹ tôi là vợ chính (vợ cả) và mẹ tôi chỉ là vợ lẽ. bố tôi yêu mẹ tôi và tôi hơn tất cả, vì vậy mẹ và tôi ghen tị với chúng tôi. mẹ tôi mất sớm, bố tôi cũng mất sớm, ngày ông mất cũng là ngày cuộc sống êm đềm hạnh phúc của tôi chấm dứt. Tôi ở với dì ghẻ và Cám và cũng bắt đầu quãng thời gian khốn khó, bị đày đọa cả về thể xác lẫn tinh thần.

XEM THÊM:  Truyện cổ tích cho bé 3 tuổi

Từ khi còn nhỏ cho đến khi tôi trưởng thành, mọi việc trong gia đình mẹ kế đều bắt tôi phải làm. Tôi làm việc cật lực cả ngày, không có thời gian để nghỉ ngơi, suốt ngày chăn trâu, gánh nước, gọt khoai, cắt bèo cho lợn gà ăn, đến giờ cơm tối vẫn phải xay lúa và giã gạo. liên tục như vậy, năm này qua năm khác, nhưng mẹ và con trai chưa bao giờ giúp tôi đạt được điều đó.

Tôi còn nhớ lần đó khi đang quét vườn, mẹ kế bất ngờ gọi tôi vào bảo hai chị em đi câu tôm, ai bắt được mang về trước sẽ được thưởng một chiếc yếm đỏ. nghe nói mà mừng quá, đó là số yếm mà tôi hằng ao ước bấy lâu, tôi vội xách giỏ chạy ra đồng, cám cũng chạy theo. Tôi vớt nhanh lên, chẳng mấy chốc mà tôm đã đầy ắp. Tôi định chạy lại thì bram gọi cho tôi và nói:

– em gái của tôi, em gái của tôi! đầu bẩn thỉu, hắn uống một ngụm thật sâu, để khỏi mắng thím.

Tin lời cảm ơn, tôi xuống vực, lặn sâu cho sạch. nhưng khi lên bờ thì cả rổ tôm đã hết sạch. chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã bị lừa. phẫn uất và tức giận, nhưng tôi không biết phải làm thế nào. vì bà mẹ kế cũng bao dung cho con trai mình và ban thưởng cho người được cứu. Tôi ngồi trên bãi cỏ và khóc nức nở, khóc vì số phận bất hạnh của mình, khóc vì bị đối xử bất công. Đúng lúc đó, tôi thấy trước mắt mình một làn khói trắng, một ông già râu tóc bạc trắng nhẹ giọng hỏi tôi:

– tại sao bạn lại khóc?

Tôi xúc động và kể cho anh ấy nghe toàn bộ câu chuyện. nghe xong, anh hỏi tôi kiểm tra xem trong rổ có gì không thì phát hiện vẫn còn một con cá bống. Tôi mang nó về nhà nuôi nấng, kể từ đó nó trở thành bạn của tôi. mỗi bữa tôi ăn một nửa thức ăn của bố. bao nhiêu uất ức, em mang ra kể cho anh nghe để vơi bớt nỗi niềm. nhưng chẳng bao lâu mẹ con tôi đã lừa tôi ra đồng xa để giết nó, điều mà tôi chỉ biết cho đến khi con bụt xuất hiện và kể cho tôi nghe. Về đến nhà, chỉ thấy một cục máu, tôi nghẹn ngào, tôi khóc lặng lẽ, tôi rất có lỗi, tại sao mẹ con họ lại nghĩ đến việc giết hại một sinh linh bé bỏng chỉ vì họ ghét tôi? Tôi nghe theo lời chú tôi, cho xương vào lọ và chôn dưới chân giường.

Thời gian trôi qua, cho đến một ngày nhà vua mở hội và tôi cũng như bao cô gái khác, náo nức đi dự hội. Nhưng cũng ngày hôm đó, mẹ kế tôi mang gạo trộn lẫn với thóc và bắt tôi phải nhặt riêng hai thứ đó trước khi tôi đi xem hội. Tôi rất phẫn uất và hiểu rằng mẹ kế không muốn tôi bỏ đi. Tôi vừa nhặt vừa khóc, đạo Phật xuất hiện và giúp tôi, chim sà xuống nhặt lúa cho lúa, lúa cho lúa. còn tôi nghe lời anh bảo tôi bới bốn chân giường lấy quần áo mới mặc đi trẩy hội. mọi thứ đều ổn, tôi rất hạnh phúc. Nhưng không may hôm đó, tôi bị mất giày, tôi tìm kiếm mà không thấy. trong bữa tiệc hôm đó cũng có lễ thử giày, tôi cũng vào thử và thật lạ là khi tôi đến gần thì chiếc giày kia lại là giày của tôi, chân tôi xỏ vào chiếc giày đó, khớp với chiếc giày kia. một cặp vợ chồng. và nhờ đó tôi trở thành nữ hoàng, cuộc đời tôi bước sang một trang mới.

nhưng cuộc đời tôi vẫn tiếp tục gặp nhiều thăng trầm. Không lâu sau đó là ngày giỗ của bố tôi và tôi về quê ăn tết. khi trèo cây cau bị dì chặt, ngã chết, tạ ơn hoàng cung sống với vua. Ta không chịu thua, bọn họ đã áp chế ta từ lâu, ta cho qua, nhưng lần này lấy mạng của ta, ta nhất định không thể bỏ qua. Tôi phải khôi phục quyền sống và quyền hạnh phúc của mình. Tôi hóa thành con chim vàng anh, bay đến cung vua, trước khi vào cung vua, tôi đến ra dấu cảnh cáo: hãy phơi áo chồng, phơi phăng, chớ phơi rào, xé áo chồng. thế là bay vào cung vua, tiếng hát của tôi đã làm say đắm lòng vua, ông yêu tôi vô cùng, ông sai người làm lồng vàng để tôi có thể ở bên cạnh ông mỗi ngày. nhưng cám cứ hại chết ta, ta biến thành cây đào, ngày nào vua mắc võng, nằm dưới bóng cây xanh. sự độc hại của mẹ và con không có giới hạn, chúng đã chặt cây đào và biến chúng thành khung cửi, ngăn cản vua ở bên tôi. Hôm đó, trong lúc chị đan, tôi liền nói với chị: vò vò đi / lấy hình chồng chị / chị khoét mắt ra. Khi tôi nghe điều đó, tôi hoảng sợ.

Từ đống cây ấy cứ vươn dài mãi cho đến khi thành cây, rồi quả thơm tỏa hương khắp nơi. Một bà cụ đi ngang qua khấn vái: “Trời ơi, bà té đánh hơi mà ăn không hết, tôi ngã thì về ở với một bà già lương thiện nghèo khổ. Ngày nào bà cụ cũng đi làm, tôi. ở nhà dọn dẹp, ít lâu sau anh ta phát hiện ra bí mật và xé vỏ trái cây, anh ta sống với nó như hai mẹ con. tôi đi ra ngoài tôi mừng vì biết đó là vua, người đã nhận ra tôi qua miếng trầu cánh phượng, tôi từ biệt bà cụ trở về cung sống với vua Về cám. gia đình, tôi đã bị trừng phạt thích đáng.

rồi trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, tôi cũng đã được hưởng hạnh phúc mà ban đầu tôi được hưởng. cuộc sống này luôn rất công bằng, khi bạn làm điều thiện, sống lương thiện thì chắc chắn bạn sẽ gặp may mắn và hạnh phúc. và nếu bạn làm sai, bạn sẽ nhận được quả báo.

kể câu chuyện về chú nhóc bằng lời của nhân vật – mẫu 10

Bran và tôi là hai chị em gái khác cha. hai chị em gần như bằng tuổi nhau. mẹ tôi đã qua đời sớm. vài năm sau, bố tôi cũng qua đời. tôi sống với dì nuôi là mẹ của Cám. người cô là một người rất độc ác. hàng ngày tôi phải làm việc vất vả, từ chăn trâu, gánh nước, cắt khoai, hái bèo; tối về anh vẫn xay lúa, giã gạo mà chưa xong việc. trong khi đó Cám được mẹ cưng chiều, ăn trắng mặc thường, ở nhà suốt ngày, không phải làm việc nặng.

Vì họ chiều chuộng cô ấy nên cô ấy rất lười biếng, nhiều lần cô ấy đã lừa tôi để nhận được lời khen từ mẹ cô ấy. người dì từng hứa sẽ thưởng cho ai câu được nhiều tôm cá nhất với chiếc yếm đỏ. cám và tôi yêu cái yếm đó. vì quen mò cua bắt ốc nên trong một ngày rổ đầy tôm cá. và dành dụm đủ để đi bộ từ cánh đồng này sang cánh đồng khác, đến chiều vẫn chưa thấy gì. Muốn ăn trộm của tôi, Cám lừa tôi lặn xuống ao sâu và trút tôm vào giỏ. khi anh ấy đi qua thì chỉ có một cái giỏ rỗng nên anh ấy ngồi xuống và khóc. Đạo Phật xuất hiện hỏi tôi sự tình, tôi kể đầu đuôi câu chuyện, anh bảo tôi đem con cá bống còn lại trong rổ ném xuống giếng. mỗi bữa ăn được ba bát, tôi ăn hai bát và để lại một bát để đưa cho cha tôi. Tôi không hiểu nuôi vịt có ích gì, nhưng có thêm nhiều bạn cũng tốt. Tôi đã làm theo hướng dẫn và ném nó xuống giếng. và kể từ ngày đó, sau mỗi bữa ăn, tôi đều để dành gạo và đưa cho bố.

Không chỉ con nhóc, mà cả mẹ kế cũng cố gắng ngăn cản và làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác. Quả bóng sau đó đã bị bắt và giết chết bởi mẹ con anh ta. Nhờ con gà, tôi gom đủ bộ xương rải rác quanh bếp, cho vào chum và chôn dưới chân giường theo hướng dẫn. Tôi rất buồn, tôi rất buồn

ngay sau đó, nhà vua mở tiệc trong vài ngày đêm. già trẻ, gái trai từ các làng quê háo hức đến xem. ngoài đường, quần áo rối rắm chảy xuống kênh như nước chảy. dì và Cám cũng sắm sửa quần áo đẹp để đi trẩy hội. Thấy tôi cũng muốn đi, bà dì ghẻ khinh khỉnh. dì không muốn cho tôi đi, người dì lấy một cân gạo trộn với một cân thóc, dì dặn tôi hái xong gạo này cho bà rồi đi đâu, đừng bỏ dở; không có gì để thổi cơm, dì đánh. Nói xong hai mẹ con mặc quần áo rách rưới lên đường. Tôi ngồi nhặt một lúc, cảm thấy sốt ruột, nghĩ sẽ không bao giờ nhặt xong nên tôi ngồi khóc một mình. vẹt đuôi dài lại xuất hiện, gọi bầy chim sẻ xuống đón. anh ấy còn chỉ cho tôi những ngày nào để lấy quần áo từ xương của mình để đi dự tiệc. cả ngựa và xe đều có sẵn.

Tôi rất vui nên nhanh chóng tắm rửa và vào trong, lên ngựa và rời đi. con ngựa phi nước đại trong giây lát và đến kinh đô. nhưng khi lội qua, tôi làm rơi một chiếc giày xuống nước, không thể nhặt lên được. khi con ngựa dừng lại ở bữa tiệc, tôi quấn một chiếc khăn quanh chiếc giày còn lại của mình và băng qua biển người. Giữa lúc quần tụ đông đảo, bỗng người hầu của vua nói với vua rằng nếu ông ta chọn được một chiếc giày đẹp, ai mang nó sẽ trở thành vợ của vua. tất cả các cô gái đã cố gắng thử nhưng không ai phù hợp. Cuối cùng cũng chỉ có mình tôi, chần chừ không dám thử. Dì và Cám nhìn họ thử giày, bĩu môi ghen tị. Không ngờ giày vừa chân. Tôi nhớ chiếc giày của tôi bị mất trong cuộc lội nước, tôi nghi ngờ điều đó, nó có thể là chiếc giày đó? Tôi ngay lập tức mở chiếc khăn và lấy chiếc thứ hai ra. hai chiếc giày giống hệt nhau. những người hầu reo hò thích thú. nhà vua liền sai một nhóm cung nữ đưa tôi vào cung. Tôi xuống kiệu trước cái nhìn ngạc nhiên và thù địch của mẹ và con gái.

Khi trở thành hoàng hậu, được sống trong cung điện lụa là lòng mong mỏi không bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ quê hương. Đến ngày giỗ cha, tôi xin vua cho về quê làm lễ giỗ cha, coi như đền đáp công ơn, báo hiếu. dì ghẻ và Cám bấy lâu nay ghen ghét với ta, cũng muốn lấy hoàng hậu của ta, họ bày mưu tìm cách giết ta. dì ghẻ vội vàng cởi quần áo của ta cho con mình mặc rồi đưa vào cung nói dối vua rằng chẳng may ta bị rơi xuống ao chết đuối, bây giờ nàng mới đưa nàng về thay. Vua nghe xong thì mừng thầm, nhưng vẫn không nói gì.

Tôi chết oan, hóa thành chim vàng anh bay về kinh đô, về vườn. khi thấy Cám đang giặt quần áo cho vua ở giếng, biết ông vụng về, tôi dừng lại trên một cành cây, bảo ông giặt và phơi quần áo cho chồng tôi cẩn thận, rồi bay thẳng vào ngồi trên cửa sổ, ca hát, cố gắng. cho vua biết ta là Tấm nhưng vua không thể nhận ra. Tôi khẳng định, vua đi đến đâu, chim bay đến đó. Thấy con chim gắn bó với mình, vua nói: “- vàng là hình ảnh của vàng, là vợ của ngươi, hãy chui vào trong tay áo”. Tôi vâng lời, lập tức bay đến khoác tay vua. vua yêu quên ăn quên ngủ. nhà vua ra lệnh đặt một cái lồng vàng cho chim ở. kể từ đó, cả ngày lẫn đêm, nhà vua chỉ mải mê với lũ chim, mà không nghĩ gì đến cám.

ghen tị với hoàng huynh, nhờ vội vàng chạy về nhà nói cho mẹ mày biết đủ thứ. mẹ nó bảo nó bắt chim về ăn rồi nói dối vua. Trở về cung vua, lợi dụng lúc nhà vua đi vắng, ông bắt chim về nướng chín rồi vứt lông vào vườn. chưa thoát kiếp người, lông vàng trong vườn hóa ra hai cây đào. cây lớn nhanh như gió, sớm đâm chồi nảy lộc, che mát bóng mát cho khu vườn. khi vua đi chơi ngoài vườn, ông rung cành lá che lại như hai chiếc ô. Nhà vua thấy cây râm mát đẹp đẽ, bèn sai gia nhân mắc võng trên hai cây rồi nằm nghỉ, hóng gió. khi vua ra đi, cành cây lại thẳng. Kể từ đó, không có ngày nào mà nhà vua không ra ngoài để thư giãn và quấn lấy tôi.

Điều đó lại khiến tôi ghen tị, cô ấy nói lại với mẹ và ngay lập tức cho người chặt cây neem để làm khung cửi. Tôi giận cô ấy lắm, mỗi lần cô ấy ngồi đan là tôi lại chửi cô ấy. sợ hãi, anh ta nói lại với mẹ và đốt khung cửi, ném tro ra đường xa cung điện để được yên tĩnh. từ đống tro tàn bên vệ đường, em đã trở thành cây cao lá nhiều lá. đến mùa, cây có thể chỉ có một quả nhưng hương thơm lan tỏa khắp nơi. Có một bà lão bán nước gần đó, một hôm đi qua dưới gốc cây, ngửi thấy mùi thơm phức, nhìn lên, thấy quả trên cành cao, bèn chìa túi cho bà và kêu bà ngã xuống, mẹ đẻ. sẽ ngửi thấy nó. . . biết lòng bà già, tôi sa vào bao. Bà lão đem về nhà cất trong phòng, thỉnh thoảng vào chiêm ngưỡng và ngửi hương thơm.

mỗi ngày bà lão đi chợ vắng. từ quả, tôi ra giúp bà lau nhà, vo gạo vo gạo, hái trong vườn nấu canh. Sau giờ làm việc, tôi ghi lại hình ảnh nhỏ và đi chợ trở lại. Mỗi lần đi chợ, bà cụ đều thấy nhà cửa ngăn nắp, cơm ngon, canh sẵn, thật lạ.

những câu chuyện kỳ ​​lạ không thể bị che giấu lâu. bà cụ bán tín bán nghi, nghi trong nhà có đồ tanh nên một hôm giả vờ đi chợ nhưng đi được nửa đường thì lẩn vào, nấp vào bụi cây sau nhà. Trong khi chờ đợi, tôi đã đi ra khỏi thị trấn và làm những điều cũ tương tự. bà lão bò lại, ngó qua ô cửa. khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, anh ta vui mừng khôn xiết, anh ta bất ngờ xông vào ôm lấy tôi, làm vỡ vỏ. Từ đó tôi ở với cô ấy. Hàng ngày, tôi giúp bà vo gạo, nấu nước, gói bánh, têm trầu để bà bán hàng.

một hôm, nhà vua đi chơi, bên ngoài cung điện. Thấy bên đường có một quán sạch sẽ nên tôi dừng lại. Bà cụ bưng nước trầu lên cho vua, lúc đó tôi đang ở trong phòng vì ngại. khi nhìn thấy miếng trầu có hình cánh phượng, nhà vua chợt nhớ đến miếng trầu của ta ngày trước nên liền dò hỏi và muốn gặp người đã thuần hóa miếng trầu. Bà lão gọi điện cho tôi, ngay khi tôi xuất hiện, nhà vua nhận ra ngay người vợ ngày trước, có phần trẻ đẹp hơn xưa. nhà vua vui mừng khôn xiết, sai quốc phu nhân kể lại sự việc, rồi sai gia nhân mang kiệu rước ta về cung.

Cảm thấy mình một lần nữa được hoàng thượng sủng ái như trước, hắn không khỏi sợ hãi, ủ rũ cả ngày. do tình nghĩa huynh đệ, bản cung không nhắc lại chuyện cũ, thậm chí còn gọi dì ghẻ vào cung để nhờ người nói chuyện. tuy nhiên lòng người mê tín, các cô, các chú dù đã được tôi tha thứ, độ lượng vẫn không từ bỏ âm mưu chặn tàu và chiếm đoạt ngôi vị của tôi. một ngày nọ, cô ấy lặng lẽ hỏi cô ấy làm thế nào để duy trì vẻ đẹp của mình. Tôi biết cô ấy muốn xinh đẹp như tôi để quyến rũ nhà vua, để thoát khỏi tôi một lần nữa. Tôi không trả lời, tôi chỉ hỏi tôi có muốn làm đẹp không để cô ấy giúp tôi. Nghe tôi nói vậy, anh mừng quá, hài lòng ngay lập tức. Tôi ra lệnh cho những người hầu của mình đào một cái hố sâu và đun sôi nước trong một cái nồi. Mọi việc đã vào nếp, tôi bảo anh ta xuống hố rồi sai gia nhân đổ nước sôi vào hố. chết ngay lập tức. Khi người mẹ kế nhìn thấy điều này, cô ấy cũng ngã xuống và chết …

Kể từ đó, tôi sống hạnh phúc bên nhà vua, sinh nhiều hoàng tử và công chúa, không ai làm hại tôi. Hình phạt của hai mẹ con tuy có phần nặng nề nhưng những kẻ bội bạc, đầy ác ý như vậy nếu không bị trừng trị thì thật không công bằng.

đắm mình kể chuyện Tấm cám – văn mẫu 11

Hôm nay, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, hoàng thượng và ta cùng nhau đi dạo bên hồ để ngắm cảnh sắc vàng của tiết trời mùa thu. Bỗng từ đâu vang lên tiếng kéo khung cửi, bước chân tôi bị kéo lê bởi tiếng kéo cửa, dẫn tôi đến ngôi nhà nhỏ có một bà lão đang nhặt chỉ và bên cạnh là một phụ nữ trẻ đang kéo khung cửi. hình ảnh đó khiến tôi dừng lại, tim tôi đau nhói, những hình ảnh năm ấy từ đâu ra.

tôi tên là Tam, cha tôi nói khi tôi sinh ra tôi trắng như hạt tấm nệm, ông đặt cho tôi một cái tên là Tấm, tôi hy vọng trong tương lai cũng sẽ xinh đẹp và có tâm hồn trong trắng như một hạt. mẹ tôi mất từ ​​khi tôi còn nhỏ, bố tôi sống ở đó hơn một năm thì bố tôi đi lấy chồng. Người mẹ kế sinh được một cô con gái tên là Cám. cảm ơn vì đã được dì và bố chăm sóc, chiều chuộng. Năm tôi mười lăm tuổi, cha tôi mất vì bệnh hiểm nghèo, từ đó tôi sống với dì ghẻ và chị Cám.

Khi bố tôi còn sống, mẹ kế luôn yêu thương và chăm sóc tôi như con gái, nhưng sau khi bố tôi sinh ra và bố tôi qua đời, bà không còn đối xử tốt với tôi như trước nữa. mẹ luôn giao cho tôi những công việc nặng nhọc, khó khăn nhất, cám cảnh lang thang từng ngày. Từ sáng đến tối, tôi luôn phải lo công việc lớn nhỏ quanh nhà, ngoài đồng như cày bừa, chăn trâu, xúc lúa, xay lúa … Tôi thậm chí không có thời gian để đi lại như vậy. nhiều trẻ em. với tôi tuổi trong làng. Cám luôn được dì bênh vực và bảo vệ nên mẹ cũng hay la mắng và ra lệnh cho tôi phục vụ bà. Tôi cả ngày đồng áng, tất bật với việc nhà, không có một người bạn để tâm sự, giãi bày nỗi lòng, nhiều khi tôi chỉ biết khóc thầm một mình.

Hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị dắt trâu ra đồng thì bà dì ghẻ gọi điện thoại cho tôi và nói: “sáng nay mày và anh mày ra đồng mò tôm, ai bắt đầy thúng, ta sẽ thưởng cho cái yếm đào ”. Nghe cô ấy nói, tôi rất xúc động và nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được giải thưởng mà mọi cô gái đều mơ ước. Tôi buộc ngọc cẩn thận cho chồng, xách giỏ ra đồng mò tôm như lời dì dặn.

Khi ra đồng, không ngại bùn đất, tôi lao xuống ruộng miệt mài mò tôm từng con một, mệt quá nhìn lên thì thấy cám. hoa thoải mái bắt bướm, lang thang, tưởng đã xong việc nên cố gắng làm nhanh hơn, gấp gáp hơn. khi mặt trời lên cao, thúng đầy ắp, tôi nhanh chóng rửa tay chân và lên bờ chuẩn bị ra khơi. Đột nhiên, không biết từ đâu, anh ấy chạy đến gần tôi và nói, “Em gái yêu quý của anh, em gái của anh! đầu bẩn thỉu, uống một ngụm thật sâu, để khỏi mắng mẹ. “Nghĩ đến ngươi thật sự quan tâm ta, ta liền nhanh chóng xuống ao tắm rửa sạch sẽ, rửa tay chân sạch sẽ. Sau khi làm xong, ta.” vui vẻ hỏi “cảm ơn, bạn có thể giúp tôi dọn dẹp nó không?” không nghe thấy tiếng trả lời. Tôi chạy lên bờ, nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy cám, chạy đến giỏ tôm của tôi, chỉ thấy giỏ trống không nằm xung quanh. bờ ruộng. Tôi mở ra xem thực sự không còn tôm, tép nào trong giỏ. bàng hoàng nhận ra mình đã bị lừa trút sạch giỏ tôm để mang về nhà trước, mọi công sức của tôi đều bị ăn cắp một cách oan uổng.

bao nhiêu bất công, tủi nhục mà em phải gánh chịu bấy lâu nay em đều rơi nước mắt, em thật sự muốn vứt bỏ tất cả để thoát khỏi sự áp bức, áp bức. , nỗi oan của hai mẹ con công ơn cha mẹ. khi ý nghĩ tiêu cực đó lướt qua đầu tôi, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng vang lên bên tai tôi “tại sao em lại khóc?”. Tôi vội lau nước mắt, trước mặt tôi lúc này là một ông lão với khuôn mặt hiền hậu nhân hậu đang bao quanh bởi một vầng hào quang sáng chói. Tôi choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt, tôi bất giác hỏi “anh là ai?”. Lão nhân gia bình tĩnh đáp: “Ta là phật, ta tới giúp ngươi, bây giờ nói cho ta biết ngươi khóc đi.” Tôi hổn hển kể lại đầu và cuối câu chuyện, nghe xong, anh ân cần nói với tôi: “Em xem kỹ trong rổ xem có còn cá nào không?”. Tôi với tay lấy rổ nhìn thì thấy một con cá bông nhỏ nằm dưới đáy rổ, tôi rất ngạc nhiên và xúc động, sau đó anh ta bảo tôi mang con cá bống về nhà ném xuống giếng. cơm cho nó ăn, khi cho nó ăn thì gọi bong bằng câu thần chú:

“Bang bang bang bang, đến nhà chúng ta ăn cơm vàng bạc, đừng ăn cháo hoa ở nhà”

Tôi mang cá bống về nhà, tôi làm đúng như lời dặn, tôi đem cá bống thả xuống giếng sau nhà, mỗi ngày tôi cắt một ít lúa cho cá bống. Mỗi lần tôi mang cơm cho bố tôi ăn, tôi gọi ông bằng câu thần chú mà nhà phật đã nói với tôi, con cá bỗng bơi rất nhanh và ngoạm lấy những hạt cơm mà tôi rắc, tôi cảm thấy rất vui vì từ nay tôi đã có cá bống. . như một người bạn chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, cá bống lớn nhanh hơn.

Thấy con ngày nào sau bữa cơm cũng ra giếng, mẹ con tôi ngờ ngợ, nhiều lần mẹ gặng hỏi nhưng mẹ trả lời ngắn gọn cho xong chuyện, từ đó mẹ con tôi không để ý nữa. . xuống đáy giếng đem cơm cho cha. Một lúc sau, tưởng mẹ con tôi đâu có nghi ngờ gì, nhưng một đêm trước khi dắt trâu ra đồng, mẹ kế gọi tôi nói: “con ơi! Làng mình dạo này thường vắng bóng, người chăn trâu nhớ canh nhé.” ruộng xa, không chăn thả ruộng gần làng bắt trâu. “

Sáng sớm hôm sau, dì tôi vâng lời dì tôi đưa dì ra những cánh đồng xa gần để chăn trâu. ở nhà cám và mẹ ủ mưu bắt được con cá bống của tôi, cám gọi là cá bống theo câu thần chú mà mẹ dặn. nghe đúng bài hát, bong bật dậy và bị dì của anh ta bắt được, chuẩn bị làm thịt.

Thấy mặt trời sắp lặn, tôi dắt trâu về nhà. Như thường lệ, sau khi ăn xong tôi mang cơm cho cá bống, tôi gọi và gọi nhưng không thấy cá bống, tôi chỉ thấy một cục máu nổi trên mặt nước, tôi nhanh chóng tìm kiếm nhưng vẫn không thấy. đi qua. . Tôi ngay lập tức bật khóc, sau đó làn khói trắng bay ra, từ khi nào anh ấy đã đứng ngay trước mặt tôi và ân cần hỏi tôi: “tại sao em lại khóc?”. Tôi kể cho anh ta nghe mọi chuyện, anh ta nói “yêu tinh của tôi đã bị người ta ăn thịt. Hãy ngăn cản anh ta và tìm xương của anh ta, tìm bốn cái lọ, bỏ chúng vào bên trong và chôn chúng dưới bốn chân giường của anh.” Tôi vội vàng cảm ơn, rồi theo lời anh dặn tôi nhìn quanh vườn, từng ngõ ngách trong nhà, góc hiên, chẳng thấy gai ở đâu, giữa lúc tuyệt vọng, bỗng có tiếng gà kêu. : Tôi làm! cho tôi thóc, tôi sẽ bới xương! ”Khi nghe gà nói, tôi rất ngạc nhiên và ở lại đó một lúc lâu, sau đó tôi chạy vào bếp lấy gạo trên giàn để cho gà ăn. Gà chạy ra đống tro bếp một lúc thì tìm được một đống xương, tôi tìm bốn cái chum, bỏ xương vào chôn ở bốn đầu giường theo chỉ dẫn của tôi.

Thời gian trôi nhanh, khi tết đến, xuân về, các bạn nữ đều có quần áo mới đi chơi tết, hai mẹ con cũng sắm sửa quần áo đi chơi tết, còn mình thì phải ở nhà làm việc nhà. Như thường lệ, mặc dù có nhiều thời gian rảnh hơn mọi khi nhưng tôi không có nơi nào để đi chơi Tết. Từ khi bố tôi mất, bà con chuyển dần sang làng khác nên tôi không còn họ hàng gì với nghề này.

Một hôm, khi đang cắt cỏ ngoài đồng, nghe mấy cô gái mách rằng nhà vua sẽ đến đây biểu diễn và có mấy đêm cho dân làng vui xuân, không ngờ lại đi trẩy hội. nhanh chóng ném nó ra khỏi đầu tôi. mấy hôm sau, dân ta tổ chức lễ hội đón vua về làng, từ già đến trẻ, già trẻ lớn bé ai ai cũng ăn mặc tươm tất, tiếng nói râm ran khắp nơi gọi nhau đi trẩy hội. họ đã bận rộn chuẩn bị quần áo vào đêm hôm trước.

Trong lòng tôi chợt áy náy, ý nghĩ muốn đi dự hội bỗng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vì vậy tôi chạy về phòng lấy bộ quần áo đẹp nhất chuẩn bị đi dự hội. . Khi tôi ra đến cửa, mẹ tôi đã đợi tôi, bà đứng trước cửa, nhìn tôi, sau đó quay lại và nói với mẹ tôi: “Mẹ, mẹ! Em gái tôi cũng muốn đi dự tiệc. ”Khi tôi nghe thấy vậy, mẹ kế của tôi tiến đến và nói:“ Con muốn đi dự tiệc, con đã làm xong việc nhà chưa? ”Tôi nhanh chóng trả lời:“ Vâng, vâng. . ”Dì hài lòng gật đầu nói tiếp:“ Được rồi, sao con lại muốn đi dự tiệc như thế này để dì và anh giúp con sửa. Vừa nói xong, hai mẹ con liền quay sang tôi. “Họ đến xé quần áo tôi mặc đi dự tiệc, rồi xuống bếp lấy bát cơm trộn ra trộn rồi nói: khi nào em hái xong cơm này cho. nghe bạn, đừng bỏ sót một hạt gạo nói hai mẹ con cất cánh, để lại tôi một mình với căn nhà xập xệ và miếng cơm, manh áo trộn lẫn vào nhau.

Tôi ngồi bệt xuống đất, nghĩ về cuộc đời mình, những tủi nhục vừa trải qua, tôi không kìm được cảm xúc, bỗng dưng tôi bật khóc, lúc này cái cây lại xuất hiện và nói: “Sao anh lại khóc ? ”. Tôi sẽ kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện. ông phật bảo đem chim mẹ ra giữa sân rồi gọi đàn chim sẻ xuống cứu, sợ chim ăn hết lúa nên ông bụt dạy:

vui lòng nói với họ, “hãy xuống và giúp tôi nhặt nó lên. không ăn của tôi, sau đó tôi sẽ trả cho bạn. “Họ sẽ không ăn của bạn.

Đang định đi liên hoan thì chợt nhận ra mẹ con tôi xé quần áo rách nát nên mẹ bảo tôi đào bốn hũ xương cá bống dưới chân giường, bạn sẽ có. bạn ước gì. . nghe theo lệnh của cha tôi, ông đã khai quật được bốn chiếc lọ, và một điều kỳ diệu đã xảy ra: chiếc lọ đầu tiên có một chiếc áo tứ thân, một chiếc yếm màu hồng đào và một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp, không giống bất cứ thứ gì tôi từng có. lọ thứ hai có một đôi dép thêu hoa rất xinh xắn vừa chân tôi. lọ thứ ba có một con ngựa đang phi nước đại. chai cuối cùng có yên rất đẹp.

Tôi vui mừng khôn xiết, tôi vội cảm ơn mẹ rồi đi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới, chuẩn bị xong thì con chim sẻ giúp tôi nhặt lúa, tôi lấy một nắm gạo làm phần thưởng. con chim sẻ, lên ngựa và phi thẳng về phía hội. Khi qua cầu, do bất cẩn nên giày bị rơi xuống nước, định lội xuống tìm một đoạn thì không thấy nữa nên đành bỏ lại rồi phi nước đại về phía hội. . tại yến hội, ta dừng ngựa, chất đầy cái hài còn lại một cái khan, đi vào trong biển người.

sau này khi trở lại làm vợ vua, tôi hỏi ông rằng, ngày xưa vì sao lại rước quan tài của tôi, vua nói: “hôm đó, chiếc kiệu vàng của ta vì lý do gì vừa đến cầu, lúc đó,” hai con voi đầu đàn không chịu đi xa hơn, chúng chỉ biết cắm ngà xuống đất và gầm lên, nhận ra điều kỳ lạ, tôi liền sai lính của mình đi tìm xem có gì lạ ở con suối. -bón bốt, là tặng cho ta, khi ta lấy hài tử cảm thấy bị hấp dẫn, trong lòng thầm nghĩ “hài tử này thật đẹp, nữ hài nhất định phải là đại mỹ nhân” nghĩ đến đây lại càng thêm tò mò, muốn. để biết chủ nhân của bộ phim hài. ” Tôi nghĩ đây phải là ý Chúa.

lần đầu tiên đi trẩy hội, tôi rất thích thú, mọi người đang nhìn tôi thì thấy một đám đông tụ tập, vì tò mò, tôi lại gần mới biết: vua ra lệnh cho cả đàn, bà và con gái. ai có thể vừa với chiếc giày mà cô ấy sẽ kết hôn và trở thành nữ hoàng. bữa tiệc, mọi người đều náo nhiệt, các bà, các cô đẩy mình vào nơi để thử diễn hài, nhưng không ai có thể chen chân vào được. mẹ con tôi cũng đi cầu may nhưng không được. Khi tôi ra ngoài để kiểm tra, khi nhìn thấy tôi, cô ấy liền cảm ơn mẹ tôi, nhưng mẹ kế của tôi không tin điều đó, cô ấy bĩu môi và nói: Xin lỗi! Chuông còn không ăn thịt ai, chỉ là mảnh thủy tinh vỡ trên bờ! “

bàn chân của tôi nằm trên dấu chân mới in. Tôi mở chiếc khăn và lấy chiếc còn lại đi vào. Tôi được vua rước kiệu vào cung, mọi người nhìn tôi ngưỡng mộ, chỉ có mẹ con tôi nhìn tôi đầy căm hận và tức giận.

sau khi tôi đến, tôi được vua yêu thương và cưng chiều, tôi sống rất thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc bên vua. Ngày giỗ bố, tôi xin phép về để giúp dì và anh trai chuẩn bị lễ vật. Thấy tôi được phong làm hoàng hậu, cả hai đều ghen tị nhưng cố giấu. dì tôi bảo trèo cây cau lấy bình phong thờ ba tôi. Tôi vừa leo lên đến đỉnh thì dì tôi chặt gốc cây. Tôi ngã xuống ao và chết đuối. dì ghẻ lấy quần áo con nít của ta đem vào cung nói dối vua buồn chết, nay gả cho em gái ta thay nàng.

linh hồn tôi trở thành một con chim vàng, quanh quẩn trong vườn thượng uyển cả ngày. cám giặt áo vua, treo lên bờ rào phơi khô, tôi hát: “phơi áo chồng thì phải dùng que phơi, chớ phơi rào, xé áo chồng!”. sau đó tôi bay thẳng đến cung điện, đậu bên cửa sổ. nhà vua ủ rũ, buồn bã, chắc là đang nhớ vợ. Thấy tôi đi loanh quanh, vua nói: “hộp vàng vàng, là của vợ, chui vào tay áo!”. Tôi âu yếm ngồi trên vai anh và rúc vào ống tay áo của nhà vua. Nhà vua làm cho tôi một cái lồng vàng để ở. vua suốt ngày quấn quýt bên em, không hỏi han gì đến con cám. cảm ơn vì đã nói với mẹ tôi và âm mưu làm tổn thương tôi một lần nữa.

Khi nhà vua không có ở đó, mẹ tôi và tôi thấy mình rã rời và sau đó chúng tôi ném những chiếc lông vũ vào vườn. Khi thấy mất vàng, vua bèn hỏi dối rằng: “Ta đang chửa hoang muốn ăn thịt chim, nên trộm xin phép ngươi giết để ăn thịt”. nhà vua rất tức giận nhưng không nói gì. ngày hôm sau, từ những chiếc lông vũ mọc ra hai quả xuân đào xinh đẹp. Khi nhà vua đi dạo trong vườn, cây vươn cành trên đầu vua, giống như hai chiếc ô. Nhà vua thấy vậy sai gia nhân mắc võng giữa hai gốc cây rồi chiều về nằm hóng gió mát.

cảm ơn một lần nữa vì đã cho tôi biết. Nhân một ngày mưa bão, mụ dì ghẻ xúi thợ chặt hai cây thông và bảo sẽ làm khung cửi để dệt áo cho vua. hồn tôi nhập vào khung cửi, nên mỗi khi cám ngồi dệt, khung cửi lại phát ra tiếng kêu đe dọa:

“crack crack, chụp ảnh chồng tôi, tôi khoét mắt tôi ra!”

Anh hoảng sợ nói với mẹ, mẹ kế bảo anh đốt khung cửi thành tro rồi vứt đi. Bran đã làm vậy, nhưng từ đống tro tàn đột nhiên mọc lên một cây si cao với cành lá xanh tươi. đến mùa, cây ra nhiều hoa nhưng chỉ có một quả. linh hồn của tôi ẩn trong quả sồi vàng thơm đó.

Một hôm, bà lão ở gần quán nước đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm, nhìn lên rồi mở miệng lẩm bẩm:

<3

mắt trái rơi ra ngay lập tức. bà cụ vui vẻ mang về nhà cất trong phòng, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nghía. Khi bà già đi chợ hoặc vắng nhà, tôi để xác chết, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị xôi ngon cho bà cụ.

Bà lão sửng sốt, cố ý phát hiện sự thật. Có lần, giả vờ đi chợ một lúc, bà già về, tôi đang làm việc nhà như bầy khỉ thì bà già bước vào, ôm lấy tôi và xé vỏ trái cây. Từ đó về sau, bà cụ coi tôi như con gái. Tôi giúp bà gói bánh, nấu nước và têm trầu để bà bán hàng.

Không lâu sau, một ngày nọ, một thanh niên đi ngang qua quán bar. Thấy mấy miếng trầu có hình cánh phượng, bà hỏi ai đã được rửa tội, bà cụ trả lời là con gái bà đã được rửa tội. Tôi đứng sau bức màn, nghe rõ câu chuyện và nhận ra nhà vua. nhà vua cầu xin bà lão cho ông ta xem con gái của bà. Vừa xuất hiện, nhà vua nhận ra ngay, sai bà lão kể lại sự việc rồi sai gia nhân mang kiệu rước về cung.

Mẹ và con gái thấy vậy rất sợ hãi và cầu xin tôi tha thứ cho họ, tôn trọng tình yêu bao nhiêu năm chung sống của họ để họ trở về quê hương. Mấy năm sau nghe tin không biết ai mách nước sôi để tắm nên chết, dì ghẻ đau buồn đến phát điên, tôi sống yên ổn hạnh phúc bên người. nhà vua. tình cảm vợ chồng càng thêm bền chặt, thắm thiết hơn xưa.

Nhớ lại chuyện đã qua, ngẫm lại mới thấy lời cha dặn trước khi ra đi quả không sai, ông nói “ở hiền gặp lành, con trai qua tai họa, hạnh phúc sẽ đến”. mọi thứ đến với tôi thực sự không dễ dàng, vì vậy tôi sẽ luôn bảo vệ và nâng niu nó.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Nhập vai tấm kể lại truyện cổ tích tấm cám. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *