Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các tác phẩm của Phebinhvanhoc.com.vn, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "phebinhvanhoc". (Ví dụ: tác phẩm chí phèo phebinhvanhoc). Tìm kiếm ngay
692 lượt xem

Lão Hạc | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com

Bạn đang quan tâm đến Lão Hạc | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com phải không? Nào hãy cùng PHE BINH VAN HOC theo dõi bài viết này ngay sau đây nhé!

Video đầy đủ Lão Hạc | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com

câu chuyện của con người

Con sếu già thổi mồi rơm và châm lửa. Tôi đã hút thuốc và bỏ thuốc lá. Tôi mời anh ta hút thuốc trước. nhưng không nghe …

– giáo viên hút thuốc trước.

Anh ấy đã truyền lửa cho tôi …

– Tôi xin bạn …

Tôi lấy con đom đóm và cuốn một điếu thuốc. Tôi hít một hơi thật sâu, xả sạch điếu thuốc và đặt lên đùi cô ấy. anh ấy đã bỏ thuốc lá, nhưng anh ấy không hút thuốc một cách vội vàng. lấy ngọn lửa, gạt tàn và nói:

– có thể bán con chó, chủ nhân!

đã gọi một điếu thuốc, đã hút. Tôi hít khói và xếch đôi mắt say sưa nhìn anh, cố gắng giả vờ để ý đến lời nói của ông già. thực ra trong thâm tâm, tôi rất thờ ơ. Tôi mệt mỏi khi nghe điều đó. Tôi biết: anh ấy nói rằng anh ấy đang nói về việc đạt được điều đó; không bao giờ bán nó. Ngoài ra, nếu bạn bán nó thật thì sao? Cái quái gì mà con chó trông lo lắng thế này …

hút xong bỏ điếu thuốc lên xe, quay đầu hít khói. sau một điếu thuốc, bộ não tê liệt trong một cảm giác hưng phấn nhẹ. lão hạc ngồi im lặng, tận hưởng thú vui của đứa trẻ đó. Tôi cũng cảm thấy im lặng. Tôi nghĩ về những cuốn sách quý giá của tôi. Khi tôi bị ốm nặng ở Sài Gòn, tôi đã bán gần hết quần áo của mình, nhưng vẫn không chịu bán một bản sao cho bất kỳ ai. Khi tôi ốm dậy, tôi trở về quê, hành trang của tôi chỉ là một chiếc vali đầy sách vở. Hỡi những cuốn sách yêu dấu! Tôi đã hứa sẽ giữ chúng cho đến hết cuộc đời, để giữ kỷ niệm về một thời làm việc hăng say, hăng say và tự tin với những đam mê đẹp đẽ và hy vọng lớn lao: mỗi khi tôi mở một cuốn sách, trước khi tôi có thời gian để đọc một dòng. , Tôi thấy rạo rực, bừng lên trong tim như ánh bình minh, hình ảnh tuổi đôi mươi trong trẻo, biết yêu, biết ghét… nhưng đời người không chỉ khổ một lần. mỗi khi tôi sống trên cùng một con phố và bán mọi thứ, tôi phải bán một số cuốn sách của mình. cuối cùng chỉ còn lại năm quyển sách, hắn nhất định sẽ không bán đi cho dù phải chết. Đó là lý do tại sao tôi đang bán! Cách đây hơn một tháng, con tôi bị kiết lỵ, gần như kiệt sức … không! lão hạc! Tôi có quyền giữ một thứ gì đó cho riêng mình không? ông già cảm ơn tôi vì con chó vàng quý của ông ấy năm cuốn sách của tôi …

Tôi tự nghĩ. và cần cẩu, bạn nghĩ gì? Đột nhiên anh ấy nói với tôi:

– xin chào! Cháu tôi đã không có giấy tờ trong một năm rồi cô giáo ạ!

ồ! vì vậy ông đang nghĩ đến con trai mình. nó đã đi cao su cách đây năm hoặc sáu năm. khi tôi quay lại lần đầu, nó đã hết hạn cho một giấy phép. lão hạc, đem thư của ngươi mượn. nhưng anh ấy yêu cầu đăng thêm 1 mối nữa … anh ấy nhanh chóng giải thích cho em hiểu tại sao anh ấy lại nói đến con chó, bỏ qua con trai như thế này:

– Con chó được người cháu trai của ông ta mua lại! … ông ta mua nó về nuôi, với ý định giết nó khi nó kết hôn …

đó là nó! cuộc sống là vậy. người ta đã lên kế hoạch cho nó và không bao giờ làm được. hai người yêu nhau bố mẹ cô gái biết chuyện nên cũng đồng ý cho cưới. nhưng họ đã bất chấp quá nhiều: tiền mặt tất cả phải một trăm lạng bạc, cau, rượu… cho đến đám cưới phải tốn đến hai trăm lạng bạc. ông già không thể quan tâm. con trai ông có nghĩa là ông muốn bán mảnh vườn, cố gắng chăm sóc nó. nhưng sẽ không bán nó. ai bán mảnh vườn và lấy chồng? và bán mảnh vườn, sau đó lấy vợ, ở đâu? vả lại, nếu nhà gái nhất quyết không chịu, bán vườn cũng không xong. con hạc biết điều đó, nhưng không dám. Ông lão tìm cách giải thích để con trai mình hiểu được. ông già khuyên anh ta nên bỏ nhóm này đi rồi thử lại một lúc, xem có nhóm nào khác ít tiền hơn không; nếu bạn không kết hôn với một người, bạn kết hôn với một người khác; thị trấn này đã chết, tất cả các cô gái ở đâu? … trời ơi! Anh ấy cũng là một chàng trai tốt, thấy bố nói vậy thì anh ấy lập tức dừng lại, anh ấy không nhắc đến chuyện cưới xin nữa. nhưng có vẻ buồn. và biết rằng mình vẫn đang ở phía sau người kia. Tôi yêu bạn rất nhiều. nhưng tôi có thể làm gì? … Tháng 10 năm đó, chàng trai kia kết hôn; cô kết hôn với con trai của một phó chủ tịch, con nhà giàu có. người con trai cả đã bị xúc phạm. mấy ngày sau, anh lên tỉnh mục sở thị, đưa thẻ, ký đơn xin vào đồn điền cao su làm việc …

Ông già bắt đầu khóc và nói với tôi:

– trước khi đi anh ấy có đưa cho em ba đồng bạc, thưa thầy! Không biết anh ấy có gửi thẻ không, anh ấy có mượn trước mấy đồng mà đưa ba đồng. Anh ta đưa cho tôi ba đồng và nói: “Anh cho em ba đồng để có khi ăn quà; Tôi chưa bao giờ có thể tự ăn ở nhà, vì vậy tôi không phải lo lắng về việc đi đâu; giáo viên chăn thả trong vườn và làm việc bán thời gian để nuôi sống người dân; Tôi đi chuyến này để cố gắng làm ăn, khi nào thì trăm con về, không có tiền, sống khổ sở nơi phố thị này, nhục nhã lắm! … “. Tôi chỉ biết khóc chứ còn biết làm gì nữa? Thư của anh, người ta giữ. Ảnh của anh chụp rồi. Anh lấy tiền của người ta. Là của người khác chứ không phải của tôi? …

*

* *

lão cẩu! Bây giờ tôi hiểu tại sao bạn không muốn bán con chó vàng của bạn. anh chỉ còn lại một mình để vui chơi. vợ của ông già đã chết. ông già bỏ đi. Mình già rồi mà ngày đêm lẻ loi, ai mà chẳng buồn? khi buồn, có chú chó làm bạn cũng đỡ buồn hơn một chút. bà gọi anh là cậu bé vàng như một quý bà hiếm hoi gọi con trai mình đến cầu nguyện. Đôi khi, khi không có việc gì làm, bà lại mò bắt chấy cho ông hoặc đưa ông xuống ao tắm. ông lão bón cơm cho anh ta trong bát như một người giàu có. ăn gì anh ấy cũng chia cho. tối nhậu nhẹt ngồi dưới chân. ông già cắn một vài miếng và sau đó cho nó một miếng như một đứa trẻ được cho ăn. rồi anh chửi anh, nói với anh như thể anh đang nói với một đứa trẻ nhỏ về cha anh. Anh ấy đã nói như thế này:

– bạn có nhớ bố của bạn không? bạn có vàng không? Cha bạn đã lâu không nhận được một lá thư. Bố bạn đã mất có lẽ đã ba năm … hơn ba năm … gần bốn năm … không biết cuối năm nay bố bạn có về không? nếu anh ta quay lại, anh ta kết hôn, anh ta giết bạn. đó có phải là linh hồn của bạn không?

XEM THÊM:  Bộ sưu tập Nguyễn Du và truyện Kiều &aposkhủng&apos gần 800 cuốn quý giá của thầy Khánh

con chó vẫn nhìn lên bằng mõm của mình, không có biểu hiện gì; Ông già nhìn thẳng vào mắt anh, đe dọa:

– giết chết bạn! Bạn có biết không? nếu bạn đánh anh ta, hãy rời khỏi anh ta!

Chú chó tưởng chủ mắng mình, nó vui vẻ vẫy đuôi, để lấy lòng chủ nhân. con sếu già còn dọa dẫm mạnh hơn:

– vui không? di chuyển đuôi? nếu bạn vẫy đuôi của bạn, bạn cũng sẽ giết! Hãy để anh ta chết!

Thấy ông già to quá, con chó vẫy đuôi đi loạng choạng. nhưng nhanh chóng nắm lấy anh, ôm đầu anh, vỗ nhẹ vào lưng anh rồi kí:

– ồ không! Ôi không! đừng giết cậu vàng! … cậu vàng của cậu giỏi quá! nó không để nó giết … nó để cho chú vàng của nó sinh sản …

Anh ấy thả nó ra để nhặt chiếc ly và đưa nó lên môi mình để uống. Ông lão nhìn lên một lúc rồi chợt thở dài. rồi anh ta thì thầm. Đó là ông già gánh sân của tôi …

Sau khi người con trai đi khỏi, ông tự hỏi: “Khu vườn thuộc về con trai tôi. khi anh còn ở trong mộ mẹ, mẹ anh đã cố thắt lưng buộc bụng, tằn tiện chỉ lấy năm mươi lạng bạc để mua. hồi đó mọi thứ còn rẻ … do mẹ mua cho, anh thích lắm. lớp trước bạn hỏi bán, chúng tôi không bán, ý là để dành chứ không phải để dành để ăn à? Anh không có tiền cưới, anh giận dỗi bỏ đi, khi nào có tiền cưới anh sẽ quay lại. chúng ta đào vườn của nó, để nó dành riêng cho nó; Khi anh ấy về, nếu anh ấy không đủ tiền cưới thì tôi sẽ bổ sung, nếu anh ấy đủ tiền cưới thì tôi sẽ cho vợ chồng anh ấy một số vốn để làm ăn … “ông tự nhủ và làm vậy thôi. Ông già kiếm sống. Hoa lợi vườn được bao nhiêu, ông để riêng. Làm sao ông chắc khi con trai trở về cũng được một trăm lạng bạc. …

Anh ấy lắc đầu chán nản và nói với tôi:

– nhưng bây giờ tất cả đã biến mất, giáo sư! Tôi chỉ bị ốm một lần. một bữa tiệc đúng hai tháng mười tám ngày, thưa chủ nhân! Hai tháng mười tám ngày tôi không kiếm được một xu, vẫn phải uống thuốc và vẫn ăn uống … bạn có thể tính được số tiền đã tiêu không? …

Sau cơn bạo bệnh, ông cụ rất yếu. việc nặng không làm được nữa. thị trấn mất công nghiệp kéo sợi và ngành dệt may phải từ bỏ. phụ nữ có nhiều thời gian rảnh rỗi. công việc nhẹ nhàng nào, họ tranh nhau làm hết. ông già không có việc làm. sau đó bão. mùa màng bị tàn phá. từ hôm bão đến giờ vườn cũ chưa bán được gì. gạo cứ xấu dần đi. một ông già với con chó mỗi ngày cơm ba xu mà nhà vẫn đói rách …

– vậy là bạn ăn ngon hơn tôi, thưa giáo sư. Ngày nào anh ta cũng ăn như thế này, rẻ thì một xu rưỡi, rẻ thì hai xu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì lấy đâu ra tiền để nuôi nó? nhưng nếu bạn cho nó ăn ít hơn, nó sẽ giảm cân và mất tiền, phải không? bây giờ nó béo, mua đắt, người ta cũng thích …

dừng lại một lúc, rồi tặc lưỡi:

– chỉ cần bán nó! tiết kiệm bất kỳ khoản tiền nào, hoặc loại tiền tệ đó. bây giờ tiêu một xu cũng là tiêu tiền của bạn. tiêu nhiều như vậy chỉ chết thôi. tôi có thể làm gì bây giờ?

*

* *

Ngày hôm sau xe kéo đến nhà tôi. Ngay khi nhìn thấy tôi, anh ấy lập tức báo cáo:

– cậu bé vàng đã ra đi, thưa giáo sư!

– bạn đã bán nó chưa?

– đã bán? họ vừa bị bắt.

cố gắng tỏ ra vui vẻ. Nhưng nó giống như một nụ cười và đôi mắt anh ấy đầy nước mắt, tôi muốn ôm anh ấy và tôi bắt đầu khóc. Bây giờ tôi không còn nhớ năm cuốn sách của mình nhiều như trước nữa. xin lỗi về chiếc xe kéo. Tôi có một câu hỏi:

– vậy là anh ấy bị mắc kẹt?

Khuôn mặt của ông lão đột nhiên co lại. những nếp nhăn chụm vào nhau buộc nước mắt chảy ra. đầu anh ấy nghiêng sang một bên và miệng nhỏ như một đứa trẻ. ông già khóc hu hu …

– chết tiệt … thầy ơi! anh ấy không biết gì cả! Khi thấy cô gọi lại, anh lập tức chạy đi, vẫy đuôi mừng rỡ. Tôi cho nó ăn cơm. Anh ta đang ăn thì kẻ gian trốn trong nhà, ngay sau lưng anh ta, tóm lấy anh ta bằng hai chân sau và lật ngược anh ta lại. cứ như vậy thằng thối và cái xiên, hai đứa đánh nhau một hồi rồi trói 4 chân vào nhau. lúc đó anh ta mới biết mình đã chết! Phía đông! thưa chủ nhân! chủng tộc nào là khôn ngoan! anh ấy tiếp tục làm điều đó như thể anh ấy đang đổ lỗi cho tôi; cô ấy ậm ừ, nhìn tôi như muốn nói: “ah! ông già xấu! Tôi sống với anh ta thế này mà anh ta lại đối xử với tôi thế này? “Vậy là tôi tuổi đầu rồi mà còn lừa dối con chó, anh ta không ngờ tôi lại có dã tâm lừa dối anh ta!

Tôi đã an ủi anh ấy:

– Tôi đã nghĩ vậy, nhưng bạn không hiểu! Và ai có một con chó mà không bán nó hoặc giết nó? nếu chúng ta giết nó, chúng ta sẽ đầu thai cho nó, chúng ta sẽ hóa thân nó để làm một cuộc sống khác.

ông già cay đắng nói:

– giáo viên nói đúng! kiếp chó là kiếp khốn nạn, chúng ta chuyển kiếp nó thành kiếp người có lẽ sẽ hạnh phúc hơn một chút … kiếp người như của ta! …

Tôi buồn bã nhìn anh ấy và nói:

– cuộc sống của mỗi người là vậy đó bạn à! Bạn có nghĩ rằng tôi hạnh phúc hơn không?

– vậy không biết kiếp người cũng khổ, vui thì phải làm sao?

cười và ho. Tôi nắm lấy bờ vai gầy guộc của cô ấy và bình tĩnh nói với cô ấy:

– không có hạnh phúc thực sự, nhưng thật vui khi có được điều này: bây giờ ngồi đây chơi, tôi sẽ luộc một ít khoai lang, nấu một tách trà tươi thật đặc; Vợ chồng tôi ăn khoai, uống trà, hút tẩu … tốt quá.

– vâng! cô giáo dạy hay quá! đối với chúng tôi, đó là hạnh phúc.

Ông già nói rồi lại cười. tiếng cười gượng gạo, nhưng nghe có vẻ tử tế. Tôi vui vẻ nói:

– được, phải không? vì vậy hãy ngồi đây và tôi sẽ luộc khoai tây và đun sôi nước.

– đó là một trò đùa, nhưng cô giáo đã cho nó để cho bạn vào lúc khác? …

XEM THÊM:  Mở bài Rừng xà nu hay nhất (63 mẫu) - Văn 12

– điều gì sẽ xảy ra? … hạnh phúc không bao giờ được trì hoãn. cứ ngồi đây! hoạt động rất nhanh …

– Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn nhờ bạn một việc …

khuôn mặt của ông già rất nghiêm túc …

– Có chuyện gì vậy, ông nội?

– Thưa giáo sư, để tôi nói chuyện … hơi dài dòng.

– vâng, anh ấy nói.

– đúng vậy thưa chủ nhân!

và nói với anh ấy. ông già nói với tôi một cách nhẹ nhàng và dài dòng. nhưng nó có thể được rút gọn thành hai thứ. điều thứ nhất: người đã già, con đã xa, lại còn dại dột, nếu không có người chăm sóc thì khó có thể duy trì ruộng vườn làm ăn nơi phố thị này. Tôi là người nhiều lời, nhiều lý lẽ, được mọi người nể phục, đó là lý do ông ấy muốn tôi nhờ bạn gửi cho ông ấy ba ha vườn của con trai ông ấy. Khi con ông trở về ông sẽ nhận mảnh vườn, nhưng chứng thư có thể để lại tên tôi, để tôi chăm sóc nó … điều thứ hai: ông già yếu lắm, không biết sống chết lúc nào. : Tôi không có nhà, có chết cũng không biết ai lo cho mình; làm phiền hàng xóm, anh ta chết không nhắm mắt: anh ta vẫn còn hai mươi lăm đồng bạc và năm đồng bạc và anh ta bán con chó với giá ba mươi đồng bạc, nếu anh ta muốn gửi cho tôi phòng khi nó chết, tôi sẽ lấy nó. ra ngoài, nói với hàng xóm rằng hãy gọi cho anh ta rằng tôi có một số tiền của anh ta nên tôi phải tin hàng xóm …

Tôi cười và nói:

– tại sao bạn lại lo lắng như vậy? ông nội vẫn khỏe lắm, chưa chết mà sợ quá! cứ để tiền đó ăn, khi chết thì tốt! Có gì sai khi chết đói bây giờ mà vẫn còn tiền?

– không, thưa thầy! nếu bạn ăn nó suốt, bạn sẽ chăm sóc gì khi bạn chết? Được rồi, tôi đã làm, nhưng bao nhiêu tôi đã ăn vườn của anh ấy, tôi đã tiêu hết. anh ta không có vợ con. Tôi không kịp chăm sóc khi nhận ra, nếu bán vườn thì sao? … Tôi cắn rơm, tôi cắn cỏ, tôi lạy chủ! Nếu chủ nhân cho rằng tình yêu của tôi đã cũ và cũ, ông ấy có thể gửi nó cho tôi.

Thấy ông già van xin, tôi đành phải chấp nhận. khi anh ấy đi, tôi hỏi anh ấy:

– Nếu có tiền, nếu bạn cầm nó và đưa cho tôi, bạn sẽ ăn gì?

Ông lão cười nhẹ và nói:

– được rồi! Tôi đã tìm ra tất cả … dù sao thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

cứ cách vài ngày, tôi lại thấy con sếu chỉ ăn khoai tây. thì khoai đã hết. từ đó, bạn có thể tạo ra một thứ gì đó, ăn nó. một ngày nó ăn chuối, một hôm nó ăn sung luộc, một ngày nó ăn gotu kola, đôi khi với một vài củ, hoặc một bữa hến hoặc một bữa ốc. Tôi đã nói chuyện với anh ta với vợ tôi. nhún vai:

– hãy để anh ta chết! ai bảo có tiền mới khổ! lão nhân gia làm cho hắn đau khổ, nhưng là ai làm cho hắn đau khổ! gia đình tôi hạnh phúc biết bao khi giúp được anh ấy? những đứa con của tôi đang đói …

ồ! Còn những người xung quanh, nếu chúng ta không cố gắng tìm kiếm và hiểu họ, chúng ta chỉ thấy họ là những kẻ điên rồ, ngu ngốc, xấu xa, xấu xa, bỉ ổi… đều là những cái cớ để chúng ta độc ác; chúng tôi không bao giờ thấy họ là những người đáng thương: chúng tôi không bao giờ yêu họ … vợ tôi không xấu, nhưng cô ấy quá đau khổ. Liệu một người bị đau chân có thể quên đi cái chân đau của mình để nghĩ về việc khác không? khi người ta đau khổ đến mức không còn nghĩ đến ai nữa. bản chất tốt đẹp của con người bị che lấp bởi những lo lắng và buồn phiền ích kỷ. Tôi biết, nên tôi buồn chứ không giận. Tôi trốn vợ, thỉnh thoảng vẫn lén giúp đỡ con sếu. nhưng anh ấy dường như cũng biết rằng vợ tôi không thích giúp anh ấy. Anh ấy từ chối tất cả những gì tôi đưa cho anh ấy. anh ta từ chối gần như hách dịch. và dần dần anh ấy rời xa tôi …

Anh ấy không hiểu tôi, tôi nghĩ và điều đó khiến tôi buồn hơn. những người nghèo có nhiều niềm tự hào thường có xu hướng như vậy. họ cảm thấy có lỗi với bản thân, vì vậy họ rất khó chịu. khó có thể làm hài lòng họ … một hôm tôi đã phàn nàn với quân tư nhân. tư nhân là một người hàng xóm khác của tôi: anh ta là một tên trộm, vì vậy anh ta không thích xe kéo vì anh ta rất trung thực. anh bĩu môi và nói:

– Anh ta giả mạo ở đây! thực ra anh ấy chỉ nghĩ về nó thôi, nhưng nó chưa đủ tốt. Anh ấy chỉ xin tôi một ít mồi câu chó …

Tôi mở to mắt, ngạc nhiên. thì thầm:

– anh ấy nói rằng bất kỳ con chó nhà nào sẽ đến vườn của anh ấy … anh ấy định cho nó ăn. nếu anh ấy thắng, anh ấy và tôi sẽ uống rượu.

ôi, lão cẩu! sau đó, vào cuối ngày, bạn có thể chấp nhận rủi ro giống như bất kỳ ai khác. một người như vậy! … một người khóc vì trót lừa một con chó! … một người nhịn ăn để dành tiền đã trở thành một con ma, vì anh ta không muốn liên quan đến hàng xóm, láng giềng … những người đáng kính bây giờ. cũng theo bước của quân tư nhân để có được lương thực? cuộc sống mỗi ngày một buồn hơn …

*

* *

không! cuộc đời không hẳn là buồn, hay vẫn buồn nhưng buồn theo một nghĩa khác. Ta ở trong nhà quân nhân đã lâu, nhìn thấy náo động trong nhà lão cẩu. Tôi vội vàng những người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao xung quanh ngôi nhà. Tôi vội vã vào trong. con hạc đang vật lộn trên giường, xõa tóc, quần áo xộc xệch, đôi mắt mở to. ông già rú lên, sùi bọt mép, cơ thể giật từng hồi và nảy lên. hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi đè lên người ông già. anh ta đã chiến đấu trong hai giờ và sau đó chết. cái chết thật dã man không ai hiểu nổi tại sao anh lại chết vì một cơn bệnh đau đớn và đột ngột như vậy. chỉ có tôi và đội quân riêng của tôi hiểu. nhưng nói gì nữa! lão hạc! đảm bảo rằng đôi mắt của người già sẽ được nhắm lại! đừng lo lắng về khu vườn của bạn. Tôi sẽ cố gắng giữ cái cũ. khi con ông về, tôi sẽ trả lại cho ông và nói: “Đây là mảnh vườn mà cha vợ thân yêu của ông đã cố gắng để lại cho ông hoàn toàn: ông thà chết chứ không bán đăng …”.

  • ← mắt

Như vậy trên đây chúng tôi đã giới thiệu đến bạn đọc Lão Hạc | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com. Hy vọng bài viết này giúp ích cho bạn trong cuộc sống cũng như trong học tập thường ngày. Chúng tôi xin tạm dừng bài viết này tại đây.

Website: https://phebinhvanhoc.com.vn/

Thông báo: Phê Bình Văn Học ngoài phục vụ bạn đọc ở Việt Nam chúng tôi còn có kênh tiếng anh PhebinhvanhocEN cho bạn đọc trên toàn thế giới, mời thính giả đón xem.

Chúng tôi Xin cám ơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *