Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
564 lượt xem

Làng (1948) – Tác giả: Kim Lân

Bạn đang quan tâm đến Làng (1948) – Tác giả: Kim Lân phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Làng (1948) – Tác giả: Kim Lân

Tình yêu làng, lòng yêu nước, tinh thần kháng chiến của những người nông dân phải rời làng đi tản cư đã được thể hiện một cách chân thực, sâu sắc và cảm động trong nhân vật ông. hai trong lịch sử của thị trấn. các tác phẩm đã học trong chương trình ngữ văn lớp 9.

download.vn sẽ cung cấp những tư liệu giới thiệu về nhà văn kim lân cũng như nội dung của truyện ngắn Làng. xem nội dung chi tiết bên dưới.

câu chuyện làng

nghe những câu chuyện về làng:

mỗi đêm khi cô bé lớn hơn, bà thứ hai sẽ từ trong bếp trở thành người lớn và ngồi vô cảm trước ngọn đèn dầu lạc, miệng lẩm bẩm. tính tiền bầu cua, tiền hủ tiếu, tiền chuối, tiền bánh kẹo… rồi anh đứng dậy đi nói chuyện với các chú. Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại buồn đến như vậy. nằm trên giường nghe tiếng súng nổ trong đêm tối và nhất là tiếng lẩm bẩm tính toán tiền bạc của vợ, anh tự nhiên sinh ra những suy nghĩ vẩn vơ, thật là bức bối biết bao. và anh ấy không thích nghĩ như vậy một chút nào. Anh ấy là một công nhân bình thường, ở quê anh ấy làm việc cả ngày, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi chân tay. Nếu cô ấy không cày hay không đào, không gánh phân và nước, cô ấy cũng phải nghĩ xem phải làm gì: đan rổ, đan hoặc sửa lại chuồng gà, cạo tấm trải. từ ngày sơ tán về đây, hai cha con suốt ngày ngồi ăn, tối nghe những lời xì xào tính toán ấy mà ruột gan nóng như lửa đốt. Tôi đã phải đi ra ngoài để vui chơi. lần nào cũng vậy, khi vừa ló đầu qua mái tranh cạnh gian hàng thứ hai, ông cụ liền hỏi: “con khỏe không, hôm nay có gì không?”. Không đợi câu trả lời, ông già nói:

– này, trở lại Pháp. này, chơi! nó sẽ đến và đi!

hoặc:

– tờ báo cứu quốc ngày nay nghe hay quá. đã không trả lời các nhà báo nước ngoài ở bất cứ đâu. cứng mà mềm. Người cho rằng, nhân dân ta chỉ muốn độc lập và thống nhất, nếu không thì nhân dân ta sẽ chiến đấu đến cùng. Thực sự, nếu cuộc hành trình này không đạt được sự độc lập, bạn sẽ chết, nhưng hãy sống vì nó. nhưng đôi khi chúng ta bất đồng, bạn có thể độc lập được không? rồi anh kể chuyện di tản, chuyện Tây khủng bố, chuyện Việt Nam, chuyện cướp … những chuyện anh nhặt được vào buổi trưa, trong nhà chứa. chính trị và quân sự. Chúng tôi sửa nó theo cách này, chúng tôi sửa nó theo cách đó chúng tôi chính trị hóa cái này, chúng tôi chính trị hóa cái kia. rất trơn tru, rất có thẩm quyền, và không đi đâu cả. ông già duỗi một bên ria mép, cười:

– đó là sự quá cố anh ơi … không phải em là cha của người xưa cứu nước … và cuối cùng, khi những tin tức hàng ngày đã nhạt dần, anh trở về lịch sử của dân tộc mình. Ông nói về những người dân với sự nhiệt tình và hăng hái phi thường. mắt anh ta sáng lên, sắc mặt thay đổi và trở nên hoạt bát. Anh khoe làng mình có phòng tuyên truyền sáng sủa và rộng rãi nhất vùng, đài truyền thanh cao như tán tre, buổi trưa cả làng ai cũng nghe thấy. tự hào về thị trấn của mình với những ngôi nhà ngói, đông đúc như tỉnh.

con đường đầu làng lát đá xanh, trời mưa gió lộng, đi quanh làng cuối làng bùn không dính gót. ngày mồng mười tháng năm phơi rơm, thóc đạt chất lượng tốt nhất, không sót một hạt đất. anh ta vẫn có khả năng khoe khoang thị phi như trước. khi ông còn ở đế quốc Pháp, mỗi khi ông đi xa, tỏ lòng dân chúng, ông chỉ thể hiện sự ủng hộ của vị thống đốc của dân tộc mình. ông có vẻ rất tự hào vì mọi người đã tham gia như vậy: “Chết! chết, tôi chưa bao giờ thấy một ngôi biệt thự nào tốt như ngôi nhà trong làng của tôi. có rất nhiều đó là vườn hoa, cây cảnh trông giống như hang động. Ta nghĩ so với lăng thiếu khanh còn tốt hơn nhiều! “Mỗi khi có khách cùng họ ngoại ở tỉnh nam đến chơi, lão gia tử đều phải dẫn bọn họ ra ngoài xem lăng thời điểm.” bàng hoàng: tượng đá này là vua thạch bỏ giày người sứ đó là tám vị thần bất tử cái mà ông đắp bằng xi măng lấp ló giữa hồ bát giác kia là … chụp từ xa như bên thich chùa. cũng như một chiếc cọc sắt nhọn cắm vào bầu rượu, trên đỉnh núi có hình bốn con dơi quét vôi màu vàng, và phần còn lại là cột thu lôi. khủng khiếp! sấm sét đều ở trong đó.

– không bằng “ông cố nhà ta” đi ngủ rồi xui xẻo có bị sét đánh cũng không sao. đồng hồ! Trí tuệ của một người có khủng khiếp không?

ông lão vừa nói vừa nhìn khuôn mặt may mắn của mẫu thân, trong lòng giãn ra một tia kinh ngạc, ông lão mừng rỡ trong lòng. anh thấy Lăng cũng giống anh một phần. nhưng kể từ ngày khởi nghĩa, người ta không còn thấy ông nhắc đến cái lăng đó nữa. bạn đã nói bạn ghét nó cái lăng đó khiến anh khốn khổ, nó cũng khiến bao người đau khổ ở cái thị trấn này. xây cái lăng đó, cả thị trấn phục, cả trấn vác gạch, phá đá, làm ơn cứu tinh cho ông. một số người bị ốm, một số chết, một số làm việc hàng tháng trời mà không được trả lương. chân nó mềm nhũn bây giờ vì cái lăng đó. anh ta bị một đống gạch đập vào một bên hông. bây giờ bày ra thị trấn, lão nhân gia lại khoe khoang. cho thấy những ngày của cuộc nổi dậy nhanh chóng trong làng, đã tham gia phong trào từ thời trung đại. các bài tập quân sự. ngay cả những người đàn ông lớn tuổi, râu tóc bạc trắng cũng vác gậy đi tập một hai. mỗi khi hô một vở, huấn luyện viên phải kèm theo… bất cẩn phía sau: “nghiêm túc!… nghỉ ngơi!… gác súng lên vai!…”. đặc biệt là giếng, gò, hào của dân, ông không để lại một tác phẩm nào. ông già giải thích chi tiết từng người một. một số xây ở đầu làng ba khu, một số xây trên ngõ mái, một số cắt từ đầu phố xuống đầu phố phía dưới. cửa mạch từng nhà đều đục, có thể đi qua thị trấn mà không cần phải đi đường chính. có khi ông già tiếc nuối kể những chuyện ngày xưa không biết, bị dân làng truất phế, trừ bỏ đi lang thang hết nơi này đến nơi khác, mò mẫm trên mặt đất. Sài Gòn, chợ lớn cho thực phẩm. ba mất ba năm chìm nghỉm, bảy mười năm mới trở về quê hương. cứ thế, cả buổi chiều, ông lão ngồi tụt quần đến háng trên chiếc chõng tre bên nhà bác ruột, nói không ngớt về những con đường tốt trong xóm, về những cái giếng khác trong xóm với những câu chuyện của người dân mình. người đàn ông, hành động như thể người chú thứ hai biết và quan tâm rất nhiều về những điều như vậy. thực ra, ông cụ chỉ nói cho sướng miệng chứ không lỡ lời thiên hạ chứ cũng chẳng để ý xem người nghe có thích nghe mình nói hay không. nhiều lúc thấy mình nói nhiều quá mà thằng thứ hai có vẻ lơ đễnh, lão nhắc lại:

– bạn vẫn đang nghe chứ? thì anh chàng giật mình và nhanh chóng trả lời:

– vâng! Đúng! Tôi tiếp tục nghe, bạn nói cho tôi biết phần còn lại … vì vậy ông già lặp lại. Nhưng cũng có nhiều người đang ngồi nói chuyện bận rộn như thế này, anh ta đột nhiên dừng lại, mặt mày hớn hở, suy nghĩ hồi lâu rồi nói nhỏ:

– chuyến đi này rời đi… năm năm, ba năm hay mười lăm năm, tôi không biết mình có thể trở lại thị trấn hay không. ông già im lặng, thở dài:

– Một ngôi nhà bị chết, tôi bế tắc quá, tôi phải bỏ đi, nhưng vì tôi chỉ có một mình, tôi ở lại làng với anh em của tôi. quê hương đất nước một thời sao nỡ ra đi mà lòng không nguôi buồn? …

Thực ra, tôi không muốn sơ tán ở đây chút nào. Trong thị trấn có một số anh em ở lại, họ tụ tập khoảng năm sáu nóc nhà giữa thị trấn. ngày ngày cùng anh em đi đào đường, đắp đê, công việc căng thẳng đến mức không còn nghĩ đến vợ con, tổ ấm. Năm bảy lần bà nội nhắn cho bác gái lên ngay, bác chỉ cau mày nói: “nghề này làm sao mà như lửa đốt được”. ngày bà hai đến đón, ông cụ cố không đi. anh ta nghĩ: Tôi đã sống ở làng này từ khi còn nhỏ. ông cố của tôi đã sống ở thị trấn này trong nhiều thế hệ. Bây giờ tôi đã gặp một lần như thế này, tôi sẽ bỏ chạy một lần nữa. Công việc có phải là công việc của công, không phải của riêng bạn? ông già nói với vợ:

– Tôi không thể đi đâu cả. Mẹ con bạn trên đó bảo nhau quay đầu làm ăn. ở nhà cũng cố gắng làm ruộng, bổ sung thêm vào các chuyến hàng, dù phải đi sơ tán cũng phải thiếu thốn một chút, như ngày xưa không có gì.

nhưng bà thứ hai khóc lóc, van xin ông hãy cút đi, nói:

– Vậy là anh định để mẹ con tôi chết đói à? bạn phải chăm sóc chúng để tôi có thể quản lý. vì vậy cô cầu xin anh nói với mọi người, cô cầu xin với thôn trưởng, tất cả đều đồng ý để anh đi, anh phải tuân theo. Tôi rất buồn, nhưng tôi không biết phải làm sao. hoàn cảnh mẹ con anh neo người. với ba đứa con thơ dại dưới nách, không có vốn liếng, tiếp tục ôm con ở nhà thì lấy gì ăn? nhà có người cũng như nhà có nóc. anh lên làm cầm đồ, thêm đôi cho đỡ vất vả. “Thôi, không thể ở lại làng với anh em, trốn đi âu cũng là kháng chiến” …

Những ngày đầu ở đây không có việc gì, lão gia tử vẫn luôn tức giận. anh ít nói, anh ít cười, vẻ mặt lúc nào cũng lầm lì. anh ta xin miếng đất sau nhà, cả ngày cuốc đất cày cuốc, chỉ bới được mấy luống rau, gác chân lên là gà mái nhà chủ đi bới tung tóe. ông già rất tức giận. anh không giận ai được, anh lại càng giận vợ con. một chút bị gián đoạn, một chút chửi bới, đôi khi mọi việc chẳng đi đến đâu, cũng làm ầm ĩ lên để gây sự. “Chúng tôi đã làm tổn thương anh ấy! Bạn chỉ làm cho anh ta đau khổ! Mày giết hết, mày giết hết! “Mỗi lần ông già bước ra khỏi căn phòng tối om với đống xoong, nồi, niêu, dây phơi ẩm ướt, nét mặt ông già lại thấy nhẹ nhõm, sảng khoái. sợ cái nhà đó à? nhất là vào những buổi tối vắng vẻ oi bức, có tiếng bà chủ lảng vảng bên ngoài, ông già không chịu được. gầy như củi khô. mồm mỏng, nói nhanh, nhưng trời ơi là lừa. Không vào nhà thì thôi, đụng vào nhà thôi.

nhìn lén một chút góc này, nhìn lén một chút góc kia rồi nhìn. anh cầm hũ tương lên xem rồi đặt xuống, mở bát cơm ra xem, đậy nắp lại, thò tay vào áo mặc thử rồi quăng đi. Ta trong đầu thầm nghĩ: ngươi ở trong nhà của ta, đồ vật của ngươi cũng giống như của ta. thức ăn và thức ăn của tôi, tôi cất nó đi. con dao, cái nồi, bó củi người ta dùng tự nhiên, hồ lấy đi, cô lại lấy ra. nếu cô ấy không thể tìm thấy nó, cô ấy sẽ nói móc và nói chuyện như thể cô ấy đang bị bắt nạt. ngay cả đồ ăn, thức uống anh cũng rây. có nồi nước mua tăng lên một chút chị cũng lấy hết. có một cái gì đó trong hang động mà tôi đã biết. Không một ngày nào mà bà hai không từ cửa hàng về nhà mà chạy ra hàng rổ để xem.

– ồ! nhà này nhiều cá ngon lắm, trưa nay phải order một tô. nên buổi tối anh ấy sai tôi đi bốc bát ăn xin. đẩy cậu bé ra sau:

– Tôi chỉ xuống và hỏi có chuyện gì. điều gì đó để che giấu, mà cô ấy biết mình đánh hơi được. anh ta đứng giữa nhà, ngửa mũi lên ngửi:

– có thứ gì đó có mùi kinh khủng, giống như mùi bánh rán vậy các bạn. đụ cái nhà này, nó ở ẩn. Lâu lâu, tôi vay tiền. khi mua vỏ trầu, khi mua thuốc diêm, rau, cá … nếu hỏi thì không:

– Tôi đã trừ tiền thuê nhà. cô ấy cười rất yếu ớt:

– đùa thôi, mai anh hái lô sắn bán đi, anh trả lại cho em. và cô ấy tiếp tục:

– này, nói thật là tham lam, nhà ông hai này, với ông chú kia ở, quả thật chẳng ra gì, trong khu ổ chuột dãy nhà họ ở, nuôi lợn nhiều lắm. là “vi khuẩn”. nói thật là mình để chủ thớt chỉ có “vi khuẩn” …

ngay từ đầu, ông tôi đã rất giận cô ấy. Tôi nghe những người hàng xóm ở đây kể lại rằng anh biết cô ấy không phải là người tử tế. đây là cuộc hôn nhân của người chồng thứ ba của cô; hai người đầu tiên, có người rời bỏ nàng, có người rời bỏ nàng. nhân hậu, lanh lợi, chỉ biết dọa dẫm chồng. người chồng hiền lành, suốt ngày làm lụng. vợ nói dù có giận cũng chỉ đỏ mặt chửi thề vài câu. Ông nội rất ghét mẹ. Tôi không muốn sống với những người như vậy. năm lần bảy lượt anh bảo vợ dọn ra ngoài ở riêng. nhưng lần nào cô ấy cũng do dự. cô ấy nói:

– biết rằng không có gì tốt hơn, cũng không quá tội lỗi. mỗi ngôi nhà trong thị trấn hoặc trên đường phố có ba hoặc bốn nhà bếp bị di dời. Thật may mắn khi có một nơi trả khách / trả phòng như thế này. ông già phải kiên nhẫn chờ đợi.

Chiều hôm đó, tôi ở nhà một mình. cô gái lớn mang hàng hóa đến cửa hàng cho mẹ cô ấy vẫn chưa trở lại. hai đứa con, anh chặt bỏ ngoài vườn để chăm sóc cho những luống rau mới cấy mà không có đàn gà. phá một mảng đất dày đặc, ra khỏi con lạch từ sáng đến giờ, ông định trồng thêm mấy trăm củ sắn để ăn những tháng đói năm sau. một mình anh phải vất vả, mỏi vai. anh nằm xuống giường khoanh tay trước trán suy nghĩ vẩn vơ. Anh nghĩ lại ngôi làng của mình và những ngày anh làm việc cùng anh em. à, sao mà buồn cười quá. anh ấy xem mình như một đứa trẻ. anh cũng thôi hát, cồng bông cũng đào, anh cũng làm việc suốt ngày. lòng ông lão rưng rưng xúc động. anh muốn về làng lần nữa, anh muốn cùng anh em đào đường đắp bờ, đào rãnh, gánh đá… Không biết ở đầu làng đã xây sẵn chòi canh chưa. những đường hầm bí mật chắc hẳn đã rất bẩn. ồ! Ông già nhớ phố, nhớ phố nhiều. bên ngoài, nắng chiếu ngoài hiên chói chang và vài tiếng gà gọi vào giờ ăn trưa. nhà tối dần, hơi có màu đất. Lúc này, người chủ sẽ trở về sau khi đi làm đồng. Anh lại sắp phải nằm đây nghe cô mắng con, đặt bình nước uống xong mau, căn bếp lộn xộn ọp ẹp đây này. Đột nhiên tấm thảm chùi chân kêu cót két và ngôi nhà sáng đèn. Cả hai giật mình, nhìn lên. cô con gái lớn, trên tay xách giỏ, không bước vào. Anh ấy hỏi:

XEM THÊM:  Đề cương ôn tập học kì 1 môn Văn 9 bài Truyện Kiều

– tại sao bạn ở đó lâu như vậy?

Không cho cậu bé thời gian để trả lời, ông lão đứng dậy và túm lấy mũ của cậu bé:

– chăm sóc tôi tại nhà! đừng đi đâu hết. Ông già giơ tay chỉ lên ngôi nhà trên:

– nó bị hỏng, bạn biết không? Nói xong, anh vội vã ra ngoài. bầu trời trong xanh và có những đám mây sáng, lấp lánh. con đường vắng bóng người qua lại. thậm chí họ còn ngã vào bóng cây để tránh nắng. một vài làn sóng mềm mại và gợi cảm. người đàn ông thứ hai băng qua đường vắng, cúi đầu về phía trước. tay vung vẩy. khi tôi gặp một người quen biết anh ấy, anh ấy cứ cười và cười:

– mặt trời này đang rời xa mẹ của nó! có người ngạc nhiên và hỏi: “họ là ai?”. rồi ông già cười, giơ tay về phía những phát súng:

– phương Tây, nhưng còn họ thì sao? ngồi ở vị trí giờ cũng bằng ngồi tù. Dứt lời, ông lão lại bỏ đi, làm như đang bận nhiều việc. Như thường lệ, việc đầu tiên anh làm là vào phòng họp giao ban để nghe báo cáo. anh cứ giả vờ xem tranh, mong người khác đọc rồi nghe. điều này làm anh ấy lo lắng rất nhiều. ông cũng học hành bình dân trong làng, học đọc và viết. mà chữ cái thì khó nhận ra chữ, bạn đọc thì không đọc được, câu được câu nào mà cứ ngửa cổ cầm tờ báo không cho người khác xem? Anh ghét việc mấy người đàn ông tin tưởng vào đây đọc báo của mình thường đọc thầm cho mình nghe, không đọc to cho người khác nghe. hôm nay rất may là anh dân quân đọc từng chữ rất to, rõ và rành mạch, có lẽ anh ấy mới học và có thể đánh vần bất cứ từ nào anh ấy đọc được. ông già không bỏ sót một lời nào. bao nhiêu là tin tốt.

– một chàng trai ở ban tuyên giáo đã tình nguyện bơi ra giữa hồ Hoàn Kiếm và cắm cờ Tổ quốc lên tháp rùa. “kia, cứ gọi bọn họ là nhi tử, đối với bọn họ có giống nhau không?” một trung đội trưởng sau khi tiêu diệt bảy tên địch đã tự sát bằng một quả lựu đạn cuối cùng. một nhóm du kích đóng giả người mua bắt một quả quýt với hai chiếc ủng thể thao giữa chợ. “khủng khiếp, tất cả những người tài năng.” càng có tin tập kích vào nơi này giết năm người Pháp cùng với hai người Việt Nam; chiếc còn lại có thể phá hủy một chiếc xe tăng và một chiếc xe ben. “Vậy giết ít chỗ này, giết ít chỗ kia, có súng, hôm nay mấy súng, mai mấy súng, tích tiểu thành đại rồi thằng Tây không về sớm làm gì.” ruột già cứ nhảy nhót, sướng gì! Ông lão hào hứng rời khỏi phòng thông tin, vào cửa hàng nói với vợ vài điều rồi đi thẳng về lối vào khu cũ. ở đây, những đoàn người mới sơ tán ngồi lại, ngồi chênh vênh ngay cả dưới những gốc cây đa xù xì, cành lá chằng chịt đan vào nhau, đổ bóng rộng khắp lối đi và bãi cỏ. ông già ngồi trong một quán bar gần đó. hút thuốc lào, uống chén trà mới pha, anh ngậm miệng nghĩ: bao nhiêu ý nghĩ êm đềm chen chúc trong đầu. tiếng quạt, tiếng thở, tiếng khóc trẻ con, cùng với tiếng cười của những cánh chim bay về leng keng cả một góc phố. Dưới chân đồi, những cánh đồng lúa xanh mơn mởn uốn lượn trong nắng, lấp lánh như một dòng sông. có một số con cò trắng bay xung quanh…

– bạn và tôi sẽ đi đâu? người đàn ông thứ hai đặt bát nước lên cũi và hỏi. một phụ nữ nhanh chóng trả lời:

– thưa ông, chúng tôi ở gia lâm. Thật khó khăn khi đến đây trong bốn năm!

– bạn đang ở nhà? Lúa dưới mình thế nào, cấy được không?

– nếu bạn không cấy ghép, bạn không thể ăn bất cứ thứ gì. trồng cây đi. phần dưới cùng của trường bên dưới chúng tôi tốt hơn nhiều so với phần ở trên.

– sau đó đợi! cơm dưới tôi rất ngon.

Ông già kéo thêm một chiếc tẩu thuốc của mình và gật đầu:

– ơ, chiến đấu, chiến đấu, cày, cày, sơ tán…

– này, bạn có biết ngày nay súng được bắn ở đâu không?

một người phụ nữ đang cho con bú ở phía bên kia trò chuyện:

– giã từ bắc ninh trở lại chợ dầu khiến ông khiếp sợ.

Người đàn ông thứ hai quay lại và nói lắp:

– đã tham gia … vào thị trường dầu mỏ, phải không? Vậy chúng ta có thể giết bao nhiêu người? người phụ nữ ôm một đứa trẻ mím môi:

– không thể giết bất cứ ai. Tất cả người Việt Nam đi về phía Tây để giết bất cứ thứ gì khác. cổ ông già đơ ra, mặt tái tê. Ông già lặng đi, như không thở được. một lúc lâu sau, anh ta nỗ lực, nuốt một thứ gì đó mắc vào cổ, hỏi, giọng lạc hẳn đi:

– có đúng không anh? hoặc đơn giản là…

– vì vậy, chúng tôi chỉ đi lên đây từ bên dưới. Người Việt Nam đi từ tổng thống, thưa ngài. Vừa vào làng, họ bảo nhau vác cờ thần đi cổ vũ. người ốm khiêng chiếc tủ chè, đầu rẫy, chiếc khăn vải lên xe chở vợ con đi đấu trí với giặc ngoài tỉnh. ai đó đã hỏi:

– tại sao bạn lại nói rằng những người ở thị trường dầu mỏ rất tâm linh?…

– nhưng bây giờ mọi thứ đều rối ren!

Người đàn ông thứ hai thanh toán tiền nước, đứng dậy, cười nhẹ, vươn vai và nói thành tiếng:

– ha, trời nắng đẹp, cố lên…

Ông lão giả vờ bước sang một bên rồi đi thẳng về phía trước. Tiếng cười nói rôm rả của những người mới chuyển đi vẫn không ngớt. nghe rõ giọng nói buồn vui lẫn lộn của một người phụ nữ đang cho con bú:

– cha mẹ và giáo viên của bạn! bỏ đói, ăn cắp, ăn cắp, gài bẫy những người anh vẫn yêu thương. Nếu Việt gian bán nước, hãy cho mọi trẻ em một cơ hội!

Người đàn ông thứ hai cúi đầu và bước đi. Anh ta đã xem xét một cách ngắn gọn chủ nhà của mình. về đến nhà thì ông hai nằm trên giường, mấy đứa con thấy bố hôm nay có vẻ khác, lén ra trước nhà chơi tối với nhau. nhìn lũ trẻ mà xót xa, nước mắt ông già cứ chảy dài… phải chăng chúng cũng là những người con của làng quê Việt Nam? Có phải họ cũng bị mọi người khinh thường không? chết tiệt, bằng tuổi… ông lão nắm chặt tay và rít lên:

– chúng bay đến ăn miếng cơm, manh áo rồi đi làm như thằng việt gian bán nước nhục nhã này! Ông già đột ngột dừng lại, như thể lời nói của ông không đúng lắm.

Tôi không nghĩ dân làng có thể làm như vậy. anh xem lại từng người trong đầu. không, họ đều là những người tâm linh. họ ở lại thị trấn. Quyết tâm chỉ sống chết với kẻ thù, làm gì có dũng khí làm chuyện đáng xấu hổ như vậy!… Nhưng tin tức như vậy sao có thể lọt ra ngoài? nhưng ông chủ đúng là dân làng, không tồi. nếu không có lửa thì làm sao có khói? Những người này là ai mà phát minh ra những thứ như vậy? ồ! nhục nhã lắm toàn thể dân tộc Việt Nam! Vậy bạn đã biết cách kinh doanh như thế nào chưa? ai chứa. chúng ta thương lượng với ai? khắp đất nước việt nam này người ta ghê tởm, người ta căm ghét bọn việt gian bán nước… còn lại bao nhiêu dân làng, mỗi người một phương, không biết họ đã hiểu rõ về nghề này chưa? . .. cuối ngày hôm đó, khi anh ấy trở lại, trông anh ấy cũng khác. anh uể oải bước đi, cúi gằm mặt. cặp rổ được treo vào hai cọc của trụ. nó bước thẳng vào nhà xếp vào một góc rồi lặng lẽ ra cửa ngồi ôm má suy nghĩ. không đứa nào dám đòi quà. trong nhà im lặng một cách khó xử, không ai dám lớn tiếng nói chuyện, thậm chí không dám nhìn nhau. đến khuya, bà cụ mới khuỵu xuống. lặng lẽ anh vào bếp đốt lửa và ngồi thanh toán hóa đơn. vẫn là tiền bầu cua, tiền mì, tiền gửi xe, tiền bánh kẹo … vẫn là giọng nói thều thào, thều thào thường thấy.

– chào thầy.

Ông thứ hai nằm trên giường và không nói gì.

– giáo viên của bạn ngủ chưa?

– cái gì? ông già khẽ nhúc nhích:

– Tôi thấy mọi người nói …

ông già cáu kỉnh:

– hiểu rồi!

Cô thứ hai im lặng. căn nhà vắng lặng, đìu hiu. ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn dầu lạc le lói trên gương mặt lo lắng của bà lão. Tiếng thở của ba đứa trẻ đang gối đầu vào nhau, đang ngủ say phát ra, nghe như tiếng thở của ngôi nhà.

– nhưng có tin đồn rằng họ không còn chứa các nhà buôn dầu nữa, thưa ông.

Cô lắng nghe một chút, không thấy chồng trả lời, bà lão nghiêng người lẩm bẩm tính toán. vẻ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn và nhẫn nại. Một bên ngôi nhà, người thanh niên đã ngủ từ lâu, tất cả đều im ắng … tiếng chó sủa xa xa, tiếng trẻ con khóc vang vọng trong gió. anh vẫn trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được. anh quay từ bên này sang bên kia, thở dài. Đột nhiên ông lão hoàn toàn im lặng, chân tay yếu dần, dường như không nói được … có một giọng nói gian xảo vang lên ở phòng trên. thằng khốn … mày đang nói gì vậy? bạn đã nói gì mà khiến bạn run như vậy? ngực ông già đập thình thịch. ông già nín thở, lắng nghe bên ngoài … bà thứ hai đột ngột lên tiếng:

– Giáo viên của bạn ngủ chưa? thức dậy, tôi đã nói điều này.

người đàn ông thứ hai ngẩng đầu, giơ ngón trỏ lên buồng trên, nghiến răng nghiến lợi:

– Tôi! khốn nạn quá! bây giờ nó không giống như bất cứ điều gì. Ông già lại nằm xuống, không nhúc nhích.

Đã ba bốn ngày rồi, anh không đặt chân ra ngoài, ngay cả bên cạnh bác gái, anh cũng không dám tới. suốt ngày anh ta ở trong căn phòng chật hẹp đó và lắng nghe. chờ xem tình hình bên ngoài thế nào? anh cũng để ý thấy một đám đông đang tụ tập, vài tiếng cười nói đằng xa cũng ngập ngừng. dường như luôn nghĩ rằng mọi người đang chú ý, mọi người đang nói về “thứ đó”.

mỗi khi nghe tiếng tây, tiếng Việt, tiếng cam … anh lại lui vào một góc nhà, nín thở. đừng nói về nó nữa! nhưng có một điều nữa khiến anh sợ hãi, có lẽ còn tệ hơn những âm thanh khác. đó là bà chủ nhà. kể từ ngày nó xảy ra, anh ấy có vẻ thích những gì làm cho vợ chồng anh ấy đau khổ trong bí mật. Bốn buổi sáng và buổi tối, trên đường đi làm về trên đồng, anh ta kéo một chiếc máy xới cỏ khiêm tốn qua sàn nhà, qua khe cửa, nghiêng người ra và nói những câu vọng ngữ xa vời, như cắt da thịt một ông già. tốt, bây giờ làm thế nào để tôi không phải chịu đựng nó. may mắn có một nơi để ra vào. Mỗi lần cô nói, ông lão cười nhạt như không biết chuyện gì đang xảy ra. anh muốn yên lặng như thế này, nhưng bà chủ sẽ không để anh yên. sáng nay khi bà hai chuẩn bị đi thì bà chủ nhà không biết đi đâu, bà đứng dưới sân nói:

– bà già vẫn chưa đi mua sắm à? trễ bao lâu? …

– chưa, thưa bà. đến chơi đây!

– vâng cô ấy bỏ tôi … ôi, cô thứ hai này! … cô ấy chạy đến sát ngưỡng cửa, thân mật:

– trên đây họ tung tin đồn làng dưới nhà mình đi việt nam theo tây, anh có biết không? … Nghe nói anh ta nói có lệnh đuổi hết dân làng ra khỏi chợ dầu của. khu này. .

cô chủ viết nguệch ngoạc, giọng thật ngọt ngào:

– Tôi thật khó nghĩ … ông bà cũng là những nhà kinh doanh giỏi. nhưng có một lệnh để biết làm thế nào. có lẽ họ đang tìm một nơi khác … này, sống với nhau rất vui, họ đang di chuyển, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.

Bà thứ hai rơm rớm nước mắt nhìn xuống và nói:

<3 nhưng hãy nghĩ lại lá thư gửi vợ chồng mình sau vài ngày nữa. Bây giờ bảo tôi đi đi, chúng tôi không biết mình sẽ đi đâu …

Chủ nhân đi rồi, nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia nước mắt lưng tròng, lẳng lặng xách hàng đến cửa hàng. vợ chồng không dám nói gì với nhau. người đàn ông thứ hai lặng lẽ ngồi ở một góc giường, bao nhiêu suy nghĩ đen tối và kinh khủng lần lượt hiện ra trong đầu ông lão. bạn có biết đi đâu bây giờ? ai mà biết được, có thể họ sẽ bắt bố con bạn và bỏ đi ngay bây giờ… thật là một cách tuyệt vời để sống! nhưng không gì thắng được vùng đất này. tại đại, tại mỹ nam, tại phụ tử, quý phi… ở đâu có người ở chợ dầu cũng bị bách hại. nhưng kể cả khi người ta không đuổi họ vì chính sách cụ thể, tôi vẫn không có mặt mũi mà đi đâu. “Toàn dân vu oan ông tây…” câu nói của người đàn bà thay lòng ngày trước cứ văng vẳng trong tâm trí. Hay là về làng? … vừa nghĩ như vậy, ông lão liền phản đối. quay trở lại thị trấn đó. tất cả đều đi về phía tây. Trở về làng nghĩa là từ bỏ cuộc kháng chiến. để lại cho ông già… nước mắt ông rơi, về phố đồng nghĩa với việc lại làm nô lệ cho chàng trai phương tây. ông già nghĩ rằng một số người lạ có nhiều kinh nghiệm sẽ ra vào ngôi nhà dài. và gian hàng giống như của họ, nhưng nó khủng khiếp, đầy áp bức và đàn áp. ngày ngày họ đóng, vào, đánh tổ tôm và cùng nhau bàn bạc công việc của những người trong đó. ăn mặc rách rưới như hắn, cho dù có đi ngang qua, bọn họ cũng chỉ dám nhìn, rồi cúi đầu bước đi. chỉ cần bạn khăng khăng một chút, họ sẽ tìm cách hại bạn, lấy ruộng của bạn, truất ngôi, trừ những trường hợp ngoại lệ, tống cổ hắn ra khỏi thành phố …

XEM THÊM:  Soạn bài tổng quan văn học việt nam lớp 10

anh ấy nghĩ rằng điều đó thật đáng sợ. một quãng đời tăm tối, những tệ nạn cũ hiện lên trong tâm trí anh. Tôi không thể quay lại thị trấn đó nữa. Bạn sẽ mất tất cả bây giờ? không thể! thị trấn thực sự yêu anh ta, nhưng thị trấn đi về phía tây sẽ phải gây thù chuốc oán. Ông lão bế cậu út vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu và hỏi nhỏ:

– trời ơi! Tôi hỏi bạn, bạn là ai?

– nó là con trai của con trai tôi.

– nhà bạn ở đâu?

– nhà chúng tôi ở thị trấn chợ dầu.

– Vậy bạn có thích đến thị trấn chợ dầu không? Cậu bé gục đầu vào ngực bố, trầm giọng trả lời:

– vâng. Ông già ôm chặt cậu bé và hỏi cậu một lúc sau:

– ồ, tôi sẽ hỏi bạn. vậy bạn ủng hộ ai? cậu bé giơ tay, mạnh dạn và rõ ràng:

– bác hồ chí minh muôn năm! Nước mắt ông lão trào ra, chảy dài trên má. thì thầm:

– vâng, đúng rồi, ủng hộ cô chú. Những ngày ru em ngủ trong góc, những lúc em buồn quá không biết tâm sự cùng ai, ông già lại thủ thỉ với em như thế này. anh nói như để mở lòng mình, như để cho phép mình được minh oan một lần nữa. các đồng chí gặp lại cha con anh. ông già gối đầu lên cổ xem xét tình cha con. tấm lòng của cha là như vậy, không bao giờ dám sai. cái chết không bao giờ dám làm một điều ác nào. Mỗi lần nói vài câu như vậy, nỗi đau trong lòng cũng vơi đi vài phần.

Khoảng ba giờ chiều, một người đàn ông đến thăm nhà ông tôi. Ông cũng là một nhà kinh doanh dầu mỏ. hai người ở trong góc nói thầm một hồi lâu, liền thấy lão nhị mặc khăn tắm đi theo. anh nhanh quên dặn bọn trẻ trông nhà. hai người rời đi cho đến khi màn đêm buông xuống. khuôn mặt buồn bã ngày nào bỗng vui tươi rạng rỡ. miệng nhai trầu, mắt đỏ hoe, chớp chớp … vừa về đến ngõ, ông già đã cất tiếng:

– bạn đang ở đâu, hãy chia sẻ quà tặng. Con cái trong nhà chạy ra, ông cụ vội lấy một bó lá chuối khô cho thằng lớn:

– bánh rán đường ở đây, chia sẻ một chiếc cho mỗi đứa trẻ. Dứt lời ông lão nhanh chóng hướng về vị trí thứ hai. Trước khi tới cửa, ông già thông báo:

– bạn đang ở đâu? bạn làm nghề gì! tây đốt nhà em rồi anh ơi. cháy mềm! chủ tịch thị trấn của tôi đến đây để đính chính, ông ấy nói… ông ấy đã đính chính thông tin rằng thị trấn của chúng tôi ở chợ dầu là người Việt Nam. nói dối! tất cả mọi người nằm! mọi thứ đều có mục đích sai.

Bác tài không nghe chuyện, lão gia tử vội vàng lên lầu.

– Cháy nhà tôi, ông chủ. đốt mềm. Chủ tịch nhân dân tôi vừa đính chính … cải chính thông tin chúng tôi là người Việt Nam trên thị trường dầu mỏ. nói dối! không có gì. mọi thứ đều sai về mục đích!

Chỉ với câu nói đó, ông lão nhanh chóng bỏ đi nơi khác. bạn phải nói với những người khác. ông già không ngừng nhảy múa và đưa tin cho mọi người. ai cũng mừng cho ông cụ. ngay cả bà chủ là một lão nhân gia bình tĩnh, nghe được tin tức này sắc mặt cũng sa sầm, kinh ngạc nói, ngược lại là lộ ra vẻ rất vui vẻ. mắt anh ấy mở to và anh ấy hét lên:

– ồ, vậy là xong! Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi sẽ đến Việt Nam ở nhà, tôi thực sự ghét nó … bây giờ ông bà của tôi cứ ở vậy hoang dã và không ai cho tôi biết lý do tại sao. ăn nhiều nhưng ở không hết là bao nhiêu. cô ấy cười:

– này, bạn phải nuôi một con lợn … và ăn mừng! ông hai gật đầu:

– ok, ok, chúng ta phải tiếp tục chuyến đi này…

Đêm đó, ông hai vào gian hai, ngồi trên chõng tre, kéo quần lên đến háng và nói chuyện về dân mình. đếm ngày kinh hoàng. họ có bao nhiêu đàn ông, bao nhiêu người Tây, bao nhiêu người Việt Nam, họ đi qua những con đường nào, đốt phá ở đâu, và các tổ dân quân tự vệ của nhân dân đã bố trí và chống trả như thế nào; tỉ mỉ như ông già vừa tham chiến …

tôi. về nhà văn kim lan

– Kim Lân (1920 – 2007), tên khai sinh là Nguyễn Văn Tài.

– quê ở huyện tu sơn, tỉnh bắc ninh.

– Ông là nhà văn chuyên viết truyện ngắn và đã xuất bản các tác phẩm trước cách mạng.

– Về bản chất, liên quan đến nông thôn, các tác phẩm của anh chủ yếu viết về cuộc sống của thị trấn và hoàn cảnh của những người nông dân.

– Ngoài sự nghiệp sáng tác, Kim Lân còn được biết đến với vai trò diễn viên (vai lão hạc trong làng múa ngày ấy, lời già dặn …)

– năm 2001, anh nhận được giải thưởng nhà nước về văn học và nghệ thuật.

– một số tác phẩm tiêu biểu: Vợ chồng son (tập truyện ngắn, 1955), Con chó xấu xí (tập truyện ngắn, 1962) …

ii. giới thiệu về các câu chuyện làng

1. hoàn cảnh sáng tác

– “làng” được sáng tác trong thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp.

– câu chuyện được xuất bản lần đầu tiên trên một tạp chí văn học vào năm 1948.

2. thiết kế

bao gồm ba phần:

  • phần 1: từ đầu đến “ông già đã phải đợi lâu như vậy”. cuộc sống của người đàn ông thứ hai trong trại tị nạn.
  • phần 2: tiếp theo là “mỗi lần anh ta nói vài câu như vậy, nỗi đau trong lòng anh ta lại bớt đi một chút.” tâm trạng của anh ấy thay đổi khi anh ấy nghe tin rằng thị trấn đang theo dõi kẻ thù.
  • phần 3. phần còn lại. niềm vui khi nghe tin cải chính.

3. tóm tắt

biểu mẫu 1

Ông Hai là một người nông dân rất yêu và tự hào về làng chợ dầu của mình. do chiến tranh nên gia đình anh phải đi sơ tán. một ngày nọ anh ta nghe nói rằng thị trấn chợ dầu vẫn còn ở phía tây. Tin dữ bất ngờ khiến anh không tin nổi, rồi bàng hoàng và buồn bã. khi anh ấy về nhà, đi ngủ, mọi người đều nghĩ rằng họ đang nói về thị trấn của anh ấy. Anh không biết nên quay lại thị trấn hay đi đâu đó. sau khi nói chuyện với cậu con trai út, ông thứ hai quyết định: “thị trấn thương cháu thật, nhưng thị phi theo tây phải thù”. khi chủ tịch xã đến thị trấn cải tạo, anh ấy rất vui mừng khoe với mọi người.

biểu mẫu 2

Câu chuyện kể về người ông thứ hai. Anh ấy yêu người của mình rất nhiều. chiến tranh bùng nổ, gia đình anh phải đi sơ tán. ở nơi dời đi anh luôn nhớ về quê hương. ông thường khoe khoang về tinh thần kháng chiến của nhân dân mình. Một lần, ông nghe tin rằng người dân của mình đang theo kẻ thù. điều đó khiến anh rất buồn và anh rất hối hận. khi về đến nhà, anh ấy đã đi ngủ. tất cả những người nói bất cứ điều gì nghĩ rằng họ đang nói về thị trấn của họ. nghĩ về tương lai, anh như rơi vào ngõ cụt, không biết sẽ đi về đâu. ông ấy thậm chí còn nói chuyện với con trai út của mình. và cuối cùng, mr. hải quyết: “dân thì thương thật, nhưng dân theo tây thì phải báo thù”. Khi nghe tin làng được chấn chỉnh không theo giặc, ông vô cùng vui mừng khoe với mọi người.

xem thêm tóm tắt về câu chuyện của ngôi làng

4. ý nghĩa tiêu đề

biểu mẫu 1

kim uni là nhà văn chuyên viết truyện ngắn. “làng” là một câu chuyện tiêu biểu của ông. Với việc đặt cho tác phẩm của mình cái tựa này, người viết muốn gửi gắm nhiều ý nghĩa sâu sắc qua đó. Đầu tiên, “thị trấn” là từ dùng để chỉ đơn vị hành chính nhỏ nhất của nước ta. Bằng việc đưa vào tác phẩm của Kim Lân, nhà văn đã xây dựng hình ảnh “Phố chợ Dầu” – quê hương của Mr. hai (nhân vật chính của vở kịch). thị trấn chợ dầu là thị trấn có tinh thần yêu nước và truyền thống cách mạng. nhưng tại nơi sơ tán, anh nghe tin thị trấn chợ dầu đã đi về phía tây, phản bội tổ quốc. điều đó đã làm cho mr. Hai cảm thấy day dứt, đau đớn để rồi quyết định: “dân thì thương nhưng dân theo tây thì phải ghét”. Qua đó, nhà văn khẳng định rằng đối với dân tộc Việt Nam, lòng yêu nước, tình cảm thủy chung, đã vượt lên trên tình yêu đồng bào, tình cảm cá nhân. Không chỉ vậy, nhà văn còn muốn nhấn mạnh đến sự đoàn kết trên dưới trong lòng của dân tộc Việt Nam. thị trấn chợ dầu chỉ là một trong nhiều thị trấn khác có tinh thần yêu nước và nhiệt tình cách mạng như vậy.

biểu mẫu 2

– “làng” là từ dùng để chỉ đơn vị hành chính nhỏ nhất của nước ta. nhưng kim lan không đặt tên tác phẩm của mình là “thị trấn chợ dầu” mà là “thị trấn”, điều này làm cho tiêu đề chung chung hơn.

– người viết không chỉ đề cập đến một thị trấn cụ thể. “nhân dân” là hình ảnh tượng trưng cho sức mạnh đoàn kết của nhân dân Việt Nam trong cuộc kháng chiến giành độc lập dân tộc. đồng thời, nhà văn cũng gửi gắm tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc của những người nông dân Việt Nam thời bấy giờ.

= & gt; tiêu đề tuy ngắn gọn nhưng thể hiện sâu sắc tư tưởng của người viết.

xem thêm ý nghĩa của tiêu đề câu chuyện làng

5. nội dung

Tình yêu làng, lòng yêu làng, tinh thần kháng chiến của những người nông dân phải bỏ làng đi tản cư đã được thể hiện một cách chân thực, sâu sắc và cảm động trong nhân vật ông. hai trong lịch sử của làng.

6. nghệ thuật

Tác giả đã biết xây dựng tình huống truyện, miêu tả tâm lý và ngôn ngữ của nhân vật.

iii. sơ đồ phân tích làng

(1) mở bài đăng

giới thiệu về nhà văn kim kỳ lân, thị trấn truyện.

(2) phần thân

a. cuộc sống của bạn tại nơi sơ tán

– Ông nội luôn nghĩ về quê hương, nghĩ về những ngày còn lao động cùng anh em.

– Tự hào về thị xã của họ: giàu đẹp, lát đá xanh, nhà ngói sầm uất như tỉnh, phong trào cách mạng sôi nổi, đài cao sừng sững như tán tre.

– vào phòng thông tin: đọc báo, nghe tin tức về cuộc kháng chiến.

– khi nghe tin mình chiến thắng, “cả gan của ông già nhảy múa vì sung sướng”.

= & gt; tình cảm sâu sắc của anh đối với quê hương, đất nước và đặc biệt là con người.

b. diễn biến tâm trạng của mr. Hai khi nghe tin làng theo giặc

* khi tôi vừa phát hiện ra rằng thị trấn chợ dầu đang theo dõi kẻ thù:

– sững sờ, xấu hổ và phẫn uất: “Cổ của ông già hoàn toàn bất động và khuôn mặt của ông ta tê dại. ông già lặng đi như không thở được. ”

– cái tin dân chợ dầu theo giặc như sét đánh ngang đầu, nhưng khi trấn tĩnh lại, ông sinh nghi, không tin: “lâu lâu căng thẳng, nuốt một thứ gì đó vào bụng. ông già hỏi, giọng lạc hẳn đi: có thật không?… ”

– người di dời nói một cách thoải mái, khẳng định họ “ở ngay đó” nên anh ta không thể không tin điều đó.

– kể từ lúc đó, đầu óc anh chỉ nghĩ đến tin dữ đó. nghe thấy tiếng chửi bới của người Việt Nam, “anh ta cúi đầu xuống”.

* khi tôi về đến nhà

– Người ông nằm trên giường, nhìn các con của mình mà ông thấy thương mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi. bao nhiêu niềm tự hào về thị trấn sụp đổ.

– ông băn khoăn và xót xa cho số phận của những đứa con của mình: “Chúng cũng là con của dân tộc Việt Nam sao? Họ cũng bị mọi người khinh thường và chối bỏ? ”

– anh nắm chặt tay và rít lên: “Chúng bay… thật nhục nhã?”.

= & gt; Ông. Hai cảm thấy rằng anh ấy mang nỗi xấu hổ của một người bán hàng rong ở nông thôn, và những đứa con của anh ấy cũng sẽ phải mang nỗi xấu hổ đó.

* những ngày sau:

– trong nhiều ngày anh ấy không dám đi đâu.

– Tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, nghe ngóng tình hình bên ngoài: “một đám đông tụ tập, anh cũng để ý, vài tiếng cười nói đằng xa, anh cũng ngập ngừng. dường như luôn nghĩ rằng mọi người đang chú ý, mọi người đang nói về “thứ đó”.

<3 đừng nói nữa! ”

– nghĩ đến tương lai, anh rơi vào ngõ cụt, không biết đi đâu về đâu: trở về làng là điều không thể, vì trở về làng lúc này đồng nghĩa với việc tiếp tục đi tây, phản bội kháng chiến. nó không đủ để ở lại, vì bà chủ nhà đã ra tiếng cấm. Thậm chí, họ còn làm bài kiểm tra để tìm ra nơi đi vì không chấp nhận sự phản bội của cư dân chợ dầu.

= & gt; Điều này buộc anh phải lựa chọn giữa tình yêu nhân dân và lòng yêu nước.

– Người ông nói chuyện với cậu con trai út rồi đưa ra quyết định: “Dân thì thương, nhưng dân theo tây thì phải ghét”.

= & gt; tinh thần yêu nước mãnh liệt của người Việt Nam sẵn sàng vượt lên trên tình cảm cá nhân để hướng đến tình cảm chung của cộng đồng.

c. niềm vui của anh ấy khi nghe tin về sự điều chỉnh

hoàn toàn thay đổi thái độ:

– “khuôn mặt buồn bã ngày nào bỗng trở nên tươi tắn rạng rỡ hơn”

<3

– Về đến nhà, họ chia quà cho các con rồi đến nhà người chú thứ hai để đính chính tin tức thị trường dầu đã theo giặc.

– “boo” khoe với mọi người về cái tin làng mình bị “cháy”, nhà bị “cháy”

= & gt; niềm vui của mr. hai khi nghe tin thị trấn chấn chỉnh chợ dầu vượt quá của cải thất thoát khi thị trấn bị giặc đốt. Từ đó, nhà văn Kim Lân đã thể hiện tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc của người nông dân.

(3) kết thúc

khẳng định giá trị nội dung và nghệ thuật của truyện làng.

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Làng (1948) – Tác giả: Kim Lân. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *