Bạn đang quan tâm đến Nhà văn, nhà báo Nguyễn Ngọc Hạnh – Hội viện Hội nhà văn Việt Nam phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!
Video đầy đủ Nhà văn, nhà báo Nguyễn Ngọc Hạnh – Hội viện Hội nhà văn Việt Nam
nguyen ngoc hanh
nguyễn ngọc hanh sinh ngày 29 tháng 3 năm 1952. chánh văn phòng: xã đại hồng, huyện đại lộc, tỉnh quảng nam. Trình độ văn hóa: Tốt nghiệp Đại học Văn hóa Hà Nội. nguyên trưởng văn phòng đại diện báo công thương khu vực miền trung. hiện đang sống và làm việc tại thành phố Đà Nẵng.
Hiện nay: – Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Đà Nẵng – Chủ tịch Hội đồng Nghệ thuật Hội Nhà văn Đà Nẵng – Liên chi hội Nhà văn Việt Nam – Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam Địa chỉ cá nhân: 65/4 hàm, đà nẵng email: info @ phebinhvanhoc. com.vn đt: 0918.928.560
Tác phẩm đã in: – hoa bên sông – (thơ, ấn tượng chung), NXB Đà Nẵng, 1984 – khi xa đất – (thơ), xuất bản house đà nẵng, 1997 – nguyễn ngọc hanh – (thơ), chủ biên hội nhà văn, 2012 . giải thưởng hội nhà văn đà nẵng. – phơi mưa đến tối (thơ), nhà xuất bản hội nhà văn, 2018 . giải thưởng hội nhà văn Đà Nẵng. giải thưởng của liên hiệp các hội văn học nghệ thuật Việt Nam. – đêm sâu (ký-phê bình), nhà xuất bản Đà Nẵng, giải thưởng hội nhà văn Đà Nẵng năm 2019.
quê quán
Tôi chưa nghe thấy tất cả âm thanh của màn đêm, tiếng gió thì thầm, sương rơi, cây cỏ mới hay mùa xuân đến
người đi chợ quê mà lắng nghe hương nắng giao thừa, tràn ngập ngõ hẹp hoa cau trắng rơi trên đường về
thị trấn của anh có núi bao bọc, anh yêu em như vòng tay của mẹ, anh ôm em suốt những ngày thơ ấu trôi xa quê hương
mỗi khi phố cổ về trong tiếng ru êm đềm, gió không còn mẹ ra ngõ nghe ai rì rào
phố thị 30 tết cuộc sống mưu sinh khốn khó, ít người ra phố thị mà quên mất phiên chợ quê nghèo nàn
người trưng bày giữa chợ quê cây gậy gánh đời mẹ nón cong gãy vành cho con đi thẳng lại
ai giới thiệu, ai chiều nay đưa em đi chợ ngồi chỗ mẹ em ngồi lúc đó mà sao em ngứa mắt…
sáu cái bát trong bài hát
hãy thôi trôi và ngọt ngào, nửa đuổi, nửa tìm nhau, hãy biết tìm đâu trong tương lai ánh trăng như bóng em qua sông
chiều về, phố phường đẹp như tranh vẽ với vẻ tươi mát, thơ mộng ẩn hiện dấu vết thời gian chưa phai mờ
con phố chiều qua sông thật thơ mộng, nhưng đợi hoàng hôn buông giữa chiều, nhìn dòng người bên bão chưa về!
Đời mẹ của Tao Tần, chân mẹ đi nương bao nhiêu năm, con về bến sông che mùa đông, thành phố không che hết nỗi buồn trên đời
<3
bài thơ trên cao
có một nơi mù sương nơi đèo cao con đường cong vút đầy gió thổi theo sườn núi, anh chỉ vẫy tay tưởng đã chạm phố
Đà Nẵng, nơi này thức dậy cùng tôi gặp một Đà Nẵng khác với vầng trăng mong manh trôi giữa rừng đầy sao và soi bóng trên sông han
có một đêm không ngủ với rừng, chúng tôi ngồi tựa lưng vào đống lửa, tựa đầu vào vai núi hát tiếng suối, mơ thấy lỗ về phía đông
đà nẵng, nơi đây gió mây dưới chân đồi như sông đứng bên kia trăng trăng ngàn năm
chỉ một ngày, biển đã bao năm chờ “rừng núi nối lại” lời ca, rồi nhắc lại bạn tôi hát cùng biển đông
có một đêm lưu trú với khu rừng tâm hồn trở nên trong sạch.
đến Hà Nội
Cứ ngỡ yêu Hà Nội là mùa thu. Em cùng anh đi dạo phố mưa nhỏ đầy ngõ vắng, chiều trôi êm đềm, mùa đông lạnh ngọt phủ kín hồ tây
Đã bao lần tôi đến nơi này, Hà Nội như một người xa lạ, một chút quê trong phố phường quên nắng cuối chiều?
bây giờ tôi muốn nói lời yêu thương của tôi, xin hãy để tâm hồn tôi ở đó nơi mẹ tôi đã từng ru tôi ngủ khi tôi còn nhỏ, nơi mẹ đã hát ru tôi
<3<3
Ngày mai đi rồi, bạn có nhớ gì không? xin trả lại cho tôi hồn quê nơi có bao dòng suối chảy vào đời mỗi kiếp người.
bài hát ru
gửi lời ru vào đâu, em ru trăng lạnh đêm ru em ơi, một vương quốc ru trời đất thấu tình biển sâu
Em im lặng lời bể dâu, biết gửi vào đâu lòng ơi anh ơi, nhớ trong sáng đêm mong ngồi lắng đọng giọt nước mắt phai trong mộng
<3
lời ru từ xa có trăng rơi bên nôi đêm rằm thơ tôi Làm chiếu cho con nằm suốt đời, trống xác con tằm đợi con
ru để trời đất quay tròn để tương lai nước chảy, đá mòn thì ai biết được, có lẽ tôi sẽ tự ru mình vào giấc ngủ.
bài thơ chết
câu hát ru đầu tiên lần đầu tiên con đường hẹp, câu thơ buồn, núi mờ, một bóng người liêu xiêu, bước đi con đường có thơ
khôn khéo cắt cái vô nghĩa ôm ảo ảnh giữa bờ … chờ nó hiện ra không có gì ô dù cây cỏ đi qua như gấp mở bàn tay ra coi như có mặt ai. .. trên trái đất
Hãy bỏ lỡ chuyến phà. đi không cùng chuyến Tôi ngỡ ngàng mơ thấy trời thấp, trăng trước ao, bên này ruột bỏng, miệng bỏng, lòng muốn tuôn mây trời … rượu tràn
rượu thế gian là loại rượu nào? câu thơ vô ích với em đêm sâu xin đừng chà vài chữ bùn … đã sinh ra đôi môi như vừa mới sinh ra
còn đâu cái tên oan gia câu hò ấy mắc cạn giữa bờ môi cong cong, chân vấp ngã, bước hụt chân, ổ gà bên bờ ao
đất thấp trời cao còn đâu dấu chân giận dữ đầy nhiễu, tróc mặt người, câu hơi tát ta!
ngÕ hẸp
ngõ hẹp dần, đường nhỏ dần như cối xay trầu của bà tôi, mòn như đường làng ngày nào, mẹ tôi ra sông giặt áo, ánh trăng uốn lượn, lưỡi liềm rơi xuống chạm vào con hẻm của bạn
Tôi kiệt quệ và cuộc sống ngày càng chật hẹp, ngày càng chật hẹp, ngày càng tăm tối, chỉ có lòng tôi chưa cạn kiệt đêm sâu
ngõ vắng, giờ biết đi về đâu khi anh mở lòng, gió khi khép hồn, cỏ xa, trăng đã qua đêm
đã sử dụng và đã cạn kiệt, nhiều câu thơ hơn cũng đang thu hẹp lối đi nhỏ vào lúc này, ít ai có thể thể hiện được mình là ai khi gặp một nỗi buồn mới hay cuộc sống buổi chiều tàn!
trình đơn
chi tiêu một chút mỗi ngày nhưng chẳng bổ sung gì cho cuộc sống lãng phí mà không mỏi cánh của con chim
<3
được sử dụng để thêm sắc nét để làm cho cuộc sống của tôi trở nên trọn vẹn giữa biển khơi của sự thiếu hiểu biết
<3<3
cả một đời đã cạn kiệt như sông cạn đáy, ai biết yêu thương nghiêm túc.
ước mơ để sử dụng mạnh mẽ ước mơ
Em chỉ đi sau lối mòn, nhưng đây là những kỉ niệm đong đầy bởi đôi chân em dậm chân trong đêm đen, một thời yêu nhau
tiến hoặc lùi nhưng tại sao chân bạn lại vấp ngã? đầu không ngoảnh lại, mắt nhìn thẳng vào tim và vẫn giữ vững bản lĩnh
<3<3
Cho tôi về đi, đừng đi van xin dòng sông mộng đã mượn, xin hãy dùng tro lấp …
cần phải đương đầu với bão tố
<3<3
biết tặng gì cho một đêm trôi qua để lấp đầy khoảng trống khi yêu một người biết nói lời xin lỗi, đừng mãi bế tắc trong chiều tà
Em biết lấy gì giải sầu, xin báo kiếp người những ngày giông bão, báo thân phận người, thiếu nữ nào có ngày vui phụ nữ
cho đời được gì khi mộng sắp tàn rồi biết trích đâu gửi lại câu thơ vì bèo…
hoi an
<3
Tôi nhớ tất cả những đêm lang thang. lặng lẽ đợi anh bên đường, nhớ tà áo khẽ rung phố cổ, bóng anh xa xăm mà lòng em vẫn đong đầy
Giá như bạn chưa đến thăm ngôi đền. Anh chỉ đến ngã tư này và tạm biệt từng chiều đi qua, là từng tiếc nuối nhưng vẫn mong đến chiều …
ở hoi an, tôi vừa là quê ngoại, vừa mặn mà với cái hồn nhiên, ngọt ngào của quê cũ mái ngói cong soi bóng sông
ngã tư này là bến sông xưa, hồn phố cổ chứa đựng trong tà áo đẹp bao năm, người xa quê vẫn vẹn nguyên ánh trăng rằm giữa phố
Ngã tư này lúc đó mù mịt và giờ chỉ có tôi là người đứng đợi con đường nhỏ xa xăm, tôi cứ đặt từng bước chân…
hãy nhớ đến tôi…
dáng người nhỏ nhắn, đôi vai mảnh khảnh, không đi dép lê, đạp từng con phố chật hẹp ôm một số phận may mắn
tuổi thơ vùi lấp giữa dòng đời giông tố đêm khuya kho chợ vắng lặng sóng gió
bóng đêm càng ngày càng nhỏ trong phố cổ, tối tăm và u ám
lang thang giữa chốn phồn hoa ấy, tôi đã bán rẻ vận mệnh của mình
Trời mưa to, đi thật nhanh trong đêm tối khi đang đếm từng xu kiếm lãi trôi nổi mới hay bị mất vốn từ nhỏ.
phố đêm
Tôi là trẻ mồ côi duy nhất trong thành phố vào ban đêm, tôi có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác. ở đây tất cả đều ngọt ngào và cô đơn, từng bước trong im lặng
có cái gì không nhịn được liền tan ra, gió không khỏi cảm thấy có người lưu lạc trên đường đi phố cổ buổi tối
chỉ có tôi và Hà Nội những ngày cuối năm se lạnh, những đêm khuya và ẩm ướt chuyển mình về phía tờ mờ sáng, tôi trượt dài theo từng tiếng còi tàu …
hứng chịu mưa vào buổi chiều
cơn mưa chiều lướt nhẹ như mái tóc em bay bay về trời, thật chậm, không cần vội, mưa rơi từ từ theo em
hãy lặng lẽ bước ra đi đừng khép lại hoàng hôn Em bối rối đừng lấp đầy đêm vắng, trăng treo lơ lửng
nơi chân trời cô đơn tỏa sáng, chờ cả đời yêu một kiếp tàn, thay vì rơi như hoàng hôn
<3<3
Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Nhà văn, nhà báo Nguyễn Ngọc Hạnh – Hội viện Hội nhà văn Việt Nam. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.
Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/
Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.
Chúng tôi Xin cám ơn!